Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 3: Tình yêu, kẻ bám đuôi và những ảo tưởng khác

0 Bình luận - Độ dài: 10,375 từ - Cập nhật:

Vui lòng theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội hoặc ủng hộ chúng tôi tại Patreon:

https://www.patreon.com/CClawTrans

**Phần 1:**

Trong cửa hàng đồ ăn nhanh gần trường, ba bóng người đang ngồi cạnh cửa sổ.

Một chàng trai hoàn toàn nhạt nhòa - Kiryuu Keiki.

Một nam thần với nụ cười hiền hậu - Akiyama Shouma.

Và một cô bé tóc buộc hai bên đuôi ngựa xinh xắn - Ootori Koharu.

Buổi tan học. Sau khi hoạt động câu lạc bộ của Shouma kết thúc, họ gặp nhau và cùng vào quán. Shouma vì đói sau giờ luyện tập liền gọi một combo burger, cô gái dạ dày nhỏ bé gọi món khoai tây chiên quen thuộc, còn Keiki chọn đĩa gà viên. Shouma ngồi cạnh cửa kính cùng Koharu, Keiki thì ngồi đối diện. Để giấu chiếc nơ biểu tượng niên khóa khỏi Shouma, Koharu kéo hết khóa áo hoodie lên.

*“Ván playoff thứ ba ở Olympic...”*

*“Đúng là một trận chiến nảy lửa. Chứng kiến đội tuyển Nhật giành huy chương khiến mình xúc động thật sự.”*

Cuộc trò chuyện của họ xoay quanh đủ thứ chủ đề: từ tennis đến chuyện trong trường, rồi những điều linh tinh đời thường.

*Liệu có lý do gì để mình ở đây không nhỉ...?* - Keiki ngậm ngùi nhai miếng gà viên nghĩ thầm.

Hai người đối diện đang hào hứng nói chuyện chẳng chú ý gì đến cậu. Thế nhưng chính Koharu đã yêu cầu Keiki đi cùng. Đột ngột ở riêng với người mình thầm thương là trở ngại quá lớn với cô bé. Keiki hoàn toàn thấu hiểu cảm giác ấy nên đã nhận lời.

*“Akiyama-senpai, trên má anh dính tương rồi đó.”*

*“Hả? Thiệt hả?”*

*“Anh ngồi yên chút xíu.”* Koharu dùng khăn giấy lau sạch vệt tương.*

Hành động này đối với bất kỳ chàng trai nào cũng đều mỹ mãn như cảnh yêu đương lãng mạn. Và quả nhiên, khiến Shouma có chút ngượng ngùng. Nhưng Keiki - kẻ đã hai lần phỏng tay vì ứng viên Lọ Lem hóa ra biến thái - chỉ có thể nhìn cảnh này bằng ánh mắt của một thanh niên FA.

*Đôi oan gia đáng ghét, phát nổ luôn cho rồi!*

*“Hay nói đúng hơn... hai người ta đang bị hoàn toàn lãng quên đây này?”*

Dù vậy, Keiki vẫn mừng thầm vì hai người đã thân thiết đến thế chỉ trong thời gian ngắn. Một khi Koharu viên mãn chuyện tình cảm, nhiệm vụ “thần ái tình” của cậu sẽ kết thúc và tự do trở về.

Ôi cái thuở tự do! Đáng tiếc, mọi chuyện không đơn giản như Keiki hằng mong. Bởi lẽ, Akiyama Shouma là một lolicon chính hiệu, còn Ootori Koharu thực chất chẳng phải **hậu bối** mà là **tiền bối** của anh ta. Thế nên, họ phải dùng biện pháp cực đoan: Giấu kỳ hiệu niên khóa trên nơ. Cho tới giờ người được Koharu yêu thầm vẫn không hề biết cô bé... thực sự lớn tuổi hơn anh mình.

---

**Phần 2:**

Sau giờ học, lớp 2B hiện lên hai bóng dáng.

Một thanh niên phổ thông tên Kiryuu Keiki.

Và một bạn nữ tóc nâu đỏ buộc lệch với phong cách ăn vận sặc sỡ: Nanjou Mao.

Họ đang làm gì? Khi vị "hoàng tử" của chúng ta ngoan ngoãn ngồi trên ghế thì Mao vẫn miệt mài phác thảo chân dung cậu. Kết thúc giờ sinh hoạt, Keiki bị đơn phương chỉ định làm người mẫu và buộc phải nghe theo.

Xin trích diễn đạt ngắn từ đối thoại đẫm mùi đe dọa:

*“Này Kiryuu. Chiều nay rảnh không?”*

*“Hôm nay mình đúng là không có kế hoạch gì thật.”*

*“Mình đang cần nguồn tư liệu mới cho ấn phẩm sắp tới, cậu làm mẫu giúp nhé?”*

*“Không cách nào đồng ý được.”*

*“Nếu không giúp thì Keeki-chan quý giá của tôi có thể bị đám đàn ông hộ pháp chiều chuộng đó nhỉ?”*

*“Thằng Keeki-kun đó không liên quan gì tới tôi, kệ nó đi.”*

*“Kể cả khi tôi chia sẻ tác phẩm ấy với toàn bộ nữ sinh lớp mình?”*

*“Cô đến từ Địa phủ đúng không?!”*

Và Keiki đành đầu hàng vô điều kiện. Giờ đây, cậu chỉ còn biết ngồi im với một cô gái trong lớp học...

trong căn phòng học yên tĩnh này. Lẽ ra, những cảnh tượng thế này phải trở thành một trang lãng mạn trong cuốn nhật ký thanh xuân của cậu mới phải. Ấy vậy mà, cậu lại đang kẹt cứng nhìn con mụ phù thủy trước mặt cắm cúi vẽ truyện đam mỹ. Mặc dù vậy, Nanjou Mao bên ngoài vẫn là một mỹ nhân đáng để ngắm nhìn. Đôi mi dài, đôi môi đầy đặn, chiếc cổ trắng ngần… Mỗi lần cô ấy lướt qua tầm mắt, Keiki lại thấy cô ấy đúng là một cô gái, chứ không phải “phù thủy”.

Khi Keiki ngoan ngoãn ngồi im như một người mẫu, bàn tay cô gái bỗng dừng lại.

“Xong chưa?”

“Phần chính diện thì xong rồi. Nhưng tôi thực sự muốn có thêm vài biến thể nữa.”

“Ưm… tôi phải làm gì đây?”

“Hay cậu cởi đồ đi?”

“Cái gì cơ?”

“Không cởi đồ thì có ý nghĩa gì đâu.”

“Cởi… cởi nửa trên thôi chứ?”

“Cậu nói cái gì thế? – Phải cởi sạch chứ.”

“Cô đang nói cái quái gì vậy?!”

“Chậc, vẫn không được à.”

“Đương nhiên là không rồi. Cởi đồ ngay trong lớp học này thì tôi thành biến thái mất.”

“Thôi được, vậy thì đành chịu vậy. Cậu có thể xoay nghiêng không? Tôi muốn vẽ góc nghiêng của cậu.”

“……Được thôi.”

Sau đó, một khoảng thời gian khá lâu nữa lại trôi qua trong im lặng.

“……Này, Nanjou?” Keiki hỏi.

“Chuyện gì?”

“Thì… chụp ảnh có phải tiện hơn không?”

“Chụp thì cũng được thôi, nhưng vẽ trực tiếp sẽ đẹp hơn nhiều. Với lại, vẽ người thật cũng là một cách rèn luyện tốt. Nó giúp tôi vẽ khá hơn hẳn đó.”

“Tôi thấy kỹ năng vẽ của cô đã rất giỏi rồi mà,” Keiki nói.

“Kỹ năng thì không có giới hạn. Và không bao giờ là thừa khi ôn lại những điều cơ bản.”

“Thật vậy sao?”

“Không phải tôi lấy cớ này để ở riêng với cậu đâu nhé, đừng có hiểu lầm.”

“Ai mà thèm hiểu lầm mấy chuyện đó chứ?” Keiki lầm bầm, và ngay lập tức nhận về một ánh lườm từ Mao.

Cái quái gì vậy…?

Là một nam sinh trung học bình thường, chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò, Keiki hoàn toàn không thể hiểu nổi con gái.

“Này, cô không cần bản phác thảo của Shouma nữa à?”

“Ừm, không cần. Một ikemen như cậu ta thì dễ vẽ lắm. Vẽ mấy người có khuôn mặt bình thường như Kiryuu mới khó hơn nhiều.”

“Một khuôn mặt bình thường…”

“Hay là cậu nên biết ơn vì nó không phải là khuôn mặt xấu xí đi?”

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe một câu đáp lại như vậy đấy.”

Cô có thật sự nên nói những lời đó với người đang tốt bụng làm người mẫu cho mình không…?

“Nhưng, về truyện đam mỹ thì tôi thực sự rất biết ơn điều đó. Ghép đôi hai ikemen thì chẳng có gì thú vị cả, và vì Keiki có mặt trong truyện, điều đó càng làm cho ikemen Shouto nổi bật hơn.”

“Vậy là lý do duy nhất để Keiki-kun tồn tại là để làm cho Shouto trông đẹp hơn, nhỉ?”

“Cậu có muốn được sinh ra làm một ikemen không, Kiryuu?”

“Thì, tôi chắc chắn sẽ không phàn nàn gì cả.”

“Thật sao?”

“Tôi dám chắc là cô không hiểu cảm giác đó đâu.”

“Sao lại thế?” Nanjou hỏi.

“Cô đã là một mỹ nhân rồi mà, biết không?”

“Hả…?”

Mọi thứ dừng lại. Cả thời gian và bút chì của Mao.

Với đôi má hơi ửng hồng, cô nheo mắt lại.

“Kiryuu đúng là một tên ngốc mà.”

“Hả, tại sao? Lẽ nào bị sỉ nhục là phần thưởng cho việc tôi khen cô sao?”

Hít một hơi sâu, Mao quay lại với công việc. Và một người nào đó không hề nhận ra đôi môi cô đã bắt đầu run nhẹ.

“Thôi được, lần sau tôi sẽ vẽ cậu trông ngầu hơn một chút trong tác phẩm mới.”

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể vui nổi về điều đó.”

“Mà này, đam mỹ không chỉ có mỗi chuyện ghép đôi con trai với nhau đâu nhé.”

“Sao tự nhiên lại đổi chủ đề thế?”

Keiki chẳng có chút hứng thú nào với những chi tiết phức tạp của đam mỹ. Nhưng nhìn thấy Mao lại bắt đầu nói chuyện với vẻ mặt vui vẻ, Keiki thực sự thấy cô ấy dễ thương.

Khuôn mặt cô ấy khi nói về

Thứ cô ấy thích thì tuyệt thật đấy, dù nội dung những câu chuyện của cô ấy thì rõ ràng là không. Nếu cuộc trò chuyện này không xoay quanh đam mỹ thì chắc chắn cô ấy còn cuốn hút hơn nhiều. Keiki thực sự không muốn nghe thêm về việc một nụ hôn sâu, nồng cháy giữa hai chàng trai lại là điều tuyệt vời nhất đối với cô ấy.

Cô ấy xinh đẹp, lại là kiểu ngoài lạnh trong nóng (Tsundere), đôi khi còn rất ngọt ngào, và gương mặt khi cười thì đáng yêu đến mức bất công. Thế nhưng, toàn bộ thế giới của cô ấy lại xoay quanh truyện tranh đam mỹ. Thật đáng tiếc. Chỉ một khuyết điểm nhỏ như vậy cũng có thể phá hỏng hoàn toàn hình tượng một người, và cô ấy chính là một ví dụ điển hình.

“Vậy, Kiryuu.”

“Ừm?”

“Có một cô gái mà Akiyama khá thân thiết, đúng không?”

“……”

“Tớ sẽ coi sự im lặng đó là đồng ý nhé.”

“Cậu đang nói gì vậy? Tớ không biết.”

“Không cần nói dối đâu. Tớ đã thấy rồi mà. Lúc hai người đang vui vẻ ăn cùng nhau trong nhà hàng đó.”

“Vậy là cậu đã thấy rồi…”

“Cô bé đó đúng là bạn gái hoàn hảo cho một kẻ cuồng trẻ vị thành niên (Lolicon). Hai người họ đang hẹn hò à?”

Mao từng nói với Keiki rằng cô ấy sẽ cố gắng cản trở bất kỳ mối quan hệ nào giữa cậu và một cô gái khác. Nếu Keiki hẹn hò với một cô gái, cậu sẽ dành ít thời gian cho Shouma hơn, điều này sẽ làm giảm tư liệu cho truyện tranh đam mỹ của cô ấy. Mặc dù điều tương tự cũng sẽ xảy ra nếu Shouma bắt đầu hẹn hò với một cô gái. Một khi tin Shouma và Koharu hẹn hò lộ ra ngoài, cô ấy có thể trở thành vật cản. Và nếu điều đó xảy ra, Keiki sẽ thất bại trong vai trò thần tình yêu của Koharu, và cô ấy chắc chắn sẽ tung ra bức ảnh nguy hiểm chụp cậu và Sayuki. Bức ảnh đó chụp cảnh hai người họ có vẻ thân thiết quá mức. Nếu nó lan truyền trên mạng, cuộc sống xã hội của cậu sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Vì vậy, Keiki đi đến một kết luận: Cậu phải đánh lừa Mao ngay tại đây, nếu không thì mọi chuyện sẽ đổ bể.

“Ừm, tớ không nghĩ là họ đang hẹn hò đâu. Cả hai chỉ đơn giản là vui mừng vì có thêm một người để trò chuyện về tennis thôi.”

“Hửm? ……Còn cậu thì sao?”

“Ơ, tớ á?”

“Ngoài Hội trưởng câu lạc bộ và Yuika, dạo này cậu thân thiết một cách lạ lùng với Phó hội trưởng Hội học sinh, đúng không?”

“……”

“Vậy cậu đang hẹn hò với Fujimoto Ayano à?”

“Không, tớ không có. Tớ thật sự không có.”

Fujimoto Ayano không phải Cô bé Lọ Lem. Thay vào đó, cô ấy chỉ là một người bị kích thích bởi mùi hương. Keiki cho rằng việc cậu bị ép uống thuốc ngủ chỉ vì cô ấy muốn có quần lót của cậu là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Cô ấy chỉ quan tâm đến cậu vì cô ấy bị kích thích bởi mùi hương của cậu. Hoàn toàn không có tình cảm lãng mạn nào cả. Nhưng Mao hẳn đã hiểu nhầm sự thân thiết của Ayano với Keiki là họ đang yêu nhau.

“Thật sao? Thôi được rồi, đúng như tớ đã nói với cậu trước đây, thân thiết với con trai thì tốt, nhưng con gái thì không được phép.”

“Tớ biết rồi, tớ biết rồi… Dù tớ không hiểu tại sao cậu phải làm quá lên như thế.”

“Thật ư~? Nếu cậu đã nói vậy…”

Mao đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên cạnh Keiki rồi lại ngồi xuống. Không phải trên ghế mà là trên đùi cậu. Quay mặt về phía cậu, như thể đang ngồi cưỡi lên người cậu vậy. Và nếu như vậy vẫn chưa đủ, cô ấy còn vòng tay qua cổ Keiki. Bất ngờ thấy mình ở một tư thế như thể bị dính chặt vào Mao, Keiki trong cơn bối rối nghĩ rằng trông họ chắc hẳn giống một cặp đôi lắm.

Và, khi thấy mình ở khoảng cách đủ gần để hôn Mao, Keiki nuốt khan.

“Ư-Ưm… Nanjou-san? Chuyện này là sao vậy?”

“Tất cả là để lấy dữ liệu cho tớ. Tớ muốn xem biểu cảm xấu hổ của Keiki khi Shouto dồn cậu vào chân tường.”

“T-Thật vậy sao?”

“Đúng thế. Nên đừng nhìn đi chỗ khác nhé?” Nói rồi, Mao lại ghé sát hơn, mặt cô ấy gần như chạm vào mặt Keiki.

Có thể là mùi nước hoa của cô ấy, nhưng một mùi hương ngọt ngào đã tấn công não bộ của Keiki. Dù biết rằng cô ấy chỉ đang diễn kịch, nhịp tim cậu vẫn không thể chậm lại. Trông cô ấy thật sự như đang định hôn —

“—!”

Keiki đành chịu, nhắm mắt lại.

231.jpg

“…Này, tôi đã bảo cậu đừng có nhìn đi chỗ khác mà.”

“Hả?!”

Có lẽ vì hơi bực mình với cậu, Mao nhéo mũi Keiki. Khi cậu mở mắt ra, Mao nhìn cậu đầy vẻ tinh nghịch, thích thú.

“Hì hì hì. Cậu thật sự nghĩ… tôi sẽ hôn cậu sao?”

“K-Không, không phải vậy…!”

“Chà, tôi mừng vì cậu đã phản ứng như vậy. Đúng rồi đó. Cứ y như Keiki vậy. Tôi thấy như mình có thể vẽ ra một bản thảo tuyệt vời sau chuyện này.”

“…Tôi mừng vì mình có thể giúp ích được.”

Nghe Keiki nói vậy, Mao khẽ khúc khích cười vui vẻ. Ngay sau đó, cô thu dọn đồ đạc, nhét sổ tay vào cặp và quay người lại, nói “Được rồi.”

“Cảm ơn cậu hôm nay nhé, Kiryuu. Đây là phần thưởng của cậu.”

Cô thổi một nụ hôn gió cho cậu rồi vui vẻ rời khỏi phòng học. Chắc là cô sẽ về thẳng nhà và bắt tay vào bản thảo của mình.

“…Thật sự bất ngờ đấy. Mình cứ nghĩ là cô ấy định hôn mình thật.”

Việc nhìn thấy đôi mắt ướt át và đôi má ửng hồng của Mao đã hoàn toàn làm Keiki mất khả năng suy nghĩ. Vẻ mặt của cô ấy lúc đó cứ như thể cô ấy thật sự đang yêu Keiki vậy.

“Hành động như thế với một chàng trai mà cô ấy thậm chí chẳng có tình cảm… Mao chắc chắn là phải yêu đam mỹ lắm đây.”

Rốt cuộc thì cô ấy muốn có chất liệu mới cho đam mỹ đến mức nào chứ…?

Đáng tiếc, cậu trai chẳng hề hay biết rằng cô gái nọ đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa, mặt đỏ bừng bừng vì đã chạm tới giới hạn của mình.

**Phần 3:**

Ngày hôm đó, Keiki và Koharu đang đứng trước cổng trường sau giờ học. Lịch trình hôm nay là một buổi hẹn hò sau giờ học. Hôm nay là một ngày mà một cậu trai nọ không có hoạt động câu lạc bộ quần vợt. Mục tiêu của họ hôm nay là làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa Koharu và cậu trai đó: Shouma.

Việc ở riêng với người mình yêu hiện tại vẫn là một rào cản quá lớn đối với Koharu, đó là lý do tại sao họ quyết định một buổi hẹn đôi. Dù vậy…

“Ootori-senpai, chị có lo lắng không?”

“C-Cậu có tin không nếu tôi nói là không?”

“Hoàn toàn không, không hề. Ngay cả giọng chị cũng hơi run run kìa. Thư giãn đi, thư giãn đi.”

Trong lúc họ chờ đợi, người thứ ba đã đến: Một nữ sinh tóc đen. Chiếc nơ trên đồng phục cho biết cô ấy học năm nào. Màu xanh dương, nói chính xác, có nghĩa là cô ấy là học sinh năm ba. Mỗi bước chân của cô gái, mái tóc đen dài và bộ ngực đồ sộ của cô lại rung rinh. Cô gái ngực lớn tên là Tokihara Sayuki. Cô là hội trưởng câu lạc bộ thư pháp, và nhiều người coi cô là một Onee-san xinh đẹp.

“Tôi có làm hai cậu đợi lâu không?”

“Không, không sao đâu.”

Lý do Keiki mời Sayuki rất đơn giản: Ngực khủng của cô ấy.

Nếu Keiki mời Yuika, thì lolicon (Shouma) có thể đã nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhỏ nhắn của cô bé. Ngực khủng là kẻ thù tự nhiên của một lolicon.

“Tôi thật sự rất vui vì cậu đã mời tôi. Tôi chưa đi hẹn hò với Keiki-kun kể từ lần chúng ta đến quán cà phê đó.”

“Nhưng lần này chúng ta không đi một mình,” Keiki nói, ra hiệu về phía cô gái mặc áo hoodie đứng đằng sau cậu.

Và, nhìn thấy người đó, Sayuki ngạc nhiên kêu lên.

“Ồ, không phải là Ootori-san sao.”

“Chị quen cô ấy sao, Sayuki-senpai?”

“Chúng tôi học cùng lớp năm nhất mà. Sao Keiki-kun lại quen cô ấy…? Á?! Đ-Đừng nói là, Keiki-kun là một lolicon—”

“Chị nhầm rồi.”

“Tôi nghe nói sẽ có bốn người tham gia, nhưng liệu Ootori-san cũng đang nhắm tới Keiki-kun sao?”

“Không, Kiryuu-kun không phải là mục tiêu của tôi. Huống hồ cậu ấy còn không phải là gu của tôi.”

“Chuyện đó cũng phải. Cậu ấy thật sự không có nhiều sức hút.”

“Đúng vậy. Tôi thà thích một người có tương lai triển vọng hơn.”

“À… Hai người… Hai người đang vui vẻ trêu chọc hậu bối của mình đấy à?”

“Hì hì, bọn tôi chỉ đùa thôi mà. Keiki-kun cũng có những điểm tốt chứ bộ?”

“Đúng vậy đó. Tôi nghĩ Kiryuu-kun là một người tốt.”

“Khi chị nói như vậy, nghe cứ như tôi không phải là một người tốt mà là một người…”

Bản dịch đã được thực hiện theo yêu cầu về phong cách và bảng thuật ngữ:

"Chuyện đó không quan trọng đâu..."

Cậu chợt nhớ đến bài báo mạng đã đọc

với tiêu đề 'Con gái thật sự rất đáng sợ'.

Trong lúc hai cô gái vẫn đang trêu chọc cậu,

Shouma đã chạy tới.

"Xin lỗi vì đến muộn. Công việc trực nhật

hơi bị delay chút xíu."

"Chúng em đâu có đợi lâu đâu,

Akiyama-senpai."

Nghe cụm từ đó, Sayuki nghiêng đầu ngơ ngác.

"Akiyama-senpai...? Ơ nhưng mà,

Ootori-san đang là năm ba - Ực?!"

Keiki nhanh chóng bịt miệng cô

trước khi cô kịp thốt ra từ cấm kỵ.

Dù hơi choáng ngợp bởi sự mềm mại

đôi môi cô gái, cậu không thể để cô nói thêm.

"Có chuyện gì vậy Keiki?" Shouma hỏi.

"Không có gì! Sayuki-senpai định nói mấy trò

đùa dở hơi nên em ngăn cô ấy lại thôi!"

"Vậy sao? Hai người thân thiết thật đấy."

Keiki dễ dàng qua mặt được. Thứ duy nhất

Shouma thiếu trong đời chính là một người bạn thẳng thắn.

"Được rồi, mọi người đã tụ tập đủ rồi,

chúng ta lên đường thôi."

"Ừ, đi nào."

Shouma và Koharu bước qua cổng trường,

Keiki và Sayuki đi phía sau với khoảng cách xa hơn.

Tay Keiki vẫn đang che miệng Sayuki,

má cô gái ửng hồng lên. Chỉ khi chắc chắn

Shouma không nghe thấy, cậu mới buông tay ra.

"Đột nhiên bịt miệng con gái như thế...

thật thô lỗ. Nhưng chính điều đó khiến

Keiki trở nên tuyệt vời. Em làm chủ nhân của chị nhé?"

"Từ chối."

Cô nàng masochist biến thái vẫn chẳng thay đổi.

Có vẻ cô ấy thực sự thích thú với điều đó.

"Nhưng mà sao Ootori-san lại gọi

Akiyama-kun là 'Senpai'?"

"Do một số tình huống đặc biệt.

Cô ấy đã trở thành học sinh năm nhất

nhân dịp này."

"Chị không hiểu lắm nhưng mà..."

Cậu giải thích tình hình bằng giọng nhỏ,

bao gồm cả khuynh hướng yêu trẻ vị thành niên

của Shouma và kế hoạch ghép đôi anh ta với Koharu.

"Tóm lại là Akiyama-kun nghĩ Ootori-san

là hậu bối của mình. Cô ấy đang giấu việc

mình lớn tuổi hơn vì Akiyama-kun thích gái nhỏ.

Hiểu rồi."

"Đúng như vậy."

"Chị sẽ giữ bí mật trước mặt Akiyama-kun.

Nhưng đổi lại chị muốn được ăn yakinuku Thái."

"Cảm ơn sự ủng hộ của chị."

Một bữa thịt nướng là cái giá quá hời

để bảo vệ trái tim thiếu nữ đang yêu.

"Giờ thì chị hiểu tại sao em mời chị

thay vì Koga-san rồi."

"Xin lỗi vì đã lợi dụng chị, Sayuki-senpai...

Chị không giận chứ?"

"Chị là kiểu con gái vui sướng

khi bị em sử dụng như thế này.

Đây là phần thưởng cho chị đấy."

"Ra vậy."

"Nhưng còn Nanjou-san?

Sao em không mời cô ấy?"

"Nếu là Nanjou thì có khi còn nguy hiểm hơn Yuika."

Bởi cô ấy sẽ cố hết sức phá rối

mối quan hệ của Shouma và Koharu.

Nhưng Keiki đoán chuyện đó sớm muộn cũng xảy ra.

Vấn đề là Koharu khó lòng giữ bí mật

về tuổi thật thêm lâu nữa.

"Vì thế em đang cố gắng đẩy nhanh

tiến độ trước khi bí mật bị lộ."

Nếu thành công, Shouma có thể thay đổi

quan điểm về "loli hợp pháp" và chấp nhận Koharu.

Hy vọng rằng tình cảm đủ sâu đậm sẽ khiến

anh ta không từ chối như những lần tỏ tình trước.

Buổi hẹn hôm nay chính là mấu chốt

trong kế hoạch của Keiki.

Điểm đến của họ là sân bowling gần ga tàu.

"Này Keiki-kun."

"Dạ, Sayuki-senpai?"

"Chị chưa kịp nói với em,

đây là lần đầu tiên chị đi chơi bowling."

"Thật là một lời thú nhận gây sốc.

Chị thực sự chưa từng chơi bowling bao giờ?"

"Không phải khoe khoang đâu,

nhưng chị hoàn toàn không có năng khiếu thể thao.

Thành thật mà nói, chị rất ghét vận động."

Mỗi khi các bạn nữ trong lớp rủ đi chơi, tớ đều kiếm cớ từ chối.”

“Ồ…”

Hóa ra Sayuki cũng có điểm yếu, nào là dở khoản dọn dẹp, lại kém cả thể thao… Dù vậy, mọi thứ đều bị lu mờ đi khi cô nàng nghiêm túc luyện thư pháp.

“Ơ? Nhưng sao hôm nay cậu lại đồng ý lời mời của tớ?”

“Cái đó… ừm, vì Keiki-kun đã mời mà…”

“Hả? Ý cậu là—”

Thấy Sayuki ngước lên nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi, Keiki không khỏi thấp thỏm chờ đợi một câu trả lời ngọt ngào.

“Nếu chủ nhân đã lên tiếng, đến chó cũng phải dám chiến đấu với gấu.”

“Chúng ta đang so sánh chơi bowling với việc đánh nhau với gấu sao? Mà tớ cũng đâu phải chủ nhân của cậu.”

Cái cảm giác mong đợi ngọt ngào vừa rồi tan biến ngay lập tức.

Chuyện này là lần thứ mấy rồi không biết?

Sau khi mọi người đã có mặt tại sân bowling, ai nấy đều thuê giày, chọn bóng và chuẩn bị cho vòng đấu bắt đầu. Keiki và Sayuki đứng cùng một bên đường băng, còn Shouma và Koharu thì ngồi đối diện. Khi trò chơi bắt đầu, Sayuki liền đề nghị một cuộc thi đấu.

“Chơi bình thường thì chẳng có gì vui cả, vậy chi bằng chúng ta phạt người về chót thì sao?”

“Em thấy nghe có vẻ thú vị đó, nhưng như vậy có ổn không ạ? Sayuki-senpai, đây là lần đầu chị chơi mà phải không?”

“Không sao cả. Miễn là tớ thắng thì mọi chuyện đều ổn.”

“Cái người này… đúng là tự mình giương cờ đầu hàng mà…”

“Đúng vậy, xem ra kết quả đã định sẵn rồi.”

Thấy Sayuki tự tin một cách không có cơ sở, hai cậu con trai gật đầu nhìn nhau.

“Hì hì, chưa biết chừng đâu nha. Đúng là tớ cực kỳ kém thể thao, nhưng lần này còn có cả Ootori-san nữa đó!”

“Hả, em á?”

“Ootori-san chắc chắn không thể chơi bowling giỏi được. Với thân hình đó của cậu thì có cầm nổi quả bóng bowling không vậy?”

“Không cần lo lắng đâu. Có những quả nhẹ hơn mà.”

Mặc dù trông như một đứa trẻ, cô bé lại cư xử như người lớn, không hề đáp lại lời khiêu khích rõ ràng của Sayuki. Nhận thấy điều đó, Keiki tự hỏi liệu hai người họ có thực sự cùng tuổi không.

“Sayuki-senpai, vậy hình phạt sẽ là gì ạ?”

“Người đứng nhất sẽ có quyền vẽ bất cứ thứ gì lên mặt người về chót. Một cái biệt danh đáng xấu hổ chẳng hạn. Và trên đường về nhà không được tẩy đi.”

“Nghe có vẻ phiền phức ghê…”

“Và thêm nữa, người đứng nhất còn có quyền ra lệnh cho người đứng thứ ba.”

“Thế chẳng phải còn tệ hơn cả về chót sao?”

Keiki rùng mình một cái, tưởng tượng ra cảnh nếu Sayuki mà về nhất thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

“Em không sao, nhưng còn Koharu-chan thì sao?”

“Nghe có vẻ thú vị đó, nên em tham gia.”

“Vậy là mọi chuyện đã được quyết định rồi.”

Với thỏa thuận đó, mọi người đều đồng ý với trò chơi phạt và ván bowling bắt đầu, nhưng với một diễn biến không thể đoán trước.

“Lại một cú strike nữa! Koharu-chan tuyệt quá!”

“Thiệt tình, Ootori-san đỉnh thật đó.”

“Không thể nào…”

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Koharu đang dẫn đầu.

“Cha em thích chơi bowling, nên em thường đi chơi bowling với gia đình.”

“À, ra là vậy.”

“Sao có thể như thế được chứ…?”

Đối mặt với trở ngại bất ngờ này, mặt Sayuki hoàn toàn căng thẳng. Mặc dù Keiki đã dạy cô những điều cơ bản, nhưng kỹ năng thể thao gần như không tồn tại của cô đã lộ rõ, và việc tránh khỏi hình phạt sắp tới đang ngày càng trở nên bất khả thi.

“…Nhưng đúng là Shouma. Cậu ta chẳng hề tỏ ra chút hứng thú nào với vòng một của Sayuki-senpai.”

Mỗi lần cô ném bóng bowling, bộ ngực cô lại rung chuyển dữ dội. Cứ như thể chúng có một lực hấp dẫn riêng, và không một chàng trai tuổi thiếu niên bình thường nào có thể

tránh đi ánh mắt. Thế nhưng, Shouma vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Koharu.

“Nhắc mới nhớ, Koharu-chan này.”

“Dạ?”

“Em nói em yếu với ánh nắng mặt trời đúng không? Thế mà mặc áo hoodie kín mít ở đây, em không thấy nóng sao?”

“?!”

Mặc dù Shouma hoàn toàn không có ác ý gì, Koharu vẫn bắt đầu cuống quýt lên, còn Keiki thì cứng họng chẳng biết nói gì. Dù từ góc nhìn của Shouma, đây là một câu hỏi khá hợp lý. Trong tình thế ngặt nghèo này, Koharu vội vàng viện cớ.

“Ừm, thì, tại… tại vì ngực em bé xíu, nên… nên em ngại lắm…”

“Guh ha?!” Nghe câu trả lời của Koharu, Shouma hét lên như thể bị bắn vào ngực.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Shouma trông như một vị phật đã đắc đạo.

“Keiki, cậu nghe thấy không? Cái câu nói dễ thương của Koharu ấy.”

“Nghe chứ, nghe chứ. Ai cũng có vấn đề riêng mà, thôi kệ đi.”

Cô bé không chỉ giải quyết được tình huống khó xử mà còn tăng điểm thiện cảm với Shouma.

Ootori Koharu—quả là một người phụ nữ nguy hiểm.

“…Akiyama-kun đúng là đồ biến thái mà, từ đầu đến chân.”

“Nhưng vẫn không thể bì được với Sayuki-tiền bối đâu.”

Ngay cả một kẻ yêu trẻ vị thành niên cũng phải chịu thua trước một người phụ nữ cực kỳ masochist, mong muốn được một chủ nhân sở hữu.

“Cơ mà, tôi không ngờ Shouma lại tệ hơn cả tôi.”

“Thật ra, tôi trước giờ chơi bowling khá dở đấy.”

“Anh muốn em dạy cho vài chiêu không?”

“Thật ư? Vậy thì tôi xin nhận lời.”

Và cứ thế, Koharu bắt đầu chỉ dạy Shouma.

Ồ, bầu không khí này thật tuyệt vời.

Có vẻ như họ đang ngày càng thân thiết hơn.

“………Hmm?”

Đúng lúc đó, Keiki thoáng thấy một ánh sáng nhỏ lấp lánh phát ra từ chiếc túi của Koharu. Khi nhìn kỹ hơn, cậu thấy một chiếc máy ảnh nhỏ đã tháo ống kính, nhưng Keiki vẫn giả vờ như không để ý.

“Chắc chắn là cô ta đang quay phim…”

Keiki một lần nữa nhớ lại bản chất thật của Koharu. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn không thể quên cảm giác rợn người khi lần đầu tiên nhìn thấy bên trong phòng câu lạc bộ thiên văn.

“Mối tình này đơm hoa kết trái có ổn không đây…?” Thần tình yêu lẩm bẩm khi nhìn hai người họ cười nói vui vẻ.

Và cậu cảm thấy sức nặng của tội lỗi. Cậu đã bán đứng bạn mình cho một cô gái chuyên rình rập, chỉ vì một bức ảnh có thể hủy hoại hoàn toàn cuộc sống xã hội của cậu ta.

Mà cũng không phải là Ootori-tiền bối là một cô gái tệ đâu, chỉ là cô ấy hơi dồn dập quá…

Và cứ thế, ván đấu kết thúc. Không như mọi người mong đợi, Koharu đứng đầu bảng xếp hạng, còn Sayuki thì đội sổ.

“Vậy là Shouma đứng thứ ba rồi.”

“Ừ. Cũng hợp lý mà.”

Mặc dù Koharu đã dạy cho anh vài mẹo, nhưng chỉ trong một ngày thì không thể cải thiện đủ để đánh bại Keiki. Người đứng cuối cùng sẽ bị viết lên đầu, còn người đứng thứ ba phải làm theo một yêu cầu của người đứng thứ nhất.

“Nào, người chiến thắng Koharu, em có yêu cầu gì cho Shouma đây?”

“D-Dạ.”

“Xin đừng quá nặng tay nha Koharu-chan.”

“Không cần phải nương tay. Yêu cầu khắc nghiệt từ kẻ thua cuộc mới là tuyệt nhất.”

“Thôi nào Sayuki-tiền bối. Kẻ đứng cuối nên giữ im lặng thì hơn.”

Cô gái nhỏ nhắn khoác áo hoodie siết chặt hai bàn tay, lấy hết can đảm để đưa ra yêu cầu.

“Ưm, từ giờ… em có thể gọi Akiyama-tiền bối… là Shouma-kun… được không ạ…?”

“Gu haaaa?!” Chàng mỹ nam một lần nữa bị cú bắn trúng ngực bởi yêu cầu dễ thương đó.

Có vẻ như câu nói đó phát ra từ một cô bé loli có tác động quá lớn đến kẻ yêu trẻ vị thành niên.

“……Keiki,” Shouma nói.

“Gì?”

“Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể chết thanh thản được rồi.”

“Thế thì chết quách đi cho rồi.”

Và cứ như thế, Koharu sẽ bắt đầu gọi Shouma là ‘Shouma-kun’. Vì họ đã trở nên khá thân thiết, Keiki quyết định coi buổi hẹn đôi này là một thành công.

Tiện thể nhắc đến, như một hình phạt, Koharu đã viết dòng chữ “Ngực tôi to quá” lên má Sayuki. Chắc hẳn điều này còn ê mặt hơn cả việc bị đặt biệt danh, nhất là khi Sayuki phải chịu đựng bao ánh mắt dòm ngó trên đường về nhà. Dù Keiki bụng bảo dạ rằng Sayuki đáng đời, nhưng trên đường về, cậu lại nhận được một email từ cô ấy.

“Trên đường về, ai nấy đều nhìn em với ánh mắt biến thái. Tuyệt vời nhất luôn!”

“Thế này thì còn gì là hình phạt nữa chứ…”

Đúng vậy, đây rõ ràng chỉ là một phần thưởng nữa dành cho cô nàng cuồng dâm thích bị ngược đãi này.

**Phần 4:**

Sau giờ học, Keiki được gọi đến "ngôi nhà ma ám." Đó là nơi mà cả tường lẫn trần nhà đều được phủ kín bởi những bức ảnh của Akiyama Shouma. Hay nói cách khác, đó chính là phòng câu lạc bộ thiên văn.

“Sao hình ảnh còn nhiều hơn cả trước kia thế này…?” Keiki lẩm bẩm khi bước vào phòng.

“Cậu tưởng tượng đấy,” Koharu đáp lời kèm một nụ cười.

“Tôi khá chắc là chúng đã tăng lên rồi mà…”

Có vẻ như "bộ sưu tập Akiyama" của Koharu sẽ còn tiếp tục phình to hơn nữa.

“Các thành viên khác trong câu lạc bộ không phản đối mấy cái này à?”

“Tất cả thành viên còn lại đều là thành viên ‘ma’. Còn cố vấn thì lười đến nỗi chẳng thèm bén mảng đến đây.”

“À, vậy là không ai ngăn cản được cô, ra là vậy…”

Koharu có thể muốn làm gì với căn phòng đó thì làm. Tạm gác chuyện đó sang một bên, Keiki ngồi xuống bàn, đối diện với Koharu.

“Tiền bối Ootori, cô đang làm gì với cái máy quay đó vậy?”

“Tôi đang xem lại đoạn video mình quay được ở trung tâm bowling.”

“À, ra là cô thật sự đã quay nó…”

“Đây là lần đầu tiên tôi có thể quay cận cảnh Shouma-kun như thế. Tôi đã xem đi xem lại cả đêm.”

“Tôi mừng là cô đang tận hưởng cuộc sống của mình một cách trọn vẹn.”

“Được ở gần Shouma-kun… Được thu âm giọng nói của cậu ấy cận cảnh như thế này… Cứ như thể tôi luôn có cậu ấy bên cạnh, ngay cả khi ở nhà. Nó thậm chí đã trở thành thói quen mỗi đêm trước khi đi ngủ của tôi là phải nghe giọng cậu ấy.”

“Cô nên đảm bảo rằng Shouma sẽ không bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì về chuyện này.”

Điều đó có thể sẽ phá hủy tất cả những gì họ đã xây dựng từ trước đến nay. Dù bề ngoài trông như một thiếu nữ đang yêu, nhưng sâu thẳm bên trong cô ấy vẫn là một kẻ theo dõi đáng sợ.

“Vậy, có chuyện gì vui à, Tiền bối?”

“Ehehe, lộ rõ thế sao?”

“Dù sao thì, trông cô đang rất vui mà.”

“Thật ra… Shouma-kun đã mời tôi đi chơi vào ngày nghỉ học sắp tới.”

“Ồ, đó đúng là tin tốt.”

Một bước tiến rõ ràng. Keiki, người mai mối, vô cùng vui mừng khi nghe tin này.

“Gần đây, buổi tối chúng tôi vẫn thường trao đổi email, rồi gọi điện nói chuyện với nhau nữa.”

“…Tôi rất vui khi nghe điều đó.”

Bây giờ họ nghe cứ như một cặp đôi thực sự vậy. Shouma cũng đã bắt đầu gọi Koharu là ‘Koharu-chan’. Có vẻ như Koharu đang cố gắng hết sức ngay cả khi không có Keiki bên cạnh. Cứ đà này, có khi cô ấy sẽ không cần sự giúp đỡ của cậu nữa.

“…………”

Không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy cô đơn, Keiki một lần nữa nhìn quanh phòng câu lạc bộ thiên văn. Rèm cửa đã mở, ánh nắng đầu hạ chiếu vào phòng. Ánh sáng nhảy múa trên bề mặt chiếc kính thiên văn lớn và ống nhòm trong phòng. Vài loại máy ảnh khác nhau nằm trên một chiếc bàn cạnh tường, nơi ánh nắng không thể chạm tới.

“Số lượng máy ảnh khủng khiếp thật. Tất cả đều thuộc về câu lạc bộ thiên văn sao?”

“Không, hầu hết là của tôi.”

“Của cô sao… Chúng có đắt lắm không?”

“Không cần phải lo lắng. Có thể trông không giống, nhưng tôi là con gái của một chủ tịch công ty đấy.”

“Ơ? Con gái của một chủ tịch công ty?”

“Cậu có biết Công ty Xây dựng Ootori không?”

“Tôi đoán là tôi có xem mấy quảng cáo rồi, vâng…”

Cách cô ấy ăn đồ ăn nhanh trông rất cao sang, và cử chỉ thì vô cùng tinh tế, nhưng Keiki thì không.

expect her to be from such an important family.

“Even though you’re so tiny,

Ootori-senpai really has a lot going for her.”

“I don’t feel like that’s a

compliment…”

Though she looked aggravated for a

moment, her lips loosened into a lovable smile.

“Kiryuu-kun, thank you.”

“Eh?”

“Since Shouma-kun’s a lolicon, I

never would’ve been able to get closer to him if I didn’t hide my

ribbon,” She softly touched the ribbon on her chest. “It’s all

thanks to Kiryuu-kun. Being this close to my loved one has made me

more happy than I could have ever dreamed.”

Feeling slightly embarrassed, Keiki

scratched his cheek.

“I didn’t really do anything… I

did only help you so that you would delete that photo.”

“Ah, that photo. I deleted that the

day you promised to help me.”

“Eh? W-Why?”

“I thought that Kiryuu-kun seemed

like the kind of person who would keep his promises. After all,

you’re Shouma-kun’s dear friend.”

So Koharu had trusted Keiki from the

very beginning. Hearing that, he felt a warm, fuzzy feeling inside

his chest.

“But I won’t rely on Kiryuu-kun

anymore.”

“Senpai?”

“I have prepared myself. Today, I’m

wearing pink underwear.”

“Pink underwear?”

“It’s a popular good luck charm

with women. When they wear pink underwear on the day they want to

confess to the boy they love, it will bring them success.”

“Oh, I never knew such a charm

existed.”

That was the first time Keiki had ever

heard of that, but he knew that girls had a lot of these

superstitions.

“Uh? But if you’re wearing that

today, then—”

Hearing Keiki’s words, Koharu nodded.

“I think I’ve finally raised enough

courage. I’m done with the cute little Koharu act.”

“Senpai…”

“I will confess my feelings to

Shouma-kun, as the real me.”

And to Keiki, it looked like her eyes

were shining with courage.

“—Koharu-senpai.”

“Yes?”

“No more threatening me with

pictures, okay?”

“I won’t! …But, huh? Did you just

call me Koharu-senpai?”

Ootori Koharu had made up her mind. Now

there was only one thing that Keiki could do.

“Give it your best, please. I’m

cheering for you, Koharu-senpai.”

“………Yes, I’ll do my best.”

He could only see her off, hoping that

her feelings would reach Shouma.

After waiting until Shouma’s tennis

practice was over, Koharu started the operation.

“Oh, Koharu-chan?”

“Shouma-kun. Can we walk home

together?”

Having no explicit reason to decline,

the both of them started walking home next to each other. Koharu, who

had made up her mind to confess to the boy, had slightly flushed

cheeks and continuously glanced at Shouma. Having no idea what would

happen, the boy just continued to talk with Koharu about whatever

came to mind. And there was one person who followed them, watching

this adolescent scene with his own eyes.

“Somehow, I feel like a stalker now…”

muttered Kiryuu Keiki in astonishment. “Koharu-senpai said that she

would be fine, but I’m still kind of worried…”

Without being aware of the cupid

following them, the two of them continued to walk. The street they

walked on was just like any other, and it was illuminated by the

slowly setting sun. They passed traffic lights as they walked, with

seemingly a bubble around them deflecting the people passing them by.

The scenery started to change the more they kept walking. And after

about 10 minutes had passed since they left school…

In an alley with trees on both sides,

Koharu stopped.

“Koharu-chan? What’s wrong?”

Shouma asked as he turned around. He received no answer.

Under the green trees with sunlight

slightly shining through, the girl simply gazed at the boy.

“Do you remember? One year ago,

Shouma-kun and I met at exactly this place.”

“Eh?”

không ngờ cô lại xuất thân từ một gia đình bề thế đến vậy.

“Dù nhỏ bé thế thôi,

nhưng Tiền bối Ootori thật sự rất tài giỏi.”

“Cảm giác như đó không phải là một

lời khen thì phải…”

Dù thoạt đầu tỏ vẻ không vui, nhưng khóe môi cô lại giãn ra thành một nụ cười đáng yêu.

“Kiryuu-kun, cảm ơn cậu.”

“Hả?”

“Vì Shouma-kun là người cuồng trẻ vị thành niên, nên em sẽ không bao giờ có thể tiếp cận cậu ấy nếu em không giấu đi sợi ruy băng này,” Cô nhẹ nhàng chạm vào sợi ruy băng trên ngực. “Tất cả là nhờ Kiryuu-kun. Được ở gần người mình yêu thế này khiến em hạnh phúc hơn cả trong mơ.”

Cảm thấy hơi ngượng, Keiki gãi má.

“Tôi có làm gì nhiều đâu… Tôi chỉ giúp cô để cô xóa cái ảnh đó đi thôi mà.”

“À, bức ảnh đó. Em đã xóa nó ngay ngày cậu hứa sẽ giúp em rồi.”

“Hả? S-Sao lại thế?”

“Em nghĩ Kiryuu-kun là kiểu người sẽ giữ lời hứa. Dù sao thì, cậu cũng là bạn thân của Shouma-kun mà.”

Vậy là Koharu đã tin tưởng Keiki ngay từ đầu. Nghe vậy, trong lòng cậu thấy dâng lên một cảm giác ấm áp, lâng lâng.

“Nhưng từ nay em sẽ không dựa dẫm vào Kiryuu-kun nữa.”

“Tiền bối?”

“Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Hôm nay, em mặc quần lót màu hồng.”

“Quần lót màu hồng ư?”

“Đó là một bùa may mắn phổ biến với các cô gái. Khi họ mặc quần lót màu hồng vào ngày muốn tỏ tình với chàng trai mình yêu, nó sẽ mang lại thành công.”

“Ồ, tôi chưa bao giờ biết có một bùa may mắn như vậy tồn tại.”

Đó là lần đầu tiên Keiki nghe nói về điều đó, nhưng cậu biết con gái có rất nhiều những điều mê tín như vậy.

“Ơ? Nhưng nếu hôm nay cô mặc cái đó, thì—”

Nghe lời Keiki, Koharu gật đầu.

“Em nghĩ mình cuối cùng đã đủ dũng khí. Em sẽ không còn diễn cái vai cô bé Koharu dễ thương nữa.”

“Tiền bối…”

“Em sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Shouma-kun, với tư cách là con người thật của em.”

Và trong mắt Keiki, dường như đôi mắt cô đang tỏa sáng với lòng dũng cảm.

“—Tiền bối Koharu.”

“Vâng?”

“Đừng dùng mấy bức ảnh đó để đe dọa tôi nữa nhé?”

“Em sẽ không đâu! …Nhưng, ủa? Cậu vừa gọi em là Tiền bối Koharu sao?”

Ootori Koharu đã quyết tâm. Giờ đây, Keiki chỉ có thể làm một điều.

“Cố gắng hết sức nhé. Tôi sẽ cổ vũ cho Tiền bối Koharu.”

“………Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.”

Cậu chỉ có thể tiễn cô đi, hy vọng rằng tình cảm của cô sẽ đến được với Shouma.

Sau khi đợi buổi tập tennis của Shouma kết thúc, Koharu bắt đầu hành động.

“Ô, Koharu-chan?”

“Shouma-kun. Chúng ta có thể về nhà cùng nhau không?”

Không có lý do rõ ràng để từ chối, cả hai bắt đầu cùng nhau đi bộ về nhà. Koharu, người đã quyết tâm tỏ tình với chàng trai, má hơi ửng hồng và liên tục liếc nhìn Shouma. Chàng trai không hề biết chuyện gì sắp xảy ra, vẫn tiếp tục trò chuyện với Koharu về bất cứ điều gì nảy ra trong đầu. Và có một người đang dõi theo họ, chứng kiến cảnh tượng tuổi học trò này bằng chính mắt mình.

“Sao tự dưng mình lại thấy như một kẻ theo dõi vậy nhỉ…” Kiryuu Keiki lẩm bẩm đầy ngạc nhiên. “Tiền bối Koharu nói cô ấy sẽ ổn, nhưng mình vẫn hơi lo…”

Không hề hay biết có một thần tình yêu đang đi theo, cả hai tiếp tục bước đi. Con phố họ đi vẫn như mọi ngày, được chiếu sáng bởi ánh mặt trời đang từ từ lặn xuống. Họ đi qua những cột đèn giao thông, dường như có một bong bóng vô hình bao quanh họ, khiến những người qua đường không thể chen vào. Cảnh vật bắt đầu thay đổi càng lúc càng nhiều khi họ tiếp tục bước đi. Và sau khoảng 10 phút kể từ khi rời trường…

Trong một con hẻm với cây xanh hai bên, Koharu dừng lại.

“Koharu-chan? Có chuyện gì vậy?”

Shouma hỏi khi quay lại. Anh không nhận được câu trả lời.

Dưới tán cây xanh, ánh nắng lấp lánh xuyên qua, cô gái chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào chàng trai.

“Cậu có nhớ không? Một năm trước, Shouma-kun và tớ đã gặp nhau đúng ở nơi này.”

“Hả?”

“Ngày hôm đó, Shouma-kun đã giúp tôi nhặt lại chiếc mũ bị gió thổi bay đi,” Vừa nói, cô bé vừa từ từ kéo khóa chiếc áo hoodie xuống.

Và cùng với chiếc áo sơ mi trắng, chiếc nơ cài tóc dần lộ ra. Khoảnh khắc chiếc nơ vàng óng hiện rõ, phép màu bao trùm lên cô gái dường như tan biến. Đứng đó là cô gái hơn người mình yêu một tuổi – Ootori Koharu, nữ sinh trung học năm ba.

232.jpg

“Koharu-chan, chiếc nơ đó…”

“Em xin lỗi vì đã nói dối anh. Nhưng em muốn được ở gần anh bằng mọi giá.”

Tại nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, Koharu biến cảm xúc của mình thành lời.

“Kể từ khi chúng ta gặp nhau, em luôn… luôn – yêu Shouma-kun.”

Đó là những cảm xúc cô đã giữ kín trong lòng suốt cả một năm qua. Hết sức kìm nén, giờ đây cô cuối cùng cũng có thể bộc bạch tất cả. Cô cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để thổ lộ. Lời tỏ tình của cô mạnh mẽ đến nỗi ngay cả Keiki cũng cảm nhận được sức ảnh hưởng.

Thế nhưng – khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt của Shouma, Keiki đã biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“…Xin lỗi, Koharu-chan. Dù sao thì anh cũng là một lolicon…”

Đó là những lời anh đã nói mỗi khi từ chối một lời tỏ tình.

“Anh không thể hẹn hò với em được.”

Sau đó, Shouma, người bị bỏ lại một mình, không về nhà mà đi bộ đến một công viên gần đó. Sau khi ngồi xuống một chiếc ghế đá vắng người, anh bất động. Mặt trời lặn từ từ chìm vào bóng tối, và bầu trời dần dần tối sầm lại.

Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, anh ngẩng đầu lên.

“Này, tên sở khanh. Cảm giác thế nào sau khi từ chối một cô gái dễ thương như vậy?”

“Keiki… hóa ra cậu đã xem sao.”

“Đúng vậy. Thật ra, bấy lâu nay tớ chính là thần tình yêu của Koharu-senpai.”

“…À, thì ra là vậy,” Shouma khẽ cười, nhưng không hề tức giận.

Đó chính là cảm xúc mà Keiki đang cảm thấy lúc này: Tức giận.

“Koharu-senpai đã khóc…”

Sau khi bị từ chối, Koharu bắt đầu khóc. Khi cô quay người chạy đi, ngay cả Keiki cũng có thể nhận ra từ xa. Cô ấy đã tổn thương đến mức nào, cô ấy đã đau đớn ra sao vào khoảnh khắc đó. Nhớ lại cảnh tượng ấy, lồng ngực Keiki nóng ran.

“Cậu có biết Koharu-senpai đã nghiêm túc đến mức nào với lời tỏ tình đó không? Mỗi khi gặp cậu, cô ấy đều cực kỳ lo lắng. Suốt cả năm nay cô ấy thậm chí còn không dám lấy hết can đảm để nói chuyện với cậu. Và bây giờ… bây giờ khi cô ấy cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, cậu lại từ chối cô ấy chỉ vì ‘cậu là một lolicon’ ư?! Cậu thực sự nghĩ tớ có thể về nhà sau khi xem cái trò hề đó sao?!”

Keiki biết Koharu đã hạnh phúc đến mức nào khi có bức ảnh chung đầu tiên của hai người. Cô ấy đã nghiêm túc với Shouma đến mức nào. Với vai trò là thần tình yêu của cô, Keiki là người gần gũi nhất với cảm xúc của cô.

“Việc yêu một ai đó… việc hẹn hò với một ai đó… tớ tin rằng Shouma hoàn toàn có quyền tự quyết định tất cả những điều đó. Nhưng từ chối một cô gái chỉ vì cô ấy hơn cậu một tuổi thì thật là—”

Thật không thể tin nổi là độc ác với vị Tiền bối bé nhỏ ấy.

“…Keiki đúng là tốt bụng.”

“Shouma?”

“Anh nhớ mình đã gặp cô ấy, trong con hẻm đó.”

“Thật sao?”

“Ừm. Anh đã nghĩ cô ấy thực sự rất dễ thương, đó là lý do tại sao sau đó anh đã đến đó không biết bao nhiêu lần.”

“Cậu làm vậy có lẽ trông đáng ngờ lắm đấy…”

“Nhưng cuối cùng, anh không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”

Nghĩ lại thì, điều đó cũng hợp lý. Sau khi phải lòng Shouma, cô không thể kìm nén cảm xúc của mình và đã biến thành một kẻ theo dõi, luôn hành động theo cách mà anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cô.

“Anh chưa bao giờ nhận ra rằng cô gái đó thực ra chính là Koharu-chan. Tóc cô ấy ngắn hơn bây giờ nhiều, cậu biết đấy.”

Chỉ một chút thay đổi về độ dài mái tóc, các cô gái có thể trông hoàn toàn khác. Thật trớ trêu khi anh đã bỏ lỡ cô ấy suốt cả năm nay chỉ vì một điều như vậy.

“Shouma, tại sao một cô gái lại…”

**Bản dịch:**

“Người lớn tuổi hơn cậu không được à?”

“…Ừ, tớ chưa kể với cậu nhỉ?”

Keiki ngồi xuống cạnh Shouma, mắt vẫn không rời khỏi bạn.

“Cậu biết tớ có hai chị gái rồi đấy?”

“Ừ, chị Asahi và chị Yuuhi. Giờ hai chị đang học đại học, nếu tớ nhớ không nhầm.”

Hồi Keiki sang nhà Shouma chơi, cậu thường gặp họ. Tính cách hai chị tuy khác biệt, nhưng đều là những người chị xinh đẹp hiển nhiên.

“Chính hai chị ấy đã khiến tớ trở thành người yêu trẻ vị thành niên.”

“Ý cậu là sao?”

“Cả hai đều cuồng em trai nghiêm trọng. Không phải kiểu thường thường đâu.”

“Kiểu thường thường…?”

“Cụ thể là có một vụ chẳng hạn? Khi tớ học năm nhất cấp hai, tớ đi tắm. Vừa bước vào phòng tắm thì hai chị đã đứng đợi sẵn ở đó rồi.”

“Hả…”

“Hôm đó là ngày 14 tháng 2, lễ Tình nhân. Hai chị dùng sôcôla trang trí khắp cơ thể, rồi nói: 'Ăn chị đi?'. Kết quả là tớ ngất xỉu tại chỗ.”

“Trời… thật tàn nhẫn.”

Chắc chắn sự kiện đó đã gây sang chấn tâm lý nặng nề cho Shouma.

“Nhưng khoan, nếu là Mizuha thì cũng không tệ lắm phải không?”

Một thoáng, Keiki hình dung cảnh Mizuha dùng sôcôla trang trí người cùng câu nói: “Ăn em đi?”.

“Chẳng phải đó là phần thưởng sao?”

“Tạm gác sở thích cuồng em gái của cậu lại. Tóm lại, hai chị thường chọc ghẹo tớ như thế. Rồi tự lúc nào, tớ luôn cố giữ khoảng cách với phụ nữ lớn tuổi. Đến mức biến thành người chỉ thấy thiếu nữ là hấp dẫn.”

“Ừ, tớ hiểu tại sao cậu trở nên như thế rồi.”

Các chị gái đã ám ảnh cậu ấy.

“Khi là bạn bè bình thường thì tớ không vấn đề gì, như lúc với tiền bối Tokihara. Nhưng một khi đụng đến chuyện hẹn hò thật sự thì khác. Nhìn cô bé vừa đi ngang kìa? Cô ấy sắp hết giai đoạn phổng phao rồi, khi vào cấp ba chắc tớ không thèm liếc mắt nhìn nữa mất.”

“Quả là lời thổ lộ có một không hai luôn…”

Chàng trai điển trai đáng tiếc vẫn là kẻ yêu thiếu nữ. Cậu ta vẫn khăng khăng rằng những cô gái đang lớn, chưa nở nang gì mới là tuyệt nhất. Có lẽ ‘trúng ánh thiếu nữ’ là một căn bệnh không thuốc chữa. Cậu sẽ từ chối bất kỳ cô gái nào tuy nhỏ tuổi hơn nhưng phát triển sớm. Cậu cũng sẽ từ chối ngay cả những người trông như thiếu nữ nhưng lại nhiều tuổi hơn mình.

“Nhưng cậu đang làm mặt gì thế, Shouma?”

“Hả? Tớ làm mặt gì cơ?”

“Giống như lời Mizuha nói: trông như một đứa trẻ lạc đường.”

“Trẻ lạc đường... Có lẽ đúng thật. Khi thấy Koharu-chan khóc, ngực tớ đau nhói. Đây là lần đầu tiên tớ cảm thấy như thế khi từ chối một cô gái.”

Có lẽ cậu ta cảm nhận được Koharu khác biệt so với những cô gái đã tỏ tình trước đây.

“Cậu đã rất vui, đúng không? Khi được ở bên tiền bối Koharu.”

“…Ừ.”

“Và đó là vì đối tượng là Koharu-chan. Không phải vì cô ấy trông giống thiếu nữ.”

“………Tớ biết.” Giọng cậu đầy hối hận.

Nhưng lời nói tiếp theo còn gây sốc hơn nữa.

“Tớ biết… mình không thể tiếp tục như thế này được.”

Cậu cúi xuống nhìn sàn, dường như đã quyết định xong. Cậu đang thật sự suy nghĩ về bản thân và người trước mặt, với ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

**Phần 5:**

Ngày hôm sau khi tan học.

Căn phòng thiên văn một lần nữa chìm trong màn đêm nhân tạo, y hệt lần đầu Keiki bước vào đây. Thứ duy nhất chiếu sáng căn phòng là màn hình điện thoại Koharu đang nhìn chằm chằm, hiển thị bức ảnh đầu tiên cô chụp cùng Shouma.

“Tiền bối Koharu, hóa ra tiền bối ở đây.”

“Kiryuu-kun…”

“Xin hãy nghe máy. Em đã rất lo lắng.”

“…Em xin lỗi.” Ôm chặt chiếc điện thoại thông minh vào ngực, cô một lần nữa nói: “Em xin lỗi.”

“Dù Kiryuu-kun đã cổ vũ em thế, nhưng em vẫn bị từ chối rồi.”

“Em đã thấy từ trong bóng t…”

Tiền bối Koharu đã dốc hết lòng rồi. Tôi nghĩ Shouma mới là người có lỗi trong chuyện này."

"K-Không phải vậy đâu..."

"Chẳng phải cái lý lẽ của anh ta nực cười lắm sao? Lại còn không hẹn hò được vì cậu lớn tuổi hơn à? Thế là thế nào chứ?"

"Chuyện đó... có lẽ là thật," Cô ấy gật đầu khi nhớ lại cảnh tượng đó, trông như sắp bật khóc.

Thấy vậy, Keiki khẽ vỗ đầu vị tiền bối của mình.

"Tên đó có thể đẹp mã thật, nhưng tính cách thì tệ khỏi nói. Lúc nào cũng mở miệng ra là 'Tôi không có hứng thú với ai nếu họ không bé nhỏ.'"

"Thì, tôi chỉ mong anh ta có chút tinh tế hơn trong chuyện đó thôi..."

"Đúng không? Sao anh ta có thể cứ thế mà nói 'Tôi là lolicon mà' với bất kỳ cô gái nào đã lấy hết can đảm để tỏ tình chứ? Chẳng phải quá tàn nhẫn sao?"

"Đ-Đúng thế! Chuyện đó làm tôi tổn thương lắm!" Cô gái nhỏ hét lên.

Thế là, hai người họ tiếp tục nói xấu Akiyama.

"Tôi thật sự không hiểu nổi tên Shouma đó! Phụ nữ lớn tuổi cũng có sức hút riêng mà!"

"Đúng vậy! Tôi thấy phụ nữ lớn tuổi làm vợ còn tuyệt vời hơn!"

"Đúng thế! Và những cậu trai bình thường sẽ làm mọi thứ để được phụ nữ lớn tuổi cưng chiều!"

"Tôi không hiểu tại sao lại cứ phải là một cô gái nhỏ tuổi hơn mình!"

"Con gái thì phải có ngực to chứ!"

"Không, ngay cả ngực nhỏ cũng có nét quyến rũ riêng!"

"Và cái 'lolicon' mà anh ta nói rốt cuộc là sao chứ? Thích mấy cô gái trẻ con, nhỏ nhắn thì cũng bình thường thôi mà!"

"Đúng vậy! Trở thành lolicon thật sự tôi nghĩ là một tội ác!"

Hai người họ tiếp tục cuộc tranh luận nảy lửa. Và đúng lúc đó...

"...Ưm, hai người có thể dừng lại được không? Nói thêm nữa chắc chắn sẽ để lại vết thương vĩnh viễn mất. Tim tôi như muốn vỡ ra khi nghe cái từ 'tội ác' đó."

"S-Shouma-kun?!"

Với một tay ôm ngực, người đang bị nói xấu bước vào phòng. Nhận ra điều đó, Koharu vội vàng đứng bật dậy, bối rối luống cuống.

"Ư-Ưm, t-tôi chỉ là nhất thời cao hứng thôi... Tôi không hề có ý nói xấu Shouma-kun chút nào cả, chỉ là cần giải tỏa căng thẳng từ hôm qua thôi...!"

"Tiền bối Koharu, mặt nạ của chị đang vỡ rồi đó."

"A, tôi xong rồi sao?!"

Trong khi Koharu đang hoảng loạn, chàng 'ikemen' tiến về phía trước. Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khiến cô hoàn toàn ngẩn người, không nói nên lời.

"Trong khoảng thời gian ở bên Koharu-chan, tôi đã rất vui."

"Ể?"

"Tôi đã thực sự nghĩ rằng có lẽ nếu là Koharu-chan thì cũng ổn... nhưng có lẽ tôi cần một chút 'cải tạo' cho chuyện đó. Thế nên, tôi muốn nhờ Koharu-chan giúp đỡ."

"Vậy, ý là...?"

"Cơ bản là, ừm... chúng ta có thể bắt đầu làm bạn được không?"

Đúng là Koharu đã bước vào trái tim của Shouma, nhưng anh ta vẫn chưa thể ngay lập tức vượt qua bản tính lolicon của mình, đó là lý do anh ta quyết định dần dần làm quen với nó.

Đây là lần đầu tiên cậu trai trẻ này phản ứng như vậy sau một lời tỏ tình. Nó giống như một lời thú nhận của chính anh ta vậy.

Nhưng cô gái trước mặt chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Đó là câu mà rất nhiều nhân vật chính trong truyện hài lãng mạn thường dùng đó..."

"Ể?"

"Vậy cơ bản là, không hẹn hò với tôi, nhưng cũng không rõ ràng từ chối, anh chỉ giữ tôi lại để phòng khi cần thôi sao? Điều đó thật sự là tệ nhất."

"Guha?!"

"Shouma-kun tệ nhất."

"Tệ nhất... Tôi là tệ nhất..."

Chứng kiến cảnh tượng diễn ra, Keiki không thể kìm được tiếng cười khúc khích.

"Đừng cười tôi... Keiki."

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

Và Koharu cũng bắt đầu mỉm cười.

"Fufu, tôi chỉ đùa thôi mà. Vì anh đã nói những điều điên rồ như 'Tôi là lolicon mà', nên anh sẽ phải chịu đựng nếu tôi trêu chọc anh một chút chứ."

"Ưu... cô nói đúng. Tôi thật sự xin lỗi về chuyện đó."

Đau đớn, xin lỗi, tha thứ, và bắt đầu từ số không—

Để đáp lại lời tỏ tình của chàng trai, cô gái nhìn thẳng vào người mình yêu.

"Tôi hạnh phúc chỉ cần được ở bên Shouma-kun thôi. Hãy bắt đầu làm bạn nhé."

"...Ừ. Tôi rất mong chờ điều đó, Koharu-chan."

Dù kết quả có hơi lệch so với kỳ vọng của thần tình yêu (Keiki), nhưng rõ ràng đây cũng chẳng phải là một cái kết quá tồi tệ.

“Tốt quá rồi, Koharu à.”

“Vâng ạ...!” Cô bé nở nụ cười tươi rói.

Con gái mà cười lên thì đúng là đáng yêu hết chỗ nói.

“Nhưng sao trong này tối thế nhỉ? Để anh kéo rèm ra cho sáng.”

“À, vâng ạ... Khoan? Á?!”

Trong đầu Keiki, mọi tế bào não đều đồng loạt gào thét cảnh báo nguy hiểm.

“Khoan đã, Shouma!”

Nhưng Keiki đã chậm một bước, không kịp ngăn Shouma lại. Ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng, khiến chàng soái ca khẽ nheo mắt.

Thế nhưng, chỉ một tích tắc sau đó, vẻ mặt cậu ta lập tức cứng đờ.

“………Ể?”

Những gì cậu ta nhìn thấy lúc này là vô số bức ảnh của chính mình, được ghim kín mít trên tường và trần nhà. Đó chính là "Bộ sưu tập Akiyama" mà Koharu đã cất công thực hiện trong suốt một năm qua.

Giờ thì thử nghĩ xem.

Một chàng trai sẽ phản ứng thế nào đây?

Liệu cậu ta có vui mừng reo lên rằng: “Con bé này thích mình đến vậy sao! Mình cũng sẽ yêu em ấy!”?

Không, phản ứng bình thường sẽ là: “Ghê quá?! Cái quái gì thế này?!”

Và tất nhiên, Akiyama Shouma cũng không phải ngoại lệ.

Nhìn khối ảnh đồ sộ về mình, cậu ta cứng họng, không nói nên lời. Vị thần tình yêu (Keiki) cũng cảm thấy tương tự. Hơn nữa, Keiki còn bị một nỗi tuyệt vọng khủng khiếp bủa vây. Bầu không khí bình yên trong phòng chỉ mới phút trước bỗng chốc đảo chiều 180 độ, đột nhiên trở nên nặng trịch như một đám tang.

“K-Koharu chụp tất cả những bức ảnh này ư?”

“V-Vâng, em đã tự tay chụp từng tấm một ạ!” Giọng cô bé nghe như muốn được khen ngợi.

Đáp lại, đôi mắt của mục tiêu (Shouma) càng thêm vô hồn.

“Chắc là việc hẹn hò với một cô gái lớn tuổi hơn mình đúng là bất khả thi rồi…”

“Ừm, có lẽ cậu nói đúng…”

Ngay cả Keiki cũng hiểu rằng chuyện này hoàn toàn không thể chấp nhận được. Dù cô bé có đáng yêu đến mấy, nhưng cái sự biến thái đó của Koharu thì Shouma cũng chẳng thể chịu đựng nổi. Tình cảm của cô nàng cuồng theo dõi này nặng nề đến mức ngay cả át chủ bài của câu lạc bộ quần vợt cũng không thể “trả” lại được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận