Tập 3: Kẻ thù trong gương tối, tiến lên nào lễ hội văn hóa

Chương 71: Thật thật giả giả, giả giả thật thật?

Chương 71: Thật thật giả giả, giả giả thật thật?

Pierre dựa lưng vào bức tường lờ mờ sau màn sương, hạ giọng pha chút giễu cợt:

“Ê, ba đứa còn nguyên vẹn chứ?”

Trước mặt cậu, cả đám bạn nằm chồng chất thành một khối lộn xộn. Bên trên là màn sương tím mờ, bên trên nữa là bầu trời xanh dằng dặc như bị sơn kín, trăng tròn to khủng bố đóng chặt giữa tâm bầu trời, bất động đến mức đáng ngờ. Pierre liếc lên thứ cảnh tượng cứng đờ kia, khóe môi nhếch méo, thế giới trong gương thứ khung cảnh giả lập y hệt game, đẹp nhưng sai lệch từng chi tiết.

Một khoảnh khắc trước, tên Hoàng Tử vung chiêu, và rồi chỉ sau đúng một cái chớp mắt, cả bọn đã rơi hết vào nơi này. Còn hắn thì bốc hơi, song Pierre chắc chắc hắn vẫn đang lẩn khuất đâu đó trong đây, hoặc chí ích là cốt truyện trong game nó thế.

“Cút khỏi người tao coi, thằng kia!” – Giọng nữ thét lên, vừa khó chịu vừa ngột ngạt.

“Mày nghĩ tao thích đè lên hả? Cất cái cưa thì tao ngồi dậy liền, định nhân lúc tao không để ý rồi thủ tiêu tao luôn hả?” – Giọng nam bắn trả, bén như dao, rồi cuộc giằng co biến thành một trận cãi lộn cỡ chợ trời.

Trong cái đống “bánh mì kẹp thịt người” ấy, Theresa bị kẹt ở dưới cùng, Chavallot kêu oai oái ở trên, Lyra ở giữa thì cố lồm cồm bò ra, tóc dính vài lớp bụi bẩn xanh lè màu trời. Sau vài phút cố gắng, cô mới ngồi dậy được, còn hai đứa kia vẫn lo đạp, lăn, quát, kẹt cứng vào nhau mà chẳng thèm để ý chuyện xung quanh.

Pierre đưa tay che mặt, xoa trán như muốn nghiền nát cơn đau đầu.

Lyra chồm tới, hơi thở vẫn gấp, thì thầm:

“Có cách nào ngăn họ lại không?”

Pierre phẩy tay, giọng lơ đãng: “Nếu làm được thì tui đâu có đứng đây.”

Trong đầu cậu thoáng hiện ra cảnh Gimel từng phang nắm đấm cho cả đám vài cục u, rồi tụi nó bỗng chốc nghe lời đến kì là. Cậu cũng thử làm thế, nhưng tiếc là chỉ hiệu nghiệm lúc đầu thôi, còn giờ đầu tụi này cứng như đá rồi. Pierre bỗng nghiêng đầu, ánh nhìn chợt lóe một ý nghĩ quái dị:

 “Hay mặc kệ tụi nó luôn đi.”

 “Đâu thể để thế được!” – Lyra phản đối ngay, trong khi giọng còn khẽ run trong cổ.

Câu cuối vừa dứt, không khí xung quanh bỗng rít lên. Một âm thanh bén lạ “xoẹt” ngang gáy Lyra, luồng gió lạnh quất thẳng, làm cô dựng đứng tóc gáy.

“Cẩn thận!” – Tiếng hét của cô vỡ ra, chậm hơn bóng xanh vừa vụt tới.

Con cá mập bốn chân lao sượt qua, hàm răng sáng hoắc chực ngoạm cổ Pierre. Nhưng ngay khi nó bổ xuống, hai vệt sáng cầu vồng cắm xuyên qua ngực, chói lòa đến nhức mắt. Con thú khựng lại, quẫy giãy một khắc, rồi toàn thân vỡ vụn thành bụi đen, tan biến vào trong màn sương.

Pierre hạ lưỡi đao xuống, ma thuật bảy sắc lấp lánh hắt lên một gương mặt lạnh tanh.

Lyra chết lặng, cô nhớ rõ cái hình thù ấy - con quái từng khiến cô khốn khổ biết bao trong lần trước. Cô phải bật kỹ năng đặc biệt mới thấy điểm yếu nó, rồi dùng nguyên tố khắc chế mới hạ được. Thế mà tên trước mặt cô làm gọn chỉ bằng hai nhát.

“Đao Nguyên Tố,” Pierre buông một câu ngắn, giọng nhẹ tựa không.

“Hả?” Lyra cau mày.

 “Thanh đao này chém được cả bảy nguyên tố trong một phát. Chẳng cần nhìn điểm yếu đâu, chỉ chém trúng hai nhát là xong.”

Lyra khựng lại, mắt nheo, bản năng lùi về sau, bước chân vào thế thủ.

 “Làm sao cậu biết? Con quái này vốn không tồn tại ngoài kia…”

 Pierre khịt mũi, cười khẽ như đang nhớ chuyện cũ:

“Cô nghĩ đây là lần đầu tôi vào đây à? Mười năm vật lộn với Dị Giáo, con này tui gặp nhiều rồi.”

Chưa kịp phản bác, Lyra chợt nghe âm thanh là lạ - mặt đất rung nhẹ, như có đàn thú dồn bước. Cô hạ giọng, mắt tối sầm:

 “Có mười sáu con cá mập đang đến.”

Pierre đưa tay ngang túi áo, rút ra thêm một lưỡi đao, siết chặt, cơ bắp cuộn căng rồi bất ngờ thả lỏng. Nụ cười méo xệch trượt trên gương mặt, khiến Lyra lạnh gáy. Cô liên tưởng ngay đến đám tội phạm cha mình từng bắt - cái nụ cười hiểm độc, chỉ có ở những kẻ sát nhân nguy hiểm nhất. Nhưng trong nụ cười đó, lại có chút gì đó ranh mãnh, y như của dân… lừa đảo?

Lyra đành im lặng, quan sát hành động tiếp theo của Pierre.

“Ê, hai đứa kia!” – Cậu ta cất giọng như dân đa cấp, hai tay đan chặt vào nhau. Hai lưỡi đao “leng keng” rơi khỏi tay, lăn tới chỗ Theresa và Chavallot – hai đứa vẫn trong trong trạng thái “bánh mì kẹp người”.

“Hả?”

“Nói lẹ coi, muốn gì?”

“Chỉ một cuộc thi nhỏ thôi.” Pierre cười toe toét, mắt sáng quái đản. 

“Ai giết nhiều quái hơn thì thắng.”

Theresa và Chavallot chợt im bặt. Rồi cả hai quay phắt nhìn nhau, lửa sát khí bùng ra rõ đến mức sương cũng nứt rạn.

“Ai thua thì rời khỏi học viện!” – Cả hai hét gần như cùng lúc khiến âm thanh chồng chéo lên nhau.

 “Hợp ý tao đó!”

Pierre khúc khích, nụ cười gian trá dịu đi chút nhưng không giấu được sự tính toán.

 “Thế còn tui? Thua thì sao?”

 “Mày ở yên đó, tụi tao tính sau!” – Cả hai cùng gầm lên.

“Ơ kìa, thế là coi thường mị rồi.” - Pierre vút giọng lên cao, giọng the thé như con gái. Câu đó như mồi lửa, khiến mặt Theresa và Chavallot đỏ bừng, răng nghiến kèn kẹt.

Chỉ trong moột nhịp, hai đứa văng ra khỏi nhau, đồng loạt phóng tới bầy cá mập đang lao đến.

Chavallot nắm chặt Đao Nguyên Tố, lướt đi nhanh đến mức Lyra chỉ thấy được một bóng mờ. Một con gục, rồi nhát tiếp theo, con thứ hai ra đi. Cứ mỗi cái chớp mắt, một con cá mập tan thành bụi đen bay loạn xạ.

Theresa thì bật người lên tường, kéo dây nạp ma thuật liên tục. Lưỡi cưa rung bần bật, sáng lòa bảy sắc, ánh sáng dồn nén đến cực điểm. Cô bật nhảy, bổ thẳng xuống đất.  

“Ầm!”

Một vụ nổ cầu vồng nổ tung, xé rách sương mù, cuốn cả bầy cá mập vào chùm sáng. Cả không gian ngập bụi đen dày đến nghẹt thở.

“Tám con ra đi!” – Cô gào trong đám bụi.

 “Tao cũng tám! Chưa phân thắng bại đâu!” – Chavallot đáp lại ngay, mắt sáng như một ngọn lửa.

Cả hai chẳng cần bàn bạc, tiếp tục phóng thẳng vào con đường phía trước, tiếng la hét tranh nhau vang vọng, bỏ lại Lyra với khói bụi và tiếng tim loạn.

“Này… hai người quên mất mục tiêu chính rồi à?” – Lyra khẽ gọi, nhưng giọng cô tan vào màn sương, không thể với tới. Khuôn mặt co lại, người run lên. Đúng lúc đó, một bàn tay đè xuống vai, lạnh lẽo và nặng nề.

“Để tụi nó mở đường, làm mồi nhử đi.” - Pierre nói nhỏ, giọng như lưỡi dao kề cổ. 

“Chúng ta lo tìm hung thủ, cứu người bị bắt trước.”

Lyra co rúm lại, phản ứng ngay:

“Thiếu hai người kia thì làm được gì?”

 Pierre ghì vai mạnh hơn, đôi mắt trơ như thép:

“Chỉ cô với tôi là đủ.”

“Đừng… có đùa.” – Cô đáp trả lại bằng một cái liếc mắt.

Bàn tay vốn nhẹ nhàng bỗng chốc thành cùm sắt. Lyra run rẩy, ngước lên nhìn khuôn mặt cứng như mặt nạ của Pierre. Ánh mắt ấy - không còn là ánh nhìn về phía đồng đội, mà là kẻ đang nhìn một công cụ.

“Dùng kỹ năng thức tỉnh đi!”

 “…Kỹ năng gì?” – Cô cố lùi giọng xuống thành thì thầm.

 “Đừng giả ngu. Chỉ có cô mới xem được toàn bản đồ.”

Lyra siết tay ôm lấy thân mình, ngón bấu rớm máu. “Không có… tôi không biết chiêu đó.”

Pierre nghiến răng, giọng hóa thành tiếng thét: “Đừng thử kiên nhẫn của tao!” Cậu túm tóc Lyra, đập đầu cô xuống sàn, “rắc” một vết nứt xé toang nền đất.

“Không còn thời gian đâu!”

“Đáng sợ quá… hắn là ai thế? Sao lại chung phe với mình chứ?” - Lyra cuống cuồng trong đầu, nước mắt ứa.

Cứu… ai đó cứu…”

Đột nhiên, bàn tay đang ép chặt cô bị ai đó chộp lấy. Mắt Lyra khẽ run, thứ đang bắt lấy tay của Pierre… chính là bàn tay của bản thân mình.

Lyra xoay mạnh, tung cú đá xoáy ngược vào đầu Pierre.

"Cộc!

Cú đá giáng thẳng vào đầu, đối với người thường thì chắc chắn máu phải đổ đầy sàn rồi. Nhưng Pierre không hề cử động, cũng chẳng hề đổ máu, ánh mắt vẫn sắc lạnh như băng.

Cô nghiến răng, dựa theo quán tính tung thêm cú thứ hai. Lần này, Pierre vươn tay chụp cổ chân, xoay như vặn búp bê. Toàn thân Lyra bị ném xuống, bụi bay mù, nền đất nứt toác rộng ra. Lyra tính hét lên đau đớn, nhưng rồi lại trợn ngược mắt lên.

“Không đau tí nào sao?” - Lyra thở dốc, cả người không một vết xước, nhưng đôi chân mềm rũ, chẳng thể đứng dậy nổi. Cô chớp mắt, tầm nhìn hẹp dần lại, chỉ còn thấy Pierre trước mặt – vẫn cái nụ cười không cảm xúc như một chiếc mặt nạ.

“Tôi đang chờ cô ra mặt đấy.”

“Làm sao hắn biết được!” – Trong đầu cô vang lên giọng nói khác - cái phần nhân cách còn lại: chuyên gia về việc đấm đá, cũng là người nắm vững kỹ năng đặc biệt hơn. Trái với cái đứa hở tí là khóc kia, nhân cách này biết đánh nhau, biết thỏa hiệp, và quan trọng hơn là biết đánh giá tính hình để đưa ra quyết định hợp lí.

Pierre tiếp lời, giọng trơn tuột:

“Tôi không dễ dãi như thằng Chavallot kia đâu. Đừng bắt tôi nhắc lần ba. Hay cô muốn bị kẹt trong đây mãi mãi?”

Lyra bặm môi, khạc khẽ một tiếng.

“Chậc! Làm thì làm chứ gì.”

 Cô bật người dậy, luồng sáng lóe lên trong mắt. Kỹ năng bản đồ mở ra, tầm nhìn trong đầu cô tràn ngập đường nét mê cung. Những lối rẽ, những bức tường ẩn hiện lên. Cô thấy đàn quái trước mặt bị Theresa và Chavallot càn quét đến mức tan biến, nhưng con đường đó dẫn vào ngõ cụt. Đồng thời, từ một ngách khuất, ma lực khủng khiếp đang trào ra âm ĩ.

“Lối này!” – Cô nói, bàn tay đặt lên bức tường. Lớp đất đá rung chuyển rồi đổ sập, lộ ra một hành lang hẹp tối om.

Pierre bước ngay vào, không chút chần chừ. Lyra ghì sát theo sau, mắt liên tục quét kỹ năng.

“Tám con cá mập… và có thứ gì khác. Giống cá sấu.” – Lyra thông báo với tầm nhìn bản đồ của mình

“Rõ rồi.”

Pierre cầm Đao Nguyên Tố, lướt qua như một cái bóng. Lyra còn chưa kịp định hình thì hàng loạt  những nguồn ma lực vụt tắt, như ngọn nến bị dập. Khi cô nhìn lại, hành lang chỉ còn mỗi Pierre đứng thẳng, thậm chí còn chẳng một vết bụi trên áo.

 Cậu ta đứng đấy, vùng bóng tối che đầy hết khuôn mặt. Rồi tự nhiên ngoái đầu, giọng điệu bâng quơ:

“À quên, từ giờ tôi gọi cô là Lyre.”

“Hả?” - Lyra nhăn mặt.

“Chút nữa tôi sẽ ra lệnh, cô nghe nhầm thì ráng chịu.”

“Khoan! Sao tự dưng đổi tên?” – Giọng cô gắt lên.

Pierre gãi đầu: “Để khỏi nhầm với nhân cách kia. Với lại… trên mạng, ai cũng gọi cô thế.”

Lyre bật tặc lưỡi, miễn cưỡng:

“Mạng là cái gì cơ?”

“…” – Tiếng thờ dài lại vang lên.

“Sao cũng được. Tôi cãi lại nổi chắc.”

“Ừ, coi chừng phía sau kìa, Lyre.” – Pierre nói ngang phè, giọng cảm giác như chẳng giống một cảnh báo chút nào.

Lyra giật phắt người. Một con cá mập bốn chân phóng đến, nhanh như một lưỡi liếm gió. Bản năng bật dậy, hai tay giương lên. Điện chạy rần rật trên tay trái, tay phải thì bốc những hạt lửa đỏ.

“Song quyền - phản ứng quá tải!”

“Rầm!” - Con thú nổ tung thành mưa bụi đen, sương mù cuộn xoáy về hư vô.

Pierre liếc cô, nhún vai: 

“Khá đấy, nhưng tiêu hao ma lực nhiều quá.”

“Kệ tôi.” – Lyre phun ra, ngực còn phập phồng.

Cậu nhấc đao, lại tiến sâu vào hành lang tối.

“Đợi đã!” – Lyre hối hả chạy theo, chân trần đập lạch bạch trên nền đất.

“Cốp!” – Ngón chân út va vào vật cứng, cơn đau nhói chạy khắp người. Cô khuỵu gối, mặt nhăn nhó. Tới lúc này mới nhận ra, mình chẳng mang giày.

“Cái quái gì chắn giữa đường vậy?!”

Lyre vung tay đấm vào cái vật thể ấy.

“Á!” – Giờ thì đến nắm tay ê ẩm. Cô chửi thề, cúi xuống nhìn.

Một chiếc găng tay thép, được khảm với một vài viên đá lấp lánh, gắn kèm những dải kim loại giống Đao Nguyên Tố của Pierre. Cô lưỡng lự giây lát rồi xỏ vào thử, nó khít như được đo sẵn. Lập tức, dòng ma lực tuôn ra từ viên đá, tràn vào cơ thể. Lyre thở gấp, cảm giác người nhẹ bẫng, mạnh mẽ như trâu.

“Sao lại có cái này ở đây…?”

Cô bật kỹ năng dò tìm, nhưng không thấy dấu vết quái vật nào. Thế giới gương này vốn chỉ có vật phẩm rơi ra từ quái chứ đâu có rương kho báu. Rõ ràng ai đó mang từ bên ngoài vào rồi để lại đây.

“Tặng thẳng cho người ta không được hả? Cứ bày trò.” – Lyre gầm gừ, rồi cắm đầu chạy theo Pierre.

Hành lang u tối dẫn ra một đại sảnh. Cánh cửa khổng lồ bật mở, ánh sáng hắt vào chói lóa. Lyre nheo mắt, tim nện loạn xạ. Trước mặt cô, một con rồng khổng lồ trồi lên, thân hình gấp chục lần cơ thể nhỏ bé này. Vảy đỏ cháy sáng, đôi mắt như hố than rực cháy, ngọn lửa nó thở ra tạo nên một bức tường chắn lối đi tiếp theo.

Cô liền bật kĩ năng bản đồ, phía trước còn cả chục cánh cửa nữa. Và ở điểm cuối cùng, nguồn ma lực của con người tỏa ra một màu xanh nhạt, khiến cô biết rõ đấy là ai. Con rồng này chỉ là vật cản đường, hay nói cách khác là một con trùm phụ.

“Mục tiêu ở phía sau, phải diệt con rồng này mới qua được.”

Pierre gật đầu nhanh chóng, rồi đổi từ Đao Nguyên Tố sang thanh kiếm dài ánh xanh, tỏa ra hơi lạnh mỏng như sương đêm – vũ khí năm sao: Sương Mù Nơi Cực Đông.”

“Con rồng này hệ lửa, đúng chứ?”

“Ừ…” – Giọng Lyre nghẹn lại.

“Lên thôi.”

Cậu tiến lên một bước. Toàn bộ ánh sáng trong phòng chợt tắt phụt, như bị con rồng nuốt mất. Nó bật mắt, đập cánh liên hồi, tạo thành cơn lốc nóng rực quét tung tóc Lyre. Từng vuốt cào xuống sàn, khắc những rãnh sâu nhọn hoắt.

 “Ngủ yên trong lửa đi, nhân loại.” – Giọng nó rung ầm ầm, như sấm vọng trong hang.

 Một quả cầu lửa khổng lồ tuôn ra từ hàm răng, lớn gấp nhiều lần thân thể Pierre. Cậu ngẩng đầu, nâng kiếm, khóe miệng cong lên:

“Đến đây.”

Quả cầu lửa va phải lưỡi kiếm xanh. Ánh sáng rực lóe, ngọn lửa bị chém nát thành hàng trăm mảnh nhỏ, bắn tung tóe xuống đất. Tuy nhiên con rồng vẫn tiếp tục gầm rống, phun tiếp ra vài cột lửa. Pierre không lùi bước mà lao vào, chạy vòng quanh nó. Chân cậu lướt nhanh, vệt sáng xanh bám theo. Cột lửa đi chậm hơn cậu, tạo thành từng vòng lốc xoáy lửa mỗi bước cậu bước qua. Và rồi hơi lạnh từ thanh kiếm dập tắt ngọn lửa khổng lồ kia. Vào đúng lúc con rồng đóng miệng, mũi hít khí vào trong bụng…

“Bắt được rồi.” – Pierre lẩm bẩm.

Cậu ném thanh kiếm, cả cánh tay dồn lực. Lưỡi kiếm hóa thành tia sáng xanh, để lại vệt băng trắng cùng bông tuyết lả tả. Nó cắm thẳng vào phần mũi đang hít khí. Con rồng rú thảm thiết, lớp băng lan ra, đông cứng ống mũi. Nó cố há miệng, chuẩn bị phun lửa nữa. Pierre nhếch mép, tung ra ánh nhìn của kẻ nắm chắc chiến thắng.

“Lửa muốn cháy thì phải có oxy. Nếu chặn được đường cung cấp của nó thì sao nhỉ?”

 Ngay khoảnh khắc đó, một cú đấm bật ngược từ dưới cằm nó, khiến chiếc miệng đang khép rầm không thể mở ra, hút thêm oxy vào. Rồi lớp băng trên mũi lại ra lan thêm, khóa chặt cả cái mặt nó. Người tung cú đấm không phải Pierre, mà là Lyre.

Khi Pierre ném kiếm, trong mắt cô bật hiện dòng chú thích lạ từ kỹ năng: “Điểm yếu!” Một dấu đỏ hiện ngay cổ họng con rồng. Không chần chừ, Lyre xông qua biển lửa, nhảy vút lên, giáng cú đấm chính xác.

Thân rồng chấn động, co thắt như bị nén từ bên trong. Ngọn lửa trong bụng nó cạn oxy, áp suất đẩy ngược, làm cho nội tạng nó tự nghiền nát.

Pierre giơ hai tay, ánh bạc rực sáng ánh bạc:

“Pháo Quang Sách!”

Lyre vừa đáp xuống thì luồng sáng xuyên qua con rồng. Thân thể đồ sộ cháy bùng, rồi vụt tắt, tan thành hạt bụi đen như lũ quái trước. Pierre thở ra, nhặt thanh kiếm rơi xuống. Dưới chân con rồng, một quyển sách kỹ năng và viên ngọc đỏ nhạt lăn ra, ánh sáng ngời.

“Hơi dễ.” – Cậu nhặt lấy hai thứ rơi ra từ con rồng. Quyển sách kĩ năng thuộc dạng chỉ cần đọc sơ là sử dụng dược chiêu thức trong đó. Còn viên ngọc, nó là loại được gắn vào vũ khí để cường hóa chỉ số, nhưng chỉ số gì thì ngẫu nhiên, giống như “Thánh Di Vật” của một tựa game nào đó.

“Để xem nào…”

Một tấm bảng ánh sáng vụt lên trước mặt Pierre, chữ chạy loang loáng như giao diện trong game.

“Trái tim lửa của Xích Long: tăng sát thương nắm đấm.”

“Sách kỹ năng: Lộ Diện. Khiến tất cả mục tiêu trong phạm vi hiện nguyên hình. Có tác dụng với ẩn thân, cải trang, lẫn trốn…”

Pierre chạm tay vào quyển sách, chăm chú nhìn đến khi nó tan rã thành từng hạt sáng.

“Đã học được kỹ năng Lộ Diện.”

Căn phòng chìm vào yên lặng. Tiếng thở vẫn còn vang dội sau trận chiến. Rồi bất chợt, giọng Lyre phá tan không khí ấy:

“Con rồng vừa rồi…”

Pierre khựng lại. “Con rồng thì sao?”

Lyre đặt tay lên cằm, đầu nghiêng sang một bên.

“Nó không giống sinh vật sống. Giọng nó phát ra… nghe cứ như được phát ra từ một chiếc đĩa than vậy, lặp đi lặp lại rất kì cục.”

Pierre khoanh tay, nhếch mép. 

“Có gì mà phải ngạc nhiên chứ. Bọn này toàn sản phẩm của Hắc Thuật. Kiểu như bọn Dị Giáo sẽ mang con người ở thế giới thật vào đây, tạo bản sao rồi giết chết hàng thật. Rồi bản sao của chúng sẽ trở nên như này.”

Ánh mắt Lyra lóe sáng, rồi mở toáng ra: “Khoan, vậy bản sao của chúng ta cũng…”

“Chuẩn. Nếu bị bản sao của chính mình giết, thì sẽ hóa thành dạng giống như con rồng vừa rồi. Còn các sinh vật yếu hơn thì… biến thành con cá mập bốn chân!”

 “Thế những học sinh bị bắt cóc chính là? – Giọng cô khàn đi, ngực nhói lên.

“Không kịp thoát ra khỏi gương thì đó là cái kết. Mà cũng đừng có cảm thấy tội lỗi, bọn đó không phải người thật đâu.”

Cả người Lyre chùng xuống, vai run lên. Cô nghiến răng, mặt tối sầm:

“Thế thì chúng ta vào đây là vô nghĩa à? Chẳng cứu nổi ai hết…”

Pierre bình thản đáp: “Không hẳn. Ít ra sẽ không còn thêm nạn nhân nữa.”

Lyre giật bắn người lên:

“Khoan đã… bản sao của tôi thì sao? Lần trước tôi thoát ra, nó vẫn còn…”

Pierre giở quyển sổ nhỏ, lật mấy trang ghi chú, mắt liếc nhanh. “Thế giới này chỉ tác động một lần trên mỗi người. Khi cô bước ra ngoài thế giới thật, bản sao cũng tan biến. Đợt trước thằng Chavallot vì may nên không gặp bản sao của nó, giờ thì cũng chẳng gặp lại nữa đâu.”

Lyra thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức cứng người:

“Còn Theresa thì sao? Cô ấy là Thánh Nữ! Nếu cô ấy gặp chuyện thì…”

“Cổ tự lo được. Với lại, có thằng Chavallot kè kè bên cạnh rồi.”

Lyre gắt gỏng: “Nó là đứa tôi không tin tưởng nhất! Hai người đó ghét nhau như chó với mèo. Lỡ đâu nó dâng Thánh Nữ cho bản sao thì…”

Pierre nhướng mày, mép cong lên nửa nụ cười chế giễu. “Nếu có ai dám làm thế, chắc chỉ thằng Gimel thôi.”

Cậu nghĩ thầm, hiểu rõ Chavallot sẽ không phản bội. Giờ việc đáng lo giờ không phải cứu viện, mà là săn kho báu với đánh trùm cuối. Lyre vẫn còn ở đây - quân cờ quan trọng nhất để lụm đồ - và thế giới gương sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cốt truyện sau khi kết thúc. Cậu biết mình phải gom đồ trước, rồi mới tính chuyện khác.

“Chúng ta sẽ sang trợ giúp sau. Giờ thì đi tiếp thôi.”

“Rồi rồi, tôi bật kỹ năng ngay đây…” – Lyre miễn cưỡng gật đầu.

 “À, trước đó…” – Pierre nhún vai, rồi bất ngờ ném cho cô viên đá đỏ rực vừa rơi từ con rồng.

 “Cốp!” – Viên đá nóng hổi chạm vào tay Lyre, rồi lập tức tan vào chiếc găng. Cô nghẹn lại, chưa kịp phản ứng. Một luồng năng lượng bùng ra, xuyên thấu từng thớ cơ. Cánh tay cô nhẹ bẫng, động tác nhanh đến mức mắt mình còn khó theo kịp. Tim đập mạnh, máu như đang sôi sục, cơ bắp căng tràn cảm giác có thể đấm sập cả thế giới.

“Cái quái gì vậy…” – Lyre thốt lên, rồi nghẹn lời.

“Trái tim lửa của Xích Long. Tăng sát thương nắm đấm.” – Pierre giải thích tỉnh bơ, như vừa đọc ghi chú.

Lyre trợn mắt, lườm cậu: “Tại sao trái tim lại tăng… sát thương nắm đấm?”

“Tôi cũng éo biết đâu!” - Pierre thở dài, ngước mắt lên trời. Cậu nhớ về các lần đi cày đồ trong game, những món vũ khí khắc sâu vào tim một nỗi đau khó lành: “Trái Tim lửa của Xích Long tăng sát thương thủy”, “Cẩm thạch của Cung Điện San Hô tăng sát thương hỏa”, hay thậm chí là “Ngọn Giáo thần của Nham Đế” tăng sát thương trầm cảm.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, khó chịu như thể cả mê cung nín thở. Lyre nheo mắt, rồi chỉ tay vào con đường trước mặt. 

“Đi thôi.”

Pierre nhún vai. 

“Ừ.”

Họ lao tiếp vào hành lang ngoằn ngoèo. Lũ rồng xuất hiện liên tục, thân thể đồ sộ chen chúc giữa những bức tường méo mó. Nhưng từng con, từng con, đều gục xuống. Bóng đao lạnh lẽo vẽ thành những vệt sáng, nắm đấm đỏ rực của Lyre nổ tung xác vảy. Ngoài ra còn có những con người máy khổng lồ, bắn tên lửa như mưa. Chúng cũng bị xé nát thành từng miếng sắt vụn. Đừng hỏi vì sao trong này có người máy, tại game nó thế!

Toàn bộ chúng bị đập cho tan nát, để lại chiến lợi phẩm tung tóe khắp đường.

Pierre nhặt từng thứ lên, ngó qua tên gọi.

“Ngọn Giáo Thần của Nham Đế - tăng sát thương trầm cảm.”

Lần một…

Lần hai…

Lần ba…

Đến lần thứ mười, trong tay Pierre là mười cây giáo y hệt. Mặt cậu cứng lại, mép giật giật. Một giây sau, cả chục ngọn giáo bị nghiền nát thành bụi xám, bay mờ hành lang.

***

Trong khi Pierre và Lyra còn đang càn quét rồng để nhặt chiến lợi phẩm, thì ở một nhánh hành lang khác, Chavallot và Theresa vẫn song hành. Con đường thẳng tắp, hun hút, bụi đen cuồn cuộn phía sau lưng họ như một bức tường đặc quánh, toàn là thứ bụi đen do bọn quái tỏa ra.

“Một trăm bốn mươi,” - Theresa khẽ thở, mồ hôi lăn dài trên thái dương.

“Một trăm bốn mươi ba. Tôi vẫn hơn.” – Chavallot đáp gọn, khóe môi nhếch lên thách thức.

“Trận chưa kết thúc đâu.” – Theresa trầm xuống, bàn tay siết chặt lưỡi cưa.

Phía cuối hành lang, ba con cá mập bốn chân gầm gừ, hàm răng trắng nhọn kêu lách tách như đá nghiền. Theresa không đợi thêm giây nào, lao vút lên. Chiếc cưa ma thuật trong tay rung bần bật, gầm rú như con thú kim loại.

“Đứng lại…!” Chavallot bật người đuổi theo, nhưng Theresa đã xoay cổ tay, quăng nguyên lưỡi cưa như ném một mảnh cầu vồng. Dải sáng bảy sắc cắt ngang cả hành lang, nuốt chửng lũ quái.

“Ầm!” – Một vụ nổ rực rỡ bùng lên, ánh sáng dội ngược, che mờ cả thị giác. Khi mảng sáng tắt, phía trước chỉ còn lại một khoảng tối đặc quánh, không một mảnh vảy quái nào sót lại.

Theresa cười khẩy: “Một trăm bốn mươi ba. Lại hòa nhé.”

“Chậc! Sao lúc nào cũng hòa thế nhỉ?” – Chavallot nghiến răng, hằn rõ sự bực bội.

 Con đường đã hết. Trước mặt họ, một cánh cửa khổng lồ dựng đứng, tối om, như cái miệng khép chặt che giấu thứ gì đang đợi phía sau. Bên kia cánh cửa, cả hai đều cảm nhận rõ một nhịp đập bất thường - một lượng ma lực to lớn, có lẽ là trùm giữ cửa.

“Ai hạ được nó thì thắng. Chốt không?” – Chavallot thấp giọng, lưỡi dao trong tay bừng sáng.

“Chốt kèo.” – Theresa gật mạnh. Cô đặt chiếc cưa lên vai, tiếng rít của kim loại cắt vào không khí nghe “vùn vụt”, đầy khiêu khích.

Khoảnh khắc sau, Theresa đạp mạnh sàn, thân hình lao thẳng về phía cánh cửa. Chavallot cũng khuỵu gối, bật nhảy theo, khoảng cách ngắn lại chỉ trong vài nhịp tim.

Theresa vượt lên trước, vung cưa ngang người, lưỡi kim loại rít sát bóng đen vừa hiện ra sau cánh cửa.

“Thắng rồi…”

 Cái bóng hiện dần hình dáng… không phải quái vật, mà là một cô gái. Váy đen xòe rộng, viền trắng tinh khiết, tạp dề ôm ngang thân. Dưới váy, những dải nịt đùi treo đầy dao sáng loáng. Tóc đen buộc cao, dựng ngược, thêm chiếc nơ trắng nhỏ gọn. Bộ đồng phục hầu gái quá đỗi quen thuộc.

“Aria?!” – Theresa há hốc mồm, cả người cứng đờ. Lưỡi cưa vẫn bay tới, nhưng quỹ đạo không thể dừng lại. Khoảng cách chỉ còn chưa đến một mét.

“Ngài là…” – Giọng cô hầu gái run rẩy, đôi mắt tròn ngỡ ngàng. Con dao bé xíu trong tay đưa ra theo phản xạ, nhưng bị hất văng ngay khi chạm vào mép cưa.

“Chạy đi!” – Theresa hét lớn, nhưng Aria không hề nhúc nhích. Cả hai cùng nhắm mắt, chờ tiếng va chạm kinh hoàng.

“Ầm!” – Sóng xung kích thổi tung khắp hành lang, ánh sáng bảy sắc vỡ toang.

“Aria!” – Theresa kêu thất thanh. Khi khói tan, cô thấy Chavallot đứng chắn ngay phía trước, thanh kiếm trong tay đã gãy đôi. Chiếc cưa của cô cũng vỡ lìa, phần lưỡi cong vẹo dưới đất. Nhưng Aria - vẫn nguyên vẹn, thậm chỉ còn chẳng có một vết trầy.

“May là kịp…” – Chavallot thở dốc, khuỵu xuống, bàn tay run run. Không một vết thương ngoài da, nhưng trái tim trong lồng ngực dồn dập đến mức tưởng chừng vỡ tung.

Theresa chẳng để tâm đến gì khác. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tràn ra khi nhìn Aria vẫn đứng đó. Cô lao tới, bước chân loạng choạng, rồi ôm ghì lấy cô hầu gái.

“Em biết chị đã sợ đến mức nào không hả?”

Cánh tay siết chặt, cả bộ váy bị vò nát. Nhưng Aria vẫn đứng cứng, tay run rẩy, không ôm đáp lại. Ánh mắt lạc đi, trên môi không một lời.

“Em sao vậy?” – Theresa thì thầm, tay run run chạm vào mái tóc đen.

Ngay khoảnh khắc ấy - một luồng gió rít xé ngang. Nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.

“Né ra mau!” – Chavallot hét, mắt căng ra nhìn cái bóng vừa vụt tới.

Trong tay kẻ đó, một lưỡi cưa lóe sáng. Dù không cần nhìn rõ gương mặt, Chavallot cũng biết ngay là ai. Lưỡi cưa ma thuật ấy – chỉ có duy nhất một người sở hữu. Cậu chộp lấy thanh kiếm gãy đôi, trút toàn bộ ma lực còn sót lại, rồi ném thẳng theo quỹ đạo ánh sáng lưỡi cưa kia.

Vút!” – Thanh kiếm gãy va chạm ngay lưỡi cưa. Tiếng “rẹt rẹt” chói tai của kim loại nghiến vào nhau.

Cái bóng dừng lại, buông cưa xuống sàn. Mái tóc vàng buộc cao như nắm cơm hất ngược lên, gương mặt hiện ra rõ mồn một. Đối diện Theresa, giống hệt như ảnh phản chiếu trên một tấm gương. Chỉ khác đôi mắt: một bên tràn ngập ngạc nhiên, còn bên kia rực cháy sát ý.

“Bản sao của Theresa…” – Chavallot nghẹn lời, cả người đứng khựng lại. Nhưng cậu chưa kịp hành động gì thì…

“Aria, nghe chị nói…” - Theresa thật vừa lên tiếng thì giọng kia đã chen vào, gấp gáp hơn, dồn dập hơn:

 “Đó là bản sao! Nó đang giả giọng ta để lừa em đấy. Giết nó nhanh lên!” – Theresa bản sao, ánh mắt rực lửa, hét lớn đến mức như muốn xuyên thủng đầu Aria.

Cô hầu gái sững người. Tim Aria bắt đầu đập loạn xạ, hai tay run rẩy. Cả hai Theresa đều giống nhau đến từng hơi thở, từng nhịp tim. Đâu mới là chủ nhân thực sự của cô? Dù không chắc chắn, cô vẫn thiên về người có ánh mắt rực lửa hơn, chính người đã giúp cô trốn thoát khỏi mấy con quái lúc trước.

“Aria, chị là Theresa thật!” – Giọng vang lên phía bên phải, run rẫy và khẩn thiết.

“Đừng để bị lừa, Aria. Con mụ kia chỉ biết nói điêu!” – Giọng bên trái chen vào, mạnh mẽ, chắc nịch.

Aria ôm lấy đầu, lùi một bước. Cổ họng cô nghẹn lại, như có bàn tay vô hình siết chặt. Hơi thở gấp gáp, cặp mắt hoang mang liếc qua lại giữa hai người.

“Chủ nhân của em sẽ không bao giờ lùi bước trước nguy hiểm.” – Bản sao lại rót thêm, giọng dịu xuống, đầy ma mị. “Nhìn nó đi, vừa rồi nó né, nó sợ hãi. Theresa mà em biết không bao giờ sợ trước một con dao.”

Aria như chạm phải sự thật, đôi mắt mở to, dao động mạnh. Cô khẽ liếc sang Theresa thật – đúng là cô vừa né lưỡi dao ban nãy.

“Không, Aria, chị chỉ không muốn làm em bị thương…” – Theresa thật giơ tay ra, nhưng giọng nghẹn ngào, càng nghe càng yếu ớt.

“Nghe chưa? Nó run rẩy kia kìa. Bản sao đấy!” – Theresa giả vung tay, từng từ như nhát dao bổ vào tâm trí Aria.

Con dao nhỏ lóe sáng khi Aria kéo ra từ váy. Cả hành lang nghẹt thở. Theresa thật thụt lùi theo bản năng, nhưng ngay tức thì lưỡi thép đã xẹt ngang tay áo cô, rạch một đường mảnh. Aria thở hổn hển, cô không biết vừa rồi mình tấn công ai. Đầu óc quay cuồng, tim nhói như muốn nổ tung.

Rồi, trước mắt tất cả, một bóng hình khác lao vào… Vẫn bộ váy đen kèm chung với tạp dề quên thuộc, đôi mắt đen lạnh lẽo của một sát thủ, con dao nhỏ nhưng được mài bén đến cắt đôi cả thép. Lưỡi dao của cô chặn đứng nhát đâm vừa rồi, kim loại va nhau tóe lửa. Lại một Aria khác…

“Cái… gì đây?” – Chavallot há hốc mồm.

“Aria… bản sao ư? Nhưng đứa nào mới là thật?” – Não cậu như dừng hoạt động, vẫn chưa có cách nào để nhận diện được bản sao của Aria cả.

Hai Aria nhìn nhau, một ánh mắt đầy quyết tâm, một ánh mắt đầy hoảng hốt. Hai lưỡi dao lia qua loang loáng, đường kiếm cắt chéo thành vòng tròn. Người tiến, kẻ lùi, tiếng kim loại rít lên từng nhịp như tiếng thét.

Cùng lúc đó, hai Theresa cũng lao vào nhau. Một cú đấm, một cú bắt tay, thân hình xoay vòng rồi “rầm” – bản sao bị quật thẳng vào tường. Nhưng ngay sau đó, khói bụi bốc lên, và cả hai lại nhập vào trận hỗn chiến, gần như mất dấu hoàn toàn người thật, người giả.

“Khoan đã… dừng lại đi!” – Chavallot gào lên, nhưng giọng cậu bị nuốt chửng trong cơn hỗn loạn. Cậu nghiến răng, mặt đỏ bừng, ma lực dồn hết vào thanh quản. Nghĩ đến cái trò Gimel thường làm với cái loa phóng thanh ma thuật của trường, cậu đoán là không còn cách nào khác.

“Bí kĩ: Sóng Âm Bộc Phá!”

Âm thanh bùng nổ như sấm, ép không khí chấn động, bức tường nứt toác, gạch đá rơi rào rào. Cả hành lang rung lên như sắp sụp đổ. Hai Theresa khựng lại, mắt trợn ngược, cơ thể co giật rồi ngã vật ra đất. Hai Aria cũng bị đánh bật, dao văng khỏi tay, toàn thân rơi phịch xuống nền lạnh buốt.

Thế giới lúc này hoàn toàn im lặng. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của Chavallot.

“Khụ… khụ… điên hết rồi.” – Cậu lê bước, nhìn xuống, ho sặc sụa. Hai Theresa, giống nhau từng chi tiết. Hai Aria, cũng giống nhau như đúc. Chẳng còn điểm phân biệt.

“Khoan… hồi nãy… Theresa thật bị rách tay áo…” – Cậu vén từng cánh tay lên. Nhưng trời như trêu ngươi con người ta: cả hai tay áo đều rách nát, chẳng thấy vết nào chuẩn xác.

Ánh mắt cậu dại đi. Bốn người nằm bất động, như bốn con búp bê giống hệt nhau. Chavallot cảm thấy bản thân như kẻ bị nhấn chìm vào trò chơi ma quái này. Ánh mắt đột nhiên ngước lên trần hành lang tối om, cậu bật cười sảng khoái, nhưng khóe mắt lại rỉ nước.

“Cứu tao với, Gimel…”                    

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!