Tập 02: Khi trò chơi hóa hiện thực
Chương 41: Những mảnh ghép của quá khứ
1 Bình luận - Độ dài: 3,761 từ - Cập nhật:
"Chờ tớ một tí nhé." Cười gượng, tôi kéo cánh cửa sắt lại phía sau, chẳng hề quên kiểm tra xem hai cô nàng kia có còn nghe lỏm hay không. Một lần, hai lần, rồi lại ba.
Ba lần!
Nhất quá tam ba bận, đúng không? Không lý nào họ còn lẻn đến đây thêm lần nữa, phải chứ?
Nhỉ...?
Thôi, đừng trả lời. Tôi chẳng dám cam đoan mình đã sẵn sàng cho sự thật đâu... Cứ phớt lờ tôi đi. Tiếp tục chương trình!
"Hai người họ... năng động thật đấy..." Tôi buột miệng.
"Em cũng nghĩ thế." Một tay che miệng cười khúc khích, Kurokawa đáp. "Họ thật sự rất hợp nhau."
Tôi chẳng biết cô nàng mọt sách này cười là vì Laura và Rachel, hay lại là vì trò lố vừa rồi của tôi. Mà dẫu có là do chính mình, tôi cũng cảm thấy vô cùng hợp lý. Ai bảo bản thân cứ mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào như một kẻ tâm thần hoang tưởng chứ? Người khác thì họ tránh tôi trăm mét còn chưa đủ!
Thế nhưng! Đáng mừng là Kurokawa không làm thế. Cô ấy không để tôi một mình.
"Tớ thật sự chẳng biết làm sao với hai cô gái đấy cả." Tôi thở dài, một phần để che lấp sự xấu hổ, phần còn lại để giấu đi sự bất lực của bản thân.
Nếu có mắt, tôi tin chắc mình đã đảo chúng đủ một góc ba trăm sáu mươi độ, nhìn rõ đằng sau có thực sự chứa thứ gì hay không rồi quay lại phía trước.
Giả sử như thế giới này là một trò chơi kinh dị thuần túy, tôi dám cá chuyện ấy hoàn toàn khả thi ấy chứ. Tiêu đề tôi cũng đã nghĩ xong cả. Đại loại như "Tái sinh vào game kinh dị với cặp mắt loạn thị, tôi trở nên mạnh nhất lúc nào không biết". Cũng ra gì đấy.
"Những gì tớ hiểu về lớp trưởng lẫn tóc vàng đều cho rằng chuyện hai người họ hòa hợp nhau đến mức này là không tưởng."
Nhoẻn một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, nàng mọt sách nhanh chóng đến cạnh tôi rồi ngồi xuống. Từng cử chỉ của cô, từ tấn váy xuống dưới cho đến khi hạ thấp cơ thể, Kurokawa luôn toát ra một vẻ thanh lịch và duyên dáng. Nhưng điều làm tôi chú ý nhất lại là sự không ngần ngại nao núng gì ở cô. Rất hiển nhiên, Kurokawa hành xử như thể cô đã làm như vậy hàng trăm nghìn lần vậy.
Còn bản thân tôi, lạ thay, lại không chút ngạc nhiên nào.
"Thật ra, tình bạn giữa các cô gái hình thành không khó như anh nghĩ đâu. Em đoán, thậm chí C còn muốn thấy chuyện đấy xảy ra nữa là."
Kuro vỗ nhẹ sàn nhà ngay phía dưới chân tôi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống cùng.
Và tôi làm theo. Cũng chẳng do dự.
"Tớ có lộ rõ suy nghĩ của mình như vậy sao?" Tôi nhìn về phía nàng thủ thư. Ánh sáng làm mái tóc đen dài của Kurokawa như một con sông phản chiếu hình ảnh vũ trụ trên cao, hút hồn và choáng ngợp.
"Anh đoán thử xem?" Kuro ngả người chạm vào tôi, giọng nói mang theo sự khích lệ ngọt ngào.
Tất nhiên là tôi muốn thấy Rachel chọc ghẹo Laura bằng ngôn ngữ hơn là "chọc" lớp trưởng bằng dao bếp. Thay vì chứng kiến họ một đấu một cho đến khi, nhưng chúng ta đã biết, chỉ Rachel còn sót lại sau khi đã tắm máu đối thủ, rất hiển nhiên, họ hành xử như người trưởng thành và giải quyết mọi vấn đề bằng lời nói là tốt nhất.
Đối với thế giới ngoài kia, nơi mạng sống của một người là vô giá, sát nhân là hành vi có hậu quả cực kỳ nặng nề. Cũng bởi vì điều này mà con người nơi đấy thường xem nhẹ giá trị của việc giao tiếp.
Còn nơi này thì lại khác. Ngược lại hoàn toàn luôn ấy chứ. Tôi biết mình nói nhiều và hay than vãn, nhưng thực chất trong tim lại thấy may mắn vô cùng vì những thứ tồi tệ nhất đã không hề xảy ra.
"Em biết anh đồng ý mà." Kurokawa liếc nhìn tôi, ánh mắt lục bảo ánh lên sự hài lòng, trước khi tôi kịp đáp lại cô ấy.
Và rồi, một sự yên lặng bao phủ lấy hai người bọn tôi như một chiếc khăn ấm. Trong một lúc, không một ai nói gì, và chuyện đấy cũng không cần thiết.
Tất cả những gì mà tôi và Kurokawa làm vào lúc này chỉ đơn thuần là cảm nhận sự hiện diện của người kia. Và ngay cả khi chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi hiểu mình cần phải trân trọng nó bằng toàn bộ trái tim mình.
Bầu không khí giữa hai người vào lúc này nhẹ nhàng đến kỳ lạ, như cách hai tri kỷ dành thời gian bên nhau, trầm lắng nhưng lại tràn đầy cảm xúc. Khoảnh khắc này là khi thế giới đã trở về trạng thái nguyên bản nhất của nó, bởi toàn bộ khó khăn trắc trở đều tan biến vào hư vô.
Sự tĩnh lặng tôi chia sẻ cùng Kuro là một điều gì đó khác hẳn những khi tôi ở một mình. Một bên đại diện cho bình yên, bên kia lại đại diện cho cô đơn. Một bên được lấp đầy, bên còn lại trống rỗng.
Hóa ra, lười biếng cũng có cái hay của nó. Hôm nay, tôi lại học được một điều mới!
Bởi lẽ Kuro dựa sát vào người mình, tôi cứ ngỡ trái tim sẽ đập loạn cả lên còn hơn cả nhịp trống trận, hoặc thậm chí tưởng tượng đến viễn cảnh cả người biến thành màu đỏ do xấu hổ và ngại ngùng. Thế nhưng, chẳng có gì kỳ lạ xảy ra cả. Giữa tôi và cô ấy vào lúc này là một mối liên kết không từ ngữ nào có thể diễn đạt được.
Tôi cảm thấy bình tâm vô cùng, cùng loại với khi tôi ở bên cạnh Laura hoặc Rachel. Không quan trọng chuyện gì xảy ra, trái tim tôi thần kỳ thay lại luôn thoải mái khi họ ở gần. Giờ đây, có thêm một người nữa khiến tôi trải nghiệm điều tương tự. Cạnh Kurokawa, thời khắc này, thật sự rất tuyệt.
Chẳng cần phải hỏi Kuro cô ấy đang nghĩ gì, tôi cũng đã biết câu trả lời. Cô ấy ở đây, kề đầu vào vai tôi, chỉ như vậy là đã quá đủ. Cách nàng mọt sách nhoẻn môi cười đã thể hiện rõ cảm xúc bên trong cô ấy. Nếu không, Kurokawa ở lại sân thượng này làm gì?
Ngồi tại nơi cao nhất trường, gió đôi khi thổi mạnh. Thỉnh thoảng, có những cơn gió tinh nghịch đi xuyên qua mái tóc đen dài của nàng mọt sách, khiến từng lọn đang óng ánh màu nắng nhảy lên theo nhịp điệu của không trung. Bởi khoảng cách giữa hai người bọn tôi gần như không tồn tại, chẳng những vết sẹo đỏ trên trán Kurokawa hiện rõ trong tầm nhìn, mà tôi còn thấy được những hàng mi dài của cô. Và đôi mắt Kuro, hai viên sao trời màu xanh lục bảo, lấp đầy hình ảnh phản chiếu một vô diện trong đó. Chúng run lên khi thấy tôi nhìn thẳng vào mình.
Làm sao lại có người mảnh khảnh và dễ vỡ như thế này cơ chứ? Tôi cứ ngỡ mình đang ngồi sát một búp bê bằng sứ, lúc nào cũng có thể làm vỡ Kurokawa luôn ấy.
Mọt sách nhanh chóng dùng một tay đè mái tóc của mình xuống, cố gắng hết sức để giấu đi vết sẹo của cô. Trùng hợp thay, cô lại dùng bàn tay bị thương của mình. Phải xử lý vết thương cho cô ấy mỗi ngày mới được. Tôi nhớ Kurokawa bị cắt sâu lắm.
Trước khi tôi kịp nói gì, mọt sách đã dùng tay còn lại đặt lên tay tôi không chút chần chừ nào, đan vào từng ngón như thể nâng niu báu vật trân quý. Cô vẫn giữ im lặng hoàn toàn, chỉ tập trung vào giữ tóc mình lại và nhìn thẳng vào tên vô diện này, khắc sâu hình ảnh của hắn vào linh hồn cô ấy.
Tôi thấy như mình được ban phước vậy! Thật! Kurokawa hoàn toàn có thể làm điều gì đó khác. Cô ấy hoàn toàn có thể ngồi lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời xanh phía trên cao, nhìn những đụn mây kẹo bông gòn trôi dạt về vô tận. Thậm chí cô có thể bỏ mặc tôi ở đây để tìm cách giải quyết vết thương của mình tốt hơn. Nhưng không. Kurokawa chọn nơi này. Nàng mọt sách chọn tôi làm điểm tựa của cô ấy.
Có lẽ tôi càng lúc càng đoán bừa hơn, nhưng chẳng hiểu sao đôi mắt to kia cứ toát ra một sự kiên định lạ thường. Chúng nói với tôi rằng đừng đi, ở lại với chúng. Tuy nhiên, chúng không biết rằng tôi đã đưa ra quyết định rồi.
Tôi sẽ không bỏ mặc ai nữa.
Trước đó, khi chúng tôi chưa sẻ chia một nụ hôn cùng nhau, cặp lục bảo của Kurokawa chưa thể hiện những cảm xúc mạnh mẽ như vậy. Dẫu có nói bao nhiêu thứ, tận sâu bên trong màu xanh ấy là những sợ hãi và hoài nghi. Còn bây giờ, chúng trong suốt hơn mọi thứ pha lê trên thế giới. Không còn bị lấm bùn và thiếu sự sống, Kurokawa cho tôi thấy sự kiên định thuần túy nhất từ trước đến giờ thông qua đôi mắt của mình.
Không một từ ngữ nào, tôi vẫn nghe được khát khao bảo vệ những thứ đang hiện hữu từ mọt sách. Cô ấy muốn bảo vệ tôi, muốn bảo vệ khoảnh khắc vô hình vô ngôn của bọn tôi. Kurokawa muốn đứng lên bảo vệ điều cô ấy trân trọng. Cô nàng biết mình không còn chỗ để nghi ngờ, do dự, hay đắn đo. Mọt sách thay thế chúng bằng niềm tin và tình yêu của mình. Trong lồng ngực, có lẽ những mảnh ghép cuối cùng đã dần hoàn thiện sau ngần ấy năm.
Với Kurokawa kề sát bên, ngoài những cảm giác ấm nồng mà Kurokawa mang đến cho mình, tôi lại không thể không cảm thấy hoài niệm. Lần đầu tiên điều này xuất hiện là vào hôm qua. Khi đấy, tôi đã tạm thời bỏ qua chúng do hoàn cảnh quá phức tạp để tập trung vào chúng. Dù gì đi nữa, Han đang ngủ ngon lành trên giường do thuốc mê quá sâu, còn tôi thì lại khóa môi với bạn thuở nhỏ của hắn, người mà hắn đã từng thề thốt sẽ cùng đi vào lễ đường.
Nếu tôi cứ liên tục phớt lờ chúng đi, chắc chắn tôi còn đần hơn mình nghĩ.
Sự thật chứng mình rằng cảm giác đến theo sau nụ hôn với Rachel và Kurokawa là cùng một loại. Mặc dù chúng đến từ hai người khác nhau, cả hai đều để lại trong tôi sự hoài niệm đến lạ lùng. Đối với Rachel, tôi được chứng kiến một thế giới dần tàn lụi, cánh hoa anh đào bay ngợp trời. Trong thế giới của Kurokawa, tôi cũng đã thấy những điều tương tự, chỉ là thế giới của mọt sách nhiều chi tiết hơn.
Tôi cảm thấy như mình đã từng ở nơi đó, như thể mình đã từng sống những cuộc đời đó, nhưng lại hoàn toàn không có bất cứ ký ức gì về chúng. Đối với một nhân vật nền như tôi, chẳng có lý nào tôi lại quên đi những sự kiện to lớn như vậy.
Có hai thứ giải thích được chuyện này.
Thứ nhất, tất cả mọi chuyện đều là do lỗi trò chơi gây ra. Lần tái thiết lập này đã đi theo cách chưa bao giờ tồn tại trước đây, nên có xuất hiện ảo cảnh hay hoang tưởng cũng chẳng có gì quá kỳ lạ. Nếu đúng là do lý do này, tôi chẳng có gì phải lo lắng quá nhiều. Cứ tận hưởng cuộc sống mới cho đến khi mọi chuyện trở về nguyên quỹ đạo là được.
Đáng tiếc, tuy trường hợp đầu tiên đơn giản hơn rất nhiều, mọi chuyện đang ám chỉ tôi đến trường hợp thứ hai.
Câu trả lời rất đơn giản. Tất cả những thứ này đều đã xảy ra.
Tôi đã thực sự sống cùng họ, khóc cùng họ, cười cùng họ. Tôi đã ôm lấy Rachel, đã nắm lấy bàn tay của Kurokawa. Chẳng có ảo cảnh, hoang tưởng, hay giấc mộng nào. Bầu trời đầy sấm chớp, những cơn lốc xoáy cuốn phăng mọi thứ đi, những đợt cuồng phong thịnh nộ, và cả cây hoa anh đào nở rộ những cánh hồng, đều đã xảy ra. Trái tim tôi đã trải qua hết toàn bộ chúng, cũng như đã trải qua cảm giác chia cắt đầy đau đớn và tuyệt vọng khi thế giới sụp đổ vào hư vô.
Những hình ảnh tôi nhìn thấy là quá khứ của tôi.
Kurokawa và tôi đã yêu nhau cho đến khi không ai còn sót lại. Điều này... cũng đã xảy ra với Rachel. Cảm giác làn da mềm mại của cô chạm vào tôi, và cảm giác ngại ngùng khi tóc vàng đè tôi xuống vẫn còn rõ mồn một.
Tôi không thể chối bỏ quá khứ của mình. Tôi không muốn làm thế.
Và một điều cuối cùng.
Tôi... đã từng yêu họ. Rất nhiều.
Trái tim tôi nhói lên.
Tại sao tôi chẳng nhớ được gì? Tại sao tôi lại có thể quên được những điều quan trọng như vậy? Hay... có lẽ... có ai đó đứng phía sau những mảnh vỡ ký ức của tôi? Liệu đó là do hệ thống, do chính những người tạo ra thế giới này, hay do một ai đó hoàn toàn khác? Nếu vậy thì tại sao? Tại sao họ lại muốn xóa đi ký ức của tôi? Mục đích của họ là để che giấu điều gì?
Quá khứ của chúng ta tạo nên con người chúng ta trong hiện tại. Vậy, đối với tôi, một cá thể với ký ức bị giấu đằng sau một tấm màn che đầy ác ý, tôi có phải tôi hay không?
Hay tôi chỉ là một phiên bản của chính mình?
Tôi là gì?
Tôi là ai?
Tôi... phải làm sao?
Càng nghĩ sâu là càng nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Nếu tôi đúng, có hàng tá những sự thật đang bị vùi lấp phía sau, khóa lại bên trong đầu mình đang chờ ngày được giải phóng. Chẳng hiểu sao, tôi mập mờ linh cảm được những sự thật ấy có thể sẽ mang lại thay đổi cực đại đối với mọi người, cả tốt lẫn xấu. Khi sự thật được hé lộ, có lẽ chúng tôi sẽ phải đưa ra lựa chọn cuối cùng. Và dù con đường ấy là gì, toàn bộ đều sẽ thay đổi.
Tôi, Kurokawa, Laura, Rachel, và những cá thể khác của thế giới, đều sẽ phải đưa ra lựa chọn của mình.
Tôi không biết vì sao. Nhưng tôi biết rằng tôi mong họ, tất cả những nhân vật trong ngục tù này, được tự do.
Tôi mong họ có dũng khí để làm điều đó.
Còn bây giờ, tôi sẽ cứ tiếp tục sống. Tôi giờ đây biết mình bị che giấu nhiều thứ, cho nên cũng sẽ cố gắng đào lấy quá khứ của mình. Gậy tiếp sức đã được chuyển cho tay tôi bởi những mảnh ghép kia. Tôi sẽ vượt qua hầm ngục này để tìm đến ánh sáng.
Ngay cả khi bất khả thi, chết vì lý tưởng của mình cũng không tệ đâu. Tôi cũng đâu phải người sợ chết?
Nhìn xuống ngón đeo nhẫn trên tay mình, nơi Kurokawa đang đan tay vào với tôi, cảm giác mềm mại của gạc y tế vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Chính mọt sách trong quá khứ đã là người đeo nó lên cho tôi khi nói những lời thề nguyện chân thành nhất, trao cho tôi toàn bộ con người của cô. Hình ảnh đấy ấn tượng mạnh đến nỗi tôi cứ nghĩ vừa mới xảy ra vài giây trước thôi.
Chờ đã nào, nghĩ lại một tí... có gì đó không ổn lắm thì phải?
Tôi đối diện họ như thế nào đây?
Tôi chắc chắn đã yêu Kurokawa. Tôi còn yêu cả Rachel nữa. Tuy rằng cả hai lần tái thiết lập này không liên quan gì đến nhau, chúng lại hội tụ cả về hiện tại! Chẳng lẽ tôi sẽ phải đón nhận Kurokawa và Rachel trong khi Laura đang là bạn gái chính thức của mình? Bắt cá ba tay?
Đấy là chưa kể đến việc tôi không thể đẩy họ đi được! Ngược lại, tôi muốn họ bên cạnh mình! Tôi không muốn từ bỏ bất cứ ai!
...Thôi vậy. Cứ để C trong tương lai giải quyết. Tôi cứ giả ngu là được. Kiểu gì mà họ biết tôi nghĩ gì trong đầu. Ít nhất, nếu tôi thật sự... làm trò đốn mạt kia, tôi nghĩ chẳng ai sẽ phải lên bảng đếm số...
Tôi không thể tin mình lại trở thành một con người tệ hại như lúc này... Chẳng biết xấu hổ gì cả...
À, tạm thời đặt sự đốn mạt của mình sang một bên. Còn một điều nữa. Sự thay đổi trong thái độ và hành vi của tóc vàng và mọt sách sau nụ hôn của mình.
Tôi nhớ rất rõ Rachel trở nên như thế nào sau khi bọn tôi chạm môi tối hôm qua. Từ một con người nguy hiểm cực kỳ, tóc vàng đã trở thành một chú mèo con đầy yêu thương đối với tôi. Những cái nhìn nóng bỏng đầy tình cảm của cô không lúc nào là không ném về phía này. Không cần bàn cãi, ai cũng có thể nhận thấy Rachel yêu tôi điên cuồng.
Kurokawa không hành xử như vậy. Khác với Rachel, cô ấy không để cảm xúc của mình trào ra chẳng chút kiểm soát nào. Giống như thiết lập của mình, Kuro không tấn công tôi liên tục như cô nàng tóc vàng kia. Tuy vậy, thi thoảng, tôi có thể nhận thấy những sự yêu thương mạnh mẽ toát ra từ đôi mắt nàng mọt sách. Tôi thậm chí nghĩ rằng cô sẽ chấp nhận bất cứ yêu cầu gì tôi đưa ra.
Tỉ lệ khiến không chỉ một mà hai nàng có tính cách yêu điên cuồng trong mình thay đổi hành vi là bao nhiêu? Có khả thi hay không? Rồi đặt nó lên sự bất thường của cả lần thiếp lập này nữa. Đúng là họ đã đối xử với tôi rất tốt, ngay cả trước khi nụ hôn diễn ra, nhưng chẳng thể so sánh được với sau đấy.
May mắn thay, chúng ta có nhóm kiểm soát cho nghiên cứu của mình, dù chỉ một người thôi. Laura, lớp trưởng đáng mến. Cô bạn gái này của tôi hẳn sẽ nghiền tôi ra bã nếu nghe được những gì tôi muốn nói cho mọt sách biết. Laura đã cho thấy cô ấy là người thẳng thắn như thế nào. Cô không ngần ngại làm những điều người khác chẳng dám lên tiếng.
Tuy nhiên, kể từ khi chính thức hẹn hò, bọn tôi chưa thật sự có khoảnh khắc nào ở riêng với nhau cả, huống hồ chia sẻ những gì thân mật hơn. Chỉ riêng việc nắm tay thôi đã khiến lớp trưởng đỏ hẳn cả mặt. Cả Laura ngày hôm qua và hôm nay chẳng khác gì nhau. Cô ấy không nhảy từ chỉ mến tôi hẳn sang đòi làm mẹ ngay lập tức.
Hai người còn lại thì khác.
Để một người bình thường thay đổi, ta cần thời gian. Để một nàng yandere thay đổi, ta cần thời gian, vài mạng người, một con dê, tám thỏi vàng, một trinh nữ, và khẩu súng nạp sẵn một viên đạn để tự kết liễu bản thân. Nụ hôn là một điều quý giá, nhưng tôi không nghĩ mình có một bờ môi thần thánh với khả năng tẩy não bất cứ ai nó chạm vào đâu.
Tôi đoán thứ khác biệt ở đây là ý nghĩa đằng sau nụ hôn ấy. Còn thực hư thế nào thì tôi chịu. Có lẽ có thứ gì đó làm họ thay đổi mà tôi không thể nhìn được.
Giả sử, chỉ là giả sử thôi nhé, nụ hôn cho họ thấy thứ mà tôi cũng thấy, nhưng lại theo cái nhìn của họ thì sao? Những cô gái ấy cũng trải qua quá khứ ấy và nhớ lại ký ức của mình. Chỉ điều này mới giải thích được sự thay đổi đột ngột ở họ.
Chuyện xảy ra được với tôi, không lý nào không xảy ra với người khác được. Tôi nghĩ mình có thể thử.
"Kuro này." Sau một hồi lâu, tôi mở lời.
"Em đây." Kurokawa ngay lập tức trả lời, như thể cô đã chờ tôi từ rất lâu vậy.
"Tớ đồng ý."
Có lẽ cô ấy sẽ hiểu tôi đang nói gì, có lẽ không. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ mình nợ Kurokawa ba chữ ấy. Khi cô cầu hôn tôi trong quá khứ kia với chiếc nhẫn vải, tôi đã không thể trả lời vì bị sốc. Với những gì trong ngực mình, tôi đủ tự tin để đáp lại tình cảm của mọt sách.
Laura sẽ thiến tôi mất...
Rất nhanh, Kurokawa tỏa sáng như đóa hướng dương trong ngày nắng. Nơi khóe mắt cô là những hạt lệ long lanh, phản chiếu rực rỡ ánh mặt trời.
Lồng ngực tôi nhẹ nhõm vì mình đã đoán đúng.
Nắm lấy chặt bàn tay tôi, Kurokawa nói: "Mừng anh về."


1 Bình luận