Gặp lại bạn gái cũ qua ứn...
Nanashi Maru (ナナシまる) Akino Eru (秋乃 える)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 4.1: Dù có gặp được nhau thì chưa chắc mọi chuyện sẽ suôn sẻ (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,879 từ - Cập nhật:

Vào một ngày trời không mưa, tôi, một thằng con trai, lại đứng trên sân ga Sannomiya cầm một chiếc ô màu be của phụ nữ.

Thời gian là 17 giờ 50 phút.

Còn 10 phút nữa trước khi đến giờ hẹn.

Tôi chắc chắn vì là Hikari nên nghĩ rằng sẽ đến muộn, nhưng thật sự thời gian chờ đợi này làm tôi không khỏi thấy lo lắng.

Đó không phải là vì tôi còn vương vấn Hikari hay chỉ vì gặp cô ấy mà tôi căng thẳng, không phải vì những lý do như thế.

Vì là mùa đông, trời lạnh nên tôi chỉ bồn chồn thôi. Nhìn này, tôi xoa hai tay vào nhau và hà hơi ấm vào đầu mũi lạnh cóng.

Cơ thể thì cứ động đậy không yên nhưng tâm trí thì lại bình tĩnh. Thật đó.

Vậy nên, ngay cả khi nhìn thấy Hikari vừa bước ra từ cửa soát vé ngay trước mắt, tôi hoàn toàn không hề bối rối.

Hikari:「Xin lỗi đã để anh đợi, anh đến sớm nhỉ」.

Shou:「Là tại cô đến muộn chứ.」

Hikari: 「Xin lỗi nhé, nhìn đồng hồ của anh xem. Vẫn còn 10 phút nữa mà?」

Shou:「Cái đồng hồ đó hỏng rồi không chừng? Cô mà đúng giờ thì không giống cô chút nào」

Hikari:「Hả!? Chính anh mới là người bao nhiêu lần ngủ quên vào ngày hẹn còn gì!?」

Shou:「Chỉ có hai lần thôi!! Cô thì có khi còn ít lần đến đúng giờ hơn ấy chứ!! Lúc nào cũng trễ khoảng 5 đến 10 phút!!」

Hikari:「Ờ, cái đó thì...」

Ánh mắt của những người xung quanh đang hướng vào tôi.

Gì thế này, gì thế này, cãi nhau như vợ chồng à~, một nhóm sinh viên đại học đứng ở vị trí cách đó một chút vừa nhìn chúng tôi vừa tỏ vẻ thích thú.

Shou:「Ê, ê. Tôi cảm thấy xấu hổ quá nên chúng ta đổi chổ đi nhá」

Hikari: 「Chờ đã……..!」

Tôi nắm tay Hikari rồi ra khỏi nhà ga.

Mùa đông thì trời trở nên tối nhanh. Bên ngoài trời đã tối đến mức không còn thấy ánh hoàng hôn nữa, đèn xe và đèn huỳnh quang từ biển hiệu cửa hàng chiếu sáng cả con phố.

Một chiếc xe tải lớn đang dùng loa để quảng cáo cho công việc làm thêm thu nhập cao. Tiếng tàu điện và tiếng nói chuyện của rất nhiều người.

Hikari: 「Anh đang kéo gì thế?」

Shou:「À, xin lỗi.」

Tôi buông tay mà mình vẫn đang nắm ra và xin lỗi.

Những lúc như thế này thì tôi có thể xin lỗi ngay lập tức...nhưng mà…

Hikari: 「Thôi nào, cùng nhau giải quyết nhanh việc cần làm thôi. 」

Cô ấy nói vậy rồi đưa bàn tay vừa mới buông ra cho tôi.

Tôi thì không hiểu rõ ý của cô ấy nhưng cứ thử nắm lấy bàn tay đó xem.

Hikari: 「Hả, hả!? Sao cậu thông minh thế mà có những lúc lại ngốc nghếch như vậy hả!?」

Shou: 「……?」

Hikari: 「Ô kìa ô!!」

Shou: 「Àaa…. Ra là cái ô à.」

Hikari: 「Không hiểu anh đang suy nghĩ kiểu gì nữa...」

Shou: 「Tự nhiên đưa tay ra thì ai mà hiểu được chứ!!」

Hikari: 「Sao thế!! Hôm nay tôi đến gặp anh là vì chuyện đó mà, chỉ có thể là chuyện đó thôi chứ!!」

Vì đầu óc tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều về việc gặp gỡ nên đã quên mất mục đích hôm nay.

Nhưng mà, nếu tôi thành thật nói ra điều đó một cách ngốc nghếch thì chắc chắn cô ấy sẽ nói kiểu như 「Cái gì chứ, nếu anh nghĩ tôi chỉ là người yêu cũ bình thường thì đầu óc anh đã không tệ đến thế rồi đúng không? Hay là anh vẫn còn thích tôi? 」 nên tôi tuyệt đối sẽ không nói.

Hikari:「Này, anh đang cứ ngơ ngác cả người đấy.」

Khi tôi đưa chiếc ô đã mang theo cho cô ấy, tôi cảm thấy biểu cảm của Hikari dịu đi một chút.

Cô ấy đã trân trọng nó đến vậy sao.

Hikari: 「Tay cầm hơi ấm. Nhiệt độ cơ thể anh đấy, ghê quá.」

Shou: 「Cô nói quá rồi đấy?」

Hikari: 「Tôi đã cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, hôm nay vốn dĩ tôi không có việc gì phải đến Sannomiya cả, vậy mà còn cố đi tàu điện đến đây.」

Cô ấy đột nhiên bắt đầu tuôn ra những điều bất mãn.

Chuyện như thế thì có gì đâu, đó là điều không thể tránh khỏi mà.

Shou:「Tôi xin lỗi. Nhưng chuyện đó qua rồi còn gì.」

Hikari:「Đúng vậy, chuyện đã qua. Vì vậy nên tôi đã đến tận đây rồi.」

Hikari không đi về phía nhà ga mà bắt đầu đi về phía khu phố sầm uất ở hướng ngược lại với nhà ga.

Hikari:「Vậy nên hãy đi ăn tối với tôi đi. 」

Shou: 「Ể……..?」

Nếu đi theo cô ấy như thế này, liệu tôi có bị nghĩ là vẫn còn vương vấn Hikari không nhỉ?

Không, vốn dĩ chính Hikari đã bảo tôi đi cùng còn gì.

Nhưng mà trong trường hợp này, nếu thực sự không còn vương vấn thì không phải từ chối bằng cách nói「Sao lại thế, phiền phức」mới đúng hay sao?

Shou: 「Khoan đã.」

Hikari dừng bước và quay lại nhìn tôi, nói với vẻ mặt giống hệt Enji khi trêu chọc tôi.

Hikari: 「Hay là, anh đang xem tôi là người khác giới sao? Chỉ là người yêu cũ thôi mà đúng không? Hay là vì còn vương vấn nên không dễ dàng đi theo tôi được?」

Shou: 「Hả? Mày nói cái gì thế? Tao hoàn toàn không coi mày là phụ nữ một chút nào đâu. 」

Hikari: 「Vậy thì đi cùng tôi đi. Tôi cũng chẳng muốn ăn cơm với anh đâu nhưng mà tôi đang thèm đồ Hàn Quốc quá. Một mình thì ngại vào, mà anh lại vừa hay ở ngay trước mặt nên ít nhất hãy đền bù cho tôi cái tội hôm nay đã bắt tôi ra ngoài đi. 」

Shou: 「Tội cái gì chứ? 」

Hikari: 「Tội chứ sao, hôm nay nếu không có cái việc này thì tôi chỉ cần ở nhà cả ngày nằm ườn ra là xong rồi.」

Shou:「Đồ bất tài vô dụng cho xã hội.」

Hikari: 「Im đi.」

Cuối cùng thì hai người chúng tôi cũng bắt đầu đi bộ về phía khu phố sầm uất.

Tôi nghĩ là vì mùa đông trời tối nhanh nên đèn trang trí cũng nhiều hơn.

Ngay cả một cái cầu vượt dành cho người đi bộ bình thường cũng được trang trí lộng lẫy và hai màu xanh lam với trắng đã thu hút tôi.

Nói đến đèn trang trí thì tôi nghĩ việc các cặp đôi cùng nhau ngắm là điều thường thấy nhất.

Thực tế là cặp đôi đang đi ngay trước mặt tôi, dù chỉ là một cái cầu vượt dành cho người đi bộ bình thường nhưng mắt họ vẫn đang sáng lên.

Hikari: 「Nhìn kìa Maa-kun! Đẹp tuyệt vời luôn! 」

Shou: 「Con gái thường thích những thứ như này nhỉ?」

Hikari: 「Ê~ Lạnh lùng quá~, Maa-kun nhìn những thứ này không cảm động sao? 」

Shou:「Ừm~ thì tôi cũng thấy đẹp.」

Maa-kun, tớ hiểu mà.

Sao mà phụ nữ lại lãng mạn đến thế nhỉ.

Nói cho cùng thì đèn trang trí chỉ là tập hợp của điện thôi. Nếu nhìn gần thì thấy đầy những bóng đèn nhỏ xíu trông thật khó chịu.

Ở lối vào khu phố Center-gai, nơi có dãy cửa hàng McDonald's và Uniqlo thì có một cậu con trai đang vừa đàn vừa hát bằng guitar acoustic và chúng tôi đi qua đó để vào Center-gai.

Tôi thỉnh thoảng lại thấy cậu con trai này ở đây.

Hơn một năm trước, khi tôi còn ở cùng Hikari, chúng tôi đã từng dừng chân nghe cậu ta hát.

Cậu con trai danh dan: 「Anh chị có yêu cầu gì không ạ?」

Hikari: 「Tôi muốn nghe bài ‘Himawari no Yakusoku’ [note72557]!」

Lúc đó, khán giả chỉ có mỗi chúng tôi. Bây giờ thì đã có vòng vây người và có vẻ như cậu ấy không còn gặp khó khăn trong việc tìm người để hỏi yêu cầu nữa.

Hikari: 「Có vẻ như cậu ấy đã trở nên nổi tiếng rồi nhỉ. 」

Shou: 「...... Ừ nhỉ.」

Không phải "đã trở nên nổi tiếng" mà là "đã nổi tiếng mất rồi", cái cách nói đó nghe như thể ẩn chứa ý nghĩa "bí mật chỉ của riêng chúng ta đã bị nhiều người biết đến rồi nhỉ".

Nhưng mà chắc là cô ấy không nghĩ sâu xa đến vậy khi nói đâu.

Chúng tôi rẽ ngang khỏi Center-gai giữa chừng và đi ra con đường có tên Ikuta Road, nơi có nhiều hàng quán ăn.

Nhân viên quán nhậu: 「Các anh đang tìm quán nhậu hay gì đó ạ?」

Một anh chàng dữ tợn mặc chiếc quần skinny jeans bó sát đã bám sát bên cạnh chúng tôi và mời vào quán nhậu.

Đúng vậy, con đường này có rất nhiều người mời chào khách.

Shou: 「Vì ông nội đã mất của tôi từng dặn là không được đi theo những cô gái vừa mời chào khách vừa đột nhiên áp ngực vào người.」

Nếu không dứt khoát từ chối như thế này, họ sẽ theo mình khoảng 50 mét một cách thản nhiên, thật là phiền phức.

Nhân viên quán nhậu:「Vậy hả... Nhưng mà tôi hoàn toàn không đáng ngờ đâu! 」

Ôi trời, tên này là một đối thủ có trình độ khá cao. Tôi cảm giác như ở dưới ánh mắt hắn hiện lên dòng chữ「Không thể trốn thoát! 」.

Hikari: 「Xin lỗi, chúng tôi ăn cơm rồi với cả còn là học sinh cấp ba nữa. 」

Nhân viên quán nhậu: 「À, vậy hả! Vậy thì tôi xin phép!」

Ngay lập tức Hikari đã tiếp ứng.

Quả thật là những người này, nếu mình nói đã ăn cơm rồi thì họ sẽ nài nỉ "vẫn còn rượu mà". Có lẽ Hikari đã dùng từ "học sinh cấp ba" là để dứt điểm, khiến cho việc tiếp tục bắt chuyện với chúng tôi trở nên vô nghĩa. Giỏi lắm, cô nàng.

Anh chàng mời chào khách với đôi chân bó sát lại tìm thấy mục tiêu khác và bước đi.

Sao mà những người mời chào khách mặc quần skinny jeans bó sát như thế lại có đôi chân đẹp đến vậy nhỉ.

Hikari: 「Anh, ông nội anh đã mất rồi à... 」

Shou: 「Không, ông vẫn khỏe mạnh lắm.」

Hikari: 「Hết nói nổi... Dù là nói dối thì cũng đừng có 'giết người' như thế chứ...」

Shou: 「Mẹ tôi bảo là mỗi sáng ông vẫn tập thể dục buổi sáng bằng radio với âm lượng lớn. 」

Hikari cũng từng đến chơi nhà tôi vài lần khi còn sống ở quê nên cô ấy có mối quan hệ tốt với gia đình tôi.

Khi tôi nói chuyện đã chia tay với Hikari, có lẽ mẹ tôi là người buồn nhất. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy mẹ tôi thích Hikari đến thế nào.

Ghi chú

[Lên trên]
nhạc phim Doraemon
nhạc phim Doraemon
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận