Tập 01
Chương 4:『Bóng lưng ngưỡng mộ, mải miết đuổi theo』- ngõ cụt của cô -
0 Bình luận - Độ dài: 15,339 từ - Cập nhật:
1.Giấc mộng buổi trưa
── Khu cảng đảo nổi số 38, bên trong chiến thuyền 『Ultica』.
Chiếc tàu bay tối tân này tràn ngập những cơ cấu hiện đại nhất.
Vị trí của Lò nhiên chú mà khác, thì vị trí của khu cách ly cũng thay đổi theo. Số lượng và vị trí của cánh cân bằng mà khác, thì hình dạng của thiết bị điều khiển chúng cũng đổi khác. Vô số đường ống, từ dày đến mỏng, chạy dọc ngang khắp các hành lang chật hẹp, và nhìn từ bên ngoài thì chịu chết không biết được thứ gì đang chảy bên trong chúng.
Những nguyên tắc thông thường của tàu bay gần như chẳng thể áp dụng được ở đây.
Dù là một phi công tàu bay lão luyện đến đâu, cũng đành bó tay chịu trói. Đừng nói đến chuyện bay lên trời chiến đấu với 〈Quái thú〉, chỉ riêng việc đưa nó rời khỏi khu cảng một cách bình thường thôi cũng đã đủ vắt kiệt sức rồi.
Và điều đáng sợ hơn cả là.
Chiếc tàu bay quái vật này, phần ruột bên trong lại là hàng bán lẻ.
Nó chẳng hề có một đội ngũ thuyền viên chuyên trách nào, mà phải được vận hành bằng chính nhân lực của nơi nó được phân bổ, tức Sư đoàn số Năm.
「Quý vị thấy tác phẩm nghệ thuật này thế nào? Chỉ cần phát huy được hết hiệu suất của nó thì dù là 〈Quái thú〉 hay bất cứ thứ gì cũng một phát chết tươi không trượt đi đâu được đâu! Cố lên nhé!」── Mỗi lần chạm vào bất cứ đâu bên trong con tàu, gã lại có cảm giác như trông thấy nụ cười toe toét của kẻ thiết kế ra nó. Và gã chỉ muốn vung nắm đấm hết sức bình sinh vào cái nụ cười ảo ảnh đó.
Ở cuối một hành lang mờ tối,
「Mẹ kiếp, đùa nhau chắc...」
Vừa lẩm bẩm càu nhàu, người thợ máy tộc Gremian tím giơ chiếc cờ lê lên. Gã gõ gõ vào một trong những đường ống chạy dọc trên vách hành lang. Rồi áp tai vào tường, lắng nghe tiếng vọng lại.
「Tiếng vang tuốt vào sâu bên trong, vậy tức là đường này không thuộc hệ thống động lực rồi. Nếu là hệ thống điều khiển thì không thể tùy tiện đụng vào được...」
「Anh đang làm gì vậy?」
Một khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở phả vào tai.
Bất ngờ bị một giọng phụ nữ cất tiếng hỏi, gã giật mình quay lại.
「...Tưởng ai, ra là cô à. Đừng có hù người khác thế chứ.」
「Xin lỗi, tại anh đang tập trung quá nên tôi không biết phải bắt chuyện lúc nào. Mà, anh đang làm gì vậy?」
「À, đang tìm hiểu danh tính của mấy cái thứ này đây.」
Nói rồi, gã gõ vào đường ống. Một tiếng *coong* trong trẻo, cao vút vang lên.
「Cái thằng cha thiết kế ra nó thì biết thứ gì nằm ở đâu nên chẳng sao, nhưng nếu người ở hiện trường không nắm được mấy cái này thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy. Nên tôi định bụng phải tìm hiểu cho xong sớm.」
Nói đoạn, gã khẽ lắc chùm dây đủ màu sắc đang cầm trên tay trái. Thì ra là gã định buộc từng sợi vào mỗi đường ống để phân biệt chúng bằng màu sắc.
「Nếu không làm xong việc này, thì có cho vàng tôi cũng chẳng dám cho nó bay.」
「Xong cái này là bay được ạ?」
「Ừm, chắc là bay được ở mức cơ bản. Còn để dùng được trong thực chiến thì chắc tất cả những người lên tàu đều phải trải qua huấn luyện tương đối đấy.」
「Vậy thì, có thắng được 〈Quái thú thứ Mười một Krowyans〉 không?」
「Chẳng ai dám đảm bảo chuyện đó đâu. Nhưng chắc là cũng sẽ có một trận ra trò đấy. Vì động cơ hay vũ trang của nó đều là hàng thượng hạng không chê vào đâu được, đó là điều chắc chắn.」
Người Gremian tím vừa nhận xét, vừa đưa mắt nhìn lại bức tường và những đường ống. Thực tế, nếu chỉ xét những con số về hiệu suất đơn thuần, thì đây quả là một con tàu đáng sợ.
Gã dĩ nhiên vẫn muốn tẩn cho thằng cha thiết kế ra nó một trận.
Thế nhưng gác chuyện đó sang một bên, với tư cách là một kỹ thuật viên, gã không thể không nghĩ tới. Gã muốn được một lần chiêm ngưỡng cảnh chiếc tàu bay quái vật này tung hết sức mạnh lướt đi trên bầu trời.
「Hừm.」
Nghe thấy câu trả lời hờ hững của người phụ nữ, gã Gremian tím cười gượng. Thôi thì cũng đành chịu. Cái này của gã thuộc về một dạng lãng mạn. Gã biết không phải ai cũng có thể đồng cảm được.
「Mà, chuyện đó thì mấy tay sĩ quan võ bị sẽ lo hơn là bọn tôi...」
Gã quay lại.
Chẳng có ai cả.
「Hửm?」
Gã ngơ ngác nhìn quanh hành lang, nhưng vẫn không thấy bóng người nào.
Chắc là chán rồi.
Thôi, đành chịu vậy. Đây vốn là một công việc nhàm chán và tẻ nhạt đến mức chính một người trong nghề như gã cũng muốn phát điên lên. Đối với dân nghiệp dư thì chắc chắn nó chẳng có gì thú vị để mà xem cả.
「Đúng là khổ thật mà.」
Đó là chuyện thường tình gắn liền với cái nghề thợ máy này. Cứ để tâm đến từng chuyện nhỏ nhặt thì không làm ăn gì được. Vì vậy, gã bẻ vai kêu răng rắc rồi quay trở lại với công việc.
*Coong.*
Gã lắng tai nghe tiếng vang, tra hỏi danh tính của từng đường ống. Mày là ai, từ đâu tới? Mày nối với đâu, làm nhiệm vụ gì?
── Người thợ máy tộc Gremian tím không hề nhận ra.
Thứ mà gã cần tra hỏi danh tính, đáng lẽ không chỉ có những đường ống trước mặt. Về người phụ nữ vừa mới trò chuyện thân mật, người vừa biến mất ngay trước mắt mình, gã hoàn toàn không biết một chút gì.
2.Những người kế nhiệm
Ngủ một đêm, tôi nghĩ là mình đã khỏi cảm rồi.
Cảm giác khó chịu hay đau nhức khớp xương đều không còn nữa.
Dù có vẻ như hoạt động bình thường cũng không sao, nhưng quân y vẫn dặn tôi nên nghỉ ngơi thêm một ngày cho chắc ăn. Đành chịu, tôi quyết định xin nghỉ phép một ngày.
Tuy nhiên, khi sức khỏe đã hồi phục, tôi cũng chẳng có hứng nằm ườn trong phòng một cách vô vị. Nhưng một người đang trong kỳ nghỉ phép mà lại đi lảng vảng trong khuôn viên căn cứ thì cũng không hay ho gì.
Tôi có cảm giác như mình đã quên mất một điều gì đó quan trọng.
Cũng có cảm giác như mình phải nói chuyện với ai đó.
Thế nhưng tôi không tài nào lôi được ký ức đó ra. Cảm giác như đang cố đào bới một thứ gì đó bị chôn vùi dưới lớp cát khô. Cứ mỗi lần múc lên, cát lại chảy xuống lấp đầy, che phủ ngay lập tức mảnh ký ức mà tôi tưởng như vừa thoáng nhìn thấy.
「...Mà, chắc cũng không phải chuyện gì to tát đâu nhỉ.」
Trong lúc đang vò đầu bứt tai thế này, tôi lại không hề cảm thấy chút sốt ruột nào.
Không, thậm chí ngược lại, tôi còn cảm thấy một sự bình yên nào đó.
Vậy thì, có thể kết luận rằng ít nhất đó không phải là việc gì khẩn cấp. Nếu thực sự cần thiết, chắc sau này tôi cũng sẽ nhớ ra thôi.
Không hiểu sao, trên trán tôi vẫn còn vương lại một cảm giác kỳ lạ, vừa nhồn nhột lại vừa ấm áp. Tôi hơi tò mò về danh tính của cái cảm giác này.
「Oa…a…」
Tôi ngáp một cái thật to. Bỗng dưng tôi muốn ra phố sau một thời gian dài.
Chẳng cần phải xin giấy phép ra ngoài làm gì cho phiền phức. Ở hàng rào lưới thép phía sau căn cứ vẫn còn một cái lỗ thủng to tướng chưa được sửa... và có lẽ, cho đến tận ngày căn cứ này hết nhiệm vụ, nó cũng sẽ chẳng bao giờ được sửa lại.
Tôi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tờ giấy thông báo.
Thế nhưng, dù có làm vậy bao lâu đi nữa, sự thật được viết trên đó cũng không hề thay đổi. Xem ra nó không có mấy trò giật gân kiểu như nhìn không chớp mắt ba mươi giây thì nội dung sẽ thay đổi.
『Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của quý khách trong suốt thời gian qua』
Có vẻ bốn góc dán hồ không chắc, nên góc trên bên phải đã bị bong ra. Ngọn gió thổi qua khiến những dòng chữ quanh đoạn 『thời gian qua』 bay phần phật.
Giá như tờ giấy này bị gió thổi bay đi đâu mất, thì liệu cửa hàng này có mở cửa trở lại không nhỉ? Chắc là không. Không đâu nhỉ. Ừm.
Tôi tự nhủ với bản thân, chấp nhận hiện thực, rồi não nề buông thõng hai vai.
「Vì lẽ đó, hôm nay không có bánh donut.」
Tại nhà hát bỏ hoang quen thuộc, Feodor tuyên bố dõng dạc.
Tiat, vẫn đang ngồi ở chỗ thường lệ, liếc tôi một cái, khẽ 「hừm」 một tiếng rồi lại đưa mắt nhìn xuống thành phố.
「Gì vậy. Phản ứng nhạt nhẽo quá đấy.」
「Thì tại tôi biết rồi. Hôm kia tôi đi mua thì nó đã đóng cửa mất rồi.」
「Thế à, ra vậy.」
Chán thật, tôi nghĩ.
Dù sao đi nữa, được cùng nhau chia sẻ niềm vui khi ăn một món ngon là một cảm giác thật tuyệt.
Tôi đã nghĩ Tiat cũng đồng cảm với mình.
Vậy nên, tôi đã đinh ninh rằng khi nghe tin tiệm bánh donut quan trọng đó không còn nữa, con bé sẽ cùng tôi chia sẻ nỗi thất vọng y như tôi vừa rồi, vậy mà...
「……Thành phố này, cứ ngày một bé lại nhỉ.」
Tiat thì thầm bằng một giọng vu vơ.
「Anh còn nhớ cái ngày đầu tiên chúng ta đến thành phố này không?」
「Nếu là cái ngày mà cô bảo tôi 『Hãy quên nó đi』 thì có.」
「Aha, nói mới nhớ, hình như đúng là vậy thật.」
Con bé cười, rồi nói:
「Hôm đó, tôi đã hừng hực khí thế 『Phải bảo vệ thành phố này!』 rồi đi ngó nghiêng khắp nơi. Cũng có kha khá cửa tiệm trông hay ho lắm đó. Nào là tiệm đồ gốm kỳ cục. Nào là hiệu sách cũ cho đọc chùa thoải mái. Còn có cả một tiệm đồ thủy tinh mà Panival chắc sẽ thích nữa.」
Tôi không hiểu tại sao cái tên Panival lại xuất hiện ở đây, nhưng có lẽ, đó không phải là điều cần phải xác nhận lúc này.
「Việc hiệu sách cũ đó biến mất cũng làm tôi sốc lắm đấy. Ở đó có cả một bộ sưu tập tranh của Willhornakia Tenas cơ mà.」
「Ể, không biết. Ai vậy?」
「Là một họa sĩ mỹ nhân thuộc tộc Miêu Trưng Ailanthropos từ thời xưa một chút.」
Haizz, Feodor thở dài một hơi nặng nề.
「Đó là một người có thể vẽ nên những bộ lông óng ả một cách sống động tuyệt vời. Nhưng tôi lại nghĩ đem cả đống sách như vậy về quân doanh thì cũng hơi kỳ, nên đã không mua trọn bộ. Giờ nghĩ lại thấy hơi hối hận.」
「……Ồ, ra là vậy.」
Lạ thật. Cuộc trò chuyện lúc này đáng lẽ phải là để cùng nhau chia sẻ cảm giác mất mát rằng 「Thành phố ngày càng tiêu điều, buồn thật nhỉ」. Là khoảng thời gian giao tiếp ấm áp giữa cấp trên và cấp dưới.
Vậy mà, càng nói tôi lại càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiat như đang ngày một xa hơn.
「Tranh của ông ấy đẹp thật sự đấy?」
「Ồ, ra là vậy.」
Chết rồi. Khoảng cách cứ thế bị nới rộng ra.
Tách, tách, ngọn đèn dưới chân họ chợt lóe sáng. Tiat đã quá quen với việc này nên nhanh chóng đứng dậy và di chuyển sang bên một chút.
Chậm hơn một nhịp, một luồng hơi nước lớn phụt lên từ chính nơi cô bé vừa ngồi.
「Khi đã quen rồi thì cái này cũng vui phết nhỉ. Cảm giác như thành phố đang thở vậy.」
「Tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó đấy.」
Tiat ngồi xuống lại chỗ cũ, mở chiếc giỏ bên cạnh, lấy ra một chiếc bánh donut và cắn một miếng. Vừa nhai nhồm nhoàm, con bé vừa nói:
「Nơi này giống như một thành phố đồ chơi được làm rất khéo léo vậy. Anh biết đấy, có mấy món đó. Kiểu như một ngôi nhà búp bê, nhưng bên trong có gắn một cơ quan máy móc, để cứ đến giờ nhất định là các cư dân trong đó sẽ nhảy múa. Cảm giác y như vậy.」
「Khoan đã.」
「……À, có lẽ vì thế chăng. Cứ mỗi khi người sống ở đây vơi đi, tôi lại có cảm giác như một bộ phận bị thiếu mất, nỗi buồn lại nhân lên gấp bội.」
「Không, tôi bảo khoan đã. Cái trên tay cô là gì vậy?」
Tiat nhìn tôi, nở một nụ cười ranh mãnh.
「Anh tò mò à?」
「Tất nhiên là có rồi! Hả, cái gì, chẳng lẽ gần đây có tiệm bánh nào khác mà tôi không biết sao?」
「Rất tiếc, hàng không bán nha.」
Con bé lấy thêm một chiếc bánh donut nữa từ trong giỏ và đưa về phía tôi. Tôi lại gần, nhận lấy. Rồi cứ thế ngồi xuống cạnh Tiat.
「Hôm qua tôi nhờ Rakish làm cho đấy. Con bé đó thân với mấy cô bác trong nhà bếp lắm, nên có dùng ké một chút cho việc riêng thì họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi à.」
「……Việc đó, bình thường là vi phạm quân quy của chúng ta đấy.」
「Không bị phát hiện là được, không bị phát hiện là được. Hay là anh lại định nói 『Bị tôi phát hiện ra rồi nên không được nữa đâu』?」
Tôi nhìn xuống chiếc bánh donut trong tay. Màu vàng nâu của bánh được chiên giòn rụm. Lớp bột mịn rắc nhẹ bên trên có lẽ là hạt của một loài thực vật nào đó được rang lên. Trông ngon vãi chưởng.
「Ừm, tôi không thấy gì hết, cũng không nghe gì hết.」
「Biết ngay anh sẽ nói vậy mà.」
Tiat vui vẻ nói, rồi nửa chiếc bánh donut còn lại trong tay con bé đã biến mất bằng một tốc độ nhanh như ảo thuật.
Không phải là muốn ganh đua gì, nhưng Feodor cũng há to miệng, cắn một miếng lớn vào chiếc bánh trong tay mình.
「……Oa.」
「Tuyệt cú mèo đúng không? Con bé đó từ hồi bé tí đã đi làm thêm ở tiệm bánh gần nhà rồi. Bây giờ, nếu là món ăn dùng bột mì thì ở đảo số 68, con bé là số một đấy!」
Trong quần đảo lục địa bay Regule Aire, những hòn đảo có kích thước lớn hơn một mức nhất định đều được đánh số. Số càng nhỏ thì càng gần trung tâm, số càng lớn thì càng gần rìa ngoài. Đảo số 68 thì đúng là một vùng quê xa xôi hẻo lánh rồi.
「Là một nơi như thế nào?」
「Hửm?」
「Cái đảo bay số 68 mà cô vừa nói ấy. Là quê hương của các cô, phải không?」
「Quê hương, cũng không hẳn… Ừm, mà, cũng gần giống vậy. Anh muốn biết à?」
「Tôi có chút hứng thú muốn biết môi trường như thế nào mới có thể nuôi dạy nên những tính cách như các cô.」
「Gì chứ.」
Cười một tiếng, Tiat bắt đầu kể.
Đó là một công trình bằng gỗ ọp ẹp nằm sâu trong rừng. Tên thường gọi là Kho Yêu Tinh. Nó được xây từ bao nhiêu năm rồi, chẳng ai còn biết nữa. Nơi đó thường xuyên quy tụ khoảng ba mươi yêu tinh nhỏ tuổi. Chăm sóc cho lũ trẻ bây giờ là một người phụ nữ tộc Thực Nhân Quỷ Troll. Bà ấy đã một tay (một cánh tay mảnh khảnh nhưng cực khỏe) gồng gánh cuộc sống của các yêu tinh suốt bấy lâu nay. Dịu dàng, đôi lúc đáng sợ, và có sở thích con gái đến mức khiến người ta phải lo ngại cho tuổi tác của bà. Ngân sách của nhà kho có hạn, nên hầu hết quần áo thường ngày của lũ trẻ đều do người phụ nữ Troll đó may hoặc đan. Nhờ sở thích của bà mà tất cả đều vô cùng dễ thương. Mặc dù có những đứa hợp và không hợp với kiểu quần áo đó. Hứ.
「Không đâu, tất cả các cô đều rất hợp với quần áo dễ thương mà.」
「……Cái cách anh nói năng trôi chảy như vậy trông cũng ngầu đấy, nhưng nghĩ đến đó là lời của anh thì…」
「Này này, dù tôi có là tộc Đọa Quỷ Imp đi nữa, cũng không phải lúc nào tôi cũng nói dối hay nịnh bợ đâu nhé?」
「Không, không phải vấn đề chủng tộc, mà là những lời lẽ ưu tú của anh hoàn toàn không đáng tin cậy.」
「Thỉnh thoảng cô cũng nói những lời tàn nhẫn ghê gớm đấy, Tiat.」
Tiat lại tiếp tục kể.
Cũng có vài yêu tinh lớn tuổi hơn cô, nhưng hầu hết đều nhỏ hơn rất nhiều. Chúng vẫn chưa trưởng thành nên không thể ra trận. Đứa nào đứa nấy đều đang ở tuổi ương bướng và đầy hứa hẹn. Eudia thì lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, Masha thì rất thông minh nhưng lại cực kỳ ghét đọc sách, Armita tuy còn nhỏ nhưng đã rất biết chăm sóc các em gái, còn Carna thì tinh nghịch nên lúc nào cũng bị Nygglatho (có vẻ là tên của người phụ nữ Troll lúc nãy) đánh vào mông.
Cứ thế, không dừng lại.
Về việc có một rạp chiếu tinh thể yêu thích ở khu dân cư của thú nhân cách đó một quãng đi bộ. Về việc cô đã ngưỡng mộ những thành phố bên ngoài mà cô thấy ở đó. Về việc có rất nhiều nơi cô muốn đến một ngày nào đó. Trong số đó, chỉ có Cornadilluice là nơi cô đã có dịp tận hưởng khá trọn vẹn. Rất vui. Lại muốn đi nữa. Cũng có những người cô muốn gặp lại.
Rồi sau đó, rồi sau đó.
「…………Hửm?」
Lời nói chợt tắt.
Từ đôi mắt to màu ngọc bích, một giọt lệ lăn dài.
「A, haha... Chờ chút nhé, tớ sẽ nín ngay thôi mà.」
Cô bé vội dụi mắt lia lịa.
「Thật tình... Tự dưng lại nhớ ra đủ thứ chuyện...」
Nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi, không sao kìm lại được.
「Cuốn sách cho Almita mượn, tớ vẫn chưa được trả lại... Lời hứa đi ngắm sao cùng Eudia vẫn chưa thực hiện... Trận đấu với Carna, vẫn chưa phân thắng bại...」
Cứ mỗi một ký ức ùa về, lại có một giọt lệ rơi xuống tấm đồng.
À... ra là vậy.
Tôi đã nghĩ rằng cô bé này đã quyết tâm đón nhận cái chết.
Tôi đã nghĩ rằng cô bé đã từ bỏ hết mọi hy vọng sống.
Nhưng không phải. Chỉ là cô bé đã cố gắng không nhớ lại tất cả những lý do khiến mình còn muốn được sống mà thôi. Mỗi ký ức là một giọt lệ. Ký ức không ngừng ùa về, và nước mắt cũng chẳng thể ngừng rơi.
「...Xin lỗi nhé.」
Tôi ngỏ lời xin lỗi rồi đưa cho cô bé chiếc khăn tay.
「Sao cậu lại xin lỗi?」
「Vì đã hỏi một câu kỳ cục, khiến cậu phải nhớ lại chuyện buồn.」
「Kỳ cục cái gì chứ, đó là chuyện về gia đình của tớ mà.」
「Thế chẳng phải là kỳ cục còn gì.」
「Cậu nói cái gì hả!」
Vừa cười, Tiat vừa giật lấy chiếc khăn tay rồi áp lên mắt. Vải trắng thấm ướt, loang màu trong phút chốc.
「...Này. Tớ nói thêm một câu kỳ cục nữa được không?」
「Ừm, tớ nghe đây.」
「Cảm ơn cậu... Tớ... thật sự... rất sợ chết.」
Tôi lặng im. Tôi không biết phải đáp lại bằng những lời nào cho phải.
Sau khi suy nghĩ mất hơn mười giây, tôi mới trả lời.
「──Chấp nhận nỗi sợ, nhưng vẫn đứng lên đối mặt với nó, người ta gọi đó là dũng khí, hình như là vậy.」
Đây là những lời tôi từng được nghe, những lời chắc chắn đúng, của người anh trai.
「Việc cảm thấy mạng sống của mình là quý giá vốn là điều hiển nhiên. Chính vì vậy, khi tìm thấy một thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống, con người ta mới có thể hạnh phúc hơn cả mức hiển nhiên đó.」
Feodor đã trốn tránh việc phải nói ra những lời của chính mình.
「Dũng khí à. Ừm, nghe có vẻ là một thứ gì đó rất quan trọng nhỉ.」
Vẫn áp chiếc khăn tay lên mắt, Tiat nở một nụ cười ngây ngô.
「Ừm, cảm ơn lời khuyên của cậu. Tớ sẽ cố gắng hết sức.」
Đó là một nụ cười trống rỗng.
「A...」
「À phải rồi, phải rồi, mà này, đổi chủ đề chút nhé!」
Lời tôi định nói ra đã bị giọng nói cố tình oang oang của cô bé át đi mất.
「Cậu thấy Lakhesh thế nào?」
Dòng suy nghĩ của tôi chợt khựng lại.
「Hả?」
Rồi lại tiếp tục.
「Thì là, Lakhesh ấy, có vẻ như con bé khá là thích cậu. Về phần tớ thì, tớ thấy gu của cậu cũng hơi tệ đấy, nhưng mà nghĩ lại thì, có lẽ một người chị tốt là phải giúp em mình thực hiện nguyện vọng nhỉ?
Con bé đó, cậu thấy đấy, nó khác với mấy đứa dở hơi tự dưng làm mình bị thương. Về điểm đó thì cậu có thể hoàn toàn yên tâm. Con bé là một đứa tốt. Vậy nên, này, cậu thấy sao?」
Giọng cô bé hơi nghèn nghẹt, nói một tràng nhanh như gió. Lông mày Feodor khẽ nhíu lại.
「──Ý cậu là sao?」
「Con bé đó, trông đúng kiểu một đứa trẻ ngoan, phải không? Cậu có thể sẽ ngạc nhiên, nhưng đó chính là con người thật của Lakhesh đấy. Hơn nữa, như cậu thấy đó, con bé còn nấu ăn rất giỏi. Đối với con trai mà nói, một cô gái như vậy hẳn là được cộng điểm nhiều lắm nhỉ?」
Đúng là tôi không thể phủ nhận điều đó, nhưng mà.
「Ý cậu là, muốn tôi trở thành người yêu của Lakhesh-san?」
「Ồ, cậu thông minh ghê nhỉ. Tớ sẽ ủng hộ cậu hết mình luôn, được không?」
「Có phải là vì, cái chị senpai nào đó mà cậu từng nhắc đến, cũng đã tìm được một người đàn ông trước khi chết?」
「Tìm được... một người đàn ông... nghe trần trụi quá nhỉ. Nhưng mà, về đại thể thì, cũng đúng.」
「Ha ha ha ha」, Tiat cười gượng.
「Mà khoan, sao cậu lại biết chuyện về Ctholly-senpai?」
「Vì tôi là cấp trên của cậu, chuyện gì cần biết thì tôi đều biết cả.」
Một lời nói dối trắng trợn. Chuyện này là do chính Lakhesh kể cho tôi.
「Người muốn trở thành một ‘Ctholly-senpai’ như thế, chẳng phải là cậu sao? Tại sao cậu lại muốn gán ghép một người đàn ông cho cô ấy?」
「Gán ghép... lại càng trần trụi hơn rồi đấy.」
「Chẳng phải đó là sự thật sao. Hơn nữa, nếu đã nói đến chuyện đó, thì bản thân cậu thì sao?」
「Hể? Tớ á?」
Cô bé ngơ ngác.
Một lúc sau, mặt cô bé đỏ bừng lên như sắp nổ tung.
Cô bé vung vẩy hai tay loạn xạ như đang ra hiệu bằng cờ.
「T-tớ thì, không cần đâu. Tớ không ngoan ngoãn như con bé, cũng chẳng biết quan tâm người khác, lại còn thô lỗ, chẳng dễ thương chút nào. Hạn sử dụng lại chỉ còn ba tháng thôi.」
Tôi có rất nhiều điều muốn nói về cái cách cô bé tự đánh giá bản thân, nhưng rồi lại nuốt vào trong.
「...Thôi được, nếu cậu đã nói vậy thì cũng được.」
「Ừ-ừm, cứ vậy đi. A~, đau tim quá đi mất.」
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực. Chuyện này mệt mỏi đến thế cơ à.
「Vậy, chuyện lúc nãy thì sao. Tại sao lại lái sang chuyện của Lakhesh-san?」
「Ừm... Thật ra thì, cũng không phải chuyện gì cần phải giấu giếm cả. Cậu biết Senioris chứ?」
「Tất nhiên.」
Tên đầy đủ của cô ấy là Lakhesh Nyx Senioris. Và, theo như tài liệu kia, đó không chỉ đơn thuần là một cái tên.
「Là Thánh Kiếm (Dug Weapon) tương thích với Lakhesh-san, đúng không?」
「Đúng vậy. Và nó cũng là thanh kiếm đã tương thích với Ctholly Nota Senioris, Yêu Tinh Hoàng Kim (Leprechaun) mạnh nhất đã chết năm năm trước.」
...Kiếm? Thánh Kiếm (Dug Weapon) là một thanh kiếm ư?
「Trong bốn người bọn tớ. Nếu đánh tay không thì Colon là mạnh nhất, bỏ xa những người còn lại.」
Tôi biết. Trong những buổi huấn luyện thường ngày, tôi đã được chứng kiến khả năng thể chất của cô ấy không biết bao nhiêu lần. Thậm chí có lúc còn được khắc ghi vào cơ thể. Đòn siết cổ tuần trước đúng là kinh khủng thật.
「Nếu được dùng vũ khí thông thường, thì Panival sẽ nhỉnh hơn.」
Chuyện đó tôi cũng biết. Trong kiếm thuật, dù hoàn toàn là tự học, nhưng cô ấy đã thể hiện một kỹ năng đáng kinh ngạc.
「Nhưng, nếu tính cả Độc Tố (Venom) và Thánh Kiếm (Dug Weapon) vào, thì lúc đó, Lakhesh hoàn toàn độc chiếm ngôi đầu. Có lẽ, dù cả ba bọn tớ hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của con bé.」
...Chuyện này, tôi không biết. Cũng chưa từng nghĩ tới.
「Vì vậy nên, trong số bọn tớ, con bé được xem như một con át chủ bài. Thế nên, chắc chắn con bé sẽ được đối xử trân trọng, và có lẽ sẽ sống lâu hơn một chút.」
Một nụ cười yếu ớt và vô hồn.
Đó là sắc mặt xám xịt mà tôi đã thấy khi lần đầu gặp Tiat ở nơi này.
「Tớ thì, không thể đâu. Dù có cố gắng thế nào, tớ cũng không thể trở thành một người như Ctholly-senpai được. Nhưng, nếu là Lakhesh thì, có lẽ con bé sẽ làm được. Có lẽ con bé sẽ sống một cuộc đời của một Yêu Tinh Binh tuyệt vời. Vì vậy, tất cả những điều tớ không thể làm được, tớ muốn gửi gắm lại cho con bé.」
「Sau đó, cậu sẽ làm gì?」
「Cậu biết rõ còn gì.」
Vẫn là nụ cười chiếu lệ thường ngày.
「Tớ sẽ làm những gì tớ có thể, bằng tất cả sức mình. Tớ không thể trở thành senpai, nhưng có một điều duy nhất, nếu có đủ dũng khí, có lẽ tớ có thể bắt chước được.」
──Dù vậy... đến cuối cùng, để bảo vệ những người thân yêu, chị ấy đã tự mình bước ra chiến trường. Dù biết rằng sẽ không bao giờ có thể trở về, chị ấy vẫn mỉm cười.
「À...」
Tôi vừa nhớ lại những lời của Lakhesh ngày nào, vừa gật đầu.
「Cậu hiểu rồi chứ? Vậy thì...」
Cứ như thể muốn nói đây là bằng chứng cho lời hứa của chúng tôi, cô bé đẩy chiếc giỏ đã mở nắp về phía tôi. Bốn chiếc bánh donut tỏa ra một vẻ hấp dẫn khó cưỡng, và xem ra, mỗi chiếc lại có một lớp phủ khác nhau. Cứ nhìn chiếc bánh lúc nãy thì đủ biết, hương vị của tất cả những chiếc còn lại chắc chắn cũng thuộc hàng tuyệt phẩm, nghĩ đến đây tôi chỉ muốn bán cả linh hồn để được ăn chúng, thế nhưng,
「Xin lỗi nhé.」
Một thứ gì đó còn quan trọng hơn cả linh hồn, thứ mà tôi không thể bán đi, đã ngăn tôi lại.
Tôi lấy cặp kính từ trong túi quân phục ra và đeo lên.
「Ể? Sao vậy? Đây là một món hời cực lớn đó?」
「Vấn đề không phải ở chỗ đó.」
Giống hệt như lúc tôi được Lakhesh nhờ vả chăm sóc Tiat.
Một chuyện như thế này, làm sao tôi có thể nhận lời được.
「Cô nói là sẽ giao phó mọi chuyện cho Lakhesh-san mà.」
「Ừm.」
「Vậy để tôi hỏi nhé, nếu cô hy sinh bản thân mình, cô có thật sự nghĩ rằng Lakhesh-san sẽ có thể bước tiếp không?」
「Chuyện đó thì, không sao đâu, không sao đâu mà.」
Đó là một câu 『Không sao』 như thể cô bé đang tự trấn an chính mình.
「Bọn tôi là yêu tinh mà. Ví dụ nhé, mấy quả đạn pháo có bao giờ bận tâm đến những người đồng đội được nhồi chung một hòm chứa, rồi bị bắn đi trước không? Chuyện này cũng y như vậy thôi. Đồng đội chết đi hay biến mất là chuyện thường tình mà.」
「Vậy sao.」
「Đúng vậy đó.」
Cô bé gật gù lia lịa.
「Người tiền bối mà cô nói cũng nghĩ như vậy à?」
「A…」 một thoáng ngập ngừng 「…Tất nhiên rồi.」
À, ra là vậy.
Nhìn biểu cảm vừa rồi, tôi đã có thể chắc chắn một điều.
Cuối cùng tôi đã hiểu ra ngọn nguồn của sự bực bội mà tôi cảm thấy mỗi khi nhìn cô bé này.
Nói cho cùng, Yêu Tinh Binh Trưởng Thành Tiat Shiba Ignaleo…
「Chỉ đơn giản là đang muốn tìm một lý do để chết mà thôi.」
Câu nói ấy gần như là độc thoại.
Một giọng nói nhỏ đến mức không biết Tiat ngồi cạnh có nghe thấy hay không.
Thế nhưng dường như, cơn gió thổi từ sau lưng Feodor ngay khoảnh khắc ấy đã mang lời nói của cậu đến tận tai cô gái. Nụ cười của Tiat tức thì đỏ ửng.
「Cái…」
「Bởi vì cô đã nhận ra rằng có cố gắng theo đuổi chiến công vĩ đại của người tiền bối mình yêu quý đến đâu cũng là vô ích. Bởi vì cô đã thấm thía rằng bản thân không thể nào có được một cuộc đời đầy kịch tính và ý nghĩa như vậy. Bởi vì cô đã quá mệt mỏi với việc sống và theo đuổi một giấc mơ như thế.」
「Không phải…」
「Cho nên, cô đã cố tìm lấy dù chỉ một chiến công duy nhất mà mình có thể bắt chước, rồi bám víu vào đó. 『Vì đồng đội mà thách thức một trận chiến không thể thắng』, phải không? Chỉ cần làm được điều đó, cô có thể để lại cho những người còn sống một bóng lưng trông giống hệt người tiền bối của mình rồi ra đi.」
「Không phải… như vậy…」
Miệng Tiat cứ mấp máy.
Nhưng không một lời nào được thốt ra.
「Cô chỉ đang lợi dụng tên tuổi của người tiền bối mà mình kính trọng, để dàn dựng cho một màn tự sát đầy kịch tính mà thôi.」
── Không có câu trả lời.
「Cô biết rõ mà. Sau khi mất đi các cô, Lakhesh sẽ không thể nào ổn được. Vẻ ngoài có thể cô ấy sẽ cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng tận sâu trong cốt lõi, trái tim cô ấy sẽ rạn nứt.」
「Tại sao, anh lại có thể nói như vậy?」
「Bởi vì tôi cũng đã có một trải nghiệm tương tự.
Lấy lý do vì tương lai của một ai đó, một người quan trọng đã ra đi. Hẳn là người ấy đã mãn nguyện, và bản thân mình cũng phải chấp nhận điều đó. Đúng vậy, lý trí thì có thể hiểu được. Nhưng chỉ có cái đầu là chấp nhận thôi. Còn trái tim và cơ thể thì không.」
Chuyện đó thật sự rất đau khổ đấy, tôi nói xen vào,
「Cô cũng giỏi thật. Chỉ méo mó đến mức đi tìm một cái cớ để chết là cùng. Có lẽ đó là sự khác biệt trong môi trường trưởng thành sau này chăng── Tôi thì đã không thể trở thành như vậy.」
「…Anh đang nói chuyện gì vậy?」
「Là trên đời này có những thằng ngu đã không được dạy dỗ theo cách đó.
Trong mắt kẻ đó, các cô trông thật rực rỡ. Hắn tự hỏi tại sao dù đã trải qua những chuyện giống mình, mà các cô vẫn có thể trân trọng đồng đội đến vậy.」
Tôi lấy hơi rồi nói tiếp,
「Và còn một điều nữa, hắn cũng thấy thật nực cười. Bị cướp đi những người quan trọng, nhưng lại chẳng thể căm ghét bất cứ điều gì. Rõ ràng đã phải chịu đựng biết bao đau khổ, vậy mà tại sao các cô lại có thể muốn lặp lại chuyện đó một lần nữa?」
「Đó là vì…」
Tiat, người nãy giờ vẫn cúi gằm mặt, đột nhiên ngẩng phắt lên như đã quyết tâm điều gì đó.
「Vì tiền bối đã làm như vậy.」
「Lại nữa rồi. Chẳng phải tôi đã nói đó chỉ là cái cớ mà cô đang sử dụng──」
「Anh không biết gì về tiền bối hay Willem cả, đừng có nói năng tùy tiện!」
Đó là một giọng nói đầy giận dữ.
Feodor kinh ngạc. Tiat, người mới lúc nãy còn đang ủ rũ, giờ đây lại nhìn cậu với ánh mắt rực lửa của một chiến binh sắp ra trận, tràn đầy khí phách và ý chí chiến đấu.
「Tôi còn non nớt, hay mắc sai lầm, cũng chẳng biết nhiều thứ, lại còn chậm hiểu, không biết nấu ăn, cũng chẳng xinh đẹp, nhưng tiền bối thì khác. Nếu việc tôi noi gương tiền bối là sai lầm, thì lỗi là ở tôi. Tiền bối không có lỗi.」
Cô bé lấy hơi, hệt như Feodor lúc nãy.
「Cho nên, đừng nói những điều kỳ quặc nữa.」
Rùng mình, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi không thể xác định ngay được đó là gì. Nhưng tôi hiểu rằng đó chắc chắn không phải là một cảm xúc tốt đẹp. Và nếu cứ tiếp tục cuộc trò chuyện này, cảm xúc đó sẽ sớm không thể kìm nén mà tuôn trào ra ngoài.
「Vậy sao.」
Tôi đứng dậy. Quay lưng đi.
「Chiếc khăn tay đó tôi cho cô đấy. Không cần thì cứ vứt đi.」
「Ể? Này, này cậu, nói chuyện chưa xong mà…」
Bỏ mặc Tiat ở lại, tôi mở cánh cửa sắt. Đi xuống cầu thang.
Tiếng cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng.
Và cứ thế, tôi rời khỏi nhà hát bỏ hoang.
Tôi đã ghen tị.
Tôi đã đố kỵ.
Có một người để yêu quý, có thể dõi theo bóng lưng của người đó, và tự hào về điều đó. Dù cho con đường phía trước là vực sâu không thể quay đầu, dù cho đã biết rõ điều đó ngay từ đầu, vẫn có thể giữ vững quyết tâm để không ngừng bước tiếp.
Feodor cũng từng có một người mà cậu ngưỡng mộ. Nhưng bóng lưng ấy quá đỗi xa vời. Kể từ ngày hành quyết đó, chưa một lần nào Feodor có thể nghĩ rằng mình muốn trở thành người như anh trai mình. Thậm chí, ngược lại là đằng khác. Con đường chứng minh sự đúng đắn của người anh trai sẽ không thể thành công nếu đi theo cách của anh ấy. Kể từ khi nhận ra điều đó, cậu đã tự mình quay lưng lại với con đường mà anh trai đã đi.
── Vì tiền bối đã làm như vậy.
Chỉ một câu nói đó thôi cũng đủ khiến trái tim Feodor cồn cào bực bội.
Feodor nghe thấy tiếng nổ đó khi đang ở một quán gà rán gần khu mỏ cũ.
Âm thanh phát ra từ phía sau, hướng thành phố Laiell. Trong phạm vi nghe được, có cả thảy bốn tiếng nổ lớn nhỏ. Mỗi tiếng lại đến từ một hướng khác nhau, một khoảng cách khác nhau.
Cảm xúc dù mãnh liệt đến đâu, rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian.
Chỉ vì sĩ diện hão mà mình đã bỏ lỡ món bánh donut của Lakhesh. Nghĩ đến đó, bụng tôi lại réo lên. Cảm giác hối tiếc vì đã làm một việc đáng tiếc dâng trào. Dù lý trí hiểu rằng lúc đó mình không còn lựa chọn nào khác, nhưng miệng vẫn không khỏi cảm thấy thèm thuồng.
Tuy nhiên, nếu bây giờ lại ăn một món ngọt khác, tôi có cảm giác như mình sẽ thua cuộc trước một điều gì đó.
Sau một hồi đắn đo, kết luận cuối cùng là món gà rán đầy dầu mỡ.
Dù phải lết bộ đến một quán ăn vỉa hè hơi xa một chút, nhưng cái vị cay xé lưỡi của thứ gia vị nồng nặc như thể được tẩm ướp bằng lửa kia chắc chắn sẽ phá hủy vị giác của mình, đến mức mấy ngày tới có lẽ chẳng còn nếm được vị ngọt nào nữa. Thế là vừa hay để đoạn tuyệt với món bánh donut.
「Cái gì thế...?」
Ngay trước khi nhận món gà rán đã gọi, cậu ngoảnh lại.
「Chắc lại máy móc quản lý ở đâu đó chập mạch rồi」
Ông chủ quán thong thả nói, nhưng tai của Feodor nghe rõ mồn một đó không phải thứ âm thanh như vậy. Là tiếng nổ, tiếng của thuốc súng.
Diễn tập pháo kích chăng, cậu thoáng nghĩ. Dĩ nhiên là không thể nào. Dù dân số đã giảm đi đáng kể, thành phố Rael vẫn là một thành phố sống. Cái hành động tàn bạo như sử dụng hỏa pháo ngay giữa trung tâm thành phố, ít nhất không phải là việc mà Hộ Dực Quân sẽ làm trong thời bình.
Vậy thì, có hai khả năng.
Hoặc bây giờ không phải thời bình, và Hộ Dực Quân đã làm việc đó.
Hoặc là, một kẻ nào đó không phải Hộ Dực Quân đã ra tay.
...Ừm. Nói tóm lại, rốt cuộc cả hai cũng như nhau cả thôi. Ngay lúc này ở nơi đó, có một kẻ nào đó, và kẻ đó có lẽ không phải là đồng minh của Hộ Dực Quân.
3.Chiến trường không người thắng
Tiếng chuông inh tai nhức óc vang rền.
Chuông liên lạc của Hộ Dực Quân có nội dung thông điệp thay đổi tùy theo cách gõ. Phổ biến nhất là lặp lại hai nhịp và ba nhịp nghĩa là 『Huấn luyện ứng phó tình trạng khẩn cấp』, một nhịp và hai nhịp là 『Tất cả trở về phòng chờ lệnh』, còn một kiểu độc nhất của Sư đoàn Năm là gõ liên tục hai nhịp với ý nghĩa 『Nhà ăn sắp hết đồ, ai nhanh thì được』.
Và khi người ta cứ đánh chuông loạn xạ chẳng theo nhịp điệu gì cả, thì nó có nghĩa là 『Tình trạng khẩn cấp, toàn quân chuẩn bị chiến đấu cấp ba』.
「Feodor Jessman, sĩ quan Tứ vị, xin vào!」
「Muộn quá đấy sĩ quan Tứ vị!」
Vừa lao vào phòng Tổng đoàn trưởng, cậu đã bị một giọng quở trách chặn đường.
「Chẳng phải ngươi đang dưỡng bệnh trong phòng sao? Sao lại tốn thời gian đến thế?」
「Thần đã bỏ lỡ một món donut ngon ạ, ngài cứ trách mắng sau. Tình hình thế nào rồi ạ?」
「Đã xảy ra ba vụ nổ trong thành phố. Hiện tại, hầu hết các sĩ quan có thể di chuyển đều đã được phái đến đó để xác nhận tình hình thiệt hại và bắt đầu cứu trợ người dân. Chỗ nào cũng thiếu người đến quay cuồng cả lên rồi.」
「Ba nơi, thưa ngài?」
「Ngoại ô khu nhà kỷ niệm, một khu gần thành ổ chuột ở phía Đông Bắc số bảy, và dinh thự cũ của tư gia Nam tước Maginess, là ba nơi đó. Có chuyện gì sao?」
「...Không có gì ạ. Thần có thể xem bản đồ được không?」
Trên bàn tác chiến, một tấm bản đồ lớn của thành phố được trải ra. Tại ba địa điểm được xác định là hiện trường vụ nổ, những quân cờ bằng chì kiêm chức năng chặn giấy đã được đặt sẵn.
「Đã xác định được kẻ nào đứng sau chưa ạ?」
「Chưa, hiện tại vẫn chưa có thông tin nào có thể dùng làm manh mối...」
Lời của sĩ quan Nhất vị chợt ngưng giữa chừng.
「Ngươi đã chắc chắn đây không phải là tai nạn rồi sao?」
Người ta nói rằng, loài Quỷ Trùng Imp rất nhạy với lời nói dối và thông thạo sách lược âm mưu. Chuyện này không liên quan gì đến những thứ năng lực thần bí đặc thù gì đó, mà là do bản tính của cả chủng tộc này vốn đã lệch lạc vặn vẹo.
Dù nghe chẳng hay ho gì, nhưng phần lớn lại là sự thật nên khó mà phản bác. Hơn nữa, điều đó đôi khi lại hữu dụng đến bất ngờ ở những nơi như thế này, nên lại càng phức tạp.
「Rõ như ban ngày ạ. Lúc nãy khi thần còn ở đây, thần đã nghe thấy bốn tiếng nổ.」
Cậu chỉ vào một điểm trên bản đồ, gần khu mỏ cũ.
「...Sao ngươi lại ở một nơi như thế?」
「Thần đã bỏ lỡ một món gà rán ngon. Chuyện đó để sau đi ạ, tiếng nổ không phải là ba. Ba trong số đó chắc chắn khớp với những địa điểm này. Tiếng còn lại là ở...」
Cậu kéo căng một sợi dây đỏ, vẽ một đường thẳng trên bản đồ.
「Hướng này ạ. Vì đó là nơi có tiếng vang lớn nên chỉ có thể áng chừng thôi.」
「Không một ai nghe thấy tiếng đó cả.」
「Chắc là nó đã bị che lấp bởi tiếng nổ khác. Âm thanh tương đối nhỏ, lại cách xa căn cứ này. Nếu tính toán cả độ trễ của âm thanh thì việc làm cho chúng trùng lên nhau không khó.」
Cậu chỉ vào căn cứ trên bản đồ, tìm giao điểm với những đường thẳng đã vẽ tới các vị trí nổ khác.
「Dĩ nhiên, đây chỉ là một kiểu ngụy tạo mà chỉ cần hỏi dò một chút là lộ ngay. Nhưng ít nhất, nó có thể tránh được sự can thiệp của quân đội trong hành động ban đầu.」
「...Để làm gì?」
「Có lẽ chúng định làm gì đó trong một khoảng thời gian ngắn sau vụ nổ mà không bị quân đội can thiệp. Nếu có chút manh mối nào về thân phận của đối phương, thần đã có thể thu hẹp mục tiêu hơn... Binh nhất Serzel hiện đang ở đâu ạ?」
「Cậu ta đang chờ ở phòng bên cạnh với tư cách nhân viên liên lạc khẩn cấp. Bốn người lính cấp Thượng đẳng tương đương cũng ở cùng.」
Cậu suy nghĩ một chút.
Trên bản đồ, có ba địa điểm khả nghi cho vụ nổ thứ tư. Và một trong số đó, trong đầu Feodor, có xác suất cao đến mức gần như chắc chắn.
Nhưng cậu không đọc được ý đồ của chúng. Nếu chỉ đơn giản là muốn cho nổ thứ gì đó, chúng không cần phải thực hiện một đòn dương đông kích tây quy mô lớn như vậy. Sau khi gây nổ, trong lúc đánh lạc hướng sự chú ý của quân đội, chúng định làm cái quái gì? Trong khoảng thời gian đó, chúng có thể làm được gì?
Mà ngay từ đầu, ở một nơi như hòn đảo trôi nổi số 38 này, một nơi sớm muộn gì cũng tự lụi tàn, thì việc thực hiện hành vi phá hoại có ý nghĩa gì chứ...
「...Không lẽ nào.」
Hòn đảo trôi nổi số 38.
Phi thuyền 『Urtica』.
Hòn đảo trôi nổi số 39, sớm muộn cũng sẽ va vào đây.
Và, 〈Mãnh thú thứ Mười một, Croyance〉.
Không lẽ nào, lại có chuyện như vậy.
Không, nhưng mà.
Cậu nghĩ điều đó là không thể. Cậu muốn tin là như vậy. Nhưng một khi đã nghĩ đến nó, tất cả những khả năng khác đều trở nên phi thực tế.
Chắc chắn rồi.
Không biết là ai – à không, cứ tạm cho là bây giờ chưa biết đi – nhưng cái kẻ đã ra tay lần này, là một kẻ có tâm hồn lệch lạc đến mức khiến một Quỷ Trùng Imp như cậu cũng phải rùng mình kinh hãi.
「sĩ quan Nhất vị. Xin ngài hãy quyết đoán ngay lập tức.」
「Chuyện gì?」
「Thần sẽ đưa Binh nhất Nax Serzel đến khu cảng biển ngay bây giờ. Tùy vào tình hình tại hiện trường, có lẽ sẽ cần phải tách rời các khối nhà số 5, 9 và 14.」
Khu cảng biển của thành phố Rael, cũng giống như nội thành, bản thân nó là một sản phẩm công nghiệp. Để dễ dàng mở rộng, nó được tạo thành từ việc lắp ghép nhiều khối nhà khổng lồ lại với nhau.
Nói cách khác, nếu cắt đứt toàn bộ dây xích và neo đất kết nối chúng, thì có thể khiến chính những khối nhà cấu thành khu vực đó rơi thẳng xuống mặt đất.
「...Hả?」
Ánh mắt của sĩ quan Nhất vị rơi xuống khu cảng biển trên bản đồ. Nơi đó nằm ngay dưới sợi dây đỏ mà Feodor đã đặt, và cũng trùng với hướng của tiếng nổ đầu tiên nghe thấy từ căn cứ của Sư đoàn Năm này.
「Ngươi đang nói cái gì vậy? Từ mấy vụ nổ, tại sao lại nhảy sang chuyện phá dỡ khu cảng biển? Chuyện như vậy, không có sự cho phép của thành phố thì làm sao có thể cưỡng ép thi hành...」
Ông chợt im bặt.
「Nếu thần sai, thì sẽ chẳng có chuyện tồi tệ nào xảy ra và tất cả đều kết thúc có hậu. Nhưng nếu xét đến trường hợp vạn nhất, chúng ta cần phải đi ngay bây giờ.」
「...Ra là vậy.」
Một giọng nói cay đắng.
「Ngươi cho rằng, có kẻ nào đó đã sắp đặt 〈Mãnh thú thứ Mười một, Croyance〉, đúng không?」
「Vâng.」
Ngay khi gật đầu──
Từ phía hành lang, có tiếng bước chân chạy vụt qua. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên:
「Xin lỗi, làm phiền mọi người!」
Cánh cửa phòng Tổng đoàn trưởng bị đẩy ra với một lực tưởng như muốn đạp tung nó.
Người xông vào là Collon với vẻ mặt hớt hải, theo sau là Lakish mặt mày tái mét. Và cuối cùng là Nax đang vừa cười ruồi vừa gãi sau gáy.
Những gương mặt quen thuộc, nhưng lại thiếu mất hai người.
「Mấy đứa!? Giờ là tình trạng khẩn cấp, tự tiện vào phòng Tổng đoàn trưởng là──」
「Tiat vừa mới chạy vụt ra ngoài rồi!」
Nơi ngón tay chỉ là bóng lưng của một người đang chạy dọc hành lang đuổi theo tiếng bước chân ban nãy. Người đó vừa rẽ ở góc hành lang đã khuất dạng ngay tức thì.
「──Không lẽ nào, tại sao lại」
「Dạ, dạ, con bé đó đã nghe lén cuộc nói chuyện của Tổng đoàn trưởng và mọi người ạ. Tụi em đã cản rồi nhưng con bé không nghe. Rồi vừa nãy, nó đột nhiên lao đi.」
Nghe Lakish giải thích, tôi đã hiểu ra tình hình.
À, ra là vậy.
Cái thời khắc mà lẽ ra phải đến sau này, giờ đã tới rồi sao.
Những Yêu tinh binh này là do Sư đoàn Hai gửi gắm. Feodor Jessman, người được giao nhiệm vụ vì sự cần thiết, trên danh nghĩa chỉ là thượng cấp và người giám sát của họ. Một khi có biến, họ sẽ tự ý hành động theo ý chí của một nơi nào đó ngoài Sư đoàn Năm, thoát khỏi sự chỉ huy của hắn.
Hắn đã đoán trước được điều đó.
Lẽ ra là đã đoán trước được.
「……Một quân nhân cấp Thượng đẳng tự ý từ bỏ vị trí của mình mà không qua quy trình chính quy sẽ bị xử lý như hành vi đào ngũ trước kẻ thù.」
Hắn nghiến từng lời qua kẽ răng.
「X-xin hãy đợi đã, Tiat, con bé nó!」
Lakish dang rộng hai tay ra như muốn biện minh điều gì đó.
「Nhất vị sĩ quan.」
Feodor hỏi.
「Tiat có biết nơi cất giữ Di tích Binh trang『Dug Weapon』của họ không?」
「Gì cơ?」
Ông ta có vẻ ngạc nhiên. Cũng phải thôi, Tứ vị sĩ quan Feodor Jessman vốn không phải là người được biết về sự tồn tại của thứ gọi là Di tích Binh trang『Dug Weapon』.
Nhưng, ít nhất là lúc đó, không ai truy cứu sự bất thường này.
「Phải. Quân nhân cấp Thượng đẳng Tiat là đại diện của bốn đứa. Chỉ riêng con bé là được ta cho biết số hiệu của kho cơ mật đó.」
「Tôi đã hiểu. Tôi chợt nhớ ra có chút việc riêng nên xin phép đi trước. Về người chịu trách nhiệm phá dỡ khu cảng, tôi xin đề cử Thượng binh Nax đây.」
「Hả, tôi á? Chuyện gì vậy?」
Nax ngơ ngác hỏi lại, nhưng hắn lờ đi và bắt đầu chạy.
「N-này, cậu đi đâu đấy!」
Không có thời gian để trả lời. Hắn chạy thẳng một mạch về phía đích đến.
Bóng lưng Feodor biến mất ở cuối hành lang.
「……Đi mất rồi.」
Collon buông một câu bâng quơ.
「N-Nhất vị sĩ quan, chuyện này chắc chắn có lý do sâu xa ạ.」
Lakish cuống cuồng vẫy cả hai tay. Cứ thế này, sau Tiat, đến cả Feodor cũng đã rời bỏ vị trí của mình. Trong quân đội thời chiến, đây rõ ràng là hành vi phạm tội không thể bỏ qua.
「Thiệt tình, cái thằng nhóc đó.」
Liếc qua vẻ bối rối của Lakish, Nhất vị sĩ quan lẩm bẩm bằng một giọng thản nhiên.
「Mà, giờ cũng đành chịu thôi. Không có thời gian cũng chẳng có người để gọi nó về. Đợi nó quay lại, ta sẽ từ từ giáo huấn sau… À, Thượng binh Selzel.」
「A, vâng. Sao thế Đại tướng? Có việc cho tôi rồi à?」
「Ừ. Giờ đi vào thành phố ngay, tập hợp những kẻ rành về cấu trúc khu cảng lại đây. Nếu gặp phiền phức thì cứ dọa nạt chúng nó cũng được. Chúng ta sắp sửa đánh sập khu cảng.」
À ra là khu cảng, Nax khẽ gật gù, rồi sau đó…
「……Ngài vừa nói gì cơ?」
「Mục tiêu phá hủy ước tính tại thời điểm hiện tại là khối 5, 9, 14. Tùy thuộc vào diễn biến tình hình mà có thể sẽ tăng thêm. Đến hiện trường và đánh sập tất cả các khối nhà cần thiết. Không có thời gian đâu. Khỏi cần nhắc lại lệnh, đi nhanh lên.」
「V-vâng!?」
Có lẽ cho rằng bay sẽ nhanh hơn chạy bộ dọc hành lang, tộc Ưng Dực mở tung cửa sổ lớn và bay vút ra ngoài. Các sĩ quan lặng lẽ dõi theo bóng lưng cậu ta.
「Dạ, còn… chúng tôi thì sao ạ?」
Lắc đầu ngao ngán,
「Ở đây chờ lệnh. Tình hình đã đến mức phải tính đến trường hợp xấu nhất rồi.」
Nhất vị sĩ quan ngả người thật sâu vào chiếc ghế bọc da.
──Hai mươi phút sau, Khu Cảng, thành phố Lyell.
〈Quái thú thứ Mười một - Croyance〉 đồng hóa và phát triển thông qua những thứ nó chạm vào. Tốc độ của nó cực kỳ chậm, và đối với những thứ nó không chạm tới thì hoàn toàn vô hại.
Tuy nhiên, nếu tác động một cú sốc vào nó, tốc độ đồng hóa sẽ tăng lên một cách bùng nổ. Ví dụ, chỉ cần dẫm chân lên thôi, nó cũng có thể quấn chặt lấy đế giày ngay tức khắc. Nếu bị chém bằng kiếm, nó sẽ biến cả thanh kiếm lẫn người cầm thành một khối hắc tinh thạch. Và rồi, tốc độ đồng hóa đã tăng vọt đó sẽ giảm dần sau một khoảng thời gian ngắn để trở về tốc độ ban đầu.
Vậy thì, nếu có thể ném một luồng sóng xung kích cực lớn vào 〈Quái thú thứ Mười một - Croyance〉, chuyện gì sẽ xảy ra?
Khi đã đến nơi có thể nhìn rõ mục tiêu, Feodor mới dừng chân.
Hắn vừa điều hòa lại hơi thở, vừa đảo mắt nhìn quanh. Tình hình thiệt hại hiện ra ngay trước mắt. Đúng như dự đoán.
Chiến lược đỉnh『Ultica』, một phi thuyền tối tân đến mức ngay cả hình dáng của nó cũng toát lên vẻ hiện đại. Lấy phần thân dưới làm trung tâm, hơn một nửa con tàu đã bị hắc tinh thạch hóa. Và ngay cả lúc này, nó vẫn tiếp tục ăn mòn lớp thép và hợp kim緋重鋼 cấu thành nên thân tàu, tạo ra những âm thanh như thể có vô số côn trùng đang bò lúc nhúc.
Có lẽ vào một thời điểm nào đó, kẻ nào đó đã lén đặt một mảnh vỡ của 〈Quái thú thứ Mười một - Croyance〉 vào bên trong con tàu.
Dĩ nhiên, với tốc độ lan truyền đã biết của 〈Quái thú thứ Mười một - Croyance〉, việc âm thầm nuôi nó lớn đến kích cỡ này mà không bị ai phát hiện gần như là bất khả thi. Chắc chắn, vụ nổ lúc nãy chính là để thúc đẩy quá trình xâm thực này.
Tốc độ xâm thực nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu cứ để mặc nó như vậy, chẳng đầy vài chục phút nữa, sự đồng hóa sẽ lan sang cả những khu nhà khác trong khu cảng.
Xung quanh không một bóng người.
Khu vực này trong khu cảng vốn đã có ít tàu thuyền ra vào. Tuy nhiên, vào giờ này, khi trời còn chưa tối, việc không có lấy một ai quanh con tàu『Ultica』 là quá đỗi bất thường.
(…Mùi máu.)
Có lẽ những người có thể kêu cứu đều đã bị thủ tiêu từ trước. Thông tin về vụ nổ ở đây sẽ bị trì hoãn, và trong khoảng thời gian đó, con〈Quái thú〉này sẽ tiếp tục đồng hóa khu vực xung quanh.
(〈Quái thú thứ Mười một - Croyance〉, sao──)
Dù đã từng nhìn nó cùng với cả hòn đảo số 39 từ xa vào một ngày đẹp trời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nó ở khoảng cách gần thế này.
Nó hấp thụ xung kích để tăng tốc đồng hóa. Nói cách khác, nếu ai đó dùng pháo bắn vào hay dùng kiếm chém nó, thì chỉ càng làm nó lớn nhanh hơn mà thôi. Điều đó cũng giải thích tại sao tình hình lại tiến triển đến mức này chỉ sau vài giờ kể từ khi phát hiện.
Kiếm.
Nhắc mới nhớ, Tiat từng nói. Di Tích Binh Trang Dag-Weapon mà Lakhesh sử dụng, thứ gọi là Senioris, là một thanh kiếm. Vậy thì, thứ mà Tiat dùng cũng giống vậy sao? Mình không biết nó có uy lực thế nào, nhưng chẳng lẽ phong cách chiến đấu của các Tiên Tộc Hoàng Kim Leprechaun là dùng kiếm chém phăng đối thủ ở cự ly gần?
Nếu vậy thì, chẳng lẽ...
Cơn hoang tưởng bắt đầu.
Rằng mình đã chạy hết tốc lực đến đây nhưng vẫn không kịp. Rằng Tiat đã từ lâu lôi thanh kiếm của mình ra khỏi một nhà kho nào đó và đến đây trước rồi. Nàng kích hoạt Ma lực Venenum để cường hóa thể chất, rồi vung kiếm chém vào con 〈Thú〉 đang bám rễ quanh phòng động cơ. Nhưng đòn tấn công đó không có tác dụng. Và như một lẽ dĩ nhiên, con 〈Thú〉 càng hung hãn hơn.
Sự khủng khiếp của nhát chém chuyển hóa thành tốc độ xâm thực của con 〈Thú〉. Thanh kiếm trong nháy mắt biến thành hắc thủy tinh, và sự biến đổi ấy lan đến tận cánh tay của Tiat. Nàng là một cô gái kiên cường, hẳn sẽ cố gắng ứng phó với tình hình mà không một tiếng kêu than. Nhưng một khi cả hai tay và vũ khí đều đã bị đoạt mất, nàng chẳng còn cách nào để thoát thân. Càng giãy giụa, tình hình càng tệ đi, và rồi khi lá phổi cũng bị mất đi, chính việc hét lên cũng trở thành bất khả thi. Nàng sẽ lặng lẽ kiệt sức, trở thành một bức tượng hắc thủy tinh giữa phòng động cơ không một bóng người. Và trên môi nàng, chắc hẳn sẽ là một nụ cười mãn nguyện...
「Nhanh thật đấy, Feodor.」
Cơn hoang tưởng bị cắt đứt.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Feodor lén chùi tay vào chiếc quần quân phục rồi ngẩng đầu lên.
Từ phía căn cứ, Tiat đang tiến lại gần.
Trên tay nàng là một thanh cự kiếm, dài gần bằng cả thân người nhỏ bé của nàng. Nhìn vào độ bóng của nó, có vẻ nó được làm bằng kim loại, nhưng không hiểu sao trên thân kiếm lại có vô số vết nứt, gợi lên một cảm giác bất an.
Vẻ mặt nàng, vô cùng tĩnh lặng.
Không có sự gắng gượng, không có sự nóng vội, cũng chẳng có nỗi sợ hãi. Nếu phải nói, thì dường như có một thứ gì đó tựa như sự bình yên đang khẽ lay động phía sau đôi mắt vô hồn kia.
「Cô đến muộn đấy, Tiat.」
Xem ra, mình đã đón đầu thành công. Feodor thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
「Đừng nói thế chứ, tôi cũng phải vất vả lắm mới đến được đây đấy.」
Chẳng biết có thấu được lòng cậu hay không, Tiat cố tình cất giọng vui vẻ,
「Đương nhiên nếu tôi bung hết Ma lực Venenum ra mà bay thì sẽ nhanh hơn, nhưng mà thể lực của tôi không tốt lắm. Lỡ đến lúc quan trọng lại hụt hơi không mở được『Cổng』thì mọi chuyện đổ sông đổ bể hết.」
「Lẽ ra Panival phải bám theo cô chứ. Con bé đó đâu rồi?」
「Tôi cắt đuôi rồi. Con bé đó đâu có biết đích đến của tôi là ở đây. Chắc chẳng mấy chốc nó sẽ nhận ra thôi, nhưng chúng ta vẫn còn một chút thời gian.」
「Nhân tiện, chắc cô cũng nghe rồi, lệnh chuẩn bị chiến đấu cấp ba đã được ban hành.」
Cậu vừa nói, vừa giữ thái độ điềm tĩnh.
「Với tư cách là thượng cấp, tôi ra lệnh cho cô. Hãy quay về ngay lập tức và chờ chỉ thị, Binh sĩ Thượng đẳng Tương đương Tiat Shiba Ignareo.」
「Không.」
Vừa nói, Tiat vừa không dừng bước.
Nàng đi thẳng về phía『Urtica』.
Feodor ưỡn ngực, đứng chặn ngay trên đường đi của nàng. Bước chân Tiat cuối cùng cũng dừng lại.
「Tránh ra.」
「Tôi cũng từ chối. Đây là khu vực tác chiến, không thể để những kẻ cản trở cuộc chiến của chúng tôi đi qua.」
Vẻ mặt đanh lại, Tiat thủ thế thanh kiếm.
Mũi kiếm chĩa thẳng vào Feodor.
「Nếu cậu cứ cố chấp, có khi lại bị thương nhẹ đấy. Tôi nói trước, bị thứ này phang vào người là đau lắm đấy.」
「Tôi không thích thế đâu.」
「Vậy thì, im lặng mà xem đi. Hãy tận mắt chứng kiến xem một đòn tấn công sử dụng Ma lực Venenum cấp cao nhất sẽ có tác dụng với nó đến mức nào, rồi vận dụng cho những lần sau.」
Thực lòng mà nói, nếu chỉ xét riêng cuộc chiến với 〈Thú Thứ Mười Một, Kurowaiyansu〉, đó có vẻ là một đề nghị hữu ích. Không có vũ khí nào vượt qua được thông tin. Dù là vì cuộc chiến sau này của Hộ Dực Quân, hay vì mục đích của những người khác, việc thu thập được dù chỉ một chút dữ liệu về kẻ địch cũng là điều đáng mong đợi.
Vì mục đích đó, một chút tổn thất có thể được biện minh.
Sẽ bị biện minh.
「Chắc là, sẽ không có tác dụng đâu. Nhưng, vậy cũng được. Chỉ cần biết rằng sức của chúng tôi không thể với tới nó, thì trong trận chiến thực sự với 〈Thú Thứ Mười Một, Kurowaiyansu〉 ở đảo số 39, Colon và Panival sẽ được đối xử cẩn trọng hơn một chút.
So với việc cả ba chúng tôi chết vô ích cùng một lúc như hiện tại, đó là một kết cục tốt hơn nhiều. Đúng không?」
Feodor cúi nhìn mặt đất của khu cảng.
Khu vực này đã được cơ giới hóa hoàn toàn, không còn sót lại chút đất đá nào. Chỉ có những tấm đồng được rèn mỏng xếp chồng lên nhau, cố định bằng những chiếc đinh tán đóng một cách bừa bãi.
「Cô, cả Panival, Colon và Lakhesh-san nữa, tất cả mọi người không thể không chiến đấu và bỏ chạy sao? Chẳng phải không ai muốn chết, cũng không muốn để ai phải chết cả, đúng không?」
「Không được đâu. Vì có rất nhiều người mà nếu chúng tôi không chết thì sẽ không thể cứu được.」
Trong khoảnh khắc, toàn thân Feodor như sôi lên.
Máu nóng dồn lên não trong chớp mắt, khiến tầm nhìn của cậu nhuốm một màu đỏ rực.
Ký ức ùa về, là những người dân ở Elpis. Những người mà anh vợ cậu đã liều mạng để bảo vệ. Và cũng là những người đã hả hê khi cướp đi mạng sống của anh ấy.
「──Nếu nghĩ cho tương lai của Quần đảo lục địa bay Regule Aire sau này, thì làm theo lời cô nói có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhỉ.」
「Cậu hiểu rồi chứ?」
「Vì đại nghĩa của chúng ta, làm vậy cũng sẽ tiện hơn nhỉ.」
「Cảm giác như lời này hơi trùng với câu vừa rồi, nhưng mà, chắc là vậy đấy?」
Feodor có thể thấy đôi mắt ấy đang khẽ dao động.
Làm gì có ai vừa khóc lóc như thế, vừa nói về hy vọng chứ.
Làm gì có ai vừa run rẩy sợ hãi như thế, vừa cố tỏ ra dũng cảm chứ.
Đừng có nghĩ một con dối trá như cô mà thắng được Tà Quỷ Tộc Imp.
「Làm ơn, tránh ra. Cứ coi như là một vụ tự sát đậm chất kịch tính hay gì cũng được, hãy để tôi đi.」
Giọng Tiat đã nhuốm màu sốt ruột và cáu kỉnh.
「Bác bỏ.」
「Thế──」
「Tôi ấy à, không thích cái thứ gọi là giai thoại anh hùng đâu.」
Cậu vừa nói, vừa nhún vai một cách đầy khiêu khích.
「Dù là thế giới hay người khác hay bất cứ thứ gì cũng được. Cái kiểu bảo vệ những thứ đó rồi một mình chết trong mãn nguyện ấy, từ xưa đến nay, tôi cực kỳ ghét.」
「C-」 Tiat hét lên. 「Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả! Nhanh tránh ra đi, tôi không có nhiều thời gian đâu!」
「Anh vợ tôi đã từng nói. Rằng thế giới này vẫn chưa phải là hết thuốc chữa. Vì vậy, khi thế giới này giết chết anh ấy, tôi đã quyết định vứt bỏ cái thế giới đó.
──Nhưng, bây giờ, tôi đã có một việc quan trọng hơn thế.
Một việc quan trọng cần ưu tiên hơn cả việc trả thù người anh đã khuất của mình.」
Cậu từ từ dang rộng hai tay.
Tư thế đứng vẫn không thay đổi.
Tháo kính ra, rồi ném đi.
「Tôi quyết định rồi, Binh sĩ Tiên Tộc ạ. Đại nghĩa hay tương lai của quần đảo, những thứ đó giờ đây, thế nào cũng được. Nếu các người muốn cả chủng tộc cùng nhau diễn một giai thoại anh hùng, nếu các người muốn bảo vệ cả những kẻ không đáng được bảo vệ, thì tất cả các người, đều là kẻ thù của tôi.」
Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra.
Để mặc cho cảm xúc trào dâng từ sâu trong lồng ngực, cậu nở một nụ cười hung tợn.
Và rồi, cậu lặng lẽ tuyên bố.
「Tao sẽ ngáng đường chúng mày.」
「──!!」
Feodor thấy Tiat hạ thấp người, chuẩn bị đạp đất lao tới.
Ngay khoảnh khắc ấy, Feodor đã ngửa người ra sau. Một tiếng 「Phừng」 như thể lửa bùng lên, và một luồng gió với uy lực kinh hoàng quất vào da thịt hắn.
(Oái!?)
Hắn đã định dùng chuyển động tối thiểu để né đòn. Và quả thật, hắn đã thành công.
Thế nhưng, khoảng cách lại gần hơn nhiều so với dự tính. Việc một khối lượng khổng lồ quét ngang ở cự ly cực gần khiến cơ thể hắn bị kéo theo, chới với giữa không trung.
(Cái quái gì thế!?)
Khóe miệng hắn bất giác co giật.
Trông có khi lại giống một nụ cười cũng nên.
Hắn không thể ngay lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Hắn chỉ thấy vài sợi tóc… không, phải là cả một mớ tóc bị gió giật đứt, đang bay lả tả.
Tiat đã rút ngắn khoảng ly và vung kiếm.
Chắc là vì không có ý định giết người, nên cô đã xoay ngang lưỡi kiếm. Chuyện giảm lực như vậy có ý nghĩa gì hay không thì tạm gác lại đã.
(Không lẽ là cường hóa cơ thể bằng Ma Lực Venenum!? Đây mà á!? Đùa nhau à!?)
Ma Lực Venenum, được hiểu là một thứ giống như độc dược (Venenum). Dù về bản chất thì không hẳn, nhưng cách thức hoạt động của chúng lại có hình dung tương tự nhau.
Nói một cách đơn giản, đó là năng lượng được tạo ra khi tiếp cận cái chết.
Những kẻ vốn có thể chất cường tráng hay sinh mệnh lực dồi dào thì ngay từ đầu đã không thể sử dụng nó.
Ngược lại, những kẻ càng yếu ớt, suy nhược, sinh mệnh lực càng thiếu thốn thì lại càng có thể tạo ra một nguồn sức mạnh to lớn. Tuy nhiên, chỉ cần sai một ly, họ sẽ bị chính sức mạnh đó nuốt chửng và chết ngay tại chỗ.
Vì vậy, trong nhận thức chung của quân đội, Ma Lực Venenum là thứ mà các chủng tộc yếu thế sử dụng để san lấp khoảng cách thể chất cơ bản với các chủng tộc khác. Nói khó nghe thì nó chỉ được xem như 「nỗ lực đáng thương của kẻ yếu để liều mạng một phen」. Ít nhất thì Feodor, dù công nhận sức mạnh của các cô gái, vẫn ôm giữ định kiến tương tự trong một góc lòng mình.
Giờ thì hắn mới cay đắng nhận ra, đó là một sự hiểu lầm tai hại. Ma Lực Venenum ở trạng thái kiểm soát được đã thế này, thì lúc bạo tẩu nó sẽ còn tung ra sức mạnh khủng khiếp đến mức nào nữa.
「Hí!?」
Một tiếng kêu thất thanh bật ra khỏi cổ họng, nhưng cơ thể hắn may mắn vẫn còn cử động được. Tiat với đôi mắt ngấn lệ liên tiếp tung ra những nhát kiếm tàn bạo (bằng sống kiếm), và hắn đều tránh được trong đường tơ kẽ tóc.
Và mỗi một lần như thế, chỉ riêng áp phong và uy áp thôi cũng đủ khiến hắn suýt bị thổi bay.
Khóe miệng hắn càng lúc càng co giật. Mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
Hắn không còn chút thong dong nào để mà nương tay vừa phải, che giấu thực lực như trong những buổi huấn luyện đối kháng thường ngày. Chỉ cần lơ là một chút thôi là trúng đòn. Và nếu trúng, có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sợ.
Nhưng lạ thay, hắn lại không hề muốn bỏ chạy.
「Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được cảm xúc của mình rồi」
Feodor cất tiếng, giọng đầy khiêu khích.
「Cô đang tức giận cái vị tiền bối cao sang tên là Chtolly Nota Senioris đó, đúng không.
Vì cái kẻ đó làm chuyện ngu ngốc rồi chết một cách ngu ngốc, nên đám hậu bối mới hiểu lầm rồi cũng bắt đầu làm chuyện ngu ngốc theo. Phải chịu trách nhiệm đi chứ. Hả?」
「…………」
Biểu cảm của Tiat, hình như, đã thay đổi.
Vẫn là gương mặt khóc lóc bê bết, nhưng trong đôi mắt đã lẫn vào một chút bình tĩnh.
Một luồng uy áp không thể tả thành lời khiến Feodor bất giác lùi lại một chút. Hắn không có năng lực tiện lợi như Chú Mạch Thị nên không biết được, nhưng có lẽ cô đã kích hoạt Ma Lực Venenum còn dữ dội hơn nữa.
「À, cả cái gã tên Willem gì đó nữa. Tình yêu tuyệt vời cái con khỉ gì. Nói trắng ra thì chẳng phải chỉ là chuyện một gã kỹ quan giở trò với cấp dưới ngây thơ chưa biết sự đời thôi sao? Với tư cách một thằng đàn ông thì theo một nghĩa nào đó tôi cực kỳ kính nể đấy, nhưng với tư cách một con người thì chỉ có thể dùng hai từ khinh bỉ mà thôi」
「A…………」
Đó là đòn kết liễu.
Hắn có cảm giác như nghe thấy tiếng một mạch máu cực lớn đứt phựt.
Có lẽ Tiat đã nhận ra rằng tốc độ nửa vời không thể nào bắt được Feodor. Cô đạp xuống nền đồng tạo thành một vết lõm cực lớn, rồi lao đi.
(…Biết ngay mà, sẽ đến nước này)
Nín thở, Feodor cố gắng dùng mắt đuổi theo chuyển động đó.
Nhanh kinh khủng.
Cô đã buông tay khỏi chuôi kiếm. Thanh đại kiếm bị hất lên không trung bắt đầu rơi tự do. Nhanh hơn thế rất nhiều, Tiat vung nắm đấm, rút ngắn khoảng cách đến ngay trước mặt Feodor.
Tại sao không dùng kiếm? Chắc là vì cô không còn ý định dọa dẫm nữa. Dù có phần nương tay, nhưng cô đã quyết tâm tung nắm đấm để gây sát thương.
Và đó, trong tình huống này, cũng chính là giải pháp tối ưu. Đôi mắt của Feodor, kẻ nãy giờ đã (theo đúng nghĩa đen) liều mạng né kiếm, đã hoàn toàn quen với quỹ đạo của nó. Nếu bị tấn công bằng một chuyển động hoàn toàn khác, chắc chắn hắn sẽ không thể nào né kịp.
Thế nhưng.
Chuyển động của kẻ cưỡng ép thay đổi chiêu thức chắc chắn sẽ giảm đi các lựa chọn. Feodor không hẳn là đã nhìn thấy chuyển động của Tiat, nhưng hắn đã đoán được rằng có lẽ cô sẽ lao vào đấm.
Dựa trên những chuyển động hắn thấy trong các buổi huấn luyện thường ngày, bước dậm chân đầu tiên sẽ là chân phải. Cứ thế nhảy vọt để thu hẹp khoảng cách, rồi dồn lực từ hông trái xoay lên vai phải, tung một đòn từ trên chéo xuống nhắm vào gáy đối phương.
Đoán được cô sẽ ra đòn như vậy, hắn liền nghênh chiến. Hắn hạ thấp người để thoát khỏi đường cong mà nắm đấm sẽ vẽ ra, đồng thời lướt người về phía trước, vung tay trái theo hình vòng cung.
Chỉ một cái chớp mắt trôi qua.
Tiat đã nằm sấp trên mặt đất, còn Feodor thì bẻ quặt tay cô ra sau lưng, khống chế hoàn toàn.
「A…」
Thanh kiếm bị hất lên không trung rơi xuống đất, tạo ra một tiếng loảng xoảng chói tai.
Trong một thoáng, có lẽ Tiat đã không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô ngơ ngác, chớp mắt mấy lần.
Một luồng hơi lớn 「Phù」 bật ra từ cổ họng Feodor. Cảm giác khó thở như thể hắn đã nín thở suốt mấy tiếng đồng hồ.
「Tôi, thắng rồi」
「C-cậu!」
Trong tư thế bị đè chặt, Tiat chỉ quay được mỗi cái cổ lại, lườm hắn.
「Tôi không rút lại lời lăng mạ đâu」
Vừa điều chỉnh lại nhịp thở hổn hển, Feodor vừa nói.
「Các cô đã nói đến mức đó, thì chắc cả hai người họ đều là những người thật sự tuyệt vời. Chắc họ đã lập nên những chiến công hiển hách, đã cứu Lục Địa Quần nhiều lần, và cũng chỉ sống hết mình với cuộc đời của họ mà thôi.
Nói xấu những người như vậy, lương tâm tôi cũng cắn rứt lắm chứ」
「Vậy thì!」
「Nhưng」
Hít một hơi thật sâu, hắn hét lớn.
「Ngay lúc này đây, kẻ đang dồn cuộc đời của các cô vào bước đường cùng chính là hai người đó!」
Một khoảng lặng kéo dài.
「……Hả?」
Cô có vẻ vẫn chưa hiểu mình vừa nghe thấy gì.
Gương mặt ngây ngô, độc khí đã vơi đi một nửa.
「Thì đúng là vậy còn gì!」
「Chẳng thèm để ý xem hai đứa hậu bối ngu ngơ đơn thuần hay ngây thơ trong sáng đến mức nào, hai người đó cứ thế diễn một màn ái tình lãng mạn sướt mướt cho mỗi hai người xem rồi biến mất, khốn nạn nhất chứ còn gì nữa!? Để rồi kết cục là cả hai đứa hậu bối ấy đều lụy tình đến phát bệnh, lớn lên lại thành một đứa cuồng tự hiến thân, thật sự là không thể cười nổi, đến mức ngược lại phải bật cười luôn đấy!」
Nhân tiện, bản thân Feodor cũng chỉ đang tuôn ra những lời mình nghĩ đến một cách bừa bãi theo cảm tính, nên đến lúc này chính cậu cũng không còn nắm được mình đang nói cái gì nữa.
Sau vài giây trôi qua, gương mặt Tiat lại đỏ bừng lên vì giận dữ.
「Ai là cái đồ lụy tình cuồng tự hiến thân chứ!」
「Là hai người đó, hai người đó! Bộ không tự nhận thức được à!」
「Với lại『Ngu ngơ đơn thuần』với『Ngây thơ trong sáng』là sao! Cách đối xử với tôi và Lakish khác nhau một trời một vực vậy!?」
「Chỉ cần hiểu đúng ý đến mức đó là đủ biết cô tự nhận thức được rồi còn gì!」
「Ể, cái gì, ý anh đúng là vậy thật á!? Không thể tin nổi!」
「Cô gài tôi đấy à! Cái thủ đoạn xấu tính đó thì—」
Trong khoảnh khắc,
Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Đầu tiên, tầm nhìn của Feodor lệch đi.
Cậu mất một thoáng để hiểu được tình hình. Có lẽ Tiat đã dùng một lực khủng khiếp đẩy văng cậu ra. Kỹ thuật khống chế, tư thế vốn đang chiếm ưu thế, tất cả mọi yếu tố đều bị thổi bay bởi một sức mạnh thuần túy, đơn giản.
Cậu trượt cánh tay phải, vung sợi dây có quả cân. Vẽ một vòng cung lớn để lấy đà.
Đôi mắt Tiat mà cậu thoáng thấy dường như đang nói lời 「xin lỗi」.
Tiat đạp mạnh xuống đất.
Cô nhặt thanh kiếm vừa ném đi, xoay người nhanh đến mức tạo ra một nếp nhăn lớn trên tấm đồng lát sàn. Nhắm thẳng về phía 『Urtica』 và con 〈Thú thứ Mười Một Yans〉 đang trú ngụ bên trong, cô lao đi với tốc độ của gió.
Dừng—
Ngay cả tiếng hét ngăn cản cũng không tài nào kịp. Vết nứt trên thân kiếm của Tiat bắt đầu mở rộng. Ánh sáng tràn ra từ đó. Có gì đó sắp xảy ra. Một điều gì đó không thể cứu vãn sắp sửa diễn ra. Dù đã nhận ra điều đó, nhưng cậu chẳng thể làm gì, chỉ cảm thấy bất lực như đang vùng vẫy dưới nước.
—lại!
Ánh sáng, đã chạm tới.
Một lúc sau, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, xé toạc màng nhĩ.
Với sự tập trung được đẩy lên đến cực hạn, đầu óc của Feodor gần như đã nắm bắt chính xác những gì đã xảy ra ngay tại khoảnh khắc đó. Dù bị Tiat đẩy văng, lăn lộn trên mặt đất và còn chưa kịp đứng vững lại, cậu vẫn nhận thức được một cách rõ ràng sự tuyệt vọng đang hình thành ngay trước mắt.
Thuốc nổ được cài ở nơi này là loại hai giai đoạn.
Dù không rõ ý đồ chi tiết, nhưng chắc chắn là nhắm vào con người.
Có lẽ kế hoạch là đợi quân đội tập trung xung quanh con 〈Thú thứ Mười Một Yans〉 đã phát triển sau vụ nổ đầu tiên, rồi tiêu diệt tất cả cùng một lúc — hoặc là, để báo hiệu hết giờ ngay trước mặt những kẻ đang tranh cãi về việc có nên đánh sập khu cảng hay không — một cái bẫy được sắp đặt với mục đích vô cùng lệch lạc và tàn nhẫn.
May mắn là, lúc này ở đây chỉ có hai người, Feodor và Tiat. Và bất hạnh cũng là, lúc này ở đây chỉ có hai người, Feodor và Tiat.
Chết tiệt—!!
Trong nháy mắt, sự xâm thực của hắc thủy tinh đã nuốt chửng toàn bộ con tàu 『Urtica』.
Dĩ nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó. Sự xâm thực của hắc thủy tinh nuốt chửng luôn cả cánh tay neo đang cố định thân tàu trong tích tắc, và lan rộng ra khắp khu cảng ngay trước mắt.
Bị sóng xung kích từ vụ nổ cản lại, tốc độ lao tới của Tiat đã giảm đi. Nhưng ngay dưới chân cô, sức mạnh của sự hắc thủy tinh hóa đang áp sát với một tốc độ kinh hoàng.
Không còn kịp nữa rồi.
Ngay khoảnh khắc sự giác ngộ đó lướt qua tâm trí Feodor,
*Rầm*, mặt đất dưới chân cậu rung chuyển dữ dội.
Cả thế giới nghiêng ngả.
Một cảm giác lơ lửng đến rợn người bao trùm toàn thân.
Cậu có ảo giác như thể mặt đất đã biến mất, và một khắc sau đó, cậu biết rằng đó không phải là ảo giác. Sự sụp đổ có kế hoạch của các khối 5, 9, và 14. Dường như mệnh lệnh cậu đã đưa ra đã được thực thi một cách kịp thời. Sẽ có một Tứ Vị sĩ quan ngớ ngẩn và một Thượng Binh Tương Đương bị cuốn vào, nhưng nếu chỉ với sự hy sinh đó mà cứu được cả hòn đảo nổi, thì không có gì phải do dự.
(…Chết tiệt!)
Cậu vươn tay phải. Sợi dây có quả cân mà cậu vừa vung ra, trong một khung cảnh mà thời gian trôi đi chậm đến mức bực bội, cuối cùng cũng quấn được vào cổ chân Tiat.
Tiat mất thăng bằng.
Nhưng, cũng chỉ có thế. Cậu không còn đủ sức để kéo cô lại.
Thay vì lao đầu thẳng vào trong con 〈Thú thứ Mười Một Yans〉 và kết thúc trong nháy mắt, nhờ mất thăng bằng mà cô đã có thể trì hoãn cái chết của mình thêm vài giây. Chỉ có vậy mà thôi.
Cái chết của cô, đã không thể tránh khỏi. Và rồi, một lúc sau sẽ đến lượt mình, Feodor nghĩ.
Cậu không muốn chết, cậu nghĩ.
Và đồng thời, cậu cũng chấp nhận cái chết do rơi xuống mà có lẽ không thể thoát khỏi, từ sâu trong tâm khảm. Sự buông xuôi đó khiến toàn thân cậu rã rời.
Theo quán tính, cơ thể cậu vẫn cử động. Bị đập xuống mặt đất còn nguyên vẹn nhiều lần, cậu vừa lăn vừa cố gắng gượng dậy, và rồi,
「Hả!?」
Khối kiến trúc dưới chân Feodor vỡ vụn ra và rơi xuống.
Con 〈Thú thứ Mười Một Yans〉 đó cũng không thể đồng hóa những thứ không tiếp xúc với nó. Một khi đã bị hất tung ra giữa không trung, cậu sẽ hoàn toàn thoát khỏi mối đe dọa đó.
Dù vậy, dĩ nhiên. Chuyện đó cũng chỉ thay đổi con đường một chút, còn kết cục cuối cùng vẫn là cái chết, chẳng có gì khác biệt.
(…Mà, thế này vẫn còn tốt chán.)
Cậu thầm lẩm bẩm trong lòng.
(Chết một cách vô ích vẫn còn là một cách vứt bỏ sinh mạng cao cấp hơn là tự hiến thân.)
Đế giày cậu bước tới không chạm được vào mặt đất bằng đồng, mà chỉ đạp vào khoảng không một cách vô vọng.
Toàn thân cậu bị ném vào một thế giới không trọng lực.
— Kính gửi, người anh vợ vĩ đại và khốn nạn thân yêu của tôi.
Phó mặc bản thân cho cảm giác lơ lửng đến rợn người, Feodor thì thầm trong tâm trí.
— Bây giờ, đứa em vợ bất tài của anh đây, sẽ đến chỗ anh. Em đã cố gắng hết sức để hủy diệt cái thế giới mà anh đã cố bảo vệ, cái thế giới đã giết chết anh, nhưng xem ra lực bất tòng tâm rồi. Nghĩ lại xem mình đã làm gì trong suốt năm năm qua, thật đúng là xấu hổ không để đâu cho hết.
— Nhưng, ngay cả một thằng như em cũng có một điều duy nhất để tự hào. Kể từ ngày mất đi tất cả vào năm năm trước, em đã luôn cố gắng sống mà không tạo dựng mối quan hệ thân thiết với bất kỳ ai. Để dù em có chết bất cứ lúc nào, dưới bất kỳ hình thức nào, cũng sẽ không ai phải đau buồn. Để không một ai có thể biến cái chết này thành một câu chuyện đẹp, để em có thể ngẩng cao đầu mà biến mất. Nguyện vọng đó đã thành hiện thực. Giờ đây, em đang một mình tan biến vào hư vô. Chỉ với điểm này thôi, em tin chắc rằng mình đã vượt qua anh, người đã luôn mạnh mẽ và đúng đắn đến cùng—
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảm giác lơ lửng đã biến mất tự lúc nào. Thời gian cứ trôi mà mãi chẳng thấy mình đâm sầm xuống mặt đất.
Và trên hết, tôi có cảm giác như mình đang được bao bọc bởi một thứ gì đó ấm áp đến lạ kỳ.
Tôi rón rén mở mắt ra.
Gương mặt của Tiat hiện ra ngay trước mắt.
「……Ơ này?」
Tôi cố gắng nắm bắt tình hình. Xem ra lúc này, tôi đang bám chặt lấy người Tiat. Và từ sau lưng cô ấy, một đôi Ảo Dực khổng lồ, trong suốt màu xanh ngọc bích nhàn nhạt đang hiện hữu.
「Cô còn sống à?」
「Ừm.」
Tiat không cử động cổ, chỉ đáp lại bằng giọng nói.
「Lẽ nào… cô biết bay?」
「Ừm. Nhờ có cái này của cậu mà tớ đã kịp trong gang tấc.」
Nói rồi, cô ấy phất phất sợi dây thừng có quả cân đang quấn quanh chân phải mình. Dường như nhờ vài giây ngắn ngủi câu giờ được từ cú ném đó, cô ấy đã xoay xở tạo ra được đôi Ảo Dực này và bay vút lên khỏi mặt đất đang dần bị pha lê hóa.
Ra vậy. Thứ gọi là ma lực Venenum đó còn có thể làm được cả những chuyện như thế ư? Cứ ngỡ mình đã biết rõ, ai ngờ lại phơi bày ra sự ngu dốt tệ hại thế này.
「Tôi thua toàn tập rồi. Rốt cuộc vẫn không thể cản được cú đột kích của cô.」
Feodor thở ra một hơi thật sâu. Hơi thở đó chẳng hiểu sao lại phả vào một chỗ kỳ lạ, khiến cơ thể cô ấy chao đảo, kèm theo một tiếng kêu nhỏ 「Ái!」.
「Tớ mới là người cảm thấy thua đậm thì có. Rốt cuộc tớ có chiến đấu được với *thứ đó* đâu. Lại còn sống nhăn. Mấy lời cậu nói lúc nãy tớ cũng chẳng cãi lại được câu nào.」
「Lúc nãy?」
「……Cậu không nhớ thì thôi vậy.」
Gì thế trời.
Mang trong lòng một cảm giác khó tả, hai người ôm lấy nhau dần dần lấy lại độ cao.
Mặt trời đang dần lặn.
「Cả hai đều thua. Một cái kết thật nhạt nhẽo.」
「Vậy là chỉ có con〈Quái Thú〉 đó thắng thôi à?」
「Ai biết, chuyện đó cũng khó nói lắm.」
Rốt cuộc, bọn tôi chỉ bị mối đe dọa của con〈Quái Thú〉 đó dắt mũi, chứ chưa hề thực sự khiêu chiến với nó. Vậy mà lại nói chuyện như thể một trận đấu đã thực sự diễn ra, nghĩ theo một cách nào đó thì cũng thật sai lầm.
Cuối cùng, khu cảng còn sót lại không bị phá hủy chắc cũng chỉ hơn một nửa. Đứng ở một góc của bến cảng còn lại, Nax đang vẫy tay với vẻ mặt chán chường.
Và bên cạnh anh ta, Lakish đang ngồi bệt xuống đất, gương mặt méo xệch vì khóc lóc, vung vẩy cả hai tay một cách dữ dội.
「……Gì chứ. Rốt cuộc là mình vẫn chưa thắng nổi anh rể sao.」
「Hả?」
「Không, không có gì.」
Tôi đáp lời, rồi lại bám chặt hơn vào người Tiat.
「Cô ấm thật đấy.」
Nói rồi, tôi nhắm mắt lại.
「……Này.」
Nghe thấy một giọng nói thì thầm, tôi hé một mắt ra.
「Gì thế?」
「Một đứa không thể trở thành người như senpai, cậu có biết từ giờ tớ nên sống như thế nào không?」
「……Ai mà biết được.」
Tôi cố trả lời một cách thản nhiên nhất có thể.
「Cứ tìm kiếm theo cách cô thích thôi. Có lẽ, vốn dĩ, sống chính là như vậy đấy.」
Gần một tuần trôi qua nhanh như chớp.
Đó là một tuần khá phiền phức, khi thì bị vị sĩ quan hạng Nhất mắng cho một trận, khi thì được động viên an ủi, rồi lại được tán dương như thể ban ơn.
Có được chút thời gian rảnh rỗi cho bản thân sau một thời gian dài, Feodor quyết định vào trong thành phố. Vẫn như mọi khi, cậu không xin phép mà chui qua hàng rào lưới sắt để ra ngoài.
Cậu định đi về phía khu mỏ cũ. Cậu đang có tâm trạng muốn thưởng thức món gà rán mà lần trước đã bỏ lỡ, lần này phải ăn cho đã đời mới được. Dù phải đi bộ một chút, nhưng với một kẻ đang định ăn một món nhiều dầu mỡ, cơn đói luôn là gia vị tuyệt vời nhất. Chẳng có vấn đề gì cả.
Cậu rảo bước trên đường.
Những con đường của thành phố Lyell chẳng hề thân thiện chút nào với người đi đường. Chúng chằng chịt, có những cánh cửa không hoạt động nếu không nhấn một công tắc nào đó, những ngã ba cứ tăng lên, giảm đi rồi lại di chuyển, và hơi nước thì bất thình lình phụt ra. Người chưa quen dĩ nhiên là vậy, nhưng ngay cả những người tưởng đã quen rồi, chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ thấy mình đang đi trong một con hẻm lạ hoắc.
「……Rồi, đến đây.」
Sau khi đi qua một con đường lạ, cậu tìm thấy một công viên có vẻ thích hợp để nghỉ chân.
Cầm gói gà rán trên tay, cậu ngồi xuống một chiếc ghế dài đã hoen gỉ. Cắn một miếng. Nước thịt ứa ra. So với lúc mới rán thì dĩ nhiên đã nguội đi một chút, nhưng ở nhiệt độ này lại dễ ăn hơn.
Cay. Cay mà ngon. Vừa nhai ngấu nghiến một cách thỏa mãn,
「Lâu rồi không gặp, chị gái.」
Cậu cất tiếng gọi người bên cạnh mà không cần nhìn sang.
「Ừ, lâu rồi không gặp.」
Người phụ nữ tóc bạc thản nhiên đáp lời, rồi cứ thế ngồi xuống bên cạnh ghế.
Cô ta đã đứng ở đó từ lúc nào cơ chứ?
「Năm năm rồi nhỉ, Feodor. Trông cậu vẫn khỏe chán.」
Cô ta gật gù liên tục.
「Đừng có nói 'trông vẫn khỏe' chứ. Tuần trước em suýt chết thật đấy.」
「Hình như là vậy nhỉ. Chị chẳng bao giờ nghĩ em lại ở một nơi như thế này, lại càng không nghĩ em gia nhập Hộ Dực Quân, và càng không thể ngờ em lại chĩa mũi vào kế hoạch của chị.」
Người phụ nữ bên cạnh nói bằng một giọng lạnh lùng.
「Tại sao em lại làm quân nhân trong Hộ Dực Quân chứ?」
「Vì mục đích của em, vì đại nghĩa của em. Chị đừng cản đường em thì em mừng lắm.」
「Chị không có ý đó, nhưng nếu em xuất hiện trước con đường của chị, chị sẽ nghiền nát em như thường thôi, biết không?」
「Bà chị này thật sự không biết coi người thân ra cái gì nhỉ.」
「Tổn thương quá đấy. Chị không định lạnh lùng đến mức đó đâu. Nếu em chết, chị sẽ thương tiếc một chút, thật đấy. Nếu có hứng, chị sẽ mang hoa đến mộ cho em nữa.」
「Vậy sao, đối với chị mà nói thì thế là tốt bụng lắm rồi.」
Cậu cắn một miếng gà.
Người phụ nữ bên cạnh, chị ruột của Feodor và cũng là vợ của Quân đoàn trưởng Quân đội Quốc phòng Elpis, mỉm cười hiền hậu.
「Thế thì? Con 〈Quái Thú Số Mười Một〉 tuần trước là do chị giật dây bằng cách dùng 『Tiểu Bình』 đúng không? Chị đã muốn làm gì ở hòn đảo này đến mức phải phung phí cả thứ vũ khí tối thượng đó vậy?」
「À thì… chuyện đó cứ tạm thời coi như là bí mật đi nhé.」
Cô ta đưa ngón tay lên môi, cười khúc khích.
「Nhưng đừng lo. Chắc sẽ không cản trở kế hoạch của em đâu.」
Feodor thở dài.
「Mỗi lần nói chuyện với chị, em lại có cảm giác như bị bắt phải đối mặt với sự thật rằng cái giống loài Đọa Quỷ Chủng Imp này thối nát đến mức nào.」
「Ôi chao, nói nghe quá đáng thế.」
「Là do cách hành xử thường ngày của chị cả đấy.」
Nói rồi, Feodor ăn nốt phần gà còn lại.
「Thôi được rồi. Cũng đã gặp mặt đứa em trai dễ thương rồi, mà chị cũng không có nhiều thời gian lắm, nên chị đi đây.」 Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế. 「…Chắc cũng có nhiều chuyện muốn nói, nhân dịp này, chúng ta gặp lại nhau đi. Khoảng tuần sau thì sao?」
「…Xin lỗi, chị gái. Chuyện đó không được đâu.」
「Ủa?」
Người phụ nữ ngơ ngác, vẻ mặt như một đứa trẻ vừa mở hộp quà ra và thấy nó trống rỗng.
「Em sẽ không bao giờ hứa hẹn gặp lại bất kỳ ai nữa. Năm năm trước, vào ngày hôm đó, em đã quyết định như vậy rồi.」


0 Bình luận