Emissary of the Demon Kin...
Aratamete2479 AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc I (Remake)

Chương 01 - Ác quỷ và lời hiệu triệu

0 Bình luận - Độ dài: 4,014 từ - Cập nhật:

Lại nữa rồi... một lần nữa mình phải tự hỏi bản thân rằng liệu cái quyết định cao hứng vừa rồi có phải lại là một sai lầm tệ hại nữa hay không?

Từng tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối tăm, nghe nặng nề với từng nhịp khô khốc như đang gõ xuống nền đá lạnh lẽo. Tạo ra một thứ âm thanh đơn độc vang vọng trong cái hành lang tối hun hút và tù túng.

Ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đuốc treo dọc trên tường nhấp nháy, chỉ đủ để soi rõ một khoảng không gian hạn hẹp và để lại phần lớn hành lang chìm trong bóng tối sâu thẳm. Mỗi khi có người ngang qua, những chiếc bóng quái dị lại được kéo dài trên nền đá ẩm ướt.

Giữa không gian lạnh lẽo ấy, có một thanh niên trẻ tuổi đang cất từng bước chân nặng trĩu như đeo đá. Trong khi đầu óc quẩn quanh với hàng đống những suy nghĩ tiêu cực.

Cách đây vài giờ, cậu ta vẫn còn là một kẻ chật vật với những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày vậy mà... Giờ đã bị mang đến một nơi tối tăm và xa lạ, mọi thứ xung quanh nơi đây đều vô cùng ma quái đến đáng sợ... Và tất nhiên, cậu ta cũng không hề đơn độc trong cơn ác mộng này.

"Mình sắp xong đời rồi sao?" Cậu đang thầm nghĩ, trong khi bản thân cố giữ một nhịp thở đều đặn dù cho cổ họng đang khô rát.

Ánh mắt cậu liếc trộm bóng lưng của kẻ đang dẫn đường phía trước, đây cũng chính là một trong hai con quỷ đã triệu hồi cậu. Một con quỷ lùn có đôi mắt lóe lên một thứ ánh sáng đỏ thẫm mờ nhạt trong bóng tối.

"Chúng ta sẽ đến nơi nào vậy?”

Câu hỏi khiến con quỷ khẽ quay đầu nhìn cậu rồi mỉm cười. Làm cậu lo lắng mà vội vã hướng ánh mắt nhìn xuống trong sợ hãi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Để xem... đó là một căn phòng ở cuối hành lang này... Bọn ta thường gọi nơi đó là phòng hiến tế thì phải?"

Con quỷ đưa ngón trỏ lên cằm và gõ nhẹ hai lần, vẻ mặt cũng tỏ ra khá phân vân khi trả lời. Cuối cùng nó thở dài với dáng vẻ mệt mỏi, bước từng bước thật uể oải về phía trước.

“Phòng hiến tế?!”

Mới nghe vậy, cậu ta đã cảm thấy máu trong huyết quản mình như đông cứng lại. Tâm trí lại phải không ngừng trấn an bản thân về những điều sắp phải đối mặt sắp tới. Mỗi bước đi giờ cứ như mỗi lần chiến đấu với nỗi sợ hãi rực trào bên trong, vừa đi còn phải vừa gắng sức giữ thăng bằng trên bề mặt lồi lõm.

"Tiêu thật rồi! Lúc nãy hình như chúng có nói là muốn dẫn mình đi diện kiến chủ nhân của bọn chúng!!" Thầm nghĩ, trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt lại. Mồ hôi thì đang lăn dài trên trán.

Sau một lần rẽ phải trên đường đi, dọc hành lang đoạn này là vô số ánh mắt của những bức tượng quỷ như đang đeo bám lấy cậu, làm cậu không dám nhìn thẳng. Một vài âm thanh lạ lùng vang vọng khắp nơi, như những tiếng thì thầm từ thế giới bên kia vọng đến khiến sắc mặt cậu tái lại. Nó vang lên đều đặn như một lời nhắc nhở về tình cảnh trớ trêu của cậu.

"Không ngờ cái viễn cảnh tồi tệ nhất lại đến nhanh thế này! Mình chỉ mới được triệu hồi đến thế giới này vài tiếng trước thôi mà... Vậy mà sắp phải đối mặt với trùm cuối rồi?! Đây là isekai độ khó gì thế này?!" Cậu cố nuốt khan nhưng cổ họng đã đắng ngắt. Cái cảm giác quặn thắt nơi đáy dạ dày này thực sự quen thuộc đến đáng sợ.

"Có lẽ bây giờ đã đến lúc thích hợp để hối hận hay tuyệt vọng khi đưa ra lựa chọn này rồi... Quỷ Vương chính là kẻ mà mình sắp phải gặp!!"

Cậu siết chặt nắm tay đến mức các khớp ngón trở nên trắng bệch, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

"Tại sao? Tại sao lại là mình cơ chứ??" Tâm trí luôn không ngừng tự hỏi, ánh mắt thì lướt nhanh qua phía trước hành lang dài vô tận.

Tự hỏi liệu bản thân cậu có phải là một người hùng đặc biệt được thế giới lựa chọn để làm điều này hay đây chỉ đơn giản là cậu xui xẻo?

Một tiếng tru xa xăm chợt vang lên, xuyên qua lớp bức tường đá khiến cho tóc gáy cậu dựng đứng. Lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở thì trở nên gấp gáp.

"Tệ quá... Tệ quá rồi!! Nhất định phải tìm được cách thoát khỏi cơn ác mộng này trước khi bản thân mình điên lên mất..."

Câu chuyện bắt đầu từ nhiều giờ trước...

Vừa bước vào trong cái căn phòng nhỏ bé như pháo đài cô độc của mình, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn cũ kỹ được cậu bật hắt lên những chồng sách đang nằm ngổn ngang đầu giường. Liền kề với chiếc bàn là một giá sách chất đầy những cuốn tiểu thuyết, manga và cả những chiếc đĩa trò chơi đều liên quan đến chủ đề về thế giới giả tưởng.

Cùng với những tấm áp phích được treo trên tường, tất cả đều xoay quanh những câu chuyện kể về hình tượng người anh hùng lẫy lừng trong thế giới giả tưởng, những kẻ dám đứng lên chống lại bóng tối để bảo vệ thế giới.

Mới đặt chân vào phòng, cậu đã chọn lấy một cuốn sách rồi nằm dài trên chiếc giường đơn của mình để tận hưởng nó. Cậu ta là Hiruga Shido - một thanh niên 17 tuổi, sở hữu một thân hình nhỏ bé với chiều cao trung bình. Có mái tóc đen dày vừa phải, dài đến mức chạm vai và hơi rối tự nhiên.

Từ khi còn nhỏ, Hiruga đã quen với việc hay bị bạn bè cùng lớp xa lánh. Thường xuyên phải nghe những lời chế nhạo, hứng chịu những cú xô đẩy thô bạo và ánh mắt lạnh lùng của bạn bè trên trường đã dần giam cầm cậu trong sự cô độc và đau khổ.

Thực tại thì đối với cậu chẳng khác gì một cơn ác mộng không hồi kết, nơi mà cậu không hề tìm thấy chút ý nghĩa nào để gắn bó. Bố mẹ cậu không may đã mất trong một vụ tai nạn, bỏ lại cậu một mình từ năm 15 tuổi. Họ hàng hay người quen của cậu cũng hầu như chẳng bao giờ quan tâm hay đếm xỉa tới cậu. Hiruga đã sống qua những chuỗi ngày cô đơn ấy một cách lặng lẽ và đơn độc, hoàn toàn không có lấy một ai lắng nghe hay ở bên những lúc cậu cần nhất.

Có lẽ niềm vui duy nhất của cậu chính là được đắm mình hoàn toàn vào trong những câu chuyện hoặc trò chơi về thế giới giả tưởng. Chỉ có trong đó, cậu mới tìm thấy được chút an ủi hoặc đồng cảm. Những cuốn sách và trò chơi về các anh hùng đã trở thành người bạn đồng hành duy nhất của cậu, cho cậu ước mơ về một ngày được thấy bản thân cũng có thể bước ra khỏi bóng tối, trở nên thật mạnh mẽ và kiên cường.

"Liệu cái giấc mơ kỳ lạ mà mình gặp mấy hôm nay có đến nữa không nhỉ?"

Đọc xong cuốn sách, Hiruga nhìn lên trần nhà với đôi mắt suy tư đầy mơ mộng. Mấy hôm gần đây, cậu thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Khung cảnh trong đó chỉ là một khoảng trắng kéo dài vô tận với chỉ một mình cậu đứng lẻ loi tại đó.

"Ba hôm liên tiếp rồi sao? Thật kỳ lạ... Tự nhiên mình có một linh cảm xấu về nó." Nói rồi cậu ngồi dậy, mở một cánh cửa sổ để ngắm những vì sao trên bầu trời đêm bằng ánh mắt sắc sảo nhưng cũng có phần trống rỗng ẩn sâu. Như thể đang tìm kiếm một điều gì đó xa xôi vậy.

"Chắc không thể nào đâu..."

Hiruga khẽ lắc đầu thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào không khí. Sau đó tay cậu với lấy công tắc đèn, ngón cái nhấn xuống với chút do dự. Khi ánh sáng vụt tắt, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối mịt mù.

"Mong sao đêm nay sẽ không còn gặp giấc mơ kỳ lạ đó nữa..." Nằm trên giường với đôi mắt lấp lánh trong bóng tối, cậu nghĩ cho đến khi mí mắt nặng trĩu dần khép lại.

Nửa đêm rồi cũng tới, có một luồng ánh sáng bí ẩn bất ngờ xuất hiện và xé toạc bóng tối. Nó bắt đầu như một tia sáng yếu ớt, lấp lóe ở góc phòng rồi bùng lên rực rỡ. Khiến Hiruga giật mình ngồi bật dậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Hả! Lại nữa sao?" Hiruga thốt lên, giọng lạc đi vì ngạc nhiên. Đôi mắt mở to với ánh sáng phản chiếu trong đó, pha lẫn giữa nỗi sợ hãi và sự tò mò.

"Đây đã là lần thứ tư mình gặp phải giấc mơ kỳ lạ này rồi... Không biết đến bao giờ hiện tượng này mới chấm dứt đây?" Cậu nhanh chóng dụi mắt, mái tóc đen rối bời cũng dần xòa xuống trán, che khuất đi một phần tầm nhìn.

Tiếp đó cậu lảo đảo đứng dậy, bước đi khắp nơi, lần mò từng góc tường như muốn tìm bằng chứng để bác bỏ chuyện này. Cuối cùng, Hiruga mệt mỏi ngồi phịch xuống, cố gắng đánh thức bản thân bằng những cú véo mạnh vào má.

"Đau quá!!" Cậu nhăn mặt, cơn đau do quá tay khiến Hiruga phải nhẹ nhàng xoa dịu đôi má.

"Thật kỳ lạ... mơ mà cũng thấy đau gớm nhỉ?" Nghĩ đến đây, đột nhiên mắt cậu mở to hơn, hơi thở bắt đầu dồn dập.

"Không... đây không phải mơ!!" Hiruga lẩm bẩm với nét mặt bàng hoàng, bàn tay vẫn run run đặt trên má.

Chưa kịp định thần, một hiện tượng kỳ lạ nữa đã thu hút ánh nhìn của cậu. Đó là những ký tự phát sáng, chúng từ từ hiện ra giữa không trung và lơ lửng ngay trước mặt cậu. Toả ra một thứ ánh sáng siêu nhiên, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Hiruga.

“C-Cái… Cái gì thế này?”

Cậu há hốc miệng, cơ thể cũng vô thức lùi về sau. Tay chân đang không ngừng rung lên, đôi mắt sắc sảo mở to đến mức gần như muốn bật ra ngoài.

Bất ngờ những ký tự lạ thường đó dường như sống động, chúng như hiểu được cậu đang nói gì mà tự biến đổi, xoay chuyển và sắp xếp lại thành nội dung mà cậu có thể đọc được.

Hiruga nín thở khi tận mắt chứng kiến điều đó, tay nắm chặt để giữ sự bình tĩnh. Sau khi đã chấn tĩnh được bản thân, cậu mới dám mò thử lại gần hơn để xem nội dung của lời nhắn.

"Gửi người được chọn... Mong cậu hãy đáp lại lời triệu hồi này... Vậy là có ý gì?" Cậu đọc lớn, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt lộ rõ sự bối rối vì khó hiểu. Chưa kịp suy nghĩ thêm, dòng chữ lại thay đổi nội dung.

"Chúng tôi cần bạn... Hỡi kẻ được lựa chọn! Hãy cho bọn tôi mượn sức mạnh của cậu?" Hiruga nghiêng đầu sau khi xem xong, đôi mắt lóe lên sự tò mò xen lẫn ngờ vực.

"Đ-Đây... Đây không lẽ là lời triệu hồi từ dị giới sao? Không thể nào có chuyện vô lý như vậy được!!" Hiruga lắc đầu mạnh, cùng một tiếng cười khô khốc bật ra từ cổ họng. Cậu bước qua bước lại trong khi tay luồn vào tóc, kéo nhẹ như muốn xua tan ý nghĩ điên rồ này.

"Nhưng mà ngoài kia có biết bao nhiêu là kẻ xuất sắc hơn cơ chứ! Vậy mà lại đi chọn mình?? Đây là sai lầm ngớ ngẩn của họ sao?"

Một khoảng thời gian đã trôi qua, dòng chữ vẫn kiên trì lơ lửng mà không chịu biến mất. Hiruga cuối cùng cũng dừng lại, vai cậu khẽ trùng xuống khi cất tiếng.

"Xin lỗi tôi chỉ là một tên vô dụng! Một kẻ hèn nhát không dám đối mặt với xã hội. Ngày qua ngày chôn mình trong căn phòng này với những thứ không có thật." Cậu lẩm bẩm, ánh mắt thì cụp xuống đầy tự ti.

"Các vị nên nghiêm túc hơn khi quyết định chọn một ai đó làm dũng giả của mình đi... Tôi không phù hợp đâu..."

Vừa dứt lời, những ký tự lập tức xáo trộn để chuyển nội dung. Với nét chữ có phần trở nên nguệch ngoạc hơn như được viết bởi một ai đó đang trong cơn vội vã.

 "Các vị thần sẽ ban cho những kẻ dũng cảm sức mạnh của họ... Bạn chính là người được họ lựa chọn... Nếu bạn chấp nhận, hãy nắm lấy lời nhắn này!"

Hiruga đứng sững lại, hơi thở nghẹn đi khi thấy lời nhắn này. Vẻ mặt cậu bắt đầu nghiêm túc hơn để nhìn nhận lại sự việc, trong lòng sớm đã rấy lên một nỗi lo lắng về cái quyết định mình sắp đưa ra.

"Thật sao! Kẻ được chọn sẽ nhận được sức mạnh là sự thật đúng chứ?" Giọng cậu nhỏ dần, ánh mắt dao động giữa niềm hy vọng và sự nghi ngờ.

"Cuộc sống của mình giờ đây chỉ toàn là bóng tối và cô đơn... Đây có thể là cái cơ hội duy nhất để thay đổi tất cả..." Thầm nghĩ, tim cậu càng đập nhanh hơn. Sau một lúc khựng lại, Hiruga đã cắn môi, tay thì siết chặt mép áo.

“Chọn tôi thực sự sẽ ổn chứ?” Hiruga vẫn lo ngại đưa ra câu hỏi sau khi đã suy nghĩ đủ thứ. Đôi mắt ánh lên nỗi niềm lo lắng, tay run run giơ lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống. Giọng cũng lạc đi vì do dự.

Đột nhiên dòng chữ bốc cháy dữ dội, hệt như cảm xúc của một ai đó đang phẫn nộ. Nội dung vẫn còn giữ nguyên nhưng đã có thêm những ký tự lạ lẫm khác xen lẫn vào, hình thành vài dòng mới. Dù không đọc được, Hiruga vẫn hiểu được phần nào sự khẩn cấp trong ý muốn truyền đạt cùng cảm xúc giận dữ ở phía bên kia.

"Xin lỗi, tôi hiểu rồi..."

Hiruga chỉ có thể gượng cười, hai tay giơ lên như muốn đầu hàng cùng ánh mắt dán chặt vào dòng chữ. Nhìn nó giờ chẳng khác gì một ngọn lửa đỏ rực trong cơn thịnh nộ cả.

Hiruga nhắm mắt để hít một hơi thật sâu, lồng ngực cậu phập phồng.

"Nào, còn gì có thể tệ hơn cuộc sống bây giờ cơ chứ?"

Nói rồi tay cậu vươn ra, nắm chặt lấy thứ ánh sáng rực rỡ đó. Ngay lập tức, một vòng tròn ma thuật hiện lên dưới chân, một luồng ánh sáng chói lòa bùng nổ và nuốt chửng mọi thứ trong màn đêm bí ẩn.

*****

Đến khi mở mắt ra lần nữa, cậu khá bất ngờ khi thấy bản thân đang ở một nơi không như những gì đã tưởng tượng trước đó, không phải là một cung điện xa hoa tráng lệ mà ngược lại - đây là trong một căn phòng rộng lớn và u ám.

Tường và trần nhà đều được xây dựng từ những khối đá đen nhám, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đuốc treo trên tường đang phản chiếu lên những tấm rèm đỏ sẫm nặng nề. Có hai bức tượng quỷ dữ mang một ánh mắt đỏ rực, đứng gác ở mỗi bên trước lối ra vào của căn phòng. Nhìn chúng cứ như thể là sẽ sống dậy vào bất cứ lúc nào vậy.

"M-Mình... Mình đang ở đâu thế này?" Hiruga tự hỏi, giọng nói run rẩy của chính cậu vang lên một cách yếu ớt, lạc lõng giữa không gian rộng lớn và lạnh lẽo này.

Bỗng dưng, trong cái không gian u ám và yên tĩnh đến đáng sợ đó truyền đến một thứ âm thanh ghê rợn. Vì đến quá đột ngột, nó đã khiến Hiruga không khỏi hoảng loạn mà ngã nhào xuống sàn nhà.

“Thứ tiếng quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ... đây là địa ngục sao?” Cậu tự hỏi với một ánh mắt khiếp vía đang run lẩy bẩy. Đến khi định thần lại, Hiruga mới nhận ra âm thanh đó đến từ một món đồ trông có vẻ như là một chiếc đồng hồ lớn. Khi ấy cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng là hết hồn!! Mà rốt cuộc đây là cái nơi quỷ quái nào vậy? Chẳng lẽ... mình vẫn đang nằm mơ sao?”

Mới lấy lại được một chút bình tĩnh sau cơn hoảng loạn, trong khi đang suy tư thì đột nhiên cậu cảm thấy rùng mình như có một ánh mắt nào đó đang quan sát bản thân từ trong bóng tối.

Do quá sợ hãi nên Hiruga không dám quay đầu, con tim như đang bị sự hồi hộp kích thích mà đập nhanh hơn bao giờ hết - từng nhịp như muốn nổ tung khỏi lồng ngực. Đôi bàn tay cậu vừa run rẩy vừa đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cảm nhận rõ một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Nè, ngươi thực sự là kẻ được chọn phải không? Sao nãy giờ ta chỉ thấy ngươi run rẩy và la lối om sòm không thôi vậy... Mau quay lại và trả lời ta, tên con người hài hước!"

Một giọng nói trầm, đầy vẻ lạnh lùng vang lên. Khiến cậu chưa bao giờ phải trải qua cái cảm giác sợ hãi đến tột độ như vậy. Áp lực từ phía sau thật quá sức tưởng tượng, nó khiến tâm trí cậu như đang cảm thấy bản thân rơi xuống một cơn ác mộng đáng sợ không lối thoát.

Dù cố gắng nuốt nước bọt, nhưng cổ họng cậu đã khô khốc đến mức chỉ phát ra một tiếng khàn khàn yếu ớt. Miệng thì đắng ngắt, như thể cả thế giới đang đè nặng lên đầu lưỡi.

"Nào Elara, đừng có dọa cậu ta sợ như vậy chứ!" Một giọng nói uỷ mị khác được cất lên từ phía sau, nghe ngọt ngào như mật ong nhưng cũng ẩn chứa chút sự giễu cợt.

"Lại là giọng nữ sao?”

Hiruga định quay đầu, nhưng hai chân sớm đã tê cứng lại tới mức không thể nhúc nhích được. Dù nỗi sợ vẫn đang bóp nghẹt trong từng hơi thở, cậu vẫn cắn răng, hít sâu một hơi rồi lắp bắp giới thiệu:

"X-Xin… Xin chào... Người dị giới! Tôi… Tôi là dũng sĩ được triệu hồi tới đây để thực hiện sứ mệnh giải cứu nhân loại. Tên tôi là..." Giọng cậu run rẩy với lời nói hay đứt quãng. Mỗi từ thốt ra như một trận chiến với chính bản thân.

"Giải cứu nhân loại? Elara!! Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Có phải đầu tên này gặp vấn đề sau khi em làm cả ma pháp trận nổ tung phải không?"

Nghe vậy, sắc mặt Hiruga tái xanh với đôi mắt mở to, mồ hôi cũng lăn dài trên trán.

"Sao kỳ vậy? Mình có nói gì sai sao?" Cậu lại tiếp tục tự hỏi, lòng bàn tay ẩm ướt siết chặt đến mức trắng bệch khi nghe thấy tiếng thở dài đầy thất vọng của một trong hai kẻ lạ mặt.

"Ngươi có thể lo lắng và sợ hãi, đó là phản ứng tự nhiên của con người... nhưng đừng có đến mức nói linh tinh như thế này!" Giọng nói lạnh lùng ban đầu lại vang lên, cắt ngang những dòng suy nghĩ rối loạn của cậu như một lưỡi dao găm sắc bén và lạnh giá.

Khi vẫn còn chưa kịp định thần, bỗng một trong hai chủ nhân của giọng nói phía sau bất thình lình đi đến, loáng cái đã xuất hiện ngay bên cạnh cậu.

Đó là một cô gái bé nhỏ và dễ thương, xuất hiện như bước ra từ màng sương đen. Ấn tượng hoàn toàn khác hẳn với những hình ảnh đáng sợ mà cậu đã tưởng tượng trước đó.

Cô nàng có mái tóc màu đen chỉ dài đến vai, mềm mại như những cơn sóng trong đêm tối. Sở hữu làn da trắng như sương với đôi mắt màu đỏ thẫm, thoạt nhìn vừa ẩn chứa vẻ sắc sảo nhưng cũng vô cùng tinh nghịch. Trên người cô ấy cũng mặc một bộ váy màu đen với những hoa văn phức tạp giống với mái tóc.

"Chẳng phải có người đã bảo ngươi quay lại mà trả lời rồi sao? Bộ trông ta đáng sợ lắm hả?"

Cô gái nghiêng đầu hỏi, ánh mắt thì chăm chú khóa chặt lấy Hiruga như muốn moi móc từng suy nghĩ trong đầu cậu. Tiếp đó cô ấy bước đến gần hơn, đến mức khuôn mặt chỉ còn cách nhau có vài phân, cùng hơi thở ấm áp phả lên má khiến sắc mặt Hiruga ửng đỏ.

"Không phải chuyện đó, chỉ là tôi…" Hiruga lắp bắp, những câu chữ cứ thế mãi mắc nghẹn lại nơi cổ họng.

Đột nhiên cậu nhận thấy có một cái gì đó không đúng ở cô nàng này. Ngay lúc ánh mắt cậu vô tình lướt lên phía trên khuôn mặt dễ thương đó, cổ họng đã hoàn toàn đông cứng lại. Ngay trên vầng trán trắng nõn ấy, nơi mái tóc mềm mại rẽ sang hai bên là một cặp sừng đen tuyền, nhỏ nhắn nhưng cong vút đầy vẻ ma mị.

"Sừng...?"

Khi bộ não Hiruga vẫn đang cố gắng xử lý thông tin thì tầm nhìn của cậu lại sụp đổ thêm một lần nữa.

"Một đôi cánh!"

Đích thực là một đôi cánh dơi bằng xương bằng thịt với lớp màng mỏng khẽ rung động sau lưng cô ta, như thể chúng là một phần hoàn toàn tự nhiên của cơ thể.

"Chiếc đuôi!"

Và chưa hết, sắc mặt cậu đã hoàn toàn tái mét khi nhìn xuống phía dưới. Đó là một chiếc đuôi dài, thon thả với chóp nhọn như mũi giáo đang lười biếng đung đưa trong không khí, quét nhẹ lên mặt sàn đá.

"Sừng... cánh... đuôi..."

Từng mảnh ghép rời rạc ráp lại thành hình ảnh của một bức tranh kinh hoàng trong tâm trí Hiruga.

"Q-Quỷ...!!"

Tiếng hét câm lặng như vỡ tung trong đầu cậu. Toàn bộ hơi ấm dần rời khỏi cơ thể, khiến mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, hơi thở bắt đầu hổn hển và đứt quãng. Người cậu run lên bần bật, toàn thân co rúm lại như chiếc lá úa bị gió đông quật mạnh. Cùng đôi chân như muốn lùi lại, muốn bỏ chạy, nhưng mãi cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

"Một con quỷ! Con nhóc này... thực sự là một con quỷ!!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận