Tập 08: Duyên Tiền Kiếp Và Duyên Kiếp Này

Chương 5

Chương 5

Dù vậy, Youngmin cũng chợt bừng tỉnh sau chấn động làm rung chuyển cả Long Cung. Cậu nhận ra mình đang trong tình cảnh đáng xấu hổ đến nhường nào.

「X-xin lỗi, xin lỗi… X-xin lỗi ạ.」

Youngmin vội vã thoát ra khỏi vòng tay của Công chúa Cheonhae.

「Không sao, Bonjwa không sao mà. Cứ ở yên đây thêm chút nữa.」

Nhưng Công chúa Cheonhae vẫn ôm chặt Youngmin, không buông như thể không muốn để cậu thoát khỏi mình. Làn da mềm mại mà Youngmin chưa hề cảm nhận được cho đến giây phút vừa rồi đang chạm vào mặt cậu.

「Kh-không sao đâu ạ! Thật sự không sao!」

「Chẳng phải Bonjwa đã bảo là không sao sao.」

「Không ạ. Thật sự bây giờ tôi không sao cả! Tâm trạng u sầu đã trôi sạch hết rồi ạ!」

「Bonjwa thấy em vẫn còn hơi u sầu thì phải. Vậy nên… thêm chút nữa…」

「………」

[Hừm. Bản tính tốt mà sao cứ phải chối đi làm gì chứ?]

Trong lúc đầu óc đã rối bời thế này, lời bình luận của Eupyho quả thực chẳng giúp ích gì.

「Hô hô. Tốt lắm.」

「Không, không phải vậy! Không ạ!」

「Nếu cứ phủ nhận hoài thì sẽ làm tổn thương trái tim phụ nữ đấy.」

Trước giọng nói nghiêm khắc như trách mắng, khí thế của Youngmin lập tức giảm sút.

「À, không, Công chúa Cheonhae-nim… Tôi nói ‘không phải’ không phải có ý ghét bỏ ngài đâu ạ… Mà là… ừm… nếu ai đó thấy cảnh này thì không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Nên là… tôi hơi lo lắng…」

「Nếu là chuyện đó thì không cần lo. Đoàn tùy tùng của em đang bị mấy đứa nhỏ gây rối nên đầu óc lơ mơ cả rồi, còn những thần hạ khác thì nếu không có việc gì cực kỳ khẩn cấp thì sẽ không tự tiện bước vào phòng yết kiến của Bonjwa đâu. Tức là…」

「Tức là sao ạ?」

「Tức là không một ai biết việc ngươi có thể thoải mái thưởng thức ngực của Bonjwa bao nhiêu tùy thích.」

「Qu-quýt thôi! Xin hãy buông tôi ra! Tôi sắp ngất đến nơi rồi ạ!」

「Hô hô hô. Chỉ là đùa thôi mà. Aigoo. Đừng có nhảy nhót loạn xạ như vậy chứ. Hơi đau đấy.」

Trước giọng nói ướt át ngọt ngào của Công chúa Cheonhae-nim, sống lưng Youngmin chợt lạnh toát. Có lẽ nào cậu vừa chạm vào thứ gì đó kỳ lạ mà không biết?

「Hừm. Đàn ông các người thật là… Miệng thì nói không thích, không thích, nhưng bản năng lại cực kỳ trung thành đấy.」

「Tuy có vẻ là một lời nhận xét pha trộn gì đó, nhưng nếu nói kết luận là tôi đang thưởng thức ngực thì đó là hiểu lầm đó! Trước tiên, làm ơn hãy buông tay ra rồi hãy nói chuyện đi ạ!」

Youngmin không dám dùng tay vì sợ vô tình chạm vào chỗ không nên, chỉ cố gắng lắc mặt qua lại để thoát khỏi vòng tay của Công chúa Cheonhae. Nhờ vậy, cậu biến thành tư thế thoải mái úp mặt vào ngực, nhưng Youngmin đã cố gắng hết sức để không động đậy và không chú ý đến điều đó.

[Hừm. Mặc dù tập trung phần lớn tế bào thần kinh lên mặt nhưng vẫn nói chuyện rất tốt.]

Youngmin vờ như không nghe thấy lời mỉa mai của Eupyho.

「Pù phù! Hụt hơi!」

Youngmin khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay của Công chúa Cheonhae. Nhưng…

「Ư... ư... ư...!」

「Ưm?」

Ngay trước mắt cậu là gương mặt Công chúa Cheonhae đang cười tủm tỉm. Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở. Sao lại thành ra thế này?

Youngmin không hiểu tình hình hiện tại, đang ở trạng thái ngay trước khi hôn, nhưng điều hiển nhiên là khi cậu cố gắng ngẩng đầu lên khỏi ngực, chỉ có gương mặt của Công chúa Cheonhae đang nhìn cậu.

Công chúa Cheonhae không buông tay khỏi đầu Youngmin, mà thay vào đó, nắm chặt vai cậu, vẫn không chịu thả. Khởi đầu rõ ràng là một cái ôm nhẹ nhàng để an ủi và động viên Youngmin đang kiệt sức, nhưng sao lại biến thành tình trạng nguy hiểm đến thế này chứ?

Công chúa Cheonhae nhìn Youngmin bằng đôi mắt hơi ướt, lấp lánh như có một ánh hồng dịu dàng chảy qua, như những đóa hoa sen nở rộ. Hơi thở ngọt ngào như mùi mật hoa.

「Ta xin lỗi.」

Công chúa Cheonhae nói bằng giọng như thở dài. Giọng nói mang cảm giác như đang cố kìm nén thứ gì đó, khiến Youngmin lại càng không thể chịu đựng được.

「Ta không có ý định như vậy… Chỉ là muốn trêu đùa một chút thôi…」

Từng lời, từng lời của Công chúa Cheonhae đẩy Youngmin rơi xuống vực thẳm không lối thoát.

「Là do ta đã trêu chọc quá trớn nhỉ.」

「C-Công chúa Cheonhae-nim…」

「Bonjwa không thể chịu trách nhiệm được, nhưng lời này thì ta vẫn muốn nói.」

「À, không, ngài ơi, tôi… tôi đã có Wolhwa rồi ạ…」

Youngmin cố gắng nặn ra những lời yếu ớt cuối cùng để chống cự. Nhưng…

「Hãy sống sót nhé.」

Nói rồi, Công chúa Cheonhae buông Youngmin ra và lùi lại.

「…Dạ?」

Youngmin, người chợt được giải thoát, ngây người ra, cứ ngỡ chuyện vừa rồi là một giấc mơ. Cảm giác như đang ở trong một căn phòng ấm áp, thoải mái rồi bị đá phũ phàng ra ngoài trời lạnh vậy.

Lời "trêu đùa" của Công chúa Cheonhae khiến cậu vô cùng bận tâm. Rốt cuộc Công chúa Cheonhae-nim đã chơi trò đùa quái quỷ gì vậy chứ...?

「Anh Youngmin! Anh Youngmin! Anh Youngmin! Anh Youngmin!」

Cậu hiểu ngay.

Youngmin oán hận liếc nhìn Công chúa Cheonhae đang vờ như không biết gì, rồi khẽ quay đầu lại. Ở đó, không biết từ lúc nào, Harim và Xiaoyan đang trừng mắt nhìn cậu. Không, chính xác hơn là.

Chỉ có Harim là đang trừng mắt và tức giận. Còn Xiaoyan thì…

「………」

Lạnh giá. Với ánh mắt không thể diễn tả bằng lời, ánh mắt khinh miệt chất chứa mọi thứ đáng ghê tởm trên thế gian, cô bé lạnh lùng nhìn Youngmin. Lời phẫn nộ của Harim thì lớn đấy, nhưng ánh mắt khinh miệt của Xiaoyan còn gây tác động mạnh hơn nhiều.

「D-dừng lại đi! Các cô! Các cô làm ơn! Tôi thật sự vô tội! Là hiểu lầm thôi! Nên là đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa!」

Youngmin che mặt lại như một tên tội phạm bị vây bởi phóng viên tại hiện trường vụ án giết người ở Ilsan, Gyeonggi-do và hét lên.

Lời nói của Công chúa Cheonhae rằng "không thể chịu trách nhiệm" cũng có ý nghĩa gì thì Youngmin cũng đã hiểu. Công chúa Cheonhae-nim giống như người gây ra vụ cháy rồi thờ ơ không liên quan, giờ đã ngồi trước máy tính và chìm đắm trong game mê man.

「Ồ! Các thành viên tổ đội hầm ngục đã tập hợp nhanh chóng nhỉ. Chà, Bonjwa sẽ đi một vòng hầm ngục, trong lúc đó, ta hy vọng các cô bé có thể giải quyết tốt mọi chuyện trong lòng.」

「Nếu đã châm lửa thì cũng nên nghĩ đến chuyện cùng nhau dập lửa chứ ạ!」

「Chẳng phải việc Bonjwa cứ thế nắm lấy tôi… không phải quá là phi lý sao?」

「Ngươi đốt lửa rồi đổ thêm dầu vào đó làm gì chứ?!」

「Anh Youngmin! Bình tĩnh lại một chút và nói chuyện với em đi ạ!」

「Hai người có thể chọn một trong hai không? Khi hai lời đó gộp lại thì nó đáng sợ đến nỗi khiến tôi không muốn nhìn vào!」

Và Xiaoyan, người vẫn đang trừng mắt nhìn cậu một cách lạnh lùng, còn đáng sợ gấp đôi.

「Tại sao khi nói ‘là tôi thì tốt hơn’ thì tên con cáo chín đuôi đó lại xuất hiện sau đó chứ?! Đương nhiên là phải nói tên em ấy chứ ạ!」

「Điểm tức giận của cô bé lại nằm ở đó à?!」

Không biết là may mắn hay bất hạnh, đó lại là một điểm mà Eupyho cũng không thể lý giải được.

「Và tại sao trong lúc chúng tôi đang gặp nạn thì anh lại cứ lượn lờ bên Công chúa Cheonhae-nim vậy hả?! Nếu lúc đó em không tới thì anh định làm cái gì?!」

「Anh chẳng làm gì cả! Và cũng chẳng có ý định gì!」

[Anh ta cũng không làm gì cả đâu. Chủ nhân lần này đã chơi game với Công chúa Cheonhae-nim năm lần liên tiếp.]

「Ch-chơi game?!」

「Game! Game ấy! Hupeu-yo! Cô im miệng lại ngay lúc này đi! Dù không có miệng thì cũng làm ơn im đi!」

[Tôi không nói dối đâu.]

Quả thật, đó không phải là lời nói dối.

「Vậy thì bình tĩnh lại và nghe này. Công chúa Cheonhae-nim rủ anh chơi game… nên là anh chỉ chơi game thôi…」

「Thế đó là trò chơi trừng phạt gì mà hai người cứ ôm chặt lấy nhau như vậy chứ?!」

「Chỉ là trò chơi trên máy chơi game! Chứ không phải trò gì kỳ lạ cả! …Và cái chuyện nhìn giống như đang ôm nhau kia… à, đúng rồi! Đó là ảo ảnh! Ảo ảnh!」

Càng cố gắng biện minh, lời nói của cậu càng trở nên gượng gạo. Đương nhiên rồi. Dù lý do thực sự là gì, việc Youngmin bị Công chúa Cheonhae ôm vào lòng là sự thật.

Mặc dù Công chúa Cheonhae đã cố ý trêu chọc sau khi nhận ra Harim và Xiaoyan đang tới, nhưng ban đầu, điều đó có lý do chính đáng. Tuy nhiên, Youngmin không thể nói ra lý do chính đáng đó. Do đó, cậu không thể đưa ra lời giải thích hay biện minh thích hợp khi bị truy hỏi.

Một là lý do bị ôm khá xấu hổ, hai là để giải thích được thì cậu phải kể ‘câu chuyện ngày xưa’ mà Công chúa Cheonhae đã kể. Nhưng vì biết rằng Công chúa Cheonhae không muốn người khác biết câu chuyện đó, Youngmin đành phải gánh chịu tiếng xấu.

‘Cúc cúc cúc. Ta thấy em không cần phải giữ nghĩa khí đến mức đó với Bonjwa, người mới gặp hôm nay đâu.’

Công chúa Cheonhae thầm cười trong lòng, thấu hiểu suy nghĩ của Youngmin đang cố gắng biện minh một cách gượng gạo thay vì nói ra lý do thực sự.

Vô tình nhặt được cái đuôi của cáo chín đuôi bay tới. Sau đó, biết về chủ nhân của cái đuôi – Wolhwa và những con người gần gũi xung quanh cô ấy, thì cuộc đời mình không hề nhàm chán như thế này.

Nó đã trở thành một kích thích tốt cho những ngày tháng nhàm chán không có gì để làm, và những rắc rối ngoài mong đợi nếu xảy ra trong những chuyện thú vị như thế này, chỉ là những điều mà mình có thể phớt lờ.

‘Mà này, hình như sắp hết thời gian thuốc rồi nhỉ. Liệu con bé đó có thể kiên trì được đến cùng không?’

Việc Harim và Xiaoyan đã đến đây có nghĩa là cả hai đã bị loại khỏi trò chơi trốn tìm. Vậy thì chắc Wolhwa vẫn đang cố gắng ở nơi đó.

‘Chắc mình nên dùng đôi mắt ‘người bình thường’ để xem kết quả cuối cùng một lần nhỉ?’

Công chúa Cheonhae yên lặng yêu cầu Xiaoyan và những người khác, vẫn đang ồn ào, trật tự lại. Cô quyết định đi xem trực tiếp trận chiến giữa Wolhwa và Sevantess. Đồng thời, cô cũng mở cửa sổ chat để nhắn tin cho các thành viên tổ đội đang đi săn hầm ngục cùng mình, nói lời xin lỗi vì đã phải rời đi đột xuất do có việc gấp.

Đúng lúc đó, các thành viên tổ đội đang ở giữa việc đánh bại boss phụ và nhận vật phẩm.

‘Ố! Vật phẩm quý hiếm sao?!’

Không phải nhìn nhầm. Trong số những vật phẩm rơi xuống đất, rõ ràng có một biểu tượng vật phẩm màu vàng lấp lánh. Khi một thành viên tổ đội nhặt nó lên, một viên xúc xắc được tung ra trên hệ thống để xác định chủ nhân của vật phẩm quý hiếm đó.

「Át! Yayaya!」

Công chúa Cheonhae nắm chặt nắm đấm một cách vô thức và reo lên vui sướng.

Nếu Sevantess ở đó, có lẽ ông ta sẽ sùi bọt mép và hét lên, bảo cô hãy giữ thể diện đi. Một vật phẩm quý hiếm có giá trị cao đã vào kho đồ của Công chúa Cheonhae. Đây là một hầm ngục có độ khó cao nhất, nơi các vật phẩm rơi ra rất nhiều nhưng tỷ lệ rớt lại cực kỳ thấp. Cho đến nay, việc nhìn thấy vật phẩm quý hiếm là điều gần như không thể… vậy mà bây giờ nó đã vào tay cô. Hơn nữa, nó không phải do boss cuối, mà là do boss trung gian đánh rơi.

「Hôm nay ta cảm thấy thật may mắn! Cứ thế mà tiến thẳng đến boss cuối đi nào!」

Công chúa Cheonhae hưng phấn đeo tai nghe lên và hét ‘Go’ đáp lại những lời chúc mừng từ các thành viên trong tổ đội.

Trong tích tắc, vật phẩm quý hiếm >>> vượt trội >>> trở thành ưu tiên của Wolhwa. Đương nhiên, việc Youngmin bị hai cô gái mắng mỏ cũng bị quên béng đi là điều hiển nhiên.

Youngmin nhìn Công chúa Cheonhae bằng ánh mắt oán hận, và nghĩ không biết mình có nên kể hết mọi chuyện vừa rồi ra không. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn cách giữ kín bí mật đó và chịu đựng lời la mắng của Harim đến khi cô bé mệt nhoài.

* * *

Khu vườn của Long Cung tuyệt đẹp, không chỉ có những rạn san hô kỳ vĩ mà còn có cả những cây thủy sinh được chăm sóc cẩn thận bởi các Long nữ và các sinh vật khác sống trong Long Cung. Nó là một khu vườn tuyệt đẹp tựa như thần tiên dưới đáy biển sâu.

Rầm! Rầm! Kịch! Bùm!

Nhưng giờ đây, khu vườn tuyệt đẹp đó đang bị bao phủ bởi khói mù và tiếng nổ kinh hoàng, biến nó thành một chiến trường đích thực.

Hai kẻ chủ mưu gây ra tình trạng này là…

「Ta sẽ xé nát cái mồm không biết điều đó ra!」

「Thế thì tôi cũng sẽ sửa cái chứng đọc vị tệ hại của Sevantess-nim luôn cho coi!」

「Chẳng phải tôi đã nói là đừng có gọi tôi bằng tên con gái nhà đó sao?! Cái đạo lý của một đứa con gái vừa lớn vừa không có học thức đã bị cô ném đi đâu rồi?!」

「Sevantess-nim cũng chẳng phải đã sống rất lâu rồi sao? Chẳng phải ông cũng có thể nói rằng tôi không phải con gái nhà đó được sao?! Tôi đã nói rồi mà! Tôi không phải là con gái của ông!」

Họ đã hoàn toàn quên mất thái độ từ tốn ban đầu.

Vườn cây xanh tốt bị tàn phá nhanh chóng bởi những lời lẽ châm chọc cùng với những ngọn lửa và luồng kiếm bay lượn xung quanh.

Mặc dù vậy, Wolhwa vẫn không quên mục đích ban đầu của mình và không tung ra những đòn tấn công lớn về phía rạn san hô khổng lồ. Ngược lại, Sevantess không quan tâm đến bất cứ điều gì, dồn ép cô bằng những đòn tấn công dữ dội.

Kể cả không vì lý do đó, xét về kỹ năng chiến đấu thì Wolhwa đang dần bị đẩy lùi. Mặc dù là cáo chín đuôi, vẫn còn thiếu ba đuôi, nhưng sức mạnh của Wolhwa, một linh thú, không thể so sánh với yêu quái bình thường. Tuy nhiên, sự khác biệt về cảm giác chiến đấu, hay nói đúng hơn là kinh nghiệm chiến đấu, mà cô từng bị Sevantess-nim chỉ trích, đang quyết định thắng thua.

「Khực!」

Wolhwa lùi lại, ôm cánh tay bị kiếm khí chém trúng. Ban đầu, cô đã áp đảo đối phương một thời gian ngắn bằng sức mạnh tuyệt đối, nhưng đó chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi. Sau đó, bất kể cô tấn công kiểu gì, Sevantess-nim cũng đọc được đường kiếm và phản công. Cô dần bị đẩy lùi, cánh tay bị thương vì phản đòn quá mạnh.

Nếu đối đầu với yêu quái bình thường, cô có thể dễ dàng áp đảo bằng sức mạnh của cáo chín đuôi, nhưng đối phương lại ngang cấp hoặc lão luyện như vậy thì cô càng dễ để lộ sơ hở. Hơn nữa, Wolhwa vẫn chưa có hình dạng hoàn chỉnh. Quan trọng hơn, cô không thể liên tục cung cấp yêu khí cho cái đuôi của Eupyho trong trận chiến này, nên không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh.

Dù sao thì Sevantess cũng đã đúng khi cảnh báo và bổ sung những điểm yếu của Wolhwa. Sevantess, người đang đối đầu với cô, cũng vậy. Ban đầu, cô chiến đấu một cách thiếu suy nghĩ vì tức giận, nhưng khi liên tục bị phản công, đầu óc cô dần trở nên lạnh lùng. Ngay sau đó, những chuyển động tinh tế của Sevantess đã bắt đầu lọt vào mắt cô.

Sevantess tuyệt đối không tung ra đòn chí mạng với Wolhwa. Trong những lần đối kháng, đã có nhiều cơ hội để ông ta kết thúc trận đấu. Nếu ông ta không chém thanh kiếm khí sượt qua vai mà chém thẳng mặt, Wolhwa dù có né được cũng sẽ chịu vết thương sâu hơn. Ngay cả những đòn tấn công sượt qua tay cũng là những đòn cô hoàn toàn có thể né được nếu nhìn nhận và di chuyển một cách bình tĩnh hơn.

Có một lý do khiến Wolhwa nghĩ như vậy. Khi kiếm khí của Sevantess sượt qua người cô, Sevantess đã tặc lưỡi và cố ý làm chậm đòn tấn công một chút. Nhờ vậy, Wolhwa có cảm giác như mình đang trải qua một buổi huấn luyện thực chiến chuyên nghiệp trong tình huống này.

Và Wolhwa đã không sai.

Lúc đầu, Sevantess đã tức giận và tấn công thật lòng. Nhưng đó chỉ là vài hiệp đầu, sau khi bình tĩnh lại, ông ta đã giả vờ nghiêm túc chiến đấu để có cơ hội dạy cho Wolhwa những đòn đánh liên hoàn. Sevantess giống như một ông chú cáu kỉnh, mặc dù liên tục nói lời khó nghe với bản thân đã nói bậy, nhưng lại không nói một lời nào mà chỉ lặng lẽ thể hiện kỹ năng, chỉ dạy cho Wolhwa mọi thứ.

Một con rùa tốt bụng đến mức quá tốt bụng.

‘Phụt phụt.’

Đến cả bản thân cô cũng thấy suy nghĩ đó thật nực cười. Một con người tốt đến mức nào mà lại tốt bụng như con rùa chứ… Sevantess thấy biểu cảm của Wolhwa thay đổi thì cười khúc khích và thu kiếm lại.

「Cô còn thời gian để cười trong khi chiến đấu sao?」

Mặc dù lời nói có vẻ mỉa mai, nhưng vẻ mặt của Sevantess lại rạng rỡ.

「Nhìn vẻ mặt đó thì có vẻ như cô đã có ý thức hơn về vai trò người mẹ rồi nhỉ. Cha mẹ là tấm gương của con cái. Nếu cô cứ nóng giận mà nói lời khó nghe với người lớn tuổi, đó sẽ trở thành thói quen xấu và không tốt cho con trẻ, nên cô nên cố gắng kiềm chế hành vi của mình.」

「…Tức là đó là một lời chào hỏi đối với con gái sao?! Dù Dasom là con gái tôi, nhưng tôi đâu có mang nặng đẻ đau sinh ra nó đâu. Hơn nữa, tôi là cáo chín đuôi, thì làm sao tôi có thể sinh ra Dokkaebi chứ ạ?」

Dù ông ta là người tốt nhưng cái suy nghĩ cố chấp đó nên thay đổi một cách linh hoạt hơn một chút.

Sevantess mỉm cười và lắc đầu.

「Cái đó thì có gì quan trọng chứ? Điều quan trọng là cô đã quyết định trở thành người bảo hộ cho đứa trẻ đó phải không? Nếu đã vậy thì đương nhiên phải cẩn trọng từ những điều nhỏ nhặt nhất.」

「À.」

Ông ta đã ngấm ngầm cho cô biết rằng hiểu lầm trước đó đã được giải quyết. Khi Wolhwa nhận ra điều đó và nhìn ông, Sevantess đỏ mặt như thể đang xin lỗi vì hiểu lầm vô lý lúc nãy.

「Nào, thời gian nghỉ ngơi đến đây là hết rồi. Dù sao thì trận đấu vẫn chưa kết thúc, nên đừng lơi lỏng cảnh giác nhé.」

Và theo đó, Sevantess vội vàng đổi chủ đề, như thể đang xấu hổ không muốn Wolhwa nói thêm gì nữa.

「Dù lý do là gì, cô sẽ không từ bỏ chiếc băng đô đó chứ?」

Wolhwa nhìn rạn san hô khổng lồ một lát, rồi quay sang Sevantess và gật đầu.

「Vâng! Tuyệt đối không có ý định từ bỏ!」

「Cô biết rằng truyền thuyết đó là giả dối rồi mà, vậy tại sao cô vẫn cố chấp đến vậy? Mặc dù tôi đã nói đi nói lại, nhưng dù truyền thuyết đó là thật, thì hai người cũng không cần đến thứ như vậy mà.」

「Không ạ. Tôi đã nói lý do cho ông lúc nãy rồi mà. Tôi cần một lời hứa, một sự liên kết chặt chẽ hơn với anh trai mình. Đương nhiên lời hứa từ sâu trong trái tim cũng quan trọng. Nhưng tôi muốn biến lời hứa đó thành một lời nói được truyền miệng từ cả hai người!」

「Tại sao phải nói ra bằng lời vào lúc này?」

「Chẳng lẽ… phải giải thích bằng lời sao?」

Wolhwa thở một hơi thật sâu, đôi má phồng lên vì bực tức.

Và dồn hết tâm huyết, dốc hết sức mình, cô hét lên, như thể muốn nói cho cả Đông Hải nghe.

「Vì em là con gái thì đương nhiên là phải thế rồiiiiiiiiii!」

「…………」

Tiếng hét của Wolhwa vang vọng khắp Long Cung, như thể cả khu vườn đều rung chuyển. Sau khi tiếng hét của Wolhwa tan đi như một tiếng chuông báo hiệu lớn, Sevantess lau mồ hôi trên trán và nói bằng giọng lúng túng.

「Ừm, tức là… xin lỗi. Tôi không hiểu rõ cho lắm.」

「Tôi đâu có nói ông phải hiểu đâu. Chỉ là vị trí của tôi là vậy… nên xin hãy hiểu rằng tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ.」

Wolhwa rút móng tay dài ra và vào thế chiến đấu. Thời gian nghỉ ngơi và trò chuyện đã kết thúc.

「Tôi hiểu rồi. Được thôi. Dù tôi không có ý định oán hận gì, nhưng vì tôi cũng bị cuốn vào vụ cá cược này, nên chúng ta hãy quyết định là không oán hận lẫn nhau nhé.」

「Nếu Sevantess-nim thắng thì tôi sẽ dạy cho con cái mình rằng hãy oán hận ngài đến ba đời.」

「Ch-chuyện đó có quan trọng đến vậy sao?!」

Sevantess đã phục vụ Công chúa Cheonhae từ lâu và đã sống đủ lâu để trải nghiệm nhiều điều… Mặc dù ông đã nói vậy, nhưng từ xưa đến nay, và có lẽ cả về sau này, ông vẫn không thể hiểu được trái tim phụ nữ.

Dù sao thì việc Wolhwa có thắng hay không là một câu hỏi chưa có lời giải đáp, và có lẽ trận chiến đã có sự dạy dỗ từ giữa trận cũng đã đến lúc kết thúc rồi. Đối với Wolhwa, Sevantess đã tìm hiểu xung quanh theo lệnh của Công chúa Cheonhae và cũng biết một chút thông tin về cái đuôi của Eupyho. Đặc biệt, vì cái đuôi của Eupyho có đặc điểm là có thể hấp thụ yêu khí, Wolhwa biết mình sẽ thất bại nếu cứ kéo dài trận chiến, nên cô đã tính toán rằng chỉ cần cẩn thận trong một trận chiến ngắn thì phần thắng sẽ thuộc về mình.

Kỹ thuật ép đối thủ bỏ cuộc bằng cách thể hiện sự chênh lệch sức mạnh như với Harim, hay chế ngự Xiaoyan yếu ớt bằng kỹ thuật, đều không có tác dụng với Wolhwa.

Kỹ thuật có vẻ tốt, nhưng đối phương lại là cáo chín đuôi với sức mạnh phi phàm, Sevantess ngay từ đầu đã có ý định khiến Wolhwa phải liên tục sử dụng yêu khí để buộc cô đầu hàng. Đó là một chiến lược khả thi vì đuôi của Eupyho không còn và khả năng tiêu hao yêu khí của Wolhwa khá tệ.

Nếu đúng như tính toán, thì dù có một chút sai số, chỉ cần tung thêm hai đòn lớn nữa thì yêu khí của Wolhwa sẽ cạn kiệt.

「Nào, hãy tấn công nếu thấy sơ hở! Đừng ngại ngần gì cả!」

Sevantess tự tin hét lớn và cố tình để lộ sơ hở một cách mơ hồ đủ để Wolhwa nhận ra. Nhưng Wolhwa không mắc bẫy. Cô không lao vào tấn công như lần trước, mà thận trọng tạo ra những ngọn lửa hồ ly xung quanh mình để chúng bay lượn. Cô đã tính toán được sự chênh lệch thực lực giữa mình và Sevantess, và đã trở nên bình tĩnh đến mức không dễ dàng bị kích động.

Sevantess đang định khiêu khích lần nữa, nhưng lập tức thay đổi ý định. Wolhwa đang tập trung vào việc giành chiến thắng, nên ông nghĩ mình nên đối đầu xứng đáng.

「Nếu cô không đến, tôi sẽ đến!」

Sevantess thu hẹp khoảng cách với Wolhwa ngay lập tức và tung ra kiếm khí. Ông ta định khéo léo tung ra hai hoặc ba đòn theo nhiều hướng khác nhau để ép Wolhwa phải né tránh theo ý mình. Nhưng Wolhwa lại đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

「Chát! Chát! Át! Chát! Át! Chát!」

Nhờ vậy, một trong những luồng kiếm khí đã sượt qua vai phải của Wolhwa.

Chỉ có một luồng kiếm khí duy nhất chạm vào vai phải của Wolhwa, phần còn lại đều trượt. Wolhwa đã nhận ra Sevantess đang cố gắng tiêu hao sức mạnh của mình bằng một trận chiến kéo dài, nên cô đã hiểu rằng quỹ đạo của những đòn tấn công đó chỉ là một mánh khóe để dụ dỗ.

Vì vậy, nếu không phải là vết thương chí mạng, cô đã phớt lờ những vết thương nhỏ và bình tĩnh đứng yên tại chỗ để tìm kiếm sơ hở. Đúng như dự đoán của Wolhwa, đòn tấn công mà Sevantess không có ý định đánh trúng đã trúng, khiến ông ta rõ ràng bối rối.

Không bỏ lỡ sơ hở đó, Wolhwa tung ra tất cả những ngọn lửa hồ ly của mình.

「Dù vậy thì vẫn chưa đủ đâu! Chưa đủ đâu!」

Nhưng Sevantess lão luyện ngay lập tức bình tĩnh lại và vung kiếm điên cuồng, vội vàng đỡ những ngọn lửa đang bay tới. Ngọn lửa tan biến, tạo ra khói và che khuất tầm nhìn một lúc, nhưng không phải là vấn đề lớn. Dựa vào hơi nóng tỏa ra khi Sevantess phá tan màn khói dày đặc và tiến lại gần, ông ta đã tiêu diệt nốt ngọn lửa cuối cùng.

「Tôi sẽ lấy băng đô đây!」

Đột nhiên, Wolhwa xuất hiện trước mắt. Cô đã biết rằng không thể đánh bại Sevantess bằng lửa ngay từ đầu. Vậy mà tại sao cô lại lãng phí yêu khí để tung ra một lượng lớn lửa hồ ly? Đó là để che giấu việc sử dụng cái đuôi của Eupyho. Bằng một bước nhảy vọt, Wolhwa đã tiếp cận Sevantess, và tay cô chỉ còn cách chiếc băng đô trong gang tấc.

「Vẫn chưa được!」

Sevantess đã phán đoán rằng sẽ quá muộn để dùng kiếm đỡ Wolhwa, nên ngay lập tức ông ta đã bỏ kiếm. Rồi ông ta nắm lấy cánh tay của Wolhwa, vốn đang vươn ra để lấy chiếc băng đô.

Nếu cứ thế mà ném đi, Wolhwa sẽ phải tìm cách tiếp cận Sevantess từ đầu. Nhưng với lượng yêu khí gần như đã cạn kiệt của Wolhwa bây giờ thì cơ hội đó cũng không còn nữa. Vì vậy, Sevantess nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, và ông ta dồn hết sức kéo cánh tay Wolhwa để ném cô đi. Nhưng cánh tay của Sevantess khựng lại như bị vướng vào cái gì đó.

Không chỉ cánh tay. Không biết từ lúc nào, cả cơ thể ông ta cũng bị một thứ gì đó tóm chặt.

「Cái này… thực vật?…」

Sevantess nhận ra thứ đang quấn lấy chân và cơ thể mình, và hét lên kinh hoàng. Sevantess ngay lập tức bị dây leo mọc lên từ dưới chân trói chặt chân và tay.

「Đây là sức mạnh của đuôi Mộc Ngôn (木言) mà Công chúa Cheonhae-nim đã từng sở hữu.」

Wolhwa cố gắng vươn cánh tay đang bị Sevantess nắm chặt.

「Cái đuôi Mộc Ngôn được đặt tên như vậy vì nó có khả năng nghe được tiếng nói của thực vật. Nhưng đuôi Mộc Ngôn không chỉ nghe được tiếng nói của thực vật, mà còn có thể tăng tốc độ phát triển hoặc làm cho chúng phát triển nhanh chóng một cách bất thường như thế này nữa.」

Hồi nhỏ, Wolhwa đã dùng sức mạnh của đuôi Mộc Ngôn để ép chín trái cây trong rừng Hỗn Dung làm đồ ăn vặt. Sau này, bị trưởng làng phát hiện và mắng rằng: "Không được lợi dụng quy luật tự nhiên một cách tùy tiện vì lợi ích cá nhân!", từ đó cô gần như không bao giờ sử dụng sức mạnh của đuôi Mộc Ngôn nữa. Nhưng lần này, đây là một trận chiến mà cô tuyệt đối không thể thua, vì vậy, dù biết rằng điều đó là sai, cô vẫn phớt lờ lời của trưởng làng mà sử dụng nó.

Đó là quân bài cuối cùng mà Wolhwa sở hữu, và nhờ nó, cô đã tạo ra cơ hội cuối cùng. Bây giờ, cô không còn chút yêu khí nào nữa. Bây giờ chỉ còn lại cuộc đấu sức.

「Hãy đưa tôi chiếc băng đô!」

「Đư-đưa ư?! Cô nghĩ tôi sẽ đưa sao?!」

Wolhwa dùng hết sức lực để hét lên và vươn tay ra, còn Sevantess thì cố gắng đẩy tay cô ra. Nếu chỉ tính sức mạnh thuần túy mà không kể đến yêu khí, Sevantess có thể mạnh hơn, nhưng giờ đây ông ta đang bị những dây leo phát triển nhờ sức mạnh của đuôi Mộc Ngôn tước mất tự do, nên Wolhwa đã dẫn trước một chút.

Đầu ngón tay của Wolhwa và chiếc băng đô cách nhau 10 centimet!

「Băng đô! Băng đô!」

Còn 5 centimet nữa!

「Ức! Khừ! Ta-ta không thể để tên này! Ta không muốn bị gọi là Sevantess nữa!」

Lại 10 centimet nữa!

「Tôi nhất định phải có một lời hứa, một lời hứa được truyền đạt bằng lời với anh trai của tôi!」

Lại 5 centimet nữa!

Giữa cuộc giằng co, nhiều giọng nói vang lên. Tiếng ồn ào của Harim và Xiaoyan, Youngmin lúng túng, và lời nói thờ ơ của Công chúa Cheonhae.

Wolhwa trực giác nhận ra rằng thời gian đã sắp hết. Sevantess cũng nhận ra điều đó và thay đổi chiến thuật, thay vì đẩy tay Wolhwa ra, ông ta chuyển sang cố gắng cầm cự. Nếu cứ thế mà cầm cự cho đến khi thời gian kết thúc, Sevantess sẽ thắng. Ngược lại, Wolhwa, người không còn nhiều thời gian, trở nên lo lắng và dồn hết sức lực. Nếu cô có thêm chút yêu khí nữa thì…

Chỉ cần một chút! Một chút yêu khí nữa thôi!

Cuối cùng, tiếng nói của mọi người bước vào khu vườn đã nghe rõ mồn một.

「Anh Youngmin! Nói thật đi! Anh và Công chúa Cheonhae-nim đang ôm nhau làm gì vậy?!」

「Anh có làm gì đâu. Chẳng có gì cả… Anh chỉ hơi chóng mặt thôi…」

「Chóng mặt mà lại áp mặt vào ngực Công chúa Cheonhae-nim sao?!」

「Không phải! Anh… à, là… đó là vì anh bị… à, đầu anh… anh chỉ lắc đầu thôi vì bị chóng mặt…」

「Nếu đã biện minh thì nên nói những lời thuyết phục hơn chút đi chứ.」

「Thật sự là lỗi của Công chúa Cheonhae-nim mà! Ngài ấy không giúp thì thôi lại còn làm cho hiểu lầm thêm lớn chứ!」

「Nhưng việc ngươi áp mặt vào ngực ta là sự thật mà.」

[Hupeu-yo nghĩ rằng lúc đó chủ nhân cảm thấy rất thích.]

「Thấy chưa. Eupyho cũng nói vậy đó.」

「Anh Youngmin, đúng là…!」

「Anh đã bảo là không phải mà!」

Sevantess gần như mất hết sức lực vì sự ồn ào khó chịu đó. Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục cầm cự. Đúng như dự đoán, mọi người đều đến đây vì thời gian sắp hết và họ muốn xem kết quả. Chỉ cần cầm cự thêm một chút nữa thôi.

Trong khi Sevantess nghĩ vậy, sống lưng ông ta chợt lạnh toát.

Rõ ràng yêu khí của Wolhwa đã cạn kiệt cho đến tận vừa nãy. Nhưng đột nhiên, yêu khí của Wolhwa đang tăng vọt nhanh chóng. Lực mạnh hơn cũng được cảm nhận từ cánh tay đang nắm chặt.

‘Tại, tại sao?!’

Không có thời gian để Sevantess tự hỏi nguyên nhân. Wolhwa dứt khoát hất tay Sevantess ra bằng một lực mạnh mẽ. Ông ta cố gắng nắm lại, nhưng dây leo vẫn đang trói chặt cơ thể ông ta là một trở ngại. Wolhwa nhanh chóng giữ khoảng cách và giơ hai tay lên, triệu hồi ngọn lửa hồ ly. Hơn nữa, đó là một ngọn lửa siêu cấp.

Nhìn ngọn lửa hồ ly to bằng Sevantess, Sevantess cạn lời. Tại sao Wolhwa có thể tung ra sức mạnh như vậy ở phút cuối cùng chứ?

Nghĩ lại, ông ta đã từng thấy tình huống tương tự trước đây. Không phải là thật, mà là trong một trò chơi mà Công chúa Cheonhae thích chơi. Trong đó, khi nhân vật chính gặp nguy hiểm, nữ chính sẽ thức tỉnh hoặc nhận được sức mạnh mới. Chẳng lẽ đây cũng là một trường hợp như vậy?

Liệu sức mạnh đó có trỗi dậy đột ngột chỉ vì người yêu của cô ấy đến xem trong tình huống nguy cấp?

‘Chuyện như vậy sao có thể tồn tại trong thực tế chứ…’

Ông ta không thể nói là không tồn tại được. Bởi vì ngay trước mắt ông ta là bằng chứng sống động.

Nhìn ngọn lửa hồ ly siêu cấp của Wolhwa, mọi người tạm dừng cuộc tranh cãi và cùng nhau nín thở. Hai cô gái thở dài vì tiếc nuối và ghen tị.

Mọi người đều không nghi ngờ gì về chiến thắng của Wolhwa.

Wolhwa dồn hết sức lực, ném ngọn lửa hồ ly siêu cấp đã hoàn thiện ra.

「Anh Youngmin, đồ ngốc nghếch!」

Về phía Youngmin.

「…Hả?」

Youngmin nhìn ngọn lửa đang lao tới mình với tốc độ siêu thanh nhưng không thể cảm nhận được hiện thực. Tại sao nó lại bay tới mình chứ? Sao lại bay về phía mình?

Ừm… dù sao thì dù có bị thiêu đốt thì cũng không chết. Nhưng nó sẽ đau lắm đúng không? …Và những suy nghĩ ngớ ngẩn khác cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cậu phản ứng chậm hơn một nhịp khi hét lên.

Tiếp theo đó là tiếng nổ lớn, khói dày đặc, và những mảnh vỡ bay lên.

「Khạch, khạch. Hú. Thở dốc! Anh Youngmin! Khi một người đang dồn hết sức lực để chiến thắng thì anh lại làm cái trò khốn kiếp gì vậy hả?!」

Những giọt nước mắt còn chưa khô hẳn, ngay cả đôi chân đang hướng về phía Park Wolhwa cũng chưa hoàn toàn đứng thẳng, hơi run rẩy. Wolhwa dồn hết những uất ức kìm nén suốt mấy trăm năm qua vào lời nói rồi hét to về phía nơi xảy ra vụ nổ. Nhìn kỹ thì khóe mắt cô ấy vẫn còn đọng lại một chút nước mắt.

“Trong lúc chơi game với Youngmin, bổn tọa có kể một câu chuyện cũ, hình như Youngmin cảm thấy buồn vì chuyện đó, nên bổn tọa đã an ủi chút thôi.”

Giữa lúc khói bụi dần tan đi, đó không phải là Youngmin mà là Công chúa Cheonhae-nim, đã đáp lại bằng một giọng điệu điềm nhiên. Có vẻ như cô ấy hoàn toàn không có ý định hóa giải hiểu lầm, lời giải thích vắn tắt đó chỉ như đổ thêm dầu vào lửa sự phẫn nộ của Wolhwa.

“Thật, thật là dơ bẩn! Công chúa Cheonhae-nim-nim rốt cuộc đang nghĩ gì mà lại... của người khác... cái... của người khác...”

“Chẳng lẽ đang băn khoăn không biết nên gọi là ‘người yêu’ hay ‘bạn trai’ sao? Không, là vì quá xấu hổ mà lỡ lắp bắp đúng không? Các ngươi mà còn cảm thấy ngượng ngùng với những từ ngữ đó sao? Vậy thì tiến độ của các ngươi chậm đến mức nào nữa? Hả? Các ngươi có đang yêu đương một cách đường đường chính chính không vậy?”

“Ư... Ưm! Tôi... tôi không biết gì hết! Chuyện... chuyện gì vậy?!”

“Nếu các đôi yêu nhau mà hỏi ‘hai người có hôn nhau không?’ thì có gì mà phải xấu hổ?”

“Hoàn! Toàn! Rất! Xấu hổ!”

Lúc này, khói đã tan hết và mọi người đều ho sù sụ vì dư chấn của vụ nổ, nhưng Công chúa Cheonhae-nim thì đang đứng chống tay ra sau lưng với vẻ mặt không hề bị tổn thương. Đặc biệt, luồng lửa lớn đó rõ ràng là nhắm vào Youngmin, thế nhưng Youngmin chỉ hơi bị ám khói chứ không hề có một vết xước nào.

Công chúa Cheonhae-nim, người đã lao ra phía trước Youngmin và hai cô gái như một cơn gió ngay trước khi quả cầu lửa tấn công, đã gạt nó sang một bên.

Công chúa Cheonhae-nim nhìn Youngmin và Wolhwa luân phiên, rồi nói:

“Nhìn phản ứng đó thì chắc chưa hôn nhau phải không? Tặc lưỡi. Tặc lưỡi. Không giống mấy đứa trẻ ngày nay chút nào. Sao mà tiến độ chậm thế kia?”

“Đó là sự xen vào không cần thiết!”

Wolhwa hét lên như vậy rồi đỏ mặt, lầm bầm gì đó sau đó nhưng không ai nghe thấy rõ. Và Youngmin cũng nhớ lại gì đó rồi cúi đầu.

「*Ngay lập tức xóa đoạn video trong đầu đi!*」

Đó là lời hét lên với giọng điệu khó chịu của Dasom Seo, nhưng nếu đó có thể làm được thì anh ta không phải là đàn ông.

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Kết quả của trò chơi đuổi bắt thế nào rồi? Còn khoảng 3 phút nữa thôi mà. Đã phân định thắng thua chưa?”

“...À.”

Nghe lời của Công chúa Cheonhae-nim, Wolhwa quay đầu lại. Khuôn mặt của Cervantes, đang đứng ngẩn ngơ vì thay đổi đột ngột của hoàn cảnh, hiện ra ngay trước mắt cô.

Cervantes cảm thấy một nỗi sợ hãi rợn người khi Wolhwa nhìn chằm chằm vào mình. Hắn ta định phản công, nhưng hành động của Wolhwa còn nhanh hơn.

“Tôi sẽ lấy băng đô đây!”

Trước khi hét lên, bàn tay của Wolhwa đã lao ra trước, và cô đã nhanh chóng giành lấy băng đô trước cả khi Cervantes kịp giơ tay lên để bảo vệ nó.

“Aaaa!”

Cervantes hét lên muộn màng nhưng cuộc đấu đã ngã ngũ.

Người chiến thắng trong “Giải đấu đuổi bắt Cervantes – Rùa Hwarang” lần thứ nhất do Công chúa Cheonhae-nim tài trợ chính là Park Wolhwa.

“Chúc... chúc mừng em.”

Dù là một chiến thắng có dư vị không mấy dễ chịu, nhưng dù sao thì thắng là thắng, nên Youngmin đã dốc lòng chúc mừng Wolhwa. Anh nghĩ mình là người duy nhất sẽ chúc mừng chiến thắng này của Wolhwa, và đó là sự chân thành muốn xoa dịu bầu không khí lạnh lẽo bằng mọi giá. Nhưng...

“Oyaho! Không phải thế! Hãy cùng nhau nói chuyện dưới truyền thuyết về rạn san hô đi!”

Wolhwa trợn tròn mắt rồi nắm chặt cánh tay của Youngmin và kéo đi.

Người ta nói rằng, nếu một đôi tình nhân cầu hôn dưới rạn san hô truyền thuyết, món quà của cuộc thi, thì họ sẽ hạnh phúc mãi mãi. Vậy mà, một cặp đôi sắp nghe những lời cằn nhằn thay vì lời cầu hôn, liệu cuộc sống của họ sau này sẽ ra sao?

Nghĩ đến việc Wolhwa sẽ mắng xối xả mình dù chẳng làm gì sai, Youngmin muốn khóc đến nơi.

「*Đồng lõa cũng là một hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng đó!*」

“Không phải! Tôi không phải đồng lõa mà là bị đồng lõa! Tôi là nạn nhân!”

Youngmin đang bị Wolhwa kéo đi, cô ấy đang rất giận dữ và anh ta đang cố lầm bầm những lời biện minh vô ích trong lòng, bỗng đụng phải lưng của Wolhwa đang đột ngột dừng lại.

“A!”

Youngmin định thần lại trước tiếng hét kinh ngạc của Wolhwa, nhìn về phía trước và đơ người trong giây lát với vẻ mặt khó hiểu. Nơi Wolhwa đang nhìn chằm chằm là khu vườn Long Cung đã hóa thành phế tích.

Đó là do trận chiến giữa Wolhwa và Cervantes, nhưng ngay cả trong lúc nguy cấp đó, Wolhwa vẫn cố gắng hết sức để không động đến rạn san hô truyền thuyết. Vậy mà, rạn san hô truyền thuyết to lớn, đáng lẽ phải giúp cô ấy tận hưởng chiến thắng giành được làm phần thưởng sau trận chiến gian khổ đó, lại bị đổ gục từ gốc.

Và trên nền đất, có một vết tích của vụ nổ khổng lồ.

“À, xin lỗi. Bổn tọa đã lầm rồi.”

Công chúa Cheonhae-nim nói lời xin lỗi với giọng điệu không lẫn một miligram hối hận nào.

“Quả cầu lửa vứt đi trong lúc vội vàng lại tình cờ trúng vào phía đó. Ta cũng không biết nữa. Khiến nó ra nông nỗi này thì cả thần thông lực của rạn san hô truyền thuyết cũng vô dụng.”

‘Từ đầu đã chẳng có thần thông lực nào rồi!’

Youngmin suýt nữa đã cãi lại trước lời giải thích trơ trẽn của Công chúa Cheonhae-nim, nhưng anh ta cố gắng nuốt lời đó vào bụng. Tuy nhiên, sự trơ trẽn của Công chúa Cheonhae-nim không dừng lại ở đó.

“Nhân tiện, khu vườn Long Cung xinh đẹp đó lại biến thành phế tích như thế này sao... Hơn nữa, rạn san hô truyền thuyết đã tồn tại hàng ngàn năm cũng bị hủy hoại. Chiến đấu là một sự vô nghĩa không để lại gì. Mong các ngươi sẽ chấm dứt chuỗi hận thù bằng đối thoại, hơn là chiến đấu.”

Công chúa Cheonhae-nim giảng giải một cách dịu dàng bằng giọng điệu nghiêm khắc nhưng ấm áp, ánh mắt của những đứa trẻ dán chặt vào cô ấy với sự kính cẩn tột độ.

‘Người trải thảm cho họ chiến đấu lại nói những lời như vậy thì không phải là nói suông sao!’

Không biết có nhận ra ánh mắt của những đứa trẻ đang nhìn chằm chằm với một tâm trạng đồng điệu hay không, Công chúa Cheonhae-nim kết thúc tình huống bằng lời cuối cùng.

“Dù vật phẩm đã biến mất nhưng cá cược vẫn là cá cược, nên kẻ thua cuộc Cervantes sẽ là Cervantes Rùa Hwarang số 1. Mặc dù trước đây ta đã trì hoãn vì nó luôn từ chối dù có chết, nhưng bây giờ ta có thể chính thức tuyên bố điều này ở Đông Hải. Nhân cơ hội này, hãy nhanh chóng tập hợp thành viên để tạo ra một đội Rùa Hwarang hoàn chỉnh đi.”

Trái ngược với vẻ mặt mãn nguyện của Công chúa Cheonhae-nim, Cervantes Rùa Hwarang số 1 thì gục xuống sàn với vẻ mặt tuyệt vọng như bị nhấn chìm vào vực sâu.

Với vẻ ngoài như đã già đi cả ngàn năm chỉ trong khoảnh khắc, không ai có thể nói lời an ủi.

Cuối cùng, "Giải đấu đuổi bắt Cervantes" lần thứ nhất do Công chúa Cheonhae-nim tài trợ, đã kết thúc với việc tạo ra người thắng và người thua, nhưng lợi ích lại thuộc về một người không ngờ tới.

Youngmin thở phào nhẹ nhõm vì việc bị Công chúa Cheonhae-nim ôm đã được bỏ qua một cách êm đẹp.

“Về nhà nói chuyện nhé.”

Sự an ủi ngắn ngủi đó, đã biến thành nỗi thất vọng trong chốc lát vì lời thì thầm của Wolhwa, như thể đang đứng xếp hàng để nhận những lời mắng mỏ đã phải chịu đựng bấy lâu.

***

Rời khỏi khu vườn Long Cung đã trở thành phế tích, Công chúa Cheonhae-nim lại tập trung trong đại sảnh và nói với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện:

“Chà. Lâu lắm rồi mới thấy ồn ào như vậy, khá thú vị đấy chứ. Thỉnh thoảng, không phải chơi game online mà gặp gỡ người thật cũng hay phết.”

“Thưa Công chúa-nim, thần xin tâu rằng, người nên bỏ bớt cái bản tính “kẻ nghiện game” đó đi và làm nhiều việc thiện cho bá tánh của người!”

“Im đi. Im miệng đi, Cervantes.”

“Hư... ư... ư... ư... ư...!”

Cervantes, hay bây giờ là Cervantes Rùa Hwarang số 1, đã trở lại hình dạng rùa biển ban đầu của mình, úp mặt vào chiếc vây trước và khóc nức nở.

Mặc dù Công chúa Cheonhae-nim đã cáu gắt, nhưng thấy nó khóc thảm thương như vậy, cô cũng cảm thấy hơi có lỗi. Bằng chứng là cô vỗ vào mai rùa của Cervantes và nói:

“Dù sao thì lời khuyên trung thành của ngươi là đúng, ta cũng nghĩ như vậy.”

“Công, Công chúa-nim?”

“Ta đã trì hoãn rất nhiều thứ. Nhưng từ bây giờ, ta sẽ làm theo lời khuyên của ngươi và thực hiện nhiều việc đã trì hoãn bấy lâu.”

Công chúa Cheonhae-nim cười tươi như thể lời đó không phải là nói dối. Cervantes, người đã phụng sự Công chúa Cheonhae-nim từ lâu, biết rõ rằng vẻ mặt đó không hề nói dối.

“Công chúa Cheonhae-nim! Công chúa Cheonhae-nim! Cuối cùng người cũng thật sự nghĩ thông rồi sao? Thanh Giáp này, thần rất vui... rất vui...”

“Thanh Giáp? Không phải đó là Cervantes sao?”

“Ư! ư! ư! ư!”

“Chà, đúng là một con rùa yếu đuối. Như vậy thì làm sao có thể mang danh hiệu Rùa Hwarang đầu tiên được?”

‘Đầu tiên? Chẳng lẽ có ý định làm thành series sao?’

Youngmin rất tò mò về điều này, nhưng nếu hỏi bây giờ thì có lẽ sẽ nhận được câu trả lời đủ để phá vỡ trái tim vốn đã rạn nứt của Cervantes đến mức không thể phục hồi được. Vì vậy, Youngmin đành kìm nén sự tò mò trong lòng.

Dù sao thì, chỉ cần Công chúa Cheonhae-nim đã quyết tâm thực hiện những việc mà cô đã trì hoãn bấy lâu, thì Youngmin cũng coi đó là một bước tiến lớn, và anh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

“Vậy thì, ngay lập tức sắp xếp lịch trình tiếp đón sứ thần của Ngọc Hoàng Thượng đế đi.”

“Hả? Tại sao ta phải gặp những người đó?”

Công chúa Cheonhae-nim hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu. Cervantes lại phản bác với vẻ mặt còn khó hiểu hơn cả Công chúa Cheonhae-nim.

“Không phải vừa nãy Công chúa-nim đã nói sẽ gặp gỡ nhiều người hơn sao!? Chẳng lẽ Long Vương của Đông Hải lại định nói hai lời sao?!”

“Lời đó là bổn tọa nói sẽ cân nhắc việc tham gia buổi gặp mặt offline của bang hội. Trước đây, bổn tọa không hiểu tại sao mình phải ra ngoài để gặp mặt những người đã quen biết online. Vì vậy, ta đã liên tục từ chối lời đề nghị của các thành viên bang hội. Nhưng những sự ồn ào như thế này cũng thú vị thật. Để có được những niềm vui này, bổn tọa nghĩ việc ra ngoài gặp gỡ mọi người cũng không tệ.”

Công chúa Cheonhae-nim gật đầu như thể đã ngộ ra điều gì đó lớn lao.

“...Dạ?”

Cervantes bị câu trả lời quá bất ngờ, dung lượng hiểu biết trong đầu nó như bị đoản mạch ngay lập tức. Youngmin tuy thấy thương hại Cervantes không thể phản ứng lại trước quyết định bất ngờ của Công chúa Cheonhae-nim, nhưng anh lại khá vui vì có thể gặp Công chúa Cheonhae-nim ở trên mặt đất.

“Buổi gặp mặt offline có tổ chức ở Seoul không?”

“À, bang chủ là người Seoul nên từ trước đến giờ đều tổ chức ở Seoul. Nhưng thỉnh thoảng để chiều lòng những người sống ở tỉnh khác, họ cũng tổ chức ở Daegu, Busan hoặc Gwangju. Với ta thì ngày giờ hay địa điểm nào cũng được, ta là một người không cần quan tâm đến mấy chuyện đó, nhưng nếu đi thì chắc sẽ thường xuyên đến Seoul. Mà sao ngươi lại hỏi vậy?”

“Nếu vậy, tôi nhất định sẽ đền đáp cho người một cách chính thức. Nếu người đến mặt đất, hãy liên hệ với tôi nhé!”

Vừa nói, Youngmin định lấy sổ tay ra để ghi số điện thoại của mình nhưng rồi lại dừng lại.

“Khoan... Có thể liên lạc qua điện thoại không ạ?”

Đây là một câu hỏi hiển nhiên, xét đến Long Cung nằm sâu dưới đáy biển. Nhưng Công chúa Cheonhae-nim lại nhìn Youngmin với vẻ mặt khó hiểu rồi chỉ vào bộ sưu tập của mình và nói:

“Có bộ sưu tập như thế này và game cũng chạy mượt mà, chẳng lẽ không có điện thoại sao? Ngươi quên rồi à? Ban đầu chính ta là người đã gọi điện cho ngươi đó.”

“À, đúng rồi. Là thế mà.”

Nỗi lo lắng của Youngmin quả thật là vô ích. Youngmin viết số điện thoại của mình vào một mảnh giấy rồi đưa cho Công chúa Cheonhae-nim. Sau khi chắc chắn Công chúa Cheonhae-nim đã nhận lấy, Youngmin lại nhấn mạnh một lần nữa.

“Nhất định phải liên hệ với tôi nhé. Tôi sẽ nhất định trả ơn này.”

Công chúa Cheonhae-nim cười nhẹ rồi nhận lấy mảnh giấy Youngmin đưa và nói:

“Việc bổn tọa giúp ngươi thì chẳng có gì ngoài việc cho ngươi mượn ngực cả. Sao lại phải vội vàng cảm ơn như thế. Dù sao thì, nếu là vì ngực của bổn tọa mềm mại thì dù có làm quá lên thế này cũng không trách được.”

“Không phải vậy!”

Youngmin kinh ngạc hét lên rồi lén nhìn sang hai cô gái đang đứng cạnh. Ngay cả khi anh không cần phải nhìn lén, những ánh mắt sắc lạnh của hai cô gái vẫn như kim châm vào sau gáy anh. Các cô gái không nói gì, lướt qua Youngmin và tiến đến Công chúa Cheonhae-nim, người đang cầm mảnh giấy ghi số điện thoại của Youngmin.

“Ưm? Các ngươi cũng muốn đưa thông tin liên hệ sao? Không sao đâu. Chỉ cần có số của Youngmin là...”

“Không phải vậy ạ. Oraeboni của chúng tôi rất bận nên khó có thể nhận điện thoại.”

Wolhwa cười tươi rồi tự nhiên giật lấy mảnh giấy từ tay Công chúa Cheonhae-nim.

“Gì! Gì vậy?! Gì vậy? Này! Đưa mảnh giấy đó đây!”

Công chúa Cheonhae-nim vội vàng đưa tay ra nhưng bị Harim nắm lấy.

“Chúng tôi thường ở trường. Vì vậy, hãy liên hệ qua bệnh viện của chú rùa già và anh quản lý nhé. Người biết số điện thoại của chú rùa già đúng không? Chúng tôi muốn mời người đến nhà mẹ tôi nên nhất định hãy liên hệ nhé.”

“...”

“Ở Seoul, tôi và sư huynh sống trong một căn hộ lớn. Nó khá rộng rãi vì được dùng làm tổng bộ, nên có nhiều phòng trống. Nếu người có kế hoạch đến, đừng đến khách sạn mà hãy liên hệ với chúng tôi nhé.”

Và Yeon-a, không biết từ lúc nào đã rút ra một mảnh giấy ghi địa chỉ và số điện thoại căn hộ của mình rồi đưa vào tay Công chúa Cheonhae-nim.

Không cần liếc mắt một cái, mà sự phối hợp lại trôi chảy như nước, khiến Công chúa Cheonhae-nim quên cả tức giận mà thán phục.

“Chà, các ngươi lại thế này à? Với chuyện của Youngmin, các ngươi vừa là đối thủ vừa là đồng minh sao? Ngược lại, điều đó chẳng phải tốt sao?”

“Chúng tôi thà chết còn hơn là hòa thuận!”

Nhìn những cô gái đồng thanh hợp xướng, Công chúa Cheonhae-nim lấy tay che miệng mà cười phá lên. Từ tính cách đến hành động, tất cả đều khiến người ta cảm thấy cô ấy là một công chúa, chứ không phải Long Vương gì cả.

“Công chúa Cheonhae-nim! Xin hãy tỉnh táo lại về thân phận Long Vương của mình đi!”

Với tiếng gầm giận dữ muộn màng của Cervantes của Tây Cung, cùng với tiếng cười của Công chúa Cheonhae-nim, Long Cung yên tĩnh rung chuyển khẽ.

“Vậy thì, nếu sớm được đến mặt đất... ta nhất định sẽ liên lạc cho ngươi. Hãy đi đường cẩn thận nhé.”

Sau khi trao đổi những lời tạm biệt ngắn ngủi và ân cần, Công chúa Cheonhae-nim vẫy tay. Các cô gái tiếp tục chào Công chúa Cheonhae-nim và cùng Cervantes rời khỏi đại sảnh. Cervantes cũng có vẻ tiếc nuối, hỏi rằng có muốn ở lại vài ngày không vì còn nhiều phòng trống.

“Này. Các con định làm gì với trường học của bọn trẻ? Ta không muốn nói những lời giáo điều, nhưng nhiệm vụ của học sinh là phải đi học. Dù không phải chuyến này, nhưng chúng ta có thể gặp lại nhau bất cứ lúc nào.”

Thật hiếm khi Công chúa Cheonhae-nim nói những lời bình thường như vậy. Cervantes không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. Nhưng lạ lùng thay, Cervantes lại cứ ấp úng muốn giữ các cô gái lại Long Cung. Cuối cùng, chỉ sau khi Công chúa Cheonhae-nim nổi giận, nó mới rụt rè lê bước đưa các cô gái lên mặt đất.

Youngmin cảm thấy có điều gì đó không ổn về bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, nhưng dù anh có hỏi Wolhwa, đây cũng không phải là lúc để cô trả lời. Dù đã tìm thấy chiếc đuôi của Wolhwa an toàn và có thêm đồng minh mạnh mẽ, nhưng Youngmin vẫn phải rời Long Cung với một cảm giác khó chịu mơ hồ. Lúc đó, Công chúa Cheonhae-nim gọi riêng Youngmin lại.

“Có chuyện gì ạ?”

Youngmin nghĩ đó là một câu chuyện quan trọng nên với vẻ mặt hơi nghiêm túc, anh đã chuẩn bị lắng nghe lời của Công chúa Cheonhae-nim.

“Không có gì khác... Cái gì nhỉ. Ưm. Ngươi đã quyết định chưa?”

“Dạ?”

“À, không phải là phải quyết định ngay đâu, ngươi có thể suy nghĩ thong thả rồi lựa chọn. Nhưng bổn tọa hơi nóng tính. Chỉ là muốn biết ngươi đã quyết định trong lòng ở mức độ nào rồi thôi.”

Youngmin hiểu rõ Công chúa Cheonhae-nim đang hỏi về quyết định gì. Nhưng anh vẫn chưa thể đưa ra quyết định vững chắc về điều đó. Vì vậy, Youngmin thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

“Ồ, vậy sao? Vậy là ngươi đã quyết định sẽ làm như vậy.”

Công chúa Cheonhae-nim mỉm cười và liên tục gật đầu khi nghe về công việc mà Youngmin định làm từ hôm nay. Anh ta đã nghĩ rằng cô ấy sẽ cằn nhằn rằng anh ta còn lâu mới làm được, nhưng thật bất ngờ, cô ấy có vẻ rất hài lòng với quyết định của Youngmin.

“Đúng vậy, bất cứ việc gì cũng bắt đầu từ những bước đi nhỏ nhất. Giống như khi bắt đầu chơi game, ngươi chỉ có tiền và trang bị cũ kỹ, ban đầu có thể rất khó khăn. Nhưng từ bây giờ, cuộc đời của ngươi sẽ thay đổi tùy thuộc vào cách ngươi hành động.”

Công chúa Cheonhae-nim vỗ vai Youngmin như để động viên, đưa ra ví dụ và bảo anh hãy cố gắng.

“Sau này sẽ có nhiều việc khó khăn, nhưng hãy khắc sâu trong lòng rằng ‘có lựa chọn tốt nhất nhưng không có lựa chọn hoàn hảo nhất’. Hãy nỗ lực hết mình.”

“Vâng. Vậy lần sau chúng ta gặp lại.”

“Được. Cẩn thận đi nhé.”

Công chúa Cheonhae-nim mỉm cười tiễn bước Youngmin và những đứa trẻ đang rời đi. Các cô gái bĩu môi vì Youngmin và Công chúa Cheonhae-nim đã thì thầm điều gì đó riêng tư. Youngmin trông bối rối và cố gắng viện đủ thứ lý do để biện minh cho mình... Công chúa Cheonhae-nim vẫn đứng trước cổng cho đến khi bóng dáng những đứa trẻ khuất hẳn.

Khi những đứa trẻ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô ấy chống tay ra sau lưng rồi quay lại đại sảnh, không phải theo cách cô ấy đến – bám vào mai của Cervantes để từ sâu dưới biển từ từ nổi lên mặt nước.

Long Cung, thỉnh thoảng lại rung động nhè nhẹ, giờ yên tĩnh như tờ.

Công chúa Cheonhae-nim gom bộ sưu tập đang bày trong đại sảnh rồi mang vào phòng của mình.

“Hừm. Đáng lẽ mình phải bảo bọn họ dọn dẹp hết mấy thứ này rồi mới rời đi. ...Mà, dù có dọn đi cũng không đảm bảo an toàn, nhưng dù sao cũng chỉ là vấn đề tâm lý. Vẫn còn chút thời gian, nên những gì có thể dọn đi thì cứ dọn đến nơi an toàn đi.”

Trong lúc di chuyển bộ sưu tập, Công chúa Cheonhae-nim cầm một chiếc PFP bản giới hạn mà cô từng chơi cùng Youngmin và Dasom Seo.

“...Thật tiếc quá. Đáng lẽ mình nên tặng một cái làm quà. Hừm hừm hừm. Có lẽ nếu mình gặp con bé trên mặt đất sau này thì lúc đó tặng quà cũng được. Dù là đồ mình dùng rồi, nhưng chắc con bé sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.”

Công chúa Cheonhae-nim cẩn thận đặt hai chiếc PFP đặc biệt của mình vào sâu bên trong và dùng pháp thuật tạo ra một lớp bảo hộ trang trọng.

“Ước gì được cùng Youngmin đi săn ở một quán cà phê trên mặt đất.”

Công chúa Cheonhae-nim, vừa đặt bộ sưu tập vào chỗ cũ rồi quay lại đại sảnh, mơ màng nhìn vào hư không và nói. Như để hưởng ứng, Long Cung khẽ rung chuyển. Không, rung động càng lúc càng mạnh hơn. Thậm chí chu kỳ rung động cũng càng lúc càng ngắn lại.

“Chà, đúng là một tên nóng nảy. Không thể cho ta chút thời gian để hồi tưởng lại ký ức hôm nay sao.”

Công chúa Cheonhae-nim nhìn chằm chằm xuống sàn đại sảnh với vẻ mặt không hài lòng. Lúc này, sàn đại sảnh dần nứt ra, phát ra tiếng ồn khó chịu vang vọng khắp tai.

Tiếng ồn và rung động càng lúc càng lớn hơn. Cuối cùng, những vết nứt trên sàn biến thành những vết nứt lớn hơn.

“Mà, sức mạnh của bổn tọa đã yếu đi nhiều rồi. Dù đã dốc sức vì đất nước này, nhưng cũng chỉ mới ngàn năm. Đúng như đã hứa, ta đã không thể bảo vệ đất nước và con cháu của bá tánh. Giờ đây, ta thậm chí không có đủ sức mạnh để giữ lại một mình ngươi... Có lẽ không thể tránh khỏi việc Ngọc Hoàng trên Thiên Giới sẽ thay thế Long Vương của Đông Hải bằng một người khác, và ta sẽ bị trục xuất và phải hối hận trong sự căm phẫn.”

Ầm! Ầm! Ầm! Rắc! Rắc!

Những vết nứt trên sàn nhà như nổ tung, bắn lên trần nhà. Giữa đống gạch đá và bụi đất, Công chúa Cheonhae-nim đứng lặng người, nhìn chằm chằm vào trung tâm vết nứt.

Tình trạng hoàn toàn tan nát của đại sảnh hiện ra, và ở giữa sàn nhà là một cái hố đen sâu thẳm.

“Dám! Dám! Dám làm cái trò bẩn thỉu này!”

Một giọng nói thấp và nghiến răng ken két vang lên. Công chúa Cheonhae-nim không hề chớp mắt nói:

“Ta đã nghĩ có thể cầm cự được thêm một ngày nữa, nhưng thật tiếc quá. Ta rất muốn chơi với lũ trẻ thêm nữa, nhưng đây là giới hạn của ta rồi.”

Từ trong hố, một vật thể lớn màu bạc, trông giống như một con cáo gầy gò với vẻ ngoài bất hạnh, từ từ nổi lên. Ánh mắt vàng lóe lên từ giữa, nhìn thẳng vào Công chúa Cheonhae-nim. Và bên dưới chiếc mũi của con cáo đó là một cái miệng lớn mở rộng. Nó không hề có ý định giấu đi những chiếc răng nanh trắng muốt.

Eunho, con cáo bạc to lớn với vẻ ngoài bất hạnh và dữ tợn, hét lên với Công chúa Cheonhae-nim, như thể muốn xé xác cô ấy bằng nanh vuốt của mình.

“Một con cá nhỏ sống dưới đáy biển mà dám cản trở ta! Ta sẽ không tha cho ngươi!”

Eunho gầm dài rồi hạ thấp người.

“Hừ. Đúng là một tên lỗ mãng, dám đường hoàng vào nhà người khác rồi gào thét. Rốt cuộc ngươi không có phép tắc gì sao? Bên ta vì ngươi mà đã mất đi nhiều thần tử, Long Cung cũng bị phá hủy một nửa. Ta mới là người phải yêu cầu bồi thường thiệt hại.”

Eunho phá nát sàn đại sảnh, và dư chấn của nó đã làm rung chuyển bức tường phía sau. Những vật trang trí Giáng Sinh treo trên tường rớt xuống, để lộ bức tường phía sau bị hư hại nặng nề. Một số chỗ trên bức tường bị thủng lỗ chỗ, cho thấy sức công phá khủng khiếp.

“Thật không ngờ những món đồ trang trí mua chơi cho vui lại phải dùng vào mục đích quái đản này vì ngươi.”

Công chúa Cheonhae-nae từ từ đứng dậy khỏi ngai vàng và vén tay áo lên.

“Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá cho điều đó.”

Ngược lại với Công chúa Cheonhae-nim đang trầm lặng vén tay áo lên, Eunho, kẻ trước đó còn giận dữ như muốn giết người, bỗng nhiên bật cười như bị điên.

“Khặc khặc khặc khặc! Ngươi dám nói gì với ta? Bắt ta phải trả giá?! Ngươi có biết mình đang nói gì không vậy? Nực cười thật. Thật là nực cười!”

“Bổn tọa không thấy buồn cười, nhưng đôi khi các thành viên bang hội lại thấy lời bổn tọa nói rất thú vị, đến mức ôm bụng cười phá lên. Ngược lại, bổn tọa có vẻ có tài làm người khác cười.”

“Dừng cái trò đùa nhạt nhẽo đó lại đi! Từ đầu nếu ngươi ngoan ngoãn trả lại đuôi của Wolhwa thì đâu phải chịu cái bộ dạng đau đớn như vậy!”

“Hừ. Kẻ cường đạo tự tiện xông vào Long Cung và tàn sát các thần tử của bổn tọa lại ăn nói mạnh miệng thế sao.”

“Ngươi ngu ngốc không nhận ra ta mà lại dám ra tay? Lần này đến lượt ngươi phải trả giá. Ngươi dám không nghe lời ta, còn phá nát cái nơi mà ta đã giấu đi? Một hai mạng người không thể đền bù được cái giá đó đâu!”

“Đáng tiếc là, bổn tọa chỉ có một mạng.”

“Đừng có đánh trống lảng! Tuy ngươi đã đuổi hết những kẻ còn sống sót ra ngoài, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ bỏ cuộc sao? Ta sẽ truy tìm đến tận cùng địa ngục, nhai xương nghiền thịt từng kẻ một! Ta sẽ dùng máu thịt của chúng làm dưỡng chất cho cơ thể này, và linh hồn của chúng làm dưỡng chất cho cái đuôi của ta!”

Eunho vung chiếc đuôi thứ chín của mình mạnh hơn trước và tiến về phía trước, vừa vung đuôi vừa nói với giọng trầm hơn.

“Ngươi đã khiến Cửu Vĩ Hồ Eunho nổi giận! Suốt đời ngươi sẽ phải ôm lòng hối hận và nằm trong chiếc đuôi của ta!”

Khi nghe lời hét đó, khuôn mặt của Công chúa Cheonhae-nim méo mó.

Có phải cô ấy sợ hãi không? Không phải.

Vậy thì có phải cô ấy tức giận không? Gần đúng, nhưng cũng không phải.

“Puhahahahahahahahahahahahah!”

Công chúa Cheonhae-nim đột nhiên ôm bụng cười phá lên. Không giống như Eunho đã cười điên loạn trước đó, đây là một trận cười khinh thường đối thủ, như thể cô ấy thấy buồn cười đến chết.

“Sợ chết nên phát điên rồi sao?”

Eunho gầm gừ, nghiến răng ken két, nhìn chằm chằm vào Công chúa Cheonhae-nim, người đang cười phá lên trước mặt nó. Công chúa Cheonhae-nim giơ tay lên như bảo nó chờ một lát và cố nén tiếng cười. Nhưng có vẻ như cô ấy không thể hoàn toàn kìm được tiếng cười khúc khích, đến mức mắt cô ấy đỏ hoe và khó thở.

“Ha. Ahaha! Thực sự buồn cười đến chết mất. Thật là một trải nghiệm mới lạ. Gì? Cửu Vĩ Hồ? Ngươi vừa tự xưng mình là Cửu Vĩ Hồ sao?”

“...”

Eunho không đáp lại, bước đi nặng nề về phía Công chúa Cheonhae-nim. Tiếng bước chân nặng nề của nó làm rung chuyển sàn nhà đại sảnh, như thể thay lời cho sự tức giận của Eunho đang im lặng.

“Ngươi tự xưng mình là Cửu Vĩ Hồ với cái đuôi trông giống như được vá víu một cách gượng ép, đúng là một trò đùa buồn cười nhất.”

Nhưng Công chúa Cheonhae-nim vẫn không hề chớp mắt, tiếp tục lăng mạ Eunho.

“Im miệng đi. Nếu không im, ta sẽ bắt ngươi im miệng mãi mãi.”

“Nếu ngươi tự xưng mình là Cửu Vĩ Hồ với cái đuôi vá víu như vậy thì tại sao lại nhắm vào đuôi của Wolhwa? Ngươi tự mình cũng biết rõ điều đó mà.”

Lúc này, khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp đến mức Eunho có thể vung cái chân trước khổng lồ của mình để đánh Công chúa Cheonhae-nim.

“Ngươi có tạo ra hàng trăm, hàng nghìn cái đuôi như vậy để gắn vào thì ngươi cũng sẽ không bao giờ trở thành Cửu Vĩ Hồ. Cửu Vĩ Hồ là những hồ ly yêu quái được tạo ra bằng cách tu luyện một ngàn năm, tích đức và phẩm hạnh một mình. Nếu muốn, chúng có thể trở thành con người, hoặc lên thiên giới để trở thành thần thú được đối đãi, là loài yêu quái gần với thần thánh nhất. Đó chính là Cửu Vĩ Hồ.”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Một bán yêu méo mó như ngươi, dù có đoạt được cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ thật đi chăng nữa, thì vĩnh viễn cũng không thể trở thành Cửu Vĩ Hồ thật.”

“Di chúc đã nói hết rồi sao?!”

Không thể chịu đựng thêm nữa, Eunho vung cái chân trước khổng lồ của mình. Nhưng cái chân trước như bị một thứ gì đó vô hình chặn lại. Tuy chỉ vài ngày, nhưng Công chúa Cheonhae-nim đã dồn toàn bộ sức mạnh để phong ấn Eunho ở một nơi sâu thẳm của Long Cung. Lần này, sức mạnh của Công chúa Cheonhae-nim đang được sử dụng để bảo vệ cơ thể của chính mình.

Eunho điên cuồng vung cái chân trước của mình, nhưng nó chỉ có thể đấm vào một bức tường vô hình.

“Và ngươi không sai lầm gì khi nghĩ rằng mình có thể đoạt lấy đuôi của Wolhwa. Nhưng Wolhwa cũng không phải Cửu Vĩ Hồ thật. Từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ một hồ ly yêu quái nào trở thành Cửu Vĩ Hồ bằng cách đoạt lấy đuôi của một Cửu Vĩ Hồ thật. Hơn nữa, nếu ngươi có lấy được đuôi của Wolhwa, người không phải là Cửu Vĩ Hồ thật, thì cũng chẳng khác gì gắn thêm một chiếc đuôi lông cao cấp hơn thôi.”

Eunho đột ngột dừng cái chân trước đang vung lên.

“...Ngươi vừa nói gì?...”

Eunho nhìn chằm chằm vào Công chúa Cheonhae-nim với vẻ mặt như muốn nói rằng “nếu ngươi nói gì nữa thì đừng trách”.

“Tại sao ta phải nói những lời vô nghĩa như vậy? Wolhwa, ngay từ khi sinh ra, đã không phải là Cửu Vĩ Hồ của Taeeulneung. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ được sinh ra để đưa tộc hắc hồ ly lên thiên giới. Những chiếc đuôi của Wolhwa chỉ là những chiếc đuôi được thiên giới gắn tạm thời cho mục đích đó. Từ đầu, những chiếc đuôi của Cửu Vĩ Hồ được tạo ra qua nhiều năm tu luyện nên chúng chỉ chứa đựng sức mạnh để khiến người ta nhận ra lẽ trời đất, chứ không có những khả năng kỳ lạ như Cửu Vĩ Hồ thật.”

“...”

“Chà, đúng là vẻ mặt đáng sợ. Mà đúng thôi. Một yêu quái ở chốn quê mùa thì làm sao có thể biết được những thông tin hiển nhiên như thế này. Dù ngươi có lấy được đuôi của Wolhwa đi chăng nữa, thì rốt cuộc cũng không thể trở thành Cửu Vĩ Hồ. Không, ngươi đã đi sai đường ngay từ đầu, nên sau này cũng sẽ không bao giờ trở thành Cửu Vĩ Hồ. Ngươi bây giờ chỉ là một yêu quái xấu xa sống một cuộc đời như một tên côn đồ, và sau này cũng sẽ sống như vậy mãi mãi.”

“Câm miệng.”

“Có lẽ ngươi không thích bị dồn nén, và muốn xả hết những bực bội dồn nén trong ngươi ngay bây giờ chăng?”

“Ta đã bảo câm miệng!”

Eunho hét lên, điên cuồng vung cái chân trước của mình một lần nữa. Như thể vung chân một cách bạo lực vào bức tường vô hình vẫn chưa đủ, nó còn cắn xé hư không như một kẻ điên. Công chúa Cheonhae-nim không hề chớp mắt nhìn nó, vẫn tiếp tục nói những điều mình muốn.

“Ngươi muốn Wolhwa vì ngươi thấy ở Wolhwa những gì ngươi không có. Không, có lẽ ngươi muốn Wolhwa vì Wolhwa có những gì ngươi đã đánh mất.”

“Ngươi biết gì về ta mà dám ba hoa chích chòe?!”

“Ta biết rõ chứ. Ngươi nghĩ ta không điều tra về ngươi sao? So với Wolhwa hay những yêu quái khác, ta biết rõ về ngươi hơn nhiều. Ta biết ngươi đã mất gì và lý do ngươi muốn Wolhwa.”

“Đừng có cười! Ta không thể dung thứ cho những kẻ yếu ớt như con người và những kẻ yêu quái chỉ biết hòa bình! Ta muốn Wolhwa vì không thể để cô ấy rơi vào tay những kẻ đó! Những kẻ muốn lợi dụng sức mạnh của Wolhwa nhất định sẽ xuất hiện! Chính vì vậy, Wolhwa cần được bảo vệ bằng sức mạnh của một yêu quái mạnh hơn! Bằng sức mạnh của một yêu quái vĩ đại hơn những yêu quái khác đang sống trên mặt đất!”

“Nực cười! Điều đó không cần một yêu quái mạnh mẽ cũng có thể làm được! Và kẻ đang làm điều đó bây giờ không phải là ngươi, một bán yêu tầm thường!”

Công chúa Cheonhae lần đầu tiên vung tay. Dù không có thứ gì mắt thường có thể nhìn thấy được phóng ra, Eunho vẫn lùi lại phía sau như thể bị đánh trúng một đòn nặng nề.

「Bên cạnh Wolhwa lúc này có con người Youngmin đang ở đó. Ngươi chẳng làm được gì cả. Ngược lại, ngươi chỉ muốn cướp đi thứ gì đó từ Wolhwa mà thôi. Nhưng Youngmin của ta sẽ làm những điều ta không thể làm cho Wolhwa trong tương lai. Hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện cướp bóc hay những việc đại loại thế. Tất nhiên, với sức mạnh của mình, hắn cũng không thể bảo vệ Wolhwa như ta được.」

「Chết tiệt… Ta còn hơn hẳn tên súc vật đó…!」

「Câm mồm! Đứa trẻ đó có thể làm những điều mà ngươi không thể!」

「Đó là cái gì?!」

Công chúa Cheonhae mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt của Youngmin và những lời cuối cùng mà cậu đã nói.

「Đó là bao bọc cậu ấy.」

「Bao bọc ư? Ngươi nghĩ chỉ với cái thứ như vậy mà hắn có thể bảo vệ Wolhwa sao? Ngươi nghĩ một tên súc vật muốn lợi dụng sức mạnh của cửu vĩ hồ mà có thể bao bọc Wolhwa sao?!」

「Ít nhất thì hắn cũng có thể làm được nhiều hơn ngươi. Thế nên hôm nay, ngươi phải biến mất khỏi nơi này. Vì những hậu duệ của những người đã chết vì chiếc đuôi rách rưới của ngươi, và để an ủi linh hồn của những thần dân trong cung điện của ta đã chết dưới tay ngươi. Ngươi sẽ phải biến mất khỏi đây ngay hôm nay, dưới tay của ta!」

「Chủ đề là một Long Vương ở vùng biên giới đã mất hết sức mạnh mà dám mở miệng nói lời lớn sao! Kẻ phải chết là ngươi! Đồ Long Vương thối nát! Ngươi nghĩ cái Long Vương này có bao nhiêu linh hồn ư? Chết đi! Ta sẽ dùng linh hồn của ngươi làm dưỡng chất cuối cùng cho cái đuôi của ta!」

「Cứ thử làm xem! Nếu ngươi làm được thì làm đi!」

Khi Công chúa Cheonhae bung mình ra, ánh sáng xanh lam từ cơ thể nàng lan tỏa ra xung quanh. Eunho lao về phía Công chúa Cheonhae như một mũi tên.

Ánh sáng bạc đầy điềm gở và ánh sáng xanh lam khổng lồ xoắn xuýt vào nhau, xuyên thủng mái Long Cung đang rung chuyển như sắp sụp đổ, rồi hung tợn xuyên qua cả Đông Hải.

Trong hình dạng chân thân của Long Vương Đông Hải, một Thanh Long hùng vĩ, Công chúa Cheonhae nhìn Long Cung đang sụp đổ với đôi mắt buồn bã một lúc.

‘Mình muốn tặng cho cậu nhóc đó một phiên bản giới hạn PFP. Không, phải tỉnh táo lại. Mình đã phong ấn cẩn thận nên cậu ấy nhất định sẽ an toàn. Không phải mình cần phải thưởng thức Irasa Kyeongsan Hunter cùng cậu nhóc đó một lần nữa sao.’

Công chúa Cheonhae, người đã ổn định lại tâm trí, nhìn chằm chằm vào con cáo bạc đang đối mặt với mình. Con quái vật có bốn chân này giống một con thú hơn là một người, nó bay lượn mà không hề kiêng nể gì ngay cả dưới đáy biển sâu.

Tuy ghét Ngọc Hoàng, nhưng đứa con gái Wolhwa của ngài lại không khiến nàng ghét. Ngược lại, Wolhwa là một thiếu nữ đáng yêu. Mặc dù hai người họ vẫn thường cãi nhau do tính cách khác biệt, nhưng mối quan hệ giữa họ với Ngọc Hoàng lúc này vẫn tốt đẹp, và sau này nàng ấy sẽ trở thành một người bạn càng cần thiết hơn đối với Wolhwa. Hơn hết, bên cạnh Wolhwa còn có một thiếu niên mang trong mình khả năng bao bọc mọi thứ của cô ấy.

Vì họ, nàng quyết tâm phải tiêu diệt Eunho ngay tại đây. Nàng đã đặt cược tất cả mọi thứ vào đó, dù cho có phải mất đi tất cả.

「Đi nào! Nào, đồ yêu quái dở hơi này!」

「Ta đã nói đừng gọi ta như thế rồi mà!」

Hai ánh sáng, một bạc đầy điềm gở và một xanh lam như sắp tắt, va chạm vào nhau dưới đáy biển sâu nơi ánh trăng cũng không thể chạm tới.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!