Đang xem avatar trong game ăn bánh bao vì tất cả thành viên trong hội, công chúa Cheonhae chợt cảm thấy thèm bánh bao.
“Ngoài đó có ai không? Mua chút bánh bao về đây cho ta.”
Vô thức nói vọng ra ngoài như vậy, nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng.
“Chà, ta quên mất là chẳng có ai ở đây cả.”
Công chúa Cheonhae thở dài một hơi rồi gãi đầu bồm bộp. Nếu Cervantes có ở đây, hẳn cậu ta đã cằn nhằn một tràng dài rằng nàng nên giữ thể diện một chút.
Công chúa Cheonhae ngồi trên ghế và suy nghĩ một lúc.
Nên xuống siêu thị dưới tòa nhà mua bánh bao, hay là phiền phức quá nên gọi đồ ăn đây?
Nếu là bình thường, nàng sẽ chẳng cần phải đắn đo một giây mà chọn ngay giao hàng, nhưng vì bây giờ không có ai cả nên chỉ có thể gọi một suất. Thật không may, chẳng có nơi nào chịu tốn tiền xăng đắt đỏ để giao một suất ăn duy nhất đến đây cả.
Cuối cùng, lựa chọn duy nhất còn lại là tự đi xuống mua.
Nhưng lúc này, nàng thật tiếc nếu phải đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Trò chơi mà công chúa Cheonhae đang chơi là một hầm ngục đơn, và nàng đã tiến đến tầng 15.
Và trò chơi này có một hệ thống thừa thãi lòng tốt một cách vô dụng đối với công chúa Cheonhae, đó là nếu để nhân vật đứng yên trong một khoảng thời gian nhất định, nó sẽ tự động chuyển về màn hình chọn nhân vật.
Hầm ngục đơn có một điểm là nếu đăng xuất giữa chừng, sẽ phải bắt đầu lại từ tầng 1, nên nàng không thể chọn phương án đi mua bánh bao được.
Vậy thì lựa chọn còn lại là ‘phá đảo hầm ngục rồi đi mua’.
Nhưng liệu nàng có thể chịu đựng được cơn đói thèm bánh bao trong lúc chinh phục các tầng còn lại không?
Chắc là không rồi.
Không cần suy nghĩ, nàng tự mình khẳng định rằng mình không thể nhịn được.
Nhưng việc khẳng định như vậy cũng không giải quyết được tình hình.
“Ư ưm.”
Công chúa Cheonhae khoanh tay, nhìn chằm chằm vào màn hình như muốn xuyên thủng nó.
Trong màn hình, avatar của công chúa Cheonhae đã ăn hết bánh bao. Có lẽ do tâm trạng, nhưng trông nó như đang mút ngón tay với vẻ mặt thỏa mãn.
Nàng cảm thấy thật đáng ghét.
Chủ nhân thì đang ôm cái bụng đói meo, vất vả tìm kiếm trang bị tốt, vậy mà avatar trong game lại thảnh thơi thưởng thức bánh bao sao?
Nếu suy xét kỹ thì avatar trong game cũng chính là công chúa Cheonhae, nhưng chỉ lúc này, nàng thấy nó thật đáng ghét như đứa con mình đẻ ra rồi bỏ đi vậy.
Do tâm trạng thôi sao?
*Muốn ăn không? Tự đi mà mua. khà khà khà~*
Nàng nghe thấy ảo thanh như thể avatar trong game đang nói vậy.
“Khưưưưưưưưư!”
Sự kiên nhẫn đã đến giới hạn. Công chúa Cheonhae không chần chừ mà đứng dậy khỏi chỗ, cầm lấy một cuộn băng dính đặt bừa bãi gần bàn.
Kế hoạch tác chiến như sau.
1. Trước khi ra ngoài, di chuyển avatar trong game. Như vậy, thời gian tự động đăng xuất sẽ được khởi động lại.
2. Đầu tiên, ra hành lang rồi nhanh chóng nhấn nút gọi thang máy.
3. Trong lúc chờ thang máy đi lên, quay lại chỗ ngồi và di chuyển avatar trong game để khởi động lại thời gian tự động đăng xuất.
4. Lại ra hành lang để kiểm tra xem thang máy đã lên chưa. Nếu vẫn chưa thì lặp lại bước 3.
5. Từ đây là trận quyết đấu. Đi thẳng xuống khu thực phẩm dưới tầng hầm bằng thang máy đã lên.
Nhưng trong lúc đó, có thể có những người khác đang đợi thang máy. Nếu có những người như vậy…
“Ta sẽ dùng thuật pháp tạm thời ru ngủ họ để họ không thể đi thang máy và đóng cửa lại!”
Công chúa Cheonhae vừa thực hiện bước 1, vừa nhanh chóng chạy ra hành lang nhấn nút thang máy và hạ quyết tâm như vậy rồi quay trở vào nhà.
Rồi nàng thực hiện bước 3 và lại ra hành lang.
Thang máy vẫn đang trên đường đi lên. Sau khi xác nhận xem nó đang ở tầng mấy, công chúa Cheonhae nhanh chóng quay về chỗ và thực hiện lại bước 3.
Sau đó, nàng xác nhận kế hoạch tiếp theo trong đầu.
6. Trước khi ra khỏi thang máy, dùng băng keo đã chuẩn bị sẵn dán vào nút mở cửa để cửa không đóng lại. Sau đó, dùng thuật pháp khiến mọi người không muốn lại gần.
7. Khi đến khu thực phẩm, dùng thuật pháp khiến mọi người không muốn lại gần cả quầy thanh toán cho các mặt hàng dưới 5 món.
8. Hôm nay, không được để bị các món ăn vặt khác cám dỗ, phải đi thẳng đến quầy bánh bao, đảm bảo lấy được loại bánh bao có thể hâm nóng bằng lò vi sóng.
9. Thoải mái thanh toán tại quầy không có người và đi thang máy đã giữ sẵn để lên nhà.
“Đây mới chính là một kế hoạch hoàn hảo!”
Công chúa Cheonhae mỉm cười khi xem lại kế hoạch của mình. Chắc chắn với phương pháp này, nàng có thể quay về trước khi game tự động đăng xuất.
Nhưng nếu có người quen biết, đây là một kế hoạch phiền toái 1000% sẽ bị ngăn cản ngay lập tức.
Và một tình huống phiền toái đã xảy ra ngay từ bước 5, lúc nàng chuẩn bị lên thang máy, có những người định đi vào. Tình huống mà nàng phải dùng thuật pháp để ru ngủ họ đã xảy ra.
Hành động của công chúa Cheonhae rất nhanh chóng. Nàng dùng thuật pháp ru ngủ năm người định lên thang máy rồi nhanh tay bấm nút đóng cửa.
“Đành chịu thôi. Vì cuộc sống game thủ của Bonjwa, thần dân của vùng đất này phải chịu chút bất tiện.”
Chẳng biết là đang biện minh với ai, nhưng nàng đã nói như vậy.
“Đúng ra, để đền đáp công lao Bonjwa bảo vệ vùng đất này, các ngươi phải dâng bánh bao lên mới phải chứ? Nếu chỉ một chút bất tiện này mà có thể trả ơn cho Bonjwa đã bảo vệ các ngươi, thì còn là quá hời rồi.”
Mà cái ‘đền đáp’ đó chỉ là vì một gói bánh bao dùng trong lò vi sóng thì có hơi… nhưng nàng gạt chuyện đó sang một bên.
“Aiya! Bonjwa không có lỗi! Tất cả là lỗi của công ty game! Lỗi của công ty game đã làm ra cảnh ăn uống chi tiết như vậy!”
Cuối cùng, nàng đổ lỗi cho công ty game.
Lời biện minh của công chúa Cheonhae ngày một dài ra, có lẽ là vì hôm nay có quá nhiều người chờ thang máy.
Nhờ đó mà công chúa Cheonhae, người đã phải dùng thuật pháp năm lần,
“Chuyện thành ra thế này là do tên Changsung kia kiếm phòng ở tận tầng 15! Nếu hắn kiếm phòng ở tầng 2 hay tầng 3 thì Bonjwa đã không phải ru ngủ những người vô tội rồi!”
Cuối cùng, nàng đổ hết tội lỗi cho Changsung vô tội.
Trong lúc đó, thang máy dừng lại ở siêu thị lớn dưới tầng hầm của tòa nhà.
Không phải vì dùng nhiều thuật pháp, mà vì một lý do khác khiến tinh thần mệt mỏi, công chúa Cheonhae quyết tâm cứng rắn. Chuyện đã rồi, dù có hối hận thì nước đã đổ cũng không thể lấy lại được. Vậy thì, ít nhất cũng phải lấy được món đồ mình muốn và an toàn quay lại với game.
“Đây cũng là điều mà những thần dân vô tội đang ngủ say mong muốn.”
Những người đột nhiên ngủ gục ở hành lang mà không rõ lý do có thật sự mong muốn điều đó không?
Công chúa Cheonhae dán băng keo đã chuẩn bị lên nút mở của thang máy và dùng thuật pháp khiến không ai muốn lại gần.
Và theo kế hoạch số 7, nàng cũng dùng thuật pháp lên quầy thanh toán cho các mặt hàng ít, rồi chạy thẳng đến quầy đồ đông lạnh.
Nếu là bình thường, nàng sẽ ghé qua quầy bánh kẹo, quầy nước giải khát, thỉnh thoảng là cả quầy rượu tây, nhưng mục tiêu của hôm nay chỉ có một.
“Tìm thấy rồi!”
Công chúa Cheonhae tay cầm một gói bánh bao dùng cho lò vi sóng, vui sướng quay người lại.
Vẻ mặt của công chúa Cheonhae khi đã lấy được món đồ trông hoàn toàn vui sướng, không một chút áy náy nào.
Và một lát sau, vẻ mặt của công chúa Cheonhae biến thành tuyệt vọng.
“Ta đã phạm sai lầm!”
Những người xung quanh quay lại nhìn khi công chúa Cheonhae buột miệng thốt lên, nhưng không ai lại gần.
Cũng phải thôi, nơi công chúa Cheonhae đang đứng là không gian đã bị yểm thuật pháp khiến người khác không muốn lại gần.
Và trong không gian đó có cả quầy thanh toán cho các mặt hàng ít để tính tiền nhanh chóng.
Mặc dù quầy thanh toán trống không, mọi người đều né tránh nó, nên quầy vắng tanh.
Nói lại lần nữa, nó vắng tanh.
Nghĩa là, ngay cả nhân viên thanh toán cũng đã rời khỏi vị trí vì thuật pháp, biến nơi đó thành một không gian không một bóng người.
Bây giờ có giải thuật pháp đi nữa, cũng không biết khi nào nhân viên đã bỏ đi mới quay lại. Các quầy bên cạnh thì đông nghẹt người.
Nếu xếp hàng ở đó, nàng không tự tin có thể về đến nhà trước khi game tự động đăng xuất.
Đành chịu thôi. Đành phải thừa nhận kế hoạch không hoàn hảo.
Nếu đặt gói bánh bao trên tay về chỗ cũ rồi đi lên, nàng có thể về kịp trước khi tự động đăng xuất.
Và rồi lại lên kế hoạch, rồi lại xuống…
Xuống…
Phiền quá!
Đó mới là suy nghĩ thật lòng của nàng.
Hơn hết, việc lại phải ru ngủ những người vô tội khiến chút lương tâm còn sót lại của nàng bị cắn rứt.
Nhưng trong tay nàng là một gói bánh bao nhân thịt mà chỉ cần bỏ vào lò vi sóng quay 1 phút 30 giây là sẽ có những chiếc bánh bao nóng hổi, thơm lừng, nước thịt đậm đà lan tỏa trong miệng.
Nàng có thể từ bỏ nó được không? Không, không thể. Vậy thì, không còn cách nào khác sao?
Công chúa Cheonhae nhìn luân phiên giữa gói bánh bao trong tay và chiếc ví.
Để tiền lại rồi cầm đồ đi!
Sau này lúc kiểm kê, có thể sẽ có chút hỗn loạn vì số lượng hàng và tiền không khớp, nhưng chuyện đó có thể cho qua, coi như là đã tính nhầm một món hàng không quét mã.
Chỉ để tiền lại rồi lấy đi thì không phải là ăn trộm.
Cho nên…
…cho nên…
“Ưưưưưm! Ưưưưưưm!”
Công chúa Cheonhae đã hạ quyết tâm!
Ting~
“…Haizz.”
Công chúa Cheonhae tựa đầu vào tường thang máy khi nghe tiếng chuông báo cửa đóng.
Trong tay chỉ có chiếc ví, không có gói bánh bao nào.
Vào giây phút cuối cùng, công chúa Cheonhae đã trả lại bánh bao về chỗ cũ và đang đi lên bằng thang máy vẫn còn đang chờ.
Cảm giác nhẹ nhõm vì đã không vượt qua giới hạn và cảm giác đói cồn cào vì không được ăn bánh bao tạo nên một tâm trạng phức tạp.
“Hức. Chuyện đã thành ra thế này thì ta sẽ tiếp tục chơi game vậy.”
Đã vất vả thế này rồi mà không ra được vật phẩm tốt thì…
“Ta sẽ cày nát cái gia phả đó suốt đêm!”
Nàng nói với vẻ nghiêm nghị, nhưng kết luận lại là một lời thề sẽ cày game như một kẻ nghiện suốt đêm.
“Bánh bao, bánh bao… Ta muốn ăn bánh bao.”
Nàng xuống thang máy, cố gắng kìm nén sự tiếc nuối không nguôi về chiếc bánh bao.
Khi nắm lấy tay nắm cửa trước cửa chính, công chúa Cheonhae nhíu mày.
“Ưm…? Chuyện này, lẽ nào?”
Có lẽ vì khao khát bánh bao quá lớn chăng? Hay là vì cơ thể đã yếu đi?
Một luồng khí không lành chẳng mấy chào đón truyền đến qua tay nắm cửa.
Và cùng với một tiếng động lớn, hành lang sụp đổ.
* * *
Esser cười toe toét.
Trước mặt, Wolhwa đang mang vẻ mặt bất mãn, nhưng vì Esser cũng không làm gì cụ thể nên cô không thể nói gì.
“Vậy, có làm không?”
“Làm gì cơ?”
“Âm dương hợp nhất~”
“Không làm!”
Wolhwa tức giận đập bàn.
Đến mức độ này mà vẫn giữ được thái độ vô lễ, hẳn phải có nguyên nhân khiến cô nổi giận đến vậy, Esser biết rõ điều đó nên không chỉ trích điểm này.
“Nhưng phải làm trong thời gian sớm nhất. Để ngăn chặn Eunho, sức mạnh của một cửu vĩ hồ hoàn chỉnh là rất cần thiết.”
“Chuyện đó tôi biết… nhưng mà…”
Wolhwa ngậm miệng, ngập ngừng.
Những yêu quái lớn tuổi xung quanh liên tục yêu cầu Youngmin và Wolhwa. Nhắm mắt làm một lần, rồi nhận lại hồ yêu đi.
Mỗi lần như vậy, Wolhwa đều phản bác rằng không thể làm thế vì Youngmin đang bị Eunho nhắm đến, rất nguy hiểm.
Nhưng gần đây, vì chuyện Mirch bị Eunho lừa gạt, tính mạng của Youngmin đã gặp nguy hiểm. Chỉ tưởng tượng nếu lúc đó cô đã nhận lại hồ yêu thì chuyện sẽ ra sao cũng đủ thấy rùng mình.
“Chuyện đó cũng có lý do là vì tiểu cửu vĩ hồ không chịu nhận lại hồ yêu nên bên này không thể tấn công được.”
Nếu đưa ra lý do đó, Esser sẽ nói như vậy. Và nói thêm,
“Nhờ vậy mà cái đuôi cuối cùng của tiểu cửu vĩ hồ đã bị tên đó lấy mất rồi còn gì.”
Cô ta nói ra sự thật.
Wolhwa không muốn đồng ý với việc đó là lỗi của mình vì không nhận lại hồ yêu, nhưng kết quả là cái đuôi cuối cùng đã bị Eunho cướp mất.
Cô muộn màng nhận ra rằng giao kèo mà Mirch đã ký với Eunho là tìm kiếm và giao nộp cái đuôi cuối cùng của Wolhwa.
Và luồng khí mờ nhạt cảm nhận được từ phương Bắc xa xôi đã hoàn toàn biến thành luồng khí của Eunho, có thể nói rằng Eunho đã 100% đoạt được cái đuôi cuối cùng của Wolhwa.
“Hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Nếu nghĩ cho sự an toàn của cậu nhóc thì nên làm thế nào.”
“Nhưng…”
Wolhwa liếc nhìn về phía phòng khách.
Trên ghế sofa trong phòng khách, Youngmin đang nằm sõng soài sau khi bị đánh tơi tả đến mức có thể dùng từ ‘cái giẻ lau’ để miêu tả.
Đó là kết quả của việc không kiểm soát được tay chân sau chuyện xảy ra sáng nay.
Cô cũng nghĩ mình đã hơi quá tay, nhưng vấn đề bây giờ không phải là chuyện đó.
“Với lý do như vậy, việc phải làm với người mình thích… thì…”
Wolhwa đỏ mặt, ngập ngừng đưa ra lời biện minh mà cô vẫn thường dùng. Lý do mà các yêu quái lớn tuổi trước đây không ép buộc cô cũng là vì họ tôn trọng ý kiến của cả hai.
“Cậu nhóc đã dứt khoát nói rằng không phải vì lý do đó rồi còn gì.”
“Ực.”
Lúc nãy Youngmin đã nói như vậy. Cậu không phủ nhận tình cảm của mình, mà thẳng thắn đối diện với cô.
Cô tuyệt đối không thể nói ra trước mặt Esser đang cười nham nhở trước mắt, nhưng thật lòng mà nói, trái tim cô đã có chút rung động.
Nếu như không có Esser… dĩ nhiên cô vẫn sẽ từ chối ở một mức độ nào đó, nhưng nếu cậu ấy cứ kiên trì yêu cầu thì…
‘Hả?! K-không được, không được! Mình đang ảo tưởng cái gì vậy?’
Wolhwa vội vàng xua đi những ảo tưởng hiện lên trong đầu.
Cô lo lắng liệu có bị Esser, người vẫn đang cười nham nhở, phát hiện không.
“Quả nhiên là không phải hoàn toàn không có tình cảm nhỉ. Ừm, ừm, điểm đó thì may quá.”
Bị phát hiện rồi. Dễ dàng quá.
“K-không phải! Chị đang hiểu lầm gì vậy chứ! Tôi không phải như thế!”
“Cả cậu nhóc và tiểu cửu vĩ hồ đều chung một lòng, vậy thì vấn đề còn lại là…”
“Nghe tôi nói hết đã! Là hiểu lầm…”
Wolhwa hét lên, nhưng Esser không thèm để tai mà tiếp tục nói.
“Là vì hồ yêu, đúng không?”
“Đúng vậy! Chuyện đó! Đó là vấn đề lớn nhất mà!”
Dù không thích việc người khác không nghe mình nói, nhưng vì Esser đã chỉ đúng vào điểm mấu chốt, Wolhwa nhanh chóng bắt lấy.
“Đó là đứa trẻ có khả năng được sinh ra giữa tôi và anh ấy đấy! Bắt đứa trẻ đó phải chứng kiến cảnh… à, ưm, âm dương hợp nhất… thì có rất nhiều vấn đề. Đúng vậy! Về mặt giáo dục có vấn đề lớn!”
“Vậy coi như là giáo dục giới tính đi?”
“Dạy mấy thứ đó bằng thực hành… b-b-bố… b-bố mẹ… ơ, dù sao đi nữa, chị đã thấy ai làm thế chưa?!”
Ngay cả khi đang nổi giận, từ ‘bố mẹ’ dường như vẫn khá ngượng ngùng đối với cô.
“Đúng là chị cũng thấy chuyện đó không ổn.”
“Đúng không. Cho nên…”
“Vậy nên chị đã tìm ra cách rồi.”
“Chuyện… này thì thôi bỏ đi… Hả?”
Wolhwa chớp mắt nhìn Esser. Vẻ mặt đó dễ thương đến mức Esser thoáng nghĩ hay là chụp lại để sau này dùng làm tư liệu đàm phán với Youngmin.
Đàm phán cái gì thì bây giờ không quan trọng, nên cứ bỏ qua.
“Hôm nay chị đến là vì đã tìm ra cách giải quyết vấn đề ý thức của hồ yêu.”
Wolhwa cảm thấy bức tường phòng thủ cuối cùng của mình đang sụp đổ như một tòa lâu đài cát.
Thực tế là nó đang sụp đổ thật.
“Nếu nói lý do tại sao hai đứa có tình cảm với nhau mà vẫn chưa tiến triển được, thì chỉ có thể là do hồ yêu thôi, đúng không. Vì vậy, chị đã thảo luận vấn đề này với Yehee. Kết luận dễ dàng nhất là tìm ra cách ru ngủ hồ yêu trong lúc hai đứa làm chuyện đó.”
“Vợ yêu nằm cạnh anh.”
Wolhwa chợt muốn túm cổ áo người đã đặt cái tên tác chiến đó.
Nghĩ kỹ thì chỉ cần túm cổ áo Esser trước mặt là được, nhưng cô cố nén cảm giác đó lại.
“Hồ… hồ yêu? Có thể ru ngủ được sao?”
Theo kết quả kiểm tra hồ yêu theo nhiều cách khác nhau của Yehee, có nhiều kết quả đáng ngạc nhiên. Trong đó, phần về giấc ngủ là hồ yêu không cần phải ngủ.
Hồ yêu không có cơ thể nên không cảm thấy mệt mỏi. Nó cảm nhận sự mệt mỏi của ký chủ là Youngmin, nhưng không cùng ngủ với cậu.
Thí nghiệm cho thấy khi Youngmin ngủ, vẫn có thể trò chuyện với Harim.
Hồ yêu trả lời rằng khi ký chủ Youngmin ngủ, nó chỉ ở trong trạng thái lơ mơ.
“Ừ, đó là vấn đề lớn nhất. Dù dùng thuốc hay thuật pháp của các yêu quái thông thường cũng không thể ru ngủ ý thức của hồ yêu được. Sau này Harim nghe hồ yêu kể lại, trong vụ bắt cóc, ngay cả khi Mirch ru ngủ cậu nhóc, hồ yêu vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Gia tộc mộng ma của Seohee mà chị kỳ vọng nhất cũng nói rằng đối tượng vốn không cần ngủ như hồ yêu thì họ cũng không có cách nào ru ngủ được.”
“Vậy thì kế hoạch này vô dụng rồi còn gì.”
“Fufufu. Chị đã nói rõ là yêu quái thông thường không thể làm được.”
“Lẽ… lẽ nào…”
“Đúng vậy, chính là vị mà tiểu cửu vĩ hồ đang nghĩ đến đó.”
Người có thể vượt qua cả yêu quái mà Wolhwa đang nghĩ đến chính là cựu Đông Hải Long Vương, công chúa Cheonhae-nim.
Yehee dự đoán rằng thuật pháp của vị đó, người không phải là yêu quái thông thường, có thể ru ngủ được một thực thể tinh thần như hồ yêu.
“Nhưng công chúa Cheonhae-nim đã mất hầu hết sức mạnh vì Eunho rồi mà! Thuật pháp ru ngủ thực thể tinh thần không biết có tốn sức không, nhưng nhờ một người đã vất vả vì Eunho như ngài ấy làm một việc như vậy thì…”
“Đó không phải là thuật pháp tốn nhiều sức đâu.”
Đường lui bị chặn rồi.
“Chỉ là, ngài ấy nói không biết có hiệu quả hay không.”
Vẫn còn hy vọng.
“Nhưng ngài ấy nói là tự tin nên phải thử xem sao chứ.”
“Đây là đang hành hạ bằng hy vọng đó hả?!”
Chắc từ ‘tàn độc’ là để dùng trong những lúc thế này nhỉ?
“Sao lại cau có thế? Tình cảm của hai đứa là một mà.”
“Cho nên tôi mới nói là…”
“Ồ, không phải à?”
“…K-không phải là không phải, nhưng…”
“Vậy thì có vấn đề gì đâu?”
“K-không có vấn đề gì, nhưng mà… chuyện đó… 역시, không có không khí gì cả, mà chỉ là hành vi nhận lại hồ yêu thì…”
“Nếu không hài lòng về chuyện đó, chị sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện cậu nhóc. Trở thành một người đàn ông tràn đầy không khí lãng mạn.”
Nói rồi cô nháy mắt.
“Xin kiếu.”
Câu trả lời tức thì.
Giao Youngmin cho con ma cà rồng này, không biết cậu sẽ biến thành cái gì nữa, đáng sợ quá.
“Này, chị không làm xước xát gì đâu, chỉ dạy dỗ cẩn thận thôi.”
“Xước… xước xát gì cơ?!!”
Quả nhiên, không thể giao phó được. Wolhwa cảm thấy mình đã bị dồn vào chân tường.
Nếu còn từ chối nữa, có khi lại nảy sinh chuyện phiền phức hơn.
Dự cảm đó chợt lóe lên, và cô tự nhiên quyết tâm phải cứng rắn hơn.
“…T-tôi có một điều kiện.”
“Ừm, bọn chị cũng biết là đang ép em nên cũng thấy có lỗi. Điều kiện nào trong khả năng bọn chị đều đáp ứng. À, nhưng những điều kiện như ‘để sau khi tốt nghiệp’, hay ‘sau khi em thành người lớn’ thì không được đâu nhé.”
“Chuyện đó tôi biết! Tôi không đòi hỏi thời gian như vậy đâu. Chỉ là…”
Wolhwa vừa nghịch những ngón tay thon dài vừa cúi đầu.
“C-cần chuẩn bị tâm lý, rồi thì… có những chuyện như vậy đó.”
“Ừm, chị hiểu mà. Cùng là con gái, sao lại không hiểu chứ?”
Nhìn Wolhwa đỏ bừng cả tai, Esser mỉm cười hiền từ. Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Wolhwa, nhẹ nhàng vuốt tóc cô và nói một cách dịu dàng.
“Đến tối nay là được chứ?”
“Chị có phải con gái không vậy?!”
Sao hôm nay lại dai dẳng đến thế, cô không thể hiểu nổi.
“Đàm phán là phải dồn đối phương vào góc tường trước thì mới có thể đạt được thỏa thuận ở mức độ mà bên mình mong muốn.”
Esser không hề có ý định che giấu mà nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Việc cô ta nói thẳng đến mức này là bằng chứng cho thấy các yêu quái lớn tuổi đã quyết tâm lắm rồi.
Điều đó lại càng khiến cô tò mò.
“Tại sao… tại sao mọi người lại quyết tâm phải khiến tôi và anh ấy… ưm, nhận lại hồ yêu đến vậy?”
“Hử? Chị đã nói rồi mà. Vì như vậy mới có khả năng thắng được Eunho.”
“So với chuyện đó thì hôm nay mọi người có vẻ quá ép buộc. Chắc là có lý do khác, đúng không?”
Trước Wolhwa đang phồng má, ra vẻ không giấu giếm được đâu, Esser giơ hai tay đầu hàng.
“Được rồi, chị đầu hàng. Dù sao chị cũng không định giấu mãi. Thật ra, hôm qua đã có chuyện xảy ra.”
“Hôm qua? Chuyện gì ạ?”
“Chuyện này hiện tại chỉ có chị, Yehee và Changsung biết thôi. Một tổ chức mà Changsung thuộc về đã quyết định cử đội quân chủ lực của các pháp sư trừ tà đến đây. Nghe nói là nhờ công của tên Eunho đã gây ra chuyện hoành tráng nên họ mới quyết định.”
“Hả? Vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Tuy không biết quy mô thế nào, nhưng nếu có thêm những pháp sư trừ tà như Changsung đến thì sẽ giúp ích rất nhiều. Bản thân cô và Youngmin có thể không cần phải làm gì ngay lập tức.
Cô nghĩ vậy và hỏi, nhưng Esser lắc đầu.
“Changsung là một trường hợp đặc biệt thôi. Nghe nói đội quân chủ lực của các pháp sư trừ tà là một tập đoàn cứng nhắc như Yeon-a ngày xưa vậy.”
“A, vậy thì lẽ nào?!”
“Đúng vậy, hợp tác cái nỗi gì, bọn chúng sẽ coi cả chúng ta và Eunho là một phe rồi xử lý luôn đấy. Trong lúc bọn chúng tìm và tiêu diệt Eunho, chúng ta sẽ phải trốn đi.”
Esser lắc đầu như thể chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy phiền phức.
“Vốn dĩ mục tiêu của Eunho là chúng ta, bao gồm cả cậu nhóc. Dù chúng ta có trốn đi, một khi còn bị nó truy đuổi thì không có gì đảm bảo sẽ không đụng độ với đội quân chủ lực của các pháp sư trừ tà đang truy đuổi nó.”
Wolhwa nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn mình nghĩ và không thể nói nên lời.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao Esser lại kiên trì dồn ép mình như vậy.
Nếu không cẩn thận, sẽ là một cuộc chiến ba bên. Với Changsung và Xiao Yan thì không sao, nhưng nếu không, họ có thể phải đối đầu với tất cả các pháp sư trừ tà. Tệ hơn nữa, nếu Changsung và Xiao Yan nhận được lệnh, liệu họ có nói ‘A, vâng ạ?’ rồi đối đầu với mình không?
Ngược lại, Changsung và Xiao Yan có thể sẽ đứng về phía mình và chống lại các pháp sư trừ tà.
Không, nếu là họ thì họ sẽ làm vậy.
Điểm đó thì đáng mừng, nhưng nghĩ đến lập trường của Changsung và Xiao Yan thì đó không phải là chuyện tốt.
Để ngăn chặn điều đó, họ phải tự mình đánh bại Eunho trước. Và để tấn công, họ cần dù chỉ là một chút sức mạnh nhỏ nhất.
Nếu Wolhwa vẫn giữ hồ yêu, đó không phải là một sức mạnh nhỏ.
Mặc dù đã bị cướp mất cái đuôi cuối cùng, nhưng nếu có tám cái đuôi, bao gồm cả hồ yêu — và cùng với các đồng đội, thì vẫn có cơ hội chiến thắng.
“…Tôi hiểu rồi.”
Wolhwa đã quyết tâm.
“Tôi sẽ làm. Cùng với anh ấy… ưm, âm dương hợp nhất… À, nhưng đây chỉ là hành vi để xác nhận tình cảm của cả hai sau khi đã đồng ý thôi nhé! Tuyệt đối không phải chỉ là hành vi để nhận lại hồ yêu đâu!”
Điểm đó rất quan trọng, phải nhấn mạnh cho rõ.
“Ừ, không cần phải nhấn mạnh như thế đâu. Cứ yêu nhau tự nhiên thôi, ai mà nói gì được chứ.”
“A ư ư ư.”
Wolhwa dùng đôi tay nhỏ bé che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Nhưng vì tay cô vốn nhỏ nên không thể che hết được.
“Cảm ơn em đã quyết tâm.”
“Không có gì đâu ạ. Nếu là chuyện quan trọng như vậy thì đành chịu thôi. Cho nên, ngày mai em nhất định sẽ cùng anh ấy đến.”
“Con bé này nói gì vậy. Đương nhiên là tối nay rồi.”
Esser nhìn Wolhwa với ánh mắt đầy áp lực, thể hiện rõ rằng cô không chấp nhận bất kỳ sự từ chối nào.
“Nhưng anh ấy… vẫn chưa tỉnh lại mà…”
“Hồ yêu là đứa thế nào chứ, cậu nhóc chắc đã hồi phục từ lâu rồi. Có khi cậu ta đã nghe hết câu chuyện từ nãy giờ và đang vui mừng lắm đấy. Đúng không, cậu nhóc?”
Rầm!
Như để chứng minh lời của Esser, một tiếng động lớn vang lên từ phòng khách. Không cần nhìn cũng biết.
Đó là tiếng Youngmin, người đang vểnh tai nghe ngóng về phía này, bị sốc và ngã xuống sàn.
“Ô ô ô! Đồ ngốc, đồ ngốc!”
Nghe thấy tiếng Wolhwa chạy vào phòng khách và bắt lấy Youngmin, Esser lắc đầu quầy quậy.
“Che giấu sự xấu hổ bằng bạo lực đúng là một thói quen xấu. Có vẻ không có ý định sửa đổi nhỉ.”
Về điểm đó, sau này sẽ từ từ dạy dỗ lại, Esser nghĩ vậy rồi lấy điện thoại ra.
Cô định nói với công chúa Cheonhae rằng đã thuyết phục thành công hai người họ, nên bây giờ sẽ đưa họ đến.
“Hay là để chuẩn bị cho tiểu cửu vĩ hồ đang trông chờ, mình nên đặt trước một phòng… không, đặt hẳn một phòng suite cho ra trò nhỉ.”
Nghĩ vậy, cô gọi cho công chúa Cheonhae. Nhưng những gì cô nghe được là ‘Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy hoặc…’, một thông báo rằng không thể kết nối.
Lại mải chơi game quên sạc pin à?
Vì đây là chuyện thường ngày nên Esser không bực mình, cô cúp máy rồi gọi thẳng đến văn phòng của Changsung. Nhưng chỉ có tiếng chuông mà không ai bắt máy.
Hiện tại, Changsung và Cervantes đã đi vắng nên không ai bắt máy là điều đương nhiên. Xiao Yan cũng thường rời khỏi văn phòng vào ban đêm để giúp đỡ Changsung. Nhưng công chúa Cheonhae thì không đi đâu cả, lúc nào cũng ở văn phòng… không bắt máy…
“Công chúa nghiện game đó lại đang chìm đắm trong game đến mức nào nữa đây?”
Esser thở dài và cất điện thoại đi. Dù sao công chúa cũng không phải là người sẽ ra ngoài.
Cô định cứ thế đưa hai người họ đi thì chuông điện thoại reo.
“À, Yehee đây. Bảo là nếu thuyết phục được thì liên lạc lại.”
Esser xác nhận người gọi rồi nhấn nút nghe.
“A lô?”
Cô vừa nói một tiếng thì đã phải vội vàng đưa điện thoại ra xa tai. Tiếng hét đầy kích động của Yehee đã đập vào màng nhĩ của cô.
“Sao lại la hét thế? Bình tĩnh lại rồi nói từ từ xem nào.”
“Bây giờ mà không kích động được sao?”
“Chồng cô không thích SM à? À, không, xin lỗi. Không phải lúc đùa… Được rồi, không phải chuyện đó. Không có thời gian đùa giỡn, có chuyện gì vậy?”
Nghe lời giải thích của Yehee, Esser không thể nói hết câu.
“Bây giờ tôi sẽ đưa tiểu cửu vĩ hồ đến ngay.”
Esser cúp máy và nhanh chóng đứng dậy. Hành động sau đó rất nhanh chóng.
Cô cưỡng chế tách Wolhwa đang dẫm lên Youngmin ra, kẹp cô vào bên hông, tóm lấy gáy Youngmin rồi như thể tiếc cả thời gian đi ra cửa, cô nhảy thẳng qua cửa sổ ban công.
“Á á á á á! Chị làm gì vậy?”
“Không cần làm thế đâu, tôi không chạy trốn đâu mà!”
Wolhwa nghĩ rằng Esser đang cưỡng chế dẫn đi vì sợ cô sẽ chạy trốn, nên cô kháng cự.
“Không phải vì chuyện đó!”
Nhưng Esser phủ nhận suy đoán của Wolhwa.
“Công chúa Cheonhae-nim… đã bị tập kích.”
Giọng nói căng thẳng khiến Youngmin và Wolhwa đồng thời im bặt. Câu hỏi ‘ai?’ là không cần thiết.
Cả ba người cầu nguyện cho sự an toàn của công chúa Cheonhae và bay hết tốc lực về phía bệnh viện của Yehee.
* * *
Vừa đến bệnh viện, Wolhwa và Youngmin thở không ra hơi, gần như khuỵu xuống sàn. Một phần là do sau khi hạ cánh ở một nơi kín đáo để tránh ánh mắt mọi người, họ đã phải chạy hết tốc lực đến bệnh viện đến mức ngạt thở.
“Ưm, đây đúng là hương vị của thiên đường.”
Nhưng khi thấy công chúa Cheonhae mà họ lo lắng đang ngồi trên giường bệnh ăn bánh bao, họ không thể không khuỵu xuống.
“Công chúa Cheonhae-nim! Ngài đang làm cái gì vậy?!”
Bị tiếng hét đồng thanh của cả hai làm cho giật mình, công chúa Cheonhae suýt nữa làm rơi chiếc bánh bao.
“Hừm, trong bệnh viện phải giữ yên lặng. Ngay cả điều cơ bản đó cũng không biết sao?”
Công chúa Cheonhae, người đã kịp thời bắt lấy chiếc bánh bao suýt rơi, nghiêm nghị trách mắng cả hai.
Nhưng trên khuôn mặt của Youngmin và Wolhwa, những người đã đồng lòng, không hề có một chút hối lỗi nào. Sau khi trao đổi ánh mắt ngầm, cả hai…
“Hử? Sao vậy? Khoan đã! Các ngươi làm gì vậy?! Đây là bánh bao của Bonjwa! Mới chỉ ăn được một cái… không được! Trả bánh bao cho Bonjwa! Cái gì! Ta nói là không được màáááááá!!”
Họ tàn nhẫn cướp lấy bánh bao của công chúa Cheonhae rồi chia nhau ăn.
“Nghe nói ngài bị tập kích nên chúng tôi đã rất lo lắng, vậy mà ngài lại thảnh thơi ngồi ăn bánh bao, thật tức chết mà.”
“Rốt cuộc có đúng là ngài bị tập kích không vậy?”
“Bị tập kích là thật! Chuyện này là thật!”
Công chúa Cheonhae giấu những chiếc bánh bao còn lại chưa bị cướp vào lòng và hét lên.
“Bọn tôi sẽ không cướp nữa đâu. À, sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện thì sẽ không ăn nữa.”
“Thật không?”
“Bọn tôi sẽ mua cả loại nhân thịt và nhân kim chi đến, nên ngài kể xem đã có chuyện gì đi ạ.”
Trước những lời dỗ dành của Youngmin, công chúa Cheonhae mới buông lỏng cảnh giác và giải thích đầu đuôi câu chuyện.
“Ta đã bị tập kích. Hết.”
“…Anh à.”
“Ừ, nói đi. Anh biết, anh biết mà.”
“Em đã giải thích rồi mà sao anh lại cướp lời em chứ!?”
“Chẳng lẽ cô nghĩ những gì công chúa Cheonhae vừa nói có thể được xem là một lời giải thích sao?!”
“Nhưng sự thật là ta đã bị tập kích, và tòa nhà của Changsung đã sụp đổ! Ngoài những chuyện đó ra thì không còn gì khác nữa!”
“Cô phải nói cho chúng tôi biết ai đã tập kích và bằng cách nào chứ!”
Trước sự hối thúc của Wolhwa, công chúa Cheonhae liền làm ra vẻ mặt “Chẳng lẽ cô không biết thật à?”. Trông cô ấy như thể đang hỏi Wolhwa có thật sự không biết nên mới hỏi vậy không.
“Tại sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
“Bởi vì nó thật nực cười. Ngươi nghĩ yêu quái có thể tập kích Bonjwa là nhiều lắm sao? Yêu quái có thể tập kích Bonjwa vào lúc này thì chỉ có một mà thôi.”
“Dạ?”
Không cần nghe cũng có một hung thủ hiện lên trong đầu.
“Phải, chính là tên yêu quái nửa mùa Eunho.”
“Ơ? Nhưng mà….”
Wolhwa vội vàng quay người lại nhìn. Nơi đó chỉ là một bức tường trống không, nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là phương hướng.
Nơi Wolhwa quay lại nhìn là hướng Bắc. Và cô không phải đang cố nhìn, mà là đang cố cảm nhận.
Wolhwa đang tìm kiếm linh khí từ chiếc đuôi cuối cùng của mình, Woryeong.
“Nhưng đuôi của em vẫn còn ở nơi xa xôi kia mà.”
Wolhwa vừa nói vừa chỉ về hướng mà cô cảm nhận được chiếc đuôi của mình. Khoảng cách ước chừng vài trăm cây số. Ở nơi đó, chiếc đuôi của Wolhwa vẫn đang bất động.
Cho đến cách đây không lâu, chiếc đuôi của Woryeong vẫn ở dạng một quả cầu nên chỉ có thể cảm nhận được một luồng linh khí mờ nhạt. Nhưng bây giờ, khi nó đã rơi vào tay ai đó, sự tồn tại của nó đã có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Và người đó không ai khác ngoài Eunho. Trong tình huống mà chiếc đuôi cuối cùng bị cướp đi, việc có thể thong thả sống cuộc sống thường ngày cũng là bởi vì Eunho không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ đến đây.
Việc quá căng thẳng cũng không tốt, nên những người lớn đã chu đáo sắp xếp để bọn trẻ cứ sinh hoạt như bình thường. Wolhwa, trong sự quan tâm đó, vẫn không hề bỏ lỡ luồng linh khí của Woryeong mà liên tục cảm nhận nó.
Ngay cả bây giờ, chiếc đuôi vẫn ở một nơi rất xa. Nếu vậy, Eunho đã tập kích công chúa Cheonhae là sao? Rốt cuộc Eunho đang ở nơi xa xôi kia là gì, và Eunho đã tập kích công chúa Cheonhae bây giờ là gì?
“Dù chỉ là nửa mùa nhưng nó cũng là một yêu quái cáo đã sống gần một ngàn năm… Chắc hẳn nó đã giở trò gì đó rồi. Nếu tính cách nó không cong queo thì đã trở thành một cửu vĩ hồ mà các vị tiên trên thiên thượng phải xếp hàng dài để mời gọi rồi, thế mà….”
Công chúa Cheonhae chép lưỡi, thực sự cảm thấy tiếc nuối về điều đó.
Trong khi đó, Youngmin lại cảm thấy có gì đó không ổn. Lời của công chúa Cheonhae nghe quá tự nhiên nên có thể dễ dàng bỏ qua. Wolhwa không để ý, nhưng Youngmin đã nhận ra, nên anh không thể không hỏi.
“Xin lỗi, công chúa Cheonhae-nim. Tôi có một điều tò mò ạ.”
“Nếu là kích cỡ ngực của Bonjwa thì là cúp D đấy. Ban ngày ngươi đã sờ thử rồi nên biết rõ còn gì?”
Ánh mắt của Wolhwa biến thành ánh mắt của một con thú săn mồi. Youngmin toát mồ hôi lạnh, vội xua tay.
“Tôi không định hỏi về kích cỡ ngực ạ! Với lại… tôi cũng đâu có sờ bao giờ….”
“À, ra là ngươi úp mặt vào ngực ta. Nếu vậy thì không phải là sờ rồi.”
Móng tay của Wolhwa dài ra. Số giọt mồ hôi lạnh chảy trên lưng Youngmin càng nhiều hơn.
“Lúc nãy công chúa Cheonhae-nim gọi Eunho là nửa mùa! Tôi muốn hỏi câu đó có nghĩa là gì!”
“Gì chứ? Chuyện đó à?”
Công chúa Cheonhae tỏ vẻ thất vọng ra mặt, rồi thản nhiên đáp.
“Gã đó là bán yêu, nên ta gọi là nửa mùa thôi.”
“À, ra là vậy. Vì là bán yêu nên mới là nửa mùa.”
“…Anh à, thật sự là anh tò mò về chuyện đó nên mới hỏi… có phải không?”
“Không phải! Thật sự… tò mò nhất là chuyện đó mà! Kích cỡ ngực của công chúa Cheonhae-nim thì anh đã biết từ lâu….”
Youngmin vội lấy tay bịt miệng nhưng đã quá muộn. Hai cô bạn gái yêu quý đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, nếu không nói thật thì sẽ không để yên.
“Khoan đã! Eunho là bán yêu ư?!!”
Youngmin và Wolhwa đồng thanh hét lên. Gương mặt cả hai tràn ngập vẻ kinh ngạc.
“Hửm? Ta tưởng chuyện đó không quan trọng gì để các ngươi phải bận tâm nên mới không nói, hóa ra không phải vậy à?”
“Vì đó là một chuyện quá hoang đường nên đầu óc tôi chưa kịp tiếp thu đó!”
“Vì chuyện anh ngoại tình quan trọng hơn nên tôi tạm thời chưa tiếp thu được ạ!”
“Anh không có ngoại tình!”
“Lát nữa tôi xác nhận với Hyupyo được không?”
“……”
Youngmin cứng họng. Anh có thể thề với trời rằng mình chưa bao giờ làm chuyện gì tương tự như ngoại tình nhưng…….
[Xin đừng làm bẩn bầu trời.]
Đứa con trai vênh váo như thể đây là cơ hội ngàn vàng.
[Ai cho phép ngươi tự nhận là con trai của ký chủ thế?]
Tạm gác lại vấn đề hai đứa con trai vẫn đang chí chóe như thường lệ, Youngmin nhìn Wolhwa với vẻ mặt cứng đờ.
“…Cái, cái gì vậy? Anh làm vẻ mặt đáng sợ đó là sao? Đâu phải vì thế mà em sẽ cho qua chuyện này….”
Tay trái giơ lên, chắp lại như đang cầu khấn, hai tay chắp vào nhau hướng xuống đất, chân phải lùi về phía sau một bước.
Tay chắp lại đặt xuống đất, đầu gối phải và đầu gối trái lần lượt quỳ xuống.
Cúi gập người sao cho đầu chạm vào mu bàn tay đang duỗi về phía trước, giữ nguyên tư thế trang trọng trong 3, 4 giây.
“Xin hãy khoan dung cho thầnnnnnn!”
Trên đây là phương pháp cúi lạy và cầu xin bạn gái đang nổi giận.
Wolhwa nhìn Youngmin đang làm trò lố lăng đó với vẻ mặt không thể tin nổi. Nhìn cái cách anh ta cầu xin thế này, xem ra đúng là đã có chuyện gì đó xảy ra thật.
Nhưng mà tự dưng lại thành khẩn khai báo thế này, thật khó để nổi giận thêm.
“Thôi được rồi. Dù sao thì cũng lại bị lừa rồi mà.”
“Người hiểu cho thần, thật là ơn sâu nghĩa nặng!”
“Đã bảo được rồi mà! Thôi đi và đứng dậy đi! Chúng ta phải giải quyết vấn đề lớn hơn trước đã.”
Wolhwa rời mắt khỏi Youngmin đang đứng dậy, hướng về phía công chúa Cheonhae.
“Xin hãy nói rõ cho chúng tôi biết. Eunho là bán yêu có ý nghĩa gì ạ?”
“Hai đứa các ngươi chơi vui thật đấy.”
“Xin đừng nói lảng sang chuyện khác!”
“Chuyện đó có quan trọng gì đâu chứ. Dù gã đó là yêu quái hay bán yêu thì việc hắn là kẻ thù của ngươi và là địch của chúng ta cũng không thay đổi.”
“Chuyện đó thì tôi cũng biết! Nhưng một khi đã nghe rồi thì không thể không tò mò được.”
Youngmin, người đang có tội, không dám chen vào mà chỉ gật gật đầu thay cho lời đồng ý với Wolhwa.
“Nếu các ngươi đã nói đến mức đó thì ta cũng đành chịu vậy.”
Công chúa Cheonhae thở dài một tiếng, vẻ mặt như đang hồi tưởng lại quá khứ. Bầu không khí như đang nhớ lại một quá khứ xa xăm mà Youngmin không thể nào tưởng tượng được, khiến anh bất giác nuốt nước bọt.
Câu chuyện có vẻ sẽ rất dài, nên Youngmin tìm một chiếc ghế để ngồi…….
“Tên Eunho đó là một bán yêu mang trong mình dòng máu của người mẹ là cửu vĩ hồ và người cha là con người. Hết.”
Youngmin và Wolhwa suýt nữa thì ngã ngồi xuống ghế.
“So với bầu không khí thì lời giải thích ngắn quá đấy ạ!”
“Bầu không khí của Bonjwa thì có làm sao?”
“Cứ như trong light novel, cái vẻ mặt đó đủ để lấp đầy cả một chương hồi tưởng đấy ạ!”
“Ví dụ khó hiểu thật đấy. Thôi thì trả lời luôn cho các ngươi biết, dù ngươi có muốn làm chuyện đó hay không thì do ngươi đã gây ra quá nhiều chuyện, chỉ riêng việc dọn dẹp đám con gái đó thôi cũng đã không đủ đất diễn rồi, ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Công chúa Cheonhae-nim, ví dụ của người tôi cũng không hiểu gì hết ạ!”
“Chuyện ngoại tình của anh cứ để sau đi! Mẹ của tên đó là cửu vĩ hồ lại là sao nữa!? Xin hãy giải thích cho rõ ràng!”
“Thật là phiền phức. Được rồi, ta sẽ làm theo ý các ngươi.”
Công chúa Cheonhae tuy tỏ vẻ phiền phức nhưng ngay lập tức đã chuyển sang chế độ hồi tưởng một chương.
* * *
“Cứ thế mà nhảy chương một cách qua loa thế này có được không đây….”
“Ồn ào quá. Không phải các ngươi yêu cầu ta giải thích sao? Được rồi, cứ coi như đây là một câu chuyện từ rất lâu về trước đi. Trên vùng đất mà bây giờ gọi là Trung Quốc, có một quốc gia hùng mạnh. Đất nước đó thịnh vượng trong một thời gian dài, nhưng rồi cũng sụp đổ. Do một yêu vật. Một yêu vật đã quyến rũ vị vua cuối cùng, khiến ông ta chìm đắm trong cuộc sống hoang dâm và làm đất nước diệt vong. Đó là một con cửu vĩ hồ. Tại sao một yêu quái mạnh mẽ như cửu vĩ hồ lại đi vào con đường tà ác như vậy, đến nay vẫn có vô số lời đồn đoán, nhưng vì đương sự không còn nên cũng không ai biết được. Để bắt con yêu vật cửu vĩ hồ đã làm một quốc gia diệt vong, vô số đạo sĩ và võ sĩ từ nhiều nước đã tập hợp lại. Con yêu vật cửu vĩ hồ hoang dâm đó……. Mà này, ta đang nói chuyện của người khác chứ không phải của ngươi, sao ngươi lại tỏ vẻ khó chịu như vậy?”
“……Nhưng mà.”
Wolhwa bĩu môi, liếc nhìn Youngmin đang ngồi bên cạnh.
“Tôi, tôi không có hoang, hoang dâm như thế đâu ạ.”
Bộ dạng cô bạn gái vừa vặn vẹo những ngón tay đỏ ửng vừa phản đối thật quá đáng yêu, khiến người ta không thể chịu nổi.
[Tên ký chủ này thật là…….]
Hyupyo cảm thấy không ưa Youngmin, (nếu có cơ thể thì) hẳn là đang nổi da gà. Trong khi đó, công chúa Cheonhae nghe lý do Wolhwa dỗi thì chép lưỡi.
“Ngươi nghĩ trên đời này chỉ có một mình ngươi là cửu vĩ hồ thôi sao? Đây không phải chuyện của ngươi, sao lại phải để tâm như vậy……. Ừm, ra là vậy. Ít nhất là ở thế giới này, có lẽ cửu vĩ hồ duy nhất là ngươi thật.”
“Dạ? Tôi là cửu vĩ hồ duy nhất ư?”
“Đó là nói nếu chỉ tính ở thế giới này thôi.”
“Chỉ… ở thế giới này….”
Wolhwa bất giác ngẩng đầu lên. Dù chỉ nhìn thấy trần nhà, nhưng Wolhwa cảm thấy như đang nhìn thấy một thế giới nào đó vượt ra ngoài bức tường kia, lên bầu trời cao rộng hơn, một thế giới mà con người khi còn sống sẽ không thể bước vào trừ khi có phép màu xảy ra.
“Phải, ở thiên giới thì có vô số thần thú cửu vĩ hồ.”
Công chúa Cheonhae mỉm cười, xác nhận suy đoán của Wolhwa là đúng.
“Như ta đã nói trước đây, cửu vĩ hồ ban đầu tu luyện đức hạnh và tích lũy yêu lực để đạt được chín cái đuôi vì hai mục đích. Một là để trở thành con người, và hai là để lên thiên giới. Dù là mục đích nào, một khi đã đạt được thì sẽ không còn là cửu vĩ hồ nữa hoặc đã lên thiên giới, nên không thể tồn tại ở thế giới này được nữa. Vì vậy, ta mới nói có lẽ hiện tại ngươi là cửu vĩ hồ duy nhất.”
“Khoan đã, ‘có lẽ’ có nghĩa là cũng có thể có người khác, phải không ạ?”
Trước lời chỉ ra thận trọng của Youngmin, công chúa Cheonhae không phủ nhận.
“Bởi vì có một tiền lệ, đó là con yêu vật cửu vĩ hồ mà chúng ta đang nói đến. Tiếp tục câu chuyện, để bắt con yêu vật cửu vĩ hồ đó, con người đã chiến đấu trong một thời gian dài. Tuy chỉ là cuộc chiến chống lại một con yêu vật, nhưng nó tàn khốc đến mức có thể gọi là một cuộc chiến tranh. Sức mạnh đoàn kết của con người đã gây ra vết thương lớn cho con yêu vật cửu vĩ hồ và khiến nó phải bỏ chạy, nhưng họ đã thất bại trong việc kết liễu nó. Nhưng vì vết thương quá sâu, con người cho rằng nó chắc chắn đã chết, nên mỗi người tự tìm kiếm xác của con yêu vật đó. Từ đây là câu chuyện mà con người không biết, chỉ một số yêu quái cấp cao hoặc thần tiên mới biết. Con yêu vật cửu vĩ hồ trốn thoát đã ẩn náu trong một ngôi làng hẻo lánh và biến thành hình dạng con người. Chắc hẳn nó đã định quyến rũ bất kỳ ai để trả thù. Nhưng người phát hiện ra con yêu vật đó là một chàng thanh niên chất phác trong làng, và rồi hai người họ đã yêu nhau.”
“Quá trình ở giữa đâu rồi ạ!?”
“Ai mà biết được?”
“Chàng thanh niên thì không nói, nhưng một yêu vật đã quyết tâm trả thù con người sao có thể đột ngột thay lòng đổi dạ được chứ ạ!”
“Ngươi có tư cách nói vậy sao?”
Công chúa Cheonhae cười khúc khích, chỉ về phía bên cạnh Youngmin đang phản đối.
“Một con cửu vĩ hồ chỉ nghĩ đến việc báo thù, cuối cùng lại quyết định sống trọn đời bên người đàn ông luôn ở bên cạnh mình đang ở ngay trước mắt ngươi đấy thôi.”
Đầu của Youngmin tự động quay đi. Nơi ngón tay của công chúa Cheonhae chỉ là Wolhwa đang (theo quan điểm của Youngmin) ngượng ngùng lắc đầu nguầy nguậy, trông vô cùng đáng yêu.
“Em, ư ư ư! Em, em đâu có đến mức… ơ… trọn, trọn đời gì đâu….”
“Vậy sao, định chơi chán rồi bỏ à? Vậy thì Bonjwa nhận Youngmin về chăm sóc cũng được nhỉ.”
“Tuyệt đối không được! Đó là chồng của em!”
Wolhwa, người vừa mới ngượng ngùng, bỗng chốc thể hiện ý chí chiến đấu với công chúa Cheonhae như thể chưa có chuyện gì xảy ra, rồi ôm chầm lấy đầu Youngmin.
Bất ngờ được ôm vào ngực Wolhwa, Youngmin cảm thấy bối rối…….
‘Tuyệt vời!’
…và vui mừng?
[Bối rối chỗ nào vậy?!]
Tạm gác lại Youngmin đang vui mừng khôn xiết, công chúa Cheonhae mỉm cười với một chút tiếc nuối rồi xua tay.
“Biết rồi, ta sẽ không trêu nữa, nên hai đứa hãy kiềm chế những hành động tình tứ trước mặt người khác đi. FA sống sao cho khỏi tủi thân đây? Quay lại câu chuyện, tại sao con yêu vật cửu vĩ hồ đó lại thay lòng đổi dạ thì ngay cả Bonjwa, hay các yêu quái và thần tiên kể lại câu chuyện đó cũng không thể biết rõ được. Chuyện tình cảm nam nữ thì đến trời cũng không thể đoán trước được. Có lẽ đó là thiên vận hoặc là ngẫu nhiên, đôi dép cỏ của con yêu vật cửu vĩ hồ đã tìm thấy được chiếc còn lại là chàng thanh niên đó. Và khi dép cỏ tìm được đúng cặp thì chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.”
“Chuyện gì đến ạ?”
“Là đứa trẻ. Giống như hai đứa vậy.”
“Chúng tôi chưa làm gì cả!”
“Ta chỉ đang ví dụ cho tương lai gần thôi.”
Giọng điệu có vẻ hơi hờn dỗi, không biết có phải do cảm giác không.
“Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ là biết đâu….”
Lúc đó, Youngmin, vẫn đang được ôm trong lòng Wolhwa, mới nhận ra, và nhờ đó Wolhwa cũng nhận ra mình vẫn đang ôm Youngmin. Hơi giật mình, Wolhwa thả Youngmin ra. Vừa tiếc nuối hơi ấm của bạn gái vừa rời đi, Youngmin cẩn thận hỏi.
“Đứa trẻ đó, có phải là Eunho không ạ?”
“Nhìn vào diễn biến câu chuyện từ nãy đến giờ, không cần phải xác nhận nữa đúng không.”
“Vậy… Eunho thật sự là bán yêu.”
“Phải, nếu con yêu vật cửu vĩ hồ đó quyết định kết duyên trăm năm với chàng thanh niên kia, dùng đuôi của mình để trở thành con người thì đã không có chuyện gì xảy ra, nhưng không biết vì lý do gì, hay vì những tội ác đã gây ra trước đó mà không thể làm vậy, cô ta đã sinh ra một đứa trẻ với thân thể của yêu quái. Đó chính là mầm mống của bi kịch.”
“Bi kịch? Bi kịch gì ạ?”
“Như ta đã nói lúc nãy, con người không từ bỏ việc truy đuổi để kết liễu con yêu vật. Dù đã qua một thời gian dài, nhưng những người bị yêu vật làm cho mất nước quyết không từ bỏ. Họ kiên trì truy lùng dấu vết của con yêu vật cửu vĩ hồ và cuối cùng đã tìm ra nó. Và rồi bi kịch đã xảy ra.”
Youngmin và Wolhwa bất giác nuốt nước bọt.
Một gia đình bị giày vò dưới bàn tay của những con người đầy hận thù vì mất nước. Một cảnh tượng như hiện ra trước mắt.
Nhưng công chúa Cheonhae lại lắc đầu như thể đọc được suy nghĩ của cả hai.
“Chuyện không chỉ dừng lại ở đó đâu. Vị sơn thần sống gần ngôi làng đó lúc bấy giờ đã chứng kiến một cảnh còn thảm khốc hơn nhiều.”
“Thảm khốc hơn ạ?”
“Phải, người chết dưới tay con người chỉ có một mình con yêu vật cửu vĩ hồ. Và kẻ đã tố cáo cô ta, không ai khác, chính là chồng của cô ta.”
Youngmin và Wolhwa kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Chỉ có thể há hốc mồm phát ra những âm thanh lí nhí.
“……T-Tại sao ạ?”
Wolhwa khó khăn nặn ra từng chữ để hỏi.
“Tại sao… người đàn ông đó lại… vợ của mình…?”
Có lẽ vì cùng là cửu vĩ hồ dù tính cách khác nhau? Hay vì cảm thấy đồng cảm ở điểm hiện tại cũng đang qua lại với con người?
Giọng của Wolhwa chất chứa một cảm xúc gần như là sợ hãi.
“Chà, Bonjwa cũng không thể biết được đến mức đó… chỉ có thể suy đoán thôi.”
Nói đến đó, công chúa Cheonhae dừng lại. Như để an ủi Wolhwa đang run rẩy, cô dịu dàng vuốt đầu Wolhwa.
“Có lẽ là do cô ta đã không tiết lộ mình không phải là con người ngay từ đầu như ngươi.”
“Dạ?”
“Không chỉ ở nước ta mà trên toàn thế giới, chuyện yêu quái và con người yêu nhau tuy hiếm nhưng cũng đã có từ xa xưa. Tuy nhiên, những trường hợp sống hạnh phúc thì cực kỳ ít. Sự khác biệt về chủng tộc là một rào cản, nhưng trước khi vượt qua được rào cản đó, họ đã không làm việc cần phải làm.”
“‘Việc cần phải làm’ đó, có phải là nói ra sự thật mình không phải con người như Wolhwa đã làm không ạ?”
“Đúng vậy. ‘Vì chúng ta yêu nhau nên mình không muốn bị ghét’, nhiều yêu quái đã sợ hãi và che giấu thân phận thật của mình. Nhưng nói cách khác, điều đó có nghĩa là họ không thể tin tưởng người mình yêu. Cuộc sống mang theo một bí mật lớn mà không thể tin tưởng đối phương không bao giờ có một kết thúc tốt đẹp. Nhưng ngươi thì ngay từ đầu đã nói ra thân phận của mình, và Youngmin đã chấp nhận điều đó. Vì vậy đừng lo lắng. Hai đứa sẽ không trở nên giống như con yêu vật cửu vĩ hồ và người đàn ông đó đâu.”
Trước những lời an ủi dịu dàng của công chúa Cheonhae, Wolhwa đỏ mặt phản bác.
“T-Tôi không phải là ngay từ đầu đã muốn hẹn hò với oppa nên mới nói ra thân phận của mình đâu ạ!”
“Haha, mà đúng là vậy thật.”
Youngmin nhớ lại ngày đầu gặp Wolhwa và nở một nụ cười gượng.
“Tự dưng một cô gái xinh đẹp nói mình là cửu vĩ hồ. Lại còn mục đích tìm đến mình là âm dương hợp nhất, tôi còn chẳng có thời gian để sợ nữa là.”
“Á á á á! Oppa ngốc! Sao bây giờ lại nói chuyện đó ra chứ?!”
“Thì đang trong mạch truyện mà.”
“Ư, ưm… là chuyện không liên quan ạ!”
Trước đây thì nói năng lưu loát lắm, mà dạo này có vẻ khó nói nên cô ấy cứ ấp úng cho qua chuyện.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng này của Wolhwa… thật muốn trêu chọc bắt cô ấy nói ra xem sao… một ý nghĩ thoáng qua….
[Đồ biến thái.]
Thì ra mình có cái nhìn như vậy sao?
Chuyện này cũng là tại bạn gái quá đáng yêu mà thôi.
[Tại sao lại đổ lỗi cho mẹ vì sở thích biến thái của ký chủ!]
“Câu chuyện của Bonjwa vẫn chưa kết thúc. Tắt đài địa phương đi.”
Trước lời nhắc nhở của công chúa Cheonhae, Hyupyo ngoan ngoãn ngậm miệng. Youngmin thì lời ba nói chết cũng không nghe, nhưng lời của những người lớn khác thì lại nghe răm rắp. Anh thầm làu bàu trong lòng rồi tập trung lắng nghe phần còn lại của câu chuyện của công chúa Cheonhae.
“Đội truy đuổi của con người, sau khi nhận được tin tố cáo từ người chồng, đã không chỉ định giết cửu vĩ hồ mà còn cả đứa trẻ mang dòng máu của nó. Con yêu vật cửu vĩ hồ đó, dù trong tình thế bị chính chồng mình phản bội, vẫn cố gắng bảo vệ con mình. Có lẽ vì vậy mà con yêu vật từng làm một quốc gia diệt vong lại chết một cách quá dễ dàng dưới tay con người. Và đứa trẻ đó, bùng cháy trong lòng căm thù, đã trở thành Eunho của bây giờ. Việc Eunho bị ám ảnh bởi sức mạnh của yêu quái thuần túy có lẽ là vì nó căm ghét dòng máu con người đang chảy trong cơ thể mình.”
Nói xong, công chúa Cheonhae im lặng như thể câu chuyện đã kết thúc.
Youngmin và Wolhwa cũng không nói gì. Quá khứ của Eunho đáng thương thật. Nhưng cái cảm giác không muốn thông cảm còn lớn hơn.
Lý do là…….
“Tôi không biết công chúa Cheonhae-nim nghĩ gì khi kể cho chúng tôi nghe quá khứ của Eunho. Nhưng tôi không thể tha thứ cho những gì Eunho đã làm với Wolhwa.”
Youngmin, đã quyết tâm, nhìn thẳng vào công chúa Cheonhae và nói.
“Dù cậu ta đã mất mẹ dưới tay con người, nhưng chúng tôi không liên quan gì đến những con người lúc đó. Và việc cậu ta muốn có sức mạnh của yêu quái thuần túy mà đã sát hại gia đình và hàng trăm người của Wolhwa là tội ác không thể dung thứ!”
Youngmin nắm chặt tay Wolhwa đang ngồi bên cạnh như thể đang nói thay lòng cô.
Ngay lúc đó, công chúa Cheonhae lại làm một vẻ mặt kỳ lạ.
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”
“……Dạ?”
Youngmin chỉ có thể ngơ ngác hỏi lại.
“Ơ? Nhưng câu chuyện vừa rồi là để cho chúng tôi biết Eunho cũng có quá khứ như vậy nên hãy thông cảm cho cậu ta mà….”
“Ôi trời, ôi trời. Ta còn đang tự hỏi các ngươi đang hiểu lầm gì.”
Công chúa Cheonhae thở dài, giơ ngón tay lên búng nhẹ vào trán Youngmin.
“Câu chuyện vừa rồi là do các ngươi cứ hỏi tới hỏi lui tại sao ta gọi Eunho là tên yêu quái nửa mùa, ta phiền quá nên mới kể thôi.”
“Hả? Chỉ vậy thôi sao?”
“Ngoài ra còn có lý do gì khác sao?”
Bị hỏi ngược lại như vậy, anh không còn lời nào để đáp.
“Lũ yêu quái ranh ma đã sớm nhận ra Bonjwa đang che giấu điều gì đó nên mới làm phiền. Chắc các ngươi nghĩ nó sẽ có ích gì đó trong việc chiến đấu với Eunho phải không… Nhưng như các ngươi đã nghe, câu chuyện này chẳng liên quan gì đến việc chiến đấu cả. Chỉ là ta lo lắng không biết các ngươi sau khi nghe chuyện này có bị lung lay hay không, nên ta đã ra lệnh cho các yêu quái khác giữ im lặng, nhưng mà…….”
Công chúa Cheonhae nhìn Youngmin đang xoa trán, mỉm cười.
“Lo lắng thừa thãi rồi. Phải, Youngmin, lời ngươi nói đúng. Dù quá khứ của tên bán yêu đó có như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể che đậy được tội ác đã gây ra. Hắn ta còn chưa nhận ra lỗi lầm của mình, ta còn đang phân vân có nên tha thứ cho hắn không, vậy mà hắn dám tập kích Bonjwa. Trong lúc Bonjwa phải cứu người trong tòa nhà sụp đổ, bộ sưu tập của Bonjwa lại bị phá tan tành. Tuyệt đối không thể tha thứ!”
Công chúa Cheonhae nắm chặt tay, đôi mắt bừng bừng lửa giận như thể có thể phát ra âm thanh xèo xèo.
Dù là một kẻ nghiện game, nhưng việc cô ấy không màng đến bản thân mà xông vào cứu người là một điểm đáng được khen ngợi. Nhưng cũng vì thế mà…….
“Quả nhiên là vì vậy nên sức mạnh của người mới yếu đi.”
Wolhwa nhìn công chúa Cheonhae với vẻ mặt u sầu. Youngmin không cảm nhận được, nhưng trong mắt của yêu quái Wolhwa, cô có thể thấy được công chúa Cheonhae đã yếu đi.
Sức mạnh của công chúa Cheonhae đã yếu đi đến mức gần như không cảm nhận được là yêu quái, mà gần như là một con người bình thường.
“Thân thể của Bonjwa vẫn bình an vô sự, và cũng không có người nào chết. So với chuyện đó thì đây là một món hời còn gì?”
Công chúa Cheonhae coi nhẹ chuyện đó, nhưng Wolhwa vẫn không thể nào hết buồn.
Bởi vì cô cảm thấy công chúa Cheonhae phải chịu khổ thế này đều là do lỗi của mình.
Nếu chiếc đuôi của cô không bay đến chỗ công chúa Cheonhae, thì bây giờ cô ấy vẫn đang ở Long Cung Đông Hải, thỏa thích chơi game.
Không, không chỉ có công chúa Cheonhae-nim.
Cả ma cà rồng Esser, succubus Harim, và pháp sư trừ tà Xiao Yan, tất cả đều là vì chiếc đuôi của cô bay đi nên…….
“Haizz, lại cái vẻ mặt như thể mọi lỗi lầm trên đời đều là do mình gây ra. Ngươi nghĩ mình là nhân vật vĩ đại lắm sao?”
Công chúa Cheonhae, người đã nhìn thấu tâm tư của Wolhwa, chép lưỡi một cách cường điệu.
“Em chưa bao giờ nghĩ mình là người vĩ đại cả! Em chỉ là… nếu không phải vì chiếc đuôi của em…….”
“Ngươi nghĩ những người đang tụ tập xung quanh ngươi bây giờ sẽ sống một cuộc đời khác tốt đẹp hơn sao?”
“Vâng, em… chỉ cảm thấy có lỗi thôi… Á!”
Công chúa Cheonhae búng vào trán Wolhwa giống như đã làm với Youngmin, ngắt lời cô.
“Đó chính là đang ảo tưởng mình vĩ đại đấy. Ngươi nghĩ chúng ta bị cuốn vào hoàn cảnh của ngươi sao?”
Công chúa Cheonhae lắc đầu.
“Bonjwa giúp đỡ các ngươi vì Bonjwa muốn. Bonjwa chuyển đến gần đây vì Bonjwa nhớ các ngươi. Không phải vì ngươi. Mà là vì Bonjwa đã lựa chọn như vậy.”
“……Công chúa Cheonhae-nim.”
“Tôi, tôi cũng là do tôi muốn ở bên cạnh Wolhwa… đó. Bị cuốn vào hay gì đó… ưm, nói là không có chút nào thì là nói dối, nhưng cuối cùng lựa chọn là do chính tôi đưa ra.”
“Anh à.”
Mắt Wolhwa cay xè. Nếu không cẩn thận, nước mắt sẽ cứ thế tuôn rơi.
“Ôi trời. Mới nghe có vài câu mà đã sụt sịt rồi. Vì thế nên mới còn nhỏ đấy.”
“Em không khóc! Với lại em cũng không nhỏ!”
“Là chuyện tinh thần chứ không phải chuyện ngực, nên đừng có ưỡn cái ngực nhỏ ra.”
“Không nhỏ! Đã bảo là không nhỏ mà!”
Công chúa Cheonhae vừa nói vừa đẩy Wolhwa đang ưỡn ngực ra bằng tay với vẻ mặt phiền phức.
“Nếu đã biết về tình trạng cơ thể của Bonjwa thì không còn gì để giải thích thêm nữa. Xin lỗi, nhưng với sức mạnh hiện tại của ta, ta không thể ru ngủ Hyupyo được.”
Nghe vậy, những cử động của Wolhwa liền dừng lại. Youngmin bất giác thở dài một tiếng.
[Sao lại tỏ vẻ tiếc nuối vậy?!]
‘Đàn ông thì tiếc là đúng rồi!’
[Trước khi tiếc nuối, với tư cách là một con người, không phải nên lo lắng cho cơ thể của công chúa Cheonhae-nim trước sao?!]
Đúng là vậy. Youngmin muộn màng tự kiểm điểm sâu sắc, nhưng trước khi anh kịp xin lỗi công chúa Cheonhae, cô đã xua tay trước.
“Không cần lo cho Bonjwa. Dù mất đi sức mạnh nhưng chỉ là tạm thời thôi, qua thời gian sẽ hồi phục lại.”
Nghe cô nói vậy, anh càng cảm thấy có lỗi hơn. Wolhwa cũng liếc nhìn anh với ánh mắt hơi trách móc. Đau thật.
“Gác lại sự tiếc nuối của Youngmin với tư cách là một người đàn ông đi……. Mà này, Bonjwa đã nói là không sao rồi mà sao các ngươi cứ làm mặt đưa đám vậy?”
Chính vì cô nói không sao mà lại cứ chọc đúng vào chỗ đau nên mới vậy đấy ạ.
“Dù sao đi nữa, nếu không trả lại Hyupyo cho Wolhwa thì sẽ rất khó để đối phó với Eunho.”
“Nhưng, nhưng mà…….”
Việc lần đầu tiên (mà cũng không biết khi nào sẽ xảy ra) lại diễn ra trước mặt con trai thì dù chết cũng không muốn.
Không, không chỉ là nhìn thôi, nên về mặt đạo đức là có vấn đề lớn.
“Về vấn đề đó, gia tộc mộng ma đã nói sẽ tìm cách, và Bonjwa cũng có thể giúp về mặt thuật pháp nên sẽ tìm được cách giải quyết thôi. Chỉ là…….”
Nói đến đó, công chúa Cheonhae cười toe toét.
“Bọn họ sau khi nhận được liên lạc đã đưa ra một điều kiện thú vị, làm cho Yehee đang đau đầu lắm đấy.”
“Điều kiện thú vị ạ?”
Wolhwa có cảm giác điều kiện đó sẽ chẳng thú vị chút nào.
“Đó không phải là điều kiện liên quan đến việc sẽ làm gì với mối quan hệ của Wolhwa và Youngmin, nên cứ yên tâm đi.”
“Không yên tâm chút nào ạ.”
“Hừm, nam nhi đại trượng phu trước khi làm việc lớn có nhiều phụ nữ theo hầu là chuyện thường tình dù thời thế có thay đổi. Hơn nữa, đám con gái đó không phải là con người, nên có thêm một hai người thiếp cũng đâu có vấn đề gì, phải không?”
“Quả nhiên!”
Wolhwa, người đã đoán trước được phần nào, nghiến răng kèn kẹt, gật đầu.
“Không được! Anh ấy là của em!”
Wolhwa siết chặt tay mình vào tay Youngmin như thể quyết không để ai cướp mất.
“Mà xét theo thứ tự thì việc ngươi trở thành thiếp là chuyện không thể được rồi. Về điểm đó thì Bonjwa cũng về phe ngươi.”
Cô vỗ vai an ủi như thể bảo hãy yên tâm.
Đó là một sự bênh vực không thể yên tâm chút nào.
“Em sẽ nói cho họ biết, chưa có ai cho bánh mà đã lo uống canh kim chi rồi!”
Wolhwa không chần chừ, lấy điện thoại ra và bấm vào danh bạ đã lưu. Và trước khi cô kịp bấm vào ‘Mèo hoang 1’, cánh cửa đã bị mở tung như thể sắp vỡ.
Không, nó đã vỡ tan rồi.
“Có chuyện lớn rồi! Mau bật TV lên ngay!”
Yêu quái đã phá cửa là Yehee.
Yehee làm một vẻ mặt đáng sợ, chỉ vào chiếc TV trong phòng bệnh và nói với Youngmin.
“Mau bật TV lên!”
“Dạ? Vâng, vâng!”
Bầu không khí không cho phép hỏi tại sao, nên Youngmin đang ở gần đó vội vàng bật TV lên.
“KBS kênh 1!”
Theo lời cô, trên màn hình hiện lên gương mặt của một nữ phát thanh viên tin tức với vẻ mặt nghiêm trọng. Phía sau cô, màn hình hiển thị hình ảnh của một tòa nhà quen thuộc, và bên dưới là dòng tít “Tòa nhà OO ở ga Mangwon, hỏa hoạn không rõ nguyên nhân”.
“……Chị, chị Yehee. Cái này…….”
Youngmin xác nhận lại bức ảnh tòa nhà rồi nhìn Yehee. Wolhwa cũng luân phiên nhìn vẻ mặt của Yehee rồi nhìn vào TV và điện thoại, sau đó lo lắng bấm nút gọi.
Nhưng từ điện thoại lại vang lên một thông báo lạnh lùng rằng không thể kết nối được.
“Chị cũng thấy lạ vì tự dưng không liên lạc được, chồng chị gọi điện báo chị mới biết.”
Yehee nghiến chặt chiếc tẩu thuốc cai thuốc lá trong miệng rồi nói như thể nhổ ra.
“Nơi có công ty giải trí của Seohee đã bị tấn công. Trên TV nói là hỏa hoạn không rõ nguyên nhân nhưng giống hệt như lần của công chúa Cheonhae-nim. Là bị tập kích.”
Câu hỏi ‘Bởi ai?’ là không cần thiết.
Trong đầu của tất cả những người đang có mặt trong phòng bệnh lúc này đều hiện lên hình ảnh của cùng một yêu quái.
“Ra là vậy. Việc đột nhiên tập kích Bonjwa không phải là một sự thay đổi đột ngột đơn thuần.”
Công chúa Cheonhae nói với vẻ tiếc nuối vì đã không nhận ra sớm hơn.
“Wolhwa đã dùng việc khiến cho ngươi cảm nhận được sức mạnh từ trong khe hở như một lá bài bẫy. Tên đó định nhân lúc chúng ta phân tán trong sinh hoạt thường ngày để tấn công từng người một đó.”
“Vậy thì bây giờ phải liên lạc ngay với những người khác để cảnh báo họ….”
“Đương nhiên là phải làm vậy. Nhưng không có vẻ gì là chuyện này sẽ được giải quyết chỉ bằng việc chúng ta tập hợp lại.”
Yehee nghiến răng, lắc đầu.
“Tên đó còn biết cả về những người xung quanh chúng ta nữa. Nếu hắn chỉ đơn thuần nhắm vào chúng ta thôi thì còn may mắn chán. Không thể loại trừ khả năng hắn sẽ nhắm vào cả những người bình thường không biết đến sự tồn tại của yêu quái.”
“Khoan… khoan đã! Ý cô là, bố mẹ cháu cũng…….”
Youngmin giật mình hét lên. Yehee nặng nề gật đầu.
“Để đề phòng, ta đã bảo chồng ta đến công ty mà bố mẹ cháu đang làm việc rồi. Ta cũng đã sai Changsung và Shinae đi đón Esser Glinus……. Bố mẹ Youngmin không biết chuyện nên tốt nhất là tập trung lại gần nhà chúng ta để đề phòng bất trắc. Vì thế, tạm thời ta đã bảo họ đến nhà con trai của Shinae. Công chúa Cheonhae, xin lỗi vì người đang không khỏe, nhưng chúng ta phải di chuyển thôi ạ.”
Tình thế đã đến nước này, dù tập hợp lại còn không đủ, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc các thành viên chủ chốt phải phân tán ra khắp nơi.
“Quan trọng hơn là tộc Mộng Ma thì sao? Seohee-ssi thì sao ạ? Con nhỏ Harim đó đã ra sao rồi?!”
Wolhwa gào lên những tiếng gần như là ác độc.
“Không liên lạc được nên bây giờ cũng không biết được. Yeon-a vừa liên lạc nói rằng sẽ đến đó để xác nhận tình hình.”
“Nếu Eunho thật sự đang nhắm đến việc tấn công từng người một thì một mình Yeon-a sẽ nguy hiểm lắm!”
“Đúng vậy! Cháu cũng sẽ đi cùng ạ! Cháu sẽ đi cùng!”
“Tôi cũng sẽ đi!”
Thấy Wolhwa vội vã định đi ra, Youngmin cũng đứng dậy khỏi chỗ của mình.
“Bây giờ không phải là lúc làm thế!”
Yehee tức giận nắm lấy cánh tay Wolhwa.
“Bỏ ra! Bỏ cháu ra! Cô nói bây giờ không phải là lúc á? Bây giờ mà không phải là lúc thì là lúc nào chứ!”
Wolhwa gào lên, cố gắng dùng sức giằng cánh tay đang bị Yehee giữ chặt ra. Nhưng Yehee không hề nới lỏng tay mà hét lên.
“Tên Eunho đó có thể đang nhắm đến việc cháu đi lang thang một mình đấy! Hạt nhân trong toàn bộ chiến lực của chúng ta chính là cháu! Dù chỉ là để bảo vệ những con người không có sức mạnh xung quanh chúng ta, cháu cũng phải nhanh chóng xác định cứ điểm và tập trung lại để chúng ta bảo vệ!”
Lời Yehee nói là đúng. Nhưng đúng không có nghĩa là cô muốn cứ thế mà lùi bước.
“Nhưng đó là bạn của cháu. Là người bạn yêu quái đầu tiên của cháu…….”
Phải lùi bước như thế này mà không biết bạn mình sống chết ra sao, điều đó thật quá uất ức.
“Dù yếu đến đâu thì đó cũng là nơi tộc Mộng Ma tập trung sinh sống. Đừng nghĩ rằng họ sẽ dễ dàng bị đánh bại. Nếu là bạn bè, cháu càng phải tin tưởng vào điểm đó chứ.”
Yehee an ủi Wolhwa như thể hiểu được tâm trạng đau khổ của cô. Đúng như lời Yehee nói, bây giờ cô chỉ còn cách tin tưởng và chờ đợi liên lạc.
Wolhwa đi ra ngoài để bắt taxi, còn công chúa Cheonhae vịn vào vai Yehee để chuẩn bị ra ngoài. Và Youngmin vừa mân mê điện thoại di động vừa đi theo sau hai người họ.
0 Bình luận