Gặp lại bạn gái cũ qua ứn...
Nanashi Maru (ナナシまる) Akino Eru (秋乃 える)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 4.2: Dù có gặp được nhau thì chưa chắc mọi chuyện sẽ suôn sẻ (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,924 từ - Cập nhật:

Hikari:「Thật không thể tin được là một người lạnh lùng như anh lại sinh ra từ một gia đình ấm áp đến vậy. Có lẽ nào anh bị bỏ rơi rồi được nhặt về không? Kiểu 'lềnh bềnh trôi' ấy? 」

Shou:「Này, chính cô mới đừng có nói mấy thứ như vậy dù là nói dối chứ. Hơn nữa, cái hiệu ứng âm thanh đó thì chắc chắn người nhặt được tôi là bà rồi. Thời nay làm gì có bà nào giặt đồ ở sông nữa.」

Hikari:「Trong trường hợp đó tên anh sẽ là Shoutarou đấy. Chúc mừng, giả thuyết bị nhặt từ sông về đã không thể chứng minh rồi.」

Shou:「Tao chắc chắn đã sinh ra từ bố mẹ ấm áp và nhân hậu và bản thân tao cũng kế thừa điều đó.」

Hikari:「Hả? Anh thiếu sự quan tâm rồi. Có lẽ anh đã bỏ quên nó trong bụng mẹ rồi không? Sinh ra lại đi.」

Shou:「Cô nói thế có nghĩa là bảo tôi đi chết một cách vòng vo đúng không?」

Hikari:「Gì cơ? Mà dù không nói vòng vo cũng được đấy chứ?」

Hễ cứ mở miệng là lại đấu khẩu cay nghiệt nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn bước đi cạnh nhau.

Điểm đến là quán ăn Hàn Quốc mà Hikari mong muốn. Từ xưa đến giờ, dù có quán ăn muốn đến, chúng tôi cũng không đi thẳng một mạch.

Nói là "chúng tôi" thì không đúng, "Hikari" mới là đúng.

Hikari:「Oa, mùi thịt nướng từ quán yakiniku vừa đi qua đang quyến rũ tớ...」

Đúng là khi đi qua quán yakiniku, có mùi thịt nướng trên bếp than rất thơm nhưng không phải cậu đã nói là muốn ăn đồ Hàn Quốc sao.

Hikari: 「Oa, ở chỗ này có quán sushi mới mở này...」

Shou:「Gì thế, lại thèm sushi à? Hay là yakiniku?」

Mắt cô ấy sáng lên nhưng vẫn cố gắng đi về phía quán Hàn Quốc. Cố gắng... nhưng mà.

Shou:「Này, định làm gì đấy?」

Tôi hết nói nổi với Hikari khi cô ấy không chịu rời khỏi trước quán sushi.

Cơ thể thì đứng trước quán sushi, ánh mắt và đầu mũi thì hướng về quán yakiniku, còn mũi chân thì lại hướng về quán Hàn Quốc. Đúng là một người bận rộn. Thôi được, không còn cách nào khác, mình lại dẫn đường như ngày xưa vậy.

Shou: 「Nhìn kỹ xem, quán sushi này không phải là sushi băng chuyền đâu. Chắc chắn đắt lắm đấy.」

Hikari:「Ừm... đúng nhỉ.」

Shou:「Và nghĩ kỹ đi, quán Hàn Quốc về cơ bản cũng giống như quán yakiniku vậy. Thịt cũng có, mà món cheese ball cô thích cũng có nữa.」

Hikari:「Ừm... đúng nhỉ.」

Shou:「Vậy thì đi đến quán Hàn Quốc mà ban đầu định đi là được rồi còn gì.」

Hơn nữa, quán Hàn Quốc mà chúng tôi định đi là quán mà trước đây tôi và Hikari đã từng đến nên tôi nghĩ mình đại khái nắm rõ có gì ở đó

Hình như ở quán đó thì...

Shou: 「Sashimi thịt bò cũng có đúng không? Món changja[note72559] mà tôi thích cũng có nữa.」

Hikari:「……」

Dù mắt sáng lên và thậm chí sắp chảy nước miếng nhưng đột nhiên cô ấy lại nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt không vui.

Tôi không nhớ mình đã nói điều gì đó đáng bị ghét bỏ thay vì được cảm ơn cả...? Shou:「Sao thế?」

Hikari:「Vì vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã nói là muốn ăn đồ Hàn Quốc mà.」

Shou:「...? Tôi biết điều đó mà.」

Hikari:「Vậy nên, ý tôi là tôi hoàn toàn không bị anh lừa gạt đâu! Tôi quyết định đi quán Hàn Quốc là do ý chí của tôi!」

Shou:「Cô nói hay thật, rõ ràng đến tận lúc nãy vẫn còn mê mẩn quán yakiniku và quán sushi.」

Hikari:「Im đi! Đi nhanh lên! Đi theo cho cẩn thận vào đồ chậm chạp!」

Shou: 「Haiz... Bực mình thật.」

...Thật sự, đúng là cô người yêu cũ đáng ghét.

Chúng tôi đi xuống cầu thang vào tầng hầm, bước vào bên trong quán với ánh đèn neon lấp lánh mang phong cách「party people」

Nhân viên quán: 「Chào mừng quý khách!」

Người chào đón chúng tôi bằng lời chào đầy năng lượng là một chị gái dễ thương trông giống idol Hàn Quốc.

Giống như người mời chào khách lúc nãy, chị ấy cũng mảnh mai đến đáng sợ.

Nhân viên quán:「Tôi sẽ dẫn quý khách ạ!」

Tất cả các chỗ ngồi đều là phòng riêng nhưng nghe tiếng thì có vẻ có rất nhiều khách.

Tiếng hô 「ikkokouru」[note72560] mà ở một số quán đã bị cấm cũng vọng đến, thật lòng mà nói, đối với một người không giỏi hòa mình vào không khí kiểu này như tôi thì thật khó chịu.

Hikari:「Tớ cũng muốn gầy như chị nhân viên lúc nãy quá, ăn gì thì mới được như thế nhỉ.」

Trường hợp của cậu thì đừng ăn gì cả.

Bây giờ cũng đã gầy rồi nên nếu sửa cái thói ăn uống vô tội vạ đó thì chắc chắn sẽ đạt được cân nặng Lọ Lem thôi.

Hikari: 「Anh, anh ghét bầu không khí như thế này nhỉ.」

Shou:「Ồ, cô nhớ tốt thật đấy.」

Lần trước đến thì yên tĩnh hơn nhiều nhưng không biết có phải họ đang tổ chức tiệc tùng gì đó sau một bức tường không nữa.

Thôi, họ làm gì thì cũng là tự do của họ thôi. Dù sao cũng vào cùng một quán, không than phiền được.

Hikari vừa nói「Hừm」 vừa xem đồng hồ, chỉ tay về phía cầu thang chúng tôi vừa đi vào và nói.

Hikari:「Quán khác cũng được mà? Này, yakiniku hay sushi gì đó.」

Shou:「Gì thế, quan tâm đến tôi đấy à?」

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt vẫn còn vô tư bỗng biến dạng.

Hikari:「Hả, hả!? Hoàn toàn không phải là tôi định tốt với anh hay gì đâu!!」

Shou:「Rồi rồi. Nhưng mà ở đây thật sự không sao đâu. Gần đây tôi có một thằng bạn còn ồn ào hơn cả mấy dân 'party people' kia, lại còn cứ bám dính lấy như chó nữa. Nhờ vậy mà tôi quen rồi.」

Hikari:「À, à thế à! Người đó, có dễ thương không?」

Shou:「Nói cái gì thế, cái tên đó làm sao mà dễ thương được ghê chết.」

Hikari:「Nói như thế thì đáng thương quá rồi.」

Shou:「À nhưng mà có lẽ phần lớn mọi người sẽ nghĩ là cậu ấy dễ thương đấy. Có vẻ như là được người lớn tuổi hơn yêu quý.」

Thôi, vì là Enji nên chắc cậu ấy được yêu thích bất kể tuổi tác nhỉ...

Hikari: 「...Thế à.」

Shou:「Sao tự dưng hỏi cái đó. Cô quan tâm đến chuyện bạn bè tôi hay gì à? Hồi trước có bao giờ hỏi đâu.」

Hikari:「Hồi trước dù không hỏi thì tôi cũng nắm rõ sơ sơ các mối quan hệ bạn bè của anh rồi. Mà bây giờ cũng không hẳn là quan tâm đâu.」

Shou:「Sao lại bị nắm rõ thế, hay là cô lén xem điện thoại tôi hay gì đấy hả!?」

Hikari: 「Không có xem đâu! Vì học cùng cấp ba với cả anh không có việc gì thì chẳng bao giờ ra ngoài cả! Hơn nữa lúc nào cũng ở cùng tôi nên dù không muốn cũng nắm rõ hết rồi!」

Shou:「Àaaaa, đúng rồi.」

Nghĩ lại thì, chúng tôi gặp nhau hồi cấp ba, hợp nhau ngay từ đầu nên thân thiết đến mức có thể nói là bạn thân và lúc nào cũng ở cùng nhau.

Vì vậy, chúng tôi bị những người xung quanh nói là「Khi nào bọn mày yêu nhau đây hả?」, rồi cuối cùng mới bắt đầu ý thức về nhau như người khác giới.

Cho đến lúc đó, tôi chỉ nghĩ là mình muốn ở cùng nhau thôi, vậy mà một khi đã ý thức được thì không thể dừng lại được nữa và dần dần không thể tiếp xúc với nhau ở khoảng cách của bạn bè như trước được nữa.

Shou:「Tao cũng thế, nếu là chuyện về mày thì bất cứ điều gì... tao đều biết hết.」

Hikari:「Cách nói đó ghê tởm quá nên đừng nói nữa được không?」

Shou:「Đừng có nói ghê tởm này nọ chứ, tớ khóc đấy? Nếu tớ khóc thì bà sẽ đến đấy?」

Hikari:「Rồi rồi 'pien pien'[note72561].」

Giờ đây, tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, ở cùng ai, đang cuồng món ăn nào, hay ăn nhiều như thế nào như một đứa ngốc nữa.

Đó là những điều mà trước đây tôi biết nhưng tôi nhận ra rằng khi xa cách nhau một năm thì mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy.

── Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa phòng riêng và tôi đã nghĩ.

Có vẻ như những dân「party people」đang tổ chức tiệc tùng với tiếng hô「ikkokouru」vừa nãy đã về rồi. Bên trong quán đã trở nên dễ chịu hơn.

Nhân viên quán: 「Xin phép ạ~! Tôi xin nhận order đồ uống trước ạ~!」

Và rồi, nếu lơ là một chút là một anh chàng trông「chara-chara」[note72562] với tinh thần hưng phấn đã đến lấy order.

Hikari:「À, nói mới nhớ anh có uống rượu không?」

Lúc chia tay thì chúng tôi vẫn còn là học sinh cấp ba nên không biết chuyện rượu chè của nhau.

Tôi nghĩ khi đã sang tuổi 20 thì số người chưa từng uống rượu là ít nhưng nếu cảm thấy mình không hợp với rượu thì sau đó sẽ không uống nữa. Ngược lại, tôi nghĩ cũng có những người bị nghiện.

Tôi tuy là người thích ở trong nhà và có tính cách u ám nhưng rượu lại hợp khẩu vị.

Nếu nói đến rượu thì hình ảnh dân「party people」rất mạnh và tôi cứ nghĩ chắc mình sẽ không thích đâu.

Cho đến khi thử uống cùng Enji xem sao thì ôi thật kỳ diệu, ngon đấy chứ.

Nhưng mà...

Shou: 「Tôi muốn uống nhưng vì mai có tiết đầu tiên nên thôi vậy.」

Hikari:「Bình thường anh có uống à, bất ngờ thật đấy. Vậy thì anh/chị nhân viên ơi, cho tôi một cốc nước cam ạ. 」

Shou: 「Còn tôi thì trà ô long ạ. 」

Nhân viên quán: 「Vâng! Thực đơn đồ ăn thì xin quý khách gọi từ máy tính bảng ạ! Tôi xin phép ạ~!」

Ừm, nói là「party people」thì không đúng bằng, có lẽ là kiểu dân thể thao thì đúng hơn.

Shou:「Mà nói thật là cô cũng không cần phải gọi đồ uống không cồn theo tôi đâu.」

Hikari:「Hả? Hoàn toàn không phải là tôi theo anh đâu. Ngày mai tôi cũng có tiết đầu tiên. Đừng có hiểu lầm được không?」

Vâng, đây chính là cái thứ nữ chính「tsundere」xuất hiện trong vô số truyện tình cảm hài đây rồi.

Lạ thật đấy, trong truyện tranh hay gì đó thì thấy dễ thương, mà khi đứng trước mặt thật thì sao mà đáng ghét thế không biết.

Shou:「Rồi rồi.」

Hikari:「Đừng có nói hai lần! Bực mình quá! 」

Dù phồng má nhưng Hikari lại nhanh chóng vui vẻ trở lại khi xem thực đơn đồ ăn trên máy tính bảng.

Cái khoản chỉ nhìn biểu cảm là biết đại khái tâm trạng của cậu ấy thì hoàn toàn không thay đổi nhỉ.

Hikari:「Ừm...」

Shou:「…… ?」

Hikari:「Nếu có dịp vào một ngày khác không phải hôm nay thì lúc đó uống là được mà?」

Hikari vừa nhìn xuống máy tính bảng vừa nói như vậy, miệng hơi chúm lại trông vẻ ngượng ngùng.

Ghi chú

[Lên trên]
Món ăn Hàn Quốc
Món ăn Hàn Quốc
[Lên trên]
Uống cạn một hơi
Uống cạn một hơi
[Lên trên]
Tiếng khóc giả vờ
Tiếng khóc giả vờ
[Lên trên]
Trông phong lưu, ăn chơi
Trông phong lưu, ăn chơi
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận