Arc 4.5: Giao Đoạn - Giữa Nhân Tình Và Vật Cưng [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 297: Giao Đoạn - Giữa Nhân Tình Và Vật Cưng (3)

Chương 297: Giao Đoạn - Giữa Nhân Tình Và Vật Cưng (3)

Nàng công chúa mà tôi gặp lại sau một thời gian dài vẫn y như ngày nào.

Cô vẫn ngốc nghếch, vẫn một lòng một dạ với tôi và tiếp tục lẽo đẽo theo sau, gọi tôi là ‘Ngài Ian’.

Mới chỉ vỏn vẹn hai tháng trôi qua.

Chưa đủ thời gian để bất kỳ thay đổi to lớn nào xảy ra.

Chỉ đơn giản là cảm nhận về thời gian của tôi đã bị bóp méo quá mức do phải đối mặt với đủ loại sự kiện cực đoan, bắt đầu từ tin tức về tay sai của Ác Thần.

Mặc dù vậy, đó vẫn là trọn vẹn sáu mươi ngày của tuổi trẻ.

Đó là khoảng thời gian có thể coi là dài đối với bất kỳ ai, đặc biệt là nếu họ đang mòn mỏi chờ đợi một người.

Đó chính xác là trường hợp của công chúa.

Khi gặp lại sau một thời gian dài, cô ngước nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, hai tay đan vào nhau. Vẻ mặt ấy thể hiện rõ rằng chỉ cần nhìn thấy tôi thôi cũng đủ khiến cô hạnh phúc.

Cô thực sự là một người phụ nữ khó hiểu.

Nói một cách khách quan, tôi không ở vị thế nào để được cô ngưỡng mộ đến thế.

Dù bắt nguồn từ một sự hiểu lầm, nhưng đã có lúc công chúa và tôi rơi vào thế đối đầu gay gắt.

Hơn nữa, bất chấp hoàn cảnh, tôi chính là người đã tấn công cô trước mặt đám đông.

Nếu không nhờ Long Huyết Tự, tôi đã chẳng có lời bào chữa nào nếu bị xử tử vào lúc đó.

Thực tế, hầu hết những gì tôi làm với công chúa đều có thể coi là tệ hại.

Ấy vậy mà, cô lại thích tôi đến thế.

Cô dường như vui sướng chỉ vì được gặp tôi.

Tôi không thể hiểu nổi tại sao.

Tôi chỉ có thể phỏng đoán rằng cô đơn giản là quá vui mừng khi gặp được một người đã đối xử tử tế thật lòng với mình mà không mong cầu đền đáp, lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Đôi khi, tình cảm đó mang lại cảm giác nặng nề, như lúc này đây.

Nhưng đã lâu rồi chúng tôi mới gặp lại.

Và không đời nào tôi có thể ghét một cô đàn em đáng yêu cứ hăng hái lẽo đẽo theo mình như vậy.

Tôi chào cô bằng một nụ cười nhẹ.

“…Đã lâu không gặp, Công chúa.”

“Ngài Ian thật tuyệt vời!”

Lời khen ngợi bật ra bất ngờ.

Ánh mắt bối rối của tôi hướng về phía cô nàng.

Nhưng công chúa đã ở trong tư thế của một vu nữ đang rao giảng chân lý.

Nói đơn giản, cô hoàn toàn tin chắc rằng mệnh đề ‘Ngài Ian thật tuyệt vời’ là hiển nhiên đến mức không ai dám hoài nghi.

Trước khi tôi kịp cảm thấy xấu hổ, những lời khen ngợi của công chúa đã tuôn ra xối xả.

“Em đã nghe chuyện ngài đánh bại tay sai của Ác Thần! Khi nghe tin ngài suýt chết, thú thật, tim em đau lắm… Nhưng ngài Ian, ngài thực sự là hiệp sĩ của mọi hiệp sĩ! Làm sao ngài có thể lao vào con quái vật đó mà không chút sợ hãi…”

“…Khoan đã, Công chúa.”

Có vẻ cô sẵn sàng dành vài phút để ca tụng chiến công của tôi nếu tôi không ngăn lại.

Sau khi làm công chúa im lặng, tôi lén nhìn quanh.

Ơn trời, đại lộ trung tâm hầu như vắng tanh.

Trời vẫn còn sớm và kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc.

Trừ khi ai đó đã đợi tôi như công chúa, còn không thì chẳng có mấy người ra ngoài vào lúc bình minh thế này.

Chà, ở Học viện, thực ra cũng có kha khá người có thể làm thế.

Nhưng hầu hết bọn họ giờ này chắc đã chui vào phòng tập hoặc thư viện rồi.

Dù vậy, để chắc ăn, tôi thận trọng nhắc nhở công chúa.

“Công chúa biết mà đúng không? Vụ việc đó vẫn là bí mật… Nếu tin tức tay sai của Ác Thần xuất hiện lọt ra ngoài, nó sẽ gây ra một vụ náo động lớn đấy.”

“N-Nhưng có rất nhiều nhân chứng, và bằng chứng thì không thể chối cãi, nên chắc hầu hết mọi người đều biết rồi! Hơn nữa, tại sao chúng ta phải giấu giếm những hành động anh hùng của ngài Ian chứ…!”

“…Vì nó mệt mỏi lắm.”

Đó là một câu trả lời đầy tiếng thở dài.

Không phải là tôi ghét việc thành tựu của mình được biết đến rộng rãi hay tắm mình trong sự ngưỡng mộ đi kèm với danh tiếng ngày càng tăng.

Suy cho cùng, chẳng phải con người ai cũng có ham muốn được công nhận sao?

Tôi cũng chẳng khác gì.

Nhưng lúc này đây, khao khát được nghỉ ngơi của tôi còn mãnh liệt hơn.

Sau khi khám phá ra những bí mật liên quan đến gia tộc và sống sót qua cơn thập tử nhất sinh, tôi lại phải đối mặt với một chuỗi các sự kiện khác, bao gồm cả lời tỏ tình của tiền bối Elsie.

Sự mệt mỏi tích tụ, cả về thể chất lẫn tinh thần, là quá sức chịu đựng.

Dù sao đi nữa, cũng không thể giữ kín chuyện tay sai của Ác Thần xuất hiện được lâu.

Sự việc quá lớn để có thể đơn giản che đậy.

Vậy tại sao không tận hưởng một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi khi còn có thể?

Đó là một phán đoán hoàn toàn hợp lý.

Tuy nhiên, công chúa dường như lại diễn giải mong muốn của tôi theo một cách khác.

Đôi mắt màu xám tro ấy lại trở nên mơ màng.

“Ngay cả sự khiêm tốn không màng danh lợi của ngài… Thật đáng ngưỡng mộ, ngài Ian. Ngài thực sự khác biệt với những kẻ bị lòng tham che mắt…”

Tôi định đáp lại, nhưng rồi chỉ tặc lưỡi mặc kệ.

Không có đôi mắt rồng, nàng công chúa hoàn toàn mù mờ này thật hết thuốc chữa.

Trừ khi cô tháo bỏ lăng kính màu hồng đó xuống, nếu không ngày mà công chúa hiểu được cảm xúc thật của tôi dường như còn xa lắm.

Cuối cùng, tôi quyết định đổi chủ đề cuộc trò chuyện.

“Nhân tiện, em có nghe tin tức gì về cô Irene không?”

“…A-AH! Có, có chứ!”

Công chúa, người đang ngẩn ngơ ngắm nhìn tôi, bỗng như sực nhớ ra và giật mình đáp lại.

Cô nhanh chóng gật đầu.

“Em đã được thông báo… Cô ấy nói rằng vẫn còn một số bài huấn luyện chưa xong, nên sẽ ở lại dinh thự lâu hơn một chút. Cảm ơn ngài Ian, vì đã chăm sóc cho cả thuộc hạ của em….”

Khi nói, sự chân thành trong lời nói của cô hiện rõ qua cái cúi đầu lịch thiệp.

Sự quan tâm của cô dành cho cấp dưới có vẻ là thật lòng.

Suy cho cùng, đó có lẽ là lý do tại sao cô vẫn giữ cô Irene bên cạnh bất chấp tình trạng hiện tại của cô ấy.

Tôi nghi ngờ rằng không phải ngay từ đầu cô Irene đã sa sút như vậy.

Cô ấy có lẽ đã suy sụp sau một loạt những thất bại gây sốc.

Trong trường hợp đó, ngay cả tôi cũng không thể thoát khỏi gánh nặng trách nhiệm này.

Về lý thuyết, lỗi lầm nên được quy cho bản thể tương lai của tôi, nhưng không phải là tôi hoàn toàn không liên quan đến người đó.

Vì vậy, tôi không xứng đáng nhận lời cảm ơn của công chúa.

“Không, thực ra, chính tôi mới là người nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cô Irene. Ờ thì, cô ấy đã cung cấp một số lời khai quan trọng…”

Khen ngợi cô Irene một cách bất ngờ, tôi lỡ miệng nói ra đủ thứ chuyện.

Lời khai quan trọng?

Đó là công việc của một điệp viên tình báo hơn, không phải thứ mà một hiệp sĩ hộ tống nên quan tâm. Đặc biệt là khi xem xét việc nó xảy ra trong khi cô ấy thất bại trong việc bảo vệ người mà cô ấy phải bảo vệ.

Hơn nữa, tôi thậm chí còn không chắc liệu lời khai của cô ấy có thể được coi là ‘quan trọng’ hay không.

Vào ngày tôi rời dinh thự, cô Irene đã một lần nữa nhấn mạnh với tôi,

“H-Hồi đó, tôi nhớ là có một tia sáng lóe lên bất ngờ…!”

“Vâng, tôi hiểu rồi… Cảm ơn cô, cô Irene. Xin hãy chăm sóc Ria.”

Tất nhiên, tôi không để tâm lắm đến chuyện đó.

Ai cũng có thể tuyên bố là đã nhìn thấy một tia sáng lóe lên.

Nếu tôi bị ai đó đánh ngất, tôi tự tin mình cũng sẽ lặp lại lời khai y hệt mà không sai một chữ.

Với một nụ cười gượng gạo, tôi tiếp tục trao đổi những lời xã giao với công chúa.

Chính lúc đó, cô đưa ra một chủ đề bất ngờ.

“N-Nhưng mà, ngài Ian…?”

Gương mặt công chúa trông hơi tái nhợt khi cô ngập ngừng.

Những giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má phản ánh tâm trạng lo lắng của cô nàng.

Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô ấy, khó hiểu, không rõ lý do cho sự bất an này.

Một câu hỏi tự nhiên buột ra khỏi miệng tôi.

“…Vâng?”

“Chà, T-Tình cờ…”

Công chúa, người nãy giờ vẫn lén nhìn tôi để thăm dò phản ứng, dường như sớm lấy lại tinh thần, cô nhắm chặt mắt và hỏi tôi một câu.

“E-Em gái của ngài có tình cờ nhắc gì đến em không…?”

‘Em gái’ sao.

Trừ khi công chúa bị lừa, chắc hẳn cô đang ám chỉ Ria.

Tất nhiên, tôi chẳng nghe thấy điều gì đặc biệt từ Ria cả.

Với sự tò mò ngày càng tăng, tôi hỏi công chúa.

“Không, không có gì cả… Có chuyện gì sao?”

“…A-Âyyy! K-Không có gì đâu!”

Công chúa nhảy dựng lên và chối đây đẩy.

Lắc đầu lia lịa, cô nhanh chóng quay đi và bắt đầu vội vã rời khỏi.

“A, aa! E-Em mới nhớ ra mình còn vài giấy tờ phải hoàn thành! Gặp lại ngài sau nhé, ngài Ian!”

Hành vi của cô đáng ngờ một cách lộ liễu.

Trong thoáng chốc, tôi đã cân nhắc việc đi theo và gặng hỏi cho ra lẽ.

Có vẻ cô đang cố gắng che giấu điều gì đó trong tuyệt vọng, và với thái độ vụng về kia, tôi nghĩ sẽ chẳng tốn mấy công sức tra hỏi để moi được sự thật từ cô ấy.

Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ thô lỗ đó.

Công chúa, có lẽ do căng thẳng, đang bước đi khá cứng nhắc. Cảnh tượng đó khá buồn cười nhưng cũng có phần dễ thương.

Là đàn anh, đi bắt nạt đàn em thì không phải đạo.

Vì vậy, tôi kéo hành lý và đi về phía ký túc xá của mình.

Nghĩ rằng hôm nay mình sẽ nghỉ ngơi thật tốt trong phòng.

✦✧✦✧

Ngay cả sau khi trở lại Học viện, sinh hoạt hàng ngày của tôi cũng không thay đổi nhiều.

Ưu tiên hàng đầu của tôi là phục hồi lại cơ bắp đã mất trong thời gian nằm liệt giường.

Tôi cống hiến hết mình cho việc phục hồi chức năng ngay khi thức dậy, sau đó luân phiên giữa tập luyện và nghỉ ngơi cho đến khi cơ bắp hồi phục.

May mắn thay, tôi có rất nhiều thuốc hồi phục trong tay.

Chúng rút ngắn đáng kể thời gian để các sợi cơ của tôi lành lại.

Với đà này, tôi sẽ có thể lấy lại phong độ đỉnh cao trước khi học kỳ mới bắt đầu.

Tuy nhiên, ngay cả sau khi trở lại Học viện, vẫn có một điều khiến tôi phiền lòng.

Đó là tiền bối Elsie.

Ngay sau khi tôi trở lại Học viện, tiền bối Elsie dường như đã bốc hơi.

Tôi nghi ngờ cô ấy có lẽ đang tránh mặt tôi.

Một phần trong tôi muốn tham khảo ý kiến của tiền bối Delphine về việc này.

Dù sao thì, tiền bối Delphine cũng có lịch sử xung đột với tiền bối Elsie từ năm nhất tại Học viện. Lẽ dĩ nhiên, cô ấy có lẽ hiểu rõ tiền bối Elsie hơn bất kỳ ai ở đây.

Nhưng tiền bối Delphine vẫn chưa trở về từ lãnh địa Yurdina.

Và tôi cũng không thể lặn lội đến tận đó chỉ để xin tư vấn. Điều đó chỉ còn lại cho tôi một lựa chọn.

Lupine Rinella.

Là em trai của tiền bối Elsie, cậu ta có thể đưa ra vài câu trả lời rõ ràng.

Dù tôi không thực sự hào hứng lắm với bước đi này.

Không phải là tôi ghét bản thân Lupine, nhưng tôi sợ cái cách cậu ta sẽ phản ứng khi biết tôi đã từ chối lời tỏ tình của tiền bối Elsie.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh cậu ta càm ràm nhiều đến mức nào thôi đã thấy mệt rồi.

Cậu ta có lẽ sẽ mắng nhiếc tôi, kiểu như: ‘Làm sao một kẻ như cậu dám từ chối chị tôi chứ?’

Xét đến việc bản thân tôi còn không tìm ra lý do, Lupine, với tư cách là em trai cô ấy, hẳn phải cảm thấy phẫn nộ hơn nhiều.

Vì vậy, tôi bắt đầu hỏi thăm xung quanh để tìm xem cậu ta ở đâu.

Vì Học viện vẫn còn khá vắng vẻ nên tôi mất chút thời gian, nhưng cuối cùng, tôi cũng tìm ra nơi cậu ta đã đến.

Cậu ta đang ở trong khu rừng cạnh ký túc xá.

Tôi tự hỏi liệu cậu ta có ở đó để luyện ma thuật không, nên tôi nâng cao giác quan và dò tìm sự hiện diện của cậu ta.

Có lẽ việc này khó khăn trong quá khứ, nhưng giờ khi đã đạt đến trình độ Cao thủ, chuyện này không thành vấn đề.

Nếu là khu rừng phía nam thì có thể khác, nhưng khu rừng gần ký túc xá thì tương đối nhỏ hơn.

Nên tôi không mất nhiều thời gian để tìm thấy Lupine.

Tuy nhiên, có một người không ngờ tới đang ở cùng cậu ta.

Chỉ cần nhìn thấy chiếc mũ nhọn từ xa cũng đủ để tôi biết đó là ai.

Là tiền bối Elsie.

Theo bản năng, tôi giấu đi sự hiện diện của mình và nấp vào bụi rậm.

Đối mặt trực tiếp với cô ấy vẫn cảm thấy không thoải mái.

Tôi bực bội với chính mình vì không hiểu tại sao mình lại hành xử như vậy.

Tiền bối Elsie đang nhắm chặt mắt và cúi đầu.

Đôi vai run rẩy của cô ấy tiết lộ nỗi khổ tâm sâu sắc.

Trước mặt cô ấy, Lupine, tràn đầy nhiệt huyết, đang hét lên.

“Đúng rồi, chị à! Phải thế chứ! Hãy dũng cảm lên và nói ra… Một quý tộc chân chính phải chịu đựng nỗi xấu hổ nhất thời để đạt được điều vĩ đại hơn!”

Nghe cách cậu ta nói, có vẻ như họ đang ở giữa một buổi huấn luyện nào đó.

Sẽ hợp lý nếu tiền bối Elsie dạy Lupine, nhưng Lupine có thể dạy cô ấy cái gì chứ?

Ngay khi tôi đang thắc mắc về điều này,

“T-T-Tôi…”

Tiền bối Elsie lắp bắp, giọng nói vỡ vụn thành từng mảnh.

Cô ấy có vẻ đang vật lộn khá dữ dội.

Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu hình thành trên trán cô ấy.

Chính lúc đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra tiền bối Elsie đang luyện tập cái gì.

Cô ấy đang tập cách xin lỗi.

Hành động đơn giản là nói ‘Tôi xin lỗi’ khó khăn với cô ấy đến mức cô ấy đang phải chật vật.

Thật nực cười, nhưng Lupine dường như hoàn toàn thông cảm với cảm xúc của tiền bối Elsie.

Nghiến răng và kìm nén nước mắt, cậu ta hét lên.

“Đúng rồi, tinh thần đó đấy! Chỉ một chút nữa thôi, chị h…!”

“T-Tôi, ư… T-Tôi x… Tôi….”

Và sau tất cả nỗ lực đó, tiền bối Elsie cuối cùng cũng cố rặn ra được một câu hoàn chỉnh.

“…Con khốn ngu ngốc, là cô sai trước mà!”

Dù đó không hẳn là một lời xin lỗi.

Tôi chết lặng trước màn huấn luyện lố bịch của chị em nhà Rinella.

Họ đang làm cái què gì vậy trời?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!