Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 1: Gọi món thỏ con được không?

0 Bình luận - Độ dài: 8,024 từ - Cập nhật:

Từ mới tuần,

lớp học chiều thứ Hai vừa tan.

Keiki gọi người bạn Shouma ra sân trường. Chàng vận động viên quần vợt tài ba này là bạn cùng lớp 2B của cậu. Một nam thần áo sơ mi trắng. Người luôn say mê những cô bé nhỏ nhắn.

“Sao gọi anh ra đây? Đừng bảo là muốn tỏ tình nhé?”

“Đâu có. Sao lại nghĩ tới chuyện đó?”

“Cũng phải thôi. Keiki vốn là tên sục sạo nghiện ngực lớn, lại còn đắm đuối chị gái, làm gì có hứng với con trai.”

“Chuẩn. Nên đừng nói những thứ khiến hủ nữ phấn khích.”

Đặc biệt là Mao Nanjou hay cùng lớp. Nhỏ bê đê chính hiệu cực độ này đã vẽ truyện đam mỹ lấy Keiki cùng Shouma làm nhân vật. Cậu nhất định không muốn lần gặp này bị biến thành nguyện liệu cho những tác phẩm của cô nàng.

“Nói thật, tôi muốn anh gặp một người, Shouma à.”

“Gặp tôi?”

“Ừ. Ootori-san có thể ra đây rồi.”

“D… Dạ!”

Từ sau lưng Keiki, một thiếu nữ bước ra. Đã sang mùa mới, bộ đồng phục váy xanh giờ đổi thành sắc hồng. Chiếc áo hoodie giấu kín cổ đồng phục, làm nổi bật đường nét dễ thương từ thân hình bé nhỏ.

Tỏ rõ sự bối rối, Ootori Koharu gập người chào: “C-Chào anh.”

“………Keiki.”

“Sao?”

“Tôi mang bé này về nhà được không?”

“Giờ giữ bình tĩnh lại nhé?”

Xem ra nam thần thích trẻ nhỏ đã cắn câu.

“Ư… Ưm! Em là Ootori Koharu…!”

“Ootori Koharu à? Anh là Akiyama Shouma.”

“Anh Akiyama… niên trưởng ạ!”

“Được bé gọi thành niên trưởng sướng quá đi!”

“…Hả?”

“À, xin lỗi anh! Lỡ mừng quá rồi.”

Dễ hiểu thôi. Dù nhìn thế nào, Ootori Koharu cũng toát lên vẻ trẻ thơ với đôi ngực đang lớn (?) cùng dáng hình nhỏ nhắn và gương mặt xinh đẹp. Tất cả đều như kịch bản đã vạch. Đúng hơn là kế hoạch "Koharu-chan thành học sinh năm nhất ☆". Đối với kẻ cuồng trẻ nhỏ như Shouma thì hắn sẽ không bao giờ chịu yêu một cô gái lớn tuổi hơn. Mua tranh về gái đẹp hợp pháp thì được, nhưng Shouma luôn giữ nguyên tắc: không hẹn hò với "em bé đủ tuổi". Quả thật, cứ mỗi lần được tỏ tình, hắn đều lấy lý do "Tôi là kiểu chỉ thích con nít" để từ chối. Thế nên Keiki cùng Koharu mới lập kế lừa hắn tin Koharu là học sinh năm nhất.

Đầu tiên, Keiki cần xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa hai người. Khi thời cơ chín muồi, Koharu mới tiết lộ tuổi thật. Lý do họ chờ đến tuần này thực hiện kế hoạch chính là thời gian chuyển đổi đồng phục sơ trường — dịp may đắc lực.

Dù gì màu váy đồng phục cũng thay đổi theo từng năm học. Phải tuyệt đối giấu được thân phận học sinh lớp 12 của nàng. Nếu nhìn thấy màu chân váy, Shouma sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới nữa. Thêm vào đó, nàng dùng hoodie che đi chiếc nơ xanh rạng danh thư ký hội học sinh từng đeo; cách xưng hô đổi từ "A-kun" thành "Akiyama niên trưởng".

Khuôn mặt trung học sinh trọn vẹn, đôi ngực tràn đầy sức sống (?), thân hình mảnh dẻ chững chạc — tất cả đều trúng tim đen mọi kẻ cuồng lựu lục.

“Nhưng mà Koharu-chan, sao lại mặc nguyên hoodie dầy thế? Nóng lắm phải không?”

“Da em dễ kích ứng nên phải che nắng cẩn thận ạ...”

“Thì ra vậy…”

Có lẽ Koharu không ngờ chiếc hoodie từng khiến nàng khổ sở lại hữu ích thế này.

“Tôi làm quen được Ootori-san khi trực thư viện. Hình như em ấy từng xem câu lạc bộ tennis thi đấu. Nói về Shouma thì bạn bảo rất muốn gặp mặt.”

“É, thật á? Thế có thấy anh đấu—?”

trận đấu giữa tuyển thủ Nishimori và đối thủ của anh ấy?”

“V-Vâng, em có ạ. Em có xem.”

Khi Shouma hỏi, Koharu vẫn còn chút rụt rè đáp lời. Nhưng, sự bẽn lẽn đó lại có nét đáng yêu riêng.

“À ừm, quả là một trận đấu tuyệt vời. Em thật sự phấn khích khi thấy cả hai chẳng ai chịu nhường ai một chút nào.”

“Dù gì thì cả hai đều đang hướng tới đỉnh cao mà.”

“Lúc đầu em cổ vũ cho Nishimori-san, nhưng ở nửa sau trận đấu, đối thủ của anh ấy đã vượt lên.”

“Đúng thế. Dù tuyển thủ Nishimori không hề chơi tệ, nhưng những cú giao bóng của đối thủ anh ấy quá xuất sắc.”

“Vâng, vâng. Quả không hổ danh cựu số một thế giới. Ngay cả sau chấn thương, anh ấy vẫn có thể trở lại trận đấu như vậy.”

Hai người họ cứ thế thao thao bất tuyệt về những chuyện liên quan đến tennis. Sau khi Koharu biết Shouma là thành viên câu lạc bộ tennis, cô bé bắt đầu hứng thú với môn thể thao này và còn bắt đầu xem các trận đấu chính thức trên TV. Cô bé thậm chí còn tìm hiểu cả luật lệ và mọi thứ, khiến Keiki chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau hoàn toàn.

“Ôi, chết rồi. Tôi phải đến câu lạc bộ ngay đây.”

“À ừm, Akiyama-tiền bối? Em rất muốn được nói chuyện tennis với tiền bối lần nữa, vậy nên, à ừm, chúng ta trao đổi địa chỉ email được không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Thật ra, tôi mới là người phải hỏi em ấy chứ.”

Nhìn thấy họ chủ động trao đổi địa chỉ liên lạc, Keiki không khỏi nở một nụ cười.

Cái tên này… mặt hắn ta trông hạnh phúc quá… Mong là mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp cho cả hai người họ.

Anh nghĩ vậy, dù về cơ bản anh đã bị đe dọa bằng một bức ảnh để giúp đỡ cô bé. Hiện tại, anh chỉ quyết định tự xin lỗi trong lòng vì đã lừa dối bạn mình.

Nghĩ về những bức ảnh, Keiki nhớ đến vô số bức ảnh của Shouma trong phòng câu lạc bộ thiên văn.

“Này, hai người. Hay chúng ta chụp một bức ảnh kỷ niệm cho tình bạn mới chớm nở này nhỉ?”

“Ôi, ý hay đấy,” Shouma đồng ý với lời đề nghị của Keiki.

“Hắn ta nói thế đấy. Nào, Ootori-san, đứng cạnh Shouma đi.”

“V-Vâng.”

Trong sân trường, chàng trai ikemen cao ráo và cô bé nhỏ nhắn mặc áo hoodie đứng cạnh nhau. Trong khi Shouma nở nụ cười vô tư lự, Koharu vẫn còn có vẻ hơi lo lắng. Tự động trở thành thợ chụp ảnh, Keiki lấy điện thoại thông minh ra và chụp một bức ảnh.

“Cậu chụp đẹp chứ?”

“Ừ, có vẻ ổn đấy. Nói sao nhỉ… chênh lệch chiều cao đúng là đáng kinh ngạc.”

Thay vì một bức ảnh Tiền bối – Hậu bối, bức này trông giống một bức ảnh gia đình giữa anh chị em hơn. Sau khi Keiki gửi ảnh vào điện thoại của họ, Shouma liền đi đường của mình. Cho đến khi bóng lưng Shouma hoàn toàn biến mất, Koharu vẫn cứ nhìn theo anh.

“Không ngờ em có thể nói chuyện với Akiyama-kun như thế này… cứ như một giấc mơ vậy.”

“Tôi mừng cho em.”

“Em không nghĩ còn bất cứ điều gì níu giữ em lại trên thế giới này nữa.”

“Không không không. Em chỉ mới trao đổi địa chỉ liên lạc thôi mà.”

“Không chỉ có vậy đâu ạ. Em còn chụp được ảnh chung với anh ấy nữa.”

“À, ra vậy… đây là bức ảnh đầu tiên của anh ấy mà cũng có em trong đó nhỉ.”

Koharu đã chụp vô số ảnh Shouma. Nhưng không có bức nào có cô bé trong khung hình cả.

“Cảm ơn Kiryuu-san. Em sẽ trân trọng bức ảnh này,” Ôm chiếc điện thoại vào lòng, cô bé nở một nụ cười mãn nguyện.

Và gương mặt đó đẹp đến độ kẻ không có khuynh hướng yêu trẻ vị thành niên cũng phải lòng.

Phần 2:

Chào mọi người. Tôi là hoàng tử đang đi tìm Cô bé Lọ Lem đánh rơi chiếc quần lót, Kiryuu Keiki.

Nghe có vẻ hơi đột ngột, nhưng liệu bạn có quen thuộc với cụm từ ‘bunny girl’ không? Đúng như tên gọi, nó dùng để chỉ một cô gái mặc tai thỏ. Ngoài ra, một bunny girl sẽ mặc quần tất đen gợi cảm, áo sơ mi với phần ngực lộ liễu, đuôi thỏ, và vân vân.

Mọi thứ có thể khiến trái tim người ta phải rộn ràng. Mỗi cậu thiếu niên đều ít nhất một lần mơ được gặp cô gái như vậy, nhưng cơ hội quá đỗi nhỏ nhoi, nên họ đành lòng thỏa mãn với thế giới mơ ước hay những đoạn phim trên mạng. Thế nhưng, vào cái ngày định mệnh ấy, tôi đã tình cờ gặp được một người như vậy. Ngay trước mắt tôi, là một cô nàng tai thỏ tóc vàng hoe vô cùng đáng yêu.

“…Chuyện gì thế này? T-Tình huống này là sao đây?”

Đó là một buổi chiều ngày thường sau giờ học.

Khi Keiki mở cửa phòng câu lạc bộ thư pháp, một cô nàng tai thỏ xuất hiện. Với mái tóc vàng dài ngang vai. Thân hình nhỏ nhắn của cô được bao bọc trong bộ trang phục màu đen. Trên mông có một chiếc đuôi tròn xù mềm mại, và trên đầu là đôi tai thỏ dài. Mặc dù vòng một có phần khiêm tốn, nhưng điều đó lại càng làm tăng thêm vẻ bất chính cho bộ trang phục, và trở thành điểm nhấn ấn tượng nhất. Cử chỉ bồn chồn và biểu cảm ngượng ngùng của cô cũng là một vũ khí chiến lược lợi hại. Keiki thầm tuyên bố trong lòng rằng cô nàng tai thỏ đáng yêu trước mặt mình là vô song. Chính sự dễ thương đến mức ấy đã khiến Keiki lẩm bẩm những lời "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?".

Nghe thấy câu hỏi hiển nhiên đó, cô nàng tai thỏ Koga Yuika đáp lời.

“Có lý do cho việc này ạ. Yuika phải mặc bộ trang phục tai thỏ này trong một ngày.”

“Thật tình, tôi chẳng hiểu gì sất, nhưng giờ thì tôi chỉ có một việc phải làm thôi.”

“Keiki-senpai? Sao anh lại rút điện thoại ra vậy?”

“À, tôi chỉ nghĩ là mình nên chụp một bức ảnh kỷ niệm thôi mà.”

“Để làm gì?!”

“Và, cheese~”

Không thèm hỏi xin phép, cậu ta cứ thế chụp ảnh. Ngày hôm ấy, lần đầu tiên trong đời Keiki được nhìn thấy một cô nàng tai thỏ, nên cậu nhất định phải chụp một bức ảnh. Giờ đây, bức ảnh Yuika trong bộ đồ tai thỏ với vẻ ngượng ngùng đã được lưu an toàn vào thư mục ảnh của cậu.

“Được rồi, tôi sẽ đặt tên bức này là ‘Ngày mà Kouhai của tôi trở thành cô nàng tai thỏ.’”

“Anh thôi đi được không? Yuika chẳng hiểu gì cả.”

“Vậy tại sao em lại hóa trang thành cô nàng tai thỏ vậy, Yuika-chan?”

“—Bởi vì cô bé này muốn tham gia câu lạc bộ thư pháp.”

Người trả lời câu hỏi của Keiki không phải Yuika, mà là một cô gái với mái tóc đen dài xuất hiện phía sau cô. Cô gái tóc đen dài chấm đùi với bộ ngực đầy đặn đó là Tokihara Sayuki, hội trưởng câu lạc bộ thư pháp khóa trên.

“Cô bé ấy muốn tham gia câu lạc bộ thư pháp… tại sao chứ?”

“Hoàn toàn không công bằng, anh không nghĩ thế sao? Anh dành nhiều thời gian ở câu lạc bộ thư pháp với Senpai phù thủy này hơn là ở trong ủy ban thư viện với Yuika, đúng không? Yuika cũng muốn dành nhiều thời gian hơn với Keiki-senpai.”

“Ơ? Yuika-chan, ý em là—”

Những lời của Yuika khiến tim Keiki đập nhanh hơn. Nhìn biểu cảm của cô, cậu cảm thấy hy vọng của mình bắt đầu dâng cao.

“Yuika cần thêm thời gian với Keiki-senpai để Yuika có thể biến anh thành nô lệ của mình!”

“…Đúng vậy, tôi đã nghĩ như thế mà.”

Hy vọng của cậu ngay lập tức tan biến.

Trong một bộ truyện hài lãng mạn thông thường, nếu nữ chính nói ‘Em muốn dành nhiều thời gian hơn với anh,’ thì đó sẽ là một dấu hiệu rõ ràng, nhưng thực tế lại không hề nhân từ với Keiki.

Thoạt nhìn, Yuika có vẻ ngoài như một thiên thần đáng yêu, nhưng bên trong cô lại không khác gì một ác quỷ độc ác muốn biến Keiki thành nô lệ của mình; một kẻ bạo dâm siêu hạng.

Ngược lại, Sayuki lại muốn trở thành chú chó của Keiki; một kẻ khổ dâm siêu hạng.

Và cả hai cô gái đều đang tranh giành Keiki. Cứ như thể trên đời này chỉ có duy nhất một chàng trai như Keiki vậy. Giống như một cặp anh chị em đang tranh giành miếng bánh cuối cùng.

“Dù sao thì, Yuika không thể chịu đựng thêm nữa. Senpai phù thủy đó đang có một vị trí quá thuận lợi.”

“Tôi thật sự không nghĩ rằng thế giới của chúng ta luôn công bằng 100% đâu.”

“Yuika cũng là học sinh ở đây, nên Yuika cũng có quyền tham gia câu lạc bộ thư pháp chứ…!”

“Đúng vậy. Cô Koga đang có ý định đoạt Keiki-kun khỏi tay tôi, điều đó khiến tôi vô cùng bận lòng, nhưng tôi lại chẳng có lý do xác đáng nào để từ chối đơn đăng ký của cô ấy cả. Dù điều đó thật sự khiến tôi bận lòng.”

“Sao chị lại phải nói là ‘bận lòng’ tới hai lần vậy chứ?”

“Yuika cũng ghét chị Tiền bối Phù thủy nữa!” Cô gái tai thỏ bĩu môi nói.

Thật tình, ngay cả khi giận dỗi trông cô ấy cũng đáng yêu nữa… Đây đúng là cái rắc rối của những người đẹp như cô ấy mà.

“Chà, đúng là tôi không thể từ chối đơn của cô ấy, nhưng cứ để cô ấy vào luôn thì nhàm chán quá, thế nên tôi đã ra điều kiện là cô ấy phải mặc bộ đồ tai thỏ này cả ngày.”

“Ra vậy. Tôi không hiểu sao lại cứ phải là tai thỏ, nhưng tôi cũng không phàn nàn gì đâu.”

“Tôi nghĩ Keiki-kun sẽ hiểu mà. Bỏ qua tính cách thật sự, vẻ ngoài của cô ấy chắc chắn rất dễ thương, nên tôi tin rằng bộ đồ đó sẽ hợp với cô ấy.”

“Yuika không muốn bị một kẻ sàm sỡ phụ nữ nói như vậy!”

“Tôi cũng đã thử bộ đồ đó một lần, nhưng nó không hợp với tôi.”

“Chị nhắc đến bộ ngực của Yuika là tuyên chiến đó nha!”

“Fufufu, hóa ra việc ngực nhỏ khiến cô bận lòng lắm nhỉ. Nhìn cô phản ứng với lời khiêu khích cấp độ này… có vẻ cả trong lẫn ngoài cô đều trẻ con đấy.”

“Ahaha. Vậy ra tính cách chị cũng 'quá khổ' như bộ ngực của chị vậy. Tiền bối Keiki sẽ không thích đâu nếu tính cách chị thô lỗ như vậy!”

Bạn gần như có thể thấy tia lửa điện xẹt qua xẹt lại trong phòng câu lạc bộ. Cứ như thể họ đang có một cuộc chiến tranh giành nhau về chủ đề bất tận là kích cỡ vòng một vậy.

Nhưng tôi cũng rất muốn được nhìn thấy Tiền bối Sayuki trong trang phục cô gái tai thỏ…

Thật đáng tiếc là anh ấy không thể nhìn thấy cảnh đó, nhưng nếu muốn thể hiện cảnh này chắc phải gắn nhãn R mất. Nếu sự kích thích quá cao, Keiki có thể sẽ ngất xỉu vì mất máu. Nhưng, có lẽ đó lại là một điều may mắn.

“Giờ thì, cô gái tai thỏ đây, cô có thể rót trà cho chúng tôi được không?”

“Ư, chị Tiền bối Phù thủy lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo…”

“Ồ, vậy là cô không muốn tham gia câu lạc bộ thư pháp nữa ư?”

“…Đã rõ.” Với vẻ mặt bực bội, Yuika quay đi.

Và, thấy hai người họ đã giải quyết xong tranh chấp, Keiki cuối cùng cũng có thể tập trung sự chú ý vào người còn lại đang có mặt.

“Vậy… sao Nanjou lại ở đây?”

Ngồi trên ghế, Nanjou Mao ngẩng đầu khỏi cuốn sách đang đọc với tiếng “Ừm?” Cô gái với mái tóc nâu đỏ được buộc gọn gàng sang một bên này mở miệng với vẻ mặt không hài lòng.

“Sao tôi lại ở đây ư…? Tôi cũng đã tham gia câu lạc bộ thư pháp, đó là lý do đó.”

“Cô… vừa nói gì cơ?”

“Giờ chúng ta đã là thành viên câu lạc bộ rồi, tôi mong cậu sẽ chiếu cố tôi nhé~”

“Chiếu cố tôi ư, cô—.”

Trước khi Keiki kịp nói hết câu, cô gái đã quay lại với cuốn sách của mình. Có vẻ như cô ấy vẫn sẽ hành động như mọi khi ngay cả khi đã tham gia câu lạc bộ.

“Cứ tưởng mọi chuyện sẽ yên ắng một chút… nhưng mà khoan đã? Tiền bối? Để Nanjou không mặc trang phục cô gái tai thỏ có ổn không?”

“Nanjou-san hoàn toàn ổn. Cô ấy đã trả tôi tiền bồi thường rồi.”

“Bồi thường?”

“Đây này~”

“Đ-Đó là—?!”

Sayuki lấy ra một cuốn sách mỏng. Trên bìa sách là hai nhân vật: Một chàng trai trông giống hệt Keiki, và một ikemen (mỹ nam) giống hệt Shouma, đang thực hiện tư thế kabe-don với chàng trai giống Keiki kia. Keiki lập tức hiểu ra đây chính là bản sao cuốn manga Đam mỹ mới của Mao có tên ‘Cuộc đối đầu đầy kem của Shouto và Keeki’. Có vẻ như cô ấy đã hoàn thành nó trong khi Keiki đang bận rộn làm thần tình yêu cho Koharu.

“S-Sao chị lại có nó, Tiền bối Sayuki?”

“Thật ra, tôi là một fan cuồng của Nanjou-san, hay đúng hơn là cô Minami Mao.”

“Một fan trung thành ở một nơi như thế này sao?!”

Và đây là lần đầu tiên Keiki nghe thấy bút danh của Mao: ‘Minami Mao’. Vì cô ấy đã cho Keiki một bản

nhân vật tên là Keeki, xem ra gu đặt tên của cô ấy nói chung không được tốt lắm.

“Vậy là cậu chấp nhận đơn xin vào câu lạc bộ của cô ấy để đổi lấy cuốn sách này à?”

“Không phải vậy. Tớ thực sự đã xếp hàng tại sự kiện chính thức mới có được nó.”

“Thế cuối cùng cô ấy đưa cho cậu cái gì?”

“Ngay khi tác phẩm mới nhất của cô ấy hoàn thành, tớ sẽ là người nhận được bản đầu tiên.”

“Uwaa, nghe như một giao dịch mờ ám ấy…”

“Nhân tiện, tớ đang sưu tập tất cả các cuốn sách trong series ‘Shouto và Keeki’.”

“Ehhhhh……”

“Tác phẩm mới này cũng tuyệt vời lắm. Nhìn vẻ mặt Keeki hoàn toàn bị Shouto áp đảo khiến tớ phấn khích không thôi. Kem đặc của họ cũng vậy.”

“Với tớ thì lại có tác dụng ngược hoàn toàn…”

Thật là một bi kịch khi bị ép phải nghe Sayuki tóm tắt chi tiết những gì đã xảy ra với một nhân vật, trong khi bản thân mình lại là nguyên mẫu cho nhân vật đó.

Đúng lúc đó, Yuika quay trở lại nhóm với một chiếc đĩa và vài tách trà đặt trên đó.

“Đây là cuốn sách do Tiền bối Mao vẽ phải không? Nội dung là gì ạ?” Là một mọt sách chính hiệu, câu hỏi đó là điều dễ hiểu.

Nhưng dù cô bé có tò mò đến mấy, đây cũng không phải một cuốn sách bình thường.

“Không, Yuika-chan! Những cuốn sách này không phải dành cho trẻ con xem đâu!”

“Nhưng Yuika là học sinh cấp ba mà, giống như tất cả mọi người ở đây thôi.”

“Nếu em hứng thú, chị có thể đưa cho em. Coi như quà chào mừng em gia nhập câu lạc bộ.”

“Ể? Thật ạ? Đây chẳng phải là cuốn sách quan trọng của chị sao?”

“Chị không ngại đâu. Dù sao thì ở nhà chị còn hai bản nữa.”

“Vâng ạ…? Vậy thì Yuika xin nhận lời ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm.”

Bối rối trước sự thay đổi tính cách đột ngột của mình, cô gái tai thỏ cẩn thận nhận lấy cuốn sách. Còn về phần Keiki, cậu ta đành bất lực bỏ cuộc khi chứng kiến cảnh tượng này diễn ra trước mắt mình.

Yuika liền mở cuốn sách ra, đôi mắt xanh lam của cô bé mở to kinh ngạc.

“C-Cái này là—?!”

Cuốn sách của Mao bắt đầu cao trào ngay từ trang 1. Bối cảnh là một khách sạn tình yêu, với không khí đầy gợi cảm bao trùm các nhân vật. Shouto (không mảnh vải che thân) nằm trên giường nói với giọng “Định bỏ chạy à? Đúng là một cậu bé hư mà…” khi anh ta áp sát cơ thể mình vào Keeki, người đáp lại “K-Không được nữa đâu, em sẽ phát điên mất…” khi cậu ta cố gắng tránh xa (cũng không mảnh vải che thân). Tuy nhiên, không gặp phải bất kỳ sự phản kháng lớn nào từ Keeki, Shouto tàn ác tiến gần đến hậu môn của Keeki, mở rộng nó đủ để thỏa mãn ham muốn của mình.

“T-Tiền bối Keiki đang gặp nguy hiểm trầm trọng…!”

“Đấy không phải là tớ! Tớ chỉ được dùng làm nguyên mẫu cho nhân vật thôi, được chưa?!”

“C-Cái này… thật vô đạo đức! Thật không đứng đắn!”

“Em nói thế, nhưng em lại không dời mắt đi đâu. Cô Koga, xem ra em cũng là một kẻ háo sắc bất ngờ đấy chứ.”

“Nhưng… Nhưng mà…” Mặt cô gái tóc vàng đỏ bừng, mắt hoa lên.

Có thể nói rằng mặc dù xấu hổ, cô bé vẫn rất hứng thú. Nhìn thấy Yuika lần đầu tiếp xúc với thể loại này, Sayuki nở một nụ cười dịu dàng.

“Em không cần phải xấu hổ đâu. Sớm muộn gì mọi cô gái cũng sẽ bị thế giới này mê hoặc thôi.”

“Tiền bối Tokihara……”

Mối quan hệ của họ dường như đã được cải thiện.

“Một tình bạn được sinh ra từ truyện đam mỹ thật tuyệt vời.”

“Tuyệt vời cái quái gì,” Mao lẩm bẩm khi nhìn hai cô gái.

“Tiền bối Mao, chị sẽ ký tặng cho Yuika chứ?”

“Chắc chắn rồi~”

Khi cảnh tượng đó diễn ra trước mắt Keiki, cậu ta chỉ có thể thở dài.

“Ahhh, lại thêm một độc giả trung thành nữa rồi……”

“Tôi vui mừng vì mỗi một fan mới của cô Nanjou.”

“Với tôi thì nó chỉ mang lại thêm bi kịch thôi…” Keiki rên rỉ.

“Thôi được rồi, đến lúc nói chuyện nghiêm túc rồi,” Sayuki thay đổi chủ đề với vẻ mặt nghiêm túc. “Giờ mà giấu giếm thì cũng chẳng ích gì nữa, với cả chúng ta cũng đã nói chuyện về hoàn cảnh với cô Nanjou rồi. Tôi và cô Koga thực sự là gì, và chúng tôi đang cạnh tranh để giành lấy Keiki như thế nào.”

“…Thôi nào, cậu cứ lải nhải về ‘nô lệ’ với ‘kẻ quấy rối nữ giới’, nên tôi cũng đoán ra chút ít rồi.”

“Vậy ra Kiryuu cũng từng là đối tượng để làm chủ hay làm nô lệ à. Xem ra cậu cũng khổ sở không kém nhỉ,” Mau nói.

“Cậu nói như thể mình là người ngoài cuộc vậy, nhưng cậu cũng là một trong những rắc rối của tôi đấy,” Keiki đáp.

Bởi vì dù sao thì cô ta cũng chính là người vẽ mấy bộ truyện tranh đam mỹ đó mà.

“…Hửm?”

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi Keiki rung lên. Lấy ra xem, cậu thấy mình vừa nhận được một email. Nó đến từ Mao, người vẫn còn đang ở trong phòng. Email viết: ‘Giữ bí mật lý do tại sao tôi tham gia câu lạc bộ với hai người họ nhé. Bằng không tôi sẽ cho Mizuha xem bộ truyện tranh đam mỹ mà cậu là người mẫu đấy.’ Trả lời ‘Bất cứ điều gì cũng được, trừ cái đó!’, Keiki đành chấp nhận yêu cầu của cô ta.

Loại người độc ác nào lại bắt em gái mình đọc thể loại truyện đam mỹ đó ngay trước mặt mình cơ chứ? Bí mật mà Mao nhắc đến là việc cô ta đang tìm mọi cách để phá hoại bất cứ mối quan hệ bạn gái nào của Keiki. Bởi vì, nếu Keiki thực sự có bạn gái, cậu sẽ dành ít thời gian cho Shouma hơn, và điều đó sẽ khiến Mao có ít tư liệu hơn để sáng tác.

Và đối với Mao, việc Keiki trở thành chủ nhân của Sayuki hay nô lệ của Yuika có lẽ cũng mang lại kết quả tương tự như việc cậu có người yêu. Mặc dù, trong trường hợp này, cậu không thể hạnh phúc hơn khi cô ta đang cố gắng ngáng đường họ.

“Thôi được rồi, vì mọi chuyện đã rõ ràng, chúng ta hãy bắt đầu vài hoạt động câu lạc bộ thực sự nào.”

“Vâng. Yuika cũng muốn bắt đầu công việc của mình.”

“Tôi cũng phải bắt tay vào dự án mới của mình nữa,” Mao nói.

Sayuki đi về phía chiếc bàn thấp trong phòng. Yuika ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, còn Mao, người đã ngồi sẵn, thì lôi một ít tài liệu truyện tranh ra khỏi túi.

Tất cả đều bắt đầu công việc riêng của mình. Cô bạn cùng lớp bắt đầu vẽ bộ truyện tranh đam mỹ của mình với cậu làm người mẫu, cô gái thỏ tiếp tục viết cuốn truyện tranh về công chúa và hoàng tử, và đúng lúc Keiki nghĩ rằng Sayuki sẽ là người duy nhất thực hiện công việc câu lạc bộ nghiêm túc, cậu chợt liếc nhìn tờ giấy trước mặt cô. Trên đó viết ‘Trừng phạt là một phần thưởng.’

“Cái câu lạc bộ này rốt cuộc là cái quái gì vậy…”

Không hề có lấy một cô gái bình thường nào trong câu lạc bộ này. Mặc dù Keiki lẽ ra phải vui mừng vì câu lạc bộ có thêm thành viên mới, nhưng việc lựa chọn người lại vô cùng đáng ngờ.

Vào ngày hôm đó, câu lạc bộ thư pháp đã bị ma ám bởi những kẻ biến thái.

Trên đường đi học về, Keiki tình cờ gặp em gái mình, Mizuha, người đã nhìn thấy cậu.

“Ố? Không phải Nii-san đây sao.”

“Đúng là anh rồi. Mizuha-san đi mua đồ ăn và tạp hóa à?”

“Vâng. Nhà mình vẫn còn thiếu vài thứ ạ.”

Cô bé mặc quần áo thường ngày và cầm chiếc túi tái sử dụng yêu thích của mình. Chiếc túi đầy ắp các loại thực phẩm và vật dụng gia đình khác.

“Anh cầm giúp em.”

“Cảm ơn anh.”

“Ôi, nặng phết đấy chứ nhỉ?”

“Tại em mua cả nước tương nữa mà.”

“Anh thật sự ước gì em báo trước cho anh một tiếng. Đó là nhiệm vụ của Onii-chan khi mang mấy thứ này giúp em mà.”

“Ưm, nhưng em cứ nghĩ Nii-san vẫn đang ở câu lạc bộ cơ.”

“Em nói câu lạc bộ, nhưng anh có mấy khi làm hoạt động câu lạc bộ đâu.”

“Anh toàn dọn phòng hoặc đọc sách mà, đúng không?”

“Đúng vậy. Thế nên em cứ gọi anh bất cứ lúc nào.”

“Ưm, em hiểu rồi. Lần tới em sẽ làm vậy.”

Và cứ thế, hai anh em bắt đầu đi cạnh nhau. Ở căn nhà họ đang sống, chỉ có Keiki và Mizuha. Bố mẹ họ thường bận rộn với công việc, và rất hiếm khi về nhà.

“Ô? Chỗ này lúc nào có tiệm kem thế nhỉ?”

“Hình như họ mới khai trương thì phải. Mấy bạn nữ cùng lớp em nói thế.”

“Được rồi, vậy thì hôm nay anh trai sẽ đãi em nhé.”

“Thật ạ? Yay~”

“Chúng ta ăn ở công viên nhé.”

“Vâng.”

Đặt hai phần kem,

Hai anh em đi về phía công viên gần đó. Ở đó, vô số đứa trẻ đang vui đùa. Ngồi xuống ghế đá, Mizuha lấy chiếc thìa nhựa ra. Trong chiếc ly giấy là năm viên kem tròn xoe, mỗi viên một màu khác nhau. Sô cô la, dâu tây… đủ cả, đúng là thứ con gái nào cũng mê mẩn.

“Ưm…~ Mát lạnh, lại còn ngon nữa.”

“Đúng không~? Mới tháng Sáu thôi mà hôm nay nóng ghê, thế nên ăn kem càng thấy đã.”

“Cảm ơn anh đã đãi em nhé, Nii-san.”

“Không có gì.”

Nói rồi, Mizuha lại xúc thêm một thìa, vẻ mặt mãn nguyện vô cùng. Khi chỉ còn lại ba phần, cô bé dừng tay lại.

“À mà, Mao-chan và Yuika-chan đã vào câu lạc bộ thư pháp rồi đúng không?”

“Nhanh thật đấy… À, ừ, đúng rồi. Tiếc là…”

“Hả? Có chuyện gì à?”

“Không phải chuyện đã xảy ra, mà là chuyện sắp xảy ra mới đúng…”

Anh không thể nói cho em gái biết rằng câu lạc bộ thư pháp đang bị "nhiễm bệnh" biến thái. Và anh cũng không muốn để Mizuha biết rằng mấy cô gái kia sẽ tranh giành anh.

“Ai cũng làm việc mình thích hết. Nanjou thì vẽ manga, còn Yuika-chan thì làm truyện tranh thiếu nhi.”

“Mặc dù đó là câu lạc bộ thư pháp sao?”

“Ừ, mặc dù đó là câu lạc bộ thư pháp. À thì, anh cũng có làm công việc câu lạc bộ gì đâu.”

“Nghe có vẻ anh được tự do ghê luôn.”

“Vì bây giờ có thêm thành viên rồi, anh đoán là Sayuki-senpai không cần anh nữa đâu.”

Dù sao thì, anh tham gia câu lạc bộ là để nó không bị giải thể. Anh chỉ làm vậy vì muốn giúp Sayuki thôi. Và vì số lượng thành viên đã tăng lên, anh bắt đầu nghĩ rằng mình không cần phải đến đó nữa.

“…Thật đó, Nii-san lúc nào cũng vậy.”

“Mizuha?”

Giọng cô bé nghe có vẻ khó chịu lạ thường.

“Em chắc chắn rằng Tokihara-senpai vô cùng biết ơn Nii-san đấy, anh biết không? Em chắc là chị ấy sẽ buồn lắm nếu anh nói những lời như vậy.”

“……”

Khi anh đã mời cô ấy một suất parfait trong quán cà phê đó, cô ấy đã nói rằng cô ấy rất biết ơn. Biết ơn vì Keiki đã cứu câu lạc bộ thư pháp yêu quý của cô ấy. Và những lời đó, cùng với nụ cười rạng rỡ của cô ấy, chắc chắn là những cảm xúc thật lòng.

“Nếu Nii-san nói rằng anh muốn không làm người nhà nữa, em cũng sẽ buồn lắm đó.”

“…Không, anh sẽ không bao giờ nói thế đâu…”

“Thế thì em sẽ không còn ai đãi kem cho nữa.”

“Đó là lý do hả?!”

Nhưng Keiki hiểu Mizuha muốn nói gì. Anh cũng nghĩ rằng Sayuki sẽ buồn nếu anh rời câu lạc bộ. Dù là vì tình cảm lãng mạn, hay chỉ đơn giản là vì cô ấy biết ơn anh, thì đó vẫn là một sự thật. Và Keiki cũng nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy cô đơn nếu không có câu lạc bộ thư pháp.

“Cảm ơn em nhé, Mizuha.”

“Em không biết anh đang nói gì mà cảm ơn, nhưng nếu anh muốn cảm ơn em, thì em muốn một ít kem vị caramel.”

“Em sẽ mập lên đó, biết không?”

“Em không ngại đâu nếu được ăn thêm kem.”

Chấp nhận mong muốn của cô bé, anh đưa cho cô một ít kem của mình.

Sau khi ăn xong, hai người quyết định về nhà. Đúng lúc đó, một quả bóng chày lăn đến trước chân Mizuha, và cô bé nhặt nó lên. Một giây sau, một cậu bé đeo găng tay và mặc quần thể thao chạy đến.

“Cháu xin lỗi ạ! Cháu cảm ơn nhiều lắm!”

“Ối, năng động quá. Của cháu đây~”

Nói rồi, cô bé ném quả bóng trả lại.

Nhưng thay vì quay đi, cậu bé lại đứng đó và nhìn hai người.

“Hai anh chị là một cặp hả?”

“Không phải đâu. Bọn anh là anh em.”

“Thật á? Oa, cháu không thể nhận ra luôn ấy.”

“À haha, vậy sao. Em không nghĩ là bọn em giống một cặp đôi đâu,” Mizuha cười nói, nhưng cậu bé vẫn chưa thỏa mãn.

“Ôi, nhưng chị gái dễ thương quá.”

“Hả? Mình đang bị tán tỉnh đó hả?”

Ngay cả khi đối phương là một đứa trẻ, Keiki cũng không thể đứng nhìn im lặng, đó là lý do tại sao, để bảo vệ

đứng chắn trước mặt cậu nhóc.

“Này, cậu bé.”

“Dạ, chú gọi cháu ạ?”

“Tôi sẽ không dễ dàng mà gả Mizuha đi đâu. Nếu cậu thật sự muốn cưới con bé, thì phải có thu nhập mười triệu yên mỗi năm.”

“A, tên này đúng là đồ cuồng em gái mà!” Cậu nhóc nói rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía đám bạn.

Còn Mizuha thì vẫy tay tiễn cậu bé với nụ cười mà Keiki thích nhất.

“Phù phù, đúng là anh hai cuồng em gái thật.”

“Kệ đi. Anh thà bị gọi là cuồng em gái còn hơn. Không như mấy tên yêu trẻ vị thành niên, tụi mình dễ được cảnh sát tha thứ hơn nhiều.”

“Uwa, nghe nặng nề ghê.”

“Về nhà thôi. Thức ăn sẽ hỏng mất nếu không cho vào tủ lạnh đấy.”

“Vâng, anh nói phải.”

Keiki bắt đầu bước đi, Mizuha cũng nhanh chóng theo sau.

“Này, anh hai?”

“Ừm?”

“Trông tụi mình giống người yêu thật hả anh?”

“Ừm, anh cũng không biết nữa. Nhưng anh tự tin là tụi mình còn thân thiết hơn cả người yêu ấy chứ.”

“Em không chắc về điều đó đâu nha.”

“Ế?!”

“Em đùa thôi… Về nhà thôi anh hai.” Vừa nói dứt lời, cô bé đã vẫy tà váy, tăng tốc bước đi.

Chẳng biết từ lúc nào, mặt trời đã bắt đầu lặn, nhuộm bầu trời một màu cam rực.

“Mà này, Mizuha, tối nay ăn gì thế?”

“Tối nay chúng ta sẽ ăn đồ Nhật. Cá thu nướng muối ăn kèm trứng, canh miso rong biển và thêm chút rau chân vịt tráng miệng nữa ạ.”

“Ôi chao, rau chân vịt sao. Ngon quá. Đúng là một bữa ăn đủ dinh dưỡng đạt điểm tuyệt đối!”

“Anh vui vì chuyện đó sao? Phải vui về cá thu chứ, bây giờ nó đắt lắm đó.”

Dù chỉ là một cuộc trò chuyện tầm phào chẳng có mấy ý nghĩa, Keiki vẫn cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ đó. Anh tự hỏi liệu có phải vì anh cảm thấy được sự an toàn của gia đình mình chăng.

Đó là cảm giác nói cho anh biết rằng: "Đây chính là nơi thuộc về mình."

Chớp mắt đã đến 11 giờ đêm.

Keiki đang ngồi trong phòng riêng.

Sau khi chén sạch bữa tối ngon lành của Mizuha, anh đi tắm và giờ đây đã trở về với bốn bức tường của mình. Nằm ngửa trên giường, anh cầm một mảnh giấy trong tay. Ngay chính giữa tờ giấy trắng ấy, có dòng chữ “Em thích anh.”

“Dù em nói thích anh, sao em lại không xuất hiện trước mặt anh cơ chứ…?”

Vào đầu tháng Năm, anh đã nhận được bức thư tình đầu tiên của mình. Tuy nhiên, cả trên phong bì màu hồng lẫn chính bức thư đều không có tên người gửi. Và vì lý do nào đó, ngoài bức thư tình ấy ra, còn có một chiếc quần lót trắng được bỏ lại trên bàn. Gọi cô gái bí ẩn đó là “Cô bé Lọ Lem đánh rơi quần lót,” anh đã xác định ba ứng cử viên có khả năng cao nhất là người gửi.

Tokihara Sayuki.

Koga Yuika.

Nanjou Mao.

Họ là những cô gái có mặt trong buổi dọn dẹp hôm đó. Có một cô gái khác cũng giúp đỡ, nhưng vì đó là em gái của Keiki, Mizuha, nên anh đã loại cô bé ra khỏi danh sách các ứng cử viên tiềm năng. Trong lúc tìm kiếm Lọ Lem, anh tình cờ khám phá ra những bí mật của cả ba cô gái. Mỗi người trong số họ đều là một kẻ biến thái ngầm.

“…Haaaah,” Thở dài một hơi, anh đặt tay đang cầm lá thư xuống, “Vậy ai mới là Lọ Lem của mình đây?”

Sau khi tìm thấy lá thư đó, anh không còn liên lạc gì thêm với Lọ Lem nữa. Đánh giá từ điều đó, cô gái không hề có ý định lộ diện. Ngay cả bây giờ, chàng hoàng tử của câu chuyện này vẫn chưa tìm thấy bất kỳ dấu vết nhỏ nhất nào của Lọ Lem mình.

Phần 3:

“—Em có nghe không đấy, Kiryuu-kun?”

“……Hả?”

Khi Keiki hoàn hồn, cậu nhận ra mình đang ở trong phòng câu lạc bộ thiên văn. Rèm cửa sổ đã được kéo lên, một tia nắng lọt vào rọi sáng căn phòng. Và như thường lệ, vô số bức ảnh của Shouma vẫn treo kín tường, lên tận trần nhà. Giữa khung cảnh ấy, Koharu đang ngồi trên ghế. Không cần phải giấu chiếc ruy băng của mình, cô ấy để hở chiếc áo hoodie, có lẽ vì trời nóng.

"Kiryuu-san, anh đang ngẩn người ra đấy à? Anh phải nghe em nói chứ. Dù sao thì chúng ta cũng đang trong buổi họp tác chiến mà."

"Anh xin lỗi…"

Lý do là vì cậu đã không ngủ đủ giấc. Đêm hôm trước, cậu cứ mãi suy nghĩ về "Cô bé Lọ Lem" mà không thể nào chợp mắt được. Hôm nay cậu cũng chẳng thể tập trung vào các bài học, và còn ngẩn ngơ cả trong lúc nói chuyện với Koharu.

"Kiryuu-kun, trông anh có vẻ không được khỏe lắm. Anh có muốn nói chuyện với em về chuyện gì đó không?"

"Em thấy được sao?"

"Đương nhiên rồi, dù sao thì em vẫn còn nợ anh rất nhiều mà."

"Nhưng có lẽ sẽ mất một lúc để giải thích đấy."

"Em không ngại. Nếu là thời gian, em có rất nhiều." Tiền bối của cậu mỉm cười trả lời.

Mặc dù họ chưa quen nhau quá lâu, nhưng Keiki đã biết cô là một cô gái tốt bụng. Bởi vậy, cậu quyết định kể hết cho cô nghe.

"Em hiểu rồi… Vậy là anh đang tìm kiếm "Cô bé Lọ Lem" đã đánh rơi quần lót, phải không," Sau khi Keiki giải thích mọi chuyện, Koharu lẩm bẩm tổng kết lại. "Một bức thư tình không tên. Và một chiếc quần lót trắng. Rồi một cánh cửa không khóa mà chẳng cần chìa… Đây quả là một bí ẩn lớn."

"Vì bức thư tình được để lại trong phòng câu lạc bộ sau buổi dọn dẹp, anh đã đoán rằng đó hẳn phải là một trong những cô gái đã tham gia vào buổi đó."

"Nhưng hóa ra tất cả các cô gái đều là những kẻ biến thái, đúng không?"

"Vâng, đáng tiếc là vậy."

"À này, có ai khác biết về chuyện này không?"

"Chỉ có Shouma thôi. Nhưng anh đã giữ bí mật về danh tính thật của các cô gái. Dù sao thì họ cũng đang cố gắng hết sức để giấu đi mà."

"Em hiểu rồi. Vậy thì, em sẽ đảm bảo bí mật của anh được an toàn khi ở chỗ em."

"Anh thực sự rất cảm kích, vâng."

"Fufu. Kiryuu-kun cứ liên tục thu thập bí mật nhỉ."

"Vâng, cảm giác như em là đồng phạm của họ vậy."

"Chúng ta hãy quay lại chủ đề chính nhé. Khi anh quay về sau khi rửa xô, có khả năng "Cô bé Lọ Lem" của anh vẫn còn ở trong cùng phòng với anh, đúng không?"

"Vâng. Mặc dù em chắc chắn 100% là mình đã khóa cửa, nhưng sau đó giáo viên phụ trách câu lạc bộ đã kiểm tra và nói với em rằng cửa đã mở. Chắc hẳn ai đó đã mở cửa từ bên trong trong lúc em đi vắng."

"Em hiểu rồi, nhưng điều đó cũng có nghĩa là có thể đó là một cô gái không tham gia vào buổi dọn dẹp. Khi tất cả các cô gái khác rời đi, cô ấy có thể đã lẻn vào phòng và trốn khi nghe thấy anh quay lại."

"Nhưng tại sao cô ấy lại chấp nhận rủi ro đó chứ?"

"Tất nhiên, em không nói là ít có khả năng đó là một trong những cô gái có mặt. Nhưng, nhìn vào tình hình hiện tại, em nghĩ anh nên xem xét khả năng đó có thể là người ngoài câu lạc bộ."

"Ý em là sao?"

"Thay vì bốn cô gái, hoặc ba cô gái nếu chúng ta không tính em gái anh, thì có thể có một ứng cử viên thứ năm."

"Người thứ năm… vậy là người ngoài câu lạc bộ…"

Đó là điều mà Keiki và Shouma đã không nghĩ đến lúc ban đầu. Dù sao thì, "Cô bé Lọ Lem" có thể đã để lại bức thư tình trong tủ giày của Keiki, hoặc trên bàn học của cậu trong lớp. Không cần thiết phải mạo hiểm bị bắt gặp khi đặt nó vào phòng câu lạc bộ. Nhưng vì các ứng cử viên khác hiện không có dấu hiệu nào là "Cô bé Lọ Lem", cậu buộc phải xem xét khả năng đó là một cô gái bên ngoài câu lạc bộ.

"Nhưng nếu thật sự là vậy, thì anh không còn hy vọng tìm được cô ấy nữa."

“Điều đó có nghĩa là bất cứ cô gái nào trong trường này cũng đều có thể là Cô bé Lọ Lem.”

Ngoài chiếc quần lót trắng kia, cậu ta chẳng có manh mối nào khác. Nghĩa là, không như Cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích với chiếc giày thủy tinh, cậu ta không thể cứ thế đi hỏi từng cô gái trong trường xem chiếc quần lót ấy có phải của họ không.

“Thì… nó có nghĩa là, tất cả những cô gái nào đã đến khu vực đó của trường vào ngày hôm đó đều là ứng viên tiềm năng…”

Ước gì cậu có thêm chút thông tin nào đó…

“…Khoan đã. Còn cô Okita thì sao?”

Cô ấy là cố vấn của câu lạc bộ Thư Pháp. Vì cô đến kiểm tra phòng, có thể cô đã nhìn thấy ai đó đi lại vào thời điểm đó.

“Cháu cảm ơn rất nhiều, Ootori-Tiền bối. Nhờ tiền bối mà cháu có thể đã tìm thấy một manh mối khác rồi ạ.”

“Ta vui nếu giúp được cháu. Hy vọng cháu sẽ sớm tìm thấy Cô bé Lọ Lem của mình nhé,” cô mỉm cười với cậu.

Nhờ có cô ấy, Keiki đã tìm thấy một tia hy vọng mới. Ghi nhớ điều đó, động lực của cậu quay trở lại.

“Vậy là ứng viên thứ năm, hử…”

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Thiên Văn, Keiki dừng lại trước tủ giày của mình. Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến lúc này là giả thuyết của Koharu.

“Nếu thật sự có cô gái thứ năm, không biết cô ấy sẽ như thế nào nhỉ…”

Khi lấy giày ra khỏi tủ, cậu định kiểm tra xem có tin nhắn nào trên điện thoại không – nhưng lúc vừa đưa tay vào túi, cậu chợt nhận ra.

“À, chết tiệt. Chắc mình để quên trong lớp rồi.”

Khi thay đồ để học thể dục, cậu đã đặt nó vào ngăn bàn. Vì không thể cứ để đó đến ngày mai, cậu liền quay trở lại lớp một lần nữa. Hầu hết học sinh đã về nhà hoặc đang bận rộn với hoạt động câu lạc bộ nên khu nhà chính gần như trống vắng.

Khi Keiki đi lên cầu thang tầng hai, cậu nhìn thấy bóng một người đang đi xuống cùng lúc.

Với mái tóc bob ngắn, mái ngang che gần hết một bên mắt, cô ấy đang ôm một chồng tài liệu in lớn trong tay. Đó là một người mà Keiki cũng khá quen thuộc.

“À, là Fujimoto-san.”

Cô gái tên là Fujimoto Ayano. Cô là một trong những người bạn cùng khối lớp hai của Keiki, và là Phó Hội trưởng Hội học sinh. Vì cô ấy thuộc Hội học sinh nên thỉnh thoảng cô ấy có ghé qua câu lạc bộ Thư Pháp để làm nhiệm vụ, và đó là nơi Keiki đã gặp cô.

…Nhưng đúng lúc đó, tờ giấy trên cùng của chồng giấy cô đang ôm rơi xuống. Khi cô định bước thêm một bước…

“—?! C-Coi chừng!”

“—Ơ?”

Cô không thể dừng chân kịp. Khi dẫm phải tờ giấy, cô trượt chân.

“Kya?!”

“Chết tiệt!”

Thấy cô bắt đầu ngã về phía mình, cậu quyết định dùng thân mình làm tấm đệm. Sau cú va chạm, những tờ giấy còn lại rơi vãi khắp nơi. Nhìn thấy mình đã ngăn được cú ngã đau điếng của cô, cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Fujimoto-san, cô không sao chứ?”

“Tim tôi đập như điên…”

“Tim tôi cũng vậy,” cậu nghĩ tim mình sẽ ngừng đập mất, cậu đã hoảng loạn đến mức đó.

“Ồ, thì ra là Kiryuu-kun của lớp bên cạnh. Cảm ơn cậu, cậu thật sự đã cứu tôi đấy.”

“Không có gì. Cô không bị thương chứ?”

“……Hình như không. Tôi ổn.”

“Vậy giờ cô có thể buông tôi ra được không?”

“À, ừm…… ơ?”

Khi cô bắt đầu đứng dậy, mọi chuyển động của cô bỗng khựng lại và cô nhanh chóng ngẩng đầu lên.

“………, ………, ……?!”

Đôi mắt không bị che bởi mái tóc mái mở to như mắt một con mèo giật mình.

“Cái này… cái này là… đừng nói là…”

“Fujimoto… san?”

Má Ayano bắt đầu ửng hồng. Và như thể cô được đoàn tụ với một người thân yêu đã không gặp nhiều năm, cô bắt đầu vùi đầu vào ngực Keiki.

“Ehhhh?! K-Khoan đã— Fujimoto-san?!”

“Làm ơn. Cho tôi ở yên thế này một chút nữa được không? Tôi không… muốn rời xa Kiryuu-kun lúc này…”

211.jpg

“?!” Những lời này vang vọng trong

Đầu óc Keiki như bị sét đánh ngang tai. Tim cậu thót lại, như bị ai đó đâm một nhát. Cùng với cảm giác mềm mại áp vào lồng ngực, mọi suy nghĩ logic trong đầu cậu bỗng chốc bay biến. Chưa kể đến mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ cô gái ấy.

Cái... cái tình huống quái quỷ gì thế này?!

Đang yên đang lành trên đường đến lớp học, bỗng dưng một cô gái từ đâu ngã nhào về phía cậu, và thế là cậu đỡ cô ấy gọn gàng vào lòng mình—

Từ nhỏ đến giờ chưa từng có bạn gái, đối với Keiki đây quả là một tín hiệu không hề nhỏ. Cậu và cô gái cứ đứng yên như vậy, mặc cho đống tài liệu in ấn vương vãi khắp nơi.

Lúc nãy, tim cậu còn đập thình thịch vì bất ngờ, nhưng bây giờ, nó lại đập mạnh vì một lý do hoàn toàn khác.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận