Sherry
powerofevil Peter Strnad; Đỗ N.Ba (Ẩmu đẹp chai)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 28-29

0 Bình luận - Độ dài: 9,041 từ - Cập nhật:

CHƯƠNG 28

Có cái gì xê dịch về phía tôi.

Đó là hai bà vợ trẻ, không có sừng. Đó là hai ông chồng chưa đến nỗi già, có sừng, đi so le với hai bà vợ. Hai cặp vợ chồng hươu ngoài giá thú!

Thấy tôi lân la xê tới làm quen (h-hế lô), bọn hươu đúng rõ nghiêm và giương mắt chĩa vô tôi. Trong chốc lát biến thành bốn cái ghế gỗ. Tám con ngươi đen láy như hột nhãn, vô thần, xoe tròn nhìn tôi. Hai cặp sừng kế nhau tạo thành chữ W, ra uy.

Tôi hớt hải núp ra sau lưng chị Zoe. Hai tôi được vạch kẻ vàng nét liền bảo vệ.

Nhìn chán chê, nhóm hươu quay đầu đi thẳng.

Chị Zoe cười ghẹo tôi. Con bé này, có mấy con hươu, gì đâu mà sợ?

Đoạn, chị ghì cặp sừng một con hươu, đẩy nó thụt lùi. Chiếc xe lăn gỗ, sơn màu nâu đỏ, quả lả giống màu lông loài hươu. Có khi đám hươu ban nãy nhìn tưởng đồng bọn nó bị bắt làm nô lệ không chừng?

Nhưng mà bọn nó biết mà. Bọn hươu biết là cái xe này nhìn xấp xỉ con hươu thôi, chứ có phải là con hươu đâu (cho dù trông giống, giống quá đi mất! Này là cố tình tạo dáng và chọn màu sơn cho nhìn giống con hươu nhất có thể, chứ còn sao nữa?) Bọn nó chẳng thấy thứ xe này tràn lan trong thị trấn hay sao? Và phải có khi nào đó, nhân lúc các chủ nhân con người bỏ quên một con hươu gỗ bên lề đường, ngoài cửa và ngoài tầm mắt, bọn nó tới coi thử, giải cứu thử, nhưng coi thì phát hiện ra là không phải đồng loại bọn nó, chớ?

Chị Zoe thích thú nhìn tôi như là du khách thích thú nhìn lũ hươu. Cơ mà đoàn du khách bốn chân này từ đâu mà ra?

Làm như trong mơ, con thú nào muốn thì cứ tùy tiện xuất hiện hết sức huyền bí trước mũi mình, không biết từ đâu ra và cũng không kèm theo bất cứ lời giới thiệu và chào hỏi nào, không bằng? Tôi phải nhác thấy chúng từ xa mới phải. Cả đoàn đi đi bên kia vạch tim đường trước đó tôi không hay biết, sao được vậy?

Thế nên cái sự kiện này làm dấy lên cảm giác nghi ngờ thực tại một lần nữa. Một lần nữa, có phải chăng là tôi còn đang thơ thẩn ở trong giấc chiêm bao? Một lần nữa, tôi lục lọi trong không gian bên kia đường, bên đây đường, coi có hoàn chỉnh hay không? có lỗ hổng, hố đen này hay không? có gì đứt quãng, chỗ nào méo mó, phân giải thấp?

Tôi thấy nắng đang vàng thì sực trở nên trong. Ban nãy cũng là nắng đang trong thì sực trở vàng. Đoàn hươu xuất hiện. Chúng xuất hiện trong ánh nắng vàng xuất hiện. Nhưng điều đó thì dễ giải thích chán: đám mây trên đầu bay khỏi thì nắng vàng ló dạng thôi. Còn bây giờ đám mây khác bay tới thế chỗ đám mây nãy, thì ánh sáng trong thôi.

Nhưng còn đoàn hươu? Chúng từ cái xó nào chui ra mới được? Chui ra làm sao, khi nào mà tôi chớ thấy biết gì hết? Vô lý, vô lý! Tôi dáo dác lục soát từng nhà, từng con hẻm, từng cái lỗ chó, cửa cái, cửa sổ, cửa cuốn gara. Tôi hoang tưởng tra khảo từng cái cây nhân chứng bằng ánh mắt con đại bàng. Vẫn tuyệt không có một manh mối nào hết!

Vì nếu cả đoàn hươu bốn con rẽ từ dưới cuối đường, từ ngã rẽ bên trái rẽ qua, lững thững rẽ qua, hay từ bên dưới cuối đường, từ ngã rẽ bên phải quẹo vào, te te quẹo vào, hay từ trong ngỏ thò ra, hiên ngang thò ra, hay từ trong nhà ai bước xuống hàng hiên, bước xuống bậc tam cấp, oai phong bước xuống bậc tam cấp, thì từ xa tôi phải nhác thấy chứ sao không? Đằng này bọn hươu tới kè kè bên tôi, gần tới mức thấy mấy cái đuôi trắng vung vẩy thì hình ảnh chúng mới đập vô mắt tôi. Có lẽ làm bảo kê khu phố thì Sherry sẽ là nhân viên bảo kê tồi!

Vì chúng là hươu, và vì bất ngờ xuất hiện nên việc chúng là hươu càng thêm rùng rợn. Nếu là loài khác, loài thú săn mồi, các đại bàng, gấu, mèo, sát thủ, phóng viên, yêu râu xanh… thì việc chúng bất thình lình xuất hiện cũng có bất ngờ đôi chút, nhưng đôi chút thôi, và một khi ngẫm lại thì thấy là chẳng có gì đáng bất ngờ cả. Sự xuất hiện của chúng phải bất ngờ chứ! Chúng là thú săn mà. Không phải là chúng có nghĩa vụ xã hội là phải làm cho mình bất ngờ và không kịp trở tay hay sao?

Nhưng khi con hươu, bốn con hươu, bất ngờ xuất hiện thì quả nhiên là quá bất ngờ. Chúng có bao giờ bất ngờ xuất hiện? Chúng có rình mình đâu, có săn đón ai đâu, nên việc gì phải tìm cách lảng tránh sự chú ý? Không, chúng cứ đường đường chính chính bước đến trước mình như là các tu sĩ thế thôi, lén lút làm gì?

Sự xuất hiện dị thường này thành ra khiến tôi hoang mang và rùng mình sợ là có khi nào, tôi còn đang mơ? Biết đâu thân xác tôi quả thực còn đang quấn đồ ngủ, đắp chăn, và trải dài trên căn hộ như là xác ướp? Sao mơ gì dài quá?

Còn không thì tức là thế giới này – thế giới thực này – vẫn còn sót phép tiên, từ thời xa xưa, cho phép người ta biến đâu thì biến, hiện đâu thì hiện? Họ là các thiên thần, hiện thân trước mặt tôi trong hình dạng loài hươu, đó chớ. Tôi nên cúi quỳ trước họ mới phải. Như vậy thì không biết cái nào tệ hơn, cái nào ghê hơn? Chuyện tôi đang kẹt trong mơ hay chuyện có phép thần kỳ cho ai muốn tự ý xuất hiện ở đâu thì xuất hiện, vào trong buồng kính của tôi thì tự ý vào. Ghê quá đi. Tôi không bao giờ dám tắm nữa mất!

Tôi cảm thấy những ánh nhìn chỉ điểm trên không khí. Mấy chiếc cửa cuốn gara dường như đã chứng kiến gì đó, nhất loạt chĩa về cùng một phía: cuối đường. Các hình thang mặc áo sọc này cùng hướng dẫn sự quan sát của tôi xuống chụm ở một điểm (như cái phễu dẫn nước), ở điểm tụ, nơi có một chiếc cửa cuốn gara, cũng mặc áo sọc, hình tam giác, cao lêu nghêu đứng giữa đường.

Khác với các hình thang, chiếc cửa cuốn lập dị này là một skinny triangle (tam giác rất rất rất rất rất nhọn). Đứng trong cùng hè phố, cái hè phố giáp ranh với cuối đường Paul Gauguin, cánh cửa này kéo dài tuốt lên tới đỉnh núi. Ngộ ha!

Cửa gì mà cao ghê? Ban nãy đứng ở bùng binh, tôi đã thoáng thấy nó. Nhưng ban nãy là nhìn từ xa nên nó không có hình tam giác mà là hình chữ nhật dài. Tôi cho rằng nó là tòa nhà nào đó mà thôi.

“Không, làm gì phải cửa gara!” Một cái cửa gara mở miệng phản đối. Tôi thấy bên trong họng đáng há ra của nó, phía sau chiếc xe bảy chỗ màu tuyết quý phái, một cây cầu thang gỗ dẫn lên nhà trên.

“Không phải cửa gara sao, thưa ông cửa gara?”

“Đương nhiên là không, cô bé ngớ ngẩn. Cửa gì mà cao nhòng?”

“Cửa vào căn cứ nhiều tầng bên trong lòng núi?”

“Không phải.”

“Thế là gì thế ông?”

“Cô bé đoán đi.”

“Sao ông biết nói?”

“Đoán đi!”

“A, là cầu thang. Là cầu thang lên núi phải không ông cửa gara?”

Ông cửa gara biến mất. Thay vào đó có ông Gary từ trong nhà xe cầm cây gậy bóng chày bước ra, vụt một cái vào không khí. Có lẽ đang tưởng tượng là mình đánh homerun.

Nhưng từ giờ thì rõ ràng là cái thứ cao nhòng đứng cuối đường chớ phải là cửa cuốn gara, mà là cầu thang đá dẫn lên đỉnh núi. Các đường kẻ sọc mà tôi lầm tưởng là nan cửa và các đường dây điện, hóa ra lại là các bậc thang và đường dây điện. Và rõ ràng là bọn hươu từ trên đó xuống. Từ xa, nhìn chúng nhỏ nhỏ, cam cam, khác gì tán lá các cây phong đung đưa trong gió trên sườn núi đâu?

Rốt cục thì bí ẩn vô nghĩa nhất thế kỷ cũng có lời giải đáp. Hai chị em tôi thong thả đi bộ tiếp xuống cuối đường Paul Gauguin.

CHƯƠNG 29

– Thế thì… giờ xuất phát từ đâu nhỉ? – Chị Zoe mỉm cười, và ngước lên trần nhà màu xanh tìm mặt trời (mặt trời dưới kia mà chị?)

– Từ ngày hôm sau, ngày hôm sau. Sáng thứ bảy, sáng thứ bảy! – Tôi chíp chíp.

– Sáng thứ bảy, vậy thì từ sáng thứ bảy! Sáng thứ bảy, chị thức giấc và cảm thấy, cảm thấy yêu đời… – Chị nói như là ca.

Xong, bằng giọng đã thôi réo rắt, nhưng vẫn còn cho cảm giác hí hửng, chị kể:

– Sự kiện mà, trước mắt, chị thấy có liên quan – cái sự kiện châm ngòi – có lẽ là vào sáng thứ bảy, lúc chị dùng điểm tâm. Chị đang dùng cà phê thì có mấy ý nghĩ dạng như… nó rò rỉ ra trong đầu. Một ý nghĩ… long ra, rớt ra khi nhìn vào mấy viên đá hình vuông trong ly. Ban đầu thì ý nghĩ đó chưa thành hình, thành lời, mà chỉ mới là cảm giác mà thôi. Một thứ cảm giác có quen, nhưng ít gặp. Chị bắt được nó từ khi nó còn là cảm giác kia kìa.

– Cảm giác sao? Chị thấy nhột?

– Phải, cảm giác. Nhưng không phải là nhột. Sao trong vô số cảm giác thì em nghĩ tới trước tiên là nhột? Chị không thấy bất kỳ cái gì chị nói khiến em liên tưởng đến cảm giác nhột luôn ấy!

– Chị nhìn thấy viên đá màu đen nên chị nghĩ tới trái tim đen, vừa đen vừa lạnh lẽo của chị?

– Không. What?

– Em nói vớ vẩn thôi mà. Chị mặc em đi. – Tôi cười xòa.

– Thôi mặc em đó, chị nói tiếp đây!

Tôi khẽ gật đầu.

– Lúc đầu, nó mới chỉ là cảm giác… mỏng te mà thôi. Một cảm giác mông lung, bao trùm, như làn sương nhạt, có nét hao hao giống cái cảm giác khi mình nhớ mang máng là mình quên thứ gì đó hết sức quan trọng, nhưng không nhớ là mình quên cái gì. Đôi khi chị ra khỏi nhà mà quên mang theo thẻ nhân viên thì cảm giác ban sáng cũng y chang như thế đó. Bao giờ nhìn vào cốc cà phê thì cảm giác đó lóe lên, và chỉ khi nhìn vào cốc mà thôi. Chị mà nhìn ra ngoài sảnh, nhìn con bé Neta đang ngáp, đang gõ phím, thì cảm giác chộn rộn đó vụt đi, nhưng quay xuống nhìn vào cốc cà phê trên bàn một lát là cảm giác đó lại sáng lên. Chẳng phải là cốc cà phê gợi lên cái cảm giác đó hay sao? Mình quên cái gì sao, chị tự nhủ. Và chị rà soát xem các công chuyện lữ quán, mình có quên cái nào hay không. Thực ra thì khó có chuyện chị quên các nghĩa vụ lữ quán của mình lắm, vì luôn luôn có cái checklist mà. Xong việc nào thì tích vào ô đó, không quên được đâu. Chỉ khi nào họa hoằn lắm, mình tích nhầm ô, xong lại cho rằng ai đó đã làm hộ mình – Neta chẳng hạn, đôi khi rảnh tay nó cũng làm hộ chị mấy việc – và sau đó cũng không màng hỏi lại, và cũng quên kiểm tra lại xem cái việc mình tích đó, nó có thực sự đã được làm hay chưa, thì còn có khả năng. Nhưng như mấy vụ như thế thì họa hoằn lắm, và chắc chỉ có trong lý thuyết thôi chứ chưa bao giờ xảy ra cả! Thế thì không thể nào là việc lữ quán được, có nước là việc riêng mà thôi! Cũng kỳ khôi là ngày nào mà chị không uống cà phê, nhưng mấy hôm trước có gì đâu? Chỉ có sáng thứ bảy đó là thấy bất an. Hôm đó thì khác gì mấy hôm trước? Thành ra chị mới cho là cảm giác đó có liên quan tới giấc mộng mấy ngày qua, em thấy có phải không? Nhất định phải là như thế. Nhưng sáng hôm đó thì chị chưa nhớ gì cả. Các giấc mơ bữa giờ, sáng đó chị không nhớ giấc mơ nào hết. Con người mình cứ quên những gì mình mơ, có phải không? Và thậm chí có nhớ lại được, thì chỉ sau một vài ngày là mình quên bẵng là mình có nhớ lại giấc mơ mình đã quên luôn. Cứ như giấc mơ nó phải tìm cách quay về miền lãng quên thì nó mới chịu được. Hôm đó, sau khi loay hoay thì chị… coi như là “khai quật” được giấc mê vào đêm thứ sáu. Rồi sau khi nhớ được giấc mê đêm thứ sáu, chị bỗng có cảm giác là phải có cái gì đó, sự việc nào đó nhóm lửa cho cái giấc mê lạ lùng đêm thứ sáu mới phải. Đang lập luận như thế thì chị ngay lập tức rùng mình nhớ lại giấc mê đêm thứ năm. Xong các đêm trước nữa cũng lần lượt ùa về, theo kiểu quy nạp. Mới phút trước thôi, chị còn thanh thản nhâm nhi cà phê, vừa mỉm cười, thì phút sau tâm trí chị đã đen ngòm như ly cà phê đen luôn, đen ngòm như tâm trạng ngày hôm trước. À, móng tay còn trắng trơn đây nè! Và chị tự nhủ là không biết làm sao mình quên được nhỉ? Trong khi ngày hôm qua mình còn nhớ rành rành và còn lo âu rành rành. Cứ như sau giấc ngủ thì tâm trí mình cho rằng mình lo âu như vậy là đủ rồi, và cố tình quên đi, cố tình giấu diếm đi cho mình được thanh thản sống tiếp. Nhưng mình vẫn cứ thế mà khui ra.

– Quả là biết cách tự làm khổ mình. – Tôi hí hởn nhận xét.

– Nhiều khi chị cũng chán cái tính đó của mình lắm chứ! Nhưng mà biết làm sao?

Chị Zoe thở dài.

– Nhưng ly cà phê thì sao? Cà phê thì liên quan gì mà khiến chị nhớ?

– À, ly cà phê. Nhất định là ly cà phê hôm đó nó đã nhắc chị nhớ. Nó cũng là cái “mảnh ghép còn thiếu” giúp chị hiểu ra hết mọi chuyện. Chứ không thì chị cũng không biết chuỗi mấy giấc mơ đó bắt nguồn từ đâu. Này nhé, trở về sáng thứ bảy, đang uống cà phê thì chị cảm thấy nao nao ở trong lòng, không rõ lý do. Thế là chị nâng ly cà phê lên nhìn cho sát, cho rõ, hy vọng nhìn càng rõ thì cảm giác kia sẽ rõ ràng theo. Ly rocks. Cà phê đen. Đá viên. Mấy viên đá nhuộm màu đen màu cà phê. Chị tháo chúng từ trong khay làm đá hình vuông trong tủ lạnh. Oh, em biết loại đó không? Đá vuông ấy…

– Đá vuông? Tất nhiên là em biết đá vuông.

– À không, ý chị không phải là thế. Không phải là vuông. Mình gọi là khay làm đá hình vuông nhưng chúng in ra đá không phải có hình vuông hoàn hảo. Đó là hình gì giống giống hình vuông, nhưng mặt trên bé hơn mặt dưới một xíu. Thành ra cạnh bên của chúng có hơi dốc xuống, mặt bên của chúng là hình thang. Nhất định phải là viên đá hình dạng đó, nhưng bây giờ mô tả cho em hình dung ra thì chị lại không nhớ tên gọi chúng là gì. Nhưng nhất định là viên đá hình dạng đó, chứ không phải là hình vuông. Không thể là viên đá hình vuông. Vì sao ấy nhỉ? Vì sao, vì sao…

Kimono của chị Zoe là loại có tay áo dài và rũ xuống, loại cho thiếu nữ chưa chồng: furisode. Lúc tay vung vẩy thì cái phần cổ tay áo thòng xuống – cái phần furi của tay áo – rung rinh, rinh.

– Nhất định phải là viên đá hình dạng đó. – Sau mấy giây suy nghĩ thì chị Zoe bỗng thốt lên. – Chắc em cũng hình dung được hình đó mà phải không?

– Dạ. – Tôi dán mắt vào cái rung rinh, rung rinh của chị.

Tôi nhớ tên của nó luôn, nhưng hãy chờ lát nữa đi vì bây giờ, gương mặt chị Zoe lóe lên vẻ hăng say.

– Nhất định phải là hình dạng đó. Và theo một cách nào đó, mọi chuyện bắt nguồn từ cái hình dạng đó của viên đá. Nếu viên nước đá không có hình dạng đó, nếu mọi cái vỉ nước đá đều vuông vức và tất nhiên là khó gỡ vô cùng, thì có lẽ sẽ chẳng có câu chuyện nào đâu. Các giấc mơ sẽ chìm vào quên lãng! Nhưng không, chính vì chú ý tới hình dạng của viên đá mà chị mới nhớ ra những giấc mơ, dù lúc đó thì chưa rõ vì sao, nhưng nhất định là do hình dạng viên đá. Nói đúng hơn là do viên đá nó có hình dạng đó nên chị mới chú ý tới nó, chứ nếu như là viên đá hình vuông thì đời nào chị chú ý đâu. Có gì đâu mà chú ý? Hình vuông… chán òm à! Còn hình dáng đó của viên đá, cho dù phổ biến hơn hình vuông, nhưng trái với hình vuông, nó là một hình dáng “không tầm thường.” Ai đó ở một quầy bar nào đó đã nói với chị như thế đó. Đó là chuyện ngày xưa, xưa rồi! Cái thời chị còn bằng tuổi em bây giờ vậy đó. Xưa quá nên bây giờ chị còn nhớ mỗi hai việc là tóc anh ta nhàn nhạt màu gỗ sồi và tên anh ta là Christopher. Bữa đó, Chris muốn sô chị cái trò ảnh mới nghĩ ra. Nên ảnh gọi một số viên đá hình đó làm cho chị coi. Nhưng mà quán bar thì không có viên đá nào hình đó hết. Họ chỉ có đá hình lập phương hay hình cầu. Anh ta bảo là toàn các hình hoàn hảo, nhạt nhẽo làm sao, sau đó phái gã tùy phái đi mua một cái khay làm đá, ở đâu mà không có, làm ra viên đá hình đó (chị tạm gọi nó là hình thang nha, vì nhìn ngang thì nó là hình thang á) Khi đó đã hai giờ khuya rồi nên Chúa biết gã tìm mua chiếc khay làm đá ở cái xó nào. Lát sau, gã tùy phái quay về với chiếc khay làm đá, đúng ý. Nhưng có khay, chớ còn còn phải chờ đông đá nữa hay sao? Ảnh bèn nhờ người bartender bỏ vô ngăn lạnh gấp. Chị mắng ảnh là sao không nhờ mua đá cho lẹ, mà nhờ mua khay làm đá? Ảnh bèn trút tội lên đầu gã tùy phái là sao mua vỉ làm đá mà không sẵn tay mua luôn đá? Sau đó thì trong chờ đá đông trong tủ, phái gã đi mua đá, và bảo chị hãy kiên nhẫn. Ít phút sau, đá được mang về. Nhưng về tới quán, vì bỏ trong cái xô ướp rượu, các viên đá nhỏ quá, thành ra dính vào nhau thành chùm, như chùm nho, cũng không làm được trò trống gì. Ảnh không mắng gã tùy phái nữa, tại chị cũng không mắng ảnh. Rốt cục phải chờ cả tiếng sau thì người bartender mới bưng khay đá ra. Ảnh mượn hai cây kẹp nước đá, hai tay gắp hai viên đá lên và ép chúng vào với nhau, và bảo chị là “hãy nhìn đây, phép màu!” Đành rằng nó sẽ dính vô nhau, ai mà không biết? Nhưng ép không đủ lực nên lúc ảnh di chuyển hai tay ra xa thì hai viên đá tách ra theo, chưa dính vào nhau. “Oh wow, dễ vậy mà cũng làm trật? Đúng là phép màu!” Chị mỉa. “Từ từ, bình tĩnh.” Ảnh nói, bèn xin một cặp găng tay pha chế, và người bartender cho mượn ngay, vì người ta cũng đang muốn biết là tên này đang giở trò gì, và cũng vì khi đó trong quán, khách khứa cũng không còn bao nhiêu. Hai tay ảnh bốc hai viên đá lên, dí chúng vào nhau trong khoảng mười giây thì lúc ảnh buông một tay ra, chúng dính liền vào nhau thành một khối. “Chỉ vậy thôi sao?” “Không không, còn nữa!” Ảnh lần lượt bốc từng viên đá lên, ráp vào, từng đốt từng đốt một, tạo thành hình cái móc như thế này. – Chị Zoe ngoắc ngón tay lại thành cái móc minh họa cho tôi xem. – Sau đó ráp tiếp thành dấu chấm hỏi, cuối cùng thành hình chữ S. Vì chúng là hình thang nên mới tạo thành đường cong được, chứ hình vuông thì làm sao? Tạo thành cây thánh giá chắc? Ảnh bảo là cho chị con rắn làm bằng nước đá nè, vì chị tuổi con rắn, và gọi một chiếc cốc pha lê rỗng, đặt vào. Nhìn giống con giun thì hơn. Và, có vậy thôi sao? Có gì hay? À à, hay. Hay lắm! Hay ghê gớm! Anh sô trò này cho mấy cô coi rồi? Có cô nào khen anh chưa? Mỗi mình em thôi, mới nghĩ ra, ảnh bảo. Có lẽ là xạo ke. Ảnh mà nghĩ ra được trò gì? Thường mấy trò có tính nghệ thuật như thế này thì nghệ sĩ làm lâu họ mới nghĩ ra nổi. Chẳng hạn như người bartender nghĩ ra thì còn tin. Chứ làm gì có chuyện tên công tử bột vô tích sự như ảnh mà nghĩ ra được? Có mà học lỏm ở đâu thì có! Nhưng mà chị nhớ là từ lần đó trở đi, như là bị dán bùa, chị có thói quen ý tứ tới hình dạng của các viên đá. Như là bản năng, chị nhớ gần hết mọi viên đá có hình gì. Đi tiệc, hay dùng bữa với khách hàng, hay thậm chí là viên đá từ cái máy pha cà phê trong công ty in ra hình gì, chị cũng chú ý hết. Cứ như thể… mỗi viên đá, một gương mặt. Không hỏi thì thôi chứ hỏi thì chị sẽ nhớ ra cái “gương mặt” của viên đá đó. Chị nhớ cái đợt sắp sửa nghỉ hẳn trong công ty, chị chả còn tha thiết gì tới chuyện công sở nữa hết. Thông báo gì chị cũng bỏ ngoài tai. Bữa đó bữa họp chót, chị có nghe gì đâu. Qua hôm sau, đồng nghiệp hỏi chị là họp, sếp có dặn dò gì quan trọng không? Hôm qua ảnh bị cúm, không lên công ty được nên cũng không dự họp. Lúc ảnh hỏi thì chị không nhớ bất kỳ cái gì sếp nói hết. Và ngạc nhiên hơn là chị cũng chả nhớ là hôm qua không có ảnh đi làm luôn. Ảnh ngồi kế bên mình, trò chuyện với mình hàng ngày mà mất tích một hôm, mình cũng chả chú ý? Cũng phục mình thiệt! Nhưng mà hình dạng viên đá trong cuộc họp tự nhiên chiếu lên rõ ràng trong não. Chị nhớ là viên đá có hình tròn và chỉ nhớ có vậy thôi. Kỳ khôi không? Cái trò ráp nước đá mà chị cũng công nhận là nhạt phèo đó tự nhiên “khai phá” trong não chị cái thói mà chị cũng công nhận là nhạt phèo nốt. À… chị có hơi lạc đề phải không?

– Không, không có lạc đâu chị!

Chị hỏi cho phải phép thế thôi, chứ nãy giờ tôi say sưa nghe, làm gì chị không thấy?

À à, tôi hiểu ý chị rồi!

Thế là tôi rót lên cuộc trò chuyện cái lời nhận xét ngọt ngào, chung chung:

– Chị kể cái gì nghe cũng thiệt là hay!

Phải, đó là những kỷ niệm ngọt ngào, với một người con trai có lẽ là có–gì–vui mà chị phải tìm mọi lời lẽ hòng lấp liếm với tôi là không, anh ta dở hơi và nhạt nhẽo và phung phá, nhất định là chẳng có–gì–vui đâu! Những kỷ niệm hạnh phúc về một thời kỳ hạnh phúc đã được nhào kỹ trong vô thức, bây giờ chỉ còn thưởng thức. Và cũng không lý do nào phải thưởng cho mau, cho gấp, vì kỷ niệm để càng lâu, càng nguội, thì càng ngon chứ sao? Có lẽ cũng như rượu (hình như là vậy, tôi chưa bao giờ uống rượu). Chị đã khui chai rượu kỷ niệm quý này đãi con bé Sherry, chẳng phải nên nhấm nháp thưởng thức cho bõ, và thỉnh thoảng xen kẽ vào những lời khen rời rạc, góp thêm cảm giác tươi mới, nhân lúc tinh thần đang say sưa, sung sướng và không ngại đón nhận thêm các khoản nịnh nọt sặc mùi hối lộ khác hay sao?

– Con bé này, học đâu ra cái thói nịnh nót? – Chị Zoe bỗng lườm tôi. Nhưng lườm gì mà hai má đỏ chót?

– Thì bỗng dưng muốn khen… biết làm sao giờ?

Tôi đáp ngang phè, nhưng má thì cũng đỏ như gấc theo. Đôi má đỏ chót của tôi đáp lại đôi má đỏ chót của chị.

Kỷ niệm nào cũng vậy, lần đầu tiên khui ra thì nó còn đậm cảm xúc nên đem tới cho chủ nhân nó sự sung sướng lắm! Còn thấy vẻ say sưa còn trên gương mặt chị, cái vẻ say sưa không thể nào có nếu như chị đã kể ra câu chuyện này cho ai đó từ trước rồi, nhuần nhuyễn rồi. Đó là câu chuyện mà chị cho là nó nhạt nhẽo, nên chưa kể với ai cũng là điều dễ hiểu. Song, hóa ra cái chuyện này khi kể ra thì nó không nhạt nhẽo như chị tưởng, nó có ý nghĩa với chị hơn là chị nghĩ (có lẽ vậy) và nó còn làm cho chị thấy vui. Thế ra câu chuyện nhạt nhẽo này mà cũng làm cho mình thấy vui hay sao?

Quý lắm mới khui chai rượu này mời Sherry à nha!

Chị Zoe thoáng đưa tay áo lên che miệng và híp mắt cười khẽ.

Chị có cười không? Gò má còn đỏ ửng không? Tay áo che hết rồi còn đâu! Đôi mắt thì cười. Chúng thầm bảo là “hãy tin chúng tôi. Chúng tôi là sứ thần của đức vua Miệng và hai vị quan thần Gò Má phải, Gò Má trái. Họ phái chúng tôi và thưa với cô rằng có, họ đỏ ửng như tôm luộc và có, ngài có cười!”

Ban nãy là đưa bàn tay trắng ngần lên che miệng thì bây giờ, khác, chị che miệng bằng tay áo furi.

Dường như chị có kinh nghiệm đối phó với mấy trò ve vãn nên biết phải khước từ ngay, từ chối sớm, khỏi hy vọng, nhưng cũng biết cách từ chối làm sao cho vui tươi, không cụt hứng. Nghĩa là muốn sau này vẫn cứ nịnh chị như vậy đó, công khai nịnh luôn cũng được, càng tốt, nhưng chớ trông chờ gì vào lời xu nịnh của mình. Nịnh chơi vậy thôi, không có xi nhê, xi nhan gì đâu; nhưng hãy cứ nịnh đi, nịnh cho nhiều vào, tôi cho phép nịnh đó, vì nịnh như vậy nghe cũng vui vui, cũng mang tới cho tôi cảm giác hãnh diện, sung sướng. Tuy vậy hãy luôn nhớ là không, sẽ không có tác dụng gì trong các áp phe tham vọng lớn hơn đâu!

Thấy lúc cánh tay chị bay lên che miệng, tay áo furi rủ xuống như là tấm trướng, tôi liền vung tay túm lấy cái “vây” furi này và, trong lúc đôi má nóng bừng lên giận dỗi, tôi quấn tấm lụa quanh ngón trỏ, như là người ta cuốn xì gà.

Đoạn tôi cong ngón trỏ thành dấu chấm hỏi, rồi duỗi ra, sau đó lại co lại:

– Chị kể tiếp i! Viên đá trong ly á chị… nó nằm ngửa lên hay sấp xuống?

– Ly nào?

– Ly cà phê.

– À, ly cà phê à… Nằm ngửa lên hay sấp xuống? – Đang nhìn coi tôi nghịch gì tay áo đó, chị Zoe lẩm bẩm.

Chợt chị Zoe đi nhanh, tay áo kéo ngón tay tôi theo.

– Ngửa lên hay sấp xuống, ừ nhỉ? Chị không nhớ. Sao chị nhớ hình dạng viên đá, mà không nhớ là chúng ngửa lên hay sấp xuống ta?

Tôi luống cuống gỡ ngón tay mình ra khỏi cái bàn tay không chính thức này của chị, đang túm chặt ngón tay tôi.

Tháo ra được, tôi bèn hất tấm furi này lên chồng gối trên xe, như vứt cái khăn quàng cổ lên trên thau đồ dơ.

Nghĩ một chút, à một tiếng, chị cốc lên đầu chị xong rồi cốc lên đầu tôi, hai cái nhẹ hều.

Và vui vẻ mắng:

– Trong ly có bao nhiêu là viên. Viên thì nằm ngửa lên, viên thì nằm sấp xuống. Nhớ làm sao được mà nhớ, con bé này?

– Thôi thì nó nằm ngửa lên hay sấp xuống, còn tùy theo sở thích của nó.

Tôi nói cho vui vậy thôi mà không hiểu là chị suy diễn ra ý nghĩa gì. Chị thoáng cau mày lý giải, xong thì psssh ra một tiếng cười, nhéo vào má tôi cái: “con bé này!”

Cái nhéo này thì tôi không rõ mình nói gì đáng nhéo nữa. Tôi khiếu nại:

– Sao véo em? Em có nói gì sai?

Không đáp, chị nhéo tôi cái nữa. Cho chừa! Còn chừa cái gì, tôi sẽ không bao giờ được biết!

Chị nhìn ra phía trước, chúm chím trên miệng một nụ cười riêng tư. Nụ cười kéo dài tận hai… ba… bốn… năm… sáu bước. Sáu bước!

Rồi, ngưng một bước, rồi bước tiếp, chị quay qua và thắc mắc:

– À, mà em biết hình đó gọi là gì chớ? Hình dạng mấy viên đá?

– Đá nào? Đá trong ly nước trong phòng họp?

– Đá trong cốc cà phê chứ đá nào!

– Mấy viên trong vỉ in ra?

– Đúng đúng!

– À, cái hình dáng “không tầm thường” đó à? Giống cái này phải không?

Tôi vỗ vỗ lên chồng mền gối xếp gọn gàng, thành hình kim tự tháp cụt Maya.

– Ừ ha. Phải, giống hình đó đó! – Chị chỉ vô đầu nó, sửng sốt thốt lên. – Nó tên gì em biết không?

– Này là “khối chóp cụt.”

– “Khối chóp cụt?” Chờ đã, họ gọi nó là vậy sao?

Thấy chị Zoe cố nhớ coi phải không, gì đâu nghe lạ hoắc? Tôi bèn giải thích thêm:

– Các nhà toán học gọi nó là “khối chóp cụt tứ giác vuông.” Hay “hình chóp cụt vuông.” Hay “frustum kim tự tháp,” đều là nó hết.

– A a, Frustum. Đúng đúng, là Frustum! Chị nhớ rồi. Hồi đi học chị nhớ trong sách gọi nó là Pyramidal Frustum. – Chị reo lên.

Mãn nguyện ra mặt, hăm hở ra miệng, chị vừa tiêu hóa cái tên đó vô đầu. Dường như đối với chị, đó là một cái tên thân quen, quan trọng, nào có thể quên? Thế mà vẫn quên mới tài! Như là tên bạn trai cũ mà cũng quên, hay thật.

Đoạn, hào hứng quá, chị nói:

– Nghe cưng hơn là Khối Chóp Cụt!

Nhưng câu nói vừa thốt ra nghe không vừa tai chị hay sao mà không chờ tôi kịp phản ứng, chị đã rối rít thanh minh:

– Thật ra thì trong hai cái tên Khối Chóp Cụt Vuông và Pyramidal Frustum, cái nào cũng dễ thương. Giống hai đứa con dễ thương nhưng có một đứa lai tây nên mình cảm thấy cưng, có hơi ưu ái và kỳ vọng hơn chút. Đứa kia thì có hơi… cụt. Nhưng cái chút đó thật chẳng là bao nhiêu, và cũng chẳng đáng để mình đối xử với hai đứa khác đi. Có suy nghĩ như thế là không tốt, là xấu xa, là không ngoan chút nào!

– Ác ôn vô cùng, bất nhân vô cùng! – Tôi tuyên án. – Đề nghị tước giấy phép làm mẹ!

Mặt mày chị ỉu xìu.

Cái xe là con rô bô còng tay di động. Nó áp giải chị Zoe đi.

– Sau đó thế nào? – Tôi cộc lốc hỏi.

Chị nhìn tôi, ánh mắt ăn năn.

– Ly cà phê?

Chị khai, giọng sám hối:

– Sau đó thì… mấy viên đá hình frustum đó trong ly làm chị thấy quen quen. Không phải quen là do hôm qua chị cũng dùng cà phê cho nên viên đá ngày hôm nay giống viên đá ngày hôm qua, mà quen vì nó làm chị nhớ tới cái gì khác. Thế là chị nâng ly cà phê lên ngắm nghía, lắc nhè nhẹ ly trên tay theo vòng tròn cho mấy viên đá xáo trộn lên. Cảm giác là làm như thế kích thích trí nhớ, chị sẽ nhớ ra chuyện gì đó mà chị đang muốn nhớ cho mà coi! Thực ra, lúc đó cũng không hoàn toàn là chị nghĩ như thế. Chị có thói quen là khi cầm ly lên, ly rượu hay ly cà phê cũng thế, thường đung đưa nhẹ ly chừng một, hai vòng. Chừng hai vòng là đủ. Xoay như thế thì chất lỏng dưới đáy ly sẽ khuấy lên, đều hơn. Đung đưa từ từ và khẽ thôi, đủ khẽ để không ai nhận ra…

Nói tới cuối thì giọng từ sám hối đã khuấy lên thành mơ màng. Cũng như cà phê sữa hai lớp đắng và ngọt, vừa nãy thấy đắng vì lớp ngọt chìm lỉm bên dưới, thì bây giờ đã hòa tan vừa ngọt vừa đắng dịu dàng.

Bất chợt, chị Zoe ngưng một nhịp, suy nghĩ. Xong chị đi tiếp.

– Ừ nhỉ, làm gì có ai nhận ra? Đến chị còn chẳng nhận ra mình có thói quen đó cơ mà. Chị nhớ là lúc đó, chị nâng cốc lên và đung đưa theo thói quen. Nhưng chị có cái thói quen đó sao, bây giờ chị mới biết. Chị có thói quen đó từ bao giờ?

– Từ bao giờ? – Giọng chị mơ màng thì giọng tôi cũng nhái theo, mơ màng.

– Từ bao giờ chị không nhớ nữa.

– Chị cố nhớ xem từ bao giờ. Từ các ngày trên văn phòng?

– Không, chớ phải từ trên văn phòng.

– Các đêm trong quán rượu?

– Có lẽ… có vẻ đúng hơn, nhưng cảm giác vẫn không phải…

Chị lắc đầu quầy quầy. Dường như nhớ nữa thì có hơi… nặng nề?

– Không phải ở bar sao?

– Không, tất nhiên là không!

Lần này thì chị đáp xuề xòa, và với nồng độ cảm xúc thấp hơn.

Hình như đối với chị thì quán rượu và bar là hai chốn khác xa. Xét cho cùng thì hình như chúng đúng là khác xa, cho dù với tôi, không bao giờ đến mấy chỗ đó, thì như cam và quýt mà thôi. Quán bar là nơi mà chị nhớ đồng thời với các cảm xúc vui thích, hoài niệm ngọt ngào, các viên đá hình frustum và anh công tử tóc màu gỗ sồi. Còn trong quán rượu thì… rõ ràng có gì đó không hay đã xảy ra.

– Sao cũng được. Không thèm nhớ nữa! Nói chung là mỗi khi đưa lên uống là chị lắc nhẹ cho đều… – Chị tức tối nói.

– Coi như ở quán rượu đi.

– Ừ, coi như ở quán rượu!

– Tất nhiên là ở quán rượu rồi! Một con sâu rượu thì tất nhiên là ở quán rượu.

– Em vừa gọi chị là con sâu rượu?

– Đúng, là con sâu rượu! – Tôi kết tội.

– Đúng là chị có la cà các quán sau giờ làm, nhưng chị có uống đến say xỉn bao giờ?

– Tan làm xong là nhảy ùm vào quán? Nói là con sâu rượu có sai? Dám vừa làm vừa uống luôn không chừng?

– Em nói chuyện vô lý quá! Chị không bao giờ uống trên công ty hết!

– Làm sao tin được lời của con sâu rượu?

– Con bé này…thật không biết nói thế nào nữa!

Chị Zoe giở ra giọng lạnh giá, giận. Và đi nhanh.

Lý ra tôi không nên đem chuyện này ra đùa cợt. Nhưng thay vì nóng nảy phản kháng thì trong lời nói của chị có phản ứng co mình phòng thủ. Có hơi ngọng nghịu. Nghĩ tới chuyện đó làm chị cảm thấy yếu ớt hay sao? Sao chị chỉ phản kháng yếu ớt bằng gương mặt lạnh? Gương mặt như là muốn nói “anh thôi đi, thôi đi, làm ơn thôi đi!”

Chân tôi dợm bám theo, nhưng cái miệng đã nhanh hơn cái chân một bước. Vẫn đứng đó, tôi dõng dạc nói vọng ra, như là trong phim truyền hình họ nói xuyên qua màn mưa.

– Giá mà lúc đó em là con sâu rượu bàn bên nhỉ?

Chị giật nảy mình, đứng yên, không đáp. Giọng tôi ướt nhem chèm nhẹp.

– Được không, được không? Em hầu rượu chị được không? – Tôi bước lên đứng bên cạnh chị.

Gò má ửng đỏ, chị đưa tay áo furi lên che miệng, liếc sang tôi, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. Như là ánh mắt khi nhìn thấy ly rượu hồng. Chị lí nhí nói:

– Khi đó… em đã đủ tuổi đâu?

– Ừ ha!

Thôi thì tôi kéo chị về mạch chuyện chính:

– Rồi sao nữa chị? Sáng thứ bảy chị lắc cốc cà phê xong thì sao nữa?

Chị lúng túng:

– Sáng đó, ừ thì… lắc cốc cà phê xong thì chị không đưa lên nhấp môi ngay, như thường lệ. Chị nhớ mài mại ra cái gì đó, nhưng chưa rõ hình thù. Thế là chị lắc cốc nước thêm mấy vòng nữa coi có nhớ ra gì thêm không…

Nói tới chỗ “nhớ ra gì thêm” thì chị bỗng nhớ ra gì thêm. Chị bỏ tay xuống và tỉnh thẹn cấp tốc, như là vừa uống thuốc giải thẹn. Gò má cũng quay về màu trung tính.

Cái bài này làm gì trong sách của chị không có? Tôi giở trò trêu ghẹo, thao túng nào mà đó giờ chị chưa từng giở ra? Vậy mà trong chốc lát, chị vẫn thẹn như là thiếu nữ. Thẹn tự nhiên chứ nào phải là thẹn có kiểm soát? Chị quên mất là có cái bài như này, mắc câu, bây giờ mới sực nhận ra.

Sống ở cái thị trấn này không biết trêu ghẹo ai, cũng không được ai trêu ghẹo, có lẽ lâu ngày nên chị lụt nghề.

– Từ ngày xuống đây chị không động tới một giọt rượu nào hết!

– Khỏi nói cũng biết.

– Sherry hay quá nhỉ? Gì cũng đoán ra, hay quá nhỉ?

– Nào nào, chị đừng lạc đề nữa nào.

Chị bèn hậm hực kể:

– Lần lắc đầu tiên là chị lắc theo thói quen, nhưng lần thứ hai là chị lắc do nghĩ làm vậy, mình sẽ nhớ ra gì đó. Vừa lắc, chị vừa nhòm nó kỹ thật kỹ như là nhà hóa học theo dõi phản ứng trong ống nghiệm vậy. Chị quan sát các viên đá xoay tròn trong cốc, theo chiều xoáy của cà phê, theo chiều cổ tay chị. Nhưng lúc đó có xoay bao nhiêu vòng thì, thất vọng là, chị vẫn không nhớ ra gì hết. Quả là đáng thất vọng, có phải không Sherry?

Chị chờ tôi xác nhận.

– Quả là đáng thất vọng.

– Đúng, quả là đáng thất vọng! Khi đó chẳng nhớ ra gì, quả là đáng thất vọng. Nhưng lát sau, lúc bưng cốc, đĩa dọc theo hành lang đi xuống nhà sau thì chị mới thấy ra là hình dạng mấy viên đá trong cốc, hình frustum đó, cũng là hình dạng keycap bàn phím!

– Oh, có vậy thôi sao? Có gì hay? À à, hay. Hay lắm! Hay ghê gớm!

– Ờ, hay vậy đó! Ai biểu nghe chi?

Bánh xe ro ro trên mặt đường.

– Sao vậy chị? Nói nghe nữa coi!

– Sherry này, láo toét như thế là không ngoan đâu. Càng được nước, Sherry càng lấn tới?

– Chà, cứ hình dung Sherry dạ dạ vâng vâng, mềm nhũn. Chị có dẫn theo không?

Chị Zoe câm nín.

Đôi khi tôi nghĩ là tôi phải có sự đánh bạo, phải ngang nhiên đánh bạo, vì sự sống còn của cuộc trò chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Không có cái hương vị khi dễ cho vui rất thành phố này, chắc gì chị chịu hó hé? Chẳng là chị muốn Sherry như thế này sao, chị?

Chị tặc lưỡi:

– Thế thì quả là thế. Nói thế biết cãi làm sao?

Xong chị nói tiếp luôn:

– Chuyện là mấy tuần trước đó, anh Juozas lau rửa bàn phím giùm bé Neta. Ảnh tháo hết keycap xong bỏ vô cốc hóa chất màu đen nâu. Em thấy chưa? Keycap trong cốc thủy tinh thí nghiệm chứa chất lỏng màu đen nâu.

– Nhìn như ly cà phê sữa! Ít sữa, nhiều cà phê.

– Đó, vậy nên chị mới thấy quen quen. Và cứ chút là ảnh cầm cốc lên, lắc lắc cái cốc cho thuốc thấm đều. Thuốc gì chuyên diệt nấm ảnh nói chị quên rồi. Thực ra là chị quên béng luôn cái sự kiện đó. Sáng đó, nhờ có ly cà phê gợi ý mà chị mới nhớ ra… giấc mơ hôm trước. Giấc mơ hôm trước, chứ chưa nhớ ra cái sự kiện rửa keycap à nha! Cái sự kiện đó, chị còn quên tới tận ban nãy, nói chuyện với em, chị mới nhớ. Bây giờ thì chị dám chắc rằng chính là cái sự kiện đó nó làm chị ám ảnh tới mức chị chiêm bao thấy ác mộng các đêm hôm trước. Chính vì, ban nãy chị nói đó, nhìn keycap làm chị nghĩ tới móng tay. Nhất là keycap laptop. Nhưng mà bữa đó, anh Juozas rửa là rửa keycap bàn phím mà. Cũng có liên quan, nhưng liên quan khá là lỏng lẻo. Liên quan theo cái kiểu là ly cà phê thì nhìn giống cốc thí nghiệm ngâm keycap; keycap bàn phím là họ hàng keycap laptop; keycap laptop làm chị nghĩ tới móng tay. Liên quan theo kiểu nối chữ vậy đó em. Thành thử… chị thấy có hơi ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn đến nỗi không nói ra thì trong não chị còn không thèm bỏ công xem xét, sắp xếp cho mạch lạc coi mấy thứ này có ý nghĩa gì hay không. Giống như một vụ án nhiêu khê mà nạn nhân là một con gấu bông rẻ tiền. Ai đó đã giết hại con gấu bông. Ai thèm quan tâm chứ? Và cũng vì thế mà nhìn ly cà phê, chị không nghĩ ngay tới móng tay được, mà phải qua trung gian là cốc ngâm keycap. Nhưng còn kỳ khôi hơn là, em cũng nghe chị nói đó, chị không nhớ ngay ra cái vụ vệ sinh bàn phím, cốc ngâm keycap, mà nhớ ra giấc mơ ngày hôm trước, vốn chả có cái cốc nào sất! Thế là chị cố moi móc trong giấc chiêm bao coi có cái gì nhìn giống cái cốc không? Tại sao cái cốc lại “gọi hồn” giấc mơ về? Làm gì có? Vậy nên, em thấy đó, nhớ ra các giấc mơ làm chị càng thêm hoang mang đến nhường nào! Giấc mơ thì liên quan gì đến cốc cà phê? Và đến tận sáng nay thì cái cục hoang mang đó còn chưa có lời giải đáp. Chị vừa mới nhớ ra ban nãy thôi. Nói với em một hồi thì nhớ, nhưng trước đó thì không. Và vì không nhớ nên cũng không tài nào xâu chuỗi, giải mã được là những giấc chiêm bao có ý nghĩ gì. Có ý nghĩa gì không? Phải có, phải có chứ! Ý nghĩa của nó, nọc độc của nó! Chị dám chắc là não chị đã muốn quên cả hai. Vì lý do mờ ám nào đó mà nó muốn giấu chị cả hai, như bố mẹ muốn giấu chuyện gì khỏi đứa con vậy. Đừng bận tâm gì quá khứ nữa, cứ sống tiếp thôi! Nhưng chị có đời nào sống được như vậy không, trong bóng tối? Tất nhiên là không rồi. Chị cứ cố moi móc, cố nhớ và nó thấy là chị tìm gần ra quá khứ, sự thật, thì nó quăng cho chị cái ký ức giấc mơ hôm qua, đánh lạc hướng không cho chị nhớ ra những cái xa xưa hơn, gốc rễ hơn – cái gốc rễ của nguyên cái mớ này, con trùm của cả bộ sậu Keycap, Cốc Thủy Tinh, Giấc Mơ, Chất Lỏng Đen, Móng Tay, Neta, Juozas này. Nó thả con trùm phụ Giấc Mơ ra cản chị. Thế là chị sa lầy trong cái mớ giấc mơ hỗn độn này, trong đó nó giấu các manh mối tha hồ lẫn lộn với các hình ảnh, dữ kiện vô nghĩa, không sao phân gạo thành gạo, thóc thành thóc được. Nó muốn chị bỏ qua vụ này đi, chị biết! Nhưng chị nào bỏ…

– Chị đi tới đâu là kiếm đường mò vào các bộ sậu tới đó nhỉ?

– Hên là chị chuồn sớm. Chứ bộ sậu công ty chị giờ trong nhà đá cả lũ. Hê hê!

– Là chị gây ra phải không? Chị bán đứng họ?

– Chị là nhân viên quèn thôi. Hê hê!

– Kệ công ty chị. Thực ra em nghĩ là công ty nào tuyển chị không sớm thì muộn cũng bị sờ gáy, còn không phá sản mà thôi!

– Thế nên chị mới trốn xuống đây chớ!

– Hả? Thiệt không?

– Không không. Tất nhiên là chị đùa! “Đùa!”

Chị cười ranh ma.

– Thôi, em chả quan tâm chuyện công ty làm gì mờ ám đâu, khỏi kể. Từ đầu nó nhận chị vào là em thấy mờ ám rồi. – Tôi phẩy, phẩy tay. – Còn vụ anh Juozas vệ sinh bàn phím đầu đuôi ra sao? Có gì mà ám ảnh chớ?

Thấy tôi giữ không cho chị lạc đề nữa, chị hí hửng cười. Đó là trách nhiệm của chị, nhưng giờ là trách nhiệm chung của hai tôi, nghĩa là nhiệm vụ riêng của tôi. Thôi thì cũng được!

– Ám ảnh lắm đó em! Bữa đó thấy ảnh gỡ keycap từ bàn phím Neta ra mà không ám ảnh thì không còn tư cách làm người!

– Gì mà ám ảnh dữ? Có mà chị nói quá!

Nhưng vừa nhận xét xong, tôi sực nhận ra là làm gì mà ám ảnh dữ. Chỉ có một khả năng thôi chứ mấy? Tôi hỏi:

– Dơ… lắm hả? Dơ tới mức nào?

– Bồn tắm còn phải gọi bằng sạch!

– Đành rằng chị phóng đại, nói nhảm, nhưng mà chị Neta… không vệ sinh hay sao?

Chị cười khà khà.

– Chị không biết. Trông thì không thấy dơ. Chị nghĩ con bé vệ sinh kỹ mặt trên, mặt bên các phím, nhưng còn bên dưới thì có lẽ không. Sau đợt đó chị mới thấy con bé lò mò tháo phím ra, chùi bên dưới.

– À…

Tôi khựng một nhịp, thì hỏi:

– Nhưng nếu vệ sinh kỹ mặt trên thì sao anh Juozas biết dơ mà tháo ra vệ sinh? Trông sạch thế cơ mà. Nhưng nếu vệ sinh thì sao chỉ vệ sinh bên trên mà không tháo ra, vệ sinh bên dưới luôn? Thế tức là chị Neta không ý thức được là bên dưới lâu ngày nó cũng dơ; chị ấy nghĩ nó không dơ, nên mới không tháo. Nhưng nếu chị Neta còn không biết là bên dưới dơ, thì sao anh Juozas biết? Với cả nếu từ đầu không ai biết bên dưới nó dơ hết, thì từ đâu ra mà biết? Ai nghĩ tới chuyện tháo ra, vệ sinh toàn bộ?

– Ý em ám chỉ là Neta ở dơ đúng không? Lau chùi cho có hình thức, chỗ nào người ta thấy thì chùi thôi, chứ chỗ nào khuất mắt thì khỏi chùi?

Chị híp mắt cười như bắt bài được tôi, đưa tay chọc, chọc vào má tôi.

– Có mà chị nghĩ thế thôi. Đừng có mà suy bụng ta ra bụng người!

– Chị nào mà nghĩ thế? Có Sherry xấu bụng là nghĩ thế thôi.

– Có mà chị xấu bụng! Chị gài người ta nghĩ thế, chị mớm cho người ta các chứng cớ như thế, bùa người ta lập luận như thế, theo ý chị, rồi kết luận như thế, vào chỗ chết! Còn gì lạ, chuyên gia bán đứng bạn bè như chị?

– Ai thèm gài Sherry đâu? Cô nghĩ thế nào xong tự kết luận thế đó, ai mà dắt cô làm gì? Cô cứ quy chụp người ta theo cái ý cô muốn thôi.

– Cãi nhau với chị thà cãi nhau với đầu gối còn hơn.

Chị Zoe cười phá lên.

– Rốt cục là sao? Tự nhiên một ngày đẹp trời, hai người đó hí hoáy tình tứ vệ sinh bàn phím cùng nhau?

Chị áp hai tay lên hai má, vừa nhõng nhẽo nói:

– Em nói cái chuyện viển vông. Được thế thì… cũng mừng đó chớ! Chuyện giản dị như vậy không phải là dễ dàng biết mấy, hay biết mấy? Nhưng mà Sherry biết đó, thứ nhất là anh Juozas… ảnh… có coi mấy đứa mình khác gì em gái của ảnh đâu? Thứ hai là, Sherry biết đó, Neta… con bé… có coi anh Juozas khác gì anh trai của nó đâu? Đã thế, Sherry coi coi, ở thị trấn này, ở cái thị trấn xinh đẹp này, bận tay rộn chân, nhưng rảnh rang đầu óc, đã thế… Sherry thấy đó, cảnh vật thanh tịnh, không khí dềnh dàng, cái không khí khu nghỉ mát – viện dưỡng lão, dềnh dàng như sắp chết, dềnh dàng đến chết này thì, Sherry đoán xem, vụ gì mà nó không dềnh dàng? không lòng vòng? không lần quần? không tầy quầy? không dây cà ra dây điện? Làm gì có ngoại lệ? Khác nào đi xin giấy tờ không? Mọi chuyện bắt đầu từ… từ lâu lắm… Từ cái vụ Neta than ngứa. Cái vụ ngứa đó … cái vụ ngứa đó đó… cách đó… bốn tuần… Bốn tuần lận…

Đôi mắt chị tỏ vẻ van nài. Cho chị kể nốt cái chuyện lòng thòng này nha, nha, Sherry nha!

– Chị nói năng bình thường giùm cái. Và… nữa hả? Cách đó bốn tuần?

Chị nũng nịu gật đầu, đôi mắt cún con và đôi môi ngọt ngào tội lỗi chúm lại.

– Lại nữa rồi… Chị không cà kê thì không chịu nổi hay sao?

Chị khúc khích cười.

Thế là phải giải trình cái chuyện vệ sinh laptop này nữa, và chuyện đó thì dẫn ra chuyện ngứa tháng trước đó nữa, và không biết là chuyện tháng trước có còn dẫn về chuyện xa xôi, thơ ấu nào nữa không.

– Giờ thì em đã biết ở quán bar, chị làm quái gì mà hàng giờ liền!

Chị Zoe nhìn tôi, nhe răng cười.

Xong chị đi trước. Và bất chợt thở dài vui vẻ:

– A, hoài niệm ghê. Ngày xưa đi làm sở cũng thế này. Mấy ngày đó vui gì đâu! Cứ như chẳng bao giờ hết chuyện nói…

Không biết là đường dài hơn hay sao? Không biết là thời gian chậm hơn hay sao? Hai tôi đi mãi, đi mãi vẫn chưa tới đâu, và còn lâu mới tới nhà bé Charlotte.

Nhưng trước khi khui thêm hộp cá mòi này nữa thì chị thấy có chỗ giải quyết đống mền gối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận