Tập 02: Khi trò chơi hóa hiện thực

Chương 45: Adora de Bloom: Tái sinh

Chương 45: Adora de Bloom: Tái sinh

Từ cõi không vô định, thế giới trước mắt bừng sáng lên sau một tiếng sấm nổ đinh tai. Ta không rõ mình đã chìm trong hư vô bao lâu. Một vài giây, nhưng cũng có thể là vô tận. Dẫu sao, cơ thể này như thể vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài mà chẳng hề mơ mộng gì.

Hằng hà sa số giọt sáng tràn mắt như đê vỡ nước, gần như khiến ta mất đi tầm nhìn của mình trong lúc chậm chạp tái thích nghi. Thông thường, những vấn đề cỏn con này sẽ bị bỏ qua trong nháy mắt do đây chính xác là những gì một người vừa tỉnh giấc đều sẽ bị. Tuy nhiên lần này lại khác. Bởi điều cuối cùng trong tâm trí ta không phải việc đặt lưng xuống giường bên cạnh anh với Vivian đứng hầu ở gần đấy, mà là hình ảnh một thế giới dần tan lụi và tan rã. Những tiếng sấm rung trời của thời khắc cuối cùng ấy, lạ lùng thay, lại mang những nét tương đồng khó tả với âm thanh vừa vực ta lại hiện thực.

Đây không phải thế giới đang tận diệt, không phải một hồi kết. Phía trên cao không có bầu trời đen ngòm như tấm bạt tối, cũng không có các tia chớp hay xuyên thấu các đụn mây. Qua tấm kính cửa sổ trước mắt ta là một quả cầu lửa treo lơ lửng, tỏa xuống hằng hà sa số năng lượng ấm áp của mình và soi rọi cả mặt đất. Khi ánh sáng của mặt trời đi xuyên qua cửa kính, ta có thể thấy được những hạt màu bạc nhẹ nhàng bay trong các vệt nắng.

Vô thức đưa tay lên chắn lấy mặt trời, một thứ kỳ lạ xuất hiện khiến ta phải nhíu mày. Ta biết đấy là tay mình, nhưng nó lại không mang hình dáng quen thuộc của “cánh tay” mà ta biết. Ít nhất, nó không mang một sắc đen quái dị, vô hình dạng như hiện tại. Ta không có một ngón tay nào, chỉ có phần lẽ ra là bàn tay gắn với cánh tay thôi. 

Qua ảnh phản chiếu của mình bên khung cửa sổ, có vẻ như hiện tượng quái dị này phủ toàn bộ cơ thể. Nói một cách cực kỳ đơn giản, ta trông chẳng khác nào những hình nhân bóng bước đầy thế giới này. 

Với bất cứ ai gặp phải tình huống này, họ ắt sẽ gào lên trong kinh hãi. Với ta, tuy nó đúng là một hiện tượng cực kỳ ngẫu nhiên và bất ngờ, nhưng chưa đến mức phải hoảng loạn như vậy. Người với địa vị của ta phải luôn biết giữ bình tình trong mọi tình huống, hoặc ít nhất biết kiềm chế cảm xúc của mình. Huống hồ thế giới nơi ta sinh sống quá đỗi đặc biệt. Một khi hiểu được bản chất thật của nó, rằng mọi thứ một lúc nào đấy rồi sẽ đều biến mất, ta không nghĩ sẽ còn bao nhiêu điều làm mình phát điên lên được nữa.

Ta biết mình đã trở về. 

Dãy hành lang kéo dài về phía xa, từng hàng lớp học một màu và không chút khác biệt cùng những hình nhân bóng ngồi bên trong lấp đầy kín chỗ. Khung cảnh này ta đã muôn lần đi qua. Cảm giác quen thuộc nhanh chóng lấp đầy lồng ngực, xua tan sự ngờ vực về cơ thể, kéo theo trong ta sự mừng rỡ cùng hồi hộp. Ta nhìn xung quanh mình thật nhanh, cố gắng để tìm kiếm một hình bóng đơn côi lạc lõng quen thuộc trong ký ức nhưng lại không tìm thấy gì. Ta muốn gặp chàng. Ta muốn nói cho chàng biết ta đã quay lại. 

Và quan trọng hơn cả: “Chàng sai rồi.” 

Trong suốt bao nhiêu lần chàng chứng minh rằng chàng hiểu rõ mọi thứ, cho ta biết rằng chàng đã hiểu rằng tất cả rồi sẽ vụn vỡ, lần này, chàng đã sai. Ta muốn được trực tiếp thì thầm với chàng những lời ấy, muốn chàng thừa nhận rằng cả bản thân chàng cũng chưa thể nào hiểu rõ tất cả mọi chuyện, rằng vẫn còn hy vọng cho chàng và ta, đến nỗi ta muốn vứt bỏ tất cả kiểm soát để ôm chầm lấy chàng. Chỉ đáng tiếc cơ thể của ta hiện tại chỉ có thể khiến chàng tá hỏa mà chạy trốn. 

Tuy nhiên, ta có vẻ như không phải đang đứng một mình trên hành lang. Chẳng biết từ khi nào, một hình như bóng nữa đã hiện diện ngay bên cạnh ta. Nó và ta nhìn chẳng khác gì nhau, không một chút đặc điểm nhận dạng nào từ đầu đến chân, hai khối đen ngòm có hình dáng của con người. Nếu không vì việc ta phải hơi nâng cằm mới nhìn thấy đỉnh đầu hình nhân bóng đối diện, ta đã nghĩ đang phải đối diện một phiên bản khác của mình. 

Mặc dù không có bất cứ chi tiết hoặc lý do gì, ta chẳng hiểu sao lại có thể gọi tên được khối nhân dạng đen kịt trước mắt mình. Giác quan thứ sáu? Linh cảm? Cũng chẳng quan trọng. Ta biết “người” này là ai. Chị ấy đã luôn ở bên cạnh ta từ trước khi ta nhận thức được mình. Chị là một người bạn, một đồng phạm, một đối tác. Bọn ta tuy hai mà một, và cùng kẹt bên trong một ác mộng với một hy vọng tự do mong manh duy nhất.

“Vivian.” Không miệng, không mũi, không bất cứ quy tắc nào giải thích được, ta gọi tên nàng hầu gái kia.

“Chúc mừng công chúa.” Vivian hạ thấp toàn thân của mình để chào. Ta thậm chí còn thấy chị ấy cố ý mở rộng hai tay ra như để nắm lấy mép váy. “Người trông như ma ấy. Một con ma xấu. Đúng là công chúa. Người luôn vượt mọi tiêu chuẩn lẽ thường.”

“Chẳng có gì ở đấy cho chị kéo đâu, Vivian. Và đừng bảo em nhìn như thế nào. Chị cũng chẳng hơn gì em đâu.” Ta ngay lập tức bắn trả, hoàn toàn để ngoài tai những mỉa mai của cô hầu.

Nghe thấy lời ta, hình nhân bóng Vivian khẽ nhún chân. Sau đấy, với một giọng rặt sự hào nhoáng của người thuộc thượng tầng, chị ấy tiếp tục: “Tôi thấy được, thưa công chúa. Người không cần phải nhắc đi nhắc lại chuyện đấy đâu.

Thái độ và cách nói chuyện của Vivian cực kỳ khác biệt. Từ trước đến giờ chị vẫn như vậy. Và ngay cả khi chị ấy gọi ta là công chúa với sự tôn trọng tuyệt đối, những thứ đến sau đó luôn muốn làm ta cho người lôi Vivian ra treo cổ. Nếu ai đó ngoài nàng hầu gái này nói chuyện với ta như vậy, kết cục thường không dễ nhìn cho lắm, ngay cả đối với tiêu chuẩn của nơi này. Nói theo cách của chàng, Vivian là một trường hợp cá biệt, một nữ phụ đi kèm một nữ chính là ta đây.

“Hừm.” Ta khịt mũi, hay là cố gắng khịt mũi. “Vẫn là Vivian khẩu xà tâm xà như cũ. Em mừng vì chị không bị mất bản chất đấy đó của mình sau khi quay lại.”

Vivian không chút do dự: “Khẩu phật, tâm phật, thưa công chúa. Và mong người đừng nói chuyện nữa. Người vẫn phiền phức như ngày nào.” 

Với sự xuất hiện của Vivian, ta biết chắc mình đã quay trở lại với thế giới này dẫu với một cơ thể chưa hoàn thiện. Qua cách nói chuyện, nàng hầu gái kia ắt hẳn cũng giữ lại ký ức của mình về lần tái thiết lập trước kia. Ta tự hỏi liệu chàng sẽ nói gì khi thấy ta? Chàng sẽ ngạc nhiên đến mức nào khi biết ta không hề quên chàng như chàng dự định? Liệu chàng có ôm hôn ta thật chặt và xoa đầu ta như cách chàng hay làm?

Chàng chẳng hề tin rằng sẽ có cơ hội để ta vẫn giữ được con người của mình. Ta biết những suy nghĩ của mình vô căn và viển vông, thậm chí là có phần ngu ngơ mơ mộng, nhưng ta đã tin rằng cảm xúc của mình sẽ vượt qua được tất cả không thời gian để về đến bên chàng. Phò mã của ta trông buồn bã khi nghe những lời ấy, và đã nói với ta chàng đã từng cố gắng thế nào để giữ cho ta khỏi phải buông tay chàng ra mà chìm vào vô định.

Giới hạn. Chàng chỉ nói như vậy. Một hàng rào vô hình ở lõi thế giới. Kiên cố, không gì phá nổi, không gì vượt qua được. Chàng chưa hề một lần nói rõ chi tiết về nó, nhưng ta biết rằng giới hạn đó là điểm mấu chốt nhất của toàn bộ mọi chuyện, quy luật tối thượng của vũ trụ này. Không có nó, mọi thứ đều sẽ sụp đổ.

“Giới hạn mà chàng kể đã vỡ rồi, Vivian ạ. Chàng sai!” 

Thiết luật ấy nay đã không còn nữa. Ta là người đầu tiên! Với Vivian bên cạnh, hai người đã chứng minh cho chàng thấy tình yêu sẽ đi xa hơn bất cứ quy tắc nào! Những cảm giác ta dành cho chàng thuần khiết hơn chúng, đầy đủ hơn chúng, và chạm đến những ngóc ngách xa xăm mà chúng không thể nào kiểm soát được. Ngay cả khi chàng đã kể cho ta nghe câu chuyện về những nữ chính khác, ta và phò mã đã chia sẻ với nhau những thứ đặc biệt nhất, hơn hẳn những thứ mà bọn họ từng biết.

“Đúng vậy, thưa công chúa. Phò mã đã sai.” Vivian không hề châm chọc ta. Chị ấy luôn nghiêm túc khi chủ đề là những chuyện liên quan chàng.

Cảm xúc của ta lúc này không thể chỉ đơn thuần dùng hạnh phúc để diễn tả nữa. Cơ thể như không phải đang đứng trên hành lang, mà lại đang bay lơ lửng giữa trời. Ta muốn ngay lập tức biến mình trở về nguyên dạng để có thể tìm chàng, một lần nữa cho chàng tất cả những gì mình có. Vì chàng cũng từng là vô diện dần có khuôn mặt qua thời gian, ta đoán tình trạng của mình cũng sẽ tương tự như vậy. Chẳng mấy chốc, ta sẽ lại trở lại là chính mình. Sau đấy, ta, cùng với Vivian, sẽ lại trở về cạnh chàng. Bọn ta sẽ lại một lần nữa xây dựng một vương quốc của chỉ riêng mình thôi.

Đáng tiếc, ta chẳng được trải nghiệm cảm giác lâng lâng ấy bao lâu cả. Lý trí nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát từ con tim. Khi ta nhìn lại nơi mình đang đứng, nhìn lại những gì đang xảy ra, toàn bộ đều là những “chưa bao giờ”. 

Câu chuyện của ta chẳng hề bắt đầu như thế này. Cơ thể của ta cũng chẳng bắt đầu bằng một khối bùn đen. Chưa kể, có một sự khác biệt rất rõ rệt giữa những hình nhân bóng trong lần tái thiết lập của ta và những hình nhân bóng hiện tại. Chúng quá chi tiết so với quá khứ, thậm chí còn có cả tay và chân nữa. Nếu ta không nhầm, bọn chúng còn có vẻ như có những chuyển động rất cá thể hóa, một điều không thể tưởng tượng nổi.

“Chị có thấy thế giới không giống như những gì từng thấy không?” Ta xoay về phía hình nhân bóng cao hơn mình, cô ấy cũng như ta, đang xoay “đầu” nhìn chung quanh. “Cả về vị trí xuất hiện của chúng ta nữa.”

Lại một lần nữa, Vivian nhún gối, tay nắm hai mép váy không tồn tại: “Vâng, thưa công chúa. Tôi không mù đâu.”

Câu chuyện của ta, theo như lời kể của chàng, đã luôn bắt đầu với cả ta và Vivian cùng bước ra từ một chiếc xe limo trắng trước cổng trường. So với khởi đầu có phần khiêm tốn ở lần tái thiết lập này, ta đã luôn được chào đón một cách trang trọng nhất có thể. Những hình nhân bóng sẽ từ khắp nơi xuất hiện mà đứng thành hai hàng dọc kể từ lúc ta bước ra khỏi xe, trải một tấm thảm đỏ dưới chân ta. Hai băng rôn “Chào mừng công chúa Adora dé Bloom” sẽ đột ngột hiện diện trên tường trường, kèm với tiếng kèn và bồ câu từ hư vô đến.

Là một công chúa của một quốc gia giả tưởng trong thế giới hình thành hoàn toàn từ sự tưởng tượng, so với những nữ chính khác, khởi đầu của ta quả thật có phần hào nhoáng, nếu không muốn nói là tốn kém và kệch cỡm. Tuy nhiên, ta cũng chẳng thấy có gì là phí phạm cả. Ta là người quan trọng. Người quan trọng thì hiển nhiên đi kèm với đặc quyền.

“Có thứ gì đấy lạ lắm. Em không rõ phải diễn đạt như thế nào nữa.”

“Tôi cũng thấy vậy, thưa công chúa.” Cái bóng đen ngòm gật đầu. “Mọi thứ tuy trông có vẻ như cũ, nhưng đồng thời lại có những sự khác biệt rõ rệt so với thế giới của chúng ta. Gọi đây là hiện tượng thung lũng quái đản cho sự vật cũng tương đối hợp lý.”

“Chính xác!” Ta thốt lên. “Sự quen thuộc đối với nơi này tuy vẫn còn đó, nhưng em lại cảm thấy như mình đang ở một nơi không phải trường học. Chẳng biết một ngày bình thường liệu có tồn tại trong &4jbzi1a chết tiệt này hay không.”

Chờ đã nào? Âm thanh của ta bị gì vậy? Tại sao chỉ riêng mỗi từ “trò chơi” lại nghe tựa như âm nền của radio?

Vivian rất nhanh chóng nắm lấy cơ hội trêu chọc ta, không hề chút nào bận tâm ta nghĩ gì: “Sao vậy, công chúa? Hóa ra người phải học cách nói chuyện lại từ đầu à? Mặc dù người vừa mới xuất hiện, công chúa không phải thật sự mới một ngày tuổi đâu đấy!”

“Vivian! Nói xjnxkoizqjpklmd xem!” 

“Tôi không biết nói bóng ngữ.” Cô hầu gái cười khúc khích. Còn ta thì không.

“Có thứ gì đấy đang chặn lại lời nói của em. Em không thể nói những từ thể hiện bản chất thật của thế giới này được. Chị thử xem.” Bất giác, giọng của ta đã mang tính ra lệnh. 

Thấy được sự chuyển biến trong tông giọng của ta, hình nhân bóng kia ngay lập tức nghiêm túc và đứng thẳng người lên: “Ý người là cpcpaiq? Oehd? Ôi chà. Ôi chà ôi chà?!”

“Chị cũng không được.”

“Đúng vậy, thưa công chúa. Tôi thật sự chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.” Vivian đặt tay lên ngực, nơi mà cơ thể đen ngòm của cô ấy vẫn chẳng thể che giấu được kích cỡ của nó. “Quái lạ thật. Giao tiếp thông thường thì lại chẳng sao. Chỉ khi tôi nói bất cứ thứ gì liên quan đến thế giới này thì âm thanh lại như kẹt lại nơi cổ họng.”

“Em chẳng biết thế này là tốt hay xấu nữa. Tốt nhất chúng ta nên tìm chàng ngay lập tức!”

Những sự kiện kỳ quặc không phải hiếm thấy trong thế giới ảo tưởng này của bọn ta. Nói chẳng xa, chính những nhân vật tại nơi này, bao gồm cả ta và Vivian, đều thường xuyên trong một trạng thái giết hoặc bị giết với muôn vàn cách thức khác nhau. Những xung đột và tranh đấu luôn diễn ra dưới vô số hình thức không tương đồng do những lựa chọn mà mọi người chấp nhận. Tuy nhiên, ta biết rằng phải có giới hạn cho những sự thay đổi này. Và việc không thể nói được một hoặc vài cụm từ chắc chắn không nằm trong giới hạn đấy.

Việc ta và Vivian xuất hiện quá sớm, việc bọn ta nhìn chẳng khác gì hình nhân bóng, kết hợp với sự can thiệp của ai đó hoặc thứ gì đó với lời nói của mình, đang ám chỉ ta rằng mình nên cực kỳ cẩn thận. Những gì đã xảy ra, đang xảy ra, và có thể xảy ra, đều đang mang khả năng chệch đi rất nhiều so với tưởng tượng.

“Như người yêu cầu, thưa công chúa.” Nàng hầu nâng mép váy vô hình của mình.

“Chẳng biết chàng ở đâu nữa. Em lại chẳng muốn chàng thấy mình trong bộ dạng này chút nào.” Ta nhìn hai cánh tay đen đủi của mình trước mặt. 

Theo dòng thời gian, ta phải xuất hiện sau khi ả cuồng tín. Nhưng với tất cả những gì đang diễn ra, ta không chắc rằng dựa dẫm vào những gì mình từng biết còn hợp lý hay không. 

“Người cứ thoải mái dùng đầu óc suy nghĩ. Việc tay chân cứ để tôi. Việc chăm sóc phò mã người cũng có thể để tôi lo liệu.” Nàng hầu đặt tay trái lên tay phải ngay trước người mình, giọng chị ấy che giấu một sự khao khát mãnh liệt. Nếu có gương mặt hoàn chỉnh, ta đoán Vivian đã không nhịn được mà liếm môi.

“Chị có thể ở ngoài hành lang đợi đến khi bọn em xong việc.” 

“Đáng tiếc bề tôi này không thể nghe lệnh của người trong tình huống ấy rồi.” Cô hầu nhún vai.

“Đi thôi.”

Vừa xoay lưng, ta lại bị tiếng gọi của Vivian chặn lại: “Chờ một chút, thưa công chúa, tôi có một đề xuất như thể này. Người tại sao lại không thử xem những thứ bị chặn lại là những gì? Và chúng ta sẽ làm gì khi thấy… người biết mà?”

“Ý kiến hay đấy! Chị Vivian nên thử động não nhiều hơn!” Nàng hầu thật sự rất hữu ích vào những lúc như thể này.

“Tôi không thích, thưa công chúa. Lòng tự tôn của một người đàn ông sẽ được khuếch đại hơn rất nhiều khi người phụ nữ của anh ta luôn đặt câu hỏi. Vả lại…” Vivian ưỡn ngực. “Tôi đủ phát triển để không cần suy nghĩ.”

“Z04#0fpkajp. &81ocpaopao. A188c70aq. Pooadxaiwj.” Mặc kệ cô hầu với thân hình phổng phao, ta thử với những từ ngữ đơn giản nhất. Tái thiết lập, hệ thống, eroge, trò chơi hẹn hò, không một từ nào có thể thành công phát thành tiếng. 

“Thưa công chúa, người đang bị đột quỵ đấy à?”

“Em không có!”

“May mắn thay. Tôi chẳng biết ai sẽ trả lương cho mình nếu người biến thành thực vật.” Hình nhân bóng Vivian vỗ vỗ ngực như thể sợ hãi lắm vậy. “Vậy người đang ép tôi bị đột quỵ à?”

Nhìn về phía cô hầu, ta phải cố gắng hết sức để không cho chị ấy một đòn thẳng vào ngực: “Có vẻ như chỉ cần chủ đề có liên quan đến sự thật, những gì chúng ta nói ra đều sẽ biến thành vô nghĩa. Còn đối với câu hỏi thứ hai của chị, chúng ta sẽ giữ khoảng cách và quan sát. Trà trộn vào đống hình như bóng và tìm hiểu càng nhiều thông tin càng tốt về việc họ đang làm gì. Em có cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản.”

“Người lúc nào cũng nói vậy cả.” Vivan lại một lần nữa nhún vai. “Những việc công chúa bảo đối với tôi chẳng khó khăn gì. Nhưng người có chắc người sẽ không điên tiết lên khi thấy phò mã tiếp xúc những cô gái còn lại hay không? Cả hai ta đều biết phò mã là người thế nào. Cả hai ta đều biết công chúa là người thế nào.”

“À… em…”

Hình ảnh của chàng hiện lên trong tâm trí ta, khiến con tim thắt chặt lại. Trong chốc lát, đầu óc ta trống rỗng khi nghĩ đến chàng. Ta biết, khi là một nữ chính, có những loại đặc điểm đã được thiết lập từ trước mà bản thân sẽ không kiềm chế được. Hiển nhiên, ta sẽ không cảm thấy thoải mái gì khi thấy chàng giúp đỡ ai đó, để rồi bị họ làm tổn thương. Tốt hơn hết, chàng nên chấp nhận bị giam lại ở bên trong lâu đài của ta. Cho sự an toàn của chàng, và cho cảm xúc của ta nữa.

“Em sẽ… cố hết sức…” Giọng nói này chẳng có chút nào tự tin. Ngay cả bản thân ta cũng biết điều mình đang cố gắng làm vô nghĩa như thế nào.

“Ôi…” Vivian tiến lại gần và vỗ về bàn tay ta. “Đây là lý do người không bao giờ nên ra thực địa cả, công chúa ạ. Người hành động theo cảm tính, không chút lý trí nào. Khác hẳn với khi người ở phía sau tôi. Công chúa cứ như một đứa trẻ mới lớn cần bị dạy dỗ liên tục ấy.”

“Chị đừng nói nữa…” Xấu hổ bọc lấy toàn thân, ta lê bước về phía lớp học. “Em đi trước đây…”

“Đúng vậy, thưa công chúa. Người nên để mọi việc cho tôi lo.”

“Khụ khụ!” Giả vờ ho để giấu đi sự khúm núm bên trong mình, ta đánh lảng sang chủ đề khác. “Có một điều tốt em nhận ra. Có lẽ đây là những gì những zoaiosdkco, ý em là những cô gái khác, đều trải qua. Một khởi đầu bình thường tại trong trường học. Em cảm thấy mình như một cô gái bình thường như họ vậy. Chị hiểu chứ?”

Vivian chỉ thời dài ngao ngán: “Công chúa à, thông thường tôi mới là người làm người tức điên lên, không phải ngược lại. Người xem người “bình thường” ở điểm nào từ đầu đến chân? Hơn cả, người thật sự nghĩ chỉ khởi đầu như người khác thì bản chất cao ngạo của người có thể giấu được sao? Suy nghĩ này đúng là của trẻ con đấy.”

“Em không phải!” Ta cực lực phản đối!

Và rồi nàng hầu gái lại bắt ta phải ôm lấy xấu hổ làm bạn: “Người nào, vào khi thế giới cposkdpfjpwojcv, đã xin phò mã xoa đầu và bảo rằng mình là một cô gái ngoan?”

“Chị… chị đang nói gì đấy?! Em… em chắc chắn là chị không ở đấy rồi mà!”

“Không gian nhỏ lắm, thưa công chúa. Mọi chuyện đang đi vào hồi kết, toàn bộ thì đều tan rã thành đất cát, người nghĩ tôi có thể đi được bao xa? Chỉ có cách nhìn Đại công chúa Adora de Bloom năn nỉ phò mã thương yêu mình như một con mèo nhỏ.”

“Xóa! Em ra lệnh cho chị phải xóa toàn bộ ký ức đấy ra khỏi đầu mình ngay! Đ…đừng nghĩ rằng chỉ có mình em thôi! Chị thì dí đầu chàng ấy vào ngực mình với vẻ mặt cực kỳ… Nói tóm lại, chị cũng chẳng hơn kém gì em đâu!” Ta chỉ về phía Vivian, ngón tay run rẩy liên tục, chẳng thể ngờ rằng bí mật cuối cùng của mình lại lộ rõ như vậy. 

“Nhưng tôi làm vậy một cách tự hào!” Vivian hất cằm.

“Không hề! Chị chỉ là một con quỷ tà dâm!”

“Hẳn rồi, thưa công chúa. Mà này, người nên tập trung vào chuyện chính hơn là bề tôi này chứ nhỉ?”

“C…chị… chị mới là người… Thôi quên đi!” 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!