Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Giấc Mơ Của Những Anh Hùn...
Xathusanma (Huy Silencer) Huy Silencer
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 2: Thất lôi thiên sứ

Chương 28: Hòa mình vào đàn cừu trắng

0 Bình luận - Độ dài: 4,282 từ - Cập nhật:

Màn đêm bắt đầu chuyển chỗ sang cho bình minh nắm quyền kiểm soát. Nghĩ đến chuyện hôn lễ, Alex chợt nhận ra cấp trên của mình đang ở chỗ của Thống đốc Ernesta.

"Ngài Elena có lẽ đã biết chuyện gì đó về cậu rồi, chúng ta phải rời đi nhanh thôi."

"Nhưng mà bọn mình có thể đi đâu chứ?"

"Đi du lịch, ít nhất là không ai biết được chúng ta sẽ làm thế." 

Alex nhấn mạnh câu nói đấy. Cậu không quan tâm chuyện trước mắt sẽ nguy hiểm như thế nào, chỉ cần bình tĩnh xử lý êm gọn, chuyện bé cũng không thể xé ra to được.

Alex nắm chặt lấy tay Sandy kéo đi cùng mình. Từ phía đầu hẻm Selin đã lái chiếc xe đen đã thay biển số chờ sẵn. Cả bọn rời đi về phía Sư đoàn 0 đang đóng quân.

Nói đến Elena Kosheleva, cô nhận được lời mời tham dự lễ hôn của Alistair Worthington. Mặc dù hai người ít khi gặp nhau, Elena vẫn muốn cố tỏ ra là thân thiết với Thống đốc Maxwell Mark Taylor (cha của Sandy) để dễ dàng tiếp cận các mối quan hệ tại Ernesta.

Dinh thự của Alistair rộng lớn hơn các dinh thự tổng đốc khác ở nơi này, bên ngoài dinh được trang trí những trụ cột làm bằng thạch cao được điêu khắc rất tinh xảo. Càng vào bên trong, căn phòng càng lộng lẫy với những viên lát gạch được tạo bằng đá quý đủ màu sắc. Đồ nội thất bên trong cực kì đắt đỏ, quân đội phía đông đã chi ra rất nhiều tiền để mua sắm những thứ đồ thượng hạng này trong lúc còn chiến tranh.

Elena đi cùng với Osoria và Jon đến dự tiệc chúc mừng buổi hôn lễ sắp tới của Alistair. Bọn họ cũng mang theo nhiều quà cáp từ phía sau.

"Cả cái căn cứ của chúng ta còn không bằng cái phòng khách của người này!"

Osoria choáng ngợp khi chỉ mới bước vào hành lang. Cậu phải đi nhẹ nhàng vừa không để Elena phải nhắc nhở cũng như nhỡ dẫm nát viên gạch nền nào đó dưới chân khi bước mạnh. 

Alistair tiếp đón Elena, hắn khoác lên mình bộ quần áo quý tộc kiểu châu âu cận đại, tay đeo đồng hồ làm bằng vàng nguyên chất. Xung quanh hắn là cả một đoàn tùy tùng đứng nghiêm ở hai bên sảnh chờ. 

"Rất hân hạnh được đón tiếp ngài Thống tướng! Thật vinh dự khi ngài đến dự lễ cưới sắp tới của chúng tôi."

Elena cũng phấn khích chúc mừng cho Alistair.

"Dù gì cũng là con gái của thống đốc, chúng tôi cũng có chút lễ vật xem như là quà mừng cưới cho ngài vậy."

Hai người lính Sư đoàn 0 bước lên phía trước mang theo những khối vàng được đúc thành những thanh kiếm dâng lên cho Alistair. Tên này nhìn thấy vàng đã thấy hai con mắt hắn lóe sáng cả lên. Đám tùy tùng cũng vội chạy tới xin nhận lễ vật.

"Xin mời các vị vào dinh thự, đứng ở đây thật thất lễ quá!" Alistair đứng sang một bên nhường đường.

Cả hội cùng đi theo vào phòng khách. Khi Elena mở cửa bước vào trong, cô mở to mắt nhìn về phía một sĩ quan đang thưởng thức trà một mình. Hắn ta mặc bộ quân phục đan xen giữa hai màu xanh lá và vàng giống như Sư đoàn 5. Chỉ khác một chỗ là quân hiệu của hắn là chiếc khiên với thanh kiếm đâm xuyên thủng từ trên xuống.

Lần này Elena thay đổi thái độ từ vui vẻ sang nghiêm túc. Tên sĩ quan làm thay đổi sắc mặt của Elena đó chính là Thiếu tướng Julian Ruete, em rể của Thủ tướng James Park. Khỏi nói cũng biết, chỉ cần là người nhà tên thủ tướng đó đã làm Elena cùng đám quân đội khác đều khó chịu đến mức muốn tiêu diệt bọn này.

"Julian! Ngươi cũng được mời ư? Để ta đoán trước nha, có phải tên thủ tướng đó muốn tránh mặt ta nên mới phải nhờ ngươi thay mặt hắn đến dự tiệc đúng không?"

"Ngài không nên nghĩ nhiều đến mức vậy chứ! Thật ra tôi đến đây ngoài để chúc mừng cho hôn lễ sắp tới của ngài Alistair đây còn một việc quan trọng khác nữa."

Julian bước ra kéo nhẹ chiếc ghế đối diện mời Elena ngồi xuống. Đám sĩ quan phía sau cũng không muốn làm phiền cuộc trò chuyện của hai người đều lui ra hết. 

"Thưa ngài tổng đốc!"

Bỗng nhiên một sĩ quan của Alistair chạy tới thì thầm vào tai hắn vài câu. Hắn bỗng thay đổi sắc mặt liền xin phép cả hai rời đi có chút việc.

Tiệc chúc mừng cho hôn lễ sắp cưới đúng thật là trò đùa. Cả căn phòng khách sang trọng này chỉ có mỗi hai con người đang nghi kị nhìn mắt nhau. Đến cả nhân vật chính của bữa tiệc cũng quay đi đâu mất tiêu.

Vài người hầu mang những ly rượu vang đắt đỏ đặt lên bàn. Julian nhìn khuôn mặt bị méo mó của mình hiện lên đang đung đưa trong ly rượu.

"Chắc ngài đã biết tình hình ở đây rồi chứ! Đảng Xã Hội đang trấn áp các tù binh không theo lệnh giải ngũ sau chiến tranh."

"Ta hiểu chứ! Mỗi lần đi đâu phải báo danh là người của ta thật mất thời gian."

"Đảng Xã Hội nói là giải tù binh, thật ra là đem họ đi xử tử bí mật ở nơi đây. Tôi chắc chắn ngài biết điều đó!"

Một người thân cận của Đảng Xã Hội lại nói bí mật nhà nước thật sự cho Elena nghe. Từ đầu cô cũng biết tại sao Julian lại xuất hiện từ lúc này. Chẳng phải là từ lời nói trước đây của cô, Sư đoàn 0 sẽ xây dựng một căn cứ mới ở vùng Maskeri này sao?

Elena nắm chặt tay mình lại, cô nhìn Julian mà cau mày lại. Ít ra người đối diện Elena cũng chỉ là một tổng đốc quân đội hưởng ké quyền lợi của chính phủ nên chẳng phải đáng lo ngại làm gì.

"Ngươi định phá hỏng kế hoạch của ta đó hả? Cho dù là sắc lệnh của ngài Lãnh tụ thì bọn ta vẫn có cách để đối phó đấy."

"Ngài không nên nói thế. Thật ra chính người của ngài mới là kẻ đang phá hỏng kế hoạch của anh rể tôi đó."

Elena đang nghĩ xem tên này muốn nói về cái gì. Mục đích của cô hiện giờ chỉ là xây thêm căn cứ mới, còn chuyện lấy danh nghĩa cô bí mật giải cứu tù binh thì đó là quyết định của Rojas. Viên đại úy của Elena làm việc rất cẩn thận, đến chính cô cũng chẳng biết cấp dưới của mình ra lệnh như thế nào.

"Ngươi nói xem, việc mở rộng binh quyền là chuyện thường của quân đội mà!"

Julian lập tức phản bác.

"Chuyện ngài xây dựng thêm căn cứ với vụ sai người giải cứu đám tù binh quân đội tên nào mà chẳng biết. Có chăng thì chỉ có ông anh vợ cùng đám người Đảng Xã Hội đó giả ngu mới không để ý mà thôi."

"Nói tiếp đi!" Elena nghiêm mặt lại.

Lúc này Julian mới lôi một bộ hồ sơ ra cho cô xem. Trong đó ngoài tài liệu giám sát quân đội của hắn thì có một tập tài liệu được đóng dấu cẩn thận.

Trong tập tài liệu đó là một văn bản báo cáo bí mật được gửi từ chính phủ. Kẻ đóng con dấu lại là của ngài Lindiana. Trong lúc Elena đọc sơ qua thì Julian giải thích chậm rãi.

"Chuyện là ở thành phố Harin này lan truyền một giáo phái mang tên là Hội thánh Những Chú Cừu Trắng. Giáo phái bọn họ luôn mặc bộ đồ màu trắng giống người của Alistair, trên áo còn có kí hiệu hình chiếc sừng cừu tượng trưng cho tín ngưỡng của bọn họ."

"À...ta có nghe qua. Đám người này trước đây cũng gửi thư muốn trợ giúp cho quân đội chúng ta."

Hồi còn chiến tranh với Đế quốc Legion, suốt hơn 3 tháng trời không có nổi một trợ cấp nào được gửi tới chiến trường Legey. Đám người Elena và đồng minh của cô bỏ tiền ra trợ giúp thì đều bị người của Đảng Xã Hội hoàn trả trở lại. Lí do thì thật buồn cười, họ lo sợ trợ cấp sẽ bị ăn chặn và sẽ không thể gửi đến quân đội Legey. Trừ khi chính Elena phải tự trực tiếp mang chúng đến đó.

Bản thân là Thống tướng toàn quân đội, chuyện này sẽ khiến danh tiếng của cô giảm sút nghiêm trọng. Tên thủ tướng James Park đúng là lão cáo già ranh ma, cho dù quyền hành quân đội lớn mạnh như nào cũng không tìm được cách giết chết hắn.

Đúng lúc đó một đám người lạ mặt mặc bộ đồ trắng, đầu trùm mũ kín mít chỉ để lộ đôi mắt đến căn cứ riêng của Elena ở vùng Hazant. Bọn họ đề nghị sẽ trợ cấp ba tấn lương thực và quân nhu cho quân đội ở Legey, đổi lại họ muốn xin một trung đội toàn các quân nhân nữ của cô làm việc cho bọn họ.

Elena cũng đồng ý lập tức. Đến khi sau này tin tức về trung đội quân nhân nữ kia biến mất không dấu vết cô cũng bỏ qua như không có chuyện gì.

"Ngài không nghĩ đến quân đội của kẻ khác thì thôi đi. Dạo gần đây rất nhiều vụ án binh lính và sĩ quan nữ biến mất ở khu vực này ngài không để ý sao?"

Elena uống hết một ly rượu. Nãy giờ cô có cảm giác như tên Julian này đang cố nói tránh sang chuyện khác.

"Ta vẫn nghĩ là do Đảng Xã Hội các người làm." 

"Nếu là Đảng Xã Hội đừng có nói mỗi quân nhân nữ, cho dù là lũ trai gái, già trẻ đến con chó phục vụ trong quân đội thì cũng bị đem lên thớt thịt luôn rồi."

Julian ngoảnh mặt nhìn vào bức tranh vẽ chân dung tên Alistair đang mặc quân phục màu trắng hào nhoáng trước các sĩ quan quý tộc. Hắn nghi ngờ con người này đang nung nấu một ý định nào đó nhưng vẫn không thể đoán ra được.

"Tên Alistair này trước khi trở thành tổng đốc hắn ta từng có rất nhiều vợ, chính người vợ gần đây nhất của hắn đã đưa hắn lên làm tổng đốc rồi cũng biết mất không dấu vết. Tôi nghi ngờ là do đám người của Hội thánh Những Chú Cừu Trắng gây ra."

Chức vụ thống đốc và tổng đốc đều có hai cách để đạt được. Một là có thành tích được đề bạt lên, hai là cha truyền con nối. 

Quân sự Hopeland phía đông giống như mối liên kết với các thành viên trong gia tộc vậy. Họ không quan trọng trình độ học vấn của người đó như thế nào, nếu cha mẹ họ làm thống đốc hay tổng đốc thì khi chết lúc còn tại nhiệm thì con cái họ được nhận chức vụ đấy. Vợ chồng cũng như vậy.

Julian và Elena trước đây cũng suýt nữa tuyên chiến với nhau chỉ vì một lão tổng đốc vùng Otopatia vừa chết. Lúc đó Elena ủng hộ thằng con trai mới có 6 tuổi trong khi Julian lại ủng hộ đứa con gái trưởng 22 tuổi. Cuối cùng thì nhờ ngài Lãnh tụ nói mấy câu khiến Elena chấp nhận bỏ cuộc.

Để cho một đứa 6 tuổi thì làm tổng đốc chắc chỉ biết la khóc cả doanh trại thôi. Nghĩ lại chuyện cũ làm vẻ mặt của Elena thay đổi sang vui vẻ khác thường. Cô rót thêm ly rượu rồi cạn ly với Julian, miệng liền nở nụ cười thân thiện với hắn.

"Hiểu rồi! Vậy là anh muốn gây dựng một chút ảnh hưởng tốt từ phía quân đội cho Đảng Xã Hội nên muốn hợp tác bí mật với bọn tôi chứ gì."

Quân đội của Julian lại không thuộc Đảng Xã Hội, khả năng tin tưởng đám lính này còn tốt hơn đám nội các của James Park.

"Đúng vậy thưa ngài Elena. Chuyện này Đảng Xã Hội chỉ có anh vợ tôi biết, đương nhiên có sự giúp sức của ngài thì không có kẻ ngu ngốc nào dám để lộ ra đâu. Tôi cần ngài điều tra về bọn giáo phái này. Việc để nó lan rộng sẽ gây ảnh hưởng đến cả hai chúng ta."

"Nếu chuyện anh không gây ảnh hưởng gì đến bọn tôi, chúng ta có thể hợp tác một thời gian. Nhưng chỉ hợp tác với quân đội anh, không phải là Đảng Xã Hội."

Mấy tay quân đội nói chuyện về làm ăn không khó xử mấy vấn đề này. Chẳng cần biết đối phương là kẻ địch của mình hay không, chỉ cần anh cho tôi súng, tôi cho anh mạng. Quy tắc luật bất thành văn của quân đội Hopeland mãi không bao giờ thay đổi được.

"Vậy thì tổng đốc anh điều tra đến đâu rồi?"

"Bế tắc! Muốn có manh mối phải chờ thêm thời gian. Chỉ biết là trụ sở của bọn họ nằm ở nhà thờ Lezeto phía nam vùng Maskeri..."

"Có tiếng chân!" Elena phẩy tay ra hiệu thật nhanh.

Cả hai người liền vội cất hết hồ sơ rồi nói những chuyện lan man với nhau.

Cánh cửa đột nhiên mở khẽ ra, Alistair đã bước vội vào phòng, theo sau hắn có hai sĩ quan là Thiếu úy Baroness Ravenscroft và Thiếu úy Enes Barriero. Vẻ mặt của Alistair bỗng trở nên giận dữ khác thường, hắn cứ đi vài bước là quay người lại chửi Baroness một trận.

"Tại sao các người lại để nó bỏ chạy một lần nữa hả, đồ vô dụng!"

Lúc này Alistair nhận được tin Sandy lại bỏ trốn một lần nữa. Baroness đã cho người tìm kiếm nhưng không thấy đâu.

"Thưa tổng đốc! Bọn tôi lúc đưa cô ta qua hành lang không có ánh đèn thì đột nhiên không thấy cô ta đâu cả."

Nghe mấy câu trả lời vô ích này chỉ khiến Alistair càng thêm tức giận.

"Đồ ngu! Ngươi nói thế thì ta tin được à! Mười hai tên cận vệ mà cũng không canh trừng được một con nhỏ. Vậy đống tiền ta đổ ra cho các ngươi dùng để làm gì?"

Chuyện này khiến Baroness im lặng không nói gì cả. Bọn Elena và Julian ngầm hiểu ra vấn đề liền giả bộ bước tới khuyên giải cho Alistair.

"Đúng lúc thật! Bọn tôi đang bàn chuyện về hai người sắp tới đó. Chuyện gì mà mấy người lại khó chịu với nhau như vậy?"

Alistair thấy Elena thì bắt đầu nhẹ giọng lại một chút. Hắn thay đổi thái độ sai người bày tiệc thiết đãi tất cả mọi người ở đây. Một mặt hắn nói chuyện hòa đồng vui vẻ với đám người Elena và Julian, mặt khác tiếp tục sai người truy tìm Sandy.

...

Phía đám người của Alex đã quay về một bãi đất đang thi công, những mái vòm sắt đang được dựng lên cao chắn những tấm gỗ treo lủng lẳng trên đó. Nơi này là căn cứ mới xây của Sư đoàn 7, lần này Elena quyết định sẽ công khai quân đoàn họ sẽ đóng quân ở đây.

"Selin và Fraser tạm thời giải tán, nhanh chóng kêu gọi các binh sĩ triệu tập lại về một nơi. Chúng ta sẽ có dự tính cho bọn họ sau này."

Fraser tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng đồng ý nghe theo. Cậu ta ghét nhất là làm những việc nhàn hạ không phải chiến đấu để lập công, cuối cùng cũng chỉ biết ôm mấy khẩu súng cùng Selin đem ra chợ đen bán chúng.

Cả hai vệ sĩ của Alex rời đi ngay sau đó. Vì không phải là quân đội chính quy nên Alex chỉ đành gọi họ là vệ sĩ chứ không phải là sĩ quan. Nếu muốn trở thành một đội quân chính quy, Alex phải có một vùng đất riêng dành cho mình.

Và Alex đã suy nghĩ rất kĩ vấn đề này. Cậu nên trở thành một tổng đốc, đó là bước chân đầu tiên để cậu đạt đến quyền lực.

"Cậu xuống xe trước đi! Tôi phải trả lại chỗ này cho mấy người kia."

Sandy vội bước xuống xe, Alex liền vẫy tay ra hiệu cho Bình và Gotsev đến. Nhiệm vụ cũng đã xong, bây giờ chiếc xe là của bọn họ, muốn làm gì với nó thì tùy Bình tự quyết. Cậu ta vui sướng khi lại nhận được chiếc xe mới toanh rồi lên xe lái thử một vòng.

Điều này khiến Sandy ngạc nhiên.

"Cậu đánh cược cả mạng sống chỉ vì bọn họ à?"

"Vì lời hứa của bọn họ thôi." Alex thờ ơ trả lời một cách nhanh gọn.

Sandy nhìn về đám Bình thật không khác gì lũ trẻ đang đòi quà cả. Cô lại nhớ đến những kí ức chính mình năm mười hai tuổi. Vào cái mùa đông tuyết rơi lạnh giá đó, cha cô tặng cho cô một con búp bê thật xinh đẹp mà cô từng rất muốn có nó bằng được.

Nhưng khi cầm trên tay con búp bê mình từng yêu thích đến vậy, một bàn tay màu trắng lạnh lẽo như tuyết đó từ đâu bước tới nắm chặt cánh tay Sandy kéo cô đi. Kẻ mà sau này Sandy nhận ra là Alistair vội đưa cô rời xa khỏi căn nhà của chính mình. Cô gào hét tên người cha thương yêu, thậm chí van xin tên khốn chết tiệt đang lôi kéo mình dừng lại. Cuối cùng thứ Sandy nhận được chỉ là ánh mắt như tỏ ra vẻ đau khổ của cha cô.

Sandy như chết lặng, từ đó cô cũng không thể để cảm xúc dễ chi phối đến mình nữa. Con búp bê cũng chính cô dùng con dao đâm thủng khuôn mặt nó. Cô muốn quên đi tất cả.

Alex nhìn Sandy một hồi lâu cũng nói vài câu cho cô vội quay về thực tại.

"Tôi tưởng cậu đã thổ lộ hết mọi chuyện rồi, còn buồn suy tư làm gì."

"Kỉ niệm đáng nhớ mà thôi! Mình lại phải chạy trốn một lần nữa."

Alex mặc dù không có cảm xúc gì dành cho Sandy, cậu vẫn cố tạo ra vẻ mặt vui vẻ trước mặt cô.

Dần dần, Alex nhận ra Sandy chính là đóa hoa tạo ra quyền lực cho chính cậu trong tương lai. Một đứa con gái thống đốc đang nương tựa ở chỗ Alex, cậu im lặng suy nghĩ về nó, một tiểu lãnh chúa ở Ernesta này.

Một lúc sau Bình lái xe phóng tới chỗ hai người, Gotsev mở ngay cửa xe phía sau ngồi vào trước rồi mời Alex và Sandy.

"Lên xe đi! Tôi đã nói là mượn cậu từ tay Averill rồi mà, ngày nghỉ của tôi sẽ là của cậu."

Bình liền cất giọng theo sau đó.

"Dĩ nhiên là phải theo sự giám sát của bọn này đó!"

Cả bọn cùng lên xe đã phóng nhanh thẳng đến vùng đất Sumipp, nơi đây nghe nói có bãi biển tuyệt đẹp trải dài trên các bãi cồn trắng. Và nghe đồn nước biển ở nơi đây một người lớn nặng khoảng 70 kg vẫn có thể nổi như mang áo phao bên mình vậy.

"Các cậu có tin được không? Tôi đoán phải tỉ tỉ tỉ tấn muối mặn mới khiến nước biển có thể làm người nổi lên như vậy."

Bình vừa lái xe vừa kể chuyện liên tục không ngừng nghỉ. Trong cuộc đời cậu ta chưa bao giờ lái xe ô tô một lần nào, giờ ở trong cái thế giới mơ mộng kì ào này, chẳng phải học hành gì chỉ cần lên xe đạp ga là Bình đã lái được xe ô tô. Cái cảm giác sung sướng này suýt chút nữa là bị hủy hoại dưới tay Alex rồi.

Ngoài tiếng nói lảm nhảm từ Bình ra, mọi người ở trên xe đều im lặng nhìn mọi khung cảnh chạy nhanh qua chóng vánh. Alex tự nghĩ, cậu đang trốn tránh công việc đúng hơn là nghỉ công tác dài hạn vậy.

Gotsev thì ngồi ngay cạnh ghế lái của Bình nên chẳng thể nào giả vờ như không nghe được tiếng nói ồn ào từ cậu ta. 

"Tiếng súng nghe còn đỡ ồn hơn cậu nói đó." Gotsev bịt tai lại nói lớn.

Lúc này Gotsev mới quay mặt ra sau nhìn Sandy rồi cười nhẹ.

"Bọn tôi cũng không ngờ con gái của thống đốc Ernesta lại đi chung với bọn này cơ đấy!"

"Làm ơn hãy gọi tôi là Sandy, đừng nhắc đến lão già đó trước mặt tôi." Sandy trừng mắt lên nhìn Gotsev, cậu liền nuốt mạnh nước bọt xuống rồi nhìn về phía trước xe.

Gotsev nhíu lông mày lại suy tư.

"Mà nói sao nhỉ, ngài Elena của chúng tôi đang dự tiệc cho hôn lễ sắp tới của cô. Nếu tất cả các người bên đó đều biết cô đi theo bọn này thì làm khó cho ngài Elena và bọn này quá đấy." 

Alex ngồi trên liền nở nụ cười lập tức phản bác ngay sau đó.

"Ngài Elena có thể tự xử lý những đề của riêng mình, còn ở đây thì có mình tôi là đủ giải quyết rồi."

"Tôi lại thấy sợ mấy câu nói tự kiêu của các người đấy." Bình bắt đầu cho giảm tốc độ rồi rẽ trái.

Bỗng nhiên Bình mở to mắt ra, chân nhanh chóng đạp phanh ga ô tô dừng ngay lập tức. Cả bọn trên xe đều lao mình về phía trước, nếu không phải là sĩ quan có kinh nhiệm trong mấy tình huống như này thì cả lũ đã dập đầu chảy máu hết rồi.

"Chết tiệt! Cậu làm cái gì đó hả Bình?" Gotsev chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn phải chửi tên đang cái lái xe này trước đã.

Alex và Sandy ngó đầu ra xem. Trước mặt họ là một đoàn người mặc áo trắng giống tu sĩ, mặt trùm kín lại chỉ để lộ đôi mắt, trên cổ quấn một chiếc khăn làm bằng lông cừu trắng lần lượt đi ngang qua. Trong đám người này lại có bốn ca sinh nam với khuôn mặt trắng trẻo như con gái. Bọn họ vừa đi vừa hát những bài như là thánh ca của họ, giọng hát thật trong trẻo, tiếng hát êm dịu nhưng cũng đầy bi tráng.

"Từng đàn cừu nhảy qua hàng rào trắng để rồi chúng khóc vì kẻ đang nằm mơ..."

Bất chợt một cậu thanh niên trong đoàn ca sinh đó nhìn về chiếc ô tô đang phanh gấp đó. Cậu ta bỗng dưng chảy nước mắt rồi cúi người lặng đi.

Sau đó lại một ca sinh nữa bước đến, ánh mắt cùng mái tóc trắng của cậu hướng về phía Alex. Cậu ca sinh đó chỉ nói nhẹ một câu "xói xám" rồi rời lặng đi, để lại những tiếng gió thổi khẽ qua cánh cửa ô tô.

Alex mở cửa xuống xe nhìn bọn họ. Đám người áo trắng phía trước di chuyển trùng trùng lớp lớp. Nhìn kiểu gì cũng không thấy điểm cuối, đám tu sĩ này đông như một quân tôn giáo vậy.

"Là giáo đoàn Hội thánh Những Chú Cừu Trắng!"

Sandy liền nhận ra bọn họ, giáo phái này xuất hiện ở Ernesta từ rất lâu. Mặc dù cùng chung sống tại nơi này nhiều năm, Sandy thường không giao tiếp với giáo phái này mấy.

"Toàn lũ dị giáo! Tôi đã đi tìm khắp cái nhà thờ phía đông Hopeland mà chả tìm được cái nhà thờ Chính thống giáo nào ra hồn cả."

Gotsev thở dài một hồi cũng thấy ngán ngẩm. 

Cả đám đều đợi chờ một thời gian nữa, nhưng mà cái tốc độ đi chậm phía trước kia thì Bình chỉ muốn phóng tăng tốc tông chết hết đám người đó mà thôi. Sau cùng Bình cũng chịu than vãn:

"Đông thật đấy, đã đến đường vắng thì chứ lại còn bị kẹt như thế này."

Bình vội mở ngăn túi trong khoang xe ra một tấm bản đồ. Đọc sơ qua địa lý hành chính khu vực này, ngoài khu vực đi phía trước để đến Sumipp còn một con đường tắt ngắn hơn nhưng phải qua trạm kiểm soát vùng thị trấn đó. 

Hết cách, cả lũ liền lên xe nhanh chóng rời đi ngay lập tức. Alex vẫn cảm nhận được đôi mắt từ cậu bé ca sinh đó vẫn còn đang nhìn thẳng về phía mình. Ánh mắt của một con chó chăn cừu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận