Tập 07
~ Thất bại thứ tư ~ Chiến dịch phục thù hoành tráng của Shiratama Riko
0 Bình luận - Độ dài: 14,631 từ - Cập nhật:
Sau kỳ nghỉ dài dịp Tuần lễ Vàng.
Trong phòng câu lạc bộ sau giờ học, bốn người gồm Yanami, Hội trưởng, Shiratama-san và tôi đang tập trung lại thì Asagumo-san bất ngờ chớp sáng cái trán như có hào quang.
“Cuối cùng thì kế hoạch ‘Chiến dịch phục thù Shiratama Riko’ cũng hoàn tất rồi. Kế hoạch chia làm hai giai đoạn lớn. Trước hết là—”
Asagumo-san viết to tướng lên bảng trắng dòng chữ “PHASE 1”.
“Mục tiêu của Giai đoạn 1 là để Yanami, người đóng giả Shiratama, đột nhập vào trong sảnh cưới.”
Vừa nhai nhồm nhoàm trái chuối, Yanami vừa giơ ngón cái ra đầy khí thế.
Cô nàng đang ăn kiêng cũng khá ổn, và tinh thần thì khỏi bàn.
“Thế nhưng, vì Riko-san đã bị nhân viên lễ đường nhận mặt rồi, nên để một người lạ cải trang rồi đóng giả Riko mà đột nhập thì không dễ chút nào.”
Asagumo-san viết nguệch ngoạc lên bảng chữ “8:30”.
“Vì thế, đầu tiên Riko-san sẽ vào lễ đường trong bộ đồng phục học sinh để nhân viên nhận mặt. Sau đó, Yanami – đã cải trang thành Riko – sẽ thế chỗ cô ấy. Riko-san, nắm được quy trình chưa?”
Shiratama-san hút ống tuýp nhân đậu đỏ một cách vô hồn, gật đầu nhẹ bằng ánh mắt lạc trôi. Không biết có ổn không nữa.
Kế hoạch tăng cân của cô ấy đang gặp trục trặc. Nếu là Yanami thì tăng 2 ký cũng là chuyện nhỏ, nhưng bắt Riko làm vậy thì cũng hơi quá.
“Điều quan trọng nhất cần tránh trong kế hoạch này là để người ta phát hiện ra Riko-san mặc váy cưới. Nếu từ đầu đã để lại ấn tượng ‘cô gái mặc đồng phục học sinh’, thì đến khi ai đó trông thấy Riko trong váy cưới cũng sẽ không thể ngờ rằng đó là cô ấy. Vì đã có một Riko khác – chính là Yanami cải trang – xuất hiện rồi mà.”
Asagumo-san kiểm tra phản ứng của từng người, rồi tiếp tục viết lên bảng.
“Nếu đổi người thành công, ta sẽ bước vào Giai đoạn 2.”
Dòng chữ “PHASE 2” được vẽ khoanh đỏ nổi bật bởi cây bút lông đỏ của Asagumo-san.
“Hội trưởng Hokobaru và Nukumizu sẽ giả làm nhiếp ảnh gia và vào lễ đường. Hãy cố gắng thu hút sự chú ý của nhân viên càng nhiều càng tốt. Lợi dụng lúc đó, Riko – lúc này đã thay váy cưới – sẽ được Yanami dẫn lẻn vào nhà nguyện.”
Yanami chăm chú nhìn vỏ chuối đã ăn hết rồi gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Còn Shiratama-san thì… ơ, sao mặt cô ấy tái mét rồi kìa?
“Khi đột nhập thành công, Yanami sẽ phát tín hiệu. Lúc đó, Hội trưởng và các bạn lấy lý do ‘kiểm tra máy ảnh’ để đưa thầy Tanaka đến nhà nguyện.”
Pặc! – Asagumo-san đóng nắp bút đánh cái cạch rồi nở một nụ cười nhẹ.
“Và rồi, chướng ngại lớn nhất là khâu chụp ảnh. Nukumizu-san, nhất định phải đảm bảo rằng Riko không lọt vào tầm mắt của thầy Tanaka. Hãy khéo léo điều phối nhé.”
“Ơm, cụ thể thì phải làm sao?”
“Thì dĩ nhiên, đối phương là con người sống sờ sờ đấy. Tùy cơ ứng biến nha.”
“Tùy cơ ứng biến á—”
Tôi định phản ứng thì Asagumo-san đã đặt một xấp tài liệu dày cộp lên bàn.
“Cứ làm theo bản hướng dẫn này là ổn. Tùy cơ ứng biến ở đây là trên nền tảng đó nhé.”
Asagumo-san mở bìa xấp tài liệu ra.
“Nhất là Giai đoạn 2, cần phải hoàn thành trong khung thời gian giới hạn từ 9 giờ rưỡi đến 10 giờ. Chỉ có một cơ hội duy nhất, không thể làm lại.”
Bên trong là lịch trình chi tiết đến từng phút của ngày hôm đó.
Thầy Tanaka sẽ đến địa điểm lúc 9 giờ sáng. Tôi và Hội trưởng sẽ đột nhập làm nhiếp ảnh gia giả vào lúc 9 giờ rưỡi, và phải hoàn tất cả chụp lẫn rút lui trước khi nhiếp ảnh gia thật đến lúc 10 giờ.
“Nếu có thắc mắc thì cứ hỏi nhé. Giải quyết hết tại đây luôn.”
Cả đám đệ tử của Asagumo liếc nhìn nhau.
Đầy rẫy thắc mắc, nhưng... thôi cứ hỏi từ đầu cho chắc.
“Trong lịch thì người nhà cô dâu sẽ đến lúc 10 giờ rưỡi đúng không? Nhưng Shiratama-san vào lúc 8 giờ rưỡi, liệu họ có cho vào không?”
“Trường hợp mẹ hoặc chị em gái đi cùng cô dâu thì rất phổ biến nên không sao đâu. Cô dâu thường vào từ 7 giờ rưỡi để chuẩn bị thay đồ, trang điểm và làm tóc. Shiratama-san sẽ vào lúc cô dâu đang bận rộn chuẩn bị, nên khả năng gặp nhau là rất thấp.”
Asagumo-san lật lật mấy trang trong tài liệu.
“Trang trí trong nhà nguyện chắc sẽ hoàn thành sau 9 giờ sáng. Trong khoảng thời gian thực hiện nhiệm vụ, gần như không có người ra vào nơi đó.”
Hội trưởng nhíu mày trước vẻ tự tin thái quá của Asagumo-san.
“Ừm, hỏi cái đơn giản thôi… sao em biết rõ thế?”
“Trong kỳ nghỉ này, em đã quan sát tổng cộng 5 buổi lễ cưới. Komari-san âm thầm đi thu thập thông tin đấy.”
…Komari á? Không phải chứ. Con bé đó trông chẳng giống kiểu người hợp với mấy việc như do thám.
Yanami cũng nghĩ vậy, bèn nghiêng đầu hỏi với vẻ khó hiểu.
“Gì cơ? Komari-chan không bị bảo vệ hỏi thăm à?”
Asagumo-san lấy ra một cuốn sổ phác thảo bìa màu cam đen.
“Cô ấy vẽ phong cảnh ở bãi đỗ xe trước sảnh cưới, đồng thời lặng lẽ theo dõi người ra vào.”
Cuốn sổ truyền tay đến, bên trong là những bức tranh phong cảnh quanh khu lễ đường.
Lật sang trang kế tiếp, tôi thấy những ghi chú nhỏ chi chít ghi lại thời gian và người ra vào.
"Hôm qua bọn em đã canh chừng nhà nguyện từ sân thượng trường cấp ba Kirinoki. Bọn em cũng nắm được kha khá lịch trình di chuyển của nhân viên rồi."
"Biết ơn thật đấy, nhưng sao lại giấu chuyện này vậy? Nói sớm có phải tốt hơn không?"
Hội trưởng lấy cuốn sổ phác thảo từ tay tôi, chăm chú quan sát.
"Có lẽ là để phòng khi kế hoạch thất bại. Nếu lỡ mọi chuyện hỏng bét rồi cả đám CLB văn học bị đình chỉ thì đúng là bi kịch."
…Ừm, nghĩ kỹ thì đúng là vậy. Nhìn bọn tôi đang lên kế hoạch kiểu này, chắc hẳn cậu ấy cũng thấy bất an lắm.
Nên mới lén lút làm hết những việc này một mình à…
"À mà, vụ này Komari bảo em đừng nói cho ai nên mong mọi người giữ kín giúp ạ."
Asagumo mỉm cười tinh quái, đưa ngón trỏ lên môi như ra hiệu "suỵt".
Đối với người như cậu ấy thì từ "bảo mật" thật sự chẳng có nghĩa gì cả.
Trong lúc đó, Yanami – vẫn đang im lặng lật quyển cẩm nang – bất chợt lên tiếng.
"Nè, Shiratama-chan không thay váy cưới ngay tại lễ đường à? Cứ ra ra vào vào giữa trường Kirinoki dễ gây chú ý lắm đó."
"Shiratama có tiền án rồi, nên nếu vác đồ to đùng thì kiểu gì cũng bị nghi ngờ. Với lại cũng chưa chắc không có người thân đến sớm, nên tụi tôi muốn tránh mang váy cưới theo. Dĩ nhiên, lúc di chuyển sẽ khoác áo khoác ngoài để che váy."
"Vì vậy tụi em đã chọn loại váy dễ cử động và không quá cồng kềnh."
Shiratama chen vào, nói xong lại tiếp tục ngậm tuýp đậu đỏ nghiền.
Khi không còn ai đặt câu hỏi nữa, Asagumo lấy ra hai miếng kim loại đen cỡ đồng 10 yên và đặt lên bàn. Một cái có nút bấm.
"Và Yanami-san, đây là 'clicker' dành cho em. Là cái có nút bấm nha."
"Clicker? Là cái gì đó ăn đượ—"
"Không ăn được đâu. Khi bấm nút này thì cái bên kia sẽ rung lên."
Asagumo bấm nút, và cái thiết bị còn lại rung "bzzz" nhẹ.
"Một lần rung là 'tiến lên', hai lần là 'lùi lại', ba lần là 'chờ tín hiệu'. Bấm liên tục nhiều hơn nữa là—‘tháo chạy toàn lực’. Cái rung là để Shiratama giữ, làm theo tín hiệu rung nhé."
Ồ, so với tín hiệu tay hay điện thoại thì cái này tiện thật. Chỉ cần một nút bấm là truyền được mệnh lệnh bằng cảm giác rung, dễ hiểu hơn nhiều.
…Mà cái cảm giác nhột nhột này trong lòng là do đầu óc mình có vấn đề thôi, chắc vậy.
"Khi chụp hình xong, hai người phụ trách nhớ đảm bảo đưa thầy Tanaka lên tầng hai. Trong lúc đó, Yanami-san sẽ hướng dẫn Shiratama rút lui. Kế hoạch chi tiết trong cẩm nang hết rồi nhé, nhớ đọc kỹ."
Cái cẩm nang này dày thật đấy…
Tôi hơi do dự nhưng vẫn cầm lên, thấy ngay bìa có khung chữ ghi: "Dấu xác nhận".
"Ờm, cái này… dấu xác nhận nghĩa là…?"
"Vậy thì, thưa trưởng dự án, xin hãy phê duyệt kế hoạch này!"
Asagumo nhìn tôi bằng ánh mắt đầy quyết tâm. Trưởng dự án… là tôi à?
Khi tôi còn đang lúng túng, Asagumo bất ngờ nghiêng người tới gần.
"Nào, đóng dấu đi! Cứ mạnh mẽ mà ấn vào! Gừ gừ gừ!"
"Ơ… nhưng mà… tôi đâu có mang theo con dấu…"
Shiratama từ bên cạnh lặng lẽ đưa ra một con dấu tròn.
"Em chuẩn bị sẵn rồi. Cả mực đỏ nữa. Anh cứ dùng thoải mái."
…Em còn tự làm dấu cho tôi luôn à? Ừm… đúng là chu đáo thật đấy… hà ha…
Theo lời thúc giục, tôi nhúng con dấu vào hộp mực đỏ rồi ấn vào giữa trang bìa cuốn cẩm nang.
Một con dấu khắc dòng chữ "Nukumizu Kazuhiko" – lần đầu tiên tôi thấy cái tên mình đẹp như vậy.
◇
Chiều hôm trước ngày hành động.
Hôm nay, ai cũng được nghỉ ngơi để dưỡng sức cho ngày mai.
Tôi thong thả đi bộ men theo sân bóng, hướng về bãi để xe đạp.
…Trong nửa tháng qua, không biết tôi đã vượt quá bao nhiêu ranh giới rồi.
Nếu đây là chiến trường thật thì chắc ngực tôi đeo đầy huy chương. Nhưng tiếc thay, nơi này chỉ là một ngôi trường yên bình. Và xã hội thì chẳng bao giờ tử tế với những kẻ thích đâm đầu vào rắc rối.
Mặt trời đã bắt đầu lặn. Các câu lạc bộ thể thao ngoài sân đang dọn dẹp sau buổi tập.
Tôi đưa mắt tìm một khuôn mặt quen thuộc trong nhóm điền kinh thì—BỐP!
Ai đó vỗ một cú đau điếng vào lưng tôi.
"Áaaa đau quá trời!?"
Tôi quay lại với đôi mắt ngân ngấn nước thì đúng như dự đoán – Yakishio đang đứng đó.
Mặc đồ thể thao, Yakishio lại vỗ nhẹ lưng tôi lần nữa rồi đi sóng đôi.
"Đau thiệt. Không phải đang tập luyện hả?"
"Tập xong rồi, giờ đang thư giãn. Tôi sắp về đây."
"À, tôi cũng đi bộ ra chỗ để xe."
Không cần hẹn, cả hai cứ thế sóng bước đi.
Yakishio liếc quanh một chút rồi hạ giọng.
"… Tôi nghe Yanami kể rồi. Mấy cậu đang làm chuyện gì căng lắm đúng không?"
"Ừ thì… cũng căng thật…"
Tôi cười méo xệch, còn Yakishio thì nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò sáng rực.
"Có cần tớ giúp gì không? Về thể lực thì cứ để tớ lo."
“Cậu không được đâu. Dù gì thì bên điền kinh cũng đang ổn đúng không?”
Yakishio nhe răng cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều.
“Ừ thì, đúng là vậy. Nếu tháng này thắng ở vòng sơ loại tỉnh, tháng sau sẽ là vòng khu vực Tokai. Mà nếu thắng tiếp thì──”
“Toàn quốc chứ gì.”
Yakishio gật đầu lia lịa, trông rất phấn khích.
“Cảm giác sao rồi?”
“Ổn áp cực kỳ luôn. Muốn xem cơ bụng không?”
“Khoan đã… không cần! Với lại đừng có giơ ra cho con trai xem như thế chứ!”
Thấy tôi cuống cuồng phản ứng, Yakishio lại cười khanh khách như thể cực kỳ khoái chí.
Một cuộc trò chuyện vu vơ, nhẹ bẫng, khiến người ta cũng nhẹ cả lòng.
Từ sau lần “so găng” hôm nọ, giữa hai đứa có chút gì đó ngượng ngập.
Tôi không biết lý do là gì, cũng chẳng rõ vì sao lại quay về như trước được nữa.
“Nè, mấy người trong CLB Văn học đến xem trận đấu đi. Tôi sẽ cho cậu thấy điều tuyệt vời luôn.”
“Tôi sẽ đi xem vòng Tokai. Muốn thấy khoảnh khắc cậu giành vé toàn quốc mà.”
“Ể, vậy là không đến xem vòng tỉnh hả?”
Yakishio chu môi tỏ vẻ hờn dỗi, rồi lấy ngón tay chọt vào lưng tôi.
Tôi cười khổ, nghiêng người né đi.
“Cậu thắng chắc mà, là Yakishio cơ mà.”
“Ừ, cũng đúng ha.”
Nói rồi cả hai cùng bật cười, ánh mắt lỡ chạm nhau.
──Tưởng là mọi chuyện đã quay lại như cũ. Nhưng hình như… không hẳn vậy.
Chắc là có điều gì đó đã trôi qua, như mùa này nối tiếp mùa kia, khiến mọi thứ đổi thay.
Nhưng để hiểu được điều đó là gì, có lẽ bọn tôi vẫn còn quá non nớt.
Phải đến khi trưởng thành rồi, lúc hồi tưởng lại những ngày hôm nay… chắc sẽ thú vị lắm đây.
◇
Và rồi, ngày cưới cũng đến.
Bảy giờ sáng. Ánh nắng sớm trong vắt tràn vào phòng CLB kịch của trường cấp ba Kirinoki.
Hiện giờ ở đây có tôi, Asagumo-san, hội trưởng, và… hai người “Shiratama-san”.
Phải, Yanami đang hóa trang thành Shiratama, đứng cạnh chính chủ luôn.
Tóc giả được làm y chang kiểu tóc thật, trang điểm giống nhau, đồng phục, giày dép, phụ kiện đều giống nhau từng li từng tí.
…Thật không ngờ là lại ổn đến vậy.
Ừ thì, đúng là độ “đầy đặn” có hơi lệch tí, kiểu như phiên bản trước và sau khi chỉnh sửa ấy.
Nhưng nếu không để hai người lộ mặt cùng lúc thì chắc qua mặt được đấy chứ?
Vòng một của Yanami mà tôi lo nhất cũng chẳng bị lệch nhiều so với bản gốc vốn khiêm tốn của Shiratama-san, còn đôi chân tưởng không hợp cũng “trớ trêu” thay, nhìn cũng ra dáng lắm.
Tôi còn đang trầm trồ trong đầu thì trán của Asagumo-san bỗng ánh lên lấp lánh.
“Đấy thấy chưa, tôi đã bảo mà. Nukumizu-kun hành xử đúng như tôi dự đoán.”
“Ơ, gì cơ?”
Ba cô gái cùng lúc dán mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Con trai khi nhìn con gái mặc đồng phục sẽ theo thứ tự: mặt, ngực, chân. Vì thế chỉ cần bắt chước kỹ ba điểm đó là sẽ khó bị phát hiện ra.”
“Asagumo-san!? Cậu nói cái gì vậy!?”
Khoan đã! Mấy người đừng nhìn tôi kiểu đó chứ!?
Mặc kệ tôi đang cuống cuồng, Asagumo-san vẫn ung dung giải thích tiếp.
“Ngược lại, con gái thường chú ý đến trang điểm, phụ kiện và trang phục. Vì đồng phục đã giống rồi, nên tôi chọn thêm chút sắc xanh để tạo ấn tượng thống nhất ở kiểu tóc và makeup.”
Thật vậy, từ cây bút cài ở ngực, đồng hồ đeo tay cho tới móng tay đều mang sắc xanh lam.
Hội trưởng nhìn qua nhìn lại hai “Shiratama” rồi lên tiếng:
“Chỉ có giọng nói là khó qua mặt nhất thôi. Yanami sẽ hạn chế nói chuyện à?”
“Không sao, đã có phương án đối phó rồi. Yanami-san, nhờ cậu nhé.”
Yanami gật đầu, đeo một chiếc khẩu trang xanh lên mặt. Rồi từ phía sau lớp khẩu trang ấy──
『Tôi là Shiratama Riko. Hôm nay mong được giúp đỡ ạ!』
…Giọng Shiratama-san luôn chứ chẳng phải ai khác!
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Yanami đã quay sang, làm cái mặt “ngon chưa?” cực kỳ đắc ý dù có đeo khẩu trang.
Asagumo-san chỉ vào chiếc khẩu trang của Yanami:
“Tôi đã gắn một chiếc loa siêu mỏng bằng phim áp điện vào trong. Khi cần, cậu ấy sẽ dùng đoạn ghi âm giọng Shiratama-san để đối thoại. Chất lượng âm thanh đủ tốt để tai người không phân biệt nổi đâu.”
“Đắt lắm đó.”
Shiratama-san gật đầu, mặt nghiêm túc.
“Tóc giả của Yanami cũng được làm từ tóc thật của nữ sinh châu Á cùng độ tuổi, tạo kiểu y chang ngoài tiệm.”
“Cũng đắt luôn.”
Shiratama-san gật đầu lần nữa. Asagumo-san đúng là chẳng hề nể tay khi xài tiền người khác.
Yanami móc ra chiếc máy ghi âm trong túi, bấm bấm vài nút.
『Xin lỗi, đang thay đồ ạ』、『Tôi hơi bị cảm một chút』、『Cho phần lớn nha』、『Cơm thừa có thể nắm thành onigiri cho tôi được không?』
Tuy giọng có phần lẫn Yanami nhẹ nhẹ, nhưng vẫn là giọng của Shiratama-san.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, còn Asagumo-san thì gật đầu ra chiều hài lòng.
“Giai đoạn một đã hoàn tất. Tiếp theo là──”
Tự dưng cả ba cô gái đồng loạt nhìn tôi. Gì nữa đây!?
“Ờm, tôi với hội trưởng cũng phải cải trang, đúng không? Asagumo-san bảo sẽ chuẩn bị trang phục cho tụi tôi mà…”
“Phải. Vì hai người sẽ tiếp xúc trực tiếp với thầy Tanaka, nên cần cải trang kỹ lưỡng hơn.”
Asagumo-san ra hiệu bằng mắt. Ngay lập tức, Yanami từ từ rút ra “món đồ” giấu sau lưng, miệng nở nụ cười bí ẩn.
Một cái váy.
Mà lại còn kiểu dáng thanh lịch, màu đen tuyền.
“…………Ơ, cái gì cơ?”
…Khoan đã, tình huống này chẳng lẽ là… cái kiểu đó à? Bắt tôi giả gái rồi lẻn vào lễ đường ấy hả!?
Trên gương mặt Yanami, một nụ cười nham nhở không tài nào giấu được đang dần nở rộng.
“Đây là đồ đi tiệc của tớ đấy. Vì là dịp đặc biệt nên sẽ cho cậu mượn~ Hào hứng chưa?”
“Khoan khoan khoan! Bình tĩnh nghĩ lại cái đã! Kiểu gì cũng bị phát hiện thôi, đừng có làm liều!”
Tôi định chuồn khỏi hiện trường thì bị Asagumo-san nhanh như chớp chặn đường rút lui.
“Ấy chết, Nukumizu-san còn chứng minh rồi còn gì. Ngay cả người trong gia đình cũng không thoát được hiệu ứng thiên kiến bình thường —‘Không thể nào lại như vậy được’.”
“Nhưng mà… nếu thế thì Hội trưởng cũng phải giả trai đúng không? Hội trưởng, chị cũng thấy khó chịu chứ?”
Tôi cầu cứu bằng ánh mắt, nhưng Hội trưởng lại chỉ cười rạng rỡ rồi đưa tay vuốt tóc:
“Không sao đâu. Với tôi thì ngược lại, còn thấy hứng thú là đằng khác.”
…Hội trưởng, chị đang máu hơn ai hết đấy.
Đường lui bị chặt đứt hoàn toàn. Trong lúc tôi còn đang tuyệt vọng, Asagumo-san mỉm cười dịu dàng như thể đang an ủi.
“Và cậu cứ yên tâm. Chuyện trang điểm thì bọn tôi đã gọi viện binh rồi.”
“Hể? Không phải Asagumo-san sẽ làm cho à?”
“Muốn biến nam thành nữ nhìn được ấy, cần kỹ thuật đỉnh cao lắm. Với cả tôi và Yanami-san còn phải lo chuẩn bị cho Pha 1 nữa…”
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng gió lạnh tạt ngang qua cổ làm tôi rùng mình. Ngoài hành lang, bầu trời dần tối sầm lại.
Không biết từ khi nào, khe cửa vốn chỉ mở hé đã bị đẩy rộng ra, và một đôi mắt trắng dã đang lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía này.
“Shi… Shikiya-senpai!?”
“Nghe nói… được chơi với Nukumizu-kun…”
Shi… Shikiya-san trườn vào phòng trong im lặng, từng bước từng bước tiến sát lại gần tôi…
◇
…Bộ dạng thế này, tuyệt đối không thể để Kaju thấy được.
Tôi đang mặc chiếc blouse trắng mà mượn được từ Yanami, bên trong là áo ba lỗ chạy bộ.
Cái áo hơi rộng ở phần vai khiến tôi hơi lo, nhưng nghe Yanami bảo “là loại oversized mặc khoác ngoài” nên cuối cùng cũng cài được hết cúc mà không sao.
Phần cổ áo thì lòe loẹt, rườm rà quá làm tôi chẳng thấy thoải mái chút nào. Nhưng thôi, cửa ải đầu tiên coi như qua rồi. Tiếp theo là…
Ực. Tôi nuốt nước bọt theo phản xạ.
Trước mắt tôi là chiếc váy đen không ly—đồ riêng của Yanami.
Thiết kế loe nhẹ về phía dưới, trông giống như một bông tulip vậy.
Blouse nữ thì còn đỡ… Không phải nói là đỡ chứ thật ra cũng chán lắm rồi. Nhưng mặc váy thì đúng là vượt quá giới hạn của một thằng con trai mất rồi.
“Này, em nghĩ là… thôi bỏ…”
“Không tự mặc được à…?”
Shikiya-senpai đang định bước vào. Tôi quýnh quáng ngăn lại.
“Không không không! Em mặc được! Senpai đừng vào!”
Chết tiệt, thế này là hết đường lui rồi. Tôi khoác váy vào ngoài chiếc quần dài đang mặc.
Ờm… mặt trước là bên này nhỉ… Cài móc, kéo khóa lên… xong.
Hít một hơi sâu, tôi đứng trước gương kiểm tra toàn thân.
Không hóa trang, không gì cả, chỉ có một “thằng học sinh cấp ba mặc đồ con gái” đang đứng trơ trơ ở đây.
Khó chịu hơn tưởng tượng nhiều…
Miễn cưỡng đội bộ tóc giả dài đang để sẵn gần đó lên, nhưng chỉ khiến vẻ giả gái càng rõ nét hơn.
“Nukumizu-kun, cậu không cởi quần à?”
“Cởi ngay bây giờ! Yanami-san đừng có mà nhìn trộm!”
Aaaa, tới nước này rồi thì cứ chơi tới luôn vậy.
Tôi cởi phăng quần, rồi trong đà lao tới, bước hẳn ra ngoài bức rèm.
“Mặc xong rồi… nhưng mà…”
““““Ooohhhh~””””
Mấy cô nàng vỗ tay lốp bốp. Vỗ cái gì mà vỗ chứ.
“Thấy chưa, nhìn giả trân thấy mồ! Tôi không thể giả dạng được đâu!”
Yanami vẫn trông cực kỳ khoái chí, móc ra một sợi dây chun nhỏ từ túi.
“Không nhét được váy đúng không? Tôi mang dây để siết bụng đây nè──”
“……? Không, tớ mặc vừa mà?”
Tôi luồn tay vào giữa váy và bụng.
“Còn hơi lỏng ấy. Dây đó chắc điều chỉnh vừa được nhỉ?”
“………………”
“Ờ… dây đó…”
…Sao Yanami lại đang nhìn tôi như kiểu sắp giết người vậy?
Cái ánh mắt đó, kiểu như đang tính lấy dây đó siết cổ tôi luôn ấy…
May mà Asagumo-san nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô nàng.
“Ổn đấy. Ở đây còn có mấy món đồ như đồ lót định hình với tóc giả chuyên dùng cho sân khấu nữa. Cứ dùng hết để hoàn thiện nào. Shikiya-senpai, nhờ chị phần còn lại nhé.”
Asagumo-san cùng Hội trưởng và Shiratama-san rời khỏi phòng, nhường lại khu thay đồ.
Hội trưởng sẽ giả trai à… Thật tình, kiểu gì cũng hợp bất ngờ cho mà xem…
Đang nghĩ lung tung thì tôi nhận ra ánh nhìn rờn rợn từ Shikiya-senpai đang chiếu thẳng vào mình.
“À, chị sẽ trang điểm cho em đúng không?”
“Chỉ vậy… chưa đủ…”
Senpai lặng lẽ tiến lại gần hơn.
“Khi ra ngoài… không thể che giấu được đâu… tay, chân… rồi cả cổ…”
“Cổ á?”
Những ngón tay thon dài của senpai chạm vào cổ tôi.
“Con trai… có yết hầu…”
Dừng lại. Bàn tay của chị ấy ngừng lại, nghiêng đầu khó hiểu.
“Yết hầu… nhỏ quá…”
Ể, lần đầu tiên có người nói vậy đấy.
Yanami cũng tò mò nhìn sát vào cổ tôi.
“Dù có là Nukumizu đi nữa thì—ư, bé ghê.”
“Ừm… đúng là bé thật đó…”
“Chuẩn luôn. Không như Sosuke, cậu này nhỏ xíu à.”
Bị hai người con gái vây quanh rồi cứ bị gọi là “bé”, “bé” suốt như này… cái tình huống gì đây trời?
Tôi bắt đầu lùi lại vì bị áp lực, nhưng Shikiya-san cứ thoải mái sờ mó khắp người tôi.
“Chân… mềm mịn ghê…”
“Không, ờ thì… u-uwah?!”
Shikiya-san thậm chí còn thò tay vào trong váy tôi.
Ngay lập tức, Yanami túm lấy tay cô ấy.
“Này chị, chị làm gì thế!? CLB văn học cấm sờ mó lung tung mà!?”
Yanami kéo mạnh Shikiya-san ra rồi lôi chị ấy vào một góc phòng.
“Tại… mịn mà…”
“Dù gì thì người ta cũng là con trai đó. Thỉnh thoảng còn nhìn em bằng ánh mắt dâm dê nữa kìa.”
Nói xong, Yanami quay sang liếc tôi bằng ánh mắt lạnh tanh.
Khoan, nhỏ nghĩ về mình như vậy thật à!?
“Nhưng Nukumizu-kun ấy… cơ thể… là con gái…”
“Ể, thật hả?”
Không, tôi là đàn ông chính hiệu cả trong lẫn ngoài nhé.
Trước ánh nhìn đầy ngụ ý của hai người, tôi vô thức đưa tay ôm lấy váy. Đúng lúc đó, rèm khu thay đồ khẽ mở ra—hội trưởng đã thay đồ xong.
Bước ra giữa phòng với dáng vẻ đầy tự tin.
Chị ấy mang giày da màu nâu, quần kẻ caro được cố định bằng dây đeo vai.
Áo cổ lọ đen, khoác thêm áo khoác màu nâu nhạt. Tóc búi gọn dưới mũ phớt. Nhìn đâu đó rất giống một phóng viên thời Taisho, thật hợp với cái tên “Hokobaru– không thuộc giới tính nào cả”.
“Hmm… không kỳ lạ quá chứ nhỉ? Tôi thì không rõ lắm.”
“Rất hợp luôn ấy. Có gì đó rất… thuyết phục.”
Asagumo-san đứng cạnh gật đầu trước lời khen mơ hồ của chính mình.
“Chỗ dễ phân biệt giới tính như phần cổ được che bằng áo cổ lọ. Tóc thì nhét hết vào mũ bằng lưới cố định, nên nhìn tự nhiên lắm.”
Asagumo-san vỗ nhè nhẹ lên cơ thể hội trưởng.
“Còn lại là phần vóc dáng. Ta sẽ dùng đồ lót định hình, phối nhiều lớp đồ, rồi dùng khăn quấn ép để điều chỉnh thể hình. Phần trang điểm thì giao cho Shikiya-senpai.”
Asagumo liếc nhìn đồng hồ treo tường.
—7 giờ 30 sáng. Thời điểm Shiratama Minori, cô dâu hôm nay, bước vào hội trường.
“Trước hết là Giai đoạn 1. Sau khi Shiratama-san vào lễ đường, Yanami sẽ lén đổi chỗ với cậu ấy. Giờ thì, đội trưởng dự án, ra lệnh đi!”
À phải rồi, tôi là đội trưởng nhỉ…
Trời ơi, sao mà mệt mỏi ghê.
Nhưng mà, đã tới nước này rồi thì còn chối gì được nữa. Tôi thẳng lưng, nhìn quanh tất cả mọi người.
“Vậy thì… bắt đầu Chiến dịch Phục thù Shiratama Riko!”
Với một mệnh lệnh nửa vời của tôi, kế hoạch cuối cùng cũng được khởi động.
◇
Yanami và hai người nữa rời khỏi phòng. Bọn tôi bắt đầu chuẩn bị cho Giai đoạn 2.
…Cây cọ mềm mại lướt qua da mặt tôi.
Những ngón tay mát lạnh của Shikiya-san thỉnh thoảng ấn nhẹ vào má.
Tiếng sột soạt của quần áo, hơi thở nhẹ của Shikiya-san. Và mùi hương trộn lẫn giữa nước hoa và mỹ phẩm của chị ấy…
Nhắm mắt lại thì mấy giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.
Tôi ngồi yên cứng đờ, tim đập thình thịch thì—
“Mở… mắt ra… được không…?”
Giọng Shikiya-san khàn khàn vang lên từ khoảng cách rất gần.
Khi tôi từ từ mở mắt ra, chị ấy đang cầm gương tay đưa cho tôi.
Đây là… mình sao?
Khác hoàn toàn với lúc nãy luôn đấy chứ…
Tôi đứng dậy, nhìn toàn thân trong gương lớn.
Trông như một cô gái khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc hơi đơn giản nhưng vẫn cố tỏ ra đáng yêu. Một kiểu con gái giản dị, chắc thích đọc sách, hay mơ mộng về chuyện tình đầu đẹp như truyện cổ tích.
Không chỉ trang điểm thôi đâu. Người tôi được quấn khăn định hình để điều chỉnh dáng, phần cổ giấu bằng khăn choàng. Áo khoác che khéo phần vai rộng. Chân thì đi tất da, giấu hẳn làn da thật.
“Ừm… dễ thương ghê… chị có thể yêu luôn ấy…”
Shikiya-san lẩm bẩm với giọng trầm thấp.
Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở, Asagumo-san và Shiratama-san lao vào.
“Giai đoạn 1, đổi chỗ với Yanami thành công! Không còn nhiều thời gian đâu. Mau thay váy cưới thôi!”
“Vâng, em hiểu rồi!”
Asagumo-san vội vã chui vào khu thay đồ sau rèm. Shiratama-san cũng tháo nơ, theo sau.
“Thay đồ… chị… giúp…”
Shikiya-san loạng choạng đi theo vào sau rèm.
Có gì đó hơi… nguy hiểm thì phải? Nhưng không rõ là gì, thôi cứ lờ đi vậy.
Hội trưởng bật dây đeo dây vai “pặc” một cái rồi khoác áo khoác lên.
“Giờ đến Giai đoạn 2. Nhờ Yanami-kun dẫn Shiratama-kun vào nhà nguyện, còn tụi mình thì sẽ kéo Tanaka-sensei ra ngoài để chụp ảnh—"
“ôi, căng thật rồi.”
Mà đúng là vậy. Từ đây mới là phần quan trọng nhất.
Nếu màn giả dạng nhiếp ảnh gia thất bại, toàn bộ kế hoạch sẽ tan tành tại chỗ.
“À mà này, hội trưởng, cái máy ảnh đâu rồi ạ?”
“À, Basori-kun đang giữ đấy. Chắc em ấy để trong phòng hội học sinh rồi—”
Cả hai đứa—tôi và hội trưởng—quay sang nhìn nhau và... chết sững.
“Ý chị là để quên cái máy ở chỗ Tsuwabuki á?!”
“Có thể Hiroto đã bỏ nó vào hành lý rồi. Đợi chị một chút nhé.”
Hội trưởng nói xong thì vén rèm bước vào khu thay đồ.
Khoan đã, không có máy ảnh thì tôi đâu còn cớ đóng giả thằng nhiếp ảnh gia nữa?!
Đang lúng túng vì nguy cơ to nhất từ đầu kế hoạch tới giờ thì—cốc cốc—tiếng gõ cửa vang lên, rồi cánh cửa bật mở.
“Xin lỗi đã làm phiền. Tôi là Basori từ trường cấp ba Tsuwabuki…”
T-Tiara-san?! Tôi lập tức quay phắt người lại.
“Xin hỏi ở đây có chị Hokobaru không ạ?”
“Ể, à, vâng! Có, nhưng chị ấy đang... ờm, tạm thời ra ngoài một chút rồi ạ!”
Tiara-san lẩm bẩm “đoán vậy mà” rồi sải bước tiến thẳng về phía tôi.
“Tôi tới để đưa đồ chị ấy bỏ quên. Chị ấy đang ở đâu vậy?”
“Ơ, không rõ khi nào chị ấy quay lại nên… bạn cứ để đó giùm là được rồi ạ!”
Tôi trả lời bằng giọng… gần như lộn trái. Tiara-san lập tức dừng bước.
“Tôi muốn đưa tận tay, không phiền nếu tôi ngồi đợi một chút chứ?”
“À, vâng, không sao đâu ạ…”
Chưa bị phát hiện… nhỉ? Tôi vẫn quay lưng về phía Tiara-san, nín thở, cố giấu cả khí thế.
Đúng vậy, tôi là tinh linh của trường Kirinoki. Những kẻ có tâm hồn mục ruỗng sẽ không thể nhìn thấy tôi đâu—
“Ờm, tôi hỏi chút được không?”
Thấy rõ mồn một luôn rồi. Tôi lặng lẽ gật đầu lia lịa.
Tiara-san ngập ngừng một chút rồi cất lời:
“Chị Hokobaru... đang làm gì ở đây vậy?”
…Không lẽ cô ấy đã phát hiện ra kế hoạch tụi tôi?!
“Ờ thì, là… tụi em đang phỏng vấn. Về câu lạc bộ kịch.”
“Nhưng tôi nhớ là chị ấy đi cùng người bên CLB Văn học mà? Sao người đó lại đi phỏng vấn cả bên kịch nữa?”
“Ờm… cái đó thì… em cũng không rõ ạ…”
…Ực. Tôi nuốt khan.
Một lúc im lặng. Rồi Tiara-san thở ra một câu khẽ khàng:
“…Nukumizu-san cũng kín tiếng ghê ha.”
“Ể, em á?”
“Ể?!”
Ôi không. Tôi giật mình bịt miệng, nhưng đã quá muộn.
“Cho tôi nhìn mặt bạn một chút được không?!”
Tiara-san túm lấy vai tôi, mạnh mẽ xoay người tôi lại.
Và rồi—đôi mắt cô ấy tròn xoe vì kinh ngạc.
“Nukumizu-san?! Sao cậu lại ăn mặc thế này?!”
“Ờ, ờm… cái đó là…”
Tôi cố gượng cười nhưng mặt thì co rúm lại. Đúng lúc ấy, màn rèm bật mở, hội trưởng xuất hiện.
“Ồ, giọng của Basori đấy à. Làm sao em biết bọn chị ở đây?”
“Em thấy ghi trong lịch phòng hội học sinh ạ! Hai người ở đây làm gì thế—ơ, á?”
Tiara-san phát ra âm thanh giống như con gà bị bóp cổ.
Hội trưởng bình thản đón lấy túi máy ảnh từ tay cô ấy, vốn đang run cầm cập.
“Em mang máy ảnh tới hả? Tốt quá, ơn em nhiều lắm.”
“C-cái đó, ư, thế… ý em là…”
Tiara-san há hốc miệng như cá, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và hội trưởng.
“Vậy là hội trưởng là con trai, Nukumizu-san là con gái… tức là… tức là… mấy người… kiểu… như vậy luôn á?!”
Không phải vậy đâu.
Thế mà không hiểu vì lý do gì, hội trưởng lại gật đầu đầy mãn nguyện.
“Ừ, chị cũng không rành lắm, nhưng chắc là vậy đó.”
“Chị đừng có nói linh tinh chứ hội trưởng?!”
Tiara-san một lần nữa phát ra tiếng gà ngộp.
Và rồi—một dòng máu đỏ rịn ra từ mũi cô ấy.
Sau đó, cô gái ấy... ngất lịm tại chỗ.
◇
Chín giờ ba mươi sáng. Chiến dịch chuyển sang giai đoạn hai.
Tôi điều chỉnh lại chiếc túi đeo vai, ngẩng đầu nhìn cổng chính nhà thờ tổ chức lễ cưới.
Lần thứ hai tôi đến đây. Hôm trước là với tư cách người tham quan, còn lần này… là đột nhập.
“...Không biết Tiara-san có sao không nhỉ…”
Tôi lẩm bẩm một mình như để trấn an bản thân. Hội trưởng vỗ vai tôi nhẹ nhàng như để trấn an lại.
“Có Shikiya đi cùng rồi, chắc ổn thôi.”
Chính vì thế nên tôi mới thấy lo hơn đấy… Nhưng thôi, không tiện nói ra.
Tôi liếc nhìn sang bên phải—giữa khe hẹp hai toà nhà, có hai bóng người đang nấp: Asagumo-san và Shiratama-san, người đang khoác thêm một chiếc áo choàng ngoài bộ váy cưới.
Nếu bọn tôi đột nhập thành công, thì theo kế hoạch của Yanami, Shiratama-san sẽ được dẫn vào trong nhà nguyện.
Hội trưởng vỗ vai tôi lần nữa, rồi đẩy cửa chính bước vào.
Trần cao, màu sắc trầm ấm. Không khí khác hẳn hôm tham quan, nhân viên trong sảnh đang tất bật chuẩn bị.
Hội trưởng tiến thẳng tới quầy lễ tân, đưa danh thiếp ra.
“Xin lỗi đã làm phiền quý vị. Tôi là Toratani, từ ‘Studio Damonde’. Hôm nay chúng tôi đến để chụp hình cho anh Tanaka và cô Shiratama.”
Nữ nhân viên lễ tân đang ghi chép ngẩng lên, vẻ hơi nghi ngờ.
“Vâng, chào anh. Theo tôi được biết thì buổi gặp mặt bắt đầu từ 10 giờ mà nhỉ…”
“Vì đây là lần đầu tiên chúng tôi làm việc tại sảnh tiệc này, nên chúng tôi muốn khảo sát địa điểm một chút trước khi chụp hình. Nếu được, xin cho phép chúng tôi chào hỏi chú rể Tanaka một chút có được không ạ?”
Hội trưởng hội học sinh trong trang phục nam cười nhẹ, nụ cười ấy khiến người đối diện như bị hút hồn.
Cô nhân viên nữ khẽ nín thở trong thoáng chốc, rồi như đang mơ mà gật đầu.
“À, nếu là vậy thì… tôi sẽ hỏi lại chú rể xem anh ấy có tiện không.”
“Cảm ơn cô, nếu được thì chúng tôi sẽ cùng đi luôn.”
…Chuẩn bài lady-killer. Không hổ là hội trưởng.
Tôi cúi thấp người, lặng lẽ đi theo phía sau hai người họ để tránh gây chú ý.
…
Kia rồi, gần chỗ nhà vệ sinh là Yanami đang giả dạng Shiratama.
Thấy tụi tôi tiến lại, Yanami – trông như đang đi loanh quanh vô định – bỗng phát hiện ra và lén giơ ngón cái. Dẹp ngay cái đó đi!
“──Tôi thật sự nghĩ rằng đây là một công việc tuyệt vời, mang đến giấc mơ cho nhiều người. Hãy tự tin lên nhé.”
“Cảm ơn anh… Nghe vậy tự nhiên thấy nhẹ lòng hẳn.”
“Nếu có chuyện gì muốn chia sẻ, tôi luôn sẵn lòng lắng nghe. Cứ đến studio bất cứ lúc nào cũng được.”
Ủa? Hội trưởng đang nghe tâm sự đời tư của nhân viên đấy à? Trong lúc Yanami vẫn còn đang giơ nút thích ở đằng xa thì cái quái gì đã xảy ra vậy trời…?
Tôi tiếp tục bước theo hai người lên tầng hai.
Bên trái cầu thang là phòng hội trường – nơi trước đó tổ chức buổi giới thiệu. Rẽ phải là dãy phòng thay đồ của cô dâu chú rể.
Chú rể và cô dâu ở phòng riêng. Vì mỗi ngày có thể tổ chức hai lễ cưới, nên tổng cộng có bốn phòng liền kề nhau.
Đi hết dãy đó sẽ đến cầu thang lớn thông với sảnh tiệc bên dưới.
──Phòng thứ hai từ trong ra. Một nhân viên gõ nhẹ lên cánh cửa có treo bảng: “Gia đình Tanaka – Phòng chuẩn bị của chú rể.”
“Ngài Tanaka ơi, xin hỏi có tiện không ạ? Bên chụp ảnh đã đến rồi.”
Cánh cửa lập tức mở ra. Tanaka-sensei trong bộ tuxedo nhìn thấy chúng tôi thì tỏ ra ngạc nhiên.
“Ồ, tới hơi sớm rồi nhỉ.”
“Vâng, vì là lần đầu đến đây nên chúng tôi muốn kiểm tra ánh sáng một chút. Không làm phiền chứ ạ?”
Khi nhận lấy tấm danh thiếp được đưa ra, Tanaka-sensei nở nụ cười vui vẻ.
“Tôi đang rảnh nên không sao cả. Đàn ông thì chuẩn bị nhanh lắm.”
Hội trưởng nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô nhân viên đang nhìn chị ấy say đắm.
“Cảm ơn nhé, Natsumi-san. Cô cứ về làm việc đi.”
“Vâng. Nếu cần gì thì cứ gọi tôi nha.”
Cô gái tên Natsumi – à thì ra tên cô ấy vậy – quay lưng đi, còn liếc hội trưởng thêm phát nữa đầy ngụ ý.
…Hy vọng Shiratama-san đã lẻn vào nhà nguyện trót lọt.
Trong lúc sensei và hội trưởng trò chuyện rôm rả, tôi lén liếc nhìn đồng hồ thông minh.
Đúng lúc ấy, màn hình sáng lên hiển thị tin nhắn:
“Cơm đã nấu xong.”
──Tín hiệu hoàn thành bố trí từ Yanami. Shiratama Riko đã vào được nhà nguyện thành công.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng hội trưởng – người đang nói chuyện với sensei.
“Toraya-san, trời bắt đầu đứng bóng rồi.”
“À, đúng rồi. Mình phải tranh thủ thôi.”
Hội trưởng nâng máy ảnh lên ngang mặt, nở một nụ cười hút hồn khó mà phân biệt giới tính.
“Vậy thì, ngài Tanaka, mời anh đi cùng chúng tôi. Tôi sẽ chụp cho anh tấm hình tuyệt vời nhất.”
◇
Ánh sáng lấp lánh nhảy múa bên trong nhà nguyện.
Ánh nắng sớm len qua ba mặt kính lớn, bị cuốn xoáy bởi chiếc quạt trần trên cao, làm cả không gian rực lên một vẻ trang nghiêm đầy sống động.
Tôi đang đứng đơ ra giữa khung cảnh ấy thì hội trưởng quay lại nhìn.
“Vậy thì, Kazuko-kun, chuẩn bị đi.”
Kazuko──Ý là tôi hả!? Tôi luống cuống lục túi, rút ra tấm phản quang gập.
Phản quang là một tấm bảng dùng để hắt sáng. Nghe nói nhờ có nó mà hình trông lung linh hơn hẳn.
Cái chúng tôi dùng lần này, bung ra có khi dài hơn cả mét.
Tanaka-sensei có vẻ tò mò, đi lại gần. Tôi vội nâng tấm phản quang lên che mặt.
“Các cậu chuẩn bị kỹ ghê ha. Buổi lễ chính cũng dùng cái này à?”
“Vì chúng tôi muốn tận dụng ánh sáng tự nhiên nên đang thử ánh sáng theo thời điểm tổ chức lễ. Phiền anh bước sang phải bốn bước giúp tụi tôi nhé.”
“Ồ, được thôi. Thế này đã ổn chưa?”
Hội trưởng đưa máy ảnh lên.
“Rồi, rất tốt. Giờ xoay người sang phải thêm 30 độ nữa. Mặt quay gần như nhìn về phía tường… ừm, chuẩn rồi. Cứ giữ nguyên tư thế đó nhé.”
Xoạch xoạch xoạch xoạch. Tiếng màn trập vang lên liên tục.
Hội trưởng rời mắt khỏi ống ngắm, dùng tay ra hiệu cho tôi.
“──Kazuko-kun, chiếu sáng từ sau thêm chút nữa đi.”
Đó là tín hiệu. Tôi gật đầu, rón rén tiến gần bục giảng mà không gây tiếng động.
Tính toán vị trí giữa tôi và sensei, tôi vòng ra sau bục──Shiratama-san trong bộ váy cưới trắng đang cúi thấp người núp bên trong.
Chúng tôi chạm mắt nhau trong chớp mắt.
Tôi từ từ hạ tấm phản quang xuống sát đất, Shiratama nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau tấm phản quang.
“Tôi cần thêm chút ánh sáng nữa. Kazuko-kun, tiến thêm chút nữa đi. Nếu được thì… sát bên chú rể luôn cũng được.”
Tôi khẽ gật đầu, rồi từ từ tiến về phía trước—cẩn thận không để bước chân mình quá im lặng mà sinh khả nghi.
Chỉ khoảng ba mét thôi. Vậy mà lúc này, khoảng cách đó bỗng xa đến nghẹt thở──.
“Cổ áo tuxedo hơi lệch rồi kìa. Nhích lên một chút nữa… Rồi, giờ thì chụp lại nhé. Nghiêng người về phía tường chút. Mặt giữ y nguyên… đúng rồi, giữ nguyên tư thế đó nhé!”
Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt──
Tiếng màn trập vang lên liên hồi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thực hiện bước cuối cùng—rồi nhanh tay hất tấm hắt sáng sang bên.
Từ đây trở đi, chỉ là trong chớp mắt.
Ngay khi tôi rút khỏi vị trí ban nãy, người xuất hiện thay vào—chính là Shiratama-san.
Tay cô ấy cầm bó hoa cưới, trên người là chiếc váy trắng tinh khôi... và cô đứng cạnh chú rể như thể đó vốn dĩ là vị trí của mình.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Còn khoảnh khắc mà máy ảnh bắt được—chắc chỉ vỏn vẹn một phần mười giây ngắn ngủi.
Hội trưởng giơ ngón trỏ lên, ra hiệu chụp xong rồi.
Tôi vội chạy lại, dựng lại tấm hắt sáng lên sàn.
Gần như đồng thời, Shiratama-san lách mình trốn ra sau tấm bảng—còn thầy Tanaka thì vừa quay đầu lại.
Và rồi, ánh mắt của thầy chạm phải tôi ở khoảng cách cực gần.
“X-xin lỗi ạ, em lỡ tới gần quá… hì hì…”
“Là em à. …Lúc nãy, tôi cứ có cảm giác như có ai đó bên cạnh mình ấy.”
Ngay lúc thầy Tanaka vừa bước tới, hội trưởng liền chen vào đứng chắn trước tôi.
“Thật xin lỗi, trợ lý chụp hình đứng hơi gần quá. Nhưng mà, phần kiểm tra máy đã xong rồi ạ.”
“Ồ, thế à… Nếu vậy thì tốt quá.”
Thầy Tanaka nhìn có vẻ hơi bị áp vía, còn hội trưởng thì vòng tay qua vai thầy rồi từ tốn dẫn ra cửa nhà nguyện.
“Đến khi chụp chính thức, tôi đảm bảo sẽ bắt trọn khoảnh khắc tuyệt nhất của hai người. À, thầy đã nhìn thấy bộ váy cưới của cô dâu chưa?”
“Rồi, lúc đi chọn váy ấy.”
“Đẹp lắm phải không ạ? Đến lúc trang điểm hoàn chỉnh nữa thì sẽ còn khác biệt lắm đó.”
Hai người vừa trò chuyện, vừa rời khỏi nhà nguyện.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi chợt nhận ra Shiratama-san đang đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
“Ổn rồi chứ? Vượt qua ngon lành rồi ha.”
“À, v-vâng…”
Shiratama-san cứ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, trông có chút đơ đơ.
Tự dưng tôi cảm thấy hơi bất an, liền gọi thêm lần nữa:
“Chờ Yanami tới đón thì trốn thêm chút nữa nhé. Tôi đi kiểm tra xem thầy Tanaka đã quay lại phòng chưa.”
Shiratama-san gật đầu nhẹ nhàng. Tôi xếp gọn tấm hắt sáng lại rồi bước ra khỏi nhà nguyện.
Giờ chỉ còn chút xíu nữa thôi là hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần thoát ra khỏi đây nữa là xong!
Tôi nhắn tin báo “xong xuôi” cho Yanami, rồi vội vàng bước theo hội trưởng lên cầu thang tầng hai.
Chuỗi ngày chuẩn bị suốt cả tuần lễ, đến lúc kết thúc lại gọn lỏn như vậy.
Cuối cùng cũng trút được gánh nặng. May mà mấy phương án dự phòng đều không phải xài tới…
Và rồi—một tin nhắn từ Yanami lôi tôi về hiện thực trong chớp mắt.
“Không thấy Shiratama-chan đâu hết cả!?”
◇
Shiratama-san đã biến mất.
Tôi, hội trưởng và Yanami cùng tụ tập lại trong nhà nguyện—nơi cuối cùng thấy cô ấy.
“Tôi ra hiệu rồi mà nhỏ vẫn không chịu ló ra, nên mới tới xem thử… ai ngờ chẳng có ai cả.”
Yanami vừa nói vừa khoa tay múa chân mô tả.
Hội trưởng ngẩng khỏi màn hình điện thoại, lắc đầu:
“Asagumo-kun cũng bảo không thấy cô ấy bước ra khỏi tòa nhà.”
Tức là—Shiratama Riko vẫn còn đâu đó bên trong.
Nếu cô ấy lặng lẽ biến mất mà không nói gì, chắc chắn là có mục đích gì đó.
Tôi hít một hơi, chỉnh lại phần mái giả của bộ tóc giả.
“Ở lại đây cũng không ích gì. Chia nhau ra tìm thử đi.”
“Ừ, may mà khách vẫn chưa tới.”
“Nè, sau vụ này cho tôi bó hoa của Shiratama nha. Giữ nó là người kế tiếp cưới được phải không?”
Người đầu tiên cầm thì bị đá tới mức không ngóc đầu lên nổi, nhưng nếu vẫn muốn thì cứ việc.
Chúng tôi rời nhà nguyện và quay lại khu vực chính của sảnh cưới.
Nếu Shiratama-san định trốn, có lẽ sẽ chọn phòng thay đồ cho người nhà? Hoặc toilet? Hay kho chứa đồ…?
Đang nghĩ lan man thì tôi thấy ở bàn lễ tân có hai người đàn ông đang nói chuyện gì đó.
Túi máy ảnh đeo trên vai họ là—đúng hàng thật. Nhiếp ảnh gia chính đã tới rồi.
“…Kazuko-kun, rút lui thôi.”
Hội trưởng nhanh tay kéo tay tôi đang chết trân tại chỗ, rồi quay ngược lại con đường ban nãy.
Yanami cũng lật đật chạy theo, mắt tròn xoe.
“Ơ, rồi giờ sao? Em làm gì bây giờ?”
“Yanami-san không nên đi cùng bọn chị. Tạm chia ra ở đây.”
Tôi và hội trưởng để lại Yanami, rời khỏi tòa nhà và quay lại trước nhà nguyện.
“Hội trưởng, trước hết mình phải tìm chỗ trốn đã.”
“Em biết chỗ nào không?”
“Lối này.”
Tôi dẫn hội trưởng bước vào khoảng trống giữa nhà nguyện và bức tường—nơi có hàng bụi rậm rậm rạp.
Tường bên và mặt trước nhà nguyện đều có cửa sổ lớn, nhưng góc khuất phía sau thì không ai thấy được.
Sau khi chắc chắn không bị ai dòm ngó, hai đứa tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Gay thật… Nếu bị chạm mặt với nhiếp ảnh gia thật thì chẳng có cách nào chối được đâu.”
“Chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách chuồn khỏi đây thôi.”
“Không thể đi qua cửa chính được đâu. Biết đâu bọn họ đang dò tìm tụi mình thì sao.”
Hội trưởng khẽ búng tay vào vành chiếc mũ phớt của mình, ngước nhìn lên bức tường cao trước mặt.
"Chỉ cần vượt qua bức tường này là được. Tôi sẽ làm bệ cho cậu trèo lên trước."
Mục tiêu đã đạt được. Không cần nói cũng biết, quyết định rút lui là lựa chọn thông minh nhất.
Phải, vấn đề còn lại... chính là chuyện của Shiratama-san. Hoặc là gác lại cảm xúc và tiếp tục như chưa có gì xảy ra.
Hoặc là, vứt bỏ tất cả... để làm điều gì đó.
"…Em sẽ ở lại."
Tôi nói, nhìn thẳng vào hội trưởng đang tròn mắt ngạc nhiên.
"Không thể để Shiratama-san như vậy được. Em muốn thử thêm một chút nữa… xem mình còn làm được gì không."
"Vậy thì chị cũng sẽ ở lại. Không thể để cậu một mình ở đây được."
Tôi lắc đầu.
"Trong phòng câu lạc bộ kịch có một cái túi du lịch màu đen to lắm. Phiền hội trưởng mang nó lại đây rồi ném qua tường giùm em nhé."
Hội trưởng khựng lại một lúc, rồi lộ vẻ ngỡ ngàng.
"…Em đã lường trước được chuyện này? Ngay từ đầu?"
"Không hẳn là lường trước… mà là đã chuẩn bị tinh thần rồi thì đúng hơn."
Tôi liếc nhìn đồng hồ thông minh. Đúng 10 giờ.
Lễ cưới sẽ bắt đầu lúc 12 giờ.
Từ giờ đến lúc đó, tôi chỉ cần tìm được Shiratama-san, thuyết phục cô ấy thay đồ và cùng nhau dự lễ cưới.
…Ừ, chỉ vậy thôi.
Tôi quay sang hội trưởng, giơ ngón tay cái lên.
"Yên tâm giao cho em. Mấy vụ kiểu này em quen rồi."
Ở câu lạc bộ Văn học, chuyện kiểu này chẳng hiếm lạ gì. Trông thế thôi, tôi là hội trưởng đấy nhé.
◇
Hơn 11 giờ, khách bắt đầu đến dự lễ.
Khi bóng người dần xuất hiện trong khu vực tiếp khách và khu vườn, tôi cũng rời khỏi chỗ trốn.
Không phải với tư cách là trợ lý quay phim Izumi Kazuko──mà là một nam sinh cấp ba bình thường.
Cái túi du lịch màu đen mà hội trưởng đã mang đến.
Bên trong là bộ đồng phục nam của trường Kirinoki mà tôi mượn từ câu lạc bộ kịch.
Học sinh thường mặc đồng phục khi dự đám cưới, nên đây là một kiểu cải trang không gây chú ý.
"Quần dài vẫn là đỉnh nhất…"
Cái cảm giác mát mẻ khi mặc váy vẫn chưa quen nổi, nhưng mùa hè mà mặc vậy thì chắc cũng dễ chịu phết nhỉ…?
Nghĩ đến mùa hè oi bức ở Toyohashi, tôi bước vào khu vực đợi trong nhà.
Dọc bức tường là hàng ghế và bàn nhỏ, phía bên vườn là cả một mặt kính lớn.
Hiện tại cửa kính đang mở toang, gió đầu hè mát mẻ thổi vào nhè nhẹ.
Tôi đảo mắt tìm bóng dáng Shiratama-san giữa những vị khách đang trò chuyện rôm rả, nhưng xem ra cô ấy không ở đây.
Vừa hay đi ngang quầy bar, tôi xin một ly trà ô long rồi ngồi nghỉ.
Từ lúc mất dấu cô ấy đến giờ đã hơn một tiếng trôi qua. Có lẽ cô ấy đang trốn ở đâu đó và không di chuyển.
Tầng một khá đông người… nếu tìm tiếp thì chắc phải lên tầng hai.
Khi tôi đang nhấm nháp trà thì có hai cô gái đến đứng cạnh.
"Trời ơi, Noritama-chan đáng yêu hết chỗ nói! Thầy Tanaka mà cưới được thì đúng là phúc bảy đời!"
Gì cơ!? Giọng này──Amanatsu-sensei!?
Tôi vội quay mặt đi, thì nghe giọng của người phụ nữ thứ hai.
"Con bé hợp với mấy anh lớn tuổi mà. Tính nó chững chạc quá, phải có người cho nó dịu dàng dựa dẫm mới được."
…Konuki-sensei cũng ở đây!? Tôi lập tức thu mình lại, lặng lẽ dịch ra xa từng chút một.
"Ước gì tôi cũng được dựa dẫm thế… Phải chi hồi đó tôi mua cái căn hộ đó luôn cho rồi…"
"Konami, đừng nói là chị uống rồi nha?"
"Uống thì chị đâu có nói năng đàng hoàng thế này~"
…Cô này ngoài đời cũng kiểu này thật à. Tôi tranh thủ lúc hai cô bắt đầu lảm nhảm, lẻn khỏi đó ngay lập tức.
Shiratama-san không ở giữa đám đông… vậy thì ngược lại, cô ấy chắc đang ở chỗ không có ai.
Tránh ánh mắt người khác, tôi lặng lẽ bước vào hành lang tối dẫn đến khu hậu trường.
Đi được một đoạn, tôi thấy một cánh cửa đề chữ "Kho".
Tôi lén lút đưa tay vặn nắm cửa. Không khóa.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"Shiratama-san, có ở đây…?"
Bên trong tối đen như mực. Khi tôi đưa tay mò tìm công tắc──thì bất ngờ có ai đó túm chặt lấy tay tôi.
"Hí!? Gì thế!?"
"Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, Nukumizu-kun!"
Giọng này là──Yanami.
Cô nàng kéo tôi vào trong kho rồi đóng cửa lại.
Trong bóng tối mịt mù, ánh sáng từ điện thoại của Yanami hắt lên gương mặt cả hai chúng tôi.
"Yanami-san, sao cậu lại ở đây?"
"Thì ngay sau đó, họ hàng nhà Shiratama đến đông đủ luôn đấy! Nếu bị bố mẹ phát hiện thì tiêu đời, tôi phải cắm đầu chạy trốn chứ sao!"
Tôi định mở miệng thì Yanami đã lao đến trước, không để tôi chen vào nổi.
"Nghe này! Trước khi trốn vào đây, tôi bị ông chú họ túm lại ấy! Ông ta bảo lâu rồi không gặp, nhưng tôi thì chưa thấy mặt ông ta bao giờ! Mà ổng nói tôi mập lên tận năm lần đấy!? Năm lần! Trong khi tôi đã giảm ba ký rồi cơ mà!?"
"Ờ… thôi không bị lộ là tốt rồi. Nhưng giờ mình phải tìm Shiratama-san đã."
Tôi vừa dỗ Yanami vừa nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại.
──Đã hơn 11 giờ 15 phút. Lễ bắt đầu lúc 12 giờ. Cuộc đua với thời gian bắt đầu.
Sau khi trút hết bầu tâm sự, có vẻ Yanami cũng thấy hả giận. Cô nàng đeo lại cái khẩu trang màu xanh lam lên mặt.
"Nè, Nukumizu-kun, cậu cũng phụ một tay đi. Không thấy cô ấy trong nhà vệ sinh, nếu còn chỗ nào để tìm thì chắc là tầng hai rồi."
Cuối cùng thì... chỉ còn mỗi chỗ đó thôi à?
Tôi lặng lẽ gật đầu rồi mở cửa kho.
◇
Tầng hai là nơi đặt phòng chờ của cô dâu chú rể.
Nhìn bên ngoài thì tưởng chẳng ai lui tới, nhưng thực ra người thân hay bạn bè đến chào hỏi vẫn ra vào khá nhiều.
Trước hết, tôi đi về phía đối diện với phòng chờ của cô dâu chú rể—lên cầu thang, rẽ trái, rồi bắt đầu tìm kiếm ở khu vực đó.
Tôi kiểm tra căn phòng họp ở cuối hành lang, diện tích chỉ nhỏ hơn một lớp học bình thường chút xíu.
Lần đầu đến tham quan, nơi này là chỗ được hướng dẫn đầu tiên—hôm nay thì có vẻ đang được tận dụng làm chỗ để tạm hành lý.
Tôi còn kiểm tra cả ban công phía ngoài cửa sổ lớn trong phòng, nhưng chẳng thấy bóng dáng Shiratama-san đâu.
Khi tôi bước ra ngoài, Yanami—người đang kiểm tra các phòng khác—lắc đầu với tôi.
"Bên này cũng không thấy."
Vậy là... chỉ còn khu vực có phòng chờ cô dâu chú rể thôi.
Yanami nuốt nước bọt ực một cái.
"Không lẽ nào... chuyện gì đẫm máu xảy ra rồi!? Tôi không muốn là người đầu tiên phát hiện ra đâu. Nukumizu-kun, cậu đi trước đi!"
"Không có đâu, chỗ đó người ra vào liên tục mà. Tôi nghĩ nếu có trốn thì chắc là đang nấp trong phòng tiệc cưới phía sau ấy."
"Phòng tiệc cưới…?"
Yanami khoanh tay lại, trầm ngâm suy nghĩ.
"Sao thế?"
"Tôi hiểu rồi… là cái bánh kem!"
"Bụng đói rồi à?"
"Đói thì đúng là đói đấy, nhưng không phải ý đó! Mấy cái bánh cưới ấy, cậu biết không? To còn hơn cả người luôn ấy! Có khi Shiratama-chan chui vào trong, ăn hết ruột rồi trốn trong đấy cũng nên!"
…Hả? Cô này nói thật á? Ừm, đúng là nói thật rồi. Vì người nói là Yanami mà.
"Mấy cái bánh đó, ngoài phần cắt ra thì toàn là đồ giả đấy."
"Ể!? Giả… sao cơ!? Không thể nào…"
Yanami Anna, 16 tuổi. Đang bị sự thật phũ phàng làm cho sững người.
Hiểu là cô ấy sốc thật, nhưng lúc này không phải lúc lo chuyện đó.
"Mà biết đâu mình có thể chọn option làm bánh thật hết đấy. Thôi, mau đi thôi."
"Nếu là thời kỳ bong bóng kinh tế… biết đâu tất cả là bánh thật…"
"Ừ, mong thời đó quay lại ha."
Tôi hối Yanami đi nhanh, cả hai quay trở lại cầu thang.
Và đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên từ dưới cầu thang bước lên, dừng lại trước mặt bọn tôi.
"Ơ kìa~ chẳng phải là Riko-chan đó sao? Cháu còn nhớ cô không? Cô Mitsue bên hồ Tây đây mà~"
?!
Không thể tin nổi. Gặp đúng người quen của Shiratama-san ngay lúc này luôn!?
『Cháu là Riko đây. Lâu quá không gặp cô.』
Yanami, có vẻ hoảng loạn quá nên đã bật IC recorder phát giọng của Shiratama-san.
Bà Mitsue nắm lấy tay Yanami, cười rạng rỡ:
"Đúng là lâu thật đấy! Hồi còn tiểu học gầy nhẳng mà giờ thì mập—à không, trông khỏe mạnh hẳn ra!"
『Vâng, vì cháu rất thích ăn cơm ạ.』
Đã phát ra giọng của Shiratama-san thì chỉ còn cách… tiếp tục đối thoại bằng bản ghi âm thôi.
Yanami quýnh quáng nhìn tôi cầu cứu.
Được rồi…
──Để tôi lo chỗ này. Cậu đi trước đi.
Không nói ra, nhưng rõ là cô ấy muốn nói vậy. Tôi chắc chắn luôn.
Đã thế thì… tôi quyết định làm theo.
Tôi lặng lẽ lùi lại vài bước, giơ ngón cái với Yanami, rồi chuồn khỏi chỗ đó.
Sau lưng tôi, ánh mắt như muốn bắn chết người của Yanami đang đốt cháy cả gáy.
◇
Dọc hành lang dẫn đến sảnh tiệc có bốn cánh cửa xếp hàng.
Phòng trong cùng là phòng chờ của cô dâu, sát bên là phòng chú rể.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi thử vặn tay nắm cánh cửa ngay trước phòng chú rể.
…Không khóa.
Tôi khẽ mở cửa.
Ánh sáng nhẹ nhàng hắt vào từ ô cửa sổ—và tôi thấy Shiratama Riko đứng đó.
Cô ấy đứng thẳng người, hai tay ôm bó hoa, như thể đang chờ ai đó.
Khi nhận ra tôi, gương mặt cô ấy khẽ lay động, như mặt nước gợn sóng.
"Anh thay đồ rồi à, trưởng nhóm? Bộ này cũng hợp với anh đấy."
Tôi bước vào phòng và khép cửa lại sau lưng.
"Chuyện đó để sau đi. Giờ em phải thay đồ gấp. Không thì trễ mất."
"…Phải rồi. Nếu cứ thế này thì sẽ không kịp mất."
Giọng nói ấy… khiến tôi bất giác dừng bước.
Shiratama-san nhìn tôi bằng ánh mắt trong vắt như gương, rồi thì thầm:
"Em không ngờ… mình lại là người không biết từ bỏ đến thế."
Cô ấy cúi mặt, như muốn trốn tránh ánh nhìn của tôi. Vạt váy khẽ đung đưa.
"Đạt được một điều, em lại muốn thêm một điều nữa. Mà chắc nếu đạt được cái đó, em sẽ lại muốn thêm cái khác."
Cô ngẩng đầu.
Không hẳn là giễu cợt bản thân, mà giống như đang tự cào xước chính mình bằng một nụ cười khô khốc, nhức nhối.
"Shiratama-san…"
"Em là loại con gái như vậy đó. Dù muốn đạp đổ tất cả để bỏ trốn, nhưng lại không đủ can đảm. Cứ chờ đến khi thời gian hết như một kẻ hèn nhát. Cho nên…"
Bằng sức mạnh của ý chí, cô nhếch khóe môi lên.
"──Anh mau chạy đi, trưởng nhóm."
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, cảm xúc cuộn trào trong lòng ngực.
Ngay cả tôi… cũng đang thấy giận. Với Shiratama-san—và với chính bản thân mình.
Tôi thừa biết kiểu con gái như thế này.
Ích kỷ, cứng đầu, chẳng biết bỏ cuộc là gì.
Vụng về không tưởng, đã làm gì là loạn cả lên.
Thế mà cuối cùng… lại luôn đặt hạnh phúc của người khác lên trên bản thân mình. Những cô gái như thế.
Những lời đẹp đẽ hay lý tưởng hóa gì đó, chẳng chạm đến trái tim mấy cô ấy đâu.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, như thể muốn thử thách ý chí của cô.
“──Em thật sự muốn từ bỏ thầy Tanaka à?”
Ngay khoảnh khắc ấy, Shiratama khựng lại như thể vừa nhận ra điều gì đó.
“…Ý anh là, em nên cướp anh hai của mình à?”
“Ừ. Đúng rồi đấy.”
Tôi chẳng buồn che giấu sự bực tức, tiến lại gần cô ấy.
“Em lén trốn sang căn phòng kế bên của thầy Tanaka mà không khóa cửa. Tức là… em muốn được tìm thấy đúng không? Dù là tình cờ hay gì đi nữa. Em muốn một ai đó – người em thích – phá tan mọi thứ cùng với em. Có phải em đã nghĩ vậy không?”
“──!”
Không để Shiratama kịp phản bác, tôi tiếp lời.
“Em làm thế cũng vô ích thôi. Rốt cuộc em cũng đâu bỏ cuộc nổi. Bao năm nay vẫn giấu kín tình cảm như thế. Chỉ vì ảnh cưới với chị gái thôi mà đã buông tay, đã từ bỏ sao? Em đâu phải kiểu người dễ dàng như vậy.”
Shiratama đứng đó, mắt vẫn lườm tôi như muốn đốt cháy, nhưng rồi chậm rãi buông vai, như thể đã chịu thua.
“Em… không có ý định phá hoại hạnh phúc của hai người.”
“Nếu hai người đó… không còn hạnh phúc nữa thì sao?”
“Cái đó thì──”
Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên. Định phản bác, nhưng rồi lần này lặng lẽ lắc đầu, như đã ngẫm nghĩ rất nhiều.
“…Không ngờ anh lại độc miệng đến vậy, anh trưởng nhóm.”
“Vỡ mộng rồi à?”
“Không đâu. Mà thật ra… em hơi rùng mình nữa cơ.”
Dù lời nói nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng bó hoa trên tay cô lại rơi xuống sàn, khẽ phịch một tiếng.
“…Em sẽ chờ.”
Ánh mắt cô ấy ngước lên nhìn tôi, như thể đọc được hết mọi tâm tư trong lòng tôi.
“Từ khi nhận thức được chuyện tình cảm, em đã giấu kín hơn mười năm rồi. Thêm năm, mười năm nữa… em vẫn sẽ tiếp tục giấu được.”
“Vậy thì, chỗ em nên đứng lúc này không phải là ở đây. Em phải chúc phúc cho họ một cách đàng hoàng, và tiếp tục ở bên cạnh họ.”
“…Vâng, anh trưởng nhóm.”
Trở lại với giọng điệu quen thuộc, Shiratama nở một nụ cười hoàn hảo như mọi khi.
“Nếu tôi chạy nhanh về thay đồ bây giờ thì có khi vẫn kịp──”
“Ưm…!”
Hả? Cái tiếng rên vừa rồi là gì? Nghe… gợi cảm quá mức cho phép luôn á!?
Tôi chưa kịp phản ứng thì Shiratama đã đỏ mặt, lúng túng cúi đầu.
“À không… không phải kiểu đó đâu ạ. Là cái nút rung mà Asagumo-san đưa hồi sáng… vì không có chỗ nào để gắn, nên em đã… dán vào đùi trong…”
Ra là kiểu đó thật.
“Ờ, mà sao nó lại đang rung…?”
“Chuyện là… từ nãy đến giờ Yanami-san cứ nhấn liên tục…”
…Liên tục luôn á!? Nhớ không nhầm thì bấm một lần là tiến tới, hai lần là quay lại.
Và bấm hơn bốn lần thì──rút lui toàn tập.
Tôi lập tức lao đến cánh cửa và khóa chốt.
Ngay khoảnh khắc sau đó, tiếng lách cách vang lên từ tay nắm cửa.
『Ủa? Bị khóa rồi nè. Yamashita-san có giữ chìa khóa không?』
『Đợi chút, chắc để đâu đó──』
Có giọng thanh niên vang lên bên ngoài cửa. Hẳn là nhân viên của sảnh cưới đang định vào đây.
Không còn thời gian để trao đổi ánh mắt. Căn phòng này chỉ có một cửa ra vào. Lối thoát duy nhất còn lại là──
Chúng tôi mở cửa sổ thông ra ban công và nhảy ra ngoài mà chẳng kịp nhìn xem bên ngoài ra sao.
Gần như cùng lúc đó, cửa phòng phía sau bật mở với một tiếng động mạnh.
…Tôi và Shiratama núp sát dưới tầm mắt, giữ hơi thở thật khẽ sau bụi cây, tránh bị nhìn thấy từ cửa sổ.
Tiếng của nhân viên trẻ vang ra tới cả bên ngoài.
『Cái áo khoác và bó hoa này của ai thế?』
『Chắc là đồ của nhóm trước bỏ quên. Tạm giữ lại đi.』
Áo khoác? Phải rồi, Shiratama có khoác một chiếc áo dài bên ngoài bộ váy cưới.
Chúng tôi nín thở quan sát. Nhân viên bước tới đóng cửa sổ và khóa lại bằng tiếng cạch lạnh lẽo.
Thế là hết đường quay lại phòng rồi.
Không lẽ phải chạy trốn trong bộ váy cưới thật sao…?
“Đến nước này thì cứ xác định tinh thần đi, anh trưởng nhóm.”
Shiratama thì thầm vào tai tôi, như thể đọc được suy nghĩ của tôi lúc đó.
…Ờ, đúng là giờ chỉ có cách này thôi.
Phía vườn bên dưới ban công chỉ có một bức tường thấp ngang hông, thỉnh thoảng có những khoảng trống như chấn song. Nếu nhìn từ đúng góc độ, cả khu vườn có thể thấy rõ mọi thứ. Không thể ở lại đây quá lâu.
Nhưng quan trọng hơn cả là thời gian. Tôi nhìn đồng hồ thông minh để kiểm tra.
Thời gian còn lại đến lễ cưới──chỉ còn 30 phút.
Lạch cạch…
Tôi men theo ban công, vòng qua phía bên kia tòa nhà, đến phòng sinh hoạt chung và mở cửa sổ ra.
Chính là căn phòng rộng khi nãy tôi đã vào để tìm Shiratama-san.
Trườn người qua cửa sổ, tôi nhẹ nhàng lách vào bên trong phòng.
Không dừng lại, tôi lặng lẽ băng qua căn phòng rồi áp tai vào cánh cửa.
…Không cảm nhận thấy bóng dáng ai bên ngoài.
Tôi từ từ mở cửa ra, rồi dẫn Shiratama-san đi theo tôi ra hành lang.
Cuối hành lang là một khúc rẽ gấp sang trái.
Từ sau cánh cửa, tôi len lén thò đầu ra ngoài. Một hành lang dài hiện ra trước mắt, cách chỗ tôi vài mét là cầu thang dẫn xuống dưới.
Vượt qua chỗ đó sẽ đến dãy phòng chờ, nơi bọn tôi vừa trốn thoát bằng cách trèo ra ngoài cửa sổ.
Chỉ cần xuống được cầu thang là tới lối ra chính ngay. Nếu sẵn sàng chịu bị phát hiện thì có thể phóng một mạch chạy qua luôn cũng được.
Vấn đề là… ngay trước cầu thang, một nhóm phụ nữ trung niên đang vây quanh Yanami. Cái hội các bà thím này… hình như còn đông hơn lúc nãy thì phải?
“Riko-chan lớn thật rồi ha~”
“Giờ trông khỏe khoắn như người khác luôn á! Bác mừng lắm luôn đó~”
…Có vẻ họ vẫn chưa phát hiện ra danh tính thật của cô ấy thì phải.
Tôi nhìn về phía Yanami — và ngay lập tức, cô ấy trừng mắt lườm tôi dữ dội, ra hiệu phản đối gay gắt.
Thôi, đừng nhìn qua đây nữa được không!?
Tôi chậm rãi lắc đầu, rồi đưa tay ra sau lưng, chỉ chỉ ra dấu về phía mình.
Yanami vừa bước được một bước định đi về phía này, thì lập tức khựng lại.
Chắc là hiểu được tình hình rồi. Cô ấy nghiêng nhẹ đầu ra vẻ thắc mắc.
Tôi chỉ tay về phía cổ ám chỉ xuống cầu thang.
Yanami đứng yên một lúc, có vẻ đang cân nhắc. Rồi như thể đã quyết định xong, cô ấy nhắm mắt lại, rồi mở ra, hít một hơi thật sâu—
“À, mà! Hay là chúng ta cùng đi coi chị Minori mặc váy cưới đi nhỉ!? Hiếm có dịp mà~!”
Giọng cô ấy vang to, rõ ràng — là giọng thật của cô ấy, không phải giọng giả.
Các bà thím thoáng im lặng.
“Ủa, Riko-chan sao vậy? Mới nãy còn giọng dễ thương lắm mà…”
“Ờ ha… Vào học ở Tsuwabuki rồi thì phải nói chuyện cho ra dáng hơn chứ~”
“Nhưng mà cũng muốn xem váy cưới của Minori-chan ghê~”
Một lần nữa, đám người lại rôm rả lên, rồi tiếp tục kéo nhau đi về phía cuối hành lang, vẫn vây quanh Yanami như cũ.
Tuyến đường đến cầu thang — đã được dọn sạch.
Tôi và Shiratama-san gật đầu ra hiệu cho nhau, rồi nhanh chóng hướng về phía cầu thang. Yanami, bọn này sẽ không quên sự hi sinh anh dũng của cậu đâu.
May mắn thay, cầu thang không có ai. Bọn tôi lao xuống một mạch và chuẩn bị chạy ra cửa chính— thì tôi đột ngột phanh gấp lại.
Bộp! — Shiratama-san đụng nhẹ vào lưng tôi từ phía sau.
“Sao vậy ạ? Kệ đi, dù có bị phát hiện thì mình cứ chạy thẳng luôn là được mà.”
“Không, nhưng mà…”
Tôi vừa nói, vừa nép người vào tường rồi lén ló đầu ra.
Ngay sau đó, Shiratama-san cũng thò đầu ra, nhưng vội rụt lại ngay tức khắc.
“B-Ba em…!”
Đúng vậy, người đang đứng nói chuyện trước cửa ra vào chính là ba của Shiratama-san. Nếu không được xem hình ông ấy từ trước thì giờ chắc tiêu rồi.
Có vẻ bị sốc nặng, Shiratama-san ôm ngực, hít thở thật sâu.
“Bị ba phát hiện thì đúng là chết thiệt. Phải chờ đến khi ông ấy đi khỏi đã.”
“V-Vâng, em hiểu rồi…”
…Khoan đã. Hồi nãy, người mà ba của Shiratama-san nói chuyện là quản lý hội trường. Tôi nhớ có gặp ông ta trong buổi tham quan.
Mà… hình như cô dâu lúc lễ sẽ được ba dắt tay cùng bước vào lễ đường thì phải?
Lễ cưới sẽ bắt đầu trong 25 phút nữa.
Tức là, điểm đến tiếp theo của ba cô ấy — chính là phòng cô dâu ở tầng hai.
Giọng nói vọng lại từ lối đi gần cầu thang. Bọn tôi cứng người.
Cùng lúc đó, từ tầng hai, lại có tiếng người vọng xuống. Là mấy giọng thanh niên quen tai. Nhân viên của hội trường đang tiến về phía này.
“Hội trưởng ơi!”
Shiratama-san mặt xanh như tàu lá, nắm lấy áo tôi run run.
…Chết thật. Nếu buộc phải chạy thì chỉ có thể chạy lên tầng hai, nhưng cũng không có lối thoát nào sau đó cả.
Ít nhất, tôi phải làm sao cho Shiratama-san trốn thoát trước đã—
Ngay lúc đó, một giọng hét run rẩy vang lên.
“X-xin lỗi ạ! Có… có con mèo nào đó ch-chui vào trong này, đúng không ạ!?”
—Là Komari.
Giọng cô ấy run run, nhưng đủ để mọi người quay đầu lại nhìn.
Tôi ló đầu ra nhìn. Komari vừa lao vào từ cửa chính, không thèm để ý ai can ngăn, chạy thẳng tới chắn trước mặt ba của Shiratama-san.
Người đàn ông nọ tỏ ra bối rối, nhưng vẫn nở một nụ cười hiền từ để trấn an.
“Bình tĩnh nào cháu. Có con mèo chạy vào à? Chú không thấy, nhưng mà trông nó như thế nào vậy?”
“C-cái con đó ấy! Tham ăn lắm, thấy đồ ăn là chén sạch luôn đó! Phải bắt lại ngay mới được!”
…Hình như đang nói đến Yanami thì phải?
Dù sao thì, "con mèo Yanami" đó cũng đủ để gây ấn tượng mạnh.
Quản lý hội trường lập tức quay sang nhờ người xung quanh giúp tìm con mèo.
“Ah! N-nó chạy về phía kia kìa! H-hướng nhà bếp ấy! Phải nhanh bắt nó lại…!”
“Ôi trời, đừng đẩy chú mạnh như vậy chứ.”
Komari kéo ba của Shiratama-san đi về phía ngược lại với chỗ bọn tôi.
Các nhân viên hội trường cũng nhanh chóng đuổi theo "con mèo" không hề tồn tại về phía bếp.
—Chính là khoảng trống mà bọn tôi cần.
Tiếng bước chân từ tầng trên đang dần đến gần.
Không còn thời gian để chần chừ nữa. Tôi nắm tay Shiratama-san, rồi lao về phía cửa chính.
Bọn tôi lách qua mấy vị khách, phóng một mạch ra khỏi tòa nhà.
Những người có mặt ở bãi đậu xe đồng loạt quay lại nhìn bọn tôi với vẻ mặt sững sờ.
Một cô gái mặc váy cưới bị một chàng trai kéo tay chạy trối chết — cảnh tượng này làm sao mà không gây chú ý cho được.
Dù biết vậy, nhưng bọn tôi không thể quan tâm đến điều đó bây giờ.
Tôi định chạy vòng theo mép tường đến lối giữa hai tòa nhà thì—
“Đợi đã… giày em—!”
Shiratama-san kéo tay tôi lại.
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy một chiếc giày trắng rơi ngay trước cửa hội trường.
Tôi còn đang do dự có nên quay lại nhặt không thì từ hội trường, nhân viên lao ra.
Đến mức này rồi, chắc chắn sẽ không thể rút êm được nữa rồi…
Tôi hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ – bế thốc Shiratama-san lên rồi phóng đi.
"H-H-Hội trưởng ơi!?"
"Chỗ hàng rào kia có khe hở, nhắm mắt lại đi!"
Tôi giữ nguyên tư thế bế công chúa rồi lao vào khoảng trống giữa hai tòa nhà.
Nặng hơn Kaju một chút, nhưng so với Yanami thì vẫn nhẹ như bông.
Tận dụng cái lỗ hàng rào mà Asagumo-san tình cờ phát hiện, tôi lấy đà rồi lao thẳng vào.
"Kyá!"
Tiếng hét nhỏ dễ thương của Shiratama-san vang lên, nhưng tôi không dừng lại – vẫn cắm đầu chạy tiếp.
◇
Phòng câu lạc bộ kịch của trường Kirinoki. Tôi ngửa mặt nhìn trần, thở hổn hển bằng vai.
…Chắc là, thoát được rồi?
Từ lúc lao vào hàng rào, tôi chỉ biết chạy bán sống bán chết, không dám ngoái đầu lại.
Dù sao thì cũng đã tới nơi. Nhưng tay chân, lưng hông đều như muốn rụng rời.
"…Giờ anh có thể thả em xuống rồi đó?"
"Hể?!"
Hoàn hồn lại, tôi mới nhận ra mặt Shiratama-san đang kề sát ngay trước mắt. Hoảng hốt, tôi vội vàng đặt cô xuống sàn.
"À, xin lỗi! Em có bị thương ở đâu không?"
"Không ạ. Nhờ anh bảo vệ mà."
Tôi vểnh tai nghe ngóng xung quanh. Không có tiếng người nào gần đây.
Chỉ có âm thanh hô hào tập luyện của các CLB thể thao và tiếng nhạc cụ vang vọng từ xa.
"…Hình như không bị bám theo rồi."
"Vâng. Yên tâm rồi ạ."
Shiratama-san vươn tay, nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá mắc trên tóc tôi.
Trong căn phòng âm u, không một bóng người, tôi đang ở một mình với cô em khóa dưới đang mặc váy cưới.
…Thật tình, sao lại thấy ngượng chết được thế này. Tôi gãi má rồi lùi một bước.
"Rồi, chỉ còn mười lăm phút nữa thôi. Em phải thay đồ nhanh lên."
"Nhưng mà, em thấy tiếc quá à. Mặc được bộ váy đẹp như vậy mà…"
Shiratama-san nhìn xuống chiếc váy cưới đầy lưu luyến, rồi xoay một vòng nhẹ nhàng.
Trong gian phòng tối, những hạt sequin trên váy lấp lánh như sao.
"Anh thấy… có hợp với em không?"
"Ơ, câu đó… em hỏi rồi mà ta?"
"Nhưng em muốn nghe hoài luôn."
Shiratama-san hôm nay bỗng chủ động dữ thần. Tôi đành thở ra một hơi rồi gật đầu.
"Ờm… hợp lắm. Rất hợp."
"Vậy nghĩa là…?"
Cô ấy nghiêng người nhìn tôi từ dưới lên, đôi mắt lấp lánh.
Cái kiểu này… không nói thẳng thì không xong mất.
Tôi là dân cày visual novel lâu năm mà.
"…Ờ thì, dễ thương lắm. Không nói lại lần hai đâu."
Tôi trả lời cụt lủn, vừa thẹn vừa quay mặt đi. Nhưng trái với dự đoán, Shiratama-san lại nghiêm túc bất ngờ.
Cô bước đến gần, nhẹ nhàng đưa hai tay ra phía tôi, rồi nói:
"Hay là… mình hôn nhau nhé?"
…Hơ, hôn?
Đây là cái sự kiện mà mấy bộ rom-com thường để dành cho tập cuối cơ mà. Dù gần đây cũng có mấy kiểu mở màn bằng mùi vị cấm kỵ…
Khoan, HÔN?! Thật hả? Ở đây? Ngay bây giờ?!
Tôi bật lùi lại một cách không tưởng, cứ như phản xạ sinh tồn vậy.
"Sh-Shiratama-san!? Dù đùa thì cũng không nên nói mấy chuyện đó chứ!"
"…Vậy là không hôn ạ?"
Cô ấy nghiêng đầu, gật khẽ. Nhìn thấy mà muốn xỉu.
"À, ừ… không hôn đâu."
"Ế~ vậy là không hôn thật à."
Shiratama-san xụ mặt xuống, từ từ hạ cánh tay đang đưa ra.
…Ơ, đợi chút. Ý em là nghiêm túc thiệt á? Là kiểu tập cuối thiệt sự luôn á?
Tôi còn đang ngẩn tò te thì cô quay lưng lại, đi về phía chiếc rèm ngăn chỗ thay đồ.
"Vậy em đi thay đồ đây. Sẽ là một cô dâu ngoan và tham gia lễ cưới đàng hoàng."
"…Ờm, ừ."
Khoan đã nào. Sao tự nhiên tôi lại lăn tăn thật chứ? Đó chỉ là trò đùa của em khóa dưới thôi.
Nếu tôi tưởng thiệt rồi hành động thiếu suy nghĩ thì coi chừng bị dính phốt quấy rối mất.
Đang gật gù tự trấn an, thì Shiratama-san kéo rèm ra, ngoái nhìn tôi qua vai.
"Anh đúng là…"
"Ể, gì cơ!?"
Tôi giật mình, giọng bỗng vỡ ra tông cao.
Shiratama-san bật cười khúc khích.
"──Thiếu bản lĩnh ghê."
Nói rồi, cô biến mất sau lớp rèm.
◇
Pong…
Âm thanh điện tử quen thuộc vang lên từ điện thoại kéo tôi khỏi giấc ngủ mơ màng.
Ngay sau khi Shiratama-san thay đồ xong và lên đường tới đám cưới chị gái, tôi vì kiệt sức mà nằm vật xuống ghế sofa.
Trí nhớ tôi dừng lại ở đó, chắc là tôi đã ngủ quên luôn.
Vừa dụi mắt ngồi dậy, một chiếc áo blazer đồng phục trường Tsuwabuki trượt khỏi người tôi và rơi xuống sàn. Có ai đó đã đắp cho tôi.
Tôi cũng đang mặc blazer, vậy là… áo đè áo à?
Vừa nghĩ vừa nhặt cái áo lên. Cái kích cỡ dễ chịu này… chắc là của Yanami.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại thì thấy tôi ngủ chưa tới một tiếng.
Thông báo ngập màn hình, tôi lần lượt đọc qua – có vài sự cố ngoài ý muốn, nhưng nhìn chung kế hoạch đã thành công.
Asagumo-san và Hội trưởng đang thu dọn thiết bị giấu quanh hiện trường.
Nghe đâu nếu bị phát hiện thì sẽ dính tới mấy vấn đề pháp lý kiểu Luật Viễn thông gì đó… khá rắc rối.
…Giờ thì, tiếp theo là gì nhỉ?
Shiratama-san quyết định sẽ giấu nhẹm chuyện tình cảm với thầy Tanaka, tiếp tục làm cô em dâu ngoan hiền.
Nếu em ấy đồng ý gia nhập câu lạc bộ như kế hoạch, thì CLB Văn học bọn tôi cũng tạm yên ổn rồi.
Khi đang đứng dậy treo áo blazer của Yanami lên giá, tấm rèm khu vực thay đồ khẽ lay động.
“Cậu đang một mình à, Nukumizu?”
“Hở, hóa ra Yanami cũng ở đây à? Cảm ơn vì đã treo áo giúp tớ nhé.”
May mà mình không lẩm bẩm mấy câu ngớ ngẩn gì đó...
Tôi âm thầm thở phào thì Yanami cất tiếng gọi, giọng nhẹ như gió thoảng:
“...Nè. Lại đây chút đi.”
Hở? Vào... trong cái rèm đó hả?
“Này này, đang thay đồ mà, tôi vào thì kỳ lắm đó?”
“Yên tâm đi, tôi mặc xong rồi. Nhanh lên nào.”
...Hả? Vậy sao không chịu bước ra?
Không hiểu nổi. Nhưng cũng lười cãi lộn. Tôi vén rèm bước vào — và lập tức chết lặng.
Trước mắt tôi là Yanami, trong bộ váy cưới trắng muốt của Shiratama.
Cô ấy cúi đầu bối rối, đôi vai trần hơi run run.
Phần ngực, vốn đã khá ấn tượng hơn Shiratama, giờ đây đang căng tràn vượt khỏi mọi tính toán của đường cắt chiếc váy, như thể muốn bung cả ra ngoài.
“Ể, cái... cái trang phục đó là sao vậy—”
“...Giúp tôi cởi nó ra.”
Gì cơ?!
Tôi đang mơ à? Mà nếu có, thì đúng kiểu ác mộng rồi.
Khi tôi còn đang hoảng loạn, Yanami từ từ ngẩng lên. Trong đôi mắt cô ấy ánh lên chút long lanh.
“Không, tìm người khác đi—”
“Tôi chỉ tò mò thử mặc thôi mà, ai ngờ không cởi ra được! Nukumizu, làm gì đó giúp tôi với!”
……Hả?
“Cái khóa kéo sau lưng không tài nào tuột xuống được luôn á! Chắc là do mặc vào rồi váy co lại! Chuyện này thường gặp lắm, chắc chắn luôn!”
À, vậy là chuyện bình thường... Đúng là cơn ác mộng chưa có dấu hiệu kết thúc.
“Được rồi. Tôi sẽ gọi Asagumo mấy người kia tới, cậu cứ ngồi yên đấy.”
“Khoan! Cậu tính để tôi sống nhục vậy cho người ta thấy à?! Tôi không muốn ai khác biết hết đó!”
Còn tôi thì được à?
Yanami quay người lại, hất tóc sang một bên.
“Nhanh lên, kéo khóa xuống giùm với. Nhanh nhanh lên đi~”
Trời ơi... Thiệt luôn đó hả.
Thành thật mà nói thì tôi chẳng muốn dính líu chút nào, nhưng bầu không khí lúc này kiểu gì cũng không cho phép tôi từ chối. Tôi vốn đọc tình huống khá giỏi mà.
Tôi đặt tay trái lên cạnh dây khóa, rồi từ từ dùng tay phải kéo nhẹ khóa xuống—
“Uầy, nó căng quá trời luôn. Không nhúc nhích nổi luôn đó.”
“Lạ thiệt á. Nukumizu yếu quá chứ gì?”
…Con nhỏ này, có khi nào bỏ lại cho rồi.
Nhưng thôi, cũng gọi là trượng nghĩa một phen. Tôi siết nhẹ tay, từ tốn kéo khóa xuống.
Khi làn da lộ dần ra, tôi lén liếc sang hướng khác.
Nhưng rồi khóa kéo đột ngột khựng lại, không nhúc nhích được nữa.
“Sao vậy? Kéo mạnh xuống luôn đi chứ.”
“Chờ đã. Hình như có cái áo xanh bên trong bị kẹt vô khóa…”
“...Áo xanh?”
Yanami đơ vài giây, rồi đột nhiên hét lên như phát hiện đại họa:
“Khoan đã?! Cái đó là... áo ngực á—”
Hở?! Cái này là... đồ lót hả?!
Mà giờ nhìn kỹ, đúng là có cái móc gì đó nhấp nhô thiệt.
“Chết rồi. Thôi để tôi đi gọi người giúp—”
“Không phải! Tôi không mặc áo ngực! Cái đó không phải đồ lót!!”
Ờm... thế còn xấu hổ hơn nữa thì có.
Nhưng mà nếu chính chủ đã nói vậy thì chắc mình không nên phản ứng thái quá. Dù sao bị hiểu lầm là “ý tứ” quá cũng bực mình lắm.
Tôi cắn răng quyết định dấn thân vào phần tiếp theo của cơn ác mộng.
“Nukumizu, đừng có nhìn nha! Mà cũng đừng có đụng vô!”
“Ừ, ai mà thèm đụng chứ—”
“Gì cơ? Tôi giặt sạch rồi đó nhé!? Muốn sờ thì cứ sờ đi, làm lẹ lên!”
Ai thèm!! Tại sao tôi lại phải sờ đồ lót người khác hả trời...
Nhưng tình hình này mà cứ tiếp tục thì chẳng đi tới đâu cả.
“Phải rồi, Yanami. Cậu có... bơ hoặc margarine gì không?”
“Hả? Cậu tính ăn thịt tôi đấy à?”
Không nha. Tôi là Nukumizu, không phải cái gì đó giống cậu.
“Nghe nói bôi bơ lên khóa kéo thì trơn hơn, dễ kéo hơn á. Nhưng mà... bơ thì chắc đâu có ai mang theo—”
“A, tôi có bơ trong cặp đó.”
...Tại sao?
Thôi kệ. Không phải lúc để thắc mắc.
Nhờ sức mạnh của bơ do Yanami cung cấp, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng một cách không mấy vinh quang.
◇
...Mệt thật sự.
Chuyện của Shiratama còn đỡ hơn vụ này gấp ba lần.
Tôi ngồi bẹp dí trên ghế sofa, toàn thân mệt rũ rượi.
Yanami, giờ đã thay lại đồng phục, cũng đổ người xuống bên cạnh với tiếng phịch.
“…Tôi bị bôi bẩn mất rồi.”
Nghe kiểu đó thì oan quá đó. Nếu có ai bị "bôi bẩn", chắc là tôi mới đúng.
Yanami im lặng nghịch nghịch cái nơ trước ngực, rồi thở dài hỏi:
“Cậu đã thuyết phục Shiratama kiểu gì vậy?”
“Hử? À thì—”
“Con bé đó rõ ràng định làm chuyện gì đó liều lĩnh mà, vậy mà cuối cùng lại chịu rút lui ngoan ngoãn vậy á? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Thật ra cũng không có gì to tát lắm đâu... nhưng không phải điều dễ nói cho người khác biết.
Tôi lựa lời một chút rồi trả lời:
“Ừm, nếu phải nói thì... chắc là cô ấy nhận ra ‘bây giờ chưa phải lúc’.”
“…Ý cậu là... kiểu hoãn lại à?”
“Chắc... cũng gần giống vậy.”
── Trì hoãn. Đưa ra kết luận không phải lúc nào cũng là cách duy nhất để giải quyết mọi chuyện.
Có những câu trả lời không thể xuất hiện ngay lúc này. Có thể là năm sau, cũng có thể là ngày mai.
Và khi thời khắc đó đến, biết đâu tôi cũng chẳng nhận ra. Đến lúc ấy, những gì đang ôm trong lòng bây giờ… có khi chỉ còn là một ký ức mơ hồ.
Tôi không tin vào bản thân hiện tại.
Vì vậy, tôi cũng không tuyệt vọng về tương lai, và càng không dám kỳ vọng quá nhiều vào nó.
Shiratama-san có thể sẽ cướp thầy Tanaka một ngày nào đó, hoặc có khi sẽ yêu thêm một người khác.
Chuyện gì đến thì sẽ đến. Và rốt cuộc, mọi thứ chỉ có thể diễn ra theo cách mà nó vốn phải thế.
Thứ duy nhất con người có thể chịu trách nhiệm, chỉ là chính mình ở khoảnh khắc hiện tại──.
Trong lúc tôi đang lặng lẽ suy ngẫm, không hiểu sao Yanami lại nhìn tôi bằng ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa khinh khỉnh.
“Gì vậy? Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”
“...Nukumizu, cậu không nhân lúc không khí mờ ám để làm chuyện gì mờ ám với Shiratama-chan đấy chứ?”
“Làm gì mà──”
Tôi định phản bác, nhưng lập tức trong đầu lại hiện ra ánh mắt ấy.
Đôi mắt sâu thẳm của Shiratama-san, như thể đang kéo mình vào một cơn mê.
── Anh có muốn hôn không?
Chỉ là một cơn bốc đồng. Nếu coi là thật thì chỉ có chuốc lấy đau thương. Đó chính là kiểu con gái tên Shiratama Riko.
“Rồi rồi, nhất định là có chuyện gì xảy ra đúng không!? Cậu giở trò với cô ấy rồi à? Nói thật đi!”
“Không có mà! Tôi từ chối đàng hoàng rồi còn gì──”
“Hể?! Từ chối?! Ý cậu là sao hả?!”
Toang. Tôi lỡ miệng rồi.
Yanami lập tức túm lấy cà vạt tôi với gương mặt sát khí như ác quỷ giáng thế.
Chết tiệt, nếu cứ thế này thì mình thành gã biến thái ra tay với đàn em mất.
Trong lúc đang bối rối nghĩ xem nên biện minh thế nào, tôi cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm từ đâu đó.
Quay đầu về phía cửa lớp, thấy Asagumo và Hội trưởng đang đứng đó.
Cả hai đều khoanh tay, ánh mắt lộ rõ vẻ ngao ngán, nhưng miệng thì cười toe toét như đang xem kịch vui.
“Cặp đôi đáng yêu quá ha~”
Cả hai đồng thanh châm chọc khiến mình và Yanami vội vàng phản ứng.
““Không phải như vậy mà!!””


0 Bình luận