• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Khi trò chơi hóa hiện thực

Chương 42: Kurokawa: Để gió cuốn đi

1 Bình luận - Độ dài: 3,191 từ - Cập nhật:

Để bảo vệ anh, ba người bọn tôi đã có một thỏa thuận.

Thứ nhất. C không được phép biết về việc những thành viên tại đây đã xuất hiện ý thức tương tự như cậu. Các thành viên đấy bao gồm Kurokawa, Rachel, và Laura. Tuy nhiên, trong trường hợp C tự ngộ ra mọi người đã thật sự tự do, điều kiện thứ nhất này sẽ không áp dụng.

Thứ hai. C không được phép biết về buổi thảo luận này dưới mọi hình thức. Điều kiện này bao gồm nhưng không giới hạn những phương pháp đối thoại trực tiếp hoặc gián tiếp, thủ ngữ, chữ viết tay, thư điện tử, và các loại hình truyền đạt thông tin khác.

Thứ ba. Mỗi thành viên hiện ở đây có quyền lợi và nghĩa vụ che giấu khả năng truyền đạt suy nghĩ khỏi chính C. Nếu trong trường hợp cậu phát hiện khả năng đặc dị của mình, người làm lộ bí mật sẽ phải chấp nhận làm theo sự thôi thúc của cơ thể hoặc chấp nhận tử vong dưới tay thành viên khác. Khi C tự sát và mọi người cùng đi theo cậu, ít nhất, người đấy nên trả giá bằng một cái chết đau đớn cùng cực.

Thứ tư. Khi có một nữ chính mới hoặc một nữ nhân vật mới xuất hiện, tất cả các thành viên trong buổi thảo luận này sẽ hợp tác đẩy cá nhân hoặc tập thể đó xa khỏi C, dù là sống hoặc chết. Kết quả tốt nhất nên là chết trong thầm lặng khi C chưa chú ý. Tuy nhiên, tình huống có thể sẽ thay đổi tùy vào suy nghĩ của C.

Tất cả, tuy mang theo cái mác bảo vệ C, đều hướng đến việc che giấu sự thật. Điều kiện thứ nhất đã tự giải thích chính nó. Tôi, Laura, và Rachel, sẽ cùng nhau làm mọi thứ để khiến C không thể biết được khả năng kỳ diệu của anh. Khi em gái của A và nàng công chúa kiêu ngạo kia xuất hiện, bọn tôi sẽ phải tập trung hết sức mình để giữ lấy thế chân vạc hiện tại.

Tuy nhiên, tất cả những điều kiện trên tồn tại một lỗ hổng cực kỳ lớn. Là người soạn thảo và đưa ra đề xuất chi tiết, tôi đã phần nào hướng sự chú ý của hai cô gái còn lại vào những thứ khác. Laura cùng Rachel thật sự đã bỏ qua một thứ.

Đó là quá khứ của C.

Bọn tôi chưa hề có thỏa thuận nào về việc nói hoặc không nói về những gì chính C nhìn thấy cả.

Một cơn gió mạnh thổi xuyên qua tóc tôi, nâng phần tóc mái và vung đi những giọt nước còn vương nơi khóe mắt. Ngay lập tức, tôi dùng một tay đè tóc mình xuống, hòng giữ cho anh đừng nhìn kỹ vào sự xấu xí của mình. 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4e4c4238586a44686b4b425656413d3d2d313533373637313431352e313833616664323838356336326335383734363138313532363438322e706e67

Tôi cảm nhận cơ thể đang run. Tôi còn biết gương mặt của mình ắt hẳn trông quái dị lắm. Ấy thế mà, khi nhìn anh, chẳng biết vì sao trong tôi bắt đầu xuất hiện một giọng nói khuyên tôi nên bỏ tay xuống. Nó bảo tôi không cần phải sợ hãi nữa. Rằng tôi, Kurokawa, không còn lý do gì để phải che giấu những vết sẹo của mình.

Quan trọng hơn nữa là tôi lại tin giọng nói đấy. Dẫu những âm thanh từ trong tôi nói những điều tôi từng nghĩ là vớ vẩn cùng cực, tôi lại tin tưởng nó hoàn toàn.

Quả thật, thời điểm để đặt toàn bộ quá khứ phía sau vẫn chưa đến. Hàng chục năm sống trong đau đớn và khổ sở đến từ tay đấng sinh thành của mình chẳng thể nào biến mất chỉ sau một cú búng tay như thế được. Tuy nhiên, lúc này là lúc tôi có thể bắt đầu một điều gì đó mới.

Vết thương rồi cũng lành, nhưng chúng sẽ biến thành sẹo và đeo dai dẳng trên người tôi cho đến hồi kết. Thời gian có lẽ sẽ mài mòn đi sự đau đớn chúng từng mang lại, còn những tổn thương trong tâm hồn sẽ cứ mãi hiện diện ở đấy. Tôi hiểu điều này. C cũng vậy. Thứ duy nhất bất cứ ai trong hoàn cảnh của tôi có thể làm đó chính là chấp nhận sự thật.

Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu, dù có mạnh mẽ chống chọi đến đâu, việc kháng cự nỗi đau cũng là vô ích. Bởi khi tôi càng để mình bị tổn thương, bản thân sẽ lại càng bình thường hóa những điều như vậy, rồi lại tiếp tục khiến mình bị tổn thương nhiều hơn trước. Hai thứ đó kết hợp lại với nhau như con độc xà tự nuốt lấy đuôi của mình, tạo thành một vòng lặp khép kín không chút ánh sáng nào cho ngày mai, một vòng tuần hoàn ghê tởm của tự hủy hoại. 

Tôi lẽ ra phải như C, phải hiểu rằng cuộc sống là những chuỗi sự kiện không hề báo trước. Thế giới ngoài kia là như vậy, thế giới này lại càng nhiều hơn. Khi tôi nhắm mắt, chúng vẫn sẽ ở đấy. Khi thời gian trôi qua, cũng sẽ chẳng có gì thay đổi. Gương, dù có vỡ có lành, đều sẽ cho tôi thấy sự thật mười lần trên mười. Khi ai đó muốn trốn chạy hay tự hủy hoại, ảnh phản chiếu của họ vẫn sẽ thể hiện rõ hiện thực. Hiện thực xấu xí dị hợm mà họ hằng mong có thể tránh đi.

Đáng tiếc thay, không ai có thể thoát đi chính mình. 

Một người như tôi chỉ còn cách sống trong nhà tù do chính những suy nghĩ mình tạo ra. Một chốn ngục tù bằng da thịt và bằng sự tự ti.

Để có thể tỉnh dậy sau cơn ác mộng, tôi có thể gồng mình, cố gắng che giấu những đau đớn thế giới này gây ra. Tôi có thể đánh nát ảnh phản chiếu của mình bằng tay, vấy máu lên mặt gương, hoặc thậm chí là làm bản thân mù mắt. Còn kết quả có gì suy giảm hay không?

Không.

Chạy trốn chưa bao giờ giúp tôi được gì. Nó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Bởi vì khi những con quái vật quay trở lại, chúng đến thành đàn.

Thế giới này đã nhào nặn nên một Kurokawa rách rưới và tả tơi, từ thể xác đến tâm hồn. Nỗi căm hận chính mình khi tôi nhìn ảnh phản chiếu của bản thân không phải đến từ những chiếc gương. Chúng cũng chẳng phải đơn thuần do Mẹ tôi gây ra. Đúng, Mẹ tôi đã nói những lời cay nghiệt, bà đã khiến tôi phải căm ghét con người mình. Tuy vậy, sau khi kết thúc những đòn roi, tôi chưa một lần đứng lên vì bản thân và điềm nhiên chấp nhận những lời nhục mạ ấy.

Nỗi đau của tôi đến từ tôi chưa bao giờ yêu bản thân mình. Chúng đến từ một trái tim đã vụn vỡ và từ bỏ.

Cho đến khi... anh đến vì tôi. Người phá vỡ những vòng lặp. Người chưa ngừng cố gắng.

Anh, người lẽ ra chẳng phải mang bất cứ gánh nặng nào trên lưng, đã phải chịu nhiều thống khổ nhất. Sự tồn tại của anh là một nghịch lý của hệ thống. Anh không tồn tại đối với bọn tôi, đối với thế giới này. Dù vậy, những cái chết của anh, những khi anh rơi lệ, những lần anh gào thét, đều dành cho bọn tôi.

...Và cả tôi nữa.

Tôi đã tận mắt chứng kiến anh tuyệt vọng đến mức nào khi cố gắng cứu lấy mình. Tôi đã mục sở thị một C khác hoàn toàn, đe dọa và đối diện với Han đầy ác ý, cốt chỉ vì một nhân vật với định mệnh tử vong. Trong khi tôi còn chưa thể tự cứu rỗi, C đã tự gánh lấy trách nhiệm vô vọng ấy. 

Ngay cả khi anh biết tôi sẽ không nhìn về phía mình, C vẫn làm điều anh cho là đúng. Tôi chẳng thể tài nào hình dung nổi số lần tái thiết lập anh đã trải qua chỉ vì mỗi tôi thôi. Thế giới này cười nhạo anh. Còn anh thì đáp trả lại nó theo cách của mình.

C, ở hiện tại, có lẽ đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng tôi không coi đây là từ bỏ. Có đôi khi, tôi cũng cần phải nghỉ mắt vì đọc sách quá lâu. Chàng nhân vật chính vô diện của tôi cũng như vậy. Anh chỉ cần nghỉ mắt một lúc, rồi sẽ lại đứng dậy bước tiếp. 

Nếu C tin tưởng vào tôi như vậy, tôi cũng sẽ cho chính mình cơ hội. Là vợ anh, tôi không muốn mình là gánh nặng cho đôi vai gầy ấy. Chẳng phải tôi đã thề nguyện sẽ trở thành người hỗ trợ anh hết mực trong quá khứ đó sao?

Này, Kurokawa, đã đến lúc thay đổi rồi. 

Hãy bước ra bước đầu tiên này, chân đạp thật chặt chẽ trên nền đất. Đừng sợ hãi, đừng để quá khứ kéo lại. Hãy bắt đầu đi về một tương lai bên cạnh anh ấy, một giấc mơ mà cả Kurokawa trong quá khứ cũng đã từng khát vọng.

Từ tôi...

Gửi đến chính mình.

Một lời chúc chân thành nhất cho tương lai sắp đến.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f58545f7475365258384e686d38413d3d2d313533373637313431352e313833623031343533303765313839313530363536343739323437352e706e67

Ngày mà tôi có thể tự hào nói mình xinh đẹp trong gương còn rất xa. Tuy nhiên, kể từ thời khắc này, tôi sẽ tự nhìn vào chính mình theo đúng như những gì hiện hữu, không phải những gì lẽ ra phải trở thành. 

Cơ thể này khiếm khuyết và dị hình. Với tôi, nó xấu xí, nhưng nó là của tôi. Nó là tôi. 

Tôi không cần phải chiến đấu một kẻ thù chưa bao giờ đối dịch với mình. Cơ thể của tôi vô tội. 

Tôi không cần phải tiếp tục hận thù bản thân khi tôi được ai đó chấp nhận mình. Một người thực sự quan tâm đến tôi.

Một người đã hy sinh vì tôi.

Người mà tôi đã ôm lấy bàn tay và nguyện ở bên anh mãi mãi. Chồng của tôi, định mệnh của tôi, nhân vật chính của tôi.

Đừng che giấu nữa, Kurokawa. Đừng đưa lý do nữa. Che giấu làm gì những thứ anh biết hẳn về sự tồn tại của chúng? Anh có quan tâm đâu? 

Tay tôi run ngày càng nhanh.

Cố lên, Kurokawa. Cho C xem thấy mình có thể làm gì đi!

Thay vì để C cứ mãi lo lắng, hãy làm anh choáng ngợp. Hãy cho nhân vật chính của câu chuyện chúng ta một hành động và một đoạn hội thoại anh luôn mong được thấy nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Thay vì một mọt sách với tính cách tự ti hướng nội, hãy cho anh ấy thấy chúng ta có thể tự bảo vệ mình như thế nào.

Hãy tự tạo hạnh phúc cho mình. Bên cạnh anh. Với tư cách là vợ chồng.

Cho đến khi thời gian dừng lại. Cho đến khi thế giới tái thiết lập. Ở bên anh vĩnh viễn và mãi mãi. Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

Nghĩ như vậy, tôi bất giác cười. Chưa bao giờ, tương lai lại hấp dẫn đến thế. Tôi muốn được ở cạnh anh bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu. Tôi muốn anh tự hào về tôi, muốn anh xoa đầu tôi. Tôi muốn đeo lên tay anh một chiếc nhẫn cưới hoàn toàn mới.

Ngày đấy chắc chắn sẽ đến.

Gió thổi mạnh hơn, cuốn theo từng mảng lá cây vào tóc tôi, nhưng tôi không còn bận tâm nữa.

Nhắm mắt lại rồi mở chúng ra, thân hình gầy gò của C chiếm trọn thế giới của tôi. Anh đang lặng đi, không một suy nghĩ gì trong trái tim ấy. Anh không dám mở miệng phản hồi câu hỏi vừa rồi của tôi.

"Không sao, em đã có câu trả lời của mình."

Bàn tay che phần tóc mái buông xuống, và tôi để gió thổi tự do. Tôi chấp nhận đối diện với mình.

Toàn bộ mọi thứ bị cuốn phăng đi. Tóc, mái, hay nước mắt. Vết sẹo đỏ trên trán ắt hẳn rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngay cả những nỗi đau ám ảnh tôi hằng đêm cũng lộ rõ hẳn cả ra. 

Lúc này đây, C không còn nhìn thấy Kurokawa do hệ thống tạo dựng nữa.

Anh đang nhìn thấy Kurokawa thật sự.

Đây... là tôi.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f37636467316147486c49534d64673d3d2d313533373637313431352e313833623031623534326464393232363132333033323839383033332e6a7067

"C..." Tôi thì thầm tên anh.

Cú chạm của anh đã giải phóng tôi khỏi cốt truyện. Nụ hôn anh trao đã cho tôi nhìn về quá khứ. Còn đây là hiện tại.

Tôi muốn anh chứng kiến khoảnh khắc xiềng xích trong tâm hồn tôi dần cởi bỏ.

"Nhìn em này..." Lời khẩn cầu trào ra từ lồng ngực, mọi thứ dường như nhẹ bẫng. Tôi không sợ anh ghét bỏ hay thương hại. Lúc này đây, cơ thể, linh hồn, trái tim tôi hòa làm một.

Tự do là thế này phải không? Mỗi hơi thở của tôi, dẫu nghẹn ngào, lại thoải mái đến lại thường. 

C ạ, đây là em. Kuro của anh, không phải mớ hỗn độn hệ thống tạo ra để làm thỏa mãn mong ước giải trí của ai khác. Em là của anh và của riêng anh thôi, không phải của trò chơi hay số phận. Em là của anh trong khó khăn hoạn nạn, trong đói rét giàu nghèo. 

Vĩnh cửu.

"Em yêu anh."

Nhìn về phía C, không gì trừ bình yên ngự trị trái tim tôi. Cảm giác này khác hẳn với những nơm nớp lo sợ luôn hiện hữu, đánh bật mọi cơn đau mạn tính từng gặm mòn linh hồn. Tôi đang nhìn thế giới này qua một tấm kính khác. Trước mắt, thế giới này tuy nhòa đi vì nước, mọi thứ vẫn đẹp đẽ đến không ngờ. Toàn bộ mọi thứ đều sáng lên sắc màu hoàn toàn mới.

Sắc màu của anh.

Với sự hướng dẫn của gió, từng lọn tóc nhảy múa ngoạn mục trước mắt tôi. Chưa bao giờ trong cuộc đời này chúng được tự do là chính mình như vậy. Cả bọn cứ tinh nghịch như trẻ thơ, chẳng chút nào chịu ngồi yên tại chỗ. Không một đứa trẻ nào phải bị đè lại, xiềng xích. Kể từ giờ phút này, sẽ không còn bàn tay nào chặn chúng lại nữa. 

Cách đây vài phút, tôi có lẽ đã phải mất thời gian để anh không nhìn thấy toàn bộ gương mặt mình. 

Còn bây giờ thì khác.

Tuy mọi thứ xấu xí vẫn còn đó, vết sẹo đỏ hỏn Mẹ ban tặng tôi vẫn còn rõ mồn một, tôi không còn cảm thấy sợ khi anh nhìn chúng nữa. Trong ngực, tim đập nhanh thuần túy vì ngại ngùng và hồi hộp. Trái tim biết rằng mình an toàn trước mặt anh.

Nước mắt chảy dài trên má, tôi lại cười thật tươi. Gió mạnh chốc chốc lại cuốn đi những giọt nước về phía xa và hòa vào bầu không khí, đi về tận cùng của thế giới này.

Anh vẫn ở đấy, vẫn nhìn tôi, miệng mở rộng vì chấn động. Không cần nghe nội tâm anh tôi cũng biết C không tin được thứ gì vừa diễn ra trước mặt mình. Chàng nhân vật chính của tôi trông vừa ngốc, lại vừa đáng yêu. Nhờ phản ứng của anh, tôi mới biết được kế hoạch của mình thành công trót lọt.

Chẳng biết anh có nhận ra hay không, nhưng C giờ đây đã có lỗ mũi. Tôi sẽ nhéo nó ngay khi có cơ hội.

"Em trông... thế nào?"

Ngập ngừng nhưng mong đợi, tôi hỏi một điều mình luôn ao ước được nghe câu trả lời. Chỉ cần anh xác nhận, tôi biết mình sẽ có sức để bước tiếp. Bản thân tôi thèm khát lời nói tiếp theo của C.

"Tớ... tớ luôn nghĩ rằng Kuro là một cô gái rất xinh đẹp." Anh ấp úng.

Tôi gần như gào khóc khi nghe anh trả lời. Đã quá quen với những lời cay nghiệt, những thứ này quả thật khiến tim tôi nhảy cẫng lên trong vui sướng. 

Lời anh nói chẳng có gì quá đặc sắc. Thậm chí tôi đã từng đọc được những lời hoa mỹ và có cánh hơn nhiều trong những quyển sách của mình. Nhưng nói một cách vừa chân thành, ngại ngùng, lại ấm áp như anh thì trên đời này chẳng có một ai.

"Em? Anh chắc chứ?" Lại một cơn gió thổi bay tóc tôi lên.

"Chắc như bắp." Không chút ấp úng, câu trả lời của C ấm hơn bất cứ ánh sáng nào trên cõi đời này. Chưa một lúc nào anh nhìn về phía khác.

"Em... rất hạnh phúc khi nghe C nói vậy. Em cảm ơn anh, chồng ạ." Giọng tôi run run nhưng tim thì lại không. "Em đã luôn muốn được khen như vậy."

Tôi gọi C là chồng, và anh chưa lần nào từ chối hay bắt tôi phải chỉnh lấy lời nói của mình cả. Có thể anh không chú ý, nhưng tôi biết C đã chấp nhận mình.

C cười. 

"Nếu thế, tớ sẵn sàng khen cậu nhiều hơn!"

Tôi mặc kệ gương mặt đẫm nước của mình mà ôm chầm lấy anh, tay vòng qua sau lưng và kéo thật chặt anh vào bên trong mình. Tuy vẫn còn bị thương trên tay, tôi lại không chút nào cảm thấy đau đớn cả. Thứ tôi muốn làm nhất vào lúc này là gục vào trong ngực C thôi.

Còn C, anh chỉ đứng yên tại chỗ, chấp nhận để tôi thỏa mong ước của mình, không né tránh hay đẩy tôi ra. Thậm chí, C còn ôm ngược lại tôi nữa.

Mắt tôi ngày một nhòa đi, tôi không còn đủ khả năng kiềm chế bản thân mình nữa mà ôm ngực C và khóc. Tôi khóc to, gào lên đến nghẹn cổ rồi lại tiếp tục. Ngón tay tôi đâm thật chặt vào cơ thể của anh, muốn anh phải nhớ cảm giác này vĩnh viễn. Những mặc cảm, tự ti, những lời nói như cứa vào ngực, những bất công thế giới này gây ra cho tôi, những điều tôi giấu anh, tất cả trào ra như đê vỡ. 

Chưa khi nào tôi khóc nhiều như bây giờ. 

Nhưng tôi nghĩ, có lẽ ích kỷ một chút cũng chẳng có gì là sai.

Tôi là vợ anh kia mà?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thì cx đúng main đeo nhẫn cho nó mà ☝🏻
Xem thêm