“Tôi cảm ơn các vị thần vì đã ban cho tôi một người anh trai, người mà tư cách đạo đức đã khuyến khích tôi luôn cảnh giác với chính bản thân và đồng thời cũng là người khiến tôi rất hài lòng bởi sự tôn trọng và tình cảm anh dành cho tôi.”. - Bản dịch tiếng Việt của The Meditations, tác giả Marcus Aurelius (Book one, bản dịch Anh ngữ bởi George Long). [note]
*
**
Dòng kí ức đó tràn qua tâm trí, Reo khẽ hít một hơi sâu để tỉnh táo lại. Hắn cần phải bày ra dáng vẻ của một Thái tử đang mang tin đồn mưu sát hoàng tử, phải đủ ngang tàng, phải đủ dã tâm, cũng không được quên rằng mình đang là một người anh trai đau khổ. Chỉnh lại tâm lý của mình để không ai bắt được những sơ hở vụn vặt nhất.
Reo bật tung cánh, lao vào trong kết giới, đôi cánh đỏ rực rỡ bay thẳng đến Tháp Đông. Vượt qua Cổng Hoàng cung giữa trời cao, hắn không đi bằng cửa chính mà trực tiếp bay đến ban công của cung Nhị Hoàng tử. Tỏ ra thật vội vàng, đôi cánh hắn còn cố tình quẹt phải một chậu cây lá bạc khiến nó rơi xuống nền, vỡ thành mấy mảnh. Đưa tay vén chiếc rèm kết từ hổ phách, hắn đã thấy Quỷ vương cùng mẹ của mình ngồi trên ghế trắng ở chiếc bàn giữa phòng. Quỷ vương đưa tay chống đầu, có phần mỏi mệt.
Ngồi gần giường là Đại Quốc sư. Hắn bỏ mặc lễ nghi, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang nằm yên trên giường. Reo đi tới, ngồi một bên giường, vẻ mặt bắt đầu nhuốm màu bi thương mà độc thoại:
- Em đang đùa đúng không?
Ngay lúc nâng cánh tay Jiro lên, Reo phát hiện cơ thể đó đã chết cứng.
Không thể nào!
Dùng Đông Miên Độc thì người vẫn giữ sự mềm mại, không thể cứng ngắc vậy được!
Lúc này Reo hơi hoảng nhẹ, nhưng đã ở trong trận rồi, nếu bối rối sẽ bị nhìn thấu ngay. Hắn cắn môi, thầm véo mạnh Jiro một cái cho bõ tức rồi tiếp tục đoạn lời thoại mà hắn cần tuông ra hết.
Reo đặt Dương Kính vào lồng bàn tay của Jiro, nắm lại, thì thào:
- Không phải em thích nó lắm sao? Anh trả em, ngoan, đừng đùa nữa, tỉnh dậy đi nào! Quân vụ còn bao việc, anh không có thời gian nhiều đâu!
Jiro vẫn không hề thay đổi. Cơ thể lạnh đến độ hắn cảm thấy không thể tin được, làn da đã không còn sức sống từ lâu.
- Em tỉnh dậy đi! Không phải em luôn muốn về Suidberg nghỉ ngơi sao? Anh duyệt phép cho em!
Vẫn không có ai trả lời. Đáy lòng Reo đã nhộn nhạo bất an. Bộ dạng này vốn dĩ đã chết thật rồi! Lần này thằng bé không đùa nữa!
Hắn mỉm cười, hơi thất vọng. Nhóc con tinh ranh đó bình thường rất hay diễn trò. Nay lại không thèm dậy nữa. Hắn đưa tay tìm chiếc Lục lạc trấn hồn bên cạnh gối của Jiro, lay lay, âm thanh này phiền tai chết đi được, xem em có chịu nổi hay không!
Tiếng kêu khe khẽ của Lục lạc trấn hồn vang lên, đối với linh hồn thì âm thanh này chẳng khác gì ma tru quỷ gọi, nếu linh hồn ở gần bên sẽ bị cuốn theo tiếng này mà phải nhập lại hồn. Jiro có tinh quái thế nào cũng phải chịu thua.
Reo nâng bàn tay cứng đờ của Hoàng tử lên, nói:
- Em xem em cứ thế, đã bảo phải thường giữ ấm mà! - Vừa nói, hắn cố gắng dùng bàn tay của mình truyền phép thuật ủ ấm, sắc đỏ mỏng nhẹ lan xung quanh.
Hoàng tử Jiro nằm trên giường cứng, đã thay trang phục truyền thống trang trọng, sắc đen của áo quần càng làm gương mặt ấy thêm trắng toát. Một gương mặt xinh đẹp không hề có chút sự sống. Chiếc nhẫn trên ngón trỏ nằm yên lặng, sắc xanh ngọc cũng trầm đi.
Dụ dỗ đến thế mà vẫn không chịu dậy. Thật là cứng đầu!
Ở sau lưng, tiếng Hoàng hậu Megumi khẽ nấc lên:
- Reo, con đừng làm phiền em con ngủ nữa! Quy tắc không được viếng thăm Hoàng tử mà, con sao lại chạy về đây lúc này!
Reo đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn bà, đáp:
- Đứa trẻ này lại đùa rồi mẹ!
Lão Quốc sư ở bên cạnh Thái tử, vịn vai hắn, nói nhỏ:
- Thái tử, xin nén bi thương!
- Nén bi thương cái đầu ông ấy! Nó chỉ đang đùa thôi! - Reo gằn rồi vội đưa tay xốc cơ thể gầy yếu của Nhị Hoàng tử lên, nói - Em sao có thể để cha mẹ lo lắng như vậy? Mau ngồi dậy tạ lỗi với họ xem! Em làm anh cáu rồi đấy!
- Thái tử, dương mệnh của Hoàng tử đã tận, thực sự không phải đùa. - Quốc sư vẫn cố gắng nhắc nhở.
Quỷ vương sau một hồi im lặng bỗng nhiên đứng phắt dậy, chiếc gậy pháp khí của người đứng đầu đất nước giáng một cú như trời đánh vào lưng Reo, quát:
- Còn muốn bát nháo ở đây? Ai cho con bỏ quân mà về?
Cú đánh này rất mạnh, đau đến ứa cả nước mắt. Reo bị cơn đau làm bật ra vài giọt nước mắt, hắn nhất thời ngây người, câm nín một hơi. Cú đánh này là Phụ hoàng đánh thật, không hề nương tay như lần ở doanh trại, có nghĩa là cha đang giận thật. Reo giật thót người, chớp mắt to tròn nhìn cha mình như muốn xác nhận.
Quỷ vương đang nổi nóng, nhưng vẫn nhìn hắn, chớp mắt nhẹ và thở phì phò để điều tiết cơn giận này. Chỉ một cái chớp mắt Reo đã đọc được ngay.
Ông ấy đã nhận ra! Và ông đánh vì tội của cả hai là qua mặt cha ruột! Ở đây tưởng như chỉ có người trong nhà, thật ra toàn tai vách mặt rừng. Vậy nên, hắn phải tiếp tục chấn chỉnh tâm lý của mình rồi cúi đầu, cắn răng như vừa bất mãn, vừa đau đớn.
Hoàng hậu Megumi hoảng hốt đứng dậy chắn cho con mình, nhắc nhở:
- Naoki, đây dù sao cũng là Thái tử của ngài đấy!
- Thái tử? Thái tử ư? Nó xưa nay đã làm cái gì ra trò chưa? Ta để nó kiềm Jiro, không phải để nó hành hạ em mình đến mức này! Nàng đừng nghĩ là ta không biết nàng giở trò gì với Hoàng Quý phi! Nàng nghĩ giành được quyền nuôi Jiro và Aran thì nàng có quyền đối xử với lũ nhỏ thế nào cũng được! Bao nhiêu lần Jiro phải chịu phạt thay cho Reo? Thằng bé đó bị thằng con trai quý hóa của nàng bắt nạt đến nỗi bệnh tật triền miên? Năm tuổi đã biết đẩy Jiro xuống khỏi Tháp Đông. Mười tuổi đã biết chôn em mình dưới tuyết. Mười lăm tuổi lấy lí do lạc đạn để bắn trúng em mình. Đứa trẻ ác độc như vậy mà xứng đáng làm Thái tử ư? Ta đã nhịn không biết bao nhiêu lần rồi!
Reo run người, từng hồi ức bắt đầu tràn về, hắn cũng thấy nửa quen nửa lạ. Là hắn đã làm ư? Lúc bé Jiro từng bị hắn đối xử như thế sao? Khoan đã! Hình như có chuyện đúng, cũng có chuyện không đúng lắm!
Megumi cắn nhẹ môi, bắt đầu cảm thấy kì lạ. Bà không nói thêm gì mà ngay lập tức quay qua nhìn Reo. Reo chớp mắt với bà, không phải kiểu oan ức, mà là như đang hỏi: “Năm hắn mười lăm tuổi không phải Jiro còn ở với pháp sư Yamato sao? Hắn gặp được Jiro lúc nào mà bắn?”.
Hoàng hậu lập tức hiểu vấn đề. Bà đẩy đầu Reo cúi thấp xuống để ngăn hắn lộ ra điều gì đáng ngờ.
Đại Quốc sư quay mặt, vờ như chưa từng nghe thấy gì, nhưng có vẻ như ông đã chờ cho bên ngoài ai muốn nghe cũng đã nghe rõ. Sau đó, ông mới lặng lẽ rào thêm một kết giới cách âm. Nghe bao nhiêu đó đã đủ rồi!
Quỷ vương nhìn Đại pháp sư kết ấn xong cũng dần lấy lại sự bình tĩnh. Ông thực sự giận vì độ liều lĩnh của hai đứa con trưởng này. Bọn nó đã hết nói nổi rồi! Tuy vậy, ông không thể lật thuyền ngay lúc này mà chỉ có thể làm một dòng nước dữ đẩy con thuyền trôi tiếp.
Ông chỉ đang trách rằng đứa nhỏ kia nó liều mạng đến mức ngông cuồng. Gương mặt anh tuấn với ấn đường luôn cau chặt không giống vị quân vương vẻ mặt bình thản mọi khi. Tình trạng của Jiro bây giờ vốn không đơn giản. Vốn dĩ Jiro không chết vì độc mà chết vì tuổi thọ đã hết. Việc này chính Đại pháp sư đã chẩn ra, mệnh Jiro rất mỏng, đường sinh mệnh đã tận rồi. May mắn thay chính nhờ Đông Miên Độc đã giữ yên máu linh hồn trong người, còn có bảo vật Định Hồn Châu mà Jiro luôn đeo trên tay mới kiềm hãm tốc độ hồn phi phách tán.
Định Hồn Châu là quốc bảo của Suidberg, đã được chế tác thành pháp khí, xưa nay luôn được Jiro đeo trên tay. Với một người có dị năng tương đối phức tạp như Jiro, kèm với việc sử dụng Đồng cốt thuật thì Định Hồn Châu rất phù hợp với tác dụng trấn định linh hồn của chủ nhân. So với người bình thường, khả năng kiên định của linh hồn Hoàng tử Jiro cao hơn nhiều lần, không dễ dàng bị Quỷ hồn cuốn đi, càng không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma được.
Chỉ là hiện giờ linh hồn của Jiro đã chạy biến đi đâu đó mà không một ai truy ra. Ông liếc qua Reo, Thái tử cao quý ung dung quỳ mọp và cúi đầu, trên người vẫn đang mặc bộ quân phục chưa tan hết tuyết lạnh. Ông thực sự muốn ném cả cây gậy này vào đầu nó.
Bây giờ ông đã hiểu vì sao đứa nhỏ đó quyết tâm ép anh nó đi vào quỹ đạo này. Nó giấu bệnh tình, nó không nói ai cả. Thằng con thứ hai của ông là một cảm tử quân điên rồ. Từ đầu nó đã xin ông cho nó đi. Jiro luôn quyết liệt vậy đó. Nhưng ông luôn yêu cầu đứa nhỏ này biết điểm dừng. Hai năm trước nó tự đưa mình vào vòng đàm phán, ông chỉ yêu cầu nó giữ mạng, ông có thể tha cho nó vì tội danh nó tự nhận là sẽ phản lại quốc gia. Nhưng nó đã trở về, đi tiếp ván cờ này trong vinh quang, có nghĩa là nó kiểm soát được cục diện. Thế mà, đùng một cái, nó ngã xuống vào lúc này. Jiro khiến ông bị động ngay mà không từ biệt như trước.
Một đứa nhỏ nhiều tham vọng như vậy, nếu không có đường lui cực kỳ vững chắc, nó sẽ không liều đến mức vong mạng. Có vẻ như nó đã lôi được cả vị pháp sư khuynh đảo cục diện vào từ lâu rồi. Không hiểu nó uy hiếp hay thuyết phục kiểu gì, nhưng nếu ngài Yamato thực sự tham chiến, khả năng đứa nhỏ hồi sinh hoàn toàn có khả thi. Ngài Yamato là một cấp thế lực ngang với một bán thần, ông ấy không can dự vào chuyện sinh tử vì không muốn đảo lộn nhân gian. Nhưng nếu ông đã chấp thuận, thì chẳng có gì lạ để Jiro làm gắt thế này.
Nghĩ xong ông cũng không còn buồn nữa, đầu óc cũng rõ ràng hơn, minh bạch hơn để xử lý tiếp hậu quả của Jiro.
Ông đã có lý do hợp thức để triệu hồi ngài Miura Yamato. Trong vòng bảy ngày bảy đêm nhất định phải nối được sinh mệnh cho nó, còn phải tìm ra linh hồn của nó nữa.
Quỷ vương Naoki hừ lạnh. Ngay đêm ở thành Kaze đến khi đem Jiro về đến cung ông đã cảm thấy chuyện Jiro uống độc nó hoang đường đến kì quái. Reo làm Tổng Tư lệnh bao năm, đủ khôn ngoan để hiểu rằng hạ gục người tham mưu chính là tự chặt cánh tay phải của mình. Vậy tại sao nó vẫn làm? Còn con cáo nhỏ kia, nó có bị ngu nó mới uống độc để ăn vạ như vậy! Nó không cần mang độc ra để méc với ông rằng nó bị chèn ép. Jiro sẽ không cư xử đơn giản vậy đâu.
Cả hai đứa là con của ông, tụi đó đều là những con cáo nhỏ cắn qua cắn lại nhưng không bao giờ vượt qua giới hạn đạo đức của nhau. Từ lần đầu tiên Reo đẩy em trai xuống tháp Đông, nó đã bị ông đích thân chấn chỉnh tư tưởng rồi, nó đã không còn là đứa nhỏ năm tuổi ngạo nghễ, nó là một Thái tử có thể sẵn sàng nhận lấy vương vị nếu như ông ngã xuống. Cho nên, nếu tụi nó muốn đấu đá, nhất định không bao giờ dùng những chuyện quá dễ dàng và hạ đẳng.
Nhưng khi xét hết góc độ và động cơ, ông lại thấy lạnh người hơn nữa. Tụi nó đồng lõa với nhau!
Bây giờ chính ông phải nghiến răng cùng đẩy cho chúng nó làm. Ông không vui vẻ, nhưng bắt đầu nhẹ nhõm, bởi cáo con đã biết đi ra khỏi hang, đã không còn nép vào cha mẹ nữa. Chúng đã tự biết kiểm soát, nhưng phải luôn tỉnh táo bởi cả bàn cờ này có thể sụp đổ bởi một trong hai đứa quyết định sai lầm. Ông biết từ đầu, nhưng vẫn giận Reo bồng bột, bị đứa em lôi kéo nhưng vẫn chọn đi theo. Một đứa em dám chọn cả chết chóc ra để đánh đổi mà vẫn nương theo nó. Reo à, con nhẹ dạ quá, lỡ nó thất bại thì sao?
Nhớ năm đó cũng vậy, Katsuo đã cùng ông lật một ván cờ lớn, cái giá vẫn phải có một người nằm xuống để một người bước tiếp. Chuyện bây giờ không khác mấy với năm xưa. Quân đội đang bị chính đất nước đẩy đến bờ kiệt quệ. Chúng nó đang phản kháng. Kín kẽ. Độc đoán. Và liều lĩnh.
Ông cúi đầu nhìn Reo một lần nữa, nó vẫn đang cụp mi đau khổ, ông nhìn có hơi ngứa mắt. Được rồi, lần này, nếu thực sự là tụi nó thắng, thì ông sẽ thu hồi chức Tổng Tư lệnh của Reo, đã đến lúc nó trở về hoàng cung rồi. Reo đã tin Jiro đủ, nghĩa là giữa tụi nó đã có một mối liên kết đủ chặt chẽ để bước tiếp mà không cần ông lo lắng nữa.
Ông sẽ ở đây, là lí trí của hai đứa con. Ông phải mang Reo về trước khi nó bị chiến tranh hủy hoại hoàn toàn. Reo có thể cai trị, nhưng chưa đủ tàn nhẫn. Nếu nó không đủ quyết đoán, hoàng tộc này vẫn sẽ bị xé nát bởi những kẻ khác. Jiro là bài học của nó, nếu nó không tỉnh táo, nó sẽ bị thao túng bởi một kẻ trên cơ. Đợi Jiro tỉnh lại, ông cần phải đem đứa con thứ hai ra đào thấu tâm tư, chỉnh đốn một lần. Bằng không, nó lại lạm quyền, vượt mặt anh trai nó lần nữa. Không, nói đúng hơn Jiro còn đang vượt mặt cả ông. Hoàng tử ngông cuồng này đang điều phối để ông nhìn nhận nó quá nguy hiểm, tự đẩy anh trai nó về tay ông để tách anh mình khỏi quân đội.
Naoki nghĩ đến mông lung, đáy mắt lạnh dần.
Đau buồn từ mấy ngày, bây giờ là nổi giận. Naoki đang bị nó định hướng. Một vị vua như ông mà phải ngồi đây nghĩ đến tầng tầng lớp lớp động cơ của một con cáo non. Jiro đang ám thị Reo không đủ sức cầm quân nữa. Nhị hoàng tử còn đang muốn ngầm báo nếu giao cho quyền lực của một vị vua, nó có thể khiến đất nước này không còn thấy ngày mai bởi sự điên cuồng của nó. Hoàng tử cố tình lạm quyền để chứng minh mình quá hiểm độc. Một kẻ không sợ chết nên mới dám làm đến mức này. Nó đang làm cho mọi người sợ hãi, đặt hoàng tử ra khỏi mọi vị trí quyền lực.
Tốt, thằng con trai này, nếu ông không chỉnh nó lại, thì nó vẫn tự tin là nó nắm được hết tâm lý của người khác. Không có đâu con trai à!
Naoki nghiến răng, tay vo thành nắm đấm, vừa thương vừa giận đan xen. Chờ nó tỉnh dậy, ông sẽ khiến nó tự ân hận khi dám ngang ngược với cha, với anh của nó như vậy.
Quân vương hít một hơi sâu, trầm mặc nhìn gương mặt trắng bệch trên giường, trái tim lại quặn lên một cú nhói đau. Trước khi trừng phạt được nó, ông phải giải xong bài toán của con cáo em đang nằm ở đây. Bây giờ cần gấp rút nhất phải là tìm người có thể nối dài đường sinh mệnh cho Jiro đã!
- Thông báo đến các nơi Hoàng thất đang cần tìm những người có máu linh hồn xanh ngọc, ưu tiên những ai có đường sinh mệnh thật dài. Ai đồng ý nối đường sinh mệnh cho Hoàng tử thì gia đình họ sẽ được trọng thưởng xứng đáng.
Reo ngẩng mặt, hắn đã biết cha của mình xác nhận ông đứng về chiến tuyến nào rồi.
- Cha, người định...
- Thái tử Reo, ta ra lệnh cho con lập tức trở về doanh trại. Phong tỏa cung Nhị Hoàng tử. Không có lệnh của ta, không ai được phép ở lại đây!
Lời của Quỷ vương vừa nói, Hoàng hậu đã lạnh nhạt đứng dậy, nhẹ giọng:
- Người làm gì xin cũng hãy giữ chừng mực. – Không phải nhắc nhở thông thường, mà là cảnh báo ông sẽ phải đối đầu với cả Chính phủ sắp tới.
Quỷ vương mỉm môi, cười nhạt:
- Thái tử vẫn là Thái tử, nàng cứ yên tâm. – Một câu trả lời lệch khỏi dụng ý của Hoàng hậu, nhưng khớp với chuyện mà người khác cần nghe.
Hoàng hậu ngửa đầu nhìn lên trần, hít một hơi lạnh để giảm bớt cảm giác bất lực. Bà lạnh lùng đứng thẳng dậy, một tay kéo cả Reo, nói:
- Đi ngay, đừng ở lại đây một phút một giây nào nữa!
Lưng của Reo vẫn còn đau buốt, nhưng hắn vẫn đứng thẳng dậy, ánh mắt lướt nhìn thi thể kia một lần, đáy lòng cồn cào như lửa đốt. Tiếng màn đá va vào nhau sột soạt, Reo chắp cánh bay đi. Hắn còn chiến dịch, còn đội quân của hắn nữa, dù thiếu Tổng tham mưu trưởng thì hắn cũng phải tiếp tục đi tiếp.
Hoàng hậu hành lễ một cách thủ tục, bước ra ngoài, ra lệnh cho các phi tần giải tán. Cung Nhị Hoàng tử từ ngày hôm đó đều bị giám sát nghiêm ngặt đến độ không một ai không phận sự có thể tới gần.
- Phiền ngài bố trí một đại tang lễ thật lớn, thật chướng mắt vào. – Naoki day trán, trước khi quay về phòng mình đã phân phó cho Đại Quốc sư.
Đại Quốc sư cúi nhẹ đầu, nhìn theo ánh mắt của Quỷ vương, bắt đầu lên kế hoạch thể hiện một màn đại lễ chấn động của hoàng tộc Sugimoto.


1 Bình luận