“ Vậy, cô hãy giải thích tường tận xem nào.”
“ Ừm... thì...”
Đã một tuần trôi qua sau ‘Biến Cố Vùng Đá Đỏ’, nội bộ Đảng vốn không có chuyển biến gì nhiều sau khi tộc Thâm Uyên bị loại bỏ, có lẽ là bởi sự suy tàn của nó đã được dự đoán từ lâu. Thứ duy nhất khiến cho các nhà chức trách lo lắng đó là sự mất tích của Vua Thâm Uyên, Andersen.
Nội bộ của Nine Council hôm nay có vẻ không ổn, họ lo ngại rằng đã có nhiều thế lực đứng sau sự cố này qua những “dấu hiệu” quá mức kì lạ và việc thu hồi tộc “Thâm Uyên” không khác gì hành vi thách thức những thế lực khác đang nhúng tay vào việc này.
Trong cuộc họp, Mobius đưa ra
“ Ả Mobius nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa cả thôi... Chẳng rõ cô ta đang có kế hoạch gì trong đầu nữa...”
Free càu nhàu khi tay đang cầm điếu thuốc lá còn đang đỏ lửa. Hắn nhả khói ra, mắt đăm chiêu nhìn đám khỏi mảnh đang nhẹ nhàng cuốn theo làn gió mà tan đi. Người đối diện hắn là Setsuna, cô chẳng phàn nàn chút gì về hành động của Free cả bởi cô cũng hút, không, cả Yu còn hút nữa cơ mà. Bất kì kẻ bất tử nào cũng yêu thích cái thứ dễ gây nghiện này
“ Wint đâu?” Free châm thêm một điếu thuốc nữa trước khi cất tiếng hỏi.
“ Quay lại làm việc như bình thường rồi. Cô ấy năng suất thật, hay đó đang muốn quên các sự kiện lần này nhỉ?”
“ Còn hai người khác?”
“ Mao và Dev đang ở khu cách ly của bệnh viện và đang được chăm sóc tận tình rồi. Nghe nói là họ nhiễm một loại dịch bệnh mới... tôi sẽ kiểm tra lại báo cáo sau.”
“ Mới? Ngay sau sự cố này? Có thật là trùng hợp không đấy?”
“... Không biết. Theo quan sát ban đầu, nó có phản ứng mạnh mẽ với những bán nhân như Mao và Dev, còn với người thì vẫn chưa xác nhận trường hợp nào, dù sao thì cũng mới có một tuần...”
Cầm trên tay bản báo cáo, Free ngạc nhiên. Phía đối diện, nàng Setsuna cũng ôm đầu, dường như đã đoán trước được phản ứng của người đồng nghiệp.
“ Bắt đầu có dấu hiệu bệnh dịch lan ra ngoài vũ trụ này rồi sao?”
“ Ừ... Thông thường... một bệnh dịch không có khả năng làm những việc này...”
“ Thế giới nhung nhúc mấy kẻ bất tử, nào là sinh vật nguyên thủy, nào là ma thần, nào là thần thánh nọ kia. Dịch bệnh tự phát triển để vượt qua những định luật vật lí thông thường thì cũng chẳng lạ.”
“ Nhưng... như vậy thì đâu còn gọi là dịch bệnh nữa? Đây là một thứ hoàn toàn khác rồi. Rõ ràng là vậy...”
“... Mọi loại bệnh tật, thậm chí là cả sự lão hóa đều có thể được giải quyết với công nghệ và những thứ siêu nhiên. Chúng ta là thần, dù không phải thật sự, nhưng cũng là những kẻ vượt lên nhân loại. Chúng ta là kẻ nằm đằng chuôi, là những kẻ nắm giữ quyền lực và thông tin, vậy nên, ta tuyệt đối không cho phép có sự hỗn loạn trong cái lồng mà ta quản.”
“ Ý anh là?”
“ Công khai thông tin là “bệnh dịch” chỉ để trấn an dân thường thôi, thao túng truyền thông là nghề của chúng ta mà. Về sự cố này... sẽ mất nhiều thời gian giải quyết đấy, nhưng trước mắt, cứ giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát đã.”
“ ... Ừ... anh nói đúng.”
Nàng Setsuna với lấy chiếc gạt tàn mà đưa cho đối phương, cô mỉm cười. Free rất ngạc nhiên, hiếm khi anh thấy nàng đồng nghiệp của mình thích thú khi nói về mấy câu chuyện như thế này.
“ Cô... hài lòng với kết quả này sao?”
“ Ừ.”
Mọi thứ bỗng trở nên im lặng một cách kì lạ. Tên Free biết mình đang là kẻ chiếu dưới, hắn chẳng biết gì cả. Từ khi Biến Cố này kết thúc, mọi thứ cũng đang bắt đầu trở nên khác thường.
Ví như Mobius yêu cầu truy lùng ráo riết tổ chức Guilt, phần tàn dư của thế giới ngầm... Thous bắt đầu theo dõi khắt khao từng hành động nhỏ nhất của hai tổ chức còn lại của Đảng, Lapis và Vexth đẩy nhanh tốc độ sản xuất vũ khí chiến tranh...
Tất cả dường như đều đang chuẩn bị cho một bước nhảy, đúng... là một bước nhảy vọt của thời đại. Tại đây, mọi tư tưởng rồi cũng sẽ sớm kết thúc.
Sẽ chẳng còn cây cầu nào nữa.
“ Chà, ta đi hơi xa chủ đề ban đầu rồi nhỉ. Tôi muốn cô giải thích thêm về Biến Cố Vùng Đá Đỏ?”
“ Về cái gì?”
“ Về bi kịch của Aurora ấy?”
“ Chà... nói sao nhỉ? Mobius đã âm thầm thao túng thông qua việc thấu cảm sự tuyệt vọng của Aurora... Về mong muốn tự do giả tạo của con bé, cho đến tình yêu thầm kín nó dành cho cha mình và ngôi làng. Con bé về cơ bản là quá tuyệt vọng rồi, Mobius chỉ đơn giản là đưa ra một lựa chọn rõ ràng hơn thôi.”
“ Thế nếu con bé không làm thì sao?”
“ Thì Mobius sẽ dùng nhiều cách khác nhau để khủng bố con bé, tính của cô ta là như vậy đấy. Với cả, có cả Shird đến đấy nữa nên con bé sẽ không từ chối đâu.”
Free nín bặt trước lời nhận xét này, nhưng hắn hiểu rõ tính Mobius, và những điều mà Setsuna nói là sự thật. Trong một thoáng, hắn đã run rẩy.
Đây là cái nỗi sợ của bất kì ai đã gặp gỡ Mobius, cô ta như cái bệnh dịch, một cơn bão sẽ càn quét và hủy hoại mọi nơi nó đi qua. Và hơn cả... cô ta giống như một con rắn, một con rắn sẽ nuốt chửng cả thế giới. Cái dã tâm của cô ta về một thế giới mới, ai cũng biết và ngạo mạn cho rằng mình hiểu hết.
Đúng là lố bịch.
Free cắn móng tay, kẻ thối nát và bệnh hoạn như hắn có thể thấu hiểu được người khác sao? Chắc chắn là không.
...
“ Nóng...”
Trong phòng mình, Frans trong cái hình dạng trẻ con của mình, cậu mặc chiếc áo và quần short ngắn tũn như thể đây là mùa hè, phơi bày gần hết cơ thể mềm mại, trắng trẻo không tì vết của cậu nhóc tí hon.
“ Phù... kem... kem...”
Lê lết đến chiếc tủ lạnh, đây có lẽ là một trong những thời điểm rãnh rỗi hiếm hoi của Frans với cái tần suất làm việc quá mức của mình.
“ Ahh... đây rồi...”
“ Nuh uh~ Phải xin phép đã~”
Ngay khi đứa trẻ định mở thùng kem, một đôi tay vững chãi đã nhanh chóng giật lấy nó.
“ Mobius...? Cho tôi ăn đi... tôi hết chịu nổi rồi...”
“ Hahaha~ Được rồi, Shird đáng yêu~”
Shird há miệng mà ngậm lấy cây kem que một cách ngon lành, nên nhớ là nãy giờ là cậu lê thân hình trẻ con của mình đến tủ lạnh để đi lấy kem, tức là bây giờ, ngay tại cái sàn nhà này, cậu đang nằm!
“ Meow~”
Sẵn tiện có Mobius, cậu nhóc nhanh chóng nằm ngửa mà giơ tư thế mèo, tất cả là để thỏa mãn người cậu yêu. Hai mắt của cô mở to khi chứng kiến cảnh tượng này, nhưng ngay lập tức, nó dịu lại và cô nở một nụ cười.
“ Frans...”
Cô bế Shird lên một cái nhẹ bẫng, nó nhẹ nhàng và êm ái, cậu cũng chẳng biết nói gì hơn. Họ cùng nhau đi tới bàn ăn và đặt vị trí ở nơi mà hai người có thể nhìn thẳng mặt nhau.
“ Cô gọt táo đấy à?”
“ Ừ. Tôi nghĩ lâu lâu tôi cũng nên làm gì đó để giúp...”
Má Mobius nóng lên khi nói những câu từ đó, đây là một biểu cảm cực kì hiếm có của cô, không phải ai cũng được nhìn thấy.
“ Cảm ơn cô, Mobius...”
Cầm trên tay quả táo đỏ mọng, khuôn mặt xinh xẻo của Shird đã nở một nụ cười. Giữa hai kẻ không bình thường này, họ đang có một khoảng thời gian khá thoải mái, nụ cười trên môi họ không có vẻ gì là giả trân hay gian dối hết, ngay cả sau những việc tồi tệ chúng đã làm trong quá khứ.
Tất nhiên, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão thôi. Một khi đứa trẻ biết được sự thật, sẽ không còn đường lui nữa. Thứ chờ đợi nó sẽ chỉ là một nơi... mà nó coi là nhà.
“ Cậu thấy nó thế nào?”
“ Ừm... khá tuyệt đấy chứ, táo ấy~”
Ở một góc trên chiếc bàn làm việc, tàn tích duy nhất trên ngôi làng đó đã được mang về: Hòn đá năng lượng. Nó như đã lóe sáng lên, bên trong hòn đá tưởng chừng vô tri này chính là một sự sống, là hình thức chuyển sinh mang tính tạm thời.
Đây... chính là niềm hi vọng, là ánh sáng ở cuối đường hầm.
Hành trình của ngôi làng sẽ kết thúc tại đây, nhưng đứa trẻ đó sẽ viết nốt lịch sử của nó cho hậu thế.
“ Cha... con hứa... nhất định con sẽ cứu người!”
Và cả anh nữa, Shird.
Nhất định... em sẽ không bỏ rơi anh lần này đâu.
...
Hộc... hộc...
“ Mình đã đến... căn hầm đó... nhưng... tại sao toàn xác chết la liệt thế này...?”
Shird bước đi trong bóng đêm như vô tận, chẳng có đèn, chẳng có thiết bị chiếu sáng, chẳng có đường đi, chẳng có chướng ngại,... chỉ có bóng đêm và những tàn tích của cuộc thảm sát do chính anh gây ra mà đến cả nạn nhân cũng chẳng nhận thức được mình đã chết.
Liệu cuối cùng họ đã được giải thoát chưa... hay họ đã bị mắc kẹt ở đại dương vô tận của tiềm thức? Nếu thế thật thì... thật đáng thương, những phi hành đoàn gặp nạn đang cố bơi để tìm kiếm một bến bờ trong vô tận.
“Chết tiệt! Nghĩ đến chúng làm gì chứ??? Lo cho mình cái đã!”
Chạm đến điểm cuối của bóng tối, Shird đã được chiêm ngưỡng nó.
Thứ được thức tỉnh và cảm nhận được một thú vui mới sau 100 năm buồn phiền.
Nó được mang trở lại thế gian này với sự sống và ý thức hoàn chỉnh. Nó ngước nhìn đứa trẻ đã mang nó trở lại và chế nhạo nó như mỉa mai cái sai lầm đã bị lặp đi lặp lại vô số lần. Thứ đó như vật chỉ đường, thu hút mọi sự yếu đuối và nhát gan về phía nó, nhưng cũng chỉ là vỏ bọc.
Đứa trẻ đã chạm tới một “tôi” khác của nó, hai hạt nước có nhận thức nay đã hòa lại với nhau trong một đại dương của sự thuần khiết và hoàn mĩ. Đã có một sự vẩn đục nho nhỏ trong tầng tầng lớp lớp các cấu trúc tưởng như bất di bất dịch này. Nhưng, nó cũng chẳng đáng kể đến thế nếu so sánh giữa hai mặt của ánh sáng và bóng tối.
“... Tôi không có quyền lựa chọn cho bản thân mình ngay từ khi được sinh ra. Phũ phàng nhỉ? Giờ... nhìn tôi thảm hại đến cỡ này đây... Ngày ngày lang thang kiếm tìm một nơi bình yên trong vô vọng, kết giao những mối quan hệ ngắn ngủi mà rồi sẽ bị chính tay tôi phá hủy.”
Liệu có thật tồn tại thứ gọi là “ngày mai” không?


0 Bình luận