Nghe robot nói, Tôn Jack ngớ người trong giây lát, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm. Con robot vừa chửi thề ư?
“Đần mặt ra làm gì? Tưởng nhớ những ngày tháng ở Thiên Đình liếm núi gạo, ăn núi bột à? Tôi đang nói cậu đấy.” [note82256]
Đến khi con robot lên tiếng lần nữa, Tôn Jack mới bừng tỉnh. Đây hẳn là kết quả của việc "tiến hóa hệ thống logic" mà nó đã đề cập trước đó.
Nhưng cậu thực không ngờ, sau khi hệ thống tiến hóa, trí tuệ của con robot này lại thay đổi lớn đến vậy. Từ một cỗ máy lạnh lùng, vô cảm nó trực tiếp học luôn cách chửi thề.
“Sao có thể? Tiến hóa nhanh đến thế cơ à?”
“Hiển nhiên, biết trí tuệ nhân tạo là sao không vậy?” Con robot chống nạnh, hơi ưỡn người về sau, tỏa ra tự mãn khôn cùng.
Dù rất kinh ngạc, nhưng đứng trước lằn ranh sinh tử, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cậu cũng chẳng còn tâm trí đâu để sốc nữa, trạm không gian đang rơi xuống, nếu không tìm được cách tự cứu, cả hai đều sẽ toi đời!
“Đã tìm thấy vị trí tàu cứu sinh trong dữ liệu subnet chưa?” Tôn Jack vội vàng hỏi.
“Chưa.” Câu trả lời của con robot lập tức dập tắt tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Tôn Jack.
“Nhưng mà, chúng ta cũng không cần phải thoát ra. Cái của nợ này có động cơ phản lực. Mặc dù không biết còn bao nhiêu cái dùng được, nhưng tôi ước tính rằng với ma sát khí quyển và va chạm cuối cùng, xác suất tan rã là dưới 10%.”
Đây quả là một tin tốt, nhưng trạm không gian không tan vỡ, không có nghĩa là cậu có thể toàn mạng đáp đất.
Nhìn đống linh kiện kim loại lủ khủ đang trôi nổi không trọng lượng trên đầu, cậu có thể mường tượng được chúng sẽ trở nên chết chóc đến mức nào một khi trọng lực của Trái Đất có hiệu lực trở lại.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đầu óc Tôn Jack hoạt động hết công suất, “Robot, tao cần một nơi an toàn, một nơi có khả năng giảm chấn khi tiếp đất và che chắn khỏi các mảnh vỡ. Mày có biết trạm không gian này có chỗ nào như vậy không?”
“Tôi biết thế quái nào. Có con ốc nào của tôi từng làm việc ở đây đâu.” Con robot xoè hai tay, nhún vai.
“Mẹ kiếp! Chẳng phải mày đã kết nối với dữ liệu subnet gì đó sao?! Trong đó không có bản đồ hay gì à? Hay những gì mày học được là cái mồm thối chuyên đi văng tục hả?” Tôn Jack vội vàng dùng cả tay và chân bò đến ngưỡng cửa, thận trọng ló đầu ra quan sát.
“Đệt, cái này mà cũng đổ thừa tôi được à? Cái subnet kia có phải là mạng của con tàu này quái đâu. Ai biết cái xác tàu nào gần đây quên tắt wifi chứ.” Con robot cà lơ phất phơ đi theo sau Tôn Jack.
Dường như chân và tay của nó có nam châm hoặc giác hút gì đó, cho phép nó đứng và di chuyển dễ dàng ngay cả trong môi trường không trọng lực.
“Với lại, cậu là ai mà dám coi thường việc chửi thề? Chửi thề là nền tảng của nghệ thuật ngôn từ!"
Lòng dạ rối bời, Tôn Jack chẳng buồn đôi co với con robot lắm mồm này. Tất cả những gì cậu muốn là sống sót.
Tôn Jack vắt óc nghĩ cách phá vỡ thế cục. Dưới áp lực sinh tử, não cậu hoạt động nhanh như chớp. Chợt, cậu nhớ đến chấm đỏ lúc trước, “Đúng rồi, cái màn hình bị nhiễu kia!”
Mặc dù màn hình kia rõ ràng đã hỏng và vô dụng với cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thể được sử dụng bởi ai đó hoặc thứ gì đó khác.
“Robot! Mày có thể lấy dữ liệu từ máy tính hỏng không? Kiểu như hack vào nó hay gì đó ấy.”
“Khinh ai chứ, hack là nghề của bố.” Vừa nói, màn hình trên đầu con robot liền hiện ra một biểu tượng cảm xúc: (^ω^)
“Ngon. Theo tao.” Tôn Jack dẫn con robot luồn lách qua đống linh kiện lơ lửng, quay lại đường cũ.
Khi Tôn Jack trở lại căn phòng kính hình vòm, cậu phát hiện Trái Đất sau lớp kính đã trở thành một vật thể khổng lồ. Nó đang dần lớn hơn, tựa như một con quái vật Leviathan há họng, chực chờ nuốt chửng cả hai vào trong cái mồm đen ngòm.
Nhìn hành tinh mẹ, cái nôi của nhân loại, từ từ mà chậm rãi lớn dần, một làn sóng áp bức đến nghẹt thở ập đến. Lần đâu tiên, cậu hiểu được thế nào là chứng sợ vật thể khổng lồ.
Tôn Jack cố nén nỗi kinh hoàng đang cào xé lồng ngực, cố gắng không nhìn ra ngoài lớp kính. Cậu dẫn con robot đến trước màn hình nhiễu liên hồi, “Chính là nó! Lẹ tay lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”
“Cứ xem đây.” Ngay sau đó, Tôn Jack thấy tay trái của nó nhanh chóng tách ra, từ trong vươn ra mấy sợi cáp quang giống như xúc tu sứa, luồn nhanh vào khe hở cạnh bên màn hình.
Tiếp đó, hình ảnh trên màn hình chớp nháy còn dữ dội hơn, một đoạn quảng cáo du lịch lướt qua. Chỉ đến lúc này Tôn Jack mới nhận ra đây chỉ là một vị trí ngắm cảnh được trạm không gian đặc biệt thiết kế mà thôi.
Và đúng lúc này, một tiếng “rắc” nhỏ vang lên. Tôn Jack quay đầu sang trái.
Một vết nứt theo tiếng “rắc” mau chóng lan từ đáy lên khắp vòm kính, cậu tức thì rít một hơi khí lạnh, cảm giác như hồn mình sắp lìa khỏi thể xác.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Mái vòm kính này sắp không chịu nổi nữa rồi!!”
Tôn Jack sợ đến vã mồ hôi, cậu vội quét mắt khắp nơi tìm giải pháp.
Đột nhiên, cậu đạp chân, phi đến vị trí chấm đỏ lúc trước, nhấn mạnh nó, và với một tiếng kẽo kẹt, bức tường cong đã hạ xuống trước đó từ từ nâng lên.
Nhưng chưa kịp để Tôn Jack thở phào, “loảng xoảng” một tiếng, tấm kính chưa kịp đóng kín hoàn toàn đã vỡ tan tành, bị hút ra ngoài không gian, phơi bày Tôn Jack trần trụi giữa vũ trụ!
Trong gang tấc, Tôn Jack níu lấy chiếc ghế bên cạnh, gần như ghì chặt cả người vào nó mới không bị lực hút kéo ra ngoài.
Lúc này, Tôn Jack bắt đầu cảm thấy ngạt thở, nước bọt như sôi lên, phổi bắt đầu căng phồng, da dẻ toát mồ hôi đầm đìa và truyền đến cảm giác bỏng rát dữ dội.
“NHANH LÊN!” Tôn Jack hét lên bằng chút sức lực cuối cùng.
Theo vài lần nhấp nháy trên màn hình, những sợi cáp quang nhanh chóng rút về. Robot nhấc chân lên, đạp mạnh vào màn hình mấy cái, “Đệt mẹ mày! Có đưa dữ liệu không thì bảo! Có đưa không!”
Sau khi đạp nát màn hình, nó dùng cáp quang lục lọi trong đống linh kiện một lúc. Khi tìm thấy một con chip cỡ móng tay, nó liền cắm thẳng vào một cổng trên cánh tay mình. Màn hình trên mặt chớp nháy, trước khi hiển thị một dấu chấm than tổ bố.
“Tìm thấy bản đồ rồi! Đến khu E4.”
Cũng đúng vào lúc này, bức tường cuối cùng cũng đóng lại, và cảm giác khó chịu dữ dội đã biến mất.
Toàn thân bủn rủn, mặt mày tái nhợt, Tôn Jack trôi nổi giữa không trung, giơ ngón tay cái về phía nó, “Ngon!”
Tôn Jack lấy làm may mắn khôn xiết vì đã kích hoạt được con robot này. Cuối cùng cũng tìm được một lối thoát trong tử cục.
Con robot bước tới, đưa tay đỡ cậu dậy, “Mới có một atmosphere mà cậu đã tã tượi rồi. Cơ thể bằng xương bằng thịt đúng là kém cỏi.”
Dưới sự dìu dắt của robot, Tôn Jack đến khoang được gọi là E4, nơi này trông giống như một khoang trồng trọt.
Những vệt đen khô héo bò khắp mặt đất và trần nhà. Đó đều là thực vật, nhưng vì không có ai chăm sóc, tất cả đều đã khô quắt và mục nát.
“Chúng ta làm gì ở đây? Nơi này có an toàn không?” Tôn Jack hỏi.
Robot không nói gì, chỉ thấy ngón trỏ tay phải của nó bắn ra một luồng lửa xanh lam, cắt xuyên bức tường phía bên trái. Theo vết cắt trên tường, một chất gel màu xanh lam giống như rau câu chảy ra ngoài.
0 Bình luận