**Gặp Gỡ Đêm Khuya**
**1**
Ngày hôm đó, tận thế đã ập đến.
Ngày mà thế giới bị thiêu rụi, mặt đất tan vỡ, bầu trời nhuộm đỏ thẫm màu son.
"Hộc, hộc!"
Tôi đang cố gắng hết sức chạy trốn trong thành phố đã biến thành đống đổ nát.
Cha không còn.
Mẹ cũng chẳng còn.
Nhà không, trường cũng không.
Cả thành phố cũng không còn.
Chẳng còn gì để nương tựa, nhưng tôi vẫn cứ chạy, chỉ để sống sót.
Chết thì đương nhiên là đáng sợ rồi. Nhưng hơn thế, tôi còn sợ mất gia đình mình──mất đi em gái.
"──! Bên này!"
Tôi ngoái đầu lại, gọi tên em gái.
Cái tên quan trọng đó... tôi lại không nhớ nổi. Dù vẫn còn nhớ rõ cả xúc giác ở đầu ngón tay khi nắm lấy tay em, nhưng không chỉ tên, ngay cả khuôn mặt em gái cũng mờ mịt trong mắt tôi, như một tấm ảnh cũ phai nhạt──
Ngay lúc đó, tôi nhận ra đây là một giấc mơ.
Một giấc mơ, và cũng là một ký ức. Là quá khứ mà tôi đã trải qua mười năm trước. Thế nên, tôi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
RẦM!!
Một tiếng va chạm kinh hoàng vang lên, tòa nhà đổ sập. Đống đổ nát từ tòa nhà chặn đứng đường chúng tôi.
"!?"
Trong mắt tôi, bất chợt đứng khựng lại, một cảnh tượng không thể tin nổi hiện ra. Đó là một thiếu niên bị xuyên ngực bởi một cú thủ đao, và một cô gái đang đâm xuyên cậu ta như xiên thịt. Hai người họ đứng trên đống đổ nát, vừa mới kết thúc một cuộc tử chiến.
"Gafl!"
Thiếu niên đó hộc máu rồi đổ gục xuống đống đổ nát.
"Làm ta mất công thật đấy."
Cô gái, người dính đầy máu đỏ tươi, thờ ơ nhổ ra một câu, vẻ mặt chẳng có chút hối hận hay dao động nào khi giết người.
"──Ư?"
Cô gái nhìn về phía này.
"A, ư..."
Dù khoảng cách giữa chúng tôi khá xa, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn ghim chặt lấy tôi, khiến tôi như bị trói cứng tại chỗ.
Bản thân tôi gào thét bảo chính mình: "Chạy đi!"
La toáng lên, thúc giục mình "Hãy dắt em gái đi và chạy thật nhanh!"
Nhưng đây là chuyện của quá khứ, nên hành động đó chẳng có ý nghĩa gì.
Quá khứ chẳng thể thay đổi được bằng bất cứ giá nào.
Hơn nữa... cho dù tiếng nói của tôi hiện giờ có đến được, e rằng cũng vô ích mà thôi.
"Chào, loài người."
Với vẻ thân thiện kỳ lạ, cô ta vừa nói chuyện với tôi vừa bước xuống từ đống đổ nát. Bề ngoài trông như một cô gái khoảng 15, 16 tuổi──nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, tôi biết đối phương không phải người bình thường.
Người bình thường không thể rơi từ trên trời xuống, va chạm với một tòa nhà.
Người bình thường không thể dùng tay không xuyên thủng ngực người khác.
Người bình thường không thể thiêu rụi cả một thành phố.
"Ưm..."
Cô gái không phải con người, mang hình dáng con người, săm soi nhìn tôi như thể đang đánh giá một món hàng.
"...!"
Trong khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy như mình đang chết đi sống lại.
Mãi khoảng hai mươi giây sau, cô gái bỗng gật đầu "Ưm" một tiếng.
"Thứ đó, được đấy. Đưa cho ta đi."
"…!"
Cô gái chỉ vào em gái tôi.
"Híc...!"
Em gái tôi thốt ra một tiếng kêu nhỏ đầy sợ hãi.
"A, a..."
Tôi nắm chặt tay em gái, toàn thân run lẩy bẩy.
Tôi biết mình không thể từ chối yêu cầu của cô gái.
Tôi đã tình cờ nhìn thấy từ cửa sổ nhà mình. Thấy cô ta──và cả thiếu niên vừa bị giết──xuất hiện trên bầu trời thành phố này và bắt đầu cuộc chiến. Và khoảnh khắc tia sáng từ tay cô gái giáng xuống mặt đất, khung cảnh tôi nhìn thấy biến thành một núi đổ nát.
Tôi của hiện tại biết rõ. Chuyện xảy ra ở thành phố của tôi ngày hôm đó, cũng đã diễn ra trên khắp thế giới.
Và dĩ nhiên, tôi cũng biết rõ những kẻ đã gây ra tai họa này.
──Các vị thần trong truyền thuyết.
Thần thoại Maya-Aztec.
Thần thoại Nhật Bản.
Thần thoại Ấn Độ.
Thần thoại Ai Cập.
Thần thoại Hy Lạp.
Thần thoại Bắc Âu.
Thần thoại Celtic.
Bảy bộ thần thoại được kể khắp nơi trên thế giới.
Các vị thần trong những bộ thần thoại đó đã hiện hữu, giáng trần từ Thần giới xuống Nhân giới, và phát động một cuộc chiến tranh. Một cuộc chiến giữa các vị thần, một cuộc chiến của Thần thoại đối đầu với Thần thoại.
Mười năm trước, một tai họa chỉ kéo dài ba ngày đã giáng xuống thế giới. Một cuộc chiến mà chỉ trong ba ngày đã khiến một phần ba lục địa Á-Âu biến mất, và hơn 1,5 tỉ người thiệt mạng.
Chiến tranh Thần thoại. Giờ đây nó được gọi như vậy.
"Hức, nghẹn..."
Dĩ nhiên, đứa trẻ tôi khi đó không thể biết được cô gái trước mặt là thần. Nhưng tôi thấm thía được sự kinh hoàng của cô ta.
Thế nhưng──
"Ư, ư aaaaaa!"
──Tôi lại xông lên chống đối cô gái.
Đấm vào cô ta, kẻ đang muốn cướp đi em gái tôi.
"Ồ."
Có lẽ vì hành động của tôi quá bất ngờ, cô gái không phòng bị và chịu một cú đấm của tôi... nhưng cú đấm của một đứa trẻ sáu tuổi quá yếu ớt, chỉ đủ để tạo ra một tiếng "bộp..." nhỏ và vô lực.
"U oa, u aaaaaa!"
Thế nhưng, tôi vẫn cố gắng hết sức mà đấm liên tiếp. Không, là chiến đấu. Khoảng cách sức mạnh giữa chúng tôi quá chênh lệch, đến mức không thể gọi là chiến đấu, nhưng tôi đã dốc hết sức chống trả để bảo vệ em gái mình.
"Haha!"
Cô gái vừa cười vừa đá tôi bay đi, coi sự phản kháng của tôi như một trò đùa. Đối với cô ta, có lẽ đó chỉ là hành động phẩy tay đuổi một con côn trùng, nhưng cơ thể tôi bay xa mấy mét rồi cắm đầu vào đống đổ nát.
"Giaaaaaa!"
Mắt phải nóng rực như cháy, tôi ôm chặt bằng hai tay để ngăn dòng máu đang tuôn xối xả.
"──! Chạy đi!"
Trong tầm nhìn mờ mịt vì máu và nước mắt, tôi gào lên.
"Anh hai..."
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng em gái gọi mình bằng giọng yếu ớt.
...Những ký ức sau đó trở nên mờ nhạt hơn, có lẽ vì ý thức của tôi đã mơ hồ.
Sau khi làm gì đó với em gái, cô gái lại tiến gần về phía tôi.
"...──, ...──"
Và nói gì đó. Tôi hoàn toàn không nhớ nội dung.
Rồi cô gái đưa tay về phía tôi.
Ý thức của tôi chấm dứt tại đó.
Khi tỉnh dậy lần nữa, xung quanh tôi chỉ còn lại thành phố đổ nát.
Thay vào đó, không còn chút dấu vết nào của em gái tôi.
Không vũng máu.
Không xác chết.
Không có bất cứ thứ gì chứng tỏ em gái tôi đã bị giết.
Bị bắt đi chăng?
Hay tan biến không còn dấu tích?
Hay... đã bị làm điều gì đó kinh khủng hơn?
Không manh mối, là con số không.
Nhưng... khả năng em còn sống, không phải là con số không.
"...Ta sẽ giết chết chúng..."
Sát ý.
Một cảm xúc đen tối như dung nham, trào dâng từ tận đáy lòng. Tôi nắm chặt tay đến rớm máu.
Giết vị thần đã giết cha mẹ.
Giết vị thần đã giết bạn bè.
Giết vị thần đã khiến anh em chúng tôi phải chịu đựng như thế này.
Giết, giết, giết cho đến khi không còn vị thần nào nữa... Tìm ra kẻ đã cướp em gái, và giành lại em ấy.
Ngày hôm đó, mục đích sống của tôi đã được định đoạt.
**2**
"...Anh... Raika-san."
"...!"
Bị lay tỉnh, tôi bỗng giật mình bừng tỉnh.
Trong lúc đó, ghế kêu "cạch" một tiếng.
"Ách..."
Đây là phòng học.
Không phải giữa đống đổ nát.
Tôi của hiện tại không phải là một đứa trẻ bị thương mà là một học sinh cấp ba "khác người" đang bị cả lớp nhìn chằm chằm.
"Shinsen Raika-kun. Cậu tỉnh rồi à?"
Thầy chủ nhiệm Hakonoki Ryuto hỏi, nở nụ cười để lộ bộ râu lởm chởm.
"Vâng... xin lỗi thầy ạ."
"Ôi không sao không sao. Đừng bận tâm."
Thầy Hakonoki cười hềnh hệch, tỏ vẻ thực sự không để ý rồi tiếp tục bài giảng.
Những ánh mắt tập trung vào tôi cũng quay lại bảng đen, tôi ngồi xuống ghế với cảm giác khó chịu.
"Raika-san, cậu không sao chứ? Cậu cứ mê man mãi..."
Maria Mint, ngồi cạnh tôi, hỏi một cách lo lắng. Có vẻ cô ấy là người đã đánh thức tôi.
"À, không sao..."
Trả lời như vậy, nhưng thực ra tôi hoàn toàn không sao cả. Dù cố gắng che giấu nhưng tim tôi đập như trống bỏi, nếu lơ là một chút thì hơi thở cũng sẽ trở nên gấp gáp. Đầu tôi ong ong, căng thẳng, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, khó chịu vô cùng.
Hơn hết, mắt trái tôi đau nhức dữ dội. Tôi đưa tay ấn vào nhãn cầu đang đập thình thịch bên trên mí mắt.
Lại là giấc mơ đó nữa sao...
Tôi lẩm bẩm trong lòng, vẫn giữ tay ấn vào mắt trái. Mười năm trước trong cuộc chiến, tôi đã mất mắt phải và phải phẫu thuật cấy ghép. Vì vậy, màu mắt trái và mắt phải của tôi khác nhau. Mắt trái, cái đang nhức nhối, là mắt của tôi từ khi sinh ra. Nhãn cầu của tôi đã ghi dấu hình ảnh em gái đến phút cuối cùng vào ngày đó...
Trong cuộc sống bình thường thì không có trở ngại gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy giấc mơ đó, mắt tôi lại nhức nhối như vậy. Hàng trăm, hàng ngàn giấc mơ tôi đã thấy. Mỗi lần mơ, tôi lại nhớ về khoảnh khắc đó.
──Mười năm trước, cuộc Chiến tranh Thần thoại để lại vết sẹo lớn trên thế giới chỉ kéo dài ba ngày rồi chấm dứt. Ba ngày sau khi Chiến tranh Thần thoại bùng nổ, các vị thần đột nhiên biến mất. Kể từ đó cho đến ngày nay, các vị thần chưa từng tái lâm thế giới này.
Vì vậy, nhiều người gọi ba ngày đó là "ác mộng". Một sự kiện mà họ muốn quên đi như một giấc mơ tồi tệ, để không bao giờ phải nhớ lại nữa.
Nhưng, chừng nào tôi còn tiếp tục nhìn thấy giấc mơ đó, tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Ngay cả sau mười năm.
"…!"
Khi tôi nghiến chặt răng, một chiếc khăn tay trắng được đưa ra từ bên cạnh.
"Mời cậu."
Là Maria.
Theo phản xạ, tôi nhận lấy chiếc khăn tay của cô ấy.
"…Cảm ơn."
"Không có gì, cậu đừng gắng sức quá nhé."
Nở một nụ cười, Maria quay lại tiếp tục ghi chép. Tôi do dự một lúc rồi cảm kích dùng chiếc khăn. Cảm giác mềm mại khi chạm vào trán khiến tâm trạng tôi dịu đi đôi chút.
"Này, Raika. Thiếu ngủ à?"
Đúng lúc đó, một giọng nói từ phía sau vang lên. Có vẻ là Kunisaki Kojiro, ngồi ở ghế sau tôi, đang bắt chuyện.
"À, một chút."
"Gì vậy chứ~? Tối nào cũng làm gì đó khiến mày thiếu ngủ hả~?"
"...Thôi đi cái trò ngốc nghếch đó đi, quay lại học bài đi."
Tôi khẽ huých trả Kunisaki, rồi cũng quay lại với tiết học. Nhờ có hai người họ mà tâm trạng tôi đã được khuây khỏa đáng kể, sau đó tôi cũng học bài bình thường.
Rồi thời gian trôi qua, khi tiết học sắp kết thúc.
"Thôi nào, tiếp theo là 'khám sức khỏe' nên tôi sẽ kết thúc bài giảng của mình tại đây nhé."
Thầy Hakonoki bất chợt nói rồi đặt viên phấn xuống.
Trong khoảnh khắc, một luồng căng thẳng chạy dọc khắp phòng học. Thấy vậy, thầy giáo chủ nhiệm râu ria khẽ cười.
"À, mọi người mới nhập học nên đây là lần đầu tiên 'khám sức khỏe' đúng không. Vậy thì, để tôi giải thích sơ qua nhé."
Thầy Hakonoki chống tay lên bàn giáo viên, nhìn quanh học sinh.
"À ừm, trước hết, mọi người đều được phát hiện có yếu tố Thất Cảm (Seven Senses) qua Kiểm tra Chung Toàn cầu, và được tập hợp đến học viện này, chuyện này thì mọi người hiểu rồi chứ?"
Kiểm tra Chung Toàn cầu. Yếu tố Thất Cảm (Seven Senses).
Hai từ này, không quen thuộc trong cuộc sống hằng ngày, lại mang ý nghĩa nặng nề đối với học sinh của học viện này.
──Sau khi loài người suýt diệt vong trong Chiến tranh Thần thoại, thế giới đã trải qua nhiều thay đổi. Bỏ qua những chi tiết nhỏ, một trong những thay đổi lớn là sự thành lập Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia. Nói một cách đơn giản, Eucharistia là một tổ chức giải quyết hậu quả của Chiến tranh Thần thoại.
Tại các chiến trường cổ nơi các vị thần đã chiến đấu, những hiện tượng thần tính siêu việt vẫn còn tồn đọng đến ngày nay. Việc quản lý những thứ đó là công việc của Eucharistia.
Trong số các công việc đó, có một thứ gọi là Kiểm tra Chung Toàn cầu. Nội dung kiểm tra là để xem có dấu hiệu của Thất Cảm (Seven Senses) hay không. Thất Cảm còn được gọi là Yếu tố thứ Bảy, nói một cách cũ rích thì đó là siêu năng lực xuất hiện ở các thiếu niên.
Người ta nói rằng đây là ảnh hưởng của lời nguyền──yếu tố được rải rác bởi cuộc chiến của các vị thần, nhưng chi tiết thì không rõ. Tuy không rõ, nhưng người ta nói rằng nó có thể nguy hiểm. Vì vậy, người lớn quyết định quản lý những đứa trẻ có yếu tố này. Đó chính là học viện này. Chính xác hơn là hòn đảo nhân tạo nơi học viện tọa lạc.
Tên hòn đảo là Laurasiad. Được xây dựng ở trung tâm biển Laurasia, một vùng biển được hình thành khi nước biển Bắc Cực chảy vào lục địa Âu-Á bị vỡ vụn mười năm trước. Trên đảo này chỉ có những đứa trẻ 15 tuổi sau Chiến tranh Thần thoại được phát hiện có yếu tố, và các nhân viên của Eucharistia sinh sống.
Nói cách khác, đó là một cơ sở cách ly. Người lớn giám sát việc trốn thoát của trẻ em, và chúng tôi không thể ra ngoài cho đến khi qua 18 tuổi, độ tuổi mà yếu tố được cho là sẽ tự biến mất. Học viện──trên đảo không có cơ sở giáo dục nào khác nên nó được gọi đơn giản là "học viện"──có thể nói là một cơ sở như vậy, và 'khám sức khỏe' là việc kiểm tra yếu tố mỗi tháng một lần.
Nếu ở đây, yếu tố bị phán định là dương tính, đó sẽ là một chuyện lớn. Xã hội bên ngoài luôn muốn quên đi những gì liên quan đến Chiến tranh Thần thoại. Trong hoàn cảnh đó, nếu bị phát hiện mang trong mình Thất Cảm, thứ tương đương với lời nguyền của thần linh, thì chắc chắn sẽ không thể có một cuộc sống bình thường.
Chính vì lẽ đó mà cả lớp bị bao trùm bởi sự căng thẳng──nhưng thầy Hakonoki thì vẫn cứ cười hềnh hệch như mọi khi.
"Nói chung thì bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại về Thất Cảm, nhưng thực ra mọi người không cần phải lo lắng quá nhiều. Khả năng dương tính thực sự chỉ dưới 0.1%. Mọi người có thể đã nghe tin đồn về những người có siêu năng lực giết người, nhưng đó cũng là sai lầm. Thực tế là họ tự chết do siêu năng lực mất kiểm soát. Mà chuyện đó, trong mười năm nay cũng chưa đến năm trường hợp. Chuyện giết người thì hoàn toàn là bịa đặt, không có căn cứ."
Nghe lời giải thích chi tiết của giáo viên, vài người khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dù bầu không khí chưa hoàn toàn thoải mái, nhưng giọng điệu ôn hòa của thầy Hakonoki đã làm dịu bớt căng thẳng đáng kể.
Tôi thì đã biết những con số đó từ đầu nên chẳng có gì khác lạ, nhưng từ phía sau, tôi cảm nhận được rõ ràng Kunisaki đã thở phào nhẹ nhõm.
Vừa đúng lúc đó, chuông báo hiệu vang lên.
"Rồi rồi, tất cả di chuyển đi nào~"
Theo hiệu lệnh của thầy Hakonoki, mọi người tự ý đứng dậy, bắt đầu di chuyển đến nhà thể chất, nơi diễn ra 'khám sức khỏe'.
**3**
Buổi 'khám sức khỏe' đã kết thúc tốt đẹp.
Tất cả tân sinh viên năm nay, đều âm tính.
Tin tức này được thầy chủ nhiệm thông báo cho toàn bộ học sinh trong buổi họp cuối giờ.
"Haizzz, cứ tưởng từ hôm nay mình cũng có siêu năng lực rồi chứ~"
Kunisaki, vừa nghe xong, đã than vãn một cách khoa trương, nhưng đó chỉ là một câu nói đùa mà ai cũng hiểu.
Chẳng mấy chốc, tiết học kết thúc, những học sinh đã được giải tỏa nỗi lo âu từ khi mới nhập học, với vẻ mặt tươi tắn, lần lượt rời khỏi lớp.
Một buổi tan học bình yên.
Một cảnh tượng đúng như tên gọi.
"Này Raika. Mày đang làm gì đấy? ...Lại chơi ô chữ à?"
Kunisaki nhìn cuốn sách giải đố ô chữ của tôi rồi thở dài.
"Sở thích mà, có gì sai à?"
"Nếu là tiếng Nhật thì tao cũng chơi chung đấy, nhưng cái của mày là tiếng nước ngoài mà."
"Chính xác là tiếng Pháp."
"Tao chỉ biết mỗi 'Bonjour xin chào' thôi."
Kunisaki ngồi phịch xuống ghế của mình, vẻ mặt chán nản.
Maria bên cạnh đang mỉm cười nhìn chúng tôi trao đổi.
"Raika-san giỏi ngoại ngữ thật đấy. Tuyệt vời!"
"Cùng lắm là đọc viết thôi. Phát âm vẫn chưa tốt lắm, thầy giáo cũng nói vậy."
"Thầy giáo nào? Thầy Hakonoki hả?"
Kunisaki hỏi từ bên cạnh.
"Không, trước khi đến đây, ở cơ sở..."
"Raika-san và tôi cùng ở một cơ sở của nhà thờ. Việc học tập là ở đó."
"Ồ, vậy hả?"
"À, ừ."
Trên cổ tôi và Maria đều đeo một chiếc thánh giá giống nhau. Điều này cho thấy chúng tôi xuất thân từ cùng một cơ sở nhà thờ.
"Nhưng Maria-chan, cậu chắc là người Anh nhỉ?"
"...Mười năm trước có rất nhiều chuyện xảy ra."
"À, phải rồi."
Maria trả lời một cách mơ hồ, Kunisaki cũng ngừng nói thêm. Đối với ai cũng vậy, chuyện mười năm trước là một chủ đề mà họ không muốn nhắc đến. Kunisaki quay lại chủ đề chính.
"Thế nhưng mà, Raika chắc hẳn là một học sinh xuất sắc ở cơ sở đó đúng không?"
"Vâng!"
Maria bỏ vẻ mặt mơ hồ đi, trả lời dứt khoát.
"Thầy giáo chắc hẳn rất tự hào khi đã dạy dỗ được một học sinh xuất sắc như Raika-san."
"Thôi đi Maria, đừng quá khen nữa."
Maria luôn hết lời ca ngợi tôi, nhưng tôi chẳng nhớ nổi mình đã từng được vị 'thầy giáo' kia khen ngợi đàng hoàng bao giờ.
Thực ra, những gì tôi học được từ thầy giáo đó không phải là ngôn ngữ...
Câu chuyện kết thúc ở đó, Kunisaki và Maria tiếp tục trò chuyện linh tinh. Tôi định quay lại giải câu đố thêm lần nữa thì:
"Ra-i-ka"
"Ơ?"
Bị gọi từ phía sau, tôi quay lại.
Một nữ sinh──Shishigane Ruirui──đang đứng đó, chắp tay ra sau lưng. Dù vóc người nhỏ nhắn, nhưng tay chân cô ấy thon dài. Mái tóc dài ngang vai có màu hơi nhạt, nụ cười đáng yêu như chú cún con. Cổ áo đồng phục được mở cẩu thả, lộ ra đường nét cơ thể nữ tính hơn tôi nghĩ.
"Ruirui. Cậu xong việc rồi à?"
"Ừm. Xong trong chớp mắt."
Ruirui cười và gật đầu lanh lẹ.
"Xong trong chớp mắt á, đối tượng bị gọi ra là con trai mà... Không phải là tỏ tình sao?"
"Đúng vậy. Thế nên, xong trong chớp mắt."
"A ha ha ha."
Kunisaki cười gượng trước nụ cười không hề lay chuyển của cô ấy.
"Tôi khó tính lắm về gu đấy. Đặc biệt là những chàng trai ẻo lả thì chịu thôi."
Ruirui vừa nói vừa nhìn vào tay tôi.
"Này, Raika đang làm gì vậy?"
"Giải ô chữ."
"Ồ~ cho tớ xem với~"
Ruirui ghé sát mặt lại gần tôi, đến mức chạm vào má tôi để nhìn rõ hơn.
Cả người cô ấy dồn trọng lượng lên vai tôi.
...Khó làm quá.
"Ruirui-san!"
Maria lên tiếng hơi lớn.
"Ơ? Gì thế~?"
"Cậu dính sát vào Raika-san quá rồi! Con trai và con gái trẻ nên giữ chừng mực, mau tách ra ngay đi!"
"Ế, có sao đâu Maria-chan~ Tớ đâu có để ý~?"
"KHÔ-NG-ĐƯỢC!"
Maria đẩy Ruirui mạnh ra, tách cô ấy khỏi tôi.
"Ruirui-san, cậu nghe rõ đây. Cậu cũng là người Nhật, nên hãy cố gắng trở thành một Yamato Nadeshiko biết giữ chừng mực chứ."
Cằn nhằn cằn nhằn cằn nhằn...
Cảnh tượng một Ruirui thuần Nhật bị Maria, một người Anh chính gốc, giáo huấn về Yamato Nadeshiko, sao mà lạ lùng đến vậy.
Hơi siêu thực.
"Thế nào rồi?"
"Cái gì mà thế nào?"
Tôi hỏi lại Kunisaki đang ghé tai nói nhỏ.
"Thì tất nhiên là vòng một của Ruirui-chan chứ gì. Thế nào rồi? Mềm mại không?"
"...Không biết."
"Gì chứ──!? Mày định giữ riêng mình hả!? Tuy không bằng sức hấp dẫn của Maria-chan, nhưng cái sự nở nang đó, tưởng tượng thôi cũng thấy độ đàn hồi chẳng thua kém gì đâu màaaa!"
Kunisaki thốt lên tiếng kêu gào như từ tận linh hồn. Tôi lúng túng trước thái độ quá đà đó.
"Kunisaki~"
Ruirui, trán nổi gân xanh, đứng sau lưng Kunisaki.
"A, chộ bốp à!"
Kunisaki không kịp biện minh, lãnh ngay một cú chặt mạnh vào đầu.
Đáng đời quá nên tôi chẳng biết bình luận gì.
"Sức hấp dẫn của D là gì vậy?"
Chỉ Maria là nghiêng đầu, dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu.
"À, mà nói mới nhớ, Tenka đâu rồi? Vẫn ở phòng giáo viên à?"
Ruirui rời mắt khỏi Kunisaki và hỏi.
"Chắc chỉ có mấy tờ in và các mục cần thông báo thôi, tớ nghĩ cậu ấy sắp về rồi..."
Khi tôi vừa trả lời, thì:
Rột rột rột...
Đúng lúc đó, cửa lớp mở ra.
"Yahhhooo, đợi lâu rồi nhỉ."
Người bước vào là một cô gái nhỏ nhắn hơn Ruirui. Khi cô ấy quay lại, hai bím tóc đen bay nhảy. Vẻ ngoài có vẻ trẻ con, nhưng cô ấy là một tài nữ thông thạo bảy thứ tiếng, và mới nhập học năm ngày đã được giao chức lớp trưởng.
"Không không, là do thầy Ryuto làm thất lạc tờ giấy quan trọng nào đó ấy. Cùng thầy tìm nên mới trễ thế này."
"Ồ, vậy thì cậu vất vả rồi."
"Đúng là nhức cả đầu! Bàn làm việc thì phải dọn dẹp chứ~"
Tenka khúc khích cười.
Rồi cô ấy cầm lấy cặp của mình.
"Thôi nào, chúng ta đi chơi đi~ Hôm nay muốn ăn bánh crepe quá~"
"Hình như ở khu Nam có đấy nhỉ?"
"Á, tao cũng thấy một tiệm bánh crepe hôm trước!"
"Vậy chúng ta hãy đi theo sự hướng dẫn của Kunisaki-san nhé."
Nối gót Tenka, mọi người cũng lục tục đứng dậy. Dĩ nhiên, tôi cũng cầm cặp và đứng lên.
Kể từ khi nhập học, việc năm người chúng tôi cùng nhau hành động đã trở thành một thói quen. Tuy chỉ là một nhóm nhỏ gồm những người Nhật và những người yêu thích Nhật Bản, nhưng chúng tôi hợp nhau đến bất ngờ, khiến tôi cảm thấy thoải mái. Có lẽ đó là nhờ tài năng của Tenka, người đã gắn kết nhóm lại, nhưng tôi, người ban đầu không nghĩ sẽ có nhiều bạn đến vậy khi đến hòn đảo này, vẫn còn hơi bối rối.
Bởi vì tôi không nghĩ rằng ngày được vui chơi với bạn bè như thế này sẽ đến lần nữa.
Tuy có chút bối rối, nhưng tâm trạng tôi không tệ.
Chỉ là──
"──!"
Tôi vờ chỉnh tóc mái rồi ấn vào mắt trái.
Nhức nhói... nhức nhói...
Sâu bên trong mí mắt nhức nhối.
Tôi cảm nhận được hơi nóng của nhãn cầu trên lòng bàn tay.
"Ư? Sao vậy Raika-kun?"
Tenka bất chợt quay lại hỏi tôi.
"Không, chỉ là bị dính chút bụi thôi."
Tôi đánh trống lảng. Tenka "Ừm" một tiếng rồi lại tiếp tục nói chuyện với Ruirui bên cạnh.
...Nhức nhói...
Lại nữa sao.
Thỉnh thoảng, tôi lại bị như vậy.
Không phải luôn luôn, nhưng... mỗi khi nhìn thấy Tenka, mắt trái tôi lại nhức nhối như vậy.
Cứ như lúc tôi nhìn thấy giấc mơ đó.
Không biết nguyên nhân là gì.
Cũng không có bất cứ điều gì đáng nghi ngờ.
Tôi chỉ mới gặp cô ấy trên hòn đảo này.
Đương nhiên, không có yếu tố nào liên kết cô ấy với sự kiện mười năm trước cả.
"..."
Cơn đau nhức dịu đi trong chưa đầy hai mươi giây.
Tuy không có gì to tát, nhưng chắc chắn nó vẫn mắc kẹt trong tâm trí tôi. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao tôi chưa thể hoàn toàn hòa nhập vào vòng tròn này.
Đang lúc suy nghĩ, chúng tôi đã đến lối ra vào.
Cả nhóm thay giày rồi đi ra cổng trường để đến khu Nam.
Mắt trái tôi đã hết nhức, tôi vừa trò chuyện vui vẻ với Kunisaki vừa bước đi thì...
TÁCH──
Từ phía đối diện, một cô gái bước tới. Tóc dài bạch kim, làn da trắng ngần. Gương mặt thanh tú, đôi mắt hơi cụp xuống.
Đó là một cô gái với vẻ đẹp mong manh như yêu tinh.
"Ối, tiền bối Charlotte kìa. Thật là mãn nhãn!"
Kunisaki có vẻ quen biết người đó. Nhìn kỹ thì, những người xung quanh cũng hơi xôn xao khi cô ấy đi ngang qua. Cô ấy là người nổi tiếng trong học viện này sao?
"Kunisaki, mày biết người đó à?"
Tôi vô tư hỏi, Kunisaki nhếch mép cười, xấn lại.
"Ố! Raika cũng có hứng thú hả~? Không ngờ mày cũng mê gái ghê nha!"
"Không, không phải vậy đâu."
"Ngại gì mà ngại chứ. Được rồi, đặc biệt tao sẽ cung cấp cho mày thông tin mà tao đã thu thập được từ các tiền bối!"
Mới nhập học được năm ngày mà Kunisaki đã bắt đầu thiết lập quan hệ loại đó rồi. Tôi vừa thở dài ngao ngán trước năng lực đó của cậu ta, vừa bị ép nghe cậu ta kể chuyện.
Tên là Charlotte Lovepain. 17 tuổi.
Tính cách hiền lành nhưng ngại giao tiếp với người khác giới, ít bạn bè, chưa có kinh nghiệm yêu đương.
Sở thích là đọc sách. Ngày nghỉ hiếm khi ra khỏi ký túc xá.
Là kiểu người thích ở một mình chứ không phải cô độc.
Hay ở thư viện nên còn được gọi là 'Yêu tinh bạc trên giá sách'.
Dù có nhiều nam sinh thầm ngưỡng mộ cô ấy, nhưng cứ hễ bắt chuyện là cô ấy lại bỏ chạy ngay lập tức, nên chưa ai từng nói chuyện được quá ba câu.
"Rồi, vòng ba đo bằng mắt thì từ trên xuống dưới..."
"Tao không hỏi đến đó!"
Người ta đang ở ngay trước mắt, cái tên này định nói cái quái gì vậy chứ.
"Gì chứ~? Đó là những con số được đo chính xác bằng nhãn lực chuyên nghiệp đấy!"
"Thôi im đi!"
"Hộc!"
Tôi dùng cặp bịt miệng Kunisaki lại.
May mắn là cô tiền bối hình như không nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cô ấy cứ thẳng tiến về phía này.
"..."
Tiền bối sắp đi ngang qua chúng tôi thì...
Đột nhiên mất thăng bằng ngay trước mặt tôi.
"Ách!"
Tôi theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy cơ thể cô ấy.
Vòng eo mảnh khảnh hơn tôi tưởng tượng.
*(Vừa nãy, cô ấy hình như tự ngã ở chỗ trống không có gì...)*
Tôi có cảm giác như vậy, nhưng nếu sai thì thất lễ quá nên đành không nói ra.
"Ách! Ể!?"
Bị đỡ lấy, cô ấy ngạc nhiên rồi đỏ mặt.
Có vẻ muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
Đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra một cuốn sách rơi dưới đất.
Có vẻ nó đã rơi ra từ cặp cô ấy lúc nãy suýt ngã.
Tôi cúi xuống nhặt cuốn sách lên.
Tựa đề là 'Hoàng tử và công chúa của những vì sao'.
Nhìn từ bìa thì có vẻ là một câu chuyện tình cảm lãng mạn.
"Mời cô."
Tôi trả lại cuốn sách đã nhặt được cho tiền bối.
"Á, cảm ơn."
Cô ấy nhận lấy cuốn sách.
Má cô ấy đỏ bừng, như một quả cà chua chín mọng.
"...Cô không sao chứ?"
Thấy vẻ cô ấy quá khác lạ, tôi lỡ hỏi.
"Không, không sao ạ!"
Tiền bối vừa lắc đầu lia lịa vừa trả lời.
Thái độ khó phân biệt là phủ định hay khẳng định, nhưng... có lẽ là không sao thật.
Chỉ là cô ấy vẫn còn muốn nói gì đó, cứ liếc nhìn tôi.
Bỏ qua cô ấy mà rời đi lúc này thì cũng hơi áy náy, thế nên tôi đành tiếp tục cuộc trò chuyện thêm một lát.
"Cô... thích đọc sách nhỉ?"
"Hả?! À, ừm... đúng rồi ạ."
Tiền bối rụt rè đáp lời.
Cô ấy lại lén nhìn tôi một cái, rồi hỏi:
"À... tên anh là gì thế?"
"Tên tôi ư? Tôi là Kamiya Raiha."
"Raiha-kun... à. Tôi là Charlotte Lovepain, học sinh năm hai."
Sau khi tự giới thiệu, tiền bối Charlotte liền hỏi ngược lại:
"Anh... Raiha-kun cũng thích đọc sách sao?"
"Vâng. Tôi không ghét việc đọc sách lắm."
"Vậy thì, tôi là thành viên hội thư viện... nếu anh đến thư viện, tôi có thể hướng dẫn cho... ừm, coi như là cảm ơn..."
Tiền bối lúng túng nói ra những lời đó.
Dù câu từ hơi lủng củng, nhưng tôi đoán ý cô ấy là muốn mời tôi đến thư viện để đáp lễ chăng?
*(Chẳng lẽ nãy giờ cô ấy muốn nói điều đó?)*
Tôi cuối cùng cũng hiểu thái độ của cô ấy.
"Tôi hiểu rồi. Lần tới tôi sẽ ghé qua."
"Ư, ừm!"
Tiền bối Charlotte vui vẻ gật đầu.
"Vậy tôi xin phép, bạn tôi đang đợi."
"Ừm. Vậy... tôi sẽ đợi anh ở thư viện nhé."
Nói xong câu cuối, tiền bối vội vàng chạy đi.
Sau khi bóng dáng cô ấy khuất dần, Kunizaki bất chợt tiến lại gần, vỗ bốp vào vai tôi.
"Tao thấy hết rồi đó, Raiha~, vớ bở nhỉ."
"Vớ bở?"
"Lại còn giấu giếm~. Raiha cũng là con trai mà~. Được ở gần một cô tiền bối xinh đẹp như thế thì đêm về kiểu gì chả nghĩ lại cảm giác đó..."
"Mày im miệng lần nữa đi."
"Hự!"
Lần này tôi giáng cái cặp vào hắn mạnh hơn một chút.
"Ui da, nhưng nghe đồn là cô tiền bối đó cực kỳ ghét đàn ông mà, sao mày lại nói chuyện lâu vậy?"
Kunizaki vừa bịt mũi vừa tiếp tục tra hỏi.
"Không có gì, chỉ là được cô ấy cảm ơn thôi."
"Cảm ơn chuyện gì?"
"Cô ấy nói lần tới sẽ dẫn tôi đi thăm thư viện."
Tôi vừa dứt lời, Kunizaki đã "À~" một tiếng, nhìn lên trời.
"Mày có khi nào là đã lọt vào mắt xanh của tiền bối không đó?"
"Vậy sao?"
"Không thì đời nào lại hẹn gặp lại. Haiz, sướng thật đó Raiha. Ước gì tao cũng có phản xạ nhạy bén như mày thì đã cứu tiền bối rồi, tiện thể vô tình ôm phải cặp..."
"..."
Lần này tôi không nói gì, lấy góc cặp phang thẳng vào đầu Kunizaki.
"Ặc ~~~!"
Mặc kệ Kunizaki đang rên rỉ, tôi khẽ cúi đầu chào các cô gái.
"Xin lỗi. Kunizaki lại nói linh tinh rồi."
"Thôi mà, đúng là Kunizaki mà~"
"Rui-chan quá đáng!"
Và cứ thế, sau những câu chuyện qua lại như vậy, chúng tôi men theo con dốc thoai thoải trước học viện, tiến về khu Nam.
Khu Nam của hòn đảo này là một khu phố sầm uất, nơi tập trung hầu hết các tiện ích giải trí mà học sinh cần.
Vì đối tượng kinh doanh chỉ duy nhất là học sinh, nên ở đây hoàn toàn không có những thứ "vô dụng" như cửa hàng quần áo nam giới chẳng hạn.
Tất cả đều là các cơ sở phục vụ cho học sinh vui chơi sau giờ học hoặc vào dịp cuối tuần.
Vốn dĩ là một hòn đảo nhân tạo, nên việc phân chia chức năng giữa các khu vực được sắp xếp rất gọn gàng.
Học viện nằm ở trung tâm hòn đảo.
Khu Đông tập trung các cơ sở vật chất của đảo như nhà máy điện.
Khu Nam là khu phố sầm uất.
Khu Tây có cảng biển.
Khu Bắc có nhiều công viên tự nhiên, v.v.
Dù được phân chia rạch ròi như vậy, nhưng học sinh chủ yếu chỉ lui tới khu Nam, hiếm khi đặt chân đến các khu vực khác.
Chính vì thế, khu Nam sau giờ học luôn chật kín học sinh.
Nhìn sang phải hay trái cũng thấy toàn đồng phục.
Chúng tôi rẽ qua những "dòng lũ" đồng phục, hướng đến tiệm bánh crepe mà Kunizaki đã nói.
Dọc đường có ghé qua vài chỗ, nhưng khoảng ba mươi phút sau, chúng tôi cũng đến được đích.
"Tenka ăn gì nào?"
"Chắc là dâu tây socola, kem đánh bông thêm nhiều ấy~"
"Ồ, nghe ngon ghê. Còn Maria-chan?"
"Tôi có lẽ sẽ chọn bánh crepe chuối."
"Hả? Sao không phải chuối socola?"
"Tôi thích kem tươi hơn."
"Vậy à~. Thế thì, tôi sẽ chọn kem trái cây sundae vậy. Mọi người cùng nếm thử nhé~"
Nhóm ba cô gái vui vẻ chọn bánh crepe.
"Cha, cha, mấy lời kiểu này của con gái nghe hay ghê ha~"
"Ừ, đúng vậy."
Kunizaki gật gù đồng tình nên tôi cũng tán thành.
"Mà Raiha tính ăn gì?"
"Tôi không hảo đồ ngọt lắm. Nếu được thì cà phê."
"Ở tiệm crepe làm gì có cà phê. Nước ép thì sao?"
"Ặc! Raiha cũng tính để tôi nếm thử cơ mà~"
Rui nghe thấy thế thì lẩm bẩm than vãn.
"Đặt cái yogurt sundae bên kia đi mà~"
"Bảo tôi vậy thì..."
"Nếu anh đặt, tôi sẽ đút cho anh ăn đó~"
Rui làm nũng, lăn lóc như một con mèo.
Nghe vậy, Kunizaki liền nói:
"Nếu vậy thì để tao mua cho!"
"Kunizaki không cần."
"Tại sao chứ!"
"Hừm, được rồi. Tôi mua. Nhưng, tôi chỉ ăn được một miếng thôi nhé?"
Cũng không tốn kém gì mấy, chi bằng chiều lòng mọi người.
Đã quyết định xong món, không đợi quá vài phút, chúng tôi nhận đủ phần bánh crepe của cả năm người rồi ngồi vào bàn ngoài trời.
"Ài da, dù sao thì cũng may là không ai trong chúng ta bị dính vụ 'kiểm tra sức khỏe' đó nhỉ~"
Trong lúc chuyện trò rôm rả, vừa ăn crepe, Kunizaki chợt cảm thán.
"Đúng là vậy nhỉ~, Kunizaki mà có siêu năng lực thì chắc dùng vào mấy chuyện bậy bạ lắm đó~"
"Rui-chan nãy giờ sao cứ nói quá đáng vậy chứ!?"
"Kunizaki-san sẽ không làm thế đâu ạ. Phải không, Kunizaki-san?"
"Ơ, à..."
"Đừng có ú ớ chỗ đó chứ Kunizaki."
Thật là, cái tên bạn này.
Mà, nếu bị đôi mắt thuần khiết của Maria nhìn chằm chằm, chắc nói dối cũng khó.
"Mà nói về chuyện đó thì..."
Lúc đó, Tenka vừa nhồm nhoàm ăn bánh crepe dâu socola vừa chen vào.
"Hôm trước tôi nghe được một tin đồn kỳ lạ."
"Tin đồn kỳ lạ?"
"Ừ."
"Gì vậy? Chuyện gì thế?"
Rui tò mò hỏi, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Tenka.
"Tin đồn về người bị dính 'kiểm tra sức khỏe'."
"Hả?"
Câu chuyện bất ngờ khiến tất cả đều ngớ người.
"Nhưng mà, năm nay 'kiểm tra sức khỏe' đâu có ai dương tính đâu?"
"Á, xin lỗi xin lỗi. Không phải chuyện năm nay đâu."
Tenka xin lỗi vì đã gây hiểu lầm, rồi tiếp tục câu chuyện.
"Thì đó, thầy Ryuto nói xác suất dương tính là dưới 0,01% đó, nhưng ngược lại, cũng có nghĩa là cứ một vạn người thì sẽ có một người bị dính đúng không?"
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu phụ họa.
"Và, tin đồn là chuyện gì sẽ xảy ra với những người bị dương tính đó. Nghe nói là họ sẽ bị gửi đến một tổ chức nghiên cứu thật sự để điều tra chuyên sâu về siêu năng lực, và sẽ không bao giờ trở về nữa đâu~"
"...Cái tin đồn đó, cô nghe từ ai vậy?"
"Tôi nghe từ tiền bối trong hội học sinh đó."
Tenka thản nhiên đáp.
"Sợ quá đi mất! Vậy chẳng lẽ chúng ta cũng có khả năng bị gửi đến tổ chức nghiên cứu đó sao?!"
Kunizaki kêu lên.
"Bình tĩnh đi Kunizaki. Chắc chỉ là tin đồn thôi mà."
"V-vậy sao ạ?"
Maria có vẻ cũng hơi sợ hãi, giọng nói cô bé run run.
Tenka chắc cũng không có ý xấu... Chi bằng tôi giúp cô bé một tay.
"Chắc chắn đó chỉ là tin đồn nhảm."
Lần này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
"Số học sinh trung bình mỗi khối của học viện này là khoảng một trăm người. Học viện được thành lập vào năm sau Chiến tranh Thần thoại, vậy là năm nay là năm thứ chín khai trường."
Học viện này có ba khối.
Do đó, số học sinh nhập học năm đầu tiên có lẽ là tối đa ba trăm người, nhưng từ năm sau trở đi, mỗi năm chỉ tăng thêm khoảng một trăm người.
"Tính ra thì tổng số học sinh ở học viện này, kể cả những người đã tốt nghiệp, tối đa cũng chỉ khoảng ba nghìn người – ít hơn một phần ba của một vạn người. Trong số đó, người trúng cái xác suất một phần vạn thì hiếm lắm."
"Hừm~ mấy lời của Raiha-kun toàn số là số làm tôi rối hết cả đầu."
Tenka lắc đầu loạn xạ.
Tôi nhún vai.
"À, ít nhất thì cái xác suất mà tiền bối kể chuyện đó đã nhìn thấy người thực sự bị đưa đến viện nghiên cứu là cực kỳ thấp."
"Tức là, tin đồn đó không đáng tin cậy đúng không ạ?"
Maria thở phào nhẹ nhõm.
"Mơ! Tôi đã nói ngay từ đầu là tin đồn mà~. Chuyện vặt vãnh như truyền thuyết đô thị thôi mà~"
Có vẻ Tenka chỉ có ý định góp vui cho câu chuyện, nên cô bé tỏ thái độ bất mãn với phản ứng của chúng tôi.
"Nói là truyền thuyết 'đảo' thì đúng hơn là truyền thuyết 'đô thị' nhỉ."
"Hừm~ Rui-chan cũng thế~"
"À ha ha, xin lỗi xin lỗi. Nào, ăn crepe của tôi đi."
Rui cười, đưa bánh crepe của mình cho Tenka.
"Hựm!"
Tenka cắn một miếng bánh crepe của cô bé.
"Ngọt!"
Thái độ của Tenka ngay lập tức vui vẻ trở lại.
Vừa xoa đầu cô bé, Rui lại mở lời.
"Nhắc đến 'truyền thuyết' của 'đảo' thì, mọi người có biết chuyện này không?"
"Gì nữa, lại là tin đồn à?"
"Kệ đi, nghe đã nè~"
Rui vừa cười vừa kể.
"Cái hòn đảo này á~, được gọi là đảo nhân tạo đúng không? Nhưng mà, không ai biết nó được xây dựng như thế nào đâu."
"Hả? Ý gì vậy?"
Kunizaki nghiêng đầu.
"Thì đó, đúng như lời tôi nói. Không có bất kỳ tài liệu nào ghi chép về phương pháp xây dựng hòn đảo giữa biển khơi, hay thậm chí là công ty xây dựng nào của nước nào đã nhận thầu công trình này nữa~"
"...Mà tiện thể, chuyện đó thì..."
"Thì tôi nói là tin đồn mà."
Rui lảng tránh câu hỏi của tôi rồi đáp.
Tin đồn, à.
"Mà ai xây đảo thì quan trọng gì chứ!"
Kunizaki nói vậy rồi chuyển chủ đề.
"Hơn cả đó là có đủ chỗ chơi hay không kìa. Tao muốn đi karaoke cùng mọi người!"
"Karaoke à~. Tôi chưa đi bao giờ nên rất mong chờ."
"Hả, Rui-chan lần đầu đi karaoke? Bất ngờ đó!"
Kunizaki và Rui hào hứng bàn luận về karaoke.
"..."
Hòn đảo này rộng lớn.
Mới nhập học có năm ngày, vẫn còn rất nhiều nơi tôi chưa khám phá hết.
Cùng năm người này đi chơi khám phá thì chắc là vui lắm.
Tôi nghĩ vậy.
"Có nhiều nơi để chơi thì tốt thật, nhưng không có nhà thờ thì hơi phiền một chút ạ."
Maria thở dài, nghịch chiếc thánh giá đeo trên cổ.
"Hê, đảo này không có nhà thờ à. Mà Maria-chan sao lại biết chuyện đó?"
"Tôi đã tìm hiểu trước rồi ạ. Hóa ra là trên đảo Laurasia này không có nhà thờ nào, và cũng không có linh mục nào của Giáo hội Thánh chân lý cả."
"Vậy à~"
"Vì vậy mà không có buổi lễ Chủ Nhật nào cả, tôi chỉ còn cách cầu nguyện trong phòng riêng thôi."
"Thế thì đúng là vấn đề sống còn với Maria-chan rồi đó~, mà đâu có chết đâu ha."
Rui không phải tín đồ nên khó lòng đồng cảm, trả lời có vẻ hơi qua loa.
"Vâng. Không chết đâu ạ, nhưng mà phiền phức lắm."
Maria không có vẻ gì là khó chịu, cô bé đưa tay áp má, gật đầu.
"Nhưng mà, tại sao hòn đảo này lại không có nhà thờ nhỉ?"
Kunizaki tò mò hỏi, như muốn tiếp tục câu chuyện.
"...À, vì Giáo hội Thánh chân lý và Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia không hòa thuận với nhau, nên việc không có cơ sở nhà thờ trên đảo cũng là điều dễ hiểu thôi."
"Hả?"
Kunizaki quay lại nhìn tôi, có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ có câu trả lời.
"Hai bên đó không ưa nhau hả?"
Rui cũng tỏ vẻ thích thú, lắng nghe câu chuyện.
Tôi thấy mình lỡ lời một chút, nhưng chắc nói ra cũng không thành vấn đề.
Tôi khẽ hạ giọng, bắt đầu kể.
"Ban đầu, những bí quyết liên quan đến các điều huyền bí, bao gồm cả dị giáo, đều do Cựu Giáo hội độc quyền nắm giữ. Nào, việc trừ quỷ xưa nay vẫn là công việc của các linh mục mà phải không?"
"Cựu Giáo hội" ở đây là một trong ba tôn giáo lớn trên thế giới, tiền thân của Giáo hội Thánh chân lý mà Maria vừa nhắc đến.
Mười năm trước, sau Chiến tranh Thần thoại, lòng thù hận của toàn thế giới đối với "Thần" dâng cao, và Cựu Giáo hội đã biến đổi thành Giáo hội Thánh chân lý hiện nay.
Nói một cách đại khái, họ đã loại bỏ từ "Thần" khỏi tôn giáo.
Họ loại bỏ từ "Thần" khỏi Kinh Thánh, thống nhất dùng từ "Chúa", và cấm gọi linh mục là cha sứ.
Mặt khác, các vị thần đã gây ra Chiến tranh Thần thoại đều bị coi là "dị thần".
Và họ tuyên truyền rằng Chiến tranh Thần thoại kết thúc chỉ trong ba ngày là do Chúa đã tiêu diệt các dị thần.
Ngoài ra, họ còn thực hiện những cải cách lớn trong giáo lý, chẳng hạn như thay đổi định nghĩa về Thiên đường.
Mà thôi, chuyện đó không liên quan đến vấn đề hiện tại, xin phép tạm gác lại.
"Và, việc xử lý hậu quả Chiến tranh Thần thoại cũng lẽ ra phải do Giáo hội chủ trì. Bởi vì cuộc chiến này là do các dị thần gây ra. Với danh nghĩa Chúa, việc thanh tẩy và đưa thế giới trở lại bình thường là công việc của Giáo hội."
Dĩ nhiên, trong đó cũng bao gồm cả ý đồ của Giáo hội là coi các dị thần là "ác", và thông qua việc loại bỏ các hiện tượng thần tính, hay nói đúng hơn là thảm họa chiến tranh, Giáo hội sẽ lấy lại quyền uy đã mất.
Nhưng, tôi ngừng lời.
"Khi đó, Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia xuất hiện, và cướp đoạt mọi quyền hạn liên quan đến Chiến tranh Thần thoại."
"Nói tóm lại là, họ cướp việc hả?"
"Ừm, nói trắng ra là vậy đó."
Tôi gật đầu trả lời câu hỏi của Kunizaki.
Nghe nói ngày xưa, ngay cả những chuyện như thế này cũng không được phép tiết lộ ra ngoài.
Nhưng giờ đây, sự tồn tại của thần đã được công khai, và các hiện tượng thần tính vẫn còn rải rác khắp nơi.
Đồng thời, việc con người có cách đối phó với những điều bí ẩn, siêu nhiên đó đã được Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia chứng minh trên toàn thế giới.
Mặt khác, Giáo hội, vốn đang cạnh tranh với Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia hàng ngày, cũng đang cố gắng quảng bá cho công chúng rằng họ cũng nắm giữ những bí quyết tương tự. Vì vậy, nói những chuyện này cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, nhìn phản ứng của Kunizaki và những người khác, có vẻ như các hoạt động truyền thông đó không mấy thành công.
Thấy vậy, Kunizaki lại nghiêng đầu, như thể tôi vẫn chưa giải thích đủ.
"Tao vẫn không hiểu lắm. Bình thường nếu có người làm việc hộ mình thì phải thấy may mắn chứ."
"Về phần đó thì có rất nhiều chuyện phức tạp của người lớn."
Không cần thiết phải phơi bày hết những suy nghĩ thầm kín của Giáo hội, nên tôi cười xòa lấp liếm.
"Thôi, vì những lý do đó mà Giáo hội và Tổ chức Quản lý luôn xảy ra xung đột về quyền hạn. Đó là lý do tại sao hai bên không hòa thuận với nhau."
Tôi kết thúc câu chuyện.
"Raiha-kun hiểu biết rộng thật đó~"
Tenka gật đầu tỏ vẻ khâm phục.
Nhưng rồi cô bé cụp mày, nhìn Maria.
"Thế thì~, có vẻ như sau này trên đảo cũng sẽ không có nhà thờ đâu nhỉ, Maria-chan."
"Vâng, đúng vậy ạ."
Maria gật đầu, vẻ cam chịu.
"Raiha-kun có thấy bất tiện không?"
Tenka nhìn chiếc thánh giá tôi đeo trên cổ rồi hỏi.
Tôi đáp:
"Tôi vốn dĩ không hay cầu nguyện lắm, vì tôi là tín đồ không tốt."
Sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục hàn huyên một lúc lâu.
"Sắp đến giờ tối rồi. Học sinh hãy trở về ký túc xá."
Một nhân viên bảo vệ cầm loa phóng thanh xuất hiện và bắt đầu thông báo.
À, sắp hoàng hôn rồi sao.
Ký túc xá của học viện này rất nghiêm ngặt về giờ giới nghiêm, nhưng thực ra nội quy chỉ ghi "phải về ký túc xá trước khi mặt trời lặn".
Tức là không có giờ cụ thể.
Vậy làm sao học sinh biết được giờ giới nghiêm? Học viện sẽ kiểm tra chính xác thời điểm hoàng hôn của ngày đó, và bắt đầu thông báo trên toàn đảo từ một giờ trước đó.
Sau hoàng hôn là "giờ tối", mọi hoạt động ra ngoài đều bị cấm.
Phớt lờ quy định sẽ bị viết bản kiểm điểm và cấm túc.
Ngoài ra còn có rất nhiều hình phạt khác.
Cô Kōbako cũng đặc biệt lưu ý về điều đó.
Vì đây là hòn đảo toàn học sinh, nếu không có kỷ luật chặt chẽ thì sẽ dễ hỗn loạn, v.v.
Cá nhân tôi không phải kiểu người thích la cà chơi bời phố xá về đêm, nên giờ giới nghiêm là mấy giờ cũng không thành vấn đề, nhưng:
"Ê, đã giờ tối rồi à~"
"Chưa chơi đã gì cả~"
Những người như Kunizaki hay Rui thì lại tỏ vẻ bất mãn tràn trề.
"Thôi nào, mai vẫn còn có thể chơi mà, ngoan ngoãn về thôi nào~"
Tenka dỗ dành hai người.
Dù sao thì đến giờ tối, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, nên cũng không có lý do gì để chống đối quy định.
Kunizaki và Rui cũng miễn cưỡng đứng dậy.
Và cứ thế, chúng tôi cùng các học sinh khác trở về ký túc xá.
Các ký túc xá do học viện chuẩn bị được xây dựng ở một vài nơi thuộc các khu Đông, Tây, Nam, Bắc của hòn đảo.
Tôi, Kunizaki và Maria ở ký túc xá Nam, Tenka ở ký túc xá Đông, Rui ở ký túc xá Tây.
"Vậy thì, hẹn gặp lại nhé~"
"Hẹn mai gặp lại~"
Tại ngã tư trên đường đi, tôi chia tay Rui và Tenka.
Tôi, Kunizaki và Maria ba người hướng về ký túc xá Nam.
"Mà này, chúng ta ở ký túc xá Nam đúng là may mắn thật đó ha~"
"Ừ, đúng vậy."
"Đúng thế ạ."
Nhiều học sinh thường đến khu Nam sau giờ học, nên ký túc xá Nam, gần nhất, được coi là "vé may mắn". Ngược lại, ký túc xá Bắc thì bị coi là "vé xui".
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã đến ký túc xá Nam.
Các ký túc xá sinh viên đều có cấu trúc cơ bản giống nhau, cao bốn tầng.
Ký túc xá nam và ký túc xá nữ không phải là các tòa nhà riêng biệt mà là một tòa nhà duy nhất, nhưng phòng của nam và nữ được phân chia hoàn toàn ở hai bên trái phải của tòa nhà, không thể đi lại giữa hai bên.
Tất nhiên, cổng ra vào của nam và nữ cũng riêng biệt, và việc ra vào của học sinh luôn được giám sát từ phòng quản lý ký túc xá gần cổng.
"Vậy thì, Maria-chan cũng hẹn mai gặp lại nha~!"
"Hẹn mai gặp lại."
"Vâng. Hẹn mai gặp lại."
Sau khi chia tay Maria ở trước cổng, tôi đẩy lưng Kunizaki, người vẫn còn vẫy tay với cô bé, rồi bước vào cổng dành cho nam.
"Vậy thì, tôi ở trên lầu đây."
"Ờ. À, mà Raiha ăn cơm lúc mấy giờ vậy?"
Kunizaki níu tôi lại khi tôi định leo cầu thang và hỏi.
Phòng ăn của ký túc xá mở cửa từ năm đến tám giờ tối, trong khoảng thời gian đó có thể ăn bất cứ lúc nào.
"Tôi có cuốn sách muốn đọc sớm. Cũng không chắc khi nào mới đọc xong nữa."
"Gì vậy~. Tôi với sách thì cái nào quan trọng hơn chứ~?"
Kunizaki nói với vẻ bất mãn.
Có vẻ như hắn ta định đợi tôi cùng ăn.
Thật khó xử khi phải từ chối...
"Xin lỗi nhé."
"Raiha đúng là đáng ghét mà~"
"Nghe kinh tởm quá đó."
"Ha ha ha, vậy thì Raiha cũng hẹn mai gặp lại nhé~"
Tôi cười gượng vẫy tay đáp lại rồi đi về phòng mình.
Căn phòng được phân cho tôi là căn phòng cuối cùng ở tầng bốn của ký túc xá.
Tức là, căn phòng xa nhất từ cổng.
Mặc dù có thang máy, nhưng theo quy định chỉ học sinh năm hai và năm ba mới được sử dụng.
Việc phân phòng được quyết định hoàn toàn ngẫu nhiên khi nhập học, nên Kunizaki, người trúng căn phòng ở tầng một, đã cười chê tôi là kẻ xui xẻo.
"Phù..."
Cuối cùng cũng đến được phòng, tôi mở khóa bằng thẻ điện tử.
Bước vào phòng, bật điện lên, rồi đặt cặp xuống sàn.
À, đúng như Kunizaki nói, bình thường thì căn phòng này sẽ là một cái "vé xui".
Nhưng tôi lại thấy mình may mắn.
Không, đối với chúng tôi thì đúng hơn.
Cốc... Cốc...
Lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên từ ban công.
Tôi không mấy ngạc nhiên, mở rèm cửa ra.
Thế rồi, tôi thấy đó là – Maria, người tôi vừa chia tay cách đây ít phút.
"Tôi đã chờ anh."
"Tôi đâu có chờ, không sao đâu. Vào đi."
Đưa con gái vào phòng con trai tất nhiên là vi phạm nội quy ký túc xá.
Nhưng tôi không bận tâm, vẫn để cô bé vào trong.
Tôi cũng không thắc mắc tại sao cô bé lại xuất hiện từ ban công.
Vì tôi đã biết cô bé sẽ đến phòng tôi theo cách này.
Việc tôi cho rằng mình may mắn khi có căn phòng ở tầng bốn là vì từ tầng thượng có thể dễ dàng dùng dây thừng để leo xuống.
Tại sao tôi và Maria lại phải lén lút như đang hẹn hò bí mật thế này?
Điều đó có liên quan đến mục đích thực sự của tôi khi đến hòn đảo này.
4
Mười năm trước, mất đi tất cả, tôi trở thành trẻ mồ côi.
Tôi được nhận vào một cô nhi viện.
Không, nói đúng ra thì không phải.
Tôi đã cố ý tìm kiếm và tự mình bước vào cô nhi viện đó.
Đó là một cơ sở của Giáo hội Thánh chân lý, mà vào thời điểm đó vẫn còn mang tên Cựu Giáo hội.
Nhưng cũng có vô số cô nhi viện khác do Giáo hội điều hành.
Việc tôi cố tình chọn nơi đó dĩ nhiên có lý do.
Đó là vì cơ sở đó – là chi nhánh Nhật Bản của Trung tâm đào tạo chiến binh trừ tà dị giáo của Giáo hội.
"Hãy dạy tôi cách giết lũ Thần rác rưởi."
Nói xong câu đó, tôi đã bước vào cơ sở ấy.
Và mười năm trôi qua.
Mỗi ngày tôi đều thổ huyết.
Hành hạ thể xác là một việc hàng ngày, ngoài ra tôi còn bị nhồi nhét mọi loại kiến thức học thuật, bao gồm cả ngoại ngữ.
Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ rằng những giáo quan tàn nhẫn ấy là những kẻ không phải người.
Mãi cho đến gần đây tôi mới được công nhận là đã trưởng thành.
Đồng thời, tôi được giao nhiệm vụ xâm nhập vào hòn đảo này.
Mệnh lệnh tôi nhận được từ Giáo hội chỉ có một:
"Hãy phơi bày toàn bộ sự thật về những gì Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia đang làm trên đảo Laurasia."
Nơi đây, đảo Laurasia, có quá nhiều bí ẩn.
Chẳng hạn, Rui có lẽ đã kể nó như một truyền thuyết đô thị hay một tin đồn, nhưng thực sự không ai biết hòn đảo này được xây dựng như thế nào.
Mặc dù số tín đồ đã giảm đáng kể do ảnh hưởng của Chiến tranh Thần thoại, nhưng mạng lưới thông tin của Giáo hội vẫn trải rộng khắp thế giới.
Thế nhưng, vẫn không ai biết khi nào, ai đã thực hiện một công trình xây dựng vĩ đại đến mức này.
Hơn nữa, hòn đảo nhân tạo này thậm chí không phải là một siêu phao nổi, mà nền móng của nó được xây dựng từ đáy biển.
Khác hẳn với việc lấp đầy những vùng nước nông gần đất liền.
Lục địa Á-Âu từng tồn tại ở đây, là nơi mà Thần Thor của thần thoại Bắc Âu và Thần Takemikazuchi của thần thoại Nhật Bản – hai vị thần sấm sét của hai thần thoại đã đụng độ.
Trận chiến của hai vị thần này, những võ thần đại diện cho cả hai thần thoại, vô cùng khủng khiếp, sự va chạm dữ dội đó đã phá hủy một phần ba lục địa lớn nhất thế giới.
Đảo Laurasia chính là hòn đảo được xây dựng ngay tại tâm chấn của vụ nổ đó.
Không thể đoán được cái hố được khoét ở đây sâu đến mức nào.
Làm thế nào mà họ lại xây dựng được một hòn đảo ở một nơi như vậy, hơn nữa chỉ trong một năm?
Ngay từ đầu, công nghệ hiện đại có khả năng làm được điều đó không?
Chỉ riêng nguồn gốc của hòn đảo đã đặt ra bao nhiêu câu hỏi bí ẩn.
Hơn nữa, bí ẩn sâu sắc nhất, bao trùm trong bóng tối, chính là sự hình thành của Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia.
Tổ chức này ra đời gần như cùng lúc với sự hoàn thành của đảo Laurasia.
Thêm vào đó, họ đã lợi dụng sơ hở của Giáo hội, vốn vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn, để đoạt lấy mọi quyền kiểm soát, bao gồm việc khởi xướng các cuộc kiểm tra chung trên toàn thế giới và giải quyết hậu quả của các hiện tượng thần tính.
Dù đang trong thời kỳ hỗn loạn, ảnh hưởng của Giáo hội lúc bấy giờ vẫn vô cùng to lớn.
Ít nhất thì không đời nào họ lại chịu lép vế trước một thế lực mới nổi – nếu là bình thường.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại thì như các bạn thấy đó.
Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia kiểm soát mọi thứ liên quan đến Chiến tranh Thần thoại, không cho Giáo hội bất kỳ quyền can thiệp nào.
Làm thế nào mà bọn chúng lại có được sức mạnh vượt qua ảnh hưởng của Giáo hội, bối cảnh thành lập của chúng là gì, tất cả đều nằm trong bóng tối.
Quá đỗi khó hiểu.
Quá đỗi đáng sợ.
Liệu có điều gì bất thường đang đứng đằng sau không?
Giới thượng tầng Giáo hội – và cả tôi – muốn biết danh tính của điều gì đó đứng sau Tổ chức Quản lý.
Thần xuất hiện trên mặt đất, rồi biến mất mười năm trước.
Hòn đảo này và Tổ chức Quản lý ra đời một năm sau đó.
Liệu chuỗi sự kiện này có thực sự không liên quan gì đến nhau không?
Hay, điều bất thường kia có liên quan đến các vị Thần không?
Sau nhiều năm điều tra, Giáo hội đã phát hiện ra rằng Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia đang giấu điều gì đó trên hòn đảo này.
Thế là Giáo hội đã cử tôi, người đáp ứng đủ điều kiện nhập học vào học viện, đến đây.
Để điều tra xem điều gì đó đang đứng sau Tổ chức Quản lý, và chúng đang làm gì trên hòn đảo này.
"..."
Tôi hiểu rằng đây là một phần của cuộc tranh giành quyền lực giữa Giáo hội và Tổ chức Quản lý.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn tham gia nhiệm vụ này vì tôi nghĩ rằng mình có thể tìm thấy manh mối về các vị Thần.
Em gái tôi biến mất mười năm trước.
Để biết tung tích của em, tôi chỉ còn cách tìm ra vị Thần đã tấn công anh em chúng tôi.
Dĩ nhiên, không rõ điều gì đang đứng sau Tổ chức Quản lý có liên quan đến danh tính của vị Thần mười năm trước hay không.
Nhưng dù là sợi dây khả năng mong manh đến đâu, chỉ cần là để tìm em gái, tôi sẽ dốc hết sức mình để nắm lấy nó.
Đó là mục đích thực sự của tôi khi đến hòn đảo này.
Tôi dự định sẽ bắt đầu hành động để thực hiện mục tiêu đó ngay trong đêm nay.
Dự định... là vậy, nhưng.
"Maria, buông tôi ra được rồi đó."
"Không chịu đâu, Raiha tiền bối."
Nói rồi, Maria vẫn ôm chặt lấy tôi hơn mười phút kể từ khi vào phòng.
Xin lưu ý rằng, tôi và Maria là bạn cùng lớp.
Thế nhưng, việc cô bé gọi tôi là "tiền bối" khi chỉ có hai người có lý do riêng.
Ban ngày, khi nói chuyện với Kunizaki, tôi đã nói rằng tôi và cô bé xuất thân từ cùng một cơ sở.
Đó là đúng theo nghĩa đen – tức là, cô bé cũng như tôi, là người đã trải qua huấn luyện để trở thành chiến binh trừ tà dị giáo.
Cách gọi "tiền bối" là tàn dư từ thời chúng tôi ở cơ sở đó.
Maria, người cũng đủ tiêu chuẩn nhập học vào học viện như tôi, đã cùng tôi đến hòn đảo này dưới hình thức hỗ trợ cho nhiệm vụ xâm nhập lần này, nhưng...
"Maria."
"Tiền bối, ban ngày anh còn để Rui-san ôm trong lớp mà. Nên tôi cũng sẽ ôm anh."
"Anh đã thuyết giáo Rui là đừng có bám vào người mà."
"Tôi thì không sao cả."
Maria thản nhiên đáp rồi tiếp tục ôm chặt lấy tôi.
"..."
Bất đắc dĩ, tôi đành từ bỏ việc kháng cự.
Cứ thế thêm mười phút nữa trôi qua.
Đồng hồ điểm sáu giờ một phút.
Bên ngoài đã tối mịt, hẳn lúc này đội bảo vệ cũng đã tuần tra xong xuôi.
Thôi được rồi, cũng đến lúc thay đổi trạng thái thôi.
“Maria.”
“Vâng.”
Lần này Maria đáp lời rất ngoan ngoãn. Dù thỉnh thoảng cô bé cũng có những hành động lạ lùng, nhưng về cơ bản thì Maria là một cô gái rất nghiêm túc.
“Vậy, cô đã hoàn thành việc phân tích ma thuật trên khu ký túc xá học sinh chưa?”
“Vâng ạ.”
Maria gật đầu. Chúng tôi không hề hành động trong suốt năm ngày kể từ khi nhập học cho đến tận hôm nay, là bởi ngay từ ngày đầu tiên đã nhận ra rằng toàn bộ tòa nhà này đã bị giăng một loại ma thuật nào đó.
“Ma thuật được giăng trong tòa nhà này là loại ngược lại với cái gọi là kết giới xua người—nói cách khác, đó là một dạng ma thuật khiến người ta mất đi mong muốn rời khỏi tòa nhà này.”
Maria giải thích về ma thuật đã điều tra được trong tòa nhà suốt năm ngày qua. Về phương diện ma thuật thì cô bé có tố chất cao hơn, nên kết quả phân tích của cô hẳn là đáng tin.
“Một ma thuật giam người trong tòa nhà, à.”
“Đúng vậy. Tuy nhiên, em và tiền bối Raika sẽ không bị ảnh hưởng nhờ những cây thánh giá này.”
Nói rồi, Maria khẽ giơ cây thánh giá của mình lên. Thánh giá này là một trong những trang bị cơ bản được cấp cho những người săn dị giáo, có tác dụng đẩy lùi lời nguyền và ma thuật gây hại cho thân thể. Thực tế thì Maria, với cây thánh giá này, đã đi ra sân thượng—tức là bên ngoài—rồi đến tận phòng tôi.
Thế nhưng, những học sinh bình thường không có vật ấy trong tay, e rằng ngay cả ý muốn bước ra ngoài cũng không có.
“Hơn nữa, ma thuật này dường như chỉ được kích hoạt trong thời gian buổi đêm.”
“Để đảm bảo quy tắc của ký túc xá... mà làm thế này thì hơi quá rồi.”
Một ma thuật tầm cỡ này vẫn nằm trong phạm vi kỹ năng của nhân giới. Vì vậy, cũng có khả năng Cơ quan Quản lý Bữa Tiệc Thánh Eucharistia đã giăng nó.
Giả sử Cơ quan Quản lý Bữa Tiệc Thánh Eucharistia là kẻ đứng sau, thì:
“Họ đang làm gì đó vào ban đêm mà không muốn học sinh thấy chăng?”
Suy nghĩ như vậy là hợp lý.
Maria cũng im lặng gật đầu, bày tỏ sự đồng tình với ý kiến của tôi. Dù tôi không nói rằng điều này đã được xác nhận hoàn toàn.
“Dù sao thì, vẫn cần phải điều tra hòn đảo vào ban đêm thôi.”
Ít nhất thì, hành động tiếp theo đã được quyết định.
“Theo kế hoạch, tôi sẽ tự mình bắt đầu điều tra hòn đảo ngay bây giờ.”
“Vâng, đã rõ. Tiền bối có cần mang theo vũ khí không ạ?”
“Không cần thiết.”
Nhiệm vụ của tôi chỉ là thâm nhập và điều tra. Nói cách khác, điều quan trọng nhất là không bị phát hiện, và một khi rơi vào tình huống phải dùng vũ khí thì nhiệm vụ coi như thất bại.
Giả sử thất bại, thì con đường thoát khỏi hòn đảo này chỉ có thể là đường biển. Nếu muốn chạy trốn, tôi không còn cách nào khác ngoài cướp tàu, và nếu gây ra một sự vụ lớn như vậy, chắc chắn Giáo hội cũng sẽ không che chở hay che giấu tôi.
Vậy thì thà không mang theo vũ khí còn tốt hơn.
“Maria hãy quay về phòng mình. Vạn nhất tôi không quay lại, hãy liên lạc với Giáo hội.”
“Rõ rồi ạ. Tiền bối Raika thì không cần lo lắng, nhưng mong tiền bối hãy giữ an toàn.”
Tôi ra ban công trước Maria, chuẩn bị dây cáp. Rồi, cũng như cô bé, tôi dùng dây cáp lặng lẽ trượt từ ban công tầng bốn xuống đất.
“…”
Tôi chú ý tránh khỏi tầm nhìn của phòng giám thị, rồi rời khỏi khu ký túc xá học sinh.
5
Đầu tiên tôi quyết định đi đến học viện.
Tôi không hoàn toàn chắc chắn có điều gì ở đó. Chỉ là tôi nghĩ, nếu chính hòn đảo này được tạo ra với một mục đích nào đó của Cơ quan Quản lý Bữa Tiệc Thánh Eucharistia, thì hẳn học viện được xây dựng ngay trung tâm của nó sẽ ẩn chứa điều gì đó.
Ban đầu không có mục đích cụ thể nào. Tôi tạm tin vào trực giác của mình và bắt đầu di chuyển cẩn trọng trên con đường giống như đường đi học thường ngày.
...Nhưng dù mất gần gấp ba lần thời gian bình thường, tôi vẫn không nhìn thấy cả tòa nhà trường học.
Tôi cảm thấy có gì đó bất thường nên dừng lại, rồi nhận ra lý do.
Xung quanh quá yên tĩnh.
Vì thế tôi trở nên quá nhạy cảm với việc làm tiêu biến tiếng bước chân của mình một cách lạ lùng, và tốc độ di chuyển đã giảm đến mức cực đoan.
“…”
Sự tĩnh lặng đau nhói đến tai. Gió thổi qua con phố không người cảm giác càng thêm lạnh lẽo.
Thời gian đêm.
Ban đầu khi nghe đến cái tên này, tôi đã nghĩ nó thật đơn giản, nhưng khi thực sự trải nghiệm, tôi cảm thấy nó hợp lý một cách lạ thường.
Ngày và đêm.
Trước giờ tôi chưa từng để ý, nhưng đêm là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với ngày.
Sinh vật nín thở, không khí trở lạnh, âm thanh ngừng bặt.
Tôi bất giác đứng sững, trong không gian tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng máu chảy trong tai.
Lòng cồn cào không phải vì sợ hãi, mà là sự kính sợ.
Một không gian vắng đi tạp âm khiến người ta nhận ra sự nhỏ bé của bản thân và sự rộng lớn của thế giới.
Trước những thứ khổng lồ hơn mình rất nhiều, con người thường cảm thấy kính sợ hơn là sợ hãi. Đó là cảm xúc mà con người từng dành cho thần linh và tự nhiên.
Thành phố này, hòn đảo này, đang khiến con người một lần nữa nhận ra điều đó.
『───i』
...Hả?
Vừa nãy, có tiếng ai đó.
Tôi lập tức nấp vào một góc khuất và quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng ai. Xung quanh vẫn yên ắng đến rợn người.
...Chắc là do mình tưởng tượng ra?
Thế nhưng, đó là một âm thanh đọng lại trong tai một cách kỳ lạ.
Không, không có thời gian để lãng phí ở đây.
Tôi tiếp tục di chuyển, hướng về phía học viện.
Leo một con dốc nhẹ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy tòa nhà trường học.
Vừa cảnh giác xung quanh vừa vượt qua cổng trường, tôi nhẹ nhàng tiến lại gần lối ra vào thì...
Ngay lúc đó.
“───A.”
Bỗng nhiên ngẩng lên, tôi thấy có người trên mái nhà trường học. Từ độ dài mái tóc, có lẽ đó là một cô gái.
Cô gái đó, với ánh trăng phía sau lưng, đang mặc—một bộ giáp kỵ sĩ màu bạc.
Quanh cổ có cà vạt. Viền giáp xòe ra như một chiếc váy.
Cứ như là đồng phục học viện và giáp trụ đã hòa làm một vậy.
Có thể nói là một bộ trang phục kỳ lạ, nhưng không hiểu sao dáng vẻ đó lại đẹp đẽ một cách kỳ lạ.
Sự tĩnh lặng của đêm khuya, cùng với ánh trăng sắp đổ xuống, khiến dáng đứng của cô ấy hiện lên đầy thần bí.
“───”
Ánh mắt cô gái khẽ rũ xuống.
Chúng tôi đã chạm mắt.
“Charlotte-senpai?”
Dù khuất trong bóng tối khó nhìn rõ, nhưng khuôn mặt đó quen quen. Là học sinh năm hai của học viện, Charlotte Lovepain, người tôi đã tình cờ gặp ở cổng trường khi tan học hôm nay.
Không biết có phải do sự khác biệt giữa ngày và đêm hay không, mà ấn tượng tôi nhận được hơi khác. Lần đầu nhìn thấy, cô ấy mang một khí chất mong manh, nhưng bây giờ, cô ấy sắc sảo và thanh khiết như một lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ...
Trong lúc tôi nín thở nhìn cô ấy.
Đột nhiên, dáng người đó nhảy khỏi mái nhà.
“Cái gì?!”
Nhảy lầu tự... không phải.
Cô ấy rõ ràng đang rơi xuống—không, đang nhảy vọt nhắm thẳng vào tôi.
“Hãy đến, Nothung!”
Charlotte-senpai hét lên giữa không trung. Ánh sáng tụ lại trong tay cô ấy, hình thành một thanh kiếm.
Không giống kiếm Nhật. Một thanh kiếm kỵ sĩ hơi rộng bản.
Chuôi kiếm được trang trí bằng bạc, và một viên ngọc màu đỏ tươi được nạm vào đó.
Lưỡi kiếm không hề tì vết.
Và quỹ đạo của lưỡi kiếm đó đang nhắm vào tôi—!
“Khụ!”
Tôi lao người về phía trước, luồn qua dưới cô ấy.
Rầm rầm rầm!!
Có tiếng bê tông bị xẻ toác.
Trong lúc lăn trên mặt đất, tôi nhìn thấy cảnh tượng lưỡi kiếm kỵ sĩ hạ xuống đã xé toạc mặt đất lát gạch, tạo thành một vết nứt khổng lồ.
“Cái gì?!”
Dù là danh đao danh kiếm nào đi chăng nữa cũng không thể làm được chuyện đó. Đâu phải búa hay quả cầu sắt đâu mà có thể xé toạc mặt đất.
Hơn nữa, việc một người bình thường có thể nhảy từ mái nhà xuống và hạ cánh bằng hai chân mà không cần đỡ cũng thật bất thường.
Đứng dậy, tôi lưng tựa vào tòa nhà và đối mặt với cô gái không hề tầm thường đó.
Cô ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm như muốn xuyên thủng. Sát khí và ý chí mạnh mẽ phát ra từ đôi mắt đó hoàn toàn không giống với ấn tượng về cô ấy mà tôi đã có khi nói chuyện vào ban ngày.
Cái đó... đúng vậy, nó giống như hình ảnh của một...
—cô gái thần linh từng từ trời giáng xuống, đứng trên đống đổ nát mười năm trước, bỗng lóe lên trong đầu tôi.
“Grừ…”
Mắt trái tôi nhói lên.
Trong lúc tôi một tay ôm mắt, Charlotte-senpai quay lại.
“Ngươi, là kẻ thích hợp với thần cách phải không?”
Cô ấy chĩa mũi kiếm vào tôi và hỏi.
“Kẻ thích hợp với thần cách?”
Tôi một tay ôm mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà đáp.
Bản thân cô ấy đã kỳ lạ rồi, nhưng những gì cô ấy nói lại càng khó hiểu. Tôi nghĩ mình đã trả lời một cách tự nhiên, nhưng đối phương lại cho rằng tôi đang giả vờ.
Tiền bối lộ rõ vẻ tức giận trong mắt.
“Đã đi lại vào ban đêm mà giờ còn giả ngây gì nữa—”
(Ban đêm?)
Đúng là vi phạm nội quy ký túc xá thật, nhưng thế thì sao chứ?
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp hỏi về điều đó.
“Trận chiến thứ ba này. Thật đáng mừng khi ta có thể khai mào nó bằng thanh kiếm của mình… nhưng nếu đối thủ là một kẻ yếu hèn, thì vinh dự đó cũng giảm đi một nửa.”
Trận chiến thứ ba?
Từ sau cuộc Thần thoại chiến tranh mười năm trước, chưa từng có cuộc xung đột quy mô lớn nào được gọi là "chiến tranh" xảy ra trên thế giới này.
Zôwát!
Một cảm giác ớn lạnh không tên chạy dọc sống lưng tôi.
“Ít nhất hãy chiến đấu một trận không hổ thẹn với bản thân.”
“Khoan đã! Cô đang nói gì từ nãy đến giờ vậy…?”
“Tch!”
Charlotte-senpai lộ rõ vẻ tức giận, tặc lưỡi.
“Nếu không muốn chiến đấu—thì biến ngay khỏi bàn cờ này.”
Kỵ sĩ giương kiếm lên với một tiếng “chach!”.
Sát ý phát ra từ mũi kiếm rõ ràng là thật.
Từ động tác vừa rồi, cho đến bây giờ, cô ấy hoàn toàn là một người khác so với ban ngày.
Đến đây để điều tra Cơ quan Quản lý Bữa Tiệc Thánh Eucharistia, tại sao lại bị một học sinh tấn công, tôi hoàn toàn không hiểu nổi…
Nhưng bây giờ không có thời gian để nghĩ về điều đó.
(...Không thể đối đầu trực diện được rồi.)
Thân pháp của Charlotte-senpai vượt trội hơn tôi. Đối đầu với cô ấy cầm kiếm bằng tay không là hành động tự sát.
(Rút lui khỏi đây là ưu tiên hàng đầu.)
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lộ trình chạy trốn, một tia sáng nhỏ đột ngột lóe lên ở cổ Charlotte-senpai.
Đó là khoảng trống giữa cà vạt và cổ áo. Không phải là hình xăm... Một họa tiết được vẽ bằng những đường nét đơn giản, tôi không biết nguyên lý của nó là gì, nhưng nó phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo.
Hơn nữa, họa tiết đó, không, chữ đó là...
『──ka』
...Lại tiếng này?
Vừa nãy tôi cứ ngỡ đó là tiếng của Charlotte-senpai, nhưng miệng cô ấy không hề động. Hơn nữa, nghe kỹ lại thì rõ ràng giọng khác hẳn.
Vậy chủ nhân của giọng nói này là ai?
Dù khó nghe, nhưng tôi loáng thoáng nhận ra đó là giọng đàn ông.
Có ai khác ở đây sao—Và ngay khoảnh khắc tôi lướt mắt nhìn quanh.
Cô gái đã lao tới.
“Chợt?!”
Tôi theo phản xạ ném người sang ngang. Một tia kiếm lướt qua trên tai tôi.
Xoẹt!
Bức tường trường học bị cắt làm đôi—!
Đúng một đường thẳng tắp.
Với chấn động đó, tất cả những tấm kính dày của cửa ra vào đều vỡ tan thành từng mảnh, những viên đá nhỏ bắn ra găm vào toàn thân tôi.
“Grừ!”
Tôi nuốt cơn đau, lao vào bên trong tòa nhà qua cánh cửa đã vỡ.
Vừa chạy dọc hành lang, tôi vừa đổ một dòng mồ hôi lạnh.
(Cái sức phá hoại bất thường đó là gì?!)
Hơn nữa, cái cảm giác ớn lạnh ghê rợn mỗi khi đối mặt với thanh kiếm đó.
Cái đó không ổn rồi.
Đó là thứ không nên tồn tại trên đời này.
Bản năng con người tôi đang trực giác được mối đe dọa đó.
Vậy thì làm thế nào để thoát khỏi tình huống này đây?
Tôi vừa suy nghĩ vừa leo cầu thang.
Chạy lên tầng trên, nơi không có lối thoát, là một chiến thuật ngu ngốc, nhưng hành lang trường học thì thẳng tuột và không có vật che chắn. Nguy cơ bị cô ấy, với khả năng thể chất phi thường, đuổi kịp quá cao.
Tạm thời ẩn nấp ở đâu đó để cô ấy đi qua, rồi lại thoát ra ngoài.
Một kế sách hoàn toàn bị động, nhưng giờ tôi không còn lựa chọn nào khác.
Dù có nhìn nhận dè dặt thế nào đi nữa, đây cũng là một tình huống tuyệt vọng.
Cái dở nữa là tôi vẫn chưa hiểu rõ tình huống này là gì.
Ít nhất thì, nếu không biết rõ thân phận của thanh kiếm kia.
Hình như… cô ấy đã gọi nó là Nothung…
“?!”
Khi leo hết cầu thang lên tầng ba, chân tôi dừng lại.
Vì tôi đã nhận ra.
Không, đúng hơn là tôi đã nhớ ra.
Tôi biết thanh kiếm đó.
Đúng lúc đó, một cái bóng bên ngoài cửa sổ.
Xuất hiện là một con thiên mã hùng dũng với bộ lông màu xám.
(Bay trên trời?!)
Thiên mã đạp không khí, phi nước đại như bay trên trời.
Trên lưng nó là Charlotte-senpai với thanh kiếm kỵ sĩ.
“Hãy tiến lên, Grani!”
Giọng nói chói tai của cô gái vọng qua cửa sổ.
Grani.
Nothung.
Và bộ giáp kỵ sĩ, cùng với những chữ kia.
(Quả nhiên?!)
Một sự xác tín về thân phận của cô ấy hiện lên trong đầu tôi.
Đồng thời, cú lao tới của thiên mã đã phá vỡ bức tường trường học.
ẦM!!
“Khụ!”
Tôi tránh đống đổ nát, lăn trên hành lang.
Ngựa bay trên trời, dùng sức lao vào phá nát trường học.
Khi chứng kiến cảnh tượng phi lý này, nhiều người chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến ngây người.
Nhưng tôi thì không còn tâm trí nào cho việc đó.
Độp!
Vì tức giận.
Độp! Độp! Độp!
Tôi đang cố hết sức để giữ vững lý trí vì cảm xúc dường như muốn xé nát trái tim này.
“Đừng có chạy, tên hèn nhát kia!”
Charlotte-senpai đang nói gì đó.
Nhưng điều đó, không còn quan trọng nữa.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, rồi nói bằng giọng dồn nén từ tận đáy lòng:
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.”
“───?!”
Có lẽ vì bị khí chất phi thường của tôi áp đảo, Charlotte-senpai trên lưng ngựa tỏ ra chùn bước.
Tôi không bỏ lỡ sơ hở đó.
Chụp lấy bình chữa cháy gần tường.
“Ưm?!”
Charlotte-senpai trên lưng ngựa, cứ như nghĩ tôi sẽ ném cái bình chữa cháy nặng nề đó, đã giương kiếm giữa không trung để chém xuống.
Nhân cơ hội đó, tôi rút chốt bình chữa cháy, hướng vòi phun về phía mặt cô ấy và bóp cần gạt.
“Ối!”
Bị xịt chất chữa cháy vào mặt, kỵ sĩ phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Thành công che mắt đối phương, tôi nhanh chóng lách qua bên cạnh thiên mã và rút khỏi đó.
6
Tôi vào một phòng học ở tầng ba, tựa lưng vào tường cạnh cửa sổ và nín thở.
Tôi không xuống tầng một vì không tự tin có thể thoát khỏi thiên mã nếu chạy ra ngoài. Huống hồ đối phương còn có thể bay trên trời.
Tôi cũng cân nhắc việc chạy về ký túc xá, tức là nơi có người, nhưng vì mục đích của đối phương chưa rõ ràng, nên không loại trừ khả năng cô ta sẽ tấn công mà không màng đến những người xung quanh.
Nếu vậy, tôi sẽ cuốn người khác vào.
Kunisaki, Ruru, Tenka—những người tôi đã thân thiết kể từ khi đến đây.
Và cả những người bạn cùng lớp chưa thân, hoặc có thể sẽ thân trong tương lai.
Tuyệt đối phải tránh điều đó xảy ra.
Hơn nữa, tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi Charlotte-senpai, không, muốn hỏi *kẻ đó*.
—Họa tiết phát sáng được khắc trên cổ cô ấy.
Đó là chữ Rune.
Một loại chữ được người Đức ở Bắc Âu sử dụng, đồng thời cũng là chữ có liên quan sâu sắc đến một hệ thống thần thoại nhất định.
Mỗi chữ Rune đều chứa đựng một ý nghĩa riêng.
Ý nghĩa của chữ trên cổ cô ấy là—
『—Ưhehehe, sắp chết rồi đấy, con người Millennialian』
“?!”
Tôi cố gắng hết sức để không phát ra tiếng.
Giọng đàn ông hoàn toàn không giống Charlotte-senpai. Đó chính là giọng nói đã thỉnh thoảng vang lên khe khẽ từ nãy đến giờ.
『—Ôi chao, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của ta sao. Cây thánh giá đó làm phiền, nên có vẻ ngươi không nghe rõ tiếng của ta, nhưng dám nhiều lần bỏ qua tiếng gọi của ta, thật là một tên bất kính!』
Tôi cẩn thận nhìn quanh, nhưng trong phòng học không có ai khác ngoài tôi.
Vậy thì… giọng nói này chỉ có mình tôi nghe thấy?
(Ngươi là ai?)
『—Ta có thể tự xưng danh tính, nhưng trước đó kẻ địch sẽ đến đấy. Ngươi muốn bị cắt đầu rồi mới nghe tên của ta à?』
Giọng nói chế nhạo đáp lại. Miệng lưỡi thật khó nghe.
Nhưng những gì giọng nói đó nói cũng đúng.
(Ngươi nói là “kẻ địch”. Đó là Charlotte-senpai sao? Ngươi có biết lý do cô ấy tấn công tôi không?)
『—À, biết chứ. Chúng ta đã chiến đấu ở đây suốt rồi. Ngươi được chọn làm người thích hợp của ta đấy. Mà cũng là ta tự chọn thôi.』
Người thích hợp. Vừa nãy Charlotte-senpai cũng đã nói từ “Kẻ thích hợp với thần cách”.
Và cả chiến tranh nữa. Cô ấy cũng nói đây là cuộc chiến thứ ba.
Một vài điểm đang được liên kết trong đầu tôi, nhưng hiện tại hãy tạm gác lại.
Điều cần thiết bây giờ là—
『—Ưhehehe, đúng vậy. Điều ngươi cần bây giờ là sức mạnh chiến đấu. Ta sẽ ban cho ngươi năng lực của ta. Hãy cảm tạ mà nhận lấy nó, với trán dán sát đất.』
(Năng lực? Đó là…)
Trước khi tôi kịp hỏi đó là gì—một lượng lớn thông tin đột nhiên tuôn vào đầu tôi.
Năng lực được ban cho tôi. Cách sử dụng. Và cả đặc tính của nó.
Năng lực xử lý của não bộ bị ép buộc tăng tốc, vô số kiến thức ùa vào.
Lượng thông tin chóng mặt đó khiến tôi đau đầu kinh khủng và mắt trái nhói lên dữ dội.
“GAAAAAAAA!”
Tôi ôm đầu bằng cả hai tay, không thể chịu nổi cơn đau mà gào lên.
Đồng thời, bức tường của phòng học bị xé toạc.
“—Tìm thấy ngươi rồi.”
Xuất hiện là Charlotte-senpai cầm thanh kiếm kỵ sĩ.
Có lẽ trần nhà quá thấp để di chuyển trên hành lang, nên cô ấy không cưỡi Grani.
Nhưng ở đây, thứ đáng ngại hơn thiên mã chính là thanh kiếm kia.
Trong phòng học, không gian để né tránh kiếm của cô ấy là quá ít.
“Khụ!”
Việc truyền năng lực vào mắt trái vẫn còn đang dang dở.
“Kết thúc ở đây thôi.”
Cô ấy giương kiếm và lao tới.
Cước bộ giẫm xuống khi lao tới đã làm vỡ tan ván sàn.
Nếu bị một đối thủ mặc giáp trụ, lao tới với đà như vậy mà húc phải, chắc chắn sẽ chết ngay.
“Cái tên này!”
Tôi theo phản xạ ném chiếc ghế gần nhất.
Nhưng nó đã bị thanh kiếm kỵ sĩ dễ dàng chém bay.
“Chợt!”
Tiền bối đã chuẩn bị cho đòn chém tiếp theo—tức là động tác giết tôi.
Tôi không có cách nào để né tránh nó.
Mũi kiếm động đậy.
Từng milimet, từng milimet.
Cái chết đang đến gần.
(Mình sẽ chết ở đây sao? Bị giết sao?)
Mười năm trước, cha mẹ bị giết, thành phố bị thiêu rụi.
Em gái cũng bị cướp đi.
Cuối cùng, không lấy lại được gì cả… mình sẽ chết sao?
…
…
Đừng có đùa!
Đừng có đùa, đừng có đùa, đừng có đùa!
Điều đó thì tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Nếu kết thúc ở đây, thì mười năm qua đã là vì cái gì chứ?!
Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh ngọn núi đổ nát ngày đó, và cô gái thần linh đang cười nhạo trên đó.
Cho đến khi tìm thấy kẻ đó, và ép nó khai ra đã làm gì em gái mình ngày đó, tôi vẫn…
(Chết… thì chết quách đi cho rồi!)
『—Giỏi lắm, tên kia.』
Giọng nói lại vang lên, dòng thời gian trở lại bình thường.
Vùuu!
Tiếng xé gió lướt qua trên đầu.
Có vẻ như tôi vô thức đã cố né kiếm và bị ngã bệt xuống đất. Thanh kiếm chắc là đã lướt ngang qua phía trên đầu tôi.
Tia sáng đã suýt cắt đứt cổ tôi đã xé toạc toàn bộ cửa sổ phòng học.
Nửa dưới của cửa kính bị chém rơi xuống bên ngoài.
Hơn nữa, áp lực kiếm tạo ra đã thổi bay bàn ghế gần đó, chúng đập mạnh vào tường.
『—Một tên may mắn.』
Giọng nói chế nhạo như thể vừa xem một vở hài kịch dở tệ.
(Câm mồm đi, đồ thần rác rưởi.)
Tôi chửi thề. Trong lượng kiến thức vừa tuôn vào, có nhắc đến.
Chủ nhân của giọng nói này là Thần.
Thần.
Đối với con người, đó là sự sợ hãi, là tuyệt vọng.
Con người không thể can thiệp hay phản đối những gì họ làm.
Cho dù mười năm trước, một tỷ rưỡi người chết vì ảnh hưởng của cuộc chiến giữa các vị thần.
Cho dù hiện tại, bị cuốn vào cuộc chiến giữa các vị thần, tôi và Charlotte-senpai bị buộc phải giết hại lẫn nhau.
Con người không thể chống lại Thần.
Thần đối với con người, là kẻ tuyệt đối.
“Đồ rác rưởi.”
Trước sự thật đó, tôi cảm thấy một cơn thịnh nộ run rẩy.
『—Đồ nói năng thô tục.』
“Tch!”
“Tch!”
Tiếng tặc lưỡi trùng hợp.
Một của tôi, một của Charlotte-senpai.
Không, không phải.
Nói đúng hơn, đó không phải là Charlotte-senpai.
Kẻ tấn công tôi tối nay, cũng giống như thứ bên trong tôi, là Thần.
“Ngươi, đã dám khiến ta tốn nhiều công sức đến vậy sao.”
Thần gầm gừ, chĩa kiếm vào cổ tôi.
“Chết đi.”
Cùng với lời tuyên bố tử vong đơn giản mà rõ ràng, cô ấy hơi rút kiếm lại để đâm vào cổ họng tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi gạt bàn tay đang che mắt trái ra.
Và rồi.
“Nhân danh Thần Tiên Lôi Hỏa, ta ra lệnh. Brynhildr, hãy quy phục ta.”
Tôi dùng sức mạnh của ma nhãn nuốt chửng cô ấy.
Đồng thời, chuyển động của thanh kiếm dừng lại đột ngột.
“Cái, gì?!”
Đối phương lên tiếng, hoảng loạn vì cơ thể không cử động được.
“…Phù.”
Tôi đứng dậy, cẩn thận không để lưỡi kiếm cắt động mạch cảnh, rồi phủi bụi trên bộ đồng phục.
Kẻ đó nhìn tôi chằm chằm với vẻ khó chịu trước thái độ ung dung của tôi.
“Ngươi… đã làm gì ta?!”
Đến nước này rồi mà vẫn kiêu ngạo nói năng, khiến tôi khó chịu nheo mắt lại.
“…Ta đã khống chế ngươi bằng ma nhãn của ta. Vô ích thôi dù có cố gắng cử động. Ngươi, từ cánh tay, đôi chân, thậm chí một ngón tay, cho đến linh hồn, tất cả đều bị ta khuất phục.”
“Khống chế, khuất phục sao…! Nhưng, tại sao ngươi lại biết tên ta?!”
Trước câu hỏi đó, tôi bật cười khẩy.
“Thần kiếm giết rồng Nothung. Ngựa trời Grani bay lượn trên không. Trang phục như kỵ sĩ. Với bấy nhiêu gợi ý mà ngươi cứ nghĩ thân phận mình không bị lộ sao? Điểm mấu chốt là chữ Rune trên cổ ngươi kia—”
Tôi kéo cà vạt trên cổ cô ấy sang một bên, để lộ chữ Rune đang phát sáng bên dưới ra không khí.
“—Đây là chữ Rune tượng trưng cho chiến thắng. Là thứ tượng trưng cho ngươi, Brynhildr.”
“…Chợt!”
Chắc là vì bị nói trúng phóc nên tức tối, Brynhildr cắn môi.
Chỉ một phút trước, cô ấy còn chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Thế nhưng giờ đây, tình thế đã đảo ngược, và đến lượt tôi nắm quyền sinh sát của đối phương.
“Ngươi… là ai?”
Có lẽ muốn biết tên kẻ đã đánh bại mình, Brynhildr cất tiếng hỏi.
Điều đó lại khiến tôi cảm thấy không vui.
“Chẳng phải ta đã tự xưng danh rồi sao… Hay cái tên của con người là không đủ đối với ngươi?”
Tôi hừ một tiếng.
“Vậy thì, ta sẽ nói cho các ngươi dễ hiểu hơn—ta là ‘Vua Ma Nhãn’ Balor.”


0 Bình luận