Phần 2: Thất lôi thiên sứ
Chương 29: Cuộc đột kích oan trái
0 Bình luận - Độ dài: 4,332 từ - Cập nhật:
Bọn đám Bình lái xe phi thẳng đến trạm kiểm soát biên giới Maskeri và Sumipp. Trời cũng đã tối, quân lính trong trạm cũng không canh phòng nghiêm ngặt.
Bình lái xe chậm lại thì thầm với mọi người xung quanh:
"Đừng nói thân phận thật của chúng ta cho bọn lính này biết."
Đám quân lính trạm bước ra yêu cầu xuất trình giấy tờ. Bình liền lấy giấy tờ đăng kí xe trước kia của mình ra, đám lính cũng chỉ đọc qua loa rồi lại ra lệnh cho mấy tên đằng trước mở đường.
Lúc này có một tên lính đứng quan sát nhận thấy có điều gì đó không ổn. Hắn ta giơ vội chiếc máy ảnh chụp lại chiếc ô tô đang bắt đầu tăng tốc rời đi.
Tối hôm đó đám lính kiểm soát tụ tập với nhau bàn tán. Tên chụp ảnh đặt những tấm ảnh sắc nét mạnh xuống mặt bàn cho anh em binh sĩ xem qua.
"Tao không nhìn nhầm đâu, nó là xe của bọn Đảng Xã Hội đấy. Ngày trước chính người anh em của tao bị bắt bởi đám người này."
Một tên lính khác cũng ngờ vực khi ra soát giấy tờ của Bình.
"Ừ, tôi cũng để ý giấy tờ trên xe bọn chúng khác với chiếc xe bọn chúng đang đi."
"Vậy nhất định là bọn chúng đang do thám nơi này để lấy cơ giải giáp chúng ta rồi."
Đám lính bắt đầu tỏ ra sợ hãi rồi thay đổi dần sang giận dữ. Vài tên lính còn cau mày khó chịu được chửi bới.
"Mẹ nó chứ! Chúng nó bắt người tham chiến phía tây là đủ rồi. Đằng này còn muốn do thám người của chúng ta để bắt một mẻ nữa đây. Phải báo ngay cho ngài tổng đốc mới được."
Chuyện tai hại đến nơi, không thể cứ đứng chờ như vậy. Ngay lập tức bọn lính vội điện báo khẩn cấp cho Tổng đốc Sumipp là Trung tá Ernst von Weber.
Tại căn cứ quân sự vùng Sumipp, quân đội tại đây có khoảng hai ngàn lính tại ngũ. Mặc dù không phải là lực lượng quân sự mạnh, binh sĩ của Weber phần lớn đều là người Elf, khả năng thực chiến đơn lẻ của bọn họ gần như vô địch vùng đất Ernesta.
Ngay trên tay Weber là những tấm ảnh được điện báo truyền về, hắn nhận ra đúng là Đảng Xã Hội có dùng những chiếc xe này khi đi qua địa bàn của hắn. Một bên thì đám lính hốt hoảng lo sợ cho bản thân bọn chúng, một bên thì Weber lo ngại khả năng Đảng Xã Hội đang có âm mưu nào đó chẳng hạn là thay thế quyền lực của mình.
Tuyệt đối không thể như thế được. Weber lập tức triệu tập các sĩ quan cân thận đến, tất cả đều là người Elf.
"Dạo này bọn Đảng Xã Hội cứ xuất hiện liên tục tại vùng đất của chúng ta. Đã có rất nhiều báo cáo về quân đội phía tây đã bị xử tử ở quanh nơi này. Ta không tin là bọn chúng cũng đến động chạm vào người chúng ta."
Trung úy Sipho Ndlovu điềm tĩnh quan sát, dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu bọn họ gặp mấy tình huống như thế này.
"Theo như phía quân canh gác thì bọn họ chỉ có bốn người và một chiếc xe. Nếu số lượng bọn họ ít như vậy thì chỉ có thể là do thám mà thôi."
Ngay đó Thiếu úy Naledi Moyo cũng lên tiếng:
"Bọn tôi sẽ tiếp đón bọn họ. Thậm chí nếu ngài ra lệnh, việc giết chóc cũng không thành vấn đề!"
Weber vắt óc suy nghĩ, hắn cũng để cho đám sĩ quan cấp dưới muốn làm gì thì làm. Chỉ cần chuyện này đừng lan sang các khu vực khác là được.
Hai người bọn họ đều hí hửng xin thi hành ngay.
Trên con đường thẳng về thị trấn, những con người tấp nập làm việc không biết mệt mỏi đứng lại gần nhau thì thầm về những vụ giết người. Thủ phạm đều không có thông tin gì, chỉ biết phần lớn nạn nhân đều là quân nhân, có lẽ là quân đội của khu vực nào đó phía tây.
Đôi tai siêu thính của Naledi và Sipho nghe thấy rõ những chuyện này, trong lòng cũng khó chịu không kém. Naledi cảm thấy tự xấu hổ với bản thân mình:
"Chúng ta cũng là quân đội, dù không phải tham gia trên chiến trường nhưng lại không thể bảo vệ những người lính sau chiến tranh trở về. Thật đáng trách!"
Sipho nghiêm mặt lại xoa đôi bàn tay lạnh giá khẽ nói nhỏ lại:
"Đến cả ngài Elena còn không làm gì được bọn Đảng Xã Hội, chúng ta còn có thể làm gì chứ!"
Cả hai đều thở một hơi lạnh tỏ ra buồn bã một chút. Khi đến nơi treo bảng báo cáo thị trấn, rất nhiều người tụ tập lại với nhau bàn tàn linh tinh. Naledi và Sipho cũng ghé qua nghe tin tức bên lề thử. Một đống giấy tờ tìm người mất tích được dán khắp nơi, trên đó hiện tấm ảnh về Sandy Taylor, con gái của Thống đốc Ernesta.
Naledi nhận ra Sandy, cô liền giật một tờ tìm kiếm đó mang ra chỗ ít người qua lại cho Sipho xem.
"Trông dễ thương thật đấy chứ, nghe nói cô ta sắp trở thành vợ của tổng đốc Maskeri đó."
"Bỏ trốn. Coi bộ cái vùng đất Ernesta này sắp có chuyện hay để kể đây."
Một đám lính quân đội đồng loạt kéo tới chỗ hai người. Bây giờ không còn thời gian để tán gẫu nữa, Sipho hất tay ra hiệu, đám binh sĩ đều tuân lệnh đi theo.
Lại nói về đám Alex, bọn họ đã đặt chân đến bãi biển phía đông nam. Chuyến đi lần này đám bọn Bình và Gotsev phải tận hưởng cho hết, cả hai nhanh chân chạy khắp nơi chụp ảnh lưu niệm cùng nhau. Cuối cùng chưa đến hết ngày cả bọn đã tiêu hết gần 16000 Migit.
Alex ghé của một cửa tiệm lưu niệm, cậu để cho Sandy chọn những vòng tay làm bằng ngọc lục bảo được chạm khắc tinh xảo và có chút phong cách của quý tộc trung cổ.
Sandy mỉm cười nhẹ một chút, cô đưa cánh tay của mình nhìn qua so sánh.
"Mình chưa đeo vòng tay bao giờ."
Alex liền tự chọn lấy một chiếc vòng, cậu cầm nhẹ bàn tay của Sandy đưa chiếc vòng vào. Nó thật đẹp, màu lục bảo thấp thoáng những ánh sáng xanh chiếu nhẹ lên làn da cổ tay.
"Nó hợp với cậu chứ."
Thấy tiếng Alex nó, Sandy đưa ánh mắt tỏ ra vẻ ngọt ngào nhìn về phía cậu.
"Nếu là Alex mua thì mình sẽ đeo lấy nó."
"Được rồi! Chủ tiệm, tôi muốn mua chiếc vòng này."
Sandy cảm thấy hơi ngại ngùng liền đi ra ngoài một chút. Alex nhìn về phía đám Bình ở quán ăn ngay cạnh đang thưởng thức bữa ăn đặc sản của vùng này, tính ra từ lúc đến đây tới giờ, cậu vẫn im lặng quan sát về đám người đang theo dõi nãy giờ.
Chủ tiệm vòng lục bảo bước ra, không ngờ cậu ta còn rất trẻ tuổi để mà gọi là chủ tiệm vòng tay này. Alex lúc đầu không để tâm, nhưng càng ngày nhận thấy khuôn mặt chủ tiệm có một chút gì đó quen thuộc. Đôi mắt của Alex mở to ra, cậu mỉm cười chào lại vị chủ tiệm trẻ tuổi đó.
"Lâu rồi không gặp cậu."
"Cả cậu cũng vậy Hạ sĩ Alex Horvath!"
...
Chuyện Bình lái xe đi khắp nơi mua sắm cũng bị tai mắt của cả Đảng Xã Hội và quân đội Sumipp để ý đến. Ai ngờ chiếc xe đắt tiền của cái tên chỉ huy đó lại nổi bật đến như vậy. Cuối cùng cả bọn điều tra đám Alex dừng chân tại một khách sạn nhỏ đối diện bãi tắm biển phía trước.
Khách sạn nếu tính cả tầng thượng thì tất cả có bảy tầng. Từ trong căn phòng khách sạn trên cao, Gotsev đã quan sát được hết đám lính Sumipp này. Cậu mỉm cười đầy ác ý.
"Mau xử hết đám này xong là bọn này có thể đi chơi thoải mái rồi."
Đúng như những gì Rojas tính toán, việc di chuyển bằng xe của Đảng Xã Hội sẽ thu hút nhiều con mắt của các phe phái vùng Ernesta này. Alex không giỏi mấy việc kích động mâu thuẫn cho lắm, cậu liền mở những bức thư nhỏ lẻ từ Rojas gửi cách đây mấy hôm trước. Bình và Gotsev cũng đều nhận được chúng.
Cả bọn đều mỉm cười với nhau, Alex liền sang phòng kế bên của Sandy. Cậu đưa cho cô một khẩu súng ngắn và vài băng đạn. Ánh mắt sắc bén đó như muốn đâm vào người Sandy.
"Tí nữa bọn này sẽ xảy ra nhiều chuyện, nếu cậu muốn đi theo tôi thì hãy cầm lấy nó. Còn muốn rời đi thì hãy đi ngay có thể!"
Sandy tất nhiên sẽ nghe lời Alex, còn chuyện rời đi chắc chắn là cô không đồng ý rồi.
"Mình chỉ thích rời đi một mình không muốn ai nhắc, cậu càng nói càng làm mình muốn theo cậu đó Alex."
Nhớ lại những năm tháng xông pha trên chiến trường xưa đó, Sandy có coi quân địch như gì đâu. Chỉ hai ba đường kiếm sắc bén, cô dễ dàng xông qua biển người mà chẳng hề hấn gì. Bây giờ có mấy kẻ theo dõi đến chỗ cả bọn, Sandy cũng thừa sức hiểu. Đã có Alex ở bên cạnh, cô cũng chẳng phải lo lắng gì cả.
"Yêm tâm đi! Đứa con gái này không mít ướt lo lắng giống như đội trưởng Ellen đâu."
"Cậu biết thế thì tốt rồi." Alex nói xong rồi lạnh lùng rời đi.
Khách sạn mất điện ngay sau đó. Nhân viên khách sạn đến kiểm tra thì bị Bình giết chết. Gotsev cũng phân tách ra nhiều bản thể xông vào từng căn phòng một trong khách sạn giết sạch hết mọi người, một tiếng hét cũng không thể kêu lên được.
Quy tắc làm việc của Sư đoàn 0, nếu đã giết thì phải giết đến người cuối cùng. Không thương xót, không nhân nhượng. Tuyên chiến với bọn họ coi như tuyên chiến với Elena.
Alex và Sandy nhẹ nhàng đi qua hành lang tối tăm, xung quanh khách sạn tỏa ra sát khí nặng nề như muốn bóp chết ngạt tất cả mọi người nơi đây. Bình và Gotsev cũng đã chờ từ trước, cả bốn người đều im lặng ẩn mình trong bóng tối.
Ở bên ngoài, đám quân lính đã phục sẵn ở xung quanh khách sạn. Ba sĩ quan dưới quyền Sipho và Naledi là Trung sĩ Kgotso, Trung sĩ Thabo và Thượng sĩ Mathebula dẫn hơn bốn trăm lính kéo đến.
Tin tức này cũng lan tới phía Đảng Xã Hội, phía chính phủ liền phái Thứ trưởng bộ Giám sát quân sự là Tariro Ncube cùng Thiếu tướng Julian Ruete dẫn hơn bốn trăm lính SC tới. Nhưng chắc phải mất hơn nửa tiếng nữa phía bọn họ mới tới nơi được.
"Đúng là chiếc xe của bọn Đảng Xã Hội đó rồi!" Một tên lính nhận ra nói nhỏ.
Trung sĩ Kgotso mở một tấm phác thảo sơ đồ trải lên mặt bàn quan sát rồi chỉ vào từng nơi:
"Đây là bản vẽ thiết kế bên trong khách sạn này. Ngoài chỗ cửa chính và cửa sau ra, phía trên tầng thượng và góc trái khách sạn có xây dựng cầu thang khẩn cấp.
Chúng ta sẽ chia làm ba phía, Thượng sĩ Mathebula sẽ dẫn quân đột kích trực tiếp về phía trước giết chết mục tiêu ở trong đó. Tôi sẽ dẫn một toán quân bao vây từ phía cửa sau chặn đường lui của bọn chúng. Còn Trung sĩ Thabo sẽ dẫn quân đi bộ từ phía thang khẩn cấp tấn công bất ngờ từ trên cao xuống.
Kế hoạch là như thế. Ai còn ý kiến gì nữa không?"
Thabo liền lắc đầu nhẹ tỏ ra lo lắng:
"Phía bọn tôi mặc dù không có ý kiến, nhưng nếu ở trong khách sạn đó có rất nhiều người không liên quan thì tính sao, bọn chúng có thể trà trộn vào đám người đó?"
Kgotso nhấn mạnh quan điểm của mình lên.
"Chính vì Đảng Xã Hội đang có cớ tìm cách loại bỏ chúng ta, vậy nên theo lệnh của ngài Naledi, giết sạch không chừa một ai!"
"Tuân lệnh!"
Khi đường phố ven bờ biển đang chìm sâu trong giấc ngủ thì từ đâu hiện lên những cột đèn ánh sáng cùng tiếng kêu hét vang từ bên ngoài chĩa về phía khách sạn đen tối. Trong khoảnh khắc bất ngờ đó, một vài quả bom khói được ném thẳng vào phía sảnh ra vào. Hơn chục binh sĩ tiên phong cầm súng xông lên trước tìm kiếm.
"Lệnh của ngài thiếu úy! Tiêu diệt tất cả người của Đảng Xã Hội!"
Thượng sĩ Mathebula dẫn quân xông lên phía trước, lục soát từng phòng ở sảnh tầng một. Binh lính phá cửa tiến vào như những kẻ khát máu, nhưng chỉ được một lúc bọn chúng nhận ra mình hành động chẳng khác gì mấy tên nhân viên công sở đang làm việc cho có lệ vậy.
Được một lúc thì có vài tên lính báo cáo:
"Phát hiện có thi thể ở bên phòng 103! Nghi vấn là nhân viên khách sạn!"
"Báo! Phòng 106 cũng phát hiện ba thi thể giống hệt."
Mathebula liền cho quân tiến sâu vào rà soát, lập tức nghe thấy tiếng súng nổ ở trên tầng.
"Kẻ địch đang ở phía trên, mau chia quân tiến lên!"
Đám lính cùng Mathebula bước mạnh lên cầu thang tần hai rồi đến tầng thứ ba lục soát từng căn phòng một. Những tên lính còn lại ở sảnh ra vào lôi hết xác đám nhân viên khách sạn ra. Tất cả những người chết dưới tầng một tổng cộng là 8 người.
Khi khiêng cái xác thứ 8 đặt ra ngoài, một tên lính để ý mấy cái xác ai cũng thân thể nhìn nhỏ gọn nhưng lại có một cái bụng to căng phồng đang được sơ vin gọn gàng lại. Hắn tò mò gọi mấy tên lính xung quanh mở ra xem bên trong bọn chúng giấu cái gì.
Chỉ đến khi vén cái áo dưới thắt lưng lên, ngay lập tức một âm thanh nổ vang thật lớn, cả sảnh ra vào bị phá tan thành từng mảnh. Cửa ra vào cũng bị đánh sập xuống một nửa, gạch đá đè xuống giết chết hết binh lính tầng một.
Thabo cũng dẫn quân leo lên đỉnh tần thượng chuẩn bị đánh úp, nghe thấy tiếng nổ phía dưới lập tức ngó đầu ra xem qua.
Bỗng Alex ở trên cao rút hai khẩu súng ngắn lập tức bắn chết bốn tên lính ngay cạnh cửa tầng thượng rồi lại chạy vào trong. Thabo giật nảy mình thét lớn:
"Bắn cho ta, đừng để tên nào chạy thoát!"
Bọn lính cũng nổ súng khai hỏa liên tục vào cửa ra vào, sau một loạt mưa đạn cũng không thấy ai chống trả bọn họ.
Thabo nghi ngờ không biết chuyện gì đang xảy ra thì lập tức cầu thang khẩn cấp ở dưới phát nổ. Những tên lính đang đi bộ trên đó cũng thiệt mạng gần 30 người.
"Chúng phá đường đi xuống, vậy là hết đường lui rồi!" Một tên lính thốt lên lúc hoảng loạn.
Bây giờ trên sảnh tụ tập lại thì cũng khoảng 50 người, Thabo quát đám lính bình tĩnh lại một lượt:
"Chúng có khoảng bốn năm người, cùng lắm thì hơn chục mạng, các người sợ cái gì. Xông hết lên từ trên cao đánh xuống cho ta."
Bọn lính chỉ biết nuốt ực nước bọt lại rồi ào ạt tiến vào bên trong. Xuống tầng sáu, đám lính từ từ mở từng cửa phòng một kiểm tra. Tiếng bước chân cùng với nhịp tim đập càng làm cho bọn chúng hoang mang không biết làm gì.
Thabo đi từng bước nhỏ quan sát, hắn bỗng thấy một cái bóng người lấp ló bên cạnh căn phòng tối tăm phía trước.
"Mục tiêu kia kìa, khai hỏa cho ta!"
Bọn lính liền lên đạn bắn tới tấp vào căn phòng Thabo nghi ngờ đó. Từng viên đạn bắn ra phát sáng trong căn phòng chiếu những ánh sáng mờ ảo lấp lóe hiện bóng người trong đó.
Bỗng nhiên Thabo cảm giác như trái tim mình đang bị ai đó bóp chặt lại, hắn liền kéo ngay một tên lính quay ra phía sau bản thân hắn. Ngay lập tức Alex xuất hiện rút kiếm xông chém một nhát xẻ đôi tên lính đó ra làm hai, máu văng tung tóe lên mặt Thabo.
Thabo trợn mắt nổ súng liên tiếp, Alex nhanh chóng chui vào ngay căn phòng kế bên. Đám lính liền đuổi theo truy sát, còn Thabo thì đơ người như bị mất hồn một hồi lâu mới tỉnh táo.
"Chết thật! Chỉ là một cái khách sạn nhỏ mà phải khiến chúng ta mất nhiều người đến vậy."
Thabo liền dùng điện đàm báo ngay cho phía Kgotso ở dưới:
"Chúng tôi bị phục kích, đường ra cũng đã bị phá mất rồi. Yêu cầu chi viện!"
Vừa tắt bộ đàm xuống thì lại nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ binh sĩ của mình hét vang lên. Thabo căm tức liền dẫn hết quân tiến lên hỗ trợ đám lính của mình. Khi đến nơi thì chỉ còn những cái xác bị chém thành nhiều mảnh.
Đám lính đi theo Thabo sợ hãi muốn chạy lại lên sân thượng. Gotsev với bộ quân phục ngụy trang trong bóng tối chỉ để lộ mỗi khuôn mặt xuất hiện cười to một tiếng, cậu đứng ngay cửa phòng vung kiếm cắt cổ hai tên lính nữa.
"Mấy người mang hẳn giầy vào phòng người ta thật là bất lịch sự đó."
Thabo liền cho binh sĩ khai hỏa, Gotsev bị bắn trúng rồi cơ thể biến mất ngay sau đó. Rồi hai người, ba người...có đến tận bảy Gotsev nữa thoát ẩn thoát hiện cả căn phòng. Thabo cùng đám lính bị dọa đến mất hết cả tinh thần chỉ biết hét lên trong sợ hãi.
"Có ma! Chạy nhanh đi!"
Những bản thể Gotsev cảm thấy thích thú liền đồng loạt cười nhe răng xông tới vung kiếm chém giết một hồi. Thabo cùng với 8 binh sĩ còn lại bị băm vằm thành những mảnh thịt nhão. Riêng đầu của viên trung sĩ này được Gotsev cẩn thận giữ lại để làm quà tặng cho đám người bên ngoài.
Về phía Mathebula, quân đội đã lục soát đến tầng thứ bốn, chỉ thấy báo cáo về xác nhân viên khách sạn và vài người công dân. Còn lại vẫn không tìm thấy kẻ địch nào cả.
Tiếng súng nổ vẫn vang lên xung quanh, Mathebula vò đầu nhức óc mãi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn chia quân lính thành từng đội mười người xuống lại tầng sảnh kiểm tra lối ra.
Đột nhiên điện đàm kêu lên, Mathebula nhấc máy lên nghe. Ngoài tiếng nhiễu pha tạp với tiếng hét ra thì chỉ một đầu máy của Kgotso nói chuyện.
"Thượng sĩ! Thabo mất liên lạc rồi. Bọn họ lần cuối nói chuyện là ở trên tầng sáu!"
Mathebula dẫn quân xông lên, bất ngờ Bình từ phía điểm cuối bọn họ xông đến chém giết đám lính. Cặp song kiếm sắc bén với tốc độ vung theo những vệt sáng cứa mạnh vào da thịt từng quân sĩ một.
"Mau cản tên đó lại!"
Lúc tìm từng căn phòng thì không thấy một tên nào, đến lúc không để ý một chút là có tên xuất hiện giết người của ta. Mathebula sợ hãi sai bọn lính chặn Bình lại, hắn liền dẫn vài người bên mình chạy lên tầng thứ năm.
Hắn vừa chạy vừa bật bộ đàm hét lớn:
"Người của Đảng Xã Hội tấn công chúng tôi, chết tiệt! Mau dẫn quân phá cửa tầng dưới cứu bọn này mau!"
"Tuân lệnh!"
Phía Kgotso cũng tắt máy chia quân ra dỡ bỏ từng khối tường lớn để dẫn quân chui vào. Bỗng từ đâu một toán quân kéo tới, đèn pha của bọn họ chiếu thẳng vào quân của Kgotso.
"Các người là ai?" Kgotso giơ tay che lại ánh đèn chiều vào mình.
Lúc này người của Đảng Xã Hội mới đến, Tariro Ncube không biết chuyện đang xảy ra ở phía Kgotso nên chỉ phát loa cảnh báo:
"Bọn tôi là người của chính phủ dẫn tới! Hãy bỏ vũ khí xuống và nói chuyện hòa bình với nhau!"
Kgotso nghe vậy tức giận hét lên một tiếng:
"Là bọn Đảng Xã Hội đang giết người của chúng ta đó, tấn công!"
Ngay lập tức quân đội Sumipp nổ súng, bên phía Tariro có vài người trúng đạn thương vong cũng ra lệnh tấn công chống trả. Hai bên giằng co nhau một hồi lâu.
Quay lại Mathebula, hắn đang cố chạy trốn thì Sandy phá tan vách tường phía sau chém chết hai tên lính ngay cạnh. Hắn chưa kịp phản ứng liền bị cô chém một nhát giữa ngực xé toạc bộ quân phục ra. Cô lôi Mathebula ngã lăn ra góc phòng rồi chĩa kiếm vào hắn đe dọa:
"Chắc anh cũng biết tôi là ai rồi nhỉ?"
Mặc dù Sandy hiện tại không giống những gì trên những tờ giấy tìm kiếm bên ngoài kia nhưng Mathebula nhìn qua cũng biết người chĩa kiếm mình hiện tại là cô.
"Là con gái của Thống đốc...tại sao?"
Sandy liền chém bay khẩu súng trên người Mathebula ra, chỉ để lại một giấy vào người hắn.
"Tối nay anh sẽ không chết dưới tay ai đâu! Hãy về nói với cha tôi, hoặc là tên hôn phu sắp cưới của tôi nữa. Hãy hẹn nhau ở thị trấn Ketosev trong hai ngày tới, địa điểm chi tiết thì sẽ nói sau. Giờ thì cút đi [BÃO LỐC]!"
Bàn tay của Sandy tỏa ra một cơn gió lốc màu đen xoáy mạnh về phía cửa sổ, mọi vật dùng trong căn phòng bỗng bay lên rối tung hết. Sandy phá tan cửa sổ, cô niệm phép ném Mathebula ra ngoài rồi thổi bay hắn văng ra bãi biển.
Đám hỗn loạn đang giao tranh phía dưới nhìn thấy cũng chẳng để tâm vào đâu. Phía bên Kgotso do số lượng quân lính đã chia ra quá ít nên không thể cầm chân lâu hơn được. Hắn cũng chỉ nghiến răng tức giận kéo binh sĩ ném bom khói lui quân về dần.
Ở trong khách sạn, mọi thứ bắt đầu yên lặng lại, cả bốn người đều tập hợp lại ở hành lang tần bốn. Gotsev vội ngó qua cửa sổ, bên ngoài khói bụi tung mù mịt cả lên, nếu bỏ trốn ngay bây giờ thì đúng là cơ hội tốt nhất.
"Được rồi, nhảy xuống tầng bốn đối với chúng ta thì đơn giản thôi, nhưng còn..."
"Có đây hết rồi!" Bình lên tiếng ném cho Gotsev một bộ quân phục.
Đây đều là quân phục của binh sĩ Sumipp mà Bình chém giết còn nguyên vẹn để cải trang. Cả bọn mặc xong trèo qua cửa sổ nhảy theo làn khói trắng đáp xuống. Một chiếc xe màu xanh lam đã được chờ sẵn để đón cả bọn đi ngay lập tức.
Đám Bình không biết từ đâu chui ra chiếc xe này đến cứu bọn họ. Tài xế vừa lái xe vừa nói chuyện vui vẻ với Alex:
"Đống bom tôi cho cậu cũng biết phát huy tác dụng của nó đấy."
Alex vỗ nhẹ vào vai người lái xe mà mỉm cười:
"Thật cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ bọn này đó, lâu lắm rồi mới hợp tác với nhau như vậy."
Tài xế cũng mỉm cười quay lại giơ ngón tay cái mỉm cười nhẹ theo.
"Chúng ta đều từng là động đội với nhau mà. Kẻ thù của cậu cũng là kẻ thù của tôi."
Lúc này Sandy mới mở to con mắt của mình ra, cô nhìn tài xế chằm chằm mà cảm động như sắp khóc. Đến cả bọn Bình và Gotsev còn chưa thấy Sandy mỉm cười vui vẻ nhiều đến như vậy.
"Cậu còn sống Powder, thật mừng vì vẫn còn gặp lại cậu!"
"Từ từ cho tôi tập trung lái xe cái, có gì xuống xe nói chuyện được mà!" Powder vui vẻ phóng xe tăng tốc lên phía trước.
Chuyên gia chất nổ của Trung đoàn Tình nguyện quân, Andre Powder. Hồi còn chiến tranh cậu đã bị thương nặng gần như suýt mất mạng và phải theo đám thương binh quay về phía đông. Sau đó thì chẳng còn tin tức gì về cậu ta nữa.
Cả bọn ôn lại chuyện xưa cho đến lúc trời sáng. Phía bên đấy thì vui vẻ thật, còn bên Đảng Xã Hội và Tổng đốc Sumipp bắt đầu căng thẳng lên đến đỉnh điểm.


0 Bình luận