Nếu là Wolhwa của trước đây, nàng đã không thèm để ý đến tình hình của Youngmin mà lao thẳng vào Eunho.
Nhưng nàng đã không còn là Wolhwa của ngày xưa nữa. Vì thế, Wolhwa chạy về phía Youngmin.
Mirhi cũng vội vàng đỡ Youngmin dậy. Nhưng cơ thể Youngmin, mềm oặt trong vòng tay các cô gái, không hề cử động.
Tiếng hét của Eunho, kẻ đã phá vỡ kết giới và bay lên, vang vọng.
“Yếu đuối thì chỉ có chết thôi, lũ yêu quái các ngươi chỉ có nước chết! Sức mạnh chính là tất cả của yêu quái! Này người vợ của ta, hãy ghi nhớ thật kỹ! Rằng chỉ có ta, kẻ sở hữu sức mạnh, mới có thể bảo vệ được ngươi!”
Dù Eunho có hét lên từ xa, Wolhwa cũng không nhìn về phía đó. Nàng chỉ ôm lấy Youngmin đang bê bết máu và gào khóc.
Eunho thoáng bị cướp mất ánh nhìn bởi cảnh tượng đó. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay lưng lại với Changsung đang lao tới và không chút do dự mà bỏ chạy.
“Lạ quá! Vết thương của huynh ấy không lành lại!”
“Bình tĩnh nào! Chỉ cần không chết ngay tại chỗ thì nó sẽ không chết đâu. Đã tránh được chỗ hiểm rồi! Vì vết thương quá lớn nên có thể là do thiếu yêu khí, các ngươi hãy truyền yêu khí cho Hyupyo đi!”
Yehee vừa dỗ dành bọn trẻ vừa làm gương, nắm lấy cổ tay Youngmin. Là một bác sĩ, cô vừa bắt mạch vừa ra hiệu truyền yêu khí cho Hyupyo.
Thấy vậy, Wolhwa và Mirhi cũng đặt tay lên người Youngmin.
Chỉ có Xiao Yan là sốt ruột không yên, vì không giống những yêu quái khác, cô không thể làm gì cho Youngmin lúc này.
Nhờ được truyền yêu khí, vết thương của Youngmin nhanh chóng hồi phục. Tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng Wolhwa lại cảm thấy bất an một cách kỳ lạ không nguôi.
Vẻ mặt của Yehee, người đang bắt mạch cho Youngmin, ngày càng nhăn lại.
“Mình ơi! Lại đây xem này!”
“Sao, sao vậy?”
Bong-woon, người đang theo dõi cuộc đối đầu giữa Harim và Yehee, vội chạy đến khi nghe thấy giọng nói bất thường của vợ.
“Hình như em nhìn nhầm cái gì đó rồi. Anh xem giúp em đi.”
Yehee nhường chỗ cho Bong-woon để anh bắt mạch cho Youngmin. Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Yehee, Bong-woon không nói hai lời mà bắt mạch cho Youngmin.
Sắc mặt của Bong-woon cũng trở nên tồi tệ như Yehee.
“Sao, sao lại thế ạ?”
Tâm trạng bất an của Wolhwa càng lớn hơn khi thấy vẻ mặt cau có của hai người.
Trước câu hỏi bằng giọng run rẩy của Wolhwa, Bong-woon lộ rõ vẻ bối rối không biết nên nói thế nào.
“Không cảm nhận được sinh khí của Youngmin.”
Yehee trả lời thay cho Bong-woon.
“Gì ạ?”
Wolhwa nhìn xuống Youngmin đang trong vòng tay mình.
Vết thương của Youngmin giờ đã hoàn toàn lành lặn, sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại. Vậy mà lại nói không cảm nhận được sinh khí, nghe như một trò đùa ác ý.
Nhưng nàng cảm thấy đây không phải là một trò đùa. Không biết tại sao nhưng Wolhwa cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.
Sắc mặt của Youngmin đã tốt hơn rồi.
Nhưng tại sao..., tại sao Youngmin vẫn ngủ say như chết thế này?
“Hãy quay lại bệnh viện ngay. Ở đây không thể chẩn đoán chi tiết được… và tùy trường hợp, có lẽ cần phải hỏi ý kiến của Hyupyo nữa.”
Cô nói một cách vòng vo rằng nên hỏi ý kiến của công chúa Cheonhae, người không thể đi theo vì sức khỏe không tốt.
Các cô gái gật đầu, cùng nhau dìu Youngmin đứng dậy.
Lúc đó, Youngmin đang nghe cuộc đối thoại như trong một giấc mơ. Cậu cũng đã đoán được phần nào những gì Yehee và Bong-woon đang lo lắng, nhưng cũng biết rằng điều mà cậu mong chỉ là lo xa đã thực sự xảy ra với mình. Khi con dao găm cắm vào ngực, Youngmin đã cảm nhận rõ ràng.
Cảm giác một phần linh hồn của mình đang bay đi.
‘Thì ra là chết đi theo cách này.’
Có lẽ do cú sốc mất đi một phần linh hồn, lúc này Youngmin lại bình thản chấp nhận tình cảnh của mình một cách kỳ lạ.
Gia đình, bạn bè, và cả người yêu dấu nhất sẽ rất đau buồn, chỉ mong họ sẽ không quá đau khổ. Nghĩ vậy, ý thức của Youngmin dần chìm vào nơi sâu thẳm.
Một không gian trống rỗng, không có gì cả.
Người ta chết đi rồi sẽ về đâu? Ai cũng từng một lần nghĩ về điều này.
Youngmin cũng đã từng nghĩ không biết sau khi chết sẽ ra sao.
Không gian trống rỗng này là nơi người ta đến sau khi chết sao?
Ở nơi không có gì cả này, mình phải đi đâu mới đúng?
Nếu cứ phó mặc bản thân cho không gian này, sự tồn tại của mình có lẽ sẽ dần biến mất.
Tuy có chút đáng sợ, nhưng đã chấp nhận rồi thì chỉ có thể đối mặt thôi.
Phải rồi, giống như không gian không có gì này, sự tồn tại của mình, vốn cũng chẳng là gì, sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.
“Gì vậy, lẩm bẩm cái gì như thằng dở hơi thế?”
Nhưng mà Wolhwa đừng buồn quá nhé…, hả?
Ý thức đang chìm dần của Youngmin hoàn toàn bị cắt đứt. Cậu nhận ra có ai đó vừa nói chuyện với mình và mở mắt ra. Cậu nhìn quanh, nhưng vẫn là một không gian vô định hoàn hảo, không có cả ánh sáng.
Không, không phải là không có gì.
Như thể đã ở đó ngay từ đầu, trước mắt cậu là một cô gái với ánh sáng mờ ảo.
‘……. Ai vậy?’
Lần đầu gặp nhưng lại là một cô gái quen thuộc một cách kỳ lạ.
Tuổi khoảng mười hai, mười ba chăng? Mái tóc đen dài óng ả, đôi môi mím chặt đầy bướng bỉnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hơi sắc sảo giống với một cô gái nào đó mà Youngmin biết.
Nhưng mà thật sự là giống ai nhỉ?
Dù nhìn kỹ thế nào cũng là một cô gái lần đầu gặp. Nhưng cảm giác quen thuộc lại không hề phai đi.
Nhìn cô gái đang lườm mình, Youngmin cảm thấy mình phải nói gì đó.
Nhưng vì không biết cô gái là ai nên…….
“Thần chết mà lại là một cô bé dễ thương thế này à.”
Cậu đã thốt ra một câu nói mà chính mình cũng thấy ngớ ngẩn.
“Cái, cái gì?!”
Mặt cô gái đỏ bừng lên. Ánh mắt cô càng trở nên sắc bén hơn, nhìn chằm chằm vào Youngmin.
“Nói nhảm gì thế!? Đồ ngốc! Đồ ngốc! Là bố đấy!”
“Nói nhảm gì chứ? Tôi chỉ nói những gì mình thấy thôi…… Mà khoan, vừa nãy cô nói là bố à?”
“Nói rồi đấy.”
Cô gái khoanh tay, trả lời như thể đó chẳng phải là chuyện gì to tát.
“Thường ngày thì cứ bố ơi, bố à nên tôi mới chiều một chút, thế mà còn phàn nàn gì nữa?”
“Ơ, không, con gái của tôi là Dasom, là một cô bé chừng này này. Dễ thương lắm!”
Youngmin dùng tay chỉ xuống dưới eo mình, làm động tác ra hiệu Dasom nhỏ nhắn thế nào. Khoe con gái với người khác, cơ mặt cậu tự động giãn ra.
Nhìn Youngmin như vậy, cô gái thở dài một cách cường điệu và lắc đầu.
Thấy cô gái có vẻ thất vọng lớn, Youngmin hoang mang và buột miệng an ủi, “Cô cũng dễ thương mà.” Lập tức, cô gái nhìn cậu với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Sau khi dùng ánh mắt khiến Youngmin im bặt, cô gái lại thở dài và nhắm mắt lại. Khi cô gái mở mắt ra, không khí đã thay đổi.
Vẻ mặt dỗi hờn đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô gái…….
“Ký chủ ngốc! Mong là bây giờ anh nhận ra tôi là ai rồi.”
Giọng nói vô cảm như máy móc.
“Hả?!”
Youngmin kinh ngạc tột độ kể từ khi đến không gian này.
Giọng nói cứng nhắc như máy móc phát ra từ miệng cô gái chắc chắn là…….
Không phải đâu… Chắc không phải đâu. Mình đang nghĩ cái gì vớ vẩn thế này. Cô bé đó là…….
Khi Youngmin đang định tự mình kết luận về danh tính của cô gái trong đầu, lời nói của cô đã nhanh hơn.
“Là tôi đây! Là Hyupyo đây! Là sự tồn tại mà bố cứ gọi là con trai suốt đấy!”
Nói rồi, cô bé hừ một tiếng qua mũi.
“…….”
“…….”
“……Hyupyo……à?”
“……Vâng.”
“Cái gìiiiiiiiiiiiiiiii?!!”
Tiếng hét của Youngmin làm rung chuyển cả không gian vô định.
Và cậu cuối cùng cũng nhận ra cô gái tự xưng là Hyupyo này giống ai.
Giống hệt vẻ mặt và không khí của Wolhwa lúc mới gặp. À, mắt và mũi thì giống hệt Wolhwa rồi?
Nếu tết tóc đuôi sam cho thì chắc chẳng phân biệt được với mẹ luôn. Đi cùng nhau ngoài đường chắc người ta cũng tin là hai chị em.
“Không phải! Bây giờ đó không phải là vấn đề!”
Youngmin chỉ vào cô gái…… à không, Hyupyo(?), đang nhìn mình với vẻ mặt hờn dỗi và hét lên.
“Cô thật sự là Hyupyo sao?!”
“Đúng vậy. Thì sao?”
“Thì sao á?! Hyu… à không, tức là, Hyupyo của tôi là……. Hyupyo của tôi là con trai!”
Rắc.
Trong không gian trống rỗng, vô định không có gì cả, Youngmin nghe rõ tiếng gì đó đứt gãy.
Cô gái tự xưng là Hyupyo nghiến răng, nhìn Youngmin với ánh mắt đáng sợ hơn lúc nãy gấp bội.
“Con trai của tôi cái quái gì?! Đồ ký chủ ngốc này! À không, đồ bố ngốc! Chết đi! Chết ở đây một trăm lần cho tôi!”
“Híiiii!”
Có lẽ vì cô gái rất giống Wolhwa, nên khí chất của cô cũng tương tự như của một Cửu Vĩ Hồ. Youngmin bất giác quỳ sụp xuống, liều mạng xin lỗi. Nhưng cơn giận đã bùng lên của cô gái vẫn chưa nguôi trong một lúc lâu.
Một lúc lâu sau.
“Hà, hà, hà.”
Sau khi trút hết mọi bực tức, cô gái thở hổn hển nhìn xuống Youngmin.
Youngmin vẫn đang quỳ gối trước mặt cô gái, cẩn thận ngước lên và nói.
“Kia, ……kia, Hyup… Hyupyo-nim?”
“Sao? Sao lại dùng kính ngữ?! Sao lại gọi tên tôi bằng giọng nghi vấn thế?!”
“Híiiii! Xin, xin lỗi!”
“Chuyện tôi là con gái khó tin đến thế à?!”
“Thì tại vì trước giờ em toàn hành xử như con trai… Giọng nói cũng cứng nhắc như máy móc… Nghĩ lại thì nói chuyện cũng cục cằn… vô lễ…, chà…”
“Chà?”
“Con gái tôi lớn lên thành đứa hư hỏng mất rồi!”
“Sao lại thất vọng ở điểm kỳ quặc thế! Ai muốn làm thế chứ?!!”
“Nếu không muốn thì tại sao lại cứ phải giả làm con trai?”
“Ặc, tôi, tôi chưa bao giờ giả làm con trai cả! Chỉ là tôi cố gắng làm cho giới tính của mình trông mơ hồ thôi, là do bố tự tiện cho rằng tôi là con trai đấy chứ.”
“Cái giọng điệu đó? Nếu có thể nói chuyện bằng giọng dễ thương như thế này ngay từ đầu thì tại sao không làm sớm hơn?”
“……Grừừừừừ.”
Cái tính cách dễ nổi nóng này đúng là giống mẹ nó. Ừm, có vẻ như cũng ngại ngùng giống mẹ, có phải vì lời khen dễ thương không nhỉ?
Youngmin nhìn cô với ánh mắt đầy suy tư, Hyupyo im bặt, quay ngoắt đầu đi. Cả người cũng khẽ quay đi nên không nhìn thấy được biểu cảm.
Nhưng có thể thấy vành tai cô hơi đỏ lên.
“……Chẳng lẽ em ngại nói à?”
“…!…!“……!”
Chỉ hỏi bâng quơ thôi mà. Thấy cơ thể Hyupyo đang khoanh tay khẽ run lên. Vành tai còn đỏ hơn lúc nãy.
“Aaaaaaaa!!!”
Bị Youngmin chỉ trúng tim đen, Hyupyo chính thức phát ra những tiếng kêu ngượng ngùng.
Nghe thấy giọng nói ngượng ngùng giống hệt Wolhwa, Youngmin lấy lại được bình tĩnh. Vì vậy, cậu nói với giọng có chút trêu chọc.
“Không biết lý do là gì nhưng không được lừa dối bố như thế chứ. Học tập Dasom đi. Dasom là đứa trẻ ngoan không bao giờ nói dối bố mẹ đâu.”
Lên tinh thần, Youngmin bắt đầu so sánh Hyupyo với Dasom để trêu chọc.
Điều đó có hơi… không… rất quá đáng.
“…….Anh muốn biết chứ gì.”
“Hự!!”
Một luồng khí tức giận đến nghẹt thở cuộn trào sau lưng Hyupyo. Không phải do cảm giác, mà ánh sáng mờ ảo xung quanh Hyupyo thực sự bùng lên như ngọn lửa đang cháy.
Đôi mắt của Hyupyo khi cô buông tay khoanh và quay lại, giống hệt mắt của một con thú.
‘Ái chà, chế độ chiến đấu của mẹ đây mà!?’
Áp lực nghẹt thở khiến cậu không thể hét lên.
Vốn dĩ Hyupyo là linh hồn có khả năng được sinh ra làm con của Youngmin, vậy nên bản chất nó phải là con người, nhưng vẻ ngoài như thế này là do đã hòa lẫn với Hyupyo, cái đuôi của Wolhwa sao?
“Được thôi, nếu anh muốn biết đến thế thì tôi sẽ cho anh biết.”
Cậu cảm thấy rằng mình phải xin lỗi ngay bây giờ.
Nhưng đòn tấn công không khoan nhượng của Hyupyo đã nhanh hơn. Trước khi Youngmin kịp nói lời xin lỗi…….
“B, bố trung bình……. tè ra bốn, năm lần mà!”
Như thể áp lực lúc nãy chỉ là dối trá, cô nói những lời khó hiểu bằng giọng run rẩy, mặt đỏ bừng. Đôi mắt từng như của dã thú cũng đã trở lại thành đôi mắt tròn xoe như bình thường. Và một khuôn mặt đỏ như gấc.
“Cái gì?”
Nhờ đó mà áp lực khủng khiếp đã biến mất, nhưng trước những lời quá đột ngột, Youngmin chỉ có thể biểu lộ sự khó hiểu.
“……Đi, đi vệ sinh xong…”
“…….”
“D, dùng tay cầm… cái đó……”
“…….”
Thời gian của Youngmin như ngừng lại. Nhưng miệng của Hyupyo thì không.
“L, lúc nó lớn lên thì kích thước……. khoảng, khoảng chừng này……”
Cô bé Hyupyo-yang vừa cúi gằm khuôn mặt đỏ bừng vừa dùng ngón tay mô tả kích thước của bố.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Youngmin hét lên một tiếng thét từ tận đáy phổi.
Không la sao được?! Không la sao được chứ?!
Nghe thấy tiếng hét của Youngmin, trên khuôn mặt ngượng ngùng của Hyupyo hiện lên niềm vui chiến thắng. Thừa thắng xông lên, đòn tấn công của Hyupyo tiếp tục.
“Gu tình dục là hầu gái! 80% manga và video người lớn có liên quan đều là hầu gái.”
“Thôi, thôi đủ rồi! Dừng lại!”
“Tự, tự…… sướng thì hai ngày một lần. Nếu kiếm được video hoặc manga mới thì có lúc một ngày ba, ba lần……. Kỷ, kỷ lục cao, nhất là năm lần.”
“Aaaaaaa! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Youngmin bịt chặt tai lại.
“Sau khi gặp mẹ thì một thời gian dài không tự làm nữa, thay vào đó cứ mơ thấy những giấc mơ, ừm, không đứng đắn về mẹ……. M, mộng tinh nữa……”
Nhưng giọng nói của Hyupyo được truyền thẳng vào đầu nên dù có bịt tai cũng vô dụng.
“Cứu tôi vớiiii!!!”
“Lúc đầu tôi còn nể mặt anh nên đã cố nhịn, nhưng nhịn mãi không được, có hôm tôi còn phải giả vờ ngủ để xem anh làm gì đấy…… L, lúc anh đang lột trần mẹ ra và đè lên trên……”
“Làm ơn giết tôi đi! Xin hãy giết tôi điii!”
Youngmin đang lăn lộn trên sàn, úp mặt xuống đất mà cọ cọ. Nếu cứ thế này mà đập đầu chết đi thì chắc sẽ thanh thản lắm, cậu nghĩ vậy…….
“Cũng may là tôi hành xử mập mờ về giới tính nên bố với tôi mới không khó xử chứ? Mà chắc bố thì không thấy khó xử gì rồi, vì bố cứ nghĩ tôi là con trai mà. Bố có biết tôi đã sống với tâm trạng thế nào không?”
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
“Còn gì tò mò nữa không? Hay để tôi nói cho bố biết đến mấy tuổi bố còn tè dầm nhé?”
“Xin hãy rủ lòng thương xótttttttttttttttt!!”
Youngmin cúi gằm mặt xuống sàn, phủ phục và cầu xin sự khoan hồng của Hyupyo. Nhìn bộ dạng thảm hại đó, Hyupyo lắc đầu ngao ngán.
“Thấy chưa, tôi đã nói là anh sẽ hối hận mà.”
“Hối hận! Hối hận đến thổ huyết luôn ạ!”
“Được rồi. Dù tôi gọi là bố nhưng thực tế thì tôi còn chưa đến tuổi dậy thì mà. Tôi phải hiểu cho bố chứ. Tôi ra nông nỗi này cũng đâu phải lỗi của bố.”
“Thánh ân vô cùngggggggg!”
“Này… à không, thôi, thôi được rồi. Trông thảm hại quá nên ngồi vào chỗ đi.”
“Tôi đang ngồi rồi mà……”
Youngmin quỳ gối, ngước nhìn Hyupyo và nói. Hyupyo bĩu môi, quay người lại như lúc nãy và hét lên.
“Đừng ngồi kiểu đó, ngồi khoanh chân lại!”
“Vâng, vâng!”
Hoàn toàn mất thế chủ động, Youngmin ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời Hyupyo. Nhìn thấy bộ dạng đó qua khóe mắt, Hyupyo từ từ đi lùi lại gần Youngmin.
“……Ơ?”
Không biết từ lúc nào mông của Hyupyo đã ở ngay trước mắt cậu.
Tình huống gì đây?
“A...ưưư...”
Hyupyo, người vừa phát ra những âm thanh ngượng ngùng y hệt mẹ mình, bỗng hét lên “E잇!” và.
“Hả?”
Youngmin hoang mang. Hyupyo cứ thế ngồi phịch lên đùi cậu.
“……Này, Hyupyo?”
“Im lặng một chút đi!”
“Vâng, vâng!”
Mắng mỏ Youngmin xong, Hyupyo cẩn thận tựa lưng vào ngực cậu.
Tấm lưng nhỏ bé của Hyupyo lọt thỏm vào lồng ngực Youngmin.
“………Ưm, không thoải mái lắm.”
Dù thân hình nhỏ bé, nhưng khi Hyupyo tựa vào thì đầu cô bé lại chạm vào cằm của Youngmin.
“……Nếu vậy thì……”
Hyupyo co người lại như thể đang lẩm bẩm điều gì đó. Youngmin nghĩ ‘Làm vậy còn khó chịu hơn chứ.’ và nhìn cô bé, thì thấy…
“Đang nhỏ lại!”
“Đừng có hét vào tai tôi! Bố ngốc!”
Đúng như lời Youngmin hét, cơ thể của Hyupyo đang nhỏ lại. Hyupyo, với khuôn mặt trẻ ra khoảng năm tuổi, lườm Youngmin và duỗi thẳng tay chân ra để kiểm tra.
“Hmm. Chừng này chắc là được rồi? Đâu, đâu.”
Khi cô bé tựa lưng lại lần nữa, đầu đã không còn chạm vào cằm của Youngmin mà có thể tựa vào một cách thoải mái.
“Tốt hơn lúc nãy rồi.”
“Này Hyupyo. Từ lúc nãy em đang làm gì vậy…”
“A, im đi. Đã bảo là im lặng một chút đi mà!”
“……Vâng.”
Con gái tuổi dậy thì thật khó đối phó. Mà vẻ ngoài bây giờ không phải tuổi dậy thì. Dasom đến tuổi này có lẽ cũng sẽ đối xử với bố như Hyupyo không? Điều đó thật buồn.
Khi đang nhâm nhi món canh kim chi.
“Với mẹ và Dasom thì làm thế này thấy thích lắm, mà với anh thì cảm giác lại không thích lắm.”
“…….”
“Làm gì thế?”
“Cái, cái gì?”
“Làm giống như anh đã làm với mẹ và Dasom ấy.”
“Hả? Làm giống như với Wolhwa và Dasom á?”
“Ừ, làm nhanh đi! Hay là anh đang phân biệt đối xử?”
Hyupyo trợn mắt, phồng má lên. Thay vì đáng sợ như lúc nãy, trông chỉ như một biểu cảm hờn dỗi. Chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đã tự động bật cười.
Cố nén cười, Youngmin nghĩ về lúc bế Dasom trên đùi.
“A!”
Và cậu nhận ra Hyupyo muốn gì.
Xoạt, xoạt.
Cảm giác mái tóc mềm mại của Hyupyo thật dễ chịu.
Dasom có mái tóc xoăn bồng bềnh nên khi xoa đầu có cảm giác sột soạt, còn Wolhwa thì tóc mượt nên có cảm giác trơn tru. Tóc của Hyupyo về cơ bản giống Wolhwa, nhưng vì tóc dày hơn nên mềm mại hơn một chút.
Cảm giác như đang vuốt ve một con búp bê dễ thương và mềm mại chăng?
“Đây là hương vị của Hyupyo à?”
“Nói cái gì xui xẻo thế?”
“Không, chỉ là so sánh cảm giác vuốt ve tóc của Wolhwa và Dasom với của em thấy khác nhau nên…”
“Hmm. ……Tiện, tiện thể, tóc ai sờ thích hơn?”
“Sao có thể so sánh hơn thua trong chuyện đó được? Nếu tôi hỏi em ‘Thích mẹ hơn hay thích bố hơn?’, em cũng sẽ có lời để đáp lại thôi…”
“Mẹ!”
“Trả lời ngay lập tức luôn à!”
“Hừ!”
Trước lời nói phũ phàng của con gái, tay Youngmin đang xoa đầu cô bé dừng lại.
“Sao lại dừng?”
‘Là tại ai chứ?’ câu nói chực trào ra khỏi miệng, nhưng trái với suy nghĩ, bàn tay cậu lại tiếp tục cần mẫn xoa đầu Hyupyo.
Ai đã nói câu đó nhỉ? Không có ông bố nào thắng được con gái. Câu nói đó thật đúng.
“Ưm. Ưm… Lạ thật. Mẹ với Dasom thích cái gì ở cái này nhỉ?”
“Này, này em không thích à? Thôi nhé?”
Nghe thấy lời lẩm bẩm của Hyupyo, cánh tay cậu định dừng lại. Nhưng Hyupyo đã lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi không nói là không thích. Chỉ nói là hơi lạ thôi.”
“Lạ thì không phải là ghét sao?”
“Lạ là lạ chứ không phải là ghét. Hãy xoa đầu có tâm hơn một chút như đã làm với mẹ và Dasom đi.”
“Vâng, vâng.”
Youngmin trả lời qua quýt và luôn tay luôn chân. Cậu dùng ngón tay chải tóc cho cô bé, rồi nhẹ nhàng ấn xuống và xoa đầu.
“Hmm.”
Từ miệng Hyupyo phát ra tiếng rên khẽ có vẻ hài lòng.
“Công chúa thấy thế nào ạ?”
Youngmin không bỏ lỡ cơ hội, buông lời nịnh nọt. Nếu nói những lời này, Dasom sẽ cười khúc khích và tự hát bài ‘Công chúa~ công chúa~ Dasom là công chúa~’.
“Nổi da gà quá, đừng nói những lời như vậy nữa.”
“……Xin lỗi.”
Nịnh nọt không có tác dụng với cô con gái lớn.
“Tốt hơn lúc nãy rồi. Nếu ngay từ đầu đã có tâm xoa đầu thì đã không nghe phải những lời khó chịu rồi.”
“Xin lỗi, vì vẫn còn hoang mang nên lúc nãy tay anh chưa đặt vào đó thứ quan trọng.”
“Thứ quan trọng?”
Hyupyo ngẩng đầu lên, nhìn Youngmin với vẻ mặt tò mò. Youngmin cười và nói ra thứ quan trọng đó.
“Tình~ yêu~”
“Đồ…đồ… đồ ngốc! Đồ, đồ ngốc… đồ ngốc…!…,…, Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc……!”
Hyupyo hoảng loạn đến mức không thốt nổi một câu ‘đồ ngốc’ hoàn chỉnh. Cô bé vội quay đầu đi, nhưng cũng như lúc nãy, không thể che giấu được đôi tai đỏ bừng. Nhìn Hyupyo hoang mang, Youngmin cười khúc khích.
“Iik!!”
“Ya ya ya ya ya ya ya!!!”
Hễ dỗi là véo, cũng giống mẹ ghê.
Mong là lúc tức giận sẽ không có thói quen quật đuôi giống mẹ. Nhưng Youngmin lại nghĩ như thế cũng tốt, cậu đang dần trở thành một ông bố cuồng con gái. Vì vậy, dù bị véo nhưng cậu vẫn không nhịn được cười. Nhờ thế mà cậu bị véo cho đến khi nếu là cơ thể thật thì đã bầm tím rồi.
Sau đó, Youngmin im lặng—dồn hết tình yêu—xoa đầu Hyupyo, còn Hyupyo thì im lặng tựa vào người cậu.
* * *
Thời gian lặng lẽ trôi.
“Thì ra là vậy. Linh hồn mà mình vội vàng đưa đến khi bị thương ở sân chơi chính là em à?”
Youngmin đang nghe Hyupyo kể về chuyện cũ. Tay xoa đầu vẫn không dừng lại.
Vì lúc nãy lén lút dừng lại thì lại bị véo, nên cậu đã quyết tâm sẽ xoa đầu cho đến khi tóc rụng hết mới thôi.
“Đúng vậy, vốn dĩ lúc bố còn nhỏ, khi bị vỡ đầu thì số mệnh đã là phải chết rồi. Để chữa trị vết thương đó, Hyupyo cần một linh hồn có thể điều khiển nó một cách tinh vi. Thế nên, ban đầu Hyupyo định sẽ đợi đến khi bố kết hôn với Harim và có con, rồi sẽ kéo linh hồn của đứa bé trai đó đến và cùng với linh hồn đó nhập vào cơ thể, và cứ thế được truyền lại cho các tổ tiên của bố. Nhưng vì sự cố bất ngờ đó, Hyupyo đã vội vàng… nói thế nào nhỉ? Vớ đại một linh hồn nào đó trong tay? Và linh hồn bị đem đến đó chính là tôi.”
“Ừm, nói chính xác thì em không phải là Hyupyo mà là linh hồn của con gái sẽ được sinh ra của anh.”
“Nhưng tại sao?”
“Tại sao á? Nếu vậy thì cứ gọi là Hyupyo thì hơi kỳ.”
“Ừ, có lẽ vậy.”
“Có lẽ vậy là sao?”
Hyupyo ngửa đầu ra sau nhìn Youngmin đang ngơ ngác.
“Vấn đề là tôi chỉ mới nhận ra điều đó gần đây thôi.”
“Vấn đề?”
“Ừ, lúc đầu khi tôi được gắn vào Hyupyo, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh không biết gì cả. Giờ nghĩ lại thì việc có thể cứu được bố đúng là một phép màu. Vốn dĩ với vết thương đó thì dù chết cũng không có gì lạ.”
Nhìn cô con gái nói những lời đáng sợ tột cùng với vẻ mặt tỉnh bơ, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy Youngmin.
“C, chuyện đó thì cứ cho là vậy đi, nhưng lời đó không trả lời được câu hỏi của anh mà.”
“Nói đến mức này rồi thì phải tự hiểu chứ.”
“Cho đến gần đây anh còn không biết em là con gái mà!”
“Nói chuyện không có mắt nhìn một cách tự hào thế à?”
Hyupyo cười khẩy như thể không thể tin nổi. Youngmin chợt nhận ra đó là nụ cười đầu tiên cậu thấy kể từ khi gặp Hyupyo trong không gian này.
“Tôi đã lớn lên bên trong Hyupyo từ khi còn rất nhỏ.”
Gạt đi cảm xúc dâng trào trong lòng, Youngmin tiếp tục lắng nghe lời giải thích của Hyupyo.
“Lúc đầu tôi ở trong trạng thái hôn mê. Tôi cảm nhận những việc và cuộc sống mà bố trải qua như một giấc mơ. Tôi, người đã ngủ say suốt một thời gian dài, một ngày nọ đã tỉnh dậy cùng với một cú sốc lớn. Đó cũng là một việc mà ngay cả ‘Hyupyo’ cũng không lường trước được. Tưởng rằng vừa mới gặp được mẹ mà đã phải chết, thì bố, ký chủ, lại một lần nữa rơi vào tình huống nguy kịch. Vì vậy, Hyupyo lại yêu cầu tôi kiểm soát cơ thể của bố, và tôi, vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, trong tình trạng không biết gì, đã vội vàng chữa trị cho cơ thể của bố. Sau đó, tỉnh lại thì ban đầu tôi cũng chỉ là do bị đánh thức một cách cưỡng ép nên có chút bực bội mà đã nói năng cộc lốc với bố.”
Youngmin bất giác cười khổ khi nhớ lại lần đầu tiên Hyupyo nói chuyện với mình. Giọng nói của Hyupyo lúc đầu dù có nói quá cũng không thể gọi là dễ thương, một đứa trẻ cộc cằn.
“Thật ra, việc bố có thể nghe được giọng nói của tôi cũng là một chuyện mà tôi không ngờ tới, lúc đó tôi cũng đã rất ngạc nhiên. Nhưng vì phải xử lý công việc trước mắt nên không có thời gian, sau đó khi bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại thì tôi bắt đầu bối rối. Cùng lớn lên với bố và gắn bó với Hyupyo trong một thời gian dài, nên tôi không còn biết được đâu là bản năng của Hyupyo và đâu là ‘tôi’ nữa.”
Giọng của Hyupyo có vẻ hơi nghẹn ngào.
Đồng thời, Youngmin có thể cảm nhận được. Cảm giác cô đơn đến tột cùng toát ra từ Hyupyo.
Cuộc đời của Youngmin không dài lắm, nhưng dù sao thì cô bé này đã ở một mình trong không gian này hơn 10 năm, nên việc cảm thấy cô đơn cũng là điều dễ hiểu.
‘Không, không phải. Chắc không phải vậy đâu.’
Youngmin lập tức phủ nhận suy nghĩ vừa rồi.
Nếu là vậy, thì Hyupyo đã phải mang trong mình cảm giác cô đơn từ rất lâu rồi. Không thể nào Youngmin lại không nhận ra được.
Việc Hyupyo không cảm thấy cô đơn cho đến bây giờ có phải cũng là nhờ ở cùng một cơ thể với mình không? Vậy thì tại sao bây giờ lại cảm thấy cô đơn?
‘A, có lẽ là…….’
Youngmin nảy ra một ý nghĩ.
“Dù nói gì đi nữa, Hyupyo vẫn là con gái của bố. Đúng không.”
Cậu thử nói vậy, nhưng lại nhận được ánh mắt lườm nguýt của con gái như thể đang hỏi cậu đã ăn nhầm gì à, khiến trái tim cậu đau nhói.
“Và dù ai nói gì đi nữa, con cũng là con gái của Wolhwa. Đúng không.”
Nghe thấy lời nói tiếp theo, đồng tử của Hyupyo giãn ra. Kinh ngạc, bối rối, và một chút vui mừng.
“C, nói nhảm gì thế?! Bố tự dưng nói nhảm gì vậy?!”
Youngmin đã chỉ ra chính xác điều khiến Hyupyo lo lắng.
Dù vậy phản ứng của nó thật gay gắt, làm tim cậu đau quá. Phải rồi. Khi con bé này ra đời, phải dạy dỗ lại cách ăn nói từ nhỏ mới được. Ý nghĩ đó được cậu cất vào trong lòng.
“Tức là, như thế này. Con là con gái của bố, nhưng lại không phải là Hyupyo. Con nghĩ mình không phải là con gái thực sự của Wolhwa nên mới buồn đúng không.”
Bị phân tích trúng tim đen, Hyupyo chỉ biết há hốc miệng ú ớ, không thể phản bác một cách sắc bén như thường lệ.
“Đồ ngốc. Dù sao thì bố cũng sẽ kết hôn với Wolhwa! Dasom sẽ là con gái thật của bố, còn con, bố sẽ làm cho Wolhwa sinh ra con một cách đàng hoàng. Lúc đó, con sẽ là em gái của Dasom, bây giờ là chị mà sinh ra lại thành em, thú vị thật đấy.”
Nhờ đó, Youngmin có thể nói hết những gì mình muốn mà không bị ngắt lời.
“Vì vậy, con không cần phải lo lắng với suy nghĩ mình không phải là con gái của mẹ đâu. Dù ai nói gì đi nữa, con vẫn là Hyupyo. Là con gái của Youngmin và Wolhwa. À, nhưng khi sinh ra, bố sẽ đặt cho con một cái tên thật đẹp và nữ tính.”
‘Thế nào?’ Cậu tự hào ưỡn ngực, nhưng Hyupyo đáp lại bằng một tiếng thở dài.
“Hàaaaa. Tôi biết bố ngốc rồi, nhưng không ngờ lại khiến tôi nhận ra một lần nữa rằng bố ngốc đến thế? Rốt cuộc phải ngốc đến mức nào mới có thể làm được như vậy chứ?”
“Này, này, này! Là một người bố tuyệt vời… bố tuyệt vời mà… Bố là người tuyệt vời mà…”
“Đầu tiên, việc một ông bố ngốc, không có chút mắt nhìn nào lại có thể chỉ ra đúng lý do tôi buồn bã, dù có hơi nhục nhã nhưng tôi sẽ khen cho anh.”
“Khen ngợi một cách bình thường không được à?”
“Ông bố ngốc, không có mắt nhìn, lại còn hay quên này đã quên một điều rồi.”
“Trước khi nghe điều mà tôi quên, tôi có thể nghe lý do tại sao mỗi lần cô gọi từ ‘đồ ngốc’ thì lại thêm một tính từ không?”
“Hyupyo chỉ gắn vào người con trai nối dõi và được sinh ra. Vậy vấn đề ở đây là, người con trai nối dõi. Con trai và con gái, bên nào?”
“……A!”
Youngmin lúc này mới nhận ra điều mình đã bỏ sót.
Đứa trẻ đang gắn vào Hyupyo này là linh hồn của một cô gái có thể sẽ được sinh ra làm con gái của Youngmin. Nhưng Hyupyo lại được sinh ra trong cơ thể của người con trai trưởng nối dõi.
Để Hyupyo có thể được sinh ra trong cơ thể của con trai Youngmin sau này, chắc chắn nó sẽ phải đưa một linh hồn bé trai mới đến.
Vậy thì Hyupyo hiện tại thì sao? Linh hồn của cô gái này sẽ ra sao?
“Sinh đứa thứ ba là được chứ gì? Trên có một chị gái, một anh trai thì cũng không sao chứ?”
Trước đề nghị của Youngmin sau khi tính toán xong xuôi, Hyupyo lại thở dài một cách bất lực.
“Hả? Em không thích có em à? Vậy thì em trai. Hơi vất vả một chút nhưng anh sẽ tạo ra em trai cho em.”
“……Bố ngốc…”
“Hửm?”
“Tại sao lại lên kế hoạch gia đình trước mặt con gái lớn chứ?! Bố ngốc! Bố muốn nghe câu trả lời gì từ tôi hả?!”
“A, xin lỗi, xin lỗi!”
Bị khí thế của Hyupyo đang nổi giận lấn át, Youngmin xin lỗi và thầm nghĩ trong lòng.
Con gái tuổi dậy thì thật khó đối phó.
“Hù, hù, hù.”
Sau một hồi mắng mỏ Youngmin, Hyupyo thở hổn hển như thể đã kiệt sức. Tinh thần của Youngmin đã bị bào mòn bởi những lời lẽ cay độc của con gái, trở nên tả tơi.
“Ngay từ đầu đã chẳng biết có được sinh ra hay không nữa là...”
Hơi thở dường như đã ổn định lại, Hyupyo lẩm bẩm như vậy rồi tựa vào lưng Youngmin.
“...”
Youngmin không thể nói được lời nào. Anh chỉ tự động đưa tay lên vuốt ve mái đầu cô con gái đang tựa vào người mình.
“Bố nói gì đi chứ.”
Thấy Youngmin im lặng có vẻ khó chịu, Hyupyo lên tiếng phàn nàn.
“Xin lỗi con.”
“...Xin lỗi... vì chuyện gì?”
“Bố đã không nghe lời con... dù con đã cảnh báo đó là một cái bẫy...”
“Thế thì sao?”
“Vì bố mà có lẽ con sẽ không thể chào đời... Dù có mười cái miệng bố cũng không biết nói gì hơn.”
“...À, đúng là bố đang hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?”
“Tại sao bố lại nghĩ rằng người ta sẽ không cho con được sinh ra chứ?”
“Cái đó... thì là...”
Youngmin không thể nói tiếp.
Lồng ngực nơi Hyupyo đang tựa vào trông vẫn giống như mọi khi, nhưng nếu nhìn kỹ, phần bị Eunho làm bị thương đã trở nên hơi mờ đục.
Đó là vì linh hồn ở nơi đó đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Trước đây, khi linh hồn ở phần chân anh bị thương tương tự, Hyupyo cũng đã dùng sức mạnh của mình, nhưng anh vẫn phải đi khập khiễng một thời gian dài cho đến khi hoàn toàn bình phục.
Thế mà lần này, vết thương lại nằm ở linh hồn nơi lồng ngực, dù là Hyupyo đi chăng nữa thì cũng...
“Con là Hyupyo mà.”
Như thể đọc được suy nghĩ của Youngmin, Hyupyo nói bâng quơ.
“Gì cơ?”
“Vì bố đã công nhận con là Hyupyo. Nên con là Hyupyo. Là Hyupyo của hồ ly chín đuôi. Một sự kết hợp giữa chiếc đuôi của mẹ hồ ly và linh hồn mang khả năng được sinh ra làm con gái của bố. Dù ai nói gì đi nữa, con vẫn là con gái của mẹ hồ ly và bố con người. Đúng không?”
“Ừ, cái đó thì đúng, nhưng mà...”
“Thế nên không có chuyện gì bố phải lo lắng cả. Bố nghĩ con là ai chứ? Là cô con gái có sức mạnh chữa lành mọi vết thương chí mạng, miễn là không phải chết ngay tức khắc đấy.”
“Nhưng chính con đã nói mà. Vết thương của linh hồn thì không thể chữa lành được. Con bảo vì vết thương quá sâu nên chỉ có thể cầm cự thôi.”
Vừa nói, Youngmin vừa nhận ra có điều gì đó kỳ lạ. Một cảm giác khó chịu đến ngột ngạt nghẹn lại ở cổ họng.
Hyupyo đặt tay mình lên tay Youngmin đang vòng quanh bụng cô và nói.
“Thứ mà con không thể chữa được chỉ có cái chết ngay tức khắc thôi. Tuy có hơi mất thời gian một chút nhưng chắc chắn có thể chữa lành. Chân của bố cuối cùng con cũng chữa được rồi còn gì. Cho nên giờ bố hãy quên con đi một lát và chạy theo mẹ đi. Bố không nghe thấy nên không biết chứ, bây giờ mẹ đang tìm con, cả bệnh viện đang náo loạn cả lên. Chắc mẹ đã một mình chạy đi tìm Eunho rồi. Haa, cứ thấy tên Eunho đó là con lại điên tiết lên. Cái tính nóng nảy này không biết bao giờ mới sửa được đây? Con đã hy vọng mẹ sẽ khá hơn một chút sau khi gặp bố, thế mà mẹ lại hiểu lầm là đã mất bố rồi nên lại nổi điên đi tìm Eunho suốt cả ngày. Chắc cái tính đó phải đến lúc Eunho chết mới sửa được.”
Nhìn Hyupyo nói nhiều hơn hẳn so với thường ngày, trong lòng Youngmin dâng lên một cảm giác bất an thay vì nhẹ nhõm.
Cô bé nói rằng có thể chữa được, vậy tại sao mình lại cảm thấy thế này?
Nghĩ đi. Mau lên, nghĩ đi. Mình đang bỏ lỡ điều gì?
Anh cố gắng lục lại ký ức từ quá khứ cho đến khi gặp Hyupyo, và đúng lúc đó, cô bé tựa sâu hơn vào người anh.
Cơ thể Hyupyo áp sát vào lưng Youngmin. Vì Hyupyo tựa vào như vậy nên việc xoa đầu cũng trở nên khó khăn, tay anh tự động hạ xuống. Hyupyo liền dùng tay còn lại nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình. Rất tự nhiên, hai tay Youngmin ôm lấy bụng Hyupyo. Hyupyo khẽ dùng lực ở bàn tay đang chồng lên tay Youngmin, ghì chặt lấy tay anh và tựa vào sâu hơn...
“Khoan đã!! Chờ một chút!!!”
Youngmin hét lên và đẩy Hyupyo ra khỏi người mình.
“Sao, sao thế?”
Youngmin quay người Hyupyo vừa bị đẩy ra để cô bé nhìn thẳng vào mình. Hyupyo vội quay đầu đi nhưng Youngmin đã giữ chặt lấy cằm cô bé và nhìn thẳng vào mắt con.
Đó là một vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
“Con nói không sao mà sao lại định khóc?”
“...”
“Và tại sao chỗ này...”
Youngmin đưa tay về phía Hyupyo đang im lặng không đáp, vừa thúc giục vừa hỏi lại.
“Bố, bố sờ đâu đấy?”
Khi tay Youngmin vừa chạm vào, Hyupyo giật mình kinh ngạc và định lùi lại. Nhưng Youngmin đã giữ chặt vai cô bé không cho đi, rồi trả lời.
“Ngực.”
“Bố loại nào lại vừa sờ ngực con gái mình vừa nói năng đường hoàng thế hả?!”
“Dù sao thì bây giờ cơ thể con cũng nhỏ lại rồi, có khác gì là không có đâu!”
Youngmin nói như quát, rồi dùng ngón tay chọc vào giữa ngực Hyupyo và nói.
“Trả lời câu hỏi của bố trước đi. Tại sao chỗ này lại trở nên trong suốt hơn lúc nãy?”
Phần được ngón tay chỉ vào đã trở nên hơi mờ đục. Ngược lại, lồng ngực của Youngmin, vốn trong suốt, giờ đã có màu sắc trở lại gần giống với Hyupyo.
“...”
Lần này Hyupyo cũng không trả lời được.
Nhưng Youngmin đã phần nào tìm ra câu trả lời. Lần đầu tiên gặp Hyupyo ở nơi này, anh đã quá ngạc nhiên nên quên mất.
Phần mắt cá chân ở chân phải của Hyupyo đang ở trong trạng thái trong suốt.
Vì tổng thể da cô bé trắng và bộ váy đang mặc cũng là một chiếc váy liền màu trắng tinh nên anh đã không nhận ra, nhưng chỉ riêng phần đó lại trong suốt một cách kỳ lạ.
Nơi đó chính là nơi linh hồn của Youngmin đã bị thương trước đây.
“Cái, cái đó... À~ chuyện này khó nói quá~ Bố ơi~ bố đang nói gì thế? Khó quá con không hiểu~ Thay vào đó ôm con đi~ Cơ hội con gái lớn làm nũng thế này không có nhiều đâu~”
Khóe miệng Hyupyo giật giật, cô bé cười toe toét rồi giang hai tay ra. Nhưng Youngmin lại dùng lòng bàn tay đẩy đầu Hyupyo ra và làm vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đừng có làm nũng không hợp với con chút nào. Nếu con cứ không trả lời như thế, bố nói ra suy nghĩ của mình nhé?”
“...Chậc. Bố đúng là chỉ nhạy bén một cách vô ích vào những chỗ kỳ lạ thôi.”
“Không phải kỳ lạ mà là vấn đề quan trọng! Mắt cá chân! Cái mắt cá chân trong suốt đó! Đó là vì con đã dùng linh hồn của mình để chữa chân cho bố, đúng không?!”
Đó là sự chắc chắn, không phải câu hỏi.
Hyupyo, người phải phủ nhận điều đó, lại không thể nói được lời nào.
Bởi vì đó là sự thật.
“Con đã nghĩ con đang làm nũng một cách không hợp với mình. Con định chữa ngực cho bố mà không cho bố biết, đúng không? Làm ơn đi, hãy nói cho bố biết. Vết thương linh hồn của bố bây giờ đang ở mức độ nghiêm trọng. Ngay cả một người bố ngốc nghếch như bố cũng có thể nhận ra. Nếu con dùng linh hồn của mình để chữa một vết thương nghiêm trọng như vậy, thì con sẽ ra sao?”
“...”
“Này! Nhìn thẳng vào bố đi!”
Anh nắm lấy cằm của Hyupyo đang quay mặt đi và ép cô bé phải nhìn mình.
“Mọi người ơi! Bố con đang làm chuyện kỳ lạ với con gái mình này!”
“Thôi cái trò la làng cho người khác nghe thấy khó chịu đi! Mà ở đây chỉ có hai chúng ta thôi mà.”
“Bố đừng làm thế! Con là con gái của bố mà!”
“Đừng có đùa kiểu đáng sợ đó nữa! Và tại sao miệng thì nói thế mà cứ cố bám lấy bố hả? Trả lời câu hỏi của bố trước đi! Nếu không bố sẽ không cho con lại gần đâu!”
Youngmin nói rằng đây không chỉ là lời nói suông, và để cho cô bé thấy, anh đã lùi lại vài bước. Nếu Hyupyo lại gần, anh đã định sẽ quay lưng bỏ chạy không chút do dự và tiếp tục giữ khoảng cách.
“...Bố... có nhất thiết phải nghe không?”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy chữa xong rồi con nói có được không?”
“Nếu con nói cho bố biết, bố sẽ cho con chữa.”
“Thật không? Nếu vậy thì...”
“Với điều kiện việc chữa trị không gây bất lợi cho con!”
Hành động kỳ lạ của Hyupyo đã khiến Youngmin nhận ra rằng suy đoán của mình là đúng.
“Bố không có ý định hy sinh mạng sống của con gái mình đâu.”
Youngmin nói lên ý định của mình một cách nặng nề.
“Mạng, mạng sống?! Khoan đã bố, cái đó thì không phải đâu! Chậc, con cứ tưởng bố nhận ra rồi, ai dè lại suy diễn sang một hướng hoàn toàn ngớ ngẩn!”
“Nếu không phải thì là gì?! Chẳng lẽ con định dùng linh hồn của mình để chữa trị cho linh hồn của bố không phải là sự thật sao?”
“...Chậc... Cái đó thì... đúng.”
“Nếu vậy thì...”
“Nhưng không phải con đang đánh cược mạng sống của mình. Bố à, thử nghĩ kỹ xem. Ngay từ đầu, con đã là một đứa trẻ còn chưa được sinh ra. Thế thì làm gì có mạng sống để mà đánh cược chứ. Thứ con có chỉ là linh hồn này, nhận được từ bố thôi.”
“Ngụy biện! Linh hồn đó chính là mạng sống của con còn gì!”
“Không phải mà. Khoan... đúng nhỉ... Khoan đã, tạm dừng. Ừm.”
Hyupyo dùng tay chống cằm, chìm vào suy nghĩ.
“Làm gì thế?”
“Con đang cố gắng giải thích một cách dễ hiểu để người bố không có khả năng lĩnh hội này có thể hiểu được. Nhưng giải thích dễ hiểu lại càng khó hơn.”
“...Cứ nói đi.”
“Con nói liệu bố có hiểu không?”
“Thôi được rồi, mau nói đi!”
“Vâng, vâng. Hầy. Trước hết, linh hồn này là linh hồn của bố, mang trong mình khả năng để con được sinh ra. Bố biết điều đó, đúng không?”
Trước câu hỏi của Hyupyo, người đang đối xử với anh như một kẻ ngốc, Youngmin hơi bực mình gật đầu.
“Nếu vậy, đây là câu hỏi. Linh hồn mang khả năng được sinh ra làm một đứa trẻ đến từ đâu ạ?”
“Hả? Từ đâu là sao, cái đó thì...”
Thực sự là nó đến từ đâu nhỉ? Đó là một vấn đề mà Youngmin chưa bao giờ nghĩ tới.
“Ờ, thì là, ở trên kia?”
Youngmin dùng ngón tay chỉ lên trên. Hyupyo nhìn anh với ánh mắt thương hại.
“Bố thật sự nghĩ là con cò trên trời mang con đến à?”
“Ai nói là con cò đâu?! Thì là, cái gì nhỉ, cõi trời hay gì đó, không phải là đến từ một nơi như vậy sao?”
“Không phải ạ.”
Hyupyo lắc đầu nguầy nguậy và bước về phía Youngmin. Youngmin giật mình định lùi lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Hyupyo, anh không thể cử động được.
Đứng trước mặt Youngmin, Hyupyo không áp sát vào như lúc nãy. Cô bé dùng ngón tay chỉ vào ngực Youngmin.
“Con đến từ đây.”
“...Ngực của bố?”
“Phụt, sau này có thể nói như vậy cũng được, nhưng chính xác thì con là một phần tách ra từ linh hồn của bố. Trong linh hồn của con người, ai cũng mang theo một linh hồn có khả năng trở thành con cái của mình khi sinh ra. Số lượng thì tùy mỗi người, nhưng dù sao cũng khá nhiều. Hiếm hoi cũng có người không có, nhưng đa số mọi người đều sinh ra với những linh hồn mang khả năng trở thành con cái trong lòng. Con chỉ là một trong số đó thôi.”
Hyupyo rời tay khỏi ngực Youngmin, rồi vuốt ve cơ thể mình và chậm rãi quan sát.
Linh hồn của Hyupyo từ từ lớn lên. Giống như lần đầu gặp mặt, Hyupyo trở thành một cô gái trạc tuổi Wolhwa và nhìn Youngmin.
“Vốn dĩ linh hồn chỉ là một cái bình chứa thôi. Đáng lẽ phải là linh hồn của một đứa bé. Thế mà linh hồn đáng lẽ phải vào cơ thể mẹ để lớn lên lại đi lạc vào chiếc đuôi của mẹ, rồi lớn lên đến thế này. Ngay từ đầu làm gì có đứa bé nào có thể dùng được một cái bình chứa linh hồn lớn như vậy chứ. Cho nên, ngay từ đầu việc con được sinh ra làm con gái thực sự của bố đã là vô lý rồi. Nhưng cũng phải nói là nhờ vậy. Nhờ cái linh hồn to một cách vô ích này mà con mới có thể cứu được bố. Như vậy là được rồi. Con đã tìm thấy ý nghĩa cho sự tồn tại của mình.”
“...”
Youngmin mở miệng nhưng chỉ có những tiếng rên rỉ thoát ra.
Một nỗi cô đơn tột cùng mà từ trước đến nay anh chưa từng cảm nhận. Anh muốn làm gì đó để xóa đi nỗi cô đơn ấy. Không phải ai khác, mà là con gái của anh. Đứa con gái ấy vừa nói rằng mình là một đứa trẻ không thể được sinh ra.
Hyupyo lúc này đã nói ra những lời đó với tâm trạng như thế nào?
Vậy mà lại nói rằng trở nên thế này là may mắn, Hyupyo đang có tâm trạng gì đây?
Đối với Hyupyo đã nói những lời đó, mình có thể nói được gì đây?
“Đừng làm vẻ mặt đó.”
Hyupyo như đọc được suy nghĩ của Youngmin, mỉm cười rạng rỡ. Đó không phải là một nụ cười gượng ép, mà là một nụ cười thật tâm.
“Chỉ toàn ngủ suốt, rồi cứ thế lớn lên như thế này, nhưng con thấy cũng khá vui. Và như con đã nói, con không phải đang đánh cược mạng sống của mình. Ngược lại, khi con quay trở lại với bố và chữa trị cho linh hồn của bố, biết đâu con lại có một cơ hội mới. Lần này, con có thể được sinh ra làm con gái thực sự của bố và mẹ.”
“...Đồ ngốc. Ngay cả bây giờ, con vẫn là con gái thực sự của chúng ta.”
“Bố hãy dọn dẹp đám phụ nữ xung quanh mình trước rồi hãy nói nhé. Thưa ông bố Casanova~”
Youngmin chỉ còn biết cúi đầu.
Anh không thể nhìn thẳng vào Hyupyo đang hành động một cách rạng rỡ như vậy. Bởi vì nước mắt anh có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
“Thiệt tình, bố cứ làm thế thì không khí lại giống như con sắp chết đến nơi vậy. Đừng lo lắng nữa. Chữa trị lồng ngực đó không phải là dùng hết toàn bộ linh hồn của con đâu, chỉ là con quay trở lại vòng tay của bố và trở về với vai trò là một linh hồn mang khả năng được sinh ra, không khác gì trước đây cả...”
“Vậy thì có khác gì! Hiện tại của con sẽ biến mất còn gì!”
Youngmin không kìm được nữa, hét lên.
“Sau này... dù rất lâu sau này con có được sinh ra... thì đó cũng không phải là Hyupyo của hiện tại nữa! Và con có thể hứa không?! Con có thể hứa rằng con sẽ được sinh ra với tư cách là Hyupyo của hiện tại không?!”
Youngmin đã không thể không khóc.
Hyupyo nói rằng cô bé không chết, nhưng những ký ức mà Youngmin và Hyupyo, linh hồn đã gắn bó với trái tim anh suốt một năm qua, cùng nhau tạo nên. Tất cả những ký ức đó sẽ tan biến.
Nếu đó không phải là cái chết, thì cái gì mới là chết?
Đúng vậy. Hyupyo của hiện tại sẽ biến mất. Và đó là do sai lầm của chính anh...
Youngmin không thể chịu đựng được nỗi buồn đó.
“...”
Hyupyo cắn môi, im lặng một lúc lâu.
Từ lúc nào, nước mắt cũng đã lăn dài trên má Hyupyo.
“...Vậy... vậy thì... vậy thì bố bảo con phải làm sao bây giờ...”
Hyupyo lao vào vòng tay Youngmin.
“Con cũng biết những ký ức sẽ biến mất! Bố nghĩ con không sợ à?! Con đã cố gắng quên đi, cố gắng để cứu bố... Hức hức! Bố... hức hức, bố nói như vậy thì bảo con phải làm sao đây!!”
Cô bé vừa dùng hai tay đấm vào ngực Youngmin vừa khóc nức nở.
Youngmin nắm lấy tay Hyupyo và nói.
“Chúng ta hãy cùng nhau tìm cách khác!”
Hyupyo lắc đầu.
“Con là Hyupyo mà! Con là chiếc đuôi tài năng mà mẹ rất tự hào! Chắc chắn sẽ có cách khác mà.”
Nhưng Hyupyo chỉ vừa khóc vừa liên tục lắc đầu.
“Nếu có cách đó thì con đã dùng từ lâu rồi!”
“Vậy thì chỉ cần chữa cho ngực của bố một phần thôi... Chỉ dùng linh hồn đến mức đó thôi không được à? Giống như khi con chữa lành linh hồn ở chân của bố!”
“Đó là vì vết thương không lớn nên mới có thể làm được như vậy! Lần này vết thương ở ngực quá lớn. Việc chữa trị cho cơ thể đã xong từ lâu rồi, nhưng bố không thể tỉnh lại là do linh hồn đã bị tổn thương đến mức không thể cử động được cơ thể.”
“Dù vậy cũng không cần phải sử dụng toàn bộ linh hồn của con...”
“Nếu dùng linh hồn con để chữa trị ngực của bố, thì lần này con sẽ rơi vào tình trạng giống như bố!”
Vừa hét lên như vậy, Hyupyo vừa rời khỏi Youngmin và bước đi chậm rãi. Chân phải của cô bé di chuyển một cách khó khăn.
“Chân của con. Con đã chữa nó bằng linh hồn của mình. Chỉ với đôi chân thiếu hụt đó mà đã đến mức này rồi. Sau khi chữa trị lồng ngực, con không biết mình sẽ được sinh ra như thế nào với một linh hồn thiếu hụt. Thà rằng quay trở lại linh hồn của bố, ít ra vẫn còn khả năng con được sinh ra một cách bình thường.”
“...”
“Và không có thời gian để tìm cách khác đâu. Cơ thể mà linh hồn không thể hoạt động bình thường sẽ dần dần sụp đổ. Việc mẹ dùng yêu khí để giữ cơ thể đó cũng có giới hạn. Bây giờ các chú đang cố gắng hết sức, nhưng đó không phải là giải pháp căn cơ. Nó sẽ tiếp tục sụp đổ.”
Hyupyo lặng lẽ ôm lấy Youngmin đang chết lặng. Lần này, anh thực sự không thể nào đẩy cô bé ra được nữa.
“Cho nên đây là cách tốt nhất. Ừm, bố ơi, con mệt quá. Ôm con đi. Bố không được làm con gái mệt mỏi, đúng không.”
“...Xin lỗi. Hức. Bố thật sự xin lỗi.”
“Bố không có lỗi. Nguyên nhân là do Eunho đã gây ra chuyện này. Bố có tội tình gì đâu?”
“Nhưng... nếu lúc đó bố nghe lời con...”
“Ừm, cái đó thì bố sai rồi. Cho nên thay vào đó, hãy hứa với con một điều nhé.”
Hyupyo rời khỏi Youngmin và nắm lấy tay anh. Tay kia cô bé giơ ngón út ra trước mặt Youngmin. Youngmin do dự, nhưng khi Hyupyo lắc nhẹ bàn tay đang nắm, anh đành phải đưa ngón út ra.
“Đây là lời hứa gì?”
“Ừm, lời hứa nhất định sẽ sinh con ra.”
“...”
“Đừng làm vẻ mặt như trời sập đến nơi thế. Thay vào đó, con cũng sẽ hứa. Nếu bố sinh con ra, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ lớn lên thành Hyupyo của hiện tại.”
“Hức, được rồi. Bố biết rồi. Thật sự xin lỗi.”
“Thiệt tình. Bố lớn rồi mà sao lại khóc trước mặt con gái thế. Bố mà lại.”
“Thì vậy đó. Bố xin lỗi vì đã là một người bố tồi tệ.”
“Chậc. Sao bố cứ tự dằn vặt mình thế? Con gái bố không thích nhìn thấy dáng vẻ đó đâu. Nào, thẳng vai lên. Hãy cho con thấy sự tự tin vô căn cứ đến mức khiến con phải thở dài như mọi khi đi.”
“Nhưng mà...”
“Bây giờ mới thú thật, nhưng con khá thích dáng vẻ đó của bố.”
Trước lời thú nhận bất ngờ của cô con gái lớn, Youngmin hoang mang đến nỗi nước mắt ngừng chảy.
“Hả? Th, thật sao?”
“Ừm, con đã nghĩ bố rất ngầu.”
“Vậy... à, ra vậy.”
Nước mắt đã hoàn toàn ngừng lại, một nụ cười ngượng ngùng nở trên môi anh. Ừm, có lẽ tất cả những người làm cha trên đời này đều cảm nhận được niềm vui nuôi dạy con gái như thế này...
“Cảm giác như một thằng ngốc, nhưng lại thấy ngầu, thì ra là thế này.”
“Này, này!”
Cô bé vừa ra vẻ kéo anh lên rồi lại đẩy anh xuống vực thẳm.
“Chết tiệt! Lời hứa lúc nãy phải sửa lại một chút! Bố nhất định sẽ nuôi con thành một đứa con gái tôn kính bố!”
“Hừ, mơ đi! Dù có cố gắng thế nào thì bố vẫn là bố thôi. Làm sao bố có thể trở thành người đàn ông mà con vô cùng kính trọng được chứ.”
“Hôô, dám nói thế à! Dám nói thế à! Bố nhất định sẽ nuôi con thành một cô bé chỉ biết ‘bố tuyệt vời, bố tuyệt vời~’!”
“Vâng, vâng. Mơ mộng là tự do của mỗi người mà, con không cản đâu.”
Cái tính không chịu thua một lời này là giống ai nhỉ?
“Còn giống ai nữa, giống bố chứ ai.”
“Chắc chắn không phải! Lòng vị tha của bố rộng hơn cả biển cả đấy!”
“Cái việc không chịu thua một lời với con gái mình bây giờ mà là lòng vị tha rộng lớn sao?”
“Không phải là không chịu thua! Mà là đang dạy dỗ điều sai trái!”
Hai người, sau khi thừa nhận nhau là bố con, đã dành thời gian còn lại như một người cha và một người con gái bình thường.
* * *
Chầm chậm...
Thời gian trôi đi, cơ thể của Hyupyo dần trở nên trong suốt.
Giọng nói của cô bé cũng nhỏ dần, nhưng cuộc trò chuyện không dừng lại.
“Phải gọi Dasom là chị, có hơi lo lắng một chút. Con toàn bắt nạt em ấy mà...”
“Đến khi con được sinh ra, chắc Dasom sẽ thích thú ra dáng chị cả cho mà xem, rồi con sẽ quen thôi, không phải sao?”
“Ừm, chắc là vậy, nhưng mà... bố có tưởng tượng được Dasom chưa trưởng thành ra dáng chị cả không?”
“...Xin lỗi, bố cũng không tưởng tượng được.”
“Đúng không?”
“Nhưng mà nếu con được sinh ra thì chắc sẽ khác thôi.”
“Ừm, nếu vậy thì chắc con cũng không gọi là chị đâu.”
“Phải gọi là chị chứ. Không gọi có khi Dasom khóc đấy.”
“Ngay lúc đó là uy nghiêm của người chị đã mất sạch rồi còn đâu.”
Họ trò chuyện, tưởng tượng về cuộc sống sau khi được sinh ra,
“Con tuyệt đối không làm em út đâu! Nhất định phải có em! Tối thiểu là bốn đứa em!”
“Nếu con cứ đòi như vậy, bố sẽ bị Wolhwa mắng chết mất!”
“Cái đó không phải việc của con.”
“Chuyện gia đình mà sao lại nói không phải việc của mình chứ!”
“Gia đình là gia đình. Bố là bố.”
“Cái cấu trúc bất hợp lý gì vậy? Mà cũng đâu phải muốn là sinh được đâu. Đứa thứ hai sau khi chuyển giao Hyupyo cho Wolhwa sẽ là con trai, đã xác định rồi còn gì. Con sẽ được sinh sau đó.”
“Chét. Vậy thì nhượng bộ, đứa thứ ba. Ít hơn là không được! Và tối thiểu phải có sáu đứa em.”
“Sao lại tăng lên thế? Như vậy bố sẽ bị Wolhwa mắng thật đấy!”
“Êy, mẹ là hồ ly chín đuôi mà. Sinh một lèo năm, sáu đứa chắc cũng được thôi. Ai biết được.”
“Bố chết vì kiếm tiền nuôi con mất.”
“Mẹ nhiều tiền mà, lo gì chứ?”
“...Vậy à... vậy thì... cứ cố gắng sinh hết sức mình vậy?”
“Người bố này đến trong mơ cũng không ngờ đây sẽ là lý do ly hôn.”
“Đứa con gái gieo điềm gở kia!”
Họ vui vẻ tán gẫu về thứ tự ra đời,
“Mẹ hồ ly, bố con người, chị cả yêu quái dính máu hồ ly, và đứa con lai giữa yêu quái và con người là con. Oa, liệt kê ra mới thấy nhà mình thật là hỗn loạn.”
“Hỗn loạn gì chứ? Chỉ là hơi khác người ta một chút thôi mà.”
“Hơi khác một chút mà đến mức đó sao?”
“Người mẹ như hồ ly, cô con gái như yêu quái, đứa thứ ba lai giống, ăn nói cộc lốc nhưng tốt bụng. Và bố. Một gia đình hạnh phúc mà.”
“...Nhưng mà, anh trai con bị bỏ quên rồi phải không?”
“Không sao. Con trai thì cứ mạnh mẽ mà lớn thôi.”
“A lô. Một người con trai đang lớn lên trong tình yêu thương mà lại nói với con trai tương lai của mình như thế là không được đâu.”
“Dù sao đi nữa.”
“Bỏ qua anh trai rồi! Tội nghiệp anh!”
“Nếu thấy tội nghiệp thì thay bố đối xử tốt với anh rồi cho nó chút tình cảm đi.”
“...Cái đó thì con không thích.”
“Lo là thằng bé sẽ hư mất thôi.”
“Người bố vừa mới chê bai con trai mình không ngớt lời mà cũng biết lo à?”
“Dù sao thì một gia đình đa chủng tộc hạnh phúc thế này thì chẳng có gì khác người ta cả. Chỉ là một gia đình hạnh phúc thôi.”
“Ừm, đúng vậy nhỉ. Gia đình hạnh phúc thì không có gì khác biệt cả, vậy nên cũng không hỗn loạn lắm.”
“Đúng, đúng. Bây giờ gia đình đa văn hóa cũng nhiều lắm mà.”
“Cũng cho anh trai vào cái gia đình đa chủng tộc(?) hạnh phúc đó nữa nhé.”
“Cứ để mặc nó tự khắc sẽ hạnh phúc thôi.”
“Anh trai mà hư là do bố hết đấy.”
“Em gái đây cũng không vừa đâu nhé.”
Họ khúc khích cười, vẽ nên một cuộc sống gia đình hạnh phúc,
“...Chỉ, chỉ là ví dụ thôi nhé?”
“...Sao mà ngại ngùng thế?”
“Ồn ào! Dù sao cũng chỉ là ví dụ thôi! Ví dụ thôi đấy!”
“Chuyện gì mà ghê vậy?”
“Hừm, cái, cái đó... món quà Ngày của Cha mẹ đầu tiên bố muốn nhận là gì?”
“...Hức... hức... hức...”
“Chờ, chờ đã??? Sao lại khóc?”
“À, xin lỗi. Bố chỉ nghĩ, con gái chúng ta đã trưởng thành đến thế này rồi, nên bất giác...”
“Làm quá lên gì thế?! Thôi được rồi, mau nói đi, muốn nhận quà gì!”
“Chỉ cần là tình yêu thương của con gái thì cái gì bố cũng thích!”
“...Hay là không tặng gì nữa.”
Hai người tiếp tục trò chuyện như thể tiếc nuối thời gian. Vì có quá nhiều điều muốn nói nên cuộc trò chuyện không hề gián đoạn.
Và cơ thể của Hyupyo ngày càng trở nên trong suốt. Dù vậy, Youngmin vẫn không dừng cuộc trò chuyện.
“Sinh nhật bố sẽ đưa con đi đâu nhỉ? Hay là mỗi lần sinh nhật chúng ta lại đi công viên giải trí nhỉ? Chinh phục mọi công viên giải trí trên toàn quốc! Kiểu như vậy đó.”
“Bố.”
“Không, toàn quốc thì hơi nhỏ. Toàn thế giới. Thử thách chinh phục mọi công viên giải trí trên thế giới.”
“Bố, được rồi.”
“Con nói gì vậy. Vẫn còn chuyện muốn nói mà...”
Hyupyo lắc đầu và dùng tay bịt miệng Youngmin. Bàn tay đó cũng đang trở nên trong suốt, khiến cho miệng của Youngmin bị bịt lại vẫn có thể nhìn thấy rõ.
“Đến... đến giờ rồi.”
Hyupyo bỏ tay bịt miệng Youngmin ra và mỉm cười tươi tắn.
“H, Hyupyo à.”
“Lạ thật đấy.”
Hyupyo vội vàng vòng hai tay qua eo Youngmin và ôm chặt lấy anh.
“Việc chữa trị cho linh hồn của bố là một việc quan trọng, lúc đầu con đã rất sợ.”
Những hạt ánh sáng từ cơ thể Hyupyo bay lên và chảy vào lồng ngực Youngmin.
“Nhưng bây giờ con không sợ chút nào. Không những không sợ mà còn cảm thấy phấn khởi nữa. Lạ thật, đúng không?”
“Hyupyo à! Bố, bố...”
Youngmin khó khăn mở miệng nhưng không thể nói tiếp. Anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời.
“Con sẽ đợi. Con sẽ tin tưởng bố và đợi.”
Như thể thực sự không sợ hãi, Hyupyo cười rạng rỡ và dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Youngmin.
Lúc đó Youngmin mới nhận ra mình đang khóc, anh vội dùng tay áo lau mặt.
Vì cô con gái nói rằng không sợ, điều anh cần thể hiện không phải là khuôn mặt khóc lóc. Mà là một nụ cười.
Xem này, dễ thôi mà. Chỉ cần kéo nhẹ khóe môi lên một chút là có thể nở một nụ cười không làm con gái lo lắng.
Cho nên, không sao đâu. Bây giờ mình có thể nói được rồi.
“Bố nhất định sẽ sinh con ra, để con trở thành cô con gái đáng yêu của bố và Wolhwa!”
Nghe vậy, Hyupyo cười rạng rỡ và gật đầu.
“Vâng! Con sẽ chờ.”
Hyupyo ôm chầm lấy ngực Youngmin. Youngmin cũng vòng tay ra sau lưng Hyupyo.
Nhưng vòng tay ấy chỉ ôm lấy khoảng không.
Linh hồn của Hyupyo đã hoàn toàn hòa vào lồng ngực Youngmin.
— Cuối cùng, con sẽ cho bố hết yêu khí mà con đã tích góp từng chút một, không dám dùng đến dù nguy hiểm, để phòng trường hợp thế này. Con đã gom được khá nhiều nên chắc chắn sẽ có ích đấy.
“Con bé này thật thà quá.”
— Đó là nhờ bố không thành thật đấy ạ. Hehehe.
Youngmin cắn môi. Chưa được. Vẫn chưa được.
Ý thức của Hyupyo vẫn còn đó. Cho nên bây giờ phải kiềm chế.
— Vậy thì, cho đến khi chúng ta gặp lại, tạm biệt bố. Con thật sự yêu bố.
“Bố, bố cũng... yêu con. ...Ngủ ngon nhé, Hyupyo à.”
Cảm giác cuối cùng là một nụ cười, rồi ý thức của Hyupyo lặng lẽ tan biến.
“Hyupyo à?”
Youngmin gọi tên Hyupyo nhưng không có tiếng trả lời.
“H, Hyupyo à? Con ngủ rồi sao?”
Youngmin vẫn gọi tên Hyupyo thêm một lần nữa đề phòng trường hợp bất trắc. Vẫn không có tiếng đáp lại.
Bây giờ cô bé đã ngủ rồi. Hyupyo đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cho nên, bây giờ không cần phải kiềm chế nữa.
“Á, á á á! Á áá á á! Grừ! Á á á á!”
Những tiếng kêu gào mà Youngmin đã cắn môi kìm nén tuôn ra qua kẽ răng.
Nhưng anh không kìm nén được lâu. Để trút bỏ nỗi đau mất mát khi mất đi Hyupyo, Youngmin gào thét.
Anh cứ khóc như vậy cho đến tận lúc tỉnh lại trong hiện thực.
2 Bình luận