“... Tên kia…” Aurora giương móng vuốt lên.
“ Ể?”
“... Ngươi có mùi rất quen, tới gần đây…”
“ Tôi không có thói quen nghe lời người khác…”
“ Tới đây mau!”
Như bị thôi miên, Frans liền đi tới gần, đây không phải sức mạnh, đây chỉ đơn giản là sự thu hút bởi vẻ đẹp tựa mặt trời của nàng công chúa thôi. Như một đứa trẻ đang muốn kết bạn, Aurora quan sát kĩ Frans, hai mắt cô bé đảo qua đảo lại vóc dáng và biểu cảm của cậu như đang cố đánh giá một điều gì đó.
“... Rất giống…” Aurora lầm bầm.
“ Sao vậy?”
“ Không có gì, chỉ là… cho ta ngửi cơ thể ngươi được không?”
“ Hả???”
Khuôn mặt Frans đỏ bừng như quả cà chua khi nghe câu hỏi trên, như bao con người tầm thường khác, nhưng có lẽ không ai trong chúng ta ghét điều đó cả. Không đợi câu trả lời từ đối phương, cô công chúa lập tức nhảy lên mà đè Frans xuống, ghì tứ chi anh bằng những xúc tu đến từ đầu cô, nó cứ như những sợi tóc vậy, chỉ là “hơi” to thôi. Khịt khịt, khịt khịt… không gian bây giờ lấp đầy bởi những âm thanh trên phát ra từ cô công chúa dị biệt, và như phản ứng của mọi đứa trẻ khi bị tiếp xúc: Frans lúc này cứ ngọ nguậy, đôi lúc lại rên lên một tiếng khi bị động tới vị trí nhạy cảm.
“...!”
Hai mắt Aurora giật lên khi ngửi đến vị trí “cổ” khiến cả Frans cũng hoang mang, cô bé nhận ra một điều gì đó, một điều gì đó thân thuộc, đáng nhớ, một thứ ảo ảnh mơ màng mà cô nhóc muốn bám lấy. Cô bé khi đánh giá phản ứng của cậu nhóc trước mặt lúc này đã hiểu rằng mình không được vội vàng, phải từ từ móc nối nó… đan nó thành một mảng hoàn thiện, thì khi đó cô mới có thể có lại được… mơ ước của mình.
“ Kaya (Nhà Lữ Hành), ngươi có thể đi theo ta chứ?”
“ Eh, bây giờ sao?”
“ Cứ đi đi~”
Hai đứa trẻ chạy đi với nhau trong một khung cảnh đầy thơ mộng của khu rừng già, người chủ động là nàng công chúa Aurora với vẻ đẹp của thái bình, rõ ràng trong tình huống này, Frans, người yếu thế hơn với việc bị kéo đi một cách đầy nhiệt tình, trên mặt cậu thể hiện một nụ cười gượng gạo, nhưng cậu không ghét hoàn cảnh này chút nào. Cậu đan lại cánh tay mình với nàng công chúa sao cho đồng điệu, hơi ấm của sự sống trong hai người lan truyền cho nhau, như một sợi tơ hồng đã được dệt lên từ trước, chỉ là bây giờ hai đầu của nó đã tìm được đối phương thôi.
“ Ê nè, cô dẫn tôi đi đâu vậy?” Shird khúm núm hỏi.
“ Đến nơi mà ngươi đã từng đến.”
Đứa trẻ “tên” Shird giật mình khi nghe câu nói trên, cậu lục tung từng mảnh trí nhớ, cố gắng tìm lại những kí ức kể từ khi cậu chỉ là một cái hạt giống trong bụng người đã sinh ra cậu, suy nghĩ bằng cái ý thức giống nòi đã đi theo cậu xuyên suốt kiếp sống súc vật này.
Nhưng rốt cuộc… cũng chẳng có gì cả.
Khung cảnh này, cậu chưa bao giờ chứng kiến, chưa bao giờ bước qua, chưa bao giờ cảm nhận, chí ít là với lượng kí ức cậu nhớ cho tới lúc này. Bóng hình hiện tại trước cậu quá lu mờ, dù nó sáng rọi và bao la đến thế, hay là do bóng tối trong cậu quá lớn, đến mức nuốt trọn ánh sáng kia, không, không phải chỉ là ánh sáng đó, mà sẽ là tất cả.
“... Tôi cần phải đi…”
“ Sao cơ, Kaya?”
“ Tôi cần phải ở một mình ngay lúc này!”
Frans liền vung chân xuống đất một cái thật mạnh, tạo nên một cơn địa chấn khổng lồ, nếu cậu không tối thiểu hóa thể chất, có lẽ cả khu rừng và ngôi làng này sẽ biến mất hết. Đất đá xung quanh hóa thành khói bụi, che khuất tầm nhìn của nàng Aurora với người thương.
“ Kaya! Ta… ta sẽ đợi ngươi ở Đầu Làng!”
Không rõ Frans có nghe thấy câu trên không, chỉ biết rằng cậu bây giờ đang chạy, chạy về chỗ hai người đồng hành.
“ Hộc… hộc…”
Cơn mệt này tới từ đâu vậy nhỉ…?
…
Cuộc đời là thế, không ai có quyền thay đổi, đây chính là số phận.
Con đường của ta đang đi không thể dừng lại.
Ngay cả khi nó mang theo sự chết chóc, cho sự hủy diệt cho muôn loài, ta vẫn phải đi.
Không ai có thể ngăn chặn dòng chảy của sự vĩnh cửu, bởi vì con rắn của số phận luôn ở đó, đưa mọi thứ về lại quỹ đạo.
Không ai, kể cả ta, Mobius Sáng Tạo.
“ ! “
Nàng rắn Mobius thức dậy, mình mẩy mồ hôi, có lẽ cô gặp ác mộng?
Gạt văng nó sang một bên, cô liền đi tới trước những người đồng hành với mình, đã đến lúc bắt đầu giai đoạn tiếp theo của kế hoạch “Thanh Trừng Thâm Uyên”.
“ Dev, ngươi có vai trò khá quan trọng trong kế hoạch này, nhớ giữ bản thân cẩn thận cho đến khi ta cần ngươi.”
“ Rõ, thưa sư phụ!”
“ Yu, Setsuna, hai người hãy đến tọa độ mà tôi đã chỉ này vào ngày mai.”
“ Chỗ này? Sao trông quen vậy ta…?”
“ Và đây là người hôm nay tôi sẽ chỉ định.”
“ ! ”
“ Sao vậy hai anh chị?”
“ Không có gì đâu, Dev, nhóc ra kia chơi đi.”
Ngước nhìn đứa nhóc quỷ ngây thơ đang chơi đùa với những món đồ chơi thô sơ, hai người kia cảm thấy một gánh nặng vô hình đang đè lên vai một cách đầy nặng trĩu, còn ả rắn Mobius, cô chẳng cảm thấy gì cả, ánh mắt vô hồn của cô phản chiếu điều đó.
“... Bọn tôi thật sự phải giết cô bé này sao… công chúa Thâm Uyên… Aurora?”
“ Đừng có hỏi bất cứ điều gì. Đã bao giờ tính toán của tôi đi chệch chưa?”
Mobius sử dụng năng lực để tạo lên một áp lực khổng lồ nên hai Thợ Dệt kia, chẳng mấy chốc, ánh mắt họ lạnh lại với mình mẩy mồ hôi, rõ ràng họ đều sợ Mobius.
“ Không… chỉ thị của cô là tuyệt đối, Mobius.”
“ Tốt. Tôi đã gửi người của tôi đến đó sẵn rồi, việc của hai người là hợp tác với người đó để giết Aurora, đừng quan tâm đến những thứ xung quanh.”
“... Khi nào cô sẽ thông báo cho tổ chức về sự phản bội của Uyên Chủng?”
“ Ngay bây giờ đây, yên tâm, mọi thứ vẫn đang đi theo “phong cách” của tôi, hai người mau chuẩn bị đi.”
“ Rõ…”
Hai người kia uể oải đi về phòng chung, những dụng cụ cần thiết cho chuyến đi đều ở đó cả: vũ khí, thiết bị liên lạc, thiết bị chuyên dụng, vân vân… Sau khi xong việc, họ mới có thể nghỉ ngơi, như chuyện thường nhật ở tổ chức chết tiệt này. Nàng Setsuna để ý thấy cậu nhóc đồng nghiệp đang run rẩy, hai tay cậu tự ôm lấy mình.
“... Thật đáng sợ…”
“ Em sợ Mobius hả, Yu?”
“ Không, em sợ sự chuyển dịch của thời gian… nó tàn nhẫn và mau lẹ… nó thay đổi con người…”
“ Tại sao cưng lại lo nghĩ đến chuyện đó lúc này thế, Yu?”
“... Chị biết thừa còn hỏi…”
Nhận thấy những giọt nước mắt đang chảy dần khỏi khóe mắt của cậu nhóc bất tử, Setsuna thương cảm mà ôm lấy nhóc ấy từ đằng sau. Nhóc Yu cảm nhận được bầu ngực mềm mại đang áp vào lưng mình, cậu không kìm được mà ôm lại cánh tay trưởng thành của cô nàng. Cậu chẳng quan tâm mà dụi khuôn mặt đang xụt xịt nước mũi cùng nước mắt kia vào vòng tay của Setsuna, lúc này, cậu chẳng còn quan tâm đến bất kì thứ gì nữa.
“... Chúc ngủ ngon...”
…
Phía bên ngôi Làng Dị Biệt, nàng miêu nữ Mao vẫn đang ngất lịm đi trên chiếc giường ấm áp ở ngôi nhà của hiền nhân Ein. Đây không phải sự tổn thương ở thể xác, mà có lẽ là do một cú sốc lớn mà đến cả cựu vua của Underworld là Mao cũng không thể chịu được.
“... Ein, ông đánh giá thế nào về người gọi là “Ban”?”
Wint là người túc trực bên cạnh Mao cùng lão già Ein suốt quãng thời gian nàng miêu nữ ngất đi, đã hỏi câu trên khi nhớ về cuộc hội thoại trước khi Mao ngất đi. “Ban”... đó có thể là ai nhỉ, có lẽ nào… là kẻ chủ mưu trong dự án Nemprom, và gây nên quá khứ đau thương của nàng miêu nữ?
“... Ngoài những thông tin kia, ta chỉ biết đúng một điều: Kẻ đó bất tử, ít nhất là dạng trường sinh bất lão.”
“... Đợi đã, ông bảo người đó có vẻ đẹp như búp bê sứ, vậy đấy là con trai hay con gái?”
“ Ây chà… riêng cái này thì ta không được nói, khéo ta sẽ bị giết mất. Ta sẽ chỉ nói thêm một điều nữa thôi, đó là lần ta được đưa cho tập thơ về Võ Thần từ tay kẻ đó, lúc ấy là 30 năm trước.”
“ 30 năm… lúc ấy Mao chưa được sinh ra… đến lúc sẽ phải hỏi kĩ hơn vậy.”
“ Hỏi ai cơ?”
Wint giật bắn mình lên mà ngã lăn lộn sau khi bị hỏi bất ngờ, người hỏi là Frans. Từ đằng sau, dáng hình nhỏ bé kia đã lén lút tiếp cận cô nàng con người từ lúc nào.
“ F-Frans? Đi chơi thế nào anh?”
“ Đồ ăn xung quanh đây siêu ngon luôn nha~”
Nụ cười đó, y hệt Yu, thợ dệt IX của Nine Council, chậc, Frans lại bắt đầu đổi tính cách rồi…
“ Frans, nếu anh là tên Fragment trong tập thơ đó, ý em là… vì anh chỉ có kí ức bắt đầu từ 100 năm trước, nhưng anh hiểu rằng mình già hơn thế rất nhiều. Vậy giả dụ thôi nhé: Nếu trong kí ức bị mất đi đó, em chính là Võ Thần Fragment, thì em sẽ nghĩ gì?”
“... Sao cô lại hỏi tôi thế…”
Nghe câu hỏi trên, Frans nhanh chóng thay đổi biểu cảm, từ đứa trẻ Frans vô tư, cố gắng đánh trống lảng trước những câu hỏi nhắm đến mình, giờ đây, tông giọng của cậu thay đổi sang trầm hơn, bình tĩnh hơn, và một ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu tâm can người khác. Những điều trên… hệt như Mobius vậy.
“ Chỉ là giả dụ thôi cưng~ Nói đi.”
“ Ưm… nếu như thế thật thì… tôi không muốn là Fragment!”
Shird lắc đầu lia lịa, với hình dạng trẻ con đáng yêu đó, hành động ấy chỉ khiến cô nàng Wint càng thêm hứng thú.
“ Tại sao?~”
“ Hừ… tại vì… em sẽ buồn…”
Wint mở to mắt trước câu trả lời trên của Shird, rõ ràng cô không mong đợi câu trả lời này.
Với những người ngoài nhìn vào, Shird chỉ là một kẻ vô cảm, không có một chút cảm xúc thực sự nào, một kẻ không biết “yêu”. Những lần âu yếm trong tình cảm với những kẻ xa lạ, Shird là một người rất cao tay, khi mà gần như không ai nhìn ra sự giả tạo trong đó, nhưng chính sự cao tay đó đã càng chứng tỏ về sự trống rỗng của anh chàng với vẻ ngoài tưởng chừng như hoàn hảo trước mặt.
Nhưng Wint đã quen Shird từ lâu. Không phải chỉ 10 năm kể từ khi Shird bắt đầu gia nhập Đảng Ngoại Vi, mà tình yêu đó bắt đầu kể từ thời kì đen tối nhất của thế giới, một câu chuyện với cái kết của sự phản bội và tàn khốc. Vẫn còn một cậu chuyện khác nữa về sự kiếm tìm hi vọng, đấu tranh và sự chuộc lỗi, nhưng ta không nhắc đến chúng lúc này.
“ Fufu~ Anh thật khiến em hạnh phúc.”
“ Tất nhiên rồi... vì nếu không có em... sẽ không có anh.”
Giọng Shird nhỏ dần theo từng lời nhận xét, kèm theo đó là một sự trầm tư khiến Wint không khỏi bật cười. Cô ôm nhóc Shird vào bầu ngực mềm mại của mình, nó ấm áp... đây là sự kết nối của linh hồn theo lời Mobius chăng?
Lúc này, Shird mới để lộ bản chất của mình khi vươn tay ra mà ôm lấy eo Wint bằng hai cánh tay nhỏ xíu của mình, miệng cậu nở một nụ cười tinh nghịch.
“ Haizz… muốn làm tại đây hả?~”
Wint vươn tay ra mà đẩy mặt của thằng nhóc này ra, mặt cô thể hiện rõ sự khó chịu, nhưng xem chừng cũng chỉ là giả như mọi khi thôi.
“ Khi nào xong nhiệm vụ này đã nhé. Bây giờ, em muốn anh kể về cảm xúc của anh với Mobius.” Wint nhẹ nhàng chọt mũi cậu nhóc một cái.
“ Hehe~ Nếu em đã muốn nghe thì Shird đây sẽ nói~”
Sau một cái hôn má từ Shir tới cô nàng đáng yêu trước mặt, cậu lấy lại bình tĩnh. Cậu sà mình vào cơ thể mềm mại của Wint, hai cánh tay trẻ con của cậu níu lấy bàn tay to lớn trưởng thành của cô, gương mặt cậu bỗng nhẹ nhõm đến kì lạ.
“Trước tiên, phải nói về hoàn cảnh ra đời của anh đã. Lúc đó… thứ đầu tiên anh nhận thức được đó là… xung quanh không phải cha mẹ, vú nuôi, hay bất kì ai cả… chỉ có tôi ở một thảo nguyên vắng vẻ, một mình, đơn độc… Cái cảm giác thoáng mát của gió qua khuôn mặt khi đó thật đáng sợ…”
“ Em đoán nhé, khi đó, anh đang ở trạng thái khỏa thân đúng không?”
“...”
Như một đứa trẻ bình thường, gương mặt Shird đỏ bừng mà vỗ những đòn tấn công yếu ớt vào cơ thể người phụ nữ trưởng thành, có thể nói là “muỗi đốt inox” ấy. Wint bật cười, đấy là lí do cô thích trẻ con, yếu ớt, ngây thơ, mềm dẻo và không có kĩ năng tự vệ, dù Shird là một loại hơi khác. Cô dám chắc lí do Mobius cũng thích trẻ con cũng giống thế.
“ Quay lại câu chuyện… như em biết lí lịch của anh rồi đấy. Tổ chức Zen-Sanwei đã nhắm tới anh vì anh nắm giữ một “thứ” quan trọng của chúng.”
“ Kể cũng lạ... Làm sao tổ chức đó tìm được anh nhỉ?”
“ Anh cũng không rõ, nhưng có vẻ Zen-Sanwei đã nhắm tới anh ngay từ khi anh sinh ra rồi. Anh gia nhập với chúng và bắt đầu cuộc sống với tư cách là một thành viên. Nhưng anh biết... đây không phải là hạnh phúc, và anh chỉ đang làm mọi thứ vì anh bị ép phải làm thế. Sau một thời gian dài đấu tranh... anh đã đưa tới một quyết định...”
“... Anh đã giết chết họ trước khi rời đi đúng không?”
“... Đúng…”
Khuôn mặt của Shird lúc này đanh lại, cậu ôm mặt mình bằng hai cánh tay trẻ con, hai mắt cậu mở to. Cậu nhớ lại cảm giác bối rối vô cùng khi phải làm vậy, hình ảnh hai cánh tay nhuốm máu hiện lên rõ ràng trong kí ức...
Cậu đã giết chết họ trong một sự hoang mang tột độ, nhưng phần nào, cậu cũng cảm thấy thanh thản. Do bản thân đang chiếm quyền kiểm soát, hay là do sự dồn nén của cậu cuối cùng cũng được giải phóng? Dù là thế nào đi nữa, những tiếng cầu xin đó đã không chạm được đến cậu.
“ Khi đang chạy trốn và lưu lạc khắp nơi, sống tại vô số mái nhà, để rồi đến cuối lại phá hủy nó... anh được mời gọi bởi Thous, đúng, chính là I đó.”
“ Thợ Dệt đứng đầu sao, em cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Nhưng chuyện đó có liên quan đến tình cảm của anh với Mobius sao?”
Wint dịu dàng vuốt từng lọn tóc trắng tinh khiết trên đầu Shird, hai người mặt đối mặt nhau, bỗng chốc cô nàng muốn một nụ hôn quá, nhưng nhóc trước mặt đây có vẻ không có tâm trạng.
“Anh đã bắt đầu tự hỏi... liệu có một bến bờ nào mà anh có thể yên bình mà sống mãi mãi với nó không? Chẳng thà anh tự kết liễu bản thân mình trước khi đôi tay này gây tổn thương cho một ai khác...”
...
Trong cái ảo tưởng của hắn, hắn ở đó, khỏa thân, với thể xác nhuốm đầy máu tanh kinh tởm. Chung quanh là một biển máu đỏ với vô số xác chết, chồng chất lên nhau như núi, chúng hiện lên như những bến bờ mà người ta thường ví von ở tác phẩm văn họ, trực chờ người ở đằng xa tới để kiếm tìm một khao khát, một vọng tưởng sâu trong tâm trí họ. Shird ở giữa cái biển máu đó, cậu nhìn xuống tay chân mình, chúng đầy những vết cắt nham nhở, sâu đến từng mô thịt trên cơ thể cậu. Cậu soi mặt mình qua từng lớp mờ của máu, chẳng có gì cả... chỉ có một màu đen và hai con ngươi luôn mở trừng trừng.
Cậu bơi dần đến chỗ những xác chết kia, miệng cậu rên rỉ những khúc ca nguyền rủa, Shird lúc này có thể trong thật kinh tởm, nhưng nghệ thuật là cái đẹp không giới hạn cho bất cứ ai, cũng có thể sẽ có người cảm thấy cậu lúc này thật đẹp và quyến rũ. Cậu ôm một cái xác ngẫu nhiên, hai chân cậu khuỵu xuống, hai mắt cậu nhắm nghiền, cậu bắt đầu hát. Cậu hát cho cái xác kì lạ kia, hay cho toàn thể những cá nhân đã, đang, sẽ ở đây, cậu không biết, chỉ là lúc này, cậu thấy nhẹ nhõm đến lạ kì.
“ Ơ… hơ… mọi người đi đâu vậy!”
Bỗng chốc toàn bộ những núi xác tan biến cùng một lúc, biển máu kia cũng dần dần rút cạn, để lại đằng sau là một không gian đêm tối, trống rỗng cùng cực với một thân một mình Shird ở đó.
“ Ư… Ahhhhhh!!!!!”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu ôm mặt nhận ra… xung quanh chẳng còn ai khác cả. Tiếng thét đau đớn thét ra, hai con mắt cậu mở trừng trừng mà cố gắng tìm thấy một điểm nhìn trước mặt. Cậu quay tới quay lui, nhìn lên và xuống, nhưng… chẳng có gì ở đó cả.
...
“ Ơ kìa… sao anh lại khóc, Shird…?”
Kết thúc những gì diễn ra trong tâm trí, giờ đây, ta chỉ còn thấy đứa trẻ kia, đang khóc. Cậu vùi mặt vào cơ thể mềm mại của nàng Wint trước mặt, cứ thế mà khóc, khóc và khóc… Wint hiểu cảm giác của cậu, nhưng cô biết làm gì cơ chứ…Cô chỉ biết xoa đầu, má và lau đi những giọt nước mắt chảy dài trên má cậu. Lúc này, cô không mong gì hơn ngoài an toàn và hânhj
“ Shh… đừng khóc, tôi đang ở cạnh anh đây…”
“... hức…hức…” Shird vẫn đang khóc.
“ Cho em xin lỗi nhé, bỗng dưng lại lôi cái chuyện vớ vẩn này ra... Em đi nấu món gì đó cho mình cùng ăn nha?” Wint cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi.
Khi nàng toang đứng dậy, tay nàng bỗng bị kéo lại bởi chính Shird.
“Con rắn đó đã ở đó, trườn tới chỗ anh đang gào thét. Lúc ấy, anh mới bình tĩnh được một chút, con rắn đó nhìn tôi bằng đôi mắt to và tròn. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra, nó nhanh chóng quấn lấy và trườn lên mặt tôi, nó liếm lấy nước mắt của tôi…”
“ Con rắn sao... !”
“... Anh ôm lấy con rắn đó, một sự an ủi được phất lên một cách đột ngột bên trong tôi, nó ấm lắm… dù nó không mềm mại hay khiêu gợi như sắc dục, không rẻ rúng và ngọt ngào như mớ tình cảm tầm thường…”
“ Vậy... sau đó, chuyện gì đã xảy ra?”
“... Một sự thúc ép nảy lên trong lòng tôi... đến cuối, anh đã ăn nó.”
…
“ Cuối cùng cũng được gặp lại Shird… vui quá… vui quá…”
Trong thâm tâm của nàng công chúa dị biệt, cô đang cực kì hạnh phúc vì người thương đã trở về.
Lúc này, ta hãy nói một chút về quá khứ. Vào một khoảng có lẽ là niên đại 2000 năm trước, cái lúc mà Viện Nguyên Lão đang thống trị thế giới thay vì Tam Đảng. Để giải thích, ta biết rằng ở thế giới này có khái niệm gọi là các “Đại Thế Lực”, bao gồm các tổ chức to lớn giúp phân chia thế giới một cách rõ ràng. Tam Đảng chỉ là một trong số đó, tiện nói về Tam Đảng, các tài liệu không nói rõ ràng rằng liệu “Underworld” có phải là một Đại Thế Lực không. Theo những gì được biết trong Hồ Sơ Lịch Sử Nhân Loại của Thợ Dệt V, cá nhân “Mao” đã thống nhất thế giới ngầm vào 15 năm trước, nên rất khó có khả năng một thế giới ngầm hỗn loạn từ thời kì khoảng vài nghìn năm trước có thể trở thành một thế lực lớn.
Tương truyền, công chúa Aurora đã bị quyến rũ bởi một nhà du hành kì lạ tóc đen, có hình dáng như một đứa trẻ. Những lời nói ngọt ngào về sự tự do, đã làm ám muội đi đầu óc của nàng công chúa ngủ trong rừng kia, chính hắn, là kẻ khiến Aurora rơi vào một sự ám ảnh kinh hoàng về trách nhiệm của bản thân, và sự tự do quan trọng cỡ nào.
Nghe nói khi đó, hình dáng cô công chúa chẳng khác lúc này là bao, nhưng tâm trạng của cô bé có chút thay đổi. Không còn vẻ u uất, trầm tư của hiện tại, mà đó… chỉ là sự hạnh phúc thôi. Nhưng sau khi nhà du hành kia rơi đi, cô luôn trong trạng thái buồn tủi và u uất. Nhờ Hoàng Tử Aunah mà cô công chúa nhỏ mới có thể ổn định, nhưng sự việc hoàng tử độc nhất của chủng tộc Thâm Uyên bị ám sát đã đánh dấu một sự thay đổi lớn bên trong Aurora. Xác của Aunah bị phanh thây và treo trên dàn lửa của Viện Nguyên Lão, còn phần hồn thì mất tích, không rõ nó đã đi đâu, có thể nó đã hạ thế thành một dạng sống ngẫu nhiên nào đó trong vũ trụ, có thể nó đã bị triệu tiêu bởi chính tổ chức tôn giáo khổng lồ kia.
“ Anh hai… cuối cùng em cũng tìm được người đó rồi…”
Ở hiện tại, ngay lúc này, Aurora đang ôm một vật kì lạ, có vẻ như là một cặp kính. Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống cặp kính có vẻ đã trải qua nhiều niên đai, cơ thể nhỏ xíu đang run rẩy kia trông thật yếu ớt làm sao, giả sử như có một con rắn đang từ từ tiếp cận cô nhóc thì sao nhỉ…
À không, ta đã có sẵn một con ở đây rồi.
“ Aurora, ta lại đến thăm nhóc đây.”
Một cánh tay được dang ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể dị biệt của công chúa Thâm Uyên, đó là Mobius. Mái tóc vàng óng mượt của ả như đắp lên cơ thể nhỏ xíu của Aurora, cô bé nhẹ nhàng ngước đầu lên, mặt nhìn thẳng vào Mobius.
“ Mobius đó à~”
“ Ừ, ta đây.”
Aurora vui vẻ ôm Mobius, cô nhóc dụi đầu mình vào cơ thể đầy đặn của Mobius, như một đứa trẻ bình thường với mẹ của chúng vậy. Nàng rắn cũng chẳng chối từ hành động thơ ngây trên, bàn tay thon thả của nàng dịu dàng xoa đầu đứa trẻ vốn thiếu thốn tình mẹ kia, nhưng xét cho cùng… nụ cười gian xảo trên miệng nàng nói lên tất cả.
“ Được rồi, bỏ ra chút nhé, Aurora.”
“ Ừm~ Thế… chị đã tìm được căn biệt thự đó và có được cái chị cần chưa ạ?”
“ Rồi, thông tin của nhóc sẽ rất hữu ích với ta đấy. À, phải rồi, nhóc đã gặp Shird chưa?”
“ Rồi ạ!”
“ Tốt… nhưng ta muốn thêm một giao kèo nữa.”
“ Lần này là gì ạ?”
Mobius bật cười trước vẻ hào hứng của Aurora, đó là điệu cười thương hại, khi chính giao kèo này sẽ dẫn đến cái chết của công chúa nhỏ…
“ Lần trước ta đã bảo nhóc cái gì, nhóc nói đi~”
“... Tự do chỉ có được khi ta tự giành lấy nó, ta phải phản kháng, phải chiến đấu… ừm… em chỉ nhớ đến đó thôi~”
“... Những chú chim rời khỏi tổ của chúng mà bay lên trời xanh, chạm, nhìn, nghe, tận hưởng thế giới bên ngoài bởi chúng muốn thoát khỏi lớp vỏ đơn sơ của mình để trưởng thành… nhóc cũng muốn thế đúng không?”
“ Dạ!”
“ Cha của nhóc, Anderse-”
“ Đừng nhắc tới lão già đó, ông ấy là một kẻ tồi tệ! Ông ấy nói dối em, ông ấy hứa hẹn rằng sẽ lấy lại giá trị của dân tộc, nhưng đã 10.000 năm kể từ khi Thâm Uyên và đám người Epsilon bị tiêu diệt, tham vọng đó vẫn chưa được thỏa! Haizz… không phải em trách ông ấy, nhưng miễn tham vọng đó vẫn sục sôi thì em vẫn không được phép rời khỏi thế giới này…”
Nghe thấy những lời bạt trên, Mobius bật cười. Nhắc tới Andersen, cô nhớ về một vài kí ức không vui, nhưng sao cũng được.
“ Như ta đã nói, nếu nhóc cứ chờ đợi một kì tích đến từ phụ thân của nhóc, thì đó chính là sự đày ải, là nỗi khủng hoảng vĩnh hằng, và nhóc là nạn nhân duy nhất phải chịu đựng điều đó. Nhóc hiểu không, nhóc chỉ là một công cụ, không hơn không kém với kẻ đó.”
“... Thế với chị, thì không phải công cụ à?” Aurora ngước lên mà hỏi với một nụ cười tinh nghịch.
Đối diện câu hỏi này, một nụ cười kì lạ xuất hiện trên khóe môi của cô nàng rắn. Ả rướn tới mà xoa một cái nhẹ nhàng lên đầu cô công chúa nhỏ như một người mẹ đang vỗ về con cái.
“ Tùy nhóc nghĩ thôi, nhưng ta cảm thấy tầm nhìn của Andersen khó mà trở thành hiện thực được. Từ khi Tam Đảng Phái xen vào, những giá trị của tộc đã gần như biến mất đối với thế giới bên ngoài. Ta biết rõ nhóc, nhóc có quan tâm tới những người ở làng, đến Ein, nhưng ai cũng vị kỉ thôi, ta cũng thế.”
“ Ưm… Mobius… em tin chị…”
Aurora trườn người vào ngực Mobius một lần nữa, miệng cô bé nở một nụ cười nhẹ nhõm đến kì lạ. Mobius thì không, gương mặt cô trở lại vẻ vô cảm hàng ngày, những hành động xáo rỗng như xoa đầu cũng trở nên lạnh lẽo đến kì lạ.
“... Nhóc có Shird trong tầm tay rồi, vậy nên để mọi thứ trở nên trọn vẹn hơn, ta sẽ đưa ra một giao kèo.”
“ Đáng lẽ chị nên nói từ lúc nãy… lần này là gì ạ?”
“... Hủy diệt tất cả đi.”
…
“ Được rồi, khi nào Mao tỉnh thì nhớ nhắc anh nhé, anh phải đi gặp ả công chúa đang ngủ trong rừng đây.”
“ Thoải mái đi Frans, em sẽ trông chừng Mao.”
“... Anh hứa sẽ về sớm.”
Nhìn từ ngoài vào, ta thấy việc một đứa trẻ nói chuyện ngang hàng với một người lớn như vậy là bất bình thường, nhưng với Frans và Wint thì việc đó khá ổn, vốn Wint có thể gọi Frans bằng “ông cụ” cũng được.
Bỗng chốc Frans nhận ra một thứ gì đó, cậu vội vã quay lại mà nhảy lên ôm chặt cổ của Wint. Cô nàng giật mình, như muốn nói gì đó thì đối phương đã mở lời trước.
“ Cảm ơn em, Wint…”
“ ! ... “
Ein ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ những điều trên, khung cảnh ấm áp này khiến tâm hồn thối rữa của hắn ấm lên một chút, một mảng kí ức của hắn hiện về.
Hình ảnh về hai anh em hoàng gia, Aunah và Aurora, đang dịu dàng săn sóc lẫn nhau. Khi đó, Andersen do bận việc chính trị nên đã giao phó hai đứa trẻ cho ông, kẻ đã bị hoàng gia ruồng bỏ. Bây giờ, nghiệt ngã làm sao, hai đứa trẻ đó đều đã lớn khôn và mang trong mình nhiều trọng trách khác nhau. Aurora, nàng công chúa bé nhỏ ngày nào, giờ đây trở thành người bảo hộ cho Làng Dị Biệt, cặn bã của chính chủng tộc của cô, có lẽ do sinh sống ở đây đã quá nhiều niên đại đã khiến cô bé trở nên khá hoang dã. Về phần Aunah, đứa trẻ ngày nào nay đã trở thành một vị hoàng tử kiêu hãnh khi đi theo phần thượng đẳng của chủng tộc. Dù oai hùng và mạnh mẽ là vậy, những cuộc viễn chinh không hồi kết chưa bao giờ có thể gột rửa được tình yêu của anh với người em gái.
Nhưng trong tất cả, người mang khát vọng tự do nhất vẫn là Aurora. Cô bé muốn thoát khỏi lời nguyền của người mẹ cô chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt, để được như lời nói của Mobius: Được tung cánh. Aunah thì khác, anh vốn được sinh ra từ Andersen và một vị thần khác, bởi cái gọi là Preserva Bloodlinear, ám chỉ hành vi phối giống của các vị thần với nhau nhằm bảo toàn cái gọi là “con đường”. Tình yêu của Aunah dành cho Aurora là thật, nhưng có một điều ta không thể phủ nhận chính là… Aunah đã xem nhẹ quyết tâm của em gái mình, vì anh cũng chỉ coi con người, cụ thể là người mẹ của Aurora, như một sinh vật ngu dốt.
Đúng, tất cả chỉ có thế thôi.
“ Aurora!!!”
“ ! “
Ở khu vực đầu làng, hai bóng hình lại đứng trước nhau một lần nữa, để rồi… tất cả mọi thứ đã được dệt sẵn, để hướng tới cái cách làm nhanh gọn nhất: Chiến Tranh.
…
“ Tiểu đội đã được chuẩn bị, hãy sẵn sàng tinh thần đi, cho công cuộc diệt trừ Thâm Uyên, kẻ phản bội.”


0 Bình luận