Asahina Wakaba to Marumar...
Hazama Takashi Momomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Ngoại truyện

0 Bình luận - Độ dài: 14,444 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng mình, hãy theo dõi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng mình qua Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Iruma Haruto and cô bạn gái XX

2extra1.png?w=693

Gửi những độc giả không đọc lời bạt cuối chương, cảm ơn các bạn đã đồng hành đến tận cùng! Hy vọng mọi người đã thích thú với loạt truyện ngắn này như mình vậy!

“Thêm một bát nữa!”

Tu ực một hơi, Haruto lại dốc sạch bát cơm trắng với canh miso. Đó chính là triết lý sống của Iruma Haruto.

“Có ngay!” Mẹ cậu mỉm cười rạng rỡ, nhận lấy bát không.

Bà thoăn thoắt xới đầy cơm vào bát lần nữa, rồi đưa lại cho Haruto. Hơi cơm trắng bốc lên nghi ngút.

“Sáng nào anh cũng ăn nhiều như thế. Anh có nhai không đấy? Em chẳng thể nuốt nổi bữa sáng vội vã thế này đâu, Nii-san.”

Như để át đi hơi cơm nóng hổi, một giọng nói lạnh lùng cùng những lời lẽ buốt giá lọt vào tai Haruto.

“Em bị sao vậy, Mifuyu? Em đang gọi anh là heo hả?”

“Trời ạ…” Cô bé lắc đầu ngao ngán. “Thế là thô lỗ với mọi con heo trên đời này đấy, Nii-san. Mau xin lỗi chúng đi.”

“Vậy ra trong mắt em, anh còn chẳng bằng một con vật…”

Cô bé không hề nương tay, nhưng gương mặt Mifuyu vẫn điềm nhiên như thường. Cô bé sở hữu những đường nét thanh tú, đôi mắt hình hạt hạnh nhân. Mái tóc mỏng manh, trắng như tuyết của cô bé được ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ làm bừng sáng. Cô bé đẹp đến nỗi có thể khiến bất cứ ai mê mẩn… miễn là cô bé giữ im cái miệng lại.

“Mẹ mừng là con ăn khỏe như vậy. Con trai tuổi này thì cứ ăn càng nhiều càng tốt. Mifuyu cũng thế nhé. Con đã gầy lắm rồi, phải ăn nhiều vào cho có da có thịt chứ, ngực với mông ấy. Con sẽ không vui đâu nếu Shun-kun bị đứa con gái khác cướp mất, phải không?”

“Mẹ nhắc đến Shun-san kiểu gì thế ạ? Chắc anh ấy cũng chẳng quan tâm đâu. Anh ấy là kiểu người thích con dù con có thế nào đi nữa.” Dù cố giữ bình tĩnh nhưng má cô bé đã đỏ ửng.

Rõ ràng là cô em gái Mifuyu của Haruto có tình cảm đặc biệt với người bạn thuở nhỏ của cậu – Namikawa Shun.

Chết tiệt… Toàn lũ nhãi ranh đang tận hưởng tuổi trẻ của mình…!

Dù Haruto đang cười khi chứng kiến phản ứng của em gái, nhưng trong lòng cậu cũng không khỏi nguyền rủa. Như thể muốn nuốt trọn những cảm xúc này, Haruto nuốt ực bát cơm trắng.

“Bố ơi, con đi đây ạ!”

Haruto chắp tay trước bàn thờ bố mình. Cậu lặp lại hành động này mỗi sáng không hề sai sót. Nếu không làm vậy, ngày của cậu sẽ không thể bắt đầu.

“Giờ thì, Shun chắc đang đợi rồi, phải có tâm trạng tốt mới được!” Haruto vừa ngân nga vừa đi ra cửa, thì Mifuyu đã đứng đợi sẵn ở đó.

Cô bé đã đi giày, xách túi và sẵn sàng ra ngoài.

“À, anh làm em đợi hả? Xin lỗi nhé.”

“Em không phiền đâu. Dù sao thì sáng nào anh chẳng đi muộn.”

Cô bé thật sự không hề nương tay trong giọng điệu của mình. Người duy nhất có thể vui vẻ lắng nghe cái lưỡi độc địa ấy chắc chỉ có Shun. Sáng nào cậu ta cũng đến đón cô bé, như một hiệp sĩ phục vụ công chúa vậy. Sau khi rời khỏi nhà, Shun sẽ đưa cô bé đến nhà ga xe lửa. Nhờ vậy, Haruto mới có thể hít thở không khí trong lành mà không bị chế giễu liên tục.

Tuy nhiên, chẳng hiểu sao, cô em gái Mifuyu của cậu luôn đợi anh trai mình ở cửa.

“Vậy thì, em đi đây, Nii-san.” Mifuyu cúi đầu, và – không nhúc nhích một phân.

Haruto khẽ cười gượng, rồi đặt tay lên đầu cô bé.

“Ừ, cẩn thận nhé.”

Anh nhẹ nhàng xoa đầu Mifuyu, thấy cô bé khẽ hé môi. Mifuyu là em gái cùng mẹ khác cha với cậu. Có lẽ, từ nhỏ sống trong khuôn phép của gia đình chính nên cô bé rất thiếu những cử chỉ gần gũi đơn giản như vậy, dù không bao giờ nói ra thành lời.

Dường như đã mãn nguyện với "lời tạm biệt" của anh trai, Mifuyu quay gót bước ra khỏi cửa, mái tóc dài khẽ lay động. Ngay sau đó, Haruto nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Chào buổi sáng, Mifuyu-chan! Em vẫn đẹp như mọi khi. A, mùi hương này, em đổi dầu gội đầu à?"

"Thật kinh tởm… cậu có thể đừng hành xử như một kẻ bám đuôi được không?"

"Không, không phải vậy! Tớ chỉ muốn cho cậu thấy rằng tớ biết mọi thứ về cậu—"

"Vậy thì đừng làm phiền tớ bằng mấy chuyện đó. Đi thôi, được chứ."

"Đ-đợi đã, đừng chạy! Đừng bỏ lại tớ chứ!?"

Cuộc đối thoại quen thuộc này chính là tín hiệu khởi đầu một ngày mới của Haruto.

"Hừm, hừm~ Hừm, hừm, hừm~"

"Hôm nay cậu có vẻ vui vẻ nhỉ, Haruto-kun. Có chuyện gì tốt xảy ra sao?"

Shun tiễn Mifuyu xong, quay lại và sánh bước cùng Haruto đến trường. Chuyện này diễn ra mỗi sáng.

"A, cậu nhìn ra à? Ừm, hôm nay tớ được nhận lương làm thêm! Với số tiền này, cuối cùng tớ cũng có thể mua tựa eroge 'Chồng Tôi' mà tớ hằng mong muốn! Ưahaha, tớ đã mong chờ nó hơn nửa năm nay rồi! Trong đó có một cô gái chơi violin, đột nhiên một ngày nọ biết mình có hôn phu, rồi bắt đầu sống chung với một cảnh sát lưu manh."

"Lại là game 18+ nữa à? Tớ biết cậu thích mấy loại game này, nhưng dạo này không phải hơi quá đà rồi sao? Mifuyu-chan đã than phiền về chuyện đó đấy."

Haruto chỉ huýt sáo một mình, phớt lờ những lời khó chịu của người bạn thanh mai trúc mã. Khi còn học cấp hai, cậu từng dùng những trò chơi này như một cách để trốn tránh thực tại, nhưng giờ đây chúng đã trở thành một sở thích thực sự của cậu. Dù sao đi nữa, mọi chuyện cũng có thể tồi tệ hơn nhiều.

Các cô gái xuất hiện trong game đều dễ thương, và rất nhiều câu chuyện cậu từng xem cũng rất thú vị. Nếu Haruto không thể trải nghiệm tình yêu ngoài đời, ít nhất cậu cũng muốn được chứng kiến nó qua các nhân vật trong game.

"Yo, hai cậu! Gần đây trời lạnh ghê nhỉ!"

"Ryouichi-sama dễ bị lạnh nhỉ. Chào buổi sáng, Haruto-san, Shun-san."

Người bạn đôi khi bị Haruto ghét, Bizen Ryouichi, tiến lại gần hai người, theo sát phía sau là quản gia của cậu ta, Morikawa Yui. Mỗi sáng, Yui đều đi theo chủ nhân của mình khắp mọi nơi, kể cả đến trường vào sáng sớm như thế này.

"Chào buổi sáng, hai cậu! Hai người vẫn thân thiết như mọi khi, nhìn chói mắt quá đi mất."

"Ôi, Haruto-san, cậu khéo ăn nói thật đấy. Làm ơn, nói thêm đi mà." Nữ quản gia Yui cười tủm tỉm, chẳng thèm che giấu cảm xúc thật lòng của mình.

Trái ngược với vẻ ngoài gọn gàng và chuẩn mực, cô ấy lại là một cô gái khá chủ động.

"Phiền phức như mọi khi đấy, Haruto. Yui chỉ đưa tớ đến trường như mọi sáng thôi, không hơn không kém. Cậu có đồng ý không, Shun?"

"…Cá nhân tớ thì nghĩ Haruto nên phiền phức hơn một chút thì cậu mới hiểu ra được."

"Ể, tại sao?"

Làm quản gia thật sự là một công việc vất vả đối với Yui. Dù cô ấy cố gắng giữ nụ cười, Haruto vẫn không bỏ lỡ chi tiết cô ấy khẽ rơi nước mắt trước lời nói của Bizen. Tuy nhiên, cậu cố hết sức lờ đi điều đó.

"Hừm, đúng là bọn bình thường phiền phức ghê. Đến cả sự vĩ đại xung quanh cũng không nắm bắt được. Thật muốn nôn."

"Hả?? Tớ không hiểu lắm, nhưng mà kệ đi."

Haruto thầm nghĩ: "Cứ hỏi cho đến khi hiểu ra đi nhé!". Độ "đơ" của Ryouichi vẫn cứ "ngoài sức tưởng tượng" như mọi khi. Bizen vốn dĩ đã sở hữu vẻ ngoài khá điển trai, lại thêm kỹ năng chơi bóng xuất sắc đến mức trở thành át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá ngay từ năm nhất, khiến cậu ta nổi tiếng "khủng khiếp" trong trường. Thế mà, cậu ta lại hoàn toàn phớt lờ mọi ánh mắt đắm đuối từ đám nữ sinh. Biết rõ điều này, Haruto chẳng buồn giải thích thêm làm gì.

Bốn người bọn họ giờ đây cùng nhau đến trường. Cảnh tượng quen thuộc ấy vẫn diễn ra mỗi ngày, và có lẽ chuỗi ngày này sẽ tiếp diễn cho đến khi Haruto tốt nghiệp. Nhưng, cậu vẫn hài lòng với điều đó. Được trò chuyện cùng bạn bè đã là quá đủ vui rồi. Đó là những gì cậu nghĩ vào thời điểm ấy.

“Ugghhhh…!”

Giờ ăn trưa đến. Haruto cắn ngập răng xuống bàn, nghiến ken két.

“Cậu làm cái quái gì thế? Mặt mũi cậu trông gớm ghiếc thật đấy.” Một người bạn cùng lớp với Haruto, Miki Kazuma, tiến đến, vẻ mặt nhăn nhó.

“Nghe này, Kazama! Tớ lại bị buộc phải chứng kiến sự khác biệt về địa vị xã hội rồi! Chết tiệt, được ăn hộp cơm trưa do một cô gái dễ thương tự tay làm…! Ghen tị chết đi được!” Vì Haruto lớn tiếng, vài người bạn cùng lớp liền xúm lại.

“À, ý cậu là hộp cơm của Bizen, cái hộp cơm được làm bằng tình yêu của Yui-san ấy hả? Cái này thì như thường lệ rồi còn gì, đúng không, Đại Ca?”

“Ừm, đó là một chuyện mà bất kỳ thằng con trai nào cũng phải ghen tị. Một cái cờ hoàn hảo, giờ chỉ còn chờ đến đoạn kết thôi.”

Hai anh em nhà Date gật gù đồng tình với cảm xúc của Haruto.

“Tớ còn chẳng thể giương được cái cờ nào như thế!” Haruto bùng nổ trong cơn giận. “Mấy thằng Normie thì nên nổ tung đi! Hơn nữa, cái bản thân tên đó còn chẳng hề hay biết về tình cảm mà Yui-san đã dồn hết vào cái hộp cơm này!” Haruto chỉ tay vào một chàng trai đang hí hoáy ăn hộp cơm kia.

Cậu ta chẳng hề lắng nghe chút nào, điều này càng làm cơn giận của Haruto bùng lên.

“Thế nên mấy cái tên ‘không có gấu’ này mới phiền phức làm sao.” “Date nói đúng đấy, chuyện này như thường lệ rồi. Cứ kệ nó đi, Iruma.”

Lớp trưởng Iizuka và Kujou đồng loạt nhún vai. Nhưng, lý lẽ chẳng có tác dụng với Haruto, cậu ta chỉ nghiến răng chịu thua. Cuối cùng, Shun cũng nhập cuộc.

“Thôi nào, đây là kiểu giao tiếp đặc biệt của Haruto-kun mà. Với lại, không phải là tớ không hiểu ý cậu đâu, nên cứ cười mà đón nhận đi.” Lời nói thêm của cô bạn thanh mai trúc mã khiến Haruto ấm lòng, suýt nữa thì bật khóc.

“Chết tiệt, vậy thì tớ sẽ dồn hết ham muốn của mình vào mấy cô gái 2D vậy! Tớ sẽ mua game mới, chơi galge – eroge kết hợp hai lần! Tớ sẽ chinh phục tất cả các cô gái!” Haruto nắm chặt tay, tuyên bố từ chỗ ngồi của mình. “—Các cậu không được mê mẩn sự nam tính của tớ đâu đấy nhé?” Cậu kết thúc câu nói bằng một cái nháy mắt về phía mọi người, chỉ nhận lại được một tràng cười phá lên.

“Bahaha, cái mặt đó thật là không công bằng! Đừng có lại gần đây, kyahaha!”

“Thôi nào, đừng có làm việc quá sức đấy. Với lại, đừng có ‘thải ra’ nhiều quá, không là gầy tong teo đấy.”

Cô lớp trưởng và các học sinh khác ôm bụng cười ngặt nghẽo, Haruto gật đầu đáp lại.

—Được rồi, thế là thành công. Thành công rực rỡ. Suýt nữa thì không khí trở nên kỳ cục rồi. Khiến người khác cười đúng là khó thật.

Giờ thì ai cũng đang cười, và Haruto cũng cười theo. Cảnh tượng vẫn như mọi khi. Nhưng, sâu thẳm trong tâm trí cậu, hình ảnh cổng trường sáng nay bỗng hiện lên.

“Giờ thì, Ryouichi-sama, đây là bữa trưa hôm nay của ngài. Em đã cho rất nhiều món chiên mà ngài yêu thích vào rồi đấy ạ.”

Yui trao hộp cơm tình yêu của mình, và Ryouichi đón nhận nó với vẻ mặt thường ngày. Cùng lúc đó, Shun đang cố gắng xoa dịu Haruto, kể lể về việc cậu ta đã nói chuyện điện thoại với Mifuyu đến tận khuya khoắt. Kết quả là, cậu ta thậm chí còn gọi Haruto là cậu em kế của mình. Haruto giậm chân vì ghen tị, nhưng vẫn nhìn những người còn lại với ánh mắt ấm áp.

Cảnh tượng ấy vẫn y nguyên, những cuộc trò chuyện vẫn thế. Đó là lý do tại sao cậu chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn gì. Nhưng gần đây, Haruto lại cảm thấy cô đơn một cách lạ lùng trước những điều này.

—Cả hai đứa đều được người khác thích, hoặc thích một người nào đó.

Haruto cảm thấy ghen tị về điều đó.

“Ha ha, có lẽ suy nghĩ như thế này là lý do mình chẳng được ai yêu thích, nhỉ.” Haruto nghĩ thầm. Với đà này, ước mơ của cậu sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực mất. Nhận ra điều đó, Haruto khẽ thở dài, nhìn lũ bạn cùng lớp cười bò cười lết.

Sau khi Haruto ăn xong hộp cơm mẹ làm, cậu lên sân thượng. Đó là một cách vận động tiêu hóa. Bình thường, cậu sẽ đi cùng Ryouichi và Shun, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng vì hôm nay hai người kia có việc riêng, Haruto đành phải đi một mình. Cậu thực sự thích được ở bên mọi người, làm ồn ào và cười đùa suốt cả ngày, nhưng đôi khi ở một mình cũng không tệ chút nào. Hơn nữa, vào mùa đông lạnh cắt da cắt thịt này, hiếm ai chịu lên sân thượng.

Tất nhiên, Haruto cũng không hoàn toàn miễn nhiễm với cái lạnh, nhưng cậu không khó chịu như những người khác. Thân hình vạm vỡ của cậu cũng góp phần đáng kể vào điều đó. Haruto vươn vai, rồi ngồi xuống trước hàng rào kim loại. Bụng no căng, cậu định chơi vài ván game di động giết thời gian, và lấy điện thoại ra, thì—

“À, cô bé đó… lại đang ăn trưa ở đó.”

Ngay dưới tầm mắt cậu là phía sau tòa nhà trường học. Ở một góc khuất, có một cô gái đang ngồi một mình, thưởng thức hộp cơm trưa. Năm giác quan của Haruto phát triển hơn người bình thường rất nhiều. Mắt, tai và mũi của cậu có thể cảm nhận mọi thứ sắc bén hơn hẳn. Hình như những người sinh ra trong gia đình Bizen đều có khả năng đặc biệt này. Mặc dù vậy, nó không mấy khi hữu ích.

Dù sao đi nữa, với những đặc điểm ấy, Haruto có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô gái. Cô ấy có thân hình mảnh mai, với mái tóc dài. Vì vẻ mặt gần như buồn rầu của cô, cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cậu. Haruto đã chú ý đến sự tồn tại của cô từ bao giờ nhỉ? Lâu lắm rồi.

2extra2.png?w=586

Cô ấy luôn ngồi ăn một mình ở đó, đồng thời cảnh giác một cách lạ lùng với xung quanh. Tất nhiên điều đó sẽ đọng lại trong ký ức của Haruto. Bất cứ khi nào Haruto tự mình đến đó, hoặc nhìn xuống từ trên sân thượng, cô gái luôn ở đó. Nhưng Haruto chưa bao giờ dám mở lời với cô ấy. Bởi vì, cô gái toát ra một vẻ lạnh lùng như thể sẽ từ chối bất cứ ai cố gắng bắt chuyện.

Cuối cùng, điều tốt nhất Haruto có thể làm chỉ là quan sát cô ấy đưa từng miếng thức ăn vào miệng. Cậu thậm chí còn không biết tên hay học năm nào của cô ấy, nhưng cô ấy là một cô gái xinh đẹp. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa hai người. Nếu không, Haruto sẽ bị coi là một kẻ rình rập nếu cô gái phát hiện ra.

Haruto đã từng bị vô số cô gái ghét bỏ và từ chối trong đời, nhưng đối với cô ấy… cậu không muốn bị ghét, không muốn bị đẩy xa. Dù sao đi nữa, Haruto cũng mãn nguyện chỉ với việc ngắm nhìn cô ấy như thế này. Cậu sẽ không dám thử tiến xa hơn nữa.

…Tất nhiên, cậu không thể biết rằng ngay sau đó, một mối liên kết đặc biệt sẽ nảy sinh giữa hai người.

“Ừm… đây là lớp 4 phải không?”

Ngày hôm sau, trong một giờ nghỉ trưa khác, Haruto cùng Ryouichi đi đến một lớp học nào đó.

“Thật tình, dù là chuyện của cậu đi nữa, sao chúng ta cứ phải lò dò đến tận đây chứ? Huống chi, chuyện là của đương sự, lại để người khác đến gọi, tớ chẳng ưa tẹo nào.” Ryouichi quay đầu nhìn lại, liếc thẳng vào cô bé tên Shouji.

Cô bé đến lớp 4 tìm Haruto, bảo rằng có bạn học muốn nói chuyện với cậu ấy. Dù Shouji chỉ muốn gặp mình Haruto, nhưng ánh mắt “sắc như dao” của Ryouichi đã khiến cô bé không dám từ chối, đành phải chấp nhận cho cậu đi theo.

“Đừng có nói vậy chứ. Dù sao chúng ta cũng chẳng có gì làm mà. Nhưng mà, không biết họ tìm mình có chuyện gì nhỉ?”

“Chậc, cậu vẫn ngây thơ như ngày nào. Thôi, tớ hiểu rồi.”

Dù đối phương là ai, dù đang ở đâu, Ryouichi cũng chẳng thèm đổi giọng một chút nào. Haruto trưng ra nụ cười méo xệch trước cái thái độ “đế vương” đó, đoạn đặt tay lên cánh cửa lớp học.

“Các vị đã gọi, và tôi đã đến! Học sinh năm nhất lớp 1, Iruma Haruto xin được phục vụ!…Hửm?”

Ngay khi bước vào phòng, Haruto cảm thấy có gì đó là lạ. Dù đang là giữa giờ nghỉ trưa, nhưng bên trong lớp học lại tĩnh lặng một cách bất thường. Cứ như thể mọi người đều đang nín thở. Trên hết, ngay giây phút Haruto bước vào, tất cả học sinh đều đổ dồn ánh mắt về phía họ. Nhưng, mọi nghi hoặc của cậu liền tan biến ngay lập tức.

Chắc là vẫn như mọi khi thôi.

Haruto vốn nổi tiếng với cái tật lúc nào cũng bô bô về mấy trò eroge dù là ở đâu, vào lúc nào, nên hiển nhiên có rất nhiều người trong trường nói xấu cậu. Đặc biệt là mấy cô gái, họ thậm chí còn chẳng dám lại gần cậu. Cậu bị đối xử còn tệ hơn cả một con gián. Nhưng Haruto thì không bận tâm lắm về chuyện này. Đó là thứ cậu tự “kiếm” được cho mình, mà đã đến nước này rồi thì cũng chẳng cần phải giả vờ làm gì nữa. Vì thế cậu quyết định cứ sống tự do thôi. Chỉ cần nghĩ như vậy, cậu đã có thể chịu đựng được cái bầu không khí nặng nề này.

“Tôi có thể nói chuyện với người tên Asahina-san được không? Nghe nói cô ấy có chuyện muốn gặp tôi?”

“Tớ đã định cuối cùng cũng có thể quyết chiến một trận long trời lở đất, nhưng đúng là cái thời điểm này chẳng ra gì cả. Xong việc rồi mình đi luôn.” Ryouichi cằn nhằn từ bên cạnh.

Ừm, tớ cũng chẳng muốn bắt cậu ấy chờ, vậy nên cứ giải quyết nhanh cho xong. Mong là mình có thể giúp được gì đó.

“V-Vậy thì, chúng ta tiếp tục nhé. Lại đây nào, Asahina-san! Em có chuyện muốn nói với Iruma-kun phải không?”

“À, v-vâng…”

Bị Shouji đẩy lưng, một cô gái bước ra đứng trước mặt Haruto.

…À.

—Cậu nhớ mình đã từng gặp cô gái này trước đây. Đó là cô gái luôn ăn trưa một mình. Cô sở hữu mái tóc dài, đôi môi hồng đào. Đôi mắt cụp xuống, cô toát ra vẻ đoan trang, chỉnh tề, không hề phù hợp với một nữ sinh trung học ở độ tuổi của cô. Giờ đây khi Haruto nhìn kỹ hơn, cậu lại một lần nữa nhận ra cô ấy thực sự rất dễ thương.

“Cô là Asahina-san?”

Không biết một cô gái dễ thương như vậy lại có chuyện gì với Haruto nhỉ? Cậu chẳng tài nào đoán được. Hay là cô ấy phát hiện ra cậu hay lén nhìn, và giờ định tới tố cáo cậu?

“V-Vâng. Chuyện là, ừm…”

Thế nhưng, cô gái lại tỏ ra lo lắng một cách kỳ lạ, hoàn toàn trái với mong đợi của Haruto. Cô ấy cứ hé rồi lại khép miệng do dự, có vẻ không thể bình tĩnh lại được. Có lẽ không thể nhìn thêm được nữa, một cô gái khác xuất hiện, nói chuyện với Haruto.

“Này, Iruma. Cậu đúng là số hưởng thật đấy. Cô gái này hình như thích cậu.”

—Hả?

Haruto hoàn toàn ngỡ ngàng. Cậu đã từng nghe những câu đùa kém duyên rồi, nhưng cái này thì lên một tầm cao mới luôn. Có lẽ chỉ là để làm dịu bầu không khí một chút? Haruto muốn quay lại chủ đề chính, nhưng những lời tiếp theo của Asahina Wakaba lại là—

“Iruma…kun…”

—Thứ mà cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng.

“…Em…thích anh. Làm ơn…hãy hẹn hò…với em…”

—Từ đây, cuộc đời Haruto đã thay đổi một cách chóng mặt.

“Hì hì, thanh xuân đã đến với mình rồi~ Cuối cùng thì~” Haruto vừa đi vừa nhún nhảy vui sướng khắp hành lang.

Sống đến năm 16 tuổi, thanh xuân của Iruma Haruto cuối cùng cũng gõ cửa. Ryouichi bị buộc phải chứng kiến cảnh tượng này suốt quãng đường về, cứ vài giây lại tặc lưỡi một cái. Thế nhưng, Haruto chẳng buồn bận tâm điều đó. Cậu vẫn còn quá ngỡ ngàng trước những gì vừa xảy ra.

Không ngờ mình lại có bạn gái! Mà còn là một cô gái vừa đáng yêu vừa hiền lành! C-Cô ấy còn bảo là thích mình nữa chứ!

“Ôi chao, mừng quá! Thật may mắn khi mình được sinh ra…!”

“Thế sao tự nhiên giờ lại khóc lóc thế kia…? Cảm xúc cậu đúng là thất thường thật đấy.”

“Thôi nào thôi nào! Tôi chỉ đang giải tỏa hết những ấm ức dồn nén bấy lâu nay thôi!”

Haruto vốn dĩ luôn phải đứng ngoài nhìn bạn bè mình diễn những vở hài kịch lãng mạn. Dĩ nhiên, giờ đến lượt mình rồi thì cậu không thể nào bình tĩnh được.

“Thôi được rồi, tùy cậu vậy. Mà tôi ngạc nhiên là cậu lại chấp nhận lời tỏ tình đấy đấy.”

“…Ơ?”

“Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Chính cậu là người cứ gào lên rằng 3D vô dụng, rằng cậu sẽ dâng hiến cả đời cho 2D mà.”

Haruto gật đầu đồng tình với lời của Ryouichi. Chỉ vài phút trước thôi, đó đúng là phản ứng của Haruto. Nhưng nghĩ lại, lúc đó cậu chỉ cố tỏ ra cứng rắn thôi.

“Cậu yêu cô gái đó ngay từ cái nhìn đầu tiên hay sao? Tôi biết cô ấy đẹp thật, nhưng mà…”

“À… Chuyện đó thì…”

Vì cô ấy đã nói là—

“Hửm? Gì cơ?”

“K-Không, không có gì cả! H-Hay là, chắc là vậy đấy? Thôi dù sao thì, đi thôi, Shun chắc đang đợi.”

Liệu Ryouichi có tin vào cái cớ đó không? Cậu ấy suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng cũng ngừng truy hỏi Haruto.

“Thôi được rồi. Về lớp thôi.”

“Ừ!”

Ryouichi đi trước, Haruto dõi theo bóng lưng cậu ấy, rồi lẩm bẩm những lời lẽ mà cậu chưa thể thốt ra trước đó, trong lòng.

—Đây là lần đầu tiên trong đời. Dĩ nhiên, Haruto đã từng quan tâm đến Wakaba trước sự việc này, nhưng hơn hết thảy.

—Đây là lần đầu tiên có một cô gái nói thích cậu.

Buổi học kết thúc. Haruto giới thiệu Wakaba với Shun và Ryouichi, rồi cùng cô đi bộ về nhà. Hai người kia hẳn đã rất biết điều, họ đã chuồn đi khá sớm để không làm phiền Haruto và Wakaba. Chắc hẳn họ muốn cậu mọi chuyện suôn sẻ. Haruto liếc sang bên cạnh, quan sát cô gái, khiến toàn thân cậu căng cứng.

Không ngờ một tình huống kỳ diệu như vậy lại ban phước cho mình trong kiếp này!

Haruto chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Cậu cũng từng đi về nhà cùng một cô gái hồi cấp hai, nhưng đó là khi có Shun ở bên, và cô ấy cũng có bạn bè đi cùng. Việc chỉ đi cùng một cô gái là một sự kiện quan trọng không kể xiết đối với một kẻ "ế ẩm" như Haruto. Tim cậu đập thình thịch chưa từng thấy, cậu phải dồn hết sự chú ý vào đôi chân mình để không vấp ngã.

Giờ thì, mình nên làm gì đây? Mình phải làm gì để phá vỡ bầu không khí im lặng này đây!

Khoảng năm phút đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu đi bộ. Thế nhưng, cả hai vẫn không nói lời nào. Trước khi có thể cố gắng duy trì một cuộc trò chuyện, phải có người lên tiếng trước đã. Haruto cố gắng nặn ra một tiếng cười khúc khích, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm được chỉ là một tiếng rên rỉ.

Haruto không ngừng liếc nhìn Wakaba, trong khi suy nghĩ của cậu quay cuồng ngày càng nhanh. Haruto muốn trở thành một cặp đôi lãng mạn mà cậu luôn bị buộc phải chứng kiến trong tất cả các trò chơi mình đã chơi. Nhưng, vội vàng có thể gây ra tác dụng ngược—Ngay cả một người mới biết yêu như Haruto cũng có thể nhận ra điều đó. Ngoại hình của cậu thậm chí còn dưới mức trung bình.

Đầu tiên, mình phải bắt chuyện, nói chuyện với cô ấy. Chắc chắn cô ấy cũng đang lo lắng!

Việc Wakaba giữ im lặng hẳn là bằng chứng cho điều đó. Chính vì vậy, Haruto đã lấy hết can đảm, và quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Thật sự, đi bên cạnh một cô gái dễ thương như Asahina-san thế này, mình không khỏi thấy căng thẳng thật đấy!”

“Hả… vậy sao ạ?”

“Dĩ nhiên rồi! Em xem, bao nhiêu người còn chẳng muốn đi chung về nhà với một ‘cục kẹo marshmallow’ như anh đây này, vì trông sẽ ‘ngượng’ lắm chứ bộ.”

Haruto cố gắng khơi gợi đủ thứ chuyện, nhưng phản ứng nhận lại hầu như chẳng khác gì nhau… Thế này thì gay go rồi, hay mình nói chuyện nhạt nhẽo quá chăng? Không khí khó chịu ghê!

K-Không được, mình phải tiếp tục cố gắng! Hai đứa còn nhiều điều chưa biết về nhau, nên chỉ cần rút ngắn khoảng cách một chút xíu thôi là được rồi!

“A-À, phải rồi! Vừa nãy mình mới giới thiệu em với Ryouichi nhỉ, sáng nay, cậu ấy và cô hầu gái của cậu ấy—”

“Ồ…?”

Lần này, Haruto thử kể một câu chuyện mang tính hài hước hơn. Hình như cách này có tác dụng thì phải, cô bé đã bắt đầu phản ứng nhiều hơn những câu kiểu “Ra vậy” thông thường. Chậm rãi nhưng chắc chắn, Wakaba dần tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Phim hay chương trình TV em thường xem ạ? Em không hay xem video trên mạng, nên chắc là các chương trình đố vui.”

“Ồ! Nghe thú vị thật đó. Anh cũng thỉnh thoảng xem mấy chương trình đó. Không thể không phấn khích đúng không? Anh luôn thử đoán theo nhưng lúc nào cũng đoán sai! Mấy câu hỏi lừa này đúng là đau đầu thật…”

Mỗi khi Haruto xem mấy chương trình kiểu này, Mifuyu luôn đoán đúng đáp án rồi chọc ghẹo anh, nên anh đã giấu nhẹm chuyện đó đi.

“À, giờ anh nói em mới thấy. Em cũng dở mấy câu hỏi kiểu này lắm, tại em hay suy nghĩ sâu xa quá.”

Wakaba đồng tình với lời của Haruto, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

T-Tạ ơn trời đất…! Cuối cùng thì cũng nói chuyện bình thường được rồi!

Cô bé toát ra vẻ điềm tĩnh, có lẽ vì không quen trò chuyện riêng với con trai. Nhưng điều đó càng khiến cô bé trông dễ thương hơn trong mắt Haruto. Cuối cùng, họ cũng đến chỗ phải chia tay. Theo lời Wakaba, nhà cô bé ở hướng ngược lại với Haruto.

—H-Hay là mình đưa em ấy về nhỉ?

Haruto không muốn quá đường đột. Anh do dự một thoáng, nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm.

“A-Asahina-san! Nếu em muốn, anh có thể đưa em về nhà!”

“Ơ, k-không ạ…! Em rất cảm kích, nhưng em không muốn anh phải đi đường vòng chỉ vì em đâu…!”

…Cô bé cố gắng nói một cách lịch sự, nhưng Haruto có thể nghe thấy rõ sự từ chối trong lời nói của cô.

C-Chà, chắc là vẫn còn quá nhanh rồi!? Aish, mình không muốn em ấy nghĩ mình là một kẻ đường đột đâu!

“V-Vậy thì, anh xin phép đi trước đây! Hẹn gặp em ngày mai, ở trường—” Anh cố gắng nói lời tạm biệt thật vui vẻ.

Tất nhiên, anh muốn nói chuyện thêm với cô, muốn ở lại bên cô. Nhưng mới là ngày đầu tiên, không thể vội vàng được… Anh tự nhủ như vậy. Thế nhưng—

“Ừm… ngày kia, thứ Bảy, anh có rảnh không ạ?”

“Thứ Bảy? Ờ, anh nghĩ là có, có chuyện gì vậy em?”

Không hiểu sao, gương mặt Wakaba cứng đờ lại. Hệt như lúc tỏ tình ban nãy, gương mặt cô bé cứ đơ ra rồi lại nhúc nhích như đang hoảng loạn. Chắc cô bé không khỏe lắm? Haruto muốn hỏi, nhưng trước đó…

“À, thì… nếu anh không phiền…”

“Hả?”

“—Anh có muốn đi đâu đó với em không ạ?”

Trong một giây, Haruto không thể hiểu được cô bé vừa nói gì.

—Đi đâu đó? Ai? Với ai? Hai đứa mình? Mình á?

Phản ứng của anh hơi chậm, anh cố gắng thốt ra lời.

“Đ-Điều đó có nghĩa là… Em muốn đi hẹn hò!?”

“V-Vâng… Anh nghĩ sao ạ?”

Đương nhiên, Haruto không có lý do gì để từ chối cả.

“Đ-Đương nhiên là anh đồng ý rồi! H-Hẹn hò… với một cô gái…!”

“…Cảm ơn… anh rất nhiều…”

Không hiểu sao, giọng cô bé có vẻ thiếu năng lượng. Haruto hơi lo lắng về điều này, nhưng anh cho rằng cô bé chắc hẳn đang hồi hộp.

“Ừm, em ổn chứ?”

“…Tôi… tôi ổn. Được cậu đồng ý là tôi nhẹ cả người rồi.”

Đúng là chẳng khác gì Haruto nghĩ. Mà cũng phải thôi, con gái ngỏ lời mời con trai đi hẹn hò chắc hẳn cần rất nhiều dũng khí. Chính điều đó khiến Haruto không khỏi băn khoăn, liệu cô ấy đã thích cậu đến nhường nào.

“T-Thật không ngờ mình lại có ngày được đi hẹn hò…! Mình đã ‘cắm cờ’ ở đâu thế này!? Yahoo! Vui quá đi mất!”

Vì quá đỗi vui mừng và hạnh phúc, Haruto chìm đắm hoàn toàn trong ý nghĩ về buổi hẹn hò sắp tới mà không hề hay biết rằng…

“…”

Ngay bên cạnh Haruto, cô gái kia đang cắn chặt môi, gương mặt như thể sắp bật khóc.

Rồi ngày hẹn hò cũng đến, bầu trời điểm xuyết vài vệt mây lững lờ trôi. Khoác lên mình bộ cánh đẹp đẽ nhất mà cậu có, Haruto run cầm cập. Họ đã hẹn gặp nhau lúc 8 giờ 30 sáng. Tuy nhiên, lúc này mới chỉ 6 giờ 30 sáng.

Đến sớm tận hai tiếng đồng hồ vì quá hồi hộp…

Đây là lần đầu tiên Haruto được hẹn hò với một cô gái. Bởi vậy, nỗi lo lắng của cậu lớn hơn hẳn sự háo hức.

“—Quần áo… ổn. Tóc tai cũng được rồi, mặt mũi, ngón tay đều… ổn cả rồi.”

Haruto kiểm tra lại ngoại hình một lần nữa rồi thở dài. Cậu đã lặp đi lặp lại hành động này không biết bao nhiêu lần kể từ khi đến nơi, vậy mà vẫn không ngừng muốn kiểm tra thêm lần nữa. Hôm nay, bộ đồ Haruto đang mặc là một bộ hoàn toàn mới toanh, chưa từng diện lần nào.

Cậu đã dùng toàn bộ số tiền đáng lẽ dùng để mua eroge để sắm quần áo mới, và được Shun cùng Yui, cô quản gia của Ryouichi, giúp đỡ trong việc chọn đồ. Cả hai đều gật gù tán thành, khiến cậu phần nào yên tâm… nhưng cũng chỉ là một chút thôi, vì Haruto vốn chẳng mấy tự tin vào vẻ ngoài của mình.

Với cái vẻ ngoài ấy, ngay từ đầu cậu đã chẳng mấy được lòng mọi người, nên cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc được con gái yêu thích. Sau đó, hai năm trôi qua, cậu quyết định sống một cách tự do, vì chính bản thân mình. Mặc dù không trải qua bất kỳ mối tình nào, nhưng cậu vẫn cố gắng làm những cô gái xung quanh mình vui vẻ. Bởi vậy, cậu đã cảm thấy mãn nguyện.

Không ngờ lại có một cô gái chịu tỏ tình với cái thằng "heo" như mình!

Cậu không thể kể cho Ryouichi nghe về những cảm xúc ngượng ngùng này, nhưng đó chính là lý do Haruto chấp nhận lời tỏ tình mà không hề do dự. Bởi vì cô ấy nói rằng cô ấy thực sự có tình cảm với một cậu con trai như cậu.

Chính vì thế, cậu không hề muốn phụ lòng cô ấy. Nói thật lòng, Haruto đã từng có chút hứng thú với Asahina Wakaba. Nhưng nếu hỏi về cảm xúc của cậu đối với Wakaba, cậu sẽ không thể tìm thấy câu trả lời ngay lập tức. Có lẽ cô gái ấy đã nhìn thấu những cảm xúc không trong sáng của Haruto, và bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

N-Nếu vậy, mình nhất định phải đền đáp cô ấy! Miễn là cô ấy vui, mình sẽ mãn nguyện!

Nhưng, nếu cậu thất bại thì sao? Nếu Haruto cuối cùng lại bị cô ấy ghét thì sao? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, lồng ngực cậu đã thắt lại.

“Aaaa, ước gì cô ấy đến sớm đi! Mà cùng lúc lại chẳng muốn chút nào! Mình không chịu nổi nữa! Mình sắp phát điên mất thôi!” Haruto hét lớn lên trời.

Những nhân viên văn phòng xung quanh tỏ vẻ khó hiểu, nhưng Haruto chẳng buồn để tâm. Bầu trời lốm đốm mây, như thể đang phản chiếu trạng thái nội tâm của Haruto.

Cậu lấy điện thoại ra và kiểm tra lịch trình hôm nay. Đầu tiên sẽ là xem phim. Sau đó, họ sẽ cùng nhau thảo luận về bộ phim ở một nơi yên tĩnh. Và khi cuộc trò chuyện trở nên suôn sẻ, họ sẽ ăn trưa. Trung tâm thương mại có rạp chiếu phim cũng có một nhà hàng Ý phong cách, và Haruto đã tìm hiểu trước về nó. Đó là nơi mà ngay cả học sinh trung học như Haruto và Wakaba cũng có thể ăn uống thoải mái.

Vì Wakaba có thể đã có sẵn ý tưởng hoặc kế hoạch khác, Haruto chưa vội đặt bàn trước. Dẫu sao, chỉ cần đến nơi đủ sớm, mọi chuyện hẳn sẽ ổn thỏa. Giờ đây, tất cả những gì Haruto cần làm là kiên nhẫn chờ Wakaba. Với sự am hiểu về sở thích của cô, cậu tin chắc buổi hẹn hôm nay sẽ diễn ra suôn sẻ.

“Nghe cho kỹ đây, Haruto-san. Chàng trai nhà ta lúc nào cũng phải có một cái sườn, một dàn ý chung cho buổi hẹn hò, nhưng tuyệt đối đừng lên kế hoạch chi tiết tới từng ly từng tí. Thay vì cứ răm rắp theo một lịch trình cứng nhắc, con nên ưu tiên cảm xúc, sự vui vẻ của đối phương. Con không muốn khiến người ta cảm thấy bị thúc giục, hay bị ép buộc, kẻo lại mất cả hứng đi đấy.”

Lời khuyên của Yui cứ vang vọng trong đầu Haruto. Rằng thay vì đặt ra thời gian cụ thể để đi đâu đó trong X giờ, rồi rời đi vào lúc Y, thì cứ tùy cơ ứng biến sẽ tốt hơn. Dù đã khắc ghi điều đó vào lòng, Haruto vẫn không khỏi bồn chồn lo lắng khi giây phút quyết định đã đến gần. Hơn nữa, cô hầu gái kia bản thân cũng nào có kinh nghiệm yêu đương gì, liệu lời của cô ta có đáng tin không đây? Haruto lại thầm rủa cái thằng bạn chậm tiêu của mình một trận – ngay khi thời điểm ấy tới.

“…A!”

Haruto giật mình bởi một tiếng reo bất ngờ, kéo cậu trở lại với thực tại. Trước mặt cậu là một quảng trường rộng lớn, liền kề ngay ga tàu. Và tại lối vào quảng trường, một cô gái đang đứng đó, không ai khác chính là bạn gái của Haruto – Asahina Wakaba.

Hoảng hốt, Haruto vội liếc nhìn đồng hồ, kim đã chỉ thời điểm chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ hẹn.

“A-Asahina-san! Đằng này này!” Haruto vẫy tay như một chú cún con đang ve vẩy đuôi.

Cậu chàng luống cuống, giọng nói đứt quãng mấy bận.

—Không ổn rồi, lẽ ra mình phải ra hiệu một cách tinh tế hơn chứ…! Haruto hối hận về hành động của mình, nhưng đã quá muộn. Cô gái chầm chậm tiến về phía cậu, dù trông có vẻ hơi ngập ngừng. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Haruto. Mình phải làm gì đó tiếp theo thôi…! Nhưng, trước khi cậu kịp hành động, cô gái đã nở một nụ cười trấn an.

“Tôi có làm anh phải đợi không?”

“Đ-Đương nhiên là không rồi! Tôi cũng vừa mới tới đây thôi mà!”

Vừa dứt lời, Haruto chợt như nghẹn thở. Sự lo lắng, căng thẳng, tất cả đều tan biến ngay lập tức. Và ai có thể trách cậu được chứ, khi trước mặt cậu là một tuyệt sắc giai nhân chưa từng thấy.

Xinh…X-Xinh quá…!

Cô mặc một chiếc áo cánh màu kem, cổ áo hơi mở. Bên dưới là chiếc váy dài chỉ vừa để lộ đôi chân. Màu sắc trang phục hài hòa tuyệt đối, toát lên vẻ thanh lịch và đứng đắn. Mái tóc dài của cô buông xõa khỏi chiếc kẹp tóc, và cảnh tượng hàng mi cô khẽ động khi cười… thật không lời nào tả xiết. Haruto cảm giác như trái tim mình bị trúng tên vậy. Với cậu, cô cứ như thể vừa bước ra từ thế giới cổ tích.

Nói ngắn gọn, bộ trang phục của Wakaba quá sức ấn tượng. Haruto thậm chí còn khó mà nhìn thẳng vào cô, mọi thứ dường như quá đỗi rạng rỡ. Đương nhiên, tim Haruto đập nhanh đến mức đáng báo động.

—Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào, mày ơi!

Cậu tuyệt vọng tự nhủ. Cậu không muốn trông tệ hơn trước mặt cô gái. Khi liếc nhìn cô, cô vẫn đang mỉm cười, nhưng khóe môi dường như sắp cụp xuống, trông có vẻ thiếu năng lượng. Có lẽ cô ấy cũng đang lo lắng? Haruto cố giấu đi mồ hôi lạnh, và cất tiếng gọi cô.

“Ừm…V-Vậy thì, chúng ta vẫn còn chút thời gian, nhưng sao mình không đi luôn bây giờ nhỉ?”

Phải rồi, những lúc thế này, đàn ông phải là người chủ động. Mình phải đảm bảo rằng cô ấy sẽ có buổi hẹn hò tuyệt vời nhất có thể! Gã otaku trong mình phải bị phong ấn lại! Với quyết tâm đó trong lòng, Haruto bắt đầu bước đi trước.

Đèn trong rạp từ từ tắt đi, báo hiệu bộ phim sắp sửa bắt đầu. Khán giả đến khá đông, có thể nghe loáng thoáng những tiếng xì xào to nhỏ đây đó. Thậm chí, trong không gian tĩnh lặng ấy, còn có thể cảm nhận cả tiếng thở nhè nhẹ của những người xung quanh.

“M-mình đang ngồi cạnh một cô gái trong rạp chiếu phim…! Ôi, cuộc đời thật tươi đẹp biết bao…!”

Haruto vô cùng tận hưởng khoảnh khắc này, trong khi những đoạn quảng cáo và cảnh báo đang dần kết thúc, và bộ phim chính thức bắt đầu. Thế nhưng, nội dung phim chẳng đọng lại chút nào trong đầu cậu. Tâm trí Haruto không hề tập trung vào màn hình trước mắt, mà dường như đã bị Wakaba, người đang ngồi cạnh, hoàn toàn chiếm giữ.

Có lẽ cô ấy là một người yêu điện ảnh, bởi ánh mắt Wakaba dán chặt vào màn hình, điều này càng khiến Haruto mê mẩn hơn. Khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, được ánh sáng lờ mờ trong rạp chiếu rọi, sao mà đẹp đến nao lòng, lại còn đáng yêu nữa…

“Vẻ đẹp này là bạn gái mình ư? Nói thật, mình vẫn chẳng thể tin nổi!”

Một hơi thở thật nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi phớt hồng quyến rũ của Wakaba. Haruto thầm thấy may mắn vì trong rạp tối như thế này. Nếu không, cậu sẽ chẳng thể nào quan sát cô tỉ mỉ đến vậy mà không bị coi là một kẻ đáng ngờ. Từ góc nhìn của người ngoài, trông cậu chắc phải kinh tởm lắm.

—Sẽ có ngày mình được hôn đôi môi ấy không nhỉ?

Nghĩ đến đó, một luồng cảm xúc kỳ lạ ập đến Haruto. Chắc hẳn đó là nỗi buồn của một chàng trai hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương. Điều gần nhất Haruto từng tiếp xúc với nụ hôn là trong các trò chơi điện tử người lớn (eroge) cậu thường chơi, nhưng cậu nghi ngờ liệu những trò chơi đó có phải là tài liệu tham khảo tốt hay không. Thực tế luôn phức tạp hơn một trò chơi nhiều.

Haruto đang suy nghĩ miên man thì bộ phim đạt đến cao trào. Wakaba chăm chú nhìn màn hình, đôi mắt long lanh, những ngón tay siết chặt vào thành ghế. Cảnh tượng ấy đủ để khiến tâm trí Haruto bay bổng. “Nắm tay chắc là không sao đâu nhỉ? Bộ phim đang gay cấn thế này, và là người yêu, việc nắm tay cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Phải không? Chắc chắn rồi!”

“Mình sẽ làm… mình sẽ nắm tay cô ấy…!”

Haruto cảm thấy mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay. Cậu vội vàng lau đi, rồi từ từ, thật từ từ, và vô cùng cẩn trọng, cậu đưa tay ra về phía tay Wakaba. Chỉ vài centimet nữa thôi.

—Chụt, Haruto cảm nhận được một cảm giác ấm áp và mềm mại của làn da chạm vào tay mình.

“Mình làm được rồi! A, ấm áp quá, mềm mại quá…! Đây chính là tay con gái sao—”

“Kya!?”

Cùng với một tiếng hét chói tai, bàn tay Haruto bị hất ra. Đó là một giọng nói đầy vẻ hoảng sợ.

“Ơ…?”

Cậu hoàn toàn không ngờ đến phản ứng như vậy. Vội vàng, Haruto nhìn sang Wakaba—chỉ để rồi chết sững hoàn toàn. Khuôn mặt cô, chỉ được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn trong rạp, méo mó vì hoảng loạn và tuyệt vọng. Nó tái nhợt, không còn chút sắc máu, và đôi mắt cô mở to, như thể vừa nhìn thấy ma.

—Và ngay lúc đó, Haruto nhận ra sai lầm chết người mà mình đã mắc phải.

Mọi chuyện không nên diễn ra như vậy, đó không phải là diễn biến mà Haruto mong muốn. Họ đứng ở lối ra của rạp chiếu phim, xung quanh là rất nhiều gia đình và các cặp đôi khác. Mọi người đều hớn hở nói chuyện về bộ phim. Bình thường, Haruto cũng đã định là sẽ cùng Wakaba trò chuyện vui vẻ như vậy. Nhưng cô gái bên cạnh cậu vẫn đang run rẩy trong sợ hãi.

Haruto muốn cô ấy có thể tận hưởng trọn vẹn buổi hẹn hò này, vậy mà bây giờ nó lại bắt đầu trông giống như một buổi hẹn hò tồi tệ nhất. Mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp cho đến giữa chừng. Haruto mua vé, còn Wakaba mua đồ uống. Haruto thậm chí còn thấy vui mừng vì cô ấy là một cô gái chu đáo như vậy, thế mà—Haruto đã vội vàng quá mức.

Biểu cảm của cô gái vẫn in hằn trong mắt cậu. Phản chiếu trong đồng tử cô là nỗi sợ hãi rõ ràng, và cô ấy cố ý giữ khoảng cách với cậu.

Ôi, mình đúng là đồ ngốc! Đồ vô dụng! Dù muốn cô ấy có một buổi hẹn hò thật vui vẻ, mình lại chỉ làm theo ý mình thôi!

Chỉ một lời xin lỗi đơn thuần là không đủ. Cô ấy lúc nào cũng trông ngây thơ lạ thường, chắc chắn là chưa từng tiếp xúc với con trai bao giờ rồi. Haruto biết mình phải tìm cách bù đắp, nhưng cứ nhớ đến vẻ mặt của cô gái trong rạp chiếu phim là anh lại cứng họng.

Cứ thế này thì buổi hẹn hò quý giá, buổi hẹn đầu tiên của hai người, sẽ bị phá hỏng mất.

Haruto, con vẫn còn buồn vì chuyện đó à?

—À.

Nghe kỹ đây. Có những chuyện không thể thành công ngay từ lần đầu. Ai cũng sẽ trải qua điều này thôi. Quan trọng là con sẽ làm gì tiếp theo… và suy nghĩ xem mình có thể cải thiện điều gì. Những kẻ hoàn toàn bỏ cuộc mới là đồ bỏ đi.

Lời của cha anh chợt vang lên trong tâm trí. Khi Haruto còn nhỏ, anh làm gì cũng hỏng, và cứ thế là khóc òa lên. Mỗi khi như vậy, người an ủi anh chính là cha. Ông sẽ dịu dàng xoa đầu con trai, và dành những lời động viên. Bất cứ khi nào Haruto nghe thấy giọng cha mình, anh lại cảm thấy một luồng dũng khí trỗi dậy.

…Cha anh không còn ở trên đời này nữa. Tuy nhiên, những lời nói và ký ức ông đã trao cho Haruto trên chặng đường đời vẫn khắc sâu trong tim anh. Đúng vậy, đây không phải lúc để buồn rầu. Mình phải làm gì đó đã, rồi mới có quyền được buồn. Anh phải xin lỗi, và làm lại mọi thứ.

“Asahina-san! Em thật sự rất xin lỗi về chuyện vừa nãy! Xin hãy để em xin lỗi một lần nữa!” Haruto cúi gằm mặt.

“A-Anh không cần phải xin lỗi như vậy đâu…”

Haruto biết cô gái đang cố gắng thông cảm, nhưng anh không thể cứ thế mà chấp nhận.

“Nếu không phiền, anh có thể bù đắp lại không? Giờ ăn trưa vẫn còn hơi sớm, vậy sao chúng ta không đi dạo quanh các cửa hàng một lúc nhỉ?”

Thấy vậy, Haruto có thể nhận ra đôi vai của Wakaba đã thả lỏng. Anh muốn tin rằng cô ấy thực sự trông nhẹ nhõm hơn.

“V-Vâng, em hoàn toàn không sao ạ. Nếu Iruma-kun muốn vậy, chúng ta có thể đi.”

Tuyệt vời! Haruto thầm nắm chặt tay. Đây là thời điểm quan trọng nhất để cứu vãn tình hình. Lần này, anh phải đảm bảo rằng cô gái sẽ thật sự vui vẻ. Haruto thầm cảm ơn Wakaba đã cho anh thêm một cơ hội, rồi nhìn quanh.

Hửm? Kia chẳng phải là… một khu trò chơi sao?

Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu Haruto. Cô gái có thể không thích những nơi ồn ào như khu trò chơi điện tử, nhưng đồng thời đó cũng có thể là một trải nghiệm mới mẻ đối với cô. Nơi đó có đủ các thể loại trò chơi mà Haruto giỏi, vậy nên anh cũng có thể thể hiện tài năng của mình. Khác với trước đây, khi những nơi này đông đúc trẻ nhỏ và các học sinh bất hảo, giờ đây họ đã đảm bảo rằng học sinh mới là đối tượng khách hàng chính. Để giết thời gian giữa các hoạt động, đó hẳn là một lựa chọn hoàn hảo.

“Sao chúng ta không ghé qua khu trò chơi đó nhỉ?” Haruto chỉ tay về phía khu vực đó, và Wakaba gật đầu.

Vẻ mặt cô ấy cho thấy rõ rằng cô không ngờ anh lại chọn nơi đó. Khi Haruto bắt đầu bước đi, cô ấy chậm rãi theo sau. Trong mắt anh, cô ấy trông giống như một chú cún con đáng yêu, khiến Haruto càng cảm thấy vui vẻ hơn. Anh không biết chi tiết cụ thể về cách hẹn hò, nhưng ít nhất cũng phải vui vẻ đã chứ. Nếu bản thân mình không vui, thì người kia cũng sẽ không vui được.

—Kết quả là, ý tưởng của Haruto đã thành công mỹ mãn. Khu trò chơi mà anh đã chọn để bù đắp cho lỗi lầm của mình là lựa chọn tuyệt vời nhất có thể. Ban đầu, Wakaba còn hơi ngần ngại, nhưng sau khi thành công lần đầu ở trò chơi đố vui, cô ấy gần như hứng thú với mọi thứ. Với đôi mắt lấp lánh, cô ấy luôn mỉm cười, và cứ chơi trò nào là lại thốt lên “Wow! Tuyệt vời! Ngầu quá!” nhờ đó, Haruto cũng cảm thấy vui lây.

Từ ngày họ gặp nhau đến nay, cô gái lúc nào cũng như có điều gì đó kìm nén trong lòng. Cô chỉ gượng cười, đôi mắt cụp xuống, lặng lẽ lắng nghe Haruto nói. Cứ như thể cô đang tự nhủ với bản thân rằng đó là điều đúng đắn. Với Haruto, cảm giác cứ như anh đang nhìn thấy một phần của chính mình trong quá khứ. Điều quan trọng nhất là phải được sống thật với bản thân, được vui chơi và cuối cùng là có thể cười thật thoải mái.

—Ngay lúc đó, Haruto chợt nhận ra.

Thì ra, anh muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy của cô.

Wakaba không thể phủ nhận là một cô gái xinh đẹp. Tính cách điềm tĩnh, ôn hòa của cô càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ đó, dễ dàng lay động trái tim bất kỳ chàng trai nào. Thế nhưng, Haruto lại có một mong muốn khác: anh muốn giải phóng “Asahina Wakaba” mà cô đã khóa chặt tận sâu bên trong mình. Cô gái ấy sẽ là người như thế nào khi được là chính mình? Để bóc tách lớp mặt nạ đó, khu trò chơi điện tử này là cần thiết. Nó đơn giản mà lại hiệu quả đến không ngờ. Nhận ra điều này, Haruto đã quyết định mình phải làm gì.

“Trò này đỉnh thật! Game câu cá này chất lượng cứ như thật vậy!”

Anh muốn nhìn thấy cô gái cười nhiều hơn nữa. Anh muốn khám phá mọi biểu cảm khác nhau của cô. Haruto bất ngờ trước chính bản thân mình, khi lần đầu tiên nảy sinh một khao khát như vậy. Ngay cả khi trải qua mối tình đầu thất bại, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy háo hức đến thế. Và, trải nghiệm lần đầu này không chỉ dừng lại ở đó.

“…Ơ? C-Cái này là!?”

“V-Vâng. Là hộp cơm trưa ạ.”

Vì quá mải mê vui chơi, Haruto đã quên cả thời gian. Từ trưa, Haruto vốn định rủ cô đến một nhà hàng Ý ngon tuyệt. Thế nhưng, ngay khi anh định ngỏ lời, cô gái đã lấy ra một chiếc hộp chữ nhật, được gói cẩn thận trong một tấm vải xinh xắn. Quả đúng là một hộp cơm trưa. Và đúng vậy, nó là do chính tay cô gái làm!

Cơm trưa làm riêng cho Haruto. Nghe sao mà hấp dẫn đến thế. Trong giây lát, Haruto không chắc liệu mình đang mơ hay nhìn thấy ảo ảnh. Họ ngồi xuống một khu vực công cộng, đối diện nhau, và bắt đầu bữa trưa. Lại một lần nữa, đây là lần đầu tiên Haruto dùng bữa cùng một cô gái như vậy. Hơn nữa, hương vị của món ăn cứ như đến từ thế giới khác. Haruto cảm thấy như mình đang nhấm nháp hạnh phúc vậy.

“Mà này, Asahina-san, cơm nhà bạn làm ngon thật đấy!”

“C-Cảm ơn bạn nhiều lắm.”

Cuộc trò chuyện của anh với Wakaba cũng diễn ra trôi chảy hơn nhiều, mang lại một khoảng thời gian thư giãn. Khu trò chơi điện tử chắc chắn đã phát huy tác dụng thần kỳ.

“À, bạn cũng có em gái sao? Vậy là nhà bạn có bốn người à?”

“Vâng, đúng vậy ạ. Bọn em khá thân thiết.”

Cuối cùng, chủ đề chuyển sang chuyện gia đình của họ. Họ nói về bố mẹ, em gái, và Wakaba có vẻ thực sự rất thích thú. Haruto nghĩ rằng cô hẳn rất trân trọng gia đình mình. Khi cô nói về người bố chuyên sưu tầm mô hình nhựa, cô ấy dường như là một người hoàn toàn khác với hình ảnh ở trường.

Đây có lẽ mới thực sự là tính cách thật của cô ấy?

Nhìn cô như vậy, Haruto càng thêm xác nhận điều đó. Anh cảm nhận được sự tử tế chân thành từ cô. Nhận thức này khiến Haruto ngày càng thích cô hơn.

—Ban đầu, anh còn hoài nghi về lời tỏ tình, liệu đó có thể là một trò chơi phạt hay không. Haruto đã trải qua đủ loại trò đùa như vậy thời cấp hai. Bị đánh lừa bởi sự tử tế và lời tỏ tình của cô gái, Haruto thậm chí không màng đến lời Shun đã nói, dâng hiến tất cả cho cô, chỉ để rồi bị cười nhạo. Hơn nữa, anh còn bị trêu chọc trong nhóm chat.

Ngay cả bây giờ, anh vẫn còn ám ảnh. Đã có lúc anh không đến trường cả tuần.

Nếu Shun và Arimori-san không ép tôi đến trường, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn là một kẻ sống khép kín.

Nhưng mà, chuyện này lại khác. Haruto hối hận vì đã nghi ngờ Wakaba. Cô bé không chỉ đáng yêu ở vẻ bề ngoài, mà tâm hồn cũng thật đẹp. Dù chưa có chuyện gì xảy ra, cậu ta vẫn luôn nghi ngờ tình cảm mà người khác dành cho mình.

Thay vì sợ bị phản bội, hãy sợ mình phản bội người khác hơn.

Đúng vậy, bố cậu ta vẫn luôn nói như thế. Cần phải luôn tin tưởng người khác. Haruto gần như chẳng biết gì về cô gái trước mặt mình cả. Không nhất thiết phải ngay bây giờ, nhưng cậu muốn tìm hiểu cô bé nhiều hơn. Bởi vì, cô bé chính là người đã dũng cảm tỏ tình với kẻ bị ghét nhất trường này.

“Em thật sự ổn nếu anh không đưa về sao?”

Mặt trời vẫn còn đứng bóng, rất nhiều người vẫn đang qua lại trước ga tàu. Haruto và Wakaba đã kết thúc buổi hẹn sớm hơn một chút so với dự định, và tiếp tục trò chuyện bên cạnh cổng soát vé.

“D-Dạ vâng. Em thấy đỡ hơn rồi, nên em sẽ về đây ạ.”

Dù cô bé nói vậy, Haruto vẫn không khỏi lo lắng. Trong mắt cậu, cô bé vẫn còn xanh xao đến đáng sợ. Nhưng, đồng thời, cậu cũng không muốn can thiệp quá sâu. Thế nên, cậu đành phải tiễn cô bé đi với cảm xúc phức tạp. Mặc dù hơi ngượng ngùng, cậu vẫn tiếp tục vẫy tay về phía chuyến tàu cô bé đang ngồi, cho đến khi nó lăn bánh khuất dạng.

“Không biết Asahina-san có ổn không nhỉ…?”

Có lẽ cô bé đã mệt mỏi vì đi bộ nhiều. Khi cô bé đã rời đi, Haruto hồi tưởng lại cả buổi hẹn hôm nay, nhanh chóng nhận ra những thiếu sót của mình. Đánh giá như làm bài kiểm tra thì cậu chắc chắn trượt mất rồi. Nếu có thể, cậu chỉ muốn đào một cái hố rồi chui vào đó trốn cả đời thôi. Mọi chuyện đều suôn sẻ vào buổi trưa. Nhưng, kể từ đó thì cứ thế đi xuống.

Mình hỏi cô ấy thích gì ở mình có lẽ là quá nhanh rồi…

Nhờ sự xuất hiện của một cậu bé tên là Taichi, tình hình đã được cải thiện sau khi Haruto lỡ lời. Wakaba thậm chí còn muốn chụp ảnh cùng cậu. Nhưng, vì lý do nào đó, cô bé lại kiên quyết không cho cậu xem ảnh, khiến Haruto cuối cùng chẳng thể nhìn thấy được gì.

Riêng chuyện đó thì không sao, nhưng mọi thứ còn tệ hơn sau đó. Họ đi nghỉ vì Wakaba không khỏe, nhưng Haruto lại gián tiếp ép cô bé tham gia chuyến mua sắm mô hình nhựa của mình tại cửa hàng mô hình mà họ đang nghỉ chân. Và, như thể thế vẫn chưa đủ…

“Tặng bạn gái mô hình nhựa làm quà đầu tiên, mình đúng là tệ hại hết sức mà…!”

Wakaba dường như lại tỏ ra thấu hiểu, khi cô bé chẳng phàn nàn gì về chuyện này. Nhưng, điều đó chỉ càng làm trầm trọng thêm cảm giác tội lỗi của Haruto.

Thế mà cô ấy không ghét, mà còn tự mua một mô hình cho mình… Asahina-san ấy thật sự rất đáng yêu.

Haruto nhớ lại từng hành động của cô bé. Ban đầu, cô bé có chút lo lắng và lúng túng, nhưng điều đó vẫn đáng yêu vô cùng. Hơn nữa, cô bé còn tự chuẩn bị bữa trưa, để họ không phải lo lắng về việc ăn uống đắt đỏ.

Cô ấy đúng là quá tốt với một người như mình rồi.

Một lần nữa, Haruto hạ quyết tâm sẽ trân trọng Wakaba.

“Dù sao thì, mình phải bù đắp cho ngày hôm nay. Chết tiệt, không ngờ mọi chuyện lại đúng y như Mifuyu nói…”

Haruto nhớ lại nụ cười kiêu ngạo của cô em gái mình, người luôn mong muốn điều này xảy ra. Cậu cảm thấy lòng tự trọng của một người anh trai đang bị vùi dập không thương tiếc.

“Mình phải nói chuyện với Shun và Ryouichi, rồi tìm cách cải thiện trong tương lai.”

Vừa dứt lời, một chuyến tàu đã cập bến nơi cậu đang đứng. Với bước chân nặng nề, cậu bước vào, rồi ngồi phịch xuống vì kiệt sức.

Không biết mình có thể làm tốt hơn trong tương lai không nữa… Mình chẳng có chút tự tin nào cả…

Dù vậy, cậu vẫn muốn đáp lại tình cảm của cô gái đã nói rằng cô bé thích cậu. Và, hơn thế nữa—

A ha ha, làm được rồi, làm được rồi!

Anh vẫn còn nhớ nụ cười của cô ấy ở khu trò chơi. Anh vẫn không thể nào quên được vẻ mặt ấy, cái khoảnh khắc cả hai cùng phá đảo trò đố vui. Liệu có ngày nào, cô ấy sẽ dành riêng vẻ mặt ấy cho mỗi mình Haruto không? Tàu lắc lư sang hai bên, anh chỉ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo khung cảnh đang dần đổi khác.

Vài ngày sau đó, Haruto rủ Wakaba đến một tiệm bánh mới mở. Tiệm bánh này vừa gần đường về nhà quen thuộc của cả hai, giá cả lại phải chăng, trên hết là được đánh giá rất cao.

“Hôm nay em được ăn hộp cơm trưa của Asahina-san rồi đúng không? Vậy sao không mời cô ấy đi đâu đó chơi? Có thể là quán đồ ngọt hay bất cứ đâu không quá đắt tiền cũng được.”

Sau khi suy ngẫm về buổi hẹn hò đầu tiên, đây là lời khuyên mà Shun đã dành cho Haruto. Tiếp đó, cô quản gia Yui cũng gợi ý quán cà phê này. Đến nơi, cả hai gọi vài món bánh, và ngay lập tức nhận ra rằng những lời khen ngợi dành cho quán hoàn toàn không phải vô căn cứ. Bánh ở đây thực sự rất ngon. Mục tiêu của Haruto ngày hôm nay là để đền đáp Wakaba vì hộp cơm trưa cô đã chuẩn bị. Và, kết quả là…

“Bánh này ngon thật đấy.” Wakaba nheo mắt lại, vừa nói vừa nhồm nhoàm nhét bánh vào miệng.

Xem ra, đến đây là một lựa chọn đúng đắn. Nhìn thấy cảnh này, Haruto chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm.

“Đúng không, đúng không! Một người bạn của tớ đã kể cho tớ về chỗ này đấy!”

“À… vậy sao. Cảm ơn cậu nhiều nhé.” Cô ấy vẫn cảm ơn, nhưng giọng điệu lại không có vẻ gì là thực sự vui vẻ.

Nếu có thể nói, cô ấy trông như đang bị điều gì đó làm phiền.

Cô ấy vẫn còn mệt mỏi từ buổi hẹn trước sao? Có lẽ mình đã quá thúc ép cô ấy…

Hiểu được cô bạn gái mình tốt bụng đến nhường nào, Haruto cho rằng có lẽ cô ấy đã chấp nhận lời mời của mình chỉ vì lịch sự. Lẽ ra anh nên cẩn trọng hơn với sức khỏe của cô ấy.

“À ừm… tớ xin lỗi vì chúng ta đã phải hủy buổi hẹn trước giữa chừng…”

“K-Không không không, đừng nói vậy! Tớ mới là người xin lỗi vì đã để mọi chuyện đi xa đến thế!” Haruto cảm thấy mình là nguyên nhân của sự thất bại này. “Ai cũng có lúc cảm thấy không khỏe mà! Vì vậy, cậu không cần phải xin lỗi đâu!”

“Ưm… Cần phải xin lỗi, thì…”

“Hửm?”

“K-Không, không có gì cả! Mà là, ừm…” Wakaba lúng túng nói năng lắp bắp. “T-Thật ra, tớ đang tự hỏi… liệu cậu có thể… ừm, đi hẹn hò với tớ thêm một lần nữa được không?”

“Ếhh!? C-Cậu có chắc không!? T-Tớ nghĩa là, tớ sẽ rất vui! Nhưng, tớ không muốn cậu phải gượng ép bản thân…”

Cô ấy thực sự rất tốt bụng, gần như tốt bụng đến mức không biết nghĩ cho bản thân. Nhưng, thay vì cái lòng tự trọng gần như không tồn tại của Haruto, anh coi trọng sức khỏe của cô ấy hơn bất cứ thứ gì.

“Không, tớ ổn mà… vậy nên… làm ơn đi…”

Rốt cuộc, có gì đó không ổn. Haruto chỉ thấy cô ấy đang cố gắng quá sức. Nhưng, nếu Wakaba đã kiên quyết đến mức này, thì cũng không thể làm khác được.

Được thôi, mình sẽ dùng buổi hẹn này để bù đắp cho buổi trước!

“Tớ hiểu rồi! Vậy thì, chúng ta hãy cùng vui vẻ hơn bao giờ hết nhé!”

“…Cảm ơn… cậu nhiều…”

Khi ấy, Haruto không thể nào nhận ra rằng khuôn mặt của Wakaba đã tái mét đến mức nào, vẻ mặt cô ấy tràn ngập sự tuyệt vọng, trong khi đầu anh vẫn còn đầy ắp những kế hoạch cho buổi hẹn tiếp theo.

Và, những ngày tháng trôi qua trong chớp mắt. Hôm nay, đã đến lúc cho buổi hẹn thứ hai của Haruto.

“Thời tiết hoàn hảo! Đúng là trời giúp rồi!” Haruto tự cổ vũ bản thân.

Anh đã vạch ra một kế hoạch chắc chắn, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi – đó là điều anh tự nhủ.

“Mình sẽ không thất bại như lần trước nữa! Mình sẽ đảm bảo rằng Asahina-san sẽ tận hưởng buổi hẹn này hết mình!”

Và rồi, anh sẽ được ngắm nhìn nụ cười của cô ấy ngày càng nhiều hơn. Vui vẻ, hạnh phúc, bên cạnh anh, đó là ước muốn của Haruto. Vì lần trước anh đã đến quá sớm nên sự căng thẳng đã khiến anh hành xử không tự nhiên. Đó là lý do tại sao anh quyết định lần này chỉ đến sớm một tiếng. Tuy không nhiều, nhưng đó là một bài học chân thành Haruto đã tự mình rút ra.

Vâng, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn so với lần trước. Sau buổi hẹn hò đầu tiên ấy, khi trò chuyện với Asahina, tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Thế nhưng, nếu lơ là cảnh giác thì có thể gặp rắc rối lớn. Bởi vậy, cậu phải đặt sự an toàn của cô ấy lên hàng đầu.

“Không ngờ Asahina lại thích chơi game đến vậy. Hôm nay chúng ta có thể đến công viên giải trí, chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm đây—Ơ, gì thế nhỉ?”

Đến đó, Haruto khựng chân lại. Ở đâu đó, cậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tập trung lắng nghe, cậu cứ thế đi theo tiếng khóc. Dường như tiếng đó phát ra từ bên kia đường. Vô thức, Haruto bước về phía đó. Wakaba còn chưa đến, cậu vẫn còn thời gian, thôi thì ghé qua xem có chuyện gì.

“À, tìm thấy rồi. Đứa bé đó đang khóc à? Chắc là bị lạc rồi.”

“Bố ơiii! Bố ở đâuuuuu!!”

Haruto nhận ra đứa bé đó. Cậu từng gặp thằng bé này trong buổi hẹn hò lần trước với Wakaba. Tên nó là…

“…Taichi-kun? Sao cháu lại khóc ở đây?”

“À, cái mặt heo đó là… Haruto-niichan?”

“Đúng vậy! Kẻ thất bại vĩ đại nhất của nhân loại, bi kịch sống Iruma Haruto đã xuất hiện!”

“Anh ơi… Bố… Bố đi mất rồi!”

“Nào, bình tĩnh lại. Đây, khăn tay đây. Lau nước mũi đi đã.”

Haruto kéo Taichi đang sụt sịt ra khỏi người mình. Theo lời Taichi, thằng bé và bố định đến công viên giải trí mới mở gần đây, và rồi bị lạc nhau trong lúc đi.

“Taichi hiểu rồi, hiểu rồi. Chắc cháu sợ lắm khi ở một mình đúng không. Không sao đâu, bây giờ chúng ta đi nhờ cảnh sát giúp đỡ nhé.”

“Cảnh sát ạ?”

“Đúng rồi. Chú ấy có thể giúp chúng ta tìm bố cháu.”

“Thật ạ!? Vậy đi thôi!” Thằng bé lại nở nụ cười.

Đôi mắt đẫm lệ của nó lấp lánh, hai tay giơ cao. Đúng là một đứa trẻ thật thà. Nhìn thấy thằng bé như vậy, Haruto nhớ lại chuyện cũ. Cậu cũng từng bị lạc một lần, và khiến bố mình lo lắng. Nhưng cuối cùng, bố cậu đã ôm chặt cậu vào lòng, khóc vì nhẹ nhõm. Để thằng bé bình tĩnh lại, Haruto nhẹ nhàng xoa đầu nó—hệt như cách bố cậu từng làm.

“…Đúng là những lúc cần thì chẳng thấy đâu.”

Đang đi tuần tra, đó là dòng chữ trên tấm biển dán ở cửa. Haruto biết không thể trách được, nhưng đúng là thời điểm tệ hại nhất. Do một sự kiện đặc biệt tại công viên giải trí, rất nhiều người đã đổ về khu vực này. Chắc hẳn viên cảnh sát đang đi tuần tra vì lý do đó. Tuy nhiên, nhận ra điều này cũng chẳng giúp ích gì cho tình hình hiện tại của họ.

“Chú cảnh sát không có ở đó ạ?”

“Ừm… có vẻ là vậy.”

“Vậy thì, cháu sẽ không bao giờ gặp lại bố nữa sao?”

“À, không, tất nhiên là cháu sẽ gặp lại mà!”

Haruto bối rối không biết phải làm gì. Cậu không thể bỏ mặc đứa bé này một mình, nhưng cậu cũng phải lo cho buổi hẹn hò với Wakaba nữa. Cậu vẫn còn một chút thời gian, nhưng…

“…Bố…”

Haruto nghe thấy một tiếng gọi và nhìn sang bên cạnh. Taichi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Haruto. Có lẽ thằng bé đã nhận ra vẻ mặt phức tạp của Haruto, bởi vì nước mắt lại đong đầy trong đôi mắt nó.

“Bố… ở đâu…?”

“A…”

“Đừng… bỏ con một mình…”

—Haruto cảm thấy như một cơn gió dữ dội cuộn lên trong lồng ngực mình.

Bố ơi, bố ở đâu… Bố!

Bình tĩnh lại đi, Haruto-kun. Bố của con… không còn nữa…

Không! Nói dối! Sao chú lại nói vậy! Đừng bỏ con một mình, Bố!

Cậu nghe thấy một tiếng khóc nức nở xuyên qua màng nhĩ. Bây giờ, đó là tiếng của ai? Hình ảnh một cậu bé nhỏ bị bóng tối bao trùm, ôm lấy vai mình và gào khóc nức nở, hiện lên trong tâm trí Haruto.

—Ai cũng sẽ buồn khi phải chia lìa cha mẹ. Haruto hít một hơi thật sâu, rồi nhìn Taichi.

“Bố cháu sẽ không bỏ cháu một mình đâu. Anh nói rồi mà, đúng không? Anh sẽ giúp cháu tìm bố, nên đừng khóc nữa, được không?”

“Thật ạ? Anh sẽ tìm thấy bố giúp cháu sao?”

"Cứ để anh lo! Chuyện nhỏ!" Haruto vỗ vỗ vào bụng mình, cố trấn an Taichi.

—*Mình vẫn còn khối thời gian trước khi Asahina-san đến, thế nên phải tìm bố cậu bé ngay rồi sau đó mới gặp cô ấy được!*

"Nào, đi thôi! Ai tìm thấy bố Taichi trước là người thắng cuộc!"

"...Vâng!"

Haruto cố gắng giữ vững tinh thần lạc quan, nhưng bố của Taichi thì cứ như "bặt vô âm tín". Hai người đi khắp nơi, lục tung mọi ngóc ngách, lặp đi lặp lại hành trình tìm kiếm không biết bao nhiêu lần mà vẫn chẳng thu được kết quả gì. Dần dần, đôi chân của Taichi cũng trở nên nặng trịch, cho thấy cậu bé đã gần đến giới hạn của mình. Nếu không sớm tìm thấy bố, Taichi chẳng mấy chốc sẽ trở thành gánh nặng.

"...Ơ? Kia, chẳng phải là..."

"Ơ, đâu ạ!?"

"Nhìn kìa, bên kia đường! Chẳng phải đó là bố cháu sao?"

Haruto thoáng thấy một người đàn ông quen thuộc đang đứng trước một cửa hàng. Ông ấy đang sốt sắng nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó... hoặc ai đó.

"Đúng rồi! Bố đó!"

—*Phù, ơn trời. Cuối cùng cũng tìm thấy rồi...*

Một làn sóng nhẹ nhõm cùng sự mệt mỏi ập đến, khiến Haruto suýt chút nữa khuỵu chân. Đó là một sai lầm chết người. Anh đáng lẽ phải biết cậu bé sẽ phản ứng thế nào khi tìm thấy bố mình.

"—Á!?"

"Bố ơi, bố!"

Cậu bé buông tay Haruto ra – bàn tay mà nãy giờ cậu vẫn nắm chặt – và bắt đầu chạy. Haruto vội vàng nhìn sang đèn giao thông – và mặt anh tái mét khi thấy tín hiệu báo động màu đỏ đang nhấp nháy.

"Taichi-kun, đợi đã! Đèn giao thông vẫn còn đỏ—"

"Taichi! Đứng yên đó! Đừng có nhúc nhích!"

Người bố cuối cùng cũng nhìn thấy Taichi và hoảng loạn cầu xin cậu bé dừng lại. Thế nhưng, đôi chân của Taichi đã không chịu nghe lời.

—Haruto nghe thấy tiếng ai đó hét lên.

Một chiếc xe tải khổng lồ bóp còi liên hồi, lao nhanh về phía cậu bé. Taichi ngẩn người nhìn chiếc xe tải, rồi chân cậu trượt phải vũng nước trên mặt đất. Cậu bé ngã dúi xuống với một tiếng động lớn. Và rồi, toàn bộ cơ thể cậu lọt vào bóng đen của chiếc xe tải.

Vì trời mưa nên lốp xe bị trượt bánh. Một chiếc xe tải đang lao thẳng về phía cậu, và bố cậu bé đã—

—Đôi chân Haruto bản năng lao đi. Cơ thể anh bay bổng trong không trung, hai tay dang rộng. Mọi sợ hãi và cảm giác nguy hiểm đều bị thổi bay khỏi tâm trí Haruto. Trong đầu anh lúc này chỉ còn lại mong muốn cứu lấy cậu bé, và quyết tâm không để cậu chết. Anh cầu nguyện mình sẽ kịp thời, rồi—cảm nhận được thứ gì đó mềm mại trong tay. Anh lập tức ôm chặt cậu bé vào lòng, giấu kỹ cậu vào trong ngực mình.

Cùng lúc đó, anh đạp mạnh xuống đất, cuộn tròn cơ thể mình hết mức có thể. Thân hình anh đập mạnh xuống lề đường và bất động.

"Haa... Hụt... Haaahh...!" Những hơi thở dồn dập, hoảng loạn thoát ra từ miệng anh.

Haruto bỏ qua mọi đau đớn đang hành hạ cơ thể, gượng người đứng dậy.

"Taichi-kun, cháu không sao chứ!? Có bị thương ở đâu không!?"

"D-Dạ không, cháu không sao..."

"Ơn trời...! Cháu có vẻ không hề hấn gì..."

Haruto nhanh chóng kiểm tra khắp người cậu bé, nhưng không thấy điều gì đáng báo động.

"Taichi!"

"À, đừng lo. Taichi-kun có vẻ ổn rồi." Haruto trao cậu bé cho người bố đang chạy tới. "Nhưng, anh vẫn nên đưa cháu bé đến bệnh viện kiểm tra cho chắc. Có thể cháu đã đập đầu vào đâu đó."

"Nhưng, còn cậu thì sao!? Cậu ngã một cú khủng khiếp như thế mà!? Có bị xe đâm vào không!?"

"À, tôi hoàn toàn ổn mà. Tôi dai sức lắm, dù trông có vẻ không phải vậy. Xem này, cứ như... thế... này...?"

Haruto cảm thấy máu trên mặt mình rút hết. Phía sau Taichi và bố cậu bé, anh thấy một chiếc đồng hồ khổng lồ treo trên mái một cửa hàng. Nhờ thị lực tốt, Haruto có thể nhìn rõ mồn một giờ giấc — và nhận ra anh đã trễ hẹn một cách đáng sợ.

"Áhhhh! Không ổn rồi, không ổn rồi! Mình trễ hẹn mất rồi! Asahina-saaaan!"

Anh chạy, chạy, và chạy không ngừng nghỉ.

Thế này thì gay rồi, gay rồi, gay rồi!

Haruto đã lỡ buổi hẹn với Wakaba từ rất lâu. Anh tự trách móc, nguyền rủa bản thân, nhưng điều đó cũng chẳng thể giúp anh lấy lại chút thời gian nào đã mất.

Sắp đến nơi rồi. Chỉ cần xin lỗi cô ấy thôi— À, kia rồi!

Haruto chẳng nhận được bất kỳ tin nhắn nào qua LINE, điều đó có nghĩa là Wakaba hẳn đang giận sôi. Mà trách cô ấy sao được. Ngay cả một cô gái hiền dịu như thiên thần rồi cũng sẽ có giới hạn của mình.

—Hừ, nhìn tên béo kia kìa.

—Kinh quá, dơ dáy gì không! Chụp hình gì thế này?

Haruto nghe thấy những giọng nói chế giễu từ xung quanh. Nhưng anh chẳng mảy may bận tâm chút nào. Việc đầu tiên cần làm là gọi điện. Vừa chạy, anh vừa rút điện thoại ra, nhưng nó trượt khỏi tay. Anh cúi xuống nhặt, và những giọt nước bắt đầu tí tách rơi xuống xung quanh chiếc điện thoại. Đến lúc đó, Haruto mới nhận ra toàn thân mình đã ướt sũng.

“Á? Ơ, sao lại…”

Và, sự bất thường chưa dừng lại ở đó. Chiếc quần lọt vào tầm mắt anh có những lỗ thủng. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy một chiếc ô tô vừa dừng lại. Trong gương chiếu hậu của nó, anh nhìn thấy chính mình. Từ đầu đến chân, anh ướt đẫm bùn và nước bẩn.

Thực tại ập đến, và tình cảnh hiện tại của anh. Vẻ ngoài lúc này thật ghê tởm. Anh chợt bị buộc phải nhận ra rằng việc đi hẹn hò với cô gái ấy là điều không thể.

Mình không có thời gian để mua quần áo mới hay tắm rửa. Mà làm tất cả những điều đó thì cô ấy sẽ phải đợi lâu hơn nữa—

—Với những ngón tay run rẩy, Haruto nhặt chiếc điện thoại thông minh lên.

Không biết hôm nay Asahina-san mặc bộ đồ nào nhỉ? Chắc hẳn cô ấy vẫn xinh đẹp như mọi khi. Và thật đáng yêu… Hầy, mình đúng là một tên ngốc mà.

Như muốn rũ bỏ nỗi sợ hãi và lo lắng, Haruto nhập số và bắt đầu cuộc gọi. Chưa đầy một giây, một giọng nói hoảng hốt đã đáp lại.

“T-Tôi xin lỗi! Tôi vô cùng xin lỗi vì đã để cậu phải chờ đợi như thế này! Có việc khẩn cấp phát sinh nên tôi không nghĩ mình có thể đến được!”

—Tôi thực sự, thực sự xin lỗi.

Haruto cố hết sức kìm nén nước mắt, và liên tục xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh không một gợn mây… Thế nhưng, trái tim Haruto lại u ám như một bầu trời xám xịt. Chân anh nặng trĩu. Anh kìm nén mong muốn quay về nhà. Con đường đến trường giống như anh đang bước đi về phía pháp trường của chính mình.

Chắc hẳn trông anh rất thảm hại. Ngay cả Mifuyu cũng không trêu chọc anh sáng nay, và Shun còn chưa xuất hiện nữa. Cậu bạn thân bao năm hẳn biết Haruto muốn được ở một mình vào những lúc như thế này.

Sau tất cả những gì họ đã làm cho mình… Dạo này mình có quá phiền phức không nhỉ? Thật đáng thương…

Tệ nhất là, Haruto nên nói gì khi xin lỗi bạn gái mình. Thay vì bù đắp cho buổi hẹn trước, anh còn chưa kịp bắt đầu. Cứ thế này, Wakaba có thể sẽ thực sự bắt đầu ghét Haruto. Tệ hơn nữa, anh có thể sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô ấy nữa.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, Haruto đã muốn bật khóc. Chân anh lê từng bước chậm chạp trên mặt đất. Khi đến cổng trường, anh đứng đợi Wakaba.

Cô ấy có lẽ sẽ không tha thứ cho mình nữa, nhưng dù sao đi nữa… Mình vẫn phải thành thật xin lỗi cô ấy một lần nữa…

Haruto cổ hủ hơn hầu hết các cậu bé cùng tuổi. Thay vì liên lạc qua điện thoại hay đại loại thế, anh thà nói chuyện trực tiếp mọi chuyện hơn. Rồi còn cái phần Haruto thậm chí còn không biết nên gửi tin nhắn kiểu gì cho cô ấy nữa.

…À, cô ấy kia rồi!

Tim Haruto bắt đầu đập nhanh hơn. Anh phát hiện Wakaba đang đi về phía mình, khi anh dụi đôi mắt mệt mỏi.

“A-Asahina-san!”

“V-Vâng ạ!?” Wakaba giật nảy mình khi nghe tiếng Haruto.

Á, mình làm cô ấy sợ rồi ư!?

Haruto tức thì hối hận về điều mình vừa làm.

“A-À, Iruma-kun. Chào buổi sáng…” Đôi má vốn trắng ngần của cô giờ đỏ bừng lên.

Trông như thể cô ấy thiếu ngủ, điều này có lẽ khiến cô thêm ngượng ngùng. Haruto lại một lần nữa quặn lòng vì mình đã gây phiền cho cô.

“Ừm, chuyện hôm qua…”

Wakaba vừa định nói ra thì Haruto vội vã cắt lời:

“A-À chuyện đó, tôi muốn nói chuyện với cô một lát, Asahina-san!”

*N-Nhỡ cô ấy không chịu nghe thì sao?* — Haruto nghĩ thầm.

“Vâng, dĩ nhiên rồi. Có chuyện gì ạ?”

*Ơ-Ơ, cô ấy chịu nghe mình nói thật à!? Đ-Được rồi, mình không thể bỏ lỡ cơ hội này!*

“C-Chuyện này hơi khó nói ở đây, mình ra chỗ khác được không?”

“…Được thôi?” Wakaba có vẻ hơi bối rối, nhưng vẫn đi theo Haruto ra sau tòa nhà trường học.

Quả nhiên, không một bóng người. Haruto thở phào nhẹ nhõm. Giờ này chắc không ai đến đây đâu, nên cô ấy không cần phải cảm thấy xấu hổ. Đây chính là cơ hội để cậu xin lỗi. Haruto nín thở.

“A-Asahina-san! Tôi vô cùng xin lỗi về chuyện hôm qua!”

“P-Phù hếch!?”

Haruto lập tức khụy gối xuống đất, thành khẩn xin lỗi.

“Tôi đã để cô đợi hơn một tiếng đồng hồ ngoài trời lạnh mà không hề liên lạc… Tôi không có lời nào để bào chữa!”

“K-Không không, đừng bận tâm! Anh mau đứng dậy đi!”

Haruto lờ đi cô gái đang hoảng loạn kia, tiếp tục xin lỗi. Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị cô ấy cắt ngang không chút do dự.

“Ừm, về chuyện hôm qua… Anh thật sự có việc gấp sao?”

“Ế!? À-À thì… chuyện đó…”

Đúng như Haruto dự đoán, Wakaba đã nổi giận. Hơn nữa, cô ấy còn lao tới với tốc độ kinh người. Ngay cả Haruto cũng phải hoảng sợ. Cậu còn nghĩ liệu mình có nên nói sự thật về chuyện của Taichi không. Nhưng như vậy không đủ. Haruto nghĩ mình không nên dùng đó làm lý do cho việc đến trễ. Chưa kể cậu còn chẳng liên lạc với cô ấy ngay từ đầu. Cậu cũng đã hủy buổi hẹn hò nữa.

Cậu không muốn dùng chuyện mình cứu một đứa trẻ làm lý do biện minh. Vì vậy, lựa chọn Haruto đưa ra là…

“Ô-Ôi không! T-Tôi xin lỗi, thực ra đó là nói dối!”

Cậu đã cố gắng hết sức để nói dối.

“T-Tôi thực ra đã ngủ quên! Tôi nghĩ nói ra nghe yếu đuối quá, nên mới nói dối! Trong khi tôi thoải mái lăn lộn trên giường, thì cô lại phải đợi ngoài trời lạnh… Tôi cảm thấy tệ quá, nên lúc đó tôi mới bịa ra như vậy…”

*A, vậy là hết rồi. Nhưng, có lẽ thế này cũng không tệ. Một cô gái dễ thương và tốt bụng như Wakaba xứng đáng có một người bạn trai tốt hơn.* Haruto cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng, nhưng cậu nuốt nó xuống. Ấy vậy mà, Asahina Wakaba lại…

“Không phải vì anh cảm thấy không khỏe chứ?”

Cô ấy nói với vẻ mặt dịu dàng một cách khó hiểu.

“Anh không bị thương ở đâu đấy chứ!? Nếu anh dám nói dối nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”

“Vânggg! T-Tôi thề với trời! Tôi hoàn toàn khỏe mạnh!”

“—Vậy thì.”

Cô ấy hoàn toàn—

“Cái tiệm bánh kem anh dẫn tôi đi hồi trước ngon thật đấy.”

“—Hả?”

“Để cảm ơn cho buổi hẹn hò đầu tiên, anh đã mời tôi ăn bánh kem phải không? Sau giờ học, mình cùng đến đó nhé. Như vậy là huề nhau.”

—Phá tan mọi dự đoán của Haruto.

“Ế!? Chỉ cần thế thôi sao!?”

Không một chút dấu vết của sự giận dữ còn sót lại trong mắt cô. Nếu có thì, mấy câu nói vừa rồi dường như còn giúp cải thiện tâm trạng của cô ấy. Haruto chết lặng. Và, như thể thế vẫn chưa đủ…

“—Anh sẽ bù đắp lại cho tôi, đúng không?” Cô nói, và mỉm cười.

“A, ơ, a…”

Wakaba mỉm cười. Cô ấy cố ý mỉm cười với Haruto. Haruto cảm thấy sung sướng khôn tả. Nhưng, tại sao lại…

—Cái quái gì thế này. Mặt mình nóng ran. Lưỡi mình… tê cứng… như thể không nói được, nó không cử động…

2extra3.png?w=576

Anh phải đáp lời. Anh biết điều đó, nhưng miệng cứ như bị đóng băng, chẳng thể thốt ra lấy nửa lời. Cứ như thể miệng lưỡi anh đang phản chủ vậy. Thấy anh cứ mãi im lặng, Wakaba có vẻ bối rối, khẽ nghiêng đầu. Cử chỉ ấy lần nữa lại đáng yêu đến không tả xiết.

“A… V-Vâng! Em… em rất sẵn lòng ạ!”

“Fufu…” Wakaba khẽ khúc khích cười.

Tiếng khúc khích ấy hóa thành nụ cười duyên dáng tựa đóa hoa đang hé nở. Haruto chẳng thể suy nghĩ được gì. Đầu óc anh trống rỗng, hai chân run lẩy bẩy không còn chút sức lực. Chỉ có trái tim là đang đập loạn xạ với tốc độ đáng báo động.

“A, tiếng chuông rồi! Không ổn, chúng ta phải về thôi, tiết chủ nhiệm sắp bắt đầu! Xin lỗi Iruma-kun nhé, lát nữa mình sẽ liên lạc lại sau.”

“A, v-vâng.”

“Vậy thì, hẹn gặp lại Iruma-kun sau giờ học nhé…! Mình rất mong chờ bánh ngọt đó!” Nói rồi, Wakaba quay lưng về phía Haruto.

Tà váy cô bay phấp phới sang hai bên, nàng dần bước xa khỏi chỗ đó. Haruto chợt nhớ lại lần đầu hai người hẹn hò và nói chuyện về tiên nữ. Tuy tiên nữ thường chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, nhưng Haruto vẫn tin rằng họ thực sự tồn tại. Giờ đây, cô gái đang bước đi dưới ánh nắng ban mai, trông chẳng khác nào một nàng tiên như Haruto vẫn hằng tưởng tượng.

Cái cảm giác này… là gì đây…

Ngực Haruto cảm thấy ấm áp, trái tim đập nhanh không ngừng. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như thế này. Nụ cười của cô gái đã khắc sâu vào mắt anh, chẳng chịu tan đi. Anh khao khát muốn nụ cười ấy thuộc về riêng mình, trở thành báu vật quý giá nhất. Anh muốn cô cứ mãi tươi cười như vậy. Anh muốn được ở bên cô, nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.

—A… thì ra là vậy.

Ngay khoảnh khắc đó.

Iruma Haruto đã phải lòng Asahina Wakaba.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận