Cái Nôi Của Rắc Rối
Shird NW Nhiều Họa Sĩ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2: Trái Cấm

Vol 2.4: Nghi Ngờ

0 Bình luận - Độ dài: 3,471 từ - Cập nhật:

“Shird! Nhìn kìa! Cá voi đó!”

Ngay lúc này, tại thủy cung, có hai bóng hình đang bước đi cùng nhau. Một bên là Shird, dù ở đâu, anh vẫn cứ mặc bộ quần áo đó: Áo khoác trắng, quần dài màu xám và một chiếc khăn choàng cổ chưa bao giờ được tháo rời. Trên tay cầm cây kem ốc quế 4 tầng, bên cạnh cậu là cô người yêu xinh đẹp của cậu: Wintrilux.

Ta chưa thấy nàng trước đó vì nàng đang bận bịu với những công việc khác ở một bong bóng vũ trụ khác. Với mái tóc đặc biệt trộn giữa hai màu xanh và trắng, cơ thể đầy đặn và một khuôn mặt xinh đẹp đến vậy, người ngoài nhìn vào cũng sẽ cho rằng tên nhãi kia quá thật may mắn.

Đáng tiếc, mối quan hệ của họ không đến từ ngoại hình. Mấy kẻ trong vòng tròn quen biết của Shird thì có ai là bình thường?

“ Shird! Cùng đi phá đảo nhân loại nào!~”

“Nè, Wint, anh vẫn không hiểu... “phá đảo nhân loại” là sao???”

“ Hehe, Shird ngốc thiệt đó~”

Shird mỉm cười khi Wint vội dắt tay anh đi để quan sát cá heo nhảy, liệu ẻm có biết thực sự cá heo đáng sợ đến cỡ nào không?

“ Hử?”

Wint nghiêng đầu mà nhìn chằm chằm vào Shird, dường như nhận ra ngay ý nghĩ của anh. Cô ôm bụng mà cười, mặt Shird đỏ bừng lên, anh đã làm gì sai nhỉ?

“ Hehe, Shird đáng yêu của em~ Em biết anh đang nghĩ gì. Yên tâm, em hiểu rõ cá heo là loài như thế nào mà.”

“ Ừm... xin lỗi, anh có hơi căng thẳng xíu.”

Cái xoa đầu ấm áp của Shird giúp đôi mắt trống rỗng của nàng Wint lóe lên một tia sáng, hai má nàng đã đỏ ửng.

“ Úi!”

Shird khẽ giật mình khi tay mình bị cắn nhẹ bởi cô người yêu, nhưng anh không phàn nàn. Trái lại, đối với anh, đó là một cử chỉ đáng yêu, và Wint giống như một con mèo lớn.

“ Nom nom~”

“ Nào, bỏ ra~ Haha...”

Bỗng dưng, Shird ngập ngừng. Wint nhận ra điều đó, nàng khẽ ra răng của mình ra, và nhẹ nhàng kéo Shird đến một trò kín đáo hơn. Tại khu “Nguyên Sinh”, cái nơi chứa toàn quái vật mà theo lời của tổ chức Frost Wisp là “an toàn” và “đã được áp chế”, chẳng ai dám tới nơi này. Có một vài bóng người hiếu kì ở đây, nhưng cũng chẳng đáng kể.

“ Không hiểu sao giờ này... chẳng ai ở khu “Nguyên Sinh” nhỉ...?”

“ Toàn lũ sợ chết cả ấy mà.”

Đến lúc này, Wint mới quay đầu lại mà nhìn Shird. Đôi mắt trống rỗng của cô chạm nhau với đôi mắt chỉ nhìn đời bằng một nửa của anh.

“Trước hết, anh bây giờ chỉ là “anh”. Chẳng phải Shird hay Frans.”

“ Tại sao? Không phải mọi người thường thấy Frans dưới dạng trẻ con, còn “anh” thì là người lớn còn gì?”

“ Thân xác và tính cách là hai thứ khác biệt, chúng tách rời lẫn nhau, đánh giá nhân cách chỉ qua thể xác thì đúng là ngu ngốc.”

“ Haha, đúng là darling của anh có khác~”

Mặt Wint lại đỏ ửng lên như một thiếu nữ loài người khi được xoa đầu và khen, nhưng lại vội lắc đầu, quay lại vấn đề chính.

“ Haha, với em, anh là ai mà chẳng được. Anh có thay đổi thế nào, anh vẫn là anh thôi~ Chúng ta hay bị dao động bởi những vướng bận mà chẳng biết từ đâu mà ra, nhưng thế mới là “con người”, phải chứ?~”

“ ... Vậy là chúng ta lại quay lại điểm khởi đầu sao?”

“ Chẳng phải đó là việc anh thích nhất à? Bàn luận mọi thứ từ trên xuống dưới một cách logic ấy? Em chỉ chiều theo ý anh thôi~”

“ Pffft...”

Shird khẽ cười trước câu trả lời này, đúng là Wint vẫn hiểu anh nhất.

Và một người nữa...

“ Anh là gì? Nó có quan trọng không?”

“... Có thể em không hiểu, nhưng với anh, nó rất quan trọng.”

“ Vì sao?”

“ Vì đó là thứ làm nên con người anh. Nếu anh không xác định được mình là ai... thì xét cho cùng, cuộc đời anh...”

Chỉ là sự vô nghĩa.

Chỉ là một màu đen.

Chỉ là... hư vô.

“ Khi đó, cái chết của anh cũng vô nghĩa, phải chứ?”

“...”

Shird lúc này dường như … còn chẳng có mặt, thứ gọi là “khuôn mặt” bị lấp đầy bởi một màu đen kịt, với thứ duy nhất khác biệt trên đó là đôi mắt to, dường như phát sáng và thậm chí còn chẳng có tròng mắt. Đây là ảo tưởng của riêng cậu, không rõ có ai có thể nhìn thấy bộ dạng này không. Có lẽ là không, bởi ai tiếp xúc gần với hư vô thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Chính nó, nó là thứ đã đeo bám cậu từ khi cái ngày cậu được trao tặng một cái tên, một ý nghĩa, một... nhân tính.

“ Shird...”

Wint nhẹ nhàng bước những bước chân lon ton đến chỗ Shird, hai tay nàng vươn ra để ôm lấy anh. Shird đúng là có cơ thể hơi nhỏ con và khá nữ tính, nhưng với nàng, đây là bóng hình vững chắc nhất thế giới, là cây cột chống đỡ cuộc đời nàng.

“Fufu~ Hahaha!~ Đúng là Shird của em~ Đó là một trong những điểm em thích nhất của anh đó.”

Nàng Wint cười lớn khi dùng đôi mắt trống rỗng của mình mà nhìn vào Shird, một nụ cười sảng khoái, không hề có sự giả dối hay âm mưu nào ở đây. Nàng búng mũi Shird một cách bất ngờ, môi nàng nở một nụ cười kì lạ.

“ Đừng căng thẳng mọi chuyện quá thể, Shird. Cứ làm thế thì sớm hay muộn thường có “phản ứng” tự hủy lắm.”

“ Ừm...” Shird ngập ngừng.

“Thời gian cho chúng ta là vô hạn, cứ thư giãn đi~”

Khác với những kẻ bất tử khác, Wint không bao giờ tỏ ra suy sụp hay đau buồn, trái lại, cô rất tận hưởng những gì cô đang có và luôn muốn điều tốt đẹp nhất diễn ra đến người khác. Sự khác biệt giữa cái thế giới đáng khinh bỉ này thật khiến người khác phải ngạc nhiên, cũng là một trong những lí do Shird bị thu hút.

Nhưng cậu vẫn không hiểu...

“ Wint, tại sao em lại yêu anh?”

“ ...”

Lần gặp gỡ đầu tiên của họ quá bất ngờ, quá đột ngột và nhanh chóng, cũng giống như hai bóng ma của quá khứ. Chỉ hi vọng lần này, một cái kết đẹp sẽ là quả ngọt cuối cùng, là một kết thúc viên mãn cho thứ hư vô thấp kém hơn cả con người. Hay một cái kết đen tối khác như mọi câu chuyện khác?

“ 100 năm trước, anh tỉnh dậy, khỏa thân, yếu ớt giữa một cánh đồng hoa vàng thơm ngát. Anh không có bất cứ ý niệm nào về kí ức của anh trước đó... Anh chỉ cảm nhận, không, anh biết rằng trước đó, anh là một ai đó!”

“...”

“ Anh lang thang tứ phía, gia nhập không biết bao nhiêu thế lực, để rồi lại phá hủy nó bằng chính bàn tay này. Bàn tay tưởng chừng vô tội này!”

Shird ôm mặt, hơi thở của anh dần trở lên khó nhọc.

“ Dối trá, hèn hạ, ngu xuẩn, đây là tất cả những gì có ở anh, Wint à... Anh đã phủ kín cuộc đời súc vật của mình bằng mớ hành động lịch sự, dối trá và bạo lực... Chắc em khinh miệt anh lắm đúng không?”

“ Shird...”

“ Anh được bọc bởi vô số lớp khác nhau, và anh đảm bảo không lớp nào trong đó là tốt đẹp. Xin em, Wint... hãy từ bỏ anh và tìm kiếm hạnh phúc thực sự, rồi sẽ có anh sẽ hủy diệt em đấy... Anh không muốn điều đó xảy ra một tí nào, ít nhất là với em...”

Wint nhẹ nhàng bước tới, trán của cô nheo lại. Cô muốn ôm, cô muốn hôn Shird, nhưng cô sợ những hành động thân mật đó sẽ chỉ khiến lớp vỏ kia càng dễ vỡ hơn. Những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi.

“ Ahh... ừm... nó cứ rơi... anh không kìm nén nổi...”

 “Shird...”

Một bàn tay được vung ra, và bất ngờ, nó là một cái tát.

Chát!

“ Hả?”

Vẻ mặt đau buồn của Shird ngay lập tức trở nên ngố tàu vì cái tát bất ngờ, vẻ mặt của đối phương càng ngố hơn... Má Wint phồng lên như một con sóc, và hai tay cô chống nạnh.

“ Đồ ngốc! Anh cứ trầm cảm như vậy thì phá hỏng buổi hẹn hò của chúng ta rồi đó!”

“ Hả? Hả?”

Đầu Shird nghiêng sang một bên, tỏ ý không hiểu. Bất chợt, hai má mềm mại của cậu được véo mạnh, đây là tình huống quái quỷ gì vậy?

“ Cười lên! Cười lên!!!”

“ Ahh, từ từ, từ từ!”

Shird vội đẩy tay Wint ra mà ôm má, sao cơ thể này của cậu mà lại bị tổn thương được nhỉ?

“ Đau đớn là bằng chứng của việc đang sống! Anh đang sống ngay lúc này, chỉ cần biết điều đó là tốt rồi!”

“ ! “

“ Nếu tâm trí anh trở nên méo mó, thì em sẽ nắn lại cho đến khi nó hoàn chỉnh thì thôi! Khi em gặp anh, anh đã là của em rồi!”

Shird bật cười trước những lời này, đây mới là người phụ nữ anh yêu chứ... Anh lắc đầu vài cái rồi nhẹ nhàng véo mạnh tai Wint.

“ Ấy! Đau! Đứt giờ, đứt giờ!!!”

“ Trả thù đó~”

Shird lè lưỡi mà chạy còn Wint thì tức giận mà đuổi theo, cả hai người chạy toán loạn khắp thủy cung không dừng. Bóng tối trên gương mặt kia đã biến mất rồi... Nhưng cũng chỉ mang tính tạm thời thôi.

“ Phew~ Ra rồi!”

“ Hộc... hộc... Shird...”

Khi thở dài nhẹ nhõm vì đã bước ra khỏi thủy cung, Shird giật thót khi nhận ra cô người yêu của mình đã bắt kịp, nhưng khác với những gì anh mong đợi, đó là một cái ôm.

“ Quả nhiên... anh vẫn là vững chắc nhất...”

 “... Wint... anh đang cảm thấy không ổn mà, nãy em thấy rồi đó?”

“ Em sẽ thả nếu anh tự nhận bản thân mình là một kẻ đãng trí~”

“ Không~”

Shird nở một nụ cười thật tươi, cậu quay lại mà ôm chầm lấy cô người yêu của mình.

Đây là hạnh phúc.

Là bến bờ mà anh đã mong mỏi bấy lâu.

Nhưng chính vì thế, Shird càng quyết tâm .

Phải có ai đó kết thúc cái vòng lặp đau khổ này.

Và cái cách từ thửa hồng hoang, cái cách thức đơn giản nhưng cũng thực khó khăn.

Đó là tự giết chính mình.

Vì hắn, và vì cả những người hắn yêu.

“Người đối diện em ơi, bất kể anh có là Shird hay Frans, em luôn nhìn thấy “anh” và sẽ chỉ yêu “anh” mà thôi~ Đừng có mà nghĩ gở!”

“ Ừm...”

“ Anh không phải hai người! Anh là “anh”, chẳng có cái nhân cách khỉ gió gì hết!”

Shird nghiêng đầu, cậu không hiểu câu nói này... nhưng.

“!”

Má của Wint được xoa nhẹ nhàng bởi bàn tay mềm mại, trắng trẻo của Shird. Một nụ cười quá đỗi trung thực nở trên đôi môi mềm mại của cậu, khiến cả đối phương cũng phải ngạc nhiên.

“... Cảm ơn em, Wint. Nhưng... anh là kẻ dối trá. Lời của anh, em chỉ nên tin một nửa.”

“... Được.”

Ring ring! Ring ring!

“ Khỉ gió gì vậy?”

Thông Báo: Thợ Dệt V và đặc vụ Wintrilux - QC (Quter Code): 427- nhanh chóng có mặt tại phòng họp Nine Council.

“ Lại vụ gì đây nhỉ... Ta mau về thôi.”

Shird tặc lưỡi khi thấy thông báo này, nhưng Wint vẫn đứng yên.

“ Sao vậy em? Mau về thôi, không tên Thous đó sẽ phạt cả hai chúng ta mất.”

Một vầng hào quang chiếu xuống thật đúng lúc, đúng thời điểm. Ánh sáng phản chiếu khiến Shird không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Wint, nhưng anh thấy rõ... nàng đang cười. Khi ánh sáng qua đi, anh lại thấy khuôn mặt của nàng lần nữa, ánh mắt trống rỗng của nàng sao mà đẹp thế...

“ Hãy cứ sống mà tìm kiếm hạnh phúc. Đó là chân lí của em, Shird ạ...”

“...”

Nói xong, Wint liền lập tức rời đi. Shird nhìn theo bóng dáng của nàng, ánh mắt đăm chiêu của chàng trai cô đơn nhìn lên bầu trời. Sắp bão rồi nhỉ?

“ Con người... sao mà ích kỉ.”

...

“ Shird, Wint, hai người đến trễ.”

“ Xin lỗi, I. Chúng tôi có việc quan trọng nên tới hơi trễ.” Shird là người lên tiếng đầu tiên, bên kia, Wint đang che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

“... Nếu không có gì thì đây là tài liệu cho nhiệm vụ sắp tới, cậu, Thợ Dệt V sẽ đi công tác với đặc vụ Wint tại F.AI.R tại khu vực Sông Athens, nếu may mắn thì hai người có thể gặp đoàn của Mobius tại khu vực Rừng Mưa, ngay cạnh khu vực cậu và cô ấy đi ấy.”

“ Roger (Rõ)!”

Sông Athens, dòng sông màu mỡ, dòng sông tối thượng, dòng sông của vạn vật,... vô số mĩ từ có thể đặt ra cho nó, bởi đây chính là xương sống của Pure World (Thế Giới Nguyên Thủy).

Dòng chảy vô hình của năng lượng và vạn vật sinh ra từ dòng sông này, nó chảy ra khắp nơi, mọi ngóc ngách, tận cùng của thế giới. Gần như là bất khả thi để tiếp cận hay ảnh hưởng trực tiếp đến dòng chảy này, ta chỉ có thể biết rằng nó luôn luôn rung động trước mọi tác động, hành vi của các thực thể, bất kể là ở tầng cao hay tầng thấp. Vì dòng sông này là một sự vật tối thượng, cho nên nó chỉ tại vị ở một bong bóng vũ trụ duy nhất, cũng là vũ trụ nơi mà BH1 (Butterfly Heaquarters: Căn Cứ Tiền Tuyến Của Bướm số 1) định cư. Cũng chẳng rõ vì sao bong bóng này lại là nơi xảy ra nhiều những sự kiện chấn động thế giới: Change The World, Thanh Trừng, có lẽ đây là định mệnh chăng?

“ Nấm này… có vẻ ăn được đấy chứ?”

Xung quanh dòng sông là một rừng cây um tùm, nó rậm rạp đến nỗi ngay cả hệ thống radar cũng chẳng thể quan sát nó từ bên trên bởi bản thân chúng đã bị sinh trưởng đến mức đột biến nhờ chất dinh dưỡng đến từ Sông Athens tại trung tâm cánh rừng, kéo theo đó là sự chù phú của thảm thực vật và động vật tại nơi đây. Nhưng chính bởi sự đột biến quá mức đó là khu rừng xung quanh dòng sông bị treo biển cấm do vô số hiểm nguy ẩn giấu bên trong.

“ Mang về để kỉ niệm thì… cũng được, hử?”

Cảm nhận được một bàn tay đang kéo áo mình, Wint quay đầu lại. Lúc này, Shird đang trong nhân cách “Frans” của mình, kèm theo đó là thể xác trẻ con mà ai nhìn vào cũng phải xiêu lòng. Khuôn mặt cậu mũm mĩm, tròn trịa như quả trứng gà, hai má cậu phúng phính khiến ai cũng chỉ muốn ôm trọn lấy mà liếm láp, bộ đồ bó sát dùng để thám hiểm của cậu cũng góp phần không ít cho sự cuốn hút của Shird lúc này. Đôi mắt trái của cậu vẫn luôn xám như vậy, nhưng sao hôm nay nó sáng rực lên như vậy, hai hàng mi cong lên tạo lên một vẻ quyến rũ khác thường so với một đứa trẻ, cậu ôm trên mình một bó hoa lớn do chính cậu hái. Miệng cậu nở một nụ cười hồn nhiên, có ai ngờ cậu nhóc với vóc dáng nhỏ con, thấp bé trước mặt lại là vị anh hùng huyền thoại của nhân loại đã sống hơn 1000 năm chứ.

“ Wint ơi, nhìn nè, hoa~”

“ !... Ừm… đẹp lắm, Frans.”

Wintrilux mỉm cười mà nhấc bổng cậu nhóc Shird lên vai, cô lộ rõ sự thỏa mãn của mình đối với hình dạng này của anh chàng Shird. Không còn sự đáng sợ, không còn bóng tối, chỉ có cái hiện sinh của mỗi con người ở đó.

“ Đi phiêu lưu đi Wint~ Phiêu lưu!!!”

“Không nhé, hoàn thành xong nhiệm vụ là ta sẽ về luôn. Em chán ngán chỗ quái quỷ này rồi.”

“Frans” nhõng nhẹo, cậu phồng má mà đánh những đòn tấn công yếu ớt vào người cô nàng trước mặt khiến đối phương không thể không bật cười.

“ Muốn đi cơ!!!”

“ Thôi được rồi, nếu anh cho phép em làm như mọi khi~”

“ ! Được luôn!”

Sau khi dứt lời, hai đôi môi của họ chạm vào nhau. Bây giờ là 12:00 A.M ngày 2-2/23XX, giữa cánh rừng rậm rạp xung quanh Sông Athens, hai con người, hai cá thể, nhưng lại như một. Lưỡi của họ nhảy múa một cách uyển chuyển với nhau, tiếng thở mạnh của cậu nhóc “Frans” phà vào cơ thể mảnh mai của Wint khiến cơ thể cô run rẩy, họ trao đổi cho nhau từng mật ngọt trong cơ thể, đôi mắt Frans nhắm nghiền, duy chỉ có Wint là mở khẽ để ngắm nhìn vẻ yếu ớt không phòng bị của cậu nhóc trước mặt. Nó cứ thế diễn ra liên tục vài phút, cho đến khi Wint cảm nhận cái đẩy người yếu ớt của Frans vào mình, cô mới luyến tiếc thả chiếc lưỡi của cậu ra.

“ Wint ngốc! Khó thở lắm đó!”

“ Haha, xin lỗi bé con, thôi giờ ta ăn cái đã.”

Thanh năng lượng, món ăn nhanh phổ biến của các nhà thám hiểm, chỉ cần một thanh thôi cũng đầy đủ dinh dưỡng. Ban đầu nó vốn không có vị mà chỉ tạo ra để có một bữa ăn nhanh, đầy đủ dưỡng chất cho những chuyến thám hiểm nguy hiểm, nhưng giờ đây sau khi được tái chế bởi tổ chức Frost Wisp, món ăn này đã có thể có vị giác.

“ Lại cái món này… nè Wint, anh bảo em rồi, cái món này thì phải nghiền vụn ra rồi rắc lên mấy món ăn khác, nó là đồ chiên, chiên ấy!!!”

Lúc này “Frans” biểu hiện ra một tính cách khác hoàn toàn, cậu cau có, cáu kỉnh hơn, đôi mắt cũng lộ ra vẻ hoang dã hiếm thấy của “Shird”. Wint chỉ biết bật cười trước điều này.

“ Ừ, ừ… rõ rồi!”

“Khốn kiếp, tính cách thay đổi kiểu gì mà nhanh thế!” Wint nghĩ thầm.

Frans vẫn không ngừng cau có, cậu nhai thanh năng lượng mà cứ như nhai đá, một vẻ không thỏa mãn cứ thế hiện lên trên khuôn mặt cậu.

Sau vài phút nghỉ ngơi, Wint nhẹ nhàng đỡ Frans ngồi dậy.

“ Mình đi thôi, nhiệm vụ vẫn đang ở trước mặt.”

“  Rõ rồi, để anh đi lên.”

Frans nắm lấy tay Wint mà nhảy lên Sông Athens, nó như một khối nước khổng lồ đang lơ lửng ở giữa cánh rừng vậy.  

“ Ừm…”

Frans bước đi một cách chậm rãi trên mặt sông, nó như một đứa trẻ đang tập tễnh đi vậy. Cô nàng Wint cười thầm từ đằng sau, cô không lúc nào chán việc ngắm nhìn đứa trẻ này.

“ Hử… Oá!!!”

Frans ngơ ngác trước mặt nước này, cậu dẫm mạnh một cái, rồi lập tức chui tọt xuống nước.

“ Frans! Sao vậ- Ahh!!!”

Wint chạy tới, nhưng cùng lúc đó, mặt nước cũng nuốt chửng cô.

*

 

“ Vậy ra đó là chuyện đã xảy ra.” Tôi cười thầm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận