Gặp lại bạn gái cũ qua ứn...
Nanashi Maru (ナナシまる) Akino Eru (秋乃 える)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 4.3: Dù có gặp được nhau thì chưa chắc mọi chuyện sẽ suôn sẻ (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,514 từ - Cập nhật:

Shou: 「À, đúng vậy nhỉ.」

Hikari:「Ừm, dù không phải hôm nay thì lại một lúc nào đó...」

Thêm nữa, tôi đã nghĩ rằng chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.

Nhưng mà, tình cờ gặp lại một cách kỳ diệu, rồi lại tình cờ mang chiếc ô về mất và được gặp lại.

Không, nếu nói là「được gặp」thì nghe như thể tôi muốn gặp vậy.

Dù có gặp lại thì cũng sẽ không thể trở lại mối quan hệ như trước đây nữa đâu.

Shou:「── Này Hikari.」

Hikari:「...Gì thế?」

Mặt cô ấy vừa vặn bị cái máy tính bảng che mất nên tôi không biết giờ cô ấy đang có biểu cảm gì.

Nhưng mà, mình phải nói.

Shou:「Cho tao xem thực đơn nữa.」

Hikari:「À.」

Những món đã gọi cũng đều được mang đến hết rồi.

Cheese ball, changja, yukke sushi, cheese dakgalbi, assorted namul, cold noodles, kimbap.[note72587]

Ừm, đúng là nhìn những món ăn bày ra lại nghĩ...

Shou:「Này.」

Hikari:「Gì thế?」

Shou:「Cái này ăn hết được không đấy?」

Hikari:「Thừa sức ấy chứ.」

Nhân tiện, thứ tôi gọi là món changja được bày trên đĩa nhỏ và một suất kimbap. Còn lại đều là những món Hikari đã gọi.

Thứ tôi gọi là một lượng đồ ăn khá ít so với bữa ăn thông thường của một người đàn ông. Nhưng mà tôi hoàn toàn không phải là người ăn ít.

Vì là Hikari nên tôi đã dự đoán thế nào cô ấy cũng gọi một lượng đồ ăn không thể ăn hết và việc phải dọn dẹp đồ ăn thừa cũng đã nằm trong tính toán của tôi rồi.

Shou:「Hỏi cho chắc thôi chứ cô có bỏ bữa trưa hay gì không đấy?」

Hikari:「Không hề. Thậm chí cả món tráng miệng tôi cũng ăn ngon lành rồi cơ.」

Shou:「Tôi biết mà.」

Liệu Hikari có phải là người không tồn tại cái thứ gọi là no bụng, cái thứ được trang bị cho tất cả mọi người không nhỉ.

Vì thế mà ăn như một đứa ngốc. Hay nói đúng hơn là đúng là ngốc thật.

Và rồi, cô ấy dừng cái tay vừa ăn như điên lại và nói thế này.

Hikari:「Ực, thấy ghê quá...」

Shou:「Haiz...」

Hikari:「Thôi được rồi, phần còn lại... tớ cho cậu đấy.」

Cô ấy miễn cưỡng nhường với vẻ mặt cực kỳ khó chịu nhưng điều đáng ngạc nhiên là đến mức đó rồi mà vẫn còn ham muốn ăn nữa.

Tôi thì còn lâu mới no căng.

Shou:「Vậy thì...」

Vì vậy, quả cheese ball trước mắt trông ngon không thể cưỡng lại được nhưng mà...

Hikari:「Vẫn muốn ăn!!」

Ngay khoảnh khắc tưởng chừng như bị tôi cướp mất đồ ăn, cô ấy đổi sắc mặt và mạnh bạo nhét quả cheese ball vào miệng.

Không biết ám ảnh về đồ ăn đến mức nào nữa.

Shou:「Không cần phải vội vàng thế đâu, đồ ăn không chạy đi mất đâu...」

Dù tất cả đồ ăn đã hết, Hikari vẫn còn nhìn vào máy tính bảng. Đúng là, nếu ăn thêm nữa có khi chết mất nên tốt hơn là mình lấy đi thôi.

Shou:「Rồi, hết rồi nhé. Cô sẽ không cử động được nữa đâu.」

Hikari:「Á...! Ừm~! Không chịu đâu~!」

Trẻ con à.

Việc đi ăn cùng Hikari, ngoài nỗi sợ bị bắt ăn một lượng đồ ăn thừa không tưởng, còn những điều đáng sợ khác nữa.

Hóa đơn, thật đáng sợ.

Tôi xem qua hóa đơn một cách rụt rè như khi kéo pháo.

Shou:「Haiz...」

Hikari:「Gì thế, anh hầu như không ăn gì cả, tôi sẽ trả tiền.」

Shou:「Không không, cái nỗi nhục khi bị nhìn thấy để con gái trả tiền hóa đơn ấy mà...」

Hikari:「Anh có cái khoản sĩ diện hão như thế đấy nhỉ.」

Shou:「Không, cậu cũng khá là "ngạo mạn"[note72588] đấy chứ.」

Hikari:「Gì cơ? Gouman?[note72588] Là nhân vật nào à?」

Shou:「Thôi được rồi.」

Kết quả là với mong muốn mãnh liệt của tôi, việc thanh toán đã kết thúc bằng việc chia đôi.

Hikari, người ban đầu cứ nói là sẽ trả hết và không chịu nghe thì sau khi nhìn hóa đơn đã tái mặt lại và chấp nhận đề nghị của tôi.

Từ lần sau hãy suy nghĩ kỹ trước khi ăn đấy.

Hikari:「A~ Ngon quá!!」

Shou:「Vẫn cứ là cái đồ 'thùng rỗng đáy' không thay đổi nhỉ.」

Hikari:「Đừng có nói là 'ngốc', bực mình quá.」

Sau khi ra khỏi quán, điểm đến tiếp theo đã được quyết định.

Nếu chúng tôi vẫn còn là một cặp, chắc chắn phía trước sẽ có một sự kiện nào đó.

Đi karaoke cũng được, ngồi ở công viên tán gẫu cũng được, sau những màn "đấu trí" rồi biến mất vào tòa nhà với ánh đèn neon lấp lánh cũng... được.

Nhưng mà, chúng tôi là mối quan hệ tế nhị gọi là người yêu cũ. Tôi cảm thấy cái định nghĩa "bạn bè hiểu rõ nhau nhất" là gần đúng nhất.

Hikari:「Chúng ta về nhé?」

Shou:「Ừ nhỉ.」

Thẳng đường, chúng tôi đi về phía nhà ga. Mỗi người sẽ về nhà riêng của mình.

Hikari:「À, nói mới nhớ...」

Shou:「…… ?」

Hikari, người đang hà hơi vào tay để chống lại cái lạnh, bắt đầu nói như thể sắp nói chuyện về thời tiết ngày mai.

Hikari:「Anh, anh đã gặp ai đó trên ứng dụng hẹn hò rồi à?」

Shou:「Gì thế, tự nhiên vậy?」

Hikari:「Không có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy vậy thôi」

Người hiện lên trong đầu tôi là Kokoro-san, "nữ hoàng" của trường đại học và cực kỳ ngại giao tiếp. Tôi vẫn chưa gặp ai khác ngoài cô ấy, thậm chí còn chưa "match" với ai.

Shou:「À, tôi tình cờ có gặp một bạn cùng trường đại học thôi.」

Hikari:「Thế, à.」

Hikari:「Thế nào rồi?」

Shou:「Thế nào á, bình thường thôi. Nghe nói là một bạn được đối xử có vẻ như idol ở trường đại học đấy.」

Hikari:「'Có vẻ như' á, anh thật sự chẳng quan tâm đến người khác gì cả nhỉ. ...Nếu được đối xử như idol thì chắc là dễ thương đấy.」

Shou:「Ừm, ừ.」

Vài phút cho đến khi đến nhà ga, im lặng mãi cũng ngại và tôi hiểu là cô ấy cố gắng nói chuyện gì đó. Không hiểu sao cái chủ đề hiện ra lại là chuyện tình cảm của tôi.

Không phải vậy, nhưng mà dù sao chúng tôi cũng tái ngộ qua ứng dụng hẹn hò nên chủ đề đó tự nhiên cũng xuất hiện thôi nhỉ.

Cứ thế một lúc im lặng ngắn xuất hiện và tôi bắt đầu nói mà không suy nghĩ gì nhiều, như thể để lấp đầy khoảng trống đó.

Shou:「Còn bên cô thì sao?」

Hikari:「Không hẳn.」

Shou:「Này, bắt tôi nói một mình à. Ăn gian thế.」

Hikari:「Tớ có một người đang nói chuyện thân thiết. Có vẻ tớ không hợp với việc liên lạc cùng lúc với nhiều người. Người đó khá tốt và tớ đang nghĩ có lẽ sẽ bỏ ứng dụng hẹn hò luôn.」

Shou:「Hừm... đã gặp rồi à?」

Hikari:「Chưa.」

Shou:「Có đẹp trai không?」

Hikari:「Ừm, dù là qua ảnh thôi nhưng cũng khá là đẹp trai.」

Shou: 「……」

Hikari:「……」

Gặp lại nhau, hẹn hò một lần, rồi lại gặp thế này để trả lại chiếc ô, dù có cố chấp cũng không thể nói với Hikari, nhưng nếu nói thật lòng thì liệu có nên thành thật không nhỉ, tôi đã nghĩ vậy.

Người mà tôi thực sự muốn ở cùng, dù có lúc đáng ghét, nhưng cuối cùng có lẽ vẫn là Hikari.

Dù hôm nay chỉ toàn là những cuộc trò chuyện cãi vã nhưng ngay cả điều đó cũng có gì đó vui vẻ.

Shou:「Đến ga rồi này.」

Hikari:「À, ừm.」

Nhưng mà, dù nghĩ vậy thì cũng đã muộn rồi.

Giống như tôi có cuộc gặp gỡ mới thì Hikari cũng có những cuộc gặp gỡ mới.

Khác với tôi, người mà bóng dáng người yêu cũ mãi không rời khỏi đầu thì Hikari có lẽ đã hoàn toàn không còn vương vấn gì nữa rồi.

Tôi cũng nên nhanh chóng quên đi cái sự vương vấn lỗi thời này đi, với một người mới, đúng vậy, một người như Kokoro-san chẳng hạn thì tốt hơn.

Tôi hoàn toàn không có ý định nói là tôi vẫn còn thích Hikari bây giờ. Chỉ là, khi tưởng tượng cậu ấy ở cùng người khác, tôi cảm thấy hơi khó chịu một chút thôi.

Shou: 「Tạm biệt nhé.」

Hikari: 「Ừm, tạm biệt. Cảm ơn vì đã trả một nửa.」

Shou: 「Ừ.」

Đối với Hikari, người bước lên tàu trước, tôi không vẫy tay chào, chỉ đơn giản là trao đi lời nói ở đó.

Vì chúng tôi không còn là mối quan hệ mà vẫy tay nói lời tạm biệt hay đưa về tận nhà vì lo lắng nữa.

「Người hiểu rõ nhau nhất là những người hiểu biết tốt về nhau」nghĩ như vậy thì được rồi còn gì.

Ngay cả người có thể nghĩ như vậy, chắc cũng không dễ dàng gì đâu.

Vì thế, thôi kết thúc thôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Danh sách tên các món ăn
Danh sách tên các món ăn
[Lên trên]
Hiểu sai do cách phát âm của 2 từ đều là gouman
Hiểu sai do cách phát âm của 2 từ đều là gouman
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận