Tập 02. Lễ hội Bội Thu - Thanh kiếm của sự bảo hộ
Chương 43. Đứa trẻ được yêu thương
0 Bình luận - Độ dài: 2,887 từ - Cập nhật:
Khi Lane xách giỏ từ chợ về căn nhà nhỏ của thầy đã lủng một lỗ, còn trước sân thì có hai bóng người đang dính lấy nhau. Nhìn kĩ một chút đó là thầy và vị khách tới thăm. Hay rồi, mới đi có một chút hai người đã đánh nhau một trận ư?
Argyros bối rối vỗ lưng người vẫn đang ôm mình, lực tay cho thấy Maynard vẫn chưa bình tĩnh hẳn. Hiếm khi Đức Vua lộ rõ sự lo lắng như thế, có lẽ chuyện lần trước đã dọa Bệ hạ. Đại Pháp Sư thở dài, đành từ bỏ việc truy đuổi theo cái bóng đen kia.
- May, ta không đuổi theo nữa đâu. Không sao nữa rồi.
- Nói dối.
Maynard lầm bầm trách móc, làm Argyros càng không biết làm sao. Một May không bạo lực rất khó xử lý, thà bị đốt tóc hay bị chém vài nhát còn hơn. Đại Pháp Sư cứ đứng đó để Bệ hạ ôm đến khi tự buông thì thôi.
- Thầy có sức đánh nhau quá nhỉ?
Lane bước lại gần hai người với vẻ mặt chán nản nhất. Dù biết trước sẽ có cảnh này nhưng có cần cộng thêm cái lỗ kia không?
- Hai người muốn tâm sự thì vào trong nhà đi ạ! Nơi này ít người qua lại đi nữa thì hai người không còn ở cái tuổi sơ hở là vật nhau ra nữa đâu.
- Ha ha... Ta sẽ sửa lại ngay mà!
Argyros cười hối lỗi với học trò kèm ánh mắt cầu cứu, muốn Lane giúp kéo người đang ôm mình ra. Tuy nhiên, cậu học trò lại chọn phớt lờ sự khó khăn của thầy, xách giỏ vào nhà nấu cơm.
- Con chưa muốn bị đốt đâu.
- Lane...
Đại Pháp Sư thấy bất lực quá, nhưng lại không ai muốn giúp cả. Ông đã làm gì đâu chứ, chỉ muốn tìm ra sự thật thôi mà. Bí mật bị che giấu trong quãng thời gian hơn mười năm, ông không được phép biết à?
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Argyros mới dỗ được Maynard vào nhà nói chuyện. Còn cái lỗ nào đó đang được đội búp bê vá lại. Nhìn người vừa bị mình đặt bẫy đang yên lặng ăn, Đại Pháp Sư thấy kế hoạch lại công cốc nữa. Làm sao để biết cái bóng Bệ hạ đã kí kết là gì chứ? Chỉ biết thứ đó cho người ta cảm giác không tầm thường. Hơn mười năm xa cách, có quá nhiều bí mật nổi lên, cái hố này càng nhảy càng sâu, mãi không đặt chân được tới đáy. Vở kịch hoàng gia này phải diễn tới bao giờ đây?
- Bao giờ ngươi trở về phía Tây?
Maynard đột nhiên đặt câu hỏi, đặt ra một đề tài khác, tưởng như chuyện lúc nãy chẳng có gì to tát. Argyros thấy Bệ hạ muốn lảng tránh vấn đề cũng không làm căng tới cùng nữa, để từ từ tìm hiểu sau, chỉ cần người trước mặt vẫn an toàn là được.
- Tạm thời tôi sẽ tiếp tục ở lại Hoàng Đô. Dù sao chúng ta vừa mới có nguồn nhân lực miễn phí từ Giáo đường mà, tình hình phía Tây có khi còn dễ kiểm soát hơn ở đây.
- ... Tùy ngươi.
Maynard không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng với người đã quan sát Bệ hạ từ nhỏ, Argyros thấy Bệ hạ đã bình tĩnh lại nhiều. Lane ngồi im lặng ăn cơm, trong đầu có thể hình dung ra vẻ mặt tức điên của chị gái khi biết tin này. Đại Pháp Sư gắp miếng cá bỏ vào bát của Đức Vua, kèm theo câu hỏi.
- Còn người thì sao, không phải lúc này đang bận rộn cho sinh nhật à? Người trốn qua đây có ai biết không?
- Riley biết.
Nhìn thái độ không có chút trách nhiệm này, Arygros có thể tưởng tượng ra nụ cười miễn cưỡng của cậu cận vệ ấy. Grainne cũng giỏi thật, kiếm được người có thể bao dung cái tính tùy tiện của Đức Vua. Cô ấy đã tính toán rất nhiều, chỉ có mối quan hệ của hai cha con Đại Hoàng Tử thì không thể xoa dịu được.
- Người đó, đã làm cha của ba đứa trẻ rồi, nhưng tính cách vẫn tệ quá!
Đức Vua không nói lời nào, im lặng tiếp tục ăn cơm. Hai thầy trò nhìn Bệ hạ né tránh vấn đề chỉ biết nhìn nhau rồi lặng lẽ ăn tiếp, họ biết nếu người trước mặt không chịu nói có cạy miệng cỡ nào cũng không được. Maynard ở lại cho đến khi mặt trời sắp lặn mới đi, còn bảo sẽ sớm quay lại kiểm tra sức khỏe của Argyros. Đại Pháp Sư nhìn theo bóng lưng dần khuất rồi hỏi học trò.
- Con ở đây lâu như vậy không điều tra ra gì sao?
- Thông tin luôn bị Hoàng Phi kiểm soát, con chỉ điều tra được lần Đức Vua đến phía Bắc ấy chắc chắn có chuyện gì đó. Nhưng cụ thể là chuyện gì... đáp án ít nhiều dính dáng đến đứa trẻ Bệ hạ đã mang về.
- Ba đứa trẻ của May đều có lai lịch không bình thường nhỉ?
Argyros luôn cảm thấy có một bức màn đang bao trùm lên vận mệnh của những người ông quen biết. Bánh răng số phận đang dần khớp lại và vận hành trơn tru hơn khi Đại Hoàng Tử trở mình, biến số do Hoàng Hậu quá cố tạo ra đang muốn làm nên điều gì?
Khi Đức Vua về đến được cổng phía Tây của Cung Điện, Riley đã đứng ở đó với vẻ mặt không hài lòng, bên cạnh còn có Hoàng Phi và Tam Hoàng Tử cũng có khuôn mặt không mấy vui vẻ. Maynard thấy lâu rồi mới có cảm giác sắp bị trách mắng vì trốn ra ngoài không xin phép thế này.
- Bệ hạ...
- Sao người lại đi gặp người đó như thế?
Tam Hoàng Tử hậm hực ngước nhìn Đức Vua, ánh mắt không giấu đi sự tức giận và lo âu. Đứa trẻ cao chưa tới ngực Bệ hạ đang siết chặt tay hết mức có thể, nhìn chẳng khác gì một con mèo xù lông sắp lao lên để cào xé bất cứ ai.
Maynard im lặng một chút, sau đó tiến tới cẩn thận bế đứa trẻ đang bực bội lên. Bệ hạ nhẹ nhàng vỗ lưng hoàng tử nhỏ và không nói bất cứ lời nào. Kieran dần dãn cơ mặt ra, choàng tay ôm cổ Đức Vua, sự căng thẳng của cơ thể giảm dần khi biết rằng người đang ôm mình vẫn an toàn.
- Bệ hạ, người không nên hành động tùy tiện như thế!
Hoàng Phi lạnh mặt nhắc nhở, dù bà biết người kia sẽ không làm gì gây hại cho Đức Vua nhưng những hành động của vị pháp sư ấy sẽ có ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ. Đã đi đến bước này không thể vì chút biến cố làm chệch hướng mọi dự định được.
- Ngài Argyros rất cứng đầu, sẽ không từ bỏ chuyện này dễ dàng đâu. Người có dự tính gì chưa?
- Không có. Cũng không cần.
Maynard ôm đứa nhỏ trong tay đi vào trong, giọng điệu vẫn lãnh đạm như mọi ngày. Chuyện có thể làm người này mất bình tĩnh không nhiều, chuyện bị Đại Pháp Sư biết được bí mật này cũng không đủ đe dọa trong mắt Bệ hạ. Tuy nhiên những người khác không nghĩ thế, nên vẫn thấp thỏm không yên.
- Người đang vui đúng không?
Tam Hoàng Tử lầm bầm với Đức Vua, thái độ khó chịu không nhỏ. Maynard đảo mắt rồi gật đầu, vòng tay trên cổ mình càng chặt hơn. Hoàng Phi khẽ cười nhìn hai người, những người ở đây đều biết gần đây Bệ hạ lo lắng cho cái mạng của ai kia cỡ nào, nên bây giờ khi người ta không sao dĩ nhiên sẽ thả lỏng hơn hẳn.
- Người lúc nào cũng liều lĩnh cả.
Bốn người lững thững đi vào Cung Điện, nào có hay có hai bóng người đang ở phía sau nhìn theo. Rent ngước nhìn cô gái tóc đỏ đang cùng mình nấp sau cái cây to, tự hỏi phải chờ ở đây tới bao giờ.
- Ta có một thắc mắc, sao chúng ta phải trốn vậy?
- Quả nhiên lời đồn đó là thật, Đức Vua yêu thương Tam Hoàng Tử nhất.
Tiểu thư tóc đỏ nấp bên cạnh cậu nhíu mày nhìn theo bốn người dần nhỏ lại ở sau cổng phía Tây. Trước khi đến Hoàng Đô Evelyn đã nghe được cuộc trò chuyện của ông nội và anh trai. Họ đã nói về việc người thừa kế có thể sẽ là Tam Hoàng Tử, vì Đức Vua công khai yêu thương đứa trẻ này nhất. Nhiều quý tộc cũng đã không thể làm ngơ trước tình huống rõ ràng này, họ dốc lòng tạo mối quan hệ với hoàng tử nhỏ. Tuy nhiên chuyện đó không dễ dàng chút nào, vị hoàng tử nhận sự bảo hộ trực tiếp từ Bệ hạ không phải là cái bánh mềm dễ bị chia chác.
- Chúng ta vào được chưa?
Rent lay cô gái đang trầm tư suy nghĩ. Cậu đã nghe qua chuyện này từ lâu và chẳng có tâm tư để ý. Việc Đức Vua quan tâm ai nếu không có ích lợi với cậu thì để mắt tới làm gì. Còn chưa kể nếu Bệ hạ đã có sẵn lựa chọn cho cái ngai vàng kia thì càng tốt chứ sao, cậu sẽ không cần lo lắng kiếm cớ thoái thác trách nhiệm nữa.
- Vâng... vâng. Chúng ta vào thôi.
Tiểu thư nhà Kenelm dè dặt nhìn Đại Hoàng Tử, cái ánh mắt đó Rent nhìn thấy nhiều lắm, là ánh nhìn sợ cậu bị tổn thương vị sự thiên vị của cha. Nhưng cậu đã sớm qua giai đoạn dễ bị sự lạnh nhạt đó làm cho mất ngủ. Đứa trẻ đó đã không còn vào năm mười bốn tuổi ấy. Cậu của hiện tại chỉ muốn sớm thoát khỏi những rắc rối của thân phận này và sống một cuộc sống tự do tự tại.
- Cám ơn buổi học hôm nay.
Rent lên tiếng trước, cắt ngang tâm trạng lo lắng của người đi cùng. Chẳng biết cậu phải tỏ ra mình ổn bao nhiêu lần thì mọi người mới bớt xem cậu là đứa trẻ đáng thương đây. Đối với cậu, cuộc sống lúc này đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
- Buổi học tới vẫn mong cô giúp đỡ nhiều.
- Ngài lại khách sáo quá rồi.
Evelynn xua tay cười tươi với hoàng tử nhỏ, cô thấy đứa trẻ này vừa lễ phép vừa phải, vừa lém lỉnh đúng lúc. Đại Hoàng Tử luôn có cách đối xử riêng với từng loại người, nhưng nhìn chung vẫn còn thành thật hơn các thành viên khác của gia đình hoàng tộc.
Hoàng tộc sao? Đó là sân khấu lớn với những con người luôn đeo rất nhiều lớp mặt nạ. Nhưng hoàng tộc Tourmaline lại là gia tộc kì lạ nhất trong những gia tộc lãnh đạo đất nước. Các nhà ngoại giao luôn nhận xét rằng các thành viên nắm giữ vị trí cao của gia tộc này không nhìn thấy chút tham vọng quyền lực trong mắt họ, thậm chí còn có người từng cố gắng từ bỏ vị trí để đến với sự tự do của mình. Những cuộc nội chiến tranh giành cũng ít so với các gia tộc lãnh đạo khác, cuộc tranh giành ngai vàng đẫm máu nhất lịch sử chắc là thời kì của cố Hoàng Đế. Đó là lần đầu tiên cơn bão quyền lực quét qua, làm người ta tưởng chừng gia tộc này sẽ sụp đổ. Nhưng khi Hoàng Thái Tử quá cố xuất hiện, quỹ đạo lại quay về ổn định ngay lập tức. Còn bây giờ, liệu sóng gió lại sắp nổi lên giữa ba đứa trẻ đang dần lớn lên này?
Cô nhìn vị hoàng tử luôn mỉm cười với mình, chợt tự hỏi liệu đứa trẻ chưa từng sống trong một gia đình hạnh phúc liệu có thật sự đang mỉm cười không?
---
- Mừng người trở về.
Lão quản gia niềm nở đón chào gia đình ba người vừa trở về. Đôi mắt đầy nếp nhăn của ông nheo lại nhìn nữ chủ nhân của Cung điện.
- Hoàng Phi, người có khách ghé thăm.
- Khách của ta?
Pherda không nhớ mình đã hẹn ai, nhưng vẫn nhanh chóng đến chỗ người đó đang chờ. Khi bà đến phòng khách, một dáng người nhỏ bé đang ngồi đó uống trà, trong lòng người đó đang ôm một con búp bê cũ kĩ kì lạ.
- Cô về rồi.
Pháp sư bán yêu tinh buông tách trà xuống khi chủ nhà trở về, khi nhìn thấy ai đang ở sau lưng Hoàng Phi, chân mày cô lập tức nhíu lại. Ánh mắt không hài lòng của cô nàng pháp sư nhắm thẳng vào Đức Vua.
- Xui xẻo thật.
- Eirlys, cô tìm ta có chuyện gì?
Hoàng Phi mỉm cười chào đón vị khách không ngờ. Việc nữ pháp sư này xuất hiện ở Hoàng Cung là chuyện không tưởng, vì đa số các pháp sư ở Viện Pháp Thuật luôn hạn chế ra vào Cung điện, trừ vị Viện Trưởng nào đó còn dám leo cả cửa phòng của Bệ hạ.
- Ta... có việc muốn nhờ. Chỉ hai chúng ta biết thôi.
Eirlys không thoải mái với sự hiện diện của người đứng đầu đất nước, ánh mắt của cô khi nhìn Bệ hạ không giấu sự khó chịu. Ai ở đây cũng rõ điều đó, nên Pherda đã mời Đức Vua ôm con trai ra vườn chơi cho mình trò chuyện. Khi không còn sự hiện diện của Bệ hạ, Pherda lại mỉm cười tiếp tục cuộc trò chuyện. Nữ pháp sư cũng mau chóng đi vào vấn đề chính.
- Cô cầu siêu giúp ta được chứ?
- Cầu siêu? Cho ai?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng Phi, Eirlys đặt con búp bê cũ kĩ lên bàn. Đó là một con búp bê to bằng bàn tay người trưởng thành, trông nó như vừa được lôi từ một góc nhà kho ra. Pherda nheo mắt nhìn con búp bê, cô không rõ bề ngoài của nó tái hiện ai nhưng thứ cô để tâm hơn chính là sự hiện diện của linh hồn mong manh trong đó.
- Đây là người quen của cô sao?
Khi thấy Eirlys gật đầu, Pherda càng tò mò về danh tính của linh hồn này. Nữ pháp sư sống lâu hơn rất nhiều vì thế cô có thể quen nhiều con người đã sống năm mươi năm, một trăm năm trước hoặc xa hơn nữa. Một linh hồn vất vưởng lâu như thế e rằng đã trải qua chuyện không tốt lành gì.
- Một linh hồn mất tích.
Vị quản gia đem thêm bánh ra cho hai người buột miệng nói. Đôi mắt của ông nhìn con búp bê không có cảm xúc rõ ràng nhưng làm Eirlys muốn giấu búp bê đi. Pherda lại bình thản trao đổi với ông như một đồng nghiệp quen thuộc.
- Chuyện này nghiêm trọng rồi nhỉ?
- Đúng vậy. Cô đã tìm thấy "nó" ở đâu?
Eirlys không hài lòng với sự chen ngang này, nhưng vẫn tiếp lời cung cấp thông tin cho hai người đang nhìn chằm chằm. Vì chuyện lần này rất quan trọng, cô không thể để xảy bất kì sơ xuất gì.
- Ta tìm thấy trong không gian đã giam những đứa trẻ bị bắt cóc. Có rất nhiều búp bê khác ở đó, nhưng ta chỉ tìm thấy linh hồn này.
Đôi mắt của hai người lắng nghe tối sầm lại. Theo thông tin điều tra được, không gian đó là một nơi khó nắm bắt, khó tìm đường ra. Kẻ đã chiếm lấy nơi đó không phải hạn đơn giản. Nếu không kịp cứu bọn trẻ điều tồi tệ nào sẽ xảy ra đây? Những con búp bê chứa linh hồn ư? Nghĩ thôi cũng thấy khủng khiếp cỡ nào. Còn kinh khủng hơn nếu chuyện này đã xảy ra từ rất lâu. Dưới khu cảnh hòa bình hiện tại lại đang tồn tại một tội ác như thế đúng là ác mộng.
- Nguy hiểm chúng ta đang đối mặt không phải là một thế lực một sớm một chiều.
Phedra nhìn hai người đang ở ngoài vườn, những biến cố từng xảy ra và sắp đến e rằng đều có liên hệ với nhau. Mục đích cuối cùng của những tội ác này là gì? Tương lai nào đang chờ đợi tất cả?


0 Bình luận