Vol 1
Chương 01: Gã Đầu Bí Ngô Cười Nhạo trái tim thiếu nữ Vừa Bừng Tỉnh
8 Bình luận - Độ dài: 10,235 từ - Cập nhật:
Đây là câu chuyện xảy ra vào ngày hôm sau khi tôi giúp đỡ chị em nhà Shinjou và mẹ của họ.
Dù sao đi nữa, vì có kẻ cướp đột nhập vào nhà, lại còn kinh động đến cả cảnh sát, nên dù cho chính họ không muốn làm to chuyện, tin đồn cũng sẽ tự nhiên mà lan ra.
"Tao nhớ là ở gần nhà mày đúng không?"
"Nhà mày không sao chứ?"
Vừa đến trường, đám bạn tôi đã tỏ ra lo lắng vì hiện trường vụ án ở gần nhà tôi.
Rõ ràng lúc chơi cùng nhau, đứa nào đứa nấy cũng ngốc như nhau, nhưng khi có chuyện thế này xảy ra, chúng nó vẫn lo lắng cho an nguy của tôi, thật lòng mà nói sự dịu dàng của chúng nó làm tôi rất vui.
"Tao cũng giật cả mình, nhưng may là chị em nhà Shinjou vẫn bình an vô sự. Giờ thì nên mừng vì kết quả này đúng không?"
Bạn tôi nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Hai người bạn đang nói chuyện với tôi lúc này là những người tôi quen sau khi lên cao trung. Dù mới quen nhau chưa đầy một năm, nhưng cảm giác cứ như đã thân thiết từ nhiều năm, tình bạn giữa chúng tôi vô cùng sâu sắc.
"Mà thôi, cảm ơn chúng mày đã lo cho tao, Souta, Kaito."
"Hehe, dĩ nhiên rồi♪"
"Chuyện đương nhiên mà?"
Miyanaga Souta và Aoshima Kaito, hai người họ thật sự là những người bạn vô cùng quan trọng đối với tôi.
Souta là một otaku thích cosplay; còn Kaito thì cơ bắp cuồn cuộn, ngoại hình trông hơi giống bất lương. Dù cơ duyên quen biết họ là do tôi chủ động bắt chuyện trước, nhưng không ngờ mối quan hệ của chúng tôi lại có thể trở nên thân thiết như bây giờ, điều này khiến tôi thật lòng vui mừng và cũng vô cùng xúc động.
"Thế nên, hôm qua–"
"A a, đúng đúng, về chuyện đó–"
Vừa nghe bạn bè nói chuyện, tôi vừa nhớ lại chuyện hôm qua, bất giác thở dài một hơi.
"...Haizz."
Đối với tôi, mọi chuyện xảy ra hôm qua thật sự như một cơn sóng dữ trôi qua trong nháy mắt.
Nói về chuyện xảy ra sau đó, tuy tôi đã trói được gã đàn ông kia, đảm bảo an toàn cho cả nhà Shinjou, nhưng khi cảnh sát đến hiện trường và nhìn thấy tôi đội chiếc đầu bí ngô, họ đều chết lặng.
"...Thằng nào mới là nghi phạm thế?"
"Cả hai à?"
Trước khi bàn tán mấy chuyện đó, tôi chỉ mong họ mau chóng tóm lấy tên cướp, nhưng nếu tôi ở vào vị trí của họ, quả thật cũng sẽ nói y như vậy.
Trong một hiện trường như thế, việc tôi đội chiếc đầu bí ngô thật quá đỗi lạc lõng, theo một nghĩa nào đó thì là một khung cảnh vô cùng kỳ quặc.
Dù tôi là người đáng ngờ, nhưng lại không phải tội phạm. Ban đầu ngay cả tôi cũng suýt bị cảnh sát dẫn đi, nhưng người nhà Shinjou đã đứng ra bảo vệ tôi.
"Người này là ân nhân của chúng tôi! Anh ấy tuyệt đối không phải người kỳ quặc đâu!"
"...Nhưng mà anh ta đội đầu bí ngô mà."
Tôi rất cảm kích gia đình Shinjou đã bảo vệ mình, đồng thời cũng thầm xin lỗi viên cảnh sát đã lẩm bẩm câu đó.
Vì gặp phải chuyện như vậy, tôi đã mất khá nhiều thời gian mới được thả ra, nhưng sau khi vụ việc kết thúc êm đẹp, tôi cũng thuận lợi trở về nhà.
Nhân tiện, dù cảnh sát đã biết danh tính của tôi, nhưng cả ba người nhà Shinjou từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy mặt tôi. Dù gì thì trong hoàn cảnh đó tôi cũng không biết phải biểu cảm thế nào cho phải, và quan trọng hơn, tôi cũng lo rằng mỗi khi họ nhìn thấy tôi ở gần nhà hay ở trường, họ có thể sẽ nhớ lại vụ việc này.
"Anh có thể cho chúng tôi biết tên được không...?"
"Anh là ai...?"
Ngoài hai chị em như đang cầu cứu mà bắt chuyện với tôi, mẹ của họ dường như cũng đang tìm kiếm một sự tồn tại đáng để dựa dẫm.
Cả ba người họ đều đưa tay ra, dường như không muốn để tôi cứ thế rời đi. Dù trong lòng cảm thấy không nỡ, tôi vẫn rời khỏi tầm mắt của họ.
(Nói sao nhỉ, có lẽ là vì những tình cảm mà ba người họ thể hiện, đối với tôi mà nói thì gánh nặng quá lớn chăng.)
Tôi quả thật muốn thể hiện khí phách đàn ông để tỏ ra ngầu một chút, và được những người phụ nữ có vẻ đẹp tuyệt trần cầu cứu, cảm giác đó cũng không tệ, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói cho họ biết bất cứ điều gì.
(Nhưng hai chị em họ vẫn đến trường như mọi khi, mình thấy họ thật sự rất mạnh mẽ.)
Vì xảy ra chuyện như vậy, tôi đã mong họ tạm thời xin nghỉ học để chữa lành vết thương lòng, nhưng họ vẫn đến trường một cách đàng hoàng, điều này khiến tôi cảm thấy tinh thần của họ thật sự rất vững vàng.
(Mà thôi, chuyện này cũng không còn liên quan gì đến mình nữa.)
Dù tôi không có ý định đóng vai anh hùng chính nghĩa, tôi cũng không nghĩ mình đã ban ơn cho họ, và cũng không mong đợi bất kỳ sự báo đáp nào.
Chỉ đơn thuần là giúp đỡ được họ, đối với tôi như vậy là đã đủ rồi.
Dù đã xảy ra chuyện như vậy, thời gian ở trường vẫn trôi đi như mọi khi, thoáng chốc đã đến giờ nghỉ trưa.
"Vậy đi ăn thôi!"
"Được thôi."
"Biết rồi."
Một vài học sinh mở hộp bento ra chuẩn bị dùng bữa trưa, còn chúng tôi thì đi về phía nhà ăn của trường.
Còn hỏi tại sao không mang bento ư? Đó là vì ba tôi mất sớm, đến khi tôi lên cấp hai thì mẹ cũng qua đời vì bệnh, nên tôi toàn giải quyết bữa trưa ở nhà ăn học sinh.
"Ăn gì đây?"
"Hayato, mày ăn gì?"
"Chắc là suất thịt heo xào gừng."
Chúng tôi gọi món xong, đợi một lát, rồi đặt những phần ăn đã chuẩn bị sẵn ra trước mắt, chắp tay lại.
"Mời mọi người ăn cơm."
Ngay lúc tôi định thưởng thức ngay món chính là thịt heo xào gừng, nhà ăn bỗng trở nên ồn ào.
"Hình như mấy cô công chúa đến rồi kìa?"
"Họ vẫn nổi tiếng như mọi khi nhỉ."
Tôi nghe hai đứa bạn nói chuyện, đưa mắt nhìn về phía lối vào nhà ăn, và ngay lập tức đập vào mắt là chị em nhà Shinjou đang đi cùng hai người bạn.
Họ sở hữu vẻ đẹp vượt trội và vóc dáng hoàn hảo, chỉ riêng điều đó thôi đã thu hút ánh mắt của rất nhiều nam sinh.
Nói đi cũng phải nói lại, hiếm khi thấy hai người họ dùng bữa ở nhà ăn, có lẽ là vì hôm qua đột ngột xảy ra chuyện như vậy, nên không có thời gian chuẩn bị bento.
"Đối với hạng người như tụi mình, họ giống như đóa hoa trên đỉnh núi, chỉ có thể ngắm từ xa thôi."
"Đúng vậy đó. Chỉ cần nhìn từ xa là mãn nguyện rồi."
Không phải chứ, kết quả vẫn là phải nhìn à? Tôi thầm nghĩ, bất đắc dĩ cười khổ.
Nhưng đúng như hai đứa bạn nói, tôi thật tâm cảm thấy hai người họ rất xinh đẹp.
(Dù không nhìn chằm chằm, cũng cảm nhận được khí chất toát ra từ họ. Như vậy thì đương nhiên sẽ nổi tiếng rồi.)
Đầu tiên là chị gái Arisa, cô ấy buộc mái tóc đen dài thành bím tóc lệch sang một bên, đôi mắt xanh lam mang vẻ lạnh lùng được mệnh danh là mỹ nhân băng giá, để lại ấn tượng sâu sắc. Nghe nói cô ấy hiếm khi cười lớn, nên được thấy khoảnh khắc đó dường như là một điều vô cùng may mắn.
Tiếp đến là cô em gái Ranna, khác với chị mình, tính cách cô ấy rất cởi mở, ngoại hình cũng nổi bật hơn, có chút cảm giác giống gyaru. Cô ấy có mái tóc bob màu nâu sáng, biểu cảm luôn phong phú, miệng luôn nở nụ cười, đặc điểm nhận dạng là đôi mắt màu đỏ tương phản với đôi mắt xanh của chị gái.
(...Họ thật sự đều là học sinh cao trung sao? Dù nhìn bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.)
Và đặc điểm cực đoan nhất mà cả hai cùng sở hữu, chính là thân hình hoàn hảo đến mức gần như bạo lực.
"Ực..."
Không được, không được, cứ nghĩ bậy bạ là lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua.
Lúc đó tôi đã dốc toàn lực để giải cứu cả nhà Shinjou, dù đã luôn tập trung vào tên cướp, nhưng vẫn nhìn thấy dáng vẻ mặc nội y của họ–cho nên dù là Arisa-san hay Ranna-san, đến cả thân hình đầy đặn của mẹ họ cũng đã in sâu vào tâm trí tôi.
"Ăn ở đây đi."
"Được thôi."
Ngay lúc tôi đang nghĩ đến những chuyện tuyệt đối không thể nói ra ngoài, nhóm của họ ngồi xuống một vị trí gần chúng tôi.
Souta và Kaito lặng lẽ dịch khay cơm của mình ra một chút để giữ khoảng cách. Dù vừa nãy còn nhắc đến đối phương, nhưng đối với họ, hai người này thật sự là những sự tồn tại vô cùng chói lóa.
"...Hửm?"
Tuy tôi không nhìn chằm chằm, nhưng vẫn vô tình chạm mắt với cô em gái Ranna.
Nói là giống như máu tươi thì có lẽ hơi quá, nhưng bị đôi mắt đỏ thẫm của cô ấy nhìn vào, vẫn khiến tôi khá xao xuyến.
"Ranna?"
"Không, không có gì đâu."
Thế nhưng, Ranna-san đã nhanh chóng dời tầm mắt đi, khiến tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời tôi cũng nhận ra rằng cô ấy quả nhiên không có hứng thú với hạng người như tôi, dù đã biết rõ từ lâu, nhưng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Vì hai chị em xinh đẹp nổi tiếng nhất trường đang ngồi bên cạnh, Souta và Kaito hoàn toàn im bặt, nên có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
"Nhưng mà thật sự không sao chứ? Ít nhất hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn chứ?"
"Thật sự không cần lo đâu. Tình hình của tớ tốt hơn tớ tưởng nhiều... tất cả là nhờ có người đó đã cứu chúng tớ."
"Giá như anh ấy nói cho chúng ta biết tên thì tốt biết mấy... Aiya~ anh ấy thật sự rất tuyệt vời."
Dù tôi nghe thấy những lời đó và phát ra một tiếng "cạch" rất lớn, nhưng may mắn là chỉ có hai đứa bạn bên cạnh chú ý đến.
"...Phù."
Trong tình huống đó, tôi thở ra một hơi như thể an tâm.
Đối với họ, nếu lúc đó tôi chậm một bước, có thể đã dẫn đến một kết cục không thể cứu vãn, thậm chí có thể để lại một vết sẹo không bao giờ phai mờ trong lòng họ. Tuy nhiên, nếu họ đã có thể cười nói thảo luận về chuyện này như vậy, xem ra cũng không cần phải lo lắng nữa.
Sau đó chúng tôi lặng lẽ ăn xong bữa trưa, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
"Cảm ơn vì bữa ăn!"
"Cảm ơn!"
"...Cứ cảm thấy mình chẳng ăn no được mấy."
Mày căng thẳng đến mức nào vậy?–Tôi nghe vậy liền cười khổ nói.
"Mà thôi đổi chủ đề đi. Hayato, mày mua đồ hóa trang gì cho Halloween thế?"
"Mua kiếm ánh sáng với đầu bí ngô."
"...Nhạt nhẽo thế."
"Kệ tao."
Tôi lại không giống Souta, nghiêm túc với mấy chuyện này như vậy, có sao đâu!
Với lại tôi cũng không muốn tiêu quá nhiều tiền vào mấy thứ này... dù ông ngoại có cho tôi một ít tiền sinh hoạt để tự do sử dụng, tôi không muốn sống quá xa xỉ.
Vì bữa trưa cũng đã ăn xong, tiếp theo chỉ cần quay về lớp học, nhưng tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, nên để hai đứa nó về trước.
"Phù~"
Tôi phát ra một tiếng rõ ràng là đang thư giãn, đi vệ sinh xong, rửa tay rồi đi ra hành lang, lúc này một nhân vật bất ngờ lọt vào tầm mắt tôi.
"...Hửm?"
"Hừm hừm hừm~♪ Hừm hừm hừm~♪"
Ranna-san đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời vui vẻ ngâm nga một giai điệu trong mũi, đứng ở đó.
Tôi tự hỏi cô ấy làm gì trước cửa nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh nữ ở ngay bên cạnh, nên có lẽ cũng không có gì lạ.
Có lẽ vì tôi không nên cứ nhìn chằm chằm, nên cô ấy đương nhiên đã chú ý đến tôi, đôi mắt đỏ thẫm đó ngay lập tức phản chiếu hình ảnh của tôi.
"Chào cậu. Hôm nay trời đẹp nhỉ."
"Hả? À, ừm... đúng là trời đẹp thật."
Đúng là một ngày trời trong xanh không một gợn mây.
"Vậy thôi nhé♪"
"Ừm... được."
Cô ấy nở một nụ cười quyến rũ vẫy tay với tôi, rồi quay trở lại nhà ăn.
Nụ cười của mỹ nhân lại có sức công phá đến vậy, khiến tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy làm gì ở đây vậy?
"Lúc ở nhà ăn chạm mắt, cô ấy trông hoàn toàn không có hứng thú với mình mà... Hừm~?"
Lẽ nào cô ấy có ý với mình sao! Không không không, không thể nào, không thể nào.
Chẳng lẽ cô ấy biết mình là gã đàn ông đội đầu bí ngô kia rồi! Không không không, tuyệt đối không thể nào–tôi thầm nghĩ, không ngừng lắc đầu.
"Nhưng mà... cô ấy thật sự rất đẹp. Nếu một cô gái như vậy là người yêu của mình, chắc hẳn mỗi ngày đều sẽ rất hạnh phúc, nhưng chuyện đó cảm giác thật sự không có duyên với mình."
Tôi lẩm bẩm sự thật hiển nhiên đó, rồi quay về lớp học nơi hai người bạn đang chờ.
"Tao về rồi đây."
"Chào mừng về nhà."
"Mày đi lâu thế. Đi nặng à?"
"Không phải, chỉ là xảy ra chút chuyện thôi."
Nhân tiện nói thêm, về cơ bản tôi mỗi sáng đều đi vệ sinh, sở hữu một cơ thể khỏe mạnh. Thói quen sinh hoạt này có thể sẽ khiến một vài người trưởng thành phải ghen tị, nên tôi có chút tự hào.
"Nói chứ lần đầu tiên được thấy hai chị em đó ở khoảng cách gần như vậy, khí chất của họ đúng là bá đạo quá đi!"
"Chuẩn luôn. Chẳng trách người tỏ tình với họ cứ nườm nượp không ngớt."
Hai đứa nó ngay lập tức bắt đầu bàn tán về chị em nhà Shinjou.
Thỉnh thoảng tôi cũng gặp họ trên đường đi học, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, ở trường thì đây đúng là lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy cũng nên.
Dù gì thì họ cũng khác lớp với chúng tôi, và kể cả trong những tiết học chung khác, về cơ bản cũng chẳng có cơ hội nào để lại gần.
"Hayato, mày thấy mấy cô gái như thế nào?"
"Tao á? Ừm thì, đúng là đẹp đến kinh ngạc, nếu được làm người yêu của một cô gái như vậy, chắc mỗi ngày đều sẽ vui lắm."
"Người yêu à? Nghe hay thế. Cảm giác như chỉ có thể thành hiện thực trong mơ thôi."
"Đừng có bi quan thế chứ. Tụi mình chỉ cần cố gắng là làm được mà... cơ mà tao thấy muốn hẹn hò với hai người đó thì đúng là không thể nào."
Tôi và Kaito không khỏi cảm thấy cậu ta nói có lý, bèn run run vai rồi bật cười.
"Nói sao nhỉ, họ không chỉ là mỹ nhân thôi đâu, trông họ còn toát ra một vẻ... quyến rũ đến khó tả."
"A~ tao hiểu ý mày!"
Đúng vậy, họ không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, mà trên người còn toát ra một sức hút khó có thể diễn tả bằng lời.
Dù gì thì ngoại hình họ cũng nổi bật, tính cách có vẻ cũng tốt, tôi cho rằng họ cũng thu hút rất nhiều người ở phương diện này.
(...Cơ mà về cô chị, mình từng nghe tin đồn chị ấy ghét con trai các kiểu, không biết thực hư thế nào nhỉ?)
Tuy đây là chuyện phiếm do bạn cùng lớp đồn thổi, nhưng tôi từng nghe nói Arisa-san không giỏi đối phó với con trai cho lắm. Dù tôi không biết những lời đồn đó là thật hay giả, nhưng nếu thường xuyên bị tỏ tình, có suy nghĩ như vậy cũng là lẽ tự nhiên. Thêm vào đó là vụ việc ngày hôm qua, kể cả khi tin đồn này từ một lời đồn đoán mơ hồ trở thành sự thật thì cũng đành chịu.
"Này~ ngồi yên nào~ bắt đầu vào học rồi đấy~!"
Thôi được rồi, buổi học chiều buồn ngủ sắp bắt đầu rồi.
▼▽
Tôi hiểu rằng việc học là để sau này có ích, và cũng là việc quan trọng để mở ra tương lai cho bản thân, nhưng xin cho tôi nói một câu – tôi thật sự buồn ngủ quá đi.
"Oa..."
Tôi vươn tay lên trần nhà duỗi người, đồng thời ngáp một cái thật to.
Tiết học cuối cùng đã kết thúc, tiếp theo chỉ cần về nhà thôi, nhưng đám bạn lại rủ tôi đi hát karaoke.
"Xin lỗi, hôm nay tao thôi đi. Dù gì thì hôm qua cũng mới xảy ra chuyện đó."
"Cũng phải ha. Vậy lần sau bọn tao lại rủ mày nhé!"
"Cứ thoải mái đi nha! Có chuyện gì thì cứ nói với bọn tao đó?"
"Biết rồi. Cảm ơn nhé."
Tôi biết chúng nó rủ tôi đi chơi, chắc chắn là để tôi quên đi vụ việc xảy ra gần nhà hôm qua, tấm lòng này của chúng nó khiến tôi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Dù lần này đã từ chối, nhưng cuối tuần vẫn còn Halloween đang chờ đợi chúng tôi, lúc đó dự định sẽ tập trung ở nhà Souta, nên tôi định bụng sẽ quẩy hết mình để tận hưởng.
Tôi nhìn theo bóng lưng của hai người bạn rời khỏi lớp, nghĩ rằng mình cũng nên về nhà rồi bèn bước ra khỏi phòng học.
"Trời hơi lạnh rồi, ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó ấm ấm... hửm?"
Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa đi trên hành lang, lúc này lại thấy Arisa đang bị một nam sinh dẫn đi cùng.
Hai người họ tám phần là đang đi lên sân thượng. Hai người nam nữ, sau giờ học, sân thượng – từ ba từ khóa này mà xét, không còn khả năng nào khác.
"Tỏ tình à... Hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, tha cho cô ấy đi chứ."
Dù không rõ chi tiết, nhưng cậu nam sinh kia chắc cũng đã biết sơ qua tình hình qua lời đồn, nên tôi nghĩ ít nhất hôm nay cũng nên để cô ấy yên tĩnh một mình.
Cậu nam sinh dẫn Arisa đi là một anh chàng đẹp trai thuộc câu lạc bộ bóng đá, tôi nhớ hình như cậu ta cùng lớp với hai chị em thì phải? Nếu không xảy ra chuyện đó, có lẽ tôi cũng sẽ cổ vũ cậu ta đi tỏ tình, rồi cứ thế lặng lẽ rời đi, nhưng tôi lại có chút để tâm đến Arisa.
"Thiệt tình... nhưng có lẽ đây cũng là duyên phận."
Tôi lặng lẽ đi theo sau họ, rồi phát hiện nơi họ đến quả nhiên là sân thượng.
Tôi hoàn toàn là mang tâm thế hóng chuyện mà xuất hiện ở đây, nhưng vẫn qua khe cửa đang mở để xem diễn biến của sự việc này.
Tôi thầm cảm ơn cánh cửa cũ kỹ không đóng chặt là sẽ tự mở ra này, đồng thời dỏng tai lên nghe ngóng.
"Arisa-san, cậu có thể hẹn hò với tớ được không?"
Thấy chưa, quả nhiên là tỏ tình.
Dù tôi và cậu nam sinh đó khác lớp, chẳng có chút giao điểm nào, nhưng tôi biết cậu ta rất được yêu thích.
Trong lớp chúng tôi hình như cũng có không ít nữ sinh nói rằng cậu ta là người rất tốt, tuy nhiên dù cho một anh chàng đẹp trai và được yêu thích như vậy tỏ tình với Arisa-san, câu trả lời của cô ấy vẫn vô cùng ngắn gọn và dứt khoát.
"Xin lỗi. Tớ đã có người trong lòng rồi, không thể hẹn hò với cậu được."
"Hả...?"
"Wow."
Khác với cậu nam sinh đang chết lặng kia, tôi lại hứng khởi kêu lên một tiếng.
Arisa-san từ trước đến nay vẫn luôn từ chối mọi lời tỏ tình, nên kể cả là một anh chàng đẹp trai như vậy, tôi cũng đã đoán trước là cô ấy sẽ từ chối... không ngờ thái độ của cô ấy lại quả quyết đến thế.
"Rốt cuộc là ai vậy? Cái đứa nói Arisa-san ghét con trai ấy... đừng có mà tung tin đồn bậy bạ chứ."
Chắc là do chưa có đối tượng nào khiến cô ấy rung động thôi, quả nhiên chuyện gì cũng phải mắt thấy tai nghe mới được. Đây chính là cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy.
"Nhưng cũng có thể là để từ chối người khác, nên mới nghĩ ra kế tạm thời..."
"Không, thật ra đó là sự thật đó."
Thật á? Vậy là tôi vừa nghe được một thông tin ghê gớm rồi.
"...Hửm?"
Khoan đã, mình đang nói chuyện với ai vậy?
Tôi cố gắng không để lộ ra vẻ dao động, quay đầu lại như một con búp bê bằng thiếc kêu lạch cạch sắp hỏng – kết quả là phát hiện Ranna-san đang đứng ngay trước mặt.
"Cái g–"
"Suỵt. Không là bị họ phát hiện đó."
Cô ấy dùng ngón trỏ đặt lên môi tôi, ra hiệu cho tôi không được lên tiếng.
"Ưm..."
"Cứ như vậy, bé ngoan, đừng nói to nhé?"
"...Được."
"Ừm ừm. Mà tại sao tớ lại ở đây ấy à? Là em gái thì đương nhiên sẽ lo lắng cho chị gái rồi. Kể cả khi kết quả đã đoán trước được cũng vậy."
"Ý là cậu nam sinh đó hoàn toàn không có cửa sao?"
"Yes~"
Thật là... chỉ có thể tội nghiệp cho cậu nam sinh đó thôi.
"Vậy thì, cậu làm gì ở đây?"
"...À~"
Tôi đã tưởng cô ấy sẽ nói rằng nhìn trộm là hành vi hạ đẳng nhất, nhưng Ranna-san vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Dù tôi không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì sau nụ cười rạng rỡ đó, tôi quyết định thành thật nói cho cô ấy biết.
"Hôm qua hai người gặp phải chuyện nghiêm trọng đúng không? Vậy mà cậu nam sinh đó hôm nay đột ngột tỏ tình với chị ấy, phải nói là cậu ta không biết lựa thời điểm sao? Cảm giác như không hề nghĩ đến tình trạng của Shinjou-san."
"Ra là vậy, cậu đúng là một người dịu dàng nhỉ."
"Cái này không phải dịu dàng đâu, chỉ là cảm nhận bình thường thôi."
"Ừm, có lẽ vậy. Nhưng tớ thấy cậu là một người dịu dàng đó? So với việc bị nghi ngờ lung tung, nghĩ như vậy tốt hơn mà đúng không~?"
"Cũng đúng."
Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ hơn tôi dự đoán, thật tốt quá.
Ngay lúc tôi đang trò chuyện với Ranna-san như vậy, phía bên kia dường như cũng sắp nói chuyện xong.
"Tớ nghe người khác kể chuyện hôm qua, thật sự không thể ngồi yên được! Để ngăn chuyện đó xảy ra lần nữa, tớ muốn bảo vệ cậu!"
Ồ~ tên này không chỉ đẹp trai, mà tính cách cũng tốt ghê nhỉ?
Chỉ có điều, dù tôi cho rằng tấm lòng của cậu ta rất đáng khen ngợi, nhưng có lẽ nên chọn lúc tâm trạng đối phương ổn định hơn rồi hẵng tỏ tình thì tốt hơn.
"Hự. Xin lỗi, cho tớ dựa một chút nhé."
"Ư!"
Cùng với âm thanh đó, một cảm giác mềm mại đột nhiên áp vào lưng tôi.
Xem ra là Ranna-san đã ôm lấy tôi từ phía sau khi tôi đang nhìn trộm sân thượng, dùng thân hình đầy đặn đó không chút khách khí mà dựa vào người tôi.
Mặc kệ nội tâm đang dao động của tôi, Ranna-san cất lời:
"Dù có nói gì đi nữa, chị gái tớ cũng sẽ không gật đầu đồng ý đâu. Thật muốn cười vào mặt cậu ta rồi nói là không có cửa đâu."
"...Cái đó, Shinjou-san?"
"Cậu để tâm chuyện ngực của tớ đang chạm vào cậu à?"
Cô gái này thẳng thắn quá đi mất!
Cảm giác được vật thể vừa mềm mại vừa đầy đặn qua lớp áo cardigan len, theo chuyển động của Ranna-san mà tự do thay đổi hình dạng.
Rõ ràng không dùng tay chạm vào, nhưng cảm giác mềm mại đó lại rõ ràng đến đáng sợ, truyền thẳng lên não.
"Nếu cậu có thể rời ra một chút, tớ sẽ rất cảm kích..."
"Như vậy thì tớ không thấy gì mất."
Cậu có thể đứng thẳng ra trước mặt tôi mà...?
"Hihi, đến đây thôi nhé."
Ranna-san nói vậy rồi rời khỏi người tôi... chẳng lẽ cô ấy đang trêu tôi sao?
Nói đi cũng phải nói lại, khoảng thời gian này chắc chắn vô cùng mãn nguyện, kể cả cô ấy có trêu tôi thì cũng đáng giá.
"...Phù."
"Hahaha, xin lỗi, xin lỗi. À mà này – lúc nãy cậu gọi tớ là Shinjou-san đúng không?"
"Ừm."
"Tớ và chị gái cùng họ, như vậy dễ nhầm lẫn lắm đúng không? Nên cậu có thể gọi tên tớ được không? Đổi lại, cũng để tớ gọi thẳng tên cậu nhé?"
Cũng không sao, nhưng như vậy khiến tôi có chút không dám nhận... nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.
"Biết rồi. Ranna-san... như vậy được không?"
"Gọi thẳng tên luôn đi?"
"Không không không, tha cho tớ đi."
"Giờ thì như vậy là được rồi. Sau này cậu phải suy nghĩ lại đó nhé?"
Gọi thẳng tên là nhảy thẳng đến giai đoạn bạn bè rồi... nhưng lần này nói chuyện với Ranna-san hoàn toàn là tình cờ, sau này chắc cũng khó có cơ hội như vậy nữa, sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa đâu.
"Vậy tớ cũng thêm hậu tố nhé. Xin được chỉ giáo nhiều hơn nhé, Hayato-san."
"Xin được chỉ giáo... Cậu biết tớ à?"
"Tuy hôm nay là lần đầu tiên nói chuyện như thế này, nhưng chúng ta thỉnh thoảng có gặp nhau buổi sáng mà đúng không? Nên chuyện này là đương nhiên thôi mà?"
"...Vậy sao?"
Nếu là vậy... cô ấy biết tôi cũng là hợp tình hợp lý sao? Tôi quyết định không suy nghĩ về những vấn đề phức tạp này nữa.
Có lẽ vì quá tập trung vào cuộc trò chuyện với Ranna-san, ý thức của tôi đã vô tình lơ là phía Arisa-san.
Xem ra cuộc nói chuyện đã kết thúc, cậu nam sinh kia chạy thục mạng về phía chúng tôi.
"Chết rồi..."
"Qua bên này."
Tôi thầm nghĩ phải mau chóng trốn đi, sau đó Ranna-san liền kéo mạnh tay tôi.
Sau khi cánh cửa mở ra, bên này vừa hay trở thành một góc chết không nhìn thấy được, nên không bị cậu nam sinh phát hiện... đổi lại là một mùi hương ngọt ngào đến khó tả xộc vào mũi, kích thích khứu giác của tôi.
"Gần quá đó."
"Ư..."
Khoảng cách của chúng tôi gần đến mức dù mặt có kề sát vào nhau cũng chẳng có gì lạ, tôi nhận ra điều đó rồi bất giác giữ khoảng cách với cô ấy.
Phản ứng của Ranna-san nằm trong dự đoán của tôi, cô ấy đang tủm tỉm cười một cách vui vẻ.
"Màn tỏ tình thiếu suy nghĩ cũng kết thúc rồi, nên tớ đi tìm chị đây. Vậy nhé Hayato-san, lần sau có dịp chúng ta lại nói chuyện từ từ nhé♪"
Ranna-san nói vậy rồi đi về phía Arisa-san.
Tôi đứng ngẩn người một lúc, sau đó mới nhanh chóng hoàn hồn, cất bước về nhà.
Trên đường về, tôi không ngừng nghĩ lại về cuộc trò chuyện vừa rồi với Ranna-san. Mùi hương của cô ấy thật dễ chịu, người cô ấy cũng thật mềm mại, tóm lại toàn là những chuyện mà một cậu con trai tuổi mới lớn sẽ nghĩ đến.
Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi và Ranna-san bắt đầu gọi nhau bằng tên.
Dù sau đó chúng tôi có vài lần chạm mắt, nhưng bên cạnh cô ấy luôn có Arisa-san hoặc những người bạn khác, nên cô ấy không chủ động đến gần tôi, và ngược lại cũng vậy.
"...Cũng phải, tình trạng này mới là bình thường chứ."
Tôi lẩm bẩm như vậy, tay cầm một thùng carton hơi nặng đi về phía phòng văn thư.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, khi tôi từ nhà vệ sinh trở về và đi trên hành lang, thầy giáo đã gọi tôi lại, nhờ tôi mang thùng carton đến phòng văn thư.
'Được ạ. Thầy nợ em một lần nhé.'
'Biết rồi. Lần sau thầy mời cậu một ly nước trái cây.'
Dù tôi không định để thầy mời, nhưng trước mắt cứ gật đầu đã.
"Ừm... để ở đây được không nhỉ?"
Dù đã đến phòng văn thư, nhưng nơi này vốn dĩ rất ít người qua lại, ngoài việc dọn dẹp ra thì sẽ không có ai khác vào... nên đồ đạc dự phòng vứt lung tung cả lên.
Tôi đặt thùng carton đại xuống đất, cảm giác nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một việc lớn ập đến, tôi bất giác thở ra một hơi. Đúng lúc này – cánh cửa phát ra tiếng "cạch" rồi đóng sầm lại.
"Ặc!"
Dù có tủ và đủ thứ khác chắn cửa, tôi biết là có người đã đóng cửa lại.
Trong một thoáng, tôi đã nghĩ mình bị nhốt bên trong và suýt nữa thì hoảng loạn, nhưng kể cả có bị khóa từ bên ngoài, tôi vẫn có thể mở từ bên trong, nên hoàn toàn không thành vấn đề.
"Vì không bật đèn, nên ở đây trông hơi âm u..."
Tôi lẩm bẩm như vậy, rồi lập tức quay về phía cửa.
"Thiệt tình, rốt cuộc là ai đã đóng cửa vậy chứ–"
"Là tớ đââââââââââây!"
"Oái á á á á á á á á á á–!"
Bất chợt có người hét lớn một tiếng, khiến tôi giật bắn cả mình.
Dù ban đầu còn sợ đến mức tưởng có ma quỷ gì đó xuất hiện, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy giọng nói vừa rồi có vẻ quen quen.
Tôi quay đầu lại xem xét tình hình phía sau, rồi thấy Ranna-san không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ.
"Hihi, trò đùa thành công rồi♪"
"...Tha cho tớ đi. Tớ còn tưởng tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi."
Một trong hai chị em mỹ nhân mà trường cao trung của chúng tôi tự hào – Ranna-san, đã xuất hiện. Đối với việc này, thay vì nói là tim đập thình thịch, tôi chỉ mong cô ấy đừng đùa giỡn với tôi như vậy.
"Hahaha, xin lỗi, xin lỗi. Lúc đi trên hành lang tớ thấy Hayato-san đang ôm thùng carton, thấy hơi tò mò nên đã đi theo."
"Vậy thì cậu cũng không cần phải theo tớ đến tận đây, cứ gọi thẳng tớ là được rồi mà."
"Đó đúng là một cách, nhưng chúng ta trước đây không có nhiều dịp tiếp xúc đúng không? Nên nếu đột nhiên thân thiết gọi cậu nói chuyện, tớ nghĩ có lẽ sẽ làm Hayato-san thấy phiền phức đó."
Ồ, ra là vậy.
Ranna-san là nhân vật nổi tiếng trong trường, nếu bị nhìn thấy đi cùng với một người ít khi nói chuyện như tôi, không chừng sẽ có tin đồn kỳ quặc lan ra, chắc là cô ấy đã nghĩ đến điều đó nên mới làm vậy.
"Tớ ấy, thật ra rất muốn nói chuyện với Hayato-san đó? Nhưng dù có chạm mắt từ xa cũng không thể nói chuyện được, nhiều nhất cũng chỉ là tớ nháy mắt với cậu thôi đúng không?"
Ranna-san nói vậy rồi bất ngờ rút ngắn khoảng cách với tôi.
Mới đây tôi mới có dịp nói chuyện lâu với Ranna-san lần đầu tiên, lần gặp gỡ thứ hai cô ấy đã trở nên thân thiết đến vậy, khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu có uẩn khúc gì đằng sau không.
"Bây giờ vẫn còn giờ nghỉ trưa, chúng ta nói chuyện một lát đi?"
"...Thôi được."
Lời đề nghị của một cô gái xinh đẹp thật khó từ chối... tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều.
Chúng tôi tùy tiện kéo hai chiếc ghế, ngồi xuống đối mặt nhau trò chuyện, nhưng cuộc nói chuyện với cô ấy cũng không có gì đặc biệt.
"Hayato-san đã có kế hoạch gì cho Halloween chưa?"
"Ồ, tớ sẽ đến nhà một người bạn, tham gia một hoạt động giống như tiệc cosplay vậy."
"Cosplay nghe hay đó! Tớ chưa bao giờ thử mấy trò đó, có chút ngưỡng mộ."
"Vậy à."
"Ừm. À mà, nếu tớ mà cosplay, Hayato-san thấy tớ hợp với vai gì?"
"Hả? Ừm..."
Nghe câu đó, trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh một phù thủy trong trang phục gợi cảm... nhưng nếu nói thẳng ra, chắc chắn sẽ bị đối phương ghét, nên tôi đã bỏ đi đoạn trang phục gợi cảm, chỉ nói rằng cô ấy hợp làm phù thủy.
"Phù thủy à? Phù thủy sử dụng phép thuật hắc ám... hay đó!"
Xem ra cô ấy có thể chấp nhận câu trả lời này, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Hayato-san sẽ cosplay thành gì?"
"...Xin đừng hỏi."
"Hả? Tớ muốn biết~!"
Người này mỗi lần phản ứng đều như trẻ con vậy... đây cũng là một phát hiện mới.
Vì cô ấy cứ một mực hỏi tôi sẽ cosplay thành gì, tôi đành phải nói rằng mình sẽ hóa trang thành một nhân vật trong một bộ manga nào đó.
(Dù gì thì bây giờ mình cũng không thể nói gì về đầu bí ngô hay kiếm ánh sáng được...)
Không phải vì tôi lo chuyện này sẽ bị phát hiện, mà là để cố gắng hết sức không để cô ấy nhớ lại ký ức đau khổ đó.
"Vậy cậu có muốn thứ gì không?"
"Ừm thì, nhiều nhất cũng chỉ là game sắp phát hành gần đây thôi."
"Ra là vậy. Nhân tiện, tớ cũng có thứ tớ muốn đó."
"Cậu chịu nói cho tớ biết à?"
"Đương nhiên♪"
Ranna-san mỉm cười, đồng thời nói cho tôi biết thứ mà cô ấy đang muốn.
"Thật ra thì... ừm~ dù tớ đã hứa sẽ nói cho cậu, nhưng cách nói có thể sẽ hơi mơ hồ, xin lỗi nhé? Nói là đồ vật thì cũng không hẳn, nhưng lại trùng với thứ mà chị gái tớ muốn."
"Vậy à."
"Ừm. Dù gì thì thứ đó trên đời này chỉ có một mà thôi. Tớ cũng yêu chị gái nhất, nên tớ muốn chia sẻ với chị ấy♪"
"Có thứ như vậy sao..."
Thứ duy nhất trên đời này là gì nhỉ... dù tôi rất tò mò đó là gì, nhưng cũng không định hỏi cho ra nhẽ.
Ranna nở một nụ cười rạng rỡ hơn nữa rồi nói tiếp:
"Bây giờ chỉ có mình tớ phát hiện ra thứ đó, chị gái vẫn chưa nhận ra. Nhưng tớ nghĩ chị ấy cũng sẽ sớm phát hiện thôi, nên tớ định sẽ độc chiếm một thời gian trước."
"Ồ... mà nghe cậu nói vậy, cảm nhận được hai người thật sự rất thân thiết nhỉ."
"Đương nhiên rồi! Vì chị gái luôn ở bên tớ, và lúc nào cũng ở cạnh tớ."
Từ lời nói của Ranna-san có thể cảm nhận được sự tin tưởng và tình cảm sâu sắc mà cô ấy dành cho Arisa-san.
Có lẽ vì cô ấy vừa nghĩ về Arisa-san vừa nói, nên biểu cảm của cô ấy trông vô cùng dịu dàng... và có vẻ rất vui.
"Ranna-san... cậu đối với chị gái–"
Rất yêu quý nhỉ – ngay lúc tôi định nói ra suy nghĩ của mình về tình cảm của cô ấy dành cho Arisa –
Một vật thể đột nhiên rủ xuống trước mắt. Đó là một con nhện từ trên trần nhà thả xuống.
"Ư!"
Con nhện bất ngờ xuất hiện khiến tôi không khỏi kêu lên một tiếng rồi vội vàng lùi lại. Còn Ranna-san thì khác với tôi, cô ấy hoàn toàn không hoảng sợ, ngược lại còn đến gần con nhện, từ từ đưa ngón tay ra.
"Cậu dám chạm vào à?"
"Ừm. Thật ra tớ khá thích nhện."
"Vậy sao! Đối với con gái thì hiếm thật đó..."
"Vậy à? Ý là Hayato-san ghét nó à?"
"Thay vì nói là ghét, chỉ là không giỏi đối phó thôi."
Về cơ bản tôi rất không giỏi đối phó với những sinh vật nhiều chân, nên cũng không dám chạm vào nhện.
Nếu là con nhện nhỏ như Ranna-san đang chạm vào thì hoàn toàn không vấn đề gì, nhưng nếu là loại nhện lớn thỉnh thoảng thấy được, có khi tôi sẽ hét lên mất.
"Tớ thấy nhện thật ra rất thông minh đó. Dùng tơ nhện tạo thành lãnh địa của riêng mình, một khi con mồi xâm nhập sẽ không bao giờ để thoát, sẽ đợi cho đến khi đối phương yếu đi, cuối cùng mới hung hăng gặm nhấm."
Ranna-san dịu dàng thả con nhện trên ngón tay mình đi, rồi nhìn tôi.
"Dùng cám dỗ ngọt ngào để dụ dỗ thứ mình muốn, giăng tơ tạo thành vòng vây để bắt giữ... ừm ừm, không thấy nói như vậy rất ngầu sao?"
"Vậy à?"
"Mũm, chỉ có mình tớ thấy vậy thôi sao..."
Thay vì nói là ngầu, không thấy có chút đáng sợ sao?
Ranna-san khoanh tay dưới ngực, dường như rất ngạc nhiên vì tôi không mấy hưởng ứng chủ đề về nhện, khiến cô ấy có chút không cam lòng, bắt đầu lẩm bẩm "mũm mũm mũm" liên tục.
"À, vậy thì! Chúng ta nói chuyện tình yêu của nhau đi!"
Cho rằng đây là một ý hay, Ranna-san liền tươi cười rạng rỡ, nhưng kinh nghiệm tình trường của tôi thì chỉ có một quá khứ hơi buồn.
"Tớ từ trước đến giờ chưa từng hẹn hò với ai cả... hử, nói vậy thì chẳng có gì thú vị cả!"
"Cậu tự chọc mình à?"
"Còn Hayato-san thì sao?"
"Tớ..."
Thật ra hồi cấp hai, tôi từng hẹn hò với một cô gái được vài ngày.
Nhưng rốt cuộc, những chuyện không thể thông cảm cho nhau ngày càng nhiều, chúng tôi đã nhanh chóng chia tay.
"...Cậu từng có bạn gái rồi à?"
"Ừ... nhưng chia tay nhanh lắm."
Nếu chúng tôi học cùng trường cao trung có lẽ sẽ rất khó xử, may mắn là chúng tôi đã lên hai trường khác nhau... chắc sẽ không gặp lại nữa đâu.
"Ồ~"
Ranna-san thu lại nụ cười vừa rồi, chăm chú nhìn tôi, lúc này tôi thấy một cuốn sách trên kệ phía sau cô ấy sắp rơi xuống.
Ngay lúc tôi mới nghĩ "không đến mức trùng hợp vậy chứ", đã nghe một tiếng động nặng nề, một cuốn từ điển khá dày đã rơi xuống.
"Nguy hiểm!"
"Hả?"
Tôi đặt tay lên vai Ranna-san, thuận thế kéo cô ấy về phía mình.
Ranna-san ngạc nhiên kêu lên một tiếng, sau đó thấy cuốn từ điển phát ra tiếng động nặng nề rơi xuống đất, liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Thấy Ranna-san hết nhìn khuôn mặt đang ở rất gần của tôi lại nhìn cuốn từ điển rơi trên đất, tôi cảm thấy an tâm vì cô ấy dường như không bị thương.
So với con dao trong tay tên cướp, sức sát thương của cuốn từ điển quả thực rất nhỏ, nhưng nếu nó rơi trúng đầu, lại rơi vào chỗ hiểm, vẫn có thể gây nguy hiểm.
"May quá."
Vì thở phào nhẹ nhõm, tôi đã tự nhiên nói ra câu đó.
Ngay sau đó, cơ thể Ranna-san đột nhiên bắt đầu run rẩy.
"...Mình quả nhiên không nhầm... chính là bàn tay này... haha! Hahahahahaha!"
Ranna-san đột nhiên cười phá lên, tôi không khỏi lùi ra xa cô ấy.
Nếu một cô gái bên cạnh đột nhiên cười một cách khó hiểu, ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc.
"Xin lỗi nhé. Vì Hayato-san cứu tớ trông ngầu quá, nên tớ nhất thời vui mừng mà cười phá lên thôi."
Được một người đột nhiên cười phá lên khen ngầu cũng chẳng có gì đáng vui... mà nói chứ chúng tôi đã nói chuyện khá lâu, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi!
"Ranna-san! Giờ nghỉ sắp hết rồi, chúng ta phải mau quay về thôi!"
"Hả? Oa, thật kìa! Chúng ta mau về thôi, Hayato-san!"
Dù mải mê nói chuyện hơn tưởng tượng, đó cũng là vì nói chuyện với Ranna-san rất vui.
Vì giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, gần như không thấy học sinh nào khác, nên dù tôi và Ranna-san vội vã đi trên hành lang cũng không đặc biệt thu hút sự chú ý của ai.
▼▽
"Chị ơi, em vào được không?"
"Ranna? Được chứ."
Vào một buổi tối khi trời đã tối mịt, tôi bước vào phòng chị gái.
Chị đang ngồi trên ghế, tay chống cằm, ngây người nhìn vào quyển vở.
"Nghe nói không nên chống cằm nhiều đâu chị? Không chỉ gây gánh nặng cho hàm dưới, mà sau này còn có thể bị hội chứng rối loạn khớp thái dương hàm đó."
"...Cũng đúng. Nhưng mà... haizz."
Nghe lời tôi nói, chị gái sửa lại tư thế, nhưng sau đó lại thở dài một hơi.
Tôi đến gần chị từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy chị, chị cũng đặt tay mình lên tay tôi.
"Chị cứ thở dài như vậy cũng không gặp được người đó đâu?"
"Chị biết. Nhưng từ ngày đó đến giờ chị cứ nghĩ mãi... Chị muốn gặp người đó, muốn gặp người đã cứu chúng ta."
Tôi gật đầu tỏ vẻ cũng hiểu những lời này.
Vài ngày trước, nhà chúng tôi bị cướp đột nhập, gặp phải một tình huống vô cùng hiếm thấy. Lúc đó thậm chí còn bị dồn đến bước đường cùng, chỉ một khắc nữa thôi bị xâm phạm cũng không có gì lạ.
Trong giờ phút nguy cấp và tuyệt vọng như vậy, người đó – người đàn ông đội đầu bí ngô – đã xuất hiện, và hoàn toàn chiếm lấy trái tim của chúng tôi.
"Nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì cũng kỳ, nhưng anh ấy đã cứu chúng ta trong tình huống tuyệt vọng như vậy, có suy nghĩ thế này cũng là lẽ thường tình."
"Ừ... nên chị muốn gặp anh ấy. Muốn trực tiếp nói lời cảm ơn... gặp mặt rồi trả ơn. Muốn dùng tất cả của chị, để dâng hiến tất cả cho người đó–"
Chị gái hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Như đang tưởng tượng về người không có ở đây, chị nói với khoảng không trước mặt:
"Chị... muốn trở thành nô lệ của anh. Không chỉ cơ thể, mà cả trái tim và linh hồn... chị muốn dâng hiến tất cả cho anh. Này, người mà em còn chẳng biết tên, anh rốt cuộc ở đâu?"
Chị gái đưa tay về phía không gian trống không, khi tôi nắm lấy tay chị, chị đột nhiên hoàn hồn lại rồi nhìn tôi.
"...Chị như vậy thật tệ quá nhỉ. Rõ ràng có Ranna ở bên cạnh, mà chị lại cứ nghĩ về người đó..."
"Có sao đâu. Dù gì thì em cũng nửa cân nửa lạng mà."
Đúng vậy, thật ra tôi và chị gái cũng chẳng khác gì nhau.
Sự việc đó không chỉ gieo vào lòng chúng tôi nỗi sợ hãi và hối hận tột cùng, mà còn gieo cả sự khao khát đối với người đã giúp đỡ chúng tôi.
"Nếu mấy thằng con trai trong lớp thấy biểu cảm này của chị, không biết sẽ nói gì nhỉ?"
"Đừng nhắc đến mấy tên hạ đẳng đó. Nhớ lại lời tỏ tình đó là chị đã muốn nôn rồi."
"Ôi chao, xin lỗi, xin lỗi."
Hôm kia, một cậu con trai trong lớp đã gọi chị gái ra ngoài và tỏ tình với chị.
Đương nhiên, lời tỏ tình đó hoàn toàn vô nghĩa, nhưng lúc đó chị gái cũng đã dùng tất cả những lời mắng nhiếc mà chị có thể nghĩ ra để nói với cậu ta.
"Chị đúng là khổ thật."
"Em cũng có hơn gì chị đâu? Không phải em cũng thường xuyên bị tỏ tình à?"
"Đúng vậy, phiền phức đến chết đi được."
Tôi biết mình đã vô thức hạ thấp giọng vì cảm giác chán ghét.
"Ranna bị con trai chạm nhẹ một chút cũng không được đúng không? Về điểm này thì em còn nghiêm trọng hơn cả chị."
"Biết sao được. Vì em thật sự không muốn bị chạm vào mà."
Đúng vậy, tôi chán ghét con trai đến mức không muốn bị họ chạm vào – trừ khi là va chạm cơ thể do vô ý, còn không thì tôi tuyệt đối không để con trai chạm vào mình.
"...Ưm."
"Ranna?"
Dù vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ không để ai chạm vào, tôi lại nhớ đến chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa hôm nay.
Mặt tôi đột nhiên nóng bừng lên, đến mức khiến chị gái phải lo lắng, tôi liền quay lưng về phía chị rồi đi ra cửa.
"Về rồi à?"
"Vâng."
"Vậy à... à, đúng rồi. Ranna, dù chị không ép em, nhưng ít nhất cũng phải nhớ tên mấy đứa con trai trong lớp đi. Đột nhiên bị hỏi sẽ rất phiền phức đó?"
"A~ ừm, em sẽ cố gắng xem sao."
Tôi không nhớ tên mấy đứa con trai trong lớp cho lắm, vì không cần thiết.
Tạm không nói đến họ, tôi chưa bao giờ thấy cần thiết phải nhớ tên của chúng.
"Vậy chị ơi, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Ranna."
Sau khi chào hỏi như vậy, tôi trở về phòng của mình.
"...Phù."
Nhiệt độ trên mặt vẫn chưa tan, tôi nghĩ mặt mình bây giờ chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi.
Điều này cũng là lẽ đương nhiên, vì tôi đã nhận ra... vì tôi đã ý thức được Hayato-san, nên mới thành ra thế này.
"A a♡"
Không chỉ má nóng lên, mà cả người tôi cũng cảm thấy nóng rực.
Như muốn giải tỏa cơn nóng trong người, tôi dùng tay vuốt ve cơ thể mình, đồng thời nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ, bao gồm cả chuyện của Hayato-san.
▼▽
Đối với Arisa, đàn ông hoàn toàn là những sinh vật hạ đẳng, man rợ và thô tục... và em gái Ranna cũng có cùng suy nghĩ.
Đương nhiên, ban đầu họ không có suy nghĩ như vậy, chính cuộc đời mà họ đã trải qua đã khiến họ có nhận thức này.
"Lại đây, Ranna, nói chuyện với thầy một lát nhé."
Từ thời thơ ấu ngây ngô, hai chị em đã toát ra một sức hút riêng biệt. Dù vẫn còn là học sinh tiểu học, sức quyến rũ trẻ con của họ thậm chí đã khiến thầy chủ nhiệm phải điên đảo, dù trẻ con và quyến rũ là hai từ mâu thuẫn... chính vì vậy, theo một nghĩa nào đó, họ càng trở nên khác biệt.
Dù bị thầy chủ nhiệm chạm vào, cơ thể cảm thấy rất khó chịu, nhưng họ cũng không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Cảm thấy ghê tởm, Ranna không khỏi bỏ chạy khỏi hiện trường, nhưng sau đó thầy chủ nhiệm vẫn không ngừng gọi cô ra.
Đương nhiên, đây là hành vi phạm tội rõ ràng, Ranna cảm thấy nghi ngờ về chuyện này nên đã tìm mẹ để tâm sự, và thành công vạch trần sự việc. Vì trải nghiệm này, Ranna đã vô thức nảy sinh cảm giác chán ghét khi bị người khác giới nhìn chằm chằm, và khi lớn lên, cô bắt đầu hiểu ra sự đối xử mà mình phải chịu đựng lúc đó đáng ghê tởm đến nhường nào.
"...Ghê tởm... Ghê tởm!"
Ghê tởm – cảm xúc duy nhất này đã chi phối trái tim Ranna.
Chị gái Arisa cũng vậy, hai người thường xuyên bị đàn ông nhìn bằng ánh mắt đầy ham muốn, dù là bạn cùng lớp hay người lớn cũng không có gì khác. Hoàn cảnh xung quanh đã khiến họ ngoài người cha đã mất sớm ra, không thể mở lòng với bất kỳ người đàn ông nào khác.
"Xin chào, Shinjou-san. Tên tớ là ○○."
Ranna chưa bao giờ nắm lấy bàn tay đưa ra sau lời tự giới thiệu như vậy. Dù đối phương có nói tên, không hiểu sao cô cũng không thể nhớ được. Đó là vì trong lòng Ranna cho rằng không cần thiết, không quan tâm, và có ý định xa lánh sự tồn tại mang tên đàn ông.
"Tớ thích cậu, Shinjou-san!"
"Xin lỗi nhé? Tớ hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu."
Ranna được thừa hưởng vẻ đẹp vượt trội từ mẹ, dù cô có muốn hay không, vẫn cùng chị gái trở thành đối tượng được các chàng trai yêu thích. Việc cảm thấy chán ghét những lời tỏ tình nhiều không đếm xuể là lẽ đương nhiên, nhưng cô hiểu rằng dung mạo và vóc dáng xuất chúng của mình đủ để khơi dậy ham muốn của đàn ông.
Tuy nhiên, khuôn mặt này và cơ thể này đều do mẹ sinh ra, cha cũng từng khen là đáng yêu. Chính vì tự hào về tất cả những điều đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phàn nàn tại sao lại sinh ra mình với cơ thể này.
Cùng với sự trưởng thành, Ranna và chị gái ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, và một ngày nọ, cô nghe được một cuộc đối thoại như thế này–
"Chị em nhà Shinjou xinh thật đó."
"Ừ. Thật muốn làm một phát với mấy người như vậy!"
"Không chỉ ngực to, mà sờ vào chắc cũng đã lắm. Không biết cúp gì nhỉ?"
Cuộc đối thoại này thật đáng kinh tởm.
Những chàng trai này là bạn cùng lớp, dù Ranna đương nhiên biết họ của họ, nhưng lại không biết tên. Cô lặng lẽ rời khỏi hiện trường.
"...Đàn ông quả nhiên đều là rác rưởi. Ai cũng chỉ quan tâm đến cơ thể của mình mà thôi."
Không phải Ranna không từng có khao khát về một tình yêu như trong truyện tranh thiếu nữ, nhưng thực tế thì những chàng trai chỉ bàn tán về ngoại hình của Ranna. Tình dục là một hành động yêu thương, sinh con là một sự tiếp nối... nhưng Ranna chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là đã cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Thế là cảm giác chán ghét đàn ông của cô ngày càng tăng, và trong những ngày tháng như vậy, sự việc đó đã xảy ra. Một tên cướp đột nhập vào nhà họ đã lấy người mẹ mà cô yêu quý làm con tin, ra lệnh cho Arisa và Ranna cởi đồ.
"Tại sao chúng ta lại gặp phải chuyện này... Tại sao...!"
Rốt cuộc, cô chỉ có thể cho rằng tại sao họ lại bất hạnh đến vậy.
Hai chị em Ranna từ khi lên cao trung, nhờ công ty của mẹ kinh doanh thương hiệu nội y và phát triển nhanh chóng, họ không phải lo lắng về tiền bạc, cả mẹ và chị gái đều dành cho Ranna tình yêu thương vô bờ bến. Dù cuộc sống về cơ bản khá sung túc, nhưng kể từ khi mất cha, bánh xe vận mệnh chắc chắn đã lệch đi một nhịp.
"Này, mấy con ranh kia, nếu không muốn thấy mẹ chúng mày chết ngay trước mắt, thì mau cởi đồ ra!"
"...Ư!"
Chẳng lẽ sự trong trắng mà mình luôn ảo vệ lại phải mất đi ở nơi này sao? Dù trong lòng Ranna đã tuyệt vọng, nhưng nghĩ rằng như vậy có thể cứu được chị gái và mẹ, cũng là một món hời. Ngay lúc cô buông xuôi tất cả như vậy, anh... vị cứu tinh đội đầu bí ngô đã xuất hiện.
Anh đột nhiên xuất hiện và ngay lập tức vô hiệu hóa gã đàn ông, cứu thoát Ranna và mọi người.
"Mọi chuyện ổn cả rồi."
Câu nói này đối với họ có lẽ là một sự cứu rỗi to lớn.
Từ những lỗ khoét ở phần mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt thật được che giấu của anh, đôi mắt quan sát xung quanh từ đó tràn đầy sự dịu dàng vô song. Ranna cùng với câu nói đó đã chứng kiến ánh sáng, và ngay lập tức nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Chị gái và mẹ vừa cảm thấy an lòng vì lời nói của anh, vừa khao khát có được một chỗ dựa tinh thần, trái tim của Ranna và mọi người trong khoảnh khắc đó đã hoàn toàn bị anh chiếm lấy.
"Ở đâu... sẽ ở đâu đây?"
Anh rời đi mà không để lại tên, nhưng cuộc hội ngộ lại đến nhanh hơn tưởng tượng.
Khi Ranna và chị gái cùng bạn bè đến nhà ăn, cô đã chạm mắt với một chàng trai đang nhìn mình.
"...Ư!"
Ánh mắt của chàng trai đó lúc đó, hoàn toàn giống hệt với ánh mắt quan sát xung quanh từ bên trong chiếc đầu bí ngô. Dù vì bất ngờ mà lập tức dời đi, nhưng tim Ranna đã đập thình thịch như trống trận, má cũng đột nhiên nóng bừng lên.
Chàng trai chạm mắt với Ranna tên là Doumoto Hayato. Cậu là một chàng trai sống gần nhà, mối quan hệ của hai người chỉ là gặp mặt chào hỏi mà thôi.
"...Haha♪"
Dù vẫn chưa chắc chắn, nhưng trong lòng Ranna vẫn gào thét, anh chính là người đội đầu bí ngô đó! Cô nói với chị gái một tiếng rồi đuổi theo bóng lưng anh. Sau khi họ rời khỏi chỗ ngồi, họ đang thảo luận về chuyện Halloween.
Cô nghe thấy Hayato mua đầu bí ngô và đồ chơi như kiếm ánh sáng, ngay lúc này, sự nghi ngờ trong lòng cô gần như đã biến thành sự chắc chắn. Và yếu tố quyết định là sau giờ học, khi Ranna đi đón chị gái bị tỏ tình, cô đã gặp và nói chuyện với Hayato.
Lần đầu tiên cô tìm thấy niềm vui trong cuộc trò chuyện với một chàng trai, thậm chí còn cảm thấy nếu thời gian như vậy có thể kéo dài mãi thì tốt biết mấy. Chiều cao khi đối mặt, giọng nói khi nói chuyện, và lần nữa xác nhận ánh sáng trong mắt anh, Ranna hoàn toàn chắc chắn Hayato chính là người lúc đó.
Từ lúc đó, trong đầu Ranna đã chỉ còn lại hình bóng anh.
Hayato đã bị loại ra khỏi định nghĩa về những người đàn ông mà cô vẫn luôn chán ghét, hoàn toàn bước vào trái tim cô... cô cũng tự nhiên mà ảo tưởng về những chuyện đó.
Cô nhớ lại những lời nói của đám con trai muốn quan hệ với mình, tưởng tượng nếu hành vi ghê tởm khó chịu đó, đối tượng là Hayato thì sẽ như thế nào?
"...Haa... Hayato-san... Hayato-sa,n..."
Ranna tưởng tượng anh vuốt ve cơ thể mình, yêu chiều từng ngóc ngách trên cơ thể mình, chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi cũng đủ khiến cơ thể Ranna run rẩy trong sung sướng, một cảm giác kích thích đủ để làm tê liệt não bộ chạy dọc cơ thể. Đó là khoảnh khắc bản năng giống cái vẫn luôn ngủ yên trong cô bừng tỉnh.
Sự tiếp nối của hành vi tình dục là sinh con. Mang trong mình đứa con của anh... suy nghĩ này thật vô cùng ngọt ngào. Hành vi vốn dĩ ghê tởm chỉ cần thay đổi đối tượng, đã khiến Ranna hoàn toàn thay đổi quan điểm.
"Muốn quá... Em muốn Hayato-san quá."
Đã không thể quay lại được nữa.
Ranna ý thức được điều này. Nhưng nụ cười nhuốm màu dục vọng của cô đã chứng minh rằng dù vậy cũng không sao.
Chị gái vẫn chưa biết chuyện của Hayato, nên trong lòng Ranna nảy sinh ý nghĩ tinh nghịch, định bụng sẽ độc chiếm Hayato trước. Ranna hiểu cơ thể mình rất có sức hấp dẫn, cô cũng nhận ra ánh mắt của Hayato sẽ vô tình dừng lại trên ngực và đùi mình.
"Muốn có thai... Muốn có thai của anh quá."
Muốn được yêu thương anh, và mang thai con của anh... khát vọng mãnh liệt này của Ranna gần như sắp tràn ra ngoài.
Đột nhiên, Hayato trong tưởng tượng của Ranna cất lời với cô:
'Ranna, sinh con cho anh đi.'
"...Ưm~~~~~~!"
▼▽
"...Ư a a a a a a a a ưm♪"
Tôi bất giác phát ra một tiếng rên cao vút.
Vốn dĩ tôi đang nghĩ về chuyện của mình, nghĩ đến nửa chừng thì trong đầu lại toàn là Hayato-san, nỗi nhớ về anh tràn ra, dẫn dắt cơ thể đạt đến cực khoái.
"Hộc... hộc... hộc...♪"
Dù thở hổn hển, nhưng cả cơ thể và tâm hồn đều vô cùng mãn nguyện, tôi như đang chìm đắm trong dư vị mà nghĩ về Hayato-san.
"...Anh tuyệt quá, Hayato-san♪ Yêu anh... Em yêu anh nhiều lắm♪"
Con người chỉ cần một ý nghĩ là có thể thay đổi nhiều đến vậy, tôi thay đổi đến mức chính mình cũng phải kinh ngạc... không, chị gái chắc chắn cũng vậy.
"Em muốn sinh con cho Hayato-san... Chị gái muốn trở thành nô lệ của Hayato-san... Tình cảm của chúng ta có phải quá mãnh liệt không?"
Dù vậy cũng không sao, chỉ cần được ở bên anh là được, tôi đã thông suốt điểm này.
Nhưng có một chuyện tôi không thích.
"Hayato-san nói anh ấy từng có bạn gái hồi cấp hai."
Khi tôi nghe thấy chuyện này, trong lòng dâng lên một sự ghen tuông lạ thường.
Một người nào đó mà tôi còn chẳng biết là ai lại hiểu được một Hayato-san mà tôi không biết. Người đó đã có được một chỗ dựa mà chúng tôi còn chưa có được, tôi không khỏi cảm thấy ghen tị vì điều đó.
"Hihi, nhưng vậy thì sao chứ? Em sẽ làm cho anh quên đi đối tượng trong quá khứ đó. Nên hãy chuẩn bị tinh thần đi, Hayato-san... vì em sẽ làm bất cứ điều gì vì anh."
Bây giờ biểu cảm của tôi là gì nhỉ? Tự mình nói ra cũng thật xấu hổ, nhưng có lẽ là một biểu cảm không thể cho người khác thấy.
"Hihi... hahahaha!"
Chỉ cần nghĩ đến Hayato-san, cảm xúc của tôi lại không thể kiềm chế. Dù mới vừa giải tỏa xong, tôi vẫn khó có thể kiểm soát, lại dùng tay vuốt ve cơ thể mình.
"Hayato-san, lần sau chúng ta có thể gặp nhau khi nào đây?"
Tôi khẽ tự hỏi như vậy, rồi lại một lần nữa chìm đắm trong thế giới của riêng mình.


8 Bình luận