Arc 1: Ma pháp thiếu nữ Tsubaki (Remake)
Chương 2: Hội pháp sư
0 Bình luận - Độ dài: 5,392 từ - Cập nhật:
Người thiếu nữ lạ mặt ở cửa sổ nhanh chóng nhảy vào phòng tôi. Về ấn tượng ban đầu thì cô ta toát lên vẻ đẹp thường thấy của bao thiếu nữ trưởng thành khác, với khuôn mặt tròn trĩnh được trang điểm nhẹ, làn da bóng bẩy, cùng mái tóc đen dài chăm sóc và chải chuốt kĩ càng. Nhưng trái lại thì trang phục của cô ta lại trông khá đơn giản, với chỉ độc một cái áo hoddie cùng một cái quần ngắn tối màu, một kiểu thời trang theo tôi là kém nổi bật nhất và chỉ dành cho những thiếu nữ hướng nội sống đơn giản mà thôi. Hoặc là thích hợp với những người thích đột nhập vào nhà người khác như cô ta đây.
Sau đó, người thiếu nữ lạ mặt phủi phủi một hồi rồi giơ tay lên nói với giọng thân thiện.
“Xin chào, chị l...”
Nhưng trước khi bà chị đó kịp nói hết câu, theo phản xạ của bản thân, tôi liền vớ lấy cây gậy phép đang nằm trong tầm tay và hướng nó về phía chị ta.
“Tôi... tôi... là ma pháp thiếu nữ đấy! Tôi cho chị ba giây để giải thích tại sao chị lại nhảy vào đây bằng cửa sổ?”
“Bình tĩnh bình tĩnh!” Chị ta nhẹ giọng. “Tên chị là Rin. Đừng sợ, chị là đồng minh của em mà.”
Nhưng dẫu vậy thì tôi vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
“Đồng minh?” Tôi nói, tay vẫn không hạ thấp cây gậy trên tay xuống, dù rằng chính bản thân cũng chưa chắc thứ này thực sự có phép thuật như những gì tôi thấy trong mơ không. “Nhảy vào nhà người khác bằng cửa sổ, thậm chí còn không thèm gõ cửa mà bảo là đồng minh? Tôi nghĩ chị nên tìm một lời nói dối nào đáng tin hơn đấy!”
Cô chị tên Rin đó thấy tôi cứ hướng cây gậy phép vào bản thân thì đã giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng và bắt đầu giải thích.
“Ờ thì cửa chính nhà em khóa mất rồi còn đâu. Với lại nếu chị gõ cửa sổ thì chắc gì em còn thức vào hai giờ sáng thế này. Mà thậm chí nếu em còn thức thì chả phải khi nhìn thấy chị từ cửa sổ là em cũng sẽ hét ầm lên cho mà xem. Đúng không?”
“Cũng đúng...” Tôi đảo mắt và ngẫm nghĩ. Quả thật là nếu bà chị này leo vào phòng từ cửa sổ thì tôi chỉ nghĩ đó là trộm hay gì đó thôi, còn nếu thấy có một người bóng người đu bên ngoài bên ngoài cửa sổ và nhìn vào trong thì đúng thật hơi ghê.
“Vả lại...” Chị Rin chỉ vào cây gậy trên tay tôi rồi nói. “Em vừa mới trở thành ma pháp thiếu nữ vào vài giờ trước nhỉ?”
Tôi giật mình.
“Sao chị biết? Mà chính em cũng không chắc nữa. Mà chị là ma pháp thiếu nữ sao?”
Chị Rin không trả lời câu hỏi của tôi ngay, mà thay vào đó, chị ấy đưa tay vào túi áo và từ từ lấy ra một tấm thẻ bọc nhựa cứng rồi đưa cho tôi.
Đó là một tấm thẻ nhân viên với đầy đủ các thông tin liên quan, cùng biểu tượng nhận dạng không thể làm giả của Hội Pháp Sư cực kì uy tín.
“Để chị giới thiệu lại, tên chị là Rin, và chị không phải ma pháp thiếu nữ.” Chị ấy nói. “Nhưng chị lại là thành viên của Hội Pháp Sư, và công việc của chị chủ yếu là người truyền đạt thông tin và mệnh lệnh từ cấp trên xuống các ma pháp thiếu nữ, như thông báo vị trí của Kaiju, và dẫn dắt các ma pháp thiếu nữ. Có thể nói chị là quản lý của nhóm ma pháp thiếu nữ cũng được.”
Khi đối chứng những gì chị Rin vừa nói cùng những gì tôi thấy từ tấm thẻ nhân viên của chị ấy đang cầm trên tay, thì quả thật tất cả các thông tin đều chính xác. Vậy nên tôi dần hạ cây gậy xuống đã có chút niềm tin và trả lại tấm thẻ đó cho chị ấy, bởi những người trong Hội Pháp Sư và quen biết với các ma pháp thiếu nữ có lẽ sẽ không có ý đồ gì xấu.
"Mà sao chị lại tìm em?” Tôi hỏi.
Lúc này đây thì khuôn mặt chị Rin mới giãn ra, cũng như là thả lỏng cơ thể hơn khi bầu không bầu không khí giữa chúng tôi chẳng còn căng thẳng như lúc nãy. Chị ấy ra thở phù một hơi đầy nhẹ nhõm rồi mới trả lời.
“Chẳng phải là rõ ràng quá sao? Vì em là ma pháp thiếu nữ chứ còn sao nữa!”
Tôi nhìn xuống cây gậy phép trên tay, lòng vẫn tràn ngập những băng khoăn chưa có lời giải từ nãy giờ. Rằng liệu chút ít những sự kiện còn sót lại trong tâm trí mơ màng của tôi lúc nãy là sự thật, hay đó chỉ là ảo tưởng nhất thời của một đứa cuồng ma pháp thiếu nữ mà thôi .
"Ấy chết!” Giọng chị Rin bất ngờ kéo tôi về với thực tại. “Chị quên mất, nên là cho chị xin lỗi nhé!”
Tôi nhìn lên thì thấy chị ấy đang ôm trán và cau mày như thể vừa nhớ ra thứ gì đó quan trọng lắm.
"Sao chị lại xin lỗi em?” Tôi nghiên đầu, thắc mắc.
“Vì em là trường hợp đặc biệt, nên chị phải giải thích mọi thứ từ đầu ấy! Thế mà chị lại quên béng mất!”
"Ý chị là sao?”
Chị Rin lại thở dài thêm một hơi nữa rồi mới chịu giải thích cho tôi nghe. Nhưng dẫu vậy thì một tiếng ọt chợt vang lên, ngắt đoạn cuộc hội thoại của chúng tôi, và khiến mặt chị ấy đỏ như trái cà chua.
"Ờm...Trước khi bắt đầu thì...” Nói đoạn, chị Rin mím môi và chắp hai tay trước mặt tôi. “Từ chiều đến giờ chị lo chạy việc để xử lí mấy chuyện liên quan đến con Kaiju nên chưa có gì bỏ bụng cả. Nên nhà em có gì ăn thì cho chị ké một ít với? Chứ giờ chị đói chết mất!”
Tôi ngẫn người ra đó một lúc lâu.
Ờ thì đúng là có thực với vực được đạo, nhưng đến mức mà xin một bữa ăn từ người lạ mới chỉ gặp chưa được năm phút thì đúng là khó tin thật. Chẳng lẽ Hội Pháp Sư đối xử với nhân viên tệ đến thế sao trời? Nếu vậy thì tôi chẳng muốn tham gia tí nào đâu, bởi làm gì có nữ sinh trung học nào lại bị bào sức lao động đến mức vào cả nhà người mới để xin ăn thế này chứ!
Nhưng mà nhìn kĩ lại thì chị Rin cũng có một khuôn mặt tươi trẻ và thân hình thì cũng không phải thuộc dạng hốc hác gì. Đặc biệt là khi để ý đến vùng bên dưới mắt thì tôi cũng chẳng thấy một vệt đen nào, thứ mà tôi tin là minh chứng rõ ràng nhất cho một nhân viên bị vắt kiệt sức lao động. Vậy nên có lẽ hôm nay là dịp đặc biệt nên chị ấy mới bận rộn thế thôi.
“Vâng, nhà em chắc còn tí đồ ăn nguội đấy.” Tôi thở dài. “Nếu không chê thì mời chị.”
*
Sau đó, tôi cùng chị Rin đi xuống phòng bếp. Đã hơn hai giờ sáng rồi nên tất nhiên là dưới nhà chỉ độc một sự im lặng đáng sợ giữa không gian tối mịt mù. Để không phải vô tình đánh thức hai chị hầu gái sau một ngày làm việc vất vả, tôi đã dặn chị Rin đi thật nhẹ xuống những bậc thang. Nhưng dẫu vậy thì những tiếng cọt kẹt giữa những thanh gỗ vẫn vang lên mỗi khi chúng tôi cất bước, và tôi cảm tưởng chúng như thể là một vụ nổ bom nguyên tử có thể đánh thức mọi người dậy vậy.
Bằng một cách thần kì nào đó, tôi và chị Rin đã mò xuống đến căn bếp. Tôi bật đèn lên và bảo chị Rin ngồi vào bàn ăn chờ, trong khi bản thân thì mò mẫm trong tủ lạnh và tủ bếp để xem có gì ăn được không. Rồi sau một lúc hì hục trong bếp, tôi dọn ra mọi thứ vừa được chuẩn bị cho chị Rin. Đó chỉ đơn giản gồm một ly mỳ ăn liền cùng một phần gà nướng còn dư từ tối hôm qua được tôi hâm lại trong lò vi sóng, nhưng hi vọng là chị Rin thích nó.
“Cảm ơn em nhé! Vậy chị không khách sáo đâu đấy!”
Sau khi chắp hai tay để cảm tạ bữa ăn, chị Rin tống hàng đống thức ăn vào miệng ngay lập tức, mà chẳng hề để tâm đến nhiệt độ của các món, cũng như là thể diện của một người phụ nữ trên bàn ăn. Và tôi ngồi đối diện thì chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc khi chứng kiến chị ấy dứt điểm ly mỳ chỉ trong năm phút, bao gồm cả nước, và thêm mười phút hơn để xử lý nửa phần gà nướng trên dĩa mà thôi.
“Thật sự đây là bữa ăn ngon nhất mà chị từng ăn. Em vừa cứu chị một mạng rồi đấy!” Chị Rin nói khi trong miệng vẫn còn nhai ngấu nghiến đầy thức ăn, nhưng tốc độ ăn đã chậm dần lại.
"Vâng, chị cứ tự nhiên.”
Nhìn chị Rin ăn vậy thì tôi thực sự phải đặt một dấu hỏi lớn cho chế độ đãi ngộ nhân viên của Hội Pháp Sư rồi đây. Nhưng dẫu vậy thì có những vấn đề quan trọng và câu hỏi quan trọng hơn mà tôi cần câu trả lời đây.
“Thế chị đã có sức để giải thích cho em chưa?”
Chị Rin ngước nhìn lên tôi, đảo mắt quanh một vòng, rồi mới giật mình như thể vừa nhớ ra gì đó và trả lời.
"Ấy chết, chị lại quên béng mất! À mà trước tiên cho chị biết tên em đã nhé!”
Ừ nhỉ, nãy giờ dù đã trò chuyện tương đối nhiều và thậm chí là mời chị Rin bữa ăn, nhưng đúng là chị ấy vẫn chưa hỏi tên tôi đấy. Với cái ấn tượng khó phai khi liên tục quên thế này thì có lẽ tôi nên có một chút nghi ngờ về năng lực quản lí các ma pháp thiếu nữ của chị ta.
“Em là Kamiyama Tsubaki. Chị có thể gọi em là Tsubaki cũng được.”
“Ka...miyama?” Chị Rin cau mày và nhìn tôi, thậm chí là dừng ngang miếng thịt gà trên tay.
Có chuyện gì thế nhỉ? Bộ tên tôi có vấn đề gì hay sao mà chị ấy lại ngớ người ra như thế?
“Chị Rin! Có chuyện gì vậy chị?” Tôi hỏi.
Nghe tôi gọi thì chị Rin giật bắn mình như vừa rớt từ trên mây xuống. Chị ấy lấy lại nụ cười trên mặt, xua tay và trả lời tôi.
"À à không có gì đâu! Chị chỉ chợt nhớ đến vài chuyện bên lề thôi, nhưng chắc tên trùng nhau cũng là chuyện bình thường mà!”
Chị ấy hít vào một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục.
“Thế trước khi bắt đầu, thì em có câu hỏi gì không?”
“Em nghĩ sẽ khá nhiều đấy! Đầu tiên em muốn biết là em thực sự đã trở thành một ma pháp thiếu nữ rồi sao?”
Tôi chẳng nhận được câu trả lời nào, ngoài một cái gật đầu từ người chị đang cặm cụi ăn đối diện.
“Nhưng sao em cứ có cảm giác nó như giấc mơ vậy nhỉ? Kiểu rất nhiều chuyện kì lạ, cho đến có nhiều thứ có vẻ không đúng lắm.” Tôi tiếp tục, cau mày và gãi đầu.
“Là do tác dụng của thuốc mê đấy em.” Chị Rin đáp cụt ngủn với nét mặt thản nhiên đến kì lạ.
"Thuốc mê? Ý chị là sao?”
"Nói vầy cho dễ hiểu, vì để đảm bảo bí mật danh tính của mọi ma pháp thiếu nữ, nên bên chị buộc phải làm thế với cả ba đứa bọn em. Bọn chị gây mê tụi em, thay đổi một chút kí ức để tụi em tin đó là giấc mơ, làm giả thông tin cùng kí ức của những người liên quan, và cuối cùng là trả các em về phòng ngủ. Tất nhiên là sau khi cả ba đều đã được kiểm tra sức khỏe kĩ càng rồi.”
Ba người? À đúng rồi, lúc đó còn có Yuzu và Mirai nữa mà!
“Thế hai người còn lại sao rồi?” Tôi hỏi khi gần như đứng bật dậy, giọng điệu không giấu nổi sự lo lắng.
Nhưng chị Rin thì vẫn thản nhiên gặm nốt miếng thịt trên cục xương và nhướng mày.
"Em bình tĩnh! Chị đã bảo là họ vẫn an toàn mà! Họ cũng sẽ giống em thôi, tỉnh dậy và tin tất cả những gì vừa xảy ra là giấc mơ. Nhưng điều khác biệt duy nhất là em được biết mấy sự kiện đó đều là sự thật, từ chị và cây gậy phép của em.”
“Tức là họ vẫn an toàn và lành lặn sao?”
“Hoàn toàn không một vết xước!”
Nghe những lời khẳng định chắc nịch đó từ chị Rin, lòng tôi nhẹ hẳn đi như thể vừa bỏ được một quả tạ nặng vậy. Tôi ngồi xuống ghế và thở ra một hơi đầy nhẹ nhỏm, nhưng rồi lại tiếp tục thắc mắc.
“Vậy nếu như em nói cho họ biết sự thật, kèm với bằng chứng là cây gậy của em thì sao?”
“Cái đó thì tùy em thôi!” Chị Rin nhún vai. “Nhưng lời khuyên của chị là đừng để nhiều người biết, bởi như thế là em không chỉ tự mang rắc rối vào bản thân, mà còn kéo những người xung quanh mình vào vòng nguy hiểm đấy!”
Nghe có vẻ đúng như thế thật. Nếu càng nhiều người biết tôi là một ma pháp thiếu nữ thì tôi chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng. Nhưng dù vậy thì cũng chẳng phải hay ho gì, bởi hệt như những gì chị Rin vừa nói, tôi sẽ bị tất cả mọi người xung quanh theo dõi, chú ý và ghi hình lại, bất kể đó là hành động, cử chỉ hay lời nói nào. Đó là còn chưa kể những kẻ có ý định có thể lợi dụng những thông tin về tôi hay mọi người thân quen xung quanh để làm điều xấu đấy. Vậy nên nếu sống một cuộc sống mà lúc nào cũng có máy ảnh, máy quay kề sát bên và luôn cảnh giác 24/7 thế thì đúng thật là áp lực mà.
Có lẽ tôi sẽ cân nhắc về vấn đề tiết lộ sự thật này sau vậy, bởi vẫn còn hàng tá các câu hỏi khác nhau trong tâm trí cần được giải đáp.
"Thế chị cho em biết vài thông tin về Hội Pháp Sư đi!”
“Vì em là ma pháp thiếu nữ nên chị mới cho em biết cái này đấy nhé! Theo những gì chị biết thì bọn họ là một tổ chức lâu đời có bề dày lịch sử hàng ngàn năm trước với rất nhiều chi nhánh trên toàn thế giới, và họ có nhiệm vụ là bảo vệ nhân loại khỏi Kaiju.”
“Hàng ngàn năm cơ á?” Tôi bất ngờ. “Em nghe mọi người bảo là họ xuất hiện cùng lúc với đám Kaiju cơ.”
“Thì đây là thông tin mật mà em! Hình như hồi trước thì Hội được thành lập để cưu mang những người có thể sử dụng ma lực thì phải. Đến tầm năm mươi năm trước thì Kaiju xuất hiện và họ đã bảo vệ nhân loại khỏi chúng từ lúc đấy.”
Tôi im lặng và cố tiêu hóa những thông tin mà chị Rin vừa chia sẻ.
Có vẻ ngoài thông tin về nguồn gốc của Hội Pháp Sư đã có từ hàng ngàn năm trước là mới ra, thì những gì chị Rin vừa nói cũng đã quá quen thuộc với thường dân chúng tôi rồi.
Đúng là lũ Kaiju bắt đầu xuất hiện và tàn phá từ khoảng năm mươi năm trước, và thời điểm đó cả thế giới đã phải rất chật vật lắm mới có thể đẩy lùi được những cuộc tấn công từ chúng. Nhưng mọi chuyện dần trở nên dễ dàng hơn khi một hội gồm những cá nhân dùng ma thuật xuất chúng dưới cái tên Hội Pháp Sư bắt đầu ra tay và hành động. Tùy từng khu vực và chi nhánh thì họ có những cách khác nhau để tiêu diệt lũ Kaiju, như chi nhánh Nhật Bản này là các ma pháp thiếu nữ. Tuy thiệt hại về tài sản và nhân mạng là có, nhưng dẫu vậy thì cách làm của Hội lại hiệu quả hơn nhiều việc dùng máy bay bắn phá hay bom hạt nhân, nên họ được ủng hộ rất nhiều bởi người dân và các nước trên thế giới.
Nhưng từ đó thì tôi lại có một thắc mắc khác. Nếu các ma pháp thiếu nữ đóng một vai trò cực kì quan trọng trong chi nhánh Nhật Bản của Hội, cũng như là công cuộc bảo vệ người dân ở đây, vậy thì hẳn là chị Rin cũng phải là một người tài giỏi lắm mới trở thành người quản lí và hướng dẫn những cá nhân đặc biệt như tôi đúng không?
Tôi mang câu hỏi đó để hỏi chị Rin, nhưng để đáp lại thì chị ấy lại phì cười và lắc đầu.
“Cũng không hẳn là tài giỏi, mà chủ yếu là quan hệ thôi em!”
"Quan hệ á?” Tôi cau mày, hỏi lại.
“Để nói cho dễ hiểu thì chị cũng đang làm hầu gái cho gia tộc đứng đầu chi nhánh Nhật này, và có mối quan hệ khá thân thiết với người đứng đầu hiện tại. Nên là... em hiểu ý chị mà!”
Chị Rin có mối quan hệ khá thân thiết với người đứng đầu chi nhánh Nhật Bản hiện tại á? Nếu vậy thì cũng đồng nghĩa với việc chị ấy cũng sẽ có một chút quyền lực ngầm để uy hiếp mọi người xung quanh sao?
Rồi mặt tôi dần đông cứng lại khi nhận ra vấn đề.
Thôi chết rồi, lúc nãy tôi hành xử, cũng như là có những lời lẽ không đúng mực với chị Rin. Không chừng với đặc quyền của chị ấy, thì tôi sẽ bị sa thải ngay cả trước khi được nhận vào Hội mất.
Nhưng rồi chị Rin ngồi đối diện tôi lại bật cười, có lẽ là do thấy nét mặt đột nhiên nghiêm túc.
“Em không cần phải lo về chuyện lúc nãy đâu! Phản ứng của em lúc đó là bình thường mà, nên là vẫn chấp nhận được.” Nhưng rồi mặt chị ấy đanh lại. “Nhưng kể từ lần sau em cũng nên để ý thái độ của bản thân đi đấy nhé!”
Tôi nuốt nước bọt và chẳng nói thêm được gì.
Có thể cho là may mắn khi những hành động trước đó của tôi sẽ được bỏ qua, nhưng lời đe dọa của chị Rin ngay sau đó thật sự khiến tôi lạnh cả sống lưng. Như thể là nếu tôi có làm điều gì đó khiến chị ấy phật ý trong tương lai, thì tôi sẽ có kết cục còn tệ hơn cả những gì bản thân đã tưởng tượng.
Nhưng rồi trong tâm trí có phần đen tối của tôi chợt nảy ra một suy nghĩ khi sâu chuỗi các thông tin lại.
“Làm hầu gái cho một người cực kì có quyền, và có mối quan hệ thân thiết với người đó á? Vậy chẳng phải là...” Tôi xoa cằm và thì thầm trong miệng.
Nhưng tôi đã chẳng thể nói hết câu thì cơn đau điếng truyền từ đỉnh đầu vào tâm trí khiến tôi gần như phải hét lên. Nhìn lên thì đó hóa ra là chị Rin ngồi đối diện đã nhoài người tới và chặt cho tôi một cú trời giáng.
Bộ chị ấy đọc được những suy nghĩ lệch lạc thoáng qua trong giây phút ngắn ngủi đó của tôi sao?
“Tự nhiên nghe chị là hầu gái riêng mà em nghệt mặt ra thì chị biết thừa em đang nghĩ cái gì trong đầu rồi.” Chị Rin trả lời, và tôi dần nhận ra chị ấy đọc vị người khác tốt như thế nào. “Nghe này, chị là hầu gái riêng của em gái, của EM GÁI tộc trưởng nhé, và em ấy rất trưởng thành nên không hề yêu cầu chị làm ba cái chuyện đen tối mà em đang suy nghĩ đâu! Với lại, kể cả khi chủ nhân là nam thì công việc của hầu gái cũng không bao gồm mấy cái chuyện đó đâu nhé!”
"Vâng, em xin lỗi ạ...” Tôi rên rỉ.
“Biết nhận lỗi là tốt!”
Chị ấy khoanh tay lại gật đầu với vẻ hài lòng và ngồi xuống. Còn tôi thì xuýt xoa cái đầu vừa bị ăn một cú đau thấu xương, trong khi tự dặn lòng mình rằng không nên xem thường chị quản lí tương lai này.
“Mà thôi cũng trễ rồi, nên là dừng lại ở đây thôi! Nếu còn gì muốn hỏi thì để hôm sau đi!” Chị Rin nói khi cho miếng thịt cuối cùng vào miệng.
Và cơn đau trên đầu dần dịu đi thì tôi mới để ý là chị ấy đã xử lý nuốt phần gà nướng và chỉ để lại những mảnh xương vụn trên đĩa từ lúc nào.
Rồi chị ấy lại chợt tiếp tục khi đang mút nốt đống nước sốt còn lại trên các ngón tay.
"Nhưng chị còn vài thứ muốn hỏi em đây?”
"Là gì thế ạ?”
“Chị biết rõ em rất thích ma pháp thiếu nữ, nhìn phòng em là thấy mà.” Mặt chị ấy dần trở nên nghiêm túc. “Nhưng chị cảnh báo trước, việc làm ma pháp thiếu nữ rất nguy hiểm, nó không màu hồng và kì diệu như trong mấy bộ phim mà em hay xem đâu. Thậm chí là có thể mất mạng bất cứ lúc nào đấy, tất nhiên là Hội sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ các em để điều đó không xảy ra. Nhưng dẫu vậy thì công việc này vẫn rất rủi ro!”
Tôi im lặng và trầm ngâm.
Tôi biết là trở thành ma pháp thiếu nữ là rất nguy hiểm chứ, bởi chính tôi đã trải qua điều đó chỉ mới vài tiếng trước thôi mà. Nhưng ước mơ từ lâu của tôi là một ngày nào đó có thể trở thành một ma pháp thiếu nữ, khoác trên mình bộ trang phục đáng yêu và chiến đấu để bảo vệ mọi người, và nó vẫn luôn rạo rực trong tim tôi đến tận hôm nay. Vậy nên dẫu là sau khi trực tiếp đứng trước những con Kaiju khủng khiếp hay chứng kiến những vết thương chí mạng của Midori, thì mong ước cháy bỏng của tôi cũng chẳng hề lay chuyển đi một tí nào.
“Vậy câu trả lời của em sẽ là gì đây?” Chị Rin hỏi lại lần nữa. "Và tất nhiên là chị sẽ không oán trách gì em nếu em từ chối đâu. Chỉ là chị sẽ xóa hết ký ức về những gì chúng ta nói nãy giờ, và cả trận chiến của em với con Kaiju, và cũng sẽ xóa ký ức của cô bạn của em nữa.”
Nhưng lần này tôi đã dõng dạc khẳng định một cách chắc nịch với ánh mắt đầy kiên định.
“Em đồng ý!”
"Chị thấy em trả lời hơi vội đấy!” Chị ấy nhướng mày bất ngờ và nói. “Đây là chuyện hệ trọng, và em có thể đang đánh cược cả cuộc đời mình vào nó đấy! Nên là hãy suy nghĩ cho kĩ!”
Nhưng tôi vẫn lặp lại câu trả lời đó mà không do dự gì.
"Em đồng ý!”
Sau khi nghe tôi trả lời hai lần một cách đầy đanh thép, chị Rin chỉ mỉm cười và thở dài.
“Thôi được rồi. Nhưng trước khi mọi thứ bắt đầu thì chị có mệnh lệnh bắt buộc cho em đây!”
“Là gì thế ạ?”
“Nếu con Kaiju quá mạnh đối với em, tuyệt đối đừng có cố quá sức, mà phải sử dụng ma pháp để câu giờ và liên lạc với chị ngay! Chị và Hội chắc chắn sẽ gửi tiếp viện và hỗ trợ em. Và cũng nên nhớ rằng, nếu em muốn từ bỏ, thì sẽ không có ai oán trách em đâu.”
“Vâng!” Tôi gật đầu và nở một nụ cười thật rộng.
Và cuối cùng, chị Rin đưa tay về phía tôi.
“Vậy thì chào mừng em đến với Hội Pháp Sư, và thay mặt Hội, chị cũng sẽ cảm ơn trước những cống hiến của em trong công cuộc bảo vệ thế giới này khỏi lũ quái vật ngoại cỡ ngoài kia!”
Rồi như một phép lịch sự tối thiểu, tôi cũng đưa tay ra và bắt lấy tay chị ấy, một hành động đại diện mối quan hệ ràng buộc và gắn bó của chúng tôi sau này.
Nhưng rồi nụ cười trên miệng tôi dần tan biến đi khi tôi chợt nhận ra một vấn đề khác.
“Hình như chị chưa rửa tay thì phải?”
*
Sau khi cả hai chúng tôi rửa tay sạch , thì tôi nhận nhiệm vụ lau dọn lại căn kếp, trong khi chị Rin hì hục ghi lại những thông tin cá nhân cơ bản của tôi vào một tờ giấy gần giống như yếu lí lịch.
Nói là cơ bản bởi nhưng cũng những thông tin lạ hoắc của bản thân mà tôi chưa từng được nghe trước đây, với với dụ điển hình nhất là lượng ma lực trong cơ thể.
“Cho chị đo chỉ số ma lực của em nhé!”
Nói rồi chị ấy lục trong túi ra một thiết bị nhỏ gọn vừa lòng bàn tay, với màn hình hiển thị số, các kí tự khó hiểu cùng vài phìm bấm kì lạ khác.
Sau một hồi điều chỉnh vài thông số cho nó, thì chị ấy bắt đầu ấn thiết bị hình quả trứng dẹp đó vào ngón trỏ của tôi, và ngay sau đó là cơn đau nhói lên khiến tôi giật bắn cả mình.
"Chị làm gì vậy?” Tôi hỏi khi rụt tay lại theo phản xạ. Và ở nơi đầu ngón trỏ tiếp xúc với thiết bị, tôi nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ xíu. Dù không chảy máu, nhưng nó vẫn mang lại một cái cảm giác ngứa ngáy vô cùng khó chịu.
"Đo ma lực của em chứ làm gì. Mà muốn làm thế thì cần máu của em để phân tích chứ.” Chị ấy trả lời trong khi mắt thì vẫn dán chặt vào chiếc máy đo trên tay.
Tôi cũng tò mò ngó vào xem thử thì thấy trên chiếc màn hình chữ nhật nhỏ nhảy số liên tục. Các con số cứ liên tục tăng lên, và chúng chỉ thực sự dừng lại khi lắp đầy bởi các con số 9. Mà nói là dừng lại cũng không đúng, bởi hàng dài những con số 9 đó vẫn nhảy tiếp sang dãy những con số 0, rồi trở lại với dãy 9. Cứ thế cả màn hình nhấp nháy liên tục hai con số 9 và 0 một cách kì lạ.
"Quái lạ! Máy hư rồi hả ta?”
Nói rồi chị Rin đập đập máy vào lòng bàn tay. Sau khi thấy cách đó không hiệu quả, chị ấy đã khởi động lại máy, thử trước với bản thân để xác nhận nó vẫn ổn rồi mới trở lại với tôi, ngoài lề một chút là ma lực của chị ấy cũng khủng phết. Sau khi thử lại thì kết quả vẫn trả về như lúc trước, những con số 9 và 0 vẫn cứ nhấp nháy trên màn hình.
Nhưng rồi đột nhiên tôi chợt nhớ ra một thông tin quan trọng lúc chiều.
“Chị Rin!” Tôi gọi, dù rằng chị ấy đang đứng kế bên. “Lúc chiến đấu với con Kaiju thì cây gậy có cho em biết là em sở hữu một lượng ma lực rất lớn đấy.”
Chị Rin nhìn sang tôi, ánh mắt không giấu được sự bất ngờ.
"Cây gậy của em biết nói á!? Mà thật chứ?” Chị ấy hỏi.
Và tôi chỉ gật đầu.
“Vậy thì có thể có ba trường hợp...” Chị ấy cúi gầm mặt và lẩm bẩm, nhưng vẫn đủ to để tôi nghe thấy.
“Là gì thế ạ?”
“Một, là do máy bị lỗi hoặc trục trặc gì đó. Hai, là do trong em ngoài ma lực còn có một dạng năng lượng nào khác nữa. Còn ba...”
Nói đoạn, chị ấy nhìn sang tôi.
“...là em có trữ lượng ma lực vô cùng khủng khiếp, hoàn toàn có thể sánh ngang với ma pháp thiếu nữ mạnh nhất từ trước đến nay.”
Hơi thở tôi dần chậm đi, dẫu cho trái tim trong lồng ngực vẫn không ngừng đập loạn xạ.
Nhiều... ngang ma pháp thiếu nữ mạnh nhất? Tức là tôi có thể tiềm lực để vươn lên vị trí đầu trong danh sách những thiếu nữ đang bảo vệ thế giới này sao?
"Cây gậy của em cũng biết nói giống em ấy, nếu thuận lợi thì việc hai đứa ngang hàng nhau chỉ là vấn đề thời gian thôi."
“Tức là ít nhất em sẽ được chung nhóm với các Hộ Vệ Thiên Tinh đúng không chị?” Mắt tôi sáng lên.
Trong hệ thống phân cấp sức mạnh các ma pháp thiếu nữ của Hội Pháp Sư, các Hộ Vệ Thiên Tinh là những con át chủ bài, và là phòng chắn cuối cùng khi đối đầu với các mối hiểm họa Kaiju cấp quốc gia hoặc hơn. Họ là những thiếu nữ mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất, đến mức mà chỉ cần sự hiện diện của họ thôi cũng khiến người dân an tâm đến mức chẳng cần phải để tâm đến những con quái vật khổng lồ kia nữa.
Nhưng vì một lí do nào đó mà các Hộ Vệ Thiên Tinh rất ít khi, hay đúng hơn là gần như chẳng bao giờ đối đầu với những Kaiju cấp độ thấp, mà để chúng lại cho các ma pháp thiếu nữ yếu hơn ra trận.
Nhưng câu trả lời sau đó của chị Rin đã đập tan mọi mộng tưởng tươi đẹp của tôi.
"Mơ đi. Dù em có trữ lượng ma lực ngang với Savior thì cũng phải bắt đầu từ bước đầu tiên. Đó là trải qua kì huấn luyện để trở thành một Thiếu Nữ Tân Tinh.”
“Hả...?” Tôi hét lên đầy thất vọng.
Dù cho có tiềm năng lớn thế nào đi chăng nữa, thì Hội vẫn bắt tôi phải leo lên các cấp bậc sức mạnh như bao ma pháp thiếu nữ khác sao. Và bước đầu tiên của tôi, theo như chị Rin, chính là trải qua kì huấn luyện đặc biệt để được công nhận là một Thiếu Nữ Tân Tinh. Điều đó đồng nghĩa với việc hiện tại tôi còn ở dưới cả những Thiếu Nữ Tân Tinh, cấp bậc thấp nhất trong hệ thống, đến mức mà gần như chẳng còn ma pháp thiếu nữ nào đủ yếu để nằm trong nó nữa.


0 Bình luận