• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02. Lễ hội Bội Thu - Thanh kiếm của sự bảo hộ

Chương 42. Trước khi cái chết chia lìa

0 Bình luận - Độ dài: 3,614 từ - Cập nhật:

Ngoài khóa học khiêu vũ, Rent còn bắt buộc học các kĩ năng phục vụ cho quân đội khi sức khỏe ổn định hơn. Ngoài học khi tham gia huấn luyện với hai em trai, Đại Hoàng Tử còn học thêm ngoài giờ để theo kịp những học viên cùng tuổi. Một trong các kĩ năng đó có cưỡi ngựa và người phụ trách là... Tiểu thư thứ ba của gia tộc Kenelm, Evelyn Kenelm.

- Rất hân hạnh được hướng dẫn điện hạ!

Vị tiểu thư có mái tóc đỏ bắt mắt cười rạng rỡ dưới ánh ban mai, đôi mắt màu lá non nhìn vào vị hoàng tử nhỏ rất phấn khởi. Sau Lễ Cầu Nguyện, cô vẫn còn ở lại Hoàng Đô đến giờ, Rent không nhớ rõ kiếp trước cô nàng có mặt ở đây vào khoảng thời gian này hay không, chỉ nhớ khi cậu đến phía bắc cô đã có mặt ở nhà. Nhớ đến khoảng thời gian đó, cậu lại thấy tội lỗi không nhỏ, vì nếu cậu không đến đó thì gia đình cô ấy sẽ không có biến cố lớn. Vì thế lần này cậu không định ghé qua nơi đó sớm nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ.

- Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn điện hạ cưỡi ngựa từ những bước cơ bản nhất! Ngài cứ yên tâm!

Evelyn hớn hở dắt Rent đến bãi tập, đó là một đồng cỏ rộng lớn nằm ở ngoại ô phía nam, khá gần nơi sẽ diễn ra Lễ hội Bội thu. Lúc này ngoài cậu cùng hướng dẫn viên và mấy chú ngựa thì không còn ai cả. Tiểu thư tóc đỏ vuốt ve chú ngựa đen đang ăn cỏ rồi nhìn cậu.

- Đây là chú ngựa lành tính nhất tôi chọn cho ngài đấy! Điện hạ làm quen nhé!

Rent nhìn chú ngựa đen đầy hiếu kì. Ở kiếp sống kia, cậu chưa từng học cưỡi ngựa bài bản bao giờ, lại thêm chứng đau đầu kinh niên nên không thể tập trung học những thứ như thế này. 

Sau một hồi làm quen, Đại Hoàng Tử đã bắt đầu học cách leo lên ngựa rồi quen cảm giác khi ngồi trên lưng ngựa di chuyển. Evelyn vừa dắt ngựa vừa nói đủ thứ chuyện, từ những điều lưu ý khi học cưỡi ngựa tới những chuyện ở phía bắc, sau đó đến cảm nhận của cô nàng về Hoàng Đô.

- Lần gần nhất tôi đến Hoàng Đô cũng là chuyện của hơn mười năm trước rồi, lúc trước là ông, đến cha rồi hiện tại là anh tôi hay đến đây. Lần này vì tình hình phía bắc khá hỗn loạn nên mới đến lượt tôi đi. Nói chứ anh trai tôi có khi lại đang thấy vui mừng vì không cần thấy mặt Bệ hạ không chừng.

Rent lắng nghe chăm chú những gì cô gái nhắc đến. Theo những gì cô kể, phía bắc lúc này đang ở giai đoạn giữa của "làn sóng lần hai", số lượng các sinh vật ma thuật mất kiểm soát gia tăng rất nhiều, các thôn nhỏ đa số đã bị phá hoại, cộng với thời tiết khắc nghiệt làm cuộc sống của người dân đang rất khổ sở. Từ "làn sóng đầu tiên" vào bảy năm trước, mọi thứ còn chưa ổn định lại từ các tổn thất lại bắt đầu phải chịu thêm dù có là đội quân tinh nhuệ cũng kiệt quệ. Tiểu thư thứ ba của gia tộc Kenelm kể một lúc lại thở dài.

- Trận chiến vào năm đó đã có quá nhiều anh tài hi sinh, lớp trẻ chúng tôi còn chưa mài dũa đến đâu thật đáng lo lắng. Năm đó Đại Công Tước vừa tử trận, tinh thần của mọi người đã lung lay rất nhanh chóng, cũng may Đức Vua kịp đến giải quyết tình hình nếu không phòng tuyến phía bắc sẽ thất thủ.

Đúng vậy, năm đó khi chi viện của Đức Vua đến nơi thì cha của cô ấy, Công Tước tài ba hiếm có đã tử trận, còn có vị Đại Công Tước bị lưu đày từng là ánh dương rực rỡ nhất cũng bỏ mạng, đủ hiểu "làn sóng" nguy hiểm như thế nào. Bây giờ nó lại bắt đầu, việc Evelyn thay anh trai đến Hoàng Đô cho thấy mức độ nghiêm trọng rất lớn. Khi Rent đến phía bắc vào kiếp kia, làn sóng đã đến giai đoạn cuối, giữa sự hỗn loạn ấy, ông nội của cô vẫn ra sức giúp đỡ cậu, nhưng cũng vì thế làm nội bộ gia tộc lung lay, cuối cùng sụp đổ khi cái chết của ông đổi lấy sự trốn thoát của cậu. Từ lúc đó đến giờ, cậu vẫn xem mọi thứ là do sự xuất hiện của bản thân, nếu cậu không đến nhờ vả có lẽ mọi thứ đã không tồi tệ như thế.

- Điện hạ?

Tiếng gọi của Evelyn đưa Rent về thực tại, cậu nhìn cô gái tràn đầy nhiệt huyết lại thấy tội lỗi khi nhớ đến ánh mặt đau khổ và mất mát ấy. Hiện tại tất cả chưa từng xảy ra, nhưng ở kiếp sống ấy mọi thứ rất chân thực không thể chối bỏ. 

- Bao giờ cô sẽ về?

- A, sau tiệc sinh nhật của Đức Vua tôi sẽ trở về phía bắc. 

Tiểu thư tóc đỏ chợt nhìn hoàng tử nhỏ rồi cười nhẹ. Ánh mắt ấy là cái nhìn về quá khứ, nhớ đến một bóng hình xuyên qua Đại Hoàng Tử.

- Đúng là càng nhìn điện hạ càng nhớ mẹ của ngài thật. Điện hạ không biết đâu lần đầu ta gặp Hoàng Hậu quá cố cứ nghĩ bà ấy không khác gì các cô tiểu thư mong manh cần được che chở. Tuy nhiên sau khi thấy bà ấy vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung thắng cả Bệ hạ thì tôi đã rút lại suy nghĩ ấy. Hoàng Hậu quá cố chẳng phải là một đóa hoa xinh đẹp mong manh trong lồng kính như vẻ bề ngoài. Cái vẻ ngoài mảnh khảnh hiền thục đó đúng là lừa người quá mà!

- Vậy sao? Cô đã bất ngờ lắm nhỉ?

Rent phì cười với cái chau mày của Evelyn. Cô nàng lại bắt đầu huyên thuyên về mẹ cậu, từ việc bà gần như thắng mọi buổi tập luyện, trừ lúc giao chiến với Hoàng Thái Tử quá cố. Đến cả việc bà lén dẫn cô ấy đi chơi đêm, dạo quanh ngoại ô khi rảnh rỗi. So với hình tượng Thánh Nữ dịu dàng, hay Hoàng Hậu đoan trang mọi người hay nhắc đến đúng là khác xa. 

Khi mặt trời dần khuất bóng, Evelyn đã đưa Rent trở về Cung Điện trên con ngựa đen hiền lành. Lần đầu trải nghiệm cảm giác được chở lên lưng ngựa có lúc hoa mắt, cậu leo xuống mà xém cắm đầu xuống đất. Tiểu thư tóc đỏ vẫy tay tạm biệt trong ánh hoàng hôn, nụ cười của cô vẫn tràn đầy năng lượng.

- Ngày mai lại gặp ngài nhé!

- Cô ấy vẫn năng nổ như lúc nhỏ.

Enoch đón cậu ở cổng, mỉm cười nhận xét cô gái vừa rời đi. Xem ra anh đã quen cô nàng từ trước, dù đã làm chuyện của năm sáu năm.

Từ hôm đó, sau những khóa học Rent lại gặp Evelyn để tập cưỡi ngựa. Trong lúc tập dĩ nhiên sẽ nghe cô nói đủ thứ chuyện, từ những kỉ niệm đến những lời đồn quanh đây. Chỉ mới ở đây vài tháng mà cô đã hóng hớt rất nhiều tin đồn. Nhiều tin nghe rất là khó tin nhưng vẫn chưa hề biến mất còn có dấu hiệu tiến triển thêm nữa cơ.

- Ở đây thật thích bàn luận chuyện của hoàng thất đấy, cái gì cũng vẽ ra được. Điện hạ không biết đâu, tới giờ còn có tin đồn chuyện anh em Bệ hạ cùng thích Hoàng Hậu quá cố nên trở mặt nhau. Rồi gì mà vì Bệ hạ nên Hoàng Phi mới phản bội Đại Công Tước. Bọn họ kể như biết rõ lắm vậy.

Rent không biết nên có cảm giác gì về những tin đồn về tình trường của người lớn, mấy chuyện này chỉ có người trong cuộc mới rõ thôi. Cậu không rõ lúc trước chuyện gì đã xảy ra, nhưng theo những biểu hiện của mọi người cho thấy, tình cảm anh em của Đức Vua không tệ như lời đồn, cả tình ý của Hoàng Phi cũng không đúng như lời đồn đoán. Rent cứ nghe rồi lại bỏ qua, dù sao cũng không có gì quan trọng đối với cậu. 

Cứ thế ngày qua ngày, Rent hết học theo lịch lại học thêm mấy kĩ năng khác, trong lúc đó mọi công tác chuẩn bị cho sinh nhật của Đức Vua vẫn suôn sẻ. Còn lúc này Bệ hạ đang dành chút thời gian rảnh rỗi để đi thăm cái người đang dưỡng thương nào đó.

- Người đi một mình sao?

Lane vừa định đi ra ngoài thì gặp mặt trời của đất nước một thân một mình đến đây, đã không còn ở vị trí muốn làm gì làm nấy nhưng vẫn tự tiện như thế. Vì cảm thấy ở đây thì không cần lo sợ sao? 

- Thầy của ngươi sao rồi?

- Đã ổn hơn rồi ạ, thầy ấy vẫn ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

Hai người không nói với nhau mấy câu lại ai làm việc nấy. Maynard leo lên bậc thang đến phòng riêng của vị pháp sư đang dưỡng thương. Dù đã khá lâu không ghé qua nhưng bày trí của nơi này vẫn không khác lúc mới đến chiến trường phía Tây. Nếu bên dưới lầu chứa toàn sách và các đồ vật liên quan đến pháp thuật, thì tầng trên lại có không khí của cuộc sống thường nhật. Maynard lên cầu thang, băng qua hàng lang tầng hai, trên tường treo nhiều thứ linh tinh từ những bức tranh kì lạ, những cái bình không rõ công dụng, những con gấu bông đáng yêu không để trên kệ cũng treo lên tường, còn có vài viên đá lấp lánh đủ màu sắc được đặt mọi nơi và nhiều thứ đồ vật không tên khác. Mọi thứ được sắp xếp không theo bất cứ trật tự nào nhưng lại hài hòa một cái lạ kì. Đức Vua đứng trước cửa của căn phòng cuối hành lang, cảm giác nhưng mới hôm qua vẫn ghé qua để cùng đi làm nhiệm vụ. Nhưng đó đã chuyện của hơn mười năm, mọi thứ đã không còn như trước nữa. Maynard ra không rảnh để hồi tưởng nữa, dứt khoát gõ cửa.

- Argyros.

- Hử? May? Vào đi!

Nghe thấy giọng nói hớn hở quen thuộc, Đức Vua nghĩ ai kia chắc đã khỏe hơn rất nhiều. Đẩy nhẹ cánh cửa không khóa, cảnh tượng vô số búp bê Argyros chiếm đầy căn phòng làm Maynard sững lại rất lâu. Chủ nhân của căn phòng đang bình thản nằm giữa những con búp bê xâm lấn muốn hết giường, mỗi con một kiểu không trùng con nào.

- Không ngờ người lại rảnh rỗi đến thăm tôi đó.

- Không rảnh lắm.

Đức Vua cẩn thận né tránh mấy con búp bê, chỉ sợ chạm vào thì sẽ gặp chuyện không may. Argyros phì cười nhìn dáng vẻ dè chừng của Bệ hạ, ông lười biếng ngồi dậy tiếp chuyện vị khách hiếm có.

- Người không cần lo lắng đâu, tôi vẫn còn sống mà.

- Nếu ta không tìm được ngươi thì sao?

Ánh mắt không cảm xúc của Maynard nheo lại, rõ ràng chẳng hài lòng với thái độ dửng dưng của người đối diện. Đổi lại vị pháp sư vẫn bình thản mỉm cười nhìn mặt trời của đất nước. 

- Thì... người cũng biết rồi đó. Vì trách nhiệm của tôi mà thôi.

- Trách nhiệm... Vì thế mà ngươi sẵn sàng cắt đứt cả liên kết của chúng ta mặc kệ hậu quả sao?

- Chuyện tôi cần làm thôi. Người bây giờ không phải là chàng thiếu niên tự do tôi muốn đem đi đâu cũng được nữa.

Argyros mân mê một con búp bê mặc lễ phục trong tay, ánh mắt nhìn Maynard không có chút biết lỗi nào. Sự bình thản này làm Bệ hạ cực kì khó chịu, hết người này người kia luôn tự cho mình làm đúng mặc kệ cảm giác của ông không chỉ lần một lần hai. Tất cả đều sẵn sàng bỏ ông ở lại để đến bên kia thế giới. 

- Ngươi... cũng định bỏ lại ta như họ...

Đại Pháp Sư vẫn nở nụ cười với người đang bực tức. Đây là sự bảo vệ ích kỷ của ba người dành cho Đức Vua vì sẽ bỏ người ở lại đơn độc mãi mãi, dù vậy ông hay là hai người họ đều sẽ chọn như thế.

- Tôi chưa từng hứa sẽ ở cạnh người mãi mãi nên người không thể trách tôi lừa dối như hai người kia đâu nhé!

Đức Vua mím chặt môi nhìn người ngồi trên giường, phải mắng mỏ hay đánh đây. Ông đã nhận ra từ lâu rằng nếu họ muốn rời bỏ mình thì dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể giữ lại, ba người họ chưa từng để cho ông cơ hội đó. Rất xấu tính. Rất đáng ghét.

- Người nên nhìn lại bản thân trước khi trách tôi đi, chính người cũng chưa từng thật sự thành thật lần nào. Chẳng hạn...

Đại Pháp Sư đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm đang khó chịu. Đức Vua đột nhiên cảm thấy không ổn, trực giác mách bảo bản thân phải rời khỏi căn phòng ngay, nhưng đã muộn. Những con búp bê vô tri vô giác đột ngột chuyển động, chưa để Maynard phản ứng chúng đã lao về phía ông, như một tấm lưới che chắn mọi tầm nhìn. 

- Argyros... ngươi...

- May đừng sợ, ngủ một lát thôi nhé!

Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc nhưng lại không làm người ta an tâm được. "Bất cẩn rồi!"

- Bệ... bệ hạ!

Kieran làm rơi tách trà trên tay, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống làm cậu nhóc run lên. Phedra vội vàng giữ đứa trẻ sắp lao đi, nhíu mày nhìn quản gia bên cạnh. 

- Đức Vua gặp nguy hiểm sao?

- Có người không kiên nhẫn muốn gặp ta thôi. Bạn của Bệ hạ thật liều lĩnh.

Khuôn mặt quản gia dần méo mó không rõ nhân dạng, nhưng giọng vẫn bình thản. Tam Hoàng Tử siết chặt tay, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Hoàng Phi.

- Cái tên...

- Nào, đừng kích động! Còn quá sớm để ngài lộ diện hoàn toàn.

Quản gia xoa đầu hoàng tử nhỏ, đứa trẻ từ từ thiếp đi dù ánh mắt không cam lòng chút nào. Hình dạng của quản gia vẫn đang biến đổi, cuối cùng trở thành một bóng đen từ đầu đến chân. Hoàng Phi nhíu mày vì sức ảnh hưởng của vị pháp sư nào đó.

- Ngài ta đã làm gì vậy chứ? 

- Sức mạnh của nhân loại này không tầm thường chút nào. Ta sẽ đem Bệ hạ về ngay!

Bóng đen không nhìn ra biểu cảm khuôn mặt biến mất trước mặt hai người ở lại. Phedra không biết ý định gặp mặt này có lợi ích gì với Đại Pháp Sư, người đó chỉ đang không cam lòng bị bỏ ngoài cuộc thôi chứ gì. Bà bế hoàng tử nhỏ vào trong, mong là sẽ không có thương vong gì đó, bây giờ nhân lực thiếu thốn lắm đó có biết không. 

Quay lại nơi ở của Đại Pháp Sư, khi Maynard tỉnh dậy sau cú bất tỉnh ngắn đã thấy bản thân lại nằm giữa một vòng tròn ma thuật trong phòng ngủ của Argyros. Nhưng lần này sức mạnh của nó lớn hơn rất nhiều, vì vị pháp sư nào đó đã trở lại vị trí vốn có của bản thân. 

- ... Arg... Argyros...

- Tỉnh rồi sao?

Argyros vén nhẹ mái tóc của người đang nằm bất động. Đôi mắt xám ánh lên sự tự tin không thể giấu. Lần trước không đủ khả năng khiêu khích kẻ lập giao kèo kia, nhưng lần này chắc chắn làm kẻ đó đứng ngồi không yên. 

- Vì biết người sẽ không chịu trả lời nên tôi đành mời trực tiếp thôi. Ma lực của tôi đã hồi phục rất nhiều nên lần này chắc chắn sẽ thành công. 

- Ngươi... ngu ngốc!

- Giờ có trách cũng... muộn rồi.

Đại Pháp Sư ngẩng mặt lên nhìn cái bóng xuất hiện trước mặt hai người. Vừa xuất hiện nóng đen chỉ lắc mình một cái, vô số mũi tên đen đã bắn vỡ vòng tròn ma thuật trên sàn nhà của Argyros. Pháp sư mỉm cười tạo ra những vòng tròn ma thuật vàng rực, một trận cuồng phong hướng về phía bóng đen, đẩy nó ra hướng cửa sổ, cứ thế bức tường của phòng ngủ bị phá hủy hoàn toàn. Một bóng một người cùng đáp xuống khoảng sân trước căn nhà.

- Lời chào hỏi không thân thiện gì hết!

- Thứ lỗi cho ta không kiềm chế được cảm xúc, nhất thời muốn đánh chết ngươi.

Bóng đen không có mắt mũi miệng nhưng Đại Pháp Sư có thể cảm thấy sự tức giận từ nó. Đây là thứ gì chứ? Không có hình dạng. Sức mạnh lại lớn, không đơn giản chỉ là một thế lực siêu nhiên.

- Nóng tính vậy sao? Không biết ta có vinh dự biết được thân phận của người đã kí kết với May không nhỉ?

Argyros triệu hồi quyền trượng của mình, quả cầu tím tỏa sáng trên thân trượng trắng tinh khẽ rung lên vì những dòng ma lực bao quanh, báo hiệu một luồng ma lực khổng lồ được tích tụ. Nếu là người bình thường sẽ run rẩy với sức mạnh áp đảo này, nhưng bóng đen vẫn ung dung đứng đó.

- Ta là ai sao? Ta có thể là người ngươi thương yêu nhất, cũng có thể là người ngươi căm ghét nhất. Ta chính là điểm cuối của cuộc đời ngươi.

- Xem ra không thể nói chuyện tử tế được rồi nhỉ?

Argyros siết chặt quyền trượng, ông sớm nhận ra thứ trước mặt còn chưa thể hiện tất cả những gì vốn có. Cảm giác áp bức này ông đã quen từ khi dọn dẹp ở chiến trường phía Tây, nhưng so với thứ sức mạnh từ Vực Thẳm làm con người ta khó chịu, bóng đen trước mặt lại có sự áp đảo hoàn toàn khác. 

- Dừng... dừng lại!

Mái tóc vàng xuất hiện trong tầm mắt Đại Pháp Sư, không hiểu sao lại hoảng loạn như thế. Maynard quay lưng với Argyros, hướng mắt tới cái bóng đen kia với ánh mắt không vui vẻ.

- Không được làm tổn thương hắn!

Bóng đen lắc mình một cái, hình như còn nghe ra tiếng thở dài nữa. Argyros thấy quan hệ của hai người cũng không đồng lòng lắm nhỉ.

- Ngươi có biết hậu quả lần này không?

- Ta mặc kệ. Không được động tới hắn!

Ánh mắt đầy đe dọa của Đức Vua càng làm Argyros thấy khó hiểu hơn. Đối tác của Bệ hạ không hài lòng lắm nhưng vẫn thỏa hiệp.

- Ngươi cảm tính quá! Bảo sao...

Bóng đen bay là là lại gần Đức Vua, nó vươn ra tạo thành bàn tay ấn đầu Bệ hạ, sau đó lắc qua lắc lại. Đại Pháp Sư thấy cảnh trách mắng này có cảm giác thật quen thuộc, hình như đã từng thấy ở đâu đó.

- Đang tức giận lắm đó! Ngươi lo mà dỗ đi!

Bóng đen thu "tay" lại, sau đó từ từ biến mất không chút dấu vết, bỏ lại hai người giữa khoảng sân trơ trọi. Tốn công gọi tới mà lại sắp mất dấu vết, Argyros chẳng cam tâm chút nào.

- Này, ta còn chưa hỏi xong...

Argyros còn muốn đuổi theo bóng đen đã phải dừng bước trước cái lườm của Maynard. Đại Pháp Sư vẫn ưỡn ngực tỏ vẻ không sợ hãi chút nào sau hành vi của mình, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự chột dạ. Đã lần thứ hai liên tiếp ông qua mặt Bệ hạ, cơn thịnh nộ này không đùa được đâu nhưng ông không hối hận. Ai bảo cái con người này sẽ luôn lén lút làm những chuyện nguy hiểm chứ, nếu không tìm ra ông không thể an tâm được. 

- Dù người có muốn trừng phạt thì tôi vẫn...

Lời nói hùng hồn của Đại Pháp Sư bị cắt ngang bởi cái ôm của Đức Vua. Vòng tay vừa chặt vừa không giấu được run rẩy đó làm ông bối rối tột độ. 

- Ơ, này... Người làm thế tôi biết đối phó thế nào hả? Hả?

Tình huống này nằm ngoài dự liệu của Argyros, làm ông không biết phải xử lý thế nào. Thà bị đuổi đánh còn hơn thế này!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận