Make Heroine ga Oosugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

~ Thất bại thứ nhất ~ Kazuhiko Nukumizu, Lớp 2-C

0 Bình luận - Độ dài: 9,248 từ - Cập nhật:

Nhà thi đấu trường trung học Tsuwabuki.

Trên sân khấu, tôi đang bị hàng trăm ánh mắt dồn dập soi mói.

Phải, đây là buổi giới thiệu câu lạc bộ dành cho học sinh mới trong buổi định hướng đầu năm.

Tôi bị kẹp giữa Yanami và Komari, đứng trước micro, nuốt ực một cái như thể cổ họng bị ai bóp nghẹt.

“Ờm, câu lạc bộ văn học thì... đọc sách với lại... cũng viết viết này nọ...”

Mấy đứa học sinh mới ngồi bệt dưới đất trong tư thế ôm gối, chăm chú lắng nghe phần giới thiệu.

Nhìn thì không phản ứng gì, nhưng thật ra học sinh trường Tsuwabuki nổi tiếng nghiêm túc và nề nếp. Không thấy phản ứng gì cũng chẳng có gì đáng lo.

Rồi, đến lượt Komari rồi đấy. Tôi liếc sang cô bé đang xoắn xuýt hai tay bên cạnh.

Là phó chủ nhiệm câu lạc bộ văn học, dù nhìn vậy thôi nhưng Komari cũng từng trải qua bao chuyện, và đã trưởng thành lên nhiều...

Komari khẽ gật đầu——rồi núp luôn sau lưng tôi.

...vẫn chưa trưởng thành chút nào.

“Này, tới lượt cậu nói rồi đó.”

“...G-giao cho cậu đó...”

Komari run run níu lấy vạt áo tôi.

Đành chịu thôi, chuyện này tôi cũng lường trước rồi. Tôi khẽ hắng giọng rồi tiếp lời:

“Ờ, tụi mình cũng đăng bài lên trang ‘Hãy trở thành văn hào’ này kia, rồi làm tập san của câu lạc bộ nữa...”

Hiệp hai cũng suôn sẻ qua ải.

Còn lại là vũ khí bí mật của câu lạc bộ văn học – người mà tôi thà giữ kín còn hơn – Yanami Anna.

Yanami trông có vẻ căng thẳng, móc từ túi ra một mảnh giấy rồi bắt đầu đọc chậm rãi.

“Soba-dog... 5 sao. Có nhiều mì xào nên rất đáng thử. Bánh mì kẹp đậu đỏ... 5 sao. Rẻ mà nhân đậu đỏ đầy ụ, cũng rất đáng thử. Bánh kem tươi thì—”

…Khoan, gì vậy?

“Này, Yanami-san, cậu đang đọc cái gì thế?”

“Hả?”

Yanami chớp mắt mấy cái, rồi cuống cuồng lục lọi trong túi.

“Xin lỗi! Nhầm mất rồi! Nukumizu, cậu để bản nháp ở đâu ấy nhỉ!?”

“Cậu hỏi tôi cũng vô ích... À này, đừng để rơi rác lung tung.”

Từ túi Yanami, mấy cái vỏ kẹo cứ thế lả tả rơi xuống đất.

Không ngờ lại phát hiện ra một sự thật động trời: Yanami hóa ra là kiểu người dễ bị tâm lý.

Tôi đang luống cuống nhặt rác thì—một cảm giác bất thường khiến tôi ngẩng đầu lên.

...Bên hông sân khấu có một kẻ khả nghi.

Một nữ sinh mặc đồng phục điền kinh, trùm túi giấy lên đầu, đang nhìn về phía này (chắc vậy?).

Khoan đã, Yakishio, cậu đang làm cái quái gì thế?

Yakishio nhẹ nhàng giãn cơ, vào tư thế xuất phát nước rút.

Khoan, cô ấy tính lao ra sân khấu với bộ dạng đó á?

Túi giấy kia còn chẳng có lỗ để nhìn, mà hướng đang quay sang cũng sai bét — kiểu này không có gì ngoài linh cảm về một thảm họa sắp xảy ra.

“Yakishio, đợi đã──”

Tôi chưa kịp nói hết câu, Yakishio đã xem lời tôi như hiệu lệnh xuất phát mà lao thẳng ra.

Chắc định dừng lại trước micro để giới thiệu về câu lạc bộ văn học...

Nhưng trong tình trạng không thấy đường, Yakishio đâm sầm vào chúng tôi rồi cả đám cùng nhau ngã lăn lóc trên sân khấu.

Tiếng hét thất thanh vang dội khắp nhà thi đấu.

Tôi bị hất văng, nằm sóng soài trên sân khấu, còn cái chân đế micro thì “rầm” một tiếng đổ xuống ngay trước mặt.

Tôi cố với tay chụp lấy micro, gắng gượng thều thào:

“Sau giờ học, tụi mình có ‘làm gì đó’ trong phòng câu lạc bộ ở tầng một dãy nhà phía Tây! Mọi người ghé qua nhaaa!”

...Âm thanh hú rít của micro cuối cùng cũng dừng lại, để lại một nhà thi đấu im phăng phắc.

À ha... đúng là học sinh mới năm nay, có gu thật.

Một tuần đã trôi qua kể từ buổi định hướng học sinh mới – ác mộng không hơn không kém.

Toàn bộ tiết học hôm nay đã kết thúc. Giờ thì chỉ còn đợi đến tiết sinh hoạt lớp.

…Mà này, tan học xong mình còn phải ghé qua phòng CLB nữa chứ.

Mùa chào đón tân binh của các CLB cũng sắp sửa khép lại. Ừ thì… thật ra là gần như xong luôn rồi.

“Thôi chết thật rồi…”

Lời than bật ra khỏi miệng lúc nào không hay, tôi ngước nhìn trần nhà – cái trần đã bắt đầu trở nên quen mắt với tôi sau một tuần.

Số người đến tham quan CLB Văn học tính đến hiện tại: con số không tròn trĩnh. Và hôm nay chính là ngày cuối cùng trong khoảng thời gian cho phép tham quan CLB.

“Cậu sao vậy? Trông mặt tái lắm đấy.”

Người bắt chuyện với tôi là Ayano Mitsuki – cậu bạn từng có chút dính líu đến Yakishio trong quá khứ, nhưng cuối cùng chẳng đi đến đâu, kiểu trai đầu gỗ điển hình.

“À, cái vụ chào đón thành viên mới của CLB ấy… không được suôn sẻ cho lắm.”

Bên cạnh Ayano giờ đây xuất hiện thêm một cậu con trai nhỏ người, gương mặt đáng yêu – Sakurai Hiroto, thủ quỹ hội học sinh. Sau khi lên lớp 11, tôi tình cờ học cùng lớp với hai người này.

“‘Không được suôn sẻ’ là kiểu... bị nói xấu sau lưng hả?”

“Ừm, không đến mức đó đâu. Yên tâm đi.”

Những lời nói dối dịu dàng như thế thật dễ khiến người ta mềm lòng khi đang tuyệt vọng. Sakurai là người tốt, tôi không phủ nhận. Nhưng cái thực tế "không có lấy một người đăng ký tham gia" thì chẳng thay đổi được gì cả.

“Nhưng mà nếu không đủ năm thành viên thì CLB bị giải tán đấy. Phải tìm cách nào đó thôi…”

“Ơ, nhưng năm ngoái có thời gian cũng chỉ có bốn người mà, đúng không?”

Trước câu hỏi có phần ngây thơ của Ayano, Sakurai trả lời thay tôi:

“Chỉ cần có một học sinh năm nhất đăng ký thôi là CLB vẫn được giữ lại tạm thời. Tụi mình đâu muốn ai đó vừa mới vào đã bị đá ra chỉ vì không đủ người đâu, đúng không?”

Nói thế nào đi nữa, để CLB Văn học không bị xóa sổ, điều kiện tiên quyết vẫn là: phải có thành viên mới.

Tình hình bây giờ đúng kiểu nước đến chân rồi. Và tôi nghĩ… tụi nó cũng nên chịu một phần trách nhiệm chứ nhỉ?

Tôi liếc nhìn sang phía bên kia lớp. Đúng như tôi đoán, ở đó có Yanami và Komari.

Yanami đang gần như đè lên Komari – người đang ngồi – theo kiểu "song tấu hai người một vai diễn", rồi vừa làm thế vừa vui vẻ trò chuyện với Himeya Karen, cũng là bạn cùng lớp.

Komari bị kẹp giữa hai đứa kia, trông chẳng vui vẻ gì cho cam. Nhưng mà… mái tóc dựng ngược như nhím hồi đầu năm mới giờ đã xuôi xuống kha khá rồi.

Nghe nói nuôi cá vàng còn phải để chúng làm quen với nước, huống chi là con người. Có lẽ Komari cuối cùng cũng dần thích nghi được với môi trường mới.

──Còn Yakishio thì học lớp khác.

Không phải là hồi trước tụi tôi nói chuyện nhiều gì cho cam, nhưng cảm giác thiếu vắng cứ lẩn khuất đâu đó, tôi không thể phủ nhận.

Cuối năm lớp 10. Một trận thi chạy 100m đơn độc, với chiếc vé giải tán CLB treo lơ lửng như lưỡi hái tử thần.

Tôi không biết mình đã thật sự đồng cảm với cảm xúc của Yakishio đến mức nào, nhưng có một điều tôi chắc chắn – từ sau hôm đó, ánh nhìn của Shio đã không còn chút do dự.

Chỉ riêng điều ấy, tôi hiểu rất rõ.

Tôi đang lơ đễnh nghe cuộc trò chuyện giữa Ayano và mấy đứa bạn thì cửa lớp bất ngờ mở ra.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 2-C, cô Amanatsu Kunami – giáo viên môn Xã hội trường cấp ba Tsuwabuki – bước vào. Thành thật mà nói thì... nhìn đến phát chán rồi.

Cô Amanatsu bước lên bục giảng rồi vỗ tay đôm đốp.

“Êê, mau ngồi xuống đi nào! Hôm nay mình làm lẹ nhé!”

Cả lớp bắt đầu lề mề kéo nhau về chỗ ngồi – chắc cũng quen với kiểu gọi lớp này rồi.

Cô Amanatsu thoạt trông như sắp bắt đầu bài giảng với khuôn mặt cau có… nhưng không, dạo gần đây trông cô lúc nào cũng vui vẻ.

Sau khi viết xong thông báo lên bảng, cô quay lại phía bục giảng.

“Dạo này có hơi nhiều chuyện xảy ra. Cô bận túi bụi luôn, cả công lẫn tư nha~”

Nói xong cô dừng lại một nhịp đầy ẩn ý, rồi đảo mắt quanh lớp với nụ cười gian gian.

“Thế mới biết, cô vẫn còn… được việc lắm đấy! Người ta giành giật cô dữ lắm luôn ấy! Haizz, cô chỉ có một mình thôi mà~ khổ ghê~”

Trông cô chẳng giấu nổi niềm vui, tay còn đập bàn rầm rầm như đang phát biểu nhận giải.

Ghép mảnh thông tin rải rác mấy hôm gần đây lại thì… hình như cô đang trong thời kỳ đào hoa.

“Không cần phải nhờ mà ai cũng bấm like cho cô hết trơn! Nhưng mà cô không phải kiểu phụ nữ dễ dãi đâu đó~ đừng có hiểu lầm nha~”

…Này chẳng phải là đang dùng ứng dụng hẹn hò sao?

Ổn đấy chứ? Cô Amanatsu Kunami, cô thực sự biết dùng không?

Không rõ cô có nhận ra ánh mắt thấp thỏm của tụi học sinh lớp 2-C không, nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói rồi tạch – đập cuốn sổ điểm danh xuống bàn.

“Rồi nhé, hôm nay đến đây là hết! Về cẩn thận nha mấy đứa~”

Sau giờ học, không khí trong phòng câu lạc bộ phủ đầy uể oải.

Komari thì ngồi đờ người ngắm cái kệ sách như linh hồn đã bay lên trời, còn Yanami thì dán mắt vào màn hình điện thoại xem đi xem lại video… bơ tan chảy.

Tâm trạng bồn chồn vì không có ai đến xem câu lạc bộ suốt tuần nay đã chuyển dần thành sự mệt mỏi và gần như buông xuôi.

…Không được. Thế này là không ổn chút nào.

Tôi hít sâu, gạt hết cảm xúc trên mặt, rồi đứng bật dậy khỏi ghế.

“Cả nhà ơi, tỉnh táo lên nào! Tôi linh cảm hôm nay chắc chắn sẽ có người tới xem đấy!”

Nghe tôi nói vậy, Yanami ngẩng đầu lên, lẫn trong tiếng thở dài não nề.

“Cậu nói vậy nhưng hôm nay là ngày cuối của đợt xem thử rồi mà? Trước giờ còn chưa ai tới, hôm nay làm sao có được?”

“Không, phải nói là chính vì hôm nay là ngày cuối nên mới có cơ hội.”

“C-cơ hội…?”

Komari nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.

“Những người có hứng thú với CLB Văn học kiểu gì cũng là dạng nhút nhát, sợ tiếp xúc rồi. Những đứa như thế mà nhìn thấy buổi giới thiệu hôm đó, tất nhiên sẽ rén không dám tới.”

Nói ra mấy lời này thôi mà tim tôi cũng nhói. Cảnh tượng ngày hôm đó vẫn thi thoảng ám về trong mơ làm tôi toát mồ hôi giữa đêm.

“Nhưng mà, nếu thật sự có người muốn vào CLB, thì nhất định họ sẽ gom hết can đảm đến vào đúng ngày cuối. Và tụi mình phải chớp lấy cơ hội đó trước khi vụt mất.”

“Qua thời gian tham quan rồi thì thích lúc nào tới chả được? Việc gì phải cố đấm ăn xôi vào đúng ngày cuối thế chứ?”

Ôi chà, rõ là Yanami chưa hiểu gì cả.

Tôi với Komari nhìn nhau, cùng nhún vai kiểu “hết thuốc chữa rồi.”

“Nghe này, với mấy đứa hướng nội sợ người lạ như tôi với Komari, một khi đã lỡ mất giai đoạn tham quan chính thức thì coi như hết đường quay lại. Không thể nào tự nhiên bước vô phòng câu lạc bộ được đâu. Với tụi tôi, cả thế giới này đều là sân khách.”

“Thế giới đâu đến mức nghiệt ngã vậy đâu...?”

Thế à? Nhìn Yanami thì tôi thấy cũng không mấy dễ sống đâu...

“Nè, Nukumizu, đem cái đó ra thử xem.”

“À ha, đúng rồi! Giờ là lúc dùng đến thứ đó!”

Tôi trèo lên lấy cái thùng carton trên kệ sách xuống, lôi ra chiếc hộp đã được giấu bên trong.

“Oaaa! Bánh Kame Monaka của tiệm Kame-dou! Ngon cực kỳ luôn á!”

“Ừa, mấy anh chị khóa trước để lại cho tụi mình dùng trong buổi đón thành viên mới đó. Là để đãi khách tham quan, nên đừng có ăn lén nha.”

“...Khoan. Mà sao cậu lại đi giấu bánh monaka ở chỗ kỳ vậy?”

Liệu tôi có cần trả lời câu hỏi đó không nhỉ? Tôi nghĩ là không.

Tôi lặng lẽ đưa cái hộp cho Komari. Cô ấy nhận lấy với vẻ mặt như sắp khóc.

“C-Cái này... hết hạn rồi nè.”

Hả? Vậy là không dùng đãi khách được rồi. Tôi đang thở dài thất vọng thì Yanami đã chộp lấy cái hộp từ tay Komari.

“Yanami, cái đó hết hạn dùng rồi đó.”

“Nukumizu à, cậu vẫn còn tin vào hạn sử dụng hả?”

…Lại bắt đầu nói chuyện tào lao nữa rồi.

“Cái chuyện hạn sử dụng này… nó có phải là thứ để tin hay không sao?”

“Hạn sử dụng có chữ vị trong đó mà, đúng không? Tức là miễn là ăn vẫn thấy ngon, thì hạn sử dụng chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Yanami ngẩng mặt tự đắc rồi cắn một miếng thật to bánh monaka.

“Ừm, ngon thiệt. Nè, mọi người ăn đi.”

Tới mức này rồi thì chống lại cũng vô ích. Cả ba đứa nghe lời Yanami, cùng nhau gặm bánh monaka thì…

Từ điện thoại tôi vang lên nhạc nền đặc trưng của bộ phim kinh điển về cá mập.

Nhạc chuông này là của cố vấn CLB Văn học—cô Konuki Sayo.

Tôi liếc màn hình, thấy dòng tin nhắn hiện lên: “Chủ tịch, mời đến phòng y tế nhé

…Không muốn đi chút nào.

Đang tính xem làm cách nào để giả vờ không thấy, thì Komari nghiêng đầu qua nhìn trộm màn hình điện thoại tôi.

“C-Có chuyện gì vậy?”

“Cô Konuki gọi tôi lên gặp. Ờm… tôi đang bận lắm, cậu đi thay tôi được không?”

“Ugh… T-Tôi không muốn...”

Ừm, tôi cũng đâu muốn đâu. Yanami đang mở cái bánh monaka thứ tư, nghiêng đầu thắc mắc.

“Chẳng lẽ… là thông báo giải tán câu lạc bộ?”

“「?!」”

“「!?」”

Tôi và Komari đồng loạt bật dậy khỏi ghế. Còn Yanami thì thảnh thơi nhấp một ngụm trà, mặt mày hớn hở như vừa mới ăn xong một bữa lẩu buffet.

“Thì… nếu không có thành viên mới thì câu lạc bộ bị giải thể đúng không? Mà hôm nay là ngày cuối cùng của đợt tuyển thành viên chính thức, nên thầy cô báo tin cũng đâu có gì lạ.”

Nghe từ miệng Yanami mà lại thấy hợp lý quá trời.

Thấy Komari đứng ngồi không yên, lo lắng như sắp khóc đến nơi, tôi đành buông vai thở dài.

Thôi thì cũng phải đi tới phòng y tế một chuyến… Dù trong lòng thì chẳng muốn tẹo nào.

Gửi các tân học sinh thân yêu, mong rằng các em sẽ ghi nhớ những quy tắc bất thành văn khi đến phòng y tế trường Tsuwabuki.

Bước đầu tiên sau khi vào phòng là bật đèn và kéo rèm cửa. Cần thiết phải thổi tắt nến, vì lửa nguy hiểm lắm. Đèn ngủ có ánh sáng dịu cũng nên tắt nốt. Tiện thể kiểm tra xem có cái camera nào giấu trong góc hay không thì càng tốt.

Khi nói chuyện với cô Konuki, lý tưởng nhất là có người thứ ba đi cùng. Nếu không được thì chí ít cũng nên ngồi phía gần cửa ra vào, hoặc chọn vị trí có cái bàn chắn ở giữa.

Phải làm tới mức đó thì mới có thể nói là “an toàn khi giao tiếp với giáo viên” được.

“Trà thảo mộc nè, tranh thủ uống lúc còn ấm đi.”

Cô Konuki đặt tách trà trước mặt tôi — người đang rón rén ngồi xuống như sắp bị hành quyết.

“À, cảm ơn cô. Vậy... cô gọi em đến có việc gì ạ?”

“Ơ kìa, chẳng lẽ không có việc gì thì cô không được gọi em đến à?”

“Ừm thì... tại em bận lắm ạ.”

Tôi nhấp một ngụm trà.

“Em vẫn lạnh nhạt như mọi khi nhỉ. Em có thường xuyên uống trà thảo mộc không? Có ai từng bảo em là thuốc uống vào không dễ hấp thụ không?”

“…Trong trà này, không có gì kỳ lạ chứ?”

Cô Konuki không nói gì, chỉ cười mỉm. Được rồi, thế thì… tôi về đây.

Tôi vừa đứng lên thì cô đã đưa một ngón trỏ dài và thanh mảnh ra chặn lại.

“——Vậy thì nói chuyện về buổi chào mừng tân học sinh nhé.”

Guh! Cuối cùng cũng tới chủ đề chính. Tôi chậm rãi ngồi lại, điều chỉnh nhịp thở cho bình tĩnh.

Cô Konuki nhìn tôi với vẻ thích thú, rồi nhẹ nhàng cất lời.

“Câu lạc bộ Văn học năm nay sao rồi?”

“Ờ thì, chuyện đó…”

Tôi lắp bắp, chưa kịp nói tiếp thì bị câu nói tiếp theo đập thẳng vào tai.

“Nếu em không phiền, cô có người muốn giới thiệu làm thành viên dự bị.”

Gì cơ!? Thành viên dự bị!?

Diễn biến thuận lợi đến mức khó tin khiến tôi bật dậy như lò xo.

“Cứu tinh rồi! Dù là ai cũng được, chỉ cần chịu gia nhập là được—”

“Thật không? Nghe em nói vậy, cô cũng thấy yên tâm phần nào.”

“…Ơm, cho em xin chút thời gian suy nghĩ được không ạ?”

Ờm, có khi đây không phải “diễn biến thuận lợi” như mình nghĩ đâu.

Dù đang nước sôi lửa bỏng thật, nhưng gật đầu đại thì nguy hiểm lắm.

“À, mà sao cô lại chọn đưa người đó vào câu lạc bộ Văn học? Nghe cô nói thì hình như bạn ấy cũng chẳng mặn mà gì với tụi em cả…”

“Em ấy… hơi khó hoà nhập với lớp. Thật ra cô cũng muốn đích thân để mắt tới em ấy, nhưng lại có chút lý do riêng…”

“Lý do riêng…?”

Cô Kobuki khẽ ngậm miệng lại khi đang định nói, vẻ mặt thoáng bối rối, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục câu chuyện.

“Em ấy là em gái của một người bạn của cô. Cô quen con bé từ lâu rồi. Mà bạn cô cũng là giáo viên cấp ba, nên lại càng khó xử trong việc chăm sóc riêng—thành ra cô nghĩ, nếu mấy em có thể để mắt đến em ấy thì tốt quá.”

…Hóa ra là vậy.

Với tư cách là giáo viên phụ trách y tế, chắc chắn cô không hề nói dối khi nói rằng mình muốn giúp đỡ những học sinh đang gặp khó khăn.

Nhưng một khi có liên quan đến người quen, thì mọi chuyện không thể đơn giản được nữa. Lỡ xử lý không khéo, còn có thể khiến đứa trẻ đó bị đồn thổi những điều không hay.

Mà nói mới nhớ… bạn của cô Kobuki… bạn à…

“Cô ơi. Người bạn đó… chẳng lẽ là…?”

“Yên tâm. Cô không có bạn trai đâu. Muốn biết lý do không?”

“À… thôi khỏi ạ.”

Theo lời cô kể, người bạn đó là đàn em của cô thời đại học, từng chơi rất thân với cô Kobuki và cô Amanatsu.

Và người được nhắm tới làm thành viên câu lạc bộ là em gái của cô ấy, học sinh năm nhất: Shiratama Riko.

Từ khi nhập học đến giờ, hình như em ấy bị cô lập trong lớp, nên cô Kobuki muốn giới thiệu em vào câu lạc bộ văn học để giúp đỡ phần nào.

“Thật sự là ổn chứ ạ? Tại vì, thành viên trong câu lạc bộ em… cũng hơi… không được bình thường cho lắm…”

“Không sao đâu. Cô tin tụi em mà. Với lại, con bé ấy… có vài điểm giống em đấy, Nukumizu-kun.”

…Giống em á? Cô Kobuki vừa cầm tách trà lên, vừa đưa mũi lại gần hít lấy hương thơm.

“Riko-chan á… là một ‘siscon’ chính hiệu. Dạo này vì chuyện đó mà xảy ra chút rắc rối nữa.”

“...Nhưng mà em có phải ‘siscon’ đâu?”

Câu phản bác của tôi bị cô cười nhẹ cho qua.

“Cô nghe nói em gái em rất quấn anh trai đúng không? Vậy thì em chắc hiểu được cảm giác của Riko-chan.”

“Thì… nếu là em gái em, chắc em hiểu được một chút…”

Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng có lẽ để một đứa em gái rời xa anh chị mình thì trên đời có hàng trăm lý do khác nhau. Có lẽ vậy.

“Hiểu rồi ạ. Vậy để mai em thử đến phòng câu lạc bộ gặp em ấy xem sao.”

Tôi vừa nhận mảnh giấy ghi số liên lạc, vừa nói. Nhưng rồi cô Kobuki lại khẽ lắc đầu.

“Em ấy hiện đang bị đình chỉ học nên sẽ không đến trường đâu. Em có thể đến gặp trực tiếp được không?”

“…Em có thể suy nghĩ lại lần nữa được không?”

Tôi chìa tay định trả lại mảnh giấy.

Cô Kobuki dịu dàng dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi, khẽ lắc đầu, lần này là rất kiên quyết.

Sau giờ học hôm sau.

Tôi và Yanami đạp xe khoảng 20 phút từ trường cao trung Tsuwabuki, đến khu ẩm thực của trung tâm mua sắm AEON Toyohashi Minami, hay còn được gọi là "Nankyoku".

Lý do tụi tôi cất công đến tận phía đối diện với ga Toyohashi cũng không phải gì đặc biệt. Chỉ là… hôm nay là buổi hẹn gặp Shiratama-san, người đang trong thời gian bị đình chỉ học. À mà, tiện thể nói luôn, Komari đã chuồn mất rồi.

Yanami ngồi cạnh tôi, một tay chống khuỷu lên bàn, mắt vẫn dán vào điện thoại. Sau đó, cô ấy ngẩng lên và hỏi:

「Nè, Nukumizu, cái chữ “Nankyoku” trong Minami Jasu nghĩa là gì vậy?」

「Hồi tụi mình còn chưa biết gì thì chỗ này hình như từng gọi là Jusco. Cái tên bây giờ chắc là để lại từ hồi đó thôi.」

「À à, giống kiểu bà ngoại tôi cứ gọi ApitaYuni vậy đúng không?」

「Ủa, cái gì kỳ vậy?」

「Tôi cũng chẳng rõ, nghe nói ngày xưa có tên đó.」

Chắc là chuyện thời đồ đá nào đó kiểu như thế kỷ 20 hay thời Showa gì đấy thôi.

Vừa tán nhảm, tôi vừa đảo mắt nhìn quanh.

Giờ tan học, khu ẩm thực cũng tụ họp khá nhiều học sinh, nhưng chẳng thấy bóng dáng học sinh trường Tsuwabuki đâu cả.

「Shiratama-chan sẽ mặc đồng phục tới nhỉ? Không biết là người thế nào nữa.」

「Thì cũng là đứa mới nhập học đã bị đình chỉ ngay mà, chắc chắn kiểu gái hổ báo.」

Yanami khoanh tay lại, gật đầu cái rụp như thể đã tìm ra chân lý cuộc đời.

「Ờ ha, kiểu mấy nhỏ đầu gấu đó. Chắc tay cầm xích sắt đi quẩy tung khu AEON luôn.」

「Thời này rồi mà còn có mấy đứa như thế hả?」

Tự nhiên tôi thấy hơi sợ rồi đó. Lỡ có chuyện gì, ít nhất tôi phải là người đầu tiên chuồn khỏi hiện trường…

Khi tôi còn đang vẽ sơ đồ đường thoát trong đầu thì—

Pi pi pi — Pi pi pi —

Tiếng chuông điện tử vang lên bất thình lình.

「Nukumizu, chờ tôi chút nha!」

Yanami bật dậy, tay nắm chặt cái thiết bị gọi món màu trắng.

Ơ… hồi nào bà này gọi món vậy?

Chẳng mấy chốc, cô ấy xách hai khay đồ ăn trở lại với vẻ mặt hớn hở, đặt một khay ngay trước mặt tôi.

Một bát mì nóng hổi, bốc khói nghi ngút, nước dùng màu trắng đậm vị tonkotsu kiểu Nhật. Là ramen của Sugakiya.

Yanami ngồi lại bên cạnh, thành thục dùng chiếc muỗng nĩa đặc trưng của quán để húp mì sột soạt.

「Ờ, mà sao cậu lại gọi luôn cả phần của tôi vậy?」

「Nukumizu, ngồi không ở khu ẩm thực mà không gọi món là tội á! Với lại, cô Konuki có đưa tiền bảo tụi mình đi uống nước nữa mà~」

「Cô bảo là 'uống nước' đúng không? Chứ đâu phải... ramen?」

「Nước lèo cũng là nước mà, giống nhau thôi~」

Với Yanami thì chắc vậy, nhưng với tôi thì đây là một bát ramen thiệt sự đó.

Bó tay, tôi cầm đũa lên thì Yanami khẽ vỗ vai tôi hai cái.

「Có phải nhỏ đó không ta? Mặc đồng phục trường Tsuwabuki kìa.」

Vừa nói, cô vừa húp thêm sợi mì.

Tôi đưa mắt nhìn theo hướng của Yanami—ở ngoài khu ẩm thực, có một nữ sinh nhỏ nhắn trong bộ đồng phục Tsuwabuki đang ngó nghiêng xung quanh.

Chiều cao chắc ngang ngửa Yanami, nhưng vóc dáng thanh mảnh, chân thì nhỏ nhắn thon dài. Mái tóc thẳng mượt dài qua vai, nhìn từ xa cứ như búp bê sống vậy.

Ơ, nhỏ đó… dễ thương phết nhỉ? Không, phải nói là cực kỳ dễ thương luôn ấy chứ.

Mà… thiệt sự là nhỏ đó từng bị đình chỉ học vì gây rối hả…?

Khi ánh mắt nhỏ bắt gặp tụi tôi, nét mặt liền dịu xuống như vừa trút được gánh nặng.

Nhỏ đó đang cố len qua một nhóm học sinh trường khác vừa rời khỏi khu ẩm thực, bước về phía bọn tôi — nhưng bị dòng người đẩy ngược lại, càng lúc càng xa hơn.

“…Nukumizu, cậu nghĩ cô ấy ổn chứ?”

Rõ ràng cô nàng đang bị cuốn theo một đám hoàn toàn không liên quan. Có vẻ… không ổn tí nào.

Cuối cùng, Yanami kéo tay nhỏ ấy lại, dẫn đến chỗ bọn tôi. Con bé đảo mắt lia lịa như thể vừa được quăng ra khỏi tàu lượn rồi ngồi phịch xuống ghế. Nhìn vậy thôi, chứ kiểu người này chắc không sống nổi ở Tokyo đâu.

“Ờm, em không sao chứ?”

“D-được ạ. Xin lỗi, đã để mọi người phải cất công đến đây.”

Shiratama khẽ cúi đầu chào.

“Em là Shiratama Riko, lớp 1-E.”

“Tôi là Nukumizu, hội trưởng CLB. Còn đây là—”

“Là tiền bối Yanami phải không ạ? Cảm ơn chị lúc nãy rất nhiều.”

Shiratama cúi đầu lần nữa. Yanami vừa bỏ miếng măng vào miệng vừa giơ ngón cái lên như kiểu “ổn áp đấy”.

…Tôi lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt.

Sao nhỉ… kiểu con gái trông mềm mại dịu dàng, nhìn gần mới thấy đúng là xinh thật.

Dù xung quanh cũng không thiếu mấy bạn nữ có nhan sắc, nhưng cái kiểu khiến người ta muốn bảo vệ thì con bé này đúng là áp đảo toàn tập.

Mà cô ấy trông hiền khô thế này rốt cuộc đã gây ra chuyện gì thế? Phải bảo vệ thôi.

“À, cô giáo Konuki có nói sơ qua rồi.”

“Dạ vâng. Cô bảo em cứ đến lui CLB Văn học một thời gian xem sao.”

Vừa nói, nhỏ vừa ngước nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Em thì không rành mấy về tiểu thuyết đâu… có làm phiền mọi người không ạ?”

“Chuyện đó em không cần lo—”

“Ừm, ban đầu chắc sẽ hơi khó đấy~. Tôi lúc đầu cũng cực lắm, nhưng quen là được, quen là xong.”

Bất thình lình, Yanami bật chế độ “tiền bối dày dạn kinh nghiệm”, mặt vênh lên đầy tự hào, tay thì xoay cái nĩa ăn mì như diễn xiếc.

Píp píp píp—píp píp píp—

Âm báo điện tử lại vang lên. Yanami đứng dậy, giơ cái máy gọi khách lên.

“Rồi! Giờ thì tới màn tráng miệng—à không, bắt đầu tiệc chào đón Shiratama nào!”

“—Dạo này, hoa cải ven sông đang nở đẹp lắm đấy ạ.”

“Vậy à? Nghe hay quá.”

“Vâng, nhất định lần sau tụi mình cùng đi nhé.”

Shiratama ăn nốt miếng anmitsu cuối cùng, chắp tay trước ngực thì thầm: “Cảm ơn vì bữa ăn.”

Tôi nhìn nhỏ rồi bắt đầu sắp xếp lại trong đầu những điều vừa nghe được.

— Vì ảnh hưởng từ chị gái nên nhỏ ấy thích may vá, thích đồ ngọt, ghét nơi đông người. Gần đây, thú vui của cô là đi dạo buổi sáng sớm, tránh xa đám đông.

Sau cuộc nói chuyện đến giờ, tôi chỉ có thể rút ra một điều: Shiratama là một cô gái cực kỳ dễ thương.

Tôi ghi chú điều đó bằng mực đỏ trong quyển sổ tinh thần thì đúng lúc đó, Shiratama ngước nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy.

“Xin lỗi nhé, em nói hơi nhiều… có làm anh chán không ạ?”

"Ể, không đâu. Ngược lại, em chịu kể chuyện thế này, tôi còn thấy nhẹ nhõm ấy chứ."

"Chắc là tại anh hội trưởng dễ nói chuyện quá nhỉ."

Shiratama-chan lè lưỡi một cách tinh nghịch. Cái kiểu dễ thương có tính toán. Nhưng mà dễ thương thật đấy.

"…Nukumizu, món kem đậu đỏ của cậu sắp tan hết rồi kìa."

Ôi chết, mình suýt nữa quên bẵng cô nàng này luôn. Bát mì thứ hai mà Yanami gọi để tráng miệng thì đã sạch bách từ đời nào rồi.

Yanami uống cạn ly nước, rồi "cạch" một tiếng, đặt cái ly lên khay như kết thúc màn trình diễn.

"Shiratama-chan không ăn mì để kết bữa hả? Ở đây cũng có cơm ngũ vị nữa đó."

"Không sao đâu ạ. Với lại em cũng phải về rồi. Thầy sẽ gọi về nhà để kiểm tra theo lịch."

…À phải rồi, cô ấy đang trong thời gian tạm ngưng đến trường mà.

Shiratama-chan đứng dậy, khẽ cúi đầu rồi cầm khay tiến về chỗ hoàn trả khay đĩa. Mà sao cô ấy lại định mang khay qua chỗ cửa hàng bên cạnh thế kia… Bị nhân viên nhắc nhở rồi bối rối lúng túng hết cả lên.

Khi bóng dáng Shiratama khuất khỏi tầm mắt, tôi mới chậm rãi lên tiếng:

"Ban đầu tôi cũng hơi lo, nhưng hình như em ấy là người tốt nhỉ. Yanami-san cũng thấy vậy đúng không?"

Yanami đang dán mắt vào đáy bát thì bất ngờ liếc sang tôi, ánh nhìn sắc như dao.

"…Cậu chỉ toàn chăm chăm nói chuyện với Shiratama-chan thôi đúng không?"

"Tại hôm nay là lần đầu em ấy tới mà. Yanami-san cũng nên dịu dàng với em ấy một chút chứ."

"Hừm… Nukumizu, cậu đúng là thích kiểu con gái như vậy nhỉ?"

Yanami thô bạo chĩa cái nĩa ăn mì về phía tôi.

"Ể, ý cậu là sao?"

"Chính là cái ý đó đó? Haizz, thiệt là… Đàn ông ai mà chẳng mê gái trẻ~"

Trời đất… Một cô nàng lớp 11 mà phải ghen với một em lớp 10 thì đúng là chuyện hiếm thấy.

Tôi đẩy cái ly kem đậu đỏ chưa ai đụng đến về phía Yanami.

"Cái này chưa ăn, cậu ăn đi?"

"…Ăn."

Yanami khẽ gật đầu như thể đang tiếp nhận trách nhiệm lớn lao nào đó.

Tôi nhớ có lần đọc trong sách, người ta nói rằng khi đón một con cún mới về nhà, phải chú ý chăm sóc con cún cũ kỹ hơn bình thường. Chắc trường hợp này cũng tương tự vậy thôi.

Vừa thầm nghĩ sao mà rắc rối, tôi vừa uống cạn phần nước còn sót lại trong ly.

Ra khỏi trung tâm mua sắm Minami JASU cùng với Yanami, tôi thấy trời đã bắt đầu nhá nhem tối.

"Nè, chỉ vì có một cô bé tân sinh đáng yêu chút xíu tới thôi mà cậu đã tíu tít như vậy, có hơi quá không đó?"

"Tôi đâu có tíu tít gì đâu. Với lại, Yanami-san hơi nặng lời với Shiratama-san quá rồi đấy."

Hai tô mì đặc biệt, một ly kem đậu đỏ, cộng thêm tô mì tôi mới ăn phân nửa. Tổng lượng calo có thể khiến một người lớn lăn quay, nhưng tâm trạng của Yanami thì vẫn chẳng khá lên chút nào.

Cô ấy liếc nhìn đồng hồ, rồi bất ngờ tăng tốc như thể định bỏ tôi lại phía sau.

"Vì em ấy đang bị đình chỉ học mà đúng không? Kiểu đó chắc chắn là có gì khuất tất đấy."

“Chắc chỉ là hiểu lầm thôi mà. Nghĩ xem, một cô gái ngoan ngoãn, dễ thương như thế, sao mà làm chuyện xấu được chứ?”

“Dễ thương thì liên quan gì?”

Ánh mắt lườm nguýt của Yanami lia tới như muốn xuyên thủng người tôi.

… Ối, suýt nữa quên mất phải nịnh cún già. Tôi ho khẽ một tiếng, chỉnh lại thái độ.

“Ờ thì, không phải là nói cô ấy thế nào đâu. Mà là, kể cả nếu Yanami bị đình chỉ học, tôi cũng sẽ tin cậu mà?”

“Không đời nào có chuyện đó xảy ra nha!?”

Thật hả? Tôi thì vẫn luôn hồi hộp chờ cái ngày cậu làm chuyện gì đó thật to chuyện cơ đấy.

Ngay lúc đó, Yanami đang đi về phía bãi xe đạp thì bất ngờ kéo mạnh áo khoác tôi.

“Nukumizu, người ngồi trong xe kia—”

“Hả?”

Tôi quay theo hướng nhìn của Yanami thì thấy cửa bên phụ của một chiếc xe đậu gần đó bất ngờ bật mở.

Và người bước xuống từ đó—là Shiratama-san.

Tình hình cụ thể thì tôi không rõ, nhưng có vẻ cô ấy đang tranh cãi với ai đó ở ghế lái.

Hẳn là cuộc nói chuyện không đi đến đâu. Sau khi Shiratama-san vội vàng bước đi, một người đàn ông mặc vest từ ghế lái cũng bước xuống. Dáng vẻ khó đoán tuổi đó trông quen quen…

“Chẳng phải là thầy Tanaka sao?”

“Hả? Thầy dạy Quốc văn hiện đại ấy hả?”

Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc vest. Vai hơi trĩu xuống, khí chất có chút mệt mỏi—đúng là thầy Tanaka rồi.

Thầy ấy vẫn hay quan tâm tới CLB Văn học, có lần còn đưa tôi tờ rơi sự kiện văn nghệ nữa mà.

Nhưng tại sao Shiratama-san lại bước ra từ xe của thầy Tanaka?

Thầy Tanaka có vẻ định đuổi theo Shiratama-san, nhưng chắc bị từ chối nên đành lủi thủi quay lại xe.

… Xe của thầy rời khỏi bãi đỗ. Và rồi, Yanami—người nãy giờ im lặng—lên tiếng.

“Sao hai người đó lại ở cùng nhau nhỉ?”

“Ờ… ví dụ như, thầy Tanaka là giáo viên chủ nhiệm của Shiratama-san chẳng hạn…”

“Thầy đó là chủ nhiệm lớp 2-F mà.”

Thầy Tanaka là người nghiêm túc, lại rất quan tâm học sinh. Dạy học dễ hiểu, học sinh ai cũng khen.

Vậy mà thầy ấy lại vừa tranh cãi với Shiratama-san, y như cặp tình nhân đang cãi nhau vậy.

“… Nhìn thấy mặt tối rồi ha.”

Yanami khẽ thì thầm.

Tôi định phản bác nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ biết cười trừ một cách nửa vời.

Hai ngày trôi qua kể từ lúc tôi “vô tình” chứng kiến màn cãi nhau (tình cảm?) giữa Shiratama-san và thầy Tanaka.

Sau giờ học, tôi len lén bước đi trong hành lang khu trường cũ, tránh ánh mắt người khác.

Sau khi chắc chắn không ai chú ý, tôi lẻn vào một góc tối phía sau cầu thang.

“… Đúng giờ ghê, Nukumizu-san.”

Đợi sẵn ở đó là một nữ sinh. Phó hội trưởng hội học sinh, học lớp 2-F—Basori Tiara. Vì học khác lớp nên cũng lâu rồi mới gặp lại cô ấy.

Tiara cẩn thận đảo mắt nhìn quanh, sau đó bước sâu thêm vào trong góc tối.

“Xin lỗi nha, lại nhờ vả chuyện kỳ quặc thế này.”

“Không sao đâu, lúc nào cậu cũng giúp tôi học bài mà.”

Tôi cũng đâu có nhờ vả cô ấy thường xuyên đến thế, nhưng nếu tôi lên tiếng phản bác thì lại thành kẻ không biết điều mất. Cho nên tôi chọn cách im lặng.

Tiara-san đưa tôi mấy tờ giấy báo cáo.

"Đây là bản điều tra cậu nhờ. Nhớ cẩn thận khi sử dụng nhé."

Tựa đề trên trang bìa ghi: "Báo cáo điều tra: Giáo viên trường cấp ba Tsuwabuki – Tanaka Yuuji".

Tôi gật đầu nhận lấy, rồi từ tốn lật trang bìa.

── Thầy Tanaka là giáo viên dạy Ngữ văn, đã công tác tại trường Tsuwabuki được ba năm. Năm ngoái thầy cũng có dạy lớp tôi. Có vẻ thầy lớn tuổi hơn một chút so với cô Amanatsu hay cô Konuki.

“Ra là trước khi về Tsuwabuki, thầy từng dạy ở trường Mikoshi à.”

“Ừ, nghe nói khi đó thầy cũng được đánh giá tốt lắm. Trong lớp mình cũng chẳng ai nói xấu gì về thầy cả.”

Tôi đã nhờ Tiara-san điều tra vụ của Shiratama-san vì trong lòng có chút lấn cấn. Nhưng biết đâu đấy, có khi tôi chỉ đang lo bò trắng răng thôi cũng nên.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cái cảnh hôm đó… nhìn kiểu gì cũng không giống một cuộc gặp tình cờ giữa giáo viên và học sinh.

Tay tôi bất chợt khựng lại khi đang lật giấy.

“…Thầy Tanaka từng là cố vấn của câu lạc bộ Văn học à?”

“Đúng vậy. Nhưng là trước khi bọn mình vào học, và cũng chỉ đến giữa năm đó thôi.”

Nói mới nhớ, anh Tamaki tiền bối từng bóng gió chuyện “đã có nhiều chuyện xảy ra” khiến CLB Văn học không còn cố vấn…

Tiara-san khẽ tiến lại gần tôi, giọng hạ xuống như đang nói thầm.

“…Chỉ là lời đồn thôi, nhưng nghe nói thầy từng gây rắc rối với một nữ sinh nào đó.”

Hở? Cái ông thầy nghiêm túc đó á?

Tôi muốn phủ nhận ngay lập tức, nhưng vụ của Shiratama-san vẫn còn rành rành trong đầu, khiến tôi không thể cười xòa cho qua được.

“Không ngờ đấy… thầy ấy được con gái thích dữ vậy à?”

“Chuyện đó thì tôi không rõ. Nhưng con gái thường sẽ có giai đoạn dễ cảm nắng thầy giáo trẻ.”

“Ồ… vậy Tiara-san cũng từng có giai đoạn đó rồi hả—”

“Không có.”

Tiara-san lập tức cắt lời, khẳng định chắc nịch.

“Kiểu người nhẹ nhàng mềm mỏng như thầy ấy thường hay có fan ngầm lắm. Tất nhiên, tôi không nói là mình.”

Ra vậy. Tôi cứ tưởng giáo viên được hâm mộ thì phải thuộc kiểu hoạt bát, thân thiện chứ. Ai ngờ cái phong cách kiểu như ‘chán đời mệt mỏi với cuộc sống’ của thầy Tanaka cũng có người thích. Thị hiếu đúng là muôn màu muôn vẻ.

Nhưng khoan đã. Nếu tin đồn về chuyện rắc rối với nữ sinh là thật, thì liệu có liên quan gì đến việc thầy từ chức cố vấn CLB Văn học không?

Hay là… vụ đình chỉ học của Shiratama-san cũng có dính dáng tới thầy?

Đang trầm ngâm, tôi cảm nhận được ánh mắt của Tiara-san đang chăm chú quan sát mình.

“…Ơ? Gì vậy, Tiara-san?”

“Cậu và thầy Tanaka… đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có mà──”

Ờ thì, chuyện với Shiratama-san đâu thể nói ra được.

“Tôi chỉ hơi để tâm đến thầy ấy thôi. Ừm, chỉ vậy thôi.”

“Để tâm…?!”

Nghe xong lời giải thích vô thưởng vô phạt của tôi, Tiara-san không hiểu sao lại giật bắn người.

「…À, à thì… tôi nghĩ mình cũng là kiểu người khá biết thông cảm đấy.」

「Ồ.」

Cô ấy bối rối lấy mũi giày vẽ vòng tròn trên nền gạch.

「N-nhưng mà… dù là cùng giới đi nữa, dính líu vào mấy vụ bê bối giữa thầy giáo và học sinh thì vẫn là không ổn mà…」

「…Ủa? Cậu đang nói cái gì vậy?」

「Thì… Nukumizu-san nhắm đến thầy Tanaka đúng không?」

「Không phải đâu mà?!」

「Cậu yên tâm, tôi sẽ không kể với ai đâu! Tuỳ vào thời điểm và hoàn cảnh, tôi cũng sẽ không phá đám hai người…」

「Không có cái thời điểm hay hoàn cảnh nào hết á!?」

Chết thật, chọn sai người để tâm sự rồi. Giờ phải tìm cách lấp liếm cho qua thôi.

「Thật ra là tôi định hỏi xem… liệu có nên đổi giáo viên phụ trách câu lạc bộ Văn học không ấy. Thầy Tanaka đang được cân nhắc làm ứng viên thay thế.」

「Ể, chẳng lẽ cô Konuki-sensei có vấn đề gì à──」

Tiara-san nhíu mày lại, vẻ mặt bắt đầu trầm ngâm.

「…Tôi hiểu mà, cảm giác đó.」

Cô ấy đồng cảm rồi. Dù lời nói là bịa, nhưng tâm trạng thì không hề giả dối.

「Xin lỗi nha. Tại thấy cậu không nói chuyện với Sakurai-kun mà lại đến tìm tôi, nên tôi cứ tưởng là chuyện kia…」

「Tại Sakurai-kun là thành viên hội học sinh, cậu ấy có trách nhiệm. Nếu lỡ biết gì đó hơi nguy hiểm, chắc chắn không thể làm ngơ.」

「…Nhưng mà tôi cũng là thành viên hội học sinh đấy?」

À há? Hình như… đúng rồi thì phải?

Trong lúc né ánh nhìn trách móc từ Tiara-san, tôi tiếp tục thêm một tầng lá chắn khác cho lời nói dối của mình.

「Ờ thì… tại cậu là người của lớp F mà, tôi thấy cậu có vẻ là kiểu giữ bí mật tốt ấy.」

「Ừm, cũng đúng là tôi kín miệng thật──」

Đang nói dở, Tiara-san đột nhiên lặng thinh, như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi khẽ bật cười nhẹ nhàng.

「Hiểu rồi. Sau này có chuyện gì, cứ thoải mái nói với tôi nhé.」

「Ơ… được luôn á?」

Rời khỏi góc tối phía sau cầu thang, Tiara-san bước ra ngoài ánh sáng.

「Cậu vừa nói có thể có chuyện không hay xảy ra, đúng không?」

Ừm, tôi có nói vậy. Tôi gật đầu thật thà.

Vừa xoay người, tà váy xoè nhẹ trong gió, cô ấy đưa ngón trỏ đặt lên môi.

「Chia sẻ một bí mật với nhau… cũng chẳng tệ nhỉ.」

Rời khỏi buổi "gặp gỡ bí mật" với Tiara-san, tôi phóng thẳng đến phòng câu lạc bộ. Vừa mở cửa ra, đã thấy Yanami và Komari ném cho tôi ánh nhìn cau có.

「Cậu tới trễ quá đó, Nukumizu.」

「Đi đâu mà trốn việc vậy hả?」

「Xin lỗi, tôi có chút việc riêng.」

Tôi ngồi xuống ghế, toan lấy tập hồ sơ điều tra ra từ cặp — rồi chững lại.

…Cái này, liệu có nên cho hai người kia xem không?

Trong lúc còn đang phân vân, Yanami đặt cuốn sổ tay xuống bàn.

「Cái gì đây?」

“Bọn tôi đã điều tra về Shiratama Riko rồi. Hai đứa cùng đi hỏi thăm lớp 1-F đấy.”

“Ể? Cả cậu cũng đi hả, Komari?”

Komari gật đầu cái rụp, mặt vênh váo tự hào.

“Tôi... tôi đã ghi nhớ luôn thời khóa biểu của lớp 1-F rồi đó!”

…Trình độ vô dụng đúng chuẩn.

Tôi vươn tay định lấy quyển sổ thì bị Yanami nhanh như chớp đè lại.

“...Tôi không được xem hả?”

“Trong này viết về bộ mặt thật của bé Shiratama đấy. Một người đang mê mẩn nhỏ như Nukumizu mà đọc được sự thật này thì... chịu nổi không?”

“C–cậu biến đi.”

“À mà, chắc cũng ổn thôi.”

Tôi từng gặp không ít ca kinh khủng hơn rồi.

Mà nói thế chứ Yanami đã nói vậy, kiểu gì trong này cũng toàn mấy chuyện u ám của nhỏ đó cho xem.

Tôi hít sâu, hạ quyết tâm rồi mở sổ ra xem. Đầu tiên là cảm nhận của đám con trai trong lớp về Shiratama-san…

“Cô ấy bắt chuyện với mình.”

“Nhặt giùm mình cục gôm.”

“Dầu gội thơm cực.”

…Có khi mấy thằng này mới là u ám thật.

Tôi hắng giọng, chỉnh lại tư thế rồi đọc tiếp.

“Chắc là cô ấy thích mình.”

“Không, là mình chứ?”

“Tôi cũng được cô ấy nhặt gôm nè.”

“Tôi được nhặt tới ba lần luôn nha.”

…Ờ, đại khái là như vậy. Tôi thở dài ngẩng đầu lên.

“Shiratama-san trông cũng tốt bụng mà. Biết cúi xuống nhặt gôm cho người khác đấy.”

“Khoan khoan, mới tháng Tư thôi mà nhặt nhiều vậy á?! Có bao nhiêu cục gôm để rớt vậy trời?”

“Nghe nói gôm rớt là chuyện dễ xảy ra lắm. Mà bình thường chẳng ai nhặt giúp luôn.”

Komari gật gù đầy thấu hiểu. Vấn đề gôm rớt quả là sâu không lường.

“Vậy tức là… Shiratama-san chính là nàng tiên nhặt gôm?”

“Đợi đã! Đọc nốt phần đánh giá từ phía con gái đi! Khóc thì đừng trách nha?”

Ồ còn nữa à? Tôi cúi xuống đọc tiếp sổ.

“Dễ thương ghê.”

“Như búp bê luôn ấy.”

“Thơm quá trời.”

“Muốn cho nhỏ biết điều theo một cách khác.”

…Ừm. Tuy hơi nguy hiểm, nhưng con gái cũng đánh giá cao cô ấy đấy chứ.

Thì ra Yanami chỉ đang gato vì nhỏ kia trẻ trung thôi, chứ Shiratama-san đúng là đứa con gái dễ mến. Ờ tiếp theo là…

“Thả thính tụi con trai quá đà.”

“Nịnh trai thấy rõ.”

…Ơ? Không khí tự nhiên đổi hướng rồi? Tôi lật thêm trang.

“Được trai tâng bốc cái là bắt đầu kiêu.”

“Mới bị bồ đá.”

“Cái này đâu liên quan?”

“Bồ còn nhờ tôi giới thiệu nhỏ ấy cho nữa kìa.”

“Đó gọi là bồ á?”

“Cô ấy nhặt gôm giùm tôi đó.”

Đám nữ sinh năm nhất, mấy lời châm chọc đúng là không thương tiếc. Mà bên này nhỏ ấy vẫn tiếp tục sự nghiệp nhặt gôm…

Tôi đọc lại một lần nữa từ đầu rồi đóng sổ lại.

“Có khi nào… Shiratama-san nổi quá, nên bị ganh tị thôi không?”

“Cho tôi nhắc nhẹ là… tôi cũng có người để ý đấy nhé?!”

"Không, giờ không phải lúc nói chuyện về Yanami."

Komari vừa lật lật cuốn sổ ghi chép vừa rụt rè lên tiếng chen vào:

"N-Nhưng… tôi thấy em ấy không giống người xấu đâu mà…"

"Komari-chan, đừng có bị lừa dễ vậy chứ!"

Yanami nghiêm mặt nói. "Bọn đó lúc nào cũng miệng thì bảo 'không phải kiểu quan hệ đó đâu', vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã dính lấy nhau rồi! Đáng ghét thật!"

…Sự căm thù cá nhân bắt đầu rò rỉ ra ngoài. Mà hình như chủ đề đang lạc trôi đi đâu mất rồi.

"Yanami-san, mục đích của tụi mình là mời em ấy vào câu lạc bộ mà, đúng không? Với cả… việc bị đình chỉ học chắc chắn là do có chuyện gì đó xảy ra rồi."

"Ừ thì… đúng là vậy…"

Yanami có vẻ chột dạ, khí thế hạ xuống rõ rệt. Tốt, thời cơ phản công đến rồi.

"Cô Konuki đã tin tưởng giao chuyện này cho tụi mình, kể cả chuyện quá khứ của em ấy. Đây là cơ hội để tụi mình đền đáp ân nghĩa mà cô đã dành cho bọn mình từ trước tới giờ—"

…Ân nghĩa từ cô Konuki á. Chính mình nói ra còn thấy sai sai.

Tôi ngập ngừng giữa chừng. Trong khi tôi còn đang bối rối, Yanami gật đầu với vẻ mặt phức tạp.

"Ừm… cậu nói vậy thì… cũng đúng. Cô Konuki đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà."

"Ể, không ngờ Yanami-san cũng nghĩ thế đó."

"Khoan, chẳng lẽ tôi nhìn giống kiểu người vô ơn lắm hả?!"

…Ờ, đúng là nhìn vậy thật.

Tôi và Komari—hai kẻ chẳng giỏi thể hiện lòng biết ơn—đồng loạt nhìn Yanami bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cô nàng đứng bật dậy, xé tờ lịch treo tường đã để nguyên từ tháng trước.

"Thôi kệ đi. Trước mắt, cứ quan sát tình hình cái đã."

Ngày mai, 16 tháng Tư.

Shiratama-san sẽ quay lại trường sau thời gian bị đình chỉ học.

Khi tôi mở cửa phòng khách ở nhà, một mùi ngọt dịu lập tức lan tỏa trong không khí.

"Anh hai, anh về rồi!"

Người chạy tới đón tôi là em gái tôi, Kaju.

Tôi liếc nhìn qua đầu Kaju, hướng về phía bếp.

"Mùi này… đang nấu đậu đỏ hả?"

"Bing-go! Anh đoán đúng rồi đó. Phần thưởng là… cả cuộc đời của Kaju!"

"Ồ, giải thưởng hoành tráng đấy chứ."

Tôi đáp nhẹ nhàng rồi bước đến gần bếp, liếc vào nồi trên bếp ga.

Bên trong là nước đậu đỏ sóng sánh và những viên bánh tròn trắng nhỏ.

"Ồ, làm món zenzai à? Không dùng mochi mà dùng bánh dango à?"

"Vâng, là bánh shiratama dango đó ạ. Mời anh nếm thử luôn đi!"

Trong cái chén nhỏ Kaju đưa tới là một viên bánh trắng tròn nằm trong lớp nước đậu đỏ sánh mịn.

Dù chỉ là trùng hợp, nhưng nhìn thấy viên shiratama trong món zenzai lại khiến tôi nhớ tới lần chạm mặt ở Nanjasu…

Không biết quan hệ giữa thầy Tanaka và Shiratama-san là như thế nào nữa…

Tôi đang thả hồn suy nghĩ thì cầm lấy chiếc thìa gỗ đặt bên cạnh. Kaju lúc này bỗng nghiêm túc nói:

"Anh hai, cẩn thận kẻo nghẹn đấy nhé. Bánh dango dễ mắc cổ lắm!"

"Rồi rồi, anh biết mà. Đừng lo quá."

Tôi cười nhẹ, chuẩn bị cho miếng đầu tiên thì bất ngờ Kaju nắm lấy tay tôi.

"Kaju?"

“──Vì bề mặt của bánh trắng trơn mịn, ăn vào rất dễ bị nghẹn đấy ạ.”

Vừa nói, Kaju vẫn giữ tay tôi, vừa dùng muỗng xúc viên bánh trắng rồi đưa thẳng vào miệng tôi.

Vị ngọt của đậu đỏ nhẹ hơn tôi tưởng nhiều — thay vào đó, cái đọng lại trên lưỡi lại là vị mặn thoang thoảng, còn rõ ràng hơn cả vị ngọt.

“Bánh trắng, phải nhai kỹ, nghiền nát ra... như vậy ăn mới ngon ạ.”

Vị mặn nơi đầu lưỡi, và nụ cười mỉm mím môi của Kaju khi kề sát bên mặt tôi — cười mà chẳng thấy vui gì hết.

“Anh trai... phải thật cẩn thận đấy nhé?”

Tôi không đáp, chỉ khẽ gật đầu, rồi từ tốn nhai kỹ viên bánh trắng trong miệng.

Chiều hôm sau, tan học.

Trong phòng CLB Văn học, Yanami và Komari đang bồn chồn, không yên.

“Nukumizu-kun, chắc chắn là hôm nay Shiratama-chan sẽ đến, phải không?”

“Yên tâm đi. Cô Konuki vừa liên lạc với tôi xong.”

Cuối cùng thì... Shiratama-san sau khi ‘lao động cải tạo’ cũng sắp đến tham quan câu lạc bộ bọn tôi.

Komari căng thẳng tới mức cứ đứng lên lại ngồi xuống, liên tục từ nãy đến giờ.

“Komari, bình tĩnh đi. Cậu sắp thành tiền bối rồi đấy, phải ra dáng một chút chứ.”

“Ti-tền bối...?!”

Komari mở to mắt, đứng đơ tại chỗ. Yanami gật gù ra vẻ đồng tình.

“Cũng đúng. Komari-chan, thử tập làm tiền bối với Nukumizu-kun xem nào.”

Cái quái gì vậy... Mà công nhận, mình cũng hơi tò mò xem trong đầu Komari, ‘tiền bối’ là hình tượng thế nào.

“Rồi, để tôi làm mẫu cho. Komari, đừng ngại, cứ thoải mái thể hiện khí chất senpai đi.”

“Ư-ừm, nhưng... phải làm gì cơ?”

Yanami khoanh tay, mặt đầy tự tin.

“Cứ nói mấy việc mà cậu muốn Nukumizu làm cho là được. Ví dụ như bóp vai, hay sai đi mua nước chẳng hạn.”

“...Yanami-san, cậu đừng có định bắt Shiratama-san làm mấy việc kiểu đó đấy nhé?”

“V-vậy thì... Nukumizu—”

Komari nhìn tôi từ trên xuống rồi ngập ngừng nói tiếp:

“À, xoa... đầu tôi đi.”

…Hả? Yêu cầu bất ngờ đó khiến cả phòng CLB im bặt.

“Này, cậu đang đóng vai tiền bối mà. Tiền bối gì mà đòi được nuông chiều thế?”

“N-nhưng... tôi chỉ nói điều mình muốn thôi mà…”

“...Komari-chan?”

Yanami tự nhiên đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.

Ờm... khoan đã, nếu hiểu đúng thì Komari đang vào vai một ‘tiền bối’ nhưng lại yêu cầu đàn em đóng vai... hậu bối chiều chuộng mình? Chơi vai kiểu này cũng đỉnh phết đấy chứ…

Tôi còn đang thầm khâm phục thì nhận ra cửa phòng CLB từ lúc nào đã khẽ mở.

“Ồ... đang chơi gì kỳ kỳ ha.”

“Lemon-chan! Lâu quá không gặp!”

“Yanami-chan, cũng lâu ghê rồi đó. Nghe bảo hôm nay có thành viên mới đến hả?”

Yakishio bước vào phòng CLB trong bộ đồ tập luyện, rồi thả người ngồi cạnh Yanami.

“Cậu tập xong rồi à?”

“Ừ, tập hơi quá sức nên huấn luyện viên bắt nghỉ một chút. Hình như thầy phát hiện ra sáng giờ tôi toàn chạy quá nhiều rồi…”

Vừa nói, Yakishio vừa lắc lắc chiếc bình protein.

Cô ấy đổi sang tay bên kia để cầm bình — bên không ngồi cạnh Yanami. Một tiến bộ rõ ràng sau lần... cố tình pha protein đổ tung tóe.

“Xem ra mọi chuyện suôn sẻ nhỉ.”

“Ừm, cậu cứ chờ mà xem nhé.”

Nụ cười tỏa nắng ấy khiến tôi bất giác liên tưởng đến một đóa hướng dương sau cơn mưa.

Giờ thì, cô ấy đâu còn cần tôi lo nữa. Chắc chắn đã chạy xa tít mù trong khi tôi còn loay hoay tại chỗ.

Mà... mình thấy buồn buồn thế này cũng là hơi ích kỷ rồi nhỉ──

Tôi vẫn đang ngắm ba cô nàng nói chuyện rôm rả, thì cánh cửa phòng CLB lại từ từ mở ra lần nữa.

“Ờm, đây là... phòng của CLB Văn học đúng không ạ...?”

Một giọng nói rụt rè vang lên, và người ló đầu vào không ai khác — là Shiratama Riko.

Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng khi ánh mắt chạm vào tôi, nụ cười dịu dàng liền nở trên môi như thể cuối cùng đã tìm được thứ gì đó quen thuộc.

“Em là Tama-chan đúng không? Vào đi nào!”

Yakishio thân thiện gọi với ra, và Shiratama-san rụt rè cúi đầu, bước vào trong với vẻ ngượng ngùng.

Dường như bị ánh nhìn của cả bọn làm cho căng thẳng, cô ấy lặng lẽ đứng yên một lúc, rồi bất ngờ cúi đầu thật sâu.

“Em là Shiratama Riko, năm nhất. Trước mắt em xin gia nhập tạm thời... Mong các anh chị giúp đỡ ạ.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận