Tập 10
Chương 40 Nữ tiếp tân không giao tranh, chỉ có những màn đấu trí
0 Bình luận - Độ dài: 13,469 từ - Cập nhật:
Bến xe ngựa tại Gii Poansonia, thủ đô của Vương quốc Poansonia, là một khuôn viên vô cùng rộng lớn, nơi những cỗ xe đi khắp các vùng trong nước đang đỗ rải rác. Vắt vẻo trên những cây cột cao đến mức phải ngước nhìn là các tấm biển ghi rõ điểm đến.
Điểm hẹn là ở đây—thế nhưng người đang đứng đợi lại không như Hikaru dự đoán.
“Hikaru-sama! Tôi đã đợi ngài!”
“...Hửm? Chỉ có mình Paula thôi sao?”
Cậu cứ ngỡ Lavia cũng sẽ có mặt, nhưng người đợi Hikaru và Flare chỉ có mình Paula.
“Vâng. Lavia-chan bảo là ‘hiện giờ việc học đang thú vị lắm’ nên em ấy không đến ạ.”
“À, vậy sao...”
Lavia vốn là kiểu người nếu cứ để mặc sẽ tự nhốt mình trong khách sạn đọc sách cả ngày, nên giờ đây khi đã có được “Thấu hiểu Ngôn ngữ” và “Xuất Ngôn ngữ” từ Hồn Bảng, hẳn là cô đang tận hưởng niềm vui học tiếng Nhật không gì sánh bằng.
(Chà, đây cũng không phải nhiệm vụ chinh phục hầm ngục hay tiêu diệt quái vật khổng lồ, nên không có ma thuật của Lavia cũng chẳng sao. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần dùng Phong Tỏa Quần Thể để tẩu thoát là xong.)
Hikaru phán đoán như vậy.
Cậu nghĩ, có lẽ lúc mình trở về, Lavia đã có thể nói tiếng Nhật kha khá rồi...
“Ơ, ừm... chỉ có hai người thôi sao ạ...?”
Người bối rối chính là Flare.
Cô đang mặc bộ đồng phục của nữ tiếp tân Guild, khoác ngoài một chiếc áo choàng mỏng—chiếc áo này hình như cũng do Guild cấp phát.
Cô hiểu công lao của họ trong việc tiêu diệt Nhện Quỷ Hertarantula, và cũng biết rằng đó là chiến công của chỉ hai người Hikaru và Paula. Nhưng cô không ngờ rằng hộ vệ cho mình thực sự chỉ có hai người họ mà thôi.
“Flare-san, khả năng xuất hiện một con quái vật mạnh hơn Hertarantula là bao nhiêu?”
“...”
Trước câu hỏi của Hikaru, Flare suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Gần như bằng không đấy ạ...”
“Đấy, cô thấy chưa. Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“V-vâng, ra là vậy ạ.”
“Phải đó. Nếu có vấn đề gì thì—”
Người lên tiếng là Paula.
“Hửm? ‘Nếu có vấn đề gì’... là sao?”
“Dạ không, không có gì đâu ạ! Là chuyện của tôi thôi!”
“?”
Hikaru nghiêng đầu, còn Paula thì siết chặt hai tay, trông đầy khí thế.
—Paula này. Tớ sẽ ở lại thủ đô, nhưng có một việc muốn nhờ cậu.
Thực ra, Lavia đã “nhờ vả” Paula một chuyện.
—Ngăn những người phụ nữ khác tiếp cận Hikaru nhé.
—Tiếp cận?
—Hikaru có một sức hút vô thức với người khác. Nếu có thêm người phụ nữ nào vây quanh cậu ấy nữa... thì tớ sẽ khổ sở lắm!
—T-tớ hiểu rồi, Lavia-chan!
Cuộc trao đổi này, dĩ nhiên cả Flare lẫn Hikaru đều không hề hay biết.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“À, v-vậy sao?”
Hikaru cũng có chút e dè.
“Vậy thì... chúng ta đi thôi.”
Ba người Hikaru rời thủ đô, thẳng tiến đến biên giới với Vioreochan.
◇
Hành trình đến thành phố gần biên giới với Vioreochan mất tám ngày đường.
Hầm ngục được cho là đã xuất hiện bên bờ “Hồ Tsen-ti”, một hồ nước tĩnh lặng nép mình trong dãy núi phía bắc thành phố đó.
“...Chán chết đi được.”
Khi họ đến thành phố vùng biên vào lúc hoàng hôn sau tám ngày ròng rã, Hikaru ngáp một cái thật to.
Chẳng có vấn đề gì đáng gọi là vấn đề xảy ra, dù chỉ một chút.
Họ chỉ ngồi trên xe ngựa từ sáng đến tối, và dù luôn cảnh giác, nhưng nhờ có “Dò Tìm Ma Lực” đã cộng tối đa điểm, Hikaru có thể phát hiện bất thường sớm hơn bất cứ ai và nhanh chóng né tránh nguy hiểm từ quái vật.
Nguy cơ lớn nhất chính là ngủ gật vì quá buồn chán.
“Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi cho lại sức, ngày mai sẽ lên núi.”
“Tôi hiểu rồi. Flare-san có đến Mạo hiểm giả Guild không?”
“Dạ không~. Ở đây không có Guild nên tôi sẽ nghỉ ngơi tại quán trọ ạ~.”
Họ đi dạo quanh thành phố.
Do tiếp giáp với Hải quốc Vioreochan, nơi đây có rất nhiều cửa hàng bán hải sản. Các quán ăn, nhà trọ và cả những sạp hàng rong đều bán đồ khô.
(Lúc về mình nên mua vài món quà lưu niệm. Mực khô, đây là lần đầu tiên tôi thấy món này kể từ khi đến thế giới này đấy.)
Vừa hay đang là cuối tháng mười một, tiết trời se lạnh kéo dài. Đồ khô chắc sẽ để được lâu.
Kiến trúc nơi đây khác với các vùng khác của Poansonia, với những bức tường quét vôi trắng chiếm đa số, giờ đang nhuốm màu hoàng hôn rực rỡ. Mái nhà dường như có màu xanh lam nhưng dưới ánh chiều tà lại trông sẫm đen. Tất cả những điều đó tạo nên một cảm giác thật khác lạ.
Khoảng cách thưa thớt giữa các tòa nhà cho thấy đây là một thị trấn nông thôn, nhưng có lẽ do lượng người qua lại biên giới đông đúc nên thành phố vẫn rất nhộn nhịp.
“A, là quán trọ này ạ~.”
Quán trọ mà Flare chỉ là một tòa nhà đặc biệt lớn.
Tấm biển hiệu ghi “Cánh Cửa Gió Biển”, và có vẻ nó được nối liền với một tửu quán bên cạnh bằng một lối đi. Từ tửu quán vọng ra những tiếng nói cười ồn ào.
Vì quán trọ có liên kết với Mạo hiểm giả Guild, họ được dẫn đến những căn phòng đã được đặt trước. Hai phòng đôi. Hikaru dùng một phòng một mình, còn Flare và Paula ở chung phòng, điều này vẫn không đổi suốt tám ngày qua.
Không biết từ lúc nào, Flare và Paula đã trở nên thân thiết—có lẽ vì tuổi tác không chênh lệch nhiều.
Họ thường trò chuyện rôm rả với nhau những lúc Hikaru không để ý.
“Phù... sảng khoái thật.”
Rửa mặt và lau người bằng nước ấm được cung cấp khiến cậu cảm thấy như được tái sinh.
Việc tắm bồn là một sự xa xỉ chỉ dành cho giới nhà giàu, nhưng Hikaru chợt nhớ lại căn hộ của “Tứ Sao Phương Đông” có một phòng tắm có thể sử dụng theo lịch hẹn.
(Lúc về nhất định phải dùng thử mới được.)
Cậu đã quyết tâm trong lòng.
(Không, mà khoan đã, chẳng phải tôi đã định đi nghỉ sau khi mọi chuyện ồn ào kết thúc sao? Tại sao tôi lại nhận một yêu cầu thế này nữa chứ...)
Cậu buồn cho cái tính tự rước lấy khổ của chính mình.
(Phải rồi. Sau khi đổi chỗ cho Celica-san để sang Nhật, mình sẽ đi suối nước nóng. Chắc chắn Lavia cũng sẽ rất vui.)
Nghĩ vậy, cậu xuống sảnh đợi của quán trọ để gặp Paula và những người khác.
“Hai người trông tươi tỉnh hẳn ra nhỉ.”
Flare vẫn mặc đồng phục Guild nhưng đã phủi sạch bụi bặm, còn Paula thì đã cất hết hành lý trong phòng và trông nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Đói bụng quá đi mất~”
“Hikaru-sama, tôi nghe người của quán trọ nói đồ ăn ở tửu quán bên cạnh ngon tuyệt vời đấy ạ! Món cá của họ nổi tiếng lắm!”
“Ừm. Tôi cũng đang thèm ăn cá biển lắm đây.”
Ba người cùng nhau đi sang tửu quán, nơi các dãy bàn được sắp xếp trong một không gian rộng rãi. Chắc phải có khoảng 50 chỗ ngồi, với đủ loại thực khách từ mạo hiểm giả, thương nhân, cho đến những người trông giống thánh chức như Paula. Dù là người vừa qua biên giới hay sắp sửa lên đường, rất nhiều người đang thưởng thức bữa ăn của mình.
Bên ngoài trời đã tối hẳn và những cơn gió lùa lạnh buốt, nhưng tửu quán lại tràn ngập không khí nóng hổi. Bị choáng ngợp trong giây lát bởi sự náo nhiệt và ồn ào, nhóm Hikaru vẫn tìm được một bàn trống và gọi món.
Keng! Một đĩa lớn được đặt xuống bàn, bên trên là một con cá khổng lồ hầm cùng rất nhiều sò, ngập trong một loại súp màu nâu đỏ.
Hikaru múc một muỗng súp, nếm thử, rồi nhắm mắt run lên.
(Uわ, một món súp đậm đà. Trông giống bouillabaisse... nhưng hoang dã và cay hơn nhiều...!)
Ngon tuyệt. Vị biển đã lâu không được nếm khiến cơ thể cậu vui mừng. Vương quốc Poansonia nơi Hikaru thường sống là một quốc gia nội lục, nên cá ở đây chủ yếu là cá nước ngọt. Hơn nữa, dạo gần đây cậu cứ phải di chuyển liên tục, việc ăn uống thường bị xếp sau cùng.
Cảm giác mệt mỏi của chuyến đi như tan biến, cậu ngẩng mặt lên và thấy:
“Ha ha ha. Nhóc con, còn nhỏ tuổi mà ăn uống ra dáng người sành ăn quá nhỉ?”
“A...”
Đó dường như là bà chủ quán. Bà là người vừa mang món ăn này ra, và dù đã ngoài ba mươi, bà vẫn mặc một chiếc váy khoét sâu khoe vòng một đầy đặn cùng với tạp dề, đi lại nhanh nhẹn khắp quán.
“Dạ không, đâu có ạ... Nhưng đúng là đã lâu rồi tôi mới được thưởng thức một món hải sản ngon như vậy.”
“Vậy sao? Cậu nhóc khéo mồm quá. Các cậu từ đâu đến?”
“Từ thủ đô ạ.”
“À, từ vùng nội lục à. Vậy thì chắc không có cá biển rồi. Cứ ăn cho no bụng vào nhé.”
“Vâng. Cháu xin phép.”
“...”
“?”
Thấy bà chủ cứ nhìn mình chằm chằm, Hikaru nghiêng đầu thắc mắc.
“Hầy... giá mà đám mạo hiểm giả trọ ở đây học được lấy một phần nhỏ sự lễ phép của cậu thì ta đã đỡ khổ hơn rồi...”
“À, ha ha...”
Xem ra việc kinh doanh với đối tượng là mạo hiểm giả cũng không hề dễ dàng.
Khi bà chủ rời đi, tiếng của Flare và Paula vang lên.
“Ngon quá đi~”
“Đúng là ngon thật ạ! Thế giới này thật rộng lớn biết bao!”
Cả hai đều có vẻ đang tận hưởng bữa ăn.
(Toàn gặp chuyện phiền phức, nhưng đến thành phố này cũng đáng. Biển ở đảo Minamiha cũng đẹp, nhưng ẩm thực ở đó lại mang phong vị nhiệt đới... còn ở đây hương vị phức tạp hơn nhiều. Đúng là có đi du lịch mới biết được những điều này~)
Ngay lúc đó.
“—Chủ quán! Dọn chỗ cho ‘Cốc Rực Cháy’ đi!”
Một gã đàn ông tóc đỏ cắt ngắn, dáng người cao lớn, trông đúng chất “mạo hiểm giả”, bước vào tửu quán và hét lớn.
Bà chủ vừa rồi thở dài, tiến về phía gã đàn ông.
“Này anh bạn, anh vừa nói gì thế?”
“‘Cốc Rực Cháy’. Bà không biết sao?”
“Không biết. Anh đến đây bán cốc à?”
“Cái gì!?”
Gã đàn ông nổi cáu, nhưng một thương nhân ngồi gần đó đã đứng dậy.
“Bà chủ, ‘Cốc Rực Cháy’ là một party hạng A đấy ạ! Nào, chúng tôi đi đây, mời các vị cứ dùng bàn này.”
“Ơ, khoan đã, thưa quý khách!?”
Ông ta đặt tiền lên bàn rồi vội vã cùng đồng bọn rời đi. Nghe thấy vậy, các thương nhân khác cũng lần lượt ra về, khiến một nửa tửu quán trống trơn.
“...”
“Chà, thế này cũng đủ cho các thành viên chủ chốt ngồi rồi.”
Trái ngược với vẻ sững sờ của bà chủ, gã đàn ông tỏ ra đắc ý.
“Làm thế này thì tôi biết phải làm sao!? Dù là hạng A hay gì đi nữa, tôi đang kinh doanh cơ mà!”
“Sẽ trả tiền sòng phẳng. Thế là được chứ gì.”
“Kinh doanh không phải là chuyện như thế!”
Nghe cuộc cãi vã của hai người, Hikaru đứng dậy.
Nhưng người kéo tay áo cậu lại là Flare.
“...Hikaru-san, để tôi giải quyết chuyện này.”
Flare là đối tượng cần được bảo vệ, và hơn nữa, đang trong lúc thực hiện yêu cầu của Guild, cậu không nên dính vào những rắc rối ở tửu quán.
Vậy nên, đúng ra Hikaru nên lùi lại một bước và ngăn Flare lại.
“Flare-san...?”
Nhưng—cậu đã không thể làm vậy.
“Đúng như lời bà chủ vừa nói ạ. Các mạo hiểm giả nên học lấy một chút lễ phép của Hikaru-san.”
Thứ tỏa ra từ Flare—chính là sự tức giận.
“Tao đã bảo sẽ trả tiền rồi, bà già này còn càm ràm cái gì nữa.”
“Hả!? Tao đang nói là không muốn tiếp loại khách như chúng mày đấy!”
“Này này, tao nhún nhường một tí mà đã được đằng chân lân đằng đầu à. Bọn tao là ‘Cốc Rực Cháy’ đấy!”
“Cốc hay chén gì thì tao không biết, nhưng ở quán tao không thiếu vại đâu nhé!”
“Con khốn này!”
“—Dừng lại.”
Khi Flare tiến lại gần, hai người đang cãi nhau dường như đã nhận ra cô.
“Gì thế, cô em—khoan, mày là người của Guild...”
Có lẽ gã đàn ông đã nhận ra bộ đồng phục Flare đang mặc là của Mạo hiểm giả Guild, nên khí thế của hắn có phần giảm sút.
“Sử dụng hạng mạo hiểm giả hoặc vũ lực để đe dọa an toàn của dân thường là vi phạm quy định của Mạo hiểm giả Guild. Hình phạt có thể là nộp phạt, hạ hạng, và trường hợp xấu nhất là tước thẻ Guild.”
“Khoan, thế này thì vô lý quá!? Tao chỉ nhờ vả quán thôi mà! Lũ thương nhân cũng tự nguyện rời đi đấy chứ!”
“Anh nghĩ việc liên tục nhắc đến tên của một party hạng A không phải là hành vi đe dọa sao?”
“T-tất nhiên là không. —Đúng không!?”
Gã đàn ông quay sang hỏi các mạo hiểm giả khác trong quán.
“—Đúng thế! Đương nhiên rồi!”
“—Đúng hơn là được một party hạng A ghé thăm là may mắn cho cái tửu quán này rồi.”
“—Nghe cũng có lý đấy.”
Họ đồng loạt lên tiếng ủng hộ.
(Thì ra là vậy... đó là lý do tại sao chỉ có các thương nhân rời đi, còn mạo hiểm giả thì ở lại.)
Hikaru đã hiểu.
Đối với mạo hiểm giả, hạng A là một đẳng cấp vượt trội, một sự tồn tại mà hiếm khi có cơ hội tiếp xúc. Nhưng nếu có thể làm quen, biết đâu sẽ có chuyện tốt xảy ra.
Ví dụ, được mời tham gia khi họ thiếu người làm nhiệm vụ.
Ví dụ, nghe được những thông tin béo bở mà hạng thấp không thể biết.
Ví dụ—dù điều này có lẽ là quá xa vời—được chiêu mộ vì thực lực của mình.
“Đấy, thấy chưa.”
“...”
Trước vẻ đắc thắng của gã mạo hiểm giả, Flare không thể nói gì thêm.
Đúng là gã này chưa hề dùng bạo lực. Chờ thêm một chút nữa thì không biết thế nào, nhưng Flare không thể đứng nhìn bà chủ bị đánh một cách vô ích.
“—Được rồi. Thế có bao nhiêu người?”
Bà chủ thở dài một tiếng, đặt tay lên vai Flare.
“Cả cô nữa, cảm ơn nhé.”
“Nhưng mà...”
“Không sao đâu. Cứ để chúng nó tiêu tiền thật nhiều là được.”
Bà chủ nháy mắt một cái, nhưng Flare vẫn giữ vẻ mặt khó xử—.
“—Ồ. Kia chẳng phải là nữ tiếp tân của Poansonia sao?”
Từ trong bóng tối của màn đêm bước ra ánh đèn của tửu quán là một người phụ nữ mặc bộ đồng phục có kiểu dáng y hệt Flare, nhưng được nhuộm màu xanh lam nhạt rực rỡ.
Mái tóc đỏ của cô ta dài, được tết và vắt sang bên phải.
Đuôi mắt hơi xếch lên, tạo nên một ấn tượng sắc sảo cho một người đẹp.
“Này, có chỗ ngồi chưa?”
Từ phía sau cô ta, một người đàn ông khổng lồ cao khoảng hai mét đột ngột xuất hiện.
Tuy nhiên, ông ta không hề có vẻ gầy gò, mà ngược lại, có lẽ do trang phục dễ vận động, thân hình tựa cây đại thụ và bắp tay như khúc gỗ của ông ta để lộ rõ một khối lượng cơ bắp khủng khiếp.
Một người khổng lồ đến mức này, Hikaru chỉ có thể nghĩ đến minh chủ Gerhard của Liên minh Trung tâm Ainbist hay Kỵ sĩ Đoàn trưởng Lawrence của vương quốc.
Điều đó có nghĩa—không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là nhân vật trung tâm của party hạng A này.
“Các vị là... từ Mạo hiểm giả Guild của Vioreochan?”
Khi Flare hỏi, nữ tiếp tân tóc đỏ mỉm cười.
“Phải, đúng vậy. Để hộ vệ cho tôi, các thành viên của ‘Cốc Rực Cháy’ do ngài Zappa, một mạo hiểm giả hạng A, dẫn đầu đã đi cùng.”
Nữ tiếp tân mỉm cười một cách nịnh nọt với Zappa.
Theo lời kể của những mạo hiểm giả trong quán, cô ta tên là Angela, đến từ Guild ở thủ đô Vioreochan.
Zappa là một mạo hiểm giả hạng A lừng danh mà ở Vioreochan không ai không biết tới.
Mái tóc màu xám của ông được tết và thả ra sau, trên tóc có đính những hạt trang sức giống như cườm. Ông khoảng ba mươi lăm tuổi, và dù sở hữu một thân hình cường tráng, ông lại toát lên vẻ điềm tĩnh hơn là sự trẻ trung.
Khóe đôi mắt xanh sâu thẳm của ông có những nếp nhăn, cho thấy ông là một người hay cười.
Và người đàn ông đó—vì lý do nào đó, lại đang ngồi cùng bàn với Hikaru.
“—Thế còn Flare-san? Hộ vệ của cô đâu rồi?”
“—Như tôi đã giới thiệu lúc nãy, chính là Hikaru-san và Paula-san đang ở đây.”
“—Ôi trời, thật sao, chỉ có hai người thôi à? Bảo vệ chúng ta, những báu vật của Mạo hiểm giả Guild, mà chỉ có hai người? Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm... Guild của Poansonia thật là lạnh lùng quá nhỉ.”
Cuộc đối đáp giữa Angela, nữ tiếp tân từ Mạo hiểm giả Guild Vioreochan, và Flare cứ tiếp diễn từ nãy đến giờ.
Angela cũng đến thành phố này với cùng mục đích như Flare.
Đó là, điều tra hầm ngục mới.
Dù Mạo hiểm giả Guild có là một tổ chức trung lập, không có nghĩa là những người làm việc ở đó cũng vậy. Vì thế, không chỉ Guild của Vương quốc Poansonia, mà cả Guild của Vioreochan cũng cử người đến.
Con đường duy nhất để đến hồ Tsen-ti, nơi họ sẽ điều tra lần này, là từ phía vương quốc, nên có vẻ họ cũng đã vượt biên giới để đến đây.
“Hikaru-san rất tài năng, và tôi tin anh ấy là người thích hợp để hộ vệ cho tôi.”
“Hừm... vậy chắc anh ta cũng phải hạng B rồi nhỉ? Không thể nào là hạng C được, đúng không?”
“C-chuyện đó...”
Hikaru nghĩ, Mạo hiểm giả Guild cũng không phải là một khối thống nhất.
Cứ nhìn cách các nữ tiếp tân đấu khẩu với nhau thế này là đủ hiểu—mà nói đúng hơn là Angela đơn phương gây sự, còn Flare chỉ đang thấy phiền phức mà thôi.
“...”
“...Có chuyện gì sao?”
Nhưng điều khiến Hikaru bận tâm hơn là người đàn ông khổng lồ tên Zappa cứ nhìn chằm chằm vào mình từ nãy đến giờ. Ánh mắt đó vừa như đang quan sát, vừa như đang tìm thấy điều gì đó thú vị.
Phiền phức thật—cậu nghĩ. Giá mà ông ta đi bàn khác thì tốt.
“Cốc Rực Cháy” là một party khổng lồ với khoảng 20 thành viên, cùng với các trợ lý lo việc vận chuyển hành lý và các công việc lặt vặt, tổng cộng lên đến hơn 30 người.
Họ đang ngồi ở những chiếc bàn mà các thương nhân đã bỏ trống, và đều đang đổ dồn sự chú ý về phía này—kể cả gã mạo hiểm giả tóc đỏ ngắn lúc nãy—cùng với các mạo hiểm giả khác cũng vậy.
(Ồ).
Cậu bất chợt chú ý đến một vài người đang đứng ở góc tửu quán. Có lẽ họ là các thành viên trợ lý của “Cốc Rực Cháy” đang chờ có bàn trống, và trong số đó có một thiếu niên nhỏ con hơn cả Hikaru—cao chỉ ngang Lavia.
(Một đứa trẻ như vậy cũng là thành viên sao... Chà, cũng chẳng liên quan đến mình.)
Cậu đang nghĩ nên nhanh chóng về phòng thì:
“—Xin lỗi đã để chờ. Có phải chỉ cần mời mọi người ở đây một chầu rượu là được không?”
Bà chủ quán bước tới, hỏi Zappa với vẻ mặt không vui.
“Yo.”
Zappa đứng dậy, cao đến mức bà chủ phải ngước nhìn. Chưa kịp để bà ấy ngạc nhiên, Zappa—lại cúi đầu chào một cách lễ phép.
“Thành viên của tôi đã khiến bà không vui. Tôi xin lỗi.”
“Ơ!?”
Lời xin lỗi đó không chỉ khiến bà chủ mà tất cả mọi người đều sững sờ.
“Người bảo đi giữ chỗ là tôi, nên trách nhiệm của party thuộc về tôi. Thật sự xin lỗi.”
“C-chuyện đó... ừm...”
Trước diễn biến bất ngờ, bà chủ lúng túng, nhưng Zappa đã đứng thẳng người lại.
“Để tạ lỗi, bà có thể cho phép tôi mời cô đây một ly rượu không? Loại hảo hạng nhất của quán này nhé.”
Ông ta nở một nụ cười toe toét như một cậu bé, và vài đồng tiền vàng trong bàn tay dày cộp của Zappa trông nhỏ như những viên bi—nhưng ánh vàng lấp lánh là thật.
“A, ơ, hả!? Nhiều thế này!?”
“Dùng tiền để xin lỗi thì thật thô thiển, nhưng rượu thì có thể mua được bằng tiền mà, đúng không cô em?”
Bị nháy mắt một cái, bà chủ bỗng trở nên ngượng ngùng.
“Th-thì đúng là vậy, nhưng... thiệt tình, hết cách với ông. Đừng có tái diễn cái hành vi vô lễ như lúc nãy nữa đấy.”
“Tôi sẽ dạy dỗ lại chúng nó.”
“—Mọi người nghe đây! Hôm nay vị đại gia này khao tất cả đấy!”
Bà chủ cất cao giọng, và sau một thoáng im lặng, các mạo hiểm giả khác đồng thanh reo hò “Ồ!”.
“Tôi chỉ định mời cô em thôi mà.”
“Tôi đã có chồng con đàng hoàng rồi. Có những ly rượu mà nhận cũng phiền phức lắm đấy.”
Bà chủ cười, cất những đồng tiền vàng vào túi tạp dề rồi rời đi. Zappa nhìn theo bà, vẻ mặt có chút ngượng ngùng rồi ngồi xuống ghế.
“Z-Zappa-san...! Xin lỗi, tôi đã làm ngài phải xấu hổ...!”
Gã mạo hiểm giả đã gây gổ với bà chủ lúc nãy chạy đến, chống tay xuống đất và cúi đầu.
“Mày đã biết mình ngu ở đâu chưa?”
“Rồi ạ... Tôi xin lỗi.”
“Vậy thì tốt. Lần sau đừng có ngu như thế nữa. Tao biết mày làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho bọn tao thôi.”
“Zappa-san...!”
Mắt rưng rưng, gã đàn ông cúi đầu lia lịa rồi quay trở lại bàn của mình.
“...”
“...Sao thế?”
Có lẽ Zappa đã nhận ra Hikaru đang quan sát, nên lần này đến lượt ông hỏi lại cậu.
“...Không có gì.”
Cậu đã từng nghe nói rằng để đạt được hạng B trở lên, ngoài năng lực chiến đấu, nhân cách cũng là một yếu tố cần thiết. Cách hành xử của Zappa rất đàng hoàng, và nếu ông ta có thể kiểm soát được những thành viên đôi khi hành động quá khích, thì quả thực ông ta xứng đáng với hạng A.
Tuy nhiên, Hikaru vẫn không thể hiểu nổi việc dẫn theo một đoàn tùy tùng sùng bái Zappa như vậy, và cậu cũng không muốn dính líu vào chuyện phiền phức, nên cậu một lần nữa xác nhận rằng mình nên nhanh chóng về phòng.
“Zappa-sama~, sắp đến Hồ Tsen-ti rồi, hay là tối nay chúng ta uống đến khuya đi ạ~?”
Angela kéo ghế sát lại bên cạnh Zappa, dựa vào người ông ta và hỏi.
“Ha ha ha. Có nhiều thành viên trong party muốn uống với Angela lắm đấy. Nếu cô chịu tiếp đãi chúng nó đến cùng thì tốt quá.”
“T-tôi là muốn uống với Zappa-sama cơ~”
“Hơn nữa—tên cậu là Hikaru, phải không?”
Zappa quay sang nhìn Hikaru, người đang chuẩn bị ăn nốt phần còn lại của bữa tối.
“...Có chuyện gì sao?”
“...”
Ông ta lại nhìn cậu một lần nữa, ánh mắt như đang quan sát.
“Các cậu lập party chỉ có hai người à?”
“Còn một người nữa, nhưng không tham gia yêu cầu lần này.”
“Vậy sao.”
Zappa khoanh tay, chiếc ghế gỗ của tửu quán liền kêu lên kẽo kẹt. Dù được đóng rất chắc chắn, có lẽ nó vẫn không đủ sức chịu nổi thân hình của ông.
Hikaru nhìn lại—và triệu hồi Hồn Bảng của Zappa.
【Hồn Bảng】Zappa Granfate - Tuổi 35 / Cấp bậc 56 / 2
【Sức sống】
【Hồi phục tự nhiên】11 /【Thể lực】14 /【Miễn dịch】─【Miễn dịch Bệnh tật】3・【Miễn dịch Độc tố】3
【Sức mạnh】
【Lực cơ bắp】19 /【Thông thạo Vũ trang】─【Khiên】5・【Giáp】5
【Khéo léo】
【Thông thạo Dụng cụ】─【Rìu】4
【Sức mạnh Tinh thần】
【Ý chí】9 /【Tín ngưỡng】─【Thánh】3 /【Uy tín】3 /【Sức hút】2
Cậu nghĩ đây lại là một Hồn Bảng được cộng điểm cực kỳ thiên lệch.
Tuy nhiên, Hikaru cũng hiểu rằng một Hồn Bảng được cộng điểm thiên lệch sẽ phát huy sức mạnh tốt hơn một Hồn Bảng được cộng đều, và có lẽ “Ân huệ” trên thẻ Guild của ông ta cũng sẽ là một thứ tốt.
(Một tanker điển hình.)
Cậu nghĩ.
Nếu điểm Uy tín tăng cao, có lẽ sẽ xuất hiện kỹ năng ẩn “Thiên hướng Anh hùng” mà Hoàng đế Kagurai của Hoàng quốc Quinbrand sở hữu, nhưng xem ra vẫn chưa đến mức đó.
Nếu uy tín của Kagurai ở cấp độ lãnh đạo một quốc gia, thì uy tín của người này có lẽ chỉ vừa đủ để dẫn dắt một party lớn mà thôi.
“Cậu, hạng bao nhiêu?”
Zappa hỏi.
“G ạ.”
Không có gì phải giấu giếm, Hikaru trả lời.
Ngay lập tức, những mạo hiểm giả đang hóng chuyện ở bàn bên cạnh:
“—Phụt, hạng G kìa.”
“—Là tân binh còn gì.”
“—Tại sao một thằng như thế lại đi cùng với một nữ tiếp tân xinh đẹp như vậy chứ...”
Họ bật cười chế nhạo.
“Hả, hạng G ư!? Anh vừa nói là hạng G sao!? Tôi không nghe nhầm đấy chứ!? Thật không thể tin nổi, Guild Poansonia lại cử một mạo hiểm giả hạng G để hộ tống ‘báu vật của Guild’ như một nữ tiếp tân ư!?”
Angela không giấu nổi nụ cười đắc thắng, và Flare vội nói:
“H-Hikaru-san tuy hạng thấp nhất, nhưng anh ấy có năng lực và một trái tim tuyệt vời ạ! Anh ấy đã tiêu diệt Hertarantula và còn tham gia cứu trợ người dân thủ đô đang khổ sở vì ‘Bệnh Hắc Thoái’ nữa đó ạ! Sau khi yêu cầu hộ vệ lần này kết thúc, dự kiến anh ấy sẽ được đặc cách thăng hai hạng lên E—”
“Cái gì vậy, lần đầu tôi nghe đấy.”
Hikaru hỏi lại, và Flare “A” một tiếng, lấy hai tay che miệng.
“...Flare-san. Tôi không thích những trường hợp đặc cách như vậy, nên xin cô cứ làm theo quy định nhé?”
Sẽ rất nổi bật. Mà nổi bật thì chẳng có gì tốt đẹp cả.
Việc thăng hạng là một trong những mục tiêu của cậu, nhưng Hikaru cho rằng cứ từ từ từng bước một là được.
“Dù có được thăng hạng thì cũng chỉ là hạng E? Hầy... Để một người như vậy ngồi cùng bàn với ngài Zappa hạng A đúng là sai lầm của tôi. Zappa-sama, tôi xin lỗi. Tôi sẽ bảo họ về phòng ngay lập tức—”
“Không, hạng nào cũng được.”
“—Hả?”
Angela nói với giọng nịnh nọt, nhưng Zappa đã cắt ngang lời cô một cách dứt khoát.
“Hikaru. Cậu, không, toàn bộ party của cậu có muốn gia nhập ‘Cốc Rực Cháy’ không?”
Trong một thoáng—tửu quán chìm vào im lặng.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo:
“Hảảảảảảảảảảảảảảảảảả—”
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp nơi.
◇
Sáng sớm hôm sau, Hikaru thức dậy và đi ra khu đất trống rộng rãi phía sau quán trọ.
Cậu tập luyện nhẹ ở đó. Cậu ghi nhớ vào cơ thể những kỹ năng di chuyển và các đòn tấn công mà Unken đã dạy.
“Ẩn Mật” rất tiện lợi, và không còn nghi ngờ gì nữa, với nó cậu có thể hạ gục hầu hết kẻ thù, nhưng để có thể phản ứng ngay lập tức khi phải chiến đấu trước mặt nhiều người hoặc khi bị tấn công bất ngờ, cậu vẫn phải rèn luyện cơ thể.
“Phù—”
Chỉ một giờ vận động đã khiến cậu ướt đẫm mồ hôi.
Trong suốt tám ngày di chuyển, cậu gần như không thể tập luyện, nên cậu cảm thấy cơ thể mình có chút cứng lại. Khi đang múc nước giếng để lau mồ hôi:
“A.”
Cậu nhận ra một thiếu niên đang đi ra từ cửa sau của quán trọ.
“Chào cậu... Cậu dậy sớm nhỉ.”
Mái tóc xanh xoăn tự nhiên của cậu ta rối như tổ quạ, và dưới cặp kính tròn là những đốm tàn nhang. Kính mắt là một thứ hiếm có trong thế giới này. Có lẽ nó không vừa vặn, nên cậu ta cứ liên tục dùng ngón tay đẩy gọng kính lên.
Dù thường xuyên phải ở ngoài trời với tư cách là một thành viên party, làn da của cậu ta lại trắng một cách bệnh tật—đó là cậu thiếu niên trợ lý của “Cốc Rực Cháy”.
Trên thân hình nhỏ bé của cậu ta là một cái chậu lớn không cân xứng, chất đầy quần áo như một ngọn núi.

“Giặt giũ à?”
“Vâng. Hôm nay phải đến trưa mới khởi hành, nên tôi phải giặt và phơi ngay bây giờ.”
“...”
Khi Hikaru tránh ra khỏi giếng, cậu thiếu niên thả xô xuống và bắt đầu kéo nước lên.
“Hộc, hộc, hộc...”
Chỉ kéo một xô nước cũng đã khiến cậu ta thở hổn hển.
“—Để tôi giúp.”
“Ơ!? K-không, không cần đâu ạ...”
“Cứ thế này thì đến giờ ăn sáng cậu mới bắt đầu giặt được đấy.”
Dù sao thì Hikaru cũng đã cộng 2 điểm vào “Lực cơ bắp” trên Hồn Bảng. Cậu dễ dàng kéo nước lên và đổ vào chậu của cậu thiếu niên, khiến cậu ta tròn mắt ngạc nhiên.
“S-sức của anh mạnh thật đấy...”
“Ừm, cũng tàm tạm... Công việc này là do cậu phụ trách à?”
“Vâng. Các tiền bối nói rằng tôi phải rèn luyện cơ bắp... À! N-nhưng không phải là tôi ghét công việc này đâu ạ. Anh ấy nói rằng không ăn thì không có cơ bắp, nên còn nhường thịt cho tôi nữa.”
Hikaru đã nghĩ có lẽ cậu thiếu niên này bị bắt nạt và phải làm những công việc nặng nhọc, nhưng xem ra không phải vậy.
“Tôi đang muốn trở thành một mạo hiểm giả, nhưng mà kém cỏi quá... mắt cũng kém nữa.”
“Nếu không đeo kính thì không nhìn thấy gì à?”
“Vâng. Là Zappa-san đã cho tôi cặp kính này.”
“...Vậy à.”
Kỹ thuật sản xuất thủy tinh ở thế giới này không cao lắm, và thấu kính cho kính mắt thì hoàn toàn được làm thủ công.
“Zappa-san tuyệt vời lắm! Ngài ấy rất tốt với cả những trợ lý như chúng tôi. Khi tôi nói muốn trở thành mạo hiểm giả, ngài ấy đã nói ‘Chỉ cần không bỏ cuộc, một ngày nào đó ước mơ sẽ thành hiện thực’ và tặng tôi cặp kính này... Dù ngài ấy nói là đồ được cho, nhưng tôi biết kính mắt đắt đến mức nào.”
“Thế... à.”
“...Tại sao ạ. Anh là Hikaru-san, phải không. Tại sao anh lại từ chối lời mời của Zappa-san?”
Tối qua, khi được mời gia nhập “Cốc Rực Cháy”, Hikaru đã:
—Tôi từ chối.
Trả lời ngay lập tức.
Và cậu đã nhanh chóng rời khỏi tửu quán trước khi có thêm những lời mời mọc hay rắc rối nào khác xảy ra.
“‘Cốc Rực Cháy’ là một party hạng A đấy ạ!? Hàng năm, kỳ thi tuyển chọn gia nhập được tổ chức ở thủ đô Vioreochan có hơn 100 mạo hiểm giả đăng ký! Chắc anh không biết đó là một party nổi tiếng đến mức nào đâu—”
“Cậu... à, tên là gì nhỉ?”
“...Tôi là Scare.”
“Scare-san. Cậu muốn trở thành mạo hiểm giả vì đó là một nghề nghiệp nổi tiếng à?”
“K-không phải! Tôi thích những mạo hiểm giả lấp lánh, theo đuổi ước mơ và sự lãng mạn!”
Không phải là vì muốn làm giàu nhanh chóng hay cảm thấy sự lãng mạn trong những kho báu, mà là “thích những mạo hiểm giả lấp lánh” theo đuổi chúng, Hikaru thấy điều đó khá thú vị và nói:
“Thì đó cũng là lý do của tôi. Tôi không trở thành mạo hiểm giả để gia nhập ‘Cốc Rực Cháy’.”
“Chuyện đó... Nhưng đó là một party hạng A mà? Anh nghĩ một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành hạng A sao?”
“Không thành cũng có sao đâu. Tôi không theo đuổi những giấc mơ không vừa sức.”
“...Vậy sao.”
Hikaru cảm thấy như thể ánh sáng trong mắt Scare chợt vụt tắt. Như thể đã hoàn toàn mất hứng thú—cậu ta lẳng lặng bắt đầu giặt giũ.
“Vậy, tôi đi đây.”
“A, vâng. Cảm ơn anh đã giúp múc nước.”
Có lẽ cậu ta vẫn biết giữ phép lịch sự, Scare đứng dậy cúi chào, và Hikaru rời đi.
(...“Cốc Rực Cháy” à.)
Thực ra, sau khi từ chối lời mời gia nhập party tối qua—khi trở về phòng, Flare đã nói với cậu một điều.
—May mà Hikaru-san không nói sẽ gia nhập ạ~.
Có lẽ cô đã rất căng thẳng, Flare nói với giọng nhẹ nhõm.
—Party hạng A “Cốc Rực Cháy”, thành tích của họ thì đúng là rất tuyệt vời... nhưng thực ra cũng có những tin đồn không hay ạ~.
Vì họ chỉ hoạt động ở Vioreochan, nên phạm vi hiểu biết của Flare, một nhân viên của Mạo hiểm giả Guild Vương quốc Poansonia, có hạn, nhưng cô cũng đã nghe được một vài “chuyện nội bộ” như sau:
Có nghi ngờ họ đã tấn công các party khác trong hầm ngục, giao dịch ở chợ đen, hay buôn bán các loại thuốc cấm.
Những thông tin này đều chưa được xác thực.
—Người ta thường nói “không có lửa làm sao có khói”... nhưng khi gặp trực tiếp, tôi không cảm thấy Zappa-san và những người khác có vẻ gì mờ ám cả...
Dù vậy, tin đồn xấu vẫn là tin đồn xấu, nên Flare nói rằng may mà Hikaru không gia nhập “Cốc Rực Cháy”.
(Tin đồn xấu... nhưng Zappa-san lại có vẻ là một người đàng hoàng. Việc ông ta đột ngột mời mình gia nhập cũng thật đáng ngờ...)
Hay là ông ta có khả năng kiểm tra Hồn Bảng của người khác? Cậu đã thử nghĩ đến khả năng đó, nhưng nó quá phi thực tế.
Có lẽ Zappa đã đánh giá qua thái độ không sợ hãi và sự cảnh giác của mình—hoặc có lẽ ông ta đã phán đoán từ việc cậu chỉ hộ vệ cho một nữ tiếp tân Guild với hai người?
(Mà, kệ đi. Dù sao thì sau khi yêu cầu này kết thúc, chắc cũng chẳng bao giờ gặp lại nữa.)
Hikaru quyết định đi dạo một chút—mà không hề hay biết rằng Scare đang dõi theo bóng lưng cậu với một ánh mắt vô cảm.
Con đường đến Hồ Tsen-ti không quá hiểm trở, và cũng không có quái vật hung dữ hay bọn sơn tặc nào xuất hiện, một chuyến đi thật yên bình.
Thứ không yên bình chính là những người đi trên con đường đó—ví dụ như các nữ tiếp tân Guild.
“Ôi chao, vẫn còn lẹt đẹt ở đây sao? Guild của một vương quốc nghèo nàn thật là vất vả nhỉ.”
“Bên cô cũng vậy thôi, điều động cả một party hạng A cho một yêu cầu bình yên thế này, đúng là lãng phí tài năng mà.”
“Zappa-sama rất tốt bụng nên sẽ không nghĩ yêu cầu này là lãng phí đâu!”
“Guild của tôi cũng sẽ trả thù lao theo quy định cho Hikaru-san, nên không hề nghèo khó chút nào đâu nhé~!”
Dọc theo con đường dẫn đến Hồ Tsen-ti, hầu như không có làng mạc nào, và dù thỉnh thoảng có vượt biên giới vào Vioreochan, về cơ bản cả nhóm của Flare và nhóm của Angela đều nghỉ lại ở cùng một nơi.
Và ở đó, cuộc chiến giữa các nữ tiếp tân Guild lại nổ ra.
Tại sao họ lại phải tranh cãi đến mức đó chứ... Hikaru tự hỏi, nhưng thực ra, hai người này gần như cùng thời điểm vào làm, và họ đã cạnh tranh vị trí nhất nhì trong bài kiểm tra cuối cùng của khóa đào tạo cơ bản cho nữ tiếp tân—đó là những gì cậu nghe được từ Flare.
Ai là người đứng nhất thì không rõ. Flare chỉ được một vị quan chức cấp cao của Guild nói rằng: “Có một nữ tiếp tân tài năng không kém cô ở Vioreochan đấy. Việc hai cô chiếm hai vị trí đầu làm chúng tôi cũng phải kinh ngạc.” Có lẽ Angela cũng đã nghe một điều tương tự từ một vị quan chức ở Vioreochan.
(Đúng là một lời nói phiền phức.)
Dĩ nhiên, các cấp trên của Guild cũng không thể ngờ rằng hai người họ sẽ cùng nhận một yêu cầu.
Nhưng cả hai đều nhớ rất rõ câu chuyện đó, và ngay khi biết tên nhau, những ký ức xưa cũ đã ùa về.
(Hai người họ là đồng kỳ à.)
Dù về tuổi tác, Angela có vẻ lớn hơn nhiều.
Tuy nhiên, miễn là họ chỉ cãi nhau, ngoài việc “khó coi” ra thì cũng không có vấn đề gì, và việc thấy Flare cũng có lúc bùng cháy tinh thần cạnh tranh như vậy cũng là một điều mới mẻ đối với cậu.
“...Hừm hừm. Angela-san đó... có vẻ sẽ không tiếp cận Hikaru-sama rồi!”
Paula vừa nhìn chằm chằm vào Hikaru vừa nói vậy.
“Tiếp cận? Là sao?”
“Dạ không! Là chuyện của tôi thôi ạ.”
Paula hài lòng rời đi, miệng lẩm bẩm “Yên tâm nhé, Lavia-chan” hay gì đó.
“?”
Người duy nhất không hiểu gì cả chính là Hikaru.
“Dù sao thì—”
Bóng tối đang dần buông xuống ngôi làng nơi họ dừng chân sau một ngày di chuyển, và trưởng làng đã mở cửa dinh thự của mình để họ có chỗ nghỉ ngơi.
Gần dinh thự, các thành viên trợ lý của “Cốc Rực Cháy” đang kiểm tra trang bị và mua thêm thực phẩm cần thiết.
Các thành viên chính của party cũng tham gia, nói “Ngày mai sẽ khởi hành từ sáng đấy nhé” hay “Có ai bị tụt lại không? Scare thể lực yếu, có ổn không đấy?”.
Hikaru nghĩ rằng tinh thần đồng đội của họ khá tốt.
Một khung cảnh yên bình đến mức cậu không thể hiểu nổi những tin đồn xấu xa kia từ đâu mà ra.
“...Ngày mai cuối cùng cũng đến Hồ Tsen-ti. Chắc sẽ phải ở lại ngôi làng ven hồ một thời gian...”.
Thông tin về tình hình xung quanh hầm ngục vẫn chưa có.
“Chưa đầy một tháng kể từ lần dùng ‘Thuật Vượt Thế Giới’ trước, nhưng có lẽ nên làm ngay bây giờ.”
Đêm đó, Hikaru đợi mọi người ngủ say rồi rời khỏi chỗ nghỉ.
Đi một đoạn ngắn từ quán trọ là vào một khu rừng sâu. Sau khoảng mười phút đi bộ, Hikaru dừng lại.
“Không có ai theo dõi... Chà, dĩ nhiên rồi.”
Cậu kiểm tra bằng “Dò Tìm Ma Lực” và thấy không có ai theo sau. Nếu tập trung vào một hướng, cậu cũng có thể biết được tình hình của những người trong quán trọ—số lượng và chuyển động gần như không thay đổi. Chỉ có vài thành viên của “Cốc Rực Cháy” có vẻ vẫn đang uống rượu.
Cậu trải tờ giấy ghi ma thuật “Thuật Vượt Thế Giới” ra đất. Cậu đặt bệ ma thuật dựa trên “Thuyết Hợp Nhất Tứ Nguyên Tinh Linh” mà cậu vừa hoàn thành gần đây.
Với “Dò Tìm Ma Lực” của mình, Hikaru có thể kết hợp bốn loại ma lực một cách hoàn hảo—nhưng hôm nay không cần nhiều ma lực đến thế, nên cậu chỉ dùng những viên Tinh Linh Ma Thạch nhỏ xíu, rỗng tuếch.
Khi đặt chất xúc tác vào, bốn luồng sáng hòa quyện vào nhau, ma lực dâng lên như một cột trụ, và một vết nứt xuất hiện trong không gian—.
“...Gì thế? Bên này đang là nửa đêm đấy?”
Có lẽ Celica đã nghe thấy tiếng động ở bên kia, cô ngồi dậy trên giường và lườm Hikaru.

“Chắc vậy rồi. Bên này cũng là nửa đêm mà.”
“...Có chuyện gì khẩn cấp à?”
“Không. Chỉ là tôi có việc gấp nên phải bỏ qua lần đi lại này, tôi liên lạc để báo cho cô biết thôi.”
“Vậy sao... mà bỏ qua thì lần tới đã là cuối năm rồi còn gì!? Không được, không được! Tôi đã hẹn đi xem lễ hội ánh sáng cuối năm rồi! Tùy vào kết quả thảo luận mà có thể anh sẽ sang đây nữa đúng không!?”
“Chuyện đó—đúng vậy. Mà lần này tôi đang định để chúng tôi sang đó và cô trở về đây.”
Là vì Lavia muốn đến Nhật Bản.
“Thế thì cuối năm càng không được!! Hoặc là ở lại Nhật trước đó, hoặc là sau đó đi!”
“Ừm... vậy thì khoảng 10 ngày nữa tôi sẽ làm. Có thể sẽ trễ vài ngày...”
“Khoảng đầu tháng 12 à? Tôi hiểu rồi. Thôi, tôi ngủ đây.”
“Vâng, chúc ngủ ngon.”
Cô ngã vật xuống giường, nhắm mắt và ngủ thiếp đi.
“...”
Liệu cô ấy có nhầm đây là mơ và quên mất không nhỉ? Nghĩ vậy, cậu vội vàng viết lại cuộc nói chuyện vào một tờ giấy nhớ và ném qua khe nứt.
Rồi Hikaru đứng nhìn khe nứt dần khép lại.
Cậu đốt tờ giấy ma thuật ngay tại chỗ, chỉ cầm theo bệ ma thuật “Thuyết Hợp Nhất Tứ Nguyên Tinh Linh” rồi quay trở lại quán trọ—.
“!”
Đột nhiên cậu cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
“...”
Đây là một khu rừng sâu. Tầm nhìn rất kém, và ánh trăng gần như không thể lọt qua. Kiểm tra bằng “Dò Tìm Ma Lực”, chỉ có những loài động vật và côn trùng hoạt động về đêm đang di chuyển.
(...“Trực Giác” đã cảm nhận được gì nhỉ?)
Hikaru đã cộng 3 điểm vào “Trực Giác” trên Hồn Bảng của mình.
Có lẽ nó đã cảm nhận được điều gì đó—nhưng cậu không biết đó là gì.
(Chắc họ không biết mình đã làm gì ở đây đâu, nhưng...)
Hikaru nghĩ rằng mình nên hành động cẩn trọng hơn một chút.
Cậu rón rén bước trở lại, và thấy phòng ăn của quán trọ vẫn còn sáng đèn. Một người đàn ông bước ra từ đó, tạo ra tiếng động.
“—Ồ, là cậu à...”
Đó là Zappa, có vẻ đã uống khá nhiều rượu.
“Chào buổi tối.”
“Cậu làm gì thế? Đi dạo vào giờ này thì có gì thú vị đâu.”
“Tôi không ngủ được.”
Hikaru đã nghĩ đến việc dùng “Ẩn Mật” để lén lút quay về, nhưng trong một khoảnh khắc, cậu chợt nghĩ có lẽ Zappa chính là người đã nhìn thấy mình, nên cậu quyết định cố tình lộ diện.
“Ha ha, sao thế, sao thế. Những lúc như thế này, tốt nhất là nên tìm một cô gái nào đó rồi ngủ một giấc là xong.”
“Hà...”
“Đi theo ta.”
“Hả?”
“Ta còn uống nữa, nhưng cậu chắc không uống rượu đâu. Ít nhất cũng đi tiểu cùng ta đi.”
“Không, tôi—Oái!”
Cậu định từ chối, nhưng cánh tay dài của Zappa đã vươn ra và tóm lấy vai cậu. Lại gần mới thấy ông ta nồng nặc mùi rượu.
Có vẻ người nhìn thấy mình không phải là Zappa.
“Cậu là một kẻ thú vị đấy. Cậu là người đầu tiên từ chối lời mời vào party của ta đấy.”
“Vì mục đích của ông không rõ ràng.”
“Này này, không lẽ cậu là con cái nhà quý tộc nào à? Mạo hiểm giả bình thường không có suy nghĩ như vậy đâu.”
“...”
Nghe ông ta nói vậy, cậu mới nhận ra. Hikaru cứ nghĩ rằng mình đã hòa nhập khá tốt vào thế giới này với tư cách là một mạo hiểm giả, nhưng có lẽ cậu đã quá tệ.
“Chà, ta hiểu là cậu có lý do riêng.”
“...Tại sao lại là tôi?”
“Hả?”
“Tôi chỉ là một đứa trẻ gầy gò, trông có chút sạch sẽ thôi mà.”
“Ai biết được. Ta cũng không phải là người có linh cảm tốt hay thông minh gì đâu—à, đến rồi.”
Zappa buông tay Hikaru ra và đi vào nhà vệ sinh nam.
“Cậu không đi tiểu à?”
“Không cần ạ.”
“Ga ha ha ha.”
Sau tiếng cười là một tiếng đi tiểu vang dội khiến Hikaru ngao ngán.
“Này, Hikaru! Vẫn còn ở đó chứ?”
“...Tôi vẫn ở đây.”
“Cậu hỏi tại sao ta lại chọn cậu... nhưng mà, không hiểu sao ta lại cảm thấy hứng thú với cậu. Như vậy không được à?”
“Đó không giống lời nói của một mạo hiểm giả hạng A chút nào.”
“Phiêu lưu là phải như vậy đấy.”
Zappa bước ra khỏi nhà vệ sinh, vẫy tay “Vậy nhé” rồi bỏ đi.
Miệng vẫn cười ha hả—.
“...”
Hikaru vốn ghét những kẻ vô duyên và thô lỗ, nhưng không hiểu sao cậu lại không thể ghét Zappa được. Ông ta hay cười, và không biết thì nói thẳng là không biết. Một người không hề màu mè. Nhưng mặt khác, ông ta cũng là một người cực kỳ tự tin—.
“Một người thú vị.”
Hikaru thầm nghĩ, nếu không gặp được Lavia và Paula, có lẽ cậu đã chấp nhận lời mời của người đàn ông đó và gia nhập party của ông ta rồi.
◇
Vừa ra khỏi cánh rừng rậm rạp, mặt hồ Tsen-ti mênh mông liền trải rộng ra trước mắt. Làn nước trong veo nhuốm một màu xanh nhạt, khẽ gợn những con sóng nhỏ trước cơn gió lướt qua. Vài con côn trùng trông hệt như chuồn chuồn bay đến rồi lại biến đi đâu mất.
"Một nơi dễ chịu thật."
Chiếc xe ngựa tiến dọc theo con đường ven hồ. Flare đáp lời Hikaru.
"Khu định cư ở đằng kia đó ạ."
Một cây cầu tàu dài vươn ra mặt hồ, nơi khoảng mười chiếc thuyền đánh cá đang neo đậu. Quanh cây cầu là chừng hai mươi nóc nhà quây quần. Chỉ có thể gọi nó là một khu định cư, không hơn không kém. Nơi này chẳng có quan chức cai quản hay trưởng làng, đơn thuần chỉ là nơi các ngư dân tụ họp lại sinh sống.
"Cuối cùng cũng đến nơi. Mà sao... mấy người từ Vioreochan đến chậm chạp thế nhỉ."
Dù một phần cũng vì nhóm Hikaru xuất phát sớm hơn, nhưng party "Cốc Rực Cháy" vẫn ở tít đằng sau, khuất khỏi tầm mắt và nằm ngoài phạm vi "Ma Lực Thám Tri" của cậu.
"Cũng phải ạ... Vì họ đông người, mà đường lại hẹp nữa..."
"À, cũng đúng."
Thấy Flare đáp lời có phần ngập ngừng, Hikaru tự nhủ có lẽ cô đang nghĩ thà rằng họ đừng đến thì hơn.
Cậu cứ ngỡ khi đến gần khu định cư, mình sẽ thấy một nơi chốn yên bình của những người dân chài sống bằng nghề đánh bắt cá trên hồ, ai ngờ không khí lại căng như dây đàn.
"——Cút đi cho khuất mắt! Đây rõ ràng là lãnh thổ của vương quốc chúng ta! Đến cả bản đồ cũng không biết đọc à?!"
"——Khu định cư này, với tên gọi là làng Tsen-ti, đang nằm dưới sự kiểm soát trên thực tế của Vioreochan chúng ta."
"——Kiểm soát thực tế cái gì chứ. Chẳng phải các người cũng chỉ vừa mới vội vàng kéo đến đây thôi sao."
"——Thế các người thì sao, lãnh thổ cái nỗi gì. Có bao giờ ngó ngàng quản lý đâu mà nói."
Ngay giữa khu định cư, hai đội quân, mỗi bên chừng ba mươi người, đang gườm gườm đối đầu nhau. Dân làng chỉ biết sợ sệt đứng nhìn từ xa.
"Tôi ra đó một lát đây ạ!"
"Chị Flare! Em cũng đi!"
Ngay khi xe ngựa dừng lại, Flare đã nhảy xuống, và Hikaru cũng vội chạy theo.
"Biến khỏi vương quốc mau!"
"Phải vạch lại đường biên giới!"
"Ngươi nói gì!"
"Mày muốn gì!"
"Dừng lại đi ạ!"
Ngay lúc hai viên chỉ huy vừa đặt tay lên chuôi kiếm, Flare đã lao vào giữa.
"Con nhãi ranh nào đây!"
"T-Tôi là nhân viên được Mạo hiểm giả Guild phái đến! Chĩa kiếm vào tôi cũng đồng nghĩa với việc chĩa kiếm vào Mạo hiểm giả Guild đấy!"
"Hự..."
Có lẽ đã nhận ra trang phục của Flare là đồng phục của Guild, cả hai viên chỉ huy đều khựng lại.
"Nhưng, đây chắc chắn là lãnh thổ của vương quốc."
"Nói gì ngớ ngẩn thế. Bỏ mặc bao nhiêu năm trời mà còn dám gọi là lãnh thổ à."
"Dân Vioreochan các người không có bản đồ sao?"
"Vậy để ta hỏi, ai là người đã sửa lại cây cầu tàu bị hỏng trong trận bão mùa thu năm ngoái? Chính là quân đội Vioreochan chúng ta."
"Hả?"
"Gì?"
Thấy họ lại sắp cãi vã,
"Làm ơn đừng tranh cãi ở đây nữa ạ..."
Thái độ đĩnh đạc lúc nãy bay biến đâu mất, Flare đưa tay ôm trán, trông như thể sắp đau đầu đến nơi.
"Trước mắt, xin mời đại diện hai bên đến nói chuyện với tôi ạ. Còn các binh sĩ, xin hãy tạm thời rút khỏi khu định cư... Mọi người đang làm dân làng sợ đấy."
"Hừm..."
"Chúng ta không có ý đó..."
Hai viên chỉ huy có vẻ đã chấp thuận và cho lính rút lui.
"À, cảm ơn cô nương."
"Ông là..."
"Lão là người đại diện cho khu định cư này."
Một ông lão bước đến và mời họ sử dụng nhà hội, dẫn đường đến một tòa nhà khá rộng rãi. Gọi là tòa nhà nhưng thực chất chỉ là một cái lán có sàn đất, bên trong có một cái bàn lớn và mấy chiếc ghế làm từ những khúc gỗ tròn.
Flare ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên là viên chỉ huy đại diện Vương quốc Poansonia và viên chỉ huy đại diện Vioreochan ngồi đối diện nhau qua bàn. Hikaru và Paula đứng sau lưng Flare.
"Tôi là Flare, nhân viên thuộc Mạo hiểm giả Guild của Vương đô Vương quốc Poansonia. Hai người phía sau là hộ vệ của tôi, xin đừng bận tâm ạ."
Xem ra Guild ở thành phố vệ tinh Poond là một chi nhánh trực thuộc "Guild Vương đô".
"Ồ. Thật quý hóa quá, cô đã cất công từ tận Vương đô đến đây."
Viên chỉ huy của Vương quốc là một người đàn ông mập lùn có bộ ria mép.
"Gì chứ, Guild của Vương quốc à!? Thế thì không đáng tin rồi!"
Viên chỉ huy của Vioreochan là một người đàn ông da rám nắng, và cũng có một bộ ria mép.
"Mạo hiểm giả Guild là một tổ chức quốc tế, chúng tôi không thiên vị bất kỳ quốc gia nào đâu ạ."
"Nói thì nói vậy, nhưng đây là vấn đề liên quan đến đường biên giới. Ngay cả Tổng thủ lĩnh của chúng ta cũng đang theo dõi sát sao."
Hải quốc Vioreochan có một cơ cấu nhà nước khá đặc biệt, địa vị tương đương với "Quốc vương" của Vương quốc là "Tổng thủ lĩnh" của Vioreochan. Hikaru cũng chỉ mới nghe nói qua, nhưng nghe đâu Tổng thủ lĩnh của Vioreochan là một người phụ nữ.
"...Tôi hiểu rồi ạ. Một lát nữa nhân viên Guild từ phía Vioreochan cũng sẽ đến, chúng ta hãy đợi họ rồi hẵng thảo luận..."
"——Chẳng cần phải đợi đâu."
Angela bước vào ngay lúc đó.
"Tôi là Angela đến từ Mạo hiểm giả Guild thủ đô Vioreochan. Tôi sẽ lắng nghe câu chuyện một cách công bằng."
"Ồ!"
Viên chỉ huy da rám nắng mừng rỡ đến mức đứng bật dậy.
(Hửm... Zappa đâu rồi?)
Chỉ có một mình Angela đến đây. Zappa và các thành viên khác của "Cốc Rực Cháy" đang tụ tập làm gì đó ở giữa khu định cư – những người đi cùng họ là dân làng chăng? Nhưng sao đông thế. Dù cũng tò mò về phía bên đó, nhưng công việc của Hikaru là hộ vệ cho Flare. Cậu không thể rời khỏi đây được.
"Trước tiên, xin mời hai vị tự giới thiệu."
Chẳng biết từ lúc nào, Angela đã nắm quyền điều khiển cuộc thảo luận. Viên chỉ huy da rám nắng cho biết ông ta là một hiệp sĩ thuộc quân đội Vioreochan. Còn viên chỉ huy mập lùn là gia thần của một tử tước cai quản vùng này.
"Vậy thì, chúng ta hãy xem bản đồ."
Angela trải một tấm bản đồ lên bàn, có vẻ như đây là bản đồ do Mạo hiểm giả Guild lập ra và có chữ ký của Guild thủ đô Vioreochan.
"Hồ Tsen-ti và khu định cư này nằm ở đây."
Quả thật, đường biên giới được vẽ ngay trên mặt hồ Tsen-ti. Nó được kẻ thẳng dọc theo con sông chảy vào và chảy ra từ hồ.
Khu định cư – rõ ràng nằm bên phía Vương quốc.
"Hừm, thấy chưa. Nơi này, ngay cả cái nhà hội này, cũng là lãnh thổ của vương quốc chúng ta, là đất đai thuộc quyền sở hữu của Tử tước, chủ nhân của ta."
"Chuyện đó thì ta biết từ đầu rồi. Ta đang nói đến việc khu định cư này nằm dưới sự kiểm soát trên thực tế của Vioreochan chúng ta."
"Kiểm soát thực tế cái gì chứ. Chẳng phải chúng ta đã dễ dàng tiến vào đây sao."
"Ngươi muốn gây chiến ở một nơi như thế này à? Nếu muốn thì cứ việc, nhưng chúng ta không có hứng thú với việc đổ máu vô ích..."
"Xin hai vị đừng cãi nhau nữa."
Angela dứt khoát cắt ngang cuộc tranh cãi sắp sửa bùng nổ. Quả không hổ là một nữ tiếp tân của Guild.
"Ông có thể chứng minh việc kiểm soát trên thực tế không?"
"Tất nhiên. Ta sẽ cho các người xem giấy tờ chứng minh việc nộp thuế của khu định cư này trong suốt mười năm qua."
"!?"
Nghe đến hai từ "nộp thuế", viên chỉ huy mập lùn giật mình.
"V-Vô lý... một khu định cư nhỏ bé thế này mà lại nộp thuế sao?"
"Có gì lạ sao? Chẳng phải ta đã nói rồi sao, chúng ta đã đến cứu trợ khu định cư sau trận bão năm ngoái, và cá đánh bắt từ hồ Tsen-ti cũng được lưu thông ở Vioreochan."
"Đ-Đây là làng khai hoang thuộc lãnh địa của Tử tước! Đáng lẽ phải được miễn thuế và quản lý, đằng này bắt họ nộp thuế mới là chuyện vô lý!"
"Ngư dân thì có gì mà khai hoang hay không chứ. Giả sử đây là làng khai hoang đi nữa, việc bỏ mặc miễn thuế hơn mười năm trời thì có bị nói là 'không hề quản lý' cũng chẳng trách được, phải không?"
"Grừừừ!"
"Xin hãy bình tĩnh."
Angela ngăn viên chỉ huy mập lùn đang định đập bàn đứng dậy.
"...Tóm tắt lại cuộc thảo luận thì là thế này đúng không? Theo hiệp định biên giới giữa hai nước, khu định cư này thuộc sở hữu của Vương quốc. Tuy nhiên, trên thực tế, Vioreochan mới là bên quản lý."
"Đúng vậy."
"Gừ..."
Viên chỉ huy da rám nắng gật đầu, còn viên chỉ huy mập lùn định nói gì đó nhưng có lẽ ông ta cũng tự biết mình đã bỏ mặc khu định cư này nên đành im lặng.
"Vậy thì bây giờ sẽ là phần thương lượng, Vioreochan có muốn tiếp tục quản lý khu định cư này trong tương lai không? Ngay cả khi đường biên giới không thay đổi."
"Tất nhiên là có! Chúng ta và người dân ở đây rất thân thiết, và họ chắc chắn cũng tin tưởng chúng ta."
"Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu làm một cuộc khảo sát ý kiến dân làng, tôi tin chắc họ sẽ ủng hộ các vị bên Vioreochan."
"Phải không?"
Viên chỉ huy của Vioreochan lộ vẻ mặt "thắng chắc rồi". Có lẽ họ tính toán rằng có thể dùng khu định cư này làm bàn đạp để độc chiếm hầm ngục.
"Tuy nhiên – việc sở hữu hầm ngục không liên quan gì đến khu định cư, đúng chứ?"
"...Cô nói gì?"
"Nghe nói hầm ngục xuất hiện ngay cạnh khu định cư này, nhưng nó không phải là tài sản do khu định cư quản lý. Việc quản lý hầm ngục phải được quyết định từ bây giờ."
"Đ-Đúng vậy! Hầm ngục nằm trên đất của Vương quốc, vậy nên nó là của chúng ta!"
Viên chỉ huy của Vương quốc reo lên vui sướng – nhưng,
"Cái...?"
UOOOOOOOOOOOOOO!! – một tiếng hét lớn vang lên từ bên ngoài.
"Tiếng gì vậy..."
"Ôi chà chà."
Angela khẽ mỉm cười – trên gương mặt vốn sắc sảo với đôi mắt xếch, nụ cười ấy trông như một sự chế giễu.
"Xem ra ngài Zappa, mạo hiểm giả hạng A, đã bắt đầu rồi thì phải? Nói tóm lại, chúng ta phải quyết định xem ai nên quản lý hầm ngục này, và ai là người xứng đáng nhất. Vương quốc, Vioreochan – hay là..."
Hoặc có lẽ, cô ta đang chế giễu thật.
"Mạo hiểm giả Guild."
Hai viên chỉ huy cùng Flare và Angela bước ra ngoài, Hikaru và Paula cũng đi theo sau.
"Đông thế này sao..."
Rất nhiều người đang tụ tập ở trung tâm khu định cư – phần lớn là mạo hiểm giả.
"Hỡi các mạo hiểm giả!! Hỡi những đồng chí tham lam đã đánh hơi được tin đồn về hầm ngục!! Hỡi những dũng sĩ mơ về vinh quang chưa ai từng chạm tới!!"
Người đứng ở trung tâm chính là Zappa. Dù có bao nhiêu mạo hiểm giả cường tráng ở đây, thân hình to lớn hơn người của Zappa vẫn nổi bật và dễ dàng nhận ra.
Có lẽ tin đồn về hầm ngục ở hồ Tsen-ti đã lan rộng, và các mạo hiểm giả đã bắt đầu kéo đến.
(Nhưng mà – tập hợp mạo hiểm giả lại để làm gì chứ?)
Khi nhóm Hikaru tiến lại gần, Zappa càng cất cao giọng hơn.
"Cả thế giới đang sôi sục trước sự ra đời của một hầm ngục mới! Các người cũng vậy phải không!? Ngươi cũng thế chứ!? Ta cũng vậy!! Đứng trước một hầm ngục, chúng ta, những mạo hiểm giả, không thể không vào! Đúng không nào!?"
UOOOOOOOOO── các mạo hiểm giả hưởng ứng nhiệt liệt.
"Hầm ngục thuộc về ai!? Quý tộc!? Quân đội!? Sai! Tuyệt đối sai! Ai cũng có quyền tự do vào hầm ngục! Đúng không!? Nhưng, nếu như, cứ cho là phải nói 'hầm ngục này là của ai' đi –"
Zappa giơ cả hai nắm đấm lên trời.
"–Thì nó thuộc về kẻ đầu tiên chinh phục được nó!!"
Sự phấn khích của các mạo hiểm giả đã lên đến đỉnh điểm. Và tất cả bọn họ đều đồng tình với những gì Zappa nói.
"Ai nhanh tay thì được!! Kẻ đầu tiên chinh phục được hầm ngục sẽ sở hữu nó!! Tiến lên!!"
WAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA──.
Cùng với tiếng reo hò vang dội, các mạo hiểm giả đồng loạt hướng ra ngoài khu định cư – có lẽ là về phía hầm ngục.
"C-C-Cái... chuyện này không thể chấp nhận được!?"
"Đúng vậy! Hầm ngục là một sự tồn tại nguy hiểm, cần phải được quản lý chặt chẽ!"
Lần đầu tiên hai viên chỉ huy cùng chung một ý kiến, Angela liền nói,
"Ồ? Vậy thì hai vị có định dùng binh lính của mình để trấn áp bằng vũ lực không? Tôi nghĩ đối phó với những mạo hiểm giả biết rõ có kho báu chưa ai động đến ở ngay trước mắt sẽ rất vất vả đấy... Hơn nữa, để đối đầu với party mạo hiểm giả hạng A 'Cốc Rực Cháy' thì vài chục người có lẽ không đủ đâu."
"Grừ!"
"Hừm..."
Hai viên chỉ huy nghiến răng,
"Vụ này, ta sẽ báo cáo về triều đình! Mạo hiểm giả Guild rồi sẽ nhận được phán quyết thích đáng!"
"Đừng có tưởng party 'Cốc Rực Cháy' nổi tiếng ở nước ta mà được nước làm tới! Bọn mạo hiểm giả các người, trước quyền lực quốc gia thì chẳng là cái thá gì đâu!"
Sau khi buông những lời hăm dọa, hai viên chỉ huy kề vai sát cánh cùng nhau rời đi.
"...Làm vậy có ổn không ạ? Gây sự với họ như thế."
"Không sao đâu ạ, Hikaru-san. Chị Angela có vẻ rất thích những cách làm như thế này..."
Haizz, trong khi Flare đang thở dài,
"Này, cô tiếp tân của Vương quốc kia. Đừng có đứng đực ra đó nữa, mau lắp đặt 'Bút Lông Linga' đi! Phải báo cáo về cho trụ sở chính của Guild rằng mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kịch bản của chúng ta chứ."
Angela toe toét cười – một nụ cười như thể vừa thực hiện thành công một trò đùa tinh quái. Lúc này, vẻ mặt sắc sảo của cô hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ngây thơ và thậm chí có phần đáng yêu.
"?"
"?"
Hikaru và Paula chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết nhìn nhau.
◇
Theo lời giải thích thì mọi chuyện là thế này.
Mạo hiểm giả Guild muốn tránh bị cuốn vào tranh chấp giữa các quốc gia hơn bất cứ điều gì, và họ đã lường trước được việc giới quý tộc và quân đội sẽ hành động. Hơn nữa, Guild thực sự muốn nhanh chóng hoàn thành việc điều tra hầm ngục. Nếu tranh chấp giữa hai nước nổ ra, nó sẽ kéo dài, và trong thời gian đó, ngay cả việc điều tra hầm ngục cũng sẽ không được phép.
Vậy thì, tốt nhất là Mạo hiểm giả Guild tạm thời trở thành "kẻ thù chung" của cả hai nước. Để một quốc gia huy động lực lượng chiếm lại một hầm ngục ở vùng biên giới hẻo lánh như hồ Tsen-ti sẽ mất ít nhất ba tháng, hoặc có thể là nửa năm. Với chừng đó thời gian, việc điều tra hầm ngục sẽ dư sức hoàn thành, và Guild có thể viện ra vô số lý do. Chẳng hạn như nếu xung đột vũ trang xảy ra, khả năng cao khu định cư sẽ bị thiệt hại, và họ buộc phải làm vậy để ngăn chặn điều đó.
Nói tóm lại, Guild đang tính đến việc "điều tra cho nhanh" và "rút lui cho lẹ". Miễn là không có nguy cơ quái vật tràn ra, sau đó hai nước cứ mặc sức mà tranh giành với nhau.
"Hơn nữa, ngay sau khi được phát hiện là lúc hầm ngục có nhiều kho báu nhất đấy ạ."
Flare nói sau khi đã lắp đặt xong "Bút Lông Linga", một ma cụ liên lạc tầm xa, trong nhà hội.
"Đối với Mạo hiểm giả Guild, chỉ cần có được kho báu là lợi nhuận đã gần như được đảm bảo rồi... Việc phái một party lớn như 'Cốc Rực Cháy' đến có lẽ là để chắc chắn thu được lợi ích từ hầm ngục, và cũng để vận chuyển chiến lợi phẩm về trụ sở chính của Guild."
"Ra vậy, tài thật."
Hikaru thật lòng thán phục.
Việc khiêu khích hai viên chỉ huy là một nước đi khá táo bạo nhưng thực sự đã thành công và mang lại hiệu quả. Vấn đề duy nhất có lẽ là sẽ bị Poansonia và Vioreochan căm ghét, nhưng chỉ cần Guild sớm từ bỏ hầm ngục, sự thù địch của họ sẽ chuyển hướng sang nhau. Khi đó, họ sẽ quên mất mối hận với Mạo hiểm giả Guild. Và đó chính là lúc Guild sẽ vào cuộc với tư cách là một bên "trung lập" để hòa giải giữa hai nước, dùng những thông tin chính xác về hầm ngục làm quân bài.
"Tôi thì không thích cách làm này lắm đâu ạ, nhưng chị Angela đã nhờ vả..."
Xem ra Flare và Angela đã có một cuộc họp bàn mà Hikaru không hề hay biết. Việc nhóm Vioreochan đến muộn cũng là có chủ đích. Kế hoạch là để Flare thu hút sự chú ý của các chỉ huy và đuổi lính đi, trong khi đó Zappa sẽ kích động các mạo hiểm giả. Có lẽ đó là lý do tại sao Flare lại ngập ngừng khi Hikaru nói rằng "Angela đến muộn".
"Vậy thì, tôi phải cùng chị Angela báo cáo về Guild, nên Hikaru-san và Paula-san cứ nghỉ ngơi đi ạ."
"Không, chúng tôi sẽ làm việc."
"Ể!? K-Không được đâu ạ, đừng có vào hầm ngục đấy!"
"Không phải mà... công việc của chị Flare là điều tra hầm ngục đúng không? Tụi em sẽ đi thu thập thông tin về khu định cư và khu vực xung quanh hầm ngục. Công việc của chúng tôi là 'hộ vệ', nhưng nếu công việc của chị Flare kết thúc sớm thì chúng ta cũng có thể về sớm hơn."
"Hikaru-san không muốn vào hầm ngục sao ạ...?"
"Ừm, bây giờ thì tôi muốn về nhà sớm hơn."
Flare lộ vẻ mặt "không thể hiểu nổi", nhưng trừ khi có lý do bắt buộc, Hikaru chẳng hề muốn thử sức với hầm ngục chút nào. Nếu nghiêm túc chinh phục hầm ngục, ngay cả Hikaru cũng có nguy cơ mất mạng.
"Việc điều tra bên trong hầm ngục cứ giao cho 'Cốc Rực Cháy' đi. Vậy nhé."
Hikaru rời khỏi nhà hội và đi cùng Paula. Cậu thấy Angela đang nói chuyện với các thành viên của "Cốc Rực Cháy", có lẽ họ sắp vào hầm ngục.
"Ngài Hikaru, điều tra hầm ngục là làm gì vậy ạ?"
"Để xem nào... trước tiên cứ thử đến xem hầm ngục thế nào đã. Dù không có ý định vào, nhưng cũng không thể gọi là điều tra nếu không thèm nhìn qua được."
Hầm ngục nằm cách khu định cư khoảng mười phút đi bộ. Các mạo hiểm giả qua lại tấp nập, và các thương nhân đã nhanh chóng mang đủ loại hàng hóa đến buôn bán, khiến Hikaru phải thầm thán phục tinh thần kinh doanh của họ.
Lối vào nằm ở một nơi có thể nhìn thấy hồ nước qua những lùm cây thưa thớt. Một gò đất nhỏ đột ngột nhô lên một cách vô duyên, và trên đó có một cái hang mở toang hoác.
"Hừm..."
Nếu thứ này đã tồn tại từ xa xưa, không lý nào những người dân sống ở khu định cư gần đó lại bỏ qua được. Chắc chắn nó mới đột ngột xuất hiện.
Nếu nguyên nhân là do "Đại Huyệt" mà mình đã bước vào và giải phóng...
"...Nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì."
"Có chuyện gì vậy ạ, ngài Hikaru?"
"Không có gì đâu. Quay lại khu định cư thôi..."
Vừa nói xong, Hikaru quay lại thì.
"Này này, vướng đường đấy. Mấy thằng mạo hiểm giả rank thấp đừng có đứng lù lù ở đây!"
Đó là một mạo hiểm giả của "Cốc Rực Cháy". Chính là gã mạo hiểm giả đã gây rối ở quán rượu trong thị trấn biên giới.
Hắn mặc một bộ giáp kim loại trông có vẻ đắt tiền, bên hông đeo một thanh kiếm. Hắn đi cùng khoảng năm mạo hiểm giả khác và cả những thành viên hỗ trợ mang hành lý – một trong số đó có Scare.
"Tao không biết Zappa-san nhầm lẫn thế nào mà lại mời một thằng gà mờ như mày vào party, nhưng đừng có mà ảo tưởng nhé. Dù Zappa-san có đồng ý thì mày cũng không có cửa vào nhóm bọn tao đâu."
Lời mời gia nhập party của Zappa dành cho Hikaru dường như là một cú sốc lớn đối với họ, và kể từ đó, cậu thường xuyên nhận được những ánh nhìn đầy thù địch. Scare, sau khi biết Hikaru không có hứng thú với "Cốc Rực Cháy" và Zappa, cũng không hề bắt chuyện với cậu kể từ cuộc nói chuyện ở giếng nước.
Đối với họ, sự tồn tại của Zappa là "tuyệt đối".
"Không, tôi vốn dĩ cũng không có ý định vào."
"Tao đã bảo đừng có ảo tưởng rồi mà! Những kẻ không có thực lực ít nhất từ rank C trở lên thì không được phép vào party này!"
Đúng là một kẻ không nói nổi lý lẽ... Hikaru thầm chán nản, và định tránh sang một bên để khỏi phiền phức thì,
"Ngài Hikaru là một vị vô cùng tuyệt vời, không thể đo đếm bằng mấy cái rank mạo hiểm giả được đâu! Dù các người có van xin được vào party của ngài ấy thì cũng không có cửa đâu nhé!"
Ể, Paula-san?
Paula nắm chặt tay và hùng hồn tuyên bố.
"Hảảảảảả!? Tại sao bọn tao lại phải vào party của một thằng nhãi ranh quèn này chứ!"
"Nếu biết được những chiến công vĩ đại mà ngài Hikaru đã đạt được, các người chắc chắn sẽ phải quỳ rạp xuống mà thôi..."
"...C-Con nhỏ này, mắt nó long sòng sọc. Đi thôi chúng mày."
Chẳng đợi Hikaru kịp ngăn lại, đám mạo hiểm giả đã tỏ vẻ kinh hãi, giữ khoảng cách với Paula rồi đi vòng qua để vào hầm ngục.
"......"
"Cuối cùng thì họ cũng đã nhận ra sự vĩ đại của ngài Hikaru rồi ạ."
"Vừa rồi thì... à mà thôi, sao cũng được..."
Kẻ hoạt động ngầm là Silver Face chứ không phải Hikaru. Mạo hiểm giả Hikaru chỉ là một người rank thấp nhất và gần đây cũng chẳng hoàn thành nhiệm vụ nào đáng kể.
Dù sao đi nữa, Hikaru cũng nghĩ rằng mình nên bảo cô bé đừng gọi "Ngài Hikaru" oang oang trước mặt mọi người nữa.
◇
Dựa vào nguồn gốc và tính chất, hầm ngục được chia thành hai loại chính.
Loại thứ nhất là hầm ngục được tạo ra bởi một "Dungeon Master". Khi các sinh vật vào trong và chết đi, chúng sẽ trở thành chất dinh dưỡng để hầm ngục phát triển. Dungeon Master cũng có thể tạo ra các quái vật giả.
Loại thứ hai là các hang động tự nhiên hoặc di tích, và loại này lại được chia nhỏ thành ba dạng.
Đầu tiên là "hang động tự nhiên". Nơi đây có thể có quái vật, nhưng thường không có kho báu, trừ những trường hợp hiếm hoi khi những tên trộm nổi tiếng giấu kho báu ở đây.
Tiếp theo là "tổ quái vật". Nơi này có rất nhiều quái vật, là mục tiêu của những thợ săn quái vật để thu thập nguyên liệu hoặc những thợ săn thực vật tìm kiếm các loại cây đặc biệt. "Tổ rồng", nơi có tập tính tích trữ đá quý, là một nơi đầy mơ ước đối với các mạo hiểm giả, nhưng cũng đi kèm với nguy hiểm chết người.
Cuối cùng là "hầm ngục nhân tạo". Chúng có thể là những công trình kiến trúc khổng lồ hoặc mê cung dưới lòng đất. Mục đích xây dựng rất đa dạng, nhưng thường được trang bị bẫy để loại bỏ những kẻ xâm nhập. Nếu bị bỏ hoang trong thời gian dài, quái vật sẽ đến làm tổ, khiến mức độ nguy hiểm càng tăng cao.
Những hầm ngục loại này thường ẩn giấu những kho báu quý giá, vì vậy rất nhiều mạo hiểm giả đã liều mạng để tìm kiếm chúng.
Hikaru cùng Paula quay trở lại khu định cư ven hồ. Sau khi hỏi chuyện những người dân sống ở đây, cậu biết được rằng hầm ngục đó đột nhiên xuất hiện, và bên trong có rất nhiều viên phỉ thúy lớn lăn lóc. Tuy nhiên, khi họ định vào lấy thì gặp phải quái vật nên đã phải liều mạng chạy thoát. Con quái vật đó được miêu tả là một bán ngư nhân có vảy cá màu tím.
—Bọn ta sống bằng nghề đánh cá là hợp nhất rồi.
Một người dân làng đã nói vậy. Vẻ mặt ông ta có chút tiếc nuối, có lẽ là vì cảm thấy hầm ngục ngay trước mắt đã bị các mạo hiểm giả cướp mất.
Khi hỏi sâu hơn, họ nói rằng họ hoàn toàn không biết tại sao một hầm ngục như vậy lại xuất hiện ngay cạnh khu định cư của mình.
"Bị bỏ hoang lâu năm nên quái vật tự nhiên sinh sôi nảy nở và làm tổ ở đó sao. Nhưng mà..."
Điều khiến Hikaru bận tâm là nếu đây là hầm ngục xuất hiện do "Đại Huyệt" của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios, thì chắc chắn phải có liên quan đến tà khí.
Và cái hang động đó, rõ ràng là một hầm ngục.
Lý do là vì bên trong hầm ngục phát ra ánh sáng mờ ảo. Dựa vào bốn loại hầm ngục đã nêu, có thể xem đây là "tổ quái vật" hoặc "hầm ngục nhân tạo".
Nếu người dân trong làng không có bất kỳ ghi chép, ký ức hay manh mối nào về việc một công trình như vậy được xây dựng, thì nó phải là "tổ quái vật". Nhưng trong trường hợp đó, "tà khí" sẽ ra sao? Liệu có tồn tại một loại tà khí bẩm sinh mà quái vật sở hữu không?
Hikaru cảm thấy mình đang thiếu thông tin.
"Ngài Hikaru, cái kia là gì vậy ạ?"
Paula chỉ vào một tấm bia đá nhỏ gần cây cầu tàu. Chỉ riêng ở đó, những cột đá được cắt gọt cẩn thận xếp thành hàng bao quanh tấm bia. Nó chỉ cao khoảng một mét nên không nổi bật, nhưng lại toát ra một không khí khác lạ giữa khu định cư mộc mạc này.
"...Được chăm sóc rất cẩn thận."
Khu vực xung quanh bia đá và các cột đá được quét dọn sạch sẽ, tấm bia cũng được lau chùi sáng bóng. Những ký tự được khắc trên đó đã mòn đi nhưng vẫn có thể đọc được.
『—Nơi hồ Tsen-ti có một nàng tiên cá
Nàng tiên cá không thể sống trên cạn đã đem lòng yêu một người trần gian
Đồng loại cười chê đó là một mối tình không thành
Nhưng cả tiên cá và người trần đều không từ bỏ
Nàng tiên cá đã có được phép thuật biến thành người
Và cứ thế họ đã sống bên nhau mãi mãi trên đất liền—』
Không phải thơ, cũng chẳng phải lịch sử, nó được viết theo lối kể chuyện cổ tích.
"...Đây là truyền thuyết được lưu truyền từ xa xưa ở hồ này."
Một giọng nói vang lên từ sau lưng Hikaru. Cậu quay lại và thấy ông lão đại diện cho khu định cư đang đứng đó.
"Dù chỉ là một khu định cư sống bằng nghề đánh cá, nhưng nhờ có truyền thuyết này mà mỗi năm cũng có vài cặp đôi từ nơi khác đến đây."
"'Nhờ có truyền thuyết này'? Ý ông là sao ạ?"
"À, thì... đây là một câu chuyện tình yêu giữa người và tiên cá, phải không? Tức là những cặp đôi đang phiền muộn vì khác biệt chủng tộc hay thân phận thường tìm đến đây. Vấn đề là... à, thôi, không có gì đâu."
"Vấn đề?"
Ông lão định nói gì rồi lại thôi.
"Vấn đề là gì ạ? Trông vậy thôi chứ chúng tôi đến đây để điều tra theo lệnh của Guild. Nếu có điều gì ông muốn che giấu, chúng tôi sẽ giữ bí mật, xin ông hãy cho chúng tôi biết thông tin chính xác được không?"
"Ư-ừm."
Ông lão tỏ vẻ do dự, nhưng rồi cũng nói,
"Vấn đề là, thỉnh thoảng lại có những cặp đôi cùng nhau tự vẫn..."
"Tự vẫn."
Câu chuyện được khắc trên bia đá không phải là một "bi kịch tình yêu", mà ngược lại, nó mang thông điệp kiểu như "chỉ cần không từ bỏ thì ước nguyện sẽ thành hiện thực". Nhưng những cặp đôi đang phiền muộn ngoài đời thực lại chọn cách từ bỏ sao?
Khi còn ở Nhật Bản, cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự khác biệt về thân phận, nhưng ở thế giới này, việc quý tộc và thường dân kết hôn với nhau gần như là không thể.
"...Thay vì cố gắng vượt qua hoàn cảnh khó khăn, họ lại chọn cách thề nguyền tình yêu vĩnh cửu rồi kết liễu đời mình sao?"
"Phải, đúng là như vậy. Cậu mạo hiểm giả đây còn trẻ mà thông tuệ quá."
"Không đâu ạ... Mọi người chăm sóc tấm bia này cẩn thận là vì những cặp đôi đến đây sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà..."
"Nhưng mà? Sao vậy ạ?"
Ông lão vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu. "Trực Giác" của Hikaru mách bảo rằng câu chuyện này vẫn còn phần sau.
"Xin ông hãy cho tôi biết những gì ông biết. Chúng tôi sẽ bảo vệ danh dự cho khu định cư."
"...Nhưng, Mạo hiểm giả Guild đến đây để điều tra hầm ngục phải không? Chứ không phải khu định cư này."
"Vâng. Tuy nhiên, chúng tôi cũng cần thông tin về các khu định cư xung quanh. Vì có khả năng sẽ có nhiều mạo hiểm giả đến đây trong tương lai, nên dù việc đặt chi nhánh của Guild có hơi sớm, nhưng chúng tôi vẫn muốn biết những thông tin như là có nhà trọ hay không."
"Hừm..."
Ông lão nhìn ra hồ với vẻ mặt nghiêm nghị.
"...Thực ra, truyền thuyết được lưu truyền ban đầu khác với những gì được khắc trên đó."
"Khác...?"
"Có lẽ là do màu xanh của hồ nước này... số cặp đôi nghe 'truyền thuyết thật' rồi cùng nhau tự vẫn quá nhiều... nên chúng tôi đã xóa đi những phần không hay và khắc lên bia đá một phiên bản khác để họ có thể hy vọng nhiều hơn."
"Xin hãy cho tôi biết. Những phần không hay đó."
"......"
Ông lão im lặng một lúc lâu, mắt vẫn nhìn ra hồ. Cơn gió thổi từ ven hồ lạnh đến thấu xương.
0 Bình luận