Phần I: Kẻ Phản Bội

Chapter 15: Cuộc gặp gỡ tình cờ

Chapter 15: Cuộc gặp gỡ tình cờ

Chuyến hành trình của nhóm Accor tới Southmere thực sự bình yên, nhẹ nhàng khác xa so với những gì Accor nghĩ, và nó cũng khác xa thực tế của một đất nước đang bị thống trị bởi chế độ độc tài của Desai.

Gió nhẹ, mùi hương của đồng cỏ xanh rờn tỏa đi khắp nơi, mang lại cho con người ta một cảm giác khó tả. Ngày tới, ngắm được ánh bình minh trên thảo nguyên, ngắm từng đàn chim lượn lờ giữa bầu trời trong. Đêm buông, nhìn rõ ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, những vì sao tung tăng nhảy múa không ngừng nghỉ. Không một tiếng hò hét, không một tiếng nổ, cũng chẳng có lấy một cột khói xuất hiện nơi chân trời, cảm giác như là đang đi lạc vào chốn thần tiên vậy.

Đã được gần một tuần kể từ khi tiến vào thảo nguyên, nếu không phải trong đầu Accor luôn mặc định rằng đây là một chuyến hành trình mạo hiểm, một chuyến đi mà có thể sẽ khiến cậu cùng mọi người vĩnh viễn không thể trở về, thì cậu cũng sẽ lầm tưởng đây chỉ là một chuyến du ngoạn, một chuyến đi chơi không hơn kém.

Chiếc xe ngựa của nhóm Accor đang dừng cạnh một đoạn sông nhỏ. Gray đi ngó nghiêng quanh quanh tìm cái gì đó ăn được, Kai Le thì nhảy xuống kiểm tra chiếc xe cùng con ngựa một chút, trong khi Kei Ya đã lôi Silke đi chạy nhảy khắp nơi...

- Nè, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thư giãn một chút đi, cậu cứ như vậy được hai ngày rồi.

Lucas vừa lầu bầu vừa lay lay bả vai Accor đang ngồi bên cạnh. Thấy Accor không phản ứng gì, Lucas lắc đầu, hết mực khuyên nhủ:

- Dù có hơi bất thường chút so với một đất nước đang chiến loạn, nhưng tôi nghĩ cậu nên thư giãn lấy một chút. Chưa chắc mấy ngày tới cậu đã được như vậy đâu…

Accor nhìn Lucas, rồi lại ngó ra khỏi xe nhìn Kei Ya với Silke đang tung tăng gần đó, thở ra một hơi. Cậu rụt đầu vào, cười nói với Lucas:

- Cậu nói cũng đúng…

Rồi Accor nhảy luôn xuống xe, lớn tiếng nói:

- Trưa nay tôi sẽ đứng ra nấu cơm chiêu đãi mọi người, được không vậy?

Vừa nói xong, Gray vừa đi về phía chiếc xe và Kai Le nghe thấy liền tròn mắt ngạc nhiên. Có thể thấy tâm trạng của Accor gần đây đã ảnh hưởng đôi chút tới bọn họ, làm bọn họ không nghĩ được Accor lại chủ động đến như vậy.

- Sao vậy, không hoan nghênh tôi nấu ăn à? Tôi nấu dở tới vậy sao? - Accor hỏi.

Gray nhanh chóng tỉnh táo lại, cười vang nói với Accor:

- Ha ha, sao lại không nhỉ? Đây, của cậu đấy!

Nói rồi, Gray vung tay vứt luôn cho Accor con thỏ cùng một con cá không biết vừa bắt ở đâu về. Sau đó, anh xoay người, cười nói với lại:

- Cậu cứ nấu đi, ta đi kiếm thêm chút rau cỏ về cho cậu nấu tiếp. Chả mấy khi cậu chủ động vậy, ta phải tranh thủ chút mới được…

Accor nhìn Gray rời đi mà dở khóc dở cười. Có lẽ mấy ngày qua cậu đã làm mọi người lo lắng quá rồi.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm bốc lên, kéo Silke và Kei Ya đang ham chơi quay trở về. Nhìn thấy Accor đang loay hoay nấu nướng, hai cô vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh hai cô liền dời chú ý đến con thỏ nướng cùng nồi canh cá nấu lẫn với rau dại. Silke thì liền xán vào phụ trông bếp với Accor, trong khi Kei Ya cũng vào “trông” nhưng nếu không phải Accor cầm cây củi gõ cho cô mấy phát thì có lẽ con thỏ nướng giờ đã chỉ còn mỗi xương.

Ăn uống no say, nhóm quyết định nghỉ ngơi. Accor nằm xuống bãi cỏ, nhìn lên bầu trời. Bỗng, một giọng nói vang lên bên cạnh cậu:

- Đó, thấy không, nghỉ ngơi vậy chẳng phải là tốt sao?

Accor ngoái đầu nhìn. Hóa ra là Lucas, cũng đang nằm dạng hết tay chân ở gần cậu. Nhìn Lucas một lúc, Accor cười nói:

- Cậu nói cũng đúng...

Accor khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng từng cơn gió lướt qua. Cậu nằm đó, mắt vẫn nhắm lại, hỏi với giọng như của một người vừa mới ngủ dậy:

- Này, chúng ta đi đến đâu rồi ấy nhỉ?

- Hầy, cậu nói vậy phá hết cảnh sắc thư giãn rồi.

Lucas lầu bầu đáp lời. Vừa nói, cậu vừa giơ ngón tay vẽ vẽ gì đó, miệng lẩm nhẩm một hồi, rồi quay qua Accor khẽ đáp lời:

- Đi cũng gần một tuần rồi, tính ra thì có lẽ chúng ta đang cách bến tàu phía tây thi trấn Southmere chừng 20 dặm nữa thôi, có lẽ mai là tới nơi rồi...

- Xe có bản đồ với la bàn mà, cậu đi lấy mà xem cho chuẩn chứ... - Accor vừa nói vừa ngáp.

- Chịu thôi, tôi lười lắm, cậu đi mà lấy đi...

Accor nghe xong thì không hỏi thêm nữa. Cậu vắt tay lên trán, mắt khẽ nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ...

- Này, Accor, dậy đi! Này!

Accor mơ màng tỉnh lại. Chỉ thấy Lucas đang lay lay gọi cậu, Silke thì nhìn Lucas với ánh mắt bất đắc dĩ, và Kei Ya lúc này đã lấy ra cây thương của mình và đang vung lên chuẩn bị vụt cậu một phát.

- Oái, cô tính làm cái gì thế? – Accor nhảy dựng lên, vội vàng bật dậy lùi ra cách Kei Ya một khoảng.

- Làm gì là làm gì? Gọi cậu mãi không dậy nên ta tính thử một tý phương pháp mạnh thôi mà...

Lucas nhìn Accor cười nói:

- Thôi, dù sao cậu cũng dậy rồi, chúng ta lên đường thôi, không có tới mai cũng không tới được Southmere đâu!

Accor nghe vậy gật gù, vươn vai ngồi dậy. Cậu loạng choạng đi ra bờ sông gần đó rửa mặt cho tỉnh táo rồi cùng mọi người sửa soạn lên đường.

Quả đúng như tính toán của Lucas, bọn họ đang ở gần một nhánh sông nhỏ thuộc sông Seattle gần cánh rừng bờ tây Southmere, và tất nhiên là họ sẽ chỉ mất thêm một ngày để tới cảng Southmere.

- Đây là bến tàu cái gì chứ? Trông nó chỉ như là một cái bãi đỗ thuyền thôi! – Kai Le càu nhàu.

Họ đã tới bến tàu Southmere, nhưng chỉ thấy đây là một vùng đất rộng rãi với một cái cầu để thuyền cập bến đón người. Chỉ như vậy thôi.

- Hầy, đến một cái cây che nắng cũng không có chứ đừng nói là một cái mái để đứng nghỉ nữa. Bến tàu gì mà trông hoang vu quá vậy? – Gray tiếp lời với giọng có chút bực bội.

- Có lẽ là phải tới bên kia, gần thị trấn Southmere hơn thì có lẽ là sẽ to hơn chăng? – Silke khẽ nói.

- Thôi nào mọi người, chúng ta tới để đi thuyền tới Southmere, chứ đâu phải là vì ngắm cái bến tàu đâu chứ!

Accor nói, rồi cùng mọi người đi xuống gần bờ sông chờ đợi. Chừng mươi phút sau, một con thuyền hơi lớn cập bến, và Accor cùng mọi người liền lập tức lên thuyền sang sông, Cũng còn may đó là một con thuyền, chứ nếu mà đó là một cái xuồng nhỏ thì sẽ chẳng chứa nổi đồ đạc cùng hai con ngựa mất, và khá chắc là cả nhóm sẽ phải nghi ngờ liệu phía bên kia có thực sự là một thị trấn hay không nữa.

Thị trấn Southmere là một thị trấn nhỏ nằm ở phía Đông vương quốc Sophia. Vì nó tiếp giáp với phần phía Bắc của rừng Sương Mù nên nơi đây cũng được coi như là một nơi mà giao thương phát triển mạnh, đến mức mà đi đâu cũng có thể nhìn thấy hàng hóa được bày kín hai bên đường, cứ như là cả thị trấn này chỉ có kinh doanh vậy...

- Ông ơi, cho cháu hỏi ở đây có chuyến tàu tới Ruwalasi không ạ? – Accor hỏi một ông lão bán hàng gần bến tàu. Có vẻ như cậu và mọi người vừa xuống thuyền xong.

Ông lão nhìn Accor một lát rồi trả lời:

- Mấy cháu tính tới Ruwalasi kinh doanh à? Hừm, chuyến tàu tới đó thì chỉ có một chuyến thôi, giá cũng hơi đắt nữa...

Ông lão vừa nói vừa chỉ tay về một phía, Accor thấy vậy liền đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy theo hướng tay ông lão chỉ là một con thuyền lớn với nhiều cánh buồm, đang neo gần một tòa nhà lớn. Ông lão nhìn Accor gật gù tiếp lời:

- Đó, con thuyền đấy, mà cháu cũng thật may mắn, vì nó chỉ khởi hành vào mỗi sáng cuối tháng thôi. Chắc là tầm cuối tuần này nó sẽ khởi hành đấy, vì cũng hết tháng rồi mà...

- Cháu cảm ơn ông nhiều ạ!

Ông lão cười sảng khoái, gật gù vẫy vẫy tay. Accor cúi người chào ông lão, rồi cùng mọi người rời đi.

- Giờ mới là giữa tuần, ta còn khoảng bốn ngày nữa... – Gray nói.

- Chú không cần để tâm vội như vậy làm gì, chúng ta đi ăn gì đó đã rồi tính, dù sao giờ cũng đã tối rồi, cháu nghe nói Southmere có món bánh cá hấp ngon lắm... – Kei Ya nói với giọng thèm thuồng.

- Được rồi, giờ chúng ta đi tìm lấy một nhà trọ đã, rồi đi ăn. Cũng không thể để cậu ta như thế này được. – Accor vừa nói vừa nhìn vào phía trên thùng xe ngựa. Chỉ thấy Lucas đang nằm đơ một đống ở đó, sắc mặt xanh lét như tàu lá, và Silke thì đang ngồi gần cậu ta, nhìn cậu ta dở khóc dở cười.

- Không thể tin được là cậu ta lại say tới mức này khi đi thuyền ấy. Như thế này mà Lucas theo nghiệp kinh doanh như cha mẹ cậu ta thì không biết sẽ thành thế nào đây... – Accor nhìn Lucas chán nản nói.

Gray thấy vậy cười đáp:

- Thôi mà, ai chẳng có điểm yếu điểm mạnh, Silke cho cậu ta chút thảo dược rồi nên ta nghĩ cũng không đáng ngại lắm đâu, kiếm một nơi cho cậu ta nghỉ ngơi là được.

Accor thấy vậy cũng cười, dẫn mọi người tìm một cái trọ nhỏ nằm gần bến cảng. Gray nhận ở lại chăm sóc Lucas, còn lại mọi người liền xuống phố đi dạo chơi, đi ăn tối. Tất nhiên là, sau khi cơm nước xong xuôi, Accor không quên mua về thêm hai suất cơm, một cho Gray và một cho Lucas.

Silke thực sự là một thầy thuốc tài năng. Lucas sau khi uống thuốc lúc này đã tỉnh dậy, mặc dù vẫn còn chút đau đầu, nhưng cũng đã xơi hết suất cơm mà Accor mang về, nếu không phải vẫn nhìn thấy giỏ thuốc bên cạnh thì Accor cũng nghĩ rằng cậu ta chỉ là vừa mới ngủ dậy và lười đi ăn thôi chứ không phải là say vắt lưỡi nằm một chỗ tới bấy giờ.

Sáng hôm sau....

Nhóm của Accor sáng sớm nay đã quyết định đi mua sắm đồ đạc cho chuyến hành trình. Họ chia ra đi mua sắm khắp nơi trong thị trấn để tiết kiệm thời gian, vì nếu cứ đi chung chung lại thì không biết bao giờ mới mua được đủ đồ. Dù sao cũng là trong thị trấn rồi nên vấn đề an ninh cũng được đảm bảo một phần nên Accor cũng an tâm để mọi người tách ra mua sắm.

- Này, hôm qua cậu có uống nhầm thuốc gì không? Sao hôm nay cậu cứ tung tăng không ngừng vậy? – Accor nhìn Lucas đang nhảy nhót bên cạnh, nói. Rõ là hôm qua cậu ta vẫn còn đang mệt mỏi, nay đã tung tăng nhảy múa, làm Accor cũng có chút hoài nghi.

- Hôm qua phải nằm nhà một ngày làm tôi bồn chồn ngứa ngáy chân tay ấy mà...

- Tập trung nào, hôm nay chúng ta không phải là đi chơi đâu. Chúng ta là đi mua sắm đồ đạc cho chuyến đi sắp tới đấy!

Accor và Lucas đi với nhau. Họ cùng nhau đi lượn ở những khu chợ nằm vùng ngoại ô phía bắc thị trấn, có lẽ là Accor sợ rằng chỗ này an toàn sẽ kém hơn những nơi khác nên chủ động đi để mọi người đi những nơi khác...

- Chúng ta mua được gì rồi nhỉ? – Accor nhìn Lucas hỏi.

- Ờm...chắc là nước uống với chút dầu cải, lương khô thì có hơi đắt quá so với bình thường, có lẽ để Kei Ya với Silke mua trong trung tâm thị trấn có lẽ sẽ rẻ hơn... – Lucas đáp.

- Hầy, tôi không nghĩ được là hàng hóa ở ngoại ô thị trấn lại có thứ đắt hơn ở trung tâm đấy...

Họ đang kiểm tra, đếm đếm những thứ mà sáng nay đã mua được thì một giọng nói cất lên làm Accor và Lucas phải nhìn lên:

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nơi này đang sắp sửa gặp nguy hiểm, sắp bị san bằng rồi, phiền cậu lại vào báo cho mọi người mau rời khỏi nơi này nhanh không thì không kịp mất...

- Ô hay, mấy người cứ nói linh tinh lảm nhảm cái gì, từ sáng tới giờ ta có thấy cái gì đâu mà nguy với không, kiên nhẫn đưa các người vào rồi đợi theo lời mấy người các ngươi là đã đủ lắm rồi, còn không mau biến đi....

Đó là hai người khách, một nam một nữ tuổi trung niên, quần áo rách nát bụi bặm như thể vừa ở một xó xỉnh nào đó chui ra, đang cố gắng nói gì đó với một người có vẻ như là lính canh của thị trấn này. Có lẽ họ không có giấy tờ để ra vào nơi này nên bị lính canh tạm giữ lại bên ngoài.

Accor và Lucas quay ra nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía người khách. Accor nhẹ đặt túi đồ xuống, đi về phía người lính:

- Thật xin lỗi, họ là người cùng với nhóm của chúng tôi, tôi lạc bọn họ cũng mới hôm qua, hóa ra họ ở đây, cảm ơn anh nhiều nhé....

Accor vừa cười nói vừa đưa một tấm thẻ ra. Tấm thẻ này là tấm thẻ mà Kai Yang đã đưa cho cậu với mục đích chứng minh thân phận là người tới từ Milan. Nếu không, cậu cùng mọi người cũng chưa chắc là đã vào được Southmere.

- Hầy, lần sau cậu cùng mọi người nhớ cẩn thận đừng để lạc nhau nhé, cậu làm tôi mất thời gian quá...

Người lính cầm lấy tấm thẻ, nhìn qua chút rồi trả cho Accor, nói với giọng pha chút bực bội. Anh ta ngó nghiêng thêm một chút rồi vội vàng rời đi, mặc kệ Accor cùng hai vị khách kia đứng đó.

- Được rồi, mọi người có thể kể xem rốt cuộc...chờ đã, sao trông hai người quen vậy? – Accor vừa nói vừa nhìn chăm chú hai người như cố nhớ ra điều gì.

Lucas lúc này cũng đã vác túi hành lý tới gần Accor. Nhìn hai người, cậu ngạc nhiên thốt lên:

- Cha, mẹ?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!