• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4: Học Viện Ma Pháp Kiếm Thuật.

Chương 76: Tử Thần Dưới Màn Đêm.

0 Bình luận - Độ dài: 3,068 từ - Cập nhật:

Năm ngày sau, tại Đại lục Hoshita ở một vùng đất nhỏ không nằm trong những nơi nổi tiếng được mọi người đáng quan tâm, tại đó có một ngôi làng chẳng có gì đặc biệt và lại còn đang trong giai đoạn khó khăn nhất khi hay gặp phải thời tiết khó đoán. 

Khẳng định rằng nó chẳng có gì đáng giá ngoài vài thứ tình cảm và sự hòa đồng với nhau, nhưng những thứ bình thường như vậy lại cực kỳ nguy hiểm khi ở Đại Lục này, chuyên có băng đạo tặc hay đi chém giết cướp đoạt những ngôi làng dường như bình thường ấy.

Nhưng đó chỉ là một vài năm về trước khi bọn chúng được đồn đại khá nhiều, do vậy khi đã được biết đến quá nhiều nên chúng đã ẩn náu để mọi chuyện đi xuống, đến thời gian hiện tại thời khắc mà mọi người tưởng chừng như đã quên đi cũng chính là lúc bọn chúng hành động trở lại.

“Anh em đâu! Đây chính là thời đại của chúng ta. Tối ngày hôm nay hãy tha hồ quẩy phá hết mình đi!”

Một giọng nói cất lớn giữa màn đêm tĩnh mịch đầy sao và ánh trăng tròn len lỏi qua những tán cây trong rừng, vào buổi tối ánh sáng sẽ bị bóng tối bao phủ, mọi thứ sẽ chìm vào màn đêm yên tĩnh nhưng chỉ riêng một chỗ là không được như vậy, nó đi theo chiều hướng ngược lại mà tỏa sáng giữa khung giờ này.

Uỳnh uỳnh! Hí!

Tiếng dậm chân ầm ầm và tiếng ngựa hí liên hồi vang lên, âm thanh luôn lặp lại nhau rồi dần dần xuất hiện những thứ không phải là động đất hay động vật, mà chính là tiếng la hét đầy thảm khốc.

“A haha… Hahaha! Vui thật đấy, hãy mua vui cho ta nhiều lên đám yếu đuối!”

Một tên to con có thân hình vạm vỡ cất tiếng cười độc ác khi trên tay đang cầm một thanh kiếm sắc bén dính đầy màu tươi, hắn cưỡi ngựa và chỉ đạo những tên khác làm theo ý mình, bọn chúng chỉ biết chém giết tranh đoạt và hãm hiếp những người dân vô tội trong làng một cách thô bạo.

Vù! Vù! 

Ngọn lửa dần lan ra khắp ngôi nhà khác, xung quanh chỉ toàn khói bụi độc hại và sự sợ hãi của các dân làng xui xẻo chỉ biết cầu xin lòng thương xót vô nghĩa.

“Giết hết chúng đi! Lấy được gì thì lấy nhưng hãy nhớ phụ nữ đẹp thì để lại nhé mấy thằng biến thái rác rưởi!”

“Vâng, thưa đại ca!”

Từng người nằm xuống với nhau, chạy cũng không thoát mà trốn thì như không, tiếng da thịt bị cắt đứt và âm thanh sụp đổ của từng căn nhà vang khắp nơi nhưng mọi thứ vẫn sẽ không bao giờ thay đổi được hiện thực này.

Đó chỉ là một ngôi làng nhỏ kiếm sống qua ngày bằng cách làm nông được dựng lên cách xa với vương quốc gần mười cây số, giữa màn đêm ta sẽ chẳng thể thấy được nhưng khi được thắp sáng chỉ cần chỗ cao là ta có thể thấy sự hiện diện của nó. Và học viện chính là một trong số đó. 

“Xin các người hãy tha mạng cho tôi, tôi xin các người hãy tha mạng cho tôi đi!”

Một người phụ nữ đang quỳ dưới đất van xin những tên cướp tha mạng trong vô vọng, diện mạo cô ấy rất xinh đẹp nên bọn chúng chỉ vây quanh mà thảo luận gì đó. Có hai phương án mà chúng nghĩ tới, một là giết không thương xót, hai là sự đen tối ham muốn không đáy của con người khi đối mặt với phụ nữ xinh đẹp.

“Cưng không muốn chết phải chứ?”

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh bảo, chỉ cần tôi sống. Tôi sẽ làm tất cả!”

Khi cô ấy nói với ánh mắt thấy được cơ hội thoát, bọn chúng nhìn vào rồi nở nụ cười nham hiểm như đang định làm gì đó với cô ấy. Chúng cất thanh kiếm rồi lập tức túm tóc kéo cô ấy vào một căn nhà không bị cháy với ba tên khác khỏe mạnh.

“Aaa! Đợi chút đã, như vậy không được. Xin anh, xin anh đừng đưa tôi vào trong đó!”

Kết thúc bằng tiếng đóng sầm cửa lại, dần dần tiếng la hét đầy thảm thiết cất lên không ngừng nó ngày càng lớn hơn và âm thanh đánh đập dã mang luôn đi kèm theo đó trong căn nhà hoang tàn.

Tại giây phút ấy cách đấy không xa trên ngọn núi đối diện với ngôi làng, có một bóng dáng đang đứng nhìn thẳng xuống trên tán cây trong khu rừng ấy, anh ta mặc trên người chiếc áo choàng dài kiểu bốn tà chân áo màu đen, những đường kẻ màu tím sau lưng và các nơi có những nét hoa văn tuyệt trên đó, quần dài và đi ủng cao, mũ đang trùm lại nhưng hai con mắt lại tỏa sáng với thứ màu đỏ đẫm máu vô hồn nhìn đám cháy ấy.

“Tao sẽ săn lùng mày, tất cả chúng mày cho đến khi tao xuống mồ chôn tại cái thế giới rác rưởi này.”

Lẩm bẩm vài câu bóng dáng anh ta vụt mất trong tích tắc, ta chỉ có thể thấy được thứ màu đỏ đang lao nhanh xuống hướng thẳng đến ngôi làng.

Ngay dưới đó tiếng la hét ngày một giảm xuống, từng căn nhà đổ sập và xác chết nằm la liệt khắp nơi, cảnh tượng vô cùng tàn khốc khi bọn chúng lại đang ăn mừng vui sướng.

Đâu đó không xa cũng có vài tên còn đang lang thang để tìm kiếm xem ai còn sống hay không thì bất ngờ trong số đó đã gặp được một đứa bé đang khóc một mình.

“Mẹ ơi…”

Em ấy có mái tóc dài màu tím với đôi mắt long lanh màu vàng, bộ quần áo thì rách dính đầy bụi bẩn, trên cánh tay còn có máu do vấp ngã ở cùi chỏ, nước mắt lăn dài hai bên bờ má với khuôn mặt ám đầy bụi bẩn.

Em ấy chỉ biết đi xung quanh mà không có phương hướng nhất định nhưng nơi này giờ đã thành bãi hoang tàn chẳng có sự sống như trước, một đứa trẻ chưa trưởng thành mà chịu cảnh tượng này thì có thể làm được gì chứ, đối diện với hiện thực kinh khủng như này ngay cả người lớn cũng chẳng biết làm gì chứ nói đến trẻ con.

“Mẹ đâu rồi… Con sợ lắm…”

Đứa bé vừa đi vừa nói trong vô vọng, đôi chân chỉ biết đi và nước mắt luôn chảy dài hai bên má.

“Xin chào cô bé nhỏ, tại sao cháu lại ở đây?”

Đứa trẻ lập tức dừng lại khi bắt gặp một người đàn ông cao to, hắn nhìn em ấy bằng cặp mắt biến thái như thể đang suy nghĩ gì đó trong đầu, cô bé cũng thấy được điều đó liền rụt rè lo lắng trả lời hắn trong sự sợ hãi. 

“Nhà cháu gần đây với lại mẹ cháu…”

“Vậy à, nhưng nơi này sụp đổ rồi cháu định tìm mẹ kiểu gì? Tội nghiệp thật, thế này đi. Ta với bé cùng nhau tìm nhé như vậy sẽ rút ngắn thời gian hơn đó.”

Đứa trẻ với những suy nghĩ chậm chạp nên không thể biết đó là một cái bẫy, ngay hiện tại em ấy chỉ biết là hắn sẽ giúp tìm kiếm người mẹ đã chết của mình.

“Thật ạ, chú sẽ giúp cháu ư?”

“Ừm sao lại không chứ, nào đưa tay đây ta với bé sẽ cùng nhau… Vui đùa một tí nhé…”

Nghe thấy câu trả lời giả tạo nhưng cô bé vẫn vui mừng đưa đôi tay nhỏ bé đến chỗ hắn, nụ cười độc ác dần thể hiện ra trên khuôn mặt hắn ta, những dòng suy nghĩ bắt đầu, ánh mắt ghê tởm với hơi thở gấp gáp đang thèm thuồng mà chờ đợi con mồi đến, hắn sắp không chịu được mà chỉ cần đợi tay em ấy gần đến thì lập tức lao vào để kết thúc cuộc đời em nó.

“Rác rưởi… Trên con đường ta đi đây là lần đầu tiên ta gặp một thằng chó như mày. Ghê tởm thật.”

Giọng bất ngờ xuất hiện từ đâu mà ra, hắn liền dừng lại rồi cảnh giác xung quanh, cô bé cũng bị điều đó làm cho sợ hãi mà rụt lại.

Theo phản xạ hắn lập tức rút thanh kiếm mà trừng mắt nhìn thẳng về phía trước, tiếng bước chân nhịp nhàng từ trong ngọn lửa đi ra, ngay phía sau người cô bé dần hiện ra bóng người với chiếc áo choàng màu đen đang bay theo chiều gió thổi, anh ta cao khoảng mét bảy hoặc hơn, trên cầm thanh kiếm kì lạ có màu đỏ khá dài với lưỡi sắc bén và mỏng.

Ánh mắt ẩn sau trong lớp mũ trùm ta chỉ có thể nhìn thấy thứ màu đỏ đậm đang lắc lư theo nhịp điệu của cơ thể. 

“Hả, mày là thằng chó nào vậy, đừng có tự nhiên xuất hiện khi tao đang chuẩn bị làm việc chứ, và lại gọi tao như vậy thì xác định cầm hoa đi nhé…”

“Đúng thật là… Khó chịu!”

Dứt lời một cơn gió bất ngờ thổi mạnh đến, anh ta đứng đó nhưng chỉ một cái chớp mắt liền biến mất trước sự ngỡ ngàng của hắn ta, đảo con mắt xung quanh để tìm kiếm, sự hiện thật lố bịch khi anh đã không còn ở đây.

Gì vậy. Biến mất rồi, tốc độ nhanh đến mức mình không theo kịp.

Mồ hôi dần chảy xuống, hắn ta cắn răng trong bất lực vì chỉ cần một giây lơ là thì tính mạng này coi như bỏ, cầm chặt thanh kiếm với những dòng suy nghĩ. Anh ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào mà hắn ta chẳng thể nào đoán được.

Không có chuyện đó. Quanh đây làm gì có ai sở hữu thứ sức mạnh như này…

“Không lẽ người là Tử-”

Xoẹt… Một vệt sáng chợt lóe lên khi người đàn ông chưa kịp nói xong, nó đi ngang qua cổ gã theo cách nhẹ nhàng mà chẳng hề nhận ra. Phía sau hắn anh ta đứng sau lưng dơ thanh kiếm rồi vung nó để máu văng ra ngoài, chỉ vài giây sau cơ thể mất thăng bằng mà ngã quỵ xuống với cái đầu lăn quay ra xa.

“Ha… ha, chú… Bị sao vậy.”

Đứng trước cái đầu đang há mồm với đôi mắt chỉ còn lòng trắng, cô bé bị dọa sợ liền ngã ra sau điều em ấy có thể làm bây giờ là ngước nhìn anh ta đang di chuyển rời khỏi chỗ này.

“Tất cả những kẻ ở đây, tao giết hết.”

Vù! Nhảy khỏi mặt đất anh ta lao thẳng vào đội hình đang ăn mừng của bọn đạo tặc, sự xuất hiện của kẻ không mời mà đến đã làm chúng sững sờ, từ trên cao anh giơ tay trái tạo ra một ma thuật nước bằng những giọt nhỏ xíu, nó lập tức phóng xuống xuyên thủng qua người những tên xấu số.

Đùng đùng! Có kẻ lạ đến hỏi thăm đám sống sót còn lại rút vũ khí chuẩn bị tấn công khi anh ta đáp xuống đất, chúng lao nhanh đến chỗ anh nhưng bất ngờ thay bàn chân vừa chạm thêm đôi mắt đỏ ấy vừa lướt nhìn qua, chỉ trong vài giây đầu của chúng liền lìa khỏi cổ.

“Màn thảm sát bắt đầu.”

Bứt tốc anh ta chạy nhanh tới chúng với thanh kiếm chém từng tên một bằng đường duy nhất, nó đi đến đâu lìa đầu đến đó, tất cả chỉ trọn vẹn bằng một đường kiếm.

“Mày là tên quái nào vậy?”

Đứng trước tên cầm đầu anh ta quay lại nhìn với ánh mắt vô cảm, thứ sát khí ngột ngạt khiến hắn không thể giữ nổi bình tĩnh mà sợ hãi, run rẩy vì cái chết sắp đến với mình, hắn bị cảnh tượng xác chết của đồng đội nằm chất đống lên nhau làm cho mất trí, suy nghĩ chẳng rõ ràng cơ thể bất động như vậy sẽ suy ra, hắn không thể chiến đấu được nữa.

“Từ trước đến nay ta vẫn không hiểu tại sao chúng mày lại thấy giết người là vui? Nhưng giờ thì tao hiểu rồi, cảm giác chém vào da thịt sướng thật đấy.”

Anh ta lộ diện khuôn mặt, nụ cười tàn độc với mái tóc dài màu đen để buộc dính đầy máu đã làm hắn ta không đứng nổi mà thốt lên.

“Q-quái vật!”

“Hả!? Tên giết người lại đi bảo tên giết người khác là quái vật ư, Mày có bị ngu không vậy?”

Bước lại gần phía hắn, do hoảng sợ hắn đã vấp ngã mà ngước nhìn lên anh với cặp mắt mong sự khoan dung.

“Đợi. Đợi chút đã.”

“Thảm hại thật, không ngờ thằng như mày lại làm được bộ mặt đó khi chuẩn bị chết đấy.”

Vung ngang thanh kiếm, nó đi xuyên qua cổ hắn một cách dứt khoát khiến gã nằm chết. Anh đứng đó nhìn lên bầu trời rồi thở dài theo thường ngày khi anh vừa làm xong gì đó, đôi mắt hiện đã nhìn rõ hơn khi nó thâm tím lại vì một thời gian dài chưa ngủ đủ giấc.

“Anh là ai vậy? Tại sao họ lại… Nằm đó?”

Âm giọng nhút nhát lo lắng từ một bé gái cất lên hỏi anh ta, sau khi nhìn lại anh mới để ý đứa trẻ này vừa mới được cứu, nếu không đến kịp thì có lẽ sẽ chẳng còn tương lai nữa. 

“Đừng để ý những tên đó, nó sẽ chỉ làm em chóng mặt thôi.”

Dào dào! Cả một vùng đất rực lửa được thắp sáng nguyên bầu trời trong đêm, chỉ sau một cơn mưa đã dập tắt sự tồn tại của nó. Và ngay tại đây từ một ngôi làng có vô số sự sống giờ chỉ còn lại hai linh hồn đứng đối diện với nhau.

“Mẹ em… Gia đình em cũng như vậy sao?”

Đứa trẻ nhìn anh với anh mắt chết lặng, dường như trong đầu cô bé đã hiểu được gì đó từ những chuyện đã xảy ra vừa rồi.

Em nó còn quá nhỏ mà đã tận mắt chứng kiến chuyện này, tương lai không biết sẽ như nào với đứa trẻ này, mình… Nên làm gì đây?

“Đáng tiếc thay nó là sự thật, nhưng mà dù không có họ em hãy cố gắng tin vào vận mệnh của mình, họ sẽ rất vui khi em vẫn tiếp tục sống đấy.”

Một lời khuyên để tạo động lực cho em ấy, khi nghe xong đôi mắt dưng dưng bắt đầu chảy nước mắt, đôi tay đứa trẻ cho lên lau hai bờ má thấm đầy giọt nước. Hiện thực của thể giới là như vậy, kẻ mạnh giết kẻ yếu, dù cho có là làm nhiều điều tốt thì nhận lại cũng chỉ là sự giả tạo của thế giới.

“Từ giờ… Em biết phải làm sao chứ, gia đình, bạn bè. Họ đã không còn nữa rồi, em sống thì có ích gì chứ? Anh à… Liệu anh có thể. Giúp em được không?”

Những lời cô bé thốt ra khiến anh đứng hình, nó làm anh nhớ lại cái hồi anh cũng như em ấy, tự trách móc bản thân và chẳng còn muốn sống, nó đã lặp lại hai lần khi anh thật yếu đuối cho rằng mình sống không có ý nghĩa gì.

Nhưng dù vậy anh vẫn tiếp tục, ta đã được cho sự sống vì vậy, hãy trân trọng nó cũng như việc đứa trẻ này cần được giúp đỡ.

Anh tiến lại gần rồi đặt tay lên xoa đầu đứa trẻ, sau đó ngồi dần xuống để có thể nhìn em ấy bằng đôi mắt của mình, hai người nhìn nhau anh vội dùng tay lau đi nước mắt đang chảy đó và nở nụ cười thật dịu dàng.

“Đừng khóc thể chứ, em sẽ tự làm mặt mình xấu đi đấy. Em biết không, anh có một người em gái cũng ngang tuổi em, con bé rất mạnh mẽ và dễ thương, luôn chịu khó và giúp đỡ người khác, thế nên em không cần phải suy nghĩ, cứ tiếp tục bước đi hãy ngẩng cao đầu hướng thẳng về trước. Anh nghĩ họ cũng muốn em làm vậy, bởi vì em vẫn còn đứng đây, hãy trở lên mạnh mẽ hơn vì mọi người ở làng.

Một cảm giác quen thuộc từ bàn tay anh bỗng hiện ra, hình ảnh người em gái bé bỏng chợt lóe lên trong tâm trí anh, điều đó đã làm trái tim anh nhói đau mà cảm thấy bản thân mình vẫn còn chưa đủ mạnh để bảo vệ người khác. 

Ngay lúc đó đứa trẻ đưa tay chạm vào bàn tay anh khi đang chạm vào má em ấy, một nụ cười trông thật ấm áp đã giúp anh nhận ra, thế giới này vẫn còn những người thật lòng cần được giúp đỡ.

“Cảm ơn anh, liệu em có thể gặp lại anh không?”

Em ấy hỏi, anh liền đáp lại với một khuôn mặt dịu dàng.

“Thế giới này rộng lớn lắm, cho đến khi em trưởng thành và mạnh hơn, hai ta sẽ tự tìm đến với nhau, chắc chắn đó. Vì vậy hãy cố gắng sống em nhé.”

Nói xong anh mỉm cười và bỗng biến mất dưới cơn mưa dần tạnh ráo, đứa trẻ đứng đó hồi lâu rồi bỗng mỉm cười nham hiểm với ánh mắt lạnh lẽo mà lẩm bẩm.

“Em chắc chắn sẽ tìm được anh.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận