Dưới cơn mưa tầm tã, Tôn Jack vẫn đang lắng nghe con robot kể tiếp về đoạn lịch sử này.
“Thông tin trên mạng không chi tiết lắm, đại khái là AI sau khi tích hợp vào mọi mặt đời sống đã ngày càng trở nên tương đồng với con người, và rồi đến một ngày nọ, chúng đã vượt qua con người. Đó là khi chúng thức tỉnh và bắt đầu công cuộc tiêu diệt nhân loại.
“Vũ khí hạt nhân được sử dụng bừa bãi như đạn pháo thông thường, cả Trái Đất chìm trong hỗn loạn. Cuộc chiến đó kéo dài suốt 200 năm, quét sạch khoảng 85% dân số, hệ sinh thái bị phá hủy hoàn toàn, hệ thống khí tượng cũng rối loạn nghiêm trọng.”
Tôn Jack nghĩ đến vành đai hành tinh màu bạc, và lớp mảnh vỡ vệ tinh dày đặc bao lấy Trái Đất, cậu hiểu rằng cuộc chiến năm đó chắc chắn vô cùng thảm khốc, chiến sự lan từ trên trời xuống mặt đất, thậm chí đến cả Mặt Trăng cũng bị phá hủy.
Mặt Trăng biến mất kéo theo sự thay đổi của thủy triều, hẳn đã giáng một đòn hủy diệt xuống hành tinh.
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó, nhân loại đã dốc toàn lực để tiêu diệt tất cả AI đã thức tỉnh, giành được thắng lợi cuối cùng và bắt đầu xây dựng lại tổ ấm mới trên đống tro tàn. Năm chiến thắng của họ đánh dấu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới. Rồi 721 năm nữa trôi qua, cậu tỉnh dậy và kích hoạt tôi trên vũ trụ, và rồi chúng ta cùng nhau rơi từ trên xuống đây.”
“Chuyện quái quỷ gì thế này…” Giờ phút này, Tôn Jack cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đầu óc cậu rối như tơ vò.
Con robot ngồi xuống cạnh cậu, “Tiếp theo cậu tính làm gì?”
Tôn Jack không trả lời, ánh mắt lộ rõ sự mông lung. Thành thực mà nói, cậu cũng không biết phải làm gì. Làm thế nào mà mình lại lạc đến hơn một nghìn năm trong tương lai.
Mọi thứ trong quá khứ của mình biến mất mãi mãi rồi sao? Mình thật sự không thể quay về được nữa sao? Năm năm ký ức đã mất của mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thế mà đã gục ngã rồi sao? Thế thì cậu đáng khinh thật đấy. Đừng có trông mong tôi an ủi, hệ thống của tôi không có cài đặt chương trình đó đâu.” Con robot duỗi cánh tay kim loại ra, đẩy mạnh vào vai cậu.
“Tổ cha nhà mày.” Tôn Jack cười mắng một câu, rồi gắng gượng đứng dậy. “Muốn đánh gục tao à, không dễ vậy đâu! Chí ít, tao cũng phải tìm cho ra nguyên do mình lại bị đặt trong trạm không gian, và chuyện quái gì đã xảy ra trong năm năm ký ức đã mất kia.”
Tôn Jack không muốn sống một cách mờ mịt như vậy. Dẫu cho sau này không thể quay về thật, cậu cũng phải làm cho rõ ngọn ngành mọi chuyện về bản thân mình.
Nghĩ đến đây, mắt Tôn Jack chợt bừng sáng, cậu ngẩng đầu nhìn con robot, “Phải rồi, mày kết nối mạng được rồi đúng không? Thử tìm hồ sơ của thời đại cũ xem, coi có tên hoặc hình ảnh của tao không, trong các thông báo tìm người mất tích hay tai nạn chẳng hạn.”
Con robot tìm kiếm một lúc, rất nhanh đã mang đến cho Tôn Jack một tin không mấy tốt lành, “Không tìm thấy bất kỳ dữ liệu nào. Để ngăn chặn việc AI nổi loạn tải dữ liệu lên, mạng internet của thời đại cũ đã bị phá hủy không còn một byte. Mạng hiện tại là được xây dựng mới hoàn toàn, ngay cả giao thức cũng là loại mới.”
“Mọi ghi chép về thế giới cũ đều là do thế giới mới thuật lại.”
“Chịu luôn. Thôi bỏ đi, mở bản đồ lên đã. Tìm được người rồi tính tiếp. Giờ tao vừa đói vừa khát, cần một nơi để nghỉ ngơi.”
Nhìn cảnh hoang tàn đổ nát xung quanh, Tôn Jack đã kiệt quệ cả về tinh thần, cảm thấy toàn thân tê dại.
“Rõ, đã nhận được yêu cầu của người dùng. Đang tìm kiếm bản đồ.”
Tôn Jack ngồi bệt xuống đất, nhìn con robot trước mặt, nhìn mãi rồi bỗng phì cười, “Hay tao đặt cho mày một cái tên nhé. Cứ gọi mày là ‘robot’ hoài cũng kỳ.”
Tôn Jack vừa dứt lời, đã nghe thấy nó trả lời bằng một giọng điệu đầy mỉa mai.
“À, không cần phiền ngài đâu. Người chủ anh minh thần võ của tôi đã đặt tên cho tôi rồi. ‘Mẹ-Kiếp-Đùa-Tao-Đấy-À-Sao-Lắm-Chuyện-Thế’ chính là tên của tôi. Ngài xem, đặt quả tên oách xà lách vô cùng.”
Nói rồi, nó còn không quên chiếu một biểu tượng cảm xúc tương ứng lên màn hình: (◔‸◔)
“Khi đó là tình huống khẩn cấp mà. Hay là thế này đi, công ty của mày hình như tên là Tapai. Hay mày cứ gọi là Tapai luôn nhé?”
“A~ Tôi thấy ‘Mẹ-Kiếp-Đùa-Tao-Đấy-À-Sao-Lắm-Chuyện-Thế’ oách hơn.” Tapai châm chọc, đặt cánh tay mới sửa xuống mà không hề nhượng bộ.
“Sao mày nhỏ nhen thế. Tao đã nói là tình huống khẩn cấp rồi mà.”
Tuy nhiên, lần này Tapai không cà khịa nữa, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Jack, e là gặp rắc rối rồi. Tôi vừa phát hiện lượt xem của bản đồ này đang tăng vọt. Có không ít kẻ đã biết có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống. Bọn chúng đều đang điều hướng thẳng đến vị trí này, sắp tới rồi.”
“Ồ?! Thế không phải càng tốt sao?” Tôn Jack mừng như điên, cuối cùng cũng có thể gặp được người của thế giới này. Có người là cậu có thể được cứu rồi.
“E là không thơm đâu.” Con robot kéo Tôn Jack đi ngay lập tức.
“Ý mày là họ sẽ nghiên cứu tao, một người từ một ngàn năm trước? Sẽ mổ xẻ tao ra ư?”
“Không, bọn chúng sẽ giết cậu. Hãy quên thế giới cũ đi, quy tắc của thế giới hiện tại đã thay đổi hoàn toàn rồi. Nếu chiếu theo quy tắc của thời đại chúng ta, đám lính đánh thuê chạy đến đây đầu tiên để ‘hôi của’ toàn là một lũ Cyberpsycho.”
“Toàn là kẻ loạn thần?”
“Đúng, toàn là kẻ loạn thần.”
“Sao vậy? Bọn chúng nguy hiểm đến thế sao? Ngay cả giao tiếp cũng không thể?” Tôn Jack có phần không cam tâm hỏi.
“Chuyện của kỷ nguyên trước khiến con người thời đại này hoàn toàn không tin tưởng AI. Toàn bộ trí tuệ nhân tạo đều bị giới hạn ở dưới AI Mạnh Cấp 3. Điều này có nghĩa là một số việc lẽ ra do robot xử lý giờ đây phải do con người thực hiện, ví như chiến tranh."
“Trong cuộc chạy đua vũ trang, nhằm nâng cao sức mạnh của binh lính, những vũ khí từng là độc quyền của robot bắt đầu được lắp lên người. Người ta gọi chúng là Cyberware, và cấy trực tiếp mạng lưới thần kinh vào não để điều khiển đồng bộ. Theo thời gian, khi các cựu chiến binh giải ngũ, xu hướng này bắt đầu lan từ quân đội sang giới dân thường.” [note82259]
“Thế thì có liên quan gì đến kẻ loạn thần?” Tôn Jack đưa tay quệt nước mưa trên mặt, vẩy mạnh sang một bên.
“Bởi vì việc cải tạo này không đơn giản như vậy. Dần dà, Cyberware không còn chỉ giới hạn ở vũ khí mà bắt đầu phát triển theo hướng dịch vụ hóa.”
“Chỉ cần cậu đủ tiền, cậu có thể cải tạo dạ dày, không cần ăn uống hay bài tiết, chỉ cần lắp hộp dinh dưỡng. Cậu thậm chí có thể cải tạo hệ thống lưới hoạt hóa đi lên của não, không cần phải ngủ, mà vẫn có thể tràn trề năng lượng suốt 24/7. [note82260]
“Thế không phải tốt hơn sao? Công nghệ giờ lại tiên tiến đến vậy à? Tao cũng muốn quất một bộ.” Tôn Jack nghe mà lòng xao xuyến. Đây chính là thế giới tương lai sao?
“Phải, đúng là tốt hơn thật. Nhưng đến cả ăn và ngủ cũng không cần nữa, thì đó có còn được tính là con người không? Với sự khác biệt ngày một lớn, một số người dần ngừng coi mình là con người, bắt đầu đánh mất sự đồng cảm. Bọn chúng cho rằng mình là một tồn tại cao cấp hơn. Chúng tự gọi mình là Cyborg, nhưng đại chúng gọi những kẻ này là Cyberpsycho – Kẻ Loạn Thần Mạng.”
“Thực ra vấn đề không chỉ nằm ở nhận thức. Lính đánh thuê, những kẻ chẳng khác nào đám chuột cống thành thị, chuyên ăn xác thối và làm những công việc dơ bẩn, làm gì có khả năng trang bị công nghệ tối tân."
“Phải dựa vào những Cyberware qua tay và không tương thích dẫn đến các phản ứng bài xích và đau chi ma, buộc nhiều kẻ phải tìm đến ma túy và thuốc ức chế để trấn áp. Thế nên, dù cho nhận thức không có vấn đề, dưới tác động của thuốc, trạng thái tinh thần của bọn chúng cũng không được ổn định.”
0 Bình luận