Anata wo Akiramekirenai M...
Sakurame Zento Karutamo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 3: Tan Chảy

0 Bình luận - Độ dài: 9,562 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, đừng quên theo dõi các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

—Tsubasa—

Tuần trước, Yuzuyu đã tỏ tình với tôi. Tôi thật sự bất ngờ, và đã dành mấy ngày qua để suy nghĩ về chuyện này. Tất nhiên là tôi từ chối em ấy rồi, vì tôi đã nói rằng tôi yêu Nanato-kun… nhưng tôi vẫn cứ mãi nghĩ, liệu có cách nào từ chối tốt hơn không? Cách nói nào đó tinh tế hơn, để em ấy không phải đau lòng nhiều đến thế. Nhưng tôi biết phải làm sao đây? Tôi chưa từng nghĩ em ấy lại có tình cảm như vậy. Tôi biết tình yêu có muôn hình vạn trạng, nhưng tôi chưa bao giờ đoán được mình sẽ ở vào vị trí này. Mà thật lòng, tôi không hề ghét bỏ điều đó một chút nào. Thậm chí, tôi còn cảm thấy khá vui là đằng khác. Thế nhưng, tình cảm của tôi chỉ dành riêng cho Nanato-kun mà thôi, và tôi không thể nghĩ đến chuyện hẹn hò với bất cứ ai khác.

“Cậu đang nghĩ về Yuzuyu à?”

Tôi đang suy tư một mình trong lớp học thì Reina-chan đến gần.

“Ừm…”

Tôi và Yuzuyu vẫn chưa nói chuyện với nhau từ hôm đó. Tôi không biết nên bày ra vẻ mặt gì khi gặp lại em ấy, chứ đừng nói là mở miệng. Chuyện thế này chưa từng xảy ra với tôi bao giờ, nên tôi cảm thấy cứ như con cừu lạc mẹ vậy.

“Tớ nghĩ Yuzuyu chỉ cần thời gian để em ấy có thể bình tâm trở lại, nên cứ cho em ấy khoảng trống nhé? Em ấy sẽ nhận ra cậu quan tâm đến em ấy nhiều thế nào.”

“Đ-Đúng vậy.”

Hình như Reina-chan biết chuyện gì đã xảy ra, vì cậu ấy cứ đến gần tôi gần như mỗi ngày kể từ đó. Đó cũng là một trong những lý do giúp tôi vẫn có thể mạnh mẽ như bây giờ.

“Tớ nghĩ em ấy chỉ cần vết thương này lành lại thôi.”

“Ừm, chắc bị từ chối phải sốc lắm.”

“Chính xác.”

Nếu Nanato-kun từ chối tôi, chắc tôi sẽ suy sụp hoàn toàn mất. Nghĩ lại thì, có lẽ tôi nên cho Yuzuyu thêm thời gian.

“Cậu nghĩ mình có thể làm lành với em ấy không?”

“Tất nhiên rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà, đúng không?”

Chỉ cần chúng tôi cho em ấy thời gian, mọi thứ sẽ nhanh chóng trở lại bình thường. Đó ít nhất là điều tốt nhất tôi có thể mong ước.

“Nhưng mà, chuyện này không phải ngày một ngày hai là xong, nên thời gian là vô cùng quan trọng.”

“Đúng vậy. Tớ tin em ấy sẽ sớm đến chào tớ với nụ cười thôi.”

Tôi vẫn luôn mong muốn mọi thứ cứ mãi như cũ, nhưng cuộc sống đâu có diễn ra như vậy. Dù sao thì, nếu chúng tôi vượt qua được chuyện này, tôi tin chúng tôi sẽ còn thân thiết hơn nữa.

“Reina-chan, cậu sẽ không đột nhiên biến mất chứ?”

“Để xem nào~”

Reina-chan vờ suy nghĩ. Tôi không thể tưởng tượng nổi điều đó.

“Chắc tớ cũng cần một chút thời gian.”

“À, thì đó là điều hiển nhiên rồi…”

Tôi có thể hình dung em ấy hẳn đã sốc đến mức nào, nên sự thay đổi mà điều này mang lại sẽ còn lớn hơn nữa. Nó thậm chí có thể tạo ra một khoảng cách lớn giữa chúng tôi.

“Nhưng, tớ sẽ mãi là bạn của cậu. Tsubasa. Điều đó thì tớ xin hứa.”

“…Tớ cũng vậy.”

Nghe Reina-chan nói vậy, tôi suýt bật khóc. Dù lúc mới gặp, chúng tôi còn tệ đến thế, vậy mà giờ đây lại quan tâm nhau nhiều đến vậy. Tôi nghĩ chúng tôi đã xây dựng được mối quan hệ này chính xác là vì những cảm xúc ban đầu của chúng tôi đã va chạm mạnh mẽ.

“Có chuyện gì vậy?” Nanato-kun lại gần, vẻ mặt lo lắng.

Cậu ấy và Hirose-kun đều nói rằng sẽ giúp đỡ nếu có thể làm gì đó.

“Đừng lo, bọn tớ chỉ đang nói chuyện linh tinh thôi.”

“Cứ thoải mái nói với tớ nếu cậu cần giúp đỡ gì nhé.”

Giờ đây chúng tôi không thể đi chơi cùng nhau như trước, vẻ mặt của Nanato-kun trông thật buồn bã và cô đơn. Điều đó cho thấy cậu ấy quan tâm đến chúng tôi với tư cách là bạn bè nhiều đến mức nào.

“À này, Nanato, bài kiểm tra của cậu sao rồi?”

“Cũng không tệ lắm. Tất cả là nhờ hai cậu đã dạy tớ đấy.”

Reina-chan lại bắt chuyện được với Nanato-kun, khi cả hai đang nói chuyện. Tôi vẫn muốn làm bạn với Yuzuyu, giống như Reina-chan và Nanato-kun vậy. Nhìn hai người họ đã trở thành động lực của tôi.

“Dù sao thì, tớ có việc phải đi đây,” Reina-chan nói rồi rời khỏi lớp, chắc là đi nhà vệ sinh.

“Tớ phải chuẩn bị cho tiết sau đây.”

“Đ-đợi đã.” Tôi vội níu lấy tay Nanato-kun khi cậu ấy định bước đi.

“Có chuyện gì à?”

“Ừm… chuyện là…”

Thật ra tôi chẳng có lý do hay cái cớ nào cụ thể để giữ cậu ấy lại cả. Thế nhưng, cái khao khát ích kỷ muốn được ở bên cậu ấy thêm chút nữa đã lấn át tôi.

“Cậu có thể… ở lại với tớ thêm một lát không?”

“…Được thôi.”

Nanato-kun lập tức chấp nhận sự ích kỷ của tôi. Chỉ cần được ở cạnh cậu ấy thôi là tôi đã thấy hạnh phúc rồi, lồng ngực cũng bỗng ấm áp hẳn lên. Trước đây tôi chỉ thỏa mãn khi được đứng bên cạnh cậu ấy, nhưng giờ thì tôi còn nắm cả tay áo cậu ấy nữa.

“T-Tsubasa này, cậu không thấy chúng ta hơi gần nhau quá sao?” Nanato-kun dường như lo ngại trước những ánh mắt của bạn cùng lớp.

Giờ thì Nanato-kun và Reina-chan đang trong giai đoạn hẹn hò, nên có lẽ chẳng mấy chốc bạn bè sẽ bắt đầu nghi ngờ cậu ấy. Nếu tôi không kiềm chế ở trường, chuyện này sẽ làm cậu ấy gặp rắc rối.

“Xin lỗi, tớ không kiềm chế được.”

“À… ừm, cũng phải.”

Tôi đang làm phiền Nanato-kun. Lúc này, có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, nên chắc là tôi đang bị choáng ngợp. Tôi phải cẩn thận để không gây thêm rắc rối nào cho cậu ấy. Quan trọng nhất là tôi phải giữ bình tĩnh trong những lúc thế này.

Tan học, tôi đến chỗ làm ca của mình.

“Chào buổi tối ạ,” tôi chào Susuki-san, người đã đứng sau quầy thu ngân từ trước.

Trong công việc, cô ấy luôn rất nghiêm túc và là một người tôi có thể tin cậy được.

“Cô vẫn còn ở đây sao?”

“Làm việc ở đây vui quá, tôi không ngừng được. Mà, chào nhé.”

“…Chào.”

Tôi chào lại cô ấy sau khi bị cô ấy lờ đi lần đầu, và lần này cô ấy đáp lại tử tế. Nếu bạn cứ kiên trì, cuối cùng cô ấy sẽ mềm lòng. Sau một thời gian làm việc cùng, đây là điều tôi nhận ra. Có lẽ cô ấy cũng không phải người quá tệ sau tất cả. Nếu không phải chuyện của Nanato-kun đang tạo ra rào cản giữa chúng tôi, tôi cá là chúng tôi đã có thể trở thành bạn bè. Thế nhưng, tôi đã tự định hình về cô ấy rồi, nên cho dù mọi chuyện được giải quyết, tôi không nghĩ chúng tôi có thể trở thành bạn bè đâu.

“Nanato ở trường thế nào?”

Khi lượng khách vãn đi một chút, Susuki-san cất lời và gợi chuyện về Nanato-kun.

“Cô tò mò à?”

“Tất nhiên rồi. Tôi thích cậu ấy mà, cô không biết sao?”

Cô ấy nói không chút do dự hay vẻ ngượng ngùng nào. Điều đó cho thấy sự tự tin của cô ấy, và tôi nghĩ đây là một phần lý do khiến Nanato-kun bị cô ấy thu hút.

“Tuần sau trường chúng tôi có lễ hội văn hóa, nên chắc chắn cậu ấy đang rất mong chờ đấy.”

“…Lễ hội văn hóa à?” Ánh mắt cô ấy trông như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Cậu ấy đã gặp chút khó khăn với kỳ thi trước, nhưng sau khi Reina-chan và tôi kèm, cậu ấy đã làm bài khá tốt.”

Câu nói cuối cùng của tôi nghe có vẻ khó chịu, và tôi hối hận ngay sau đó. Cứ hễ liên quan đến Nanato-kun là tôi lại trở nên quá đắm chìm vào bản thân.

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì đã nuôi dạy Nanato của tôi miễn phí nhé.”

Cô ấy nhìn thấy phản ứng của tôi và bắt đầu nói chuyện như thể Nanato là của riêng cô ấy. Cô ấy luôn tìm cách lấn át tôi trong mọi thứ.

“Tôi hỏi cô một câu được không?”

“Được một câu thôi, vì cô đã trả lời tôi rồi.”

Trong khoảnh khắc tôi có chút lo lắng, nhưng tính cách chính trực của cô ấy đã cho phép tôi hỏi một câu.

“Tôi đã tò mò chuyện này từ trước rồi… Nếu cô thích Nanato-kun nhiều đến vậy, tại sao cô lại chia tay cậu ấy một lần rồi?”

Đó là câu hỏi luôn thường trực trong tâm trí tôi. Vì cô ấy là bạn gái cũ, nên tôi, với tư cách vị hôn thê cũ, lại càng tò mò hơn. Tôi ghen tị quá vì cô ấy thực sự đã được hẹn hò với Nanato-kun hồi cấp hai. Tôi sẽ không bao giờ có được trải nghiệm đó. Vậy tại sao cô ấy lại ném bỏ nó đi chứ?

“…Hồi tụi em còn quen nhau, bạn em bảo Nanato bắt cá hai tay. Em lo quá nên cứ thế chia tay ảnh mà chẳng hỏi rõ ngọn ngành gì hết.”

“Thế là cô tin lời bạn mình à?”

“Lúc đó em còn non nớt lắm. Em biết đó không phải là cái cớ hay ho gì.”

Lời nói của cô ta khiến tôi gai mắt. Chỉ cần nghĩ đến nỗi đau mà Nanato-kun phải chịu đựng khi không được bạn gái mình tin tưởng là tôi đã muốn cho cô ta một trận rồi.

“Tôi sẽ tin anh ấy, bất kể là chuyện gì đi nữa.”

“Câm miệng!”

Chắc cô ta không muốn tôi xía vào, nên trừng mắt nhìn tôi một cách gay gắt.

“Em biết đây là lỗi của em. Chính vì vậy em mới muốn làm lại mọi thứ.” Cô ta siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy hối hận.

Chắc hẳn cô ta tiếc nuối đến mức muốn giành lại Nanato-kun bằng mọi giá. Vì chúng tôi có phần giống nhau ở điểm đó, nên tôi hiểu rõ cảm xúc của cô ta hơn ai hết.

“…Chắc em nói nhiều quá rồi,” Susuki-san thở dài nói.

Tôi luôn nghĩ cô ấy là người điềm tĩnh và lý trí, nhưng đôi khi cô ấy lại bộc lộ cảm xúc khá thẳng thắn.

“Tôi thấy cô đang rất quyết tâm đấy.”

“Vậy mà cô lại có vẻ không bối rối chút nào.”

“Tất nhiên. Tôi không thể lùi bước.”

Giờ đã biết cô ta nghiêm túc đến mức nào, tôi cũng phải dốc toàn lực thôi.

“Xem ra cô sẽ là ‘trùm cuối’ của tôi rồi.”

“Xin đừng nói như thể tôi là quái vật cần bị tiêu diệt chứ.”

“Cô đúng là một con quái vật. Thế nên tôi sẽ dùng mọi cách để đánh bại cô,” Susuki-san nói, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi.

Điều đó có nghĩa là tôi cũng sẽ phải dùng mọi cách để bảo vệ Nanato-kun khỏi cô ta.

“Cô định làm gì?”

“Em có thể ép buộc anh ấy, để cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc.”

Reina-chan cũng từng ép buộc Nanato-kun, nhưng tôi có cảm giác cô ta còn có thể đi xa hơn thế. Tuy nhiên, chính vì sự ép buộc đó mà mọi chuyện giữa Reina-chan và Nanato-kun trở nên gượng gạo. Cô ta chẳng được lợi gì cả.

“Làm thế sẽ phản tác dụng thôi… mà quan trọng nhất là sẽ làm Nanato-kun khó xử.”

“Em không bận tâm. Dù sao thì em cũng là ác quỷ mà.”

Tôi không biết cô ta có nghiêm túc hay không, nhưng trông cô ta như đã hạ quyết tâm rồi.

“À-À… xin lỗi, cho tôi gọi món được không ạ?”

Một bà nội trợ vẻ mặt bối rối đứng ngay trước mặt chúng tôi.

“D-Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ. Xin mời.”

Có vẻ như chúng tôi đã quá hăng hái tranh luận đến mức hoàn toàn phớt lờ mọi thứ xung quanh.

—Nanato—

[IMAGE: ../Images/../040.png]

Hôm nay là Chủ Nhật, nhưng vì không có việc gì làm hay ho hơn, tôi quyết định ở trong phòng học bài. Vào hầu hết các cuối tuần, chúng tôi thường đi chơi cùng nhau. Sẽ không quá lời khi nói rằng tôi sống chỉ vì mong chờ những ngày đó. Thế nhưng bây giờ, nhóm chúng tôi đang gặp một vài vấn đề. Reina và tôi, rồi mọi chuyện giữa Tsubasa và Shibayu lại càng trở nên gượng gạo hơn khi cô ấy giữ khoảng cách. Mọi thứ vẫn ổn trong kỳ nghỉ hè, nên tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng đây sẽ là kiểu mùa thu đang chào đón chúng tôi. Vì Itsuki cũng có việc cần lo, tôi đã nghĩ đến việc rủ Tsubasa, nhưng lại quá sợ cô ấy sẽ từ chối.

Tôi thực sự muốn làm gì đó để giải quyết tình hình này, nhưng lại chẳng nghĩ ra cách nào. Reina nói chúng tôi nên đợi Shibayu quay lại, nên tôi cũng đành chịu. Tôi đang nghỉ giải lao và chơi game trên điện thoại thì màn hình đột nhiên thay đổi. Có cuộc gọi đến, nhưng vì đang chơi game nhịp điệu, tôi lỡ tay chấp nhận mà không kiểm tra xem ai gọi. Chưa kể đó còn là một số lạ.

“Alo, ai đấy ạ?”

“Tôi cần anh tư vấn một chút.”

Ngay cả khi không nói tên, giọng nói đó cũng khiến tôi nhận ra ngay là Susuki. Vì số điện thoại của tôi chưa thay đổi từ hồi cấp hai, nên không ngạc nhiên khi cô ấy nhớ.

“Không hỏi gì à?”

“Anh sẽ lắng nghe chứ?”

“…Ít nhất thì tôi cũng sẽ nghe cô nói.”

Tôi không thể nhẫn tâm từ chối cô ấy. Nhưng nghe giọng điệu thì cô ấy có vẻ nghiêm túc thật.

“Được thôi, vậy thứ Bảy này anh dành chút thời gian cho em nhé.”

“Hả? Nói chuyện qua điện thoại không đủ sao?”

Tôi cứ nghĩ nói chuyện qua điện thoại là quá đủ rồi.

“Nhưng anh bảo sẽ lắng nghe mà.”

“Tại tôi nghĩ là nói chuyện qua điện thoại.”

“Anh đừng có nói dối.”

Kể từ khi chúng tôi không còn làm chung ca nữa, tôi gần như không gặp Susuki chút nào. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ lại dần xa cách như trước, nhưng cô ấy lại chủ động bước qua ranh giới để đến gần tôi. Tôi vừa thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng lo lắng cho mối quan hệ sắp tới của hai đứa.

“Chuyện này rất quan trọng, nên em muốn nói trực tiếp với anh.”

“…Được rồi.”

Cũng giống như ở hồ bơi đêm hay lễ hội mùa hè, thời gian ở bên Susuki luôn khiến tôi hồi hộp nhưng cũng thật phấn khích. Cô ấy có thể tách bạch rõ ràng giữa công việc và đời sống riêng tư, bởi vì khi ở bên ngoài, cô ấy luôn thể hiện những nét biểu cảm khác biệt. Và tôi nhận ra mình luôn tiến thêm một bước về phía cô ấy. Đó là sức hút mà cô ấy luôn có, ngay từ thời cấp hai. Nhưng nếu tôi lơ là cảnh giác, tôi sẽ bị cuốn vào cái lưới của cô ấy, nên khi gặp mặt, tôi phải hết sức tỉnh táo.

Thứ Bảy đã đến, cũng là lúc gặp Susuki. Chúng tôi quyết định gặp nhau ở một địa điểm cách ga gần nhất của tôi khoảng bảy trạm. Điều này giúp giảm khả năng gặp người quen, nên tôi khá mừng. Bước qua cổng soát vé ở lối ra phía Đông, tôi thấy Susuki đang đứng đợi, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen không tay.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Tôi chợt nhận ra mình đã quên ví ngay khi định lên tàu, nên đành phải vội vàng chạy về nhà. Nhờ vậy mà tôi đến muộn mười phút. Bình thường tôi không bao giờ quên đồ đạc như thế, nhưng hôm nay tôi thật sự quá căng thẳng.

“Không thể tha thứ.”

“T-tôi đã xin lỗi rồi mà. Tôi đã chạy hết sức đến đây đấy.”

“Để xin lỗi, em muốn có một món đồ của anh.”

Tôi ngơ ngác lục túi, tìm thấy một chiếc khăn tay mới.

“Tôi chỉ có cái này thôi, nên…”

“Được rồi. Cảm ơn anh.”

Tôi cứ nghĩ cô ấy nói đùa, nhưng cô ấy thật sự đã lấy chiếc khăn tay của tôi. Đôi khi cô ấy thật sự hơi kỳ quặc.

“Mà thôi, chào em. Lâu rồi không gặp nhỉ.”

“V-vâng.”

Tôi nghĩ đã khoảng một tháng kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Thật lạ, vì trước đó, chúng tôi gần như gặp nhau cách ngày. Vì chúng tôi cũng học khác trường, nên nếu không lên kế hoạch như thế này thì sẽ không bao giờ gặp được nhau. Và nếu tôi vượt qua ranh giới giống như cô ấy hôm nay, mối quan hệ của chúng tôi chắc chắn sẽ thay đổi. Tuy nhiên, khi nhiều thứ thay đổi, bạn cũng sẽ mất đi điều gì đó. Vì vậy, tôi phải cẩn thận với những lựa chọn của mình.

“Vậy, hôm nay em muốn xin lời khuyên về chuyện gì?”

“Đừng vội vàng như thế. Chúng ta cứ thoải mái mà tận hưởng đi.”

Cô ấy không nói rõ chuyện gì, mà thay vào đó bắt đầu đi về phía trung tâm thương mại. Cách cô ấy cứ tự đi theo con đường của riêng mình không hề thay đổi kể từ thời cấp hai. Tôi là kiểu người thích đi theo người khác hơn là tự mình mở lối, nên tôi thường xuyên bị cô ấy kéo đi khắp nơi. Nhưng đó là một tính cách hơi đáng ngờ đối với một người đàn ông, nên tôi thực sự nên sửa đổi.

“Ôi trời, cửa hàng đồ linh tinh này thật sành điệu,” Susuki nói khi bước vào cửa hàng.

Tôi chợt chần chừ, không rõ đây có phải chỉ là một buổi đi xem đồ bình thường không, nhưng tôi vẫn tò mò muốn biết cửa hàng bán những dụng cụ nấu ăn nào. Susuki với tay lấy một chiếc cốc thủy tinh màu đỏ, rồi say sưa ngắm nhìn. Vì cô ấy lúc nào cũng toát ra vẻ chững chạc, nên những gam màu như đỏ hay đen này thật sự rất hợp với cô. Ngay từ lần đầu gặp, cô ấy đã luôn tỏ ra khinh khỉnh, cứ như thể đang đánh giá giá trị của từng người vậy. Cũng vì thế mà nhiều bạn cùng lớp luôn có ác cảm với cô, thành ra cô ấy chẳng có mấy bạn bè. Nhưng tôi thì lại luôn thích ánh mắt này. Nếu cô ấy đã công nhận bạn, thì bạn sẽ trở thành người quan trọng với cô ấy. Việc liên tục bị cô ấy "kiểm tra" là một trong những lý do khiến tôi luôn mong chờ những buổi gặp mặt như thế này, và nó đã trở thành một thói quen rồi.

“Có gì lọt vào mắt cậu không?” Susuki tiến đến gần tôi.

Chỉ cần một cử động khẽ là vai chúng tôi có thể chạm nhau, mà phía sau tôi lại là kệ hàng nên chẳng có đường thoát.

“Cái gì cũng đẹp hết, nhưng cũng vì thế mà giá thành lại cao.”

Vì tôi luôn đặt tính năng lên hàng đầu, nên những món đồ kiểu cách không cần thiết mà giá lại cao như thế này, tôi thấy chẳng có ích gì.

“Tôi mua cho cậu món nào đó cũng được.”

“Ơ... không cần đâu. Đâu phải sinh nhật tôi.”

Lời đề nghị của cô ấy khiến tôi bất ngờ đến mức không thể nào gật đầu đồng ý ngay được.

“Hôm nay cậu đã dành thời gian cho tôi, nên tôi muốn cảm ơn cậu.”

“Có gì to tát đâu.”

“Người khác luôn dựa dẫm vào cậu đúng không? Cậu có thể thả lỏng khi ở bên tôi mà.”

“Không hề.”

Nghe câu trả lời của tôi, Susuki rõ ràng có chút bực bội. Lời cô ấy nói khiến tôi nghĩ đến Tsubasa. Cô ấy lúc nào cũng chiều chuộng, chăm sóc tôi, nên tôi chẳng có gì phải phiền lòng cả.

“Vậy là cậu cứ để Shiroki-san chiều hư mình à?”

“À... thì, cậu biết đấy...”

Tôi không ngờ cô ấy lại nhắc đến tên Tsubasa, khiến tim tôi lỡ nhịp.

“Tôi không nghĩ cậu nên hẹn hò với cô ấy đâu. Cô ấy trông có vẻ quan tâm và thẳng thắn đấy, nhưng tình yêu của cô ấy có vẻ hơi nặng nề một chút.”

“...Cậu còn chẳng biết cô ấy.”

“Thì dạo này chúng tôi làm việc chung khá thường xuyên mà, nên tôi cũng nhìn ra được cách cô ấy cư xử rồi.”

Tôi không muốn cô ấy nói xấu Tsubasa. Vả lại, tình yêu thì làm gì có chuyện nặng nề hay không nặng nề.

“Cậu không thường thấy những trường hợp tình yêu quá mãnh liệt lại làm tổn thương người khác sao? Kiểu không cho chia tay, quá kiểm soát, đủ thứ ấy.”

“Khi chúng tôi ở bên nhau thì không có chuyện đó.”

“Cô ấy chắc chắn không phải người xấu, nhưng có lẽ chỉ khiến cậu thêm nhiều chuyện phải lo nghĩ thôi. Là học sinh, cậu nên cứ thoải mái và vui vẻ đi chứ, đúng không?”

Tôi biết tình yêu không phải lúc nào cũng toàn màu hồng và vui vẻ. Nhưng hẹn hò chỉ vì vui thôi thì tôi cũng thấy không đúng.

“Cậu lo chuyện bao đồng.”

“...Cậu nói đúng. Tôi đoán tôi đã vượt quá giới hạn rồi.”

Thật ngạc nhiên, cô ấy nhanh chóng lùi bước. Cô ấy dường như đã nhận ra rằng mình đang không hành động đúng với bản thân.

“Woah, mấy người này bị cái quái gì vậy?!”

Ngay khi vừa rời khỏi cửa hàng, chúng tôi bắt gặp một cặp đôi học sinh trung học đang hôn nhau say đắm trên chiếc ghế dài gần đó. Có rất nhiều người qua lại trong trung tâm mua sắm, vậy mà cả hai dường như chẳng bận tâm chút nào.

“Cậu ghét kiểu người này lắm đúng không, Susuki?” Tôi gọi cô ấy khi thấy cô cũng đang nhìn cặp đôi đó.

“...Thật lòng mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy khá ghen tị với họ.”

“Oạch?!”

Câu trả lời bất ngờ của cô ấy khiến tôi phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

“Tôi luôn ghét cái đám người làm ồn ào trước ga tàu, mấy cặp đôi cứ ve vãn nhau giữa chốn công cộng, lũ Yankees chẳng thèm để ý đến người xung quanh... Ghét đến mức chỉ muốn nôn ra thôi.”

“Ừ, tôi cũng chịu không nổi bọn họ.”

Dạo gần đây, em bắt đầu thấy ghen tị với những người sống vô lo vô nghĩ. Em cứ mãi lo nghĩ về tương lai, về những điều sắp đến, mà tự kìm hãm bản thân. Rồi em nhận ra, đôi khi muốn thật sự đạt được điều gì đó, mình không thể cứ mãi tính toán thiệt hơn," nàng nói, rồi tiến sát lại tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. "Này... Anh nghĩ sao nếu em cũng trở thành một kẻ ngốc như thế?"

Nàng đặt tay lên má tôi, ánh mắt tràn ngập khao khát hỏi. Tôi cảm thấy nếu mình gật đầu lúc này, mọi chuyện sẽ đi đến một kết cục cực đoan, nên tôi khẽ đẩy nàng ra.

"A-Anh xin lỗi."

Thế nhưng, tôi lại thấy mình đang xin lỗi nàng. Chẳng lẽ nàng... vừa định hôn tôi sao? Không khí lúc này giống hệt lúc Reina hôn tôi, nên tôi cảm thấy có chút nguy hiểm. Nếu không vì kinh nghiệm đó, có lẽ tôi đã thuận theo và để nàng hôn. Và rồi, chắc tôi sẽ muốn làm lại những gì chúng tôi đã bỏ lỡ khi ấy.

"Em chưa đủ tốt sao?"

"K-Khoan đã, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ một lát nhé."

"Vậy ra anh ngại làm chuyện đó ở bên ngoài à?"

Tôi chỉ muốn tìm một nơi để thư giãn, nhưng có vẻ như tôi và Susuki đang nói chuyện không ăn nhập gì với nhau.

"Thật ra, anh đang nghĩ đến một quán cà phê."

"...Đồ ngốc."

Nàng không hiểu sao lại đá vào ống chân tôi, nhưng vẫn bước theo tôi.

"Vậy thì, chúng ta có thể nói về lý do chính em mời anh hôm nay không?"

Chúng tôi bước vào một quán cà phê gần đó và gọi cà phê. Tôi liền hỏi Susuki.

"Còn em thì sao? Em có điều gì phiền lòng không?"

Thế nhưng, nàng lại trả lời bằng một câu hỏi khác.

"Thì, nhóm bạn của anh đang dần tan rã, nên ừm, anh đoán là có," tôi bắt đầu bày tỏ những lo lắng của mình vì nàng đã hỏi rồi mà.

"Ồ? Nhưng chẳng phải anh đã rất cố gắng để giữ nhóm đó lại sao?"

Vì tôi đã kể cho nàng về chuyện này trước đó, nên nàng hiển nhiên biết.

"Anh cố gắng hạn chế sự thay đổi đến mức tối thiểu, nhưng những chuyện như thế này thì không thể ngăn cản được. Anh không nghĩ chúng ta có thể giữ mọi thứ mãi như thế này."

Mỗi người trong số họ đều có những lo lắng và mong muốn riêng.

"Anh có vẻ chấp nhận điều đó, nhưng không phải anh đang bị tổn thương sao?" Susuki ghé sát vào tôi, bám lấy cánh tay tôi.

Cứ mỗi khi tôi để lộ sơ hở, nàng lại tìm cách chen vào.

"Tổn thương chứ, nhưng anh không thể ngăn cản tất cả bọn họ được."

"Đúng vậy. Tình bạn thời học sinh rất dễ tan vỡ."

Susuki và tôi chắc hẳn đang ở trong tình huống tương tự. Vì đã tự mình trải qua, nàng rất nhanh chóng bỏ cuộc và mặc kệ mọi chuyện xảy ra.

"Họ đều sẽ tìm thấy những nơi họ thuộc về hơn là nơi chúng ta đang ở hiện tại. Không chỉ về tình bạn mà còn cả tình yêu. Thay vì người trước mắt, có thể sẽ có ai đó tốt hơn xuất hiện trong tương lai."

"Này, đừng dọa anh như thế chứ."

"Đó là sự phát triển tự nhiên của một con người. Chúng ta chọn những gì tốt hơn để có thể hạnh phúc hơn."

Lời cảnh báo khô khan của nàng thực sự đã chạm đúng vào nỗi đau của tôi.

"Em cũng vậy sao?"

"Em sẽ trói bạn trai em lại. Giống như những con vật không thể chạy được, em sẽ hạn chế sự di chuyển của anh ấy."

"Vậy là em sẽ bám dính sao?"

"Không, ý em là về mặt thể chất ấy. Trói anh ấy bằng dây thừng, khóa chặt "chỗ đó", và khiến anh ấy chỉ một lòng một dạ với em." Nàng vừa nói vừa quấn sợi dây túi xách quanh cánh tay tôi.

"...Nếu anh hỏi thì khá đáng sợ đấy."

"Không hề. Chỉ cần em biến nỗi sợ đó thành niềm vui, em có thể mang lại niềm vui cho họ."

"Em đang cố gắng kiểm soát cả trái tim họ!"

Nàng nghe tôi phản bác liền cười phá lên từ tận đáy lòng. Hiếm khi thấy nàng như thế này, và tôi không khỏi nghĩ đó là một điều đáng yêu.

"À phải rồi, em nhớ ra nơi em muốn đến rồi."

"Khoan đã, khoan đã. Còn lý do chính em mời anh hôm nay thì sao?"

"Em sẽ nói cho anh sau."

Và một lần nữa, tôi lại bị giữ trong màn đêm. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu toàn bộ chuyện này chỉ là cái cớ để chúng tôi đi chơi cùng nhau như thế này mà thôi.

“Đ-Đây là nơi cậu muốn đến sao?”

“Ừ,” cô ấy thản nhiên đáp, đứng sừng sững trước một cửa hàng nội y.

Tôi không ngờ mình lại bị kéo đến tận đây…

“Sao lại…?”

“Thì nội y quan trọng mà. Nó là thứ cần thiết hằng ngày.”

“Thì tôi biết vậy, nhưng mà…”

Ai lại dẫn bạn nam đến đây chứ. Có gì đó không đúng.

“Thôi được rồi, tôi sẽ đợi bên ngoài.”

“Không được. Cậu phải vào cùng tôi.”

“Tôi hỏi lại lần nữa… Tại sao chứ?”

“Vì có chuyện tôi muốn hỏi cậu ở đây,” Susuki vừa nói vừa nắm tay tôi kéo vào trong.

Đi đến nước này rồi thì chẳng còn đường lui, tôi đành tự trấn an bản thân. Tôi chưa từng đặt chân vào cửa hàng nội y bao giờ. Tất nhiên là tôi cũng tò mò lắm, nhưng nếu một mình bước vào, với tư cách một người đàn ông, chắc chắn sẽ bị báo cảnh sát mất. Cửa hàng này nổi bật hơn hẳn những cửa hàng khác trong trung tâm thương mại, nên chỉ đi ngang qua thôi cũng đã thấy căng thẳng rồi.

“Nếu cậu không đứng sát vào tôi, người ta sẽ nghĩ cậu là một kẻ biến thái đấy.” Lời của Susuki khiến tôi rụt rè bước lại gần cô ấy hơn.

Dù vậy, tôi cũng chẳng biết phải cư xử thế nào ở đây. Thôi thì cứ mặc kệ đi. Tôi ngắm nhìn những chiếc áo ngực bày trước mắt, ngạc nhiên trước đủ loại kích cỡ. Có những con số gắn liền với các cỡ khác nhau, khiến tôi chẳng tài nào hiểu được cái nào là cái nào.

“Cậu có kiểu và màu nội y yêu thích nào không?” Susuki đột nhiên ném câu hỏi đó về phía tôi.

Dù chúng tôi đang ở trong cửa hàng nội y, nhưng câu hỏi kiểu này không dành cho một người đàn ông.

“Tôi… tôi không có kiểu nào đặc biệt cả.”

“Nói rõ ràng cho tôi nghe. Nếu không, tôi sẽ gọi nhân viên đến và cô ấy sẽ tra hỏi về sở thích của cậu đấy.”

“Cậu chỉ muốn hành hạ tôi thôi mà.”

Cô ấy kiên quyết muốn tôi nói ra. Chắc là tôi phải nói thật rồi.

“Nếu phải nói thì… có lẽ là họa tiết ngựa vằn?”

“Cái đó hơi bị cụ thể một cách kỳ lạ đó, cậu không thấy sao?!”

Sao giờ cô ấy lại sốc thế nhỉ? Thật là xấu hổ quá đi.

“Tôi nghĩ cái đó hơi quá đà rồi. Chắc họ không có ở đây đâu.”

“Tại sao cậu lại nghĩ đến việc mua cái đó cơ chứ?”

Ơn trời là họ không có ở đây. Tôi thà không để cô ấy mua thứ gì đó chỉ vì tôi đã nói ra.

“Cứ để trí tưởng tượng của cậu bay xa đi.”

Giờ thì tôi không thể không tưởng tượng cảnh cô ấy mặc bộ nội y mà tôi gợi ý. Tôi lắc đầu để xua đi hình ảnh đó.

“À, xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh gấp. Cậu có thể đợi ở đây được không?”

“Được thôi.”

Có vẻ như cuối cùng tôi cũng được tự do và có thể thoát khỏi cửa hàng nội y này. Mọi thứ quá kích thích đến nỗi tôi có thể bị ợ nóng mất.

“Cậu đợi ở đây nhé, đừng đi đâu đấy,” cô ấy nói với ánh mắt đầy lo lắng.

Bình thường, Susuki luôn tự tin và mạnh mẽ. Đó là điều đã thu hút tôi từ hồi trung học, và tôi muốn luôn đi theo cô ấy. Nhưng gần đây, cô ấy dường như lại hay bất an và không chắc chắn hơn nhiều.

“Tôi sẽ đợi ở chiếc ghế dài đằng kia.”

Nghe thấy lời tôi, cô ấy có vẻ nhẹ nhõm và đi về phía nhà vệ sinh.

—Susuki—

“Haizzz…”

Tôi đứng trong nhà vệ sinh trống không của trung tâm thương mại và thở dài một mình.

“Mình đang làm cái quái gì thế này…?” Tôi nhìn vào gương tự hỏi.

Tôi đã nói dối là có chuyện quan trọng muốn nói rồi kéo cậu ấy ra đây. Tôi chỉ muốn gặp cậu ấy thôi. Tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình.

“Giờ mình phải làm gì đây…?”

Mình bị làm sao thế này. Mình cơ bản đã bảo cậu ấy phải loại bỏ Shiroki, lợi dụng mọi cơ hội để ôm ấp cậu ấy, và thậm chí còn cố gắng hôn cậu ấy. Mình đang hoảng loạn, và cảm giác này đang thúc đẩy mình. Mỗi lần mình cố gắng làm gì đó, mình lại thấy khuôn mặt của Shiroki hiện lên trong tâm trí. Nhưng ít nhất, việc có thể chạm vào cậu ấy cũng mang lại cho mình một chút nhẹ nhõm. Chạm vào người mình yêu làm trái tim mình ấm áp. Nó khiến mình cảm thấy mạnh mẽ hơn những người khác. Mình thậm chí còn hối hận vì đã không mua bất kỳ bộ nội y nào ở cửa hàng nội y lúc nãy.

Tôi soi gương kiểm tra lớp trang điểm, đồng thời chỉnh trang lại mái tóc. Định lấy chiếc khăn tay trong túi, tôi vô tình chạm phải chiếc khăn của Nanato. À đúng rồi, hồi nãy anh ấy đã đưa nó cho mình... Tôi áp khăn lên mặt, say sưa hít hà cái mùi mà tôi tin là mùi của Nanato. Điều đó giúp tôi thư thái, khiến khắp cơ thể tràn đầy sức sống. Mùi hương của anh ấy vẫn như hồi cấp hai, có lẽ vì anh ấy vẫn dùng loại dầu gội đó. Nhưng xin được nói rõ, tôi không đòi khăn tay của anh ấy để biến thái mà ngửi mùi đâu nhé. Tôi chỉ có thể dùng đó làm cái cớ để gặp lại anh ấy và trả khăn thôi. Thế là, sau khi hoàn tất công việc trong nhà vệ sinh và nghỉ ngơi một lúc, tôi quay trở lại với Nanato.

“Cậu nói chuyện với ai thế?”

Tôi thấy anh ấy đang nhắn tin cho ai đó trên điện thoại.

“Chỉ là Tsubasa thôi.”

“Nếu không cho xem thì ít nhất cũng nói xem hai người nói gì đi.”

Cứ hễ dính dáng đến Nanato là tôi lại trở nên khó chịu thế đấy. Anh ấy đang hẹn hò với mình, vậy hai người họ có thể nhắn tin gì cơ chứ?

“Cậu ấy hỏi tôi đang làm gì, nên tôi bảo là đang gặp cậu để đưa ra lời khuyên mà cậu đã nhờ.”

“Cậu chắc là không nên giấu việc đang ở với tôi chứ?”

“Chúng ta có làm gì xấu đâu? Với lại, tôi không thích nói dối.”

Tôi thật sự muốn anh ấy giấu chuyện này ít nhất một lần. Điều đó chỉ cho thấy anh ấy hoàn toàn không coi tôi là đối tượng yêu đương gì cả.

“Cậu ấy có nói gì về chuyện đó không?”

“Ừm, cũng không hẳn…”

Vậy là tôi không phải là một sự tồn tại mà cô ta phải đặc biệt cảnh giác sao? Thật khó chịu. Nếu tôi không biết mình có thể là một mối đe dọa, tôi sẽ tự động thua.

“Hai người nói chuyện thường xuyên không?”

“Cũng có thể nói là… có? Cô ấy đôi khi giúp tôi học, và cô ấy bảo nếu có chuyện gì làm tôi phiền lòng thì cứ nói cho cô ấy biết, nên… ừm thì sao?”

Tôi cứ nghĩ điểm yếu lớn nhất của Shiroki sẽ là sự bám dính và việc cô ấy quá mạnh bạo trong mọi chuyện. Nhưng không phải cô ấy phụ thuộc vào anh ấy. Mà giống như Nanato lại phụ thuộc vào cô ấy hơn. Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Tôi không biết Shiroki có cố tình làm vậy không, nhưng tôi có thể thấy cô ấy đã trở thành một sự tồn tại không thể thiếu đối với Nanato. Tôi nghĩ… mình có thể sẽ phải đối mặt với một trận chiến khó khăn đây. Tôi có thể làm gì để biến Nanato thành của mình đây… Không, có lẽ tôi nên từ bỏ ý định đó và chỉ xem xét tương lai thôi. Tôi có thể thử cướp anh ấy khi cô ta nghĩ mình đã thắng.

“Chúng ta có thể nói về chuyện đó ngay bây giờ không? Mặt trời sắp lặn rồi.”

“Cậu nói đúng, tôi xin lỗi.”

“K-Khoan, cậu không cần phải xin lỗi chuyện đó.”

Tôi nghĩ mình không thể kéo dài chuyện này thêm nữa. Chắc là tôi chỉ có thể làm theo kịch bản đã định.

“…Em thấy cô đơn quá, khi chỉ có một mình,” tôi nói với giọng yếu ớt nhất có thể khi ngước nhìn anh ấy.

Tôi sẽ cho anh ấy thấy tất cả những yếu đuối mà tôi đã kìm nén bên trong, đảm bảo rằng anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi.

“Susuki…”

Đúng như dự đoán, ánh mắt anh ấy tràn đầy sự thông cảm. Nhưng, tôi không thích ánh mắt đó. Sự thông cảm chỉ có nghĩa là họ đang coi thường tôi. Không chỉ vậy, tôi ghét thể hiện sự yếu đuối. Giả vờ yếu đuối để thu hút sự quan tâm của người khác… Tôi ghét ý nghĩ đó, vậy mà tôi lại đang làm chính xác điều đó. Dù vậy, để giành được Nanato, tôi không thể chọn lựa phương pháp được nữa. Tôi đã sa ngã đến mức này rồi sao…

“Sao cậu không kết bạn ở trường đi?”

“Cậu biết tôi quái gở thế nào mà.”

“Vậy thì cậu phải cố gắng hòa hợp với người khác chứ.”

Anh ấy nói đúng. Vấn đề này tôi thường nên tự mình giải quyết. Nhưng biết tính anh ấy tốt bụng, anh ấy có thể sẽ cứu giúp tôi nếu tôi thể hiện sự yếu đuối.

“Cậu sẽ không giúp em lấp đầy sự cô đơn này sao?”

“T-Tôi á?”

“Điều đó sẽ giúp em vui lên và cảm thấy tốt hơn.”

Tôi vẫn cứ lòng vòng quanh vấn đề. Vì tôi đang gạt bỏ lòng tự trọng của mình ở đây, sự xấu hổ đang xâm chiếm tôi.

“Ngay cả khi tôi chỉ chăm sóc cậu một cách nửa vời, tôi chỉ nghĩ điều đó khiến cậu cảm thấy bất ổn hơn thôi.”

Tôi lẽ ra phải đoán được câu trả lời của Nanato. Đưa cậu ấy đến tiệm đồ lót, tôi muốn khơi dậy những cảm xúc giới tính trong cậu ấy. Bất cứ cậu con trai nào khác có lẽ đã chộp lấy cơ hội này, nhưng Nanato chưa bao giờ là một chàng trai bình thường. Nếu cậu ấy là kiểu người dễ dàng xiêu lòng trước sự quyến rũ, thì tôi đã thắng con nhỏ đó từ mấy tháng trước rồi. Giờ đây, tôi phải khiến cậu ấy không còn để mắt đến Shiroki nữa.

“Nếu chúng ta không làm việc chung nữa, chúng ta sẽ mất đi mọi sự kết nối.”

“Đúng vậy. Huống hồ chúng ta còn học khác trường nữa chứ.”

“Nhưng cậu không nghĩ mối quan hệ như thế này có thể mang lại lợi ích cho chúng ta sao?”

Thay vì trực tiếp quyến rũ, tôi muốn cậu ấy có một lựa chọn khác.

“S-Susuki?!”

“Bình tĩnh lại và nghe tớ nói đã.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve vai cậu ấy rồi thì thầm vào tai:

“Khi đã đến nước này… chúng ta cứ lén lút hẹn hò không được sao? Kể cả khi cậu đã có bạn gái ở trường hiện tại?”

“Cái gì?”

“Ví dụ như… Cậu có thể hẹn hò với Shiroki-san, đồng thời cũng hẹn hò với tớ sau lưng cô ấy.”

Nếu Shiroki mạnh nhất, thì cứ để cô ta thắng mặc kệ tôi. Miễn là tôi cũng thắng cùng cô ta. Và sau đó, tôi chỉ cần khiến cậu ấy hoàn toàn thuộc về mình.

“Nhưng… chẳng phải đó chính là cái kịch bản mà cậu đã đá tớ lần trước sao?”

“À…”

Có thể đó chỉ là lời nói dối của Minami, nhưng tôi đã tin rằng cậu ấy bắt cá hai tay và chia tay. Ấy vậy mà, giờ đây tôi lại đang đề nghị chính cái điều đó. Nhận ra sự thật này, một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ ập đến, giày vò cơ thể tôi.

“T-Tớ xin lỗi!”

Tôi bỏ chạy. Tôi không thể ở lại đó được. Tôi phải chạy đến nơi duy nhất thuộc về mình. Bởi vì nếu không, sự xấu hổ sẽ nhấn chìm tôi.

“Hộc… Hộc…”

Tôi chạy vội vã đến mức hổn hển. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế trống và hít thở sâu vài hơi để bước vào thế giới riêng của mình. Một khi đã bình tĩnh lại, tôi bắt đầu bật cười. Thấy chưa? Vội vàng thì chẳng có gì tốt đẹp cả.

—Tsubasa—

Tối qua, Nanato-kun và tôi đã gặp nhau nói chuyện. Tôi hơi lo lắng khi nghe nói cậu ấy đã đi cùng Susuki-san, nhưng dường như chẳng có gì thay đổi nhiều cả. Và kể cả nếu cậu ấy có chọn cô ấy đi nữa, tôi cũng không thể ngăn cản. Điều quan trọng nhất là tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cậu ấy.

“Chào buổi sáng.”

Susuki-san xuất hiện đúng lúc trước khi ca làm việc của chúng tôi bắt đầu.

“Chào… C-Cậu bị sao vậy? Trông cậu tệ quá.”

Cô ấy có quầng thâm lớn dưới mắt, biểu cảm đó tôi chưa từng thấy trên khuôn mặt cô ấy bao giờ.

“Không có gì.”

Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng cô ấy sẽ không nói cho tôi biết.

“…Tôi nghe nói hôm qua cậu đã để Nanato-kun đứng đợi.”

“Cậu ấy nói với cậu à?”

“Chúng tôi gặp nhau tối qua.”

Tôi không nghe rõ chi tiết, nhưng tôi có thể đoán đại khái chuyện gì đã xảy ra.

“Để cậu ấy lại đó như vậy thì hơi tàn nhẫn đấy. Huống hồ lại là cậu đã mời cậu ấy.”

“Tôi chỉ đang giữ cậu ấy trong vòng kiểm soát để cậu ấy càng muốn tôi hơn.”

Tôi không thể tha thứ cho cô ấy vì đã đùa giỡn với Nanato-kun. Phải xa xỉ đến mức nào mới có thể nghĩ ra chuyện đó chứ?

“…Tôi cũng cảm thấy có lỗi mà. Lần tới gặp lại, tôi sẽ xin lỗi cậu ấy.”

“Vậy thì tốt quá.”

Nếu cô ấy cảm thấy có lỗi, vậy chắc cô ấy không hề muốn bỏ rơi cậu ấy ở đó. Có lẽ cô ấy đã làm hỏng chuyện gì đó buộc cô ấy phải rời đi…

“Nanato có than phiền không?”

“Cậu biết cậu ấy tốt bụng thế nào mà, cậu ấy sẽ không làm vậy đâu.”

“Tôi đoán thế.”

“Nhưng cậu ấy có vẻ hơi thất vọng, nên tôi đã chiều chuộng cậu ấy rất nhiều.”

Susuki-san tỏ vẻ khó chịu. Nhưng thực ra, trong lòng tôi cũng khó chịu không kém.

“Vậy là mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của cậu.”

“Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Cậu muốn tôi tự mình làm hỏng việc để cậu có thể chen vào và giành lấy hết vinh quang.”

Tại sao cô ấy lại bịa đặt về tôi chứ? Nhưng tôi đoán cô ấy thực sự đã làm hỏng việc theo một cách nào đó.

“K-Không phải tôi…”

“Và đó chính xác là những gì đã xảy ra.”

Có lẽ cô ấy đã quá tuyệt vọng vì Nanato-kun. Chính vì thế mà cô ấy mới ép mình làm những chuyện vượt quá giới hạn thông thường. Hệt như tôi và Reina-chan hồi mới gặp Nanato vậy. Chúng tôi đã hiểu lầm nhau, cứ thế mà cố gắng ép buộc cậu ấy. Thậm chí tôi còn từng hôn cậu ấy lên má ngay tại công viên nữa chứ.

“Đó là lý do tôi chỉ muốn kết thúc mọi chuyện.”

“…Cô định làm gì?”

“Một kết thúc rõ ràng. Nếu tôi hoàn toàn thất bại, tôi sẽ từ bỏ công việc này và không bao giờ xuất hiện trước mặt cô hay Nanato nữa.”

Chắc hẳn cô ấy đã cảm thấy bị dồn vào đường cùng lắm rồi mới đi xa đến mức này.

“Và cô chấp nhận điều đó sao?”

“Tất nhiên. Tôi không muốn mọi chuyện cứ kéo dài mãi cho đến khi tôi đánh mất chính mình.”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi thực sự cảm thấy mừng vì mình đã thay đổi công việc. Nếu không, kế hoạch của cô ấy có thể đã thành công và Nanato-kun đã bị cô ấy cướp mất khỏi tay tôi rồi.

“Thành thật mà nói, tôi phải cảm ơn cô. Không có cô, cô nàng đó có lẽ đã bắt đầu hẹn hò với Nanato rồi. Tôi chắc sẽ phát điên nếu thua cô ta.”

“Cô ấy là một người tốt mà.”

“Tôi không quan tâm cô cảm thấy thế nào. Tôi không thể chịu nổi cô ta.”

Tôi thực sự nghĩ họ có thể hòa hợp nếu chịu nói chuyện rõ ràng… Cách suy nghĩ của họ có thể khác biệt, nhưng họ lại có những xu hướng khá tương đồng.

“Nhưng nếu cô đã cảm thấy như vậy, thì chắc hẳn cô rất nghiêm túc với Nanato-kun.”

“Tất nhiên. Điều đó thì không cần phải nghi ngờ gì nữa.”

“Vậy thì tốt quá. Giờ thì tôi có thể giao Nanato-kun cho cô ngay cả khi tôi thua cuộc.”

Tôi không thể chấp nhận việc Nanato-kun không hạnh phúc với người mà cậu ấy chọn hẹn hò. Bởi vì như vậy, tôi sẽ phải hối hận vì đã không theo đuổi cậu ấy cả đời.

“Trông cô không tự tin lắm nhỉ.”

“Vì việc cậu ấy muốn hẹn hò với ai là lựa chọn của cậu ấy, không phải của tôi.”

“…Cô nói đúng. Chúng ta có thể tranh đấu bao nhiêu tùy thích, nhưng lựa chọn cuối cùng vẫn là của cậu ấy.”

Susuki-san muốn có một kết thúc rõ ràng, nhưng cũng có khả năng Nanato-kun sẽ không chọn ai trong số chúng tôi cả. Vẫn còn Reina-chan, và cậu ấy cũng có thể không chọn bất cứ ai.

“Tôi mừng vì cô là một người thẳng thắn như vậy. Ngay cả khi giờ tôi thua cuộc, tôi cũng không nghĩ mình sẽ có bất kỳ hối tiếc nào.”

“Cô cũng thẳng thắn sao?”

“Không hề. Dù sao thì, điều đó cũng chẳng có tác dụng gì với Nanato. Mọi chuyện cứ tự nhiên mà đến thôi.”

Đúng vậy, cô ấy nói đúng. Vì Nanato-kun quá tốt bụng, cậu ấy luôn chú ý đến xung quanh, nên bất kỳ cách tiếp cận không chân thành nào cũng sẽ thất bại.

“Lần tới khi ba chúng ta gặp lại sẽ là lần cuối cùng.”

“Tôi hiểu rồi.”

Susuki-san đang cố gắng kết thúc mọi chuyện. Có lẽ cô ấy đã hạ quyết tâm, mang theo một ý chí mạnh mẽ trong lòng. Và để tôi có thể ở bên Nanato-kun trong tương lai, tôi cũng nên làm điều tương tự.

*

[IMAGE: ../Images/001.jpg]

Chúng tôi đến vào giữa tháng 9, khi nhiệt độ bắt đầu giảm đi một chút. Hôm qua, tất cả các lớp đã quyết định sẽ làm gì cho lễ hội văn hóa, vì vậy việc chuẩn bị bắt đầu từ hôm nay. Vì các bạn cùng lớp của chúng tôi thực sự rất mong chờ, mọi thứ trở nên sống động hơn rất nhiều.

“Tsubasa, chúng ta đã quyết định làm gì cho lễ hội vậy?”

Vì Reina-chan đã nghỉ học ngày hôm qua vì bị ốm, nên cô bé đến hỏi tôi.

“Chúng ta sẽ mở một quầy nước tăng lực.”

“Quầy nước tăng lực ư?!” Cô bé có vẻ ngạc nhiên.

“Đó không phải là ý tưởng đùa ngớ ngẩn của Hirose sao?”

“Chúng ta muốn làm nhà ma, nhưng một lớp khác cũng muốn làm. Chúng ta đã thua họ trong trò oẳn tù tì, nên phải chọn phương án thứ hai.”

“Ngớ ngẩn thật…” Reina-chan lẩm bẩm một mình.

Thật lòng mà nói, tôi làm gì cũng được, miễn là tôi có thể ở cùng với Nanato-kun.

“Họ đang rất phấn khích với trang phục đấy,” tôi nói và cho Reina-chan xem vài bức ảnh.

“Ôi trời, thực ra chúng cũng khá dễ thương đấy chứ.”

Rõ ràng, đây là một điều phổ biến ở thành phố lớn này. Kiểu như những cô gái trẻ sẽ mặc trang phục gợi cảm để phát nước tăng lực. Và lớp chúng tôi đang cố gắng thực hiện điều đó.

“Không chỉ vậy, họ còn không dùng nước tăng lực mà tự pha chế thêm đá để tạo ra những thức uống đặc biệt riêng.”

“Chắc phải đủ ‘ngớ ngẩn’ để mọi người cùng chung tay, tôi đoán thế.”

Ban đầu tôi hơi lo lắng, nhưng giờ thì tôi bắt đầu thấy mọi chuyện có gì đó vui vui. Nanato-kun cũng có vẻ rất hào hứng với mấy bộ trang phục và mọi thứ.

“Chiba-san ơi! Cậu có ý tưởng nào hay ho cho trang phục của chúng ta không?”

Một cô bạn trong lớp, người được giao nhiệm vụ lo trang phục, đang tiến lại gần Reina-chan. Vài tháng trước, tôi chẳng thể tưởng tượng nổi cảnh này, vậy mà giờ đây nó đã trở thành một điều bình thường. Reina-chan hòa nhập vào lớp còn nhanh hơn cả tôi nữa. Hừm, một khi đã hiểu được con người thật của cậu ấy, mọi người rồi sẽ sớm cởi mở thôi. Cậu ấy chắc chắn sẽ kết thêm nhiều bạn mới ở lễ hội lần này. Khác hẳn với tôi, một đứa nhút nhát hơn cậu ấy một chút. Còn cả Yuzuyu-chan nữa, cậu ấy có thể nói chuyện với bất kỳ ai một cách dễ dàng. Có lẽ… có lẽ nếu không có Nanato-kun ở bên, tôi đã cô độc rồi. Trong lúc lòng dấy lên nỗi lo, tôi tự nhiên bước về phía cậu ấy.

“Nanato-kun…”

“Có chuyện gì thế, Tsubasa?”

Cậu ấy đang nói chuyện với vài người bạn, nhưng tôi đã thu hút được sự chú ý của cậu ấy. Tôi vui vì cậu ấy ưu tiên tôi, nhưng cũng thấy hơi áy náy vì làm mất vui.

“Đây là lần đầu tiên tớ chuẩn bị cho lễ hội nên không biết bắt đầu từ đâu…”

“Tớ cũng vậy mà. Cậu đừng lo lắng nhiều. Những người phụ trách sẽ hướng dẫn cậu phải làm gì, và cậu luôn có thể hỏi nếu còn việc gì cần làm.”

“Liệu tớ có bị lạc lõng không?”

“Tớ sẽ giải thích mọi thứ nếu cậu không chắc. Miễn là cậu muốn giúp,” cậu ấy xoa đầu tôi, cố gắng động viên.

Tôi mừng vì đã nói chuyện với cậu ấy. Điều đó thực sự giúp tôi yên tâm hơn rất nhiều.

“Cảm ơn cậu. Yêu cậu,” tôi nói ra cảm xúc của mình, không thể kiềm chế nổi.

Vì có nhiều người xung quanh, lẽ ra tôi phải giữ ý hơn, nhưng điều đó là không thể. Tôi sắp chạm đến giới hạn rồi…

Buổi học kết thúc trong ngày, và có vẻ các cô gái sẽ gặp nhau để bàn về lễ hội hôm nay. Thành viên ủy ban lễ hội của lớp chúng tôi, Konno-san, tràn đầy động lực, kéo theo cả những người không mấy hào hứng. Hình như chúng tôi phải quyết định trang phục càng sớm càng tốt, nên mọi người đang băn khoận mẫu nào sẽ là đẹp nhất. Reina-chan và Yuzuyu-chan cũng tham gia vào cuộc thảo luận đó, nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn.

“Tớ nghĩ chúng ta nên chọn hai màu. Thiên thần và ác quỷ, trắng và đen, thay vì một màu đơn lẻ.”

“Ý hay đó, Chiba-san. Như vậy chúng ta sẽ không bị giới hạn.”

Ý tưởng của Reina-chan đã giúp mọi người đi đến quyết định. Sau khoảng hai mươi phút, họ đã quyết định thêm nhiều chi tiết, và cuộc thảo luận kết thúc. Vì lát nữa tôi có việc, nên kết thúc sớm thế này cũng giúp tôi bớt căng thẳng phần nào.

“Này, Shiroki-san?”

Khi mọi người bắt đầu rời khỏi lớp, một người bạn cùng lớp của tôi, Yoshino-san, đã chặn tôi lại.

“Amami-kun đang hẹn hò với Chiba-san, nên có lẽ cậu không nên tỏ ra thân mật với cậu ấy như vậy đâu.”

“Hả?”

“Đúng vậy, và vì họ quá nổi bật, nên mọi người đều tò mò về chuyện này.”

Konno-san cũng tham gia sau Yoshino-san, nhìn tôi đầy vẻ tò mò. Các bạn học khác còn ở lại cũng vậy. Kể từ khi Reina-chan đăng bức ảnh và lời chú thích đặc biệt đó, các bạn cùng lớp của chúng tôi đã cho rằng họ là một cặp. Nhờ đó, tôi bị cô lập, vì tôi không thể dính lấy Nanato-kun như trước nữa.

“Tớ không hề…”

“Tớ cũng thấy họ rất thân mật hôm nay nữa. Tớ tò mò ghê.”

Giải thích chuyện này quá khó. Sẽ mất rất nhiều thời gian, và tôi không biết liệu họ có tin tôi không. Không ổn rồi… Mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ theo đà này.

“Nanato và tớ đã chia tay rồi.”

“Cái gì?!”

Tôi không biết nói gì, khi lời của Reina-chan vang lên cắt ngang không khí.

[IMAGE: ../Images/..]

“Vậy thì không có vấn đề gì cả. Thậm chí bọn mình còn là bạn thân, mình rất tin tưởng cậu ấy.” Reina-chan nhẹ nhàng vòng tay qua vai tôi, nở một nụ cười rạng rỡ.

“À… ra vậy…”

“Xin lỗi cậu, đáng lẽ mình phải công khai chuyện này sớm hơn mới phải.”

“K-Không đâu, chắc là khó nói lắm mà, cậu đừng lo.”

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, các bạn học trong lớp bắt đầu ra về. Tuy nhiên, tôi và Reina-chan vẫn ở lại.

“Reina-chan…”

“Đừng bận tâm chuyện đó. Mớ hỗn độn này là do mình gây ra, nên mình chỉ làm rõ mọi chuyện thôi.”

Tất cả là vì chúng tôi đã không hiểu nhau, dẫn đến tình huống khó xử này.

“N-Nhưng…”

“Mình không sao. Là mình đã không công bằng. Thật lòng, xin lỗi vì tất cả rắc rối nhé.”

Tuy cô ấy nói vậy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận giọng nói của Reina-chan đang run run. Chắc chắn việc công khai mọi chuyện trước mặt các bạn trong lớp đã lấy đi của cô ấy rất nhiều sức lực.

“Cảm ơn cậu, Reina-chan.”

“Mình không thể để cậu phải chịu khổ vì sai lầm của mình được. Mình sẽ chịu trách nhiệm.”

“Nhưng cho dù vậy, mình cũng đã quá dựa dẫm vào cậu ấy rồi.”

“Không sao đâu, mình hiểu cảm giác của cậu mà.”

Từ trước đến nay chưa từng có ai thấu hiểu cảm xúc của tôi đến vậy, nên khi nhận được sự đồng cảm này, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.

“Vậy là một vấn đề đã được giải quyết rồi phải không?”

“Ừm. Giờ thì không ai dám xen vào chuyện của chúng ta nữa đâu.”

“Vì mình đã nói rõ rồi mà,” Reina-chan nói, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, và bật khóc cùng. Tôi hiểu cảm giác của Reina-chan, cái nỗi đau mà cô ấy đang gánh chịu… cứ như thể chính tôi cũng đang cảm nhận được nó vậy. Vì chuyện này mà tôi đã đến chỗ làm muộn, nhưng tôi không hề hối hận. Tôi đã dành thời gian quý báu này cho người mình trân trọng, và đó sẽ mãi là một kỷ niệm không thể thay thế.

1Tác giả, làm ơn biến đi. Hãy để người xấu bị nhận diện là người xấu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận