Arc 4.5: Giao Đoạn - Giữa Nhân Tình Và Vật Cưng [ĐÃ HOÀN THÀNH]
Chương 296: Giao Đoạn - Giữa Nhân Tình Và Vật Cưng (2)
1 Bình luận - Độ dài: 2,548 từ - Cập nhật:
Celine thở dài thườn thượt.
Chỉ sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, cô mới có vẻ an tâm. Vô vàn cảm xúc thoáng qua trên gương mặt giờ đã giãn ra của cô nàng.
Nhẹ nhõm, vui mừng, và đâu đó phảng phất chút cảm thông cùng thương hại.
Những cảm xúc mà tôi khó lòng hiểu thấu.
Nhưng lúc này, tâm trí tôi chỉ tràn ngập hình ảnh của tiền bối Elsie.
Celine vốn luôn tỏ ra chiếm hữu đặc biệt đối với tôi.
Lẽ dĩ nhiên, cô sẽ chẳng vui vẻ gì khi biết chuyện tiền bối Elsie tỏ tình với tôi.
Với cô, cảm giác đó hẳn giống như ai đó đang cố cướp đi người anh trai yêu quý của mình vậy.
Thế nhưng, trong ánh mắt cô lại ánh lên vẻ thương hại và đồng cảm. Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cũng chỉ có một lý do duy nhất cho thái độ đó.
Là phận nữ nhi, chắc hẳn cô đang đồng cảm với nỗi lòng đau khổ của tiền bối Elsie.
Điều này càng khiến lòng tôi chùng xuống.
Mình đã làm tổn thương cô ấy quá sâu chăng?
Tiền bối Elsie, người thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ, thực chất lại là một cô gái đang che giấu nội tâm yếu mềm.
Chắc chắn cô ấy sẽ cần một khoảng thời gian khá dài để vượt qua nỗi đau thất tình này.
Và những nghi ngờ của tôi sớm được xác nhận.
Tất cả là nhờ những lời lầm bầm đầy chua chát của Celine.
“Vâng, em hiểu rồi… Hèn chi đêm nào em cũng nghe thấy tiếng khóc thút thít.”
“…Chỉ có thế thôi sao?”
“Và em còn nghe thấy cô ấy nguyền rủa anh nữa đó, Ian-oppa.”
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Celine lại tìm đến tôi gấp gáp như vậy.
Đúng là phong cách của tiền bối Elsie.
Gần đây, mỗi khi chạm mặt tôi, cô ấy hoặc là ủ rũ cúi đầu, hoặc là đỏ mặt hắng giọng đầy gượng gạo, để rồi sau đó quay về phòng và nguyền rủa tôi.
Dù vậy, cô ấy vẫn tiếp tục tỏ ra phục tùng tôi.
Cô ấy cúi đầu mỗi khi tôi chào hỏi và nhanh chóng thực hiện ngay cả những yêu cầu nhỏ nhặt nhất của tôi.
Tuy nhiên, dường như nỗi oán hận của một người phụ nữ trong cô ấy vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Thật đau lòng.
Thấy vẻ mặt ảm đạm của tôi, Celine thận trọng buông lời an ủi.
“Đ-Đừng lo lắng quá! Dù sao thì, một người như tiền bối Rinella chắc chắn sẽ tìm được mối nào tốt hơn anh mà đúng không?”
“…Đó là an ủi đấy hả?”
Tôi không kìm được mà hỏi lại, cảm thấy có chút tự ái.
Sẽ là điều tốt nếu tiền bối Elsie có thể vượt qua nỗi đau thất tình. Nhưng liệu Celine có nhất thiết phải an ủi tôi bằng cách nói rằng có đầy đàn ông tốt hơn tôi không?
Cô không sai, và điều đó càng làm câu nói thêm nhức nhối.
Nhưng Celine dường như chẳng bận tâm chút nào.
Vẻ mặt từng vương chút thương hại của cô giờ đã hoàn toàn thư giãn.
Tôi thấy hơi nực cười, nhưng quyết định mặc kệ cô nàng.
Suy cho cùng, thái độ vô tư lự ấy cũng khá đáng yêu.
Một lúc sau, Celine bỗng nhiên tỏ vẻ bồn chồn và nói thêm vài câu.
“…Nhưng Ian-oppa này, anh biết mà ha? Em chưa bao giờ bắt nạt ai cả.”
“Ai nói là em bắt nạt chứ?”
Tôi bật cười bác bỏ nỗi lo của cô nàng.
Mặc dù, nói thật lòng thì cô cũng có tiền sử tung tin đồn xấu về Seria.
Em ấy đã giải quyết dứt điểm chuyện đó với Seria chưa nhỉ? Hình như mình nhớ mang máng là em ấy đã xin lỗi vào lúc nào đó rồi.
Ghi nhớ trong đầu rằng sẽ có lúc phải xem xét lại chuyện này, tôi dành phần còn lại của đêm để hàn huyên với Celine, chỉ hai chúng tôi, sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Nhưng ngay cả thế, tôi vẫn không thể hoàn toàn xua tan bóng hình của tiền bối Elsie đang lẩn khuất đâu đó trong góc khuất trái tim mình.
✦✧✦✧
Dẫu vậy, vẫn có một điều may mắn.
Việc đánh bại Tử Thi Cự Nhân đã giải quyết được rất nhiều nỗi lo của tôi.
Chúng tôi không chỉ cứu sống hàng trăm sinh mạng mà còn bảo vệ được nhà cửa và kế sinh nhai của họ.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng xứng đáng để tôi liều mạng.
Tuy nhiên, có một người trông còn phấn chấn hơn cả tôi—chính là Thánh Nữ.
Cô hãnh diện đặt tay lên ngực và ưỡn vai đầy tự hào.
Một lần nữa, bộ ngực đẫy đà ấy lại được tôn lên, và mỗi lần cô làm vậy, những ký ức về những khoảnh khắc vui vẻ giữa tôi và cô lại ùa về.
Cảm giác mềm mại nhưng đầy đàn hồi ấy.
Thật tuyệt vời.
Tôi suýt chút nữa đã vô thức gật đầu, chống cằm thưởng thức, nhưng may mắn dừng lại kịp lúc.
Nếu chỉ có Thánh Nữ ở đó thì không sao, nhưng Yuren đang đứng ngay cạnh cô nàng.
Tôi chẳng hề muốn gieo vào đầu cậu bất kỳ ý nghĩ kỳ quặc nào.
Điều cuối cùng tôi muốn là cậu vác kiếm đến chất vấn xem liệu tôi có làm gì không đứng đắn với chị gái cậu hay không.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hoàng rồi.
Cảm nhận mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tôi nhìn Thánh Nữ đang huyên thuyên đầy tự hào.
“Ahaha… Ian, cậu lẽ ra phải nhìn thấy phản ứng của Giám mục Aindel lúc đó! Lão già ấy suýt thì nổ tung khi biết tụi mình đã dùng Huyết Tâm dự trữ, nhưng rồi lão chỉ biết ngậm miệng lại… Phụtt.”
“…Đánh bại tay sai của Ác Thần thực sự là một chiến công lớn đến thế sao?”
“Tất nhiên là thế rồi!”
Vẫn còn chìm đắm trong niềm phấn khích của chiến thắng, Thánh Nữ nắm chặt tay khi nói.
Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cô hào hứng đến vậy.
Cách đây không lâu, cô còn bám chặt lấy tôi, khóc lóc thảm thiết khi tôi mới tỉnh lại, nhưng có vẻ như việc thắng thế trước ‘Giám mục Aindel’ này thực sự làm cô vui cả ngày.
Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là nở một nụ cười nhẹ.
Nếu cô vui, thì tôi cũng vui.
“Thánh Thần Giáo tồn tại để bảo vệ nhân loại khỏi Ác Thần. Và không ngoa khi nói rằng tay sai của Ác Thần chính là mối đe dọa hàng đầu! Cho nên đây chẳng khác nào một chiến công huyền thoại cả.”
Tất nhiên, tôi lại là người được hưởng công lao cho thành tựu chói lọi đó.
Thánh Nữ có lẽ sẽ cảm thấy hơi bất công.
Dù tôi đã liều mạng lao vào chiến đấu, nhưng suy cho cùng chính Thánh Nữ mới là người làm suy yếu Tử Thi Cự Nhân, tạo ra cơ hội quyết định.
Chưa kể, viên Huyết Tâm mà cô sử dụng có giá trị ngang với cả một pháo đài.
Ấy vậy mà, Thánh Nữ không hề tỏ ra oán giận chút nào.
Ngược lại, cô nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy tự hào.
Cứ như thể thành công của tôi làm cô hạnh phúc hơn cả chính mình vậy.
“…N-Nhưng mà, cậu không được làm điều gì liều lĩnh như thế nữa đâu nhé, biết chưa? Ian, tớ đã nói đi nói lại rồi, cậu thực sự suýt chết lúc đó đấy.”
“Rồi, rồi, tớ biết rồi.”
Khi cả hai trao đổi những lời hứa mà tôi biết mình khó lòng giữ được, tôi khẽ liếc nhìn sang Yuren.
Cậu đang quan sát Thánh Nữ và tôi với ánh mắt hài lòng.
Dù Thánh Nữ và tôi có nói chuyện hay không, cậu cũng không bao giờ can thiệp.
Tuy nhiên, để cậu đứng một mình như cây thông lẻ loi giữa đồng tuyết cũng thật ngại, nên ngay khi tôi định mở lời…
“Ian, vậy tôi giao Noona cho cậu một lát nhé. Tôi vẫn còn chút đồ đạc cần thu dọn…”
Nói rồi cậu nháy mắt và bước đi.
Hôm nay cuối cùng cũng là ngày bọn tôi rời khỏi dinh thự để trở về Học viện.
Nếu vẫn còn đồ chưa dọn xong, việc cậu ưu tiên nó cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, việc chàng hiệp sĩ hộ tống rời đi kèm theo một lời nhờ vả đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải ở bên cạnh cô một lúc.
Rốt cuộc, tôi phải ngồi nghe Thánh Nữ khoe khoang đầy tự hào thêm một hồi lâu nữa.
Nhưng cũng chẳng sao.
Dành thời gian bên Thánh Nữ lúc nào cũng thú vị.
Nhờ vậy, tôi đã có thể giết thời gian cho đến khi phải nói lời tạm biệt cuối cùng với gia đình.
Những cuộc chia ly với gia đình tôi lúc nào cũng giống nhau.
Tôi lần lượt ôm chặt cha, mẹ, anh trai và Ria.
Cha và mẹ đều dặn dò tôi phải giữ gìn sức khỏe, trong khi anh trai đưa cho tôi một viên đá opal. Nghĩ đến việc tôi chưa từng thấy loại đá quý này trước đây, tôi tự hỏi liệu có phải anh ấy mới tìm được một mỏ quặng mới nào không.
Cái ôm chân thành nhất, như mọi khi, là dành cho Ria.
Cô bé vùi mặt vào ngực tôi, siết chặt vòng tay quanh người tôi. Cảm giác mềm mại từ cơ thể cô ép vào người khiến tình huống trở nên có chút khó xử theo nhiều nghĩa.
Với đôi mắt ngấn lệ, Ria ngước nhìn tôi.
“…Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé?”
“Tất nhiên rồi, Ria. Hai ta sẽ gặp lại nhau vào kỳ nghỉ tới.”
Đó là lời tạm biệt thường lệ.
Nói xong, tôi quay người rời đi, và gia đình Percus đứng đó, nhìn theo chiếc xe ngựa của tôi từ từ khuất dần về phía xa.
Tuy nhiên, hôm nay, một bí ẩn mới đã được thêm vào cuộc chia ly quen thuộc của tụi tôi.
Vẫn như mọi khi, Ria hôn nhẹ lên má tôi, nhưng lần này, cô bé để lại cho tôi một câu nói đầy ẩn ý.
“Em sẽ không đợi lâu đến thế đâu, Oppa.”
Em có ý gì nhỉ?
Suy nghĩ đó khiến tôi bối rối trong giây lát, nhưng những người bạn đồng hành của tôi đã đợi quá lâu rồi.
Cuối cùng, tôi đành đẩy những lời của Ria ra sau đầu và tiếp tục rời khỏi dinh thự.
Bên trong xe ngựa, tôi đã có thể nghe thấy tiếng râm ran trò chuyện của mọi người.
Hầu hết đều xoay quanh tiền bối Elsie.
Thánh Nữ che miệng, ném một cái nhìn thương hại về phía tiền bối Elsie.
“Người chị em Rinella này, tôi nghe nói… cô đã tỏ tình với Ian và bị từ chối. Chắc là đau lòng lắm. Nếu cô cần sự giúp đỡ của Thánh Thần, đừng ngần ngại tìm đến tôi nhé.”
Đó không phải là chuyện có thể giấu kín mãi mãi.
Cuối cùng, sự việc giữa tiền bối Elsie và tôi đã bị cả nhóm biết, và kết quả là, hôm nay tiền bối Elsie lại phải chịu đựng một phen bẽ mặt.
Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã đảm bảo bắt mọi người phải giữ mồm giữ miệng.
Nhưng vì tin đồn không xuất phát từ tôi, nên tôi chẳng thể làm được gì nhiều.
Có vẻ như, tiền bối Elsie, vì mắc bẫy khiêu khích của Thánh Nữ, đã lỡ miệng nói ra.
Quả nhiên, khả năng ngôn từ của Thánh Nữ, thứ được tôi luyện trong đấu trường chính trị đầy rẫy mưu mô của Thánh quốc, thực sự rất đáng gờm.
Dĩ nhiên, tiền bối Elsie không phải là người chịu ngồi yên để bị trêu chọc.
Cô lập tức nhe nanh gầm gừ.
“…Này, bỏ cái tay đó ra.”
Đáp lại, Thánh Nữ lặng lẽ và kín đáo hạ bàn tay đang che miệng xuống.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tôi đã nhìn thấy rất rõ.
Cái nhếch mép nhẹ nơi khóe môi cô nàng.
Không thể kìm nén thêm nữa, tiền bối Elsie cao giọng.
“Con khốn này, chỉ vì tôi nhường nhịn mà cô dám…!”
Hừm, đúng lúc đó tôi đằng hắng một tiếng rõ to.
Đôi mắt tiền bối Elsie bắn về phía tôi đầy kinh ngạc, và rồi, trong cơn bối rối, cô nhanh chóng lảng tránh ánh nhìn của tôi.
Đỏ mặt tía tai, cô do dự một lúc rồi ngồi xuống lại.
Cô dường như vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện với tôi.
Tôi không khỏi cảm thấy chút thất vọng, nhưng Thánh Nữ chỉ đơn giản nở một nụ cười chiến thắng.
Cuối cùng, tôi thở dài.
Có vẻ tôi sẽ phải tìm một cơ hội khác để nói chuyện với tiền bối Elsie khi chúng tôi đến Học viện.
Và cứ thế, sau vài ngày trò chuyện qua lại như vậy cùng cả nhóm.
Cuối cùng tôi cũng thấy mình đứng trước khuôn viên quen thuộc.
Sau tất cả những hỗn loạn đã trải qua, khung cảnh này mang lại cảm giác phi thực đến lạ lùng.
Đại lộ trung tâm cũng đặc biệt yên tĩnh, có lẽ vì kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc.
Mình thực sự đã trở lại Học viện rồi sao?
Điều kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng là một tiếng gầm bất ngờ vang lên.
“…Gàooo!”
Giọng nói nhỏ nhẹ và dễ thương.
Có vẻ như ai đó đang cố bắt chước một con mãnh thú, nhưng âm điệu lại chẳng hề đáng sợ chút nào.
Mắt tôi trôi về phía phát ra âm thanh.
Ở đó là một thiếu nữ với mái tóc xanh thẫm.
Hai tay cô co lại như móng vuốt thú dữ, đôi mắt nhắm nghiền và thân trên ngả về phía trước trong một tư thế khá là đáng yêu.

Tôi chỉ biết ngơ ngác hỏi.
“…Em đang làm cái gì vậy?”
Hừm, cô gái hắng giọng chữa ngượng rồi đứng thẳng dậy.
Dù vậy, một vệt đỏ ửng lan trên má, tố cáo sự xấu hổ của cô nàng.
Hạ đôi mắt màu xám tro xuống, cô nói lí nhí.
“T-Thì là… Em là rồng! Em nghĩ vị trí cún con đã có người nhận rồi…”
Nhìn cô nàng, tôi không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Cuối cùng tôi cũng đã trở về.
Chỉ có một nơi trên thế giới này mà một nàng công chúa ngốc nghếch như vậy có thể tồn tại.
Kỳ nghỉ dài cuối cùng cũng đã kết thúc.
1 Bình luận