• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02. Lễ hội Bội Thu - Thanh kiếm của sự bảo hộ

Chương 44. Trước khi thổi nến

0 Bình luận - Độ dài: 3,263 từ - Cập nhật:

Những ngày trước tiệc sinh nhật là lúc các khách mời từ các đất nước đến, Hoàng Đô đón chào những sứ giả với nhiều mục đích đến sự kiện này. Rent thấy đây không đơn thuần là một dịp kỉ niệm để thổi nến và nhận lời chúc, đây còn là lúc thể hiện thái độ của các khu vực lân cận. Cậu thấy ngày sinh nhật của mình bị quên lãng cũng có cái lợi, ít nhất không trở thành vật triển lãm với phạm vi toàn lục địa. Nhìn Đức Vua mặt không cảm xúc đón hết đoàn khách này tới đoàn khách khác, cậu tự hỏi động lực đâu để ông già không bỏ trốn. Với danh phận hoàng tử, cậu cũng sẽ xuất hiện một vài buổi gặp mặt, chủ yếu là ra mắt mấy mầm non của các quốc gia khác, bấy nhiêu đó thôi cũng làm cậu muốn đấu tranh không cho Enoch lôi khỏi giường.

- A, ta không có nhận lời đi đâu hết! Ta muốn ngủ!

- Điện hạ, buổi gặp mặt hôm nay có các công chúa và hoàng tử nước khác đó! Không đi không được!

Quản gia trẻ vật lộn lôi chủ nhân bé nhỏ ra khỏi chăn, chuẩn bị tươm tất mọi thứ thì mặt trời cũng đã lên cao. Rent không tình nguyện ngồi ở sân luyện tập cùng những đứa trẻ từ mọi nơi đang tụ tập ở đây để giao lưu, nói trắng ra là đang bày ra đủ trò hơn thua nhau. 

Theo cái danh sách dài dằng dặc cậu đố nhớ, có hơn hai mươi quốc gia, khu vực, tổ chức đang ở đây. Khu vực dễ nhận biết nhất chắc là Liên minh Thú nhân với những đặc trưng động vật không thể lẫn vào đâu được. Nơi có nhiều đứa trẻ có làn da rám nắng chắc là tập hợp của các quốc gia và hội nhóm ven biển và quần đảo. Còn những đứa trẻ với ấn kí vòng tròn trắng trên trán hay tam giác trên vai hình như là các bộ tộc nằm ven biên giới giữa quốc gia người thú và đất nước của núi lửa. Còn đám trẻ nhỏ nhắn hơn so với số đông, mái tóc đen tuyền dài được thắt lại bằng vô số sợi vải sặc sỡ có vẻ đến từ phía nam. Nhóm đang ngồi ngay ngắn là con cháu các quý tộc của Lucasta và một số đất nước khác. Ngoài ra còn có vài đứa trẻ có liên quan đến tôn giáo cũng ở đây. Một đám đông hỗn tạp nhưng vẫn có trật tự nhất định.

Trong khi Henry và nhóm bạn của mình đang giao lưu với các đại diện tương lai của các quốc gia khác, còn Kieran thì đã vách kiếm dí một đám nhóc hiếu chiến khác chạy mấy vòng thì cậu vẫn đang thưởng thức món tráng miệng thứ mười. Nếu không ai đến kiếm chuyện trước thì cậu định ngồi đó cho đến hết ngày, tốt nhất là như vậy. 

Mấy đứa nhỏ “chơi đùa” chán chê đến giờ cơm trưa, lúc này những người lớn cũng nghỉ trưa sau cuộc họp đa quốc gia. Những đứa trẻ ít bị trói buộc bởi lễ nghi dễ bộc lộ cảm xúc hơn với người thân, còn những đứa nhỏ học làm người lớn thì vẫn cố gắng cư xử hòa nhã. Rent thấy mình không thuộc về nhóm nào hoàn toàn, cậu cũng đang diễn vai Đại Hoàng Tử hết sức mình nhưng vẫn không hoàn toàn hòa nhập vào bầu không khí sặc mùi tính toán xung quanh. Kẻ lạc loài như cậu sẽ bị cô lập với tất cả, đó cũng là điều cậu muốn. Cậu ở đây không phải để nổi bật nhất, hoàn hảo nhất, cũng không muốn thành hình tượng xấu xí như kiếp trước. Đại Hoàng Tử của Lucasta chỉ nên như cái bóng lặng lẽ, không ai biết rõ bản chất thật sự, như thế sẽ dễ dàng cho bản thân cậu hành động. 

- Điện hạ, ngài đã ăn rất nhiều điểm tâm đúng không?

Sự hiện diện mờ nhạt của Rent đã bị vị Y Sĩ nào đó phát giác nhanh chóng. Người đó quét mắt qua phần ăn ít ỏi của cậu, vẻ mặt không hài lòng chút nào. Cuthbert không thương tiếc lải nhải về vấn đề sức khỏe với hoàng tử nhỏ, mặc kệ những đứa trẻ khác đều đang nhìn về hướng này. Trở thành trung tâm của sự chú ý kiểu này thật khó nói.

- Anh không có lười biếng vận động đó chứ? Nếu không sẽ béo ra cho coi.

Đứa em trai út quý hóa còn chọt vào mấy câu “quan tâm” không hề kiêng nể. Rent chẳng biết mình có đang mỉm cười đúng chuẩn với thằng bé nổi không nữa. Nghĩ sao nó bảo người anh trai gầy như que củi này có thể mập lên dễ dàng như thế. 

- Anh ấy vẫn vách nổi kiếm nên chắc là không đến nổi đó đâu.

Nhị Hoàng Tử dịu dàng cũng tham gia cuộc trò chuyện về sức khỏe của anh trai. Henry còn cẩn thận bóp tay anh mình thử. 

Rent chẳng hiểu nổi tại sao chỉ vì mình ăn điểm tâm hơi nhiều mà lại thành ra thế này. Những ánh mắt non nớt khác cứ đổ dồn về phía bốn người đang trao đổi. Cậu có cảm giác mình đang ở trong một vở kịch tình thân ấm áp vậy.

- Chiều nay sẽ cắt điểm tâm trà chiều của ngài, thưa điện hạ.

Cuthbert giáng một đòn chí mạng làm Rent thấy toàn thân lạnh toát. Sao lại là lúc này, khi có vô số loại đồ ngọt hiếm khi được làm chứ?

Vài đứa nhỏ quanh đó đã che miệng cười trước cảnh tượng này, một số tỏ ra không quan tâm nhưng ai biết được chúng đang ngầm đánh giá như thế nào. Nhưng lúc này mấy ánh mắt đó đâu quan tâm bằng số điểm tâm bị cắt mất đâu.

Bữa trưa đau khổ của Rent cứ trôi qua như vậy, khi đến nơi Kal đang tập trung cậu vẫn còn buồn lắm. Lúc này cận vệ của cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi lớn nhất của mình. Đáng lẽ anh không thể chen ngang như vậy, nhưng với tài năng tỏa sáng khó che lấp của mình, Kal đã được đặt cách tham gia. Có vẻ hoàng gia muốn cho các vị khách phương xa thấy được sức mạnh hiện tại của Lucasta đang ở mức nào. 

Trong số những thí sinh tham gia có không ít những học viên từ bên ngoài đến học tập, họ có thể không tham gia vào bất cứ tổ chức nào của Lucasta và trở về quê hương. Lucasta sẵn sàng đào tạo những đứa trẻ như thế nên mối giao hảo giữa các khu vực khá tốt. Tuy nhiên bên cạnh đó sự cạnh tranh để thể hiện tôn nghiêm của đất nước cũng tăng lên, những đấu đá mang cả chính trị vào lúc nào cũng khủng khiếp. May mắn thay đội ngũ quản lý của Học viện ở Hoàng Đô đủ sức kiểm soát tình hình. 

Vì tình trạng này, nên Lễ hội Bội thu không chỉ là bài kiểm tra cuối cùng mà còn nơi phô diễn sức mạnh giữa các quốc gia, các gia tộc lớn. Lúc đó, sẽ có rất nhiều gương mặt đại biểu cho các vương quốc, khu vực. Nếu muốn gây náo loạn, thì quá đúng dịp.

Nhớ đến thảm cảnh khi trước, Rent lại thấy khó thở. Sự tuyệt vọng khi ấy cậu mãi mãi không quên được, đó là một trong số ác mộng vẫn đeo bám dai dẳng. Ngày ấy, có đứa trẻ vẫy vùng giữa sự sống và cái chết mà không thể trông chờ vào bất cứ điều gì. Còn bây giờ, khi thời khắc ấy có thể lặp lại lần nữa, Rent sẽ không để bản thân bị kéo một mình xuống cái vực sâu ấy nữa. 

- Điện hạ, ngài không khỏe sao?

Kal đã hoàn thành xong thủ tục ghi danh thì thấy chủ nhân của mình đến đón với khuôn mặt ủ dột. Anh bước nhanh đến chỗ Đại Hoàng Tử, lo lắng hỏi han đứa trẻ đang rầu rĩ. Hoàng tử nhỏ ngước lên nhìn anh với ánh mắt đáng thương như vừa bị bắt nạt. 

- Kal, ta bị cắt bánh mất rồi!

- À…

Không cần nghe kể thêm, Kal đã biết được ai làm chuyện này. Dù anh có muốn bênh vực chủ nhân thì cũng chịu thua trước người đó. Nên là điện hạ à, chịu thiệt hôm nay thôi.

- Buổi trà chiều hôm nay ta phải làm sao đây? Nếu không ăn thì còn biết làm gì nữa đâu.

- Tôi sẽ dự cùng ngài nên điện hạ có thể chơi với tôi, nhỉ?

Kal ngãi má, anh cũng không biết nói như vậy có tác dụng gì không. Nhưng thấy điện hạ chán nản và lo lắng làm anh đứng ngồi không yên.

- Chơi với anh sao?

Ánh mắt của Đại Hoàng Tử chợt đảo một vòng, nụ cười thích thú hiện ra. Kal bỗng thấy tim mình giật thót một cái, hình như anh tự đào hố chôn mình rồi thì phải. Nhìn nụ cười đầy toan tính của hoàng tử, anh thấy buổi tiệc trà chiều nay khó sống yên.

Lúc này ở nơi lầu cao của khu đăng ký dự thi có vài người đang ngồi quan sát các thí sinh. 

- Thật nhiều đứa trẻ đáng yêu. Chắc sẽ có nhiều hạt giống tiềm năng lắm.

Người phụ nữ nghịch mái tóc hạt dẻ của mình, nở nụ cười tươi tắn khi nhìn những đứa trẻ bên dưới. Bà đẩy gọng kính hình bầu dục lên, ánh mắt quét qua từng thiếu niên đang tràn đầy sức sống. Người này là một trong số thành viên của Hội đồng Học Viện, là một người chuyên nghiên cứu về khảo cổ.

- Đứa trẻ đó… Là Đại Hoàng Tử nhỉ?

Người đàn ông trung niên nheo mắt nhìn đứa nhỏ đang hớn hở dắt tay một thiếu niên tóc trắng. Ông là một Dược sĩ có tiếng trong ngành, cũng nằm trong Hội đồng.

- Đúng vậy, trông hoạt bát lắm nhỉ?

Argyros cười toe toét với hai người ngồi chung bàn. Hôm nay ông phải bỏ chút thời gian sau khi khỏe mạnh hơn để đến xem những ứng viên tốt cho Viện Pháp Thuật.

- Ta đánh giá cao người đi chung với ngài ấy hơn. Ngay cả thầy Dermot cũng không ngớt lời khen.

Người trông có vẻ trẻ tuổi nhất bàn ôm một thanh kiếm vỏ đen tuyền, ánh mắt không khỏi người thiếu niên tóc trắng.

Những người ngồi ở đây nhìn đám đông bên dưới đều có chung một mục đích, lựa chọn những cá nhân nổi trội nhất. Các ứng viên trẻ sắp bước vào cuộc thi quan trọng của cuộc đời đều âm thầm quan sát, đánh giá nhau, hoặc không.

- Ồ, cậu ấm suốt ngày ru rú trong nhà cũng tham gia cuộc thi ngoài trời này sao?

Giữa đám đông, thiếu niên có mái tóc xám, đôi mắt màu xanh biển đầy khiêu khích đang chặng đường một thiếu niên tóc xanh đen gọn gàng, đôi mắt vàng thâm quầng ẩn sau cặp kính tròn gọng mỏng liếc nhìn đầy hời hợt. Người bị chặng đường lười nhìn kẻ đang kiếm chuyện đang ồn ào, có vẻ không phải lần đầu. Vài người quen biết cả hai bắt đầu xì xầm đủ cho xung quanh nghe, Rent cũng nghe kha khá về thân phận của hai người đó. Cả hai đều đến từ một trong các đất nước thuộc quần đảo Remtanis ở phía đông. Nếu tìm hiểu chính trị đủ nhiều thì sẽ biết trong nội bộ liên minh các quốc đảo có rất nhiều mâu thuẫn. Hai thiếu niên được xem là người thừa kế tiếp theo của đất nước mình dĩ nhiên cũng sẽ không hòa hợp được. 

- Đừng có ngất xỉu vì nắng nóng quá đó nha!

Thiếu niên tóc xám vỗ vỗ lưng người vẫn đang phớt lờ, không ngớt lời quan tâm đầy tình cảm. Những học viên khác không khỏi hóng hớt chuyện đang xảy ra, vài người còn cá cược xem hôm nay có đánh nhau không. Không phụ sự mong chờ, người tóc xanh đen cuối cùng cũng phản ứng lại.

- Hôm nay vẫn muốn bị đánh? Nếu ngươi không ngại hai năm sau thi lại thì…

- Ta tưởng ngươi mới ngại việc…

Còn chưa dứt câu, bàn tay của người tóc xanh đen đã túm lấy mặt thiếu niên cợt nhả ấn xuống. Đám đông xung quanh lập tức im phăng phắc, đa số đều kinh ngạc trước tình huống này. Người đang túm mặt người khác bình thản đẩy kính, hoàn toàn không quan tâm việc đánh nhau với học viên khác lúc này sẽ bị cấm thi. Ngay khi mọi người nghĩ lại lớn chuyện rồi, một giọng nói lảnh lót đã phá tan bầu không khí. 

- Dừng lại! Ta cất công đến đây không phải để thấy hai người bị cấm thi đâu đấy!

Mọi ánh mắt đổ dồn về thiếu nữ vừa lên tiếng. Khi Rent nhìn thấy bóng người đó, vài kí ức vụn vỡ cũng dần hiện ra. Mái tóc nâu san hô buộc gọn gàng, đôi mắt như hai viên ngọc trai long lanh nheo lại nhìn chằm chằm vào hai người sắp đánh nhau. Hai thiếu niên bị quát lập tức dừng lại, tách ra ngay lập tức trước những sự ngỡ ngàng của người xung quanh, vì vốn bình thường khó mà can ngăn cả hai.

- Thật là… Hai người không muốn về nhà sớm đúng không? Mọi người ở biển đều trông chờ hai người lắm đó!

- Không phải đâu…

- Ta muốn về.

- Về mà nói trước mặt cha mẹ hai cậu đi!

Thiếu nữ nheo mắt nhìn cả hai, sau đó kéo tay hai người rời khỏi hiện trường nhanh như gió, làm cho đám đông không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rent nhìn về hướng ba người kia rời đi một lúc, sau đó kéo tay cận vệ của mình.

- Kal, chúng ta về thôi.

- Vâng.

Kal cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân đột nhiên trầm lặng hơn. Có phải ba người lúc nãy là nguyên nhân hay không?

Sự huyên náo nhỏ ấy cứ vậy trôi qua, buổi tiệc trà như đã lên kế hoạch đang diễn ra. Rent vẫn ngồi lặng lẽ một góc, mặc kệ xung quanh huyên náo, nhưng lần này vài ánh mắt đã để ý tới cậu.

- Anh không khỏe à?

Henry để một đĩa bánh xuống trước mặt anh trai, rồi ngồi xuống bên cạnh. Cậu nhóc nhìn Rent từ trên xuống dưới rất nghiêm túc. 

- Anh ăn ít bánh hơn đấy. Cuthbert chiều nay không đến đâu.

- Vậy… à.

Rent cười cười lấy bánh bỏ vào miệng cho mấy lệ. Đúng là cậu đang bận tâm chút chuyện, nhưng cũng không ngờ em trai lại để ý tới.

- Biết tiết chế cũng tốt, sẽ không bị béo phì. 

Kieran cũng kéo ghế qua ngồi gần cậu, tiện thể rót vào tách trà đã cạn một loại nước trong suốt có mùi thơm nhẹ, hình như mới pha không lâu.

- Cái này giúp anh dễ tiêu hơn đó, uống đi.

- À, cám ơn em.

Rent nhìn hai em trai tự nhiên cùng quan tâm đến mình đầy khó hiểu. Vốn dĩ bọn họ chẳng cần tỏ ra thân thiết trước mặt người khác làm gì. Vậy mà mấy ngày nay, hai đứa cứ kè kè theo cậu, làm những đứa trẻ khác cứ nhìn chằm chằm. 

- Ba người họ thân thiết hơn lời đồn nhỉ?

Đó là một trong những lời bàn tán Rent nghe nhiều nhất dạo gần đây. Chẳng lẽ bây giờ đang cần xây dựng hình ảnh anh em hòa thuận ư? Cậu còn tưởng hiện tại mọi người đang trông ngóng cả ba cấu xé nhau mới đúng. Nhắc tới mới nhớ, người phụ nữ muốn chuyện đó xảy ra nhất chẳng thấy lởn vởn gần Nhị Hoàng Tử nữa. Hoàng Hậu có lịch trình khác với các hoàng tử sao?

- Ngài đang có chuyện phiền não sao?

Một đứa trẻ trong nhóm trẻ có mái tóc đen dài đột nhiên tiến lại gần cả ba anh em. Rent nhớ rằng những đứa trẻ này đến từ các bộ tộc phía nam, nơi nổi tiếng về các nghi thức kì lạ. Dù chỉ là các bộ tộc nhỏ, nhưng qua hàng ngàn năm vẫn không có cường địch nào dám bén mảng tới đó, nếu không muốn bị dính lời nguyền. Bị người nơi này để mắt tới chưa chắc đã là chuyện tốt.

- À, ta chỉ hơi mệt thôi.

Rent vẫn giữ thái độ hiếu khách nhất định với đứa trẻ này, cậu không biết vì sao mình lại thu hút ánh mắt đen láy ấy, nhưng bản năng cảnh báo không nên dây dưa quá nhiều. Đứa trẻ ấy vẫn không thôi nhìn chằm chằm vào cậu.

- Tương lai của ngài… không thấy.

Những đứa trẻ khác xôn xao vì lời tiên đoán này. Vì hiếm khi người từ tộc này chủ động muốn bói cho ai đó, thậm chí dù đưa ra vô số cái giá béo bở cũng không thể mời được họ ra mặt. Thế mà bây giờ có một đứa trẻ lại phán một lời mà không cần đòi hỏi giá, chuyện này làm tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về Đại Hoàng Tử. Rent cẩn trọng nhìn vị khách nhí, dù mục đích của đứa trẻ là gì cũng phải tiếp khách thật tốt.

- Cậu tên gì?

- Ngài có thể gọi ta là Lin. Đây là danh xưng của ta cho đến hết đời.

Rent gật đầu coi như đã hiểu, đối với người các tộc này việc biết tên thật chỉ khi đó là đối tượng thân thiết. Cậu nhìn đứa trẻ rồi nhìn quả cầu pha lê.

- Tại sao Lin lại nói điều này với ta?

- Quá khứ của ngài… mất rồi.

Lin chớp chớp mắt nhìn Rent. Đôi mắt ấy như muốn nhìn thủng qua người cậu.

- Ngài nên cẩn thận hơn.

Đứa trẻ chỉ nói đến đó, liền quay người trở lại nhóm của mình. Những đứa trẻ khác trong nhóm đều nhìn tới cậu một lần rồi tụ lại thì thầm gì đó. Điều này làm bầu không khí của buổi tiệc trà trầm xuống đến lúc kết thúc. 

- Đứa trẻ đó, là sứ giả của Thần Thời Gian sao?

Henry nhìn Lin một chút, sau đó lại quay qua nhìn anh trai. Ánh mắt của cậu nhóc sáng lên lạ thường. 

- Sắp có chuyện thú vị chăng? Anh nghĩ sao?

- Ha ha.

Đúng là sắp có chuyện thú vị thật, nhưng vai chính lần này không phải cậu đâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận