"...Chán quá đi."
Sau buổi trưa Chủ nhật, tôi vừa rửa hộp mì ly vừa lẩm bẩm.
Tuần trước, vì đã làm quen và trở nên khá thân thiết với hai chị em Arisa và Ranna, nên đã vô cùng bận rộn, khiến cho cuối tuần không phải đi học này trở nên đặc biệt yên tĩnh và nhàm chán.
"Không phải, trong nhà chỉ có một mình, thấy chán cũng là chuyện không thể tránh khỏi."
Nếu vậy, rủ Souta hoặc Kaito ra ngoài chơi có lẽ cũng không tệ, nhưng đáng tiếc là cả hai đều có việc bận, thời gian không khớp.
Tôi ngồi ngây người ra, do dự không biết nên xem anime hay đọc manga, sau đó nghĩ rằng cơ hội hiếm có, quyết định chi bằng ra ngoài một chuyến.
"Biết đâu lại có một cuộc gặp gỡ vô cùng bất ngờ... đùa thôi."
Có lẽ vì tôi đang nghĩ đến những chuyện như vậy, nên sự kiện gặp gỡ này đã xảy ra như một điều tất yếu.
"...Hả?"
"Aiya?"
Tôi định bụng thỉnh thoảng cũng nên đi xem quần áo, nên đã đến một cửa hàng giảm giá, lúc này người lọt vào mắt tôi lại chính là Arisa.
Cả hai chúng tôi đều trợn tròn mắt nhìn nhau, sau đó tôi hướng ánh mắt về bộ quần áo mà Arisa đang cầm trên tay.
"Trang phục hầu gái?"
Ở đây đương nhiên bán đủ loại mặt hàng, trên kệ cũng có một vài bộ trang phục cosplay, những bộ quần áo bình thường không thể thấy được như trang phục hầu gái cũng có bán... nhưng tôi không ngờ Arisa lại hứng thú nhìn ngắm nó, khiến tôi không khỏi đứng hình tại chỗ.
"Chào anh, Hayato-san, thật trùng hợp lại gặp nhau ở một nơi như thế này nhỉ?"
"Ừ, ừm... chào cậu, Arisa."
Nếu đã gặp nhau như thế này rồi, tự nhiên không thể nào nói một tiếng tạm biệt rồi chuồn ngay được.
Tôi vốn không nghĩ cô ấy sẽ giữ tôi lại, nên đã tự nhiên quay lưng đi. Nhưng ngay khoảnh khắc đó cô ấy đã gọi tôi lại, thế là tôi đi về phía cô ấy.
"Cái đó... em giật cả mình. Ra là cậu có hứng thú với trang phục hầu gái à?"
"Vâng. Nếu là trang phục để một lòng một dạ hầu hạ ai đó, em nghĩ bộ quần áo này là thích hợp nhất. Hayato-san, anh thấy sao? Anh có thấy em hợp mặc trang phục hầu gái không?"
Bị hỏi như vậy, tôi thử tưởng tượng một chút.
Thế giới này tồn tại những cửa hàng được gọi là cà phê hầu gái, trên mạng xã hội cũng thường xuyên thấy ảnh người khác mặc trang phục hầu gái, nhưng tôi chưa bao giờ thấy người quen mặc loại quần áo đó ở một nơi gần như vậy.
"...Ưm."
Thôi được rồi, Arisa trước mắt mặc vào sẽ như thế nào nhỉ... cảm giác vô cùng hợp.
Trước hết, mái tóc đen dài xinh đẹp đã mang lại cảm giác cổ điển như một nàng Yamato Nadeshiko. Có lẽ là ảo giác của tôi, nhưng tôi cho rằng sau khi Arisa mặc vào, cả con người cô ấy sẽ toát ra một bầu không khí hợp một cách kỳ lạ.
(Chắc chắn là rất hợp rồi. Một cô hầu gái ngực khủng trong sáng và ngoan ngoãn à... nhân vật kiểu này thường xuyên xuất hiện trong manga, là một trong những ước mơ của đàn ông đó.)
Tôi mặc kệ câu hỏi của Arisa mà mải mê suy nghĩ lung tung trong đầu, lúc này cô ấy cầm bộ trang phục hầu gái đi về phía phòng thay đồ.
"Arisa?"
"Em thử một chút."
"Hả..."
Cô ấy nhanh chóng quay người đi về phía phòng thay đồ.
Khi tôi còn đang thắc mắc tại sao lại phải mặc vào, Arisa đã biến mất sau tấm rèm... mà này, bây giờ mình có phải đợi cô ấy không nhỉ?
"...Cứ đợi thôi. Dù sao đi nữa, Arisa trong trang phục hầu gái cũng là một cảnh tượng hiếm thấy."
Vì ngày quen biết còn ngắn, nói là cảnh tượng hiếm thấy cũng kỳ, tóm lại tôi quyết định sẽ đợi Arisa.
Tôi tùy tiện nghịch điện thoại lướt mạng, cứ như vậy qua vài phút, cô ấy cuối cùng cũng mở rèm bước ra.
"...Ồ ồ."
"Thế nào...?"
Trước mắt là một cô hầu gái bằng xương bằng thịt.
Dù tổng thể màu sắc chỉ có đen và trắng, nhưng khắp nơi đều được đính thêm những đường xếp nếp ren, khiến bộ trang phục này mang lại ấn tượng càng thêm dễ thương.
Vì là trang phục hầu gái kiểu váy ngắn, tự nhiên sẽ được chiêm ngưỡng cặp đùi khỏe khoắn và đầy đặn của Arisa... quan trọng hơn là, vì bộ quần áo này có thể thấy rõ đường cong cơ thể, nên đã nhấn mạnh bộ ngực căng tròn đó một cách vô cùng hiệu quả.
(...Ặc, mình đang bình tĩnh phân tích cái quái gì vậy! Như thế này thì chẳng phải chỉ là một tên biến thái sao!)
Thấy Arisa mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn về phía này, tôi khẽ nói một câu:
"Cái đó... hợp với cậu lắm đó."
"Thật sao? Em có thể trở thành hầu gái của anh được không?"
"Ư..."
Câu này có ý gì vậy? Nghe vậy, tôi không khỏi mím chặt môi.
Sau khi quen biết mới phát hiện Arisa có chút ngơ ngác bẩm sinh, nên tôi biết câu nói vừa rồi không có ý gì đặc biệt... nhưng cách nói này cùng với không khí lúc đó vẫn khiến người ta suýt nữa thì hiểu lầm, làm tôi trong một thoáng suýt nữa thì ngất đi.
"Cái đó, Hayato-san, anh thử ra lệnh cho em xem. Hãy xem em như hầu gái riêng của anh, và ra lệnh cho em."
"Ặc..."
Tình cờ gặp một cô gái vào ngày nghỉ, lại bị yêu cầu ra lệnh cho cô ấy, tình huống này phải đối phó thế nào đây? Online chờ gấp.
"Hayato-san."
"............"
Dù chỉ là suy đoán của tôi, nhưng nếu tôi không đáp lại yêu cầu của cô ấy, có lẽ sẽ không thể về được.
Bằng chứng là cổ tay tôi đã bị Arisa nắm chặt, vì vậy bất đắc dĩ, tôi nén lại cảm giác xấu hổ mà cất lời:
"Hãy phục tùng anh...?"
Không phải, không phải, phục tùng anh là ý gì chứ? Tôi tự chọc ghẹo mình như vậy, rồi phát hiện đương sự Arisa mặt đã đỏ bừng, hốc mắt cũng đã ươn ướt.
"...A a... ư...♡"
Cơ thể Arisa bắt đầu run rẩy, sau đó như muốn trốn đi mà lại một lần nữa đóng rèm lại.
Tôi đã nghĩ có phải cách nói của mình quá ghê tởm không, không khỏi bị đả kích, nhưng trông có vẻ không phải như vậy. Sau khi cô ấy thử đồ xong và bước ra, cô ấy đã nói cho tôi biết điều này.
"Chỉ là lần đầu tiên như vậy, em thấy hơi ngạc nhiên thôi. Nhưng nghe có người chịu để em phục tùng, cảm giác rất tuyệt."
"Vậy à?"
"Vâng. Vì như vậy có nghĩa là em có thể cống hiến một phần sức lực♪"
Dù tôi không hiểu rõ tâm trạng của cô ấy lắm, nhưng nếu Arisa vui vẻ, cách dùng từ vừa rồi của tôi chắc hẳn không có vấn đề gì.
"Hôm nay Ranna không đi cùng cậu à?"
"Vâng. Vì hôm nay mẹ ở nhà, nên hai người họ chắc đang ở cùng nhau."
"Vậy sao."
Xem ra quan hệ gia đình của họ thật sự rất hòa thuận.
Đối với tôi, họ chung quy cũng chỉ là người ngoài, nhưng nghe gia đình họ hòa thuận, tôi cũng cảm thấy rất tốt.
"Hai người tình cảm thật tốt nhỉ."
"Vâng. Kể từ khi ba mất, em, Ranna và mẹ ba người cùng nhau chung sống, nhưng tình cảm gia đình chúng em thật sự không thua kém bất kỳ gia đình nào khác."
Arisa quả quyết như vậy.
Tôi rất ghen tị với suy nghĩ đó của cô ấy, đồng thời cũng cảm thấy thái độ của Arisa trông thật mạnh mẽ và đáng mừng. Tuy nhiên, có lẽ vì trong đầu nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi tên cướp của cô ấy lúc đó, tôi không khỏi đưa tay ra – xoa đầu cô ấy.
"...A."
Ngay khi tay chạm vào, tôi lập tức rút lại, nhưng sự thật là đã chạm vào cô ấy vẫn không thay đổi, nên tôi lập tức xin lỗi.
"Không cần xin lỗi đâu, Hayato-san. Chuyện này cứ như là... đúng vậy. Em cảm thấy giống như người cha đã khuất của em vậy, rất dịu dàng, không hề ghét."
"...Ý là trông anh già lắm sao?"
"Hihi, không phải đâu. Nhưng điều này cho thấy em rất tin tưởng anh, muốn dựa dẫm vào anh."
Nói cách khác, cô ấy đang đặt hình ảnh của tôi chồng lên người cha đã khuất của mình sao?
Không biết như vậy là nên cảm thấy vinh hạnh, hay là nên buồn bã phàn nàn rằng mình còn trẻ...
"A, đúng rồi, Hayato-san, thật ra em có một chuyện muốn xin phép anh từ trước."
"Xin phép anh?"
Arisa gật đầu.
"Em và Ranna đã quen biết Hayato-san như thế này, nhưng mẹ vẫn chưa biết anh... cái đó, đối với Hayato-san có lẽ sẽ thấy đây là chuyện thừa thãi, nhưng mẹ cũng là một trong những người trong cuộc, bà ấy vẫn luôn muốn trực tiếp cảm ơn anh."
"...À~"
Mẹ của Arisa và Ranna à...
Dù gì cũng là người đã sinh ra hai người họ, tôi biết bà ấy có ngoại hình xuất chúng, và tôi cũng biết từ trước rằng sức hút tỏa ra từ bà ấy vô cùng kinh ngạc.
Dù lúc cứu họ trước đây chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này... dù tôi không định nhận lời cảm ơn của họ, nhưng nếu đã quen biết hai người họ như thế này rồi, cũng không thể nói là không có quan hệ gì được.
"Thật ra hai cậu có thể nói với bà ấy là đã gặp anh rồi là được, nhưng nếu là bên được giúp đỡ, tự nhiên sẽ rất muốn trực tiếp cảm ơn đúng không."
"Vâng. Nếu em và Ranna không gặp được Hayato-san, chắc chắn cũng sẽ có cùng cảm nhận... dù Ranna đã phát hiện ra từ sớm, nhưng em trước đây lúc nào cũng nghĩ về chuyện này."
"...Vậy à."
Từ ánh mắt của Arisa, tôi cảm nhận được ý muốn rằng cô ấy nhất định hy vọng tôi có thể gặp mẹ cô ấy, tôi nghĩ chỉ gặp mặt một chút cũng không sao, bèn gật đầu đồng ý.
"Thật không ạ? Cảm ơn anh, Hayato-san!"
"Ừm. Nhưng mà đi gặp mẹ của Arisa và cậu... có hơi căng thẳng nhỉ."
"Để em nói thì có vẻ hơi thiên vị, nhưng bà ấy thật sự là một người rất dịu dàng, nên anh cứ yên tâm."
Nếu bà ấy là mẹ của hai người này, điểm này tôi đương nhiên hiểu.
Hôm nay đột ngột đến thăm cũng hơi đột ngột, nên chúng tôi đã hẹn thời gian vào cuối tuần sau.
Dù việc thật sự phải đến nhà họ khiến tôi cảm thấy căng thẳng, nhưng đồng thời cũng vì chúng tôi đã quen biết nhau như thế này mà lại có cảm giác yên tâm, thật kỳ lạ.
Sau đó chúng tôi nói lời tạm biệt, Arisa lại một lần nữa cầm lấy bộ trang phục hầu gái đã đặt lại chỗ cũ.
"Hả? Cậu thật sự định mua à?"
"Đương nhiên rồi."
Không cần phải nói, sau đó tôi đã ngây người ra mà nói: "A, vẫn là mua à?"
▼▽
"...Cuối cùng cũng đến ngày này rồi..."
Rất nhanh đã đến cuối tuần sau, ngày hẹn với Arisa đã đến.
Thật ra ngay tối hôm hẹn với Arisa, tôi đã nhận được điện thoại của Ranna, cô ấy nói rất không cam tâm vì chúng tôi đã hẹn nhau mà không có mặt cô ấy, sau đó cũng dặn đi dặn lại tôi tuyệt đối phải đến.
"Mình đồng ý nhanh quá rồi sao..."
Đến đây rồi, tôi mới cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
Nhưng nếu đã đến rồi, và cũng đã hẹn với họ rồi, thì không thể coi như không có chuyện gì được.
"Được rồi... đi thôi."
Tôi hạ quyết tâm rồi bấm chuông cửa.
Sau đó từ bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vã, rồi cửa mở ra, Ranna từ trong nhà lao ra.
"Chào mừng anh, Hayato-san!"
"Uwa!"
Vì cô ấy đột nhiên lao vào lòng tôi, tôi đã vào tư thế đỡ lấy cô ấy. Nhưng tốc độ của cô ấy thật sự hơi nhanh, khiến tôi nhất thời hơi ngả người ra sau.
"Là Hayato-san đó♪ Cảm ơn anh hôm nay đã chịu đến♪"
"Cũ, cũng bình thường thôi..."
Trước hết có thể rời khỏi người anh được không?
Có lẽ mong muốn của tôi đã được truyền đi, dù Ranna đã rời khỏi người tôi, nụ cười rạng rỡ của cô ấy vẫn không thay đổi. Có lẽ vì cảm giác được ôm vẫn còn đó, khiến tim tôi cứ đập thình thịch không ngừng.
(...Dễ thương thật đó.)
Tháng mười một cũng đã vào giữa tháng, nhiệt độ đã trở nên thấp hơn, nên cả tôi và Ranna đều mặc trang phục trông rất ấm áp.
Đôi gò bồng đảo căng đầy được bao bọc bởi chiếc áo len dệt kim đó, cảm giác mềm mại theo cả hai nghĩa.
"Nào! Mau vào đi!"
"Cậu bình tĩnh lại trước đã!"
Ranna như thể hiện rằng mình không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp kéo tôi vào trong nhà.
Do sự việc không mấy vui vẻ lần đó, tôi ít nhiều cũng đã nắm được cách bố trí của tầng một, cho đến phòng khách dù không có cô ấy dẫn đường cũng sẽ không bị lạc, trong lòng không khỏi cười khổ vì điều này.
"Chị ơi! Mẹ ơi! Hayato-san đến rồi đó!"
"Cháu xin làm phiền..."
Trước cánh cửa nối liền với phòng khách, ngoài Arisa ra còn có một người phụ nữ khác.
Ngũ quan của bà vô cùng giống với Arisa và Ranna, là một mỹ nhân không gì sánh được, ánh mắt tôi suýt nữa thì đã bị thu hút về phía đường cong cơ thể còn kiêu hãnh hơn cả hai chị em, nhưng tôi đã cố gắng kìm lại được.
Không chỉ mái tóc nâu trầm buông dài sau lưng trông rất gợi cảm, mà nốt ruồi lệ trên mặt cũng khiến người phụ nữ đó trông càng thêm yêu diễm.
"Cháu chính là người đó... là cháu sao."
Mẹ của hai người họ với vẻ mặt tràn ngập cảm xúc đi về phía tôi, rồi cúi đầu với một động tác vô cùng đẹp mắt.
"Kể từ lúc đó đến giờ chưa có dịp nói chuyện như thế này, lúc đó thật sự vô cùng cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, chúng tôi... chúng tôi bây giờ chắc chắn không thể nào cười nói sống qua ngày được."
Tôi không quen với việc một người phụ nữ lớn tuổi hơn cúi đầu trước mình, nên đã hoảng hốt cất lời can ngăn:
"Cái đó... xin cô hãy ngẩng đầu lên ạ! Hai người họ đã thay mặt cô cảm ơn cháu về chuyện đó rồi... và bây giờ cũng đã thật sự nhận được lời cảm ơn của cô. Nên tóm lại, mọi người bình an vô sự là tốt rồi, chuyện này cứ như vậy đi ạ!"
"Hahaha, Hayato-san đang luống cuống kìa♪"
"Hihi, nhưng như vậy là mọi người cuối cùng cũng đã gặp mặt nhau rồi nhỉ♪"
Hai người đừng có đứng bên cạnh nhìn một cách vui vẻ như vậy, mau đến giúp tôi đi chứ!
Kết quả là, mẹ của hai người họ đã mất một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng bà ấy mới chấp nhận lời tôi nói và ngẩng đầu lên.
Hôm nay có thể lại một lần nữa nhìn thấy ba người họ như thế này, trong lòng tôi vẫn cảm thấy một cảm giác an tâm vô cùng mãnh liệt, đồng thời cũng mãn nguyện cảm thấy cứu được họ thật sự quá tốt rồi.
"...Thật ra cháu vốn rất lo lắng không biết ba người có vì chuyện đó mà ít nhiều để lại tổn thương tâm lý không. Nhưng Arisa và Ranna trông không có vẻ gì như vậy, cô có vẻ cũng rất bình tĩnh, như vậy cháu cũng yên tâm rồi."
Là phụ nữ, gặp phải trải nghiệm như vậy khó tránh khỏi việc trong lòng sẽ bị một vết thương không thể chữa lành... đương nhiên họ ít nhiều vẫn còn lưu lại chút sợ hãi, nhưng chỉ cần có thể thấy họ sống một cuộc sống bình thường như thế này, những gì tôi làm đã rất đáng giá.
"Sau này mong ba người cũng sẽ tiếp tục hòa thuận với nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần ba người có thể thỉnh thoảng cho cháu thấy được cảnh tượng như trước đây, đối với cháu đó đã là sự báo đáp tốt nhất rồi."
Tôi cảm thấy mình như vừa nói một chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng đây là lời thật lòng của tôi.
Mẹ của hai người họ nghe vậy liền trợn tròn mắt, sau đó bật cười.
(...Người này thật lợi hại. Nếu là mẹ của họ, chắc cũng phải bốn mươi mấy tuổi rồi nhỉ? Trông thật sự quá trẻ, dù có nói là chị gái của hai người họ cũng sẽ có người tin.)
Sở hữu một vẻ đẹp như vậy, hơn nữa vẻ quyến rũ toát ra trên người còn pha trộn với sự hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành, tôi không khỏi nghĩ rằng những người đàn ông phải làm việc bên cạnh người này chắc chắn sẽ rất vất vả.
"Cô hiểu rồi. Nhưng vẫn xin cho phép cô một lần nữa trịnh trọng cảm ơn cháu. Thật sự vô cùng cảm ơn anh."
Bà ấy nắm chặt tay tôi và nói như vậy.
Như vậy là chuyện này đã thật sự kết thúc. Chỉ có điều vẫn còn một việc quan trọng chưa làm, trước hết cứ làm xong việc này đã.
"Xin cho phép cháu được tự giới thiệu lại. Cháu là Doumoto Hayato, xin được chỉ giáo nhiều hơn."
"Tên cô là Shinjou Sakina. Nếu anh đã gọi thẳng tên các con gái tôi, thì nếu có thể gọi thẳng tên tôi, tôi sẽ rất vui."
"Vậy thì... Sakina-san?"
"Ừm...được rồi!"
Sakina-san nở một nụ cười dễ thương mang cả nét quyến rũ của người lớn mà gật đầu.
Tóm lại đối với lần tiếp xúc đầu tiên, khoảng thời gian này có thể nói là vô cùng ấm áp, thật tốt quá. Nhưng tôi cũng chỉ thả lỏng được một thoáng, Arisa và Ranna đã nắm bắt ngay khoảnh khắc cuộc trò chuyện vừa kết thúc, nắm lấy tay tôi.
"Nào, Hayato-san, đừng đứng mãi thế, lại đây ngồi đi."
"Ừm ừm. Hehehe, cứ cảm thấy việc Hayato-san ở trong nhà chúng ta thật không thể tin được♪"
Họ thúc giục tôi ngồi xuống một chiếc ghế sofa trông rất cao cấp.
Tôi lại một lần nữa nhìn quanh phòng khách, phát hiện cấu trúc của căn nhà này thật sự rất xuất sắc. Nhưng nếu chỉ có ba người phụ nữ ở, có lẽ hơi lớn quá.
(Trước đây ba của họ cũng sống ở đây nhỉ... nếu không xảy ra chuyện gì, chắc hẳn bốn người họ sẽ luôn sống một cuộc sống vui vẻ thường ngày nhỉ.)
Ngay lúc tôi đang nghĩ những chuyện này, Sakina-san đã bưng trà đen qua.
"Nào, mời dùng. Trà đen được không?"
"Đương nhiên là được ạ. Cháu xin phép thưởng thức!"
Tạm không nói đến cà phê, bình thường tôi không hay uống trà đen, cảm giác rất mới mẻ.
Ly trà này có một mùi hương dễ chịu, vị cũng khá thanh mát không quá ngọt, mang lại một cảm giác yên tâm như thể làm ấm lòng người từ sâu bên trong.
"Cũng hãy thử chút bánh ở đây nhé."
"Cháu cảm ơn."
Sakina-san đặt một giỏ đầy bánh lên bàn, cảm giác được bà ấy chăm sóc chu đáo đến vậy khiến tôi có chút áy náy. Tuy nhiên cả ba người đều mỉm cười nhìn tôi, nếu không ăn những món bánh họ đã chuẩn bị cũng không hay cho lắm.
"Mà này, Arisa, và cả Ranna nữa?"
"Chuyện gì ạ?"
"Sao thế~?"
Thật ra tôi từ nãy đến giờ đã rất để tâm đến một chuyện.
Đó là hai người ngồi hai bên tôi rất gần. Dù Arisa chỉ chạm nhẹ vào tôi, Ranna đã trực tiếp áp chặt đôi gò bồng đảo căng tròn của mình lên người tôi, đến mức sắp biến dạng rồi.
Tôi quả nhiên rất không quen với tình trạng này.
"Hai đứa đừng làm Hayato-san khó xử quá nhé."
"Hayato-san khó xử sao~?"
"...Phải nói sao nhỉ..."
Tôi đang ở tuổi dậy thì, cảm nhận được sự mềm mại của họ quả thật sẽ cảm thấy hạnh phúc. Lời thật lòng là tôi không ghét cũng không thấy khó xử... nhưng hỏi như vậy thì thật gian xảo quá.
"Đùa thôi, xin lỗi nhé? Nhưng em có chút vui đó. Thôi được rồi, chị cũng giữ khoảng cách một chút đi."
"...Được thôi."
Cứ như vậy, hai chị em rời khỏi người tôi, Sakina-san với vẻ mặt vui vẻ nhìn chúng tôi tương tác như vậy.
Dù tôi không vì ánh mắt đó mà cảm thấy xấu hổ, nhưng ánh mắt dịu dàng đó khiến tôi cho rằng đây chính là dáng vẻ của một người mẹ, không khỏi âm thầm hoài niệm.
"...Hửm?"
Sao thế này, tôi cảm thấy cái cảm giác gia đình này thật đáng hoài niệm, đột nhiên lại buồn ngủ.
Nghe nói uống trà đen xong sẽ buồn ngủ thì phải? Tôi thường nghe nói cà phê sẽ xua tan cơn buồn ngủ... hay là do tối qua vì căng thẳng mà ngủ không được bao nhiêu nhỉ?
"Aiya, Hayato-san, cháu buồn ngủ rồi sao?"
"Ặc... cái đó, có lẽ là vì hôm qua cháu hơi thức khuya một chút."
Sau khi tôi lẩm bẩm như vậy, Sakina-san liền đặt tay lên miệng mỉm cười nói "Aiya aiya~", Arisa và Ranna ngồi bên cạnh cũng lần lượt nói muốn cho tôi gối đầu lên đùi họ mà bắt đầu tranh cãi, tôi thấy vậy liền cười khổ, đồng thời ngả người vào ghế sofa thư giãn... sau đó ý thức của tôi đã chìm vào bóng tối.
▼▽
Nỗi đau đột nhiên mất đi người thân thật khó có thể tưởng tượng.
Tuy nhiên, nỗi đau cảm nhận được lúc đó, và cảm giác cô đơn sau đó... tôi đã dần quen với nó theo thời gian, thật sự rất đáng tiếc.
Ban đầu là ba mất vì tai nạn, vài năm sau mẹ cũng qua đời vì bệnh, lúc đó tôi cảm thấy trong lòng mình như bị khoét một lỗ hổng lớn.
Dù ông bà nội vì một vài lý do phức tạp mà ghét bỏ tôi, nhưng ông bà ngoại lại vô cùng yêu thương tôi. Nên khi tôi trở thành một mình, họ đương nhiên cũng đã từng mời tôi đến đó sống cùng họ.
"...Xin lỗi, ông bà ngoại. Cháu không muốn rời khỏi ngôi nhà này."
Dù lời đề nghị của ông bà ngoại rất đáng quý, nhưng tôi không muốn rời khỏi ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm với ba mẹ này. Một phần lớn cũng là vì đây là nơi tôi đã quen thuộc từ lâu.
"Ông bà hiểu rồi. Chúng ta tôn trọng suy nghĩ của Hayato. Đổi lại, lỡ có chuyện gì xảy ra, phải lập tức nhờ chúng ta. Hứa nhé?"
"...Vâng, cảm ơn ông bà."
Dù gì tôi cũng là đứa cháu duy nhất, lo lắng là chuyện đương nhiên... dù vậy ông bà ngoại vẫn tôn trọng suy nghĩ của tôi, giúp đỡ tôi sống một cuộc sống như mọi khi.
Sau đó tôi cũng dần quen với thế giới không có ba mẹ, vì con người sẽ dần quen với mọi thứ theo thời gian, nên bây giờ cuộc sống một mình đối với tôi không có gì không ổn.
Nhưng... đôi khi tôi cũng sẽ vô thức mà đi tưởng tượng.
'Hayato.'
'Hayato.'
Tôi sẽ mơ thấy ba mẹ bây giờ vẫn còn sống, tưởng tượng họ gọi tên tôi, nhưng tôi cũng biết rõ đó là điều không thể, nên chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đó.
Tóm lại ý tôi muốn nói là, dù đã quen rồi, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn luôn khao khát hơi ấm của gia đình... đôi khi dù chỉ là vô thức nghĩ đến việc ba mẹ đã mất cũng khiến tôi cảm thấy cô đơn, mỗi lần như vậy tôi lại rất suy sụp, nhưng tôi đều sẽ tự động viên mình, nói rằng như vậy không được.
"Mình không sao. Không chỉ có ông bà ngoại lo lắng cho mình, bên cạnh còn có Souta và Kaito, những người coi mình là tri kỷ quan trọng... nên mình không sao."
Dù có cô đơn đến đâu, nếu tôi vẫn còn kết nối với người khác, thì vẫn có thể tiếp tục cố gắng.
Chỉ cần không bị sự cô đơn và lẻ loi đánh gục, tôi sẽ không bi quan đến mức muốn đi theo bước chân của ba mẹ mà rời khỏi thế giới này.
Khi ở cùng bạn bè thân thiết thì là điều đương nhiên, dù bây giờ khi ở cùng Arisa và Ranna, hai người họ luôn khiến tôi thót tim, nhưng vẫn rất vui.
Nên không sao cả. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định đều có thể vượt qua.
"Hayato-san. Hayato-san?"
...Hửm? Ai vậy?
Cùng với cảm giác bị vỗ vào vai, nghe một giọng nói dịu dàng gọi tên mình, tôi vô thức mở mắt ra.
"...Hả?"
Sau khi mở mắt, tôi liền chết lặng.
Vì trước mặt tôi không hiểu sao lại có hai quả bóng khổng lồ... không phải, là bộ ngực khủng được bao bọc trong áo len.
"...Kỳ lạ?"
Vì ký ức trước sau không ổn định lắm, tôi không khỏi cảm thấy bối rối, nhưng có thể biết rằng có người đã cho tôi gối đầu lên đùi ngủ.
"...Vậy à. Mình ngủ quên sao?"
Lúc này tôi nhớ lại lúc nãy đang nói chuyện với Arisa, Ranna và Sakina-san thì cơn buồn ngủ dần ập đến.
Vậy là mình cứ thế ngủ quên luôn sao... ặc!
"X-xin lỗi ạ!"
"Không sao đâu. Cháu cứ nằm nghỉ thêm một chút đi."
Tôi vốn định ngồi dậy, lúc này có người đặt tay lên vai tôi.
Chủ nhân của giọng nói là Sakina-san. Tôi dường như đã ngủ trên đùi của bà ấy.
(...Gối đùi của bà ấy thay vì nói là khó xử, ngược lại còn khiến người ta yên lòng... đây chính là sự bao dung sao?)
Tôi bình tĩnh nghĩ đến những chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy làm như vậy không ổn cho lắm, nên tôi vẫn tìm được cơ hội ngồi thẳng dậy.
"A..."
Ngay sau đó Sakina-san phát ra một tiếng rất tiếc nuối, thấy ánh mắt của bà như đang nói "Tại sao?", khiến tôi nhất thời cảm thấy có chút áy náy.
Mà này, nếu Sakina-san đã cho tôi gối đùi ngủ ở đây như vậy, thì Arisa và Ranna đang làm gì? Tôi vừa mới nghĩ vậy, đã thấy hai người họ đang nấu cơm trong bếp.
"...Cà ri?"
Trong không khí thoang thoảng mùi cà ri.
"A, cháu dậy rồi à, Hayato-san."
"Thật ra vốn dĩ em định cho anh gối đùi ngủ... mẹ thật gian xảo."
Dù bị Arisa lườm, Sakina-san cũng không hề để tâm.
Tôi tự hỏi tại sao lại nấu cà ri, sau đó mới nhận ra bây giờ đã là buổi trưa, nên hai người họ mới nấu cơm.
Dù tôi vốn định trước buổi trưa sẽ về, xem ra tôi phải ở đây thưởng thức món cà ri rồi.
"Hai đứa nó nấu cho Hayato-san ăn đó. Vì Hayato-san ngủ quên, nên mới tạm thời quyết định như vậy. Nếu lát nữa cậu không có việc gì, xin hãy nhất định ở lại ăn cơm nhé?"
"...Ặc, vậy thì cháu xin cung kính không bằng tuân mệnh ạ."
Tôi không ngờ sẽ được ăn trưa ở đây, nhưng mùi hương thoang thoảng từ nãy đến giờ đã kích thích vị giác của tôi, khiến tôi muốn được ăn ngay lập tức.
"...A."
Kết quả là bụng tôi phát ra một tiếng rất lớn, bị Sakina-san ngồi bên cạnh nghe thấy.
"Hihi♪"
"Ư..."
Bị người khác nghe thấy tiếng bụng kêu ùng ục, ai cũng sẽ cảm thấy khó xử.
Tôi đương nhiên cũng vậy, mặt liền nóng bừng lên, nhưng Sakina-san dùng tay che miệng mỉm cười, nụ cười đó thật sự vô cùng rạng rỡ.
Dù đã nói mấy lần rồi, nhưng người này dù lúc giới thiệu không nói là mẹ mà nói là chị gái, tôi cũng sẽ không có chút nghi ngờ nào... vì bà ấy trông trẻ đến như vậy.
"Sao thế ạ?"
"Không, cái đó... cháu cứ cảm thấy Sakina-san thay vì nói là mẹ, trông càng giống chị gái hơn ạ."
"Aiya aiya, khen như vậy thật khiến cô vui quá."
Không hổ là một người phụ nữ trưởng thành, nghe lời khen của tôi cũng hoàn toàn không hề xấu hổ.
Cứ như vậy, món cà ri dường như đã nấu xong, Ranna lớn tiếng hét lên:
"Nấu xong rồi đây~!"
"Chúng ta qua ngay đây. Nào, Hayato-san, chúng ta đi thôi."
"A, vâng!"
Bốn người chúng tôi ngồi quây quần quanh bàn.
Trước mặt tôi là một đĩa cà ri trông vô cùng ngon mắt, không có bỏ thêm thứ gì đặc biệt kỳ lạ, chỉ là một món cà ri rất đơn giản.
"...Trông ngon quá."
Nghĩ kỹ lại, tôi cũng đã một thời gian khá lâu không được ăn món cà ri nhà làm như thế này.
Nếu nói tôi nhìn mà chảy cả nước miếng thì có lẽ hơi quá, nhưng nó tỏa ra một mùi hương khiến người ta phải thèm thuồng, thật sự rất xứng với cách hình dung đó.
"Mời anh ăn, Hayato-san."
"Ăn nhanh đi nào♪"
Thông thường, một người muốn ăn ngay lập tức như tôi đáng lẽ phải càng không thể chờ đợi được nữa, nhưng Arisa và Ranna vì muốn biết cảm nhận của tôi mà cứ thúc giục tôi ăn nhanh lên, ngược lại càng khiến tôi trở nên bình tĩnh hơn.
"...Cháu xin phép ăn đây!"
Tôi chắp tay lại, dùng muỗng múc một ít sốt cà ri và cơm.
"A ưm... ưm... ngon quá."
"Tốt quá!"
"Đúng vậy đó!"
Nghe thấy lời nhận xét bất giác thốt ra của tôi, Arisa và Ranna đập tay với nhau.
Thấy họ vui vẻ như vậy, ngược lại cũng khiến tôi cảm thấy vui lây, nhưng tay tôi cũng không vì vậy mà dừng lại.
(...Ngon quá... ngon quá. Thật sự rất ngon... và... và...!)
Không chỉ ngon, mà còn mang một chút cảm giác hoài niệm.
Rõ ràng hương vị không khác gì món cà ri bình thường, nhưng tấm lòng mà họ gửi gắm vào trong bát cà ri này như thể đã đánh thức ký ức xưa cũ của tôi.
(Cà ri mẹ làm ngày xưa cũng như thế này sao?)
Dù tôi đã cố gắng kìm nén, để bản thân không quá đa cảm, nhưng cả ba người họ dường như đều đã nhận ra cảm xúc của tôi, và đang nhìn tôi chằm chằm.
"Hayato-san?"
"Anh sao thế?"
Dù có một vài ký ức ùa về... tôi đã không nói ra.
Tôi cố gắng hết sức nở một nụ cười tỏ vẻ mình không sao, cố gắng không để bầu không khí trở nên khó xử.
Sau đó, tôi đã ăn sạch đĩa cà ri do hai người họ làm.
"Nếu lần sau còn có cơ hội, em cũng sẽ trổ tài nấu nướng một bữa thật ngon. Lúc đó lại để em chiêu đãi anh nhé."
"...Ực."
Trong lúc thưởng thức bữa trưa, chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều, Arisa và Ranna nói rằng họ đã học được đủ loại món ăn từ Sakina-san, món cà ri lần này chỉ là một món ăn đơn giản ngẫu hứng, thật ra họ muốn làm những món tinh xảo hơn.
Tôi vừa nghe nói Sakina-san đã dạy họ nấu ăn, liền không khỏi thầm nghĩ món ăn của bà ấy sẽ ngon đến mức nào? Vừa mong đợi như vậy, bụng tôi suýt nữa thì lại kêu lên.
"Cái đó... nếu có cơ hội, xin nhất định nhờ cậu."
"Vâng ạ! Đến lúc đó anh nhất định phải thử đó nhé♪"
Sau đó, dưới sự tiễn đưa của ba người, tôi đi đến cửa chính, chỉ đơn giản chào một tiếng rồi rời đi.
"Ặc... thật sự không cần khách sáo đâu ạ?"
"Đừng nói vậy chứ, Hayato-san."
"Đúng đó, chúng em cũng muốn tiếp tục tiễn anh đi xa hơn nữa."
Arisa và Ranna đều nói muốn đi cùng tôi thêm một đoạn nữa.
Dù tôi nói không cần phải làm vậy, họ vẫn đi theo tôi ra khỏi nhà, tôi thật sự không thể nào từ chối được.
"Hôm nay thật sự rất vui. Dù mọi phương diện đều khiến em rất căng thẳng, nhưng cũng đã nói chuyện được với Sakina-san, như vậy chuyện này cũng xem như có một cái kết rồi nhỉ?"
"...Ừ."
"...Ừm."
"Hửm? Sao thế?"
Dù tôi nghĩ nên tạm biệt ở đây, nhưng mặt họ có vẻ hơi không vui.
Tôi lo lắng mình đã làm sai điều gì, nhưng nhớ lại thì lại không có ký ức nào như vậy, nhất thời có chút không hiểu phản ứng của họ.
(...Không phải, Sakina-san hình như cũng từng có biểu cảm giống hai người họ thì phải?)
Tôi không khỏi để tâm đến điều này, và ngay lúc tôi đang nghĩ như vậy–
"Cái đó, Hayato-san, lúc ăn trưa... tại sao anh lại có biểu cảm như vậy?"
"Ư..."
Arisa nhìn thẳng vào tôi và đột ngột hỏi như vậy.
Ra là vậy, xem ra họ vẫn rất để tâm đến chuyện lúc đó... không chỉ Arisa, Ranna cũng đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"...Xin lỗi nhé, Hayato-san. Vì biểu cảm và bầu không khí mà Hayato-san thể hiện lúc đó, hoàn toàn không thể tưởng tượng được từ con người bình thường của anh, nên chúng em mới để tâm. Hỏi như vậy có phải... là quá đáng không?"
Đúng là vậy, tôi quả thực có thể dễ dàng yêu cầu họ đừng hỏi thêm.
Nhưng không hiểu sao tôi lại không thể nói ra lời từ chối với họ... tôi nghĩ rằng nói cho họ biết cũng không sao, nên đã quyết định làm vậy.
"Khoan đã. Gần đây có một công viên đúng không? Chúng ta đến đó đi."
"Vâng ạ. Ngồi ở đó nói chuyện có lẽ sẽ thoải mái hơn về mọi mặt."
"...Cảm ơn."
Đó là công viên mà trước đây tôi đã đến sau khi gặp lại họ trong bộ dạng đội đầu bí ngô. Nếu là ở đó, quả thật chỉ cần đi một đoạn là sẽ đến, nên tôi không có lý do gì để từ chối.
"Từ lần đó đến giờ chưa đến đây nhỉ."
"Ừm ừm! Là nơi tái ngộ với hiệp sĩ bí ngô Hayato-san đó!"
"Đừng có nói hiệp sĩ bí ngô gì cả!"
Làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên sến súa đó!
Ranna khẽ cười, tôi thở dài một hơi. Giống như lúc đó, tôi bị hai người họ kẹp ở giữa và ngồi trên ghế dài.
Không có chuyện gì cần phải kéo dài, nên tôi quyết định sẽ nói thẳng cho họ biết.
"Thật ra... một phần là vì món cà ri của hai cậu thật sự rất ngon, và anh đã cảm nhận được tấm lòng chứa đựng bên trong. Điều đó khiến tâm trạng anh trở nên rất ấm áp, và nhớ lại món cà ri mà mẹ anh từng nấu cho anh."
"Ra là vậy à... hả? Ngày xưa?"
"Mẹ của Hayato-san ngày xưa nấu cho anh...?"
Xem ra hai người họ đều đã đoán ra. Tôi gật đầu, rồi nói tiếp:
"Thật ra bây giờ anh đang sống một mình. Từ rất lâu rồi, ba anh đã qua đời, sau đó một thời gian, mẹ anh cũng ra đi... nên lúc nãy anh mới nghĩ rằng đó chính là hơi ấm của gia đình. Thông qua Arisa, Ranna và Sakina-san, anh đã nhớ lại tất cả những điều này, nên đã có chút đa cảm."
Nên bầu không khí lúc đó mới trở nên như vậy – tôi giải thích cho họ tình hình lúc đó như vậy.
"Xin lỗi nhé. So với việc đa cảm, chủ đề này chắc là không vui vẻ gì đúng không? Nhưng ông bà ngoại anh rất quan tâm đến anh, và bây giờ anh vẫn đang sống rất khỏe mạnh trong ngôi nhà mà ba mẹ để lại, nên không sao đâu. Cho nên–"
Ngay lúc tôi định nói rằng thật sự không có vấn đề gì – Arisa và Ranna như muốn kẹp tôi lại mà ôm chầm lấy.
"Hai người!"
"Hayato-san, bây giờ cứ để chúng em như thế này được không?"
"Đúng vậy đó. Xin lỗi, đã làm anh nhớ lại những ký ức đau buồn."
"Không, thật ra không sao đâu..."
Về cơ bản Souta và Kaito đều biết những chuyện này, tôi cũng không ngại nói cho người khác biết.
Nên tôi vốn định nói rằng thật sự không sao, bảo họ đừng để tâm, nhưng ngay lúc tôi định nói ra – Arisa đã đặt chiếc khăn tay lên mắt tôi... giúp tôi lau đi những giọt nước mắt đã vô thức rơi xuống.
"...Không thể nào? Mình đâu đến mức phải khóc chứ."
"Có lẽ trong lòng Hayato-san vẫn luôn muốn giải tỏa ra nhỉ?"
Chuyện này... có lẽ là vậy.
Kể từ khi ba mẹ ra đi, tôi vẫn luôn sống một mình, nhưng tôi biết không thể để họ ở trên thiên đường phải lo lắng, nên tôi đã luôn nở nụ cười và cố gắng sống... suy nghĩ đó chắc là không sai, nhưng tôi không ngờ lại có thể thông qua họ mà khiến mình rơi nước mắt.
"Em đi mua chút nước ở máy bán hàng tự động đằng kia."
Arisa nói vậy rồi đứng dậy.
Ranna vẫn đang ôm tôi, nhưng cô ấy dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên rời ra một chút, rồi ôm lấy đầu tôi.
"Hayato-san, nào, như thế này sẽ khiến anh cảm thấy yên tâm hơn đúng không?"
"Khoan đã!"
Tôi bị bao bọc bởi bộ ngực căng tròn của cô ấy.
Thay vì nói là yên tâm, như thế này ngược lại còn khiến tôi càng thêm căng thẳng. Nhưng thật kỳ lạ, mùi hương trên người cô ấy, sự mềm mại và hơi ấm tỏa ra từ khắp cơ thể, thật sự đã khiến tâm trạng tôi bình tĩnh lại, tôi không khỏi kinh ngạc vì điều này.
"Đúng không?"
"...Ừm."
Hành động này như mang lại cảm giác yên tâm giống như lúc được Sakina-san cho gối đầu lên đùi vậy.
Sau đó, cho đến khi Arisa quay lại, Ranna vẫn luôn ôm lấy tôi, lúc này tôi chợt nghĩ đến một chuyện.
(...Cảm giác này thật kỳ lạ. Tại sao nhỉ? Muốn cứ thế chìm đắm trong hơi ấm này... một hơi ấm khiến mình muốn mãi mãi chìm sâu vào đó... a a, không được, như thế này thoải mái quá, cảm giác như tim mình sắp hỏng mất.)
Sau đó, dù tôi đã rời khỏi Ranna, nhưng lại cảm thấy một chút cô đơn và không thỏa mãn.
"Chỉ có Ranna thôi thì thật không công bằng, em cũng muốn."
"Hả?"
Ngay sau đó, Arisa vừa quay lại cũng đã làm y hệt như vậy với tôi, cô ấy cũng khiến tôi dâng lên một cảm giác tương tự.
Sau đó tôi có chút tiếc nuối rời khỏi vòng tay của Arisa, uống lon nước có ga mà cô ấy đã mua giúp.
"...Gaaaaaa!"
Sự kích thích vừa phải này dường như đã giúp tôi tỉnh táo lại.
Nhờ những cái ôm quý giá của hai người họ, tôi có lẽ đã hồi phục được một chút tinh thần, nhưng phải nói sao nhỉ, thật sự rất cảm ơn sự dịu dàng của họ.
"Cảm ơn hai cậu, Arisa, Ranna. Thật lòng mà nói, nghe câu chuyện bất hạnh của nhà người khác chắc chắn không có gì thú vị, nhưng được các cậu động viên thật sự khiến anh rất vui."
"Đừng nói là không thú vị chứ. Em rất vui vì anh đã chịu nói cho chúng em biết đó? Bây giờ em cảm thấy càng hiểu Hayato-san hơn, và càng muốn thực hiện những điều mình muốn làm."
"Đúng vậy đó, Hayato-san. Anh đúng là anh hùng đã giúp đỡ chúng em, nhưng cũng có mặt yếu đuối của riêng mình... nên bây giờ em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, giống như chị gái, càng muốn nỗ lực hơn nữa♪"
Tôi không biết hai người họ muốn thực hiện điều gì, hay muốn nỗ lực làm chuyện gì.
Dù vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được quyết tâm phi thường của họ, thế là tôi bảo họ hãy cố gắng lên, hai người nghe vậy liền nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp và gật đầu.
"Đúng vậy. Em nói này Ranna, ngày mai chúng ta hãy bắt đầu thử ngay lập tức đi."
"Phải đó. Này, Hayato-san! Em và chị sẽ làm bento cho anh đó!"
"...Hả!"
Nghe lời nói của hai người họ, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lần này tôi đã kể cho họ nghe về trải nghiệm của mình như vậy, không khỏi khiến tôi có dự cảm rằng tương lai chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
▼▽
Đêm, thời gian đã quá mười một giờ.
Bình thường đã là giờ đi ngủ, nhưng cô – Arisa, đã ngồi dậy khỏi giường và mặc áo khoác vào.
Cô đi về phía cửa sổ phòng thông ra ban công. Dù khi mở cửa sổ có một cơn gió lạnh thổi vào, Arisa không hề để tâm, cứ thế bước thẳng ra ngoài.
"Aiya, Ranna?"
"Vâng. Chị cũng giống em sao?"
"Ừ."
Hai người như hiểu ý nhau mà gật đầu, vai kề vai ngước nhìn lên bầu trời.
Kể từ khi về nhà, Arisa đã luôn nghĩ về Hayato, xem ra Ranna cũng vậy.
"Nỗi nhớ của em dành cho Hayato-san đã trở nên mãnh liệt hơn rồi."
Anh đã kể cho họ nghe về quá khứ đau buồn của mình, và khoảnh khắc nhìn thấy anh rơi lệ, Arisa lại một lần nữa kiên định hạ quyết tâm, rằng sẽ dâng hiến tất cả của mình để trở thành chỗ dựa cho anh.
Tâm nguyện muốn trở thành nô lệ của Hayato vẫn không hề thay đổi, ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn.
"Em cũng vậy đó. Phải nói là một người dịu dàng và tốt bụng như vậy lại không được hạnh phúc, chuyện đó vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi."
Nghe lời Ranna nói, Arisa gật đầu đồng ý.
Lần này Hayato đã kể cho họ nghe rằng anh đã mất cả cha lẫn mẹ, và đang sống một mình, nhưng cảm giác như anh vẫn còn có chuyện chưa nói.
Cô đương nhiên để tâm đến điều đó, nhưng bây giờ quan trọng nhất là cô muốn trở thành sức mạnh của Hayato... muốn chữa lành cho anh và phò tá anh.
"...Ranna."
"Sao thế ạ?"
"Chị... có chút không hiểu được lòng mình."
"Ý chị là sao? Cứ nói cho em nghe đi?"
Câu hỏi của chị gái Arisa đã thu hút sự chú ý của Ranna, cô dịu dàng nhìn chăm chú vào chị mình và hỏi lại.
"Cái đó... chị muốn trở thành nô lệ của Hayato-san. Chị chỉ muốn có ích cho anh ấy, muốn trở thành sức mạnh của anh ấy, muốn trở thành chỗ dựa tinh thần cho anh ấy, một lòng một dạ cống hiến bản thân mình thôi... nhưng mà mỗi khi ở bên anh ấy, chị lại nảy sinh tình cảm yêu mến thuần túy."
"Vâng vâng."
"Chị rốt cuộc nên ưu tiên bên nào đây..."
Vì khó có được câu trả lời, Arisa thật tâm cảm thấy khổ não. Thấy chị mình với vẻ mặt phiền muộn bày tỏ cảm xúc nội tâm, Ranna ngay lập tức như không chịu nổi mà thở dài một hơi.
"Chị ơi, đầu óc chị cứng nhắc thật đó. Chuyện đó thì bên nào mà chẳng được?"
"Hả?"
Ranna nở một nụ cười ranh mãnh rồi vòng ra sau lưng Arisa, thuận thế đưa tay ra chạm vào trái cấm căng tròn trước ngực Arisa.
"Này!"
"Xem này, cũng giống như cặp ngực này, suy nghĩ phải mềm dẻo một chút chứ."
"...Ý em là sao chứ?"
Arisa bị sờ soạng vòng một từ phía sau, nhưng đối phương là em gái của cô, nên cô không đặc biệt để tâm, cứ để em ấy tùy ý đùa nghịch với bộ ngực của mình.
"Đừng nghĩ phức tạp quá, những gì chị muốn làm cho Hayato-san, và những gì chị muốn bỏ ra vì anh ấy đều như nhau cả, chỉ cần tuân theo trái tim mình là được rồi. Vì em cũng như vậy mà♪"
"...Như vậy là được sao?"
"Đương nhiên là được rồi!"
"Á!"
Phần nhạy cảm trên ngực bị nắm chặt, khiến Arisa không khỏi kêu lên một tiếng cao vút.
Cô lườm Ranna, dùng ánh mắt hỏi xem em ấy rốt cuộc đang làm trò gì, nhưng Ranna lại cười một cách đắc ý như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công một trò đùa, hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm gì sai.
Dù Ranna đang cười như vậy, cô lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, bổ sung thêm cho lời nói lúc nãy.
"Chị ơi, chúng ta yêu Hayato-san nhất. Điểm này sẽ không thay đổi, những ngày tháng ở bên anh ấy ngày càng nhiều, nỗi nhớ này cũng dần trở nên ngày càng mãnh liệt."
"Ừm."
Arisa gật đầu.
"Chúng ta không muốn để anh ấy chạy thoát, muốn có được tình yêu của anh ấy... muốn để anh ấy chìm đắm trong tình yêu của chúng ta, muốn để anh ấy dựa dẫm vào chúng ta."
"Dựa dẫm..."
Dựa dẫm – Arisa không rõ như vậy rốt cuộc có được coi là tốt không.
Tuy nhiên cô không hề phủ nhận lời nói này của Ranna. Nếu mọi chuyện thật sự trở thành như vậy, Hayato sẽ mãi mãi ở bên cạnh Arisa và Ranna... ít nhất đó là tương lai mà Arisa mong muốn.
"Tình cảm của chúng ta rất nặng nề, điểm này chị cũng hiểu đúng không?"
"Đúng vậy. Chị ngay từ đầu đã biết tình cảm của mình không giống với thứ tình cảm yêu mến thông thường."
Cô hiểu rõ tình cảm của mình... không, hiểu rõ tình cảm của họ so với người bình thường thì nặng nề hơn.
Dù vậy cũng không thể ngăn cản được tâm ý này, nên Arisa và Ranna mới khao khát Hayato đến vậy... họ từ sâu thẳm trong lòng khao khát anh, người là ân nhân của họ.
"Có lẽ sẽ có người cười nhạo chúng ta chỉ vì được anh ấy cứu một lần mà đã lún sâu vào. Nhưng những điều đó không quan trọng. Vì chính trái tim của chúng ta đang khao khát anh ấy."
"Đúng vậy♪ Nên là chị ơi, chúng ta hãy đi bắt lấy Hayato-san đi. Dùng tình yêu của chúng ta để lấp đầy khoảng trống trong lòng anh ấy, để anh ấy chìm sâu vào trong tình yêu của chúng ta♪"
Sau cuộc trò chuyện như vậy, không biết cơ thể của ai đã bắt đầu run lên vì lạnh.
Có lẽ vì đã trò chuyện một lúc lâu, bây giờ thời gian cũng đã gần mười hai giờ đêm, Arisa đề nghị "có lẽ nên đi ngủ rồi", Ranna cũng gật đầu... tuy nhiên–
"Này, em chạy qua đây làm gì?"
"Có sao đâu chứ. Thỉnh thoảng ngủ chung một chút đi, chị♪"
Thế là hai chị em tạm thời quyết định sẽ ngủ chung với nhau.
Dù giường không đặc biệt lớn, nhưng chỉ cần hai người nép sát vào nhau vẫn có thể nằm xuống được.
"Chị ơi, dù lúc nãy chúng ta có cảm giác như hai người đang mở một cuộc họp mặt cấm kỵ, thật ra đơn giản chỉ vì chúng ta quá yêu Hayato-san, yêu đến mức không thể nào kiềm chế được, muốn anh ấy chỉ thuộc về riêng chúng ta, không muốn chia sẻ với bất kỳ ai khác mà thôi."
Dù miệng nói rất đơn giản, nhưng thật ra lại không hề thuần khiết như vậy – thấy Ranna cười nói như thế, Arisa cũng khẽ cười theo.
"Câu nói lúc nãy–"
"Vâng?"
"Câu 'để anh ấy chìm đắm trong tình yêu của chúng ta', cảm giác khá hay đó."
"A... đúng không?"
Hayato là một ân nhân, cũng là một đối tượng đáng để toàn tâm toàn ý dâng hiến.
Arisa không muốn gây phiền phức cho anh, cũng không muốn một mực áp đặt tình cảm này lên anh, nhưng nếu anh có thể thật lòng yêu Arisa và Ranna, chìm đắm trong tình yêu này, thì mọi chuyện lại khác.
"...Tuyệt thật đó♪"
"Hay đó, hay đó! Chị cũng có động lực rồi nhỉ!"
Arisa bị Ranna nhìn chăm chú, đồng thời cũng nhìn thấy một Hayato không có ở đây.
Đôi mắt u tối đó đang thương nhớ anh, và trong lòng dâng lên một ý nghĩ, rằng sẽ trở thành một người phụ nữ dùng tình yêu để bao bọc anh, và toàn tâm toàn ý cống hiến cho anh.
Vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, hai thiếu nữ tuyệt đối sẽ không buông tha cho người đàn ông mà họ say đắm.
Những con nhện cái hành động để bắt lấy Hayato, đã bắt đầu dùng sợi tơ mang tên tình yêu để xây nên một tấm lưới tuyệt đối không thể nào thoát ra.
"A, đúng rồi, chị."
"Sao thế?"
"Hayato-san hồi cấp hai hình như đã từng hẹn hò với một cô gái. Nghe nói chia tay rất nhanh, chúng ta hãy làm cho anh ấy hoàn toàn quên đi nhé."
"...Ý em là, người phụ nữ đó đã vứt bỏ cơ hội trở thành nô lệ của Hayato-san sao?"
"...Chắc là có chút khác biệt đó chị?"
Đầu óc của Arisa có chút không bình thường.


4 Bình luận
T nghĩ nên đổi cách xưng hô giữa mẹ nu9 và nam9 thành cô - cháu chứ anh - tôi thì nó cứ...