Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
—Nanato—
Còn ba ngày nữa là tới lễ hội rồi. Hôm qua, chúng tôi còn nhận được cả trang phục và áo phông đồng phục, khiến ai nấy đều phấn khích hẳn lên. Nhiều bạn cùng lớp tôi hăng hái lắm. Giờ thì mấy đứa con trai đã ra ngoài mua sắm, ghé qua các cửa hàng giảm giá, mua đủ loại đồ uống.
“Trời ơi, tôi chẳng bận tâm mấy vụ lễ hội này đâu.”
Nakahara-kun vừa lẩm bẩm vừa chuẩn bị ra ngoài mua sắm. Rõ ràng là không phải ai cũng quá hào hứng với lễ hội. Một số người đơn giản là không thích những kiểu sự kiện như vậy.
“Miu-sama sẽ đến, nên cậu liệu hồn mà làm việc cho đàng hoàng đấy,” Itsuki gầm lên đầy giận dữ.
Tôi hơi tò mò không biết điều gì khiến cậu ấy kích động đến thế, nhưng tôi cũng phần nào hiểu được.
“Ai… ai thế cơ?”
“Một nữ thần!”
“Một nữ thần sẽ đến để uống nước tăng lực của chúng ta ư?!”
Miu-san thành nữ thần từ bao giờ vậy? Ý tôi là, cô ấy là chị gái của Tsubasa, nhưng ở Nhật Bản, ai muốn tin vào cái gì thì cứ tin thôi, nên chuyện đó tùy cậu ấy.
“Vậy là Miu-san sẽ đến sao?”
Có vẻ như cô ấy sẽ ghé qua thăm Tsubasa trong lễ hội.
“Tớ đã quỳ xuống van xin cô ấy cùng đi lễ hội với chúng ta đó.”
“Đừng có vì chuyện đó mà quỳ xuống chứ!”
Nói thật, sự tuyệt vọng của cậu ấy hơi đáng sợ một chút. Và chắc Miu-san cũng thấy bị ép buộc nên mới phải đồng ý.
“Nhưng mà, hai người có vẻ hợp nhau đấy chứ.”
“Ban đầu cô ấy hơi rụt rè vì chưa quen với thành phố lớn, nhưng sau khi tớ chân thành thể hiện tấm lòng theo thời gian, cô ấy đã cởi mở hơn rất nhiều rồi.”
“Cậu có thể đừng nói câu đó với cái vẻ mặt nhếch mép đó được không?”
Vì Miu-san đôi khi hay ngẩn ngơ vẩn vơ, nên Tsubasa lúc nào cũng phải trông chừng cô ấy. Thật ra, Tsubasa đang dần trở thành người chị hơn là Miu-san. Cuối cùng, bọn con trai chúng tôi cũng tới cửa hàng giảm giá gần nhất và mua thật nhiều MonEne cùng các loại nước tăng lực khác, chất đầy vào một thùng bìa cứng. Nó khá nặng, nhưng đây là công việc phù hợp nhất với những đứa con trai như chúng tôi.
“A, các cậu đây rồi. Làm tốt lắm nhé.”
Không hiểu sao Reina lại tiến đến chỗ chúng tôi. Cô ấy có vẻ cũng đã đi mua sắm, nhưng tôi không biết ở đâu…
“Chiba-san dễ thương thật nhỉ?”
“Tớ hiểu mà. Ngày nào tớ cũng mơ mộng về cô ấy đó.”
Một vài người bạn cùng lớp tôi đang nói về Reina. Cô ấy đã cởi mở hơn rất nhiều với họ kể từ khi học kỳ hai bắt đầu, và tất cả bọn họ đều mê mẩn cô ấy. Vẻ mặt đáng sợ trước đây của cô ấy đã biến mất, và họ thường xuyên nói về việc cô ấy đáng yêu thế nào.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tớ vừa mua sắm gần đây, nên nghĩ là mình có thể về cùng.”
Mọi chuyện có hơi gượng gạo một chút sau sự cố nụ hôn hồi nghỉ hè, nhưng đến giờ thì chúng tôi đã gần như trở lại bình thường. Không chỉ vậy, cô ấy dường như đã thay đổi khá nhiều, vì cô ấy cười nhiều hơn hẳn so với trước đây.
“Bọn tớ về trước đây, cứ thong thả nhé.”
“Được rồi.”
Itsuki dẫn những đứa con trai khác đạp xe về trường. Tôi đẩy chiếc xe đạp có chở đồ đạc, vừa đi vừa nói chuyện với Reina.
“Tớ mong lễ hội quá,” cô ấy nói.
“Đúng vậy. Nhưng tớ cứ nghĩ cậu không thích mấy sự kiện như thế này lắm chứ?”
“Trước đây tớ chỉ không biết cách tận hưởng thôi. Nhưng năm nay, nhờ cậu mà tớ được hòa đồng với mọi người, và tớ đã tìm thấy niềm vui khi ở bên những người khác.”
Hồi cấp hai, cô ấy giống như một con sói đơn độc. Nhưng giờ đây, cô ấy đã học được cách cởi mở với người khác, trân trọng những mối quan hệ mà mình đã tạo dựng.
“Họ đều nhận ra cậu là người tốt thế nào, nên có lẽ cậu đang trên đà trở thành một cô gái nổi tiếng đấy chứ?”
“Tớ không nghĩ mình có thể tử tế với bất cứ ai, nên tớ không nghĩ điều đó sẽ xảy ra đâu.”
Từ giờ trở đi, em ấy sẽ ngày càng hòa nhập tốt hơn. Có lẽ cả những hậu bối chúng ta đón vào năm sau cũng sẽ quý mến em ấy. Tôi hoàn toàn tin là vậy.
"Thôi, đổi chủ đề một chút, dạo này cậu và cô bạn gái cũ đó thế nào rồi?"
Từ trước tới nay cô ấy chưa từng tự mình nhắc đến Susuki, nên tôi có hơi bối rối.
"Vì chúng tôi hầu như không cùng ca làm ở chỗ làm thêm, nên tôi cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại cô ấy."
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy," Reina lộ vẻ nhẹ nhõm. "Vậy còn cô nhân viên mới kia thì sao? Cô gái cậu đang làm việc cùng ấy."
"Chúng tôi vẫn ổn. Cô ấy là sinh viên đại học nên hay kể tôi nghe chuyện đời thường của cô ấy."
Hiện tại, tôi đang làm việc với một phụ nữ tên là Kinoshita-san. Cô ấy đã làm ở đó lâu hơn tôi một năm và khá là đáng tin cậy.
"Cậu có nghĩ mình sẽ yêu cô ấy không?"
"Không đời nào. Thậm chí cô ấy còn đang hẹn hò với một cậu bé tiểu học, nên tôi cũng chẳng biết phải cảm thấy thế nào về cô ấy nữa."
"Cái gì?! Sao cậu lại cho tôi một ấn tượng đầu tiên tồi tệ đến thế?!"
Tôi hiểu tại sao cô ấy lại sốc. Tôi cũng cảm thấy y hệt như vậy.
"...Nghe này, tôi đã nói với mọi người rằng chúng ta không còn hẹn hò nữa, để họ không hiểu lầm nữa."
"C-Cậu nói lúc nào...?"
Đó là lý do gần đây tôi thấy nhiều chàng trai tiếp cận cô ấy hơn. Chúng tôi đã thiết lập mối quan hệ giả mạo đó để Reina không bị những gã khác làm phiền nữa. Và nhờ đó, rất nhiều chàng trai đã ghen tức ra mặt với tôi.
"Xin lỗi vì tất cả những rắc rối tôi đã gây ra."
"Đừng lo lắng. Dù tôi cũng cảm thấy tệ vì đã nói dối mọi người."
Vậy là xong xuôi mọi chuyện, giờ tôi có thể tự do hành động theo ý mình khi ở cạnh Tsubasa.
"Nhưng sao cậu lại nói cho họ biết? Chuyện đó không làm cậu đau lòng à?"
"Các cô gái khác đã cảnh cáo Tsubasa không được tiếp cận cậu."
À, thì ra là vậy, chuyện đó bắt đầu làm tổn hại đến danh tiếng của Tsubasa. Nhưng có lẽ em ấy không muốn tôi phải lo lắng, nên đã không nói với ai. Lẽ ra tôi phải nhận ra chứ...
"Cậu làm vậy để bảo vệ em ấy ư?"
"Đại loại là thế."
"Cảm ơn cậu. Cậu thật là người tốt bụng, Reina."
Tôi thực sự biết ơn. Tôi không muốn Tsubasa bị tổn thương.
"Không có gì đâu. Nhưng tôi nghĩ mình đã tiến bộ hơn một chút nhờ cậu đấy, Nanato."
"Tôi có làm gì đâu."
"Không, cậu đã làm quá đủ rồi."
Tôi cảm nhận được bàn tay cô ấy đang vuốt ve lưng mình. Sau đó, chúng tôi không nói gì nữa mà cứ thế im lặng bước đi.
"...Cậu không cần phải lo lắng cho tôi nữa đâu," Reina bất chợt nói với vẻ mặt buồn bã.
"Sao tự nhiên lại nói vậy?"
"Cậu đã cố gắng tử tế với mọi người, phải không?"
Đúng là tôi đã quan tâm đến cô ấy. Chúng tôi là bạn bè, nên tôi muốn cô ấy hạnh phúc, và cô ấy đã trở thành một người không thể thay thế đối với tôi.
"Cậu luôn để ý đến những người xung quanh, nên có lẽ cậu cũng khá mệt mỏi phải không? Cậu có thể ích kỷ một chút, và sống cuộc đời theo ý mình."
"Nhưng nếu tôi làm vậy, tôi có thể gây ra mâu thuẫn và mọi người sẽ ghét tôi. Nếu tôi mất đi chỗ đứng của mình thì sao?"
"Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Tôi sẽ luôn ở đây bên cậu. Và mọi người sẽ không dễ dàng ghét cậu như vậy đâu. Ít nhất là đối với tôi. Niềm tin của tôi dành cho cậu không dễ dàng bị lay chuyển đến thế."
Những lời của cô ấy len lỏi vào trái tim tôi, tạo nên một cảm giác ấm áp. Tôi hạnh phúc vì cô ấy tin tưởng mình đến mức đó, và cảm giác như những bối rối cùng lo lắng trong đầu tôi đang dần tan biến.
"Dù cậu chọn con đường nào, tôi cũng sẽ luôn là bạn của cậu. Vậy nên, cậu cứ đưa ra bất kỳ lựa chọn nào mà cậu tin là đúng."
"Reina..."
"Nếu cậu gặp rắc rối, tôi sẽ luôn lắng nghe cậu," cô ấy giơ ngón cái lên và nở một nụ cười đầy tin cậy. "Khi nào tôi có bằng lái xe, tôi sẽ đưa cậu đi chơi."
"Nghe tuyệt đấy."
"Khi nào chúng ta bắt đầu đi làm, chúng ta có thể hẹn nhau đi nhậu rồi than phiền về công việc."
"Tôi cá là lúc đó cậu sẽ nổi giận với tôi đấy."
Nếu sau này lớn lên, chúng tôi vẫn có thể giữ được sự thân thiết như thế này, thì có lẽ chẳng có gì tuyệt vời hơn. Mà nếu Reina cũng nghĩ như vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ làm được. Tôi cũng muốn duy trì tình bạn này với cô ấy.
“Cậu luôn giúp đỡ tớ mỗi khi tớ gặp khó khăn, nên bây giờ đến lượt tớ giúp cậu.”
Những lời lẽ ấm áp của cô ấy khiến trái tim tôi rung động. Tôi thấy thật hạnh phúc khi cô ấy quan tâm đến mình nhiều như vậy.
“Thế nên, cứ dựa vào tớ nhé?”
Tôi không hề nhận ra rằng cô ấy đã trở thành một người đáng tin cậy đến thế.
“Cảm ơn. Cậu nói vậy làm tớ an tâm hẳn.”
Vừa trò chuyện, chúng tôi dần đến trường. Thấy những cô gái khác, Reina vẫy tay chào tôi rồi nhập hội cùng họ. Nhờ cuộc nói chuyện này, tôi cảm thấy sự u ám trong lòng mình bắt đầu tan biến.
*
Cuối cùng, ngày hội trường đã đến, cả ngôi trường tràn ngập không khí náo nhiệt. Bầu trời trong xanh vời vợi, nhiệt độ rất thích hợp cho một ngày như thế này.
“Em có muốn cùng anh đi dạo quanh lễ hội hôm nay không?”
Ở cổng trường, tôi chứng kiến một tiền bối đang mời một cô gái.
“Tất nhiên là không rồi. Sao em lại phải làm thế chứ?”
Cô gái từ chối không chút thương tiếc. Tôi thật lòng mong anh chàng ấy sẽ gặp được một cô gái khác tốt hơn trong hôm nay để anh ấy có thể vui vẻ.
“Anh sẽ không làm em phí thời gian đâu.”
“Tại sao em lại phải đi cùng một người mà em còn không thích chứ?”
Lời nói của cô gái sắc như dao.
“Xin em đó! Cho anh một cơ hội thôi!”
“Buông em ra! Anh phiền phức quá đi!” Cô gái trừng mắt nhìn tiền bối, hoàn toàn từ chối anh ấy.
Anh ấy quay lưng lại và đi thẳng ra khỏi cổng. Tôi thấy tội nghiệp cho anh ta, bởi vì gần như cả ngày của anh ta đã bị hủy hoại ngay từ đầu rồi. Nhìn họ, tôi nhận ra rằng ngay cả cách từ chối một người cũng rất quan trọng. Bởi vì bạn sẽ không muốn làm tổn thương người đã dồn hết can đảm để bày tỏ. Tất nhiên, tiền bối ấy cũng có vấn đề của riêng mình, nhưng đáng lẽ phải có cách từ chối tốt hơn. Nếu cô ấy không cẩn thận, chuyện đó có thể sẽ ám ảnh cô ấy mãi về sau.
“Này, cậu đứng thừ ra đấy làm gì?” Itsuki huých khuỷu tay vào tôi khi dừng lại bên cạnh.
“À, chào buổi sáng.”
“Yo, hôm nay đến trường một mình à?”
“Mấy đứa con gái đang bận chuẩn bị.”
“Ừ, chắc vậy rồi.”
Các bạn nữ sẽ mặc trang phục, tạo kiểu tóc, nên sẽ mất nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.
“Tớ vừa thấy vài tiền bối đi ngược lại phía trường, vừa đi vừa khóc. Họ cứ lẩm bẩm gì mà thế giới này nên kết thúc đi thôi.”
“À, anh ấy bị một cô gái từ chối đấy. Mà còn bị từ chối một cách khá tàn nhẫn nữa chứ.”
“Thật á? Cô ta không thể kiềm chế được chút nào ư? Thảo nào anh chàng đó lại muốn nguyền rủa người khác phải chết.”
Vì Itsuki khá nổi tiếng, nên tôi đã chứng kiến cậu ấy được tỏ tình nhiều lần. Nhưng vì cậu ấy luôn tử tế và thấu hiểu khi từ chối, hầu hết những người đó đều giữ được mối quan hệ bạn bè. Tôi đoán đó là một kỹ năng của cậu ấy. Sau cuộc thảo luận đó, Itsuki và tôi tiến về phía lớp học, nơi chúng tôi được chào đón bởi một khung cảnh mà chỉ có thể miêu tả là thiên đường.
“Ôi trời ơi…”
“Nanato, cậu ổn không đấy?”
Khung cảnh trước mắt khiến tôi khó thở, Itsuki nhẹ nhàng xoa lưng tôi.
“Trang phục gì mà khủng khiếp thế.”
Một trong hai bộ đồng phục là áo đen kết hợp với quần soóc, để lộ rốn của các bạn nữ. Cảm thấy mình thậm chí không nên nhìn, tôi vội vàng quay đi chỗ khác. Nhưng không chỉ vậy, ngay cả chiếc quần soóc mà họ mặc cũng khiến tôi ngượng chín cả người. Bằng chứng là tất cả những chàng trai khác cũng đều choáng váng trước cảnh tượng này.
“Đúng là điên rồ mà!”
“Thật sao?”
“Tớ từng thấy vài phụ nữ phát đồ uống tăng lực khi mặc loại trang phục này rồi. Ngạc nhiên thật đấy, trông chúng giống hệt nhau. Và vì lúc đó tớ còn học cấp hai, nên hình ảnh đó cứ ám ảnh tớ mãi từ đó đến giờ.”
“Cậu nói mấy chuyện lạ lùng từ trên trời rơi xuống ghê.”
Tôi cũng thấy ngượng vì những gì mình vừa nói, nhưng đã nói ra rồi thì không thể rút lại được nữa.
"Nói thật thì... bộ này có vẻ hơi hở hang quá với tôi."
"Kẻ nào không phân biệt nổi gợi cảm với dung tục thì đúng là dân 'nguyên zin' chính hiệu!"
"Thế mà mày cũng còn 'zin' đấy, đồ khốn!"
Tôi và Itsuki bắt đầu cãi nhau nảy lửa. Có những chuyện tôi không thể nhượng bộ, và câu nói kia tuyệt nhiên không thể cho qua.
[IMAGE: ../Images/..]
"Này, này, này, hai cậu làm gì mà sáng sớm đã ồn ào thế?"
Reina bước vào lớp, nhanh chóng dập tắt cuộc khẩu chiến của chúng tôi.
"Bọn tớ đang bàn về trang phục."
"Thật à? Tớ là người chọn bộ khung đấy, trông được chứ?"
Có vẻ như Reina chính là người đứng sau hậu trường, kiến tạo nên khung cảnh tuyệt vời này.
"Những bộ đồ này đúng là một ân huệ. Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu một ngày cậu xuất hiện tại Tuần lễ Thời trang Paris đâu."
"Đến thế sao?!" Reina có vẻ bất ngờ, nhưng cô ấy trông rất vui.
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi nhìn kỹ hơn, cô ấy đang mặc phiên bản màu đen của bộ trang phục. Với thân hình quyến rũ đó, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có nên trả tiền để được ngắm nhìn cô ấy không. Đó là sự kết hợp đỉnh cao giữa vẻ dễ thương và gợi cảm.
"Nanato-kun! Chào buổi sáng!"
Trái ngược với Reina, Tsubasa lại mặc phiên bản màu trắng. Kết hợp với vẻ đáng yêu sẵn có, cô ấy trông hệt như một thiên thần thực thụ.
"Chào buổi sáng. Trông cậu tuyệt lắm, Tsubasa."
"Thật sao? Cảm ơn nhé."
Nói vậy, nhưng một vẻ dâm đãng nhất định vẫn thấp thoáng tỏa ra. Nếu có thể, tôi thà không để mấy tên con trai khác thấy cô ấy trong bộ dạng này.
"Cậu có mặc đồ lót chỉnh tề bên trong áo sơ mi đấy chứ?"
"Tất nhiên rồi, nhìn này." Cô ấy khẽ vén áo hoodie lên một chút, để lộ chiếc quần đùi ngắn bên trong.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy bộ đồ này hơi quá hở hang.
"Mà này, tôi cũng muốn thấy phiên bản 'ác quỷ' nữa chứ."
Tôi cá là cô ấy cũng sẽ rất hợp với màu đen. Sự tương phản với vẻ ngoài thường ngày của cô ấy chắc chắn sẽ rất thú vị.
"Tớ không ngại cho cậu xem riêng vào lần khác đâu."
Này, này, này... Nếu cô ấy mặc bộ đó ở nhà, tôi e rằng mình sẽ không thể giữ được bản thân mất. Nhưng... tôi vẫn khao khát được nhìn thấy nó ghê gớm. Tôi cần Tsubasa phiên bản Tiểu Ác Quỷ trong cuộc đời mình.
[IMAGE: ../Images/..]
"Này, mấy cậu! Giúp chúng tớ bên này với!"
Yoshino-san gọi với, thế là chúng tôi bắt đầu xúm vào giúp đỡ. Chúng tôi cho đồ uống vào thùng đá mượn từ câu lạc bộ thể thao và đổ đầy đá vào. Tôi cá là sau này đồ uống sẽ ngon lành lắm đây. Cứ thế, vừa ngắm nhìn trang phục của các cô gái, chúng tôi vừa tiếp tục chuẩn bị cho lễ hội.
Vì không thuộc câu lạc bộ nào, chúng tôi phải giúp các lớp và câu lạc bộ khác trong việc quản lý hoặc các nhiệm vụ khác ở gian hàng của họ. Vì tôi đang làm thêm ở cửa hàng bánh crepe, tôi muốn dùng kinh nghiệm đó để giúp đỡ ở một nhà hàng hoặc bất cứ nơi nào tương tự. Tôi may mắn được giúp bán nước ép thông thường cùng với nước tăng lực. Nước tăng lực rắc đá, hoặc nước uống thể thao dạng nước ép, chúng tôi có đủ mọi thứ cho mọi người. Mà nói thật, nước tăng lực pha trân châu thì hơi kỳ cục nếu bạn hỏi tôi. Chắc họ nghĩ cái gì cũng có thể thêm trân châu vào được.
[IMAGE: ../Images/..]
"Amami-kun, cho tớ một ly nước tăng lực kem nhé."
"Được rồi."
Tôi rót nước tăng lực vào ly, rồi cho một ít kem lên trên. Một người nghiệp dư có thể mất một lúc, nhưng tôi làm khá dễ dàng.
"Sao cậu làm giỏi thế? Buồn cười thật."
Cô bạn Katou-san cùng lớp quan sát tôi làm việc với vẻ ngưỡng mộ. Trước đây chúng tôi hiếm khi nói chuyện, nhưng tôi không bận tâm.
"Tôi đang làm thêm ở một cửa hàng bánh crepe mà."
"Thật à? Ngạc nhiên thật đấy. Tớ sẽ đến xem, lát nữa nói tên cửa hàng cho tớ nhé."
"Được thôi, tôi sẽ ưu đãi một chút cho cậu."
Một lễ hội văn hóa như thế này thật hoàn hảo để tạo ra những cuộc gặp gỡ mới. Và nhìn tôi đây, đã thành công rồi.
"Này, Nanato-kun?"
Tsubasa đang làm việc bên cạnh tôi, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
"C-Có chuyện gì thế?"
"Tớ không thích cuộc trò chuyện vừa rồi chút nào đâu đấy."
Cô ấy nói với vẻ không vui.
“Xin lỗi nhé, tôi chỉ đáp lại bằng cái điệu bộ đó thôi. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ thực sự đến kiểm tra quán bánh crepe đâu.”
“Chà… Cái kiểu cậu cứ nhìn chằm chằm vào rốn các cô gái như thế, tôi tự hỏi liệu cậu có muốn trét kem lên đó hơn không.”
“Tôi không hề nghĩ đến chuyện đó!”
Cái ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu tôi một thoáng thôi. Không sao, tôi lành mạnh mà.
“Kìa, có thêm đơn hàng nữa rồi.”
“Ừ-Ừm.”
Chúng tôi không có nhiều thời gian rảnh, bởi vì càng lúc càng có nhiều đơn hàng đến tay. Tsubasa và tôi cùng nhau xử lý các đơn hàng, và quả thật cô bé cũng từng làm thêm ở một quán bánh crepe. Cô bé làm tốt hơn hầu hết các học sinh khác.
“Chúng ta làm tốt lắm nhỉ, Nanato-kun?”
“Ừ, chắc là việc bán kèm đồ uống với đồ ngọt cũng giúp ích rất nhiều. Mà đương nhiên, mấy bộ trang phục này lại càng giúp ích hơn nữa.”
“Vậy là chúng ta đã thắng ngay từ đầu rồi nhỉ?”
“Thế nhưng mà, tôi không biết phải nói sao về cái món nước tăng lực trân châu nữa. Đến giờ vẫn không có một đơn hàng nào cho món đó. Ai thêm nó vào menu vậy trời?”
Thực đơn của chúng tôi đúng là một cú hit… ngoại trừ cái món đó. Và vì đã lỡ mua trân châu rồi nên phải dùng hết, không thì chúng ta sẽ bị lỗ nặng.
“Ư… Cái đó… là em.”
“Ơ?!”
Chết tiệt, tôi lỡ buột miệng phàn nàn về cô bé rồi. Nhưng mà, lạ lùng thay, điều đó lại hợp lý. Tôi có thể hình dung được cảnh cô bé đưa ra ý tưởng đó.
“Có lẽ em thực sự không có khiếu với mấy cái này nhỉ?”
“K-Không, không phải vậy đâu. Mọi người chỉ là chưa hiểu được sự tuyệt vời của nó thôi, nhưng tôi thấy nghe có vẻ thú vị đấy, nên tôi sẽ thử một ly.”
Tôi không muốn làm cô bé buồn, nên đã đính chính lại những gì mình vừa nói. Tôi làm một ly nước tăng lực trân châu và cẩn thận nhấp một ngụm.
“Ồ, thực ra cũng không tệ lắm đâu. Tôi sẽ uống
“Thật sao? Tuyệt quá!”
Để không bị lỗ tiền đã bỏ ra, tôi quyết định sẽ bí mật cho thêm trân châu vào đồ uống của các bạn cùng lớp. Bằng cách đó, Tsubasa sẽ vui.
“Mọi người làm tốt lắm!”
Reina vừa phục vụ xong khách hàng và tiến lại phía chúng tôi.
“Cậu cũng vậy. Chúng ta làm tốt thật đấy nhỉ?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ban đầu nghe nói làm quán nước tăng lực này tôi cũng không chắc lắm, nhưng việc kinh doanh đang bùng nổ. Tôi không ngờ nó lại phổ biến đến thế.”
Không đâu, cậu sai rồi, Reina. Nước tăng lực chắc chắn là một yếu tố thu hút khách, nhưng sức mạnh thực sự giúp chúng ta đông khách chính là mấy cô gái trong bộ trang phục này. Tất cả các nam sinh trong trường đều sẽ chạy đến đây nếu Reina mặc một bộ đồ như thế này. Nếu tôi học lớp khác, chắc chắn tôi sẽ ghé qua ít nhất bảy lần. Đương nhiên, uống quá nhiều nước tăng lực có thể gây sốc caffeine, nhưng tôi sẵn lòng chấp nhận rủi ro đó. Khung cảnh này đáng giá 10 năm cuộc đời tôi.
“Quán nước tăng lực à? Ba năm học ở đây tôi chưa từng thấy cái gì như thế này, tôi phải ghé thử xem sao,” một tiền bối bên ngoài nói, giả vờ như đây là lần đầu tiên anh ta đến… nhưng tôi đã thấy anh ta đến hai lần rồi.
Diễn xuất tốt đấy chứ. Tôi cá tất cả là nhờ mấy bộ trang phục này.
“Hai cậu nên đi nghỉ một chút rồi đi dạo quanh lễ hội đi, được không?” Reina vừa nói vừa nhìn quanh phòng học.
“Có hơi sớm để làm thế không? Còn cậu thì sao, Reina?”
“Tôi sẽ ở lại thêm một chút. Vì tôi là người chọn trang phục nên tôi có trách nhiệm phải khoe nó ra chứ.”
“…Đúng vậy. Vậy thì tôi sẽ làm thế và đi xem các gian hàng khác.”
Tôi tò mò không biết các lớp khác bán gì. Ví dụ như ngôi nhà ma mà chúng ta bị cướp mất ấy. Họ mà không nâng cao chất lượng thì coi chừng đấy.
“Tsubasa, cậu có muốn đi cùng không?”
“Em có thể không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi, ngốc ạ.”
Nghe cô bé nói cứ như thể lo lắng không biết có được đi cùng không, nhưng thật ra tôi cũng không muốn đi dạo một mình. Thực tế là, tôi muốn dành thời gian bên cô bé.
“Cảm ơn Reina-chan!” Tsubasa cảm ơn Reina, người đang xoa đầu cô bé.
Thật vui khi được thấy họ thân thiết đến vậy. Khoác thêm những bộ cánh gợi cảm kia nữa, tôi cứ ngỡ mình đang được chiêm ngưỡng cảnh thái bình ngay trước mắt.
“Em vui quá, Nanato-kun, chúng ta có thể đi chơi cùng nhau.”
“Anh cũng vậy. Em muốn ghé qua chỗ nào không?”
“Em còn không biết các lớp khác đang làm gì nữa, vậy thì cứ đi dạo tùy thích thôi ạ.”
“Được thôi, nghe ổn đó.”
Thế là hai đứa tôi bắt đầu bước đi dọc những hành lang được trang trí rực rỡ. Vì đông người quá, tôi nắm lấy tay em để giữ em ở gần mình.
“Nanato-kun?”
“…Để chúng ta không bị lạc nhau.”
“Cảm ơn anh, em vui lắm,” em đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Đương nhiên, đó không hoàn toàn là một cái cớ, nhưng hơn hết thảy, tôi chỉ đơn giản là muốn được chạm vào em. Từ trước đến giờ, chúng tôi luôn phải bận tâm đến xung quanh và cách mọi người nhìn nhận mình, nhưng giờ thì chúng tôi đã tự do. Có lẽ điều này chỉ cho thấy tình cảm của tôi dành cho em đã sâu đậm đến nhường nào.
“Nanato-kun, có một quán cà phê bên kia kìa. Anh không thích những bộ trang phục đó sao?”
“À, anh không để ý.”
Tôi cố làm ra vẻ ngầu, nhưng lại thất bại hoàn toàn.
“Ô-Ôi, em hiểu rồi.”
Tôi không thực sự hứng thú với những bộ trang phục chỉnh tề, kín đáo, chẳng hở chút da thịt nào. Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà bạn có thể thấy hàng ngày, nên có lẽ tôi cũng hơi tò mò một chút.
“Vậy chắc anh sẽ không quan tâm đến quán cà phê cô gái thỏ đằng kia đâu nhỉ…”
“Anh cần xem thêm.”
“Hả?”
Những bộ đồ hóa trang thỏ khoe rất nhiều da thịt, và đó là một trong những trang phục gợi cảm nhất mà bạn có thể mặc. Hơn nữa, trường học cho phép mặc những bộ đó ư? Chúng tôi có thể gọi trang phục của mình là đồ hóa trang và bằng cách nào đó vẫn được thông qua, nhưng hóa trang thỏ thì còn điên rồ hơn nữa…
“Anh có muốn vào xem không, Nanato—”
“Hai người à, vâng. À, xin lỗi, anh vào trong rồi.”
Tôi tò mò quá đỗi, cơ thể tự động đi thẳng vào trong.
“Ô, những cô gái thỏ đâu rồi nhỉ?”
Tôi nghĩ mình sẽ được chào đón bởi một nhóm các cô gái hóa trang thỏ, nhưng không có lấy một ai bên trong. Thôi nào, phải có ai đó là đại diện và mặc một bộ chứ… Thực đơn chủ yếu là bánh kếp hoặc nước ép dùng mật ong, và bên trong gian hàng thì tràn ngập màu vàng.
“Xin lỗi, Nanato-kun. Em đọc nhầm tên rồi. Đây là quán cà phê cô gái mật ong, không phải quán cà phê cô gái thỏ.”
Có vẻ như quán cà phê này chuyên về mật ong. Tôi thậm chí còn thấy ong bay khắp nơi.
“Em… em đùa anh đúng không?”
Tôi sốc đến mức cất luôn chiếc điện thoại định dùng để chụp ảnh đi.
“Anh… anh muốn nhìn thấy các cô gái thỏ đến vậy sao?”
“Thì, đúng vậy chứ. Còn chỗ nào khác anh có thể nhìn thấy họ được nữa đâu?”
Vì đã ở đây rồi, cả hai chúng tôi đều gọi một phần bánh mì nướng mật ong.
“Em không ngại mặc một bộ cho anh xem ở nhà đâu. Cùng với bộ đồng phục phiên bản màu đen nữa.”
“C-Cái đó… Anh sẽ thấy ngại lắm.”
“Nhưng em muốn làm anh vui mà. Và em thích nhìn anh hạnh phúc,” Tsubasa ngượng ngùng giải thích.
Mỗi cử chỉ của em đều đáng yêu đến lạ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ chữa lành mọi mệt mỏi của tôi.
“Nhưng như vậy không ngại sao? Mặc một bộ đồ hở hang như vậy.”
“Đương nhiên là ngại chứ. Nhưng em sẽ không bận tâm nếu là anh, Nanato-kun. Em sẵn lòng cho anh thấy mọi khía cạnh đáng xấu hổ của mình.”
Chúng tôi có thể đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng vẫn còn rất nhiều điều tôi chưa biết về Tsubasa. Điều đó cho thấy, tôi muốn tìm hiểu thêm về em, và em đã cho tôi thấy rõ rằng em cũng cảm thấy như vậy. Tôi vẫn chưa nhận ra mình đã si mê em đến nhường nào. Gần đây tôi cứ nghĩ về em ngày càng nhiều hơn, và ánh mắt tôi cứ dõi theo em không rời.
Chúng tôi ăn xong và rời khỏi quán cà phê cô gái mật ong, cái nơi “thối nát” đó, rồi tiếp tục đi khám phá trường học.
“Nanato-kun, ở đây có cả cung thiên văn này.”
“Cái gì cơ? Họ có thể làm được điều đó sao?”
Lớp năm hai lại dựng hẳn một cung thiên văn. Tôi hơi tò mò không biết bên trong lớp học sẽ trông thế nào. Bước vào, căn phòng tối đen như mực, trên trần nhà là vô vàn tinh tú lấp lánh. Cửa nẻo đóng kín mít, điều hòa giữ cho căn phòng một nhiệt độ dễ chịu, và ánh sao cứ thế dịu dàng tỏa sáng.
"Nanato-kun, chỗ này tuyệt thật đấy."
"Em cũng bất ngờ. Hèn gì chỗ này lại đông khách đến thế."
Chất lượng vượt xa mong đợi khiến tôi thấy thật may mắn khi đã ghé qua đây. Tuy nhiên, dường như chúng tôi đang bị bao vây bởi các cặp đôi. Có lẽ không khí ở đây đã thu hút họ. Và trong mắt họ, chúng tôi trông cũng chẳng khác nào một cặp tình nhân. Chúng tôi ngồi xuống gần một cặp đôi khác đang ngồi dưới đất, ngước nhìn bầu trời. Tôi hơi bận tâm đến những âm thanh "ướt át" phát ra từ cặp đôi bên cạnh, nhưng không còn chỗ nào khác. Tôi thấy họ đang trao nhau một nụ hôn nồng cháy, nên bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng…
"Nanato-kun, anh nên ngắm sao đi."
"À… ừ."
Chắc hẳn Tsubasa đã nhận ra tôi đang bận tâm đến xung quanh, nên cô ấy kéo tôi về thực tại.
"Từ khi lên Tokyo, em chẳng còn được ngắm sao nữa."
"Đúng vậy. Ở vùng quê nhìn chúng đẹp hơn nhiều."
Ở đây ngay cả ban đêm cũng quá sáng, nên các vì sao không nổi bật lắm. Cũng vì thế, một thời gian sau tôi không còn ngắm sao nữa.
"Em mừng vì lại được ngắm chúng cùng anh, Nanato-kun."
"Nhưng không ngờ lại là ở lễ hội văn hóa."
"Đấy lại là một kỷ niệm đáng giá khác," cô ấy nói, nghe vô cùng hạnh phúc.
Tất nhiên, có lẽ cô ấy không thực sự nghĩ nhiều về điều đó, nhưng tôi cảm thấy rất vui.
"A, kia là sao băng kìa."
"Gì cơ? Sao họ làm được thế nhỉ?"
Chỉ trong tích tắc, tôi thấy một vệt sao băng vụt qua bầu trời. Chắc chắn họ phải dùng máy móc gì đó để tạo ra cung thiên văn này, nhưng làm sao họ lại tạo được sao băng nhỉ? Tôi cũng muốn thế.
"À phải rồi, em phải ước một điều gì đó."
"Em ước gì thế?"
"…Bí mật. Nhưng nó là về anh và em đấy, Nanato-kun."
Cô ấy… cô ấy có thể dễ thương đến mức nào cơ chứ?! Chỉ một câu nói đó thôi đã khiến tim tôi gần như ngừng đập. Đây có phải là cảm giác tim đập thình thịch mà tôi thường nghe người ta nhắc đến không?
"Anh ước gì thế?"
"Anh sẽ chỉ ước cho em hạnh phúc thôi, Tsubasa."
"Nhưng anh không thể dùng điều ước của mình cho người khác… Dù vậy, điều đó cho thấy anh thật tốt bụng."
"Ý anh là, hạnh phúc của em cũng là hạnh phúc của anh, nên vẫn là về anh thôi."
Tôi không đủ tốt bụng để ước cho người lạ hạnh phúc. Tôi chỉ muốn trân trọng những gì mình quan tâm nhất.
"Nanato-kun…"
"T-Tsubasa?"
Trong bóng tối, Tsubasa dịch người lại gần hơn. Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt say đắm.
"Em mệt à? Hay có lẽ em không khỏe?"
"Không… Em chỉ muốn thế này một chút thôi."
Tôi nhìn quanh xem có ai để ý không, nhưng họ đều quá bận rộn ngắm sao.
"Trời tối, nên không sao đâu," Tsubasa nói khi đặt một bàn tay lên má tôi.
Tôi đặt tay trái lên vai cô ấy, kéo cô ấy lại gần. Mọi thứ đều rất ngượng nghịu vì tôi thấy lo lắng, nhưng khi cô ấy ở gần thế này, tôi có thể cảm nhận hơi ấm của cô ấy. Mặc dù trước đó tôi đã than phiền về mấy cặp đôi tán tỉnh nhau, nhưng giờ đây chúng tôi lại thực sự trở thành một trong số họ. Chắc hẳn tất cả đều đang đắm chìm trong thế giới riêng nên không hề nhận ra chúng tôi đang làm gì.
"Xin lỗi, xin vui lòng ngừng mọi hành động không phù hợp." một giọng nói sắc lạnh vang lên khiến cả hai chúng tôi giật bắn mình.
Có vẻ như cặp đôi bên cạnh đã quá đà một chút.
"T-Thật bất ngờ."
"Em cũng thế," tôi đáp lời.
Cặp đôi bên cạnh lúng túng rời khỏi cung thiên văn. Những người khác bật cười trước cảnh tượng này, còn chúng tôi chỉ biết thở dài.
"Em nghĩ chúng ta cũng nên rời đi thôi."
"Ừ, ý hay đấy."
Mặc dù trong phòng khá mát, tôi đã bắt đầu toát mồ hôi. Có lẽ việc ở gần Tsubasa như thế này khiến cả hai chúng tôi đều cảm thấy nóng bừng. Chúng tôi quyết định quay lại lớp để xem tình hình thế nào. So với lúc chúng tôi làm việc, mọi thứ đã bình tĩnh hơn nhiều, và phần lớn các mặt hàng nổi bật của lớp đều đã bán hết.
“Tụi mình về rồi đây, Reina-chan,” Tsubasa nói rồi tiến lại gần Reina.
Cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ đó để phục vụ khách. Ngay cả lúc này, vài cậu con trai vẫn còn đang liếc nhìn cô ấy.
“Chào mừng hai cậu về! Hai người vui chứ?”
“Ừ! Bọn tớ vừa đi xem một buổi trình diễn ở nhà thiên văn học tuyệt lắm luôn!”
Gần đây, mỗi lần thấy hai người họ nói chuyện, lúc nào cũng là những nụ cười rạng rỡ. Trước kỳ nghỉ hè vừa rồi, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được điều đó. Ấy vậy mà bây giờ, nó lại trở nên tự nhiên đến kỳ lạ. Ngay cả tôi cũng bất giác mỉm cười.
“Để tớ làm phần việc của cậu, nên cậu cứ đi xem lễ hội đi, Reina-chan.”
“Vậy… chắc tớ cũng nên đi một vòng nhỉ~”
Reina vươn tay lên để giãn người. Nhìn thấy phần dưới cánh tay của cô ấy, tôi vội quay đi chỗ khác, nhưng rồi cũng nhận ra đó chẳng phải thứ gì cấm kỵ để nhìn.
“Cậu đi cùng cô ấy đi, Nanato-kun.”
“Không phải để tớ ở lại giúp thì tốt hơn sao?”
“Tớ lo phần việc của cậu được mà, đừng lo.”
Tôi không thể để Reina đi một mình được, nên lời đề nghị của Tsubasa thật đúng lúc. Với bộ đồ hiện tại, tôi chắc chắn sẽ có không ít tên con trai định bắt chuyện với cô ấy.
“Vậy thì tớ sẽ làm vệ sĩ cho Reina.”
“Ừ, chúc hai người vui vẻ.”
Nhờ Tsubasa, chúng tôi có chút thời gian rảnh để dạo quanh lễ hội. Thật lòng mà nói, tôi muốn đi cùng cả nhóm hơn, nhưng không thể ai cũng bỏ việc được, nên mong ước đó dẫu có vặn vẹo thế nào cũng không thể thành hiện thực.
“Cậu thực sự muốn đi cùng tớ à?”
“Đương nhiên. Mà tớ cũng sẽ lo lắng nếu để cậu đi một mình.”
“Vậy ra… cậu đã nghĩ đến tớ.”
“Lúc nào tớ cũng nghĩ đến cậu mà.”
“Đến mức đó luôn sao?”
Hôm nay tôi đã nhìn cô ấy rất nhiều, nhất là với bộ đồ này. Và tôi cũng muốn cô ấy có thể tận hưởng lễ hội nữa.
“Cậu vẫn vậy nhỉ? Vẫn luôn dịu dàng.”
“Mới quen nhau khoảng một năm thôi mà, nên tớ chưa thay đổi nhiều đâu.”
Chúng tôi rời khỏi lớp cùng nhau, nhưng cô ấy giữ một khoảng cách nhỏ giữa hai đứa.
“Phải đi sát nhau chứ. Nhất là khi đông người thế này.”
“Tớ vừa làm việc nên đang hơi ra mồ hôi một chút…”
Dễ hiểu thôi, vì cô ấy làm việc từ nãy đến giờ. Trời hôm nay cũng hơi nóng nữa, nên việc cô ấy đổ mồ hôi là điều bình thường. Nhưng chính vì đang mặc đồ hơi hở và đổ mồ hôi như vậy mà lại càng gợi cảm.
“Tớ không thấy phiền đâu.”
“Nhưng tớ thì có.”
Mùi mồ hôi của cô ấy hòa lẫn với mùi nước hoa, tạo nên một hương thơm đầy quyến rũ. Mọi hành động của cô ấy hôm nay cứ như đang quyến rũ người ta, như một succubus vậy. Nếu không phải là tôi, thì chắc gã con trai bình thường nào cũng mất kiểm soát rồi.
“Nhưng nếu cậu không đi sát tớ, mấy gã khác sẽ tưởng cậu đi một mình và bắt chuyện đó.”
“Hmph…”
“Nếu không sát bên tớ, thể nào cũng bị mấy tên có sở thích kỳ lạ kéo tới đấy, cô succubus yêu quý.”
“Không đời nào! Mà ai là succubus chứ!”
Lời dụ dỗ của tôi có vẻ có tác dụng, vì cô ấy đã tiến lại gần hơn. Nhưng như vậy lại khiến tôi gặp rắc rối—lý trí của tôi đang dần dần bị bào mòn.
“Có chỗ nào cậu muốn đến không?”
“…Cũng không hẳn. Tớ đâu có bạn ở lớp khác, nên chẳng hứng thú lắm với mấy gian hàng của họ.”
“Vậy thì đi dạo loanh quanh chút nhé.”
“Ừm, nghe được đó.”
Giống như khi đi với Tsubasa, chúng tôi cứ để dòng người cuốn theo. Suốt quãng đường, mấy cậu con trai đi ngang cứ liếc nhìn Reina, rồi lại nhìn tôi. Chúng tôi rời khỏi trường và tiến tới khu thể thao, nơi các câu lạc bộ thể thao đang dựng gian hàng. Ở đó, có rất nhiều học sinh đang tụ tập vì đói bụng.
“Ồ, mùi thơm quá đi~”
“Có khi là món xiên gà nướng đấy nhỉ?”
“Nghe cũng được đấy, tôi đang thấy hơi đói rồi.”
Chúng tôi tìm đến quầy xiên gà nướng do câu lạc bộ bóng đá mở, nhưng ở đó đã có một hàng dài người đang xếp hàng chờ đợi.
“À mà này, nhắc đến xiên gà nướng, tự dưng tôi lại nhớ đến mấy cái bài trắc nghiệm tính cách linh tinh ấy, phải không nhỉ?” Reina bỗng dưng lên tiếng.
“Cái… gì cơ?”
“Họ từng làm một chương trình như thế trên TV đấy.”
Tôi vốn không phải kiểu người quan tâm mấy bài kiểm tra vớ vẩn này. Tôi nghĩ chúng đúng được bằng xác suất bói toán dựa trên nhóm máu là cùng. Nhưng ít ra nó cũng đủ để giết thời gian.
“Thế cậu thích loại xiên gà nướng nào nhất?”
“Chắc là loại có trứng rồi.”
“Họ bảo những người thích ăn xiên gà nướng với trứng là loại biến thái chính hiệu đấy. Mà, tôi cũng không quá ngạc nhiên.”
“Nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?!”
Thật là một "khám phá" từ trên trời rơi xuống. Tôi thấy tội cho tất cả những người thích ăn gà với trứng. Và tôi chắc chắn không phải… một tên biến thái, phải không? Nghe thật là vô lý.
“Còn cậu thì sao, Reina?”
“Tôi thích loại giòn giòn.”
“Thế cái đó nói lên điều gì về cậu?”
“Rằng tôi là một người rất vị tha và dễ chấp nhận mọi thứ.”
Ừ, điều đó thì chẳng ăn nhập gì cả.
“Thế mà cậu cũng tin à? Ý tôi là, mỗi người có một sở thích riêng chứ.”
“À, còn tùy người nữa,” cô ấy nói, trong lúc chúng tôi mua hai xiên gà nướng rồi ngồi xuống chiếc ghế đá gần nhất. Vì không có loại yêu thích của cả hai, chúng tôi đành chọn loại xiên gà nướng tiêu chuẩn.
“Đây đâu phải nhà hàng xịn xò gì, nhưng mà ăn cũng ngon phết nhỉ?”
Reina không muốn miệng mình bị bẩn, nên cô ấy gỡ hết thịt gà ra trước khi ăn. Cũng dễ hiểu thôi, vì ba miếng đầu thì có thể ăn ngon lành, nhưng hai miếng cuối cùng lại nằm quá sâu trong que. Tôi cố gắng xoay sở, nhưng vẫn bị dính lem nhem một chút…
“Này, Nanato.”
“Hửm?”
“Tôi giúp cậu giải tỏa nhé?”
“Ớ?!”
Câu hỏi bất chợt của cô ấy khiến tim tôi lỡ nhịp. Với dáng vẻ của cô ấy lúc này, mỗi lời nói đều nghe thật dâm đãng trong tai tôi.
“Đ-đâu ra đấy thế?”
“Thấy cậu có vẻ vất vả mà.”
“C-có rõ ràng đến thế sao?”
Chắc cô ấy đã quan sát kỹ lưỡng nên mới nhận ra. Cô ấy cầm lấy xiên gà của tôi, gỡ thịt ra khỏi que rồi đặt lên đĩa của mình.
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Tôi không biết tại sao, nhưng được một cô gái làm giúp thì luôn cảm thấy thoải mái hơn tự mình làm.
“Nhìn cậu thế này, tôi cứ muốn làm mọi thứ cho cậu ấy.”
“Tôi không biết có nên vui về điều đó không nữa… Trông tôi giống kiểu người vụng về lắm sao?”
“Cũng không hẳn. Kiểu như… nó khơi gợi bản năng làm mẹ của tôi ấy…”
“Vậy là cậu coi tôi như một đứa trẻ.”
Tôi chắc là cô ấy không có ý trêu chọc mình, nhưng tôi thực sự không thích nghe điều đó. Tôi phải hành xử trưởng thành hơn, nếu không cô ấy sẽ chỉ coi tôi là kẻ thảm hại mất.
“Hình như ở nhà thể chất đang có gì đó thì phải?”
“À phải rồi, họ có lên kế hoạch cho vài sự kiện mà.”
“Vậy thì đi xem thử thôi.”
Chúng tôi ăn hết xiên gà nướng rồi cùng nhau đi đến nhà thể chất.
“Ố, họ đang biểu diễn trực tiếp kìa!”
Một ban nhạc gồm các học sinh năm ba đang đứng trên sân khấu, biểu diễn vài bài hát cover. Họ chọn những bài mà hầu hết mọi người đều biết, nên đương nhiên đã thu hút rất đông học sinh.
“Cậu thích mấy thể loại này à, Reina?”
“Trông tôi giống thế sao?”
“Không hề một chút nào.”
Tôi không thấy Reina bao giờ tỏ ra hào hứng với thể loại này cả. Tôi biết cô ấy hát rất hay nhờ những lần đi karaoke cùng nhau, nên chắc cô ấy không ghét âm nhạc nói chung.
“Tôi đã thấy những cảnh như thế này trong anime học đường rồi, nhưng làm thật ở ngoài đời thì đúng là điên rồ thật.”
“À, tôi có thể hình dung ra cảnh đó rồi,” Reina nói. “Chúng ta cũng thử xem sao?”
“Để cậu và Tsubasa đảm nhiệm phần hát, tôi chơi guitar điện, còn Shibayu chơi bass. Itsuki có thể chơi trống.”
Khoan đã, nghe vẫn lạ lùng quá. Reina bật cười. Thú thật, mấy cái gì mà hào nhoáng, lấp lánh như thế không hợp với bọn mình chút nào. Dù sao thì, một vở kịch sân khấu có lẽ sẽ ổn hơn.
Thế thì cậu với Tsubasa sẽ là Romeo và Juliet à?
Trời đất quỷ thần ơi, thôi bỏ đi. Reina lại càng cười phá lên.
Xem ra bọn mình sẽ luôn là người đứng xem, chứ chẳng phải người lên sân khấu. Trên sân khấu, một ban nhạc vừa kết thúc màn biểu diễn và được thay thế bằng một nhóm khác. Mà nói vậy thôi, vì họ đang chơi một bài hát tự sáng tác với chất lượng trồi sụt thất thường nên khán giả cũng ngồi im phăng phắc. Không chỉ vậy, vì gặp phải trục trặc kỹ thuật, buổi biểu diễn đành phải dừng lại, và người dẫn chương trình phải lên thay thế.
Đúng là, tớ không nuốt trôi mấy kiểu này... Reina lảng đi chỗ khác với vẻ khó chịu.
Tớ hiểu mà. Cái cảm giác ngượng hộ ấy. Tớ đi theo Reina ra khỏi hội trường, thì bỗng...
Khoan đã, không phải kia là Hirose sao?
Tớ nhìn theo hướng mắt Reina, thấy Itsuki đang đi vào nhà kho.
Đúng rồi. Và tớ nghĩ người phụ nữ đi cùng cậu ấy chắc hẳn là chị gái của Tsubasa.
Ừ, nhìn xem. Không ngờ họ lại đi quanh lễ hội cùng nhau.
Cậu ấy có nhắc là đã rủ được chị ấy đi chơi cùng, nhưng không nói chi tiết kế hoạch.
Nhưng sao họ lại chui vào nhà kho nhỉ?
Hai người đó vào một nơi hẻo lánh như vậy thì định làm gì?
Bọn tớ tiến đến gần nhà kho nhưng rồi lại ngần ngừ không biết nên làm gì tiếp theo.
Nanato, cậu vào kiểm tra xem.
K-Không đời nào. Tớ mà vào thì chỉ có hối hận thôi.
Biết Itsuki rồi đấy, ai mà biết họ định làm gì cơ chứ. Mà biết chị Miu rồi đấy, họ có khi đang làm mấy chuyện cực kỳ quái dị trong đó.
Nhưng mà... tớ tò mò quá!
Tớ cũng thế, nhưng cần phải có can đảm. Với lại tớ không muốn xen vào chuyện của họ.
Không ngờ tớ lại cần nhiều can đảm đến vậy chỉ để hé mắt nhìn vào bóng tối trước mặt.
Nhưng lỡ họ đang hôn nhau thì sao?
Họ đang một mình trong nhà kho biệt lập, không có ai khác xung quanh. Chứ còn làm gì được nữa? Nhưng mà, tớ không nhớ là họ đã thân thiết đến mức này. Itsuki cũng không nói là họ đã là một đôi.
Họ có khi còn đi xa hơn thế nữa.
C-Cái gì thế, Reina?
Sao không mở cửa ra xem thử?
Chết tiệt, giờ tớ lại càng tò mò hơn. Nhưng thật sự cứ như đang mở Chiếc Hộp Pandora vậy.
Dù hai người đó có thể chưa hẹn hò, nhưng họ rất hợp nhau, và nếu tớ ở trong hoàn cảnh đó với một người tớ hợp thì tớ sẽ không ngần ngại đâu.
Nhưng Itsuki sẽ không đi xa đến mức đó...
Vậy thì cậu cứ mở cửa ra thôi, có vấn đề gì đâu?
Được Reina thúc giục, tớ đặt một tay lên cánh cửa. Tuy nhiên, trước khi kịp kéo nó, cánh cửa đã mở ra từ bên trong.
Ối?! Hai cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Đ-Đó là câu của tớ mới đúng!
Itsuki ngạc nhiên khi thấy bọn tớ đứng trước nhà kho. Chị Miu đứng ngay cạnh cậu ấy, mặt đỏ bừng và bồn chồn.
Hai cậu theo dõi bọn tớ à?
Bọn tớ chỉ thấy cậu đi vào nhà kho nên tò mò không biết cậu làm gì thôi. Cơ mà, cậu đã đi ra trước khi bọn tớ kịp kiểm tra bên trong.
À... Suýt nữa thì to chuyện rồi. Itsuki thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên mà, họ đang làm chuyện gì đó không trong sạch.
Vậy, hai người đã làm gì?
Tớ vừa trở thành một em bé trong vài phút.
Tớ... không hiểu.
Nghe như một gợi ý vậy, nhưng tớ vẫn chẳng hiểu gì sất. Mà kể cả có hỏi chị Miu, chắc chị ấy cũng không cho tớ câu trả lời đâu.
Nói ra đi, Hirose. Tớ tò mò.
Đó là bí mật. Cậu cứ tự mà tưởng tượng đi.
Vậy thì tớ sẽ cho rằng hai người đang hôn hít trong nhà kho. Được không?
Muốn làm gì thì làm. Itsuki vẫn kiên định.
Ngay cả Itsuki mà còn không chịu hé răng thì chắc hẳn là chuyện gì đó kinh khủng lắm. Hoặc có lẽ cậu ta cố tình im bặt để khỏi làm Miu-san khó xử cũng nên. Mình tò mò quá đi mất! Cuối cùng, dù đã tiễn họ đi rồi mà mình vẫn cứ tiếc mãi vì đã không mở cửa sớm hơn.
“Thấy chưa! Tớ đã bảo cậu mở cửa mà!”
“Tớ xin lỗi… Chính tớ cũng đang hối hận đây này.”
Cậu ta nói đã biến thành em bé… Có khi nào Miu-san chỉ vỗ đầu cậu ta không nhỉ? Ước gì mình được thấy cảnh đó.
“À, có một bạn cùng lớp gọi tớ,” Reina nói rồi nghe máy.
Cuộc gọi không kéo dài lâu, chỉ một lát sau cô ấy đã cúp máy.
“Mấy việc kia bận quá nên họ cần người.”
“Hiểu rồi, về thôi.”
“Ừm. Tớ đi vệ sinh một lát.”
“Được thôi.”
Reina và mình tách ra, mình quay trở lại quầy nước tăng lực.
“Ồ, Ootsuka.”
Mình bắt gặp một gương mặt quen thuộc đi ngang qua nên đã dừng lại và quay người.
“Amamicchi!”
Mình muốn nhanh chóng trở về lớp nhưng cũng không thể phớt lờ Ootsuka được.
“Cậu làm gì ở đây?”
“Tôi không được phép sao?”
Mình chỉ là không hình dung được cô ấy sẽ đến trường mình mà không có lý do gì lớn lao.
“Susuki cũng ở đây hả?”
“Cậu tò mò về Susuki à?”
“…Một chút.”
Nếu Ootsuka ở đây thì rất có thể Susuki cũng đang loanh quanh đâu đó. Cô ấy có vẻ đang hành động riêng lẻ vì mình không thấy cô ấy đi cùng Ootsuka.
“Không nói đâu!”
“Ôi, làm ơn đi mà.”
“Không đời nào, không đời nào. Cô ấy là của tôi, cậu không được động vào,” Ootsuka cười toe toét, và mình nhận ra rằng hỏi thêm cô ấy nữa cũng vô ích.
“Yuzuyu-chan!”
“Xin lỗi, Minami-tan. Cậu đợi lâu không?”
Thật bất ngờ, Ootsuka có vẻ đã chờ Shibayu. Mình biết họ khá thân nhau vì làm chung cửa hàng, nhưng không ngờ lại hẹn gặp ở đây. Nói vậy thì, có lẽ Susuki thực sự không ở đây. Mình không hẳn là chết mê chết mệt muốn gặp cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy hơi bồn chồn.
“Tớ không ngại đợi đâu. Dù sao thì tớ cũng yêu cậu nhiều lắm mà.”
“Ôi trời, Minami-tan!”
Hai người họ ôm nhau thắm thiết. Họ thân thiết hơn mình nghĩ rất nhiều, nhưng với mình thì như vậy cũng ổn thôi.
“Mà bộ trang phục của cậu dễ thương nhất luôn đó, Yuzuyu.”
“Ồ, cậu thấy thế sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tớ chỉ muốn ăn sạch cậu thôi,” Ootsuka nói rồi khẽ cắn vào cổ Shibayu.
Họ… thực sự chỉ là bạn thôi sao?
“Cậu đã ăn Yuzu rồi mà.”
“Xin lỗi, tớ không kiềm lòng được.”
Shibayu lộ ra một vẻ mặt mà cô ấy chưa bao giờ thể hiện trước mặt bọn mình. Đó là một vẻ mặt vui sướng và hạnh phúc.
“Cậu có thể về được rồi đó, Amamicchi.”
“Đ-Đúng vậy, tớ xin lỗi.”
Họ thân mật đến nỗi mình không thể chen vào được. Việc có thể đến gần Ootsuka như vậy đã là một kỳ công rồi.
“À, phải rồi, Amamicchi.”
“Chuyện gì vậy?”
Shibayu bất ngờ lại gần mình. Giờ nghĩ lại thì đã lâu rồi mình chưa nói chuyện với cô ấy.
“Yuzu cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể quay lại, nên cậu chờ cô ấy nha?”
“Được thôi. Cứ từ từ đi.”
Mình rất vui khi nghe điều đó, và nó giúp xua đi sự bất an mà mình cảm thấy kể từ khi cô ấy ngừng xuất hiện. Nhưng cô ấy biết bọn mình lo lắng cho mình, vậy là đủ rồi.
‘Thông báo tìm trẻ lạc. Em Amami Nanato-kun, lớp 1-8, có người đang đợi em. Xin mời em đến phòng phát thanh.’
Và rồi, mình nghe thấy một thông báo toàn trường gọi tên mình. Có lẽ Tsubasa bị lạc? Không, cô ấy biết rõ ngôi trường mình đang theo học mà.
“Thấy chưa, công chúa của cậu đang đợi kìa,” Ootsuka nói với giọng cười cợt.
Nếu cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, thì đây chắc chắn là do Ootsuka rồi.
“Mừng cậu trở về.”
Đến phòng phát thanh, Susuki đang đứng đó trong bộ đồng phục của mình. Lời chào “Mừng cậu trở về” của cô ấy thực sự làm mình khó chịu.
“Cậu muốn gì?”
“Tôi đến đây để gặp cậu. Không phải rõ ràng sao?”
Lần cuối tôi gặp cô ấy là vào cái hôm cô ấy hỏi ý kiến tôi ở trung tâm thương mại kia. Từ đó đến nay chúng tôi chẳng liên lạc gì, tôi cứ nghĩ phải còn lâu lắm mới có dịp gặp lại.
“Không nên sao?”
“À thì, cũng không sao cả…”
Tôi không biết phải cảm thấy thế nào về chuyện này, nhưng cũng chẳng coi đó là phiền phức gì.
“Nhưng tôi phải giúp lớp mà.”
“Ai quan trọng hơn, tôi hay lớp cậu?”
“Tôi biết nói gì đây?”
Susuki lại gần tôi, ném ra một câu hỏi mà tôi không thể nào đáp lại.
“Ai quan trọng hơn?”
“Ừm, chắc chắn là lớp tôi không thể thắng được cậu rồi.”
“Đúng chứ? Giờ thì đi dạo chút đi.”
Tôi không tài nào ngờ được chuyện này lại xảy ra. Cùng Susuki đi dạo quanh trường…
“Cậu có nơi nào muốn đi không? Đồ ăn, điểm tham quan, sự kiện, hay gì đó đại loại vậy.”
“Thật ra, tôi còn chẳng thích không khí lễ hội, nên tôi không muốn đi đâu cả.”
“Thế thì tại sao cậu lại đến đây?”
Lời đáp của Susuki làm tôi ngơ ngác. Cô ấy luôn là người không giỏi đối phó với những sự kiện trường học thế này, nhưng tôi đoán điều đó vẫn chưa thay đổi.
“Cứ đi đến chỗ nào cậu muốn xem đi.”
“Tôi ổn mà… Hôm nay tôi đã đi khá nhiều rồi.”
Đặc biệt là với Tsubasa và Reina. Tôi thật sự khá mệt, chân cũng đau nữa.
“Mặc dù, tôi chưa kịp ghé thăm nhà ma đó.”
Tôi cần xem chất lượng của cái nhà ma mà lớp chúng tôi đã bị cướp mất.
“…Nhà ma.”
“À, đúng rồi. Cậu không giỏi đối phó với thể loại kinh dị, đúng không?”
Tôi nhớ cô ấy từng nói rằng cô ấy còn không ngủ được vào ban đêm nếu phòng không bật đèn.
“Cậu còn nhớ sao?”
“Hơi khó quên cậu biết đấy.”
Là bạn gái cũ của tôi, một vài chuyện rất khó quên dù tôi muốn vậy.
“Thôi được, nhà ma cũng không sao. Dù sao thì tôi cũng không biết đi đâu.”
“Cậu chắc không? Tôi tưởng cậu không chịu được kinh dị chứ.”
“Tôi chỉ muốn chinh phục nó thôi. Và miễn là bên trong không tối đen như mực.”
Tôi đoán cô ấy cũng không ghét ý tưởng đó lắm. Mà, dù sao thì cũng chỉ là nhà ma do học sinh dựng lên, tôi nghi ngờ nó có thể đáng sợ đến mức nào. Nhà ma được đặt trong phòng học của lớp 3-2. Một hàng dài đã xếp trước cửa, nên có vẻ nó khá nổi tiếng.
“Xin lỗi vì tự nhiên xuất hiện đột ngột thế này.”
“À thì, tôi sẽ thích hơn nếu cậu báo trước một tiếng.”
“Đừng lo, dù sao thì hôm nay cũng có thể là lần cuối rồi,” cô ấy vừa nói vừa nhìn tôi, ánh mắt đầy quyết tâm.
Tôi đã từng thấy ánh mắt đó rồi… Đó là lúc cô ấy tỏ tình với tôi.
“Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là từ giờ mọi quyết định sẽ tùy thuộc vào cậu.”
Tôi có linh cảm cực kỳ tệ về chuyện này, nhưng vì cô ấy đã đến đây rồi, tôi nghĩ mình không thể tránh được bất cứ điều gì sắp xảy ra.
“Cứ vui vẻ đã. Sắp đến lượt chúng ta rồi.”
Cả hai chúng tôi bước vào nhà ma. Đúng như dự đoán, bên trong khá tối, và bạn không bao giờ biết chuyện gì đang xảy ra hay khi nào.
“Cái này… được dàn dựng tốt hơn nhiều so với tôi nghĩ đấy,” Susuki nắm lấy tay áo tôi, vẻ mặt lo lắng.
“Cậu ổn không? Chúng ta vẫn có thể ra ngoài.”
“Tôi sẽ không làm mình bẽ mặt như thế đâu.”
Chúng tôi chậm rãi nhưng vững vàng bước đi trong bóng tối.
Chúng tôi đi qua một hành lang được trang trí bằng những cái đầu khiến ngay cả tôi cũng phải giật mình.
“Ối!”
Susuki phát ra một tiếng kêu đáng yêu mà tôi chưa từng nghe thấy từ cô ấy, khi cô ấy bám chặt lấy eo tôi.
“Sợ đến thế sao?”
“Đương nhiên là không.”
“…Ừ, cái diễn xuất đó không thuyết phục chút nào.”
Mặc cho lời nói, cô ấy chỉ càng bám chặt lấy tôi hơn.
“Tôi không đi đâu cả, nên cứ thả lỏng đi.”
“Nếu cậu mà đi, tôi sẽ đánh cậu một trận nhừ tử đấy.”
“Cậu cuống đến nỗi giọng điệu cũng hung hăng rồi.”
Chúng tôi tiếp tục đi, Susuki vẫn bám chặt lấy tôi, thì bỗng nhiên một khuôn mặt quỷ đáng sợ hiện lên ngay dưới sàn nhà.
“Ối!”
Susuki khụy chân, ngã ngồi bệt xuống đất. E rằng lúc này tinh thần cô bé đã cạn sạch rồi.
“Đi thôi nào, đứng dậy đi.”
Tôi đưa tay ra nhưng cô bé vẫn không nhúc nhích.
“Em… em không đứng dậy nổi…” Susuki thều thào, giọng yếu ớt.
Đúng là khác một trời một vực so với vẻ ngoài uy nghiêm thường ngày của cô bé.
“Có thêm người đến nữa kìa. Thôi được rồi, để tôi cõng em.”
“Á!”
Tôi bế Susuki kiểu công chúa rồi bắt đầu bước nhanh về phía lối ra.
“N-Này, anh đang làm cái gì thế hả?!”
“Em không cho tôi lựa chọn nào khác mà.”
Vì chúng tôi hẹn hò chưa đầy ba ngày, nên chưa bao giờ có dịp trải nghiệm những sự kiện dành cho các cặp đôi như thế này. Nghĩ đến đó, tôi bỗng thấy lòng mình chùng xuống một nỗi buồn man mác, rằng có lẽ chúng tôi đã có thể cùng nhau trải nghiệm những điều này nếu vẫn tiếp tục ở bên nhau. Ngay trước lối ra, chúng tôi giật mình khi một khuôn mặt bất ngờ phá vỡ bức tường gần đó, nhưng tôi đã kịp che cho Susuki không nhìn thấy cảnh tượng đó và đưa cô bé ra ngoài an toàn. Mà công nhận, ngôi nhà ma này đỉnh thật! Tôi cũng bị dọa sợ đến phát khiếp.
“Cuối cùng cũng ra ngoài…”
Vừa thoát ra, một hành lang sáng sủa đã chào đón chúng tôi. Tôi định đặt Susuki xuống để cô bé tự đứng, nhưng cô bé vẫn loạng choạng nghiêng ngả khi bám chặt lấy cánh tay tôi.
“Cũng không đáng sợ đến thế, nhưng họ thật sự biết cách dọa tôi mà.”
“Em sợ xanh mắt ra ấy chứ. Thỉnh thoảng còn hét lên mấy tiếng dễ thương nữa chứ.”
“N-Này…!”
Mặt cô bé đỏ bừng, dù cố tỏ vẻ cứng rắn nhưng lại bị tôi nói trúng tim đen. Điều đó khiến tôi muốn khám phá thêm nhiều khía cạnh khác mà tôi chưa từng thấy ở cô bé trước đây. Và tôi đã có một khoảng thời gian thật vui vẻ, điều này mang lại cho tôi những cảm xúc phức tạp.
“Hay là chúng ta tìm một quầy đồ ăn nào đó nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ồ, anh vẫn muốn ở lại với em thêm chút nữa sao?”
Thật kỳ lạ, tôi thấy mình cũng muốn ở lại bên cô bé.
“Ý tôi là, bây giờ em đi lại cũng khó khăn mà, đúng không?”
“…Cảm ơn.”
Tôi hoảng loạn tìm cớ biện minh, nhưng chắc hẳn cô bé đã hiểu được cảm xúc thật của tôi.
“Em thật sự thích điều đó ở anh,” cô bé nói, những lời ấm áp ấy đi thẳng vào trái tim đang dao động của tôi.
Chắc tôi cũng thích điều này ở cô bé. Chúng tôi đi đến quầy bánh rán ngay cạnh đó. Vừa ngồi xuống, tôi bỗng cảm thấy mọi căng thẳng rời khỏi cơ thể mình, và sự mệt mỏi ập đến.
“Phù…”
Tôi thở phào một tiếng thật lớn, trong khi Susuki chỉ gọi đồ uống mà không gọi bất kỳ chiếc bánh rán nào.
“À phải rồi, lúc nãy tôi có thấy Ootsuka. Hai người không đi cùng nhau à?”
“Bọn em đến cùng nhau, nhưng cô ấy đang đi chơi với Yuzuyu-san.”
“Ồ, em cũng quen Shibayu sao?”
Tôi không ngờ lại nghe cái tên đó từ Susuki.
“Minami giới thiệu cô ấy cho em hôm nọ.”
“Vì lý do gì cơ?”
“Ý em là, chẳng lẽ anh không nói với bạn bè rằng mình đang hẹn hò với ai sao?”
“Hửm?”
Có điều gì đó không đúng với những gì Susuki vừa nói, nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều vì điện thoại tôi rung.
‘Có chuyện gì sao? Cậu đang ở đâu?’
Vì tôi mãi không quay lại, Reina đã nhắn tin hỏi.
“Xin lỗi, tôi phải quay về thôi.”
“…Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Tôi nghĩ cô bé sẽ kéo tôi đi bằng được, nhưng câu trả lời tôi nhận được lại khác.
“Em chắc chứ?”
“Tất nhiên. Nhưng em sẽ đi cùng anh.”
“Hả?!”
Susuki sẽ về lớp tôi sao? Chuyện này… thật sự khiến tôi có linh cảm chẳng lành, không thể phủ nhận được.
“Chỉ một chút thôi mà, đúng không? Anh phải quay về, với lại em cũng muốn xem lớp anh thế nào.”
“E-Em sẽ không làm gì đâu, phải không?”
“Tất nhiên là em đến đây để làm gì đó rồi.”
Mắt Susuki ánh lên vẻ quyết tâm, nên tôi đoán cô bé chắc chắn đã gần đạt được mục tiêu của mình. Sẽ có một cơn bão trong lớp 1-8, tôi cảm nhận được điều đó. Tôi phải đảm bảo mọi người đều được sơ tán.
“K-Khoan đã.”
“Không, em không đợi đâu. Em đi đây.”
Susuki rời khỏi quầy bánh rán mà không cho tôi một giây nào. Tôi không nghĩ mình có thể ngăn cản cô bé thêm nữa… Nhưng, chắc chắn phải có cách nào đó.
“Nhưng Reina học cùng lớp với tôi mà. Tôi cứ tưởng cô không muốn gặp cô ấy chứ.”
“Tôi lại thấy hay đó chứ. Đằng nào tôi cũng đang định nói chuyện với cô ấy.”
“Với lại Tsubasa cũng có ở đó nữa.”
“Chắc cô ấy đoán tôi sẽ tới hôm nay rồi. Vì hôm nay là cơ hội tốt nhất để tôi gặp được anh mà.”
Tôi có nói thế nào, Susuki vẫn không chịu dừng lại. Thậm chí, tôi còn thấy mỗi lời tôi nói ra lại càng tiếp thêm động lực cho cô ấy.
“Cô sẽ nổi bật cho dù làm gì đi nữa.”
“Dù thắng hay thua, làm thế này cũng chỉ có lợi cho tôi thôi.”
Không biết cô ấy định chiến đấu kiểu gì nữa? Rồi lại còn thắng thua gì ở đây?
“Họ đều mặc mấy bộ trang phục gợi cảm lắm đấy.”
“Thì sao chứ? Tôi cũng có thể mặc mà.”
Tôi dám cá bộ đồ đen sẽ rất hợp với cô ấy. Cái vẻ ma mị cộng thêm tính cách có phần tàn nhẫn của cô ta hẳn sẽ chỉ làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Nhưng, đây không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó.
“À mà, lớp anh năm nay làm gì thế?”
“Quán nước tăng lực.”
“Kiểu quán gì vậy?!”
Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của tôi. Cô quay lại nhìn tôi với vẻ mặt sốc nặng nhưng rồi nhanh chóng tiếp tục. Lúc này tôi chỉ có thể cố gắng giảm thiểu thiệt hại thôi.
“Chắc là chỗ này rồi, phải không?”
Susuki dừng lại trước cửa lớp học có treo tấm biển lớn ghi “1-8”.
“Ít nhất thì cũng nói cho tôi biết cô định làm gì đi chứ.”
“Vào trong rồi biết.”
Susuki không chút do dự mở cửa. Bên trong là Tsubasa và Reina, cả Miu-san và Itsuki nữa.
“K-Khoan đã, sao cô lại ở đây?!” Reina phát hiện ra Susuki và lập tức lườm cô ấy.
Các bạn học khác trong lớp bối rối trước phản ứng của Reina, đồng thời đổ dồn sự chú ý vào chúng tôi nhiều hơn nữa.
“Tôi đến thăm bạn trong lễ hội trường họ. Có gì lạ đâu?”
“…Tôi không biết kế hoạch của cô là gì, nhưng ít nhất thì cô cũng phải gọi món gì đó chứ.”
Cả Itsuki và Tsubasa đều thể hiện rõ là họ không muốn dính líu, nhưng Reina thì lại xông thẳng vào.
“Vậy cô gợi ý tôi nên gọi món gì?”
“Vậy thì… nước tăng lực vị trân châu Tsubasa.”
“Cô nghĩ cứ cho trân châu vào mọi thứ là được à?” Susuki lập tức hối hận vì đã hỏi thực đơn.
Tuy nhiên, cô ấy cũng không định rút lại lời mình nói.
“Này, Nanato. Cô ấy muốn gì ở đây vậy?” Itsuki thì thầm vào tai tôi.
“Tôi không biết… Nhưng tôi nghĩ cô ấy sắp gây ra một mớ hỗn loạn rồi.”
“Có lẽ cô ấy đến để kết thúc tất cả. Anh nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Từ trước đến giờ, Susuki luôn cố gắng nghĩ cho tôi và chỉ hẹn gặp vào ban đêm hoặc ở những nơi không ai quen biết… Nhưng giờ thì cô ấy đang đứng trước mặt Tsubasa và Reina. Và trước mặt tất cả các bạn học khác của tôi. Điều này hẳn có nghĩa là cô ấy không còn bận tâm đến hậu quả nữa rồi.
“T-Tsubasa, chúng ta phải làm sao đây?!” Reina nhìn Tsubasa cầu cứu, và Tsubasa liền bước tới.
“Susuki-san, cô có thể đừng gây rắc rối ở đây không?”
“Xin lỗi vì chuyện đó, nhưng đừng lo, tôi sẽ kết thúc chuyện này sớm thôi.”
“Kể cả phải đánh đổi bằng việc mất đi thứ quan trọng?” Tsubasa nhìn Susuki bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy có vẻ mặt đáng sợ như vậy. Nó không còn chút ấm áp và tình cảm nào mà tôi thường thấy ở cô ấy.
“Cô nói đúng. Nhưng cũng có khả năng tôi sẽ giữ được một thứ quan trọng cho riêng mình,” Susuki trừng mắt nhìn lại Tsubasa, nhưng giọng cô ấy lại run rẩy.
“Rất vui được gặp mọi người. Tôi muốn các bạn chứng kiến sự lựa chọn mà cậu ấy sẽ đưa ra từ giờ phút này,” cô ấy nói to với các bạn học khác của tôi. “Nanato, đứng ngay đây.”
“Đ-Được thôi!”
Tôi làm theo lời cô ấy và đứng vào vị trí cô ấy chỉ.
“Này, cô có thể đừng ích kỷ nữa được không?!” Reina cố gắng ngăn Susuki lại.
“Reina-chan, Susuki-san sẽ không bỏ cuộc đâu, vậy nên chúng ta cứ xem đã.”
Khác với Reina, Tsubasa lại sẵn lòng đứng nhìn mọi chuyện diễn ra.
“Cảm ơn Shiroki-san. Cô giúp tôi nhiều lắm.”
Susuki cảm ơn Tsubasa rồi quay sang nhìn tôi.
“Giờ anh sẽ nói một điều cực kỳ quan trọng, em hãy lắng nghe cho kỹ nhé.”
“D-Dạ...”
Susuki không thể thoái lui được nữa rồi. Và cùng lúc đó, tôi cũng không thể chạy trốn khỏi đây.
“Em đã khiến anh đau khổ vì em vội vàng kết luận, rồi bỏ rơi anh ngay sau khi chúng ta vừa mới hẹn hò.”
Hồi cấp hai, em ấy đã tỏ tình với tôi, và tôi đã đồng ý. Nhưng vì lời nói dối của Ootsuka mà chỉ ba ngày sau, em ấy đã lập tức chia tay. Cú sốc đó lớn đến mức, có lúc tôi đã từng oán trách em ấy.
“Nhưng, em vẫn luôn thích anh. Không một ngày nào em ngừng nghĩ về anh. Thế nhưng, cùng lúc đó, em không thể tự thừa nhận điều này với bản thân mình.”
Vì Susuki không hề liên lạc với tôi từ ngày hôm đó, tôi cứ nghĩ em ấy ghét tôi. Nhưng xem ra, tình cảm của em ấy vẫn không hề thay đổi.
“Thế nên, em ngập tràn hối hận. Em không còn ghét anh nữa mà thay vào đó, em bắt đầu ghét chính mình. Em hiểu mình đã làm anh tổn thương đến mức nào, và em không biết phải bắt chuyện lại với anh ra sao nữa.”
Có vẻ như em ấy đã hiểu được cảm giác của tôi khi ấy. Nhưng tình huống này không đơn giản đến mức chỉ cần một lời xin lỗi là có thể làm lành, vậy nên tôi không thể trách em ấy đã giữ khoảng cách.
“Nhưng rồi, chúng ta lại được đoàn tụ ở chỗ làm thêm, và em được ban cho một sợi dây liên kết nữa với anh. Điều đó đã thắp lên ngọn lửa trong em, một phần trong em vẫn không thể quên được anh.”
Đúng vậy, đó là một cuộc hội ngộ kỳ diệu. Suy nghĩ tích cực thì đó có thể là định mệnh, nhưng trong mắt người khác, nó lại có thể là bi kịch. Và tùy thuộc vào cách chúng tôi tự giải thích, mối quan hệ này sẽ thay đổi một cách đáng kể.
“Em biết rõ một cách đau đớn rằng em không có quyền đề nghị chúng ta làm lành lần nữa. Nhưng, tình cảm của em dành cho anh không thể ngừng lại. Và em đã gây cho anh rất nhiều rắc rối.”
Nếu ngày đó tôi từ chối em ấy, có lẽ em ấy sẽ không bao giờ đến gần tôi nữa. Nhưng tôi không thể đẩy em ấy ra. Khi biết đó tất cả là lời nói dối của Ootsuka, sự ghét bỏ của tôi dành cho Susuki đã yếu đi. Hơn nữa, tình cảm của tôi dành cho em ấy không phải thứ có thể dễ dàng xóa bỏ.
“Đó là lý do... em muốn kết thúc chuyện này. Em muốn biết liệu anh có thể là người mà em có thể ích kỷ dựa dẫm, hay đây chính là lúc chúng ta phải chia ly.”
Mối liên hệ của chúng tôi ở chỗ làm đã chấm dứt vì chúng tôi nhận ca làm khác nhau, thế nên cái cớ để gặp nhau cũng không còn nữa. Vì vậy, để thay đổi điều đó, chúng tôi phải thay đổi toàn bộ mối quan hệ của mình.
“Em đã luôn yêu anh. Em yêu anh hơn bất cứ ai khác.”
Mặt em ấy đỏ bừng, khi em ấy thú nhận tình cảm của mình.
“Em muốn anh hẹn hò với em. Em muốn chúng ta thử lại lần nữa... Làm ơn!”
Và thế là lời tỏ tình thứ hai của em ấy vang lên. Ngay tại khoảnh khắc này, tôi buộc phải đưa ra một quyết định có thể ảnh hưởng toàn bộ phần đời còn lại của mình. Nếu tôi từ chối em ấy bây giờ, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nếu tôi chấp nhận em ấy, chúng tôi sẽ có thể sánh bước bên nhau. Và tôi buộc phải đưa ra câu trả lời ngay tại đây, ngay lúc này.
“Tôi...”
Tôi nhìn sang Reina, người đã lảng tránh ánh mắt tôi. Nếu tôi chấp nhận lời tỏ tình của Susuki, có lẽ cô ấy sẽ giữ khoảng cách với tôi. Tsubasa đứng ngay phía sau Susuki, mỉm cười dõi theo cảnh này như thể cô ấy chấp nhận bất kể lựa chọn của tôi là gì.
“Anh ta sẽ làm gì bây giờ?”
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Các bạn cùng lớp khác của tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi, chờ đợi quyết định của tôi. Mọi thứ quá đỗi ngột ngạt, đầu óc tôi gần như ngừng hoạt động. Nếu tôi chấp nhận em ấy, tôi sẽ có được hạnh phúc và thoát khỏi tình huống này. Nếu tôi từ chối em ấy, em ấy sẽ phải chịu đựng cảm giác tương tự như tôi đã từng khi em ấy từ chối tôi. Nhưng, tôi có muốn hẹn hò với em ấy vì tôi thích em ấy không? Vì tôi cảm thấy thông cảm cho em ấy? Vì tôi muốn xóa bỏ những hối tiếc của mình không? Tôi không chắc lắm.
“Tôi...”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tsubasa, người đang đứng phía sau Susuki. Cô ấy đã dang rộng vòng tay, khẽ mấp máy môi tạo thành cụm từ “Em ở đây.” Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì với tôi bằng điều đó, nhưng trái tim tôi đã hướng về phía cô ấy mất rồi—
Mình không thể hẹn hò với cậu được. Xin lỗi Susuki.
Mình từng thích Susuki. Chính vì vậy mà khi cậu ấy tỏ tình lần đầu, mình đã đồng ý. Chắc chắn, lúc đó mình có tình cảm rất sâu sắc với cậu ấy... nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ. Tình cảm của mình giờ đây chỉ có thể được diễn tả bằng một thì đã qua.
“Sa-Sao…?” Susuki ngơ ngác, giọng run run hỏi.
Ánh mắt kiên quyết lúc trước đã biến mất, thay vào đó là vẻ sắp khóc đến nơi. Nhìn thấy cảnh ấy, lồng ngực mình như thắt lại, nhưng mình vẫn phải nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
“Mình cứ nghĩ… cậu thích mình mà?”
“Dĩ nhiên là mình từng thích. Nhưng chừng đó là chưa đủ.”
“Ý cậu là sao?”
“Ngay cả khi mình bỏ qua lời nói dối của Ootsuka đi nữa… Nếu như khi đó chúng ta thật lòng với nhau, chúng ta đã có thể cùng nhau vượt qua và duy trì mối quan hệ này đến tận bây giờ.”
Susuki nghe mình nói xong, vẻ mặt trở nên nặng trĩu.
“Nghĩ lại thì… đó có lẽ là thử thách đầu tiên của chúng ta với tư cách là một cặp đôi, và chúng ta đã thất bại. Mình đã bỏ cuộc khi cậu bắt đầu né tránh, còn cậu thì giữ khoảng cách với mình.”
“Ch-Chuyện đó…”
“Chúng ta đã cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ thông qua công việc, nhưng lẽ ra chúng ta phải cố gắng sửa chữa mọi thứ từ rất lâu trước đó rồi.”
Tsubasa đã không từ bỏ lời hứa đính ước của chúng mình. Cô ấy đã chuyển cả nhà đến đây chỉ để được gặp lại mình. Điều đó cho thấy cô ấy đã nghiêm túc đến mức nào. Trong khi đó, Susuki và mình sống cùng một thị trấn nhưng chẳng hề nỗ lực. Cậu ấy nói rằng cậu ấy vẫn luôn thích mình, nhưng giờ đây nó chỉ nghe như một sự níu kéo mà thôi.
“…Cậu nói đúng. Có lẽ mình chỉ bị ám ảnh bởi cậu, hơn là vẫn còn tình cảm.”
Chắc hẳn cậu ấy đã hiểu lời mình nói, vì vậy cậu ấy không cố gắng phản bác lại.
“Mình hiểu cảm giác của cậu. Cảm ơn vì đã nói cho mình biết.”
“Mình cũng vậy. Mình phải cảm ơn cậu.”
Mình nghĩ nhờ lời tỏ tình của Susuki mà mình đã học được một điều quan trọng. Bởi vì giờ đây mình đã nhận ra điều mình trân trọng nhất là gì.
“Mình nghĩ hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau.”
Đúng vậy. Sau khi từ chối lời tỏ tình của Susuki, mối quan hệ của chúng mình kết thúc, và sợi dây liên kết cũng sẽ tan biến. Mình biết điều đó, nhưng cũng không thể ngăn cậu ấy lại.
“Mình có một yêu cầu cuối cùng.”
“Đ-Được thôi.”
“Cậu phải nhắm mắt cho đến khi mình cho phép mở ra.”
“Đã hiểu.”
Mình làm theo lời và nhắm mắt lại. Giữa màn đêm u tối, mình thấy nụ cười của Tsubasa, trấn an mình đừng lo lắng. Dù cảm thấy đau đớn, nhưng lần này mình không còn bận tâm nữa. Cứ như thể mình đang được giữ trong sự bình yên.
“…Nanato-kun, Susuki-san đi rồi.”
“Cái… gì?!”
Mình vẫn nhắm mắt khoảng một phút cho đến khi Tsubasa mạnh mẽ bắt mình mở ra. Thật sao? Đến tận phút cuối cùng cũng vậy à?
[IMAGE: ../Images/../00018.png]
—Susuki—
Mọi thứ đã kết thúc. Hay đúng hơn là mình đã chấm dứt tất cả. Nhưng thay vì đau đớn, mình lại cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái lạ thường.
“Làm tốt lắm.”
Mình vừa bước ra khỏi cổng chính trường cấp ba Komaba của Nanato thì đã bị Minami “tóm gọn”.
“Ồ, xong rồi à?”
“Ừm. Nói thật thì, mình và Yuzuyu đã xem hết cảnh tượng trong phòng học đấy.”
Vậy là cô ấy đã chứng kiến thất bại của mình.
“Mình thảm hại lắm đúng không?”
“Không hề.”
Vì lý do nào đó, Minami lại là người ôm chầm lấy mình và bật khóc.
“Mình xin lỗi rất nhiều.”
“Cậu chẳng có gì phải xin lỗi lần này cả. Và đôi khi, mọi việc đơn giản là không thành.”
Có những người dù học hành chăm chỉ đến mức đổ bệnh trong kỳ thi thật, cuối cùng vẫn trượt đại học. Một thiên tài thể thao có thể gặp phải chấn thương thay đổi cuộc đời, không thể tiếp tục thi đấu được nữa. Rất nhiều điều có thể diễn ra sai lầm trên thế giới này, và mình chỉ vừa mới nhận ra điều đó gần đây thôi.
“Yuzuyu nói chúng ta nên tổ chức một buổi tiệc nhìn lại.”
“Sao cô ấy lại nói thế?”
“Cô ấy cũng vừa bị từ chối cách đây không lâu.”
“À, ra vậy…”
Đó là một buổi gặp mặt dành cho những kẻ thua cuộc để cùng nhau xoa dịu vết thương. Liệu có giá trị gì khi làm thế không?
“Cô ấy nói chúng ta phải nghĩ về tương lai để có thể đứng dậy trở lại.”
Vậy ra đó là một buổi tiệc nhìn lại. Có lẽ nó cũng không quá tệ.
“Vậy mà, sao cậu lại chọn tỏ tình ngay trước mắt cả lớp nó vậy?”
“Tớ muốn tạo ra tình thế khiến nó khó mà từ chối tớ được.”
Lời tỏ tình vừa rồi, một phần cũng vì tớ hoảng loạn mà ra. Giá như tớ tạo được một chỗ đứng vững chắc hơn trong lòng nó, thì cơ may thành công đã tăng lên gấp bội. Nhưng tớ không nghĩ Shiroki Tsubasa sẽ chịu chờ đâu.
“Mà nếu bạn bè cùng lớp nó thấy chúng ta hẹn hò, thì tớ đã thành công trong việc tách Shiroki và Chiba ra khỏi nó rồi. Một công đôi việc đấy.”
Và tớ còn có thể làm bẽ mặt bọn họ nữa chứ. Nhưng than ôi…
“Tớ không nghĩ đó là cách hay đâu. Bởi vì, Ikumi… Ngay đằng sau cậu là…”
“Phải. Tớ biết mà. Đáng lẽ tớ nên quyết liệt hơn để tạo ra một sân khấu tốt hơn.”
Tớ biết cậu ấy muốn nói gì. Chắc chắn Shiroki đã di chuyển ra phía sau tớ để cô ấy luôn lọt vào tầm mắt của Nanato, ngay cả khi nó nhìn tớ. Vì tớ tỏ tình ngay trong lớp, tớ chỉ càng làm tăng thêm giá trị của Shiroki trong lòng nó mà thôi.
“Nhưng thay vì một mối quan hệ nửa vời, tớ muốn hoặc là 100 hoặc là 0. Bằng không, tình cảm của tớ sẽ chẳng bao giờ dứt được.”
“Chắc vậy rồi. Ừ thì, cái này chắc chắn không phải nửa vời đâu, cái đó thì đúng thật.”
Giờ đây tớ có thể cố gắng hơn vào lần tới vì tớ đã trải qua thất bại này. Cuối cùng thì tớ cũng có thể thực sự buông bỏ rồi.
“Ngoài kia có vô vàn người tốt hơn Amami mà. Tớ hiểu cậu quyến luyến mối tình đầu, nhưng chắc chắn cậu có thể tìm được người tốt hơn nhiều.”
“Tớ biết điều đó mà. Chính vì thế tớ mới tỏ tình, đã sẵn sàng cho việc bị từ chối rồi.”
Có thể có một con đường dẫn đến hạnh phúc tốt đẹp hơn nhiều, và kinh nghiệm này chắc chắn rất đáng giá.
“Hơn nữa, tớ cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tớ biết tớ còn quá thiếu kinh nghiệm.”
“Ừ, cậu cứ như một kẻ dở hơi vậy.”
“Tớ không muốn nghe điều đó từ một thứ rác rưởi như cậu đâu.”
Tớ túm lấy miệng cậu ấy và mạnh mẽ bịt chặt lại. Cả hai chúng tớ đều thiếu kinh nghiệm, nên chúng tớ đã kìm hãm lẫn nhau, nhưng chúng tớ không thể sa lầy thêm nữa.
“À này, cậu nói hoàn toàn đúng đấy, Minami.”
“Hả?”
“Tớ không thể đánh bại Shiroki Tsubasa.”
Cậu ấy đã cố gắng loại bỏ Shiroki để tớ có cơ hội tốt hơn với Nanato. Nhưng Shiroki chẳng hề nhúc nhích. Tớ nghĩ tớ đã lạc lối từ lúc đó rồi.
“Cậu nói đúng. Cô ấy vẫn xem mình là hôn thê của Amami.”
Và mối liên kết đó còn mạnh mẽ hơn cả tình cũ hay bạn thanh mai trúc mã.
“Cô ấy đã đạt đến một cảnh giới cao hơn cả việc thích hay yêu Nanato rồi. Đó là số phận của cô ấy, rằng cô ấy sẽ kết thúc với nó.”
Thay vì chỉ muốn hẹn hò với Nanato, cô ấy biết rằng đây là lựa chọn duy nhất của mình. Đối mặt với một đối thủ như vậy, tớ làm sao có thể giành chiến thắng được. Chính vì thế tớ đã quyết định tỏ tình, để bị từ chối, và để giải thoát bản thân khỏi cô ấy. Ngay cả khi tớ có thể hẹn hò với Nanato, việc cô ấy cứ lởn vởn phía sau lưng tớ sẽ quá sức chịu đựng. Đó là lý do, có lẽ chưa bao giờ có một tương lai mà Nanato và tớ luôn ở bên nhau.
“Thế giới này đúng là chẳng có lý lẽ gì cả.”
Tớ ngước nhìn bầu trời để Minami không thấy nước mắt tớ. Nhưng ít nhất, giờ đây tớ đã được giải thoát khỏi tất cả những điều vô lý này. Giờ tớ có thể tự do, và tiến về phía trước.
—Tsubasa—
[IMAGE: ../Images/../00018.png]
Lễ hội kết thúc, và bữa tiệc của nhóm chúng tôi được tổ chức tại một nhà hàng gia đình. Quầy đồ uống năng lượng hoạt động hiệu quả hơn mong đợi, thậm chí chúng tôi còn bán hết sạch đến cuối giờ. Vì được vui chơi rất nhiều với Nanato, hôm nay là ngày tuyệt vời nhất. Những người khác đang vui vẻ, còn tôi thì ngồi hơi xa họ một chút.
[IMAGE: ../Images/../00019.png]
“Hôm nay vất vả rồi,” Reina-chan rời khỏi nhóm và đến gần tôi.
“Lễ hội thật sự rất vui nhỉ?”
“Vâng. Em đã nói chuyện được với rất nhiều bạn cùng lớp khác, nên điều đó thực sự có ích ạ.”
Reina-chan đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu chúng tôi gặp nhau. Cô ấy không còn xa cách như trước, đã cởi mở hơn với mọi người. Liệu tôi cũng đã thay đổi rồi sao? Tôi thực sự không thể nói rõ được.
“…Chúng ta thắng rồi, nhỉ?”
Kết quả đúng là điều cô bé muốn, vậy mà Reina-chan lại không có vẻ gì là vui vẻ cho lắm.
“Cậu nói đúng. Giờ thì Susuki-san sẽ không làm phiền chúng ta nữa đâu.”
Chắc hẳn cô ấy rất thích Nanato-kun nên mới quyết liệt đến vậy. Nhưng giờ thì mối đe dọa đó đã biến mất rồi.
“Không ngờ cô ấy lại xông thẳng vào ‘địa bàn’ của chúng ta như thế. Quả là một đối thủ đáng gờm.”
“Ừm. Nhưng tôi tin rằng có lẽ đã từng có một tương lai mà chúng ta có thể hòa hợp với nhau.”
“…Chắc cô ấy cũng không đến nỗi tệ hoàn toàn.”
Một bạn cùng lớp gọi Reina-chan, và cô bé lập tức quay trở về. Còn tôi, tôi vẫn tiếp tục dõi theo Nanato-kun. Anh ấy cứ bồn chồn không yên kể từ lúc từ chối Susuki-san. Tôi không thể để mặc anh ấy như thế này được. Nếu tôi không giúp anh ấy bình tâm lại, tôi đúng là một vị hôn thê thất bại. Bởi lẽ, chữa lành cho anh ấy cũng chính là chữa lành cho tôi.
Bữa tiệc kết thúc, Nanato-kun và tôi cùng nhau về nhà, nhưng tôi bỗng dừng bước.
“Tsubasa?”
Vì vẫn còn bối rối, giọng anh ấy nghe có vẻ không chắc chắn. Chắc hẳn anh ấy đang bị giằng xé bởi những cảm xúc phức tạp, sự lo lắng và ngập ngừng hòa lẫn vào nhau. Tôi chỉ muốn mang lại cho anh ấy một chút nhẹ nhõm.
“Mừng anh đã về.”
Tôi ôm chặt lấy Nanato-kun. Tôi chỉ muốn anh ấy cảm thấy được an ủi, được ở đúng nơi mình thuộc về. Dù sao thì, anh ấy đã không đi cùng Susuki-san. Anh ấy đã trở về nhà, trở về bên tôi.
“Này, này…”
“Em chỉ muốn giúp anh thôi mà.”
“Ừm, được rồi…”
“Nanato-kun, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Anh ấy nói rằng việc chia tay với Susuki-san sau vỏn vẹn ba ngày hẹn hò đã là một cú sốc lớn đối với anh ấy. Từ bạn bè trở thành người yêu, rồi cuối cùng lại mất đi tất cả. Chắc hẳn anh ấy đã hiểu được sự đáng sợ của việc đó. Đó là lý do tại sao anh ấy cố gắng duy trì nhóm bạn hiện tại của chúng tôi.
“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em sẽ luôn ở bên anh.”
Kể từ khi anh ấy từ chối lời tỏ tình của Susuki-san, có lẽ anh ấy đã bị buộc phải sống lại cùng cú sốc năm xưa. Và hiểu rõ tính cách anh ấy, tôi càng thêm lo lắng. Có thể tôi chỉ đang xen vào chuyện của anh ấy, nhưng tôi không thể để anh ấy một mình được.
“Từ giờ trở đi, nếu anh có bất cứ điều gì phiền muộn hay lo lắng, anh có thể tìm đến em.”
Vết thương có thể đã lành một thời gian, nhưng giờ nó lại bị xé toạc ra.
“Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, em cũng sẽ luôn chào đón anh.”
Nếu tôi không cho anh ấy điều gì đó, anh ấy sẽ không bao giờ biết tôi quan tâm anh ấy đến mức nào.
“Chốn về của anh, chính là ở đây, bên cạnh em.”
Em sẽ là nơi anh ấy có thể luôn trở về. Hy vọng là vậy…


0 Bình luận