• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Học Viện Hoàng Gia

Chương 03: Cuộc sống thường nhật (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,397 từ - Cập nhật:

Sau khi dùng bữa trưa xong, Fergus giúp Lysanna dọn dẹp chén bát, trong khi đó, cô giúp Tina học bài ở phòng khách. Có nhiều từ mà cậu bé đã đọc được nhưng vẫn chưa viết hoàn chỉnh, nên cô thường dành nhiều thời gian để giảng giải cho cậu nhóc hiểu.

Ở trước cổng xuất hiện vài người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp rắn chắc cùng mái tóc vuốt thẳng. Họ đi từ trên xe ngựa xuống với khuôn mặt đỏ chót và trạng thái mệt mỏi. Họ đẩy cánh cổng và không may làm hỏng nó khiến Lysanna và Tina chú ý.

"Thôi xong. Cánh cổng hỏng rồi." Một trong số người đàn ông lên tiếng.

Ánh mắt của cô hướng về chiếc cổng và nhìn thấy nó bị hư, những mảnh gỗ nằm rải rác ở xung quanh. Cô nhanh chóng đứng dậy và chạy ra ngoài. Tina muốn chạy ra nhưng Fergus đang ở trong bếp không biết từ lúc nào đã chạy ra đây cản lại. Sau dó, anh cùng cô đi ra ngoài.

Lysanna và Fergus đứng trước mặt và nhìn chằm chằm họ. Một người trong số đó lên tiếng và cúi đầu.

"Xin lỗi, tôi làm hỏng cổng rồi."

Ánh mắt của Lysanna thay đổi từ trạng thái bình thường sang trạng thái khó chịu. Cô nhìn ba người đàn ông từ trên xuống dưới rồi lại nhìn lại nhìn cánh cổng và lắc đầu.

"Thật tình. Tôi đã bảo phải nhẹ nhàng rồi. Hôm trước, tôi mới sửa, giờ lại tiếp tục hư. Mấy anh tính giải quyết như thế nào?" Cô ngước cao cùng với hành động khoanh tay. Tuy giọng cô có chút bực bội nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng, sự khó chịu trong đôi mắt ấy đã biến mất.

"Cánh cổng cũng hư đã nhiều lần rồi. Dù hôm trước cậu có sửa thì nó không chịu được quá ba ngày đâu." Fergus cúi xuống và chạm vào những mảnh gỗ. Anh cảm nhận được sự mục nát của những mảnh gỗ này, ngoài ra, anh còn nhìn thấy những con mối bên trong. Sợi dây thừng dùng để cố định các tấm ván cũng bị ăn mòn. Cánh cổng này chịu đựng được như vậy đã là kì tích.

"Thôi được rồi. Lát nữa bọn tôi sẽ sửa. Bây giờ, bọn tôi cần nghỉ ngơi." Anh ta nở một nụ cười gượng gạo.

Lúc này, Lysanna mới nhận ra những người này đã làm việc xuyên đêm rồi sau đó lại phải đi giao hàng ngay lập tức. Chắc chắn họ đã mệt rã rời. Vậy mà, cô còn đang chất vấn họ khiến họ mất thêm sức.

"Phải rồi, ba người phải nghỉ ngơi. Mọi người mau vào nhà đi." Lysanna lo lắng vội đứng sang một bên.

"Tôi vào dọn dẹp tiếp đây. Tôi sẽ hâm đồ ăn cho ba người." Dứt lời, Fergus bỏ tấm gỗ xuống, lau tay vào người để loại bỏ vụn gỗ.

Ba người đi vào với trạng thái mệt mỏi. Họ đi sang trái, nơi đó là căn phòng của ba người cùng với Fergus và Nemo. Lysanna cũng đi vào trong và tiếp tục giảng bài cho Tina, còn Fergus tiếp tục dọn dẹp dưới bếp.

Sau khi dọn dẹp xong, Fergus hâm lại một chút đồ ăn để khi ba người kia dậy thì họ sẽ có cái để ăn. Làm xong, anh mang một ít trái cây lên cho Lysanna và Tina. Cái nóng khiến hai người cũng trở nên mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy trái cây, cả hai như được tiếp thêm sức mạnh để chống lại cái nóng oi bức này.

Fergus nhìn ra ngoài trời, trời sắp tối nhưng ba người kia vẫn chưa dậy. Tính từ trưa đến giờ, họ đã ngủ hơn năm tiếng. Vả lại, tình trạng của họ khiến anh lo lắng. Khuôn mặt đỏ rực, hơi thở dồn dập, lại thêm trạng thái mệt mỏi đó khiến anh chắc chắn họ bị gì đó.

Anh từ từ đi về phía phòng. Căn phòng của ba người nằm ở giữa và rộng nhất vì nó chứa đến tận ba người. Anh gõ cửa nhưng không ai trả lời. Ngay khi anh định đi vào thì một trong số ba người đàn ông vội mở cửa. Anh ta hét toáng lên.

"Lysanna, đến đây đi. Fergus, em cũng giúp đi."

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Fergus đã bị kéo vào phòng. Lysanna nghe thấy gọi tên mình cùng giọng điệu gấp gáp khiến cô cảm thấy hơi bất an. Cô vội đứng dậy nhưng trước khi đi vẫn không quên cầm theo một miếng dưa hấu. Tina muốn đi theo nhưng cô không cho. Cô chỉ tay vào cuốn sách và yêu cầu cậu bé hoàn thành nó.

"Bài này dễ, chỉ cần điền từ thôi. Em làm đi. Lát chị kiểm tra."

Đôi má của Tina phồng lên như muốn nói không chịu nhưng cậu vẫn không thể cãi lời của Lysanna. Cậu ngồi xuống, lấy một trái nho, cho vào miệng, và cậu tiếp tục phải làm bài tập.

Nói xong, Lysanna chạy ngay đến phòng của ba ngươi kia. Cánh cửa mở toang nên cô đi vào luôn. Ở đầu giường là Fergus và một người đàn ông trong số đó.

"Chuyện gì vậy, Fergus?"

"Hình như bị sốt rồi." Fergus đứng thẳng người lại, rút tay khỏi trán một người đàn ông rồi đứng sang một bên.

Nghe vậy, Lysanna vội đi nhanh hơn. Quả thật đã bị sốt, mà còn nổi ban đỏ khắp người. Cô đoán rằng người này bị dị ứng gì đó.

"Mọi người đã ăn gì vào ngày hôm qua?"

"Chỉ ăn bánh bao thôi. À... ngoài ra, dọc đường bọn ta có ăn trái Pag dại."

"Cái gì? Pag? Trái đó tuy rất ngon nhưng nếu không rửa kĩ thì sẽ bị bọn ấu trùng trong đó kí sinh. Đã vậy còn ăn trái Pag dại nữa. Mấy người chán sống rồi à?" Vẻ mặt của Lysanna đầy khó chịu khi nghe thông tin đó.

Không nói nữa, cô tiến đến gần và truyền ma lực cho hai người đàn ông. Từ bàn tay cô xuất hiện ánh sáng hồng và truyền thẳng vào người họ. Vẻ mặt đau đớn của họ dần dịu đi và các nốt ban đỏ cũng dần biến mất, nhưng chúng không biến mất hoàn toàn.

Làm xong, trán của Lysanna đã lấm tấm mồ hôi. Cô gạt những giọt mồ hôi đó đi và quay lại nói với hai người kia.

"Đã ổn rồi. Giờ tôi phải đi sắc thuốc cho họ."

Dứt lời, Lysanna cùng hai người rời khỏi phòng. Cô tiến thẳng xuống phòng bếp và lục lọi trong chiếc tủ gần bồn rửa. Cô lấy ra vài cành cây, hoa, lá khô, đặt chúng vào cái cối và đâm nhuyễn. Bỗng, cô nhớ ra thiếu mất một nguyên liệu. Cô dừng lại và tiếp tục tìm thêm nguyên liệu.

"Cậu tìm gì vậy?" Fergus cũng theo sau và nhìn thấy cô đang loay hoay tìm gì đó. Anh đến gần cái cối và và chạm vào phần bột đã đâm nhuyễn.

"Củ Ban đỏ. Tôi không tìm thấy nó. Cậu bỏ nó ở đâu vậy?"

Nghe vậy, Fergus cũng tìm xung quanh và nhận ra không còn củ Ban nữa. Lysanna ngồi dậy và đi ra ngoài.

"Tôi sẽ đi tìm củ Ban. Anh giúp tôi nấu cháo cho họ và sẵn tiện bỏ loại bột này vào cháo. Mặc dù mùi vị có hơi khó chịu nhưng anh nhất định phải ép họ ăn cho hết đó."

"Cậu muốn dùng nó để làm gì?"

"Tôi muốn dùng nó để làm trà giải nhiệt cho họ. Thuốc này sẽ khiến cơ thể nóng ran nên cần thứ gì đó giải nhiệt và thứ thích hợp nhất chính là củ Ban đỏ."

"Hay là cậu ở đây đi. Tôi sẽ đi tìm chúng cho."

"Không được. Củ Ban đỏ có hình dạng và mùi hương giống gừng, anh không thể phân biệt được đâu. Dù gì thì củ Ban cũng mọc gần đây nên không cần lo đâu. Mọi việc nhờ vào anh. Tôi đi đây."

Dứt lời, Lysanna rời khỏi phòng bếp. Người đàn ông lúc nãy đang đứng chờ ở phòng khách. Nhìn thấy cô, anh ta chạy đến.

"Tôi đi cùng cô."

"Tôi chỉ đi tìm củ Ban thôi. Anh cứ ở yên ở đây và chăm sóc họ đi."

Người đàn ông không nói gì, cúi mặt xuống đất, hai tay siết chặt, đứng chắn trước mặt và nhất quyết không cho Lysanna đi qua. Dù cô có nói gì thì vẫn không thể lay chuyển được anh ta. Mấy người trong nhà này đều cứng đầu như nhau. Không còn cách nào khác, cô đành để người đàn ông này đi cùng mình.

"Vậy thì chúng ta cùng đi."

Nghe vậy, anh ta ngước lên, vẻ mặt dường như đã vui hơn dù khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì. Lysanna biết được anh ta đang vui vì hai tay của anh ta đã không còn siết chặt. Mỗi khi anh ta lo lắng hay không vui thì sẽ siết chặt tay nên cô dễ dàng xác định tâm trạng của ba người này.

Hai người rời khỏi nhà và đi ra chợ. Bây giờ vẫn còn thời gian trước khi chúng chui xuống đất. Vào ban ngày, củ Ban đỏ sẽ trồi lên mặt đất để hấp thụ ánh sáng, còn vào ban đêm chúng sẽ chui sâu vào lòng đất để ẩn náu. Chúng có hình dạng và mùi hương giống gừng, nhưng khi cắt ra thì phần bên trong lại là màu đỏ.

Hai người đi một đoạn dài thì Lysanna bất giác hỏi.

"Khi nào chú Nemo sẽ về vậy?"

"Tôi cũng không biết. Ông chủ bảo sẽ thăm nhà một người bạn và yêu cầu chúng tôi về trước. Ông ấy bảo một đến hai ngày thì sẽ trở về."

Lysanna nhìn người đàn ông rồi thở dài. Khi cô đến đây sống thì ba người này đã xuất hiện ở đây và họ làm việc chung với Nemo trong một cửa hàng rèn sắt cho người dân.  

Công việc của những người ở đây chính là rèn sắt. Họ thường rèn những công cụ nông nghiệp cho nông dân. Nemo là chủ của cửa tiệm rèn sắt này. Cô nghe kể rằng họ được ông thuê nhưng không có nơi ở cố định nên Nemo quyết định đưa ba người này đến sống chung.

Ba người đàn ông này lần lượt là người đi cùng cô Arthur. Anh ta có mái tóc đen và lông mày rậm, làn da hơi rám nắng, có thể do tiếp xúc nhiều với nhiệt độ nóng. Tiếp theo hai người được Lysanna chữa bệnh lúc nãy là Hugh và Robin. Họ có gương mặt và vóc dáng giống với Arthur. Bởi vì họ là anh em sinh ba nên đôi khi cô cũng không phân biệt được họ. Chỉ biết dựa vào giọng nói để phân biệt.

Arthur có giọng nói dịu dàng và đôi khi phát âm không đúng. Hugh là kẻ nói nhiều nhưng lại thường xuyên nói lắp khiến người khác không hiểu. Chỉ có Robin là nói chuyện rõ ràng nhất nhưng anh ta lại là kẻ kiệm lời. Đôi lúc, cô muốn hỏi gì đó thì phải mất một lúc anh ta mới trả lời.

Ba người này với ba cách nói chuyện khác nhau khiến nhiều người trong nhà cũng phải đau đầu khi nói chuyện với họ.

Đã đi đến rìa khu rừng gần nhà, có nhiều cây lớn và bên dưới gốc cây chính là củ Ban đó. Tuy nhiên, chúng đã chui xuống đất và chỉ còn lại vài trái đang từ từ chui xuống.

"Mau! Nhổ nó lên."

Lysanna chỉ tay về các củ Ban và hét lớn. Sau đó, cô chạy đến và chụp lấy một củ gần đó. Tuy nhiên, nó đã nhanh chóng chui xuống. Thứ cô nhận được chỉ toàn là cát. Cô nhìn sang Arthur, anh ta cũng không khá hơn cô là mấy. Anh vừa chạm vào thì nó đã chui xuống đất.

Sau một lúc không lấy được củ nào, hai người chỉ biết thở hồng hộc. Một ông lão cùng một chiếc xe ngựa chở đầy hàng hoá đi ngang qua và nhìn chằm chằm vào hai người.

"Hai đứa đang làm gì vậy?"

Nghe có tiếng nói, Lysanna đứng dậy, hai tay phủi bụi và quay lại. Người vừa nói là một ông lão sống gần nhà cô. Ông kinh doanh trái cây và hiện tại mới đi nhập hàng về.

"Bọn cháu đang tìm củ Ban đỏ."

"Có người ăn phải trái Pag à?"

"Vâng ạ. Là hai đứa em của cháu." Arthur đến gần và cúi chào ông lão.

Ông lão xuống xe ngựa và đi ra sau ngựa, dường như đang tìm gì đó. Một lúc sau, ông đóng thùng trái cây lại và đi đến trước mặt Arthur. Ông đặt vào tay của anh củ Ban đỏ.

"Đây. Ông vừa nhập một ít củ Ban đỏ. Tặng cháu đó."

"Nhưng mà..." Arthur cầm lấy củ Ban nhưng sau đó lại đặt lại vào tay ông lão. "Cháu không thể... nhận đâu."

Ông lão không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi đặt lại củ Ban vào tay Arthur. Ông cười hé răng với Lysanna rồi quay lưng rời đi. Hai người chỉ biết nhìn nhau rồi cúi chào cảm ơn ông lão.

"Chúng cháu cảm ơn ông."

Số củ Ban đỏ còn lại đã chui xuống đất hoàn toàn và mặt trời cũng đã xuống núi. Sau đó, hai người nhanh chóng chạy về nhà để làm trà cho Hugh và Robin.

Về đến nhà, Arthur vội chạy nhanh vào bếp và bắt đầu đun nước. Cô vào bếp và nhìn thấy Hugh và Robin đã tỉnh dậy và đang ăn cháo. Vẻ mặt của họ đã tươi tỉnh hơn, những nốt ban đỏ cũng đã biến mất. Chỉ cần ăn cháo và uống trà thì họ sẽ khỏe lại nhanh chóng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận