Ngục Thánh
Get Backer
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5 - Tụ Hồn Hải

Chương 9 - Tin tưởng

0 Bình luận - Độ dài: 4,097 từ - Cập nhật:

Tả Cảnh chạy như bay trong đêm. Sống ở tận cùng thế giới đã lâu, gã biết bóng tối quỷ quyệt cỡ nào. Gã tập trung tối đa, ánh nhìn sục sạo từng ngóc ngách thị trấn tị nạn. Ánh đèn vàng mờ mịt hắt ra từ cửa số những căn nhà trong thị trấn chẳng giúp ích gì, ngược lại khiến mắt Tả Cảnh không thể quen thuộc hoàn toàn với bóng tối. Chưa kể là với một thằng mù dở như Tả Cảnh, việc này càng thêm khó khăn.

Nửa giờ trôi đi, Tả Cảnh bắt đầu lo lắng. Chẳng có dấu hiệu nào của Liệt Trúc. Con bé có thể đi đâu? – Gã tự hỏi. Chốn tị nạn khỉ ho cò gáy này đầy những thằng chó chết thèm khát xác thịt đàn bà. Liệt Trúc đang lớn, phổng phao, trổ mã như hoa sắp nở, và không lý gì có thể thoát khỏi những cặp mắt dâm tiện. Con bé đang bất ổn tâm lý, rất dễ sa vào những chuyện dại dột. Nghĩ tới đây, Tả Cảnh lại thêm bực bội.

Phiền.

Vô cùng phiền.

Tả Cảnh mở một chiếc máy cầm tay, trên đó hiển thị màn hình xanh và sóng dò tìm. Gã đã bí mật gắn thiết bị định vị lên người Liệt Trúc, phòng trường hợp bất trắc. Tả Cảnh không làm bảo mẫu suông. Nhưng chiếc máy dò tìm chẳng hề phản hồi. Liệt Trúc cứ như bốc hơi khỏi thị trấn.

Lát sau, Tả Cảnh lùng sục từng căn nhà. Gã chẳng ngần ngại đập nát quyền riêng tư của những gia chủ chỉ để tìm Liệt Trúc. Ai phàn nàn, gã giả điếc. Ai chửi bới, gã đấm thẳng tay. Và ai định dùng vũ lực, gã giết người đó không thương tiếc. Gã như tử thần càn quét thị trấn tị nạn, gõ cửa từng căn nhà và mang cái chết đến với tất cả.

- Tôi… có thấy một con bé… nó đi về hướng kia!

Quá khiếp đảm trước Tả Cảnh và vì bảo vệ gia đình mình, một người đàn ông đã nói như thế. Tả Cảnh vội vã đi ngay, không một lời cảm ơn. Giữa đêm tối, giữa những căn nhà tị nạn lụp xụp, Tả Cảnh như con sói truy đuổi mục tiêu, và sói hành động theo cách của sói – mọi khía cạnh mang tính “con người” đều vô nghĩa.

Được một trăm mét, gã chột mắt dừng lại rồi mở máy dò tìm. Lúc này, tín hiệu xuất hiện. Một chấm nhỏ màu trắng nhấp nháy trên màn hình xanh, cách đây khoảng hai chục bước chân về phía tây. Tả Cảnh vội theo hướng đó. Gã tìm thấy một căn nhà gỗ cũ nát nằm bên cạnh bãi rác khổng lồ - nơi xả thải của cư dân thị trấn. Tả Cảnh bước vào, nhanh chóng tìm thấy Liệt Trúc đang rúc ở góc nhà. Con bé đang trầm mình trong một không gian được tạo nên bởi bóng tối và âm nhạc phát ra từ tai nghe của nó. Vừa thấy Tả Cảnh xông vào, Liệt Trúc bực bội ra mặt:

- Làm gì vậy?

- Đưa mày về. – Tả Cảnh đáp.

Liệt Trúc ngẩn mặt, rồi ngay lập tức bừng bừng lửa giận. Con bé hiểu ra mình bị theo dõi. Nó quờ quạng khắp người, vừa bực vừa chửi:

- Mẹ kiếp! Ông theo dõi tôi!

- Công việc thôi. – Tả Cảnh nói – Đi về. Ngủ. Mai chúng ta khởi hành sớm.

- Mắc mớ gì tôi phải nghe ông? – Liệt Trúc gằn giọng.

Tả Cảnh bước tới, ánh mắt bén nhọn. Cảm giác nguy hiểm, Liệt Trúc vô thức khởi động nội lực, những luồng khí trắng tụ tập quanh hai cánh tay. Nhưng khi nội lực chưa thể chuyển hóa thành thánh giới, Tả Cảnh đã vươn tay bóp cổ Liệt Trúc. Bị ngạt thở, Liệt Trúc không thể vận lực mở thánh giới. Mặt con bé đỏ au, đôi mắt nhìn Tả Cảnh đầy uất hận.

- Tao là bảo mẫu của mày. – Tả Cảnh nói trong khi vẫn bóp cổ Liệt Trúc – Tao nói, mày nghe lời. Rõ chưa?

Liệt Trúc vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tay gã chột. Bóng tối mịt mờ, nhưng con bé vẫn nhìn rõ gương mặt đỏ au vì ngạt thở của mình trong con mắt mù của Tả Cảnh. Con mắt đó trơ trơ như một miếng nhựa, chỉ phản chiếu chứ không bao giờ tiếp nhận ánh sáng. Con bé bất giác sợ chết – thứ cảm giác tưởng chừng đã biến mất sau ngày Liệt Giả cưỡng ép đưa nó về Tuyệt Tưởng Thành. Tả Cảnh không đùa cợt hay dọa dẫm. Gã thực sự sẽ giết Liệt Trúc nếu con bé không vâng lời.

- Chu choa chu choa! Người lớn gì mà bắt nạt trẻ con?! Xấu xa quá đi!

Một giọng nhừa nhựa vang lên. Tả Cảnh buông tay, lập tức che chắn trước Liệt Trúc như bản năng. Không phải gã nói, càng không phải Liệt Trúc nói. Nó xuất phát từ đâu đó trong bóng tối – nơi mà không cặp mắt tinh hay đôi tai thính nào lùng ra. Quả thực Tả Cảnh không biết ai vừa nói, cũng không biết kẻ đó đang ở trong hay bên ngoài tòa nhà. Bởi vì không biết, nên gã xác định kẻ đó vô cùng nguy hiểm. Tả Cảnh cất lời:

- Ai?

Tiếng cười vang lên, nhừa nhựa như giọng nói ban nãy. Tả Cảnh nhìn ngang ngó dọc nhưng vẫn chẳng thấy ai. Gã rút ra những con dao sống dày, chúng rít lên những âm thanh như ve kêu qua những lỗ nhỏ trên lưỡi dao.

Phía sau gã, Liệt Trúc – lần đầu tiên sau nhiều tháng – nhận thức được vấn đề nghiêm trọng; con bé khai mở thánh giới, ánh sáng vàng bừng lên khắp căn nhà. Bóng đêm tạm thời bị xua tan, từng ngóc ngách cũ kĩ hiện lên với mạng nhện ken đặc và bụi bẩn phủ kín. Tả Cảnh liếc thật nhanh, song chẳng hề thấy kẻ phát ngôn. Ảo giác? – Gã tự hỏi. Nhưng cũng rất nhanh, giọng nói nhừa nhựa lại vang lên như xác nhận với Tả Cảnh rằng đây là sự thật:

- Một người ghét mấy thằng to đầu còn bắt nạt trẻ con. Hay là… ngươi để lại con bé cho ta đi?

- Muốn thì tự mà tìm. Lắm mồm! – Tả Cảnh xẵng giọng.

Tiếng cười nhừa nhựa lại vang lên, quỷ quyệt hơi, lạnh óc hơn. Bất thình lình, từ thinh không gần nóc tòa nhà, một mảnh kim loại hình trăng khuyết xuất hiện và rơi xuống như lưỡi máy chém. Gần như ngay lập tức, Tả Cảnh phi dao. Lưỡi dao kêu rin rít, nhỏ bé như một tia sáng vụt qua, nhưng đâm mạnh vào mảnh kim loại trăng khuyết và khiến nó văng đi.

- Thú vị! – Giọng nói nhừa nhựa cất lên – Vậy còn đây thì sao?

Vô số mảnh đao từ thinh không xuất hiện, phủ kín bọn Tả Cảnh. Chúng bay vèo vèo như muốn xẻ cả hai làm trăm mảnh. Tả Cảnh không thể chống đỡ tất cả. Gã cắp Liệt Trúc một bên sườn, một tay phi dao đánh bật những mảnh đao trăng khuyết để mở đường, chạy một mạch ra ngoài. Vừa lúc ấy, căn nhà cũ kĩ đổ sụp vì không chịu nổi những mảnh đao công phá. Tả Cảnh chưa từng thấy thứ bí kỹ hay phép thuật nào tương tự.

Khi Tả Cảnh chưa thể giải đáp những nghi vấn, gã thấy một thân hình đáp xuống đống đổ nát. “Nó” lòe loẹt với những đường kẻ ca-rô đen trắng, mặt nạ với hoa văn uốn lượn màu mè. Dáng vẻ của “nó” khá mỏng, tưởng chừng có thể liêu xiêu vì một cơn gió thoảng. Nhưng sự mỏng mảnh không chắc chắn đó càng khiến Tả Cảnh buốt gáy.

Nhưng phía sau Tả Cảnh, Liệt Trúc lại không có vẻ gì là xa lạ hay ngạc nhiên. Con bé thủ tấm khiên trước ngực, đặt cây giáo trên vành khiên và chĩa về phía trước một cách thận trọng. Tả Cảnh không còn nhận ra đứa con gái lúc nào cũng uể oải, lúc nào cũng nghĩ tới cái chết cách đây vài ngày.

Dù vậy, Tả Cảnh chẳng có thời gian tìm hiểu lý do. Gã rút ra những con dao sống dày, chuôi dao nối với những sợi dây trắng và lủng lẳng đầy đe dọa. Trong khi đó, “nó” rời khỏi đống đổ nát và bắt đầu tiến về phía Tả Cảnh. “Nó” lòe loẹt trong bộ y phục kẻ ca-rô đen trắng, mặt nạ tô vẽ hoa lá diêm dúa, và… có chân tay đầy đủ. Ít nhất thì Tả Cảnh có thể xác định thứ đó là con người, song không biết đó là đàn ông hay đàn bà.

- Chào quý ông quý bà! – Kẻ đeo mặt nạ cất lời – Ồ… tôi quên, em bé đằng kia còn chưa qua tuổi trưởng thành, quý bà nỗi gì, ha?  

- Đứng yên đó, không là tao đục mấy cái lỗ trên người mày. – Tả Cảnh chỉ tay về phía trước.

Kẻ đeo mặt nạ ngừng di chuyển, giơ hai tay một cách “thành ý”, cười nhừa nhựa:

- Hi hi… nặng lời vậy, anh trai Tả Cảnh? Không nhẹ nhàng chút được sao? Anh trai đang đi cùng con gái Liệt Giả đó nha, cư xử lịch thiệp và phải phép nào!

- Mày muốn gì? – Tả Cảnh hỏi.

Kẻ đeo mặt nạ cười khằng khặc:

- Đáng lẽ phải đánh nhau ì xèo, võ mồm trao đổi nước bọt với nhau một tí, sau đó mới bóc tách từng thứ. Thế này… nhanh quá! Không đúng kịch bản! Hi hi! Được rồi, anh trai đã không thích thì ta nói thẳng nhé: giao Liệt Trúc ra đây, và anh trai sẽ an toàn.

Tả Cảnh không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt kiểu “ngon thì nhào vô”. Gió rít từng hồi, những con dao găm sống dày dưới tay Tả Cảnh đung đưa, va nhau lách cách. Thái độ của gã nói lên tất cả. Sự im lặng phập phồng trong bóng tối mờ mịt như quả bóng bay sắp vỡ. Sau cùng, Tiếu bật cười:

- Anh trai “cứng” thật đấy! Hi hi! Đùa thôi, đùa thôi! Nghe nè, ta tới để thông báo là anh trai bị lộ rồi. Ta biết anh trai đã cố gắng xóa mọi dấu vết, tìm nơi hẻo lánh để ẩn náu. Nhưng mà… ở phía nam thế giới này, có chuyện gì qua mắt được bọn Tổ Chim chứ?

Tả Cảnh vẫn không nói lời nào nhưng đôi mắt thoáng động. Gã chẳng xa lạ Tổ Chim – tổ chức tình báo lớn nhất lục địa Kim Ngân, biết rõ cách thức hoạt động của chúng. Tả Cảnh đã tìm mọi cách để né tránh bọn chúng nhưng có vẻ vô ích. Như cảm nhận được tâm tư đối phương, Tiếu cười khanh khách rồi tiếp tục:

- Liên minh phương nam đang tan vỡ. Chúng phản bội lẫn nhau, mỗi ngày đều có nội chiến, không cách nào ngăn lại. Và Liệt Giả bị nhắm đến như một mục tiêu giá trị. Ý ta là… “mọi thứ” của ông ta đang bị nhắm đến.

Con mắt lành lặn của Tả Cảnh hơi liếc về phía sau. Gã thấy Liệt Trúc đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thánh giới trong tay nó lại run bần bật, cả giáo và khiên – một nỗi sợ quen thuộc nhưng không cách nào trấn áp. Từng gặp rồi sao? – Gã chột nghi vấn.

- Những sát thủ đang tới. – Giọng Tiếu vang lên – Thanh Khuyết Nguyệt của chúng đang đói khát. Anh trai có thể bảo vệ Liệt Trúc không vậy?

Vừa dứt lời, Tiếu vươn tay. Một mảnh đao trăng khuyết từ hư không bay thẳng về phía Tả Cảnh. Gã chột vung tay, một con dao găm buộc dây vút lên đánh bật mảnh đao. Kim loại va kim loại, rền điếc tai. Tiếu tấn công, tay hất lên hạ xuống như đang điều khiển một bản tổng phổ và những mảnh đao văng ra là nốt nhạc. Tả Cảnh phòng thủ, những lưỡi dao găm gắn dây xoay vù vù quanh gã và Liệt Trúc, thô kệch nhưng hiệu quả, đánh bật mọi lưỡi đao. Thanh âm đập lùng bùng màng nhĩ, khiến Liệt Trúc phải co người che tai. Con bé chịu không nổi.

Từ cơn lốc kim loại hỗn loạn mà Tả Cảnh là trung tâm, bất thình lình một con dao găm phóng ra, bay vút, rít lên. Tiếu ngửa người, lưỡi dao sượt mặt nạ xẻ dọc một rãnh dài. Những lưỡi dao khác liên tục bay ra và nhắm vào Tiếu. Tên mặt nạ xoay người, thân thể uyển chuyển né tránh trong gang tấc. Hắn nhanh như bóng ma, nhưng các lưỡi dao còn nhanh hơn thế. Cơ thể hắn bị cứa, vết cắt nông nhưng đủ tóe máu, đủ để Tiếu cảm giác cơn đau và nhận ra tốc độ bất thường của những con dao.

Cảm giác không thể đua tốc độ với kẻ địch, Tiếu lẩn ra sau một đống hổ lốn đồ cũ lẫn sắt vụn trong bãi rác thải. Tả Cảnh ngừng tấn công. Tên mặt nạ khẽ cười, bàn tay vận lực chuẩn bị đáp trả. Nhưng bỗng đâu hai con dao găm bay ngang qua Tiếu, vòng lại, mang theo hai sợi dây trắng siết chặt hắn cùng với đống sắt vụn. Tên mặt nạ cố giãy giụa nhưng dây siết càng chặt, đồng thời nhận ra chúng làm từ vật liệu nhựa trong suốt.

- A! Bị bắt rồi! – Tiếu reo lên.

Một cơn mưa dao găm ập đến, xuyên qua mớ sắt vụn, đâm thủng người Tiếu. Y phục kẻ ca rô của gã thoáng chốc ngập sắc đỏ. Từ trên cao, một ngọn giáo khổng lồ bổ xuống đập bẹp toàn bộ mớ sắt vụn, làm lún nền đất. Thần hộ mệnh A Sát Ca cầm thanh giáo, thân thể rực rỡ ánh vàng; Liệt Trúc lơ lửng tại trung tâm cơ thể nữ thần, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống. Tả Cảnh ngạc nhiên. Đang thái độ bất hợp tác, Liệt Trúc quay ngoắt một trăm tám mươi độ, phối hợp với gã mà chẳng cần mời gọi. Dường như con bé ý thức được rằng phải tiêu diệt tên mặt nạ bằng mọi giá.

Bụi mù tan đi. Liệt Trúc chợt nhận ra Tiếu đang đứng trên mũi giáo của A Sát Ca. Hắn đã tránh được cú sát chiêu. Kỳ quái thay, cơ thể Tiếu găm đầy dao và đẫm máu song vẫn đứng thẳng một cách yểu điệu duyên dáng như nó vốn là. Liệt Trúc vung tay, A Sát Ca vung giáo hất bay Tiếu. Nhưng thay vì văng đi như diều đứt dây, tên mặt nạ lại đáp xuống một nóc nhà gần đó một cách nhẹ nhàng.

- Anh trai Tả Cảnh dữ dội à nha! Hi hi! – Tiếu cười khành khạch – Xem ra ta đánh giá anh quá thấp. Có lẽ anh sẽ trông trẻ khá tốt! Dễ thương nữa! Phải không, bé Liệt Trúc đáng yêu?

Tên mặt nạ vừa nói vừa rút dao ra khỏi người. Hắn rên lên đau đớn nhưng lại chẳng có vẻ gì là bị hành hạ. Nói cách khác, hắn đang tận hưởng. Tả Cảnh và Liệt Trúc nhìn cảnh ấy trong sự kinh hoàng, bởi họ nhận ra những vết thương trên người Tiếu đang khép miệng. Một nỗi tuyệt vọng mơ hồ len lỏi tâm trí Tả Cảnh. Gã dự cảm nếu trận chiến kéo dài, cả gã và Liệt Trúc sẽ thua, sau đó đón nhận kết cục một kết cục khổ sở bệnh hoạn như chính tiếng cười của Tiếu.

Tả Cảnh nín thở lo lắng, bàn tay siết chặt những con dao. Bên kia, Liệt Trúc chờ gã hiệp đồng tác chiến. Nhưng đột nhiên Tiếu giơ tay làm hòa:

- Ta chịu thua nha! Anh trai Tả Cảnh mạnh mẽ quá đi! Nhưng nói nghe nè, lũ sát thủ từ Thằng Phì Lủ và Con Sâu Ngủ sẽ chẳng buông tha dễ dàng đâu. Khi bình minh lên, chúng sẽ xuất hiện. Nên là… đi đi khi còn có thể nhé, anh trai dễ thương. Bởi vì Thằng Phì Lủ và Con Sâu Ngủ không dễ thương với anh trai đâu.

Tiếu chậm rãi lùi bước, cơ thể đẫm máu dần chìm vào bóng tối sau lưng. Nhưng tiếng cười quái đản bệnh hoạn của hắn còn văng vẳng trong tai Tả Cảnh. Tả Cảnh không tin song cũng không phớt lờ những cảnh báo của Tiếu.

Rạng sáng cùng ngày, Tả Cảnh mang Liệt Trúc rời khỏi miền viễn đông thượng cổ. Gã lo rằng không thể đảm bảo an toàn cho Liệt Trúc.

Rốt cục gã vẫn tin vào kẻ lạ.

Từ bóng tối, Vô Phong bước ra, áo quần ám mùi thuốc súng nồng nặc, bốc khói dưới cơn mưa lạnh xứ Mù Thủy. Vài vết thương trên cơ thể hắn rỉ máu, nhưng đang liền miệng một cách chậm chạp. Một cuộc chiến vừa kết thúc, tên tóc đỏ vẫn sống sót. Nhưng không chỉ vậy. Vô Phong đang kéo lê một người phụ nữ bất tỉnh trên đất bùn, tựa như vừa giành được một chiến lợi phẩm từ tay Tử Thần.

Phía sau Vô Phong, một ngôi nhà cũ kĩ phát ra những tiếng cọt kẹt rồi sập xuống. Tên tóc đỏ ngoảnh lại, thấy những gương mặt cứng đơ và lạnh lẽo dưới đống đổ nát, đâu đó khoảng ba bốn thi thể. Tất cả đều là lính Mù Thủy. Ít phút trước, bọn họ vây đánh Vô Phong trong căn nhà này, nhưng chẳng kẻ nào lường trước sức mạnh của tên tóc đỏ. Hắn nhanh hơn, mạnh hơn, kinh nghiệm hơn bất cứ tên Mù Thủy nào. Bởi thế hắn chiến thắng.

Nhưng đó chỉ là phần nhỏ trong trận chiến mà Vô Phong đã trầm mình suốt nửa ngày.

Dăm ngày trước, từ đại thánh sứ người Lưu Vân quốc tên Ô Hội, Vô Phong tìm ra nhiều cái tên giá trị. Tất cả đều là nhân vật cao cấp của Lực Lượng Mù Thủy, làm cầu nối cho phiến quân và lính đánh thuê cao cấp. Theo lời Ô Hội, chúng được đồn đại là biết tung tích của thủ lĩnh phiến quân Mù Thủy. Kế hoạch được vạch ra và Vô Phong nhanh chóng lên đường.

Dựa trên thông tin tình báo, Vô Phong xâm nhập rồi ẩn nấp chờ đợi trên một tuyến đường mòn do Lực Lượng Mù Thủy kiểm soát. Mảnh đất tan hoang vì bom đạn hóa ra lại lý tưởng cho những kẻ rình mò như hắn. Thế rồi đoàn xe chở nhân vật quan trọng – một người phụ nữ - xuất hiện. Khi bọn Mù Thủy tỏ dấu hiệu lơi lỏng, Vô Phong liền đánh úp. Trận chiến hỗn loạn diễn ra cả chiều. Kẻ quan trọng bỏ trốn trên xe cơ giới, tên tóc đỏ lập tức lên xe cơ giới khác đuổi theo. Như con sói bền gan theo mồi, Vô Phong bám riết mục tiêu đến tối mịt, sau lùa kẻ nọ vào căn nhà cũ kĩ và xử lý tất cả vệ sĩ của hắn. Một cuộc chiến dài hơi, mệt mỏi và tốn sức.

Vô Phong nhìn căn nhà đổ sập cùng những thi thể bên dưới. Trong một khoảnh khắc, hắn vô cảm. Khoảnh khắc tuy nhỏ nhưng đủ để hắn nhận ra mình đang thay đổi. Dù vậy, tên tóc đỏ không quá quan tâm. Hắn quay đi, tiếp tục kéo lê người phụ nữ trên đất bùn. Bóng tối trước mắt Vô Phong dần lộ ra nhiều thứ bên trong: mặt đất bùn nhão nhoẹt, hai chiếc xe cơ giới nằm lăn lóc, xác lính Mù Thủy rải rác và hai kẻ đang chờ đợi tên tóc đỏ.

- Xong rồi hả? Biết là anh bạn làm được mà! – Gã tóc vàng rơm Ly Đốc lên tiếng.

Vô Phong chẳng đáp, lẳng lặng quẳng người phụ nữ về phía trước. Ả trượt qua Ly Đốc, rồi dừng lại trước Mai Hoa. Gã cú vọ hơi mỉm cười đoạn cúi xuống, nâng cặp kính cận quan sát người phụ nữ, cất lời:

- Cô em này gãy vài ngón tay thôi, không đáng kể. Làm tốt đấy, tóc đỏ. Trông ả… “dễ xơi” hơn thằng đại thánh sứ Ô Hội nhiều. Ả sẽ phải phun khai mọi thứ, cứ yên tâm!

Mai Hoa nở nụ cười. Cười rất thân thiện, đáng tin, nhưng trong bối cảnh này thì khá kinh dị. Trước khi tra khảo tên đại thánh sứ Ô Hội, gã cũng nở nụ cười y hệt, gương mặt y hệt, thái độ y hệt. Và chỉ đúng một đêm, Ô Hội khai mọi thứ trước khi bị “bán” cho quân đội Băng Hóa – một thánh sứ còn sống luôn có giá trong chiến tranh. Bọn Vô Phong chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy tên thánh sứ người Lưu Vân mặt mũi vô hồn bước về phía người Băng Hóa.

Tên tóc đỏ mở bao thuốc định hút, nhưng bao rỗng không. Thấy vậy, Mai Hoa liền quẳng cho hắn một bao, tiếp lời:

- Hết rồi?! Lấy của tôi nè! Còn nhiều lắm!

Vô Phong túm bao thuốc nhưng không mở vội, chỉ im lặng nhìn gã cú vọ lôi xềnh xệch cô ả Mù Thủy đi chỗ khác. Không ai được làm phiền Mai Hoa khi gã tra khảo – đó là quy tắc. Từ giờ, Vô Phong và Ly Đốc sẽ nghỉ ngơi cho tới khi gã cú vọ xong việc.

- Là tôi thì tôi chẳng dùng bất cái gì của thằng đó đâu, anh bạn. – Ly Đốc nói với tên tóc đỏ.

- Không tin mà còn thuê hắn về? – Vô Phong cười nhạt.

Ly Đốc nhún vai:

- Môi giới nói hắn giỏi, và hắn giỏi thật! Nhưng đâu có nghĩa là hắn đáng tin.

- Anh bạn thì đáng tin? – Vô Phong hỏi.

Ly Đốc cười và không đáp. Gã tóc vàng rơm chui vào một góc dưới gốc cây, nơi những hạt mưa lạnh ngắt không thể chạm tới rồi ngủ. Trong khi đó, Vô Phong cũng tự tìm một chỗ khô ráo, tự mình băng bó những vết thương, ăn một chút lương khô để khỏa lấp cái dạ dày trống rỗng. Sau cùng, hắn rít một điếu thuốc với đôi mắt cảnh giác. Khi chắc chắn rằng Ly Đốc không lởn vởn quanh đây, Vô Phong móc từ trong bao ra một mảnh giấy nhỏ.

Ngày đầu nhập hội, Mai Hoa đã liên lạc với tên tóc đỏ bằng cách này, và việc của Vô Phong là “hết thuốc lá” – một lý do chính đáng để Mai Hoa bày tỏ “lòng tốt” mà không bị Ly Đốc nghi ngờ. Tên tóc đỏ ngoảnh lại lần nữa cho chắc ăn trước khi đọc vài dòng ngắn ngủn trong mảnh giấy:

Lần sau đổi cách liên lạc. Đề phòng Ly Đốc. Tiếp tục nhiệm vụ. Chờ thời cơ. Xử lý tất cả rồi trốn. Công chúa đang chờ.”

Đọc xong, Vô Phong châm lửa đốt mảnh giấy, gương mặt trầm tư. Ngoài việc tự xưng là “làm việc cho Lục Châu”, Mai Hoa chẳng có gì để chứng minh là nàng đang hiện diện ở đây và âm thầm giúp đỡ tên tóc đỏ. Hoàn toàn là lời nói suông không kiểm chứng. Vô Phong tự nhận thức điều đó.

Nhưng rồi tên tóc đỏ vẫn chờ đợi cách thức liên lạc mới từ Mai Hoa. Hắn có việc phải làm. Lòng thù hận khuyên hắn nên tin tưởng Mai Hoa.

Rốt cục hắn vẫn tin vào kẻ lạ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận