Chương: Ước Định
Về nhà buổi tối, việc đầu tiên tôi làm là tắm rửa.
Chạy hai vòng với Bạch Thần, mồ hôi đầy người, dính nhớp cả buổi chiều, khó chịu chết đi được.
Tắm xong, bước ra từ phòng tắm, đi ngang gương soi toàn thân, tôi bất giác dừng lại, ngắm mình trong gương.
Chỉ mặc áo sơ mi trắng, dài vừa đủ che đùi. Làn da ngâm nước nóng trắng nõn, thoáng hồng hào.
Tóc dài ướt sũng xõa sau gáy, vài sợi nghịch ngợm dính lên má.
Đôi mắt vô hồn nhìn mái tóc đen trong gương, tôi thử vén lên, lẩm bẩm: “Hơi vướng víu.”
Giờ thì hiểu sao mấy cô gái hay than tóc dài mùa hè, chỉ muốn cắt ngắn.
Tóc dài che kín cổ, bí bách kinh khủng. Khi vận động còn bay tứ tung, cảm giác như bị ai kéo tóc từ sau lưng, chẳng an toàn chút nào.
Cắt đi không? – Tôi véo một lọn tóc, nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Bạch Thần.
Lỡ cậu ta không thích tóc ngắn, chẳng phải thiệt thòi sao? – Tôi nghĩ.
Tôi luôn thấy cơ thể mình chưa đủ sức hút với cậu ta.
Lau tóc qua loa, tôi bắt tay vào việc chính.
Kế hoạch hộp cơm bí truyền thất bại thảm hại, nhưng tôi vẫn lấy được quần áo của Bạch Thần.
Hơn nữa, cậu ta tự đưa cho tôi. Công cuộc chinh phục chẳng phải đang tiến triển sao? – Tôi tự nhủ.
Sống một mình, lại muốn tiết kiệm, nhà tôi không có máy giặt hay máy sấy. Quần áo đều giặt tay.
Tôi chọn riêng bộ quần áo của Bạch Thần, chăm chút như phục vụ VIP, còn cho thêm bột giặt.
“Theo tin tức mới nhất từ tổ chức săn quỷ, họ đã có tiến triển mới trong vụ án. Mong cư dân kiên nhẫn, hạn chế ra ngoài vào ban đêm.” – Tiếng TV trong phòng vang lên, nhưng bị tiếng nước và tiếng giặt quần áo át đi.
Tôi giặt đi giặt lại, cho đến khi vết bẩn vàng nâu biến mất trong đôi mắt vô hồn.
Sáng hôm sau, tôi đến trường như thường lệ, làm người vô hình trong lớp, lén quan sát Bạch Thần.
Cậu ta vẫn như mọi ngày, tươi sáng, cởi mở, hòa đồng với bạn bè, bận rộn đến mức chẳng để ý tôi.
Tối qua nằm trên giường nghĩ mãi, tôi đã có kế hoạch mới.
Nếu Bạch Thần chủ động hỏi về quần áo, tôi sẽ bảo quên mang.
Hôm qua tôi đã làm hành động táo bạo với quần áo của cậu ta. Với cái đầu không quá thông minh của Bạch Thần, chắc chắn cậu ta sẽ hốt hoảng đòi lại ngay.
Khi đó, tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền, mời cậu ta đến nhà. Cô nam quả nữ, còn sợ gì không hạ gục được tên tiểu xử nam này? – Tôi mường tượng.
Tôi không định nhanh chóng dụ cậu ta lên giường. Làm thế chỉ biến bạn bè thành bạn tình. Theo kinh nghiệm kiếp trước, mối quan hệ đó không bền.
Thứ muốn mà không có được mới là đẹp nhất. – Tôi nghĩ.
Tôi đã chuẩn bị vài phương án đối phó. Dù Bạch Thần ngượng ngùng, chủ động, hay tinh trùng lên não muốn bá vương cứng rắn, tôi đều xử lý được.
Tưởng tượng anh hùng cứu thế tương lai quỳ xin mà không được, tôi nhếch môi, đùi kẹp chặt, tất đen ma sát vào nhau.
Cùng lúc, tôi đang nói chuyện vui vẻ với bạn thì thấy lạnh sống lưng.
“Sao thế?” – Lão Chu hỏi.
“Không có gì.” – Tôi đáp.
Cảm giác như có ai nhìn mình bằng ánh mắt biến thái. Quét một vòng, chẳng thấy ai, tôi cho là ảo giác.
Tiết một trôi qua.
Bạch Thần, mau đến tìm tôi đi. – Tôi nghĩ.
Tiết hai trôi qua.
Tôi biết cậu rất muốn lấy lại quần áo, đừng ngại chứ. – Tôi sốt ruột.
Tiết ba trôi qua.
Sao vẫn chưa đến? Cậu cố tỏ ra bình tĩnh à? – Tôi bực.
Tiết bốn trôi qua.
…Vẫn không đến. – Tôi cạn lời.
Cứ lén nhìn Bạch Thần, cậu ta hoặc cười đùa với bạn, hoặc cầm sách đến văn phòng. Chẳng lần nào bước về phía tôi, thậm chí không thèm liếc một cái.
Chuyện gì thế này? Không giống kế hoạch chút nào! – Tôi nghĩ.
Đến tiết cuối buổi sáng, bạn học ùa đi căn tin, tôi không ngồi yên được nữa.
Bạch Thần sắp đi, may mà Lão Chu giữ cậu ta lại nói chuyện, cho tôi chút thời gian.
“Tối nay cậu lại bận à? Bận rộn thật đấy.” – Lão Chu nói.
“Làm thêm, không đi không được.” – Bạch Thần đáp.
“Chưa tốt nghiệp mà cứ như ông chú kiếm sống.” – Lão Chu chọc.
Nghe vậy, tôi chỉ cười. Làm thêm không chỉ để kiếm sống đâu. – Tôi nghĩ.
Tôi định đứng dậy, bỗng thấy một bóng người sau lưng Lão Chu.
“Chào cậu, nhường chút được không?” – Mặc Thu lên tiếng.
“Được chứ…” – Lão Chu quay lại, định tỏ ra galant, nhưng chạm phải đôi mắt cô ấy.
Đôi mắt như vực sâu, khiến Lão Chu nổi da gà. Cậu ta cười gượng: “À, bạn học Lily lớp bên tìm tớ trao đổi bài, tớ đi trước nhé.”
Cậu ta chuồn lẹ, bỏ tôi lại không kịp phản ứng.
Dẫn tôi đi với! – Tôi thầm hét.
Không chạy thoát, tôi đành nhìn Mặc Thu, hơi ngượng: “Mặc Thu, cậu không mang cơm hộp nữa chứ?”
Cô ấy nghiêng đầu. “Cậu muốn à? Mai tôi mang cho.”
“Không không, khỏi phiền cậu. Dạo này tôi ăn căn tin là được.” – Tôi thở phào.
Thoát nạn, tôi ngồi xuống, nhìn kỹ đôi mắt cô ấy. Dù nhìn bao lần, vẫn thấy đẹp mê hồn.
“Về bộ quần áo cậu đưa tôi hôm qua…” – Cô ấy mở lời.
“À, không vội. Cậu giặt xong trả tôi là được.” – Tôi đáp.
Đối mặt với một cô gái nhạy cảm thế, tôi nghĩ mình đủ tinh tế rồi.
Nhưng Mặc Thu không nghĩ vậy.
Không vội? Cậu đùa tôi à? – Tôi nghĩ, chống tay lên bàn, tiến sát Bạch Thần, khiến cậu ta giật mình lùi lại.
Nếu không lùi kịp, mũi tôi đã chạm mặt cậu ta.
“Lại… lại làm gì?” – Cậu ta lắp bắp.
“Tối nay, tôi trả quần áo cho cậu.” – Tôi nói.
“Nhưng tôi phải làm thêm, tan học không có thời gian.” – Cậu ta dở khóc dở cười.
Thì ra thế, cậu nghĩ vậy là tôi hết cách à? – Tôi nghĩ.
“Tôi đợi cậu.” – Tôi nói.
Bạch Thần ngẩn người.
“Tối nay, đợi cậu xong việc thì đến tìm tôi.” – Tôi nhấn mạnh.
“Nhất định phải thế à?” – Cậu ta hỏi.
“Nhất định.” – Tôi đáp.
“Được thôi.” – Bạch Thần đặt tay lên vai tôi. “Thêm V đi, tối nay tôi hẹn giờ và chỗ, được chứ?”
Tôi gật đầu. Cậu ta xé giấy nháp, viết thông tin liên lạc, nhét vào tay tôi.
Ban đầu, tôi chưa thấy vấn đề, còn mừng vì lấy được liên lạc của Bạch Thần.
Về chỗ ngồi, tôi mới nhận ra điều không đúng.
Chẳng phải tôi nên hẹn cậu ta đến nhà sao? Sao lại thành cậu ta hẹn tôi? – Tôi nghĩ.
Linh cảm chẳng lành thành hiện thực. Bạch Thần chọn địa điểm trên phố, khác xa dự tính của tôi.
Gian trá, quá gian trá! – Tôi bực bội.
Về nhà, tôi ôm gối, u ám nhìn avatar V của Bạch Thần.
Rõ ràng là con trai, lại dùng ảnh thiếu nữ. Chắc chắn có tài khoản giả gái để lừa trai khắp nơi. – Tôi nghĩ.
Nhưng đừng tưởng thế là tôi hết cách. Cứ chờ trừng phạt đi! – Tôi nhủ thầm.
Nếu giờ đổi địa điểm, Bạch Thần sẽ nghi ngờ. Tôi đành mang quần áo, đến điểm hẹn sớm mười lăm phút.
Đêm buông xuống, đèn đường sáng lên, các tòa nhà ở Phong Linh rực rỡ ánh đèn.
Tôi ngồi trước bồn cây ven đường, mắt phản chiếu dòng xe tấp nập.
“Cô bé, cháu ổn không?” – Một người đi đường bắt chuyện.
“Lạc đường hay bỏ nhà đi?” – Ông ta hỏi.
“Không, cháu đợi người.” – Tôi đáp.
“Vậy à? Mau về đi. Dạo này buổi tối ở Phong Linh không an toàn, cháu một mình dễ gặp nguy hiểm.” – Ông ta nói.
Tôi gật đầu chào, nhưng trong lòng khinh thường.
Tôi biết chứ. Đường phố đáng lẽ náo nhiệt, nhưng vì các vụ án giết người gần đây, ai cũng hoang mang. – Tôi nghĩ.
Xe cộ vẫn đông, nhưng người đi bộ ít hẳn, đa số đi cùng bạn bè.
Tôi ngồi một mình, lạc lõng. Góc này thiếu ánh sáng, khó ai để ý.
Tôi thích những góc tối thế này, nhưng tâm trạng hôm nay không tốt.
“Bạch Thần, chậm quá.” – Tôi lẩm bẩm.
Đã quá giờ hẹn mấy phút, vẫn chưa thấy cậu ta.
Tôi nhận tin nhắn: “Cửa hàng đang bận, có thể đến muộn.”
Muộn thì muộn, miễn là cậu ta đến. – Tôi nghĩ.
Tôi tiếp tục đợi, mỗi lần thấy người lạ ở xa, tôi tưởng tượng là Bạch Thần, rồi nhận ra không phải, lại nhìn đi chỗ khác.
Chán, tôi hái hoa cúc nhỏ, bẻ từng cánh, lẩm bẩm: “Đến, không đến, đến, không đến…”
Cánh cuối dừng ở “không đến”. Tôi mím môi, gửi tin nhắn cho Bạch Thần, đã muộn nửa tiếng.
“Xin lỗi, vừa rảnh. Đến ngay đây.” – Cậu ta nhắn.
“Đợi tôi ở đó, cẩn thận nhé.” – Tin tiếp theo.
“Tôi sắp đến rồi, nhanh thôi!” – Tin nữa.
Gửi nhiều tin thế, lo cho tôi thật à? – Tôi nghĩ, đặt điện thoại xuống.
Ngồi lâu, chân tê, tôi đứng dậy đi lại.
“Cô bé, sao chưa về?” – Lại một người đi đường hỏi.
“Cháu…” – Tôi định đuổi đi, bỗng thấy bóng người đáng ngờ phía sau.
Khí tức này…! – Tôi giật mình.
Kẻ đó phình to, mọc móng vuốt sắc nhọn và răng nanh, mắt đỏ rực.
Hắn lao tới nhanh như chớp. Nơi hắn đi qua, cánh hoa cúc rụng tơi tả.
Móng vuốt xé toạc không khí. Vải trắng đồng phục bay lả tả. Máu bắn tung, nhuộm đỏ bộ quần áo vừa giặt sạch.


0 Bình luận