Izure Shinwa no Ragnarök
Namekojirushi Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 11,293 từ - Cập nhật:

**Nữ Ma Thuật Sư Vàng và Ma Nhãn Vương**

**1**

Đêm qua, ta đã phí hoài thời gian trong phòng riêng của ký túc xá.

Không hẳn là không làm gì.

Ta chỉ mải miết suy nghĩ.

Về kẻ địch, về Nước Mắt, về thân phận thật sự của vị thần ẩn náu trong ả.

Có bảy thế lực tham gia vào cuộc chiến tranh ủy thác thần thoại.

Thần thoại Maya-Aztec.

Thần thoại Nhật Bản.

Thần thoại Ấn Độ.

Thần thoại Ai Cập.

Thần thoại Hy Lạp.

Thần thoại Bắc Âu.

Thần thoại Celtic.

Balor thuộc về Celtic, Brynhildr thuộc về Bắc Âu.

Vậy thì, kẻ trong Nước Mắt phải là một trong năm vị thần thuộc các thần thoại còn lại.

Nhưng những vị thần am hiểu ma thuật, thao túng tâm trí con người thì vô số, đó không thể coi là gợi ý.

Có lẽ từ ma thuật điều khiển vàng và chiếc vòng cổ kia, ta có thể suy đoán đó là một vị thần liên quan đến vàng.

Đây là một thông tin khá hữu ích.

Nhưng dù có thu hẹp được phần nào, thì rốt cuộc, bí ẩn lớn nhất vẫn còn đó.

Tại sao ả lại có thể nghi ngờ ta và tiền bối Sharo là Thần Cách Thích Ứng Giả nhanh đến vậy?

Nếu giải được bí ẩn này, có lẽ ta có thể tiến thẳng đến trung tâm vấn đề.

Ta, người hành nghề săn lùng dị đoan, đã đọc kỹ từng ngóc ngách của những cuốn sách về các thần thoại như một phần của việc học.

Nhưng dù vậy, ta vẫn không tìm thấy câu trả lời.

Dù có muốn đọc lại tài liệu thì cũng không thể tìm được ở hiệu sách trên đảo hay thư viện của học viện, hơn nữa, việc kiểm tra khi vào đảo rất gắt gao, ta không thể giấu diếm mang theo một lượng lớn tài liệu.

Thế là, dù đã nghiền ngẫm những tài liệu ít ỏi đến tận sáng, tất cả đều uổng phí.

Nước Mắt hẹn ta vào đêm nay.

Ta cũng đã rèn luyện khả năng thức khuya, nhưng việc tham gia một trận chiến mà lẽ thường của nhân giới không thể áp dụng mà không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì quả là liều lĩnh.

Ta viện cớ bị cảm để trốn học với Kunitzaki, người đến đón, và ngủ khoảng tám tiếng.

Tỉnh dậy vào bốn giờ chiều.

Thể trạng đã hoàn toàn hồi phục, nhưng tâm trạng vẫn không mấy vui vẻ.

Đúng lúc đó.

Cốc cốc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, ta nghĩ ai đến vậy rồi ra đón.

"Chào buổi chiều, Raika-kun."

Người đến là Tenka, Kunitzaki và Maria.

"Chào, có chuyện gì vậy?"

"Tớ đến thăm cậu đó~"

Tenka vừa cười khúc khích vừa đáp.

"Gì chứ, trông cậu khỏe re mà. Giả bệnh hả?"

Kunitzaki cũng cười khổ, nhún vai.

"Vâng. Đây là bài tập hôm nay ạ."

Maria vừa nói vừa đưa cho ta mấy tờ bài tập.

"Cảm ơn."

"Em thấy anh khỏe lại thì mừng quá."

Ta đã nói với cô ấy về việc mình giả bệnh, có lẽ cô ấy đi cùng để Tenka không nghi ngờ.

"Mà, Raika-kun giả bệnh hả~? Không được đâu nha~ Không được trốn học đâu đó~"

Tenka phồng má giận dỗi.

"…Bị phát hiện rồi à. Thôi được, mời vào. Ta sẽ pha trà đãi."

"Vâng~ Xin làm phiền ạ!"

"Xin làm phiền ạ."

"Em xin phép ạ."

Ta mời ba người vào phòng.

"Thật ra mọi người đều muốn đến, nhưng mà tiền bối Sharo và Ruirui cũng nghỉ học hôm nay đó~ Vừa nãy tớ đến thăm nhưng không thấy ai ở phòng cả~"

Tenka vừa đi vào vừa kéo lê dép xủng xoẻng.

"..."

Nghe hai cái tên đó, ta khựng lại một giây.

"…Vậy à."

Khó khăn lắm ta mới đáp lại được câu đó.

"Đúng rồi. Nè, quà thăm bệnh nè."

Tenka đưa cho ta hai hộp bánh kẹo được đựng trong túi giấy.

"Một cái là phần của Ruirui, nhưng vì không thấy ai nên tớ mang cả hai đến luôn."

"À, không cần phải khách sáo vậy đâu…"

Ta vừa định nhận lấy thì cô ấy đã nhanh chóng rụt tay lại.

"Nhưng Raika-kun giả bệnh nên không cho đâu. Tụi tớ ba người sẽ ăn hết~"

Tenka vừa nói vừa nở một nụ cười tinh nghịch.

Nụ cười vô tư ấy khiến lòng ta nhẹ nhõm hơn một chút.

Khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

"Này này, ác quá đấy. Cho tớ miếng đi chứ."

"Ừm~ Vậy nếu cậu pha cho tớ một tách trà sữa thật ngon thì tớ sẽ cân nhắc cho nha~"

Trước câu trả lời có phần khoa trương của cô ấy, ta lại bật cười.

"Tuân lệnh, Tenka-sama."

"Ừm. Trẫm muốn thật nhiều sữa và đường đó."

Tenka cười ha hả như một vị điện hạ.

"Tớ thì cà phê là được rồi nha~"

Kunitzaki từ xa giơ tay lên ra hiệu.

"Rồi rồi. Maria thì sao?"

"Vậy cho em giống của Tenka-san ạ."

Ta gật đầu hiểu ý rồi chuẩn bị trà sữa.

Sau đó, ta lấy lon cà phê của ta và Kunitzaki từ tủ lạnh mini ra, kéo chiếc bàn nhỏ đặt ở giữa phòng khách.

"Xong rồi đây."

"Khổ cực rồi."

"Khổ cực rồi."

Kunitzaki cũng nói đùa theo Tenka.

"K… Khổ cực rồi."

Maria hơi chậm trễ, bắt chước hai người.

Sau đó, bốn người chúng ta trò chuyện vui vẻ một lúc.

Nội dung là những chủ đề vu vơ.

Hôm nay ở lớp có chuyện gì.

Cuối tuần đi đâu chơi.

Ngày mai làm gì.

Những câu chuyện như thế.

"Ủa~ Chỗ này tớ không hiểu gì hết à."

Đột nhiên, Tenka đang nằm dài trên sàn nhà vừa nói vừa chỉ vào một ô trên ô chữ của ta.

Cô ấy mượn ô chữ của ta rồi tự mình giải, có vẻ như có chỗ không biết.

"Chỗ nào?"

"Chỗ này, chỗ này nè."

Ta nhìn vào ô trống mà Tenka chỉ.

…Thật vậy, ta không nghĩ ra được từ nào phù hợp.

Ta đổi góc nhìn, đọc lướt qua những câu hỏi khác liên quan đến câu hỏi ô trống đó.

"À, đáp án của câu hỏi bên này sai rồi. Thế này thì làm sao mà biết được."

"Ê~ A, thật nè!"

Tenka lập tức tươi cười trở lại, dùng gôm tẩy đi đáp án sai.

"Đáp án đầu tiên mà tớ điền bị sai hả~ Mấy cái kiểu tưởng là mình đã giải được rồi mà bị vấp ngã như vậy cũng hay xảy ra ha~"

"Ê~ Vậy hả?"

"Kozirou-kun không làm bài tập về nhà bao giờ, nên không hiểu cảm giác này đâu."

Tenka vừa cười vừa nói với Kunitzaki một cách dứt khoát.

"Ghưỡ ưỡ", Kunitzaki ôm ngực ngã ngửa ra, hai người phá lên cười.

Còn ta thì.

"Đáp án đầu tiên mà mình điền bị sai…"

Câu nói của Tenka khiến ta cảm thấy kỳ lạ.

(Đáp án đầu tiên…)

"…Raika?"

(Mình hiểu rồi)

(Hiểu gì?)

(Thân phận thật sự của Nước Mắt)

Ta đã nhầm lẫn tai hại.

Đáp án đầu tiên ta điền đã sai.

Cho nên, ta đã không thể tìm được đáp án cuối cùng.

"Raika-kun?"

Thấy ta đột nhiên im lặng, Tenka nghiêng đầu.

"Tớ chỉ hơi ngơ ngác một chút thôi. Đừng để ý."

"Hừm…"

Tenka khẽ gật đầu rồi nhìn đồng hồ.

Đã gần năm giờ rồi.

"Vậy tớ về đây nha. Cũng muộn rồi. Hai người thì sao?"

"Ừm, Tenka-chan về thì tớ cũng về luôn nha."

"Vậy em cũng xin phép."

Ba người vừa nói vừa đứng dậy, cầm lấy cặp sách của mình.

"À, cảm ơn vì đã đến thăm tớ."

Ta cũng định tiễn bọn họ thì khẽ tiến lại gần Maria,

"Cần "cái đó" gấp. Lát nữa đến phòng ta."

Ta nói nhỏ, chỉ để mình cô ấy nghe thấy.

Maria im lặng, gật đầu.

"Vậy nha, Raika. Hẹn gặp lại ngày mai."

"Tạm biệt. Hẹn gặp lại ngày mai."

"Hẹn gặp lại ở trường nha."

"Hẹn gặp lại."

"Rầm"

Cánh cửa đóng lại.

"..."

Tiễn ba người xong, ta quay trở vào phòng.

Ta mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc hộp hình vuông từ dưới đáy kép.

Ta mở chiếc hộp có kích thước bằng hộp bánh kẹo trên bàn ra.

Bên trong là các bộ phận tháo rời của hai khẩu súng lục.

"Cái này là gì vậy? Mắt ta nhức nhối…"

"Đây là trang bị để giết lũ cặn bã dị đoan như các ngươi. Cảm thấy khó chịu là phải."

Ta thuần thục lắp ráp hai khẩu súng lục.

GIG SAUER P336 Custom được sử dụng bởi các đơn vị đặc biệt của các quốc gia.

Khẩu súng độc quyền của ta, GIGSARIEL P666.

Số lượng đạn 12 + 1. Thay hộp tiếp đạn bằng thiết bị thay đạn gắn cổ tay chưa đến một giây.

Đạn dược là đạn 10mm bằng bạc ròng đã được thánh hóa.

Về lý thuyết, đó là vũ khí của nhân loại có thể giết cả những vị thần dị đoan.

Cốc cốc.

Maria xuất hiện từ ban công.

Tuy nhiên, hôm nay cô ấy không mặc đồng phục mà là áo tu sĩ trắng mỏng như áo lót.

"Em xin lỗi vì đã để anh phải chờ."

"Không ai chờ cả."

Trao đổi vài câu quen thuộc, ta mời cô ấy vào trong.

"Đã tẩy trần chưa?"

"Em đã làm rồi ạ."

Tẩy trần là nghi thức nâng cao tính thánh thiện của thuật sĩ.

Đây là nghi thức mà chỉ những trinh nữ thuần khiết mới có thể thực hiện, và trinh nữ có thể chia sẻ tính thánh thiện của mình cho người khác dưới hình thức "ban phước".

Tính thánh thiện cao độ khi dùng để tấn công sẽ trở thành độc dược giết chết dị đoan.

Khi dùng để phòng ngự sẽ trở thành lá chắn bảo vệ khỏi sức mạnh của dị đoan.

Thần Phạt Giả sẽ nhận được "ban phước" này để tăng cường sức chiến đấu một cách vượt bậc.

Maria được chọn làm đối tác của ta vì khả năng "ban phước" của cô ấy vượt trội so với những người khác trong giáo hội.

"A, à… Tiền bối Raika."

"Sao vậy?"

Maria đứng trước mặt ta, ngượng ngùng xoắn xuýt tay.

"Em… Em thấy ngại nên có thể tắt đèn được không ạ?"

Cô ấy vừa nói vừa xin phép.

"Xin lỗi. Ta không để ý."

Ta xin lỗi rồi tắt đèn trong phòng.

"Vậy thì, hãy quỳ xuống đó đi ạ."

"Ừ."

Ta làm theo lời cô ấy nói, quỳ xuống và cúi đầu.

Sau đó, khi ta nhắm mắt lại, ta nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống sàn gần đó.

"Này, đừng cúi đầu xuống. Làm sao mà nhìn thấy được!"

Balor lại cằn nhằn, nhưng ta làm ngơ.

Ngay lúc đó, vòng tay của Maria ôm lấy đầu ta.

Ta cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô ấy.

Mùi hương ngọt ngào kích thích khoang mũi.

Ta có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của cô ấy.

Không chỉ vậy.

Một sự ấm áp kỳ lạ đang tuôn chảy vào ta từ những nơi ta chạm vào cô ấy.

Tính thánh thiện của cô ấy đang được chia sẻ thông qua làn da đã được tẩy trần.

"Hãy ngẩng mặt lên đi ạ."

Đột nhiên Maria buông tay ta ra, nói nhỏ.

Ta làm theo lời cô ấy nói, ngẩng mặt lên.

Chỉ mở mắt phải, ta nhìn cô ấy.

Dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, thân thể trần trụi của cô ấy tỏa sáng rực rỡ.

"Nhân danh Chúa, con ban phước cho Thần Phạt Giả Thần Tiên Raika. Xin Chúa trừng phạt những vị thần dị đoan gây thù chuốc oán với thế giới."

Thần Phạt Giả là danh hiệu của những người tiêu diệt dị đoan từ thời Giáo hội cổ.

Nhưng ý nghĩa của nó bây giờ khác với trước đây.

Từ "người ban phát sự trừng phạt thay mặt cho Chúa" trong quá khứ.

Đến "người trừng phạt các vị thần dị đoan" trong hiện tại.

"Xin vâng theo ý Ngài."

Ta gật đầu trước lời của Maria.

Và rồi, môi cô ấy chạm vào trán ta.

Nghi thức "ban phước" đã hoàn tất.

Ta rút súng đã tháo chốt an toàn ra khỏi bao.

Sự chuẩn bị đã hoàn tất.

"Tiền bối Raika."

Maria vừa gọi tên ta vừa mặc lại áo tu sĩ đã cởi ra.

Giọng cô ấy nghe có vẻ lo lắng khác thường.

"Maria."

Ta gọi để xua tan nỗi lo của cô ấy.

"Em tin anh."

Nhưng ngược lại, Maria lại nói với ta.

Ta đã chuẩn bị vũ khí và yêu cầu cả "ban phước".

Cô ấy chắc hẳn đã nhận ra rằng ta sắp tham gia vào cuộc chiến tranh ủy thác thần thoại.

Và nó đi kèm với nguy cơ mất mạng.

"Chuyện vạn nhất không thể xảy ra với Raika-senpai được. Em chắc chắn như vậy."

Chính vì vậy mà Maria cố tình nở một nụ cười, như thể muốn cho thấy sự bình tĩnh.

Nhưng ta đã nhận thấy tay cô ấy đang run rẩy sau lưng.

Có lẽ cô ấy không muốn ta phải lo lắng thừa khi ra trận.

Chỉ với sự mạnh mẽ đó thôi, ta đã cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh.

"Ta nhất định sẽ trở lại."

Nói một câu, ta xoa đầu cô ấy.

Giống như cái cách ta đã an ủi cô ấy khi cô ấy khóc vì những bài huấn luyện khắc nghiệt ngày xưa, khi chúng ta gặp nhau ở trại trẻ mồ côi mười năm trước.

Ta để cô ấy lại trong phòng rồi dùng dây thừng để xuống đất.

"Này này, đợi một chút đi."

Ngay lúc đó, Balor hét lên trong ta.

"Raika. Ngươi định đi thật à? Nghĩ kiểu gì thì cũng thấy đây là cái bẫy rồi."

"Đúng vậy."

Việc lời mời của Nước Mắt là một cái bẫy là điều hiển nhiên.

"Vậy thì bỏ mặc ả đi. Đừng chết vô ích."

"Ngươi nhầm rồi, Balor."

Ta phản bác.

"Ta không đi để sa vào bẫy. Ta đi để đánh bại kẻ thù."

Ta đã có kế hoạch rồi.

**2**

Gần mười một giờ đêm.

Ta lặng lẽ ẩn mình bên ngoài ký túc xá.

"Raika. Đã hùng hổ lao ra ngoài rồi, sao còn nấp ở đây đến bao giờ nữa?"

(Cần loại bỏ những yếu tố bất định)

Ta vừa trả lời vừa nhìn qua ống nhòm hai mắt có chức năng nhìn đêm.

Hiện tại, ta đang ở trên sân thượng của một tòa nhà tương đối cao ở khu Nam.

Từ đó, ta quan sát khu học xá và sân trường.

Ta lo lắng rằng ai đó ngoài Nước Mắt sẽ can thiệp vào trận chiến này.

Nhưng dù đã tiếp tục giám sát đến phút cuối cùng, có vẻ như nỗi lo đó không cần thiết.

Đối phương cũng có vẻ đang có ý định tự mình đánh bại ta.

(Balor. Xác nhận lần cuối. Điều kiện cần thiết để "chi phối" là chiếm đoạt "Regalia" của kẻ địch, đúng không?)

Ta xác nhận lại "phương pháp chi phối thần cấp cao hơn" mà ta đã hỏi Balor trước đây.

"À. "Regalia" là thần khí thể hiện cấp bậc của thần đó. Việc phá hủy nó có nghĩa là vượt qua thần cách của đối phương."

(Được rồi)

Nếu vậy thì không có vấn đề gì.

Ta cất ống nhòm rồi bắt đầu di chuyển.

Về cơ bản, ta đi theo đường thẳng đến học viện, nhưng nếu ta bị những Thần Cách Thích Ứng Giả khác phát hiện ở đây thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển.

Ta cẩn trọng, không để bị phát hiện, leo lên con dốc thoai thoải dẫn đến học viện.

Để chắc chắn, ta kiểm tra lại tình hình sân trường một lần nữa khi đến cổng trường.

…Được rồi, không có gì thay đổi so với lúc nãy.

Chỉ có Nước Mắt và Brynhildr ở đó.

Ta vượt qua cổng trường, tiến vào khuôn viên học viện.

"Raika đến trễ quá đi à."

Nước Mắt đang đứng ở trung tâm sân trường vừa nhìn thấy ta vừa cằn nhằn.

Bên cạnh ả là tiền bối Sharo đang bị trói.

"..."

Vẻ mặt của vị tiền bối đang quỳ gục không nhìn thấy được.

Nhưng có vẻ như ý thức của cô ấy vẫn còn, vai cô ấy khẽ rung.

"Ngươi không làm gì tiền bối đấy chứ?"

"Ai biết được?"

Nước Mắt cười khúc khích.

"Trả tiền bối lại cho ta."

Ta trừng mắt nhìn Nước Mắt.

"Nếu muốn, cậu phải trả một cái giá nào đó chứ."

Ả vẫn không thay đổi nụ cười.

"Cái giá?"

"Ừm~ Ví dụ như Raika sẽ thuộc về tôi, thì sao?"

"Đừng có đùa."

"Tôi không đùa đâu. Tôi đã nói rồi mà, tôi muốn Raika."

Ta nói rằng đó là đùa đấy.

"Nè nè, nếu không muốn Charlotte-senpai bị giết, thì trước tiên hãy vứt cái đống vũ khí đáng ngờ kia đi đã."

Nước Mắt vừa nói vừa ra điều kiện bằng giọng điệu đắc ý.

"Rồi tiếp theo là thoát y nha. Kyaaa, thoát y sống của con trai thì kích thích lắm đó nha!"

"..."

Ta xoa thái dương.

Đã đến lúc ta không thể tiếp tục diễn trò nữa rồi.

"Brynhildr, ngẩng mặt lên."

"!?".

Tiền bối Sharo—Không, Brynhildr ngẩng mặt lên theo lệnh của ta.

"Quả nhiên là ngươi đang ở ngoài này."

Có lẽ tiền bối Sharo đã bị bỏ bùa hoặc thứ gì đó tương tự, và bị tước đoạt ý thức.

Do đó, để bảo vệ cô ấy, ý thức của Brynhildr đã thức tỉnh.

Đây là phương pháp mà ta đã tận dụng mệnh lệnh mà ta đã giao.

"Nước Mắt. Nếu dùng làm con tin, thì Sharo-senpai dễ hơn Brynhildr chứ? Ta không biết ngươi tước đoạt ý thức bằng cách nào, nhưng nếu phải khiến ai đó ngủ say thì phải là Brynhildr chứ?"

"..."

Nước Mắt nheo mắt lại.

"Vậy thì sao?"

Ả cười khẩy.

"Dù thế nào đi nữa, việc ả trở thành con tin cũng không thay đổi mà."

"Đừng diễn trò nữa."

"Diễn trò?"

"Không phải sao?"

Ta nói với Nước Mắt, không,

"Nữ thần của Thần thoại Bắc Âu, Nữ hoàng Valkyrie, Thần mùa màng Freya."

"..."

Freya và Brynhildr mở to mắt.

Lời ta nói đã vi phạm quy tắc của cuộc chiến tranh ủy thác thần thoại.

Người có thể tham gia cuộc chiến chỉ là một vị thần từ mỗi thần thoại.

Freya.

Brynhildr.

Việc có hai vị thần cùng thuộc Thần thoại Bắc Âu ở đây là chuyện kỳ lạ.

Nhưng đó mới chính là điểm mù.

"Từ lâu ta đã thắc mắc tại sao Brynhildr, người có thần cách thấp, lại là Thần Cách Thích Ứng Giả của Thần thoại Bắc Âu."

Ngai vị của "Đấng Tối Cao Duy Nhất" theo đúng nghĩa đen.

Không có ý nghĩa gì khi đưa một quân cờ yếu vào cuộc chiến sinh tử tranh giành nó.

Hành động ngu ngốc đó chẳng khác nào từ bỏ cuộc chơi.

Nhưng.

"Nếu đưa ra một khả năng duy nhất, thì đó là khả năng "mồi nhử"."

Bản thân Brynhildr hoàn toàn tin rằng mình là đại diện của Thần thoại Bắc Âu.

Có lẽ ký ức của cô ấy đã bị thao túng.

Để đề phòng trường hợp cô ấy bị bắt bởi một kẻ như ta, cô ấy sẽ không thể khai thác thông tin.

"Nếu Brynhildr là mồi nhử, thì việc ta bị nghi ngờ là Thần Cách Thích Ứng Giả sớm cũng có thể giải thích được."

Cuộc tấn công vào lúc hoàng hôn đó.

"Đúng vậy. Nếu Brynhildr, người lẽ ra đang làm nhiệm vụ mồi nhử, đột nhiên đi dạo phố sau giờ học với một chàng trai trẻ tuổi, thì việc nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra là điều đương nhiên."

Brynhildr tuy ngốc nghếch nhưng rất nghiêm túc.

Cô ấy thậm chí sẽ không nghĩ đến việc thư giãn trong lúc chiến đấu quan trọng.

Hơn nữa, ta đã sử dụng sức mạnh Ma Nhãn để hồi sinh nhân cách của tiền bối Sharo, người lẽ ra đã bị xóa sổ.

Chắc chắn rằng họ sẽ nghĩ ta, người đang hành động cùng cô ấy, đã làm điều gì đó.

Nhưng đó không phải là thông tin xác thực.

Họ đã cố gắng xác nhận điều đó trong cuộc tấn công đó.

"Vậy, ai là kẻ chủ mưu sử dụng Brynhildr làm mồi nhử? Đương nhiên, hợp lý nhất là một vị thần cùng thuộc Thần thoại Bắc Âu. Đến đó rồi, ta chỉ cần so sánh với kiến thức của mình."

Thông thạo tà thuật Seidr thao túng tâm trí người khác.

Còn lại giai thoại về chiếc vòng cổ Brisingamen nổi tiếng.

Có mối liên hệ sâu sắc với vàng.

Thống trị Brynhildr, và rộng hơn là Valkyrie.

Đó chính là—Freya.

Thân phận thật sự của vị thần đang ẩn náu trong Nước Mắt.

Và.

"Ngươi mới là Thần Cách Thích Ứng Giả thực sự của Thần thoại Bắc Âu, Freya."

**3**

Hôm qua. Karaoke. Trước nhà vệ sinh.

"…!?"

Tôi—Brynhildr vừa giành được quyền kiểm soát cơ thể liền lập tức giữ khoảng cách.

"Ừm. Dậy rồi à."

Shishigane Ruirui— Ả vừa nhìn tôi giữ khoảng cách vừa lẩm bẩm một cách thản nhiên.

Trong giọng ả không có ác ý, nhưng tôi không được lơ là.

Tôi đã nhìn thấy ả bất ngờ bịt miệng Charlotte từ phía sau, dùng ma thuật tước đoạt ý thức của cô ấy từ bên trong.

"Ngươi là ai?"

"Hả? …À, ra là mình đã xóa ký ức rồi."

Shishigane Ruirui gãi đầu.

Ả đang nói những điều vô nghĩa gì vậy….

(Charlotte, cậu ổn chứ?)

Tôi lên tiếng bên trong mình, nhưng không có ai trả lời.

Có vẻ như ý thức của cô ấy sẽ không quay lại trừ khi ả tự giải ma thuật.

"…"

Nếu để cô ấy ngủ thì sẽ thuận tiện hơn cho tôi.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi và cô ấy cũng là một thể.

Tôi phải bảo vệ cô ấy thôi.

"Đến đây, Nothung!"

Tôi triệu hồi thanh thần kiếm sát long đến bên mình.

"Haaaa!"

Bước chân thần tốc.

Kẻ địch không hề phòng bị gì cả.

Thanh kiếm của tôi lẽ ra phải dễ dàng chém đứt thân thể mảnh khảnh đó.

Nhưng.

"Dừng tay, Brynhildr."

Nghe thấy lời đó, chân tôi dừng lại.

Tôi không hiểu tại sao mình lại nghe theo.

Cảm giác giống như khi Kamizumi Raika ra lệnh cho tôi bằng Ma Nhãn.

"Sao ngươi biết tên ta…"

"Chuyện đó là đương nhiên rồi, phải không?"

Shishigane Ruirui hất mái tóc sang một bên.

"Ta là nữ chủ nhân của ngươi, Freya."

Ả nói.

"F…Freya-sama!?"

Tôi vừa kinh ngạc vừa đánh rơi kiếm.

Sau đó, tôi lùi lại nửa bước và quỳ xuống tại chỗ.

Tại sao Freya-sama, chủ nhân của chúng ta, những Valkyrie lại ở đây…!?

Nghĩ lại thì, cái cảm giác quen thuộc mà tôi cảm thấy khi lần đầu gặp Shishigane Ruirui— Có lẽ đó là của Freya-sama.

Freya-sama khẽ thở dài trước câu hỏi của tôi rồi nói:

"Chuyện đó thì đương nhiên là vì cuộc chiến tranh ủy thác thần thoại rồi."

Tôi vừa bối rối vừa hỏi.

"Nhưng trận chiến lần này, chẳng phải đã giao cho Brynhildr này rồi sao ạ?"

"…À ừ. Nhưng ta biết rõ tình hình hiện tại của ngươi không được khả quan cho lắm, phải không?"

"…"

Tôi bị Kamizumi Raika đánh bại, cả việc tôi bị ả sai khiến, tất cả đều bị nhìn thấu.

Tôi run rẩy không biết mình sẽ bị khiển trách như thế nào, nhưng.

"Đừng có lúc nào cũng sợ hãi như vậy. Ta xuống đây là để hỗ trợ ngươi mà."

"Hả?"

"Ta sẽ giúp ngươi chiến thắng, Brynhildr."

Freya-sama vừa nói vừa mỉm cười.

"Ngươi chỉ cần dụ Raika đến sân trường là được. Sau đó thì ta…"

"Freya-sama!"

Tôi quá sợ hãi nên đã cắt ngang lời chủ nhân, không kiềm được mà lớn tiếng.

"…Gì? Brynhildr."

Tôi không dám ngẩng mặt lên vì áp lực trong giọng nói của người.

Tôi nuốt nước bọt rồi một hơi thưa:

"Nếu nhận được sự giúp đỡ của Freya-sama thì việc đánh bại hắn sẽ rất dễ dàng. Nhưng làm như vậy thì hèn hạ quá. Tôi muốn chiến đấu đường đường chính chính với tư cách là một kỵ sĩ… Nếu người muốn giúp đỡ tôi, thì tôi chỉ xin người giải trừ lời nguyền "chi phối" đã giáng xuống tôi thôi ạ."

Freya-sama không hề ngắt lời mà im lặng lắng nghe câu chuyện của tôi.

Tuy nhiên, đầu tôi có thể bị chém bay bất cứ lúc nào.

Tôi thậm chí còn nín thở, chờ đợi phản ứng của chủ nhân.

Cuối cùng.

"Được thôi."

Một câu trả lời dứt khoát vang lên.

Tôi ngạc nhiên đến nỗi ngẩng mặt lên.

"T…Thật ạ!?"

"Đừng bắt ta phải nhắc lại. Nếu ngươi muốn như vậy, ta sẽ hỗ trợ ngươi đến cùng."

"A… Muôn vàn cảm tạ!"

Tôi cúi đầu trước Freya-sama một cách kính cẩn, bày tỏ lòng biết ơn.

Và, khi Freya-sama nói rằng tôi cần thiết phải cung cấp những thông tin cần thiết để giải trừ ma nhãn, tôi đã kể hết những gì mình biết.

Ngoài ra, khi ả bảo rằng cần phải diễn một màn kịch để khiến ả giải trừ "chi phối", tôi cũng đồng ý và giả vờ làm con tin.

Nhưng…

"L…Lời vừa nãy là thật sao… Freya-sama?"

Tôi run rẩy hỏi chủ nhân.

Sự thật mà Kamizumi Raika vừa suy luận ra.

"Freya-sama, mới là Thần Cách Thích Ứng Giả thực sự? Còn tôi… chỉ là… một con mồi nhử sao ạ?"

"…Hừ."

Freya-sama thở dài.

Thậm chí còn không thèm nhìn tôi.

"Raika hiểu rõ về tôi quá ha. Tôi không ngờ lại bị phát hiện dễ dàng như vậy."

Freya-sama nói với Kamizumi Raika chứ không phải tôi.

Thái độ đó cho thấy ả không hề coi tôi ra gì.

Đồng thời, ả cũng thừa nhận rằng suy luận của hắn là đúng.

"Con Brynhildr này, đúng là con cờ mà ta triệu hồi bằng năng lực Valkyrie, Nữ vương Road of… Để dụ những Thần Cách Thích Ứng Giả khác bằng cách dùng con bé này làm mồi nhử."

Freya-sama vừa nói vừa dùng đầu ngón chân đá vào bụng tôi.

"Nhưng nó vô dụng hơn tôi nghĩ. Thua thì không nói làm gì, mà còn bị "chi phối" nữa chứ."

"Mọi chuyện đã vỡ lở rồi. Đừng diễn trò con tin nữa, thả cô ấy ra đi."

Kamizumi Raika yêu cầu Freya-sama giao tôi ra.

Đáp lại điều đó, Freya-sama.

"Được thôi."

Vừa mỉm cười vừa vung thanh kiếm vàng tạo ra từ hư vô xuống đầu tôi.

**4**

Lưỡi kiếm vàng xé toạc cơ thể Brynhildr theo chiều dọc.

Các chi thể xinh đẹp của cô ấy bị chia thành các phần bằng nhau một cách hoàn mỹ, làm nở rộ những đóa hoa đỏ thắm trên mặt đất.

Thảm khốc.

Bi kịch.

Nếu chạm vào mắt người khác, thì hai từ đó sẽ hiện lên trong đầu.

Nhưng—

Rắc!

Giống như thủy tinh bị nứt, không gian bị nứt toác ra.

Cuối cùng, mọi thứ trở thành ảo ảnh.

Rầm…!

Phát ra âm thanh, tan thành từng mảnh.

"Ara?"

Freya khẽ nghiêng đầu khi nhìn vào ảo ảnh vỡ vụn.

Ánh mắt ả lập tức bắt lấy ta— và hình dáng của Brynhildr đang ngơ ngác.

"Ê?"

Brynhildr đang được ta ôm trong vòng tay vẫn còn thất thần.

Chúng ta đang ở vị trí cách Freya khoảng hai mươi mét.

Vùng an toàn mà ma thuật của địch không thể chạm tới ngay lập tức.

Dù vậy, Brynhildr vẫn căng cứng người, có lẽ vì cô ấy cũng đã thấy cảnh tượng đó.

Cảnh cơ thể mình bị xé toạc.

Cái chết của chính mình.

Không chỉ là quân cờ thí cho chiến thắng.

Mà là sự phản bội của chủ nhân.

“Fre…ya-sama……”

Brynhildr yếu ớt gọi tên nàng.

Người được gọi chỉ nhìn tôi, không hề đáp lời.

“Ảo giác sao. Quả nhiên là xứng danh “Vua Ma Nhãn” mà, đúng là mánh khóe đa dạng thật.”

(Bị lộ rồi sao. Mà, cũng phải thôi.)

—Ma Nhãn thứ Ba của Balor: “Huyễn Tượng”.

Là ma nhãn tạo ra ảo ảnh kéo dài một phút.

Dù chỉ giới hạn, nhưng nó là năng lực huyễn ảnh tối thượng, có hiệu quả tương đương việc viết lại thế giới.

Kẻ bị giam cầm bởi ma nhãn này thậm chí còn không nhận ra mình đã bị giam cầm.

『—Ư-hya, đã sợ chưa, con cáo cái!』

Thấy Freya bị lừa, Balor cười lớn trong đầu tôi.

Thế nhưng.

“…Fufu.”

Freya khẽ mỉm cười.

“Một năng lực tuyệt vời đấy. Nhưng mà—”

Nàng giơ một ngón tay lên thẳng tắp.

“—Đây là một lần.”

“Ra là vậy…”

Tôi ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa con số mà Freya vừa nói.

Hóa ra cái giới hạn tôi chỉ có thể dùng Ma Nhãn ba lần một ngày đã bị nàng nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.

Nàng ta vung kiếm xuống là để buộc tôi phải dùng Ma Nhãn.

Màn kịch lố bịch này, ngay từ đầu đã được sắp đặt vì mục đích đó.

“F-Freya-sama!”

Brynhildr xen vào cuộc đối thoại của chúng tôi, lên tiếng.

“Gì?”

Freya hỏi lại với vẻ mặt chán chường.

Brynhildr vẫn nhìn nàng với vẻ mặt cầu xin,

“Vừa rồi… là ảo ảnh, phải không? Do Thần Tiên Lôi Hỏa, không, do Balor tạo ra. Trên thực tế, người đâu có chém tôi?”

Nàng hỏi.

Có vẻ như nàng muốn nói rằng sự phản bội của Freya chỉ là do tôi bịa đặt.

Nhưng.

“Ngươi đúng là một đứa trẻ đáng thất vọng, Brynhildr à.”

“Freya-sama…”

“Đối với ta, ngươi chỉ là một quân cờ có giá trị bằng một lần dùng Ma Nhãn thôi. Valkyrie thì gọi ra lúc nào chẳng được. Kẻ thay thế ngươi thì nhiều vô số.”

“——!”

“Với lại, cái gì? Muốn chiến đấu quang minh chính đại à? Ngươi ngốc à?”

Trước những lời lẽ gay gắt của chủ nhân, Brynhildr nghẹn họng.

Có lẽ lúc này nàng đã nhận ra Freya thực sự muốn giết mình.

Nếu tôi không dùng Ma Nhãn, cơ thể nàng đã bị chém đôi giống như trong ảo ảnh.

Cái run rẩy bần bật của nàng truyền qua cánh tay tôi.

Tôi đặt tay lên vai nàng… nắm chặt một chút, như muốn trấn giữ sự run rẩy đó.

“Thần Tiên… Lôi, Hỏa.”

“…”

Vừa rồi là cái gì?

Muốn an ủi cô ta khi cô ta sắp bị nỗi sợ hãi nhấn chìm sao?

Nó cũng là một trong số những vị thần đáng ghét đó mà?

“Chậc…”

Tôi đứng dậy, bước lên một bước, đối mặt với Freya.

“Ngươi định bảo vệ cô ta à?”

“Ai biết. Chỉ là cô ta cản đường tao khi tao muốn hạ mày thôi.”

“Ahaha, có lẽ nào là ngượng ngùng che giấu? Hay là, ngươi phải lòng Brynhildr rồi à? À, hay là tiền bối Charlotte?”

“Đừng hỏi những câu vớ vẩn.”

Tôi khó chịu trước những lời nói chọc ghẹo của Freya.

“Ta cũng sẽ thống trị ngươi. Mau tới đây.”

“Lời nói mạnh mẽ đấy. Vẫn là gu của ta.”

Freya “chẹp” một tiếng, liếm môi.

“Được thôi. Vậy thì, hãy vượt qua thử thách ta đưa ra, và chứng tỏ giá trị đàn ông của ngươi đi. Tùy thuộc vào kết quả, Lôi Hỏa cũng sẽ được ta thêm vào ‘bộ sưu tập’ của mình.”

“Miễn cho ta.”

Tôi giơ hai khẩu súng lên.

Đúng lúc đó, bầu trời bất ngờ lóe sáng.

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy một vòm trời vàng rực.

“Cái gì!?”

“Nào, đây là thử thách đầu tiên—”

Tôi không có thời gian để tham gia vào những lời nói đùa của Freya.

Thực chất của vòm trời vàng rực đó, là lưỡi kiếm.

Những mũi kiếm vàng sắc bén, nhiều đến mức lấp kín cả bầu trời, tất cả đều chĩa thẳng vào chúng tôi.

“—Ma thuật Gullveig Tears của Hoàng Kim.”

“Chết tiệt!!”

Tuy không phải là điều hiếm lạ đối với thần linh, nhưng Freya là một vị thần có rất nhiều diện mạo.

Nàng ta cũng mang trong mình khía cạnh của một vị thần ma thuật.

Hơn nữa, Freya còn là một vị thần có mối liên hệ sâu sắc với vàng.

Người ta đồn rằng tất cả vàng trên thế giới đều là những giọt nước mắt của nàng hóa thành.

Sự kết hợp của những yếu tố đó, chính là Ma thuật Gullveig Tears của Hoàng Kim này đây.

Nếu cơn mưa kiếm vàng đó trút xuống, cơ thể người sẽ tan biến không còn một mảnh.

Tuy nhiên, dù vậy.

Ma Nhãn không thể sử dụng ở đây.

Bởi vì để khống chế Freya, cần phải tấn công “Regalia” của nàng.

Và có lẽ, Ma thuật Gullveig Tears của Hoàng Kim không phải là “Regalia” của Freya.

Bởi vì theo những gì tôi biết, Freya là nữ thần sở hữu “sức mạnh quân sự lớn nhất và mạnh nhất trong thần thoại Bắc Âu”, vượt qua cả Thần Vương Odin và Thần Sấm Thor.

Nàng vẫn chưa bộc lộ sức mạnh đó.

Chính vì vậy.

(Cho đến khi nàng ta sử dụng “Regalia”, ta sẽ vượt qua mà không dùng Ma Nhãn!)

『—Nhưng mà, tính sao đây? Mày có thể vượt qua chỉ bằng sức mạnh của một mình mày sao?』

Khi tôi đang kiên quyết, Balor chen ngang.

『—Không phải sẽ tốt hơn nếu dùng Ma Nhãn “Thạch Hóa” như lần trước sao?』

Quả thật, nếu biến tất cả kiếm vàng thành đá giòn, việc đối phó sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng.

(Một mình tôi là đủ.)

Khoảnh khắc Freya sử dụng “Regalia” mới là lúc quyết định thắng thua.

Vì vậy, khoảnh khắc sinh tử này, tôi sẽ vượt qua chỉ bằng sức lực của chính mình.

『—Thật sự ổn chứ hả?』

Balor thở dài thườn thượt.

Giọng điệu thật thản nhiên, dù chính hắn cũng đang đứng trước nguy hiểm tính mạng.

Giọng của Freya xen lẫn vào giọng hắn.

“Vậy thì, cố gắng lên nhé~”

Mưa vàng bắt đầu rơi.

Tôi chỉ nói một lời với cả hai:

“Đừng coi thường con người, lũ rác rưởi thần thánh…!”

*ĐÙNG!!*

Cơ thể tôi phản ứng theo ý chí, trái tim đập mạnh một nhịp.

Tất cả cơ bắp gầm gừ.

Tất cả sự tập trung dồn vào một điểm.

Nào.

Mày cũng mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, Balor.

Con người không phải là tồn tại chỉ để bị thần linh giày xéo.

Trong khi thần linh chìm đắm trong sự sa đọa, con người tích lũy trí tuệ, và rồi sẽ vượt qua thần linh.

Kết cục của các thần thoại từ cổ chí kim, là thần linh nhường lại thế giới cho con người.

Bước này đây sẽ là khởi đầu.

Bản giao hưởng hủy diệt của các vị thần.

Ý thức của tôi mất đi ở đó.

Mưa vàng rơi.

Cơn mưa hình lưỡi kiếm.

Trút xuống.

Trút xuống.

Không phải là sự ban phước.

Mà là để mang đến cái chết.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Bốn giây.

Tiếng mưa của tử thần kết thúc sau năm giây.

Thế nhưng, cơn mưa đó đã để lại một dấu vết hoành tráng trên toàn bộ sân tập.

Sân trường đầy rẫy những thanh kiếm vàng cắm thẳng xuống.

Nó trông giống như một cánh đồng lúa vàng óng ả đang rì rào, một cảnh tượng mùa màng bội thu.

Đây có phải là chiến trường phù hợp với Freya, một vị thần của sự phì nhiêu?

“—À ha!”

Freya bật cười.

Đương nhiên, những thanh kiếm vàng lấp đầy mặt đất đến tận chân trời không hề rơi xuống xung quanh nàng.

Như một vòng tròn bí ẩn trống rỗng trên cánh đồng rộng lớn.

Và.

Ngoài vị trí nàng đang đứng, còn có một khoảng trống khác, vụng về và kỳ lạ.

“…Bụp!”

Tôi thở hắt ra, hơi thở nín lại được giải tỏa.

Đồng thời, trái tim đang ngừng đập của tôi hoạt động trở lại.

Mạch máu bị vỡ do máu lưu thông trở lại đột ngột, máu nhỏ giọt từ đầu ngón tay.

Không còn cảm giác nắm chặt báng súng.

Liếc nhanh kiểm tra.

Ổn rồi. Không đánh rơi.

Nhưng đạn đã hết sạch.

Tôi muốn thay băng đạn, nhưng cần đợi thêm vài giây để phục hồi để có thể thực hiện thao tác chính xác…

Trước khi tôi kịp làm gì, một tiếng vỗ tay lẹt đẹt, hờ hững vang lên.

“Tuyệt vời, Lôi Hỏa. Ta định để ngươi dùng một lần vì chiêu vừa rồi, không ngờ ngươi lại có thể dùng đạn để lệch quỹ đạo kiếm, tạo ra không gian để né tránh.”

Freya vui vẻ một cách khó hiểu.

Đó là biểu hiện của sự tự tin tuyệt đối được bảo chứng bằng ưu thế vượt trội.

Nàng ta không hề bận tâm chuyện một con người đã vượt qua Ma thuật Gullveig Tears của Hoàng Kim.

Thái độ đó đang nói lên.

Rằng vẫn còn át chủ bài Regalia.

“Không sao cả.”

Tôi vứt băng đạn rỗng, và lắp băng đạn mới bằng dụng cụ thay băng đạn giấu trong tay áo.

Dù chỉ là thay thế trong chớp mắt, Freya vẫn giữ nụ cười mà không hề có ý định cản trở.

“Nhưng mà—”

Freya chỉ về phía sau lưng tôi.

“Nếu không bảo vệ cô ta, chẳng phải ngươi đã có thể vượt qua mà không hề hấn gì sao?”

Nàng ta chỉ vào Brynhildr, người đang ngồi bệt xuống đất phía sau lưng tôi, và nói.

Quả thật… để bảo vệ kẻ phía sau, tôi đã phải tạo thêm một không gian thừa cho một người.

Đổi lại, tôi bị chém đứt những mạch máu quan trọng ở cánh tay phải và đùi trái.

Người bình thường sẽ chết vì mất máu trong vòng mười phút, nhưng tôi thì không sao.

Trong các khóa huấn luyện ở cơ sở, kiểm soát cơ thể là kỹ thuật cơ bản mà chúng tôi được học ngay từ đầu.

Như việc tôi đã ngừng hô hấp, ngừng nhịp tim, thậm chí là ý thức để trở thành một cỗ máy nhận diện quỹ đạo kiếm vàng lúc nãy, việc co mạch máu có chủ đích để cầm máu chẳng có gì là khó cả.

Nhưng khác với tôi tự nhận thấy mình không sao, Brynhildr, người được bảo vệ, vẫn còn đang hoảng loạn.

“Thần Tiên Lôi Hỏa, ngươi… tại sao, ngươi lại cứu ta nữa?”

“…Hừ, đừng có tự mãn.”

Tôi vẫn quay mặt về phía trước, đáp một cách lạnh nhạt.

“Cứu ngươi chỉ là tiện thể cho tiền bối thôi.”

“Ti, tiện thể!?”

“Đương nhiên rồi. Nếu ngươi không ở trong cơ thể tiền bối, ta đâu có lý do gì để cứu.”

“Cái gì vậy chứ!”

Có lẽ chạm vào lòng tự tôn, Brynhildr tức giận gầm lên.

『—Ryka, chỗ đó mày cứ nói dối là để cứu cô ta là được rồi. Đàn bà yếu đuối thì dính ngay một đòn đó!』

(Cứ ngồi lì mãi cũng phiền. Chọc cho cô ta tức điên lên là vừa.)

『—Dù gì thì tao cũng đang cố gắng trở thành Ma Thần nhân hậu nhất thế giới này đó!』

(Ngoài ý đồ xấu xa ra, tao chẳng thấy gì khác.)

Lúc trước còn ra sức bảo tôi bỏ mặc cô ta, giờ lại nói hay ho.

Với lại, cái danh hiệu Ma Thần quái gở nhất ấy là sao chứ?

Khi nói chuyện với Balor, dù đang trong trận chiến mà tôi vẫn mất cảnh giác.

“Hà.”

『—Này, tiếng thở dài vừa rồi là sao?』

“K-k-kìa, lần này lại thở dài sao!?”

Balor và Brynhildr lại gào lên.

…Để tôi thở dài một chút đi chứ.

Mấy vị thần này, đứa nào cũng đáng ghét, nhưng tôi cũng muốn than thở một câu là sao tôi không chọn được một người bạn đồng hành ra hồn hơn chứ.

“Mấy người tập trung chút đi!”

“Khúc khích.”

Freya cười thích thú trước cuộc cãi vã của chúng tôi.

“Có nhiều đồ vật bảo hộ quá, chắc ngươi vất vả lắm, Lôi Hỏa à.”

“Nhờ phước của ngươi cả.”

“Thôi được rồi, dù sao thì, chúc mừng nhé~”

Freya vỗ tay một cách hờ hững và nói.

“Chúc mừng cái gì?”

“Thì, ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên rồi còn gì. Thế nên là chúc mừng.”

À, hóa ra là nàng ta nói mấy lời vớ vẩn đó.

“Vô vị.”

“Ê, đây là ta đang khen ngợi ngươi đó nha~ Con người duy nhất sống sót sau lượng hỏa lực tập trung khủng khiếp đó, Lôi Hỏa là người đầu tiên đó.”

Freya giả vờ làm vẻ mặt buồn bã, rồi quay vòng vòng bước nhảy.

Nàng dừng lại ở vị trí lưng tựa vào tòa nhà học, rồi lại mỉm cười.

“Đàn ông con người, ở thời đại nào cũng thật tuyệt vời. Hầu hết đều tầm thường, chính vì thế mà một số ít anh hùng lại tỏa sáng một cách đặc biệt mạnh mẽ.”

Freya rùng mình ôm lấy vai mình.

Vẻ mặt nàng hiện lên sự mê mẩn.

“Lôi Hỏa. Ta, quả nhiên ta rất muốn có được ngươi.”

『—Tao đây thì không vấn đề gì đâu đó.』

Balor, câm miệng!

“Thà cắt lưỡi còn hơn để trở thành vật của ngươi.”

Vừa nghĩ thầm rằng thật may mắn khi con ma thần này không thể điều khiển miệng mình, tôi vừa thẳng thừng gạt bỏ lời nói đùa cợt của Freya.

“Aha.”

Nhưng, biểu cảm của Freya không thay đổi.

Ngay từ đầu nàng đã không nghe ý kiến của tôi.

(Nàng ta bắt đầu lộ rõ bản chất rồi…)

Freya là một vị thần có nhiều thuộc tính, nhưng bản chất gần nhất với nàng có lẽ là diện mạo của nữ thần tình yêu và sắc đẹp.

Trong thần thoại Bắc Âu, Freya là một nữ thần phóng đãng về tình dục đến mức bị trêu chọc là “từng ngủ với tất cả các vị thần”.

Vòng cổ Brísingamen của yêu tinh đỏ cũng được cho là nàng đã có được sau khi qua đêm với bốn người Dvergr.

Tuy nhiên, mặt khác, nàng cũng được miêu tả là một người mẹ, khi lặn lội khắp thế giới tìm kiếm mọi sinh vật để cứu con trai yêu quý của mình.

Tình yêu của Freya rộng lớn vô cùng, và đồng thời, mỗi tình yêu đều sâu sắc.

Nói cách khác, bản chất của Freya – cốt lõi là “phụ nữ” đơn thuần.

Điều đó ngược lại cũng cho thấy sự mạnh mẽ trong sự chấp niệm của nàng.

Cái gì muốn là phải có được.

Nếu đối phương từ chối, sẽ cướp đoạt.

Không hề nhân nhượng, hút cạn đến tận gốc rễ.

Đó chính là Freya.

Việc nàng không dùng hết sức trong trận chiến đêm kia có lẽ cũng là để đánh giá tôi.

Mất dạy thật.

Đáp lại ánh mắt sắc lạnh của tôi, Freya vẫn mỉm cười dịu dàng như thể yêu thích điều đó.

“Thái độ bất di bất dịch của Lôi Hỏa thật tuyệt vời, nhưng sau khi nhìn thấy cái này, ngươi còn có thể giữ được sự mạnh mẽ đó không?”

Tiếng nói đó như một tín hiệu.

*DUN!*

Không phải là chấn động, cũng không phải là âm thanh, mà là thứ gì đó nặng nề đè lên bụng tôi.

Và rồi, thế giới biến đổi.

Sân tập trở thành nền lát đá vàng óng.

Tòa nhà trường học trở thành cung điện màu vàng đầy lãng mạn.

Bên ngoài khuôn viên học viện, ranh giới trở nên mơ hồ, ngay cả bầu trời sao cũng biến mất.

Cảm giác như chính bức tranh của thế giới đã được thay đổi.

『—Đây là phép triệu hồi hoán đổi. Phép triệu hồi ma thuật quy mô lớn để thay thế toàn bộ địa hình và kiến trúc cụ thể, nhưng thứ này lại hoán đổi cả thế giới. Bất thường thật!』

Balor cũng đang phấn khích, sâu bên trong mắt trái tôi nóng ran lên.

Cuối cùng, toàn bộ đất trên sân tập đều nhuộm màu vàng rực.

“Chào mừng đến với cung điện của ta — Dinh thự của Anh Linh ở Fólkvangr.”

Freya đứng trên bậc thang nhỏ dẫn đến nền lát đá vàng, tức là trước cánh cửa dinh thự.

Nàng nhìn xuống tôi từ độ cao một bậc thang, dang rộng hai tay và tự hào khoe dinh thự của mình.

Thái độ đó nói lên.

Đây là át chủ bài và chiêu cuối của nàng.

Đó là “Regalia”.

『—Vậy thì? Trong kiến thức đáng tự hào của mày, có tên của cái cung điện Fólk-gì-đó đó không?』

“Đương nhiên là có.”

—Dinh thự của Anh Linh ở Fólkvangr.

Là tên cung điện của Freya, đối trọng với dinh thự Valhalla của Thần Vương Odin.

Trong trường hợp này, “đối trọng” không đơn thuần chỉ có nghĩa là dinh thự của chồng và vợ.

Trước hết, Valhalla là gì?

Đó là tên dinh thự nơi các Valkyrie đưa linh hồn của những dũng sĩ đã hy sinh trên mặt đất — tức là Anh Linh — đến trú ngụ.

Các Anh Linh được Odin và Valkyrie thuần hóa sẽ tham gia vào cuộc chiến Ragnarök sau này với tư cách là tiền quân của các vị thần.

Anh Linh là một lực lượng chiến đấu quan trọng, đóng góp vào quân đoàn thần thánh.

Nhưng thực tế, không phải tất cả Anh Linh đều trở thành thuộc hạ của Odin.

Thậm chí, vị thần tối cao của thần thoại Bắc Âu chỉ lãnh đạo đúng một nửa tổng số Anh Linh.

Vậy thì nửa còn lại thuộc về ai?

Đó chính là Nữ Vương Valkyrie Freya.

Hơn nữa, nàng ta lại có quyền chọn Anh Linh “trước” Odin một cách kỳ lạ.

Nói cách khác, trong số các Anh Linh được chọn làm tiền quân của thần, những chiến binh tinh nhuệ nhất sẽ trở thành thuộc hạ của nàng.

Tức là.

Khi xét về một quân đoàn chứ không phải từng cá thể, Freya là người sở hữu sức mạnh quân sự mạnh nhất thần thoại Bắc Âu.

“Fólkvangr là cung điện mà Freya chiêu mộ Anh Linh thuộc hạ của mình. Việc triệu hồi nó đến chiến trường này có nghĩa là, năng lực mà nàng có thể có là—”

Không cần phải nói hết câu.

Trước khi tôi kịp nói, ba cánh cửa của Dinh thự của Anh Linh ở Fólkvangr đồng loạt mở ra.

Bên trong xuất hiện toàn là những Anh Linh cường tráng, mạnh mẽ vô song.

Những anh hùng từ cõi người được triệu tập đến hàng ghế thấp nhất của thần giới.

Đó là kết cục của họ.

Hay nói cách khác, là hình dạng sau cùng của họ.

Triệu hồi họ từ thần giới xuống trần gian.

Đó hẳn là năng lực “Regalia” của Freya.

“Ngay từ khi ta triệu hồi Lôi Hỏa vào trường đấu này, chiến thắng của ta đã được định đoạt rồi. Ngươi không còn đường trốn chạy nữa đâu.”

Freya đắc thắng.

Màn kịch lôi kéo Brynhildr, cơn mưa kiếm vàng, tất cả chỉ là màn dạo đầu.

Màn chính đối với nàng, là đại quân Anh Linh lấp kín tầm mắt đến tận chân trời này.

Do sự thay đổi thế giới khiến không gian bị bóp méo, số lượng Anh Linh vượt xa vạn.

Lời nói không còn đường trốn chạy của nàng có lẽ không phải là nói suông. Nếu đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy, việc phong tỏa chúng tôi bằng kết giới cũng không có gì là lạ.

Nếu xét một cách khách quan, chiến thắng của nàng có vẻ đã nằm trong tầm tay.

“Xong đời rồi…”

Brynhildr cất tiếng tuyệt vọng.

Xem ra nàng không quá ngây thơ đến mức hy vọng rằng mình không nằm trong mục tiêu của Freya vào thời điểm này.

…Tôi đã cứu Brynhildr hai lần rồi.

Dĩ nhiên là vì tiền bối Char, nhưng một khi đã kéo được “Regalia” của đối thủ ra, từ đây trở đi tôi thực sự không còn chút dư dả nào.

Cán cân trong đầu tôi nghiêng về phía “bỏ mặc”.

Tôi không thể chết được, còn phải tìm em gái nữa.

Tiếp tục bị cô ta cản trở thì tôi chịu đủ rồi.

Nếu xét theo lý trí, nên gạt bỏ cô ta ở đây.

Như cách Freya, chủ nhân của Brynhildr, đã dứt khoát vứt bỏ cô ta…

“Này, Brynhildr.”

Tôi mở miệng.

“…Gì vậy?”

“Vừa rồi tôi nói là tiện thể, nhưng tôi xin đính chính một điều.”

Vừa nhìn chằm chằm vào những Anh Linh không ngừng tuôn ra từ cánh cửa, tôi vừa nói với Brynhildr ở phía sau.

“Ngươi đã là vật sở hữu của ta rồi. Vậy nên, đừng có tự ý chết.”

“…Cái gì vậy chứ?”

“Đó là mệnh lệnh. Ta không cho phép kẻ tuân theo ta có bất kỳ sự thỏa hiệp hay từ bỏ nào. Đừng vứt kiếm. Đừng vứt bỏ lòng kiêu hãnh. Hãy chiến đấu đến cùng.”

Mệnh lệnh bằng “Thống Trị”.

Không cho phép từ chối.

“Trả lời đi. Ngươi là cái gì? Mồi nhử sao? Quân cờ sao? Hay là nô lệ?”

Tôi lặp lại câu hỏi tương tự như lần trước.

Đáp lại,

“Ta… ta đã nói là hiệp sĩ rồi mà!”

Brynhildr nhặt kiếm lên và đứng dậy, trả lời.

Ánh mắt nàng trông khá hơn so với lúc còn ngồi bệt dưới đất.

『—Ryka đúng là một kẻ cứng đầu.』

Tôi phớt lờ lời trêu chọc của Balor.

Thực ra, chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phải mất công khích lệ Brynhildr làm gì.

Không, đây cũng không phải là lúc để câu nệ chuyện đó.

Freya đã xếp đội hình quân Anh Linh và đang chuẩn bị chiến đấu.

Nàng ta đóng vai trò như một người chỉ huy đứng phía sau đội quân Anh Linh, vui vẻ vung tay lên.

“Nào, đây là thử thách thứ hai. Ngươi có chết cũng được. Ta sẽ lấy linh hồn của ngươi. Nếu ngươi sống sót, thì lúc đó ta sẽ biến ngươi thành người tình mới của ta.”

“Ta từ chối.”

“Aha, vậy thì ta đến đây!”

Freya vung tay xuống.

Theo hiệu lệnh của nữ chủ nhân, các Anh Linh bắt đầu lao về phía chúng tôi như muốn giết người.

『—Sắp rồi đó.』

“Ừ.”

Tôi gật đầu đáp lại lời kêu gọi của Balor.

Đây mới là thời khắc quyết định.

Tôi sẽ chế ngự “Regalia” và khiến Freya quỳ gối trước mình.

Vừa trừng mắt nhìn Freya đang mỉm cười đứng trên cao.

Tôi vứt súng, vuốt ngược tóc mái lên.

Rồi để lộ mắt trái.

Và kích hoạt Ma Nhãn lần thứ hai.

—Trong khoảnh khắc, đại quân Anh Linh đang tạo ra tiếng ầm ĩ đột ngột biến thành bụi đất đồng loạt.

“——”

Biểu cảm của Freya cứng đờ trong một thoáng.

“Đối với ta, đông người chẳng có ý nghĩa gì.”

Tôi vừa mở to Ma Nhãn vừa nói.

—Ma Nhãn thứ Tư của Balor: “Tử Tuyệt”.

Là năng lực nổi tiếng nhất trong số các Ma Nhãn, và đồng thời cũng là thứ bị người đời né tránh.

Đó là tai họa rải rắc cái chết thông qua ánh mắt.

Thứ khiến Balor trở thành vua của tộc Fomor và làm khổ tộc Tuatha Dé Danann do Lugh dẫn đầu, cũng chính là Ma Nhãn “Tử Tuyệt”.

Trước Ma Nhãn này, ngay cả đại quân vạn người cũng chẳng khác gì bụi bặm.

Một vạn Anh Linh cũng có kết quả tương tự.

Những chiến binh cường tráng đang áp sát trước mắt tôi đã biến mất.

“Ma Nhãn của ta và ‘Regalia’ của ngươi không hợp nhau rồi.”

“…”

Freya khẽ nheo mắt khoanh tay.

Chuyện thuộc hạ của nàng ra sao thì đúng là thấy rõ mồn một.

Nàng cảm thấy thế nào khi át chủ bài Anh Linh bị tiêu diệt sạch dễ dàng như vậy?

Tôi lắng tai nghe xem nàng sẽ nói gì tiếp theo.

“………………………………Khúc khích.”

Nghe thấy một tiếng cười lọt ra từ sâu trong cổ họng.

“Khúc khích, khúc khích, khúc khích, khúc khích.”

Cuối cùng, Freya vặn vẹo cơ thể như không thể nhịn cười được nữa.

Và rồi.

“Có lẽ nào, ngươi nghĩ mình đã thắng rồi sao?”

Nàng ta vui vẻ chế nhạo tôi.

Nụ cười đó, là nụ cười của kẻ lấy sự tuyệt vọng của người khác làm niềm vui.

Đúng lúc Freya nở nụ cười đó—từ trong bóng tối của bụi đất, những bóng người lờ đờ bắt đầu đứng dậy.

Đó là những Anh Linh đã ngã xuống đất.

Số lượng ước chừng chỉ khoảng một trăm.

Chưa đến một phần trăm so với lúc ban đầu.

Nhưng, ngay cả Ma Nhãn “Tử Tuyệt” cũng không thể giết hết được.

Trước khi tôi kịp hỏi tại sao, Freya đã trả lời trước.

“Ngươi nghĩ tại sao ta lại chọn sân tập để triệu hồi Dinh Thự Anh Linh? Đó là vì có một mặt phẳng rộng lớn.”

Mặt phẳng rộng lớn.

Lời giải thích đó là đủ tất cả.

Một vùng đất trống trải thoáng đãng tưởng chừng dễ nhìn thấy, nhưng khi đối thủ có số lượng hơn vạn người, sẽ có những điểm mù được tạo ra ở một số vị trí.

Ở phía sau của hàng quân.

Dù sân tập có rộng đến mấy, toàn bộ quân cũng không thể tấn công theo hàng ngang.

Chắc chắn sẽ phải xếp thành hàng dọc.

Khi đó, những người ở hàng đầu sẽ tạo thành bức tường, những người phía sau sẽ nằm trong bóng râm của họ, và có thể ẩn nấp trong điểm mù của Ma Nhãn.

Freya càng cười lớn.

“Ma Nhãn là một năng lực phổ biến mà. Việc dự đoán và đối phó không có gì là khó cả.”

“…Chậc.”

Tôi tặc lưỡi, nhặt khẩu súng đã vứt lên.

Cùng lúc đó, thêm nhiều Anh Linh nữa tuôn ra từ Dinh thự Anh Linh.

“Nào! Với một lần Ma Nhãn còn lại, ngươi có thể chống đỡ được bao xa nào!?”

Quân Anh Linh lại tấn công lần nữa.

Dù điểm yếu đã lộ ra, nhưng đứng trước Ma Nhãn thì cái chết là không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, dù là khi còn là con người, nhưng giờ đây các Anh Linh đều là con rối của Freya.

Ai nấy đều không sợ chết, liều mạng xông lên.

“Thần Tiên Lôi Hỏa!”

Brynhildr lao ra phía trước, giao kiếm với các Anh Linh.

*Zan! Zashu!*

Chỉ sau hai chiêu, nàng đã chém bay đối thủ, rồi đứng chặn trước một Anh Linh khác.

Quả là danh tiếng của Valkyrie.

Nhưng thế thôi thì chưa đủ để xoay chuyển tình thế.

Bởi vì số lượng quá chênh lệch.

Tôi cũng dùng song kiếm để đối phó, nhưng chiến thắng vẫn còn xa vời.

Mỗi giây chiến đấu kéo dài, tôi lại càng xa rời chiến thắng thêm vài bước.

Freya kiêu ngạo, má ửng hồng quyến rũ, nhìn chúng tôi chiến đấu.

“Được thôi Lôi Hỏa. Ngươi cứ giết hết mức có thể đi. Càng giết nhiều, giá trị linh hồn của ngươi sẽ càng tăng cao.”

Thái độ của nàng ta đã là của kẻ chiến thắng.

Đã nghĩ rằng mình đã thắng rồi.

Quả thật, xét một cách khách quan, tình thế của tôi là tuyệt vọng, nhưng.

Tôi vẫn còn một lần Ma Nhãn nữa.

Để đắc thắng thì còn quá sớm…

“Kyaa!”

Ngay trước mắt tôi, Brynhildr bị đánh bật kiếm.

Bị vài Anh Linh vây hãm, nàng lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.

Thấy vậy, tôi.

“Chết tiệt!”

Đã dùng Ma Nhãn.

“Tử Tuyệt” ăn mòn những Anh Linh đang định giết Brynhildr, biến họ thành cát bụi.

Lúc đó, tôi đã cố gắng kéo theo những Anh Linh xung quanh hết mức có thể… nhưng tiêu diệt toàn bộ thì hoàn toàn bất khả thi.

“Đến đây!”

“À!”

Nắm tay Brynhildr, tôi lùi lại.

Chiến thắng đã không còn.

Trong tình thế này, tôi chỉ có thể chạy trốn cho đến sáng, khi thời gian ban đêm kết thúc.

Đó có lẽ là lựa chọn cuối cùng mà tôi có thể thực hiện.

Thế nhưng — kẻ địch không hề dễ dàng buông tha.

Chúng tôi nhanh chóng bị bao vây, cả hai đều bị kéo ngã xuống nền đá vàng.

Một Anh Linh lập tức vung kiếm lên cao, định chém đứt đầu tôi.

Ngay lúc đó.

“Hogni. Đến đó thôi.”

*TẠCH*

Anh Linh tên Hogni dừng lại.

Người ngăn hắn là Freya.

Nàng ta đã xuống khỏi bậc thang từ lúc nào không hay.

Những Anh Linh cường tráng mở đường cho nữ vương.

Freya chậm rãi bước đến, dừng lại ngay trước mặt tôi đang quỳ gối.

“Ngươi thua rồi, Lôi Hỏa.”

“…Mau giết ta đi.”

Tôi cố ý nói bằng giọng mạnh mẽ.

Thấy sự cố gắng mạnh miệng đó, Freya mỉm cười thương hại.

“Phải rồi. Ta sẽ giết ngươi. Nhưng vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi trời sáng.”

“…Ngươi muốn nói gì?”

“Này, Lôi Hỏa. Cuối cùng, chúng ta hãy cùng vui vẻ một chút không?”

Freya liếm mép, nói ra điều đó.

Là người hiểu rõ ả ta là loại thần thánh gì, tôi ngay lập tức nhận ra ý đồ của ả.

“…”

Bên cạnh, Brünhilde đang quỳ rạp xuống đất cũng đỏ bừng mặt.

Chẳng mảy may bận tâm, Freya lại ghé mặt sát vào tôi hơn nữa.

“Ngươi biết không, ta rất thích đàn ông mạnh mẽ, kiểu như Hogni đây, hay như ngươi chẳng hạn… Đúng không?”

Freya vừa nói, vừa vuốt ve cơ bụng của vị Anh linh vừa nãy còn định chém đầu tôi.

“Hogni đây, là vật cưng mà ta thích nhất đó. Raika, ngươi có biết hắn không?”

“…Ta biết.”

Hogni là tên của một vị vua đáng thương, đã bị Freya dùng bẫy khiến ông cùng người bạn thân sát hại lẫn nhau trong suốt nhiều năm ròng.

Ả ta lại âu yếm vuốt ve người đàn ông mà chính tay ả đã đẩy vào bi kịch như vậy.

Sau đó, ả đột nhiên rời tay khỏi Hogni, rồi lại ghê tởm mà vặn vẹo bộ ngực của chính mình.

Không.

Không phải của mình.

“Ta cũng là lần đầu tiên làm điều này với cái cơ thể này đó. Dù trông thế này nhưng nó vẫn còn trinh tiết đó, nhân tiện thì để ta hiến dâng nó cho ngươi nha? Con bé này cũng sẽ rất vui lòng mà, phải không?”

Freya nói, trong khi nghịch ngợm bộ ngực của Shishiruidui.

“–––!”

Tức giận đến nỗi máu dường như muốn phun trào từ mọi vết thương trên cơ thể.

Đến mức nào đây…

Ả định đùa giỡn con người đến mức nào mới vừa lòng chứ…

“Gì vậy? Ngươi giận sao?”

“…”

“Dù ngươi có lườm bằng ánh mắt đó cũng vô ích thôi. Bởi vì, ngươi đã dùng Ma Nhãn ba lần rồi mà. Raika, ngươi đâu còn cách nào để thắng ta nữa.”

Vừa nói Freya vừa vén lệch đồng phục.

Lộ ra bộ nội y gợi cảm mà ả đã mua trước đó, cùng làn da mềm mại.

“Nào, chúng ta cùng tận hưởng thôi.”

Thế rồi, Freya đổ người về phía tôi ––

–– tôi đang nhìn xuống từ mái của Dinh Thự Anh Linh.

Rắc…!

Một vết nứt chạy ngang không gian.

Cả tôi, người đang bị Anh linh đè bẹp.

Cả Brünhilde.

Cả những Anh linh đã hóa thành tro bụi.

Tất cả đều tan biến như một ảo ảnh.

“Cái gì?!”

Freya, vẫn trong bộ dạng bán khỏa thân, kinh ngạc thốt lên.

Xung quanh ả, những Anh linh không hề hấn gì đang bối rối chạy tán loạn.

Không còn bóng dáng Anh linh nào từ cánh cổng Dinh Thự Anh Linh xuất hiện nữa.

Tức là, toàn bộ quân đoàn Anh linh bây giờ chỉ còn lại số đang ở trên sân.

“FREYA–––!”

Tôi gào lên hết sức từ trên mái nhà.

“Ư!?”

Freya ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Như bị kéo theo, tất cả các Anh linh cũng đồng loạt nhìn lên.

Đó là bản năng của những chiến binh mất dấu địch, chúng ngước lên nhìn về phía có tiếng động.

–– Trúng kế.

Khoảnh khắc ấy.

Xoạt!

Với một âm thanh vang vọng, tất cả các Anh linh biến thành tro bụi.

Không sót lại dù chỉ một.

“Ơ?”

Freya thốt lên một tiếng ngây ngốc.

Ả nhìn quanh, nhưng không còn một Anh linh nào cả.

Điều đó cũng phải thôi.

Sở dĩ tôi leo lên mái nhà là để nhìn xuống kẻ địch từ trên cao.

Dù là đại quân có thể tạo ra điểm mù trên mặt phẳng.

Nhưng nhìn từ trên cao thì có thể nắm bắt toàn bộ mà không có điểm mù nào.

Điều đó có nghĩa là tôi có thể tiêu diệt tất cả bằng Ma Nhãn “Diệt Tuyệt”.

Dù tôi không cần phải giải thích, Freya chắc hẳn cũng hiểu điều đó.

“…Sao chứ?”

Tuy nhiên, Freya lại đưa ra một câu hỏi.

“Tại sao, Ma Nhãn vẫn còn dùng được?”

“…”

“Ta đã khiến ngươi dùng hết giới hạn ba lần rồi mà… Vậy tại sao?”

“Câu trả lời rất đơn giản.”

Tôi đáp, không chút cảm thán.

“Ma Nhãn thứ hai –– với ngươi thì có vẻ như ta đã dùng Ma Nhãn ‘Diệt Tuyệt’ lên Anh linh, nhưng thực chất đó là Ma Nhãn ‘Ảo Tượng’ khiến ngươi nhìn thấy ảo ảnh ta dùng Ma Nhãn hai lần.”

“–––!?”

Freya trợn tròn mắt kinh ngạc.

Việc tôi tạo ra ảo ảnh đó, đương nhiên là để có thời gian di chuyển lên cao và dụ ả mất cảnh giác.

Khi vạch trần, đó chỉ là một mánh khóe đơn giản.

Freya, mồ hôi lạnh chảy ròng, vẫn cố chấp phản bác.

“Tại sao… Tại sao ngươi lại có thể chuẩn bị được một kế hoạch như thể đã biết trước tất cả quân bài tẩy và hành động của ta!? Ta đã lấy đi toàn bộ ký ức của Brünhilde rồi mà! Ngươi làm gì có được thông tin xác thực nào…”

“Dù không có thông tin xác thực, ta vẫn có bộ óc này và kiến thức về các vị thần như các ngươi. Chỉ cần hai ‘vũ khí’ đó, đã đủ để con người giết thần rồi.”

Freya từng nói Ma Nhãn là một năng lực phổ biến, và việc lập kế hoạch đối phó thì đơn giản vô cùng.

Điều đó thì tôi cũng vậy.

Những đặc điểm của nữ thần Freya.

Những trang bị thần thánh (Artifact) được kể trong thần thoại.

Từ đó suy luận ra Thần Khí (Regalia) và năng lực của nó.

Nghiền ngẫm kiến thức, dự đoán, và lên kế hoạch đối phó.

Đó chính là cách chiến đấu mà con người giỏi nhất.

Nhờ kiến thức mà tôi có, tôi đã có thể dự đoán rằng Thần Khí (Regalia) của Freya có liên quan đến việc triệu hồi Anh linh.

Và phương án đối phó là dùng Ma Nhãn từ trên cao cũng đã được tôi tính toán từ đầu.

Ngay cả khi Thần Khí (Regalia) của Freya không phải là Dinh Thự Anh Linh của Fólkvangr, tôi vẫn nắm rõ hoàn toàn hình tượng nữ thần Freya được kể trong thần thoại Bắc Âu.

Tôi đã có kế sách đối phó với tất cả những truyền thuyết, giai thoại có thể trở thành Thần Khí (Regalia) của ả, cùng những năng lực phát sinh từ đó.

“Từ xưa đến nay, có vô số vị thần cai quản trí tuệ… Nhưng trong số đó, liệu có ai là chiến lược gia cỡ Tôn Tử hay Hannibal không?”

Có những giai thoại kể về thần dùng trí tuệ để đánh bại quái vật, nhưng phần lớn trong số đó đều dựa vào sức mạnh hay những vật phẩm như trang bị thần thánh (Artifact).

Nói cách khác, đối với các vị thần, thế là đủ.

Bởi vì họ có sức mạnh tuyệt đối, hoặc những vật phẩm vạn năng có thể biến điều không thể thành có thể.

Vì vậy, họ không cần phải vắt óc đến tận cùng như những kẻ yếu ớt để đương đầu với khó khăn –– cơ hội đó –– căn bản là không có.

“Thần mà muốn so trí tuệ với con người thì còn sớm cả triệu năm.”

“…Ư!”

Khoảnh khắc biểu cảm của Freya méo mó.

Rắc!

Dinh Thự Anh Linh bắt đầu vỡ vụn với âm thanh vang dội.

Không chỉ là tòa nhà. Những phiến đá vàng cũng bật ra khỏi mặt đất kêu răng rắc, biến thành những hạt vàng rồi tan biến.

Cuối cùng, dưới mắt tôi chỉ còn lại sân trường đầy bụi và dãy nhà vào ban đêm.

“––– Con cáo cái đó đã thừa nhận thất bại trong lòng rồi. Thần Khí của nó đã hoàn toàn vỡ nát.”

Balor cười khẩy.

Điều kiện “Thống trị” đã hoàn thành.

“Khụ!”

Freya bị áp lực từ tôi đẩy lùi một bước.

Chắc ả định bỏ chạy, nhưng giờ thì đã quá muộn.

Trong lúc ả hoàn toàn bị tôi thu hút.

Từ phía sau lưng ả, Brünhilde ẩn dưới lớp bụi đã lao tới.

“Cái gì!? Brünhilde! Mau buông ra!”

“Không ạ!”

“Con bé này! Ngươi không nghe lệnh của chủ nhân sao!?”

“…! Chủ nhân của ta!?”

Brünhilde vừa đè Freya xuống vừa dứt khoát đáp trả.

“Chủ nhân hiện giờ của tôi, không phải là người!”

“...!”

Trước sự cự tuyệt của Brünhilde, sự kháng cự của Freya yếu đi.

Tôi từ trên mái nhà đáp xuống mặt đất.

“Sắp đến giờ rồi sao.”

Tôi ngước nhìn tòa nhà dựa vào ánh trăng.

Kim đồng hồ treo tường chỉ đúng không giờ.

Kết thúc một ngày, cũng là khởi đầu của một ngày.

Sự hồi phục giới hạn sử dụng Ma Nhãn.

“Vậy thì…”

Tôi sải bước về phía trung tâm sân trường, để hạ màn cuộc chiến đêm nay.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận