Make Heroine ga Oosugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

~ Thất bại thứ hai ~ Thật ra... tôi với người này là...

0 Bình luận - Độ dài: 16,662 từ - Cập nhật:

Phòng y tế sau giờ học.

Cô Konuki ngồi đối diện tôi, nhấp một ngụm cà phê trong chiếc cốc sứ, rồi khẽ mỉm cười như thể muốn trấn an tôi.

“Dạo này, Riko-chan thế nào rồi nhỉ?”

“Ở câu lạc bộ thì có vẻ vẫn ổn ạ. Hôm qua em thấy cô ấy đang đọc lại mấy số báo cũ của câu lạc bộ.”

Tôi cũng nhấp một ngụm nhỏ trà rang từ bình giữ nhiệt mang theo.

…Tính ra cũng được một tuần rồi. Kể từ hôm đó, Shiratama-san đều đến phòng câu lạc bộ sau giờ học mỗi ngày.

Cô ấy nói chuyện qua loa một chút rồi đúng một tiếng sau là về.

Giữa cô ấy và Yanami với Komari vẫn có cái gì đó hơi… gượng gạo.

Dù gì thì cô ấy cũng đã hai lần nhặt gôm giúp tôi.

“Có một chỗ thuộc về mình ở trường là điều tốt đấy. Cứ để cô bé đó ở lại thêm một thời gian rồi xem sao.”

“Nhưng mà… liệu câu lạc bộ văn học có phải là nơi phù hợp không ạ? Em nghĩ hòa đồng với các bạn cùng lớp có lẽ vẫn tốt hơn…”

“Ô hay, chẳng phải chính em với Komari-san cũng từng như thế còn gì?”

…Ờ thì, thật ra đến giờ bọn em cũng đâu khá hơn là bao.

Cô Konuki chợt hướng mắt xa xăm, như đang nhớ về chuyện gì đó.

“Lúc còn là học sinh, ta thường hay nghĩ trường học là cả thế giới. Nhưng thật ra là vì thế giới bên ngoài vẫn còn quá xa vời thôi.”

“Thế giới bên ngoài… là sao ạ?”

Tôi lặp lại lời cô, và cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Chính vì vậy, nên người ta mới phản kháng hoặc ngược lại là buông xuôi. Cô cũng vậy đấy, nhìn thế này thôi chứ thời cấp ba cũng từng trải đủ thứ rồi.”

“Chỗ này em có nên chọc gì đó không nhỉ?”

Thay vì trả lời, cô Konuki chỉ bật cười rất vui vẻ.

Có lẽ trong cô vẫn lưu giữ nguyên vẹn những ký ức và cảm xúc thời tuổi trẻ.

Không biết cô đang nhìn thấy điều gì ở Shiratama-san… hay không thấy gì cả.

Dù thế nào thì sự quan tâm của cô dành cho Shiratama-san là thật lòng. Chính vì vậy mà tôi muốn hỏi thêm một chuyện—

Sau một lúc trò chuyện thăm dò, tôi cố làm ra vẻ thản nhiên để đánh tiếng:

“À mà… cô ơi, em muốn hỏi chút về thầy Tanaka dạy quốc văn.”

“Ồ? Có chuyện gì sao? Cứ hỏi thoải mái nhé.”

“Ờm… em muốn biết tính cách của thầy ấy… tức là kiểu… con người thật ấy ạ…”

“Tính cách của thầy Tanaka à?”

Cô Konuki hơi nheo mắt lại. Ủa? Có khi nào tôi vừa hỏi gì đó nguy hiểm không?

“À không… chỉ là, hôm trước thầy ấy có giới thiệu mấy hoạt động liên quan đến câu lạc bộ, nên em hơi để ý một chút thôi…”

Dường như đã hiểu ý, cô Konuki gật gù như thể đã nắm được đầu đuôi.

“Thầy ấy từng làm cố vấn cho câu lạc bộ văn học mà. Chắc vẫn còn để tâm đấy. Còn về tính cách thì…”

Cô nhìn lên trần nhà, như đang lục lại ký ức.

“Ừm… một người rất chân thành. Cụ thể thì… dù bị đồng nghiệp gạ ăn vụng, vẫn giữ trọn lòng trung thành với người yêu và khéo léo từ chối.”

“…Xin lỗi cô. Câu vừa rồi cho em xin phép quên luôn được không ạ?”

“Được chứ, em biết vậy là khôn đấy. Nào, đây.”

Người đồng nghiệp của thầy Tanaka cười khúc khích, rồi chìa ra một hộp kẹo bạc hà.

Tôi vô thức giơ tay ra định lấy, rồi vội vàng rụt tay lại.

“Dạ thôi, em không cần đâu ạ.”

Cô Konuki đứng yên một lúc, rồi khẽ nhún vai, trông hơi tiếc rẻ.

“Khôn thật.”

Trên đường vội vã đến phòng câu lạc bộ, tôi vừa đi vừa ngẫm lại cuộc nói chuyện ban nãy.

Lúc tôi nhắc đến tên thầy Tanaka, hình như cô Konuki có phản ứng hơi lạ… hay là do tôi tưởng tượng nhỉ.

Ít nhất thì tôi có thể chắc rằng thầy Tanaka không phải kiểu người qua đường một đêm với đồng nghiệp. Nếu nói là người tử tế thì có lẽ tin được đấy.

Tuy hơi hoang tưởng thật, nhưng nếu giả sử giữa Shiratama-san và thầy Tanaka có quan hệ mờ ám nào đó… thì cũng không phải chuyện tôi nên xía vô.

Thôi, phải nhanh đến phòng câu lạc bộ thôi. Giờ này chắc đang có gì đó… kỳ kỳ diễn ra rồi.

Tôi rảo bước qua hành lang nối sang dãy nhà phía tây—rồi bỗng khựng lại.

…Nhắc mới nhớ, ban nãy cô Konuki có nói…

“Dù đã có người yêu, vẫn giữ lòng thủy chung…”

…………

………………

…………………Không, không phải việc mình. Thiệt đó.

Tôi nhẹ nhàng xếp cái chuyện đó lên cái giá trong lòng đã được cơi nới thêm vài tầng, rồi tiếp tục bước đi.

Bầu không khí trong phòng câu lạc bộ… hoàn toàn không chỉ “kỳ kỳ”.

Mà là tệ đến mức thảm hại.

Yanami cháy rụi như một nắm tro trắng, gục đầu trên ghế, không còn chút sức sống.

Komari thì đứng đơ như tượng, dán mặt vào tường ở khoảng cách siêu gần, đeo tai nghe và chìm trong thế giới riêng. Đây là trạng thái “không tiếp sóng” xuất hiện đều đặn mỗi hai tháng.

“A, anh hội trưởng!”

Shiratama-san đang đứng vò tay trước ngực, quýnh quáng như gà mắc tóc, thấy tôi liền chạy ào lại.

“Ờ… rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Em cũng không rõ nữa… lúc nãy mọi người vẫn nói chuyện bình thường mà…”

Thế à… Vậy chắc là chẳng ai hiểu chuyện gì luôn rồi.

Tôi nuốt ngược mong muốn quay đầu bỏ về, tiến tới gọi Yanami.

“Ừm, cậu ổn chứ, Yanami-san? Uống chút nước đường cho tỉnh không?”

“Không sao đâu… chỉ là tinh thần bị xước nhẹ tí thôi.”

Yanami lắc đầu yếu ớt, gạt mái tóc che mặt sang một bên.

Kẻ dày dạn trận mạc như Yanami mà còn bị đòn tâm lý nặng thế này…

Rốt cuộc Shiratama Riko đã làm gì vậy?

“Ờm… thôi thì để tôi pha trà vậy.”

Đúng vậy, trong tình huống thế này, trà là chân ái.

Trong lúc tôi đổ nước sôi vào ấm, Shiratama-san đứng bên cạnh bắt đầu lấy chén ra xếp.

“Xin lỗi nhé, đáng lẽ đàn em như em phải chủ động pha trước mới phải.”

“À, bên câu lạc bộ tụi tôi thì không câu nệ mấy chuyện đó đâu, đừng lo.”

Trong CLB Văn học, ai cũng bình đẳng.

…Vậy tại sao người lúc nào cũng đi pha trà lại là tôi nhỉ?

“…Anh đúng là người lớn thật đấy, anh hội trưởng.”

Shiratama-san đột nhiên buông một câu như vậy.

“Hở?”

“Bình tĩnh này, dễ nói chuyện nữa. Em tưởng đàn anh năm hai sẽ đáng sợ lắm, ai ngờ anh lại dễ gần đến vậy nên em thấy nhẹ cả người.”

Ể, lần đầu có người nói tôi kiểu đó luôn đấy. Cầu trời cho hai người còn lại cũng nghe thấy hết.

Vừa liếc mắt canh chừng động tĩnh của Yanami và Komari, tôi vừa rót trà xanh ra từng chén.

“Thử nói chuyện thêm xem, em sẽ thấy ai cũng dễ thương hơn mình tưởng đấy. Với cả em cũng nên mở lòng với mấy bạn trong lớp nữa chứ.”

“Hmm, mấy bạn nữ trong lớp không thích em lắm, nên em toàn nói chuyện với con trai thôi. Tính em có khi hơi giống con trai ấy mà.”

Shiratama-san le lưỡi “tehe” một cái sau khi nói.

Ờ, nếu bị các bạn nữ ghét thì… cũng dễ hiểu thôi.

Đáng yêu kiểu này thì đúng là dễ bị hiểu lầm. Muốn bảo vệ ghê.

“Mọi người ơi, trà xong rồi nè~”

Shiratama-san mang trà ra mời từng người, nhưng Yanami thì vẫn trong trạng thái tro trắng, còn Komari thì dính sát tường đeo tai nghe nên chẳng phản ứng gì.

Sau khi cầm ly trà của mình và ngồi xuống ghế, Shiratama-san cũng ngồi xuống cạnh mình.

“Hội trưởng hôm nay tới muộn ghê ta. Anh đi đâu à?”

“À, tôi ghé cô Konuki một chút. Cô là giáo viên phụ trách câu lạc bộ tụi mình mà.”

“Cô Sayo đẹp lắm luôn ấy, em hơi ngưỡng mộ cổ nữa.”

Ờ thì… thôi, đừng ngưỡng mộ thì hơn. Nói vậy là vì muốn tốt cho em đấy.

“Mà Shiratama-san quen cô từ trước rồi đúng không?”

“Vâng. Cô Sayo là bạn thân của chị gái em. Tụi em thân từ hồi nhỏ rồi, cổ từng dạy học cho em nữa, cũng hay dắt em đi chơi nữa.”

Hể… được cô Konuki dắt đi chơi á? Không biết là chơi kiểu gì ta.

Tôi đang phân vân không biết có nên hỏi tiếp không thì Shiratama-san mỉm cười ngây thơ nhìn tôi. Người gì đâu, dễ thương mềm mại từ trong ra ngoài thế này…

Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng ngay lập tức cảm nhận được ánh nhìn rát rát bên má.

Ngước lên thì thấy Yanami đang lườm mình với ánh mắt ti hí kiểu “thằng này đang vui vẻ ghê ha”.

…Ừ, ít nhất là cho tới khi bị lườm thì cũng vui thiệt.

“Ờm, nếu Yanami-san hồi phục rồi thì cho tôi nói chút nhé? Tôi có đề xuất nhỏ.”

Yanami gãi đầu ngẩng lên.

Không nói ra nhưng rõ ràng là đang thấy khoảng cách giữa Shiratama-san và tôi ngày càng xa.

“Ờ thì, cuối tuần này—”

Tôi đang nói thì ngước mắt nhìn Komari vẫn dán vào bức tường.

Đeo tai nghe kiểu đó thì chắc có gọi cũng vô ích… Thôi thì…

Tôi gọi điện cho Komari.

“Ugh!?”

Komari hấp tấp bấm điện thoại, vừa kịp bắt máy thì tôi chuyển điện thoại sang chế độ loa và đặt ngay giữa bàn.

Giờ thì dù không ai nói chuyện trực tiếp, cô nàng cũng sẽ nghe thấy hết.

“Rồi, nói lại từ đầu nhé. Chủ nhật này, mọi người có muốn đi chơi chung không?”

Phòng sinh hoạt im bặt. Ai cũng có vẻ hơi ngơ ngác.

Một lúc sau, Yanami lên tiếng với vẻ nghi hoặc:

“Đi chơi là… kiểu trại huấn luyện hả?”

“Không đến mức đó đâu. Coi như chuyến đi lấy tư liệu nhẹ nhàng thôi. Về có thể dùng để họp câu lạc bộ và lên ý tưởng bài viết.”

Hè năm ngoái, sau chuyến trại hè thì quan hệ giữa các thành viên thân hơn… chắc là vậy.

Dù xảy ra vài sự cố ngoài dự kiến, nhưng một người bị từ chối, hai người có bồ, nên tính ra vẫn lời.

Tôi muốn tái hiện cái tinh thần đó, xây dựng sự gắn kết trong câu lạc bộ thông qua chuyến đi lần này.

Shiratama-san là người đầu tiên giơ tay:

“Tuyệt vời quá! Em muốn đi ạ!”

Thấy Shiratama-san hào hứng như vậy, Yanami lườm cái điện thoại với vẻ mặt không vui.

“Đột ngột thế này thì… tôi cũng có việc riêng nữa. Ừ, kiểu gì cũng có mà.”

Komari thì vẫn quay mặt vào tường, chỉ khẽ gật đầu liên tục.

Ể… tụi này thiếu nhiệt tình ghê. Mà cũng đúng, hơi gấp thật.

“Vậy thì để lần khác—”

Tôi còn chưa nói hết thì bị Shiratama-san chen ngang.

“Vậy là chỉ có em đi với hội trưởng thôi, nhỉ?”

…Hả?

Không hiểu vì lý do gì mà cả Yanami lẫn Komari đều khẽ giật mình.

“Ngại quá đi mất… Giờ nghĩ xem mặc gì đây nhỉ? À mà trước hết phải quyết định đi đâu cái đã!”

“Ờ, khoan đã. Ý là… tôi với em, Shiratama-san, hai đứa mình đi với nhau á?”

Shiratama-san giật bắn như thể vừa nhận ra điều gì đó, rồi cụp mắt xuống, vẻ buồn buồn.

“…Đi với mỗi mình em, chắc anh thấy phiền lắm nhỉ. Em xin lỗi, chỉ là… em lỡ vui quá vì nghĩ sẽ được đi chơi cùng anh.”

“Không, không phiền đâu. Thật đấy…”

So với một người con gái có thể ăn vặt không ngừng nghỉ, hay một cô nàng có thể bắt người ta chờ hai tiếng chỉ để đứng đọc sách trong hiệu, thì miễn là chuyến đi không dính đến cảnh sát là tôi ổn rồi.

Shiratama-san ngẩng lên, đôi mắt long lanh như sao lấp lánh.

“Thật ạ? Vậy… em có một chỗ rất muốn đến—”

“…Tôi cũng đi.”

Yanami lẩm bẩm, trông có vẻ chẳng vui vẻ gì cho cam.

“Ể? Nhưng lúc nãy cậu bảo có việc mà?”

“Tôi có nói thế đâu.”

Ơ, là tôi nghe nhầm à?

Dạo này tôi hay tự động lọc lời Yanami nói như cơ chế phản xạ mất rồi… chắc phải điều chỉnh lại thôi.

“Vậy thì Chủ nhật này ba người nhé.”

“À, à… tôi cũng rảnh… nên tôi cũng đi.”

Lúc nào không biết mà Komari đã vòng qua bàn và khẽ giơ tay lên.

“Komari, tôi tưởng cậu có việc mà?”

“Tôi… tôi giải quyết xong rồi.”

Từ bao giờ vậy. Ừ thì, tôi cũng không nên ngạc nhiên với năng suất đáng gờm của Komari nữa rồi.

Trong khi tôi còn đang thấy ấn tượng, thì Yanami khoanh tay lại, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ sâu sắc.

“Chúng ta sẽ đi đâu đó, đúng không? Vậy trưa ăn gì nhỉ?”

Tôi nghĩ trước tiên nên quyết định cái đích đến đã.

“À mà Shiratama-san, lúc nãy em bảo là có chỗ muốn đến đúng không?”

Khi được hỏi, Shiratama-san nhìn quanh một lượt rồi đáp:

“Em muốn đến Aeon Mall Toyokawa.”

“À… chỗ đó à.”

Là một trung tâm thương mại lớn ở thành phố bên cạnh. Mới xây không lâu, đến tôi cũng chưa có dịp ghé qua.

Từ ga Toyohashi đi đến ga gần trung tâm chắc khoảng hai mươi phút, khoảng cách cũng khá hợp lý.

Giờ thì xem hai cựu thành viên sẽ phản ứng sao—Yanami gật đầu cái rụp, giơ ngón cái lên.

“Ý hay đấy, Shiratama-chan. Ở đó thì tha hồ chọn đồ ăn trưa.”

Vẫn cái phong cách “ăn là chính” ấy. Có vẻ Yanami đồng tình rồi.

“Tôi … tôi cũng muốn đi hiệu sách trong đó.”

Komari mắt sáng rỡ, đang cặm cụi đếm lại tiền trong ví. Đếm xong thì lập tức thở dài thườn thượt.

“Vậy thì… mọi người nhớ để trống lịch Chủ nhật nhé. Chi tiết tôi sẽ nhắn trong nhóm LINE…”

Ơ, mà Shiratama-san hình như chưa vào nhóm LINE của CLB? Dù tôi có số em ấy rồi…

Đang không biết xử lý thế nào thì Shiratama-san chìa điện thoại ra.

“Nếu không phiền thì… anh có thể kết bạn LINE với em không?”

“Ờ, à, nếu em không ngại thì…”

—SÁT KHÍ.

Tôi cảm nhận rõ ánh mắt lạnh lẽo đến buốt gáy từ phía Yanami và Komari.

Cái ánh nhìn ấy… chính xác là kiểu ánh nhìn của hai chị gái đang cố bảo vệ đàn em tân binh khỏi một ông anh năm hai lăm le lợi dụng quyền lực.

Tuy nó quá cụ thể nhưng… không sai.

“Ờ, thôi thì… để anh thêm em vào nhóm LINE của CLB luôn nhé! Vừa mới gửi lời mời đấy! Nhớ vào nhóm nha! Nhóm CLB Văn học ấy!”

Tôi ra sức thể hiện sự trong sáng đến mức hơi lố, nhưng thời nay kỹ năng tự bảo vệ là cực kỳ cần thiết.

Sau khi kết bạn xong, Shiratama-san ôm khư khư điện thoại, vẻ mặt vui mừng như vừa được tặng quà.

“Lần đầu tiên em kết bạn LINE từ khi vào trường đó. Người đầu tiên của em là anh đấy, hội trưởng.”

Câu nói đó làm sát khí của Yanami và Komari tăng lên gấp đôi.

Không phải lỗi của tôi mà… thật đấy.

Tôi vội lảng ánh nhìn khỏi hai cựu thành viên đầy sát ý, thì bắt gặp đôi mắt tròn như cún con của Shiratama-san đang nhìn mình.

“Em còn non nớt lắm, mong được anh giúp đỡ nhiều nhé, hội trưởng.”

“À… ừm. Tôi cũng mong được em chỉ giáo.”

Tôi nặn ra một nụ cười cứng đơ, đồng thời cảm thấy một chút bất an.

…Không biết cô gái này có phải đang cố tình không nữa.

Chủ nhật nắng đẹp. Bốn thành viên CLB, cũ và mới, đã có mặt tại Aeon Mall Toyokawa.

Tôi đứng giữa hành lang chính, ngước nhìn không gian khổng lồ trước mắt.

Hành lang dài và rộng được thiết kế thành ba tầng thông suốt, hai bên là hàng loạt cửa hàng nối tiếp nhau. Nói nôm na thì nơi này giống như một khu phố thương mại ba tầng vậy.

Dù là lần đầu tôi đến trung tâm kiểu này, nhưng… nó to thật đấy.

Bên cạnh, Komari cũng đang há hốc miệng nhìn lên trần nhà cao vút.

“Uầy… to thật đấy…”

Ừ, to thật. Khi bị choáng ngợp, con người ta chỉ có thể thốt ra những lời đơn giản như vậy thôi.

Tôi và Komari đứng cạnh nhau, miệng vẫn chưa khép lại được, thì Yanami hếch cằm, ưỡn ngực ra, khoe vẻ mặt đầy đắc ý.

“Đành chịu thôi. Là người có kinh nghiệm dày dạn ở mấy chỗ như này, để tôi dạy các cậu cách tận hưởng cái mall này thế nào nhé!”

“Cậu á, Yanami-san?”

Tôi buột miệng thốt ra, và ngay lập tức bị Yanami lườm bằng ánh mắt sắc như dao.

“Không hài lòng à? Chính cậu là người định lên nhầm tàu tuyến Iida thay vì Meitetsu đấy, Nukumizu-kun?”

Thì... cái cổng soát vé nó giống nhau thật mà! Tôi định cãi lại thì—

“Em muốn nghe cách senpai Yanami tận hưởng ở đây lắm ạ!”

Shiratama-san, trong bộ váy liền hoa hai tông màu dịu mắt, liền chen vào như thể đang giải vây.

Yanami gật đầu mãn nguyện.

“Shiratama-chan đúng là có mắt nhìn đấy. Muốn tận hưởng trung tâm thương mại này 100% thì—”

“Dạ! Phải làm gì ạ?”

Chúng tôi ba người chăm chú nhìn, và Yanami bắt đầu tuyên bố với vẻ cực kỳ tự tin:

“Trước hết—phải đi uống nước thư giãn một cái đã.”

“Sớm quá không?”

Tôi bật thốt mà không kìm được. Yanami nhún vai như thể đang giảng đạo lý:

“Nghe này. Loại trung tâm thương mại thế này chỉ đi bộ dạo quanh thôi cũng ngốn cả đống thời gian rồi. Mà đến lúc đi hết một vòng thì đảm bảo cậu sẽ quên sạch mấy chỗ lúc đầu, thế là vô tình bắt đầu vòng hai luôn đấy, biết chưa?”

“Ờ thì… nếu đi vòng hai với cảm giác mới mẻ thì cũng tốt mà?”

“Không không! Nếu ăn gì đó từ đầu, rồi đến cuối lại gặp món còn ngon hơn thì sao? Tiền tiêu vặt và bụng mình đều có giới hạn mà, hiểu không? Thế nên phải uống trà và lên chiến lược trước đã!”

Tiền thì còn đỡ, chứ cái bụng của Yanami thì không cần lo. Tôi đảm bảo luôn.

“Rồi rồi, hiểu rồi. Vậy định vào quán café nào hả?”

“Bên kia có khu bán đồ uống và bánh ngọt đó. Đi thôi, mọi người!”

Chúng tôi bị Yanami “áp giải” đến một góc nhỏ gồm các quầy take-out: nước chanh, kem, bánh su kem, cả cửa hàng chocolate nữa.

Ánh mắt Yanami sáng rực lên. Cuộc chiến bắt đầu rồi đây…

Sau khi giành được bàn gần góc khu vực đó, tôi thả người xuống tựa lưng vào ghế.

“…Chỉ chọn đồ uống thôi mà sao mệt dữ vậy trời.”

Tôi xin phép bỏ qua chi tiết, nhưng nguyên nhân thì rõ ràng: do tôi đi cùng Yanami. Nhìn cả Komari lẫn Shiratama-san đều âm thầm “biến mất” là hiểu, sinh vật tên Yanami này đã bị họ đọc vị sạch rồi.

Tôi đang nhâm nhi ly hồng trà đá thì Yanami ngồi xuống đối diện.

“Còn chỗ đẹp đấy chứ.”

“Thì tôi ngồi canh chỗ đến mỏi cả lưng đấy.”

“Thế thì thưởng cho cậu nhé. Làm tốt lắm.”

Yanami đặt xuống bàn một ly nước màu xanh lục.

Dưới đáy cốc là một lớp warabi mochi cắt nhỏ, phía trên phủ sốt matcha ngọt ngào, đỉnh là một viên kem matcha to tướng.

“…Cậu mua cái gì thế này trời.”

“À, cái này là matcha warabi mochi cream smoothie đó. Vì đang ăn kiêng nên tôi chỉ uống thôi mà.”

Nói rồi, cô ta cắm cái ống hút to tổ bố vào, bắt đầu hút lớp warabi mochi phía dưới.

“Cái đó... chắc chắn không ít calo đâu?”

“Nukumizu-kun, cậu có biết cái này dùng matcha Nishio đấy. Lại còn là smoothie nữa nha.”

“Ờ…”

Sụt sụt sụt. Yanami hút mochi.

……?

……?

“Khoan, vậy là cậu vừa giải thích đấy à?”

Tôi hỏi lại một cách rất đỗi hợp lý, nhưng Yanami lại trưng ra cái vẻ đắc ý thường thấy.

“Nukumizu-kun, cậu có biết nghĩa gốc của từ 'diet' là gì không?”

“Gì chứ? Là giảm cân chứ còn gì nữa.”

“Không phải nha~. Gốc nghĩa của nó là ‘chế độ ăn uống hằng ngày’ đấy. Vậy nên tôi quyết định không để tâm quá đến mấy con số lên xuống tạm thời nữa.”

“Tức là—từ bỏ rồi hả.”

“Tôi chưa có từ bỏ đâu nhé?!”

Ra là chưa chịu đầu hàng.

“Nhưng nếu là ‘chế độ ăn hằng ngày’ thì nghĩa là phải chú ý từng ngày chứ gì.”

“Cậu hiểu nhầm rồi. Diet nó là vấn đề tinh thần, là khái niệm mang tính triết lý hơn đấy.”

“Ờ…”

Lại bắt đầu nói mấy thứ mơ hồ rồi. Tôi lặng lẽ chuyển não sang chế độ bỏ qua.

“Giảm cân là hình ảnh trong tâm trí. Theo lý thuyết diet mới nhất, chỉ cần có quyết tâm giảm cân là calo sẽ tự động ‘đảo chiều’. Matcha—smoothie—nghe thôi đã thấy lành mạnh rồi đúng không? Vậy thì uống cái này mà không giảm cân mới là lạ!”

Gần đây mấy lý thuyết giảm cân có biến thành thể loại siêu năng lực chiến đấu rồi à?

“Vậy thêm bánh gạo ăn kiêng nữa là combo hoàn hảo luôn ha.”

“Ồ, Nukumizu-kun bắt đầu hiểu chuyện rồi đó!”

Yanami gật gù vẻ hài lòng, rồi tiếp tục hút nốt phần kem matcha topping. Tiện nói luôn, “bánh gạo ăn kiêng” thật ra chỉ là bánh gạo chiên bằng dầu salad thôi.

Vậy là tôi đã biết được “sự thật về diet”. Giờ thì chỉ mong có ai đó chịu thay tôi trò chuyện với Yanami một lúc…

Tôi đảo mắt nhìn quanh. Và—phát hiện Komari cùng Shiratama-san ngay gần đó.

Hai người đang bị dòng người mua sắm ngày càng đông cuốn trôi, cứ thế lượn lờ vòng quanh cùng một chỗ như bị lạc trong mê cung.

Komari chắc chắn không sống nổi ở Tokyo. Biết ngay mà.

“Xin lỗi nhé, để mọi người đợi lâu!”

Shiratama-san và Komari, được Yanami "giải cứu", cuối cùng cũng quay lại.

Trên tay hai người là kem matcha. Riêng của Shiratama-san có thêm topping bánh shiratama—không rõ là cố tình hay vô thức mà lựa chọn “hợp chủ đề” như vậy.

“Cuối cùng thì bọn em cũng chọn cùng quầy với mọi người. Nhưng lúc còn đang phân vân thì hàng lại dài ra, đến khi mua xong rồi lại phân vân tiếp nữa…”

Vừa mỉm cười dịu dàng với dáng vẻ đáng yêu quen thuộc, Shiratama-san vừa nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện tôi.

Thấy Komari ngồi xuống bên cạnh, tôi trải tấm bản đồ trung tâm thương mại ra bàn.

“—Rồi, giờ ta bắt đầu ‘chiến dịch’ từ đâu đây?”

Yanami nghiêng người sát lại, nghiêm túc quan sát bản đồ.

“Hồi nãy có chỗ bán bánh mì kẹp hoa quả nè. Tôi cũng có thể thử so sánh mấy tiệm ramen ở khu food court. Mà cũng khó bỏ qua mì Ý nướng ở Chao nữa… Nhưng mà vẫn còn chưa đến giờ ăn trưa ha.”

“Tất cả những món đó… cậu định ăn riêng, không tính vào bữa trưa hả?”

Komari đã chuyển sang chế độ “bỏ ngoài tai”, chỉ lặng lẽ gật đầu theo chu kỳ đều đặn trong lúc ăn kem matcha.

Còn Shiratama-san thì mỉm cười lúng túng, không rõ Yanami đang đùa hay thật. Nhưng xin lỗi nhé—cô ấy nghiêm túc đấy.

Người duy nhất có thể phá vỡ tình thế này… chính là tôi. Tôi uống cạn ly hồng trà rang lạnh, hít sâu một hơi.

“Ờm, hay là… đầu tiên tụi mình cứ đi dạo mua sắm không mục đích đã? Biết đâu tìm được ý tưởng hay ho cho truyện, mà cũng tiện để mọi người vừa đi vừa tám chuyện nữa.”

Dù sao thì mục đích của chuyến đi này cũng là để các thành viên trong câu lạc bộ kết nối với nhau. Nhất là để tân binh với tiền bối gần gũi hơn.

Tôi vừa dứt lời, Yanami liền gật đầu như thể đã chờ sẵn đề xuất này.

“Ý kiến hay đó! Tôi biết một tiệm thịt ngon lắm. Tủ trưng bày toàn thịt là thịt, nhìn hùng tráng cực kỳ!”

Không, window shopping không phải là đi xem… thịt. Chắc vậy.

Shiratama-san đan tay trước ngực, vui vẻ đề xuất:

“Vậy hay là mình đi xem quần áo trước nhé? Blouse của Yanami-senpai dễ thương lắm luôn. Em cũng muốn chị tư vấn chọn đồ cho em nữa!”

“Ơ… thiệt hả? Tôi cũng hơi bạo tay đầu tư một tí đấy. Không như ai kia—người tinh ý vẫn sẽ nhận ra sự cố gắng của tôi, ha~”

Vừa nói, Yanami vừa lườm tôi đầy ám chỉ. Mà đòn này có tác dụng với cả Komari cơ đấy.

Cơ mà, cơ hội đến thì phải nắm lấy. Tôi bật dậy khỏi ghế, hào hứng tuyên bố:

“Rồi, vậy thì đi luôn chứ còn gì nữa!”

Komari nhìn tôi, nheo mắt đầy ngờ vực:

“Đ-đợi tôi ăn xong đã…”

“Xin lỗi, em không giỏi ăn trong lúc đi bộ đâu ạ…”

…Ờ, đúng rồi ha.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn, lặng lẽ ngồi xuống lại.

Window shopping—nói nôm na là dạo quanh nhìn ngắm hàng hóa trưng bày mà không nhất thiết phải mua.

Nghe hơi phi lý khi gọi là “đi mua sắm” trong khi không mua gì, nhưng ba cô gái nhà Tsuwabuki chẳng mảy may quan tâm chuyện đó. Trước những món đồ thời trang lộng lẫy, tâm trạng các nàng phấn chấn thấy rõ.

“Komari-chan, cái này hợp với em nè! Vô thử đồ đi!”

“Senpai mặc cái này chắc chắn sẽ xinh lắm luôn!”

“Uế?! Ờ, ờm…”

Đính chính: Komari trông như cá mắc cạn, cực kỳ khó chịu.

Bị kéo tuột vào phòng thử đồ, cô nàng cuống cuồng vùng vẫy.

“t-tôi đang mặc đồ rồi mà! K-không cần mua thêm đâu!”

Theo logic đó thì chắc người ta phải khỏa thân mới được phép đi mua đồ à?

…Mà nhìn mấy cô gái ríu rít vui đùa từ xa thế này, thấy cũng vui ghê. Tự dưng nghĩ, hay là sau này tôi tham gia CLB Văn học từ xa thôi cũng được.

Khi tôi đang mộng mơ về tương lai "remote", thì Yanami—đã rời khỏi nhóm “chị em tám chuyện”—tiến đến sát bên tôi một cách không mấy tế nhị.

“Nukumizu-kun, thấy vui không?”

“Ờ, bất ngờ ghê. Mà hai người kia ổn chứ?”

“Shiratama dễ gần mà, không sao đâu. Cô bé tốt lắm.”

Shiratama-san đang ướm áo lên người Komari, hệt như đang chơi trò mặc đồ cho búp bê. Hai người đó trông có vẻ ăn ý bất ngờ. Dù ánh mắt vô hồn của Komari hơi đáng lo.

“Cơ mà tôi tưởng cậu không hợp với Shiratama-san chứ?”

“Trông tôi giống kiểu đàn chị hay bắt nạt hậu bối lắm à?”

Vụ này… miễn bình luận.

“Ờm… thấy cô ấy khen đồ của cậu đẹp mà. Biết đâu hợp gu nhau.”

Tôi cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác. Yanami nhún vai, tỏ vẻ “có gì to tát đâu”.

“Cái đó gọi là ‘dầu bôi trơn hội thoại’ đấy. Nè, Nukumizu-kun cũng thử đi?”

“Gì cơ? Khen thời trang của cậu á?”

Yanami gật đầu cái rụp, rồi xoay một vòng trước mặt tôi.

Một chiếc blouse màu nâu nhạt hơi ánh, xếp nếp bồng bềnh. Phía dưới là… một cái quần ống rộng màu sáng? Hay váy ta? Khó phân biệt ghê.

“Kiểu... quần áo thì có màu, mà cũng như không có màu...”

“Ồ, bắt đầu từ đó cơ à?”

Chuẩn luôn. Tôi tiếp tục quan sát Yanami với ánh mắt phân tích.

“...Tổng thể thì trông cũng hợp mốt đấy, nhưng mà cái tay áo của blouse không hơi ngắn à?”

“Đây là tay áo ba phần tư đó.”

...Ba phần tư? Sao lại có cái đơn vị nửa nạc nửa mỡ thế?

“À, ừm, cũng có kiểu vậy ha. Chỉ là trông hơi lạnh thôi.”

Yanami thở ra một tiếng thở dài đầy chán nản, như thể đã nghe trúng câu hỏi của học sinh tiểu học hỏi về định luật Newton.

“Này nhé, nếu cậu còn than nóng than lạnh thì thôi đừng mong mặc đẹp làm gì. Một người nổi tiếng từng nói thế đấy. Hãy khắc ghi vào tim đi, vì đó là chân lý.”

“À, vâng. Tôi hiểu rồi ạ.”

Tôi gật đầu ngoan ngoãn, rồi cẩn thận cất “chân lý” vừa học được vào thư mục “Yanami” trong tâm trí. Lúc cần dọn dẹp thì tiện xóa. Thấy Komari và nhóm bắt đầu di chuyển, tôi cũng bước theo cô nàng.

“À này, chẳng phải bảo sẽ rủ Yakishio đi cùng sao?”

“Cậu ấy bảo sắp đến kỳ kiểm tra chạy rồi, nên phải tập luyện. Sao thế? Cậu nhớ à?”

“Thì... bạn bè mà. Mà nhắc mới nhớ, hôm nay Yanami ăn ít ghê ha.”

Tôi đổi chủ đề, và Yanami bỗng lộ ra vẻ mặt mơ màng.

“Có thể cậu sẽ thấy lạ lắm, nhưng mà...”

Không lẽ bị bác sĩ cấm ăn? Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn một nhịp. Cô nàng nhìn tôi bằng ánh mắt trưởng thành pha chút bí ẩn.

“Sau phản ứng vừa nãy của cậu, tôi mới xác định chắc chắn được một điều. Tôi... gần đây chắc ăn hơi nhiều quá rồi.”

“Ơ, cái này... chờ người ta chọc à?”

“Không chờ. Dù sao thì giờ tôi cũng là học sinh năm hai rồi. Phải hành xử đúng mực, để làm gương cho đàn em ngưỡng mộ nữa chứ.”

Ừ, nghe cũng hợp lý đấy. Chỉ cần kiếm thêm đàn em nào đó thật sự ngưỡng mộ Yanami nữa là hoàn hảo.

Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, Yanami lườm nghiêng qua.

“Bởi vậy hôm nay tôi mới chỉ uống trà thôi còn gì. Cậu đang coi thường nữ tính của tôi đấy à, Nukimizu?”

Cái món tráng miệng ngập calorie hồi nãy, với Yanami thì chắc được tính là... trà? Ừ, tôi đúng là có coi thường thật.

“Ê, hai người lười biếng vừa thôi chứ!”

Từ tay Shiratama, Komari vùng vẫy thoát ra rồi bước tới với dáng đi không mấy vững vàng.

“Bọn tôi đang nói về thời trang hiện đại và sức mạnh nữ tính thôi. Komari mới là, xong phần chọn đồ rồi à?”

Komari lắc đầu nguầy nguậy. Shiratama ló mặt từ phía sau lưng cô.

“Komari-senpai không hứng thú với quần áo sao? Nếu senpai muốn xem gì khác thì cứ nói nhé.”

“U-ủa, à thì… cái…”

Vừa lúng túng vừa loay hoay tìm điện thoại, Komari trông như sắp bốc hơi đến nơi. Tệ thật, thanh năng lượng của cô ấy chắc tụt về không rồi.

“Này Komari, chẳng phải cậu từng nói muốn đi đâu đó sao?”

Tôi ném cho cô nàng một chiếc phao cứu sinh, và ánh mắt cô lập tức sáng lên.

“Đ-đúng rồi! Tôi muốn… đi mua sách!”

Komari rút ra một chiếc thẻ thư viện. Loại 5000 yên hẳn hoi.

“Ồ, có vẻ đã sẵn sàng chơi lớn đấy nhỉ.”

Komari gật đầu hớn hở, rồi giơ hai ngón tay.

“T-tôi đã phá phong ấn thẻ bí mật rồi. Tôi sẽ… mua hẳn hai quyển.”

Không dùng hết luôn cơ à. Quá là chắc chắn và biết tính toán. Cô này mai sau làm vợ ổn lắm đây.

Vừa định đi trước dẫn đường, Komari chợt khựng lại khi thấy một nhóm thanh niên đi tới từ phía đối diện, rồi lùi về trốn sau lưng tôi.

…Năm hai rồi mà vẫn vậy. Cơ mà, thế cũng khiến tôi an tâm phần nào.

Tôi lặng lẽ hướng bước về phía thang cuốn.

Hiệu sách Toyosen-dou chi nhánh Aeon Mall Toyokawa. Cái tên nghe hơi rối, vì trụ sở chính lại nằm ở thành phố Toyohashi.

Đây là hiệu sách lớn nhất khu vực, có thêm một quán cà phê phục vụ món đặc sản địa phương. Vậy nên việc Yanami phản ứng quá khích cũng không quá khó hiểu.

“Này Yanami. Chúng ta vẫn chưa ăn trưa mà.”

“Biết rồi. Con gái chín chắn như tôi thì đâu có chuyện thèm nhỏ dãi chứ.”

Vừa nói, cô nàng vừa lấy khăn tay chùi khóe miệng. Tức là… đã nhỏ dãi à?

Dù sao thì, tôi cũng thấy háo hức chẳng kém. Komari thì đã nhanh chân biến mất tăm, còn Shiratama thì đang nghía nghía góc truyện mới phát hành.

Giờ thì mình nên bắt đầu từ đâu đây—

“Nhưng mà, đến tận đây để mua sách thì có cần thiết không? Mua ở đâu chẳng như nhau?”

Nghe vậy, tôi khẽ nhún vai. Haizz, Yanami vẫn chưa khai sáng rồi.

“Này Yanami. Không phải hiệu sách nào cũng bày biện sách giống nhau đâu.”

“Ý cậu là… thực đơn quán cà phê sẽ khác nhau ấy hả?”

Không. Tôi đang nói về sách mà.

“Hiểu chưa, hiệu sách là nơi con người và sách gặp gỡ nhau. Cách sắp xếp kệ, concept của cửa hàng — tất cả đều thể hiện cá tính của người chọn sách. Nhìn vào những kệ sách ấy, cũng giống như đang trò chuyện với người thủ thư vậy.”

“Hiểu rồi! Vậy là tôi sẽ viết nhật ký trao đổi với nhân viên hiệu sách, đúng không?”

“Yana-chan đúng là không hiểu gì cả. Phải nói thế nào thì cậu mới chịu hiểu đây trời…”

“Ví dụ nha, cùng một bản nhạc cổ điển, nhưng chỉ cần thay người chỉ huy và dàn nhạc thôi là cảm giác đã khác hẳn rồi đúng không? Mua sách cũng thế đấy. Mỗi hiệu sách lại mang đến một trải nghiệm đọc rất riêng.”

“Nhưng mà Nukumizu-kun chỉ toàn mua manga với light novel thôi còn gì.”

…Ờ thì, đúng là vậy. Nhưng mỗi tiệm lại có một gu chọn sách khác nhau mà!

Xem ra não bọt biển của Yana-chan cũng hấp thu được tí gì rồi. Nhìn thấy cô ấy đang chăm chú cầm một cuốn tạp chí ẩm thực, tôi bắt đầu chuyến thám hiểm trong tiệm sách.

Tôi tính phóng thẳng đến khu manga – light novel, nhưng vừa mới giảng đạo xong nên thôi, đi chỗ khác trước vậy…

Khi tôi tới khu tiểu thuyết, thấy Shiratama-san đang đứng trước dãy sách văn học, mắt dán chặt vào giá.

Tôi lặng lẽ tiến lại gần. Nhìn theo ánh mắt của cô ấy, đó là khu truyện cổ trang – chắc kiểu tiểu thuyết kiếm hiệp thời Edo gì đó.

Cảm thấy ánh mắt tôi, Shiratama-san vội rụt tay lại, chưa kịp lấy sách.

“H-Hội trưởng? Anh đến từ khi nào vậy?”

“À… mới tới thôi.”

Tôi đứng cạnh cô ấy, cùng nhìn vào giá sách.

“Không ngờ nhỉ, em đọc cả truyện cổ trang luôn à?”

“Dạ, tại ông em thích thể loại này nên em cũng đọc thử. Ai ngờ mê luôn.”

Cô ấy cầm lên một cuốn có tên “Lão gia trọ dột mưa”, liếc qua phần giới thiệu rồi lại đặt xuống.

“…Hội trưởng, hôm nay là anh cố ý rủ em đi đúng không?”

“Ờ… thì, tôi chỉ muốn mọi người thân nhau hơn chút thôi…”

Giọng tôi cứ ậm ừ, khiến Shiratama-san cũng ngập ngừng.

“Yana-senpai hình như không ưa em lắm. Mà Komari-senpai thì lại có vẻ sợ em…”

“Ơ, không… không đến mức đó đâu.”

Yana-chan chỉ là ghen với độ dễ thương của Shiratama thôi, còn Komari thì... sợ hết mọi người mà.

Chắc nghĩ tôi chỉ đang an ủi, Shiratama-san mỉm cười nhẹ.

“Xin lỗi vì nói mấy chuyện kì quặc. Hôm nay em sẽ cố gắng làm thân với hai senpai!”

“Ừ, nhưng đừng ép bản thân quá nhé.”

Tôi để cô ấy lại và lặng lẽ rời đi, trong đầu thở dài ngao ngán.

Vừa nãy vẫn còn tưởng mọi người đang hòa thuận kia mà. Quan hệ con người thật rắc rối.

Ừm… khó rồi đây. Có lẽ phải dụ Yana-chan bằng đồ ăn, còn Komari thì bằng… mấy cuốn sách mỏng?

………………Ơ khoan. Dễ mà.

Chim xanh đã ở ngay đây rồi. Cứ đưa bánh kẹo là Yana-chan mềm ngay ấy mà.

『Nukumizu-kun, Shiratama-chan đúng là người tốt nhỉ! Tôi hiểu lầm rồi~

Câu thoại não Yana-chan hoàn hảo luôn. Nghe trong đầu thôi là đủ rồi.

Giờ đến Komari. Tôi đi một vòng trong tiệm, thấy cô nàng đang ở khu sách thực dụng.

Komari đang đứng yên, tay cầm một quyển sách bìa cứng dày cộp.

“Cậu muốn mua quyển đó à?”

Komari không quay mặt lại, chỉ liếc mắt sang tôi.

“Ơ, ừm, sách… về mấy bộ váy kiểu Tây ngày xưa. Tôi muốn dùng làm tư liệu, nhưng…”

Cô ấy đưa mặt sau quyển sách cho tôi xem. Giá tiền vượt xa mức quy đổi từ thẻ thư viện của cô ấy.

Komari thở dài rồi đặt sách lại lên giá, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“C-có chuyện gì sao?”

“Cậu gần đây nghiện cái anime ‘Tan làm là tán tỉnh’ đúng không?”

“Ờ, ừ… Bộ đó hay thật đấy.”

Cô nàng cười nhếch mép kiểu hiểm độc.

“Vậy thì cho tôi biết cặp đôi mà cậu thích nhất đi. Với gu của cậu thì chắc Takaya là seme—”

“U-ghh?!”

Đoàng. Khuỷu tay của Komari giáng thẳng vào bụng tôi.

“Đ-đừng có đoán trúng gu của tôi như thế chứ!”

Sao lại bị đánh vì đoán trúng chứ? Tôi không phục!

…Thôi thì gu của cô nàng tôi cũng biết rồi. Có lẽ nên dắt cô ấy đi anime shop kiếm cái gì hợp ý.

Sau tiệm sách, bất ngờ là Yana-chan lại muốn đến khu trò chơi.

Bọn tôi chơi thử game đeo kính VR rồi bắn zombie tứ phía. Tôi có biết trò này, nhưng không ngờ có ngày sẽ tự mình chơi luôn. Lại còn chơi bốn người nữa chứ.

Khi trò chơi kết thúc, Yana-chan vừa vươn vai vừa quay sang nói chuyện với Komari.

“Komari-chan bắn súng giỏi ghê. Có bí quyết gì không?”

“C-chan chứa sát khí vào.”

Komari vén tóc mái, gương mặt đắc thắng.

“Ra là… sát khí, huh?”

“Ừ, sát khí đó.”

…Ủa, sao cả hai lại nhìn tôi làm gì?

Tôi né ánh mắt của họ thì bắt gặp Shiratama-san đang nhìn sang.

“Chân em cứ lảo đảo suốt nãy giờ luôn. Đúng là cảm giác mạnh thật.”

Cô ấy cười nhẹ, hai ngón tay trỏ đặt lên thái dương. Dễ thương… và hơi thủ đoạn.

“Komari-chan, bên kia có trò air hockey kìa. Muốn đấu thử không?”

“T-tôi, tôi mạnh hơn cậu tưởng đấy!”

Ra là vậy. Không ngờ Komari lại mạnh ở mấy trò như air hockey… Cũng muốn xem thử nhỉ.

Tôi định bước theo hai người thì Shiratama-san khẽ níu vạt áo tôi lại.

“Ờm… em thấy hơi mệt một chút. Anh có thể đi cùng em ra ngoài nghỉ một lúc được không?”

“À, không sao đâu. Để tôi nói với Yanami và mọi người một tiếng—”

Quay sang thì thấy Yanami và Komari đã lẫn vào đám đông lúc nào không hay.

Tôi còn đang lưỡng lự có nên chạy theo không thì Shiratama-san lại kéo áo tôi lần nữa, lần này có phần dứt khoát hơn.

“…Lẽ ra em nên nói thẳng từ đầu.”

“Hả?”

Tôi quay lại theo tiếng thì thầm sát bên tai—và ngay trước mặt là đôi mắt to tròn, gần hơn tôi tưởng.

Âm thanh ồn ào của game center như chợt tắt lịm sau lời thì thầm tiếp theo của Shiratama-san.

“—Để em nói lại. Mình trốn ra ngoài một lát đi, chỉ hai người thôi?”

Bên trong tủ kính trước mặt, những món trang sức lấp lánh ánh sáng sang trọng.

Shiratama-san đứng bên cạnh tôi, nghiêng người ngắm nhìn và khẽ reo lên bằng giọng nhỏ xíu:

“Wow, đẹp quá… Cái vòng cổ kia chắc là thạch anh tím nhỉ?”

“Ờm… à, chắc là thế.”

Shiratama-san dẫn tôi đến một tiệm trang sức trong cùng trung tâm thương mại. Đứng trước vẻ hào nhoáng đậm chất cao cấp của cửa tiệm, tôi cảm thấy hơi bị áp lực thì Shiratama-san nhìn tôi với vẻ có lỗi.

“Xin lỗi vì em rủ đột ngột thế này. Chắc anh không hứng thú lắm đâu nhỉ?”

“Không có đâu. Tôi mà đi một mình thì chắc chẳng bao giờ ghé chỗ này, nên cũng vui mà.”

“Thật không? Anh dịu dàng quá đó, Hội trưởng-san.”

Shiratama-san mỉm cười khi nói thế.

—Tôi đồng ý đi cùng Shiratama-san, không phải vì có mưu đồ gì mờ ám. Chỉ là vì tôi biết cô ấy đang bối rối với Yanami và Komari, nên muốn làm gì đó để giúp… Thật mà.

Tôi tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng ánh mắt lại lén liếc sang người bên cạnh.

Shiratama-san vẫn đang mỉm cười, chăm chú nhìn những món đồ trang sức qua lớp kính.

Khuôn mặt nhỏ nhắn với nét ngây thơ như trẻ con, xen lẫn chút chín chắn như người lớn, được mái tóc dài ngang vai bao quanh.

Chiều cao của cô ấy gần bằng Yanami, nhưng dáng người mảnh khảnh, trông như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gãy mất.

Dù mảnh mai, nhưng khác với Komari, cơ thể cô ấy vẫn toát lên nét nữ tính dịu dàng dù chỉ nhìn qua lớp áo.

Khuôn mặt nhỏ, tay chân dài, làn da trắng và mịn màng khiến tôi bất giác nhớ đến món yakishio hay món wagashi tên shikiya…

…Không thể chối được, cô ấy đáng yêu thật đấy.

Yanami ganh tị cũng phải thôi. Dù con nhỏ đó cũng xinh, nhưng lúc nào cũng có gì đó khiến người ta không thể toàn tâm mà khen được.

“Hội trưởng-san, đá sinh nhật của anh là gì vậy?”

“Ể? À, tôi sinh tháng 12 nên…”

Tôi vừa liếc nhìn bảng danh sách đá sinh tháng thì điện thoại trong túi rung lên.

…Chắc chắn là Yanami.

Tôi thò tay vào túi thì Shiratama-san bất ngờ đặt tay lên tay tôi.

“Ế?!”

“Chỉ lần này thôi, em không thể giữ riêng anh lại một chút được sao?”

“À, ờm… nếu là tôi thì lúc nào cũng—”

“Vậy thì… ở lại với em thêm chút nữa nhé.”

Cô ấy khẽ đụng nhẹ vai tôi rồi bước vào sâu trong cửa hàng.

“Đá sinh của Hội trưởng-san là Tanzanite nhỉ. Ý nghĩa là trí tuệ, điềm đạm… khá hợp với anh đấy chứ.”

“À, vâng. Mọi người cũng thường nói vậy…”

Tôi vừa trả lời vừa nuốt khan một cái.

Khoan đã, chẳng lẽ đây là… một sự kiện tình cảm dành cho tôi?

Là thời kỳ được yêu thích mà tôi mong chờ bấy lâu nay cuối cùng cũng bắt đầu—?

…Không đâu. Tỉnh lại đi, tôi ơi.

Một đứa như tôi thì làm gì có chuyện được cô gái đáng yêu như thế này chủ động tiếp cận.

Những tình huống như bước ra từ tiểu thuyết ấy chỉ dành cho mấy anh chàng đẹp trai kiểu dương quang thôi.

Nên nếu có ai là nhân vật chính trong khung cảnh này, thì đó chắc chắn là Shiratama-san…

“Ờm, đá sinh của em là gì nhỉ?”

“…Shiratama-san, em có chuyện gì muốn nhờ tôi sao?”

Nụ cười của Shiratama-san khẽ dao động.

Nhưng ngay sau đó, sự chênh lệch ấy được che đi bằng một nụ cười có phần… hơi diễn.

“Không sao đâu ạ. Em đã trút hết những điều muốn nói với Hội trưởng-san lúc nãy rồi.”

“Nếu không phải chuyện cần tư vấn… thì em đang đợi ai sao?”

Lần này, lớp mặt nạ của nụ cười đã rơi xuống hoàn toàn.

Gương mặt cô ấy thoáng nét kinh ngạc, rồi bắt đầu chuyển sang bất an.

“Ơ… cái đó…”

Đôi môi hé mở như định nói điều gì đó rồi lại im lặng.

Đôi chân bắt đầu run lên khẽ khàng, như thể đang cố kìm lại cảm giác muốn bỏ chạy.

“Xin lỗi… tôi không có ý trách em đâu. Chỉ là… nếu em kể cho tôi nghe mọi chuyện, biết đâu tôi có thể giúp được gì đó.”

“…………”

“…………”

Shiratama-san cúi đầu, ôm lấy ngực bằng cả hai tay, im lặng không nói một lời.

Ngay khi tôi định phá vỡ sự im lặng đầy căng thẳng ấy bằng một câu nào đó thì—

“──Riko đó hả?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Như thể có ai đó vừa bấm công tắc, Shiratama Riko lập tức ngẩng đầu lên.

Người mà cô ấy nhìn thấy… trông khoảng giữa tuổi đôi mươi, khuôn mặt hài hòa, sắc sảo, nhưng ấn tượng đầu tiên vẫn là một chữ “đẹp”. Một người phụ nữ trưởng thành mang nét dịu dàng, thanh nhã.

Không cần giới thiệu cũng biết — đây chắc chắn là chị gái của Riko.

“…Onee-chan.”

Shiratama Riko khẽ gọi, giọng run nhẹ như gió thoảng.

Chị gái của Shiratama.

Nhưng người khiến tôi sửng sốt lại không phải chị ấy.

Mà là người đàn ông đang đứng bên cạnh chị gái, như thể đang tháp tùng —

Khoan đã, đó chẳng phải là…

“Này, em là Nukumizu-kun lớp C phải không? Em đi cùng Riko-chan làm gì thế?”

Đó là thầy Tanaka — giáo viên dạy Quốc Văn của trường cấp ba Tsubaki.

Chị em nhà Shiratama, thầy Tanaka, và… tôi.

Giữa bầu không khí quái lạ và ngỡ ngàng ấy, người phá vỡ sự tĩnh lặng chính là Shiratama Riko.

Cô ấy đột ngột nắm lấy tay tôi, rồi tựa hẳn người vào tôi như thể đang tìm chỗ dựa.

“Bọn em… đang hẹn hò với nhau ạ!”

…Hả?! Hẹn hò?! Từ lúc nào?!

Tôi hoàn toàn không nhớ mình có ký vào cái hợp đồng yêu đương nào cả, nhưng nếu đúng vậy thì cái màn kéo tôi ra ngoài kia, rồi dắt đi vòng vòng không mục đích ban nãy… đều hợp lý rồi. Được rồi, giờ chỉ còn cách thuận theo dòng đời thôi.

Chị gái Shiratama, người vừa bị cú sốc tình cảm giáng thẳng mặt, cuối cùng cũng cất tiếng:

“Riko, em có bạn trai từ khi nào vậy? Chị chưa từng nghe em nhắc đến chuyện này…”

“Em xin lỗi… Tại chị bận rộn chuẩn bị đám cưới nên em ngại nói ra.”

Cô ấy cười, nhẹ nhàng nhưng trông đầy ý tứ.

Có lẽ vì nụ cười đó, chị ấy không nói thêm gì được nữa, chỉ quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối.

“Còn em… đã quen Riko từ bao giờ…?”

“Ơ? À, cái đó… kiểu như trạng thái của con mèo Schrodinger ấy mà…”

“Chị đừng hỏi mấy chuyện kỳ lạ với bạn trai em nữa!”

Shiratama-san chu môi tỏ vẻ giận dỗi, rồi càng siết tay tôi chặt hơn.

“Chị xin lỗi. Bất ngờ quá nên chị mới hơi giật mình. Nhưng mà—”

“Em đang là học sinh cấp ba đấy, chị biết không? Chị cũng thích thầy Tanaka từ lúc bằng tuổi em còn gì!”

“Riko?!”

Chị gái cô ấy đỏ bừng mặt vì xấu hổ… Ừm, chị này cũng dễ thương thật đấy.

Thầy Tanaka thì nở nụ cười gượng, rồi đặt tay lên vai chị ấy một cách dịu dàng.

“Minori-san, mình đi thôi.”

“Nhưng mà… anh Yuji…”

“Xin lỗi đã làm phiền hai em, thầy đi trước nhé.”

Nói rồi, thầy nhẹ nhàng đưa Shiratama-san rời khỏi đó, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Sau cú twist chấn động này, dù hai người đã khuất khỏi tầm mắt, tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, chưa kịp hoàn hồn.

Đúng lúc đó, cảm giác mềm mại từ cánh tay khiến tôi quay lại với thực tại. Thơm nữa… là mùi gì thế này?

“Ờm… người ban nãy là…”

Shiratama-san khẽ gật đầu.

“…Là chị gái em.”

“Còn thầy Tanaka…”

“Vâng, hai người họ đã đính hôn rồi.”

Ra là vậy. Thảo nào Shiratama-san biết thầy.

Nhưng lý do cô ấy và thầy Tanaka cãi nhau ở bãi xe trung tâm mua sắm hôm đó… chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậy?

Khi tôi còn đang cố sắp xếp lại các mảnh ghép trong đầu thì Shiratama-san đột nhiên siết chặt tay tôi.

Rồi, vẫn với tư thế như đang dựa vào tôi, cô ấy thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào không khí:

“…Mình đến chỗ nào chỉ có hai đứa đi.”

Lạch cạch…

Một con mèo lông dài màu nâu sẫm rón rén chạy ngang qua trước mặt tôi.

Hiện tại, tôi và Shiratama-san đang ở trong một quán cà phê mèo bên trong trung tâm thương mại.

Cả hai ngồi cạnh nhau trên băng ghế gỗ, tay cầm ly cà phê latte ấm áp.

Vậy ra “nơi chỉ có hai người” là chỗ này…

“…Xin lỗi. Em đã nói dối…”

“Hử? À… nếu tính cả mấy con mèo thì chắc cũng chưa hẳn là hai người…”

“Không, ý em là… chuyện đang hẹn hò ấy.”

Ra là thế.

Chuyện chúng tôi đang hẹn hò — chỉ là nói dối.

Không phải tôi thật sự kỳ vọng hay gì… Tôi biết thể nào cô ấy cũng có lý do nên cũng không thấy quá sốc, nhưng nếu đã vậy thì… kéo dài tí nữa cũng được mà.

…Không được. Cứ tự bào chữa trong đầu thế này, tôi lại thấy buồn thiệt rồi.

Tôi nhấp một ngụm latte, rồi hắng giọng hỏi:

“Hồi nãy… sao em lại nói dối như vậy?”

“Em chỉ muốn cho hai người họ thấy bạn trai mình để khiến họ bất ngờ thôi. Em rủ anh đến trung tâm thương mại cũng vì biết hôm nay họ đến đó nhận nhẫn cưới mà.”

Nói rồi, cô ấy lại im lặng.

“...Sao em lại làm vậy?”

“Vì lúc nào họ cũng xem em như con nít, nên em muốn tỏ ra người lớn một chút.”

Ra là vậy. Bảo sao lúc nãy lại lôi mình ra khỏi khu trò chơi… Tuy đã phần nào đoán được, nhưng nghe chính miệng cô nói ra vẫn khiến tôi hơi chột dạ.

“...Tôi bắt đầu hiểu cảm giác của chị gái em rồi đấy.”

“Anh thấy em trẻ con lắm à?”

Cô nàng cố tình phụng phịu. Tôi cười khổ, lắc đầu.

“Không phải ý đó. Chỉ là... tôi cũng có em gái, nên trong đầu vẫn hay nghĩ nó như hồi còn bé con. Dù thật ra chỉ cách nhau có hai tuổi.”

“...Em thì cách chị tận mười tuổi lận, nên chắc còn tệ hơn.”

Shiratama-san thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm cà phê sữa nóng hổi.

“Chị ấy rất dịu dàng, luôn cưng chiều em hết mực. Em cũng cực kỳ yêu quý chị.”

“Chắc chị ấy là một người chị tuyệt vời lắm nhỉ.”

Cô ấy gật đầu, nở một nụ cười tự nhiên mà tôi chưa từng thấy ở cô từ trước đến giờ.

“Vâng. Hồi nhỏ, em từng nghĩ là mình có hai mẹ cơ đấy. Trẻ con đúng là hay tưởng tượng kỳ quặc thật.”

Nói rồi, cô cười khẽ như đang hồi tưởng chuyện cũ. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt, và Shiratama-san cúi đầu, khẽ thì thầm:

“Vì vậy, nếu chị chọn thầy Tanaka… em phải chúc phúc cho họ mới đúng.”

Nghe như đang tự nhủ với bản thân nhiều hơn là nói với tôi.

“...Giữa em với thầy có chuyện gì à?”

“Vâng, có… nhiều chuyện lắm.”

“Ể?”

Chết rồi, có khi nào mình vừa hỏi trúng điều không nên không?

Tôi căng thẳng siết chặt ly cà phê trong tay. Shiratama-san vội vàng xua tay:

“Không phải theo nghĩa xấu đâu ạ! Thầy Tanaka là hàng xóm nhà em, từ nhỏ đã hay giúp tụi em học hành…”

À, ra là thế. Thật may mắn, không có “tam giác tình yêu u tối” nào cả.

Trước mắt mình chỉ là một cô gái bình thường, sống hoà thuận với chị gái của mình.

“Vậy tức là… thầy Tanaka sắp trở thành anh rể em nhỉ?”

Vai Shiratama-san hơi run lên.

“Ừm… chắc vậy. Vì chị sẽ cưới thầy ấy mà.”

Cô nói bằng giọng trầm rồi lặng im. Ơ? Mình vừa nói gì sai à?

“Ờm… em với thầy Tanaka… thân thiết lắm đúng không?”

Nghe tôi hỏi vậy, cô ngẩng lên chậm rãi, ánh mắt trầm ngâm.

“...Anh có thể nghe em kể một chút không?”

Tôi gật đầu. Shiratama-san bắt đầu kể, giọng điềm tĩnh hơn thường ngày.

“Thầy Tanaka là hàng xóm nhà em, ba mẹ em thường xuyên về muộn nên thầy hay qua trông tụi em.”

“Cả chị em nữa? Vậy là thầy lớn hơn chị em khá nhiều nhỉ?”

“Thầy hơn chị năm tuổi. Năm nay ba mươi rồi, tính ra cũng là chú già rồi đó.”

Cô cười nhẹ, không rõ là thật lòng hay gượng gạo.

“Khi em bắt đầu biết nhớ biết nghĩ, thầy cũng đã hay chơi với em rồi. Hồi em học mẫu giáo, chị và thầy thường cùng nhau tới đón em.”

Nhắc đến chuyện cũ, cô nở nụ cười hoài niệm.

“Thời đó, chị em là sinh viên đại học, còn thầy thì đang học cao học thì phải. Nên cũng có mấy tin đồn lan ra, dù lúc đó họ chưa hẹn hò đâu.”

“Vậy là từ lâu hai người họ đã thân thiết với nhau rồi.”

Shiratama-san khẽ gật đầu.

“Em hay ghen tị lắm, cứ chọc phá hoài. Nào là cấm chị lại gần thầy, rồi lại càm ràm chị vì chơi thân với thầy… Lúc nào cũng làm phiền cả hai.”

Nói rồi cô bật cười, như đang nhìn lại một mảnh ký ức đáng yêu.

“...Em thật sự rất quý hai người đó nhỉ.”

“Vâng. Em thương chị em lắm.”

Vậy thì tốt rồi. Shiratama-san là một cô gái trong sáng, thương chị hết lòng, chứ không như mấy lời đồn nhảm nhí của tụi Yanami.

Tôi gạt đi chút hoài nghi vẫn vương lại trong đầu, hỏi tiếp:

“Vậy còn thầy Tanaka thì sao, em cũng thân với thầy mà?”

“...Em ghét thầy ấy.”

“Ể?!”

Một khoảng im lặng ngượng ngập bao trùm. Tôi liếc nhìn đồng hồ – đúng giờ ăn trưa.

Nhắc đến ăn trưa lại làm tôi nhớ đến mặt Yanami.

── Tạch.

Một con mèo mướp lông dài bất ngờ nhảy lên đùi Shiratama-san, chẳng màng bầu không khí nặng nề xung quanh, cuộn tròn lại ngủ ngon lành.

“Thầy ấy lúc nào cũng xem em như một đứa em gái.”

Vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, Shiratama-san nhẹ nhàng vuốt ve con mèo.

“Em thì vẫn là cô nhóc bé xíu của hàng xóm ngày xưa, còn chị thì không biết từ bao giờ đã bắt đầu gọi thầy là ‘Yuuji-san’.”

Mèo mướp vểnh tai lên như đồng tình, rồi lại ngủ tiếp.

“...Chính vì thế, từ lúc đó đến giờ, em vẫn luôn gọi thầy là ‘thầy Tanaka’.”

Vừa nói, Shiratama-san vừa nhẹ nhàng vuốt lưng con mèo đang nằm cuộn tròn.

Ờm… nếu lúc hai người họ bắt đầu hẹn hò thì thầy Tanaka đã là giáo viên rồi, nghĩa là…

“Chắc là hai người bắt đầu quen nhau cũng khá muộn nhỉ?”

“Vâng. Chính thức thì là sau khi chị em tốt nghiệp cấp ba. Em biết rõ là thầy rất trân trọng chị.”

Shiratama-san khẽ cười, có phần tự giễu.

“...Hồi nhỏ, em từng nghĩ, liệu thầy có đang đợi em lớn thêm một chút không. Nghĩ mấy chuyện như thế khi mình còn học tiểu học, đúng là ngốc quá nhỉ.”

Em ấy cố gắng bật cười khi nói vậy, nhưng rốt cuộc lại chỉ cúi đầu, không nở được nụ cười nào. Rồi bằng giọng mỏng manh như sắp tan biến, Shiratama-san thì thầm:

“...Nếu em là người được sinh ra trước thì sao nhỉ. Không biết em sẽ gọi thầy Tanaka là gì…”

Tôi không tìm được lời nào để nói, chỉ lặng im.

Dù là tình yêu hay ước mơ, chuyện không thành cũng là điều bình thường.

Để có thể chạm tay vào những thứ quan trọng, người ta phải đánh rơi vô số điều khác qua kẽ tay mà không hề hay biết──

Khi tiếng thở của con mèo bắt đầu đều đặn hơn, Shiratama-san lại mở lời.

“Tuần sau nữa, vào thứ Bảy, hai người họ sẽ tổ chức hôn lễ. Ở một nơi rất đẹp, kiểu đám cưới ngoài trời.”

“Ể? À, vậy à…”

“Hôm trước, em đã lẻn vào chỗ tổ chức lễ cưới lúc nửa đêm.”

“...Hả?”

Khoan đã, câu chuyện vừa chuyển hướng gì vậy?

“Xin lỗi, hình như tôi bỏ sót đoạn nào thì phải. Em nói em đã làm gì ở lễ cưới?”

“Em nói là em lẻn vào đấy lúc nửa đêm rồi bị cảnh sát bắt luôn ạ.”

Không phải tôi nghe nhầm.

Tưởng đâu đang nghe tâm sự thất tình của đàn em, hóa ra lại là lời thú tội tiền án thì đúng hơn.

“Ờm… sao em lại làm vậy…?”

“Chị em luôn lấy hết mọi thứ em muốn. Nên lần này em muốn để lại một vết tích… tạo ra một bí mật cho riêng mình. Và kết thúc mọi thứ tại đó.”

Nghe tới đây thì vẫn thấy như một câu chuyện tình đơn phương dễ thương, nhưng càng nghe thì tạp âm càng nhiều.

“Nhưng… vì sao lại phải lẻn vào trái phép như vậy?”

“Em muốn mặc váy cưới của chị, rồi chụp ảnh trong nhà nguyện. Trước cả chị ấy.”

“...Muốn tạo bí mật cũng được, nhưng không có cách nào đỡ phạm pháp hơn sao? Ví dụ như nhẹ nhàng hơn chút chẳng hạn…”

“Có chứ ạ. Em đã liệt kê ra năm phương án, và chọn cái nhẹ nhàng nhất rồi.”

Thế à, vậy thì thôi, chọn nhẹ nhàng nhất là đúng rồi. Tôi chỉ biết im lặng nhấp cà phê latte.

Shiratama-san nhìn qua có vẻ bình thường lắm mà… hóa ra con gái ngoài đời là thế này à… Thôi, lát về mua thêm vài cuốn light novel cho lành…

Khi tôi đang củng cố lòng trung thành với thế giới 2D thì Shiratama-san cười nhẹ, không chút sức sống.

“Xin lỗi anh, em lại kể chuyện kỳ quặc rồi. Nhưng nhờ được nói ra mà em thấy nhẹ lòng hơn.”

Đúng là kỳ thật.

“À, không sao đâu. Tôi sẽ không kể cho ai cả.”

“Nếu cần thiết thì anh cứ nói cũng được. Em cũng đã gây phiền phức cho các anh rồi mà.”

Shiratama-san bắt đầu nghịch nghịch phần lông cổ của con mèo bằng ngón tay.

Nhìn con mèo vặn mình thích thú, tôi bắt đầu xâu chuỗi lại những gì vừa nghe.

──Chắc là thầy Tanaka và chị gái em ấy đã thấu hiểu nhau từ rất lâu rồi.

Còn Shiratama-san, người kém họ khá nhiều tuổi, chỉ biết đứng bên cạnh và ôm trong lòng bao nhiêu cảm xúc: ngưỡng mộ, cô đơn, và cả những điều không thể gọi tên.

“Em yêu thầy Tanaka từ lâu rồi, đúng không?”

Ngón tay em ấy khựng lại khi tôi buột miệng nói ra câu vô tâm đó.

“Bởi thế nên em ghét thầy ta lắm.”

“À không, anh xin lỗi, tôi không nên──”

“Bởi vì!”

Cắt ngang lời tôi, em ấy hít một hơi thật sâu rồi tuôn ra một tràng:

“Thầy ấy nhìn em bằng ánh mắt giống hệt bố. Nhưng mỗi lần nhìn chị em thì ánh mắt lại khác hẳn. Mà chỉ dành riêng cho chị thôi. Chị em từ xưa đã giỏi giang và rất được yêu thích, nên một người như thầy ấy thật không xứng với chị. Đáng ra thầy ấy chỉ nên là anh trai thôi, nhưng lại trở thành thầy giáo…”

Rồi em ấy lại hít vào lần nữa, lần này chỉ thốt ra bằng giọng thì thầm:

“...Sắp tới, em sẽ phải gọi anh ấy là anh rể.”

Đôi vai nhỏ bé của Shiratama-san bắt đầu run lên.

“Ơ, này, em không sao chứ? Nếu khó nói quá thì không cần tiếp──”

Shiratama-san chỉ khẽ lắc đầu.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi đôi mắt to tròn ấy.

“Anh Yuji từ đầu đến cuối chỉ luôn nhìn mỗi chị em thôi. Nên giờ thầy ấy bảo rằng, nếu Riko-chan trở thành em gái thật sự thì sẽ rất vui── anh ấy nói vậy đấy.”

…Người mình yêu từ rất lâu lại trở thành anh rể của mình.

Tình cảm hiện tại, tuyệt đối không được để lộ.

Tất cả những điều đã ôm giữ từ trước đến nay, phải vờ như chỉ là tình cảm dành cho một người anh. Giấu đi, và tiếp tục sống.

Những giọt nước mắt không thể kìm được cứ thế rơi xuống, từng giọt một.

“...Rồi em đã cố gắng để trở nên dễ thương. Em học theo mấy tạp chí của chị, nghiên cứu đồ trang điểm nữa. Em soi gương còn nhiều hơn nhìn vào sách giáo khoa... Rồi cứ thế, em nghiên cứu để trở nên thật xinh đẹp... và một ngày nào đó... anh ấy sẽ... sẽ...”

Tấm lưng run run đang cố nén khóc giờ càng lúc càng rung lên mạnh mẽ.

“Em ghét anh ấy... ghét lắm... cực kỳ ghét luôn...”

“Này, đừng lấy con mèo lau nước mắt chứ.”

“...Vậy thì, cho em mượn vai anh được không?”

“Ể?!”

“!?”

Không chờ câu trả lời, Shiratama-san nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi.

Cảm giác ấm áp, mềm nhẹ truyền từ bờ vai.

Cô ấy cứ bám chặt lấy vai tôi mà khóc nấc lên, tiếng nức nở nhỏ thôi nhưng dai dẳng.

...Thôi thì, cứ để cô ấy khóc vậy đi.

Tôi ngồi đó, vai ướt đẫm bởi nước mắt Shiratama-san, đưa mắt nhìn quanh một cách vô thức.

Chọn chỗ ngồi ở đây đúng là sai lầm.

Bức tường kính sát hành lang của trung tâm thương mại biến chỗ này thành sân khấu cho cả thiên hạ nhìn vào.

Không phải là tôi làm gì đáng ngờ, nhưng nếu bị người quen bắt gặp thì...

Vừa ngẩng đầu lên, tôi suýt bật thành tiếng.

Hai cô gái đang dán sát vào mặt kính, ánh mắt sắc như dao găm, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

— Yanami Anna và Komari Chika.

Giống như hai con thạch sùng dán vào cửa sổ vậy...

Tôi vừa nghĩ vậy, vừa cúi mắt xuống nhìn cô gái đang vùi mặt vào vai mình mà khóc.

Shiratama Riko — cô gái thua cuộc tuyệt đối, người không bao giờ được phép để lộ cảm xúc.

Và đồng thời, cô ấy cũng là tia hy vọng duy nhất để Câu lạc bộ Văn học không bị giải tán──

Hôm sau của cái mà tôi tạm gọi là “trận hỗn chiến” ở AEON Mall Toyokawa.

Sau giờ học, tôi không ghé qua phòng CLB mà đi thẳng về nhà.

──Lời tỏ tình đẫm nước mắt của Shiratama-san. Tình cảm dành cho thầy Tanaka, cùng với bí mật ấy.

Tôi cần thêm chút thời gian để tiêu hóa mọi chuyện.

“Anh về rồi, Anh hai.”

Kèm theo tiếng dép lẹp xẹp, Kaju chạy ra đón tôi.

“Anh về rồi. Nay em về sớm nhỉ.”

“Vâng, công việc hội học sinh của Momozono cũng tạm ổn rồi ạ.”

“Vậy à, dạo này em bận quá mà.”

Khi tôi định bước vào phòng khách thì Kaju bất ngờ đứng chắn trước mặt.

“Anh hai, anh không định vào phòng thay đồ trước à?”

“Anh tính xem lại anime đã ghi hình... Mà này, sao không cho anh vào phòng khách thế?”

“Em pha sẵn trà nóng rồi, anh thay đồ trước đã nhé? Có cả bánh senbei nữa đấy.”

“Ơ khoan đã──”

Kaju như cầu thủ phòng ngự xuất sắc, kiên quyết chặn đường tôi và đẩy tôi lên cầu thang.

Chắc chắn có gì đó, nếu đến mức Kaju làm dữ như vậy.

Tôi ngoan ngoãn đi về phía phòng mình, nhưng tay thì khựng lại trước tay nắm cửa.

──Trong phòng khách có gì đó.

Hành động của Kaju khiến tôi đinh ninh là vậy, nhưng lúc này tôi mới nhận ra khả năng ngược lại.

Có khi là phòng mình mới có chuyện?

Phải chăng thứ gì đó trong phòng tôi đã bị phát hiện?

Chết rồi, cái đó giấu dưới tấm thảm liệu còn an toàn không?

Tôi vội vàng mở cửa và──

“Chào cậu, Nukumizu-kun. Cậu về rồi à.”

“Mặt dày đến thế là cùng...”

Hai người tôi chẳng muốn gặp nhất đang chễm chệ ở đó.

Yanami Anna và Komari Chika. Đã thế còn đang lục tung kệ sách của tôi. Làm ơn đừng!

“Hai người... sao lại ở đây?”

Tôi cố trấn tĩnh khi bước vào phòng thì cả hai trừng mắt nhìn tôi lạnh như băng.

“Còn sao nữa. Hôm qua cậu lặn mất tăm mà chẳng nói tiếng nào. Đã có chuyện gì với Shiratama-chan hả?”

“Đồ tồi, kẻ thù của phụ nữ.”

Lần này thì tôi chẳng phản bác nổi.

...Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì, tôi đâu có làm gì sai? Không sai gì hết.

“Khoan đã, hai người nghe tôi nói đã. Đúng là tôi biến mất cùng Shiratama-san, nhưng có lý do chính đáng cả đấy.”

“Ồ, vậy cả cái chuyện ở quán mèo cũng có lý do chính đáng à?”

Tôi nhìn thẳng Yanami, gật đầu dứt khoát.

“Đúng thế. Việc cô ấy ôm lấy vai tôi và khóc cũng có nguyên nhân.”

“──Chuyện đó, em cũng muốn biết đấy.”

“?!”

“!?”

Giọng nói vang lên sau lưng khiến tôi quay phắt lại. Kaju đang mỉm cười, tay cầm khay trà và bánh senbei.

“Kaju!? Em đến lúc nào vậy?”

“Em mới vào thôi. Anh hai, em mang trà nóng cho anh đây.”

Cô em gái bắt đầu xếp trà lên bàn tròn với vẻ rất chi là vui vẻ──

"Cảm ơn em. Nhưng bây giờ bọn anh đang nói chuyện người lớn, Kaju có thể ra ngoài một lát được không?"

"Không sao đâu ạ, vì Kaju cũng là người lớn rồi mà."

Nói xong, Kaju đặt cái chén trà thứ tư xuống rồi ngồi phịch xuống chiếu như thể đó là điều hiển nhiên.

Chưa kịp để tôi nói gì, Yanami và Komari cũng lẳng lặng ngồi xuống xung quanh bàn.

"Nukumizu-kun, ngồi đi."

"Chịu khó một tí đi."

"Anh hai, trà đang nguội đó."

Komari và Kaju vỗ vỗ lên đệm ngồi, trong khi Yanami thì vừa nhai bánh senbei rồm rộp vừa hất cằm ra hiệu như thể đang ở phiên toà thẩm vấn.

...Thật lòng thì, tôi chẳng muốn ngồi vào cái vòng tròn diệt vong này chút nào.

Đặc biệt là khi ngay cả Kaju—người tôi hy vọng sẽ đứng về phía mình—cũng tham gia hùa vào.

Tôi đành chấp nhận số phận, lặng lẽ ngồi xuống. Lúc đó, Yanami nuốt nốt miếng bánh senbei cuối cùng một cách đầy khí thế. Cắn thì cũng cắn tử tế một tí đi.

"Được rồi, mất đúng một phút để Nukumizu-kun chịu ngồi xuống."

Giọng điệu y như cô hiệu trưởng bắt đầu điểm danh đầu giờ.

"Gì cơ...? Ý cậu là sao?"

"Cậu vừa lãng phí tổng cộng ba phút của ba người bọn này đấy. Ba phút—cũng chính là thời gian để mì ly chín. Biết lỗi chưa?"

Tôi chẳng hiểu mình phải ăn năn vì cái gì, mà còn biết chắc là cậu ta thường ăn mì khi mới được hai phút.

Khi nhận ra Yanami vẫn "bình thường" như mọi khi, tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút. Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng.

"Vậy, bắt đầu từ đâu đây nhỉ. Hỏi gì cũng được, tôi sẽ trả lời hết."

Yanami vừa với tay lấy cái bánh senbei thứ hai vừa lên tiếng.

"Trước hết là chuyện hôm Chủ nhật. Hai người trốn đi làm gì thế?"

"Thì... đó là chuyện riêng tư mà. Có câu hỏi nào khác không?"

"............"

"............"

Rắc. Miếng bánh senbei vang lên một tiếng giòn khẽ nơi miệng Yanami.

Tôi liếc mắt nhìn vẻ im lặng đáng sợ đó, thì Komari lập tức nghiêng người về phía trước.

"V-Vậy, chuyện cậu làm cô ấy khóc là sao hả!?"

Ồ, con bé này cũng sắc sảo đấy chứ.

"Chuyện đó là giữa tôi và Shiratama-san, tôi định giữ nó trong 'ngăn tủ tâm hồn'. Rồi, câu hỏi kế tiếp?"

Tôi vừa nói vừa đưa tay lấy bánh senbei, nhưng Kaju đã nhanh tay đẩy cái đĩa bánh ra xa khỏi tôi.

"…Anh hai, Kaju đang rất buồn đó."

"Hể? Sao thế?"

Vẻ mặt Kaju chùng xuống, em ấy đưa đĩa bánh cho Yanami như thể buông xuôi tất cả.

"Em buồn vì sự lạnh lùng của anh. Anh luôn nói các thành viên của CLB Văn học là như người thân trong gia đình, vậy mà—"

"Nukumizu-kun, cậu nói thế thật à?!"

Yanami ngạc nhiên đến mức nuốt chửng luôn cái bánh thứ ba chưa kịp nhai.

"…Anh hai, anh không nói vậy thật đấy chứ?"

"Không có nói. Nhưng… đôi mắt anh lại kể một câu chuyện khác."

Thế đấy. Đôi mắt tôi không đáng tin chút nào.

Và hơn cả thế, ba cặp mắt trước mặt còn không thèm tin tôi nữa cơ.

"Không phải là tôi làm gì xấu với Shiratama-san đâu mà…"

Tôi lầm bầm thanh minh, nhưng ánh mắt của ba người vẫn không thay đổi.

Yanami thở dài rồi lấy từ trong túi ra một thứ nhỏ màu đen.

"Nếu cậu đã nói thế thì… chẳng còn cách nào khác."

"…Gì vậy?"

"Thẻ SD. Dán dưới thảm trong phòng cậu đấy."

Ôi không, trả lại đây!

Tôi toan với tay giật lấy thì bắt gặp ánh mắt của Kaju. Lập tức tôi giả vờ như không có gì và quay mặt đi.

"…Chỉ là dữ liệu quản lý điểm thôi. Có cả mật khẩu mà."

Yanami chẳng thèm thay đổi biểu cảm, đưa thẻ SD cho Kaju.

"Em gái à, em có đoán được mật khẩu không?"

"Mật khẩu của anh hai là ngày sinh của seiyuu mà anh ấy thích nhất. Em cần chút thời gian là được."

"ッ?!"

"!? "

Chết rồi. Không chỉ hình ảnh, mà cách tôi phân loại thư mục cũng là một vấn đề nghiêm trọng.

Ờm… đúng rồi, ở quán cà phê mèo, Shiratama-san từng bảo "Nếu cần thiết thì anh có thể kể cho họ." Nghĩa là tôi có thể kể cho ba đứa này nghe mọi chuyện. Không sao cả. Chắc vậy.

"…Được rồi. Tôi sẽ kể hết toàn bộ những gì đã xảy ra hôm đó. Thành thật."

Tôi lấy vẻ mặt nghiêm túc ra, liếc nhìn ba người trước mặt.

Ba "đối tượng tra khảo" đồng loạt nuốt nước bọt.

—Tuyệt đối không phải là tôi đang bán đứng đàn em vì bị đe doạ. Tuyệt đối không phải.

"…Chết đi cho rồi."

Đó là câu đầu tiên mà tôi nhận được sau khi kể xong.

Komari nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn rác, trong khi vẫn gặm bánh senbei rột rột.

"Này, cậu có nghe tôi kể không đấy? Rõ ràng tôi không sai. Tôi chỉ là một senpai tốt bụng đang an ủi đàn em đáng thương thôi!"

Chẳng hiểu sao tôi lại bị xem là kẻ xấu ở đây nữa.

Tôi thở dài, với tay lấy bánh senbei nhưng bị Kaju nhanh tay giành mất miếng cuối cùng.

"Anh hai, cô ấy không được đâu. Với anh, còn quá sớm."

"Dù em nói vậy nhưng—"

"Em đã bảo là không được, là không được!"

Với đôi má phồng lên như giận dỗi, Kaju quay ngoắt đi hướng khác.

Cả Kaju cũng thế này thì... thở dài một cái, tôi đoán không chệch được, Yanami chắc chắn cũng đang khó ở.

Tôi quay sang nhìn cô ấy với tinh thần sẵn sàng bị công kích—và thấy Yanami đang lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.

“U… u hu hu… Hóa ra là chuyện như thế…”

Ngược với dự đoán, cô ấy khóc rấm rức thật sự. Mà không, khóc kiểu nghiêm túc luôn ấy.

“Ơ… Yanami-san, cậu sao vậy?”

Yanami nhào người về phía trước, tay đập mạnh lên bàn trà bốp!

“Cậu không thấy gì à, Nukumizu-kun!? Shiratama-chan đáng thương quá đi mất! Không thể nào tha thứ được chuyện bị một con mèo hoang giật mất cô bạn thuở nhỏ! Phải ra luật nghiêm cấm ngay lập tức!”

“Chị gái Shiratama-san cũng là bạn thuở nhỏ mà? Vậy thì Shiratama mới là người cướp người yêu đấy, nếu ra luật thì bị bắt là đúng rồi.”

“Hể!? Nhưng là bạn thuở nhỏ mà bị xử phạt thì vô lý quá còn gì…”

Bạn thuở nhỏ không phải tấm vé thông hành vô địch đâu nhé.

Yanami vừa sụt sịt vừa nghiêng đầu ra vẻ suy tư.

Tốt rồi. Nếu muốn kết thúc cuộc tra khảo này thì phải chớp lấy thời cơ này.

“Vậy thì, chuyện cũng nói xong rồi. Mình giải tán nhé?”

Tôi vừa nói vừa đứng dậy thì bị Komari và Kaju đồng loạt túm áo kéo lại từ hai bên.

“Anh ơi, em chưa nghe tới đoạn cuối mà.”

“Ể? Nhưng anh kể hết rồi còn gì, mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó…”

“C-còn lý do bị đình chỉ học nữa, cậu biết mà đúng không?”

Komari liếc tôi qua mái tóc mái che mắt, sắc như dao lam.

“À ừm, thì tôi có nói sẽ kể chuyện hôm đó… nhưng có nói chi tiết nội dung đâu──Được rồi, tôi sẽ kể hết.”

Càng chống cự chỉ càng đau thêm, đầu hàng sớm vẫn hơn.

Tôi bắt đầu kể lại toàn bộ vụ "đột nhập lễ đường đám cưới của Shiratama-san", rồi nhấp ngụm trà đã nguội lạnh từ lúc nào.

“Vậy đấy. Tôi chẳng còn gì giấu giếm nữa. Đó là tất cả những gì tôi biết.”

“Vâng, anh giỏi lắm.”

Kaju đưa tay xoa đầu tôi. Đúng là em gái ngoan.

Còn Yanami thì từ nửa chừng đã nghe bằng gương mặt chán đời, giờ thì xì mũi một phát rõ to, vo tròn khăn giấy ném vào thùng rác.

“Thế mà chỉ bị đình chỉ học thôi đấy. Mấy chuyện thế này đáng ra bị bắt mới phải.”

Hiếm khi Yanami nói điều tử tế.

Tiện thể, cái khăn giấy cô ấy ném trượt thùng. Làm ơn hãy dọn dẹp đàng hoàng.

“Cô ấy chỉ muốn mặc váy cưới của chị gái, chụp vài tấm ảnh trong nhà thờ trước lễ chính thôi mà. Ước mơ con gái dễ thương thế còn gì.”

“Dễ thương cái gì! Lén lút đột nhập lễ đường giữa đêm thì có!”

Ừ thì, đúng là không bình thường. Yanami đang dùng hết hạn ngạch “phát ngôn đúng đắn trong năm” rồi đây.

Shiratama-san đúng là dễ thương, nhưng mà—không bình thường thật.

Ngay cả tôi, người suốt ngày bị những cô gái không bình thường vây quanh, còn thấy thế mà.

Không thể phủ nhận là tôi đã cố tình ngó lơ tính cách thật sự của Shiratama-san vì khao khát muốn có thêm thành viên trong CLB.

“Tôi nghĩ cậu lo như vậy cũng hợp lý thôi, Yanami-san.”

“Phải đó. Nếu ép cô ấy vào CLB rồi mà xảy ra chuyện thì cả hai bên đều…”

Câu nói của Yanami bị Komari ngắt lời bằng giọng cao vút:

“Nh-nhưng mà!”

Chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn, thấy Komari mặt đỏ ửng, cúi đầu rụt rè.

“Đ-đình chỉ học cũng kết thúc rồi, cứ bám mãi vào chuyện đó thì cũng… không hay lắm…”

Dù dáng vẻ rụt rè, nhưng lời lẽ lại rành rọt. Tôi gật đầu mạnh mẽ.

“Ừ, đó cũng là điều tôi muốn nói.”

Yanami liếc sang tôi với ánh nhìn kiểu “xạo ke vừa thôi”.

Tất nhiên là tôi xạo, nhưng tôi vẫn nhìn ba người bằng ánh mắt nghiêm túc nhất có thể.

“Bọn mình đâu có quyền phán xét ai đâu. Tất cả đều là học sinh trường Tsuwabuki như nhau, và cô ấy được cô Konuki nhờ bọn mình chăm sóc. Tụi mình nên đứng về phía cô ấy, nếu có thể.”

Căn phòng bỗng yên lặng như tờ. Ủa, tôi vừa nói hớ à…?

Khi tôi còn đang hoang mang thì Yanami và Komari trao đổi ánh mắt, rồi Yanami lên tiếng:

“Nhưng mà, giờ bọn mình biết rõ chuyện rồi. Đám cưới của chị cô ấy còn chưa diễn ra, nếu nhỏ kia lại làm chuyện gì đó, CLB Văn học sẽ bị vạ lây đấy?”

“Ờ thì… có thể… nhưng mà…”

Tôi lắp bắp, còn Yanami thì nhún vai rõ ràng ra kiểu “bó tay với ông”.

“Vậy thì bọn mình sẽ thử nói chuyện thẳng thắn với cô ấy một lần xem sao.”

“Thật á?”

“Con gái với nhau thì cũng dễ hiểu nhau hơn mà. Vậy được chưa?”

Tôi gật đầu lia lịa. Yanami vươn vai một cái dài.

“Rồi! Mấy chuyện khó nhằn tới đây là đủ. Tự nhiên thấy đói bụng ghê.”

Nghe vậy, Kaju liền đứng dậy.

“Em pha thêm trà nhé. Tiện mang thêm ít bánh nữa.”

“Cảm ơn em gái nha~. Làm như chị vừa đòi hỏi gì đó vậy nhỉ?”

Yanami vừa nói vừa vẫy tay phẩy phẩy.

Làm như gì chứ, rõ là đòi rồi còn gì…

Khi Kaju rời khỏi phòng, tôi quay lại đối diện với Yanami bằng thái độ nghiêm túc.

“À mà, Yanami-san, cái thẻ SD hồi nãy…”

“Ah.”

Yanami bò lồm cồm dưới sàn rồi nhặt lên một cục giấy ăn vo tròn.

“Tôi lỡ vo nó chung với giấy lau mũi mất tiêu rồi. Cậu còn muốn không?”

Yanami nói với gương mặt vô tư như không. Tôi phải đè nén cảm xúc trong lòng, lắc đầu nguầy nguậy.

Yanami vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tư đó, gật đầu rồi ném cục giấy vào thùng rác.

Biên bản buổi trò chuyện với Shiratama Riko – Ghi chép bởi Yanami Anna

Người được phỏng vấn, Shiratama Riko (sau đây gọi là “Shiratama-chan”), ngồi đối diện tôi với vẻ mặt căng thẳng. Không hiểu sao tôi cũng bắt đầu thấy hơi hồi hộp theo.

Khi tôi đưa cho cô bé một gói thạch trộn, Shiratama-chan cẩn thận chọn lấy một viên thạch vuông nhỏ. Tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, làn da đẹp như bạch ngọc. Đúng là “da Shiratama”.

Mà tôi cũng đâu có kém gì hồi năm nhất. Thật đó!

— “Cảm ơn ạ. Loại có vỏ bọc mỏng bên ngoài phải không? Em rất thích loại này.”

Shiratama-chan mỉm cười mở lớp vỏ gói thạch. Tôi cũng từng ăn nhiều loại rồi, nhưng với kẹo thạch thì cái lớp vỏ ấy còn ngon hơn đường. Vì nó dính dính, dai dai, ăn được lâu hơn.

— “Ở Toyohashi thì người ta hay dùng loại này. Mấy chỗ khác toàn bọc đường, em thấy ngạc nhiên ghê luôn.”

…Hở? Thạch bọc đường chẳng phải là loại cao cấp chỉ dùng trong dịp lễ hay sao? Hồi nhỏ, sinh nhật nào bố tôi cũng tặng tôi loại đó mà.

Tôi nói ra điều đó thì Shiratama-chan phá lên cười.

— “Lần đầu em nghe luôn. Bố chị thú vị thật.”

Cô bé mỉm cười rồi cho viên thạch vào miệng. Dễ thương thật. Mà không, tôi không được để bị phân tâm. Còn việc chính cần nói nữa.

“À này, Shiratama-chan. Chuyện hôm Chủ nhật vừa rồi ấy…”

Ngay lập tức, Shiratama-chan khựng lại.

Khi tôi định nói tiếp thì cô bé đột ngột cúi đầu thật sâu.

— “Vâng. Em xin lỗi vì đã độc chiếm anh hội trưởng. Em biết lỗi rồi.”

“…Nukumizu-kun thì em muốn làm gì cũng được thôi mà?”

— “Thật ạ? Em sợ mình đã hơi quá đáng, vì anh hội trưởng tốt bụng quá nên em cứ ỷ lại. Hôm nay em đến đây là chuẩn bị sẵn tinh thần bị Yanami-senpai mắng rồi.”

…Hả? Shiratama-chan đang nói gì thế này? Nói Nukumizu-kun là người tốt bụng? Không phải em ấy đang trong trạng thái tuyệt vọng gì đó sao?

Với tư cách đàn chị, tôi phải dẫn dắt hậu bối đang lạc lối. Tôi nghiêm mặt, ngồi thẳng lưng.

“Shiratama-chan, em bình tĩnh nghe chị nói nhé. Nukumizu-kun đó? Em không nhầm người đấy chứ? Tên đó vừa là siscon, vừa giao tiếp kém, lại còn mồm miệng sắc như dao… mà, cái cuối thì thôi coi như chị chưa nói.”

Shiratama-chan nghiêng đầu với vẻ ngây thơ đáng yêu.

— “Ừm… chắc là không nhầm đâu ạ. Vậy, tức là Yanami-senpai đang… hẹn hò với anh hội trưởng sao?”

Gì cơ?! Em ấy vừa nói cái gì thế?! Tôi bật dậy như lò xo.

“Chị không có! Sao em lại nghĩ thế? Chị làm gì sai à?!”

…Ôi chết, tôi hơi mất bình tĩnh. Shiratama-chan trông có vẻ hơi sợ. Nhưng mà vậy cũng dễ thương thật.

Tôi ngồi xuống lại, cắn một viên thạch để trấn tĩnh.

“Ờm… CLB văn học không cho phép yêu đương, nên tụi chị không có gì hết. Với cả, Nukumizu-kun thì như con sứa ấy… Mà khoan, tụi mình đang nói chuyện gì nhỉ?”

— “Ờ, em cũng không nhớ rõ nữa…”

Shiratama-chan chạm ngón trỏ lên thái dương, mặt trông rối rối. Dễ thương thật. Dễ thương lắm luôn, nhưng hồi tôi mới vào trường tôi cũng xịn xò lắm đấy, tin tôi đi!

Sau giờ học, trong phòng nghe nhìn.

Tôi đọc xong bản ghi chép buổi trò chuyện của Yanami và từ từ rời mắt khỏi màn hình.

…Cái quái gì thế này?

“…Yanami-san, tôi có làm gì sai không?”

“Cơ bản thì, Nukumizu-kun, bản thân cậu đã là tội lỗi rồi còn gì nữa?”

“Kẻ xấu xa đây mà…”

Yanami và Komari cùng nhau trút giận lên đầu tôi. Này, chẳng phải Yanami nói là sẽ nói chuyện nghiêm túc với Shiratama-san để hiểu nhau hơn sao?

“Vậy còn Komari? Shiratama-san nói tôi tuyệt vời mà. Nghĩa là cô ấy có con mắt nhìn người rất chuẩn đấy chứ?”

“Cả mắt cá cũng chưa mờ đến mức đó…”

Komari quay mặt đi, rõ ràng là không vui.

Yanami lại ngồi xuống trước bàn phím và bắt đầu gõ tiếp bản báo cáo.

"Yanami-san, mấy cái câu chuyện được nhiều người thích của cậu thì khỏi cần ghi vô cũng được. Mục đích của bản báo cáo là để hiểu rõ hơn về Shiratama-san cơ mà? Lẽ ra nên viết mấy cái phần quan trọng hơn trước chứ?"

Nghe vậy, Yanami ngừng gõ bàn phím, liếc tôi một cái sắc lẹm.

"Chứ không phải tại cậu sao, Nukumizu-kun? Cứ mềm nhũn ra, người ta mới hiểu lầm là cậu đẹp trai tử tế đấy."

Nếu hiểu lầm đó mà có thể xảy ra nhiều thêm chút nữa thì đời tôi cũng đỡ khổ hơn rồi.

Trong lúc tôi đang đấu khẩu với Yanami, Komari bỗng nhiên bật dậy như đã hạ quyết tâm.

"V-vậy để... để tôi đi nói chuyện với con bé đó."

...Komari á? Tôi và Yanami nhìn nhau, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, còn Komari thì nhìn xuống hai đứa tôi với vẻ mặt đầy tự hào.

"Con... con gái với nhau thì, sẽ dễ hiểu nhau hơn, mà..."

"Ủa câu này hình như hôm qua cũng có ai đó nói rồi thì phải?"

Dù sao thì nếu cậu đã sẵn sàng thì đành trông cậy thôi. Liệu đó, phó chủ nhiệm Câu lạc bộ Văn học!

Báo cáo buổi trò chuyện với Shiratama Riko – Người phỏng vấn: Komari Chika

Khi tôi bước vào phòng câu lạc bộ, em ấy đang làm bài tập. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, nhưng em ấy chẳng tỏ ra là đã nhận ra sự hiện diện của tôi.

...Đành chịu vậy. Tôi lôi điện thoại ra đọc nốt quyển sách đang dang dở.

"A, Komari-senpai cũng đến rồi à? Senpai cứ gọi em một tiếng là được mà."

Chắc chỉ vài phút sau, em ấy mới ngẩng đầu lên, cười ngượng rồi cất bút vào hộp.

"Hôm nay mọi người sao thế? Ai cũng vào phòng một mình, cứ như đi phỏng vấn từng người một vậy."

Nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt thì như đang dò xét. Em ấy cũng nhận ra điều gì đó rồi.

Tôi làm bộ không để ý, tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.

"Chuyện hôm Chủ nhật đúng không? Senpai muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng nhé."

Có vẻ em ấy mất kiên nhẫn rồi nên tự mở lời trước. Theo đúng bài bản thì giờ tôi nên bắt đầu hỏi.

Nhưng với tư cách là thành viên CLB Văn học, tôi phải nghiêm túc đối mặt với tính chính xác của ngôn từ. Thế nên tôi định dùng tin nhắn thay vì nói chuyện trực tiếp.

Ngay lúc đó, chuyện không ngờ đã xảy ra.

"Ờm… điện thoại senpai sắp hết pin à? Em có cáp sạc nè, dùng không?"

Đúng vậy. Pin của tôi đã chạm ngưỡng báo động.

Không còn cách nào khác, tôi đành rút lui khỏi hiện trường──.

Cái này là cái quái gì nữa vậy...

Tôi vừa đọc xong bản báo cáo của Komari thì bắt gặp ánh mắt như muốn nói gì đó của Yanami.

"Komari, chẳng lẽ cậu chỉ ngồi im một chỗ suốt buổi thôi à?"

Cô nàng giật bắn mình, khẽ run trên ghế rồi lẩm bẩm như sắp khóc.

"Tôi... tôi đã cố gắng hết sức rồi mà..."

"Ừm, cậu cố gắng lắm rồi ha. Nukumizu-kun, nói vậy là hơi tàn nhẫn đó?"

Yanami xoa đầu Komari như đang dỗ trẻ con. Này, đừng có làm như mình không nghĩ y chang tôi chứ.

Tôi ho một tiếng rồi nghiêm túc nhìn hai người.

"Ờ thì, hai cậu cũng đã nói chuyện với Shiratama-san rồi đấy. Nhưng tiếc là... không thể nói là đạt được mục tiêu ban đầu."

"Mục tiêu ban đầu? Có ai nói gì về mục tiêu đâu?"

Yanami khoanh chân, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

"Không cần nói chắc cũng hiểu. Làm cho cô ấy mở lòng, để cô ấy biết tụi mình đứng về phía cô ấy. Đó là cách để giúp cô ấy kết nối lại với xã hội, và cũng là cách phòng ngừa tái phạm."

"Hể!? Nhiệm vụ của tụi mình nặng đô vậy luôn hả...?"

Chính xác là vậy đó. Làm ơn nghiêm túc giùm cái.

"Thôi, dẫu sao thì cũng đến đây rồi. Shiratama-san đang đợi trong phòng CLB, tụi mình..."

Tôi vừa định quay đi thì nhận ra ánh nhìn của hai người kia.

"Gì vậy? Hai cậu sao thế?"

Không đáp, cả hai chỉ đồng loạt lườm tôi.

"Nè, nếu nói được vậy thì... Nukumizu-kun định sao?"

"Hả? Sao là sao?"

"L-lần tới là tới lượt cậu đó!"

...Gì cơ? Lượt tôi? Ý là tôi phải tự mình nói chuyện với Shiratama-san á? Tôi vội xua tay.

"Không được đâu! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không giỏi nói chuyện với con gái mà. Hôm trước là tình huống bất đắc dĩ thôi, chứ giờ bảo hai người một phòng thì tôi chịu... Ủa, sao hai người nhìn tôi ghê vậy?"

Yanami và Komari đứng dậy cùng lúc, gương mặt bừng bừng sát khí nhìn xuống tôi.

"Ơ hay, kêu sợ con gái mà hôm nọ đi cà phê mèo tình tứ quá trời còn gì~?"

"Đi xin lỗi mấy con mèo đi, đồ tội phạm!"

Chờ đã, sao tự dưng tôi lại bị dồn vào chân tường thế này...?

"Nhưng mà tôi là con trai, Shiratama-san chắc sẽ khó mở lòng ra lắm chứ?"

"Nếu nghe theo cô ấy thì Nukumizu-kun là một hội trưởng tuyệt vời mà nhỉ? Quá hợp luôn còn gì."

"Đồ phản bội loài người!"

...Không hiểu sao dạo gần đây hai người này càng ngày càng có xu hướng bạo lực.

Cộc cộc. Tôi gõ nhẹ lên cánh cửa phòng CLB, bên trong vang lên tiếng của Shiratama-san: "Mời vào."

Khi tôi mở cửa bước vào, cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, nở một nụ cười ngoan ngoãn, có phần trang trọng.

“Anh cứ ngồi bên đó đi.”

“À… vâng.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn như được dẫn dắt.

“Vậy thì, xin hãy cho biết họ tên và lý do ứng tuyển trong vòng một phút.”

Hở? Tôi tròn mắt ngơ ngác, và Shiramata-san che miệng khúc khích cười.

“Xin lỗi nhé. Tự dưng nhớ lại buổi phỏng vấn đại học nên em lỡ đùa một chút.”

Ra là vậy… Dễ thương thế này thì đùa cũng đáng yêu nữa.

…Mà không phải lúc để cảm thán như ông cụ non.

“Không, bên này mới phải xin lỗi. Bầu không khí có hơi lạ thật.”

“Không đâu. Mấy anh chị thấy bất an cũng là điều dễ hiểu thôi. Hai người kia… kể rồi đúng không?”

Shiramata-san bỗng chốc nghiêm túc trở lại. Tôi hơi chột dạ, gượng cười kiểu nửa vời.

“Ờ thì, cũng phải nói sơ qua một chút…”

“Em không để tâm đâu. Ngay cả em còn thấy mình đáng sợ nữa mà.”

Cô ấy cười khẩy, giọng hơi nhuốm vẻ tự giễu, như thể đang cố làm tôi đỡ ngại hơn.

…Không khí bắt đầu đi chệch hướng rồi. Tôi siết lại biểu cảm, quay về phía cô ấy với thái độ nghiêm túc.

“Đừng hiểu lầm nhé. Tụi tôi không định trách móc gì em cả. Tụi tôi chỉ muốn hiểu nhau hơn một chút, và mong là em sẽ thấy CLB Văn học là một nơi em có thể thuộc về. Ờm…”

Tôi cố nghĩ tiếp nhưng chẳng có lời nào khéo léo để nối. Thế là đành liều mình mà tiếp tục.

“Tôi với Komari cũng từng không tìm được chỗ đứng trong lớp hồi năm nhất.”

Tôi đột ngột kể về bản thân, khiến Shiramata-san định nói gì đó rồi lại thôi.

“Không phải điều đó là sai. Nhưng nhờ có CLB này, tụi tôi mới dần có bạn bè. Đến giờ nhìn lại thì… chắc cũng không tệ lắm.”

Nói xong, tôi gãi má vì ngượng. Shiramata-san im lặng một lúc, rồi khe khẽ thốt lên.

“…Mọi người đều tốt bụng thật.”

“Không hẳn là tốt bụng đâu, chắc là chỉ đang đáp lại những gì đã được nhận thôi…”

Cô ấy khẽ cười, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ nụ cười ấy.

“…Nhưng em vẫn không thể từ bỏ cảm xúc của mình.”

“Ừm, ý em là—”

Cô ấy lắc đầu, dứt khoát.

“Em không định cướp thầy từ chị ấy đâu… Em biết điều đó là không thể.”

Giọng cô ấy lại lẫn chút cay đắng.

“Chỉ là… em không muốn để lại hối tiếc. Em muốn dốc hết sức, để lại dấu ấn gì đó. Như vậy em mới có thể tự kết thúc cảm xúc này.”

Giọng nói trầm lắng, không gợn cao trào. Lời độc thoại nhẹ nhàng của cô ấy lan ra khắp phòng.

Tôi lên tiếng, cố giữ bình tĩnh.

“Ờ… cụ thể thì, em định làm gì vậy…?”

Biết hỏi vậy hơi vô duyên, nhưng không hỏi không được.

Dù sao thì… đây cũng là người từng có tiền án. Không thể làm ngơ nếu cô ấy định tái phạm.

“Ừm… lần trước em tính mặc váy cưới của chị ấy rồi chụp ảnh trong nhà nguyện. Nhưng có hai chỗ bị tính sai.”

Shiramata-san chớp đôi mắt to tròn, rồi lại trở về vẻ mặt bí hiểm quen thuộc.

“Thứ nhất là váy cưới không được đưa đến sảnh cho đến sát giờ. Em đến sớm quá nên tay không trở về.”

Ra là vậy, cũng có lý… Tôi gật đầu như thể đang học thêm được điều gì hữu ích.

“Thứ hai là em tưởng nửa đêm sẽ không ai để ý, ai ngờ vừa vào tòa nhà thì bảo vệ kéo đến. Đúng là chuyên nghiệp, chớp mắt cái là bị bao vây, rồi cả cảnh sát cũng…”

“Khoan, khoan đã! Quan trọng là sao em vào được tòa nhà? Không phải cửa bị khóa à?”

Tôi vội đổi chủ đề, thì Shiramata-san mắt sáng rỡ như phát hiện điều hay ho.

“À, em dùng dụng cụ tự chế để mở khoá—”

Chết rồi. Tôi đang đứng ngay giữa ổ mìn.

“Rồi rồi! Chuyển chủ đề đi ha! Dù gì gây phiền cho người khác cũng không ổn chút nào nhỉ!”

“Vâng, em cũng ngán vụ lần trước lắm rồi. Lần tới em sẽ chọn cách nhẹ nhàng hơn.”

Cô ấy tự gõ đầu mình “cốc” một cái, kèm theo “tehe~”.

Mặc dù trong đầu tôi nảy ra đủ kiểu suy nghĩ như “Con bé này chẳng hề hối lỗi gì cả” hay “Mà thôi, dễ thương thì tha”, nhưng điều quan trọng nhất là: đừng vi phạm pháp luật nữa. Làm ơn đó.

“Yên tâm đi ạ. Em sẽ không làm phiền đến các thành viên trong CLB đâu—em sẽ giữ khoảng cách.”

“…Sao cơ?”

Cảm giác như có thứ gì đó tuột khỏi tay. Một nỗi bất an mơ hồ bắt đầu len lỏi trong tôi.

“Chờ đã—”

“Em không thể để CLB Văn học bị liên luỵ vì chuyện của mình. Nên từ giờ, em định sẽ tự mình làm tất cả.”

Cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy, không phát ra một tiếng động nào, rồi cầm lấy túi xách.

“Khoan đã nào.”

“Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ… và em vẫn có thể ở lại Tsuwabuki… thì, liệu em có thể quay lại đây lần nữa không?”

—Nếu còn ở lại được Tsuwabuki.

Tức là cô ấy đang chuẩn bị cho việc rời khỏi trường, sau khi làm một điều gì đó.

Tôi đứng bật dậy, chiếc ghế sau lưng khẽ rung.

“Khoan đã, Shiratama-san. Em định làm một mình á… không ổn đâu.”

“Nếu vậy… anh sẽ cùng em làm chuyện xấu nhé?”

“Ơ, cái đó thì…”

Tôi lắp bắp chưa kịp đáp, Shiratama-san đã mỉm cười dịu dàng rồi đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa.

── Tôi cũng từng như vậy.

Luôn giữ khoảng cách với người khác. Lúc nào cũng tìm cách ở một mình.

Bọn trong CLB Văn học cũng thế.

Luôn tự quyết định một mình, ôm lấy mọi chuyện chẳng ai hay biết.

Thế mà người đã chìa tay ra với tôi lại chính là những kẻ phiền phức ấy──.

Tôi rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa trong tích tắc, rồi nắm lấy cánh tay của Shiratama-san.

“Không được, Shiratama-san.”

Cơ thể cô ấy cứng lại khi nghe tôi nói.

“...Em không muốn gây phiền phức cho mọi người.”

Cô cúi đầu, giọng nhỏ đến mức như sắp tan biến vào không khí.

“Cứ gây phiền phức thoải mái đi.”

Yanami này, Yakishio này, Komari này. Cả mấy senpai nữa. Và tất nhiên là tôi.

Chúng tôi toàn gây phiền phức cho nhau, rồi lại bị phiền bởi nhau.

Thế mà vẫn ở bên nhau, chưa từng── à không, chắc cũng tầm năm sáu lần nghĩ “phiền thật đấy”, nhưng chưa bao giờ thấy ghét cả.

“Chính những lúc bế tắc như vậy mới không nên ở một mình. Tôi── à không, CLB Văn học sẽ ở bên em. Vậy nên…”

Cánh tay Shiratama-san từ từ thả lỏng, không còn cứng đờ nữa.

“Ở bên em… thật sao…?”

“Ừ, tất nhiên rồi.”

Shiratama-san quay phắt lại, nước mắt lăn lăn chực trào ra nơi khóe mắt.

“Anh sẽ giúp em thật chứ!”

──Ờ thì tất nh… Hở? Khoan, tôi nói vậy bao giờ nhỉ.

Tôi chỉ bảo là đừng ở một mình, CLB sẽ ở bên mà… Chứ đâu có hứa sẽ giúp…

“Ờ thì, đúng là tôi có nói sẽ ở bên cậu. Nhưng mà…”

“Cảm ơn anh. Em lo lắm. Em không ngờ lại được nghe những lời như vậy. A, chết rồi. Khóc ở chỗ này kiểu gì cũng bị nói là ‘con nhỏ diễn sâu’ cho xem.”

Shiratama-san vừa cười khúc khích vừa chùi nước mắt.

Dễ thương thì có dễ thương đấy… nhưng mà khoan, tôi không hề có ý đó mà──

Rầm!

Đúng lúc ấy, cửa phòng CLB bị đẩy mạnh, hai cựu thành viên lao vào như vũ bão.

“Shiratama-chan, tụi chị mượn cái này tí nhé!”

“C-cái này, qua đây mau!”

“Ê, khoan, cái gì mà…”

Cái gọi là “cái này” chính là tôi, bị kéo xềnh xệch ra hành lang.

“Nukumizu-kun, cậu nghiêm túc đó hả?! Định tiếp tay cho tội phạm à?!”

“C-có thật là cậu định vậy không…?!”

Yanami chỉ thẳng vào ngực tôi, trong khi tóc buộc của Komari cứ phập phồng như đang quẫy đuôi.

“Không, tôi đâu có định thế đâu… chỉ là, mọi chuyện diễn ra theo dòng chảy tự nhiên ấy mà? Kiểu… không khí đẩy đưa đó?”

“Lúc nào cũng không hiểu gì, mà sao đúng lúc này lại đọc được không khí hả?! Phải biết đọc không khí đúng lúc chứ!!”

“Phải tự kiểm điểm đi!!”

Làm ơn, ngừng phê phán tôi tập thể được không?

Tôi đang vắt óc nghĩ cách thoát khỏi tình huống này thì cánh cửa phòng CLB khẽ mở ra, Shiratama-san thò đầu ra ngoài.

“Ờm… em có làm phiền gì mọi người không ạ…?”

Vẻ mặt lo lắng của Shiratama-san khiến chúng tôi cùng im lặng nhìn nhau── rồi đồng loạt lắc đầu, thật chậm rãi như một nghi thức trịnh trọng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận