The One Within The Villai...
Makiburo Murasaki Mai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 1

Chương 3

0 Bình luận - Độ dài: 10,154 từ - Cập nhật:

Nguy cơ từng cận kề trước mắt đã bị xua tan, nhưng vì lo lắng về tà khí vẫn còn vương lại nơi đất đai, ta đề xuất tự mình đi đến các nơi để thực hiện thanh tẩy.

Khi Angel ngập ngừng, nói rằng 「không thể phiền ngươi nhiều như vậy được, ta chỉ mỉm cười, đáp lại:「Vậy thì, đổi lại thần có một thứ muốn xin.」

Chỉ từng ấy công sức mà có thể đổi lấy thứ ta khao khát—ta tất nhiên là vui lòng chấp thuận.

Kỹ thuật điều chế thuốc của Ma tộc về cơ bản hoàn toàn khác biệt với của loài người, nếu ta muốn học từ đầu và thành thạo thì chắc chắn sẽ mất quá nhiều thời gian. Nếu đó là điều chỉ mình ta mới làm được thì còn có lý, nhưng trong trường hợp này, chi bằng cứ trực tiếp nhờ đến những nhà nghiên cứu dược thuật của Ma tộc thì hơn.

Trong câu chuyện đó, từng tồn tại một món vật phẩm gọi là "vật phẩm hạ cảm tình".

Một khi mức độ thiện cảm đạt đến ngưỡng nhất định, sẽ có thể mở khóa đoạn hội thoại ngắn, thế nhưng lại có vài nhân vật được thêm vào sau này, khiến cho những người đã nâng cảm tình từ sớm không thể xem trọn vẹn trên màn hình trò chơi mà chỉ có thể mở trong mục "tư liệu"—kết quả là món vật phẩm đó ra đời theo yêu cầu tha thiết của một bộ phận người chơi tâm huyết.

Thậm chí có những người chơi cao tay còn dùng đi dùng lại vật phẩm này chỉ để giữ mức độ thiện cảm ở mức không quá cao, nói rằng 「Dill lạnh lùng thời điểm này là đáng yêu nhất」.

Ta cũng từng nghĩ đến việc dùng nó lên Wiliald và những người khác để hạ cảm tình của họ với Pina, nhưng nếu làm vậy thì cả những cảm xúc mà Emi từng dành cho "Remilia" cũng sẽ bị xóa mất—điều đó không được phép xảy ra.

Vì thế, ta đã tìm đến Angel, nói rõ rằng 「để vạch trần âm mưu của kẻ độc ác từng đẩy ta vào oan sai」, và thẳng thắn thỉnh cầu rằng:「Ta muốn xóa bỏ cảm xúc giả tạo đã bị gắn lên bởi Bí dược tình yêu mà Ma tộc tạo ra.」

Đã có những thứ tương tự, thì hẳn loại này cũng có thể điều chế được.

Tại buổi yến tiệc nhỏ được sắp đặt để "tỏ lòng cảm tạ", chủ nhân của phòng làm việc—vừa được chỉnh trang đủ để tiếp khách—lặng lẽ quan sát ta với vẻ bất an.

「……Remilia, cô… vẫn còn tình cảm với tên Wiliald đó sao?」

Angel hỏi mà như không dám hỏi, đủ thấy trong lòng dao động đến mức nào.

「Không… Dù cho có bị gắn lên cảm xúc giả dối, nhưng đến mức bị chính người mình tin tưởng phản bội hết lần này đến lần khác thì… Nếu nói tôi từng bị tẩy não thì có lẽ tôi đã có thể tha thứ cho anh ta…」

「Vậy sao.」

Ta liếc thấy Angel khẽ thở ra nhẹ nhõm như thể đã buông được tảng đá trong lòng.

Tất nhiên ta giả vờ không nhận ra và tiếp tục lời mình.

「Chỉ là, người đã cố ý nói dối với ác ý… cô gái được gọi là Thánh nữ tinh tú—Pina ấy, đã nắm được trái tim không chỉ của Wiliald, người từng là vị hôn phu của tôi, mà còn cả em trai tôi và nhiều quý ngài khác nữa. 」

「Về phần tôi, nếu đó là điều Wiliald mong muốn thì tôi sẵn sàng chấp nhận hủy hôn. Nhưng để một người như cô ta, kẻ có nhiều nam nhân vây quanh, vẫn ở bên cạnh Thái tử—đó là điều mà tôi không thể nhắm mắt làm ngơ, không chỉ vì danh dự cá nhân, mà còn vì tương lai của quốc gia.」

「Remilia, cô bao dung thật đấy, dù đã phải chịu bao nhiêu chuyện như vậy.」

Ta phì cười, không thể không khinh bỉ cái nhìn quá đỗi ngây thơ của Angel.

Biểu cảm trên mặt ta thì vẫn giữ nguyên, nên từ góc độ của Angel có lẽ chỉ thấy ta đang buồn bã cười mỉm.

Bao dung ư? Thật vậy sao? Nhưng nếu vẫn để yên cho kẻ từng cố tình hãm hại Emi với ác tâm sống tiếp, thì có lẽ đúng là bao dung thật.

Ta không có ý định giết cô ta. Tha chết cho cô ta vì lý do như thế thì quá nhẹ nhàng rồi.

Ít nhất ta phải khiến cô ta nếm trải một hình phạt đủ để phải mong cầu cái chết, để rồi phải quằn quại đến tận lúc tuổi già gõ cửa mới thôi.

Nhân tiện khi nhờ họ điều chế vật phẩm xóa bỏ ảnh hưởng của "Bí dược tình yêu", ta cũng đề xuất thêm: 「Trong ký ức của Thánh nữ cứu thế từng được truyền lại, có một số vật phẩm từng được dùng để gia tăng thiện cảm của Ma tộc—mong hãy liệt chúng vào danh mục cấm vận.」

Khi ta giải thích rằng những món đó, dù mang dáng vẻ vô hại, thực chất là thứ có thể ép buộc cảm xúc Ma tộc và thậm chí dẫn đến diệt vong, Angel có lẽ cảm nhận được rằng ta không nói dối, nên đã lập tức tiếp nhận lời khuyên của ta.

Dù trong đó cũng có vài nguyên liệu vốn có thể dùng để chế thuốc hồi phục chất lượng cao, nhưng vì chúng đồng thời cũng là điểm yếu chí tử của Ma tộc, nên Angel thẳng thắn tuyên bố rằng chúng sẽ tuyệt đối không được xuất khẩu.

Với thế là, ta đã tước bỏ đi toàn bộ cách Pina có thể lợi dụng để tiếp cận Ma tộc.

Mang theo niềm hân hoan từ tận đáy lòng, ta rạng rỡ nở nụ cười, gửi lời cảm ơn đến Angel—người lúc này đây gương mặt cũng có phần ửng hồng.

Khi Ma giới đã tạm yên ổn, ta bắt đầu lui tới giữa lâu đài của Angel và vùng khai hoang để xử lý công việc của một Lãnh chúa, đồng thời chuẩn bị những bước cuối cùng cho mục tiêu lớn nhất.

Ta cũng tiếp tục học hỏi phép thuật của Ma tộc, và bí mật tìm kiếm lại những bằng chứng từng được dùng để luận tội Remilia trong kho lưu trữ của hoàng cung nước ta.

Quả thật… người đàn bà đó rất giỏi trong việc thêu dệt nên tội lỗi từ con số không.

Ví dụ như cái này—"Tại khu vườn, tiểu thư Remilia đã tát vào má Thánh nữ tinh tú Pina, sau đó dùng khăn tay của mình lau với vẻ khinh bỉ rồi ném đi mà bỏ đi khỏi đó."

Không chỉ là lời khai của Pina, mà còn có thêm hàng loạt nhân chứng như:

「Cận vệ của Remilia đang chờ ở bên ngoài vườn.」

「Thư triệu tập Pina đến khu vườn được chuyển qua nữ hầu của Remilia.」

「Có người trông thấy Remilia tiến tới Pina từ hành lang. 」

「Có người đi ngang qua đúng thời điểm đó và gặp Remilia với gương mặt bực dọc rời khỏi vườn. 」

「Có người nhặt được khăn tay của Remilia trước mặt Pina đang quỳ gối khóc lóc.」

Từ góc độ người ngoài, mọi thứ đúng là bằng chứng vững như bàn thạch.

Chỉ là, ta—người chứng kiến toàn bộ sự việc từ bên trong, có thể khẳng định chắc chắn: Emi chưa từng làm chuyện đó.

Người đàn bà đó đã tự dựng nên bằng chứng lẫn nhân chứng từ hư không—và khả năng ấy khiến ta phải thừa nhận rằng ả quả thực rất khéo léo.

Ta nhíu mắt nhìn vào chậu nước có khắc ma pháp trận—nơi gương soi quá khứ đang phản chiếu hình ảnh hành lang vắng người trong Học viện, nơi người đàn bà ấy xuất hiện với gương mặt đầy vẻ khó xử.

aadd5688-fba5-420c-b26d-c3bcd92e8af7.jpg

『Có người đã chứng kiến cảnh tôi bị tát… Nhưng liệu còn ai có thể làm chứng rằng tiểu thư công tước Graupner cũng có mặt tại hiện trường lúc đó không ạ……?』

『À, giờ ngẫm lại thì có thể tôi đã thấy cô ấy rời khỏi đó vào đúng thời điểm ấy.』

Người đàn ông này, sau khi được Pina nhấn mạnh rằng "nếu có người nhìn thấy cảnh bị đánh thì càng tốt", đã mở miệng nói dối không chớp mắt.

『Tôi nghĩ vì sợ có người chứng kiến nên Remilia-sama đã vội vàng bỏ đi. Còn đây là chiếc khăn tay mà cô ấy dùng để lau tay sau khi đánh tôi, gọi đó là 'bẩn thỉu' rồi vứt xuống đất… Tuy nhiên, thật không may là không có ai trông thấy chính xác khoảnh khắc cô ấy ra tay cả. Còn chuyện Remilia-sama đã gửi thư triệu tôi đến vườn thì… nữ hầu của cô ấy đã hứa sẽ làm chứng giúp. Có ai biết liệu lúc đó có ai nhìn thấy từ hành lang ra vườn không ạ?』

『Hôm qua vào giờ đó tôi đang di chuyển giữa các tiết học. Tôi có thấy cô ấy ngoài vườn, nhưng… chuyện gì xảy ra vậy?』

『Vâng, ngài có thấy Remilia-sama không?』

Người đàn ông này sau đó còn gửi thư về nhà xác nhận rằng nữ hầu được thuê sẽ đứng ra làm chứng, cho rằng điều đó đồng nghĩa với việc có chỉ thị hoàng gia đứng sau. Thế rồi, lấy cớ rằng đã có đủ bằng chứng gián tiếp, hắn đã về phe Thánh nữ tinh tú. Dù biết rõ có nhiều người cũng là nhân chứng, hắn không hề lên tiếng cải chính.

Phải rồi, màn trình diễn đỉnh cao của ngày hôm đó cũng cần được lưu lại đầy đủ.

『Tiểu thư Graupner! Xin hãy đợi đã!』

『Ơ… đó chẳng phải là Thánh nữ tinh tú Pina…?』

『Thiếu gia Bá tước Lifonts……』

『Có chuyện gì xảy ra với tiểu thư Graupner vậy?』

『Vừa nãy… cô ấy đã để lại chiếc khăn tay rất đắt tiền này… Chắc chắn là vật sở hữu của tiểu thư, phải không ạ?』

『À, đúng vậy. Mẫu thêu này chỉ có Remilia-sama nhà công tước Graupner mới được phép sử dụng. ……Nhưng giờ cô ấy đang chống tay xuống đất thế kia, có chuyện gì sao?』

『A… không sao đâu ạ…… Chỉ là… vì tôi vốn là dân thường nên thấy mình không hợp với nơi này… hức……』

『!? Sao gò má cô bị sưng vậy!?』

『Vì tôi có cơ hội hiếm hoi được tiếp xúc với Thái tử điện hạ và các ngài, nên có lẽ… tiểu thư Graupner cảm thấy khó chịu……』

『Không thể chấp nhận được! Tôi sẽ làm chứng, chúng ta đến tố cáo ngay thôi!』

『Xin đừng… Thiếu gia Lifonts đâu phải là người tận mắt chứng kiến… chỉ một chiếc khăn thế này e là chưa đủ để kết tội công tước tiểu thư đâu……』

『Nhưng mà……』

『Vậy nên, nếu sau này có ai hỏi, xin ngài chỉ cần nói sự thật… rằng ngài đã cùng tôi nhìn thấy chiếc khăn tay do tiểu thư Graupner đánh rơi……』

『Không, ít nhất thì… hãy để tôi nói rằng chính tôi là người nhặt được nó và lưu giữ lại như một chứng cứ……』

『Thiếu gia Lifonts… Ngài thật sự muốn làm vậy sao?』

『Nếu tôi bước thêm ba bước nữa vào trong vườn lúc đó, thì người nhặt được chiếc khăn trước mặt Pina đang quỳ gối khóc lóc chắc chắn đã là tôi, và cũng có lẽ đã chạm mặt tiểu thư Graupner rồi.』

Vừa để Pina ôm lấy tay, vừa mỉm cười để ý đến khuôn ngực của cô ta, gã đàn ông đó còn nói mập mờ kiểu như 「Hình như tôi vừa thấy tóc vàng ở đâu thì phải……」.

Sau đó, ta còn theo dõi thấy hắn lén thì thầm với bạn bè rằng:

『Dù Thái tử có lệnh bảo vệ Thánh nữ, nhưng ghen tuông của phụ nữ vẫn đáng sợ thật』

『Tôi đâu có nói dối là thấy cô ấy tát đâu. Chỉ là nói đơn giản lại sự thật thôi mà』.

「Ra là vậy……」

Tất cả những lời khai dối trá này đều xảy ra bên trong Học viện.

Nghĩa là, chỉ cần nhìn lại quá khứ trong phạm vi học viện, ta có thể thấy rõ mọi chuyện đã diễn ra như thế nào.

Phải công nhận một điều: khả năng diễn xuất của người đàn bà đó thật sự đáng nể. Thay vì làm Thánh nữ, có lẽ cô ta hợp làm diễn viên hơn.

Ban đầu ta từng định dõi theo quá khứ của những kẻ đã làm chứng gian, nhưng Angel bảo rằng nếu hồn vía không tương thích, đối phương có thể trở thành người thực vật, nên ta đã từ bỏ.

Bởi vì Emi, dù là để bảo vệ người mình yêu quý, cũng tuyệt đối không dùng đến thủ đoạn như thế.

Nếu không được dạy cho ma thuật "Gương soi quá khứ" truyền từ Ma tộc, chắc ta đã phải tìm đến cách khác rắc rối hơn nhiều.

Nghe nói Ma tộc thường rải bùa hộ mệnh quanh khu vực sinh sống để ngăn phép này nhìn vào không gian riêng tư hay thời điểm bí mật. Nhưng thế giới loài người thì không có ma pháp ấy, nên toàn bộ sự việc xảy ra trong Học viện đều bị ghi lại rõ ràng.

Ngay cả cuốn fanbook trong ký ức của Emi cũng chưa từng nhắc đến phép thuật này, nên ta phải biết ơn Angel đã chỉ dạy.

Ta biên tập tất cả những cảnh quay ghi lại quá trình Pina dàn dựng bằng chứng giả, rồi phong ấn chúng lần lượt vào từng viên Đá ma lực.

Có vài người trùng tên, nhưng đó là những kẻ đặc biệt: đám nữ hầu và cận vệ được thuê rồi phản bội Remilia. Chúng hoặc đã lấy trộm đồ của Remilia rồi trao cho Pina, hoặc tiết lộ khung thời gian cô ấy ở một mình để hỗ trợ việc tạo chứng cứ giả—tất cả đều là tội phạm có chủ đích.

Đoạn ghi hình quá dài nên không thể chứa hết chỉ trong một viên.

Ta viết rõ tên từng kẻ, đặt chúng ngay ngắn trong từng ô, giống như một hộp trưng bày mẫu vật được sắp xếp đẹp mắt.

Sau khi dọn dẹp chiếc chậu dùng làm Gương soi quá khứ, ta khóa chặt cửa căn phòng trong Dinh thự Lãnh chúa mà ta dùng làm phòng nghiên cứu.

Chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ mang lại công lý cho Emi—người đã bị hủy hoại bởi những kẻ phá hoại "hạnh phúc của Remilia, vai ác nữ kiêu hãnh", ta cảm thấy khoái chí đến vô cùng.

Từng quân bài ta cần đang dần được xếp vào vị trí. Có cả những lá bài vượt xa kỳ vọng, sẽ trở thành đòn đánh quyết định tuyệt vời.

「Remilia, trông cô có vẻ rất vui nhỉ.」

「Vâng. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể giải thoát Wiliald, em trai ta, và những người bạn thời thơ ấu khỏi xiềng xích của tình cảm giả tạo là tôi thấy mãn nguyện rồi.」

「Phải rồi… À, thuốc giải của Bí dược tình yêu cũng vừa hoàn thành, họ vừa báo lại.」

「Thật sao……?」

「Ừ. …Cảm ơn cô, Remilia. Việc lắp đặt Cổng dịch chuyển cũng là nhờ có cô. Nếu không có cô, buổi hội đàm ngày mai có lẽ đã chẳng thể thành hình.」

Cổng dịch chuyển—khác với phép dịch chuyển thông thường—là một thiết bị giống cánh cửa hồng do con robot xanh nắm giữ trong ký ức của Emi, cho phép con người và vật thể di chuyển không giới hạn.

Tọa độ đích được cố định và không thể thay đổi, nhưng nhờ vậy mà cuối cùng, không chỉ mình ta, những người khác cũng có thể tự do qua lại giữa hai thế giới.

Nếu không có nó, thì với đại dương chia cách Ma giới và đại lục của loài người, cách duy nhất để Angel vượt sang là thực sự băng qua biển.

Ngay cả nghi lễ triệu hồi ác ma từ thời cổ đại—thứ mà người đời sau gọi nhầm là "Ma Vương giáng lâm"—thật ra cũng chỉ là phương pháp trao đổi vật phẩm, không thể cho phép hai bên qua lại như thế này.

……Với phép dịch chuyển thông thường, những gì có thể gửi đi chỉ gồm: đồ vật, pháp sư thi triển, và các sinh thể có ma lực nhỏ hơn pháp sư rất nhiều.

Ngoại trừ những Ma tộc yếu đến mức có thể trà trộn giữa loài người mà không bị phát hiện, thì không một pháp sư nào có thể dịch chuyển được Angel—người vốn chẳng có chút tài năng nào về dịch chuyển.

Ngay cả ta, cũng không làm được điều đó.

Nhân tiện, trong câu chuyện đó, Cổng dịch chuyển chỉ được thiết lập khi người chơi sắp đến nơi gọi là Ma giới. Trước đó, vẫn có các phương tiện như phi thuyền bay, nhưng kể từ phần Ma giới trở đi, vì nhu cầu qua lại giữa quốc gia và Ma giới quá thường xuyên, nên hệ thống này được xây dựng vì lý do… "thuận tiện cho cốt truyện".

Ta đã tận dụng kiến thức đó để hoàn thiện gần như toàn bộ hệ thống cổng.

Với sự tồn tại của Cổng dịch chuyển, Ma quốc lần đầu tiên trong lịch sử chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với các quốc gia khác.

Giờ đây, không cần lo đến giới hạn trọng lượng hay lượng ma lực tiêu tốn cho mỗi chuyến dịch chuyển, quy mô giao thương lớn hoàn toàn khả thi.

Ma quốc có thể nhập khẩu thực phẩm; còn tổ quốc của ta sẽ thu được nguyên liệu từ ma vật và đá ma lực quý hiếm, chất lượng cao.

Và việc ký kết hiệp ước thương mại này, chính là hình thức thể hiện cho một liên minh quốc gia.

「Ngày mai bọn ta sẽ đến hoàng thành Blueflame… Remilia, cô có muốn đi cùng không?」

「Không đâu. Tôi sẽ đợi cho đến khi mọi chuyện ổn định và được chấp thuận rõ ràng… Nếu tội nhân từng làm tổn thương Thánh nữ tinh tú mà có mặt ngay từ đầu, e rằng sẽ có người gán cho Angel tội 'cùng bè với tội nhân', khiến chuyện lớn khó lòng thuận lợi kết thúc…」

「Đến lúc này rồi mà cô vẫn chỉ lo nghĩ cho người khác… Này, Remilia. Nếu liên minh này thành công… ta và cô có thể……」

「……Angel và tôi sao?」

Angel đỏ mặt, mở miệng rồi lại khép lại nhiều lần, cuối cùng chỉ siết chặt mi mắt, thở ra thật sâu.

Có vẻ vẫn chưa đủ dũng khí.

「Không… không sao đâu. Những chuyện thế này, nên nói vào lúc mọi việc tốt đẹp và bình yên hơn.」

「Gì thế, bí mật sao?」

Ta bật cười nhẹ như thể chẳng hiểu gì, dù trong lòng đã rõ như lòng bàn tay.

Angel hẳn là đang định cầu hôn ta.

Từ đáy lòng, ta cảm nhận được—anh đang lo rằng, nếu Wiliald sau khi biết sự thật quỳ gối xin lỗi trong nước mắt, Remilia có thể xiêu lòng.

Anh muốn đợi cho đến khi Remilia hoàn toàn từ bỏ quá khứ, cắt đứt mọi ràng buộc, rồi mới bày tỏ tình cảm. Anh nghĩ như thế sẽ không gây gánh nặng cho ta.

Ngốc quá.

Làm sao có chuyện Remilia lại trao hạnh phúc của mình cho kẻ đã không tin Emi và thẳng tay tuyên bố kết tội em ấy được chứ.

Huống chi, chính Pina từng nói với Emi rằng "người tao yêu thích nhất là Ma Vương Angel".

Được nắm tay Angel ngay trước mặt Pina, đó là khoảnh khắc ta chờ đợi bấy lâu nay.

Ngày diễn ra hội đàm, giữa khu vườn của Ma Vương Thành, ta đến đứng trước Cổng dịch chuyển—nơi Angel và đoàn tháp tùng chuẩn bị lên đường.

Ngay sau cơn chấn động ma lực quen thuộc, những gương mặt hân hoan của đoàn sứ giả Ma quốc bước ra từ cánh cổng.

「Chào mừng trở về. Liên minh đã…?」

「Đã ký kết thành công. Chúng ta đổi lấy nguyên liệu từ ma vật và đá ma lực, còn phía bên kia sẽ cung cấp lương thực cùng các nhu yếu phẩm cơ bản. .」

「Tạm thời sẽ tiến hành thử nghiệm ở quy mô nhỏ, nhưng vẫn vượt xa lượng giao dịch thời còn hoạt động trong bóng tối.

Cả món quà do Remilia gợi ý cũng phát huy hiệu quả lớn. Cảm ơn cô… Nhờ vậy mà người dân sẽ không bị đói rét trong mùa đông này.」

「Vậy thì tốt quá……!」

Nụ cười mà ta dành cho họ, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

Bởi vì việc liên minh này được chào đón và ký kết một cách hòa bình là một phần thiết yếu trong kế hoạch của ta.

Dù gì thì, từ lúc Thánh nữ tinh tú và Wiliald tốt nghiệp học viện chưa đến một năm, lại chẳng hề khổ luyện như Emi. Ngay cả khi họ có bất mãn, thì thực lực cũng chẳng thể địch lại Ma Vương và Ma tộc.

Trong câu chuyện gốc, phụ thân của David—người nắm giữ sức mạnh mạnh nhất nước—đã tử trận khi chiến đấu với Ma tộc. Nghĩa là, nếu không trải qua quá trình rèn luyện khắc nghiệt và cường hóa phi lý như trong truyện, con người không thể nào thắng nổi Ma tộc trong chiến đấu.

Ngay cả các nhân vật chính được rèn luyện kỹ lưỡng, chỉ số của họ cũng chỉ ngang ngửa binh sĩ Ma tộc thông thường.

Theo lời Klimt—người đã đi cùng Angel đến hoàng thành đối phương—thì cả đoàn phía bên kia khi đối diện với Ma Vương, chỉ biết cúi đầu gật gù như những con rối ngập trong mồ hôi lạnh.

「Angel không giỏi nắm bắt phản ứng thực sự của người đối diện vì anh ấy quá nhạy với lời nói dối… Bọn họ có thể thật sự đồng ý, nhưng chắc hẳn tim gan vẫn run rẩy. Dù cuộc hội đàm diễn ra suôn sẻ từ đầu đến cuối, thì cũng chẳng ai dám lên tiếng phản đối khi trước mặt họ là thế lực đủ sức hủy diệt cả quốc gia.」

「Anh trai tôi đúng là chẳng tự nhận thức được bản thân nguy hiểm đến mức nào.」

「Phải đấy.」

Ta mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đẩy tiến độ kế hoạch thêm một bước nữa.

Không lâu sau đó, cảnh tượng do linh thú của ta tại vương đô ghi lại được là Pina, đang phát điên gào thét trong phòng.

Lý do là bởi sau khi tốt nghiệp đã lâu mà không hề xuất hiện "Thời kỳ Tai Ương", cũng chẳng thấy bóng dáng thảm họa nào.

『Tại sao!? Sao lại thế này!?』

Phải rồi.

Nếu không có Thời kỳ Tai Ương, thì ngươi sẽ chẳng thể bắt đầu hành trình với dàn mỹ nam hộ tống như trong trò chơi.

Không có hành trình, thì những nhân vật lẽ ra gặp trong chuyến đi cũng sẽ không xuất hiện, các sự kiện vốn được thiết kế dọc tuyến truyện cũng không xảy ra.

Mọi thứ đều rời khỏi kịch bản, nên ngươi mới cáu tiết như vậy đúng không?

Không sao đâu.

Sắp rồi.

Sắp đến lúc ta đặt tay lên cổ kẻ đã dùng ác ý phá nát "hạnh phúc của Remilia" mà Emi hằng mong mỏi.

Nhưng trước khi đến hồi kết, còn một bước chuẩn bị quan trọng.

Thông qua linh thú của ta, ta gây ảnh hưởng nhẹ đến nhận thức của các nhân chứng từng khai man.

Chỉ là một thì thầm trong tiềm thức: "Giữ mãi lời nói dối về vụ việc của tiểu thư Graupner… có thể sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng".

Chỉ chừng đó thôi, đã có bốn người tự thú với gia đình hoặc đồng nghiệp.

Trong đó hai người còn đến tận hoàng cung để xin sửa lời khai.

「Dù sao thì cũng có nhiều người làm chứng mà.」

「Không phải chỉ mình tôi quyết định tất cả.」

「Lúc đó tôi chỉ nghĩ, nói dối một chút để giúp Pina cũng chẳng sao…」

Ôi trời, ít quá so với kỳ vọng rồi đấy.

Nhưng như thế cũng đủ để đâm một chiếc nêm nhỏ vào nội bộ hoàng cung.

Thông qua giao thương, định kiến về Ma tộc cũng dần được gột rửa.

Thực tế, từ trước đến nay, vẫn có Ma tộc sống ẩn giữa loài người mà không tiết lộ thân phận. Nhưng quan hệ chính thức giữa hai thế giới, thì đây là lần đầu tiên trong lịch sử.

Kể từ khi nguồn phát sinh tà khí bị dập tắt, không một Ma tộc nào hóa cuồng nữa. Tuy điều đó vẫn chưa được tiết lộ, nhưng họ đã hòa nhập hoàn toàn vào xã hội loài người.

Các thương nhân, người dân thường xuyên tiếp xúc với hàng hóa từ Ma giới đã bắt đầu nhận ra rằng—Ma tộc không phải là loài quỷ đáng sợ như trong truyền thuyết. Thông tin đó đang lan truyền từng chút một.

Hơn nữa, vật phẩm nhập khẩu từ Ma giới như nguyên liệu ma vật và đá ma lực đều có chất lượng rất cao—chính điều đó cũng giúp họ được chào đón.

Dự kiến rằng sản lượng các sản phẩm này sẽ giảm do không còn tà khí, nhưng…

Kỹ thuật chế tác đá ma lực và pháp cụ của Ma tộc vượt trội hơn hẳn. Khi cuộc sống dần ổn định và ngành công nghiệp phục hồi, thì những sản phẩm mới sẽ được sản xuất để thay thế.

Người ta lan truyền rằng: Sáng Thế Thần được Ma tộc thờ phụng đã bị suy yếu trong trận chiến với Tà Thần, còn Nữ Thần Thanh Tẩy cũng bị bắt giữ bởi mưu kế hèn hạ. Tà Thần đã tạo ra lũ quỷ dữ và binh sĩ dị dạng, khiến cả loài người và Ma tộc phải chịu đựng suốt bao thế hệ.

Mãi cho đến nay, khi Nữ Thần Thanh Tẩy được giải thoát, và Ma Vương đương đại đã đánh bại Tà Thần một cách oanh liệt, Ma quốc cuối cùng cũng đạt được hòa bình, rồi đến đây để thiết lập ngoại giao.

Đây là một lời nói dối dịu dàng vì hòa bình, được chính Angel gật đầu tán thành.

Còn với dân Ma tộc, họ được thông báo rằng: Họ từng bị Tà Thần nguyền rủa, dẫn đến hiện tượng "Hóa Cuồng". Nhưng giờ đây Tà Thần đã bị tiêu diệt, nên lời nguyền cũng đã chấm dứt.

Chân tướng của "quỷ dữ" – thực chất là trạng thái hóa cuồng, cùng với sự thật về lời nguyền đó, đã bị đặt dưới lệnh cấm tuyệt đối. Một loại ma pháp khế ước trói buộc linh hồn – thứ chỉ Ma Vương mới thi triển được – đã được dùng để ngăn tất cả dân Ma tộc tiết lộ sự thật này cho loài người.

Từ nay về sau, đây sẽ là bí mật quốc gia, chỉ còn được lưu lại trong văn bản tuyệt mật.

Quả là một ma pháp tiện lợi. Có lẽ ta nên dùng nó lên Pina cũng được…

…Không, như thế thì chẳng thú vị chút nào cả.

Cũng vì vậy mà việc Sáng Thế Thần đã gần như trở thành Tà Thần không được công bố rộng rãi. Trong Ma tộc, chỉ có Angel và Klimt – người có mặt tại hiện trường – mới biết rõ điều đó.

Một phần là vì ta muốn dư luận tiếp tục tin rằng:「Mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ Tà Thần」.

Nhưng hơn hết, Sáng Thế Thần từng là chỗ dựa tinh thần của Ma tộc. Nếu để họ biết rằng chính thần linh ấy đã tạo ra Tà Khí – thứ khiến họ đau khổ suốt bao năm – thì niềm tin của họ sẽ tan vỡ, kéo theo là cảm giác tuyệt vọng khôn nguôi. Vì vậy, ta đã đề nghị giữ kín sự thật ấy.

Việc ta từng đích thân tiêu diệt Chủ Thần Thiên Giới cũng bị che giấu, vì e rằng sẽ có kẻ lo sợ "thiên phạt" mà mất phương hướng.

Ma tộc cần được sống hạnh phúc mà không mãi đau đáu về quá khứ. Đó là một trong những điều hiếm hoi ta có thể nói ra mà không chút dối trá – ngay cả trước mặt Angel.

Pina cố phản bác: 「Không phải như vậy!」, dựa vào sự thật mà cô ta biết từ trong cốt truyện. Nhưng ngay lập tức bị chặn họng:

「Một Thánh nữ chưa từng ra khỏi quốc gia mình thì làm sao biết chuyện đó?」

「Cô dám phủ nhận tuyên bố chính thức từ người đứng đầu quốc gia khác sao?」

「Nói rằng Sáng Thế Thần đã sa ngã ư? Đó là thần linh được họ sùng bái, nếu để họ nghe thấy lời vu cáo đó, chiến tranh sẽ nổ ra đấy.」

Bị cảnh báo thẳng thừng như thế, Pina đâm ra cau có, khó chịu ra mặt.

Tổng hợp lại những lời lẩm bẩm một mình của cô ta, có thể thấy được suy nghĩ như sau:

「Chính mình đáng lẽ mới là người được vén màn hiểu lầm về Ma tộc – những kẻ bị gọi là "ác ma" vì hóa cuồng. Chính mình mới là người xóa bỏ định kiến, được họ – toàn những mỹ nam – biết ơn và cảm kích.」

Thật đúng là như trong cốt truyện.

Nhưng quá ngốc nghếch, tự cao, và phi thực tế, đến nỗi không còn gì ngoài cảm giác đáng thương.

Còn Emi thì khác. Emi chưa từng mong báo đáp. Emi luôn hành động vì người khác, đơn giản chỉ vì 「như vậy thì mọi người sẽ hạnh phúc hơn」.

Emi chỉ muốn hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả.

Vậy mà chính cái loại như Pina lại dồn ép em đến mức tuyệt vọng, khiến em phải trốn sâu trong ta đến thế này…

Không thể tha thứ.

Một ngày nọ, khi ta đang chơi đùa trong bùn cùng mấy đứa trẻ Ma tộc ở nơi giống trại trẻ mồ côi tại Ma giới – lũ nhỏ luôn xem ta như chị gái – thì Angel đến báo tin.

Dường như để kỷ niệm một năm kể từ khi khởi đầu giao thương với Ma giới, phía quốc gia loài người – vốn mong muốn mở rộng quy mô giao dịch – đã quyết định mở tiệc giao lưu kết hợp tiệc thân mật, và chính thức mời Ma Vương Angel cùng các trọng thần Ma giới tham dự.

Ban đầu, họ từng nói sẽ "giao dịch nhỏ giọt trong vài năm để theo dõi tình hình", nhưng các vật phẩm từ Ma giới hấp dẫn đến mức khiến giới quý tộc và thương nhân lớn phải nôn nóng giục giã, buộc họ phải hành động.

Từ gián điệp ẩn gần Pina, ta biết được cô ta đang phấn khích tột độ vì có thể gặp Angel. Thật buồn cười, chỉ hôm qua thôi còn thấy cô ta quỳ lạy văn phòng tài chính xin giảm bớt chi tiêu.

Lại muốn đặt may váy mới sao? Trong khi còn hàng đống bộ chưa mặc lần nào. Ta thực sự thấy tiếc cho những người hầu hạ Pina.

Từ một thời gian trước, bộ mặt thật của Pina đã không thể giấu được nữa. Dù không ai nói ra miệng, nhưng trong lòng nhiều người đã nghĩ:

「Một cô gái "tốt đến mức khó tin" mà cứ bám riết lấy vị hôn phu người ta, thì bị ghét bỏ cũng là bình thường」.

Ngay cả Wiliald và đám tùy tùng cũng đang dần sinh ra cảm giác khó chịu mạnh mẽ, đến mức không còn chủ động gặp mặt Pina nữa.

Tình cảm giả dối từng bị "ép gắn" giống như tình thân ruột thịt.

Giống như đứa trẻ sinh ra từ gia đình tồi tệ vẫn không thể căm ghét cha mẹ mình – chỉ vì nhớ rõ cảm xúc yêu thương đầu tiên được khắc sâu vào tim.

Có lẽ vì lý do tương tự, Wiliald và những người xung quanh anh ta vẫn không thể dứt khoát cắt đứt với Pina, dù trong thâm tâm đã chán ghét đến cực độ.

Hoặc… họ sợ hãi khi phải đối diện với sự thật rằng chính mình đã sai lầm khi kết án Remilia.

Pina – dù được gọi là Thánh nữ tinh tú – đã nổi tiếng khắp nội bộ quý tộc và lâu đài là kẻ có bản chất xấu xí, giả tạo.

Không phải là "không muốn xuất hiện nơi công cộng" nữa, mà là không thể.

Nếu đây là thời chiến, có lẽ cô ta còn được trọng dụng. Nhưng… cô ta quá mải mê chạy theo đàn ông, chẳng chịu luyện tập nâng cấp năng lực buff – kỹ năng cốt lõi của Thánh nữ.

Không có thực lực, thì cốt truyện cũng chẳng thể cứu nổi cô ta.

Hiện thực đã hoàn toàn chệch khỏi diễn biến của trò chơi.

Khoảng nửa năm trước, Học viện bắt đầu nhận học sinh Ma tộc theo diện du học. Bề ngoài thì là để "thể hiện tinh thần chung sống và thừa nhận Ma tộc hữu dụng", nhưng ai cũng hiểu:

「Nếu Ma tộc thật sự tấn công, chúng ta chẳng có cửa chống lại.」

Nhân dịp đó, Đệ Nhất Vương Tử cũng công khai việc mình mang dòng máu Ma tộc, và từ đó đảm nhận vai trò đứng đầu các hoạt động ngoại giao với Ma giới.

Tháng trước còn có thông tin một cặp đôi Ma tộc – loài người chính thức kết hôn. Tuy vẫn còn nhiều khó khăn như chênh lệch tuổi thọ, nhưng chắc chắn rồi sẽ có thêm nhiều cặp như vậy nữa.

Còn về Wiliald, dù từng là Thái tử, giờ đây ngày càng nhiều người nghi ngờ về việc anh ta kết án Remilia có thực sự đúng hay không.

Cứ mỗi lần Pina nổi điên, để lộ khuôn mặt cay độc trước mặt quý tộc và hầu cận, là mỗi lần người ta lại thì thầm:

「Có khi Remilia chỉ hơi quá lời, chứ nếu là gặp cô ta thật thì bị chèn ép cũng là điều dễ hiểu.」

「Chuyện hủy hôn có thể hơi nặng tay, chưa kể hành động cuối cùng của Remilia cũng không gây thương tích nặng nề.」

Tất nhiên không ai dám nói ra trước mặt hoàng tộc, nhưng phụ nữ từng học ở Học viện lúc đó lại tin điều này nhất.

Có lẽ vì họ đã không còn tiếp xúc với thứ nước hoa gây mê của Pina, nên cuối cùng mới có thể suy nghĩ tỉnh táo lại.

Trái ngược với Đệ Nhất Vương Tử – người đang tỏa sáng rực rỡ nhờ thành công ngoại giao với Ma giới, Wiliald lại bị cha mình ép phải "chịu trách nhiệm" với Pina—kẻ mãi không thể chứng tỏ được bản thân.

Kết quả là tâm trạng của hắn ngày càng u uất.

「Này, Pina… làm ơn dừng lại được không. Trong tủ em còn cả đống váy chưa mặc mà. Ngân sách đâu phải vô hạn đâu.」

「Tại sao anh lại nói mấy lời lạnh lùng vậy!? Với mấy bộ đồ nghèo nàn trong tủ, làm sao em có thể ra đón tiếp Angel-sama được chứ!? Anh có muốn hôn thê tương lai của mình bị người Ma tộc chê cười không!?」

「Anh đâu có nói vậy, chỉ là mọi thứ cũng phải có giới hạn chứ……」

「Tàn nhẫn…! Wilil đã không còn yêu em nữa rồi… Hồi còn ở Học viện, anh luôn lắng nghe em, dành thật nhiều thời gian cho em… Còn bây giờ, em bảo anh cần phải luyện tập thêm mà anh chẳng hề làm theo… Anh thậm chí chẳng thèm dẫn em đi săn quái ở ngoại ô nữa…」

「Em còn nghĩ, nếu là người khác thì sao—mà ngay cả thế anh cũng không chấp nhận……」

Pina vẫn còn giữ được danh nghĩa "hôn thê tương lai" là bởi chính cô ta – Thánh nữ tinh tú – từng nói rằng mình muốn như vậy.

Thực ra, Pina muốn vây quanh bởi nhiều người đàn ông, nên nếu bị ràng buộc bởi một hôn ước chính thức thì sẽ rất bất tiện.

Vì thế, cô ta thường khéo léo tránh né bằng lý do:

「Tôi còn nhiều điều phải học, nên chưa thể đảm nhiệm vai trò hôn thê chính thức」.

Cô ta thầm mong đợi xung quanh sẽ nói "Không sao đâu", nhưng điều nhận được lại chỉ là những cái gật đầu lạnh lùng:

「Ờ, cũng đúng ha」.

Việc Pina tức tối vì phản ứng ấy chỉ có giáo quan và đám nữ hầu thân cận biết.

Khi còn được gọi là Thánh nữ, có thời điểm các quý tộc xung quanh Wiliald từng tỏ ra hào hứng với việc biến cô ta thành hôn thê mới của hoàng thái tử. Nhưng giờ, khi bộ mặt thật đã bị lộ, câu chuyện ấy đã bị đóng băng hoàn toàn. Cho dù giờ Pina có mong muốn trở lại, thì hoàng gia mới là bên ngần ngại.

Nguyên nhân khiến Pina khó chịu hiện tại, chính là việc Wiliald và những người xung quanh cô ta đã không còn luyện tập như trước.

Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Họ là hoàng thái tử và cận thần, phải dành thời gian xử lý quốc sự, đâu thể như xưa.

Trong cốt truyện gốc, Remilia đã triệu hồi Ma Vương, gây nên "thời kỳ tai ương". Khi ấy, các nơi xảy ra sự kiện ma vật tấn công do Ma tộc dẫn dắt, và để chống lại đại thảm họa, Wiliald – kẻ mang huyết thống dũng giả – đã cầm kiếm đứng lên.

Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác.

Chính vì hành trình tiêu diệt Ma Vương không xảy ra, nên các sự kiện tăng thiện cảm vốn sẽ tự động kích hoạt trong game cũng không xuất hiện. Một năm đã trôi qua mà không hề có gì diễn ra, điều đó khiến Pina bắt đầu sốt ruột.

Cô ta chẳng thể kiếm đâu ra "Bí dược tình yêu", và cũng không có cơ hội sát cánh chiến đấu cùng các chàng trai để gia tăng thân mật như trong game.

Gần đây, những người lẽ ra đã bị "cưa đổ" đều bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt. Pina tức tối đến mức trong phòng cứ lẩm bẩm:「Không lẽ khác với game, nếu mình không làm gì thì mức độ thiện cảm giảm theo thời gian sao?」

Cô ta vẫn nhớ tất cả đoạn hội thoại xảy ra khi cắm trại, hay lúc cứu giúp NPC bị quái tấn công trong hầm ngục, cùng với vô vàn lựa chọn tương tác khác. Cô ta nghiến răng căm tức nghĩ: "Nếu chỉ cần được ra ngoài, thì ta hoàn toàn có thể làm cho cả đám trai mới mê mệt mình như game rồi!"

Thế nhưng việc gửi tặng vật phẩm tăng mức độ thiện cảm cho những người khác giới lại bị cấm, vì hôn thê tương lai của hoàng thái tử không được phép làm điều đó.

Cô ta đã bị chặn lại, và hơn nữa, những người nhận cũng chẳng hề vui mừng gì mấy.

「Rõ ràng là mình tặng đúng vật phẩm giống icon trong game kia mà! Vậy mà họ lại dửng dưng!? Sao chứ!? 」

Pina điên tiết, đập phá mọi thứ trong phòng.

Chính vì thế, cô ta càng muốn nhanh chóng đi săn quái vật với những kẻ còn chưa chinh phục được, nhưng…Thế giới thực không vận hành như game.

Wiliald – người vốn đang ghen tuông – đã ra sức cản trở hành động của cô ta, khiến Pina ngày càng bất mãn. Dù Wiliald đã bao lần nói rằng:「Ta còn có việc nước phải làm」, nhưng Pina vẫn không chịu hiểu, khiến Wiliald cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và bực tức.

Lấy danh nghĩa săn quái thì dễ, nhưng để một cô gái chưa kết hôn đi qua đêm cùng các nam nhân khác thì… dù chỉ là hôn thê "trên danh nghĩa" cũng là điều không thể chấp nhận. Chẳng thà đi cùng nữ kỵ sĩ, nhưng Pina lại không muốn.

Cuối cùng, cô ta cứ khóc lóc mà mắng Wiliald là "đồ tồi" trong nước mắt.

Và rồi… Wiliald nghĩ:「Nếu cô ta cứ ra vẻ nữ chính đau khổ thế này, thì chẳng phải Remilia cũng chỉ là đang làm quá vụ "bị đẩy ngã cầu thang" lên thôi sao? Biết đâu lúc đó chỉ là lỡ tay, đẩy nhẹ một cái đúng lúc đứng sau cầu thang, chứ nào cố giết hay gây thương tích nặng đâu…」

Nếu Remilia mà nghe được tiếng lòng ấy, thì có khi cô đã cắt đầu hắn ngay tại chỗ, bỏ luôn kế hoạch phục thù.

Đám cận thần quanh Wiliald – những kẻ từng vì mê Pina mà bị Remilia bỏ rơi – đến giờ vẫn chưa có vị hôn thê mới. Danh tiếng xuống dốc, họ bắt đầu bị các quý tộc xa lánh.

Dù mệt mỏi vì Pina, họ vẫn không thể dứt khoát cắt đứt.

Cái danh "Thánh nữ tinh tú" thì có thật đấy, nhưng nếu không phải thời chiến thì sức mạnh đó chẳng có tác dụng gì cả. Có khuyên cô ta học hỏi kiến thức nông nghiệp, chăn nuôi hay địa chất để hỗ trợ thực tế cũng vô ích—Pina chẳng thèm quan tâm.

Wiliald thì chỉ muốn trốn khỏi tiếng khóc chói tai của Pina.

「Ta không đặt may váy mới đâu.」

Hắn vứt lại một câu rồi rời phòng, vừa thở dài vừa lẩm bẩm:

「Tại sao lại thành ra thế này chứ……」

Tin đồn bắt đầu rộ lên trong lâu đài:

「Wiliald sắp bị phế tư cách Thái tử. Có lẽ hoàng vị sẽ chuyển cho Đệ Nhất Vương Tử – Erharsha.」

Vị Quốc vương năm xưa từng chấp thuận cho xử phạt Remilia dựa trên lời Wiliald:

「Bằng chứng đã được thu thập đầy đủ」.

Giờ đây, ngài ấy đang vô cùng hối hận vì đã không cho đội ngũ mật thám điều tra lại thêm một lần.

Về mặt giấy tờ, tập hồ sơ khi đó đúng là hoàn hảo…

…Nhưng gần đây, một nhân chứng thời đó – vì cắn rứt lương tâm – đã đứng ra thú nhận rằng:

「Tôi đã làm chứng giả theo yêu cầu của Thánh nữ tinh tú.」

Người nghe được lời thú tội này đã báo cáo lại. Số lượng vẫn chưa nhiều, nhưng nghi ngờ đã bắt đầu nhen nhóm.

「Không lẽ… những bằng chứng khác cũng là ngụy tạo? 」

Tiểu thư Remilia đã luôn khẳng định mình bị oan.

Nhưng quá nhiều lời khai, quá nhiều bằng chứng ủng hộ lời buộc tội, khiến ai cũng tin là thật.

…Lúc ấy, mọi lời biện hộ của cô đều bị xem là ngụy biện nực cười.

Nhưng nếu… nếu tất cả thực sự là sự thật thì sao?

Nếu như tất cả những nhân chứng được gọi là "người ngoài cuộc", và tất cả chứng cứ được dàn dựng… đều là giả mạo thì sao?

「Không thể nào……」

Wiliald vốn không định hủy hôn ngay lúc đó. Toàn bộ màn "xét xử" khi ấy chỉ là vở kịch nhằm ép Remilia thừa nhận lỗi lầm và bắt tay hòa giải với Thánh nữ tinh tú.

Họ định đưa ra cáo buộc, đe dọa hủy hôn, rồi chờ Remilia cúi đầu xin lỗi—kết thúc bằng một màn cảm động.

Vì muốn giữ thể diện và đường lui cho Remilia, nên không tổ chức xét xử chính thức hay điều tra theo pháp luật.

Wiliald, cận thần, và vài quý tộc đều biết rõ kế hoạch này.

Nhưng không ngờ Remilia kiên quyết không nhận tội, và lặng lẽ chấp nhận bị hủy hôn, khiến tất cả sụp đổ.

「Đối mặt với bao nhiêu bằng chứng mà vẫn chối bỏ, đúng là không còn cứu được. 」

…Nhưng nếu thật sự cô ấy vô tội thì sao?

Nếu cả nhóm – vì bị Thánh nữ tinh tú lừa gạt – đã vùi dập một tiểu thư quý tộc hoàn toàn trong sáng thì sao?

Chẳng phải bọn họ đã mù quáng đứng về phía một mụ đàn bà độc ác chỉ vì cô ta có năng lực đặc biệt?

Bọn họ không thể thừa nhận điều đó, nên đã vô thức che mắt chính mình, khăng khăng rằng:

「Không thể nào.」

Nếu Remilia biết rằng bọn họ đã tính chuyện đổ hết tội lỗi lên đầu một cô gái chưa trưởng thành, thì… có lẽ Wiliald cũng như những kẻ khác, đã mất đầu trước khi vở phục thù kết thúc.

Việc tổ chức buổi dạ tiệc kết giao với Ma giới tuy đã được công bố, nhưng ngày tổ chức không phải "ngay lập tức".

Đây là một sự kiện mang tính quốc thể, nên thời gian chuẩn bị rất được coi trọng. Các quý tộc tham dự đều phải lên kế hoạch, chọn trang phục, gửi thiệp mời… Các tiểu thư quyền quý thì bắt đầu đặt dệt vải may váy từ sớm, là chuyện hết sức bình thường.

Ta cũng tiến hành chuẩn bị cho buổi dạ tiệc.

Tuy nhiên, điều ta bận tâm nhất không phải là váy áo, mà là chuẩn bị cho "màn xử tội cuối cùng".

Dù vậy, các quý cô Ma tộc lại rất vui vẻ đảm nhận việc chọn váy và trang sức cho ta, nên ta cứ để họ toàn quyền.

Trong lúc ấy, Angel mang đến cho ta một viên đá ma lực màu vàng kim – đúng bằng màu ma lực của chính anh, nói rằng muốn dùng nó làm phụ kiện trong yến tiệc.

Ta giả vờ không hiểu, chỉ cười vui vẻ và nói:

「Viên đá ma lực này thật đẹp.」

Màu sắc đó đúng là rất đẹp. Vì nó chính là màu của mái tóc ta—mà cũng là của Remilia, của "Remilia" trong lòng Emi—một màu vàng óng đậm như mật được nấu kỹ, giống hệt với màu mắt của Angel và viên đá ma lực này.

「À, um… Remilia-san, viên đá đó… là do anh tôi làm ra, cô biết… việc đeo nó có ý nghĩa gì không ạ?」

「Không, tôi chưa từng nghe nói đến. ……Chẳng lẽ có gì không ổn sao?」

Ta biết rất rõ: Ở Ma tộc, khi cầu hôn, người ta sẽ trao cho đối phương một viên đá ma lực do chính mình tạo ra với màu sắc riêng biệt. Việc chế tác nó thành phụ kiện và đeo lên tượng trưng cho sự chấp thuận.

Nhưng vì "Remilia" chưa từng nghe qua văn hóa đó, ta cứ thản nhiên trả lời như vậy.

Nghe nói, vì Ma tộc là giống loài rất nhạy với ma lực, nên họ có thể cảm nhận được ai là người tạo ra đá ma lực. Nó giống như một cách "đánh dấu" dành cho bạn đời.

「Không, không phải như thế đâu, Klimt. Chỉ là… để đuổi mấy con côn trùng phiền phức thôi, không có ý gì khác đâu. T-thật đấy.」

「……Anh à. Lén dùng thủ đoạn để bao vây từ ngoài vào trong, đúng là không đáng khen đâu.」

「Không phải lừa dối! Anh chỉ chưa nói thôi chứ không hề định gài bẫy gì cả!」

Angel cuống quýt biện minh, đỏ mặt đáng yêu, còn Klimt thì nhìn anh trai mình bằng ánh mắt nửa ngờ vực.

Ta nhìn họ cãi vã, khẽ mỉm cười như một Emi vô tư, chẳng hiểu chuyện tình cảm là gì.

Klimt và Angel—ta thực sự rất yêu quý họ.

Klimt là một cận thần sẵn sàng hy sinh mạng sống vì quốc gia và vì anh trai mình. Còn Angel, là một nhà cai trị có thể dẹp bỏ tư tình để lo cho tương lai thần dân.

Ngay cả nếu sau này họ bị Pina dụ dỗ, bị cô ta nói gì đó, ta vẫn tin rằng họ sẽ chọn ta—một người có ích cho quốc gia—thay vì một người chỉ được cái dễ thương.

Dù sao, những vật phẩm mê hoặc đã bị ta phong ấn hết rồi, nên chuyện ấy sẽ không xảy ra đâu.

……Phải, không ai bị tẩy não hay điều khiển cả.

Họ là người đã ở bên Emi từ nhỏ, cùng trưởng thành, cùng chiến đấu, cùng trải qua biết bao điều. Vậy mà lại không tin em, chọn bỏ rơi em, để rồi đưa mọi chuyện đến kết cục này—đó là lỗi của chính họ.

Phải không nào, các vị?

Sân khấu đã sẵn sàng.

Đã lâu rồi ta mới trở lại nơi được coi là lãnh địa của mình.

…Không, giờ gọi là "làng" thì không còn đúng nữa. Bởi vì nơi này đã trở thành một đô thị thương mại – đầu mối giao thương với Ma giới. Ta còn gọi về những Ma tộc từng phải sống chui lủi ở vùng biên giới.

Lúc trước, nếu lập tức dựng cổng dịch chuyển nối Ma giới và hoàng đô thì sẽ bị nghi ngờ. Vì thế ta mới chọn mở ra con đường tại đây.

Dĩ nhiên, ta chủ động nói với trung ương rằng "hãy giám sát ta đi" chính là để tạo tiền đề cho điều này. Nhờ thế, khi thiên hạ biết rằng "từ trước cả khi giao thương chính thức, ngôi làng do Remilia cai quản đã là nơi Ma tộc sống hòa bình", họ sẽ không thể phản đối.

Ta tự mình chuẩn bị vật tư cho ngôi làng này, đích thân nấu cháo cho dân nhập cư, tu sửa nhà hoang, dùng ma pháp khai hoang đất đai.

Có một đứa trẻ mới chuyển đến từng bị sốt nặng—ta đón về dinh thự chăm sóc suốt đêm không ngủ. Trường học, cửa hàng, công việc—hễ ai cần, ta sẽ giúp. Tiền thuế thu về, ta hoàn toàn tái đầu tư lại vùng đất này, đến mức còn mò xuống hầm ngục săn quái vật lấy tiền đắp vào.

Giờ đây, không chỉ Ma tộc, mà cả trẻ mồ côi từ hoàng đô và các vùng nghèo cũng được ta gom về, sắp xếp việc làm như nông nghiệp, vệ sinh phố xá, sản xuất phân bón.

Đến mức người đời có thể nói:

「Remilia Rose Graupner—ngay cả khi bị đẩy đến vùng hẻo lánh—vẫn không gục ngã, luôn hết mình vì người dân bằng tất cả những gì mình có.」

Ta đã sống đúng như vậy.

……Chỉ là, ta làm những gì Emi sẽ làm nếu em ở đây mà thôi.

Dựa trên kiến thức của Emi, dựa trên hệ thống từng thành công ở thế giới cũ của em. Nếu là em, có lẽ em sẽ tạo ra một thị trấn ấm áp và nhân hậu hơn cả ta.

Trong khi ta thành công, thì vùng đất do Wiliald quản lý lại chẳng có gì đáng khen. À, đó là vì ta đã ra tay khống chế mọi thứ rồi.

Từ những gì Pina vô ý nói ra, ta biết họ đang thử nghiên cứu "nông nghiệp luân canh". Nhưng ta đã nhanh tay áp dụng nó trước.

Emi từng nói, trong thế giới của em, có một loại vi khuẩn sống ở rễ cây họ đậu rất quan trọng. Từ đó, ta tra ra thứ tương tự tại thế giới này—biết mình cần tìm gì thì việc rút ngắn thời gian là điều dễ hiểu.

Còn nữa, ta phát triển một ngành tái chế phân bón từ rác thải, lấy cảm hứng từ hệ thống vệ sinh ở thế giới cũ.

Nay, phân bón sản xuất từ lãnh địa ta đã tăng sản lượng của khu lúa gạo liên kết lên 20%, cao hơn mọi năm.

Đây là kết quả của việc kết hợp Ma tộc vào dây chuyền sản xuất.

Dù ma lực của họ ít, nhưng so với con người thì vẫn vượt trội.

Nhờ họ hỗ trợ lên men và đảo phân bón bằng ma pháp, hiệu suất đã tăng gấp bội.

Còn Pina thì sao?

Cô ta bắt đầu làm đồ ăn theo công thức từ kiếp trước như mayonnaise, cà ri, sô-cô-la dưới danh nghĩa của Wiliald. Kết quả? Ngộ độc thực phẩm, nguyên liệu đắt đỏ, lỗ vốn trầm trọng.

Tự diệt trước khi ta kịp ra tay.

Wiliald từng định thực hiện dự án trị thủy quy mô lớn ở vùng hay lũ. Nhưng ta đã xây một con đập ở đầu nguồn, trong vùng lãnh địa của ta, khiến toàn bộ kế hoạch bị vô hiệu.

Cây cầu được xây cùng đập—trên danh nghĩa là "phục vụ thi công"—nhưng thật ra to đến mức xe ngựa có thể đi ngược chiều, nhờ Ma tộc hỗ trợ.

Luồng giao thương bị cắt đứt, vùng đất do hoàng gia quản lý bắt đầu xuống cấp.

Wiliald-sama, nếu ngài có trách thì hãy trách phụ vương của mình, người đã ngần ngại chi ngân sách cho kế hoạch trị thủy, nhưng lại chấp thuận bản kế hoạch của ta một cách quá dễ dàng.

Không còn thời kỳ tai ương, không còn chiến tranh. Sau khi tà khí bị triệt tiêu, mối đe dọa từ ma vật cũng giảm dần.

Nếu muốn lập công, thì chỉ có thể làm nội chính—mà đó là lãnh địa ta rồi.

Đám cận thần của Wiliald thì sao?

Họ cũng chẳng còn nơi nào để về. Chẳng còn sức để tạo nên bất kỳ điều gì to tát nữa rồi.

Nếu còn cơ hội nào để lật ngược tình thế, thì chắc chỉ có thể là Thánh nữ tinh tú Pina—người được cả bọn họ bảo vệ—tạo ra một phép màu nào đó.

…Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ để điều đó xảy ra sao?

À, còn việc Pina đang thực hiện "phát cháo từ thiện", ta cố tình không can thiệp vào. Vì ngay từ đầu, ta đã thấy trước kết cục chẳng ra gì rồi.

Thực tế thì, chẳng ai, kể cả dân chúng hay giới quý tộc, khen ngợi chuyện đó cả. Ai cũng hiểu: cô ta chỉ đang làm màu để ghi điểm. Bởi vì, đó thật sự chỉ là… phát cháo. Không hơn.

Không hỗ trợ việc làm.

Không bảo hộ trẻ em đói khát.

Chỉ đơn thuần phát một bữa ăn miễn phí rồi rút lui.

Trong khi đất nước không hề xảy ra nạn đói, hành động đó chỉ khiến đám vô gia cư tụ tập quanh quảng trường phát cháo, và bị dân cư địa phương ghét bỏ vì phá rối trật tự.

Thế mà cô ta lại chỉ làm điều đó ở những nơi đẹp đẽ, dễ phô trương như hoàng đô hay vùng lãnh thổ Thái tử—chứ chẳng đoái hoài gì đến các vùng nghèo hay khu khai hoang đang thật sự thiếu thốn. Thật đúng là loại người chỉ biết "làm cho người đời thấy".

Nghĩ đến mấy chuyện nực cười ấy…

Ta nâng tấm váy Angel gửi—một chiếc đầm lụa tuyệt đẹp nhuộm màu chuyển sắc từ đen sang lam thẫm, đúng màu tóc của anh ấy—rồi đứng trước gương, nhẹ nhàng áp nó lên người.

Sophia, người đóng vai thư ký hỗ trợ ta cai quản lãnh địa, mỉm cười và nói:

「Thật sự rất hợp với tiểu thư.」

Cô gái này luôn vui mừng như chính mình được yêu, mỗi khi thấy Angel quan tâm đến ta.

Có lẽ Sophia tưởng ta đang ngây ngất ngắm chiếc váy mà Angel tặng.

Vậy nên ta mỉm cười, đáp lại mong chờ của cô:

「Không biết Angel có thấy đẹp không nhỉ?」

Ngữ điệu dịu dàng như một cô gái đang yêu.

Aah… ta thật sự rất mong chờ.

Buổi dạ tiệc sắp tới—bữa tiệc kết giao giữa Ma giới và tổ quốc của ta—sẽ có sự tham gia của hầu như toàn bộ quý tộc trong nước.

Ai cũng muốn tỏ ra thân thiện với Ma tộc. Hàng hóa của họ quá hấp dẫn, đến mức chỉ cần không có mặt trong sự kiện đó, là sẽ bị coi là "phản đối liên minh"—một điều không ai dám liều lĩnh.

Ngay cả làng khai hoang—nay là thành thị giao thương mà ta đang cai quản—cũng nhận được thư từ nhà chính của gia đình ta.

Lần liên lạc đầu tiên sau hai năm rưỡi, nhưng ta chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Nội dung chỉ là:

「Nghe nói con đang buôn bán với Ma tộc, có đúng không?

Cho gia tộc ta một phần đi.」

Là vậy đấy.

Dám xưng là Công tước mà thông tin thì chậm trễ đến đáng thương—thật mất mặt cho giới quý tộc, nơi mà thông tin chính là sinh mệnh.

À thì… ta đã ra tay phong tỏa thông tin kỹ lưỡng rồi.

Với Emi, cha mẹ của ta chưa từng là "gia đình".

Kể cả khi bị cha mẹ tuyên bố đoạn tuyệt, hay bị xóa tên khỏi gia phả, em ấy cũng không hề đau lòng—ta biết rõ điều đó.

Nhưng, nếu Công tước Graupner không thuê phải những nữ hầu và cận vệ dễ bị mua chuộc, thì… việc gán tội cho Emi gần như là bất khả thi.

Dù chỉ là lỗi vì ngu ngốc, thì ông ta cũng là nguyên nhân khiến Emi—người ta yêu thương—bị tổn thương bởi án oan nghiệt ngã. Một hình phạt nho nhỏ thế này… là hoàn toàn xứng đáng.

Ta từng giả vờ run sợ trước danh nghĩa của Công tước Graupner, nhờ đó mà Angel đã lịch sự loại gia tộc Graupner ra khỏi chuỗi thương mại ma giới.

Nhưng nếu thật sự có tài, thì đã có thể tìm cách chen chân vào rồi chứ.

Ta còn cố tình đưa ra thị trường lượng lớn hàng hóa ma giới có chất lượng cạnh tranh trực tiếp với lụa, rượu mạnh và giấy cao cấp—ba sản phẩm đặc sản của Graupner. Hẳn là họ đang khốn đốn lắm.

Những phát minh vốn thuộc về Emi—vốn đã bị ép bán quyền sở hữu cho Công tước Graupner—giờ đây ta đã cải tiến thành các phiên bản vượt trội, và cho phân phối khắp cả nước.

Giờ thì chắc họ mới nhận ra: Nguồn thu bị siết chặt, thuế giảm mạnh, ngân sách cạn kiệt.

Ta từng tưởng họ sẽ phản ứng từ nửa năm trước. Không ngờ lại ngây ngô đến mức giờ mới tá hỏa. Thất vọng thật.

Nghe đâu vì phản ứng chậm chạp đó, lãnh địa của Công tước đang xuất hiện tình trạng thất nghiệp.

Dĩ nhiên, ta đón nhận hết những người đó cùng gia đình họ làm dân nhập cư tại lãnh địa mình.

Họ là nguồn lao động quý giá, và hơn hết—Emi chắc chắn sẽ không bỏ rơi họ.

Còn về bức thư ấy?

Ta chẳng có hứng trả lời. Chỉ bảo Sophia đem ném vào lò sưởi làm mồi nhóm lửa.

Ngày ấy, khi họ trục xuất ta khỏi gia đình, cha ta—Công tước Graupner—đã tuyên bố:

「Vì lòng thương của đức vua, ngươi không bị tước đi tước hiệu quý tộc. Nhưng kể từ hôm nay, ta không còn là cha ngươi. Hãy coi như không có mối quan hệ gì.」

Sau đó, thực sự xóa tên ta khỏi hộ tịch, đăng ký ta là một gia tộc độc lập.

Thế thì… cái bức thư kiểu như "hợp tác làm ăn" kia, với ta mà nói, chẳng khác gì một lá thư trịch thượng từ người xa lạ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận