Tập 7.5

Chương 4

Chương 4

4. HỒI ĐÁP MÙA HÈ, NẾU...

Bầu trời xanh ngắt.

Mặt trời chói chang.

Bờ cát trắng xóa.

Youngmin đang đứng trên bãi biển với vẻ mặt khó chịu.

Dù thời tiết đẹp nhưng trên bãi biển đáng lẽ phải chật kín người lại chỉ có lác đác vài ba người. Đó là nhờ sự giúp đỡ của Esser, một ma cà rồng. Nhờ thay đổi địa hình, bãi biển còn trở nên mát mẻ hơn, nhưng Youngmin vẫn không thể thoải mái tận hưởng mùa hè vì những câu hỏi không lời giải đáp trong lòng.

「Này, thiếu niên. Sao mặt mày cứ nhăn nhó như người mắc ỉ* vậy?」

Nếu thật sự muốn đi vệ sinh thì đã đi từ lâu rồi. Esser, người đầu tiên trong đoàn đã thay đồ bơi, ngồi xuống dưới chiếc dù mà Youngmin đã dựng sẵn và cằn nhằn.

「À, à… Không phải. Mà là…」

「Cậu không hài lòng vì nhờ Sư phụ mà người giảm bớt nên không có gì để nhìn à?」

Su-hyeon, người không cần thay đồ bơi, lơ lửng bên cạnh Esser và hỏi.

「Đừng! Đừng đối xử với tôi như chị gái ma cà rồng đó!」

「Gì cơ? Gì là gì?! Cậu muốn ăn đòn hả?!」

「Oppa~~~!」

Su-hyeon thực sự giơ tay như thể muốn đánh một trận, nhưng tiếng gọi Youngmin từ xa của một cô gái đã chặn cô lại.

Khi Youngmin quay đầu nhìn, Wolhwa trong bộ bikini đỏ rực đang vẫy tay.

Bộ bikini đỏ mà Wolhwa đang mặc là một thiết kế rất nổi bật, mang đậm cảm giác của một cô gái đang cố gắng tỏ ra trưởng thành. Không cần phải nhìn xem ai là người chọn bộ đồ đó, kết quả đã rõ. Đằng sau Wolhwa, Da-som đang cười tươi rạng rỡ, mặc một bộ đồ bơi liền thân đáng yêu phù hợp với lứa tuổi, đeo một chiếc phao vào người và lon ton chạy tới.

Và người mà Youngmin đoán đã chọn đồ bơi cho Wolhwa và Da-som thì đang chăm chỉ bấm máy chụp hình đằng sau hai cô gái, khoe ra thân hình khỏe khoắn trong bộ đồ bơi màu xanh lam. Park Shinae đã tuyên bố từ trước chuyến đi rằng cô sẽ làm một cuốn album kỷ niệm mùa hè cho các em gái, và bây giờ cô đang thể hiện điều đó bằng cả cơ thể mình.

「Oppa~~~!」

Theo sau là một cô gái với giọng nói ngọt ngào đang chạy đến gọi Youngmin. Lee Harim, người là một succubus, mặc bộ đồ bơi liền thân màu đen bó sát, khoe ra thân hình bốc lửa so với tuổi.

Bên cạnh Harim, Seo-hee, một succubus khác, giờ đã trở thành một người mẹ hoàn toàn bình thường, đang mỉm cười và đi bộ như thể đang hẹn hò. Đúng là mẹ nào con nấy, Seo-hee khoe ra thân hình tuyệt mỹ không hề kém cạnh Esser bằng bộ bikini trắng tinh.

「Em… Em yêu!」

Đằng sau là Ye-hee, người đang mặc bộ bikini da báo và có vẻ mặt đầy bất mãn, cằn nhằn như thể muốn ăn tươi nuốt sống chiếc tẩu thuốc cai thuốc lá, và Bong-un, người đang ôm một đống đồ trong cả hai tay, theo sau cô.

「Hừ. Tại sao tôi lại phải… mặc đồ này…」

Bên cạnh Ye-hee, Yeon-a, cô gái đạo sĩ Trung Quốc hay còn gọi là Tiểu Yến, đang đi lại với vẻ mặt khó chịu khi mặc bộ đồ bơi liền thân màu hồng trông đơn giản đến mức đáng ngờ. Bên cạnh cô, Changsung, với ấn tượng như một tay xã hội đen và chiếc áo sơ mi Hawaii lòe loẹt, cũng đi cùng.

Nhìn cả đoàn tập hợp với cảm giác như "tập hợp toàn bộ Ngân Hà", Youngmin lại ngước nhìn bầu trời xanh ngắt của mùa hè.

「Không, không phải. Cái này lạ quá rồi.」

「Thiếu niên. Cậu không hài lòng điều gì từ nãy đến giờ vậy?」

「Esser-ssi. Chị không thấy tình hình hiện tại kỳ lạ sao?」

「Gì lạ?」

Youngmin chỉ tay về phía đoàn người đang tiến về phía dù và hét lên.

「Tất cả đều tập hợp đó thôi!」

「Thì phải rồi. Đi cùng nhau là đương nhiên mà.」

「Không! Đó mới là điều kỳ lạ! Ngay cả mùa, lẫn hoàn cảnh, đều là sự kết hợp của những thành viên không phù hợp!」

Đừng có cãi!

「Thiếu niên. Trong đời cũng có những ngày ta phải tận hưởng mà không cần thắc mắc điều gì cả.」

Lời chí lý.

「Không, dù có thế nào đi nữa thì cái này cũng hơi bị…」

「(Ta) đến! (Ta) thấy! (Ta) chinh phục! Đó là tất cả những gì cần ở biển mùa hè. Những lỗi nhỏ nhặt khác không đáng để bận tâm!」

「Không phải lỗi nhỏ nhặt! Esser-ssi cũng… làm sao ấy, không phải là bình thường. Cảm giác cả bầu không khí đều lạ lùng!」

「Hừ. Tôi không còn cách nào khác. Vì cậu trai đang bối rối, tôi sẽ cởi một lớp ra vậy.」

Esser mỉm cười quyến rũ, kéo dây áo bơi trên vai xuống.

「Khoan, khoan đã! Chuyện đó… cũng kỳ lạ mà! Sao chị lại đột ngột muốn cởi ra vậy?!」

「Chẳng phải có điều mà mọi người đàn ông đều muốn thử nếu ở bãi biển sao? Tôi sẽ cởi ra vì điều đó.」

Esser đang cầm kem chống nắng trên tay. Youngmin chợt hiểu ý của Esser. Và anh không thể phủ nhận điều đó.

Đúng như lời Esser nói, nếu có bạn gái và cùng nhau đi biển, đó là điều anh rất muốn thử ít nhất một lần.

Thoa kem chống nắng lên lưng!

Khi thoa kem chống nắng trơn tuột, nếu không cẩn thận sẽ dễ trượt tay đến những chỗ không nên chạm…

「A, Oppa! Đồ ngốc! Đồ ngốc Oppa! Oppa đang chạm vào đâu thế?!」

「Ối! Anh xin lỗi! Tay anh bị trượt!」

「Ấy chà. Thôi đi mà. Xin anh đấy, đừng có nghịch nữa, bôi cho tử tế đi chứ. Ừm… Cái này… Hơn nữa… Cả phía dưới nữa nhé…」

Đúng vậy, chính là cái loại tình huống như thế…

「Vậy thì phiền cậu đó, thiếu niên. Rồi sẽ có hàng dài các cô gái cần được bôi kem tiếp theo. Nhanh lên đi.」

Hơn nữa, Youngmin còn được biết là có một hàng dài chờ đợi. Nghe vậy, những lo lắng nhỏ nhặt như trang giấy trắng tinh của Youngmin lập tức bay biến.

Youngmin lấy lọ kem chống nắng từ Esser, thoa đầy kem vào cả hai tay.

「Vâng! Rất sẵn lòng!」

「Cái gì sẵn lòng cơ?!」

「Khụ khụ!」

Cú đấm của Wolhwa, với sức mạnh từ đuôi của cửu vĩ hồ, và cú đá của Harim, với sức mạnh còn sót lại từ đuôi của Kỵ kim, đã đồng loạt giáng xuống người Youngmin.

Youngmin lăn lộn trên bãi cát xấu xí và bay thẳng ra biển, bất tỉnh nhân sự.

Những độc giả thông minh ắt hẳn đều biết. Ở biển mùa hè, những điều sai sót chỉ là vấn đề nhỏ nhặt.

Vì vậy, câu chuyện về kỳ nghỉ hè vẫn tiếp tục với sự phấn khích không ngừng!

***

Bãi cát trên biển mùa hè nóng bỏng. Trên bãi cát nóng đó, Youngmin quỳ gối trước hai cô gái và đang bị trách mắng.

「Oppa rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?!」

「Đúng vậy! Oppa phải tự kiểm điểm đi!」

Wolhwa, cửu vĩ hồ, và Harim, succubus, vốn bình thường như nước với lửa, lúc này lại hợp ý đến lạ thường, dồn Youngmin vào đường cùng. Nguyên nhân là vì Youngmin đã định bôi kem chống nắng cho Esser. Nhưng cặp đôi ăn ý tạm thời này chẳng kéo dài được bao lâu.

「Anh dám làm chuyện đáng xấu hổ như vậy… Em đã nhìn lầm Oppa rồi!」

「Đúng thế! Nếu xét theo thứ tự, thì em phải là người đầu tiên chứ!」

「Harim nói đúng. Đúng vậy, Harim là người đầu tiên… Không! Không phải! Cô bé kia! Không phải như thế!」

Wolhwa lập tức chuyển mũi dùi tấn công sang Harim. Nhưng Harim đã cắt đứt mọi mối bận tâm với Wolhwa và đang đưa kem chống nắng cho Youngmin.

「Oppa, bôi kỹ từng góc nhé~」

「Tôi sẽ ném cô bé đó ra bãi cát đằng kia!」

Wolhwa giật lấy kem chống nắng khỏi tay Harim và ném xuống biển.

「Ối! Cô làm cái quái gì vậy?! Cái đó đắt tiền lắm đấy!」

「Đồ đáng xấu hổ đó không được làm ở nơi công cộng!」

「Liên quan gì? Nếu là người yêu thì ai cũng làm thế mà!」

「Cô và Oppa làm sao… làm sao… có thể là người yêu chứ?! Người, người yêu… ta… ta…」

「Cậu đang hát à?」

「Không phải! Dù sao thì, những việc đáng xấu hổ đó đều bị cấm!」

「Ôi trời. Một con cửu vĩ hồ từng cởi sạch và lao vào Oppa ngay từ lần gặp đầu tiên lại nói chuyện 'đáng xấu hổ' sao? Cô có tư cách để nói những lời đó ư?」

「Kyaaa! Ta đâu có cởi hết! Không phải đã đến lúc quên đi chuyện đó rồi sao?!」

「Hứ! Tội cố tình dụ dỗ Oppa của ta bằng cái thứ không hề tồn tại! Cô nghĩ ta sẽ quên sao?!」

「Lúc đó là vì ta đang bối rối và không còn cách nào khác để tìm cái đuôi của mình… Chờ chút, cái gì mà "không tồn tại" chứ?! Ý cô là ta không có cái đó ư?!」

Harim khoanh tay, nhếch mép cười khinh bỉ Wolhwa.

「Những thứ mà Lolicon thích thì cô đều có đủ cả.」

「Ư, đừng có nói nhảm! Ta dạo này cũng đang tuổi dậy thì! Ta sẽ sớm bắt kịp cô thôi!」

「Trong lúc đó tôi sẽ đứng yên đợi cô sao? Tôi cũng đang tuổi dậy thì đây!」

「Hừ! Nếu lớn hơn nữa thì trông sẽ rất buồn cười. Cô sẽ giống như một con vật ở Daecheongryeong thôi.」

「Này, con nhỏ! Sao lại cứ so sánh cơ thể tuyệt đẹp của ta với bò sữa?!」

「Ta đâu có nói là bò sữa. Mà chẳng phải cô tự chọn con vật giống mình sao?」

「Là Daecheongryeong mà?!」

「Ở Daecheongryeong có một hai con vật thôi chắc?!」

Wolhwa và Harim nghiến răng ken két, nắm chặt tay mà không màng đến xung quanh. Giữa hai con yêu quái như sắp lao vào đánh nhau, Youngmin không biết đứng về phía ai, chỉ đứng bối rối.

Tóc, tóc.

Một cái chạm nhẹ vào vai khiến Youngmin quay lại, thấy Xiao Yan đang nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng.

Youngmin biết cô là một pháp sư và ghét yêu quái. Có lẽ vì vậy mà một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng anh.

「Này, khoan đã! Tụi nó chỉ đang cãi vã thôi mà! Có làm phiền ai đâu!」

「Tụi nó đánh nhau hay không thì có liên quan gì?」

Ngược lại, Xiao Yan hỏi lại như thể thấy Youngmin mới là người kỳ lạ.

「Hả? Không phải em định nói là ồn ào quá nên định đánh một trận sao?」

「Nếu là chuyện đó, tôi đã tự ý làm rồi mà không cần xin phép cô.」

Chuyện đó cũng là một vấn đề lớn theo một cách nào đó. Dù sao thì, nếu cuộc cãi vã lớn kia cùng với năng lực của Xiao Yan mà kết hợp lại, bãi biển bình yên của mùa hè sẽ biến thành địa ngục ngay lập tức là điều không cần bàn cãi.

Nếu không phải chuyện đó thì may mắn, nhưng vậy thì vẻ mặt nghiêm trọng của Xiao Yan là vì điều gì?

「Changsung oppa đã nói cho em nghe rồi.」

「Chuyện gì?」

「Ở đất nước này, nếu những người thân thiết cùng đi biển thì việc bôi kem chống nắng cho nhau là một lễ nghi.」

「……」

Youngmin lặng lẽ quay sang nhìn Changsung. Changsung, người đang mặc quần đùi và áo sơ mi Hawaii, toát lên vẻ "đại ca" đang ngồi dưới chiếc dù bãi biển nhâm nhi lon bia.

Khi ánh mắt của Youngmin chạm vào, Changsung tươi cười sảng khoái và giơ ngón tay cái lên.

Anh! Đồ dối trá! Anh đã nói điều nhảm nhí gì với sư muội của tôi vậy?!

Xiao Yan, người không biết mình bị sư huynh lừa, vẫn đang cầm kem chống nắng trên tay với vẻ mặt rất nghiêm túc.

「Em cũng nghe nói rằng nếu không giữ lễ nghi này thì sẽ bị phạt và còn bị phạt tiền nữa.」

「Không phải đâu! Không có luật đó đâu!」

「Dù là một lễ nghi hơi kỳ lạ, nhưng nhập gia tùy tục… Cho nên đó…」

Má Xiao Yan ửng hồng trên khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm của cô.

「Mong cô… cô giúp đỡ!」

Nói rồi, cô kéo dây áo bơi của mình xuống.

「Này! Yeon-a! Này! Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!」

Bộ đồ bơi mà Xiao Yan đang mặc là loại liền thân. Nếu kéo xuống như vậy… thì "khu vườn cấm" mà bình thường không thể nhìn thấy sẽ lộ ra hoàn toàn là điều đương nhiên.

Liên hoa.

Sóng trắng nhấp nhô, mắt ta mịt mờ.

Giữa biển sâu, hai nụ hồng e ấp nở.

Vì ai mà nở rộ đẹp đẽ như thế.

- Tác giả vô danh

Xiao Yan dùng một tay vội vàng che đi "liên hoa" (?). Dù vậy, đó là một bộ ngực khá lớn, nên việc dùng hai cánh tay nhỏ để che đi hoàn toàn là điều bất khả thi, vì vậy đường cong cơ thể trắng nõn nà của cô đã lộ ra rõ ràng trước mặt Youngmin.

Xiao Yan quay người vội vàng, đưa kem chống nắng vào tay Youngmin.

「…Xin lỗi. Em nghe nói phải thoa từ phía trước, nhưng… cái đó… phía trước, dù thân thiết đến mấy thì cũng… hơi… Chị có thể chỉ thoa lưng cho em được không?」

Thông thường, việc nam nữ thân thiết bôi kem chống nắng lên lưng cho nhau cũng không mấy ai làm.

「Nếu chỉ thoa lưng thôi, có phải là… trái với lễ nghi không? Nếu trái thì… cả phía trước nữa… Ưm, em sẽ nhắm mắt lại, nên làm nhanh lên được không?」

「Không phải! Sao em không nhận ra là mình đang bị lừa chứ?!」

「Sư huynh chưa bao giờ lừa em!」

「Vậy thì hôm nay là lần đầu tiên em bị sư huynh lừa rồi đó.」

「……Anh đang cố lừa em bằng lời nói dối đó.」

「Không, người lừa gạt là Changsung-ssi đó!」

「Nếu anh ghét việc thoa kem chống nắng cho tôi như vậy à? Anh đã định bôi cho một succubus mà… Sao lại ghét tôi, một người phàm thân thiết với anh đến vậy chứ? Chẳng lẽ nộp tiền phạt còn hơn sao?」

「Cho nên đó là lời nói dối của Changsung-ssi! Em chưa bao giờ nói sẽ bôi cho Wolhwa hay Harim cả!」

「Anh đã định bôi cho ma cà rồng rồi mà…」

「……」

Lúc đó, Youngmin đã mất trí một lúc, nhưng anh không thể viện cớ nào.

「Youngmin, cậu là con người. Tuy bây giờ cậu đang bị yêu quái hóa một nửa vì con cáo chín đuôi đó, nhưng cơ bản cậu vẫn là con người mà.」

「Hả? Đúng vậy, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến tình huống hiện tại?」

「Tôi nghĩ rằng nếu muốn thân thiết thì phải là giữa những con người với nhau.」

「Không, tôi không nghĩ vậy. Chẳng có con người hay yêu quái gì cả. Tất cả đều có thể thân thiết với nhau mà.」

「Nếu đã vậy thì hãy chọn con người đi!」

「Cái gì mà 'nếu đã vậy' chứ…」

Youngmin định hỏi lại, nhưng Xiao Yan có vẻ nghẹn lời, cô nàng cứ rên hừ hừ một lúc lâu.

「……Mấy cái đó… tự mình mà hiểu đi!」

「Vừa nói chuyện mơ hồ vừa nổi giận là sao chứ?!」

「Im đi! Việc cậu phải làm bây giờ là thoa kem chống nắng lên lưng tôi!」

「Tại sao đó lại là việc tôi phải làm chứ?! Hả? Này! Bỏ tay ra!」

Xiao Yan giật mạnh tay Youngmin, kéo anh về phía mình. Ngay trước khi tay Youngmin chạm vào làn da trắng nõn, Xiao Yan từ bỏ sự xấu hổ cuối cùng và hét lên.

「Dù sao thì, để giữ lễ nghi của đất nước này, anh phải thoa kem chống nắng lên lưng tôi!」

「Đã bảo không có lễ nghi đó màaaaaaaaaa!」

Youngmin phản kháng quyết liệt, giọng càng lúc càng cao.

「Không được dừng lại ư?!」

Wolhwa và Harim, đang cãi vã nhau, xông vào Xiao Yan khi Youngmin la lên.

Cả hai đều giận điên người, nên Wolhwa lộ ra tai và đuôi của cáo chín đuôi, còn Harim thì để lộ đôi cánh và đuôi đen của succubus.

「Hứ! Yêu quái mau cút đi! Ta sẽ bảo vệ Youngmin và lễ nghi của đất nước này!」

「Cô nói cái gì nhảm nhí vậy? Mau bỏ tay ra khỏi Oppa của ta!」

「Tôi mới là người sẽ bôi kem chống nắng cho Oppa!」

Trước khí thế lao vào như muốn tử chiến của cả hai, Xiao Yan đành phải buông tay Youngmin và lùi lại. Rồi cô đưa tay vào bộ đồ bơi và lấy ra một lá bùa chống nước, ném về phía hai cô gái đang xông tới.

Không biết nên nói là chu đáo hay là cực đoan nữa.

Dù sao thì, lá bùa mà Xiao Yan ném ra biến thành ngọn lửa bay về phía Wolhwa và Harim. Wolhwa dùng ngọn lửa yêu quái để đối phó, còn Harim thì phòng thủ bằng cách làm cứng toàn thân bằng sức mạnh còn sót lại của đuôi Kỵ kim.

「Cô, cô dám tấn công thật sao?! Giờ thì tôi cũng không nể nang gì nữa đâu!」

Wolhwa giương móng vuốt sắc nhọn như dao, gầm lên và lao vào Xiao Yan. Harim hóa giải những lá bùa bay tới bằng ánh sáng mộng ảo, tìm kẽ hở để nhảy vào thế giới giấc mơ của Xiao Yan.

Đúng lúc đó, một tiếng quát lớn rung chuyển cả không gian.

「Mấy đứa ngốc nàyyyyyyyyyyy!」

Cùng với tiếng quát lớn, một làn khói độc lập tức bao trùm xung quanh các cô gái. Trong lúc các cô gái còn đang chùn bước, Ye-hee, người đã tung ra làn khói độc, đã cốc thật mạnh vào đầu từng người.

「Mấy đứa có còn tỉnh táo không?! Đang ở nơi đông người mà làm như quảng cáo vậy đó! Quảng cáo hẳn hoi đó!」

「Ôi trời ơi! Độc của Unnie đang lan ra khắp nơi kìa! Mọi người đang ngất xỉu kìa! Không thể tin được!」

Đúng như lời Bong-un la hét hoảng sợ, những người chứng kiến đang đông cứng vì cảnh tượng kỳ lạ, lần lượt ngất xỉu vì làn khói độc mà Ye-hee tung ra. Khi những người xung quanh ngất xỉu, những người còn đứng được thì hét ầm ĩ và bỏ chạy, bãi biển mùa hè lập tức biến thành một cảnh tượng hỗn loạn trong chốc lát.

「Chuyện đó chị tự! Tự giải độc đi! Chị đang bận xử phạt mấy đứa lộn xộn này trước!」

Sau đó, vài tiếng nổ và tiếng la hét vang dội khắp biển mùa hè.

Một lúc sau, ba cô gái lôi thôi lếch thếch ngồi ngay ngắn trước mặt Ye-hee và bị mắng.

「Mấy đứa có chút kiến thức phổ thông nào không vậy hả?!」

Ba cô gái dù có mười cái miệng cũng không biết biện minh thế nào cho thảm họa này. Nhưng khi nghe Ye-hee nói đến "kiến thức phổ thông", một cảm giác nhục nhã khó chấp nhận dâng trào trong lòng họ. Tuy nhiên, vì những tội lỗi đã gây ra, họ đành cố gắng kìm nén sự uất ức.

Phần lớn những người bị cuốn vào vụ việc đều ngất xỉu. Nhờ Esser nhanh chóng dựng lên kết giới dơi, chỉ những người ở gần đó mới bị ảnh hưởng. Dù vậy, cũng có hàng chục người. Ye-hee muốn mắng họ đến tối nay, nhưng vì còn phải dọn dẹp nên cô đành thôi.

「Thôi vậy, lần này chị sẽ bỏ qua! Nếu lần sau lại xảy ra chuyện như thế này thì sẽ không có sự tha thứ đâu! Rõ chưa?!」

「Vâng ạ.」

「……Đã hiểu.」

「Được rồi, Wolhwa và Harim hãy dùng ảo giác lên những người bị thương. Và Yeon-a, em cùng với chồng chị, hãy chăm sóc những người bị thương. Nào, nhanh lên đi!」

「Khoan đã. Trước đó, tôi có một chuyện cần xác nhận chắc chắn.」

「Ái ui! Sao, sao lại… Esser-ssi!」

Esser túm lấy tai Youngmin, người đã cố gắng né tránh ba cô gái đang gây rối, và kéo anh lại ngồi trước mặt họ.

「Rắc rối lần này là do cậu thiếu niên cứ chần chừ mà ra. Cho nên nhân cơ hội này, hãy xác định rõ ràng đi.」

「Nếu xét từ đầu, thì đó là do Esser-ssi đã nói những lời kỳ lạ mà!」

「Cậu lại bị cuốn vào những lời kỳ lạ đó và cứ lơ ngơ ra đó là lỗi của cậu.」

「Ư, ưm… Cái đó… Ờ, tôi hiểu rồi! Tôi, tôi phải làm gì?!」

「Đơn giản thôi.」

Esser chỉ vào các cô gái và nói.

「Trong số những cô gái ở đây, cậu hãy chọn cô gái nào mà cậu muốn bôi kem chống nắng cho nhất.」

「Hả?」

「Nghĩa là, để chuyện này không tái diễn nữa, cậu hãy chọn một cô gái để 'phục vụ' cả ngày hôm nay đi. Nếu không, chuyện này sẽ lại xảy ra, và tôi sẽ uống máu cậu tối nay.」

「Đó là một ván cược mà dù thắng tôi cũng thiệt mà!」

「Đừng đùa nữa, dù thế nào thì việc cậu cần làm bây giờ là chọn một cô gái để chơi cùng cả ngày hôm nay. Cậu muốn chơi cùng ai nào?」

Các cô gái nhìn Youngmin với ánh mắt căng thẳng. Trước áp lực vô hình từ ba cô gái, Youngmin vô thức lùi lại.

「…S-sự… hòa thuận… Tôi muốn chơi cùng nhau hòa thuận… Không… Xin lỗi.」

Anh vội vàng xin lỗi trước nhiệt huyết giận dữ của ba cô gái. Youngmin nhìn quanh xem có con cừu nào để hy sinh không.

「Esser nghĩ ra cách này cũng không tệ. Hay là tôi đặt phòng cho mấy đứa ở lại luôn nhé?」

「Không, thôi ạ!」

Youngmin dứt khoát từ chối lời đề nghị của Ye-hee. Seo-hee vỗ vai Youngmin và nói.

「Con rể. Mẹ tin rằng con sẽ thực sự trở thành con rể của mẹ. Cho nên con hiểu mà đúng không?」

「Cái gì ạ? Hơn nữa, thưa dì… cái từ "con rể" đó… dì…」

「Quá đáng! Lại gọi là dì! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi là phải gọi là jangmo-nim mà!」

Seo-hee rưng rưng nước mắt, khóc lóc như một đứa trẻ. Đúng lúc đó, Changsung nheo mắt thì thầm vào tai Youngmin.

「Yo, Youngmin. Hừm… Tôi hơi ngại nói ra, nhưng thân hình Yeon-a đúng là tuyệt phẩm đó.」

「Changsung-ssi, anh thật sự là sư huynh của Yeon-a sao?」

「Chính vì là sư huynh nên tôi muốn ủng hộ chuyện tình yêu của sư muội mình.」

「Không phải sao, anh không bảo đảm rằng Yeon-a thích tôi. Dù sao thì, Yeon-a cũng không có ý đó…」

「Cái thằng chậm tiêu này. Vậy thì cậu phải làm rõ điều đó chứ? Nếu thành công, cậu sẽ được trải nghiệm mùa hè đỉnh cao luôn đó!」

「Thôi, đủ rồi.」

「Người ngoài hãy im lặng đi. Vậy thiếu niên, cậu muốn bôi kem chống nắng cho ai? À, tôi cũng thích đó.」

Esser nở nụ cười quyến rũ, ôm chặt lấy Youngmin từ phía sau. Một thứ gì đó có kết cấu áp đảo đang đè nặng lên lưng anh.

Youngmin sợ hãi ánh mắt của các cô gái, định vội vàng gỡ ra, nhưng Esser vòng tay quanh cổ anh không buông.

「Nào, nào. Nhanh lên không tôi sẽ nghĩ là cậu đã chọn tôi đó. Cho nên hãy nhanh chóng quyết định đi. Đã mất công đến biển chơi rồi, không thể lãng phí thời gian vào việc dọn dẹp hậu quả được.」

Ánh mắt đầy bất mãn của các cô gái đối với Esser đang bám lấy Youngmin ngày càng rõ rệt. Nếu anh không nhanh chóng chọn lựa, sẽ lại có một rắc rối nữa xảy ra. Youngmin không muốn gây thêm rắc rối, nên anh vội vàng chọn.

Tất nhiên, sự lựa chọn của Youngmin không gì khác ngoài Dasom và Wolhwa. Tuy nhiên, Youngmin nghĩ rằng hai cô gái còn lại sẽ không dễ dàng chấp nhận bỏ cuộc. Ngay cả khi họ tạm thời chấp nhận, Youngmin cảm thấy không yên tâm vì có vẻ như anh đang gieo một hạt giống cho một rắc rối lớn hơn về sau.

「Hoo. Không thể chọn sao? Quả nhiên cậu thích tôi sao? Fufu. Tôi thật vui khi gu của cậu không tệ đến thế.」

「Không! Tuyệt đối không phải!」

「…Thiếu niên. Tôi thực sự sắp nổi giận rồi đó.」

「À, không phải… Không phải vấn đề gu hay không gu mà là…」

Đúng lúc đó, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Youngmin. Esser đã tự ứng cử, nghĩa là anh có thể chọn một cô gái khác ngoài ba cô gái và Esser, đúng không?

Nếu vậy thì!

「Dasom! Hôm nay em có muốn chơi với Oppa không?!」

「Hư?!」

Dasom, người vốn nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mình, đang xây lâu đài cát bên cạnh, bất ngờ ngẩng mặt lên với vẻ mặt kinh ngạc.

「Ưm, vậy thì Oppa sẽ bôi kem chống nắng cho Dasom, xây lâu đài cát và bơi cùng em! Được không? Thích không?!」

Youngmin tuyệt vọng. Dù ý đồ trong lòng anh bị xuyên tạc theo cách khác, nhưng lời anh nói đã truyền đến Dasom một cách rõ ràng và trực tiếp.

「Thật hả?! Em sao?! Hư, thật hả?!」

Dasom chớp chớp mắt, rưng rưng nước mắt và hỏi lại.

「Ư, ưm. Đúng vậy.」

Youngmin chọn Dasom để chạy trốn khỏi tình hình hiện tại, nhưng anh chợt nhận ra rằng Dasom cũng khá dễ thương.

「K, khoan đã! Oppa?!」

「Oppa, đó không phải là sự thật đâu!」

「Gu của anh là… kiểu đó sao? Em… em thật thất vọng.」

Những lời phàn nàn lập tức tuôn ra từ các cô gái tin chắc rằng mình sẽ được chọn.

「Không, tôi chỉ muốn chơi thuần túy với Dasom thôi. Đúng vậy, cái này, nói đúng ra thì… ừm… Dịch vụ gia đình sao?」

「Đưa trẻ con đi chơi thì là dịch vụ gia đình kiểu gì chứ?!」

「Tôi nói chỉ là chơi cùng thôi mà! Tôi không có bất kỳ ý đồ đen tối nào khác! Chính cô mới là người đừng có nghĩ bậy bạ!」

「K-không phải em nghĩ bậy bạ gì đâu… Không, Oppa mới là người khiến em hiểu lầm như vậy!」

「Tôi đã làm gì?!」

「Này, này!」

Trong lúc Youngmin và Wolhwa đang cãi vã, Dasom nắm lấy chân Youngmin với vẻ mặt phấn khích.

「Này. Nếu chơi cùng thì… dù chỉ là một ngày hôm nay thôi cũng được ạ. Hưm… Này, không phải Oppa mà là…」

Dasom nhìn sắc mặt Youngmin một cách thận trọng và hỏi.

「À, là… ba… ba… Có thể gọi là ba không?」

「Hả? Cái đó…」

Youngmin chần chừ một lát, nhưng rồi anh nhận ra đây là bãi biển, và không ai biết anh. Anh không muốn thừa nhận, nhưng nếu nghĩ về ngoại hình của mình, trông có vẻ già dặn như sinh viên đại học, thì liệu mọi người xung quanh có chấp nhận việc Dasom gọi anh là "ba trẻ" không?

Dasom nhìn Youngmin đang phân vân và thể hiện vẻ mặt thất vọng, 「Hưm. Không được ạ?」

「Được thôi! Hôm nay con có thể thoải mái gọi Oppa là ba!」

「Hư! Hư thật ạ?! Thật hả?!」

「Ừ! Nào, móc ngoéo tay!」

「Ba! Ba! Hehehehe! Ba, ba!」

Dasom nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Youngmin và thì thầm gọi anh là ba. Chắc hẳn cô bé đã kìm nén rất lâu ở nhà.

「Esser-ssi, có sao không ạ?」

「Chà, nếu đó là sở thích của cậu thiếu niên thì tôi cũng không có quyền ngăn cản. Tình yêu không biên giới, không tuổi tác, không chủng tộc mà.」

「Chị biết rõ là không phải như vậy mà sao cứ nói những lời gây hiểu lầm vậy hả?!」

「Ba! Con yêu ba!」

「Hả? Cái đó… Cái đó… cái đó là… Ưm, cái đó có nghĩa là thích, không phải, cái đó là…」

Từ phía sau, anh cảm thấy như có những ánh mắt đầy gai chĩa vào mình. Cảm giác đau nhói khắp lưng.

「Hư? Esser unnie nói ‘yêu’ và ‘thích’ là giống nhau mà.」

Dasom nghiêng đầu với vẻ mặt ngây thơ.

「Esser-ssi! Chị nói gì vậy?! Đừng có dạy con bé nhà tôi những điều kỳ lạ đó chứ!」

「Hahaha. Thiếu niên, cậu đúng là giống một người cha rồi đó.」

「Đừng có đánh trống lảng nữa!」

「Ba! Chúng ta hãy xây lâu đài cát trước đi!」

「Ờ, được thôi. Trước đó, chúng ta phải thoa kem chống nắng. Không được để bị cháy nắng.」

「Vâng ạ!」

Youngmin và Dasom trò chuyện thân mật khi đi về phía chiếc dù, trông như một người cha trẻ và cô con gái bé bỏng thật sự. Tuy nhiên, đối với ba cô gái kia, thì đây lại là một hình ảnh khác, khiến họ cảm thấy một sự bất an mơ hồ về tương lai.

Có lẽ Dasom mới là trùm cuối?

「Thôi, chuyện bên kia đã giải quyết xong rồi thì mấy đứa hãy lo dọn dẹp đống lộn xộn đã gây ra đi! Nếu không muốn phải ra về ngay sau khi đến biển, thì nhanh chóng hành động đi!」

「……」

「Sao không ai trả lời vậy? Nhanh lên ngay đi!」

「Vâng ạ.」

Cuối cùng, các cô gái không thể nói ra bất cứ lời phàn nàn nào đành miễn cưỡng bắt tay vào dọn dẹp. Trong lòng họ thầm nghĩ: ‘Giá mà người gắn bó với Youngmin là mình thì dễ dàng xử lý được, nhưng Dasom thì không thể đánh bại được.’

***

Nếu hỏi điều gì đến trong tâm trí khi nghĩ về biển, thì đó là gì?

Mặt trời nóng bỏng.

Bãi cát trắng tinh.

Những con sóng vỡ tung trắng xóa.

Những cô gái xinh đẹp trong bộ đồ bơi quyến rũ.

Mỗi người có một suy nghĩ riêng. Một người và một pháp sư ghét yêu quái, cùng một người phàm bình thường, đi biển với suy nghĩ về rượu.

Và vì là biển, nên dễ dàng tìm được sashimi và hải sản tươi ngon để nhâm nhi cùng rượu.

Các yêu quái trưởng thành đã hoàn thành việc giữ kín hành tung của mình, không muốn để lũ trẻ chơi tự do, và lập tức bắt đầu tiệc rượu ngay lập tức. Vì đây là chuyến đi trong ngày, họ không thể đợi đến tối.

Họ cần ai đó giữ đồ, nên phải để lại một người, nhưng ai cũng không muốn để lại một người đàn ông cô đơn, nên cuối cùng họ quyết định uống ngay tại chỗ.

Và về mồi nhắm, Su-hyeon, người có cơ thể được làm từ nước biển, đã cùng Park Shinae đi mua. Nhưng trên đường mua mồi nhắm, Su-hyeon và Park Shinae lại gặp những người mà không thể thiếu ở bãi biển.

「Này, mấy cô bé từ đâu đến vậy?」

Đó chính là những gã săn gái, đang khao khát tạo nên những kỷ niệm lãng mạn.

「Chúng tôi có bạn đi cùng.」

Shinae lạnh lùng đưa túi đồ ăn vặt và nước giải khát mà cô đã mua, vượt qua đám săn gái và đi thẳng. Nhưng đám săn gái này không dễ dàng bỏ cuộc.

「Thế thì càng tốt. Bọn anh cũng có bạn đi cùng. Bốn người, còn bên em mấy người?」

Shinae thở dài, từ từ nhìn hai gã đàn ông đang bám riết lấy cô. Từ cách ăn mặc và giọng nói, có vẻ đây không phải là những kẻ săn gái thông thường. Hai gã này trông như những cậu ấm con nhà giàu, đến đây để săn gái một cách chuyên nghiệp.

「Thế nào? Một người trong bọn anh có du thuyền đó. Thật đó. Sẽ là một kỷ niệm tuyệt vời cho các em.」

‘Đúng là như vậy.’

Nhận thấy rằng việc dây dưa với những kẻ này sẽ không có lợi gì, Shinae quyết định từ chối một cách kiên quyết hơn.

「Wow! Thật sao? Có người có du thuyền sao?」

Tuy nhiên, có một cô gái chợt thể hiện sự quan tâm đến lời nói của bọn đàn ông, chớp chớp đôi mắt.

「Su-hyeon! Unnie Su-hyeon!」

Shinae nhìn Su-hyeon với vẻ mặt thất vọng. Ánh mắt Su-hyeon đang lấp lánh rực rỡ hơn cả mặt trời mùa hè.

‘Đúng vậy, cô chị không bao giờ nghe lời Wolhwa, chỉ toàn lao vào việc săn trai, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.’

Vì biết hoàn cảnh Su-hyeon còn vướng bận ở trần gian, Shinae cũng có chút mong muốn giúp Su-hyeon giải tỏa nỗi lòng theo cách mà cô ấy muốn, dù khác với Wolhwa. Nhưng nếu là loại người này, thì khả năng Su-hyeon có thể tìm được người đàn ông giúp cô giải tỏa nỗi lòng theo cách mình muốn là rất thấp.

「Ô, cô bé này biết nói chuyện đó. Phải rồi, nhóm em có bao nhiêu người?」

「Ưm. Bên này thì hơi đông…」

「Hahahahaha. Du thuyền lớn lắm, hơn mười người cũng đủ chỗ, đừng lo.」

「Woah! Thật hả?!」

「Unnie! Khoan đã! Sao Unnie lại tỏ ra hứng thú với chuyện đó vậy?! Hãy nghĩ đến những người đang đợi chúng ta đi!」

Hai người. Có tới quá nửa là yêu quái, khoan nói chuyện đó, thì trong số đó còn có hai người đã có gia đình, và cũng có hai người là đàn ông.

「Chà, tôi cũng có bao giờ chưa từng nghĩ đến chuyện thế này đâu mà.」

Soo-hyun cười nói, vẫy tay trấn an Shinae đang bực bội.

「Thầy cùng với Rim ấy, rồi cả con bé Xiao Yan kia nữa! Bọn họ đến là được mà. Chúng ta có năm người! À, hai người là học sinh cấp ba với cấp hai, như thế có sao không?」

「Dù là học sinh cấp ba thì cũng ổn thôi!」

「Sao mà ổn được! Này, xin đợi một lát.」

Shinae vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ra hiệu bảo mọi người đợi, rồi nhanh chóng kéo tay Soo-hyun lùi về phía sau, tạo khoảng cách với mấy người đàn ông.

「Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Sao lại kéo mấy đứa nhỏ đó vào khi rõ ràng biết Harim với con bé người Trung Quốc kia đều thích Youngmin chứ? Esser-ssi thì còn đỡ.」

「Ôi trời? Ngạc nhiên thật. Không ngờ cô bé cáo chín đuôi làm mẹ người ta lại không thích chuyện này nha?」

「Đây không phải là vấn đề chia bè kết phái gì cả. Đó là những cô gái đều thích Youngmin mà!」

「Vậy mà cậu lại muốn gắn kết Youngmin với mấy đứa đó sao?」

「Cái đó thì... không phải là không phải...」

「Này, vậy thì nhân cơ hội này gắn Youngmin với những cô gái khác không phải sẽ tự nhiên giải quyết được rắc rối xung quanh Youngmin sao? Đây chẳng phải là phương pháp hòa bình vừa lòng cả chị em, cả rể sao?」

「Chuyện đó... thì đúng là chị nói đúng, nhưng chúng ta còn không biết họ là người thế nào...」

「Ôi, nếu đã có du thuyền thì chắc chắn là mấy anh đẹp trai rồi còn gì.」

「Chị... Chị đúng là có con mắt nhìn đàn ông quá lạ thường mà!」

「Thật sao!」

「Đúng là lạ thường mà!」

「Thật sự quá lạ thường!」

「Đừng lo lắng. Cho dù có là những cô gái quá tự do thì tôi cũng vậy, và cả bọn nhỏ nữa, đâu phải là những đứa yếu đuối dễ bị bắt nạt. Nếu chúng có ý đồ gì lạ, thì người nếm mùi đau khổ chắc chắn sẽ là bọn họ thôi.」

「Nếu nói mấy cô bé đó là chúng ta hãy chơi với những người đàn ông khác, thì người nếm mùi đau khổ trước tiên sẽ là cậu đó, Soo-hyun.」

「Á! Sư, sư phụ?!」

「Esser-ssi? Em, em thề! Lúc nãy! Lúc nãy em vừa...! Lúc nãy em...! Thật đấy ạ!」

Esser khẽ mỉm cười và lắc đầu, không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau họ. Ông phớt lờ những tiếng huýt sáo trêu chọc của mấy người đàn ông khi thấy Esser xuất hiện. Shinae vội vàng lắp bắp tìm lời biện hộ. Trước khi Esser nói gì, ông đã chạm vào trán Shinae như thể hiểu rõ mọi chuyện và mỉm cười.

「Ta nghĩ không biết tại sao tiểu thư lại đến muộn, hóa ra là đang tán tỉnh à? Soo-hyun thì còn hiểu được, nhưng Shinae thì luôn chăm sóc các em nên ta cứ nghĩ con bé không quan tâm đến mấy chuyện này. Thế mà? Con bé cũng không kém gì nha? Theo một nghĩa nào đó, ta cũng yên tâm rồi.」

Shinae làm mặt nghiêm nghị và xua tay lia lịa.

「Không phải đâu ạ! Em hoàn toàn không quan tâm đến mấy đứa trẻ con nhỏ bé đâu! Em thề với trời đất đấy ạ!」

「Thế thì lại đáng lo theo một nghĩa nào đó rồi.」

Esser đã nghe mọi chuyện từ giữa chừng, nên ông biết Shinae muốn tránh xa mấy người đàn ông. Ông chỉ trêu chọc một chút, cho rằng Shinae sẽ phản ứng nhẹ nhàng hơn. Nhưng Shinae đã phản ứng vượt quá sức tưởng tượng của ông... Không, vì đó là Shinae, nên phản ứng như vậy nằm trong phạm vi có thể tưởng tượng được. Chính vì thế mà ông càng lo lắng cho tương lai của cô bé, không biết phải nói gì.

「Thật mà! Xin hãy tin em! Nhỏ bé là chân lý mà! Tiện thể nói luôn, Kim Youngmin tại sao lại không lớn thêm một chút nhỉ? Nếu cứ giữ mãi dáng vẻ đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy.」

「Đừng nói những lời chống lại đấng tạo hóa như thế.」

「Không! Wolhwa và Dasom là tuyệt vời nhất! Hai đứa em gái tốt nhất! Cả tốc độ trưởng thành của họ cũng chậm mà! Đúng là những cô em gái tuyệt vời nhất!」

「Cô bé cáo nhỏ mà nghe thấy chắc sẽ khóc đấy.」

「Này, sư phụ! Sư phụ! Mấy người này có du thuyền đấy ạ! Sư phụ, con muốn được đi du thuyền! Con muốn được đi du thuyền! Chúng ta đi được không ạ?」

「Con có vẻ không chỉ muốn đi du thuyền thôi đâu nhỉ?」

「Ehehehe. Không hiểu sao khi sư phụ nói câu đó con lại thấy nó nghe có vẻ hơi... hư hỏng.」

「Phù... Chắc chắn là không có ý đồ gì rồi.」

Esser quay sang nhìn mấy người đàn ông, nở một nụ cười quyến rũ và khẽ đưa ngón tay ngoắc ngoắc. Bị hấp dẫn bởi cử chỉ đó, những người đàn ông tiến đến. Esser dùng giọng nói hơi pha chút âm mũi, thì thầm hỏi.

「Các cậu... muốn chơi với bọn tôi không?」

Các người đàn ông không nói nên lời, chỉ lắc đầu liên tục trước sự quyến rũ chết người, đầy vẻ gợi cảm của Esser. Họ cứ như thể bị hạ gục bởi sức mạnh tâm linh của ông. Nhờ Esser đã sử dụng ma nhãn một chút, nên các người đàn ông lúc này đang ở trạng thái không thể đưa ra phán đoán bình thường.

「Esser-ssi?!」

Tất nhiên, Shinae, người đứng cạnh ông, đã thốt lên một tiếng kinh ngạc, nghĩ rằng ông sẽ từ chối. Esser giơ tay ra hiệu cho Shinae im lặng và nháy mắt với cô bé.

「Con cần thoát khỏi mấy đứa em gái một chút.」

「Ớ!」

「Đừng lo lắng mà hãy giao hết cho ta. Ta sẽ không làm gì xấu với con đâu.」

「Vậy còn những người khác thì sao ạ?!」

「Trừ chúng ta ra, mấy đứa nhỏ còn lại đều đã có đôi rồi. Tự chúng sẽ chơi với nhau thôi. Này, ở đây chỉ có một mình ta là người độc thân trong nhóm bọn ta thôi, đúng không? Mấy người nhiều hơn nên nếu không đủ cặp thì ta sẽ bù vào cho... Sao nào?」

Esser dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm người đàn ông đứng đầu hàng, mỉm cười hỏi.

「K, khoan đã!」

Mấy người đàn ông hốt hoảng nhảy bật ra khỏi Esser. Ai đó nhanh chóng rút điện thoại ra. Và với động tác tay run rẩy, họ nhanh chóng quay số, rồi bắt đầu gọi điện.

「Ấy! Móc được rồi! Khá đấy, đúng không? Hai... ba người. À, không sao đâu! Ít người cũng không sao mà! Thật đấy, tin tôi đi! Ông mà nhìn thấy chắc chắn sẽ phải cúi đầu tạ ơn ấy chứ! Thật mà!」

Không biết phấn khích đến mức nào mà người đàn ông không hề hạ giọng. Nhờ đó, Shinae, người đã nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, không giấu được vẻ khó chịu.

「Thôi bỏ đi! Tôi không đi nữa đâu! Nếu chị muốn đi thì cứ đi với Soo-hyun đó.」

「Thôi nào, thôi nào. Đừng dỗi chứ, kinh nghiệm như này cũng nên thử một lần xem sao chứ.」

「Dù vậy... dù vậy thì...」

Shinae nhìn những người đàn ông đang phấn khích đến run rẩy với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

「Những người đàn ông khi vui vẻ không biết phải làm gì đôi khi cũng khá dễ thương đấy. Và tôi cũng dễ dàng chiếm được quyền chủ động, nên chơi với họ cũng khá thú vị. Hãy giao hết cho ta.」

「Tôi không thích đâu ạ!」

「Không chấp nhận lời từ chối. Nếu vẫn từ chối thì...」

Esser nhíu mày một chút. Trước sức mạnh phi thường mà cô, không phải là con người, tỏa ra, cơ thể Shinae tự động run rẩy.

「Series camera ẩn buổi đêm ấy, nếu Wolhwa mà thấy thì sẽ thế nào nhỉ?」

「Cái gì? Ớ ớ ớ?! K-cái đó?! Làm sao mà?!」

Mặt Shinae tái mét. Lúc đó trong phòng, cô đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần rằng không có cả Esser lẫn Soo-hyun...

「Khà khà khà khà. Bây giờ đúng là ban ngày nhưng ta vốn là cư dân của màn đêm. Đối với ta, những bí mật của ma cà rồng là vô nghĩa.」

Esser nở một nụ cười quyến rũ như thể chưa hề nhíu mày bao giờ, rồi nháy mắt. Sau đó, Shinae, như một kẻ yếu bị nắm thóp không thể phản kháng, vâng lời đi theo Esser và Soo-hyun đến chỗ những người đang đợi.

Trong lòng Shinae vẫn không muốn ở cạnh những người đàn ông to lớn này, nhưng cô không còn cách nào khác.

Tất cả là vì `{Loạt video tự quay lúc ngủ của các cô em gái dễ thương}`.

「Để bảo vệ cái file video đó, một cái mạng này thì có đáng là bao?!」

「Đừng làm quá lên. Tôi cũng không có ý định hy sinh, và cũng không bắt cô hy sinh đâu.」

Esser nói như vậy, nhưng Soo-hyun thì vừa ngân nga vừa đi theo mấy người đàn ông và hỏi về chiếc thuyền, trong lòng đầy rẫy ý định hy sinh.

* * *

「Kya ha ha ha! Ba ơi! Bế con đi! Ba ơi! Bế con thêm lần nữa đi!」

Cô bé nắm chặt lấy ba và dang rộng hai tay, nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể.

「Được, được. Nào, cao quá! Cao lắm đúng không?!」

Người cha nhấc cô con gái cưng lên cao quá đầu.

「Kya ha ha ha ha! Ặc? Oa! Con thấy mây gần lắm!」

「Sẽ tóm được chứ?」

「Để con thử bắt xem!」

Và hình ảnh cô bé nhỏ và người cha đang vươn tay nhiệt tình về phía những đám mây.

Thật là một khung cảnh ấm áp khiến người ta nở nụ cười khi nhìn vào. Tuy nhiên, một số cô gái không thể chỉ đơn thuần ngắm nhìn cảnh tượng ấm áp đó.

Nói là con gái thì vẫn hơi khó nói, chỉ là những cô bé nhỏ tuổi.

Wolhwa, nàng cáo chín đuôi xinh đẹp và đáng yêu, Harim, succubus nóng bỏng, và Xiao Yan, nữ trừ tà, đã cùng nhau thở dài thườn thượt như đã hẹn trước, từ một nơi xa xăm nhìn Dasom đang nũng nịu với Youngmin.

Các cô gái vừa dọn dẹp xong mọi thứ và ngồi trên bãi biển lại ồn ào trở lại, ngắm nhìn những hành động tình tứ của cặp đôi. Tại sao lại như vậy ư?

「Ba ơi! Bây giờ con muốn được ba dạy bơi ạ!」

「Được thôi. Mục tiêu hôm nay là bơi năm mét mà không cần phao! Ba sẽ dạy con thật kỹ, nên lần sau mình sẽ bơi mà không cần phao nha.」

「Vâng ạ!」

Hoàn toàn không tìm được thời điểm thích hợp để chen vào.

Đặc biệt, ngay cả Wolhwa, người có mối quan hệ thân thiết nhất với cặp đôi đó trong số ba cô gái này, cũng không thể tìm thấy bất kỳ kẽ hở nào để chen chân vào.

「Mới hôm nọ còn gọi là mẹ rồi nũng nịu mà...」

Không biết bây giờ là Dasom bị Youngmin cướp đi, hay Youngmin bị Dasom cướp mất, cô chỉ có thể lẳng lặng nhìn, không thể phân định được.

「Này, cáo chín đuôi.」

「Gì hả? Succubus.」

「Con gái mày đó. Làm gì đi chứ.」

「Làm gì là làm gì chứ?」

「Ý tao là dụ dỗ nó, bảo nó là chúng ta hãy chơi với ông chú nào đó, rồi tách nó ra khỏi anh trai chúng ta đi.」

「Ai? Ai là anh trai chúng ta?!」

「Rõ ràng là đang nói đến Youngmin-oppa mà!」

「Mà... nói thì nói vậy, nhưng anh của tôi... không, cái đó thì hơi sớm... mà dù sao đi nữa, Youngmin là anh của chúng ta!」

「Ai là anh của cậu chứ! Tại sao cậu lại tự ý nói anh tôi là anh trai của cậu hả?!」

「Vì đó là anh trai của tôi nên tôi mới nói đó là anh trai của tôi! Cô mới là người đã chen ngang, đừng có quá đáng mà quyến rũ anh trai của chúng ta nữa!」

「Hứ! Đuôi của mày thì đang ở bên cạnh mày đó!」

Đến lúc này, họ lại có vẻ như sắp gây ra một trận loạn lớn như lúc trước. Nhưng vì lời đe dọa của Esser rằng nếu gây ra cùng một kiểu cãi vã sau khi kết thúc vụ ồn ào lúc trước, thì họ sẽ bị trừng phạt cưỡng chế, nên họ chỉ có thể cãi vã bằng lời nói.

Vì vậy, cả hai đều nắm chặt nắm đấm, nghiến răng ken két và vắt óc suy nghĩ để hạ gục đối phương bằng lời nói.

「...Nhạt nhẽo quá.」

Xiao Yan, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, nói một câu như thể chế giễu cả hai.

「Gì hả? Gì hả?!」

Harim, người đang ngồi ngay cạnh Xiao Yan, phản ứng lại ngay lập tức.

「Nhạt nhẽo là ý gì hả?! Tùy thuộc vào câu trả lời, tôi sẽ không tha cho cậu đâu đấy!」

Với Harim, người đã bị ảnh hưởng trực tiếp từ sự kiện Gang-si (僵屍), cô chỉ có thể phản ứng quá mức với từng lời nói mạnh mẽ của Xiao Yan.

「Chỉ những kẻ yếu đuối không dám đến gần và chỉ biết nói những lời vô nghĩa như các cậu, thì mới là nhạt nhẽo.」

「Ồ? Vậy sao? Thế tại sao cậu lại ở cùng với những kẻ nhạt nhẽo như bọn tôi?」

「Tôi không có những suy nghĩ trần tục như muốn hẹn hò với một người đàn ông nào đó như các cậu.」

「Xì! Nói hay lắm! Ai là người vừa cởi hết đồ ra rồi nhờ oppa bôi kem chống nắng vậy? Tôi không nhìn nhầm chứ? Chính là cậu đó!」

「Đó là phép lịch sự mà tôi đã học được từ Sư huynh Changsung. Chẳng phải các cậu cũng đã định nhờ Youngmin bôi kem chống nắng để giữ phép lịch sự sao?」

「Cậu bị lừa rồi đó! Không có phép lịch sự nào như vậy đâu!」

「Cẩn thận lời nói của mình đi, yêu quái! Sư huynh Changsung của tôi sẽ không lừa tôi đâu!」

Xiao Yan hét lên một cách dứt khoát như cắt bằng dao.

Changsung, người đang ngồi uống rượu cùng những người bạn của mình từ xa, khẽ cúi đầu theo tiếng hét đó.

「Hả? Gì thế? Chẳng lẽ cậu cũng có cảm giác tội lỗi sao?」

Yehee, người biết chuyện, cụp ly rượu xuống và châm chọc.

「Không, không phải.」

「Vậy tại sao lại cúi đầu? Chẳng lẽ vì cảm thấy có lỗi nên cúi đầu sao?」

「Vì vui mừng...」

「Hả?」

「Cô bé đó... đáng yêu quá... Ta vui mừng đến mức không thể chịu nổi.」

Yehee nhìn Changsung với vẻ mặt kinh hãi, người đang run rẩy như thể đang hạnh phúc tột độ.

「Anh là anh trai đã lừa gạt cô em gái đáng yêu đó mà.」

「Thế thì có sao đâu?! Em gái vốn dĩ sinh ra đã có số mệnh phải chịu những trò đùa của anh trai rồi! Hahaha! Đúng rồi! Chính là thế! Ta muốn có một cô em gái như vậy, biết rõ là trò đùa của anh trai nhưng vẫn giả vờ bị lừa! Hahahahaha!」

Changsung cười như một kẻ mất trí, vui mừng đến nỗi làm đổ ly rượu.

「Nếu anh là anh trai của tôi, thì anh đã chết dưới tay tôi từ lâu rồi.」

Yehee cụng ly của mình vào ly của Changsung với vẻ mặt vô cảm.

「Nhân tiện, con gái của chúng ta nhút nhát quá. Tôi lo lắng lắm.」

Seohee vừa cụng ly vừa thở dài.

「Khà khà khà. Puhaha. Khà khà khà. Nghe giống như chưa nghe rõ cái gì ấy, con gái bà... Cái gì, nhút nhát gì chứ?」

Yehee, một con nghiện rượu, vừa uống cạn ly, vừa trút hết chai rượu ra và châm chọc. Xung quanh họ, những chai rượu đã chất thành núi.

Bong-woon mở một chai rượu mới và rót đầy ly trống của Yehee. Trong số các thành viên người lớn còn lại, chỉ có Bong-woon là đang kiêng rượu vì phải lái xe sau khi mọi người thay phiên nhau uống.

「Vâng. Khi tôi còn trẻ, các chàng trai cũng không chỉ nhìn chằm chằm như bị câm mà thôi. Bây giờ... Tôi thật sự lo lắng không biết bao giờ mới có thể đưa con rể về nhà đây.」

Seohee trả lời lạnh lùng, rồi duyên dáng cạn ly rượu.

「Hừm. Buồn cười thật. Nhút nhát là sao? Nhút nhát đến mức làm người nhìn phải xấu hổ ấy. Nếu con bé cáo nhỏ của chúng ta nhút nhát, thì Wolhwa của chúng ta là đứa bé hư hỏng à?」

「Ôi trời? Tôi đâu có ý đó? Yehee-ssi lại nhìn cháu gái mình bằng ánh mắt đó sao?」

Seohee châm chọc, chìa ly trống của mình cho Bong-woon.

「Này, mọi người... có phải mọi người uống nhiều quá không ạ? Cứ uống tầm này... là được rồi...」

Dù nói vậy, Bong-woon vẫn tận tình rót đầy ly cho Seohee và nhìn quanh. Thứ rượu mà họ đang uống lúc này không phải là rượu do con người làm ra, mà là rượu yêu quái có thể khiến ngay cả yêu quái cũng say.

Họ đã uống cạn hàng chục chai, nên cũng coi như là uống khá nhiều rồi. Có lẽ vì thế mà từ nãy đến giờ không khí ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

「Khà khà khà khà. Bong-woon-ssi lại quan tâm đến những chuyện kỳ lạ như thế sao? Đừng thế chứ, hãy cùng uống đi. Một ngày như thế này, chúng ta những người như thế này, còn bao giờ mới có thể thoải mái uống rượu được nữa chứ? Ối, sơ suất quá rồi! Hình như chỉ có người là không như thế này thôi phải không? Khà khà khà khà.」

Changsung uống ừng ực rượu yêu quái độc hại đến mức con người cũng phải chết mà mặt không biến sắc. Trong mắt của các yêu quái, Changsung thực sự khiến người ta nghi ngờ liệu anh ta có phải là con người thật hay không.

「Và, nhân tiện, tôi đang nói chuyện này, nhưng... Tôi nghĩ yêu quái sống cùng yêu quái, con người sống cùng con người mới là tự nhiên chứ, đúng không? Nếu là tôi thì tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện sống chung với con người đâu ạ? Thật sự mà nói, với tư cách là một người anh trai, chẳng lẽ lại không cảm thấy khó chịu khi thấy em gái mình say mê một người đàn ông nào đó sao? Dù chỉ một chút thôi, không, nói thẳng ra là rất khó chịu đấy ạ~ Tôi nghĩ nếu là anh chàng đó thì ổn thôi.」

「Bây giờ tôi và Yehee-ssi đang nói chuyện, chen ngang là không lịch sự đâu.」

「Nói gì thế! Tôi cũng có đủ quyền để chen ngang mà! Đây là chuyện của em gái đáng yêu và đáng yêu của tôi đó.」

「Em gái bên đó, không phải Youngmin đã nói là không thích rồi sao? Sao còn có quyền gì nữa? Trái tim của Youngmin đã thuộc về cháu gái của chúng tôi rồi, nên đừng có ôm mộng hão huyền rồi làm mấy đứa nhỏ bị tổn thương nữa, hãy tìm kiếm một mối duyên khác đi.」

「Ôi trời trời. Có thủ môn thì có gì đâu? Nếu bóng không vào lưới thì làm sao mà bóng đá có thể vui được?」

「Đúng vậy, đúng vậy. Đặc biệt là những người ở đất nước này, họ cuồng bóng đá mà. Vậy thì một người đến từ đất nước đó, nếu đã có chủ thì hãy tránh ra, câu đó không phải là lời nên nói. Chẳng phải phải tự tin mà nói ‘Muốn thì nhào vô!’ sao? Phải không hả, succubus-ssi?」

「Tôi cũng đồng ý với ý kiến đó. Kỹ năng của nữ trừ tà kia không phải là chuyện đùa. Nhưng tôi không thể đứng nhìn em gái nhà bà cứ quanh quẩn bên cháu gái chúng tôi được. Hơn nữa, con bé đó đã làm cháu gái tôi bị thương. Tôi vẫn còn để bụng chuyện đó.」

「Thôi nào. Mọi hiểu lầm đều đã được giải tỏa rồi mà. Hơn nữa, lũ trẻ lớn lên trong khi cãi nhau mà.」

「Nực cười thật. Mấy đứa trẻ chiến đấu với tính mạng để cãi nhau ư? Này, bất kể thế nào thì Youngmin cũng đã được cháu gái của Ryu Hae chúng tôi đánh dấu rồi, nên làm ơn tìm kiếm ở chỗ khác đi.」

Yehee và Seohee, cùng với Changsung, ngay từ đầu đã chỉ nói những gì mình muốn nói và nhanh chóng cạn ly rượu. Tốc độ uống rượu ngày càng nhanh hơn. Bong-woon, người ngồi bên cạnh liên tục rót rượu, trán ướt đẫm mồ hôi.

Phải nhắc lại một lần nữa, thứ rượu mà họ đang uống lúc này là rượu yêu quái cực mạnh, đến mức có thể khiến yêu quái cũng say.

Đến lúc này, họ đã uống cạn hàng chục chai, nên cho dù là Yehee, người mang trong mình độc tố, thì cũng đã ở mức tinh thần lúc tỉnh lúc mê rồi. Vậy thì Seohee và Changsung thì sẽ thế nào chứ.

「Này, đúng là mấy con yêu quái không chịu nghe lời mà. Con người thì phải kết đôi với con người chứ!」

「Nếu nói như thế, con gái tôi là bán yêu. Thêm vào đó, con rể tôi cũng là bán yêu, nên đó là duyên trời định mà.」

「Cái gì? Yêu khí trong người Youngmin chính là đuôi của Wolhwa! Đúng không? Youngmin được Wolhwa đánh dấu ngay từ khi sinh ra đó!」

Giọng điệu của mọi người ngày càng lớn hơn và cuộc trò chuyện trở nên thô lỗ. Ánh mắt của họ cũng ngày càng trở nên mờ mịt.

Ngay cả Bong-woon, người tuyệt đối vâng lời vợ, cũng đã do dự khi rót rượu cho Yehee, người liên tục đưa ly trống ra.

「Gì? Rượu!」

「Không, em... lời đó...」

「Bong-woon-ssi~ rót cho tôi đi.」

「Này! Đừng có quyến rũ chồng người khác chứ!」

「Tôi đâu có quyến rũ như cháu gái của cô đâu!」

「Cái bà vợ này! Sao lại phát ra tiếng mũi khò khè với chồng người khác thế hả?!」

「Quả nhiên... Quả nhiên con người thì nên ở bên con người thôi. Đúng vậy, đó là tốt nhất rồi. Hahahahaha.」

「Này, này. Mọi người...」

Bong-woon định dọn ly và bảo họ đừng uống nữa, nhưng mọi người lại cầm lấy chai mới.

「Này, mọi người đang làm gì vậy?! Rượu đó! Chai rượu đó mà uống cạn thì sẽ rất nguy hiểm đó!」

Trong khi Bong-woon cố gắng ngăn ba người đang tu chai như uống nước, thì bên lũ trẻ cũng dần trở nên căng thẳng.

Phía bên này, các cô gái đều bị Esser mắng té tát, và vì thế mà Dasom đã cướp mất Youngmin, khiến các cô chỉ còn cách là không tự tay làm gì, mà dừng lại ngay trước ngưỡng cửa của hành động.

「Nếu cậu nói những lời kỳ lạ như vậy thêm một lần nữa thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu! ...Ồ, nếu hôm nay trôi qua thì...」

「Đừng có mà nực cười! Lúc đó tôi chỉ lơ là thôi chứ... nếu tôi muốn thì những kẻ như cậu chỉ là tép riu thôi! Á! Cái này cũng là lời thoại điển hình của kẻ phản diện mà! Hừm... Chẳng phải... Nếu là những kẻ bị kẹt trong giấc mơ thì... Ta sẽ khiến chúng gặp ác mộng! Và cả tôi nữa, nếu hôm nay trôi qua thì...」

「Các ngươi, không thể dừng lại được sao? Hãy nhận ra mâu thuẫn khi đang tranh giành đàn ông của người khác đi! Nếu không làm vậy thì ta sẽ không tha cho các ngươi đâu! Hôm nay mà trôi qua thì hãy xem đó!」

Ba cô gái nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng dù có muốn ăn tươi nuốt sống đi chăng nữa, thì hiện thực rằng họ không thể động thủ trước khi hôm nay kết thúc lại quá ư là khó chịu.

「Hừ! Ngay cả khi không thể chen vào bầu không khí đó, vậy mà vẫn nói ‘người đàn ông của tôi’ được sao.」

Xiao Yan cười khẩy, chế giễu Wolhwa và Harim.

「Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu cũng chẳng khác gì nhau là mấy! Chẳng phải là chó chê mèo lắm lông sao?」

「Chó gì... chó gì chứ... đó là cáo... cáo đó.」

「Câm miệng đi! Đồ họ hàng nhà dơi!」

「Đó là Esser-ssi!」

Việc Esser không có mặt ở đây vào lúc này thật là một điều may mắn vô cùng.

「Hừ. Đừng có coi tôi giống như mấy con yêu quái các cô. Tôi không chỉ đứng nhìn không thôi đâu. Tôi đang đợi thời cơ đó.」

「Thời cơ?」

「Đúng vậy. Và bây giờ cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy thời điểm thích hợp để chen vào rồi. Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho các cậu thấy!」

Xiao Yan cười đầy tự tin, rồi dứt khoát đứng dậy. Sau đó, cô bé thẳng tiến về phía Youngmin và Dasom.

Bước chân của cô bé đầy tự tin, như thể thực sự đã nắm bắt được thời cơ, hướng về phía bức tường vô hình mà cả Wolhwa và Harim đều không thể chen vào. Youngmin và Harim như bị thôi miên, không thể ngăn cản, chỉ biết nhìn theo Xiao Yan.

Lúc đó, Youngmin đang nắm tay Dasom, giúp cô bé đùa giỡn với sóng biển.

「Youngmin-kun... Youngmin-kun.」

Giọng Xiao Yan hơi cao lên, nhưng cô bé vẫn gọi Youngmin một cách tự nhiên.

「Ơ? Là Yeon-a sao. Sao vậy?」

Có lẽ nhờ thế mà Youngmin hỏi Xiao Yan với vẻ tự nhiên, cô bé đang nhìn mình. Youngmin và Harim chỉ có thể đứng nhìn với tâm trạng lo lắng.

「Này, này. Nếu là dạy bơi cho mấy đứa nhỏ, thì cách đó... cái đó... cách đó sai rồi.」

「Ơ? Thật sao?」

「Ừ. Mặc dù quạt nước quan trọng, nhưng lúc này thì cân bằng cơ thể cũng quan trọng. Ái chà, nếu như vậy, lưng cứ chùng xuống thì dù có quạt nước cỡ nào cũng không nổi lên được đâu.」

Xiao Yan mỉm cười dịu dàng và bắt chuyện.

「Ơ? Thế phải làm sao? Thế phải làm sao?」

「Em...」

Nhưng khi cô bé định nói lời tiếp theo, cổ họng như bị nghẹn lại bởi thứ gì đó, khiến cô bé không thể nói thành lời.

「Ừ?」

「Em... em... em...」

「Này, Yeon-a?」

「Chờ một chút!」

Xiao Yan quay lưng lại với Youngmin và hít thở sâu. Cô bé không có ý định nói bất kỳ lời nào kỳ lạ nào cả. Cô bé chỉ muốn nói "Em sẽ giúp anh dạy bơi, hãy làm cùng em.". Nhưng không ngờ việc nói ra những lời đó lại khó đến vậy. Đây là một sự tính toán sai lầm.

Nếu đến đây rồi mà không nói gì rồi bỏ đi, thì Youngmin sẽ nghĩ cô bé kỳ lạ mất. Cố gắng lên. Cô bé đâu có nói gì kỳ lạ đâu chứ. Với quyết tâm đó, Xiao Yan lấy hết can đảm quay sang Youngmin.

「Em sẽ...!」

「Cháu không thích cô đó đâu! Cháu không thích cô đó đâu!」

Tuy nhiên, Dasom đã đi trước một bước, nhíu mày và hét lên. Trước lời nói đó, đặc biệt là từ "cháu" trong từ cụ thể kia mang theo bao nhiêu thuật ngữ thần chú đã khiến Xiao Yan cứng đờ cả người. Hay từ cụ thể kia bao gồm cả thuật ngữ khu vực rộng? Youngmin cũng cứng đờ cả người. Không, sự tĩnh lặng như thể ngay cả những con sóng đang vỗ bờ cũng đã ngừng thở bao trùm cả không gian.

「Dasom! Con không được nói như vậy với unnie đâu!」

Có lẽ vì không phải là mục tiêu của từ đó mà Youngmin, người đã hồi phục trước, vội vàng bịt miệng Dasom, người vẫn đang tái mét.

「Không thích! Không thích! Dù ba có thích thì con cũng không thích chơi với cô đó đâu! Cô đó đã làm Dasom bị đau! Cô đó cũng đã làm ba bị đau! Cho nên con không thích cô đó đâu!」

Không phải một lần, mà là ba ngọn giáo vô hình đã xuyên thủng cơ thể Xiao Yan. Tất nhiên, trên thực tế, nó không hề xuyên thủng. Nhưng trong mắt Youngmin và những người xung quanh, có vẻ như một ngọn giáo khổng lồ đáng sợ đang xuyên thủng cơ thể mảnh mai của Xiao Yan một cách rõ ràng.

「...Ư, cái đó... thì... nếu, nếu vậy... thì không còn cách nào khác...」

「Này, Yeon-a?」

「Khà khà khà khà khà khà. Yeon-a? Haiz... Ai là Yeon-a chứ? Ở đây... chỉ có một bà cô đáng ghét... Khụ khụ.」

Nếu đã khóc đến mức đó rồi, thì đừng tự mình xác nhận lại bằng miệng nữa.

Youngmin không đành lòng trách mắng Xiao Yan, đành lúng túng nhìn cô bé. Xiao Yan, không có sức lực, quay lưng lại với Youngmin. Cô bé rã rời như một con sứa trôi đi. Youngmin không có đủ can đảm để giữ Xiao Yan đang bước đi đầy rệu rã.

Trên bãi cát trắng xóa và nóng bỏng, Xiao Yan ngã bệt xuống như một xác ướp đã khô cạn dưới cái nóng.

Wolhwa, người đã dễ dàng loại bỏ hai đối thủ mà không hề ngờ tới, lộ rõ vẻ đắc thắng.

「Hừ hừ hừ hừ. Quả nhiên là con gái của chúng ta mà.」

May mắn thay, tiếng cười tự mãn của Wolhwa không lọt đến tai hai cô gái đang đóng chặt cánh cửa vào thực tại. Wolhwa mỉm cười mãn nguyện với chiến thắng, rồi tiến về phía Youngmin và Dasom.

Mặc dù Dasom gọi cô bé là mẹ, nhưng điều đó tốt hơn gấp trăm lần so với việc bị gọi là bà cô hay nói là ngực chảy xệ. Không, bây giờ Dasom gọi Youngmin là ba, điều đó lại càng tốt hơn.

Wolhwa bước đi nhẹ nhàng, tràn đầy hạnh phúc, về phía Youngmin và Dasom, hướng đến một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

「Hừm, cậu bé này từ Seoul đến hả? Mà trẻ thật đó. Chẳng lẽ bà cụ chưa đến hả? Bà cụ ơi! Cậu bé này trẻ lắm đó, chẳng lẽ bà cụ chưa đến hả?」

「À, không. Không phải Seoul mà là Gyeonggi-do...」

「Hừ hừ, ở đó với Seoul cũng như nhau thôi. Mà này, con bé này đáng yêu thật đó. Bà cụ nhìn xem. Con bé này đúng là một kho báu may mắn đó. Kho báu may mắn đó.」

「Chậc, cái ông già này sao mà lắm chuyện thế hả?」

Khi ấy, Youngmin đang trò chuyện với một cặp vợ chồng già phúc hậu, trong khi Dasom đang ở cạnh. Dù trông có vẻ già mắt, cặp vợ chồng ấy vẫn coi Youngmin là một sinh viên đại học, nhưng việc sinh viên đại học này lại có một cô con gái khá lớn bên cạnh khiến họ không khỏi tò mò.

「Ôi trời ơi. Nhìn ánh mắt của đứa bé này kìa. Thật đáng yêu làm sao. Y hệt bố nó. Ha ha, đáng yêu thật.」

Youngmin vẫn im lặng, nhưng cặp vợ chồng già thì liên tục vuốt ve đầu Dasom. Dasom không quen người lạ nên không trả lời gì, nhưng có vẻ cũng không ghét lời nói rằng cô bé giống Youngmin, cứ thế mỉm cười toe toét.

「Khuôn mặt tươi cười thật đáng yêu. Vậy, cháu bé mấy tuổi rồi?」

「À… ừm… cháu… cháu… cháu… ừm… cháu năm tuổi ạ!」

Youngmin định nói tuổi của Dasom như đã định là đi nhà trẻ, nhưng nghĩ lại thì nói tuổi thật sẽ quá nhiều mà còn bất thường, nên đã nói giảm tuổi của cô bé đi. Dù vậy, cái tuổi cô bé nói vẫn lớn hơn tuổi thật của Dasom rất nhiều…

「Thật à? Ha ha ha. Đang cái tuổi đáng yêu nhất đấy chứ.」

Vậy mà, bằng cách nào đó, hai ông bà lão vẫn không mảy may nghi ngờ.

「Nhìn xem. Ngày xưa con bé cũng kết hôn khi còn là học sinh đấy.」

Bà lão bên cạnh càu nhàu, vừa chọc chọc vào má Dasom vừa hỏi.

「À… Vâng ạ. Vâng, đúng rồi ạ. Cháu kết hôn khi còn là học sinh ạ.」

Dù là nói dối, nhưng từ “kết hôn” vang vọng trong lòng Wolhwa. Phải chăng một ngày không xa điều đó sẽ trở thành sự thật? Một niềm hy vọng dâng trào trong lòng cô. Ngay lúc đó, Dasom phát hiện ra Wolhwa và vẫy tay gọi cô với vẻ mặt rạng rỡ, khiến Wolhwa giật mình.

Đúng là Dasom bé bỏng khác với những đứa trẻ khác, lúc nào cũng chào đón “mẹ” này.

「Unnie!」

「……」

Thời gian của Wolhwa như dừng lại.

A, đúng rồi! Đúng là Youngmin đã dặn cô bé phải gọi mình như thế. Nhưng Youngmin là bố mà, tại sao lại là "unnie" ngay bây giờ chứ?

Trước tiếng kêu của Dasom, Wolhwa đành nuốt nước mắt, nở một nụ cười gượng gạo và vẫy tay. Cô đã lỡ làm đổ nước ra rồi. Giờ thì không thể nào hốt lại được nữa.

Trong khi đó, cặp vợ chồng già nhìn thấy Wolhwa thì vô cùng kinh ngạc. Youngmin cũng rất hoảng hốt. Dù có nhìn già mắt đến đâu, thì Youngmin cũng không thể nào là bố của một cô con gái lớn như vậy được chứ?

Vậy phải làm sao đây? À, cứ nói là con gái của hàng xóm! Hiện tại, đây là cách tốt nhất!

「Ôi trời! Cậu đúng là trông trẻ hơn tuổi đấy!」

Mặc dù Youngmin chưa nói gì, nhưng lời khen ngợi của ông lão bật ra từ miệng ông lão là một lời khen ngợi chân thành.

「……Dạ?」

Youngmin hỏi lại vì không hiểu gì, ông lão liền giải thích bằng giọng điệu không có ác ý.

「Trông cứ như khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi thôi, nhưng nhìn kỹ lại thì lớn hơn rồi nhỉ. Vậy tuổi thật của cậu là bao nhiêu?」

「Dạ? À, cái đó… ừm…」

Youngmin bối rối. Hai mươi sáu, hai mươi bảy sao?

À, tức là kết hôn khi còn là học sinh, rồi Dasom nói năm tuổi… tức là cộng thêm một năm nữa (?) là hai mươi sáu tuổi ư?

Mình trông trẻ thế ư?!

「À… ừm… cái đó… ừm… tôi hai mươi chín tuổi ạ.」

Để đưa ra một câu trả lời phù hợp, Youngmin lỡ miệng nói thêm ba tuổi, thành ra tuổi giả.

「Ra vậy. Chà! Cậu đúng là trông trẻ hơn tuổi đấy. Có thể lừa mấy cô gái nói mình hai mươi lăm tuổi cũng được ấy chứ. Ha ha ha ha.」

Trên thực tế, tôi mới mười bảy tuổi thôi! Ông nói thêm tận tám tuổi đó?!

Giá mà có thể gào thét những tiếng la trong lòng thì đỡ biết bao!

「Ông đúng là. Lại nói những lời đó với người đã có vợ con rồi chứ. Ông nhà tôi thật là vô duyên, xin lỗi cậu nhé.」

「À, không có gì ạ. Chú… chú chỉ đang khen tôi… thôi mà…」

「Đúng vậy, đúng vậy. Tôi chỉ khen trông trẻ thôi mà, sao lại nói là vô duyên chứ?」

Trong khi đó, Wolhwa, người đột nhiên bị đặt vào vị trí con gái lớn của Youngmin, cảm thấy như bị đông cứng lại.

Dù cho trông có trẻ trung như bố đi chăng nữa, thì có một cô con gái đang học cấp hai thế này có quá vô lý không!? Này! Ông lão đi đường kia! Trông có giống bố con không vậy!?

「Ấy chà. Cô bé này lớn thật đấy. Chắc là ăn khỏe đây. Học sinh tiểu học bây giờ đúng là lớn nhanh thật đấy.」

Học sinh tiểu học?

「Ôi trời. Ông đúng là. Bây giờ phải gọi là học sinh tiểu học chứ.」

「À, vậy à? Ha ha ha ha. Ông lại lỡ lời rồi. Vậy, cháu học trường tiểu học nào, lớp mấy rồi?」

Học sinh tiểu học?!

Mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng Wolhwa nhanh chóng tính toán rằng đây không phải là tình huống để phản đối, nên đành…

「À, ừm… cháu… bốn… à không, cháu lớp bốn ạ.」

Với tâm trạng như nôn ra máu, cô đành nói dối.

「Hả? Mười tuổi tròn sao? Nhìn trông già hơn tuổi đấy nhỉ.」

(Nếu chỉ tính thời gian hoạt động) Cô bé đã được gọi là ít hơn tuổi thật đến bốn tuổi rồi!

Giá mà có thể gào thét những tiếng la trong lòng thì đỡ biết bao!

「Đúng vậy. Đúng vậy. Đi với bố chắc vui lắm nhỉ.」

「Vâng. Hì hì hì. …À… vâng…」

Youngmin cảm nhận được. Wolhwa lúc này đang cố gắng từ bỏ một điều gì đó rất lớn lao và quan trọng.

Wolhwa nhắm chặt mắt, xoay mặt đi và hét lên một cái cớ để vượt qua tình huống hiện tại.

「Bố! Mẹ bảo chúng ta vào ăn cơm!」

Ngay giây phút này, Wolhwa đã từ bỏ một điều rất quan trọng.

「Ừm! Được rồi! Bố đến ngay đây!」

Thế là Youngmin cũng từ bỏ.

「Ha ha ha. Được rồi, cứ ăn thật nhiều và chơi thật vui nhé. Cứ thoải mái chơi đùa đi.」

「Nếu cháu vẫn chưa có chỗ để ngủ, thì cứ ghé qua nhà tôi. Nhà tôi là nhà nghỉ “Ốc Sên Vàng” ở cuối con đường này đấy.」

「À… Con… con sẽ hỏi mẹ sau ạ. Dạ? À… Bố ơi.」

「Ừm. Được rồi. Vậy thì, xin phép các cụ ạ.」

「Ừm. Được rồi, được rồi. Ha ha ha ha ha ha.」

Youngmin và Wolhwa lặng lẽ bước đi, bỏ lại cặp vợ chồng già phía sau.

Và một lúc sau, trên bãi cát trắng phau và nóng bỏng, hai thi thể trắng bệch như bị thiêu đốt đã được thêm vào.

***

「Hửm? Unnie? Bố? Hai người sao thế? Đau à? Đau bụng hả?」

Dasom không hiểu gì, lo lắng nắm tay Youngmin và Wolhwa lay lay.

「Đừng đau mà. Unnie với bố… ủa… không phải bố… unnie với mẹ… híc híc…」

Cuối cùng, Dasom, người tự ý kết luận rằng Youngmin và Wolhwa đang đau, bắt đầu nức nở như thể chính mình đang đau.

Youngmin và Wolhwa sững sờ nhìn Dasom. Với đôi mắt ngây thơ, cô bé đang thực lòng lo lắng cho Youngmin và Wolhwa.

Youngmin và Wolhwa quay đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời trong xanh và mát mẻ đến mức chói mắt.

「……Phù. Chúng ta đang làm gì thế này?」

Youngmin thở dài, nói ra một lời tự giễu.

「……Đúng là vậy. Chúng ta đang làm gì thế này…」

「Không phải đâu. Em không bị kiệt sức. ……Có lẽ hơi kiệt sức một chút… nhưng chỉ một chút xíu thôi. Hức. Chỉ một chút thôi.」

「Dì khó tính. Dì cằn nhằn. Dì ơi, câu chuyện như dì sắp kể ấy…」

Youngmin nở một nụ cười chua chát khi nhìn hai cái “xác” đang chơi trò giả chết ở bên cạnh.

Họ thật sự… Họ thật sự đang làm gì thế này?

Thời tiết đẹp thế này, và họ đang ở một nơi mát mẻ với biển xanh rì rào, vậy mà lại than vãn những chuyện như thế này sao?

Youngmin vuốt ve đầu Dasom rồi nhẹ nhàng bế cô bé lên bằng hai tay. Sau đó, anh hít một hơi thật sâu.

「Hay lắm! Chơi thôi!」

Anh hét lên như thể trút hết không khí trong lồng ngực.

Harim và Xiaoyan, đang chơi trò giả chết, giật mình nhìn Youngmin. Youngmin vừa vỗ về Dasom vừa nhìn Harim và Xiaoyan, rồi Wolhwa, nói từng lời một.

「Cơ hội hiếm có để đến biển mà! (Esser-ssi đã nói mà! Ta đã đến! Ta đã thấy những cô gái xinh đẹp! Và ta đã… đã… tận hưởng với họ!)」

Đến cuối cùng, với tâm trạng mặc kệ, cô đưa tay ra như muốn nắm lấy một thiếu nữ bị trói và hét lên.

「Chưa! Vẫn còn nhiều thời gian cho đến tối mà! Chơi thôi!」

Ba cô gái ban đầu còn ngơ ngác, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ý Youngmin và mỗi người nở một nụ cười phù hợp với tính cách của mình.

Harim thì tươi tắn, Xiaoyan thì dè dặt, và Wolhwa thì (theo quan điểm của Youngmin) nở một nụ cười rạng rỡ, đặt tay mình lên tay Youngmin.

Youngmin nắm chặt tay các cô gái và hét lên.

「Tuyệt vời! Tuyệt vời! Đến biển rồi thì việc đầu tiên là bơi thôi!」

「Opp-a, chúng ta cũng đi thuyền cao su đi! Có thể thuê thuyền ở đằng kia đó!」

「Anh ơi, em muốn thử chơi bóng chuyền bãi biển.」

「Ừm! Được thôi, cứ làm tất cả những gì các em muốn rồi chơi đùa!」

Youngmin nhìn Wolhwa lần cuối.

「Wolhwa thì sao?」

「Oppa. Với Oppa thì cái gì cũng được hết ạ.」

「Ừm! Em cũng vậy!」

「Ưm, Oppa! Lần này là cấm phân biệt đối xử nha!」

「Được thôi. Mặc dù là dịp hiếm có để đồng lòng với nhau, nhưng lần này anh thích độc chiếm hơn.」

「Gì… gì chứ!? Anh nói cái gì vậy hả!?」

「Chứ sao. Dù sao thì cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nên hôm nay cứ đình chiến đã. Tức là Oppa cũng… cấm phân biệt đối xử hôm nay!」

「Hửm? Cái đó… Em thì… không có ý định phân biệt đối xử gì…」

「Phù. Thôi được rồi. Anh đừng ngớ ngẩn nữa. Nào, đã quyết định thì phải chơi thôi chứ. Đi thuyền trước đi!」

「Không, em muốn chơi bóng chuyền bãi biển trước cơ…」

Đình chiến không kéo dài được bao lâu. Harim và Xiaoyan nhanh chóng trao đổi ánh mắt và tóe lửa.

「Này. Vừa bảo đình chiến mà…」

Youngmin nở một nụ cười chua chát, chợt nhớ ra có người có thể giải quyết tình hình hiện tại.

「Được rồi. Cứ làm thế này đi.」

Youngmin bế Dasom đang nằm trong vòng tay mình lên bằng hai tay và đưa cô bé ra trước mặt ba cô gái.

「Hả? Bố?」

「Để Dasom quyết định trước! Nếu là chuyện này thì không có ai phàn nàn gì đâu, đúng không?」

Ba cô gái nhìn nhau rồi bật cười khúc khích. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng tất cả đều nghĩ rằng “con gái dù tốt đến mấy cũng không bằng đứa con trai xấu tính.”

「Hả? Sao lại cười giễu cợt? Có một cách hay mà.」

「Chúng em đâu có cười giễu cợt gì đâu ạ. Chúng em hiểu rồi. Dasom muốn gì thì chúng em sẽ làm theo ạ. Dasom à, con muốn làm gì trước nào?」

「Dasom! Đi thuyền đi! Thuyền! Sẽ vui lắm đó!」

「À… Tôi xin lỗi vì đã làm bạn mất hứng, vậy hãy cùng chơi bóng chuyền bãi biển đi.」

「Được rồi, Dasom à! Chúng ta chơi gì trước nào?!」

Dasom nhìn mọi người với vẻ mặt ngơ ngác, rồi nhanh chóng hiểu ra rằng hôm nay cô bé sẽ có một ngày thật sự vui vẻ.

Dasom nở nụ cười rạng rỡ, vỗ bụng và hét lên.

「Cháu đói rồi!」

Nghe thấy lời đó, mọi người mới nhận ra đã quá giờ ăn trưa.

「Tuyệt vời! Để có thể chơi thật vui thì trước hết phải nạp năng lượng đã! Mọi người, đi ăn thôi!」

「Vâng! Vâng! Vâng!」

Cậu bé và các cô gái hăm hở chạy đua đến chỗ mà họ đã trải bạt.

Bầu trời xanh trong.

Mặt trời rực rỡ.

Bãi cát trắng mịn.

Và những ngọn lửa đỏ rực, làn sương tím huyền ảo và ánh sáng mơ màng đã chào đón cậu bé và các cô gái.

Khung cảnh kỳ lạ đó còn có thể nhìn thấy rõ từ chiếc du thuyền đang neo đậu giữa biển, cách bãi biển khá xa.

「Esser-ssi! Kia có những ngọn lửa kỳ lạ và sương mù kìa! Hay đó là…」

Shinae, người đang tắm nắng và tận hưởng ở phía trước thuyền, là người đầu tiên phát hiện ra cảnh tượng đó, kinh hãi chạy vào trong thuyền. Trong thuyền, những người đàn ông đang ngồi trên ghế và bàn, còn những người khác thì nằm vạ vật trên sàn.

Và ở giữa họ, Esser đang ngồi với vẻ mặt chán nản, lắc ly rượu và dùng chân giẫm mạnh lên đầu người đàn ông đang nằm bẹp dưới chân mình.

「Thật là. Hết cách rồi sao mà lại nghĩ ra cái chiêu cũ rích là dùng rượu làm cho say sưa thế này? Hơn nữa, rượu cũng yếu quá! Đây là đàn ông mà. Haizz. Phải nghĩ cách làm cho họ ngất đi một cách mạnh mẽ hơn, hoặc là dùng quyến rũ mà chinh phục chứ. Chán ngắt…」

「Ép buộc là tội phạm đấy! Hơn nữa, Esser-ssi, nhìn ra ngoài đi! Ra ngoài đi!」

「Gì? Đang mất hứng vì mất cả vị giác đây, nếu mà chán thì tôi không tha đâu.」

「Người làm cho mấy ông đàn ông đó theo đến đây là Esser-ssi mà! Chị Suhyun cũng tiếc nuối như thế mà, đừng có đứng nhìn nữa, mau ra ngoài đi!」

「Hừ. Nếu có tỉnh táo một chút thì ta còn có thể có chút thú vui mà chiếm đoạt, nhưng cái loại cơm đã nguội tanh nguội ngắt đến mức chết dí thế này thì ta ghét lắm.」

「Dù sao thì nếu muốn siêu thoát thì cứ làm đi. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để siêu thoát rồi mà. Cứ làm cho tỉnh lại rồi siêu thoát thôi.」

「Gì mà làm cho tỉnh lại?! Đó cũng là tội phạm đấy! Hai người đừng có âm mưu phạm tội nữa, mau ra ngoài đi! Bọn trẻ lại gây chuyện rồi đó!」

Trước tiếng kêu đó, Esser chợt bừng tỉnh, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô đã triệu hồi một lượng lớn dơi và chuẩn bị kết giới sẵn sàng. Esser, người đã bước ra ngoài, đã không thốt nên lời trước cảnh tượng kỳ quái đang diễn ra trên bãi biển.

「Làm sao đây? Dù bọn trẻ không phải là loại ngoan ngoãn vì chuyện đó, nhưng chúng vẫn chưa tỉnh táo lại…」

Shinae dậm chân thùm thụp bên cạnh. Esser lắc đầu nhìn Shinae.

「Cái đó không phải do bọn trẻ làm.」

「Dạ?」

「À. Thật vậy. Ngọn lửa đỏ rực kia là bùa chú do một người đàn ông đáng tin cậy nào đó dùng… Làn sương kia là sương độc của cô Yeehee… còn ánh sáng bạc kỳ lạ kia là của mẹ Harim.」

「……Dạ?」

「Đúng là… mấy bà cô già thật…」

Esser nghiến răng ken két với vẻ mặt khó chịu.

「Cả đám người lớn rồi mà lại mất trí hết cả rồi!」

Đáp lại tiếng kêu bực tức của Esser, từ một nơi xa xôi, những tiếng gầm giận dữ của ba người đàn ông cũng như theo gió truyền đến.

「Này lũ ngu xuẩn! Lũ con người! Lũ côn đồ! Không phải ta đã bảo đây là quy luật tự nhiên, làm ơn… Hãy hiểu đi chứ?!」

「Im đi! Thằng đàn ông đầu chỉ có cơ bắp như mày thì biết gì về tình yêu?!」

「Lũ tạp nham chen ngang! Sao mày nói nhiều thế hả! Lo mà giữ cho tốt con gái và em gái của mày đi!」

Và cùng lúc đó, lửa, sương mù và ánh sáng va chạm, tạo ra một vụ nổ lớn.

Bị dư chấn của vụ nổ làm cho chao đảo, Youngmin nắm chặt tay ba cô gái.

「Anh có một việc muốn nhờ các em.」

「…Dạ…」

「Chuyện gì ạ?」

「Nói đi.」

「Làm ơn, các em đừng có uống rượu rồi cãi nhau như thế nữa. Thật lòng mà nói, anh cầu xin các em đấy.」

Ba cô gái nhìn cảnh tượng những người lớn cãi nhau và nhăn nhó.

「「「Chúng em sẽ không cãi nhau như thế nữa đâu ạ (đâu).」」」

Và khi nhìn một cách khách quan, theo lời các cô gái, Youngmin và các cô gái đều đồng ý rằng không có cuộc cãi vã nào trên thế gian này tệ hại hơn thế.

Trong khi đó, Esser, người đang nổi giận đến mức tột cùng, đã cố gắng hết sức để tạo ra một kết giới dơi bao phủ một khu vực rất rộng.

「Nếu ta cứ để yên cho bọn này thì ta sẽ từ bỏ việc làm ma cà rồng mất!」

Esser dùng số dơi còn lại sau khi tạo kết giới để tạo thành cánh và bay vút lên trời.

「Ta sẽ cho các ngươi thấy! Sự can thiệp vào cuộc chiến của một ma cà rồng thực sự đang nổi giận!」

Sau đó, cơn thịnh nộ của Esser, một ma cà rồng đã chuyển sang chế độ nghiêm túc, đã để lại một nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân trong tâm trí của mọi người, mặc dù Harim và Wolhwa đã cố gắng hết sức để xóa ký ức của họ bằng ảo giác.

Biển đêm khác với biển ngày.

Ngay cả tiếng sóng biển cũng mang đến một cảm giác cô đơn nào đó. Tiếng ồn ào ban ngày dường như là một lời nói dối. Khi Youngmin đang đứng nhìn biển đêm và suy nghĩ như vậy, anh cảm thấy có người.

Youngmin quay đầu về phía đó và mỉm cười.

「Sao chưa ngủ?」

「À, chỉ là không ngủ được thôi ạ.」

Cô gái cáo chín đuôi Wolhwa lặng lẽ đến bên Youngmin. Và hai người im lặng nhìn biển đêm một lúc.

Ban ngày đã có quá nhiều sự náo loạn, nên Esser đã dùng hết sức lực để tạo ra một kết giới bao phủ toàn bộ khu vực, sau đó dùng hết sức lực vào việc xóa ký ức và di chuyển mọi người. Mọi người đều mệt mỏi vì vậy, và cuối cùng họ quyết định ở lại một đêm.

Youngmin, người đã dùng ma thuật để tạo ra những căn phòng giống như khách sạn và chỗ ngủ, không quá mệt mỏi như Wolhwa vì anh không sử dụng ma thuật, nên anh đã ra ngoài đi dạo.

「Em thì đâu có làm gì đâu mà không ngủ được, nhưng em thì hôm nay đã mệt rồi mà. Không buồn ngủ à?」

Wolhwa khẽ cười khúc khích khi nói như vậy.

「Đúng là một sự náo loạn đáng kinh ngạc đúng không ạ?」

「Ừm. Thực sự là một sự náo loạn không thể nào quên.」

Dù sự náo loạn đó đã trôi qua, nhưng Wolhwa vẫn cười được. Không, Youngmin, người đã bị cuốn vào sự hỗn loạn đó, cũng cười theo Wolhwa.

Những sự náo loạn mệt mỏi cũng có thể trở thành những kỷ niệm đáng cười sau khi thời gian trôi qua.

Cứ nghĩ "Thật sự mệt mỏi quá…" rồi nói ra thôi.

Khi Youngmin vô thức bước đi, Wolhwa im lặng đi theo sau anh. Hai người bước đi, để lại dấu chân trên cát một lúc lâu, rồi Youngmin dừng lại khi nghe thấy tiếng pháo hoa lẹt đẹt.

Từ đâu đó, người ta đang bắn những loại pháo hoa rẻ tiền mua ở cửa hàng.

Youngmin nhìn pháo hoa và nghĩ xem có nên mua một cái rồi thử bắn không, rồi anh đi tìm cửa hàng. Vừa đi vừa nghĩ về những gì sẽ làm vào ngày mai, anh nói với Wolhwa.

「Ngày mai, anh có thể chơi thêm một chút rồi về thì thật may mắn.」

「Vâng. Mặc dù hôm nay chúng ta đã giúp giải quyết sự náo loạn, nhưng nếu đã đến tận biển mà không được chơi gì thì thật đáng tiếc ạ.」

「Ừm. Đúng vậy. Thật sự sẽ rất đáng tiếc.」

Youngmin vô thức đưa tay lên ngực. Tim anh đang đập thình thịch một cách lặng lẽ. Có lẽ vì là buổi đêm và Wolhwa đang ở bên cạnh, nhịp tim của anh có vẻ hơi nhanh hơn một chút.

「Đúng là, thật đáng tiếc.」

Youngmin nói một mình, không biết là nói với ai.

「Lần tới, nếu có…」

Wolhwa nhìn Youngmin và lặng lẽ nói.

「……Nếu lần tới chúng ta lại cùng nhau đến… thì tốt biết mấy ạ.」

「Nếu không có sự náo loạn như hôm nay…」

「Vâng. Vâng.」

Youngmin bỏ tay khỏi ngực và vô cớ lau tay vào quần. Wolhwa nhìn động tác đó, đoán được hành động tiếp theo của Youngmin và khẽ cười khúc khích.

Đúng như Wolhwa đoán, Youngmin đưa tay về phía Wolhwa một cách tự nhiên. Wolhwa giả vờ như không biết, lẳng lặng đi theo sau Youngmin, người đang đi một cách vụng về với tay đưa ra phía sau.

Nếu trên đầu Youngmin cũng có một đôi tai cáo giống như của cô, thì chắc chắn nó sẽ cụp xuống vì thất vọng, tạo ra một bầu không khí u ám.

Nhưng mà…

Wolhwa giả vờ như không ai biết, nhẹ nhàng đặt tay mình vào bàn tay Youngmin. Ngay lập tức, cơ thể Youngmin run lên. Nếu trên đầu Youngmin cũng có một đôi tai cáo giống như của Wolhwa, thì chắc chắn nó sẽ đung đưa vui vẻ như muốn nhảy múa.

Giống hệt như cô bây giờ.

「Lần tới chúng ta lại cùng nhau đến nhé.」

「Vâng.」

「Và… nếu có thể… nếu có thể…」

「Dạ?」

「Nếu có thể… thì… ý anh là…」

Youngmin đỏ mặt và cúi đầu xuống, áp sát vào khuôn mặt của Wolhwa. Wolhwa giật mình trong giây lát, nhưng Youngmin đã áp môi vào một khoảng trống cách tai Wolhwa một chút. Youngmin lặng lẽ thì thầm.

「Bất cứ lúc nào… cũng… được…」

Như thể nói thêm vào những lời đó, Youngmin đỏ bừng cả tai vì những lời nói xen kẽ. Wolhwa, người đã nói ra những lời đó, cũng đỏ mặt theo.

Và một lúc sau.

Trên bầu trời đêm, hai vầng trăng trôi nổi, còn từ biển khơi, hai cột lửa sáng như song nguyệt bốc lên, được ánh sáng của một trong hai vầng trăng soi chiếu.

**Kết thúc tập 7.5**

……Nhưng, chưa bao giờ có chuyện họ cùng nhau đi biển lần nữa với nhóm này.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!