• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Long Tộc Tiền Truyện: Đôi Cánh Ai Điếu

Chương 7: Dũng Khí

0 Bình luận - Độ dài: 2,317 từ - Cập nhật:

Ngôn linh · Liêm Dứu, tiến hóa!

Số hiệu 71, Ngôn linh · Hấp Huyết Liêm!

---

Manecke · Cassell đứng giữa cơn mưa xối xả vô tận, mũi thanh trường đao Atkan chúc xuống, máu tươi chảy dọc theo thân đao nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi, khi rơi xuống đất đã nhạt thành màu hồng phấn.

Manecke vẫn mỉm cười, bởi vì anh không chịu thiệt. 

Ngay khoảnh khắc đối phương đâm trúng anh, anh đã một đao chém đứt đầu năm vị võ quan, đồng thời dùng tay còn lại nhét năm viên đạn bạc vào những hộp sọ không chảy máu ấy. 

Dưới tác dụng của độc bạc, sắc da của những võ quan mất đầu ấy nhanh chóng chuyển thành màu xám chì, lộ vẻ ảm đạm như bị thẩm thấu bởi tử khí. 

Thi thể đứng chừng mười giây thì đổ gục vô lực, lúc ấy máu mới từ cổ đứt tuôn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Một đao giết năm, điều đó khiến Manecke tự hào, anh từ trước đến nay luôn là một kẻ kiêu ngạo.

Còn lại bảy vị võ quan, và một kẻ đã đả thương Manecke — 

Đến giờ anh vẫn chưa nhìn rõ mặt người đó.

Kẻ ấy trà trộn trong đám đông, đã bốn lần tấn công, mỗi lần chỉ một đao, nhưng lần nào cũng khiến Manecke chịu tổn thương gần như chí mạng. 

Vậy nhưng, Manecke vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Manecke có chút hối hận, nếu bỏ qua việc chém năm võ quan kia, có lẽ đã có thể đả thương được đối thủ đó.

Làm hắn bị thương một đao, e là còn giá trị hơn giết năm võ quan?

Bởi vì một người đó… có thể bằng năm mươi võ quan!

Dòng người từ bốn phương tám hướng đang tụ tập lại, toàn bộ đều là người Đức, y phục khác nhau, thân hình, giới tính, tuổi tác đều khác nhau, chỉ có một điểm giống nhau hoàn toàn — 

Và chính điều đó chứng minh họ là cùng một loại người, hoặc cùng một loại tồn tại vượt qua thường lý.

Trong mắt mỗi người đều ánh lên tia sáng mang vàng nhạt, rực rỡ mà quỷ dị, trong bóng tối như có từng đôi đom đóm vàng bay lượn.

Chúng vây chặt lấy cỗ xe ngựa, chặn đứng con đường, nhưng lại không tấn công.

Có thể là đang chờ thời cơ, hoặc là không dám, bởi vì có một bóng dáng gầy gò đang đứng bên cạnh xa phu, một tay đặt trên vai anh ta, tay kia cầm súng hỏa mai. 

Chiếc áo khoác bằng vải tweed sang trọng ướt đẫm, dính chặt vào thân thể như một bộ giáp tơi tả khoác trên người, mái tóc bạc rối bời giữa cuồng phong bạo vũ. 

Nhưng con người ấy không hề rối loạn, ông dữ dội như sư tử, khuôn mặt già nua đẫm nước mưa, giữa kẽ răng khẽ nhe ra, đang ngậm một viên đạn bạc nguyên chất.

Tử tước Charlotte, vị đại ngân gia vĩ đại của nước Đức, hoặc, là "Ngân Dực” kẻ đồ long.

“Trong số các ngươi, còn ai nhớ đến ta không? Loại lão già như ta, những con người từng nhớ đến ta gần như đã chết sạch, nhưng tử thị thì sống được rất nhiều năm... Như vậy cũng tốt! Được người ta nhớ đến, cảm giác đó thật tuyệt!”

Đây là câu mở đầu của Tử tước Charlotte khi bước ra khỏi cỗ xe ngựa. 

“Còn nhớ ta đã từng một phát súng, một kẻ, tiễn đồng tộc các ngươi xuống địa ngục như thế nào không!”

Manecke kinh ngạc nhìn thấy trong mắt những tử thị kia là sự kính sợ, cũng thấy được thời kỳ huy hoàng nhất của lão già này. 

Những tử thị được cổ long triệu hồi thức tỉnh quả thật vẫn còn nhớ đến Tử tước Charlotte, nhớ đến lĩnh vực cực thịnh đến tột cùng của ông, nhớ đến thời kỳ ông tung hoành khắp châu Âu với thân phận là sát thủ hàng đầu của Bí Đảng, không một tử thị nào là không biết đến ông.

Ngôn linh · Sát Na.

Sau khi súng ổ quay có khả năng bắn liên tục được phát minh, Tử tước Charlotte vẫn có thể nổi danh với một khẩu súng hỏa mai phải nạp thuốc súng và đạn thủ công, là bởi vì ông sở hữu thiên phú ngôn linh.

Thời gian đối với ông có thể phóng đại hàng chục lần, ông chỉ cần chưa tới một phần mười thời gian là đã có thể hoàn thành nạp đạn.

---

“Nghe cái ngôn linh này, chẳng phải giống với ‘Thời Gian Zero’ của thầy hiệu trưởng sao?” 

Lộ Minh Phi nói. 

Cậu vẫn còn nhớ màn biểu diễn đông cứng thời gian đầy ngoạn mục của hiệu trưởng, mọi thứ đều chậm lại, kể cả viên đạn đang bay, khi cậu bóp cò, viên đạn của súng bắn tỉa bay với vận tốc gấp đôi âm thanh lại chậm rãi như một đĩa bay. 

Trong lãnh địa của hiệu trưởng, các quy luật vật lý như thể đều mất tác dụng, chỉ có hiệu trưởng và Lộ Minh Phi mới có thể hành động bình thường.

“Đúng vậy, ‘Sát Na’ sau khi tiến hóa, sẽ đạt được ‘Thời Gian Zero’.” 

Hiệu trưởng đáp. 

“Em có biết bảng tuần hoàn các nguyên tố không?”

Lộ Minh Phi gãi đầu suy nghĩ một chút, “Hydro… Vậy mà không ngờ em lại nhớ được, cũng không khỏi khâm phục công phu học sinh cấp ba của mình. Nhưng mà, trong cái giới này, bảng tuần hoàn nguyên tố còn tác dụng gì không ạ? Truờng không phải phân tích thế giới theo bốn nguyên tố ‘địa, thủy, phong, hỏa’ à?”

“Bảng tuần hoàn nguyên tố đương nhiên vẫn dùng được, nhưng quan trọng hơn là một bảng khác — bảng tuần hoàn ngôn linh, em sắp phải học thuộc bảng đó rồi, thi còn phải viết ra đấy.” 

Hiệu trưởng giải thích.

 “Có 118 ngôn linh, được sắp thành một bảng ma trận, bài trí theo quy tắc ‘địa, thủy, phong, hỏa’, giữa các ngôn linh tồn tại quan hệ tiến hóa. Giống như trong bảng tuần hoàn, nguyên tố beryllium thuộc nhóm chính IIA, nguyên tố tiếp theo trong nhóm đó là magnesium, chúng cùng nằm trong một cột, có tính chất hóa học tương tự, ngôn linh cũng như vậy. ‘Liêm Dứu’ có số hiệu 59, là ngôn linh hệ phong tiêu biểu, ngôn linh hệ phong tiêu biểu tiếp theo là số hiệu 71 — ‘Hấp Huyết Liêm’. Người nắm giữ Liêm Dứu, thông qua rèn luyện là có thể nắm được Hấp Huyết Liêm. ‘Thời Gian Zero’ chính là cấp tiến hóa tiếp theo của ‘Sát Na’.”

“Ý của thầy hiệu trưởng là, thầy còn bá hơn cả tiền bối đó sao?”

“Không hẳn vậy, Tử tước Charlotte cũng có thể tiến hóa tới ‘Thời Gian Zero’, nhưng không phải cứ ngôn linh cấp cao hơn là hữu dụng hơn ngôn linh cấp thấp. Ví dụ, nếu em hai tay cầm hai khẩu súng Beretta, nạp đầy đạn bạc, chiến đấu trong bóng tối với kẻ địch, thì ‘Liêm Dứu’ truyền tin tức đầu tiên về vị trí địch sẽ hữu dụng hơn ‘Hấp Huyết Liêm’, xác định vị trí chính xác, bắn trúng là xong việc. Khi em tiến hóa lên ‘Hấp Huyết Liêm’, lũ Liêm Dứu sẽ điên cuồng lao vào tấn công địch, nhưng một khi bay đi, sẽ không trở lại.”

Lộ Minh Phi có chút hiểu ra, gật đầu, “Vậy còn ‘tử thị’ thì sao ạ? Bọn tử thị đó là cái gì? Nhìn như phế vật vậy, vây quanh xe ngựa cả đám mà không dám lao vào.”

“Phế vật?” 

Hiệu trưởng sửng sốt 

"Thầy từng thấy từ này trên một số diễn đàn tiếng Trung, dường như là một từ mang nghĩa miệt thị, nhưng vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó.”

“Phế vật nghĩa là không biết đánh nhau, ‘biết đánh’ là lời khen đỉnh nhất của bọn em, còn ‘không biết đánh’ tức là phế vật, không thể dùng được nữa ạ. Ví dụ như Trung Quốc phóng tàu Thần Châu thành công, đó là rất biết đánh; còn Hàn Quốc phóng tên lửa ‘Naro’, rơi xuống, thì hơi bị phế vật.” 

Lộ Minh Phi đắc ý giải thích. Đối với một lão già sống hơn trăm tuổi như hiệu trưởng mà nói, nói tiếng Trung trôi chảy như vậy đã rất giỏi rồi, ít nhất lần này, Lộ Minh Phi cũng có thể dạy lại ông một điều.

“Ta hiểu rồi.” 

Hiệu trưởng gật đầu nghiêm túc, giọng nói đầy khích lệ 

“Vậy Minh Phi, em nhất định phải cố gắng học tập, phấn đấu đừng làm phế vật nhé!”

Lộ Minh Phi im lặng hồi lâu, lau mặt một cái, “Không biết tại sao, sao em lại có cảm thấy giống kiểu dạy trẻ con nhổ nước bọt, cuối cùng lại bị nhổ vào mặt vậy trời…”

“Em nói gì cơ?”

"À không có gì ạ, thầy tiếp tục nói về tử thị đi.”

“Cái gọi là tử thị, chính là chúng ta trong gương.” 

Hiệu trưởng thấp giọng nói.

Lộ Minh Phi sững người.

“Ở học viện này, huyết thống long tộc của mỗi người đều dưới 50%, mà lý thuyết cho rằng, tỷ lệ huyết thống càng cao, càng dễ xuất hiện thiên tài, cảm ứng đối với ngôn linh cũng càng mạnh.” 

Hiệu trưởng nói 

“Em có từng thắc mắc vì sao chúng ta chưa từng tuyển sinh những sinh viên có huyết thống vượt quá 50% không?”

“Em từng nghe qua một chút rồi, họ sẽ chuyển sang ủng hộ long tộc đúng không ạ?” 

Lộ Minh Phi lờ mờ nhớ lúc nhập học, Toyam Masashi và Guderian từng nhắc tới.

“Không phải là vấn đề ủng hộ ai, cũng không phải lập trường chính trị, mà là chi phối về huyết thống. Một khi vượt quá 50%, huyết thống rất dễ trở nên không thể đảo ngược.”

“Không thể đảo ngược?”

“Bởi vì gen long tộc vượt xa gen nhân loại, tuy rằng chúng là loài bò sát, nhưng là trạng thái tiến hóa tối thượng của loài bò sát, gen của chúng cực kỳ hung mãnh, có tính xâm lược rất mạnh, thậm chí có thể nuốt chửng hoặc sửa đổi trình tự gen của các chủng loài khác. Sinh học dạy chúng ta, trình tự của các cặp base trong DNA quyết định sự khác biệt của gen. Ví dụ như em với một con chó, gen cấu tạo gần như giống nhau, nhưng do trình tự khác nhau, nên em đi bằng hai chân, còn nó thì bốn chân, kêu gâu gâu.”

“Em cảm giác như bị mắng mà không phản bác được vậy, thầy tiếp tục đi ạ.” 

Lộ Minh Phi chán nản xen vào khi nghe ví dụ này.

"Hỗn huyết chủng chính là vì có trình tự cặp base từ các chủng loài khác nhau, nên mới di truyền những đặc tính khác nhau của các loài. Thông thường, trình tự các cặp base này không thay đổi suốt đời, cũng vì sự ổn định của chúng mà em không lo sáng ngủ dậy tự dưng biến thành chó.”

“Mắng người mắng một lần là được rồi, thầy cứ chọc cười mãi em cũng ngại lắm đấy…” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

Hiệu trưởng không để ý, tiếp tục nói: “Nhưng gen của long tộc lại rất đặc biệt, một khi tỷ lệ vượt quá 50%, gen long tộc có thể thay đổi phần gen nhân loại trong cơ thể. Với loại gen có tính xâm lược cực mạnh này, gen nhân loại bị coi là hạ đẳng, như loài bò sát, phải bị quét sạch khỏi căn nhà. Sau nhiều lần bị gen long tộc sửa đổi, cuối cùng hỗn huyết chủng sẽ trở nên rất gần với thuần huyết, phần người bị nuốt chửng, phần long tộc ngày càng thức tỉnh.”

“Kết quả sẽ trở thành thuần huyết long tộc sao ạ?”

“Tiệm cận vô hạn, nhưng vĩnh viễn không thể đạt tới.” 

Hiệu trưởng thở dài 

“Đó cũng là bi kịch của một chủng loài. Bọn họ rất muốn trở thành thuần huyết, nhưng lại khác biệt với chân chính long tộc. Thật sự thuần huyết chỉ có hậu duệ của Cổ Long Tộc, hậu duệ của Cổ Long Tộc xem những người này là nô bộc, sai khiến họ, nhưng lại không công nhận họ. Bề ngoài họ rất giống nhân loại, ẩn mình trong đám đông khó bị phát hiện, một số do huyết thống mà tuổi thọ rất dài. Thuần huyết long tộc sẽ lựa chọn một số trong bọn họ, cải tạo thân thể, khiến họ ở trạng thái lưng chừng giữa sự sống và cái chết. Họ ẩn giấu thân phận qua từng thế hệ nhân loại, chờ đợi Long Vương phục sinh, chuẩn bị cho ngày đó. Thật ra, họ mới là kẻ địch khó đối phó nhất của chúng ta. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, giết một Long Vương sắp phục sinh không tính là khó, nhưng một khi bị tử thị quấy nhiễu trong quá trình đó, sẽ vô cùng nguy hiểm.”

“Những tử thị đó có huyết thống tinh khiết như vậy, làm sao chúng ta đánh lại được ạ?” 

Lộ Minh Phi không khỏi lo lắng.

“Phải nhớ lời của Sơn Ngạn.” 

Hiệu trưởng mỉm cười 

“Thật ra không chỉ long tộc mới có sức mạnh. Nhân loại, chưa bao giờ là chủng tộc yếu đuối!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận