Otokogiraina bijin shimai...
みょん ぎうにう
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 03: Trái Tim Kiếm Tìm, Và Lòng thương Mến Vươn Ra Từ Vực Thẳm

2 Bình luận - Độ dài: 8,332 từ - Cập nhật:

Mọi người đã bao giờ nghe nói đến bóng đè chưa?

Tôi hiện đang bị một hiện tượng bóng đè kỳ lạ.

"............"

Đột nhiên nói là bị bóng đè thì cũng hơi kỳ, nhưng cơ thể tôi thật sự không thể cử động được, thật sự rất phiền phức, có ai có thể giúp tôi không!

"............"

Dù tôi có muốn hét lớn cầu cứu cũng không thể phát ra tiếng, đương nhiên cũng không có ai có thể đến giúp tôi, và dù có thể phát ra tiếng đi nữa, vì tôi đang ngủ ở nhà, chỉ có một mình... ừm, xem ra là đường cùng rồi.

Thay vì vùng vẫy vô ích, tốt hơn hết là ngoan ngoãn nằm yên. Khi tôi nghĩ như vậy, liền nghe thấy tiếng của hai người.

"Không sao đâu, Hayato-san."

"Đừng lo, Hayato-san."

Giọng nói này lẽ nào là...!

Dù trong lòng tôi cảm thấy không thể nào, nhưng vẫn cố gắng hết sức để cử động môi, hy vọng họ có thể cứu tôi thoát khỏi tình trạng này.

Giọng nói vừa nghe thấy, chắc chắn là của chị em nhà Shinjou! Làm ơn, cứu tôi với!

"Đương nhiên rồi."

"Dĩ nhiên rồi."

Một bàn tay dường như là của họ chạm vào cơ thể tôi.

Hành động này như muốn làm tôi yên tâm mà dùng lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve tôi, nhưng vì mắt vẫn chưa thể mở ra, nên còn cách xa sự yên tâm thực sự.

"Không sao đâu, Hayato-san, anh chỉ cần tiếp tục chìm đắm trong vòng tay của chúng em là được rồi."

"Đúng vậy, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi–"

Tay họ chạm vào những bộ phận nhạy cảm của tôi, đồng thời như đang thúc giục hỏi tôi mong muốn họ làm gì. Hơi thở dịu dàng của họ vang vọng bên tai, khiến tôi có cảm giác tê dại, lúc này tôi mới đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt ra.

"...Ư!"

Tôi dùng sức đá tung chăn ra rồi ngồi dậy, sau đó thở ra một hơi thật sâu.

Một lúc sau, tôi đã bình tĩnh lại được. Nhưng mà, dù trước mắt là một màn đêm đen kịt, lại có thể mơ một giấc mơ bậy bạ về những cô gái cùng tuổi mới quen đang quyến rũ mình, cảm giác thật sự tội lỗi quá.

"Mình đang bị dồn nén ham muốn sao..."

Tình trạng không thấy người chỉ nghe tiếng này ngược lại càng khiến tôi hưng phấn hơn... a, không được, không được, không được nghĩ đến những chuyện kỳ quặc đó!

"...Arisa và Ranna à..."

Tối thứ Bảy, tôi đã nói chuyện rất nhiều với họ.

Dù tôi không ngờ Ranna đã sớm phát hiện ra thân phận thật của tôi, nhưng nghĩ kỹ lại thì bị lộ qua giọng nói cũng không có gì lạ... nhưng đối với cô ấy, có lẽ không phải là vấn đề này.

"Không chỉ giọng nói và chiều cao, mà đến cả bàn tay cũng để ý, thật sự khiến tôi giật cả mình."

Vì chuyện đó, tôi xem như đã chính thức gặp mặt họ.

Đương nhiên, trước đây cũng đã nói rồi, tôi chỉ cần sự thật là đã cứu được họ là đã thỏa mãn rồi, nên không có ý định yêu cầu thêm bất kỳ lời cảm ơn nào ngoài lời nói... phải nói là tôi thậm chí còn hy vọng họ đừng để tâm đến.

"...Nhưng mà, không ngờ họ lại cho phép tôi gọi thẳng tên."

Điều này theo một nghĩa nào đó có thể coi là đã thân thiết với hai chị em mỹ nhân. Trở nên thân mật với những cô gái xinh đẹp như vậy, là một người đàn ông đương nhiên rất vui.

'Mẹ em cũng rất muốn gặp anh, xin hãy nhất định tìm một cơ hội để chúng em chiêu đãi anh nhé?'

'Ừm ừm, nếu là Hayato-san thì chúng em rất hoan nghênh. Mong anh có thể để chúng em chiêu đãi anh một bữa thật thịnh soạn.'

Họ đã nói những lời như vậy lúc chia tay, lỡ như đoạn đối thoại này bị mấy cậu con trai trong trường biết được, tôi không biết sẽ phải chịu đựng sự đối xử thê thảm đến mức nào... dù tôi không có ý định nhắc đến, họ chắc chắn cũng sẽ không nói ra, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đó thôi cũng đã thấy hơi đáng sợ.

"Được rồi, phải chuẩn bị đi học thôi."

Hôm nay là thứ Hai đầu tuần, là ngày tâm trạng tồi tệ nhất, nhưng là một học sinh thì cũng đành chịu.

Sau khi dậy, tôi ăn sáng qua loa, thu dọn đồ đạc rồi nói với ngôi nhà không một bóng người:

"Con đi đây."

Dù tôi biết không có ai sẽ trả lời mình, thói quen này vẫn không thay đổi.

Tôi vác cặp trên vai, đi trên con đường đi học thường ngày, và ngay lúc tôi vừa đi ngang qua nhà chị em Shinjou–

"...A!"

Không biết có phải là tình cờ không, tôi đã chạm mắt với Ranna-san vừa ra khỏi nhà.

Ngay khi thấy tôi, cô ấy liền lao đến. Một người phụ nữ có thân hình tuyệt đỉnh như cô ấy, chỉ cần chạy một cái là có thứ sẽ rung rinh – chính là đôi gò bồng đảo kiêu hãnh đó.

"Chào buổi sáng, Hayato-san!"

"Chào buổi sáng... Ranna."

"Ừm♪"

Sáng sớm đã được thấy một nụ cười rạng rỡ như vậy, cảm giác như mọi tâm trạng tồi tệ vừa rồi đều đã được thanh tẩy.

Tuy nhiên, Ranna-san đã ra khỏi nhà như thế này, đương nhiên chị gái Arisa-san cũng sẽ có mặt.

"...Hả!"

Arisa-san ra sau cũng đã nhận ra tôi, và cũng định lao về phía tôi như Ranna-san, nhưng Ranna-san đã ngăn chị ấy lại.

"Chị ơi, khóa cửa trước đã."

".................."

Arisa-san với vẻ mặt có chút không vui quay người lại khóa cửa, sau đó lại quay người chạy chậm về phía chúng tôi.

"Chào buổi sáng, Hayato-sa... khụ khụ, Hayato-san."

"Ồ, chào buổi sáng, Arisa."

"Ư...♪♪"

Thế nên tại sao mỗi lần chỉ gọi tên một cái, cậu lại run lên cầm cập vậy!

Ban đầu tôi còn nghĩ có lẽ là đang ngại ngùng, nhưng bây giờ trông có vẻ không phải như vậy.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện như thế này vào buổi sáng.

Trước đây cũng chỉ là chạm mắt thì gật đầu chào nhau mà thôi. Nói chuyện thân mật với nhau như thế này, sáng sớm đã khiến tâm trạng rất tốt.

"Sáng sớm đã đứng trước cửa nhà nói chuyện như thế này đúng là lần đầu tiên nhỉ."

"Ừ. Dù chúng ta về cơ bản là không gặp nhau được."

"Nhưng sau này sẽ khác... đúng không?"

Tôi có thể hiểu ý cô ấy là, sau này buổi sáng cứ hễ chạm mắt là sẽ có những cuộc trò chuyện thanh xuân như thế này không?

"Chị ơi?"

".................."

"Arisa?"

Khi tôi đang nói chuyện với Ranna, Arisa ngẩng đầu lên và nhìn tôi chằm chằm.

Cũng giống như lúc nãy, khi nghe tôi gọi tên, cơ thể cô ấy lại giật mạnh một cái, eo cũng không ngừng lắc lư... chẳng lẽ là đang nhịn đi vệ sinh sao? Nếu thật sự là vậy, là một người đàn ông, tôi nói ra có lẽ không thích hợp, nên cứ im lặng thì hơn.

"Chị đúng là, không có chút tiết tháo nào cả."

"Chị chỉ không muốn bị Ranna nói như vậy thôi."

Hai chị em họ nói một đoạn đối thoại mà tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, rồi lại nhìn về phía tôi.

Đôi mắt xanh của Arisa mang lại cảm giác lạnh lùng, còn đôi mắt đỏ của Ranna lại mang lại cảm giác dịu dàng. Bị họ nhìn bằng ánh mắt như vậy, tôi hỏi hai người họ có định đi học không.

"Đi chứ?"

"Phải đi chứ?"

"...Mời."

"Mời?"

"Tại sao?"

"...Hả?"

Cuộc trò chuyện đến đây thì đứt quãng.

Cả hai đều giữ một khoảng cách nhất định và tiếp tục nhìn tôi chằm chằm, nhưng đến nước này tôi mới cuối cùng hiểu được ý đồ của họ.

"Chẳng lẽ là muốn đi cùng nhau sao?"

"Đúng vậy?"

"Còn phải nói sao?"

Họ quả nhiên nghĩ như vậy.

Sau khi tôi bước một bước, hai người họ quả nhiên cũng bước theo, nhưng không hiểu sao, khi đi họ lại như cố tình kẹp tôi ở giữa.

"Đương nhiên là chỉ đi đến giữa đường thôi. Hayato-san cũng không muốn bị đồn thổi đủ thứ chuyện kỳ quặc đúng không?"

"Cũng đúng..."

Thật sự bị đồn thổi, rồi dính líu đến ai đó sẽ rất phiền phức.

Có lẽ có người nghĩ làm sao có chuyện như vậy được, nhưng hai người này lại ở trong một vị thế đặc biệt như vậy.

Dù người tỏ tình với họ nhiều không kể xiết, nhưng nếu có ai đó được họ chấp nhận và cứ thế bắt đầu hẹn hò, thậm chí còn có tin đồn rằng kết cục của đối tượng đó chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

"Không cần lo đâu. Em không có ý định làm những chuyện gây phiền phức cho Hayato-san... nhưng mà, ít nhất có thể cho phép chúng em bắt chuyện với anh ở những nơi vắng người như thế này được không?"

"Em cũng muốn nhờ anh điều này. Vì em không muốn chúng ta sống như những người xa lạ không bao giờ quen biết."

Bị hai cô gái yêu cầu như vậy, đương nhiên không thể nói không được.

"Không cần phải nói quá lên như vậy đâu. Đối với anh, cảm giác này giống như có thêm bạn bè vậy, anh còn mong hai em nhất định sẽ hòa thuận với anh... phải nói là xin hai em hãy làm vậy!"

Tôi nói với họ một cách hơi khoa trương như vậy, sau đó hai người họ trong một thoáng ngây người ra, nhưng lập tức lại mỉm cười gật đầu với tôi.

"Tốt quá."

"Yeah♪"

...Nụ cười của họ thật sự rất đẹp.

Nhưng mà, nếu biết tôi đã mơ một giấc mơ rất bậy bạ về họ, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra vẻ mặt chán ghét của họ.

(Mà nói đi cũng phải nói lại, tạm không nói đến Ranna, ra là Arisa cũng có thể cười như thế này à.)

Lúc bị tỏ tình trên sân thượng, Arisa nói mình đã có người trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không rõ liệu cô ấy có ghét đàn ông không. Nếu cô ấy đã có thể cười với tôi như thế này, cảm giác như tuyệt đối không phải là ghét đàn ông, xem ra tin đồn quả nhiên là không có căn cứ sao?

"Sao thế?"

"Không... anh quên mất là nghe từ ai đó, có tin đồn nói Arisa ghét đàn ông. Nếu cậu đã nói chuyện với anh như thế này, vậy quả nhiên chỉ là lời đồn thôi nhỉ."

Sau khi tôi nói vậy, Arisa gật đầu tỏ vẻ ra là vậy, rồi nói tiếp:

"Ghét đàn ông... cũng đúng, nếu thật sự phải nói thì, em rất ghét và không giỏi đối phó thật. Nhưng đó là chỉ những người nhìn chúng em bằng ánh mắt hạ lưu, hoặc không nghĩ đến cảm nhận của chúng em thôi. Nếu chỉ nói chuyện bình thường, em đều có thể đối đáp lưu loát."

"Vậy à."

"So với em, Ranna còn quá đáng hơn nhiều đó."

"Hả?"

Ranna còn quá đáng hơn nhiều là ý gì? Tôi hoàn toàn không nghe thấy tin đồn nào về cô ấy như vậy, và tôi cũng thường xuyên nói chuyện với cô ấy, hoàn toàn không có cảm giác đó.

Tôi chuyển ánh mắt sang Ranna, sau đó cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh có chút tà ác với tôi.

"Em có lẽ còn ghét đàn ông hơn cả chị gái nữa. Thật lòng mà nói, bây giờ em thậm chí còn cảm thấy ngoài Hayato-san ra thì tất cả đàn ông đều nên biến mất đi."

".................."

"Đừng, đừng tin thật nhé! Biến mất chỉ là một câu đùa nhỏ thôi! Em không có nghĩ đến những chuyện quá đáng như vậy đâu!"

Tôi cảm thấy giọng điệu của cô ấy thì lại khá là nghiêm túc.

Nhưng tôi vẫn không mong cô ấy nói ra câu "ngoài tôi ra". Vì như vậy sẽ khiến tôi xao xuyến, và quan trọng nhất là rất dễ hiểu lầm... dù gì thì Ranna bây giờ cũng đang ở rất gần tôi, tôi chỉ cần giữ được bình tĩnh thôi cũng đã tốn hết chín trâu hai hổ rồi.

"Hayato-san còn muốn hỏi chúng em chuyện gì khác không? Dù là số đo ba vòng hay bất cứ chuyện gì khác cũng có thể hỏi đó?"

"Đừng như vậy."

Cái này... trong một thoáng tôi cũng tò mò thật, nhưng xét theo lẽ thường thì như vậy không được đâu!

Tôi hoàn toàn bị cuốn vào nhịp điệu của Ranna, lúc này Ranna lại tiếp tục ném ra một quả bom.

"Chị ơi, Hayato-san nói anh ấy muốn biết số đo ba vòng của chị."

"Được chứ. Từ trên xuống dưới lần lượt là tám mươi tám, năm mươi bảy, chín mươi–"

"Arisa-san!"

"Phụt... hahahahahaha!"

Thấy Arisa ném ra một quả bom đẹp mắt, tôi không khỏi hoảng hốt, còn Ranna thì thật sự cảm thấy bộ dạng này của tôi rất thú vị, ôm bụng cười lớn nhìn tôi.

Mà này, tại sao Arisa lại thẳng thắn trả lời một thông tin cá nhân quan trọng như vậy chứ! Hơn nữa cô ấy trông còn không hiểu tại sao tôi lại hoảng hốt, cứ thế đứng ngây ra tại chỗ, chẳng lẽ Arisa thật ra là một cô nàng ngơ ngác bẩm sinh sao?

"A~ a~ trêu chọc Hayato-san thật sự quá thú vị♪"

"...Như vậy không tốt cho tim đâu, làm ơn đừng đùa nữa."

Phải nói là suýt nữa thì tim ngừng đập rồi.

Tôi ném một ánh mắt oán hận về phía Ranna đang cười ranh mãnh, sau đó Arisa liền nhìn tôi chằm chằm và nói:

"Tại sao lại ngăn em?"

"...Hửm?"

Tại sao lại ngăn là ý gì?

Thấy tôi nghiêng đầu không hiểu, Arisa dù bị tôi biết số đo ba vòng vẫn mặt không đổi sắc mà nói tiếp:

"Hayato-san biết số đo quần áo của mình đúng không?"

"Hửm? Ừ."

"Vì là của mình, nên anh chắc chắn biết đúng không?"

"Ừ...?"

"Thế nên em thấy chẳng có gì lạ cả."

Xin lỗi, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì lắm.

Dù cuộc đối thoại giữa tôi và Arisa có chút ông nói gà bà nói vịt, nhưng nếu cứ thong thả tán gẫu tiếp, có khi đến trường sẽ bị trễ.

Sau đó chúng tôi lại tán gẫu thêm một đoạn đường. Đến nơi đông người, tôi liền nói lời tạm biệt với hai người họ.

"...Cảm giác sáng sớm đã mệt lử rồi."

Tôi lẩm bẩm như vậy, khẽ thở dài một hơi.

Thôi được rồi, dù tôi đã làm quen lại với họ như thế này, cuộc sống ở trường cũng sẽ không vì vậy mà có gì thay đổi. Thời gian trôi đi, thoáng chốc đã đến giờ nghỉ trưa.

"Này, hai đứa bây."

"Sao thế?"

"Chuyện gì vậy?"

Kaito với vẻ mặt nghiêm túc một cách khó hiểu bắt chuyện với tôi và Souta.

Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng sao? Chúng tôi căng thẳng chờ Kaito mở lời.

"Thật ra..."

"Thật ra?"

"...Tao đang phiền não không biết làm thế nào để được con gái yêu thích."

Tôi và Souta đồng thời gõ vào đầu Kaito, thấy cậu ta đang đùa cái gì không biết.

"Không không không, chúng ta vào cao trung cũng đã hơn nửa năm rồi còn gì? Dù tao cũng vậy, nhưng xung quanh chúng mày cũng hoàn toàn không có một bóng hồng nào đúng không! Nói cách khác, không ai được tận hưởng cái thanh xuân chua chua ngọt ngọt đó cả! Không thấy không cam lòng à!"

"...Cũng đúng."

"Đúng là không cam lòng thật... nhưng cũng không thể đột nhiên có bạn gái được."

Tôi gật đầu với lời nói của Souta.

Đã là học sinh cao trung, tôi cũng có thể hiểu tại sao lại khao khát một sự tồn tại như bạn gái, nhưng đối với tôi, người bạn gái trước đây đã chia tay ngay lập tức, nên thật sự không có ấn tượng tốt đẹp gì.

Nhưng về điểm này, cả tôi và cô ấy đều không có lỗi, thật ra không cần phải để tâm... dù vậy, cô ấy vẫn là người bạn gái đầu tiên của tôi, lúc đó chắc chắn đã có đủ loại suy nghĩ.

"Đương nhiên... đương nhiên là vậy rồi! Sau khi nhập học đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta từ khi gặp nhau đã luôn ở bên nhau đúng không? Không chỉ ngày nghỉ mà cả kỳ nghỉ hè cũng vậy, dù toàn là đực rựa, nhưng mỗi ngày thật sự rất vui."

"Ừ."

"Đúng vậy."

"Nhưng mà... chúng mày không muốn có bạn gái à? Không muốn ca tụng một chút thanh xuân chua chua ngọt ngọt à?"

"Cũng không phải là không hiểu."

"Tao hiểu cảm giác của mày."

Muốn ca tụng thanh xuân chua chua ngọt ngọt thì cần có đối tượng, nhưng về cơ bản để có được đối tượng đó, tự nhiên phải thông qua đủ loại nỗ lực.

"Bạn gái à... nhưng tao rất ghét ngoại tình. Nhớ không? Lớp bên cạnh không phải có người như vậy sao."

"A, mày nói mới nhớ."

Nghe lời Souta nói, tôi mới nhớ ra, cách đây không lâu lớp bên cạnh có một cô gái đã có bạn trai rồi lại đi tán tỉnh một cậu con trai khác.

"Đúng là cũng có chuyện như vậy thật. Nên phải kiếm được một cô bạn gái không ngoại tình!"

Vậy là chúng ta phải nỗ lực không ngừng vì mục tiêu này? Sau khi nói với Kaito như vậy, cậu ta liền lộ ra vẻ mặt tự tin "chúng mày cuối cùng cũng hiểu rồi" mà gật đầu.

"Nếu đột nhiên phát hiện cô gái mình thích ở ngay bên cạnh, đúng là rất hạnh phúc. Nghe Kaito nói xong, tao cũng muốn có bạn gái rồi."

"Đúng không?"

"Nhưng mà... chính điểm này mới khó."

"...Đúng vậy đó."

Này, khí thế lúc nãy của mày đi đâu mất rồi, Kaito?

Không chỉ Kaito, Souta cũng suy sụp vì xung quanh không có một bóng hồng nào. Nhìn phản ứng của hai đứa nó, tôi không khỏi cười khổ... rồi theo phản xạ lẩm bẩm:

"...Cũng đúng. Có ai đó ở bên cạnh cũng khá tốt mà. Đối với tao, chỉ cần như vậy thôi cũng đã rất hạnh phúc rồi."

"Hayato..."

"Ừ..."

Kể từ khi mất ba mẹ, có lẽ ở một nơi nào đó sâu trong lòng, tôi vẫn luôn khao khát hơi ấm của người khác.

Chính vì có suy nghĩ như vậy, nên nếu có ai đó chịu đơn thuần ở bên cạnh tôi, đối với tôi như vậy là đã đủ rồi.

"Xin lỗi, làm không khí trùng xuống."

"Mày nói gì vậy, có gì muốn nói cứ nói thẳng ra."

"Đúng đó. Con người là sinh vật hay vô thức dồn nén cảm xúc trong lòng, trước khi bùng nổ thì cứ nói hết ra là tốt nhất."

"Nói tuôn ra nghe thô thiển quá?"

Dù vậy tôi vẫn rất vui vì hai đứa nó chịu quan tâm đến cảm nhận của tôi.

Cứ như vậy, dù tâm trạng có chùng xuống, tôi lại một lần nữa nhận ra sự tồn tại của bạn bè thật sự đã trở thành chỗ dựa cho tôi mỗi ngày.

(Cảm ơn hai đứa mày.)

Thấy hai đứa nó lại lôi chuyện bạn gái các kiểu ra nói, tôi lại cười khổ một lần nữa, đồng thời thầm cảm ơn chúng trong lòng.

▼▽

"Shinjou-san, tớ thích cậu, hẹn hò với tớ đi!"

"Xin lỗi, tớ không có hứng thú với cậu."

...Déjà vu – tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi lẩm bẩm.

Cảnh Arisa bị tỏ tình trước đây vẫn còn như mới, và cảnh tượng trước mắt chỉ là đổi Arisa thành Ranna mà thôi.

Lần này tình cờ bắt gặp như vậy cũng thật sự là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Sau giờ học, tôi bước ra khỏi lớp, vừa hay thấy Ranna với vẻ mặt phiền phức từ tận đáy lòng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu con trai đi phía trước cô ấy, thế là tôi cứ thế đi theo.

"Lúc đó anh cũng nhìn như vậy à?"

"Ừ. Ranna cũng đang nhìn giống như Arisa bây giờ vậy đó."

"Ra là vậy, như thế này sao?"

"Ư..."

Arisa lặng lẽ dựa người vào tôi từ phía sau, đó chính là hành động mà Ranna đã làm với tôi trước đây.

Dù đây là lần thứ hai, tôi thật sự không thể nào quen được với chuyện này, suýt nữa thì sợ đến mức hét lên, nhưng đã kịp kìm lại vào phút chót.

"Hihi, xin lỗi nhé. Vậy chúng ta cứ lặng lẽ đứng xem họ thôi."

"...Được."

Sau đó chúng tôi lặng lẽ nhìn hai người trên sân thượng.

Ranna không hề che giấu việc mình muốn mau chóng về nhà, và cậu con trai thì khẩn khoản cầu xin cô ấy thay đổi ý định, tiếp tục níu kéo. Tôi nhìn cuộc đối thoại của hai người họ, thấy rõ ràng là không có kết quả gì rồi, cậu con trai đó lại có nghị lực đến vậy, ngược lại còn khiến người ta phải nể phục.

"Dù em không đồng cảm với cậu con trai đó, nhưng cũng thấy hơi đáng thương."

"Thế nào? Bây giờ anh biết tại sao lúc trước em lại nói Ranna còn quá đáng hơn em rồi chứ?"

"Đúng là vậy."

Tôi gật đầu. Ngay sau đó Arisa nói tiếp:

"Em và Ranna từ trước đến giờ đã rất nổi bật. Dù bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là những hành động bình thường như bị bạn học tỏ tình, nhưng hồi tiểu học chúng em còn từng bị thầy chủ nhiệm gọi ra, chạm vào cơ thể đó."

"Thật á..."

"Là thật. Còn nhiều lý do khác nữa... tóm lại những chuyện đó cứ tích tụ lại, nên việc cảm thấy chán ghét người khác giới cũng là điều dễ hiểu thôi."

Xem ra tuổi thơ của họ đã trải qua những chuyện đau khổ hơn tôi tưởng.

Nghe những lời này, tôi không biết phải trả lời thế nào cho phải, nhưng tôi đã hiểu rõ tại sao Arisa lại nói cô ấy không giỏi đối phó với con trai, còn Ranna thì lại nói thẳng là ghét.

"...Đã xảy ra nhiều chuyện nhỉ."

"Ừ, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng... chính vì có những trải nghiệm như vậy, mới khiến chúng em gặp được Hayato-san. Chuyện này quả thật rất đáng để chúng em vui mừng đó."

"Arisa..."

Thật lòng mà nói, tôi không phải là người đáng để cô ấy xem trọng đến vậy.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không có dấu hiệu gì là sẽ kết thúc cả."

"Hả? Ồ, đúng vậy."

Nghe Arisa nói vậy, tôi lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía sân thượng.

Dù không cần dỏng tai nghe, cũng có thể nghe thấy giọng nói rất cố gắng của cậu con trai, nhưng Ranna, người hoàn toàn không có hứng thú với cậu ta, lại chán nản dời ánh mắt đi.

"Cứ cảm thấy tên đó..."

"Sao thế?"

"Không có gì... em chỉ thấy cậu ta có vẻ như từ đầu đến cuối chỉ toàn nói về ngoại hình của Ranna."

"Đúng không? Ngay lúc này cậu ta đã bị loại rồi."

"Nói quả quyết thật."

"Đó là sự thật mà."

Sau đó khoảng vài phút, cậu con trai cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Cậu ta hoàn toàn không che giấu vẻ mặt không cam lòng mà đi về phía này, chúng tôi thấy vậy liền trốn đi như lần trước.

"Vậy Hayato-san, em đi làm cho Ranna bình tĩnh lại trước."

"Hahaha, cố lên nhé, chị gái."

"Vâng ạ."

Arisa mỉm cười, rồi đi lên sân thượng.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi một cách khó hiểu, cứ thế đi về lớp lấy cặp rồi rời khỏi trường.

"...Không ngờ hai người đó lại có quá khứ như vậy."

Tôi nhớ lại quá khứ mà Arisa đã đề cập.

Tuổi thơ, nói đúng hơn là từ tiểu học đã trở thành đối tượng để đàn ông thỏa mãn dục vọng, nếu có gì sai sót, có thể đã xảy ra những hậu quả không thể cứu vãn... hoàn cảnh như vậy chắc hẳn đã khiến họ vô cùng đau khổ, và còn vì thế mà để lại những ký ức đáng ghét.

"Họ cũng tự biết rằng trong trường đang đồn thổi họ là cặp chị em mỹ nhân... chắc hẳn đã luôn lạnh lùng nhìn những cậu con trai khen ngợi họ như vậy."

Giống như vẻ mặt mà Ranna vừa để lộ ra.

"Nhưng mà, tôi cũng là người gọi hai người họ là mỹ nhân."

Nếu họ đã chịu tin tưởng một người là nam giới như tôi, về cá nhân tôi dù không định chủ động tiếp xúc với họ, nhưng vẫn muốn ra tay giúp đỡ khi họ gặp khó khăn.

"Dù cảnh tượng gặp gỡ tệ đến mức nào, đây cũng là một loại duyên phận, và tôi muốn trân trọng mối quan hệ này."

Kể cả khi đối phương đột nhiên có đối tượng thân thiết, điểm này cũng sẽ không thay đổi.

Nói thì nói vậy, nhưng ở trường tôi không có tương tác rõ ràng với họ.

Việc Arisa và Ranna liên tục được bạn học hoặc đàn anh tỏ tình cũng đã cho thấy họ nổi tiếng đến mức nào.

Thỉnh thoảng khi thấy họ trong trường, bên cạnh họ luôn là những người bạn nữ, hiếm khi thấy có nam sinh nào ở bên cạnh.

Chính vì vậy, tôi hiểu rõ rằng chỉ cần họ không ngần ngại nói chuyện với một nam sinh cụ thể nào đó, chắc chắn sẽ gây ra nhiều đồn đoán, nên có lẽ họ vì nghĩ cho tôi mà đã giữ tương tác ở trường ở mức tối thiểu – nhưng nếu ở ngoài trường thì lại là chuyện khác.

"...Là ở đây à?"

Một ngày nọ sau giờ học, tôi đứng trước cửa một quán cà phê trông rất thời thượng.

Quán cà phê này có vẻ ngoài vô cùng dễ thương, bình thường tôi tuyệt đối sẽ không vào. Tại sao bây giờ tôi lại đến đây? Đó là vì sau giờ học có người mời tôi đi uống trà.

"Tóm lại cứ vào đã."

Tôi chuẩn bị tâm lý rồi bước vào trong. Nhân viên mặc trang phục có bèo nhún dễ thương phù hợp với quán, nhiệt tình chào đón tôi.

Tôi liếc nhanh qua trong quán để xác nhận, phát hiện số lượng nữ giới đông áp đảo. Dù cũng có nam giới, nhưng so với nữ giới thì thật sự ít hơn rất nhiều.

"Xin hỏi quý khách đi một mình ạ?"

"Không, tôi có hẹn với người khác..."

Tôi nói vậy và trao đổi với nhân viên một chút, sau đó liền nghe thấy một giọng nói đầy năng lượng.

"Hayato-san! Ở bên này nè~!"

"...A, là đi cùng với mỹ nhân bên đó sao? Xin mời."

Nhân viên thấy cô gái vẫy tay với tôi từ xa, như hiểu ra tình hình mà gật đầu, thúc giục tôi đi về phía chỗ ngồi.

"Xin lỗi, tớ đến hơi muộn."

"Hoàn toàn không sao đâu."

"Đúng vậy, chúng tớ rất vui vì cậu đã chịu đến."

Đúng vậy, người hẹn với tôi chính là Arisa và Ranna.

Giờ nghỉ trưa, tôi tình cờ gặp Ranna ở một nơi không có nhiều người, cô ấy đã mời tôi sau giờ học đi uống trà ở quán cà phê, tôi đã đến đây thông qua một mẩu giấy nhớ đặt trong tủ giày, đó là toàn bộ câu chuyện.

"Đã nhét giấy nhớ vào tủ giày rồi, không thể không đến được đúng không?"

"Ừm ừm, tớ đã lợi dụng một chút sự dịu dàng của Hayato-san đó♪"

Tạm không nói đến việc như vậy có được coi là dịu dàng không, dù gì thì tôi cũng không có việc gì, sau giờ học có thể trải qua thời gian với hai mỹ nhân ngược lại còn là tôi được lời.

Tôi ngồi vào ghế đối diện hai người họ, xem qua thực đơn và suy nghĩ xem nên gọi món gì.

Thực đơn có kèm ảnh nên rất dễ hiểu, trên đó có đủ loại món tráng miệng trông rất ngon, cảm giác đây chính là quán mà các cô gái sẽ thích.

"...Hửm?"

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ nên gọi gì và nhìn vào thực đơn, tôi vô tình ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hai người họ đang nhìn tôi chằm chằm.

Khi chúng tôi chạm mắt, cả hai đều mỉm cười với tôi. Vì nụ cười đó quá đẹp, khiến tôi nhất thời khó xử, không khỏi dùng thực đơn che mặt lại.

"Chị ơi, Hayato-san đang ngại kìa♪"

"Hihi, dễ thương thật đó."

Tôi mong là đừng nói đàn ông dễ thương...

Để phá vỡ bầu không khí khó tả này, tôi như muốn ép mình đổi chủ đề mà nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Tớ lần đầu đến đây, cảm giác khách nữ rất nhiều nhỉ."

"Đúng vậy. Về cơ bản thì ít khi thấy nam giới. Nhưng chúng tớ cũng hay đến đây với bạn bè."

"Ồ~"

"Bánh ngọt các loại cũng rất ngon, là quán mà tớ rất thích đó."

"Vậy à."

Nghe cách nói của cô ấy, Arisa rất thích ăn đồ ngọt sao?

Nhưng nghe nói đa số phụ nữ đều thích đồ ngọt, vậy thì Ranna chắc chắn cũng siêu thích ăn đồ ngọt nhỉ?

"Chị gái tớ thích ăn đồ ngọt lắm. Hoàn toàn khác với tớ."

"Hả? Vậy sao?"

"Ừm. Vì tớ thích ăn cay nhất."

"Đúng vậy đó. Dạo trước con bé này bắt chị đi ăn mấy món siêu cay, chị còn tưởng mình chết mất."

"............"

Arisa với vẻ mặt oán hận nhìn Ranna, còn Ranna thì giả vờ như không có chuyện gì mà né tránh ánh mắt của chị ấy... nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sở thích của hai người này hoàn toàn trái ngược nhau sao?

Lại biết thêm một thông tin về hai chị em họ, sau đó tôi rất bình thường mà gọi một ly cà phê.

Sau đó tôi nhấp một ngụm cà phê được mang ra, phát hiện vị đắng của cà phê vừa phải, vừa hay trung hòa được không khí căng thẳng khi ở cùng họ.

"Này này này, Hayato-san, chúng ta khó khăn lắm mới được nói chuyện như thế này, có muốn trao đổi thông tin liên lạc không?"

"Hả? Được không?"

"Xin anh hãy nhất định đồng ý!"

"Chị ơi, lỗ mũi chị nở to hết cả rồi, bình tĩnh lại đi."

"Hộc!"

Ranna dùng tay ấn vào mặt Arisa, kết quả là Arisa phát ra một âm thanh mà một cô gái không nên phát ra... nói ra có hơi xấu hổ, tóm lại là giống tiếng heo kêu.

Nhân tiện, Ranna, người có chút phàn nàn về khí thế vừa rồi của Arisa, đã lộ ra vẻ mặt có chút ghét bỏ, điều này để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, cảm giác rất mới mẻ.

"Vậy thì... ừm, phiền hai cậu."

"Vâng!"

"Dạ!"

Cứ như vậy, tôi đã trao đổi thông tin liên lạc với chị em nhà Shinjou.

Như vậy là có thể nhắn tin hoặc gọi điện bất cứ lúc nào rồi, nhưng đối tượng của những chuyện này một khi đổi thành người khác giới, lại không khỏi khiến tôi phiền não liệu có nên tùy tiện liên lạc với họ không... đối với cô bạn gái hồi cấp hai tôi cũng đã nghĩ như vậy.

"Cảm ơn hai cậu."

"Không có gì, chúng tớ mới phải cảm ơn cậu♪"

"............"

Tạm không nói đến Ranna đang tươi cười rạng rỡ, Arisa lại nhìn chằm chằm vào điện thoại thông minh của mình không nhúc nhích.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, ánh mắt cô ấy có chút u ám, hình như đang lẩm bẩm điều gì đó?

"...Như vậy... mình chính là... vật sở hữu... của riêng... rồi..."

"Chị gái em thỉnh thoảng hay làm trò ngốc nghếch như vậy đó, anh đừng để tâm."

Không phải, rất đáng để tâm đó chứ!

Ranna nhún vai cười nói "dù em cũng hiểu được tâm trạng của chị ấy", nhưng làm em gái mà lại thấy phản ứng như vậy của chị mình thú vị sao... đối với tôi thì thấy rất kinh ngạc.

"Này, Hayato-san, chúng ta đổi chủ đề đi. Anh đã bao giờ nghĩ đến ước mơ tương lai của mình chưa?"

"Ước mơ tương lai? Anh vẫn chưa có suy nghĩ gì cả."

Dù gì thì tôi mới học lớp mười, tự nhiên là chưa quyết định tương lai sẽ làm gì, nên đã thành thật trả lời như vậy.

"Ranna có suy nghĩ gì không?"

"Em chắc là muốn sinh con."

"Ồ, rất thẳng thắn, rất giống ước mơ của một cô gái... ý định sinh con có nghĩa là, cậu muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc đúng không?"

Tôi gật đầu cho rằng đây là một ước mơ rất tốt.

"Vậy sao?"

"Ừm, anh thật sự nghĩ vậy đó."

"Vậy à... hehehe♪"

Tốt quá, có vẻ như đã đưa ra câu trả lời mà cô ấy muốn nghe.

Ranna hướng ánh mắt về phía Arisa, sau đó cô ấy cũng trả lời.

"Em muốn trở thành sức mạnh của người đó. Hy vọng có thể mãi mãi không rời xa người đó, luôn ở bên cạnh bảo vệ anh ấy, em muốn trở thành một thứ chỉ thuộc về riêng người đó."

Muốn trở thành sức mạnh của người đó à? Suy nghĩ này thật thẳng thắn.

Trở thành một thứ chỉ thuộc về riêng người đó... có nghĩa là cô ấy muốn trở thành một sự tồn tại quan trọng đối với người đó.

"Hayato-san, anh nghĩ sao? Anh có thấy suy nghĩ này của em ghê tởm không?"

"Không hề? Anh thấy suy nghĩ của Arisa rất tuyệt mà. Mà nói chứ có thể thẳng thắn nói ra muốn trở thành sức mạnh của người khác như vậy, ngược lại còn rất đáng nể đó chứ?"

Muốn trở thành sức mạnh của ai đó, tôi cho rằng ước nguyện như vậy vô cùng cao cả.

Dù suy nghĩ của Arisa khác xa với Ranna, tôi sẽ không chế giễu ước mơ của Arisa, và thật sự cảm thấy cô ấy rất đáng nể.

"Em yên tâm rồi. Cảm ơn anh, Hayato-san."

Arisa với vẻ mặt mãn nguyện đứng thẳng người dậy.

"Xin lỗi, em đi rửa tay một chút."

"Hiểu rồi~"

Arisa đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Ranna nở một nụ cười ranh mãnh nhìn theo bóng lưng Arisa rời đi, tôi thấy cảnh này xong, thấy vẫn nên nhắc nhở một chút.

"Ranna, người khác đi vệ sinh thì không nên cứ nhìn chằm chằm như vậy đâu."

"Hả?... A, là ý đó à? Xin lỗi, xin lỗi, đúng vậy, Hayato-san nói đúng."

Phản ứng của cô ấy có chút khác với tôi nghĩ.

Sau đó, trước khi Arisa quay lại, tôi và Ranna chỉ có hai người. Ranna dùng ống hút nghịch những viên đá trong ly nước rỗng, đồng thời nhỏ giọng nói ra những lời này:

"Này, Hayato-san, dù bây giờ mới hỏi..."

"Ừm?"

"Lúc đó, tại sao anh lại không chút do dự mà giúp đỡ chúng em?"

"Cái này thì..."

Lúc đó mà cô ấy nói, chắc chắn là vụ việc kia rồi.

Tôi không thể trả lời câu hỏi này ngay lập tức. Tại sao lại cứu họ? Nghĩ kỹ lại cũng không có lý do gì khác. Việc tôi xuất hiện ở đó thật sự là tình cờ, và đến cuối cùng không ai bị thương có thể coi là một phép màu.

"...Phải nói sao nhỉ."

"............"

Thấy Ranna đang nhìn chằm chằm về phía này, tôi đáp lại như vậy:

"Thật lòng mà nói, lúc đó anh thấy mình đã gặp phải một tình huống phiền phức, nhưng anh không có ý định bỏ chạy. Khi hoàn hồn lại thì đã đội đầu bí ngô và hành động rồi."

"...Vậy à."

Khi tôi hoàn hồn lại, cơ thể đã tự động di chuyển.

Vì vậy mới có thể cứu được các cậu. Nên anh thật sự từ tận đáy lòng cho rằng việc các cậu bình an vô sự là tốt lắm rồi.

"Thật may là các cậu không sao."

Lúc đó tôi cũng đã nói như vậy, câu nói này là lời từ tận đáy lòng tôi.

"...Ư... a a, em không chịu được nữa rồi."

"Ranna?"

"...Không được... sắp... sắp đến rồi... như thế này em chắc chắn sẽ muốn."

"Ranna-san?"

"...Em không sao. Hehehe, cảm ơn anh, Hayato-san."

"Ồ, ồ..."

Sau đó, trước khi Arisa quay lại, Ranna vẫn luôn vuốt ve bụng dưới của mình. Chẳng lẽ cô ấy cũng muốn đi vệ sinh sao? Dù trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên không thể nào hỏi ra miệng được.

▼▽

"...Haizz♪"

Vào cái đêm cùng Hayato-san ở quán cà phê, sau khi ăn tối xong, Ranna nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, không khỏi hạnh phúc mà thở dài một hơi.

Gần đây lúc nào cũng vậy.

Mỗi khi một mình như thế này... không, phải nói là dù lúc nào trong đầu cô cũng chỉ có Hayato. Mỗi khi nhớ đến anh, sâu thẳm trong cơ thể lại âm ỉ không yên, khao khát anh, muốn biến nỗi khao khát này thành lời để bày tỏ. Nếu chỉ ở nhà thì còn đỡ, bây giờ ở trường cũng rất có thể sẽ như vậy, nên có chút phiền phức.

"Hihi... Hayato-san... Hayato-san! A a... thật sự quá tuyệt vời."

Mỗi khi cô nhớ lại chuỗi đối thoại đó, nhớ lại chuyện lúc đó là lại không chịu nổi.

'Thật may là các cậu không sao.'

Không chỉ là bản thân lời nói, Ranna đồng thời còn từ ánh mắt của anh trực tiếp cảm nhận được tình cảm chân thành rằng anh thật sự nghĩ như vậy. Rõ ràng Hayato-san đang ở ngay trước mặt, nhưng cơ thể cô lại vô thức khao khát anh. Bản năng nữ tính đã thức tỉnh đang tham lam khao khát con đực mang tên Hayato.

Ranna phải nhẫn nhịn lời thì thầm ngọt ngào đó, huy động toàn bộ lý trí trong cơ thể để kìm nén cảm xúc ấy.

"...Ư... a a, không được, thật sự sắp không được rồi... đều là vì... vì Hayato-san đã nói ra những lời mà em muốn nghe nhất..."

Anh đã chấp nhận tất cả những gì Ranna nói. Anh đã dùng giọng nói dịu dàng, tấm lòng chu đáo, và ánh mắt kiên định đó để khẳng định tất cả mọi thứ. Cứ như vậy, tình cảm sâu trong lòng Ranna tự nhiên ngày càng trở nên mãnh liệt, từ từ phình to, lớn mạnh đến mức không thể ngăn cản.

"...Ừm."

Và rồi, khi tâm trạng phấn khích như thế này, Ranna tự nhiên sẽ tưởng tượng đến hành vi mà cách đây không lâu còn khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm, và nếu đối tượng đổi thành Hayato thì sẽ có suy nghĩ gì?

"...Hayato-san, chạm vào em đi... em sẽ làm theo mọi thứ... vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì. Nên hãy cho em nhiều hơn nữa–"

'Ranna, sinh con cho anh đi.'

"Ư~~~~~~~~~~~~~~~~~~!"

Ngay khoảnh khắc Hayato trong tưởng tượng nói ra câu đó, cơ thể Ranna không kìm được mà run lên dữ dội. Có lẽ đã vô thức cởi bỏ bộ đồ ngủ, bộ ngực căng tròn mềm mại có phần nhỉnh hơn chị gái một chút liền lộ ra ngoài.

"...Hihi, chỉ có Hayato-san mới được làm vậy thôi đó."

Cơ thể đầy đặn được đàn ông yêu thích đến vậy chỉ có anh mới có thể tùy ý tận hưởng. Ranna không khỏi thầm nghĩ, muốn vì anh mà luôn giữ gìn vẻ ngoài xinh đẹp và trạng thái hoàn hảo nhất.

'Cảm giác Ranna đúng là như vậy, nhưng Arisa cũng trở nên xinh đẹp hơn rồi nhỉ.'

Khi bị con trai tỏ tình, họ luôn được khen là xinh đẹp hay dễ thương, họ tự nhiên cũng nhận ra sức hút tỏa ra từ cơ thể mình đã vượt xa giai đoạn học sinh trung học. Tuy nhiên, cả Arisa và Ranna đều không nhận ra một điều.

Đó là hóc-môn quyến rũ đàn ông toát ra từ cơ thể họ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tình cảm yêu đương vốn bị kìm nén vì chán ghét đàn ông, nay được giải phóng đã khiến hai chị em trở nên nữ tính hơn. Không chỉ là sự thay đổi về mặt tâm lý, mà ngay cả cơ thể của họ cũng trở nên quyến rũ hơn.

"Hayato-san..."

Ranna lấy điện thoại thông minh ra, ánh mắt dừng lại trên danh bạ mới được thêm vào hôm nay.

Cái tên "Doumoto Hayato" hiện lên trong danh bạ của cô. Mỗi khi xác nhận cái tên này, trong lòng Ranna lại dâng lên một niềm vui sướng vô bờ.

Nếu chỉ cần lơ là một chút, trên mặt cô sẽ hiện lên một nụ cười khiến người khác phải thấy ghê tởm, điều đó cho thấy Ranna đã say đắm Hayato đến mức nào. Muốn khắc ghi sự tồn tại của anh vào cơ thể này, dùng phần sâu thẳm bên trong cơ thể để cảm nhận anh nhiều hơn nữa – Ranna vẫn luôn ôm ấp thứ tình cảm khó có thể dừng lại này.

Dù đã thành công biết được cách liên lạc với anh, cô vẫn muốn hiểu thêm về anh. Anh từ trước đến nay đã sống một cuộc sống như thế nào, thành viên gia đình anh ra sao, và ở nhà anh sẽ làm gì? Nếu có thể hiểu hết mọi thứ về anh, dù tốn bao nhiêu thời gian cũng không thành vấn đề.

Ranna nghĩ về chuyện tương lai, không khỏi bật cười khúc khích.

Dù nụ cười của cô có chút méo mó, đó chắc chắn là gương mặt của một thiếu nữ đã biết yêu.

"...Nếu chỉ vì muốn nói chúc ngủ ngon mà gọi điện... liệu có bị anh ấy ghét không?"

Làn da trong suốt như pha lê khẽ rịn mồ hôi, cơ thể đầy đặn vượt xa tiêu chuẩn học sinh trung học không chút che đậy mà lộ ra ngoài, cộng thêm lời nói của cô đơn thuần đến mức khiến người ta cảm thấy mất cân bằng... có lẽ theo một nghĩa nào đó, đây chính là sự lệch lạc của Ranna.

Em gái là như vậy, còn chị gái thì sao? Cô khác với Ranna, đang ngồi với tư thế ngay ngắn trên chiếc ghế trước bàn học, một tay cầm bút viết chữ lên quyển vở.

"............"

Cả Arisa và Ranna đều là học sinh gương mẫu, thành tích của họ đứng đầu toàn khối. Arisa dù có nói là đứng đầu toàn khối cũng không ngoa, nên việc cô ngồi trước bàn học như thế này cũng là một cảnh tượng rất tự nhiên.

Nhưng mà, nếu nói cô thật sự đang học bài, có lẽ lại không phải như vậy.

"............"

Arisa đang viết chữ lên quyển vở, tư thế đó có thể nói là hình mẫu tiêu chuẩn cho tất cả mọi người khi học bài. Quyển vở mà cô đang chăm chú nhìn vào chi chít những dòng chữ:

【Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân Hayato-đại nhân.】

Chuỗi chữ viết liền nhau này vô cùng ngay ngắn, lực bút và nét chữ hoàn toàn giống nhau. Biểu cảm của Arisa toát ra ánh mắt lạnh lùng mà bất cứ ai cũng phải công nhận, khiến người ta không biết cô đang nghĩ gì, nhưng ít nhất có thể hiểu rằng cô đang làm chuyện này vì thương nhớ một người đàn ông.

"...Hayato-san... Hayato-đại nhân."

Cô đang suy nghĩ về người đàn ông mà cô muốn dâng hiến cả cuộc đời mình cho anh. Vừa nghĩ đến Hayato, biểu cảm của Arisa cũng thay đổi giống như Ranna.

Hôm nay đã biết được cách liên lạc với anh, như vậy lại càng có thêm cơ hội để trở thành vật sở hữu của anh. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Arisa mong muốn biết thêm nhiều hơn nữa về anh, và cống hiến một phần sức lực cho anh.

"...Hayato-đại nhân thật quá đáng... lại khiến em trở thành thế này."

Dù miệng cô nói là quá đáng, nhưng lại không thật tâm nghĩ như vậy.

Còn tại sao Arisa lại nói như vậy, điều này cũng là dựa trên sự thay đổi xảy ra trên người cô. Cô cũng giống như Ranna vì chán ghét đàn ông, nên không hề có hứng thú với những chuyện như tình yêu. Cô cũng từng cho rằng mình tuyệt đối không thể nào yêu một sinh vật như đàn ông.

Tuy nhiên, kể từ khi quen biết Hayato, Arisa đã lấy đó làm cơ hội mà thay đổi một cách to lớn.

Khi hoàn hồn lại, cơ thể đã trở nên nóng rực, khao khát anh. Dù nghĩ rằng muốn trở thành nô lệ của anh, món đồ của anh, nhưng đồng thời cũng trỗi dậy ham muốn được yêu thương như một người phụ nữ. Và rồi muốn trở thành chỗ dựa cho anh, và trong đó nếu còn có thể được quan tâm, thì đã đủ hạnh phúc rồi.

"...Ư... lại lớn như thế này rồi."

Arisa nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đảo đang căng phồng vì hưng phấn của mình, má đỏ bừng mà lẩm bẩm.

Cô vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không có duyên với những chuyện như thế này, nhưng chỉ cần cởi bỏ một lớp xiềng xích, đã khiến Arisa trở thành bộ dạng hiện tại. Chỉ cần nghe Hayato gọi tên mình, sâu thẳm trong cơ thể đã cảm thấy đau nhói không yên; chỉ cần nghe anh khẳng định suy nghĩ của mình, đã khiến cô không thể chịu đựng được.

Ranna cũng biết chuyện này, nhưng tình cảm của chính cô dành cho Hayato cũng như vậy, nên sẽ không cười nhạo Arisa. Ngược lại, cô cho rằng tình cảm như vậy là điều đương nhiên của một người phụ nữ, và còn thì thầm bên tai Arisa, bảo cô cứ thỏa thích mà thương nhớ Hayato.

"...Hayato-đại nhân... anh bây giờ đang làm gì vậy? Em... em rất muốn..."

Em đang vừa nghĩ về ngài, vừa làm những chuyện tuyệt đối không thể nói ra – Arisa dùng giọng nói run rẩy và mơ hồ của mình mà khẽ nói.

Cũng giống như Ranna, Arisa cũng vì biết đến tình yêu, mà đã mang đến một sự thay đổi nào đó trong quan điểm về đàn ông.

Nhưng người thay đổi nhiều nhất có lẽ chính là cô. Cô đương nhiên không hiểu về đàn ông, ngược lại còn không thể hiểu rõ đàn ông đang theo đuổi điều gì. Nhưng, bản năng ngủ yên trong cơ thể Arisa đang toát ra sức hút quyến rũ đàn ông.

Arisa thương nhớ Hayato-san, cơ thể trở nên nữ tính hơn.

Cô vì nghĩ đến Hayato, mà khiến bản thân trở nên đáng yêu hơn, xinh đẹp hơn, và dâm đãng hơn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đoạn 7 lỗi chữ Hán
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
Mình fix r. Ko hiểu sao con AI hay lỗi nhận diện từ "tốt hơn hết" ;))).
Xem thêm