Otokogiraina bijin shimai...
みょん ぎうにう
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 02: Dành Thời Gian Cho Bản Thân

8 Bình luận - Độ dài: 8,273 từ - Cập nhật:

Đối với tôi, Shinjou Ranna, cuộc gặp gỡ với Hayato-san đã thay đổi mọi thứ.

Dù cuộc sống thường ngày chưa có gì thay đổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh ấy, người ân nhân của tôi, tôi lại có thể chìm đắm trong hạnh phúc... muốn nhiều hơn nữa, muốn có nhiều mối liên kết hơn nữa với anh ấy – khát khao này ngày càng trở nên mãnh liệt.

"Ranna, lát nữa cậu định làm gì~?"

"Tớ định nghỉ ngơi một chút. Cậu có thể nói với chị gái giúp tớ được không?"

"Được thôi! Vậy lát nữa chúng ta lại tập trung nhé!"

"Ừm."

Trong lòng tôi bây giờ chỉ có Hayato-san, nhưng tuyệt đối sẽ không thể hiện ra ngoài.

Dù khi ở trước mặt anh ấy khó tránh khỏi việc lộ ra dáng vẻ khác với thường ngày, nhưng bây giờ vẫn chưa thể tỏ ra quá phấn khích trước mặt chị gái được.

"...Chuyện gì vậy? Mình cảm nhận được hơi thở của Hayato-san từ phía này."

Tôi như bị hơi thở của anh ấy thu hút mà bước về phía trước.

Dù bây giờ là giờ thể dục, nhưng vì là tiết cuối cùng của ngày thứ Sáu, thầy giáo đã cho chúng tôi một khoảng thời gian tự do nhất định để thưởng cho sự nỗ lực trong cả tuần.

Chỉ cần không tự ý quay về lớp học, nói một cách cực đoan thì thậm chí có thể ngủ một giấc ngắn, nên bao gồm cả tôi vừa mới hăng say chơi bóng mềm lúc nãy, các bạn học khác cũng lần lượt đi nghỉ ngơi.

"Vậy thì, Hayato-san đang ở đâu nhỉ..."

Dù là giờ thể dục, tại sao tôi lại đi tìm Hayato-san khác lớp chứ? Lý do rất đơn giản, vì hôm nay tiết thể dục học chung với lớp của anh ấy.

Dù việc thu hút những ánh nhìn khác thường khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng chạm mắt với Hayato, cảm giác khó chịu đó cũng sẽ dịu đi... không, ngược lại còn khiến toàn thân tôi nóng bừng lên, Hayato-san đúng là một chàng trai tội lỗi mà.

"Chị ơi, xin lỗi nhé. Cho em thêm một chút thời gian nữa thôi... để em độc chiếm Hayato-san thêm một chút nữa thôi. Coi như là đặc quyền vì em đã phát hiện ra anh ấy đầu tiên♪"

Sau khi xin lỗi người chị gái không có ở đây, tôi lại tiếp tục tìm kiếm Hayato-san.

Nếu bên cạnh anh ấy có người khác... nói đúng hơn là có những người bạn trông có vẻ thân thiết ở đó, có lẽ tôi chỉ có thể bỏ cuộc.

"...A."

Tuy nhiên, thật bất ngờ là tôi đã nhanh chóng tìm thấy Hayato-san.

Dưới bóng râm của một cây đại thụ trồng ở một góc sân thể dục, anh ấy đang tựa vào cây, trông có vẻ đang ngủ rất ngon lành.

Tôi cố gắng hết sức không phát ra tiếng bước chân mà từ từ đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh ấy và ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của anh.

"...Thích thật đó."

Khuôn mặt đang ngủ của anh ấy vô cùng bình yên, đến mức chỉ cần ngắm nhìn như vậy thôi cũng đủ để say đắm.

Dù có lẽ sẽ không được coi là một anh chàng đẹp trai trên TV, nhưng đối với tôi, anh ấy là người đẹp trai nhất thế giới... Này, Hayato-san, em đã mê anh đến mức đó rồi đó?

"...Ngửi mùi một chút chắc cũng được nhỉ?"

Tôi kìm nén trái tim đang đập thình thịch mà đến gần Hayato-san.

Sau khi vừa dùng mũi ngửi vừa đến gần anh ấy, một mùi hương có thể khiến tôi cảm nhận được anh ấy là nam giới liền nhẹ nhàng kích thích khứu giác của tôi.

"Ư... cái này có vẻ không ổn rồi."

Chỉ cần nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh ấy thôi đã khiến tôi ngứa ngáy khó chịu, nếu lại ngửi thấy mùi mồ hôi của anh ấy, chắc chắn bụng dưới sẽ co giật một trận.

"...Ực."

Ánh mắt tôi dừng lại trên bàn tay trái không chút phòng bị của Hayato-san.

Vừa lo sợ tim đập thình thịch rằng anh ấy có phát hiện ra không, có tỉnh dậy không, tôi vừa nắm lấy tay anh ấy và nhẹ nhàng nhấc lên.

"Khò... khò..."

May quá, Hayato-san trông hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nếu đã biết điều này thì phải tận dụng triệt để, tôi đặt tay Hayato-san lên má mình... ngay sau đó cơ thể liền run rẩy vì vui sướng.

Tôi cảm nhận hạnh phúc khi bàn tay anh ấy chạm trực tiếp vào má mình, đồng thời thử một hành động táo bạo hơn.

"Này, Hayato-san, anh có thích ngực to không?"

Tôi hỏi như vậy, và đặt tay Hayato-san lên ngực mình.

Tự mình nói ra điều này thật ra rất giống đang khoe khoang, nhưng tôi hiểu rằng cơ thể mình đã phát triển thành một vũ khí chết người mà nhiều người đàn ông thèm muốn.

Ngực của tôi lớn hơn chị gái một chút, dù gần đây đã vượt qua con số chín mươi, nhưng vẫn đang tiếp tục phát triển.

"Em đã kể cho Hayato-san nghe chuyện về nhện rồi đúng không? Chúng chính là như vậy đó, từ từ giăng bẫy... cuối cùng lại hung hăng cắn một phát đó♪"

A a... tôi dường như vẫn còn lâu mới có thể thỏa mãn.

Tôi cẩn thận quan sát tình hình, đồng thời di chuyển tay Hayato-san xuống phần thân dưới.

"...A a♪"

Dù vừa mới nói là sẽ hung hăng cắn một phát, nhưng đối với tôi thì ngược lại muốn bị Hayato-san ăn thịt hơn... Aiya♪ đây đương nhiên là lời thật lòng đó?

▼▽

"...A?"

Đột nhiên tỉnh dậy, tôi nhìn xung quanh.

"...À à, phải rồi. Mình vận động xong mệt quá, nên đã ngủ quên mất."

Tiết thể dục cuối cùng của tuần về cơ bản chỉ cần không về lớp, làm gì cũng được, nên dù tôi có ngủ quên như thế này cũng sẽ không bị la mắng hay ảnh hưởng đến thành tích, nói một cách nhẹ nhàng thì là tuyệt cú mèo.

"Hửm?"

Chỉ có điều, lúc này tôi cảm thấy có một ánh mắt từ bên cạnh đang nhìn tôi chằm chằm.

"...Hả?"

"Hi♪"

Ở đó là Ranna-san.

Dù không đến mức dính sát vào vai tôi, nhưng khoảng cách giữa hai người gần đến mức mặt cô ấy gần như ở ngay bên cạnh tôi, nên tôi đã phản xạ bật dậy, giữ khoảng cách.

"A a! Tại sao lại đi mất~?"

Cậu ở gần như vậy, ai cũng sẽ làm thế thôi... nhưng thấy tôi cố gắng tránh xa, cô ấy liền tỏ ra không vui, nên tôi đã dừng lại.

"...Còn mười lăm phút nữa à..."

Còn mười lăm phút nữa là hết tiết, có lẽ có thể nói chuyện từ từ với cô ấy một chút.

"Tại sao Ranna-san lại ở đây?"

"Em vốn đang chơi bóng mềm, sau đó nghĩ là cũng nên nghỉ ngơi một chút, nên đang tìm một nơi yên tĩnh, rồi phát hiện ra Hayato-san."

"Ra là vậy."

Nơi này đúng là ở dưới bóng cây, không chỉ che được nắng, mà cảm giác tiếng nói của các bạn học cũng như ở rất xa, vô cùng yên tĩnh.

"Nói sao nhỉ... cảm giác dạo này nói chuyện với Ranna-san thường xuyên ghê."

"Em cũng có cùng cảm giác đó. Cảm giác thật mới mẻ♪"

Ranna-san nghe vậy liền nở một nụ cười rạng rỡ nói.

Thấy nụ cười xinh đẹp vẫn khiến người ta say đắm của cô ấy, tôi không khỏi xao xuyến, sau đó liền đổi chủ đề để che giấu sự dao động trong lòng.

"Mà này, cậu không ở bên cạnh chị gái có được không?"

"Mũm, Hayato-san ghét nói chuyện với em à?"

Tuy nhiên, thật bất ngờ lại bị phản đòn.

Tôi tuyệt đối không ghét, ngược lại còn cảm thấy rất vui... thế là tôi đã thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Anh có hơi căng thẳng một chút. Dù gì thì cũng đang nói chuyện với Ranna-san của cặp chị em mỹ nhân nổi tiếng mà."

Đây không phải là nịnh hót, mà là lời thật lòng.

Ranna-san trong một thoáng cúi đầu xuống, cơ thể run lên một chút, nhưng cô ấy ngay lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻ cười nói.

"Được khen là mỹ nhân cảm giác cũng không tệ nhỉ. Ra là vậy, ra là vậy, Hayato-san nhìn em như thế à?"

"Không chỉ mình anh đâu, mọi người đều nghĩ vậy đó."

Nếu không thì, cũng sẽ không nổi tiếng khắp trường như vậy đâu.

"...Không cần. Ngoài lời nói của Hayato-san ra thì không cần gì cả."

"Hả?"

"Không có gì~♪ A~ a, hiếm khi muốn nói chuyện thêm một chút, nhưng thời gian cũng sắp hết rồi."

"...Hửm?"

Tôi kiểm tra đồng hồ, đã gần đến giờ phải tập trung chỗ thầy giáo rồi.

Chúng tôi vội vàng đứng dậy, nhưng đúng lúc này, Ranna-san suýt nữa thì mất thăng bằng, tôi lập tức đặt tay lên người cô ấy.

"Cả, cảm ơn anh, Hayato-san..."

"...Ồ."

Nhưng ở đây lại xảy ra một vấn đề.

Do tư thế này là ngã về phía tôi, một tay của tôi đã chạm vào bộ ngực đầy đặn của Ranna-san.

"Ư..."

"Hayato-san, em không giận đâu, anh cứ yên tâm. Dù gì thì cũng là anh cứu em, em ngược lại còn phải nói cảm ơn mới đúng♪"

Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần, nghĩ rằng sẽ bị mắng là biến thái hoặc bảo tôi đừng chạm vào cô ấy, rồi bị ăn một bạt tai. Nhưng không có chuyện đó xảy ra, nụ cười của Ranna-san trong mắt tôi như của một nữ thần vậy.

"Hayato-san nói chúng ta dạo này nói chuyện thường xuyên, nhưng từ góc độ của em, ngược lại là thường xuyên được Hayato-san giúp đỡ."

"...A~ dù gì thì trước đây cũng xảy ra chuyện từ điển rơi xuống mà."

"Tại sao... anh lại thường xuyên giúp em như vậy?"

"Hả? Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Nếu có người gặp khó khăn, đương nhiên phải giúp đỡ họ.

Tất nhiên lý thuyết này sẽ thay đổi tùy theo tình huống, nhưng việc cứu ai đó... hay là bảo vệ ai đó, có lẽ phần lớn là tôi học được từ ba mình.

"............"

Khi tôi đang suy tư về chuyện gia đình, Ranna-san lo lắng nhìn tôi.

"Xin lỗi, xin lỗi, anh đột nhiên nhớ lại một vài chuyện. Mà bây giờ không phải lúc nói chuyện đâu, Ranna-san!"

"Đúng vậy! Chúng ta mau đi thôi, Hayato-san!"

Là ảo giác của tôi sao? Cảm giác như trước đây cũng vậy, cứ dính líu đến Ranna-san là thời gian lại trở nên vô cùng vội vã.

Tôi hỏi như vậy, cô ấy miệng thì nói không có chuyện đó, nhưng biểu cảm trên mặt lại không ngừng thay đổi, như đang thể hiện rằng có lẽ đúng là như vậy, nhìn cô ấy như vậy thật sự rất vui.

"Này, Hayato-san, em sẽ từ từ dùng tơ quấn lấy anh."

"Tơ?"

"Ừm. Em không phải đã nói rồi sao? Em thích nhện."

Tôi hy vọng không phải vì kiến thức của mình còn hạn hẹp nên mới không hiểu được đây là ý gì.

Sau đó, tôi và Ranna-san đã thuận lợi tập trung cùng mọi người, dù việc chúng tôi đi cùng nhau có gây ra một chút chú ý, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.

Lý do là vì... tám phần cũng là do mọi người nghĩ rằng một kẻ như tôi và Ranna-san thì không thể nào có chuyện gì xảy ra được.

"Hayato mà lại đi cùng với em gái nhà Shinjou, hiếm thật đó."

"Chỉ là tình cờ đi cùng thôi. Không có chuyện gì mờ ám đâu."

"Haha, chuyện này thì tao biết mà."

Nói thì nói vậy, nhưng vừa rồi cũng xảy ra những sự cố như nói chuyện ở khoảng cách gần hay chạm vào ngực cô ấy, nhưng tôi đương nhiên không thể nào kể những chuyện này cho bạn bè được.

"Vậy mọi người vất vả rồi. Giải tán!"

Nghe tiếng thầy giáo, toàn bộ học sinh chúng tôi đồng loạt hành động.

Trong tình huống này, thật ra tôi rất để tâm đến một chuyện mà tôi phát hiện ra khi nói chuyện với Ranna-san lúc nãy.

"...Chuyện gì vậy?"

Vì trên ngón tay trái của tôi có dính một ít chất lỏng dính dính.

Dù không dính lắm, chỉ ở mức hơi kéo tơ một chút... ngoài ra thì mùi có vị chua chua ngọt ngọt, là một mùi hương rất khó tả, nhưng tôi lại không ghét.

"Ranna nghỉ ở đâu vậy?"

"Em? Em à..."

Khi Ranna-san đang vui vẻ trò chuyện với Arisa-san, tôi đã chạm mắt với cô ấy, và trong khoảnh khắc đó, cô ấy đã nháy mắt một cái.

"Có chuyện gì vậy–"

"Không có gì đâu~ Mau về thôi, chị."

"Được, được..."

Ranna-san không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng về phía trước, nhưng người phản ứng với cái nháy mắt vừa rồi lại không phải là tôi.

"Này, này... vừa rồi Shinjou-san nháy mắt đúng không?"

"Chắc chắn là với tớ rồi!"

"Không phải, là với tớ!"

Mấy cậu nam sinh đi bên cạnh đang thảo luận sôi nổi như vậy, dù tôi không trực tiếp nói rằng có lẽ đó là cái nháy mắt dành cho mình, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mối quan hệ của mình với Ranna-san thật sự đã tốt hơn, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ.

(Nói thế này có thể hơi kỳ, nhưng Ranna-san giống như một cơn bão vậy.)

Xuất hiện tại hiện trường tỏ tình của Arisa-san, không biết vì lý do gì mà cô ấy lại có hứng thú với tôi, và bây giờ chúng tôi đã có thể nói chuyện như thế này. Nhưng đối với tôi, việc Ranna-san dễ dàng đi sâu vào nội tâm của người khác, đưa đối phương vào nhịp điệu của mình, thật sự giống như một cơn bão vậy.

(...Ừm, nhưng mà, dù là Ranna-san hay Arisa-san, họ có vẻ như không còn để tâm đến chuyện đó nữa, thật tốt quá.)

Đối với phụ nữ, trải nghiệm như vậy thật sự rất đáng sợ, dù có để lại tổn thương tâm lý cũng là chuyện bình thường.

Dù vậy, họ vẫn như mọi khi... không, tôi cũng không rõ lắm về cuộc sống thường ngày của họ, nhưng nếu thái độ của bạn bè xung quanh đối với họ không có gì thay đổi, chắc hẳn họ vẫn sống như bình thường.

(Chỉ cần như vậy, sự cố gắng của mình lúc đó đã có ý nghĩa rồi.)

Tôi lại một lần nữa thật tâm cảm thấy, may mà mình đã đứng ra.

"Sao thế, Hayato?"

"Mày đang cười ngây ngô cái gì vậy... chẳng lẽ, mày đang nghĩ đến chuyện bậy bạ đúng không!"

"Sao lại nghĩ vậy chứ?"

Rõ ràng tôi đang vui mừng khôn xiết, lại bị hai đứa bạn làm phiền, thế là tôi vừa phàn nàn với chúng vừa quay trở về lớp học.

Kết thúc tiết học cuối cùng của tuần này, tiếp theo chỉ cần về nhà thôi, lúc này tôi vô tình đưa mắt nhìn về phía bình hoa đặt bên cửa sổ lớp học.

"...Này này này, nước không được thay gì cả."

Tôi không biết tình hình của các lớp khác thế nào, nhưng lớp chúng tôi về cơ bản quy định rằng học sinh trực nhật hôm đó sẽ phải thay nước cho bình hoa. Nhưng mà, học sinh trực nhật hôm nay đã không còn ở trong lớp, nước vẫn còn đục ngầu... Thấy vậy, tôi thở dài một hơi rồi cầm lấy bình hoa.

"Vẫn nên thay một chút. Nó chắc cũng thích nước sạch hơn."

Tôi đi đến chỗ có nước, thay nước sạch cho bình hoa.

Dù nhiều người có thể thấy chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng bận tâm, nhưng vì mẹ tôi thường xuyên thay nước cho hoa, nên khi đã phát hiện ra vấn đề này, tôi không thể làm ngơ.

"Được rồi, như vậy chắc là ổn rồi nhỉ?"

Bình hoa có nước mới, cảm giác như nó cũng đã phần nào lấy lại được sức sống.

"...Dù chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, nhưng có thể cảm nhận được mối liên kết với người mẹ đã khuất từ trong đó, cũng không tệ nhỉ."

Đương nhiên là cả ba nữa... thiệt tình, mỗi lần nghĩ đến gia đình như thế này, tôi lại không kìm được mà cảm thấy buồn.

"Mau về nhà thôi."

Sau đó tôi đặt bình hoa lại chỗ cũ, rồi rời khỏi trường.

Trên đường về nhà, tôi chìm vào suy tư, nghĩ rằng tuần này thật sự đã xảy ra không ít chuyện... không, nói thật thì, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện.

"Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng nói sao nhỉ... có cảm giác như rất nhiều chuyện sắp thay đổi."

Dù cảm thấy mình trở nên giống như một nhà tiên tri, nhưng kỳ lạ là tôi không thể cười trừ cho qua chuyện, thế là tôi vừa cảm nhận dự cảm này, vừa đón chào ngày Halloween.

Ngày thứ Bảy hôm sau, dù không phải là mong ngóng ngày này đến, nhưng tôi vẫn đi đến nhà Souta khi trời bắt đầu tối.

Trong tay tôi cầm một ít trái cây và những món đồ đã chuẩn bị cho việc cosplay.

"Từ lần đó đến giờ không đội mày lên nhỉ."

Chiếc đầu bí ngô lộ ra từ trong túi... vẫn là một khuôn mặt đáng ghét.

Rõ ràng đã xảy ra chuyện như vậy, mà cái đầu bí ngô này lại mang vẻ mặt như không thèm để tâm đến chuyện đó mà nói rằng: "Tận hưởng đi, anh bạn."

"Nhưng cũng vì có tên này, nên lúc đó mình mới có dũng khí đối mặt với tên cướp... tóm lại, hôm nay cũng nhờ mày nhé, người anh em."

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào cái đầu bí ngô trong túi, rồi đến nhà Souta.

Tôi dường như đến cùng lúc với Kaito, mẹ của Souta dẫn chúng tôi đến sân giữa, nơi được dùng làm địa điểm tổ chức tiệc, và ở đó chúng tôi thấy Souta trong bộ cosplay vô cùng bài bản.

"Đến rồi à! Hai cậu, hôm nay chúng ta phải vui hết mình đó!"

Thấy Souta nói vậy chào đón chúng tôi, tôi và Kaito không khỏi lớn tiếng đáp lại:

"Mày cũng chịu chơi quá đi!"

"Vừa rồi trong một thoáng tao còn không nhận ra mày là ai luôn!"

Tôi và Kaito nói vậy cũng không phải không có lý, Souta trước mắt không chỉ mặc bộ trang phục lộng lẫy như một pháp sư, mà cây quyền trượng trên tay cậu ta trông cũng là một món đồ được đầu tư kỹ lưỡng.

"Là một otaku thì đây là chuyện đương nhiên thôi! Nhưng nếu tao thật sự nghiêm túc thì còn hơn thế này nữa đó!"

"...Ặc, mày đỉnh quá, thật đấy."

Dù từng xem ảnh cosplay của người khác trên mạng xã hội, nhưng độ hoàn thiện của cậu ta có lẽ có thể nói là hoàn toàn không thua kém những người đó.

Tôi vốn đã biết Souta là otaku, cũng từng nghe nói sở thích của cậu ta là cosplay, nhưng không ngờ lại đam mê đến mức này.

"Thôi được rồi, hai cậu cũng mau đi thay đồ rồi qua đây đi."

"...Đã xem trình độ này của mày rồi còn bắt bọn tao thay à?"

"Đồ của bọn tao thật sự là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa đó."

Cứ như vậy, tôi và Kaito cũng lập tức thay trang phục cosplay, rồi lại tập trung ở sân giữa.

Kaito hóa trang thành một nhân vật theo hình mẫu Dracula, mặc vest và áo choàng, mặt cũng trang điểm, trông khá ra dáng.

"Dracula là bộ đồ kinh điển mà tao nghĩ ra được."

"Trông ổn phết nhỉ? So với đó thì..."

Ánh mắt họ chuyển sang tôi.

Tôi chỉ mặc đồ thường ngày, đội đầu bí ngô, tay cầm kiếm ánh sáng đồ chơi mà thôi.

"...Nhạt nhẽo thế."

"Kệ tao. Tao thế này là được rồi."

Thật ra chính tôi cũng thấy nên đầu tư thêm một chút nữa mới phải.

Bộ dạng hiện tại của tôi hoàn toàn giống hệt lúc đi cứu chị em nhà Shinjou và mẹ của họ, đương nhiên không thể xuất hiện trước mặt họ với bộ dạng này được.

(Mà thôi, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng hóa trang thành thế này rồi... cũng không biết năm sau còn có thể tụ tập như thế này nữa không.)

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, hai đứa nó nhìn tôi chằm chằm rồi nói:

"...Nhưng cảm giác rất có khí thế."

"Đúng vậy... là trang phục của một cường giả."

"Ý gì vậy?"

Xem ra đối với chúng nó, tôi bây giờ trông như một cường giả tuyệt thế.

Để đáp lại ánh mắt mong đợi một cách khó hiểu của chúng nó, tôi nhớ lại những động tác lúc tập Kendo, dùng động tác uyển chuyển vung vẩy thanh kiếm ánh sáng trong tay, chúng nó thấy vậy liền vỗ tay tán thưởng.

"Trông mạnh thật đó."

"Không hiểu sao, tao cảm thấy hơi sợ rồi đó."

"Tại sao chứ!"

Dùng từ kinh dị để hình dung tôi bây giờ cảm giác cũng khá hợp, hy vọng chúng nó đừng làm vậy.

Tôi đã lâu không tưởng tượng ra cảnh múa kiếm không khí và chọc ghẹo chúng nó, khiến tôi không khỏi cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi xuống ghế, cởi bỏ chiếc đầu bí ngô.

"Tốt lắm, đã khoe xong trang phục cosplay của nhau rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"

Trên chiếc bàn chúng tôi đang quây quần bày đầy những món ăn do mẹ của Souta nấu cho chúng tôi. Thật ra bụng tôi từ nãy đến giờ đã kêu ùng ục rồi.

"Chúng ta ăn thôi!"

Tiếp theo chỉ là một bữa tiệc ăn uống mang danh nghĩa tiệc cosplay.

Tôi và Kaito đều say sưa với những món ăn do mẹ của Souta nấu cho chúng tôi. Vì đang trong giai đoạn phát triển, có thể nói chúng tôi đã ăn như điên.

(...Món ăn nhà làm quả nhiên rất tuyệt.)

Tạm không nói đến nhà ăn của trường, về cơ bản ở nhà tôi toàn ăn mì gói hoặc bento của cửa hàng tiện lợi, rất ít khi nấu nướng... chính vì vậy, những món ăn gia đình đầy tình thương như thế này thật sự khiến người ta phải ghen tị.

"Bác mang thêm đồ ăn ra đây nhé. Hihi, Hayato, thấy con ăn ngon miệng như vậy, người nấu cũng thấy rất có thành tựu."

"Cháu cảm ơn ạ! Thật sự quá tuyệt vời!"

Có những món mà đám nam sinh trung học chúng tôi thích như gà rán và khoai tây chiên, còn có cả súp bí ngô mang không khí Halloween, món nào cũng vô cùng ngon.

"Vui thật đó. Giá như con trai nhà bác cũng có thể thẳng thắn cảm ơn như con thì tốt biết mấy."

"Nó ngại đó bác, bác thông cảm cho nó đi ạ."

Đúng vậy, việc bày tỏ lòng biết ơn với người nhà sống chung hàng ngày có lẽ hơi ngại ngùng, nhưng tôi cho rằng việc bày tỏ suy nghĩ của mình khi có thể là rất quan trọng.

"Không phải chỉ là nói lời cảm ơn thôi sao? Lúc cần nói thì phải nói chứ. Phải trân trọng gia đình đó, Souta."

"...Cũng, cũng đúng. Ừm, đúng vậy. Cảm ơn mẹ."

Thấy Souta thẳng thắn bày tỏ lòng biết ơn, tôi và Kaito không khỏi cảm thấy ấm lòng.

Đứng trên lập trường của Souta, lời nói của tôi có lẽ sẽ khiến cậu ta cảm thấy khó chịu, nhưng dù vậy cậu ta vẫn chịu tiếp thu ý kiến của tôi, có lẽ là vì cậu ta biết ba mẹ tôi mất sớm, nên mới nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói.

"Được con trai cảm ơn quả nhiên rất vui... mà này, Hayato, con thật sự không gặp khó khăn gì chứ?"

Mẹ của Souta vốn đang mỉm cười với Souta, sau đó khi nhìn về phía tôi, biểu cảm của bà đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng.

"Cháu không sao đâu ạ. Lần trước cũng đã nói rồi, ông bà ngoại đối với cháu rất tốt."

Họ hiểu rằng tôi không thể quên được ba mẹ, luôn đồng ý với những yêu cầu tùy hứng của tôi, về mặt kinh tế cũng luôn không tiếc tay hỗ trợ tôi.

Đối với hai người họ, chắc chắn rất lo lắng cho tôi, con trai của con gái họ.

Sắp đến kỳ nghỉ cuối năm rồi, lúc đó phải mang một ít quà về thăm họ mới được.

"Này, Hayato, thật sự có khó khăn thì phải nói với bọn tao đó?"

"Chúng ta là bạn tốt mà. Có chuyện gì cũng đừng khách sáo nhé?"

"...Haha, được rồi."

Rõ ràng thường ngày toàn cùng nhau làm những chuyện ngốc nghếch, nhưng những lúc thế này, hai đứa nó thật sự rất ngầu. Đúng như Kaito đã nói, chúng nó thật sự là những người bạn tốt nhất.

Sau đó chúng tôi đã hạ thấp âm lượng để không làm phiền hàng xóm, vui vẻ chơi đùa một phen.

"Mà này, đã hiếm khi tụ tập rồi, hay là để lại một vài kỷ niệm hữu hình đi?"

"Cũng đúng. Mọi người cùng chụp ảnh đi!"

"Tán thành!"

Đúng vậy, chúng tôi đã mất công hóa trang rồi, chỉ ăn uống tán gẫu thì thật quá lãng phí.

Nghe Kaito đề nghị như vậy, tôi và Souta đều tán thành, thế là nhờ mẹ của Souta chụp cho chúng tôi một tấm ảnh ba người đứng cùng nhau.

Đây là một hoạt động hàng năm. Dù chỉ có ba người tụ tập, nhưng đối với tôi đây là dịp để cùng những người bạn quan trọng hàn huyên tâm sự, chúng tôi đã cười và hứa rằng năm sau cũng sẽ quậy tưng bừng như hôm nay.

"Vậy hôm nay đến đây thôi, cảm ơn nhé. Tao về trước đây."

"Được. Hẹn gặp lại ở trường!"

"Bye bye~!"

Kaito còn ở lại một lúc nữa, nên tôi đã rời khỏi nhà Souta trước.

Xung quanh đã tối đen như mực, một mình đi trên con phố sáng đèn sẽ cảm thấy thật yên tĩnh, về đến nhà cũng vậy.

"Vừa rồi quậy thật... nhưng rất vui. Haha, về nhà lại một mình rồi."

Trải qua sự náo nhiệt vừa rồi, bây giờ cứ thế về nhà lại là một môi trường cô độc, một cuộc sống bình lặng không dính líu đến sự ồn ào đang chờ đợi tôi.

"Thật cô đơn quá..."

Nếu như ba không gặp tai nạn, mẹ cũng không bị bệnh... bây giờ chỉ cần về nhà, chắc hẳn sẽ luôn có người bật đèn đợi tôi ở nhà.

'Nào, Hayato, cứ thỏa thích nũng nịu với mẹ đi. Con cái là phải nũng nịu với ba mẹ thật nhiều vào?'

'Đúng vậy, nhân lúc này cứ dựa dẫm vào mẹ đi. Lớn lên rồi là không được như vậy nữa đâu.'

Những lời ba mẹ từng nói với tôi lại hiện về trong tâm trí.

Nũng nịu... a... bây giờ đã không thể làm chuyện đó được nữa rồi... mẹ, ba.

"Mặt mày trông thảnh thơi quá nhỉ."

Vì nhớ đến ba mẹ mà tâm trạng tôi chùng xuống, để xoa dịu cảm xúc này, tôi cầm lấy chiếc đầu bí ngô.

Khuôn mặt này trông thật sự đáng ghét, cứ như đang chế giễu người khác.

Như thể muốn nói "Thằng này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!", tôi đập vào chiếc đầu bí ngô, rồi lại đội nó lên.

"Thôi kệ, dù gì cũng là Halloween hiếm hoi, cứ thế này đi dạo quanh đây một chút vậy."

Phố xá ồn ào có lẽ còn đỡ, chứ nếu có ai thấy tôi đội thứ này ở một nơi như thế này, có thể sẽ sợ đến mức hét lên mất... dù vậy, tôi vẫn quyết định sẽ đội nó cho đến khi đi hết con đường này.

"Hừm hừm hừm~♪"

Tôi ngâm nga bài hát của ca sĩ mình yêu thích, đồng thời vui vẻ bước đi.

Và khi đi đến cuối con đường, tôi lại còn đầy mong đợi nghĩ rằng liệu có ai ở đó không, bây giờ thật muốn nguyền rủa bản thân mình vì điều đó.

"...Hả?"

Ngay khoảnh khắc rẽ qua góc cua cuối con đường, tôi phát hiện quả thật có người ở đó... nhưng đối tượng này lại vô cùng không ổn.

"...A."

"...A!"

Không biết là do số phận trêu ngươi, hay là hình phạt cho sự đắc ý của tôi, xuất hiện trước mắt là Arisa-san và Ranna-san, hai người mà tôi không nên gặp nhất trong bộ dạng này.

(Tại sao hai người này lại ở đây!)

Cả hai đều với vẻ mặt chết lặng nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích.

Tại sao họ lại ở đây? Tại sao lại đi lại ở một nơi như thế này? Trong lòng tôi dâng lên vô số câu hỏi, nhưng tôi lập tức quay người bắt đầu đi ngược lại.

Thế nhưng vai tôi đã bị một lực mạnh giữ lại.

"Xin hãy đợi một chút!"

Không chỉ vai bị giữ lại, giọng nói đó dường như có sức mạnh đóng đinh tôi tại chỗ.

Cả người chạm vào tôi và người cất tiếng nói đều là Arisa, ý chí cảm nhận được từ cô ấy thậm chí đã dập tắt ý định muốn giằng ra bỏ chạy của tôi, khiến tôi không khỏi thầm thở dài một hơi rồi quay người lại.

"Có chuyện gì sao?"

Giọng nói của tôi gần như không có chút lên xuống nào, nhưng nếu che giấu bộ mặt thật như thế này, tôi quả nhiên sẽ có chút khác biệt so với con người thường ngày của mình.

Một mỹ nữ đang nhìn chằm chằm vào tôi, người đang đội đầu bí ngô, khung cảnh này thật sự vô cùng siêu thực, và bức tranh có phần kỳ quặc này đã bị Ranna phá vỡ thế bế tắc trước tiên.

"Chị ơi, chị xem, anh này có vẻ cũng đang khó xử, chị bình tĩnh lại một chút đi. Gần đây có một công viên, anh cũng đi cùng được không?"

"...Cũng được."

Dù đã suy nghĩ một chút, xem ra bây giờ muốn rời đi là không thể.

Dưới sự dẫn dắt của hai người, chúng tôi đến một công viên gần đó, ngồi xuống một chiếc ghế dài dưới ánh đèn đường vừa được thay mới.

"............"

"Hự."

Tôi ngồi ở giữa, hai người họ lần lượt ngồi ở hai bên tôi.

Bên trái là Arisa-san, người không một giây nào rời mắt khỏi tôi, bên phải là Ranna-san với nụ cười thường trực trên môi.

(Bị hai mỹ nhân kẹp ở giữa, một gã đàn ông đội đầu bí ngô trông thật xấu hổ... sao? Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?)

Cho phép tôi nói lại lần nữa, đây rốt cuộc là một bức tranh siêu thực đến mức nào chứ!

Theo một nghĩa nào đó, tôi rất mừng vì họ không thể thấy được vẻ mặt toát mồ hôi lạnh của mình, đồng thời tôi cũng không khỏi liếc trộm Arisa-san, người vẫn luôn dành cho tôi ánh mắt nồng nhiệt.

"A a... tuyệt quá."

Người này tại sao lại tự mình lộ ra vẻ mặt ngây ngất vậy?

Tôi hoàn toàn không tìm ra cách nào để phá vỡ thế bế tắc này, lúc này Ranna-san như để cứu tôi mà cất lời:

"Chị ơi, em có thể hiểu từ tận đáy lòng tại sao chị lại cảm động, nhưng không thể làm anh ấy khó xử được chứ?"

"A... cũng đúng. Em nói đúng."

Lúc này tôi cảm thấy ánh mắt mà Arisa-san dành cho mình cuối cùng cũng đã có chút giảm bớt.

Nghe lời nói của Ranna-san, Arisa-san ho nhẹ hai tiếng, rồi với thái độ bình tĩnh, trịnh trọng nói với tôi:

"Lúc đó thật sự cảm ơn anh. Chính anh đã cứu cả gia đình chúng tôi."

Arisa-san càng siết chặt hơn bàn tay mà cô ấy đã nắm lấy từ lúc nãy.

Vì được cô ấy cảm ơn trực tiếp, tôi nhìn thẳng vào cô ấy, nhưng tôi phát hiện Arisa-san lại lộ ra ánh mắt y hệt lúc đó – trông rất giống như đang tìm kiếm một chỗ dựa, như thể đã tìm thấy một tia hy vọng trước một sự tồn tại đáng tin cậy.

Tôi suýt nữa thì đã đặt toàn bộ ý thức của mình lên Arisa-san, nhưng lúc này Ranna-san ngồi ở phía bên kia dường như cũng đã đặt tay lên vai tôi và dịu dàng vuốt ve.

"Anh có thể cho tôi biết tên được không?"

Giọng nói của cô ấy vô cùng tha thiết.

Không khí lúc này khiến tôi cảm thấy nếu không nói ra tên, họ chắc chắn sẽ không buông tay. Dù rất do dự không biết phải làm sao, tôi vẫn quyết định thành thật trả lời.

Không phải dùng tên Doumoto Hayato, mà là một cái tên khác do tôi bịa ra.

Chỉ gặp nhau vào đêm đó và lần này, nên không cần phải nhớ, tôi hy vọng họ có thể nhanh chóng quên đi.

"Tên của tôi là..."

"............"

Arisa-san vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của tôi.

Để tránh dùng tên thật, cái tên mà tôi nghĩ ra để vượt qua tình huống này chính là đây–

"Jack. Tên tôi là Jack."

Cái tên này lấy từ Jack-o'-lantern, chắc là hoàn hảo lắm nhỉ!

Ngay sau đó, hai người họ lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau.

"Jack-san♪"

"Phụt!"

Jack – mặt Arisa-san đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt đầy cảm xúc mà lẩm bẩm. Còn Ranna-san thì ôm bụng cười phá lên.

"Anh chính là của em..."

Nói thì nói vậy... tôi có thể nói một câu được không?

Sau khi tự xưng là Jack, ánh mắt của Arisa lại càng trở nên đáng sợ hơn.

(Bây giờ mình mới nhận ra không nên gọi là Jack... cái tên này thật quá xấu hổ. Tại sao lúc nãy mình lại có thể tự tin nói ra với vẻ mặt đắc ý như vậy chứ! Dù không thấy mặt mình đi nữa!)

Thật muốn bỏ chạy ngay lập tức, thật muốn tìm cách xử lý cảm xúc xấu hổ này... nhưng tôi lại bị hai người họ kẹp chặt hai bên, không thể trốn thoát, tình cảnh khó xử này thật quá sức chịu đựng.

(...Hơn nữa, có lẽ vì cả hai người họ đều dựa vào người tôi, nên có thể cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực.)

Kích thước và sự mềm mại vượt xa một nữ sinh trung học này khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Ai cũng được, mau cứu tôi ra khỏi không gian có thể nói là thiên đường cũng có thể nói là địa ngục này đi – dù trong lòng tôi gào thét như vậy, đương nhiên sẽ không có ai đến giúp.

"Hihi, Hayato-san, anh đang khó xử à?"

"Đương nhiên rồi... hả?"

Tôi bất giác quay mạnh ánh mắt về phía Ranna.

"Hayato-san?"

Dù nghe thấy giọng nói bối rối của Arisa-san, lúc này tôi đã không còn tâm trí để để ý đến phía đó nữa.

Biểu cảm của Ranna-san không phải là đang trêu chọc tôi, mà là đang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng và an tâm.

"Xin lỗi nhé, thật ra em đã nhận ra từ lâu rồi. Chị gái đến tận bây giờ vẫn chưa nhận ra, nhưng em đã biết anh là ai từ lâu rồi."

Ranna-san nói với vẻ mặt pha trộn giữa nụ cười và sự hối lỗi, tôi nghe vậy liền khẽ thở dài một hơi dưới chiếc đầu bí ngô.

Khi người ta quá kinh ngạc dường như sẽ trở nên vô cùng bình tĩnh, tôi rất rõ lời nói của Ranna-san có ý nghĩa gì. Tôi đã che giấu bộ mặt thật dưới chiếc đầu bí ngô như thế này rồi, mà cô ấy vẫn gọi tôi là Hayato, điều này có nghĩa là cô ấy thật sự đã phát hiện ra.

"...Vậy thì em tiếp tục che mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa nhỉ."

Nếu đã bị phát hiện rồi thì cũng đành chịu, thế là tôi cởi bỏ chiếc đầu bí ngô.

"Là Hayato-san kìa!"

"Anh, anh là..."

Thấy tôi cởi bỏ chiếc đầu bí ngô, Ranna-san là người đầu tiên kêu lên kinh ngạc, còn Arisa-san thì nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên... mà này Ranna-san, cậu gần quá rồi đó! Gần hơn cả lúc nãy nữa!

"Ranna-san? Như vậy em sẽ rất xấu hổ, phiền cậu lùi ra xa một chút..."

"Hả~? Rõ ràng là một cảnh trùng phùng cảm động mà!"

Không phải, Ranna-san đã biết thân phận thật của tôi rồi đúng không... hơn nữa chúng ta hôm qua và hôm kia đều đã nói chuyện rồi, làm gì có chuyện trùng phùng nào ở đây?

Nhưng mà, rốt cuộc cô ấy phát hiện ra thân phận của tôi từ lúc nào nhỉ?

Tôi để tâm đến điều này nên đã hỏi một câu, kết quả lại càng khiến tôi kinh ngạc hơn.

"Là lúc quan sát chị gái bị tỏ tình đó♪"

"...Cơ bản là biết từ đầu rồi mà."

Nếu vậy, tôi vất vả căng thẳng thần kinh từ lúc đó đến giờ rốt cuộc là vì cái gì... nhân tiện, cô ấy nói lúc đó đã chắc chắn tám phần, và qua những lần tiếp xúc sau đó mới hoàn toàn nắm được thân phận của tôi.

"Ranna..."

"Vì em muốn độc chiếm một thời gian mà..."

"Thật hết cách với con bé này."

Hai chị em kẹp tôi ở giữa, bắt đầu một cuộc trò chuyện hòa thuận thân mật, nhưng lực tay của Arisa-san nắm lấy tay tôi thật sự rất mạnh.

Nếu đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi, thế là tôi lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía Arisa-san và cất lời:

"Cái đó... đã giấu giếm lâu như vậy, xin lỗi. Không phải, xin lỗi cảm giác cũng rất kỳ."

Về cơ bản tôi đương nhiên không có ý định tự xưng rằng người đã cứu họ lúc đó chính là tôi. Hơn nữa cũng đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không yêu cầu bất kỳ sự báo đáp nào.

Dù vậy bây giờ vẫn bị phát hiện, chỉ đơn thuần là do vận may không tốt cộng thêm sự trùng hợp mà thôi... a, không phải, nếu Ranna-san đã phát hiện, có lẽ Arisa-san cũng đã biết từ lâu rồi.

"Hayato... sama..."

"Sama...?"

Arisa-san cúi đầu một lúc, rồi lại ngẩng lên.

"Tôi xin trịnh trọng tự giới thiệu, tôi là Shinjou Arisa. Rất vui... rất vui được gặp anh."

Arisa nheo mắt lại, như đang nhìn một sự tồn tại chói lóa nào đó, bộ dạng này khiến tôi cảm thấy bối rối.

Dù cảm nhận được ánh mắt của Arisa dành cho tôi có chút gì đó kỳ quặc, tôi vẫn không thể nào trốn tránh ánh mắt của cô ấy.

"Xin được chỉ giáo... Shinjou-san."

Sau khi tôi đáp lại như vậy, Ranna-san đột nhiên đến gần trước mặt tôi và nói:

"Em là người đầu tiên thân với anh ấy đó nhé, hehehe♪"

"Khoan đã, Ranna-san...?"

"...Ranna?"

Arisa-san toát ra một bầu không khí u ám, sau đó bầu không khí đó lại lặng lẽ biến mất, cô ấy như muốn cạnh tranh với Ranna-san mà đứng thẳng người lên.

"Liệu anh có thể gọi thẳng tên em là Arisa được không? Em mong anh nhất định phải gọi tên em, không cần khách sáo."

"............"

Dù việc gọi tên không thành vấn đề, nhưng giống như lúc gọi tên Ranna-san trước đây, tôi vẫn cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Nhưng nếu tôi đã gọi thẳng tên Ranna-san rồi, sau này nếu tiếp tục gọi Arisa-san bằng họ, như vậy có phải là không công bằng không... dù đây là một nỗi phiền muộn xa xỉ, cuối cùng tôi vẫn từ bỏ vùng vẫy, nói ra tên của cô ấy.

"Arisa-san?"

"Ư... xin đừng thêm hậu tố. Phiền anh hãy đối xử với em như một món đồ... xin lỗi, xin hãy gọi em như một người bạn thân."

"Ặc..."

Đã nói gọi thẳng tên là nhảy thẳng đến giai đoạn bạn bè rồi mà!

Arisa-san dùng đôi mắt xanh biếc đó nhìn thẳng vào tôi, như đang thể hiện rằng trừ khi tôi gọi thẳng tên cô ấy, nếu không sẽ không rời mắt đi... thế là tôi đầu hàng.

"Biết rồi. Đổi lại, cách nói chuyện của cậu có thể bình thường một chút được không? Dù chúng ta xem như là lần đầu nói chuyện, nhưng đều cùng tuổi, nói chuyện cung kính như vậy cảm giác rất kỳ."

"Chuyện... chuyện này em sẽ rất sợ."

"Câu này phải là để tôi nói mới đúng."

Tôi mới là người đang hoảng đó. Đây là chuyện quan trọng, nên phải nói hai lần.

Dù chỉ là bỏ đi kính ngữ thôi, Arisa-san lại vô cùng phiền não, sau đó dường như cuối cùng cũng chấp nhận mà gật đầu.

"Tuân... em biết rồi. Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn, Hayato-san."

"Ừm. Arisa, xin được chỉ giáo."

"...Ô♪"

Ngũ quan vô cùng cân đối của Arisa-san dường như méo đi, cô ấy bất chợt cười toe toét không khép miệng lại được.

Thấy Arisa-san khoé miệng cứ giật giật, cúi đầu lẩm bẩm, tôi bất chợt cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được mà ngả người ra sau, nhưng như vậy lại chạm vào Ranna-san đang ngồi phía sau tôi.

"Chỉ có chị gái thôi thì thật không công bằng. Anh cũng có thể gọi thẳng tên em mà?"

"...Ranna?"

"Ư... tuyệt quá. Tim em như thắt lại rồi♪"

Arisa cúi đầu lẩm bẩm, cơ thể Ranna thì run rẩy vặn vẹo, còn tôi thì cầm chiếc đầu bí ngô bị kẹp giữa họ... đây rốt cuộc là cảnh tượng gì vậy?

Sau đó vì đã muộn, chúng tôi tự nhiên giải tán tại chỗ.

Dù trong suốt quá trình tôi luôn bị họ xoay như chong chóng, cuối cùng tôi vẫn có một chuyện muốn nói với họ.

"Anh muốn đưa hai em về nhà... không, hãy để anh làm vậy."

Dù họ có hai người đi cùng nhau, khu vực này đã khá tối. Xét đến chuyện đã xảy ra trước đó, tôi lại càng lo lắng hơn.

"Vì đã xảy ra chuyện đó, cảnh sát tạm thời sẽ tăng cường tuần tra khu vực này, nhưng anh vẫn mong có thể đưa hai em về, đây cũng là để bản thân anh được yên tâm."

"Anh đang lo lắng cho chúng em sao?"

"Đó là chuyện đương nhiên mà?"

"Ư... Hayato-san♪"

Phụ nữ là những sinh vật cần được bảo vệ – tôi không có ý định áp đặt quan điểm này, nhưng trường hợp của hai người này có chút khác biệt.

Sau đó tôi đã đưa họ đến một nơi không xa nhà, nhưng thay vì nói là tôi dẫn đường cho họ, ngược lại họ nắm tay tôi mà đi về phía trước.

"Vậy nhé, Hayato-san!"

"Chúng ta gặp lại ở trường nhé."

Dưới sự tiễn đưa của hai mỹ nhân này, lần này tôi cuối cùng cũng đã bước trên con đường trở về.

Trải qua một khoảng thời gian đáng nhớ như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, nhưng vì khoảng cách với họ gần đến thế, bây giờ khi nhớ lại hơi ấm, sự mềm mại và mùi hương dễ chịu mà tôi cảm nhận được lúc đó, má tôi lại có chút nóng lên.

"...Mình quả nhiên vẫn là một thằng nhóc cao trung hôi sữa mà."

Vừa suy nghĩ những chuyện này, tôi vừa trở về nhà.

▼▽

Nếu đây là định mệnh, vậy thì tôi có lẽ sẽ tin vào nó.

Vài ngày đã trôi qua kể từ ngày suýt bị tên cướp đó xâm phạm, tôi cuối cùng cũng đã gặp lại anh ấy. Ban đầu anh tự xưng là Jack, nhưng bây giờ tôi biết anh thật ra đã quen biết Ranna từ lâu, và còn là bạn học cùng trường.

"Doumoto... Hayato-san... Hayato-san... Hayato-sama."

Khi tôi tận mắt thấy anh cởi bỏ chiếc đầu bí ngô để lộ ra bộ mặt thật, tôi không khỏi tim đập thình thịch, như thể lại một lần nữa trải nghiệm nhịp tim của lúc đó.

Mái tóc hơi vểnh và ánh mắt hiền hòa của anh, rõ ràng là một thanh niên ưu tú chính trực.

Cứ ngỡ anh cơ bắp cuồn cuộn, nhưng thực tế lại không phải vậy. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng anh có rèn luyện cơ thể, có lẽ anh đang tham gia một môn thể thao nào đó.

Dù nảy sinh đủ loại suy nghĩ, tôi chỉ cần một ánh mắt là đã say đắm anh. Em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, muốn tiếp tục nhìn anh, mong anh không ngừng gọi tên em.

Em muốn nhanh chóng trở thành vật sở hữu của anh.

"...Hihi."

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy phấn khích đến vậy.

Người đó chính là của mình... khi tôi tưởng tượng đến chuyện này, sâu thẳm trong cơ thể lại ngứa ngáy một cách kỳ lạ. Tôi muốn ở bên cạnh anh, muốn làm anh vui, muốn dâng hiến tất cả của mình để trở thành chỗ dựa cho anh... bây giờ trong đầu tôi toàn là những suy nghĩ như vậy.

"Hơn nữa... anh ấy vẫn luôn dõi theo chúng ta nhỉ."

Hayato-san vẫn luôn dõi theo chúng ta.

Tôi biết anh ấy sống gần đây, mỗi khi chạm mắt sẽ chào hỏi nhau. Tôi không khỏi muốn dùng lời nguyền để giết chết bản thân trong quá khứ, tại sao tôi không nhận ra anh ấy sớm hơn? Anh ấy vẫn luôn bảo vệ chúng ta.

"Đúng vậy... Hayato-san vẫn luôn bảo vệ chúng ta. Việc anh ấy giúp đỡ chúng ta lúc đó có thể nói là định mệnh."

Đúng vậy, anh ấy vẫn luôn... khoan đã, nếu vậy thì mình đã làm gì?

Rõ ràng anh ấy vẫn luôn bảo vệ chúng ta, vậy mình đã làm gì cho anh ấy?

Đúng... mình chẳng làm gì cả. Nếu đã vậy, việc mà mình phải làm bây giờ chỉ có một. Để báo đáp ơn anh đã luôn bảo vệ chúng ta, mình chỉ có thể trở thành một món đồ chỉ để một lòng phò tá anh. Mình sẽ ở bên cạnh dõi theo anh, trở thành sự tồn tại chỉ thuộc về riêng anh, làm vật sở hữu của anh và ở bên anh mãi mãi.

"...Như vậy thật tuyệt vời♪"

Sống như một món đồ chuyên thuộc về anh, đây chính là ý nghĩa sự ra đời của tôi.

Trong cuộc trò chuyện với bạn bè, tôi đã bày tỏ ý định muốn trở thành nô lệ của anh. Như vậy không có vấn đề gì, tôi muốn trở thành nô lệ của anh. Đúng vậy... chính là như vậy!

"Hihi... hahahaha♪"

Tuyệt vời. Đây là một thế giới tươi đẹp biết bao.

Hayato-san... Hayato-sama... danh xưng ngọt ngào này hóa thành niềm vui sướng chạy dọc cơ thể tôi. Bây giờ tôi mới thật sự bắt đầu cuộc đời của mình như thế này.

Tôi, Shinjou Arisa là nô lệ của Hayato-sama... cảm giác này khiến tôi không thể chịu đựng được, vô cùng khó chịu.

Chủ nhân của tôi... a a, nhưng có vẻ hơi xấu hổ. Nhưng trong lòng tôi vô cùng mãn nguyện, vô cùng hạnh phúc. Duy chỉ có điểm này là không thể nghi ngờ.

"...Nhưng mà, đột nhiên nói những lời này sẽ khiến anh ấy thấy mình thật ngớ ngẩn. Làm sao bây giờ, Arisa... phải làm sao để mình trở thành nô lệ của Hayato-san đây?"

Bài toán này xem ra sẽ còn kéo dài một thời gian.

38140489-2f94-4296-b4b3-5548f1da063e.jpg

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Chủ thớt ơi
Đoạn 74, 78, 325 nam chính xưng em nên đọc cứ kì kì
Đoạn 101, 383, 385 nam chính xưng anh và còn gọi là em thì thấy vẫn cứ sai
Đoạn 270 và 390 lỗi chữ Hán
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
Oke, mình fix r nha =))).
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
hên là main được buff khoai to nên cân 3 vẫn sống được
Xem thêm
Chị là máu M à
Xem thêm